Về nhà
Tên gốc: "Chapter 489: Homecoming"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEWIN
Lúc nhìn Tessia rời đi, mấy ngón tay tôi tự động rà lên môi, nơi tôi vẫn cảm nhận được nụ hôn của em còn vương vấn lại. Những lời em nói cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi: “Em sẽ mãi mãi trân trọng khoảnh khắc đó, nhưng em sẽ không vì bám víu vào nó mà đánh đổi tương lai của thế giới này.” Đúng như tôi lo sợ: có quá nhiều chuyện xảy ra khiến chúng tôi không thể tiếp tục lại mối quan hệ này từ đoạn đã dừng được.
“Tương lai của thế giới này ư.” Tôi nắm chặt bàn tay lại rồi thả lỏng ra. Mọi chuyện luôn đi đến điều này, phải không? Đặt thế giới này lên hàng đầu. Đã bao giờ có chỗ cho hạnh phúc của tôi chưa? Bằng cách nào đấy, tôi biết rằng hạnh phúc không phải là điều Số Phận định sẵn cho mình.
Ký ức về quãng thời gian ở trong cục keystone cuối lại ùa về, tràn vào những cảm xúc dần vỡ vụn của tôi như thủy triều đang dâng vậy. Tôi đã thấy nhiều phiên bản của đời mình, nơi nào tôi có tình yêu thì nơi đó đều bị tước đoạt khỏi tôi, lần nào cũng vậy. Mọi quyết định, mọi tí ti may mắn hiếm có, mọi sự trùng hợp ngẫu nhiên đều đẩy tôi đến cuộc gặp gỡ không thể tránh khỏi với Số Phận, và cái thứ khía cạnh này chỉ quan tâm đến một điều. Bất kỳ lúc nào mà tôi tìm thấy chút tình yêu hay tình bạn của đời mình thì cũng chỉ là bước đệm trên con đường mà Số Phận bày ra trước mắt tôi thôi.
Mắt tôi nhắm lại khi độ nặng từ mong ước đấy của mình ngày càng tăng, vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân. Bộ thật sự không còn chỗ cho bất kỳ điều gì khác hay sao?
Một vẻ thoải mái từ lõi tỏa ra ngoài, và tôi cảm thấy gánh nặng của mình vơi đi đôi chút khi Regis và bé Sylvie cùng tiến vào tâm trí để gánh vác một phần.
Bé Sylvie chuyển lời vào tâm trí tôi: ‘Chị ấy đang làm những gì mà chị nghĩ ba sẽ cần,’ suy nghĩ của bé nhấp nhô trong dòng lũ ký ức của tôi như ánh bạc lóe sáng từ dưới nước. ‘Ba Arthur à, chị ấy vẫn quan tâm đến ba. Nhiều đến mức chị sẵn lòng hy sinh thứ duy nhất chị ấy muốn từ ba: là chính ba đấy.’
‘Tôi biết cậu đang cảm thấy ra sao, nhưng… hãy chấp nhận sự việc này như những gì đang thấy đi,’ Regis nhẹ nhàng nói thêm khi hiện ra từ lõi tôi rồi xuất hiện đứng bên cạnh. ‘Nếu mọi thứ cô ấy vừa nói mà không phải một tuyên bố vĩ đại về tình yêu bất khuất của mình, thì giờ tôi hóa ngay thành con cá bảy màu cho cậu xem luôn.’
Em Tessia đã gần đến chỗ gốc cây cổ thụ đằng kia. Ông Virion đang đi bên cạnh, nhưng ông vẫn lén liếc ngang vai để nhìn tôi.
Aether đang tỏa dọc xuống sống lưng tôi vươn đến chỗ cụm godrune. Tâm trí tôi tách ra thành hàng chục luồng riêng biệt, mỗi luồng duy trì những suy tư riêng, kiểm tra các mớ thông tin cụ thể, xác định tuần tự các mẫu rồi lại mở rộng ra thành các nhánh ý thức khác.
Tôi không được phép ích kỷ. Cả thế giới không cho phép tôi ích kỷ, như em Tessia đã gợi ý. Mỗi quyết định tôi đưa ra đều có thể tạo thành những gợn sóng gây đổ sụp các lục địa hoặc kết thúc nhiều dòng thời gian. Tôi đã thấy điều đó nhiều lần bên trong cục keystone kia.
Và thế là, cùng tâm trí tỉnh táo đang dệt thành một mạng lưới nhiều luồng suy nghĩ liên kết lẫn nhau như các tia sét chạy chằng chịt, tôi nghiền ngẫm lại mọi lần thử thất bại mà mình đã thấy trong khối keystone, mọi khoảnh khắc kết nối với em Tessia trong suốt đời mình, mọi dấu hiệu chỉ hướng cho tôi về các tương lai tiềm năng nào đấy có thể bày ra phía trước cho cả hai chúng tôi. Khi này Regis và bé Sylvie tách suy nghĩ của họ ra, rút lại sự hỗ trợ về tinh thần đã giành cho tôi vì họ phải tự bảo vệ tâm trí mình khỏi dòng thông tin đang ào ạt đổ đến. Vương miện trên đầu tôi tỏa sáng hơn khi não tôi rung lên do aether thúc đẩy sự tự vấn về mặt lý trí.
