Cũng chả phải quà
Tên gốc: "Chapter 487: Nor a Gift"
“Các người đã hỏi, tôi sẽ trả lời. Sức mạnh tôi nắm giữ chính là Số Phận.”
Những lời lẽ này, vốn sẵn nặng nề kèm theo độ cộng hưởng của aether thấm đẫm vào, như thể đang lơ lửng trong không khí.
Toàn bộ lực phát ra từ sát khí bằng aether của tôi kèm với sức nặng của mọi sức mạnh, trách nhiệm, nỗi sợ, và cả ấn Gambit Vua cháy sáng nóng bỏng trên sống lưng, đều thành áp lực lên mọi thứ, tâm trí tôi chia thành hàng chục nhánh song song để xử lý mọi thông tin tiềm năng đang đến từ phản ứng của lũ asura này.
Đôi mắt bọn chúng, tất cả đều có màu sắc khác nhau, đang sáng lên do phản chiếu lại ánh sáng gồm hai màu tím vàng đến từ aether tỏa sáng qua da tôi lẫn vương miện lơ lửng phía trên mái tóc nổi bồng bềnh. Phản ứng của mỗi tên chúa tể asura đều mang một nét ngạc nhiên thực sự, nhưng mỗi kẻ cũng đều mang trong mình một cảm xúc cá nhân của riêng chúng.
Ngay đối diện với tôi đây, thằng Kezess là ít lộ suy nghĩ qua biểu cảm bên ngoài nhất. Môi hắn hơi tách ra và mắt giãn ra một tý xíu. Có một dáng vẻ cứng đờ lan từ vai, xuống cánh tay, đến bàn tay trái đang đặt trên cái bàn làm bằng gỗ charwood kia. Chỉ riêng mấy điều này đã nói lên rằng hắn ta đang ngạc nhiên. Chính sự co giật từ những thớ cơ nho nhỏ trên bàn tay đó và đôi mắt tím sẫm màu lại đã bộc lộ vẻ tức giận ở hắn. Đó chưa phải là cơn giận dữ dội đến mức phá vỡ ranh giới không kiểm soát nổi hành vi nơi hắn, mà đó là vẻ cay đắng âm ỉ, thứ tôi đã nhận ra từ lâu là có nhiều vấn đề hơn thế. Không phải hắn giận dữ vì bất kỳ mối nguy hiểm nào tôi có thể gây ra, mà vì điều gì đấy tôi chưa hiểu hết.
Bên trái hắn, con mụ Morwenna thuộc Gia Tộc Mapellia, là một đại gia tộc của chủng người cây, chỉ dành sự chú ý nửa vời đến tôi thôi. Môi ả mím chặt lại, làm nổi bật họa tiết vân gỗ nho nhỏ trên làn da. Mụ ta đã đẩy người mình ra khỏi bàn, và các cơ ở chân, hông và lưng căng cứng như thể mụ đã sẵn sàng bật dậy nếu được ra lệnh. Cứ nửa giây, mắt ả lại nhìn giật về phía tên Kezess.
Cạnh mụ Morwenna, thủ lĩnh của các tinh linh, là cô ả Nephele thuộc tộc Aerind, ngồi vùi người xuống cái ghế của mình. Miệng cô ta mở to ra tròn vành vạnh, và có một cơn gió giật thổi quanh người, làm mái tóc và quần áo dệt bằng lớp vải như mây bay phấp phới. Đôi mắt xanh lơ pha xám của cô ta hoá màu trắng như sét, và có vẻ gì đó đói khát trong cặp mắt đấy mà tôi không thể phân tích được.
Lão Veruhn, ở ngay bên phải tôi, cũng không kém phần ngạc nhiên so với những người khác, nhưng trong sự ngạc nhiên của lão, còn có điều gì đó hơn thế nữa. Dưới ảnh hưởng của ấn Gambit Vua, tôi không có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào đối với những gì mình đang thấy về biểu cảm của lão Veruhn, nhưng tôi nhận ra những gì lẽ ra mình nên biểu cảm ra. Bởi vì, qua cái kiểu hành động tỏ vẻ như một lão già ốm yếu, bên dưới vẻ ngoài nhu nhược mà lão này trưng ra, còn có một con người già dặn và vĩ đại hơn nhiều, và trên hết, dữ tợn hơn những gì lão ấy để lộ cho bất kỳ ai thấy được.
