Các quý cô xinh đẹp ngồi tán gẫu
Tên gốc: "Extra Chapter 1: Fair Ladies’ Gossip"
Ghi chú của Tác giả:
Đây là một phụ chương cũ mà tôi đã bỏ lại sai chỗ bởi vì lỡ có một vài cam kết xưa lơ xưa lắc! Tôi nghĩ giờ là thời điểm tốt để mớ cam kết còn lại của tôi được thực hiện! Chỉ là một chương nhẹ nhàng xảy ra sau tập truyện thứ 2 hay 3. (Nó chẳng liên quan gì đến cốt truyện cả)
Mời thưởng thức nhé 🙂
_________________________________________________________
Xin chào, Alice Leywin đây; Mẹ của hai con, vợ của một chồng.
Gần đây tôi để ý thấy rằng mình chẳng có nhiều việc phải làm trong suốt thời gian nhàn rỗi. Đứa con trai kháu khỉnh của tôi vốn ở xa nhà thì rất có thể đang phá tiếp mấy kỷ lục tại Học viện Xyrus trong khi chồng và con gái tôi đã ra ngoài để đi làm hoặc đi học suốt phần lớn thời gian trong ngày.
Người ta luôn nói với tôi rằng có con trai nhàn hơn nhiều so với con gái, nhưng nếu bây giờ ai mà nói với tôi như vậy, có lẽ tôi sẽ phản đối thôi.
Lớn lên cùng hai người đàn ông mạnh mẽ, con gái tôi trở nên hơi hư một chút, nhưng đúng ra nó lại biết cách cư xử và khá vững vàng. Tôi muốn nói điều tương tự với thằng con trai mình. Tôi ước gì mình được lo lắng về chuyện thằng bé chưa trưởng thành và hay gắt gỏng, nhưng thực tế trái ngược đã khiến tôi lo đến rụng tóc.
Không, nghiêm túc đấy… Tôi đổ lỗi cho thằng Arthur mỗi lúc một sợi tóc rơi ra khi tôi chải hay gội đầu.
Nhưng làm sao tôi có thể nổi đóa với đứa con trai duy nhất của mình được chứ? Không, không… tôi nghĩ trước đây mình đã nói điều này với các bạn rồi, nhưng tôi không phải là một bà mẹ phát cuồng vì con mình; tôi là một người tin tưởng vững chắc vào việc nuôi dạy con cái bằng kỷ luật.
Thở dài…
Mỗi khi thằng con tôi đi đâu đó, nó dường như luôn thu hút rắc rối; tôi thề rằng nó là một thỏi nam châm chuyên hút xui xẻo. Có lẽ thằng bé đã nhận được điều này từ bố nó.
Dù sao đi nữa! Như một cách để làm tôi không phải lo lắng quá mức cứ mỗi khi xắn tay lên làm việc nhà, nhỏ bạn thân Tabitha của tôi đã gợi ý rằng tôi nên cùng tham gia vào các buổi họp mặt giữa cô ta với mấy người bạn khác thường của cổ.
Ban đầu tôi phản đối. Các bạn thấy đấy, tôi không giỏi trò chuyện và tán gẫu với những người giàu có, những kẻ chẳng làm gì ngoài việc khoe khoang về những gì họ có.
Tuy nhiên, thực tế thì nhỏ Tabitha đã năn nỉ tôi, nói rằng những người này bị điên và cô ấy cần tôi ở đó.
Tôi đã hỏi cô ấy sao còn bận tâm tới việc đi đến đó làm gì, nhưng có vẻ như cô ta chịu ràng buộc phải xuất hiện như vậy nhằm mục đích tạo quan hệ tốt với các bà vợ của những đối tác tại Nhà đấu giá Helstea thuộc gia đình họ.
Tôi thực sự chẳng có cớ gì nữa nên đã mủi lòng và quyết định tham gia cùng cô ấy. Ít nhất thì tôi cũng nên làm điều này cho cô ấy vì cổ là người bạn thân nhất của tôi, nhưng cổ cũng hứa sẽ tặng tôi một ổ bánh làm toàn bộ bằng kem tươi từ tiệm bánh mà tôi yêu thích, vậy nên tôi cũng mong chờ điều đó nữa.
Hê hê.
Và thế là tôi đã tới đây, đang ngồi bên một cái bàn tròn để uống cà phê, đang hối hận vì lỡ nghe lời nhỏ Tabitha.
“Hô hô, tôi và chồng đã mua cái bàn uống cà phê này tại một cửa hàng chuyên bán đồ thủ công mỹ nghệ loại hàng mới đầy tinh xảo trên đường Alleywood đấy! Nó được đẽo từ một miếng gỗ nguyên khối của một cây cổ thụ hàng nghìn năm tuổi gần Rừng Elshire, nó được cho là có đặc tính chữa bệnh tật khi ngồi gần. Chẳng phải các quý cô đây thực cảm thấy vẻ yên bình khi ở gần nó sao?” một phụ nữ dáng khá xương xẩu đeo quá nhiều trang sức trên người, đang khoe khoang.