Tôi không được phép ích kỷ. Nhưng tôi cũng không được phép tuyệt vọng.
Kết nối. Quan tâm. Hy vọng. Yêu thương.
Grey đã thiếu đi những thứ này. Tôi, là Arthur, đã biến chúng thành sức mạnh và mục đích cho sự tái sinh của mình. Có lẽ trong đầu tên Agrona đã có ý định dùng tôi cho mục đích khác. Cả Số Phận cũng vậy. Các thế lực bên ngoài chịu trách nhiệm cho việc tôi tái sinh, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng có thể ra lệnh cho tôi làm gì với cuộc sống mới của mình như chúng đã làm với Cecilia.
Chẳng phải chính tôi đã khiến Số Phận thay đổi quyết định của nó hay sao?
Aether lan rộng từ chỗ ấn Gambit Vua sang các ấn Realmheart rồi God Step, và tôi gần như chẳng cần phải cố gắng hay nghĩ ngợi gì để lôi cơ thể bước vào đường chạy aether.
Tôi xuất hiện giữa không trung trước mặt em Tessia và ông Virion. Ánh sáng tỏa ra từ cơ thể tôi nhuộm hồng khuôn mặt họ đang ngửa lên nhìn. Ông Virion cắn môi và lùi lại vài bước, ánh nhìn của ông tự sụp xuống chân.
Tôi từ từ hạ người xuống cho đến khi chỉ còn lơ lửng cách mặt đất vài inch. Khi này, tôi chỉ vào cơ thể mình. “Tess à, đây mới là điều tạo nên anh hiện giờ. Điều tạo nên anh mới định nghĩa được tương lai của anh hơn là việc anh là ai hay anh muốn trở thành ai.”
Tôi hủy kích hoạt các ấn godrune và đáp xuống đất. Ánh sáng mờ đi khi vương miện và các ấn tan dần. “Anh đã thay đổi theo cái kiểu mà anh chả thể diễn tả nổi bằng lời, và em cũng vậy. Những người từng đứng trên nóc pháo đài Bức Tường ngày ấy và lời hứa sẽ có tương lai cùng nhau đã biến mất rồi, và lời hứa họ cùng nhau thốt nên cũng biến mất như vậy đấy.”
Tôi dừng lời, chìa bàn tay ra cho em nắm lấy, lòng không chắc liệu em có đáp lại không. Khi mấy ngón tay em nhẹ nhàng móc vào ngón tay tôi, tôi nói tiếp: “Tương lai thì bấp bênh, và giờ hứa bất kỳ lời nào cũng sẽ thành nói dối. Nhưng quá khứ mà chúng ta từng chia sẻ cùng nhau thì chắc như đinh đóng cột, và không gì có thể tách nó khỏi chúng ta được. Tessia à, anh yêu em, và không gì sẽ thay đổi được điều đó. Anh không cần một lời hứa để giữ anh lại với tình yêu đó.”
Em Tessia không khóc hay run rẩy đầu gối gì cả. Em không lao vào tôi cầu xin tình yêu. Em nắm chặt tay tôi, và kéo tôi về phía em, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Cánh tay chúng tôi quấn quanh nhau. Đầu em ấy tựa vào ngực tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của cả hai hòa vào nhau. Mana trong lõi em khuấy động, và aether trong lõi tôi cũng thế. Hai nguồn lực này kéo đẩy lẫn nhau, giống như cách chúng hay làm trong không khí.
“Anh đang nói dối,” hơi phát ra từ giọng em ấy nhẹ nhàng phả vào lớp vải áo sơ mi của tôi.
Tôi áp đôi môi mỉm cười run rẩy của mình vào mái tóc màu xám kim loại của em ấy. “Không đâu.”
Tôi và em Tessia đứng với nhau như thế một hồi lâu trước khi em lùi lại đủ để ngước lên nhìn tôi. “Anh đã biến việc em tập trung tinh thần suốt hai tuần qua cho hành động chia tay lớn lao này hóa thành vô nghĩa đấy, anh biết không.”
Tôi khúc khích cười ngượng ngùng, rồi nhìn em với vẻ nghiêm túc hơn. “Mọi thứ đã trở nên quá… to lớn rồi. Anh không thể hứa nhiều với em về một chuyện tình đẹ…”
“Không, có lẽ không thể hứa.” Nụ cười thấu hiểu của em như nhát dao cắt vào tận tim tôi. “Nhưng nếu tình cảm ta dành cho nhau vượt qua được mọi chuyện ta đã trải qua đến tận giờ, thì còn điều gì số phận có thể ném vào chúng ta được nữa chứ?”
Tôi không trả lời ngay. Tôi muốn giải thích mọi thứ về Số Phận và cõi aether ngay lập tức, nhưng nội nghĩ tới chúng thôi cũng thấy nản rồi.
Biểu cảm của em chùng xuống. “Chúng ta sẽ đón nhận những gì sẽ đến. Chúng ta sẽ lại tìm hiểu nhau thêm lần nữa. Có thể sẽ đến mức chúng ta có chỗ không…hợp nữa. Ý em là những gì em nói về chuyện không bám víu lấy quá khứ ấy.”