Ngay lúc này đây, lão Veruhn không thể giấu mình được nữa. Một số màu vốn mờ nhạt đi ở các lằn gờ chạy dọc theo đầu lão giờ đậm trở lại, và trên má lão tuôn ra màu đỏ tía. Các nếp nhăn trên mặt giờ phẳng lại, và một nụ cười chiến thắng ghê tợn hiện lên trên khuôn mặt lão. Thậm chí lượng Vương Lực của lão cũng tăng vọt, con thuồng luồng ẩn dưới dáng vẻ một ông già nhăn nheo kia giờ đang vùng vẫy hòng được giải thoát.
“Và những sinh vật ánh sáng kia giáng lâm, mang theo cùng họ là thứ phép thuật không thể tưởng tượng nổi. Mang theo cùng họ là thứ sức mạnh quá khủng khiếp không dám ngước nhìn. Và họ tự gọi chính mình là deva, và họ, cùng sức mạnh của mình, thật khủng khiếp và không thể tưởng tượng nổi. Họ ghi dấu lên thế giới này bằng thứ sức mạnh của mình, và rồi họ rời đi, không bao giờ quay lại.”
Những lời nói nhẹ nhàng đến từ gã Lãnh chúa Rai thuộc Gia Tộc Kothan, là gã xà thần đã thay thế tên Agrona trong số các đại gia tộc. Hắn đang ngồi bên phải tên Kezess, người hắn tái nhợt như ma, và đôi tay hắn, vốn đặt trên chiếc bàn gỗ lớn, đang nắm chặt vào nhau, run rẩy.
“Im đi,” thằng Kezess ra lệnh mà không buồn nhìn gã xà thần này.
Lời tên Rai thốt lên tạo thành những gợn sóng lan khắp phòng. Cạnh hắn, lãnh chúa chủng phượng hoàng, gã Novis thuộc Gia Tộc Avignis, suốt nãy giờ đang nhìn tôi thận trọng đầy vẻ ngẫm nghĩ, lông mày nhíu lại khi cựa quậy người trên ghế, nhưng hắn ta cứng đờ người ra khi nghe gã Rai nói, từ khóe mắt đang liếc nhìn tên xà thần kia với vẻ lo lắng lúc tên Kezess ra lệnh im lặng.
Phía bên kia tên Rai, lão Ademir Thyestes khoanh tay thở phì phò. “Chúng ta đều nên thấy xấu hổ vì đã thốt ra mấy câu chuyện ngụ ngôn với chả cổ tích tại cái bàn này.” Nhưng, với ấn Gambit Vua đang hoạt động, tôi thấy được sự thật. Những sợi lông chỗ cổ lão Ademir dựng đứng lên, và hơi thở của vị chúa tể chủng chiến thần này tỏ vẻ nông và khó nhọc. Ông ta liếc ra cửa sổ, và theo cách tập trung nhìn, có vẻ như ông ta đang nhìn vào một thứ gì đó ở rất xa. Dõi theo ánh mắt ông ta, tôi gần như nhận ra được một ngôi làng ở xa, rất xa, vượt ngoài tầm nhìn, bị bao quanh bởi thảm cỏ xanh màu lam và lục.
Đồng thời cùng lúc với việc xem xét phản ứng của bọn asura, tôi cũng cố gắng phân tích những gì tên Rai đã nói.
“Và những sinh vật ánh sáng kia giáng lâm, mang theo cùng họ là thứ phép thuật không thể tưởng tượng nổi.” Những sinh vật ánh sáng ư? Thứ phép thuật kia có thể là mana, hoặc có lẽ là aether chăng?
“Mang theo cùng họ là thứ sức mạnh quá khủng khiếp không dám ngước nhìn.” Tôi cho rằng câu này nói từ góc nhìn của bọn asura. Loại sức mạnh nào có thể quá khủng khiếp ngay cả với bọn asura đây?
“Và họ tự gọi chính mình là deva, và họ, cùng sức mạnh của mình, thật khủng khiếp và không thể tưởng tượng nổi.” Tôi chưa bao giờ nghe tới thuật ngữ deva trước đây. Việc lặp lại từ khủng khiếp và không thể tưởng tượng nổi thực sự truyền tải thông điệp này tới đúng chỗ, nhưng đây cũng là một kiểu kể chuyện của tụi asura mà tôi không nghĩ sẽ nghe được.