Tội nghiệp cái cây…
Một phụ nữ thân mập mạp với chiếc mũi khoằm khoác lác: “Chà, chồng tôi vừa mua cho thằng con trai một cây trượng phép vào dịp sinh nhật. Tôi hứa là không khoác lác đâu, nhưng cây trượng đấy là phiên bản giới hạn trị giá hơn 60 đồng vàng. Chúng tôi không muốn làm hư thằng bé, nhưng dẫu sao thì nó cũng đậu vào được Xyrus năm nay đấy.”
Trời ơi! Tôi tự hỏi với số tiền đó tôi mua được bao nhiêu ổ bánh kem tươi đây!
“Tabitha, không phải con gái của chị cũng vào học ở Xyrus sao? Chị hẳn được trời ban phước đấy! Làm sao lại có phép màu đến vậy khi hai người không phải pháp sư lại có thể sản sinh ra một pháp sư cơ chứ, và là một đứa có tài năng như vậy, ôi ngạc nhiên chưa!” cái bà cơ thể đầy xương xẩu thốt lên.
Ẩn sau những lời lẽ vui vẻ và khen ngợi kia, trong ngôn từ của bà ta có chút đâm chọt.
Tại sao tôi phải…
“Haha, vâng. Em khá may mắn vì con gái đã có thể trở thành một pháp sư. Con bé hiện đang hoạt động chăm chỉ trong hội học sinh,” Nhỏ Tabitha bật lại.
Mụ béo mũi khoằm hắng giọng rồi nói: “Ồ, tôi nghe nói hội học sinh không còn tuyệt vời như xưa nữa. Hẳn là họ đã trở nên khá lỏng lẻo về điều kiện gia nhập.”
Cuộc tranh đua khoe mẽ này đang leo thang nhanh chóng theo hướng không ổn.
“Tôi cũng nghe nói thế! Con trai tôi nói mọi điều về Ủy ban Kỷ luật! Thằng bé đã luôn khoe khoang với tôi về việc họ tuyệt vời ra sao và mỗi người trong số họ đều là những sinh viên được chọn chỉ dựa trên kỹ năng thôi. Tôi chắc rằng ủy ban đó sẽ tuyển con trai tôi sớm thôi,” một người phụ nữ khác mặt trang điểm có vẻ quá đậm thêm lời vào.
Cái bà mũi khoằm vỗ tay phấn khích nói: “Phải, phải! Thằng con tôi cũng nói với tôi về điều đó! Đó thực sự là một trong những lý do mà thằng bé dùng để thuyết phục chúng tôi mua cho nó cây trượng kia. Nó nói nó cũng sắp trở thành một thành viên của Ủy ban Kỷ luật và cần một vũ khí đủ xứng đáng để giúp nó tiến tới vị trí đó! Haizz~ lũ trẻ thời nay. Chúng có đam mê như vậy, tham vọng như thế đấy.”
“Mọi người thân mến! Mấy quý cô ơi~ chúng ta nãy giờ lỡ chặn miệng người mới lên tiếng rồi! Cô tên là Aliciandra, phải không?” Cái bà dáng mỏng trông ốm yếu vừa nói vừa cố thở hổn hển theo kiểu phóng đại.
Mụ ta moi ở đâu ra cái tên Aliciandra trên cõi đời này vậy?
“Tên tôi chỉ là Alice thôi, và tôi thấy ổn mà. Tôi chỉ muốn lắng nghe và tận hưởng,” tôi đáp lời và nở một nụ cười mà tôi hy vọng là trông dễ chịu.
“Nào nào, đừng ngại, Aliciandra. Chị Tabitha nói với tôi rằng chồng cô làm việc cho nhà đấu giá của họ và cô đang sống với họ. Cô có cháu chưa?” Cái bà người khá mũm mĩm, mũi khoằm nhích ghế lại gần tôi để tra khảo.
“Vâng, tôi có một trai một gái,” tôi trả lời với vẻ căng thẳng trước khi nhấp một ngụm trà.
“Các cháu mấy tuổi rồi? Đã thức tỉnh lõi mana chưa?” Mặt cái mụ mũi khoằm này chỉ cách mặt tôi có vài inch, khiến tôi khó chịu nhích người ra xa.
Như thể khoe khoang về tiền bạc là chưa đủ, tôi đoán họ phải trưng con cái mình ra như những món hàng để nâng cao cái tôi của họ.