Tôi vuốt ve má em. “Anh phải quay lại Epheotus trong vài ngày nữa.”
Em trả lời: “Và em sẽ ở lại đây, ít nhất là lúc này,” mắt liếc về phía ông Virion. Em không cần phải giải thích thêm nữa. Em cần thời gian ở với gia đình của mình, với thần dân của mình.
Tôi muốn ở lại đây cùng em, muốn nán lại trong chút dư âm từ lần tái hợp này của cả hai. Thật khó để hình dung ra sự thật rằng, chỉ mới vài phút trước, có vẻ như mối quan hệ vấp váp của chúng tôi thực sự xém kết thúc. Nhưng chẳng có thời gian để ở lại.
Em đọc được suy nghĩ này trên mặt tôi: “Gia đình anh đang đợi anh. Đi đi. Hãy trở thành người hùng mà Dicathen cần.”
Tôi luồn tay qua tóc em, nhẹ nhàng kéo em vào lòng mình. Lần này khi môi chúng tôi chạm vào nhau, nó không còn nhuốm màu của tạm biệt nữa.
Lời chào từ biệt theo sau đó ngắn ngủi và vui buồn lẫn lộn. Chúng tôi ôm nhau và hứa lần nói chuyện lại sắp tới sẽ không là quá lâu. Cuối cùng khi chúng tôi buông nhau ra, ông Virion bước tới, hai tay dang rộng. Tôi cười, và vẻ u ám của khoảnh khắc vừa nãy dịu đi. “Nhóc, đến lượt ta,” ông lẩm bẩm vào tai tôi khi hai chúng tôi ôm nhau chào.
Tôi rời khỏi khu tiểu rừng này và nhẹ nhàng bước đi, chỉ quay lại một lần để vẫy tay chào em Tessia và ông Virion, họ đang đứng dưới gốc cây đại thụ và vẫy tay đáp lại. Đôi mắt em Tessia khô ran, nhưng có giọt nước mắt chảy dài trên má ông Virion.
Tôi thấy mẹ, nhỏ Ellie, nhóc Boo, Regis và bé Sylvie đang đợi tôi ngay ngoài hang, họ đang nói đùa với vẻ hững hờ về chuyện phải leo một chặng đường dài xuống cầu thang sau khi mới ở đây có một khoảng thời gian ngắn.
Nhỏ Ellie, kèm chút cau mày hiện trên mặt, nhìn tôi tò mò. “Mọi thứ ổn chứ?”
Tôi nén nụ cười ngốc nghếch lại trong khi lo lắng khiến ruột quặn lên thành những cơn nhói theo từng đợt. “Dĩ nhiên. Em ấy sẽ được chăm sóc chu đáo. Đi nào, ta còn khá nhiều người để nói chuyện đấy.”
‘Tôi đã nói với cậu rồi mà,’ Regis nghĩ. ‘Vụ khoe mẽ hoành tráng nè. Rồi cảm giác tuyệt vời lúc hóa thân trị vương, hiện ấn godrune khắp cả người. Đầy chất kịch tính.’
Bé Sylvie huých hông cậu ta. ‘Đừng có châm chọc. Đây là một bước đột phá về cảm xúc đối với ông ấy. Mặc dù, nếu mình được phép góp ý một chút trên tinh thần xây dựng, thì lẽ ra lúc đấy cậu cũng nên triệu hồi cả bộ giáp ra chứ, vì cậu theo đuổi phong cách hiệp sĩ bọc giáp sáng bóng lồng lộn từ đầu đến đuôi cơ mà.’
Tôi bật cười ngạc nhiên, khiến nhỏ Ellie phàn nàn rằng bọn tôi cứ nói chuyện riêng với nhau trong đầu mãi thôi.
Tuy nhiên, khi chúng tôi đi xuống tới pháo đài Lodenhold, tôi cố chuyển nghĩ ngợi của mình sang mọi điều khác cần làm khi ở Dicathen. Thật khó để rời đầu óc đi không nghĩ tới em Tessia, và sau vài phút, tôi thừa nhận không làm nổi và truyền tý xíu aether vào ấn Gambit Vua, chia ý thức thành nhiều nhánh để bản thân có chỗ mà tập trung.
Ưu tiên hàng đầu và sát lúc này nhất của tôi là truyền đạt tin tức về mọi việc đã xảy ra cho những lãnh chúa thuộc các gia tộc người lùn.
Chúng tôi nhận thấy Lodenhold đang hoạt động náo nhiệt. Tôi đã nhắn cho một người chạy việc vặt rằng mình muốn gặp hội đồng càng sớm càng tốt. Trong khi chúng tôi đợi, thì lính canh, nhân viên văn thư và thành viên của nhiều hội đoàn khác nhau đang đến và đi với tốc độ điên cuồng. Việc tôi xuất hiện trong cung điện này cũng gây chú ý không kém phần so với lúc bọn tôi vừa về lại Dicathen khi nãy, nhưng những người tận tụy với công việc ở đây không dừng nhiệm vụ của bản thân lại giữa chừng để tới bắt chuyện với chúng tôi.
Chúng tôi vẫn đang đứng đó thì có một khuôn mặt quen thuộc bất ngờ đi ngang qua.