“Họ ghi dấu lên thế giới này bằng thứ sức mạnh của mình, và rồi họ rời đi, không bao giờ quay lại.”
Đoạn cuối này, tôi không biết phải nghĩ gì cả. Tôi đã nhờ bé Sylvie hoặc Regis giúp, nhưng cả hai đều buộc phải rời khỏi tâm trí tôi, họ không thể chịu đựng nổi tác động đến từ ấn Gambit Vua.
Gã lãnh chúa Radix của tộc Grandus đứng dậy. Đôi mắt chăm chú nhìn tôi, chúng lấp lánh như những viên đá quý đa sắc đính trên thắt lưng của ông ta vậy. Vẻ ngạc nhiên của chính ông ấy nhanh chóng lắng xuống, và không giống vẻ hoảng hốt mà những kẻ khác đã thể hiện ra trước những lời tên Rai thốt lên, gã Radix này rất tập trung, đôi mắt ông ta lia sang từ bên này sang bên kia như một dấu hiệu cho thấy ông ấy đang nhanh chóng nghĩ ngợi trong lúc cân nhắc điều gì đấy.
Gã khổng thần này tiến một bước lại gần tôi, vuốt râu. Mana quanh người ông ta di chuyển kỳ lạ, nó hoạt động như thể là phần nối dài cho các giác quan của gã này vậy. Như thể ông ta có thể nhìn và cảm nhận được thông qua chính mana vậy. Mặc dù gã Radix có dấu hiệu mana tương tự như lão Wren, nhưng tôi chưa bao giờ trải nghiệm hiện tượng này với lão Wren trước đây.
“Arthur, đủ rồi đấy,” tên Kezess nói với vẻ chắc nịch, giọng căng thẳng ẩn giấu vẻ thất vọng đã được che đậy cẩn thận và, tôi nghĩ, thậm chí còn có cả sự run sợ trong đấy nữa.
Tôi và hắn ghim ánh nhìn với nhau trong vài giây dài trước khi hủy kích hoạt các thánh ấn của mình và gọi lượng aether đang tạo ra hiệu ứng phát sáng quay trở lại lõi.
Tôi cảm thấy chậm chạp khi thánh ấn kia không còn hoạt động nữa, và tôi phải cố giữ thăng bằng để không bị chao đảo.
Regis hỏi: ‘Cậu ổn chứ?’ tâm trí cậu ta nhẹ nhàng chen vào lại dòng suy nghĩ của tôi.
Không có gì đâu. Luôn có cảm giác… tỉnh táo hơn khi hủy kích hoạt ấn Gambit Vua hoàn toàn, tôi trả lời trong lúc đầu óc còn đang mơ màng.
Bé Sylvie nghĩ: ‘Ba Arthur ơi, nhìn kỹ vào,’ kéo tôi chú ý trở lại gã Radix.
Gã khổng thần này đặt một tay lên vai tôi, ép tôi dứt khoát quay lại hiện tại khi đầu gối run rẩy vì sức nặng bất ngờ của bàn tay kia. Aether của tôi tràn ngập cơ thể để tăng cường sức mạnh cho đôi chân. Vai tôi đau nhức, và tôi nhận ra rằng bằng cách nào đấy lão Radix đang thao túng mật độ cơ thể của chính lão để thử thách tôi.
Lão hỏi: “Cho phép ta thử nhé?” di chuyển ra sau lưng tôi và thò tay xuống chỗ gấu áo tôi, buộc bé Sylvie bước phải tránh ra và nhướng lông mày lên vì ngạc nhiên.
Nói “Ừ…” là hết thảy những gì tôi có thể làm trước khi gã khổng thần này kéo áo tôi lên để nhìn vào phần da lưng. Ở đó, tôi biết lão sẽ thấy những mẫu thức phép giả mà tàn ảnh của người djinn đầu tiên đã cho tôi, nhằm che giấu các thánh ấn khi tôi hoà lẫn vào những người Alacrya. Điều tôi không ngờ tới là cảm giác râm ran ngứa mà bản thân đang cảm thấy ở trong chính các thánh ấn này.
Thông qua kết nối tâm trí với Regis, tôi cảm thấy đôi mắt lão Radix đang dõi theo mối liên hệ giữa chúng tôi trước khi dừng lại ở cậu bạn đồng hành của tôi. Lông gáy Regis dựng đứng lên tỏ vẻ phòng thủ, và tôi cảm nhận được các giác quan như xuyên thấu của lão Radix đang phác họa hình dạng của ấn Destruction chứa bên trong cơ thể đang hiện hữu của Regis.