“Con gái tôi vẫn chưa thức tỉnh…” Tôi nhấp một ngụm trà nữa, hy vọng đã tỏ rõ quan điểm của mình rằng tôi không có ý định chiều theo trí tò mò nông cạn của họ.
“Vậy nghĩa là con trai chị đã thức tỉnh rồi? Lõi mana của cháu nó đang ở giai đoạn nào? Con trai tôi, thằng William ấy, vừa đột phá vào giai đoạn lõi đỏ đậm sau khi vào học ở Xyrus một thời gian ngắn. Haizz~ Tôi đã được xem là phát triển khá nhanh so với tuổi mình hồi còn trẻ; chịu sao được khi nguồn gen quan trọng đến thế,” mụ mũi khoằm chìa cằm ra trước.
“Gabriella~ chị thật thô lỗ. Tôi chắc rằng cô Alice không thoải mái khi nói về những điều thế này, đặc biệt là vì gốc gác của chị ta,” cái bà gầy gò mắng mỏ bà kia với tông giọng khá kiêu ngạo.
Tôi phát hiện ra là nhỏ bạn Tabitha đang nhíu mày khó chịu.
“Chà, đó là lý do tại sao tôi hỏi về mấy đứa con của cổ! Có vẻ như cô ta chẳng còn gì đáng để khoe ngoài tụi nhỏ cả,” Con mụ mũi khoằm, tôi đoán tên mụ là Gabriella, tỏ vẻ chế giễu.
“Bây giờ các người dừng một …” Khi nhỏ Tabitha bật dậy khỏi ghế, tôi kéo cánh tay con nhỏ để bạn tôi ngồi sụp xuống.
“Không sao đâu, Tabitha,” tôi đáp lại bạn mình bằng một nụ cười dễ chịu, nhưng vì lý do nào đó, nụ cười đó khiến gương mặt nhỏ này nhăn nhó vì sợ hãi.
“Các quý cô ơi, tôi không muốn lãng phí thời gian của bản thân để khoe khoang về những món đồ thần bí mà các cô có trong lâu đài mình, nhưng nếu các cô tò mò về cuộc sống cá nhân của tôi đến thế, thì xin cho phép tôi thể hiện sự khoe khoang của mình nhé”—tôi liếm môi trước khi bắt đầu—“Đứa con trai 12 tuổi của tôi hiện đang là một pháp sư nguyên tố lõi vàng đậm. Còn Hội đồng Kỷ luật nổi tiếng ư? Tình cờ thay thằng bé là một trong các thành viên đấy. Nó có nói với tôi cách đây không lâu, bằng cái vẻ khá thờ ơ, rằng giờ nó là giáo sư nên rất có khả năng ngay lúc này đây nó đang đứng lớp dạy con các cô đấy. Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo nó đối xử tốt với con trai mấy cô, vì dẫu sao chúng ta cũng có quan hệ quen biết mà. Ồ, và bạn gái của thằng bé là công chúa con một của cả vương quốc elf nhé,” tôi nghiêng đầu khi nói tỏ vẻ thân thiện.
“Hãy hỏi những thiên tài vô song mà mấy cô tưởng là con mình xem tụi nhỏ có biết Arthur Leywin là ai không.” Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo nhỏ Tabitha theo. “Còn bây giờ, chúc các quý cô một ngày tốt lành.”
“C-Cái gì chứ? Sao cô dám…” Vài người trong các quý cô ở đây có vẻ mặt trống rỗng như thể mồm họ bị cái tôi xấu xa của chính mình bịt kín.
“Tôi vừa nói là chúc một ngày tốt lành!” Tôi khuỵu gối chào theo kiểu cực kỳ dễ thương trước khi tung tăng lượn đi, còn nhỏ Tabitha bị theo lôi theo sau.
“Cậu biết không, Alice, đôi khi, cậu làm tớ sợ nhất đấy,” Con bạn thân của tôi vừa nói vừa lắc đầu.
Tôi cười đáp lại với vẻ ngây thơ, “Cậu nói thế nghĩa là sao hảảả? Còn giờ, tụi mình đi lấy ổ bánh kem tươi nào. Cậu đãi đó nhé.”
(Nguyên văn: “What ever do you mean by that?” Trong văn bản gốc, tác giả in nghiêng từ ‘ever’ với mục đích nhấn mạnh ngữ điệu khi nói, kiểu như Alice gằn giọng dọa Tabitha)
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Alice trổ tài flex về con mình khi tán gẫu với hội chị em quý tộc.
- 2. Đây là một phụ chương (extra chapter) được tác giả viết thêm trên Patreon và xuất bản lúc 17:30:15, ngày 6 tháng 7 năm 2017. Nội dung không liên quan gì đến mạch truyện chính, chỉ là thêm thắt cho vui. Nhiều nơi không post nên mình lấy về dịch.
- 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 4. Ver.1: Aug-11th-2023;