“Ceara ơi!”
Cô ấy ngừng bước giữa chừng, giật mình. “A-Arthur ư,” cô ấy nói sau một hồi đứng ngớ ra, gọi vấp tên tôi. “Anh đã trở lại. Anh còn sống.” Chờ cho một nhóm người đoàn hội đi ngang qua xong, cô ấy vội chạy đến chỗ chúng tôi. Nhỏ Ellie nắm tay cô ấy và siết chặt, còn Mẹ vỗ nhẹ vào vai cô. Cô ấy nói: “Bọn tôi đã lo đến phát ốm. Ngay cả cô Seris cũng thế, mặc dù cô ấy cố không lộ ra mặt,”
Tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy?” tập trung nhìn vào đống giấy cuộn trên tay cô ấy.
Cô ấy nhanh chóng giải thích, tôi liên kết với mớ tin vặt về những gì bọn người lùn đã la ó lên với chúng tôi trước đó.
‘Chả trách họ lại tức giận,’ bé Sylvie nghĩ. ‘Đúng là phải làm thế, nhưng không dễ gì thuyết phục quần chúng đang bị tổn thương và giận dữ.’
Nhỏ Ellie mê mẩn lắng nghe. “Còn Seth và Mayla thì thế nào rồi? Và bạn bè của họ nữa? Bọn em bị bắt cóc ngay sau trận chiến.”
Lông mày Caera nhướn lên.
“Không hẳn thế,” nhỏ Ellie nhanh chóng giải thích, “nhưng cũng đại loại thế.”
“Dường như họ vẫn ổn,” Caera chậm rãi nói. “Chị chắc là họ sẽ rất vui khi thấy em trước khi về lại Alacrya đấy. Họ vẫn bị nhốt trong tù, nhưng lính canh có thể cho em vào nếu em nói tên anh trai mình ra.”
Nhỏ Ellie nhìn tôi tỏ vẻ xin phép. Tôi nhìn mẹ, bà đang đảo mắt chán chường và gật đầu. Mỉm cười vui vẻ với bọn tôi, nhỏ Ellie vội vã đi thăm bạn bè, nhóc Boo chạy theo bảo vệ. Con bé chỉ nhớ quay lại chào tạm biệt Caera lúc đã chạy gần đến chỗ hai cánh cổng khổng lồ của cung điện.
Trong khi bọn tôi đang nhìn con bé bỏ đi, gã người lùn chạy việc vặt mà tôi đã nói chuyện trước đấy sớm quay lại. “Ngài Lance Arthur, các lãnh chúa sẽ sớm đến chỗ anh. Tôi có thể đưa anh đến—”
Bé Sylvie nói: “Tôi sẽ thay mặt ông ấy nói chuyện với họ,” cảm nhận được mong muốn kết thúc cuộc trò chuyện với Caera của tôi.
Gã người lùn có vẻ lưỡng lự, nhưng khi bé Sylvie bước ngang qua hắn ta hướng về hành lang dẫn đến Sảnh Lãnh chúa, gã này không còn lựa chọn nào khác ngoài vội chạy theo.
Mẹ chạm nhẹ khuỷu tay tôi. “Art à, thật ra, hết thảy mấy cuộc lê lết khắp Vildorial này khiến mẹ hơi mệt. Mẹ muốn về kiểm tra nhà, được chứ?”
Tôi nói: “Dĩ nhiên rồi,” nhìn bà ấy với vẻ lo lắng. Mẹ hơi xanh xao, có quầng thâm dưới mắt và di chuyển kiểu lết đi. Đó là vấn đề về cả tinh thần lẫn thể chất, nhưng nghỉ ngơi một chút và quay về trạng thái bình thường là sẽ khỏi. Nếu mọi thứ mà trở lại bình thường nổi, tôi nghĩ thế.
Chúng tôi khoác hông nhau ôm vội một cái, rồi bà ấy theo bước chân nhỏ Ellie ra khỏi cung điện.
Tôi để một nhánh tư duy tạo ra từ ấn Gambit Vua xuất hiện trong đầu nhằm thu xếp lại suy nghĩ của mình trong lúc quay lại chú ý tới Caera. Mặc dù thực tế là Lodenhold rất đông đúc, độ ồn ào náo nhiệt đám đông vẫn đủ cho bọn tôi dễ dàng nói chuyện không ngại ngùng. “Nhân tiện, cảm ơn cô. Ellie đã kể cho tôi về trận chiến. Cô—”
Cô ấy nói: “Đừng cảm ơn tôi,” giọng có chút gay gắt. “Chuyện diễn ra chính xác như anh từng lo sợ. Anh đã đúng khi không tin tưởng tôi.”
Ý kiến cảm tính này của cô ấy khiến tôi ngạc nhiên. Dù ấn Gambit Vua chỉ phát huy một phần sức mạnh, nhưng các luồng tư duy vẫn tập trung suy nghĩ đến mức tôi không nhận ra vẻ kích động của Caera. Còn giờ, tôi nhìn kỹ hơn.