Gã khổng thần này nói: “Ta hiểu rồi,” giọng cứ như tiếng động đất, rồi ông ta trở về chỗ ngồi của mình.
Tôi cảm thấy mình đang cau mày, nhưng trước khi tôi kịp hỏi thì ả Nephele đã nói trước.
“Được rồi, Rad à, hãy chia sẻ với những người còn lại nào. Thực sự thì chuyện gì đang xảy ra thế?” Cô ả tinh linh này lại lơ lửng phía trên ghế ngồi của mình, hai tay chống hông, toàn bộ cơ thể xoay một góc ba mươi độ.
Lão Radix ngả người ra sau ghế, hai tay khoanh lại, một tay vuốt râu trầm ngâm. “Tôi đã thấy đủ để thay đổi suy nghĩ của mình, và tôi kêu gọi Bát Đại Tộc bỏ phiếu về vấn đề cậu Arthur Leywin sẽ thành chủng asura mới.”
Lời tuyên bố đột ngột này dường như khiến những người khác trở nên bất ngờ.
“Giờ hãy chờ một lát, ta cần phải—”
“—nhưng ngài đã thấy gì chứ? Sẽ có lợi cho tất cả chúng ta nếu—”
“—cuộc họp này thật ngắn ngủi, và rồi chúng ta có thể—”
“Đây không phải là quyết định có thể vội vàng được!”
Câu nói cuối này đi kèm với một cú dọng mạnh xuống cái bàn gỗ, khiến bàn nhảy tưng lên và ngắt ngang các giọng khác đang trò chuyện với nhau. Những người khác đều giật mình dựng đứng người, tính cả cô ả Nephele vốn luôn vô tư lự, trong khi lão Ademir thì trừng mắt nhìn các quý ông quý bà chúa tể đồng đẳng của lão. Sức mạnh từ Vương Lực như một lưỡi dao kề vào cổ tôi.
Lão ta tiếp tục nói: “Nhiều người trong số chúng ta ở cái bàn này đếm cuộc đời mình bằng hàng thiên niên kỷ,” cảm xúc có vẻ tự chủ hơn. “Trong nhiều thế kỷ tôi ngồi đối diện với các ngài trên cái bàn này, tôi chưa bao giờ trải qua một sự thôi thúc đột ngột phải giải quyết tức thì như vậy.” Ông ta chuyển sự chú ý sang gã Rai. “Quyết định bổ nhiệm Gia Tộc Kothan vào Bát Đại Tộc để thay thế tộc Vritra đã khiến chúng ta mất năm mươi năm, và thậm chí đó cũng là một khoảng thời gian ngắn nếu so với việc chúng ta phải cân nhắc xem mình nên làm gì với chính tên Agrona kia.
“Bây giờ, khi đối mặt với một câu hỏi mà, tùy thuộc vào câu trả lời của chúng ta, có thể sẽ định nghĩa lại bản chất của thế giới chúng ta trong mười ngàn năm tới, và chúng ta phải bỏ phiếu trong vòng vài phút ít ỏi khi có mặt thằng nhóc này ư?” Ánh mắt lão Ademir hướng xuống nắm đấm vẫn còn in trên mặt bàn. “Radix, nếu anh quyết tâm thực hiện cuộc bỏ phiếu này, thì hãy để tôi là người đầu tiên từ chối. Các chiến thần sẽ không công nhận tên Arthur Leywin hoặc gia tộc hắn là thành viên thuộc chủng asura.”
Cơn giận dữ bùng cháy trong lòng tôi. Lão ta không chỉ bỏ phiếu chống lại tôi mà còn tuyên bố thẳng lão ta từ chối chấp nhận kết quả của bất kỳ cuộc bỏ phiếu nào. Regis, đứng cạnh tôi với ngọn lửa trên bờm đang bùng cháy ra xung quanh, hành động này đã củng cố thêm cảm xúc cho tôi, nhưng bé Sylvie đã cố làm dịu cả hai. ‘Ba đừng quên rằng bọn chiến thần là một chủng tộc chiến binh. Họ đối mặt với những thách thức một cách trực diện. Và theo như ông ta biết, ba phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cả Taci và lão Aldir.’
‘Có khi cậu còn chả phải nguồn cơn thực sự khiến lão ấy nổi giận cơ,’ Regis miễn cưỡng nói thêm, điều này khiến tôi ngạc nhiên.
Nhận ra mình đang để bản thân sắp chìm vào vẻ chán nản, tôi truyền aether vào ấn Gambit Vua. Chỉ truyền một chút thôi, vừa đủ để mở rộng suy nghĩ ra thành đồng thời vài luồng tư duy, lợi ích kèm theo của việc này là làm giảm bất kỳ phản ứng cảm xúc nào mà tôi hiện có trong quá trình này.
Con mụ Morwenna nói: “Đó là những lời lẽ nguy hiểm đấy, Ngài Thyestes à,” nheo mắt lại. Một chút ửng hồng lan lên cổ cô ta, một lần nữa lại làm nổi bật những hoa văn tinh tế trên làn da. “Cứ bày tỏ quan điểm của mình tùy ý muốn, nhưng hãy nhớ rằng tất cả chúng ta đều đã thề sẽ ủng hộ ý chí của Bát Đại Tộc, ngay cả khi chúng ta không đồng ý với các quyết định của Bát Đại Tộc.”
Gã Rai hắng giọng. Nhìn thẳng vào mắt tôi, hắn ta nói: “Tôi không thay đổi suy nghĩ. Tôi bỏ phiếu để cậu Arthur được nêu tên đầu tiên trong chủng tộc của mình, là thủ lĩnh của gia tộc mình và là thành viên của hội đồng này.”
Cô ả Nephele nói: “Tất nhiên, tôi cũng vậy,” nhìn lên trần nhà rất nghiêm túc, người cô ta đã xoay được nửa vòng nên sắp lộn ngược. “Chúng ta hãy xem số phận đã dành sẵn điều gì cho cậu ấy nào?” Cô ấy đột nhiên cười khúc khích và bay xuống để thúc vào người mụ Morwenna. “Số phận ư? Thấy tôi đã làm gì ở đó không?” Cô ta vui vẻ cười khúc khích với chính mình, dường như không để ý đến cái nhìn lạnh lùng đáp lại của con mụ Morwenna.
“Tôi đã thấy đủ rồi,” Radix trả lời cho cuộc bỏ phiếu mà chính ông ta đã kêu gọi. “Có lẽ, theo nghĩa truyền thống nhất của từ này, Arthur không phải là một asura. Nhưng bất kỳ sự chuyển đổi nào mà cậu ấy đã trải qua đều đưa cậu ta đến gần với chúng ta hơn những kẻ hạ đẳng, những kẻ mà cậu ấy sinh ra từ đấy.” Nói trực tiếp với tôi, ông ta tiếp tục: “Arthur à, tôi hy vọng, rằng cậu sẽ làm việc cùng với gia tộc Grandus để khám phá đầy đủ hơn những thay đổi này trong tương lai. Nhưng còn giờ, tôi đồng ý rằng cậu nên đứng chung hàng ngũ với chúng tôi.”
Tôi gật đầu, chưa muốn hứa hẹn gì cả. Phần lớn tâm trí tôi vẫn nghĩ về lời nói của lão Ademir khi tôi cân nhắc đến những hậu quả tiềm tàng và hậu họa kéo theo nếu lão ấy thực hiện lời đe dọa từ chối ý chí của Bát Đại Tộc. Tôi không thể tin rằng sự thù địch của lão này chưa được tên Kezess hoặc lão Veruhn tính đến, điều đó nghĩa là có khả năng một trong hai người đang trực tiếp chống lại lão ta.
Lão Ademir lắc đầu khi nhìn quanh bàn. “Novis? Morwenna? Chắc hẳn hai người sẽ không trở thành nạn nhân của suy nghĩ viển vông của những người khác. Hai người hẳn phải đồng ý với Chúa tể Indrath và tôi.”
Mụ Morwenna ngước nhìn tên Kezess, kẻ đang ngồi trên cái ngai nổi lơ lửng khiến hắn cao hơn một chút so với những người khác.
Tên Kezzess gật đầu. Khuôn mặt hắn điềm tĩnh và đầy vẻ cẩn thận đến mức gần như tự mãn khi không biểu lộ cảm xúc.
“Tôi đồng ý với những người khác,” gã Novis nói đơn giản, thái độ của gã này khá kín đáo.