Người cô ấy cứng đờ, mắt thường xuyên nhảy về phía những người lùn gần đó, thận trọng quét mặt mũi và tay chân họ. Khi không mở miệng nói, cô ấy nghiến chặt hàm. Ánh mắt quay lại nhìn tôi sau mỗi vài giây, và khi nhìn tôi, môi cô ấy giật giật kèm một cái cau mày cố kìm nén.
Regis hiện ra từ người tôi kèm một tia lửa màu thạch anh tím. Một số người lùn đứng sát đây nhất giật mình, nhưng Caera nở nụ cười trìu mến.
“Cô đang nói cái khỉ gì thế?” cậu ta nói bằng cái kiểu thô lỗ truyền thống của mình. “Cô không phủ phục trước ý chí của tên Agrona, cô không tấn công bất kỳ người Dicathen nào. Đúng không? Khi vụ sóng xung kích số phận kia bùng ra toàn diện, thậm chí bọn tôi còn không cảm thấy cô bị tẩn như đám Alacrya còn lại cơ. Cô tách biệt hẳn khỏi ý chí áp đặt từ hắn ta luôn.” Cậu ta ném vào tôi một cái nhìn gần như trừng mắt. “Nghe nhé, lúc đó tên Art này đã phê sâu bằng cái ấn Gambit Vua khi đang lên kế hoạch cho hết thảy mấy vụ đó, và những gì tên này nói về cô—”
Cô ấy cười khúc khích với vẻ chua chát. “Tôi vẫn sẽ chết nếu không có em Ellie. Những cổ tự của chính tôi sắp xé xác tôi ra. Và rồi, chỉ vài phút sau, huyết tộc tôi, những người vốn đã cố hết sức để thoát khỏi sự kiểm soát của gã Agrona, đến để săn lùng anh, Arthur à, chiến đấu và giết chết người dân của anh bởi vì gã Agrona đã ép họ phải thế. Vậy nên, không đâu, Regis à. Anh Arthur đã đúng.”
Giọng điệu tự hạ thấp bản thân của cô ấy gợi lên một cảm giác tội lỗi cào cấu trong lòng tôi, thậm chí cảm giác ấy xen qua lớp màn lý trí mỏng manh do ấn Gambit Vua tạo nên. Tôi và Caera đã cùng nhau đối mặt với rất nhiều điều. Tôi hối hận vì lời mình nói đã làm cô ấy suy sụp, khiến cô ấy nghi ngờ bản thân mình ngay cả lúc này. “Tên Agrona đã bị đánh bại. Hắn không thể kiểm soát, đe dọa hoặc làm tổn thương người dân của cô nữa. Tôi mừng là cô Seris đã khiến được các nhà lãnh đạo của hai vùng Sapin và Darv thấy được lý lẽ. Nhưng cô không đề cập đến việc… liệu cô sẽ ở lại đây hay quay về lục địa Alacrya cùng người của mình?”
Cô ấy tìm kiếm gì đấy trong mắt tôi, nhưng tôi không chắc cô ấy đang hy vọng thấy gì ở trong đó. Sau một hồi im lặng, cô ấy nuốt nước bọt và nhìn đi chỗ khác. “Huyết tộc tôi đã tan nát. Anh trai tôi đã chết. Ông bà Corbett và Lenora đang…” Cô ấy nhún vai nhẹ. “Tôi cần có mặt ở Alacrya.”
“Tôi hiểu.” Cân nhắc thật kỹ những gì mình cần nói. Tôi có thể chỉ ra rằng một phần vẻ kích động ban nãy của cô ấy liên quan cụ thể đến tôi, nhưng tôi không nghĩ nó dính líu đến mấy vết dội xung kích mà tôi đã gây ra cho binh lính Agrona. Không, chuyện này có vẻ cá nhân hơn, giống như cô ấy đang đầu hàng một chuyện gì đó. “Và… Caera à?”
Đôi mắt cô ấy quay lại nhìn đôi mắt tôi. Có chút hy vọng trong vẻ mặt thủ thế của cô ấy.
Tôi nói: “Tôi thật sự xin lỗi,”
Cô ấy nhíu lông mày, và có vẻ như hơi thu mình lại. “Đừng nói vậy.” Nuốt nước bọt một cách nặng nề, cô ấy bới mớ giấy cuộn trong tay và tìm kiếm điều gì đó khác để nói. “Phải anh đã—ả Di Sản. À Tessia Eralith. Có phải cô ta…?”
Tôi gật đầu và chỉ tay lên trên. “Đang ở chỗ ông Virion ngay hiện giờ.”
“Tốt.” Mặc dù đáp như thế, nhưng cơ thể cô đột nhiên căng ra khi cô ấy rướn thẳng người dậy thêm lần nữa. “Tốt lắm. Tôi mừng cho anh, Arthur à. Thật đấy.” Cô ấy chú tâm vào những cuộn giấy trong tay. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự cần phải đi rồi. Có… rất nhiều việc phải làm.”
Cô ấy sắp xếp lại mớ giấy cuộn để có thể xoa đầu Regis và gãi nhẹ sau tai cậu ấy. Rồi thì, làm tôi bất ngờ, cô ấy dựa vào người tôi và ôm tôi một cái. Chúng tôi cứ nán lại đây, như vậy đấy, lạc lõng giữa đám đông. Sự tiếp xúc này tạo thành một đợt xõa cảm xúc, nhưng không phải với tôi. Cảm giác này như một lời tạm biệt vậy.