Mụ Morwenna hơi nghiêng đầu, và cô ả nhìn lão Ademir một cách cứng rắn khi nói: “Tôi cúi đầu trước ý chí và trí tuệ của Bát Đại Tộc. Tôi thấy mình bị thuyết phục, ít nhất là, trao cho Gia Tộc Leywin vị trí của họ tại cái bàn này. Chúng ta hãy chờ xem điều gì sẽ xảy ra sau đó.”
Lão Ademir tỏ vẻ chế giễu. Gần như tuyệt vọng, ông ta quay sang lão Veruhn, nhưng lão thuồng luồng già này mỉm cười buồn bã.
“Ông bạn già, xin lỗi nhé. Ông biết rõ quan điểm của tôi ở đâu trong vấn đề này mà.”
Lão Ademir nghiến chặt hàm và biểu cảm trở nên lạnh lùng. Chậm rãi, chịu thất bại, ông ta nhìn tên Kezess như thể ông ta đã biết tên rồng này sắp nói gì.
Tên Kezess đứng dậy, thận trọng hất nhẹ mái tóc vàng lúa mì của mình. Có tia sáng lóe lên trong đôi mắt màu hoa oải hương khi hắn kéo mạnh cổ tay chiếc áo sơ mi quý phái thêu bằng chỉ vàng mà hắn đang mặc.
Chân bé Sylvie chộn rộn hẳn lên. ‘Sao con lại có cảm giác như mọi chuyện đang được dàn dựng thế nhỉ?’
“Hỡi các bạn. Các lãnh đạo của những gia tộc và thần dân tương ứng của các bạn. Hỡi các thành viên của Bát Đại Tộc. Tôi tôn trọng ý kiến của các bạn và cảm ơn vì đã chia sẻ chúng.” Ánh mắt hắn nán lại lâu nhất chỗ lão Ademir, và mặc dù gọi lão ấy là bạn, nhưng chẳng có tình bạn nào trong ánh mắt bọn này dành cho nhau cả. “Cơ thể này bị chia rẽ, nhưng ý kiến của đa số thì rõ ràng. Mặc dù tôi thừa nhận rằng mình có những nghi ngờ, tuy nhiên tôi vẫn đồng ý. Cậu Arthur Leywin đã vượt qua bản chất loài người của mình. Tuy có một vài khía cạnh giống rồng, nhưng cậu ta không phải rồng, và điều đấy khiến cậu ấy trở thành một thứ gì đấy hoàn toàn mới.”
Giọng điệu trong bài phát biểu của thằng này gợi tôi nhớ lại một lần xem kịch, đúng y như bé Sylvie vừa gợi ý ban nãy.
“Cậu Arthur Leywin kể từ nay về sau sẽ được gọi là một asura, dòng dõi của cậu ta là một chủng tộc hoàn toàn mới. Gia tộc của anh ta, nhà Leywins, sẽ vượt qua ranh giới giữa con người và asura, cho dù bản thân họ không chia sẻ chung những phẩm chất của cậu ấy. Là thủ lĩnh của gia tộc, gia tộc duy nhất trong chủng của mình, cậu ta cũng lập tức được trao một vị trí giữa chúng ta ở đây, là một thành viên của Bát Đại Tộc.”
“Nó sẽ cần một cái tên mới đấy,” ả Nephele thì thầm với mụ Morwenna.
Lão Ademir đứng dậy và trừng mắt nhìn tên Kezess. Cuộc đụng độ giữa hai luồng Vương Lực đối địch nhau của bọn chúng có vẻ như sẽ xé toạc tòa tháp bao quanh chúng tôi, nhưng nó chỉ kéo dài trong chốc lát. Không nói thêm lời nào, lão Ademir quay gót, đi đến cửa ban công gần nhất, hất mạnh cho nó mở ra và nhanh chóng bay khỏi tầm mắt.
Ngay cả tên Kezess, kẻ luôn kiểm soát hành vi thật cẩn thận, cũng không giấu được nụ cười khẩy nửa miệng trước khi hắn quay sang chú ý đến những người còn lại trong nhóm. Một chiếc ghế xuất hiện sau lưng tôi, và những cái ghế còn lại hơi dịch chuyển một chút để xếp cho vừa chỗ. Những người ngồi trên ghế dường như chẳng để ý gì.