Cuối cùng khi cô ấy thả tôi ra, cô ấy chỉnh gọn lại mớ giấy cuộn, mở miệng ra như thể sắp nói gì đó, nhưng nở một nụ cười do dự rồi quay đi.
‘Đó là gì thế?’ Regis nghĩ và ngước lên nhìn tôi.
“Cái gì cơ?” Tôi hỏi trong vô thức, suy nghĩ trở nên mơ hồ. Tôi nhận ra rằng mình đã vô tình hủy kích hoạt ấn Gambit Vua.
“Giống như sáu con hà mã vậy.”
Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu ta. “Hà mã—gì cơ?”
Cậu ta đảo cặp mắt sáng chói với vẻ chán chường như thể tôi đang ngu quá mức bình thường. “Nghe này, công chúa à. Cái ôm tiêu chuẩn là ba con hà mã chồng lên nhau. Sáu con thì cận lằn ranh tai tiếng rồi.”
(Người dịch: mình bó tay không biết câu joke “The standard hug is three hippopotamuses tops.” này nó là gì, ai biết chỉ giùm nhé. Đại khái theo mình đoán thì ý của Regis là cái ôm của Ceara không phải kiểu bạn bè ôm nhau thông thường mà nó đã đến ngưỡng xì-căng-đan của người có bồ đi ôm người tình khác)
Tôi không trả lời Regis, chỉ đứng nhìn cho đến khi cô ấy rời khỏi đại sảnh này.
Có lẽ chỉ mất vài giây hoặc có thể là vài phút dài trước khi tôi cử động trở lại, chớp chớp mắt để xóa đi tác dụng phụ gây uể oải do dùng ấn Gambit Vua. Tôi quay đầu lại, tìm kiếm nguồn gốc của một dấu hiệu mana mạnh mẽ đã đủ thu hút tôi chú ý đến và kéo bản thân ra khỏi trạng thái mơ màng này. Tôi không nhận ra những tiếng hét thất thanh cho đến khi tôi thấy cây búa lớn đang bay lộn nhào tới giữa mặt mình.
Tôi giơ tay lên, chặn cú đánh bằng cách bắt chéo cẳng tay. Lực từ nó khiến người tôi trượt về sau trên những viên gạch lót sàn bóng loáng, gót chân tôi khắc thành hai rãnh nông trên đấy.
Gầm gừ và bùng cháy ngọn lửa màu tím giận dữ, Regis tập trung tinh thần để nhảy chồm lên.
Dừng lại, tôi ra lệnh cho cậu ta và nhìn chằm chằm vào chị Mica.
‘Có chuyện gì vậy?’ bé Sylvie gửi suy nghĩ từ chỗ cô bé đang họp với Lãnh chúa Silvershale, cùng hai con trai của lão và một vài lãnh chúa khác. ‘Con có thể—’
Ba ổn, tôi trả lời, không muốn cô bé mất tập trung. Cuộc trò chuyện của cô bé cũng quan trọng như cuộc trò chuyện mà tôi sắp có.
Chị Mica đang nổi lơ lửng trên mặt đất nên mắt chúng tôi ngang hàng nhau. Chị thở hổn hển, má đỏ bừng. “Đồ nói dối!” chị hét lên, vung cây búa khổng lồ của mình lên. Các đốt ngón tay nắm quanh cán búa trắng bệch đi. “Cậu có biết mình đã làm gì không? Varay suýt chết! Em gái cậu suýt chết! Mica đã ở chỗ tường thành và chứng kiến cả trăm thám hiểm giả bảo vệ lời nói dối của cậu bằng mạng sống của họ đấy.”
Chị ấy bay tới trước chừng một bước, búa vung lên như thể chị ta sắp đánh thêm lần nữa, nhưng chị đã kiềm chế được bản thân. “Arthur, chúng tôi là bạn cậu. Cậu đã có thể kể với chúng tôi. Chúng tôi đã có thể giúp. Vậy tại sao chứ?”
Tôi thở dài run rẩy, chùng người xuống. Tôi biết có một khả năng nên làm thế, nhưng… “Không có lựa chọn nào khác cả, chị Mica à. Tên Agrona đã đi trước chúng ta suốt thời gian qua, thậm chí trước cả khi chiến tranh bắt đầu. Mọi thứ đều phụ thuộc vào khía cạnh Số Phận. Mọi thứ. Em không biết mình cần bao nhiêu thời gian, hay tên Agrona sẽ phản ứng ra sao, nhưng em biết mình cần phải thành công.”
“Và thế là cậu tạo ra những kế hoạch bí mật và thuyết phục mọi người đi bảo vệ thứ hư vô bằng cả mạng sống của họ! Họ chỉ là cái giá nhỏ nhoi phải trả khi cậu là người được chọn gánh sức nặng của cả thế giới trên vai, tôi cho là vậy nhỉ?” Đôi mắt sáng chị sáng lên dữ tợn. “Có lẽ cậu hãy hỏi nhóm Twin Horns xem họ cảm thấy thế nào về chuyện này đi.”
Một nỗi lo lắng cay đắng tràn vào ruột gan tôi. Cả hội trường giờ im lặng và cứng đờ. Nhiều người lùn đang đi qua đứng chết trân tại chỗ, chăm chú theo dõi, một sự kết hợp của những cảm xúc từ sợ hãi tới phấn khích đến khát máu hiện rõ trên gương mặt họ.
“Những người đã chiến đấu chống lại tên Agrona—những người đã chết trong khi chiến đấu—đã làm vậy để bảo vệ nhà cửa và gia đình họ, và họ đã thành công.” Mặc cho nỗi sợ về vụ nhóm Twin Horns, tôi vẫn giữ cả giọng nói và biểu cảm của mình tỏ vẻ rắn rỏi. Ánh mắt tôi lướt qua những người đang chứng kiến, giao tiếp mắt chạm mắt với nhiều người trong số họ. “Đừng hạ thấp sự hy sinh của họ bằng cách nói rằng điều đó là vô ích.”
Chị ta thở ra một hơi dài và dường như xẹp người xuống. Chiếc búa trong tay vỡ tan thành cát, rồi lại thấm xuống những vết nứt trên sàn nhà mà tôi đã tạo ra. “Tôi mong đợi ở cậu nhiều hơn, Arthur à.” Chị nhấc mình lên khỏi mặt đất và, chẳng nhìn tôi, bay khỏi cung điện, để lại một luồng gió mạnh cuốn về phía sau.
Tôi mở miệng định gọi chị quay lại, nhưng nghĩ rằng tốt hơn là không nên. Thay vào đó, tôi nhanh chóng nghĩ đến mọi người tôi đã cùng làm việc để chuẩn bị cho cục keystone thứ tư và cả những người có thể biết nhiều hơn về những gì đã xảy ra bên ngoài thành phố Vildorial trong cuộc tấn công của tên Agrona. Nếu chị Mica biết nhiều hơn, thì có khả năng là bố chị ấy hoặc những lãnh chúa người lùn khác cũng biết, nhưng tôi không muốn xen vào cuộc họp của bé Sylvie, khi mà cô bé đang điều phối rất tốt rồi.
Thay vào đó, tôi đưa Regis vào lại trong lõi rồi bay ra khỏi cung điện Lodenhold theo chị Mica. Thay vì lần theo đường đại lộ, tôi bay qua rìa đường, xuống thẳng chỗ Viện Earthborn. Những người lùn ở đó hét lên báo động khi tôi bay qua tường thành và thẳng đến mấy cánh cửa đang mở, nhưng tôi không buồn đợi họ nhận diện ra mình là ai. Thay vào đó, tôi hướng thẳng đến mấy căn phòng thông thường mà mẹ và em gái được cho phép sống ở đấy.
Cửa ở lối vào đóng nhưng không khóa, và tôi mở cửa bước vào.
Mẹ đang ngồi trên băng ghế dài, cầm hờ một lá thư trên tay. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của bà ấy.
Lòng tôi chùng xuống, tôi vội vã chạy đến bên mẹ. Bà ấy im lặng giơ lá thư lên.
Tôi lướt qua thật nhanh, rồi đọc lại lần thứ hai chậm hơn, để chắc chắn rằng mình hiểu nội dung trong đấy. “Cô Angela Rose,” tôi nói với vẻ trống rỗng trong lòng.
‘Không…’ Regis chìm sâu hơn vào lõi của tôi, nỗi buồn từ cậu ấy thấm qua liên kết tâm trí giữa chúng tôi và làm khuếch đại hơn nỗi buồn của chính tôi.
Mẹ đặt tay lên cánh tay tôi nhưng bà không nhìn tôi.
Bức thư đi vào vài chi tiết về cuộc tấn công và kết quả của nó. Cô Angela đã chết khi bảo vệ căn phòng nơi tôi đã nói với họ rằng tôi sẽ ẩn náu trong đấy. Tôi biết Cecilia sẽ cảm nhận được dấu hiệu từ tôi, rằng lực lượng của tên Agrona sẽ bị thu hút đến những địa điểm đó. Điều này luôn có khả năng sẽ xảy ra.
“Con nhớ nói với mẹ là chúng ta sẽ trông nom con thật tốt, vậy nha?”
Đó là mấy lời cuối cô từng nói với tôi. Mà tôi đã kể cho mẹ chưa nhỉ? Tôi vật vã cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra từ những tuần chuẩn bị trước đây. Tôi đã kích hoạt ấn Gambit Vua gần như mọi lúc, và tâm trí cùng lúc chạy đua theo hàng chục hướng. Làm thế khiến những ký ức trở nên… mờ mịt và khó phân tích. Hẳn tôi phải nói rồi, tôi nghĩ thế. Đó không phải loại chi tiết mà tôi có thể bỏ sót vào khi đấy được.
Tuy nhiên, bức thư còn chứa nhiều điều hơn cả tin này. “Chú Durden sẽ nghỉ hưu.” Tôi không thấy điều này có gì đáng ngạc nhiên cả, cũng như những điều khác mà bức thư đề cập tới. Chú Adam, cha tôi, rồi cô Angela Rose…
Một nửa đội thám hiểm giả đã hy sinh mạng sống để chiến đấu chống lại tên Agrona.