Tên Kezess nói: “Nhắc đến cái tên, Arthur à, cậu sẽ phải đặt tên cho mình,” cố nở một nụ cười gượng để che giấu hoàn toàn kiểu cười khẩy tự mãn của hắn. “Cậu đã nghĩ đến điều đó chưa?”
Tôi mở miệng nhưng không nói gì, tôi nhận ra rằng mình đã hoàn toàn không nghĩ đến việc chủng tộc của mình có thể được gọi là gì. Bất chấp quyết định của lũ asura, tôi còn không chắc liệu mình có bao giờ nghĩ bản thân là thứ gì khác ngoài loài người hay không.
Lão Veruhn nói: “Tôi gợi ý thế này,” Ông ta dừng lời để ho vào tay trước khi cười mỉm để xin lỗi những kẻ khác. “Từ lâu rồi, người ta đã đưa ra giả thuyết rằng những thực thể có sức mạnh một ngày nào đó sẽ hợp nhất lại từ chỗ rào chắn giữa các thế giới, họ được hình thành từ thứ sức mạnh đó và tia lửa tạo thành từ thứ sức mạnh đấy sáng lóe lên theo ý thức của họ.” Lão ngừng lại, hít thở vài hơi trước khi tiếp tục nói. “Họ chẳng bao giờ hiện thân rõ ra, nhưng cái tên mà chúng ta đặt cho huyền thoại về họ vẫn vang vọng qua nhiều thời đại đến tận ngày nay.”
Lão Radix nói: “Các trị vương (archon),” chụm ngón tay lại trước mặt và thở phì phò qua kiểu dáng mà hai bàn tay vừa tạo nên. Có một luồng mana bùng lên quanh lão, nhưng tôi không thể biết được lão vừa làm gì xong.
(Người dịch: “archon” là từ Hy Lạp cổ, có nghĩa là “người cai trị” và mình dịch thành “trị vương”)
Tên Kezess tò mò nhìn tôi trong vài giây. “Arthur Leywin, trưởng gia tộc, là trị vương thuộc Bát Đại Tộc. Cậu nghe thấy ổn không nhỉ?”
‘Tôi thích nó,’ Regis nghĩ ngay. ‘Cậu biết đấy, nghe…oai phết. Đầy vẻ uy nghi vương giả. Thậm chí còn có thể nói là oai phong lẫm liệt.’
Cố hết sức để tảng lờ cậu ấy đi, tôi nói với tên Kezess: “Tôi chấp nhận lời đề nghị của ngài về việc được công nhận là một thành viên thuộc chủng asura, và cả cái tên archon nữa. Cảm ơn ngài.” Tôi nói thêm với Veruhn, “Tôi đánh giá cao mọi điều mà cả hội đồng đã nói.”
Tên Kezess đột ngột nói: “Rất tốt. Hỡi Arthur Leywin, chúa tể của chủng trị vương. Chào mừng đến với Bát Đại Tộc. Còn giờ, tôi e rằng mình có việc khác phải giải quyết. Tôi khuyến khích mỗi người trong số các ngài hãy cân nhắc cẩn thận quyết định ngày hôm nay sẽ có ý nghĩa thế nào đối với thần dân của mình.”
Rồi thì, hắn biến mất. Chẳng ai trong số những người ở đây có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
Hai gã Rai và Novis quay qua nhìn nhau và bắt đầu thầm thì. Còn ba người Morwenna, Radix và Veruhn đứng dậy, trong khi cô ả Nephele nổi một cơn gió mạnh thổi về phía tôi làm tóc và áo tôi bay rung rinh.
Cô ta nói: “Ôi, và cảm ơn cỏ mùa hè lẫn gió đông vì cuộc họp ngắn ngủi này,” giọng dịu đi khi lộ ra niềm vui theo kiểu gượng ép mà cô ta đã ghìm lại trong suốt cuộc họp ban nãy. “Thật nhàm chán khi phải ngồi trong nhà, cậu có nghĩ thế không? Mấy cuộc họp này sẽ hiệu quả hơn nhiều dưới bầu trời trong xanh hay cây cối um tùm đấy.” Cô ả trở nên mơ màng và nhìn chằm chằm ra cửa sổ. “Tôi nghĩ mình đi đây, một lúc thôi. Tôi đã ngán các sự kiện lớn và chán ở trong mấy tòa nhà suốt cả ngày rồi.”