Mẹ nói: “Nhóm Twin Horns sẽ tan rã,” Bà ngả người ra sau và nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Mẹ đã nghĩ rằng ít ra thì cái tên đó sẽ tồn tại mãi mãi. Hoặc ít ra là… ôi, mẹ thậm chí không biết mình đang cố nói gì nữa. Miễn là còn người tên Helen Shard, mẹ đã nghĩ rằng sẽ còn nhóm Twin Horns.”
Giọng điệu của bức thư rất nghiêm túc, thực tế. Được chính cô Helen viết, bức thư tránh đổ lỗi, và cô thậm chí còn hỏi về tôi. “Em đã nghe tin gì từ thằng Arthur chưa? Jasmine và chị vô cùng hy vọng rằng, dù thằng bé có ở đâu, nó cũng đã hoàn thành được những gì mình đặt ra. Chị chắc chắn thằng bé có lý do chính đáng để khiến chúng ta tin rằng mạng sống của nó nằm trong tay chúng ta.” Xen lẫn các dòng chữ đang đọc, giữa nét bút lông ngỗng và sự tách biệt lạnh lùng ở ngôn từ, tôi thấy được nỗi đau của cô ấy. Nỗi đau không chỉ vì mất cô Angela, thứ hẳn vẫn còn gây nhói đau khi viết bức thư này, mà nỗi đau ấy còn vì lý do khiến cô ấy qua đời.
Mẹ nói: “Mẹ sẽ không bảo con đừng tự trách mình,” cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi. Bà với lấy lá thư, đặt lên bàn, rồi nắm tay tôi. “Hiểu được con, mẹ chắc là con đã làm thế rồi, nhưng mẹ cũng biết rằng đây là điều con đã tính tới. Vậy nên…” Bà ấy phải nuốt xuống cảm xúc đang nghẹn lại trong họng. “Vậy nên con có thể tự trách cứ mình, nhưng đừng mãi mãi thế. Bởi vì con càng chìm đắm trong sự tự trách cứ đó, thì con càng khiến cuộc sống và nhiệm vụ của Angela trở thành của riêng con chứ không phải của cô ấy. Con nên ghi nhớ cô ấy là ai và cô ấy đã làm gì. Đừng đơn giản hóa cuộc đời cô ấy chỉ bằng cái chết của cô ấy. Arthur à, hãy tiếp tục làm những gì con cần làm, nhưng… con, hơn bất kỳ ai khác, cũng cần phải nhìn vào đại cuộc.”
“Con không tự trách mình đâu, mẹ ạ. Con chấp nhận chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra. Có sự khác biệt đấy.”
Mẹ kéo tôi lại gần, để đầu tôi tựa vào vai bà ấy. Nước mắt bà đã khô, và chúng tôi có cùng một vẻ mệt mỏi buồn bã. Tôi thả mình như được trở về thời điểm chỉ là một đứa trẻ mới biết đi.
Có phải đấy là lần cuối bà ấy ôm tôi như thế này không? Những ký ức thật hòa lẫn với giả được cục keystone tạo nên, và tôi thấy bản thân đang tự hoài nghi lại suy nghĩ của chính mình.
“Mẹ nên đến thăm chị Helen ở thành phố Blackbend,” sau một lúc, bà ấy nói. “Lá thư không đề cập gì đến chuyện nhờ giúp đỡ. Mẹ không biết mình có thể làm gì, nhưng…”
Tôi nói: “Cứ đi đi,” nhẹ khuyến khích. “Dành chút thời gian. Cho đến ngày kia thì thằng Windsom chưa quay lại đón chúng ta đâu.”
Chúng tôi chìm vào im lặng buồn bã.
Bé Sylvie nghĩ: ‘Ba Arthur à, con rất tiếc về chuyện cô Angela,’ giọng điệu cho thấy bé không ngắt lời tôi mà đã đợi đến lượt nói. ‘Những người lùn… đã cố gắng chấp nhận rằng chiến tranh đã thực sự kết thúc, dù họ đồng ý thả người Alacrya ra. Họ vẫn muốn nói chuyện với ba, và họ muốn ba có mặt khi các tù nhân được gửi về nhà vào ngày mai.’ Mai ư? Tôi nghĩ đáp lại, nhớ lại cảnh huyên náo quanh Lodenhold. Lẽ ra tôi nên tự hiểu rằng việc đó sẽ diễn ra sớm như vậy. Tốt. Phải, chúng ta sẽ đến đó.
Tâm trí tôi trôi dạt trở lại những cung bậc cảm xúc thăng trầm mà mình đã trải qua kể từ khi rời Epheotus—và thậm chí trước đó nữa. Em Tessia hủy bỏ lời hứa của chúng tôi và nỗ lực bắt đầu lại, cho bản thân và cho lẫn nhau cơ hội để tìm hiểu lại chúng tôi là ai. Lời từ biệt của Caera. Cuộc trò chuyện dữ dội với chị Mica. Tin tức về cô Angela Rose.
Quả là một buổi về nhà hợp lúc với những điều mình phải làm.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Trở về nhà để hít trọn mọi drama.
- 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 3. Ver.1: Oct-10th-2024 ; ver.2: Jun-10th-2025