Cơ thể cô ả Nephele hóa dạng vô thể trong suốt và gần như thành vô hình, chỉ còn lại đường nét dáng vẻ do các làn gió trắng khắc họa lên. Cô ta cười toe toét, mắt nhắm nghiền, và bay qua một cửa sổ đang mở, lộn nhào một vài cú, rồi biến mất trên nền trời xanh mây xám.
‘Dĩ nhiên là con biết về chủng tinh linh, cơ mà con đã nghĩ nữ hoàng của họ sẽ phải… thanh lịch hơn cơ chứ,’ Bé Sylvie nghĩ với tôi khi nhìn ả Nephele rời đi.
‘Tôi không tin cô ta,’ Regis trả lời. ‘Thẳng thắn mà nói, tôi không tin bất kỳ ai trong số lũ này, nhưng cô ta có vẻ hơi… thất thường.’ Cậu ấy tự đùa rồi cười lớn.
Tôi nén tiếng than thở của mình lại, thay vào đó tập trung vào gã Radix, kẻ đang với tới bắt tay tôi. “Cảm ơn vì ngài đã không do dự bầu cho tôi,” tôi nói khi bắt tay.
“Không do dự ư?” Bộ râu của gã giật giật với vẻ thích thú rõ ràng. “Không không, thưa Ngài Leywin, đừng cảm ơn chúng tôi vì những gì chúng tôi đã làm. Đó không phải quà, cũng chả phải vẻ không do dự gì. Mỗi quý ông quý bà lãnh chúa đồng môn của tôi đây sẽ có lý lẽ riêng, nhưng lý do của tôi thì tôi gọi là sự hiểu biết non nớt.” Cặp mắt như đá quý của hắn lấp lánh sáng. “Thôi, hẹn lần sau gặp lại nhé.” Hắn buông tay tôi ra, và gã khổng thần này bước thẳng xuống cầu thang mà không ngoảnh lại nhìn.
Con mụ Morwenna cúi chào tôi theo kiểu tôn trọng giống như cách những người khác đã làm lúc bọn tôi mới đến phòng họp. “Đừng hân hoan cho chiến thắng này làm gì. Đó là trách nhiệm cao cả nhất khi đại diện cho người dân của mình giữa Bát Đại Tộc. Lựa chọn của chúng ta định hình nên thế giới, thưa Ngài Leywin à.” Di chuyển cứng nhắc và đơ người như cái cây biết đi, con mụ người cây này theo chân gã Radix đi xuống cầu thang.
Lão Veruhn nói: “Làm tốt lắm, cậu Arthur à,” giờ thì đứng thẳng không khom lưng nữa khi vụ này đã kết thúc. “Một buổi phô diễn tuyệt vời đi kèm các thánh ấn. Nếu phải thành thật mà nói thì thậm chí còn khiến tôi bất ngờ cơ đấy.”
Tôi liếc nhìn hai gã phượng hoàng và tử xà hơi nhướng mày lên.
Lão Veruhn khua tay xua đi mọi lo lắng của tôi về vụ phát biểu trước những tên khác. “Cũng như tôi vậy, hai Lãnh chúa nhà Avignis và Kothan cũng quan tâm đến những gì cậu có thể đạt được với địa vị mới của mình, Arthur à. Có vẻ như nó là một quyết định đột ngột của ngày hôm nay, nhưng chúng ta đã nói rất nhiều về khả năng này rồi.”
Cả Rai và Novis đều đứng dậy khi lão Veruhn nói, và cả hai đều gật đầu đồng ý. “Trước khi rời đi, tôi muốn gửi lời mời đến thăm gia đình tôi tại nhà của tôi, vùng Featherwalk Aerie. Thường thường theo truyền thống, khi một đại diện mới được bổ nhiệm vào Bát Đại Tộc sẽ du ngoạn khắp vùng Epheotus và giới thiệu mình với các lãnh chúa khác. Tất nhiên, cũng sẽ có một buổi lễ chính thức sau đó nữa.” Gã Novis nở một nụ cười đau khổ với tôi. “Tôi nghĩ rằng sẽ phải mất—bao lâu nhỉ?—nửa thập kỷ để lên kế hoạch cho buổi lễ bổ nhiệm chính tôi, thậm chí cả khi Gia tộc Avignis đã được thăng chức lên Bát Đại Tộc đấy.”
“Gia tộc Kothan cũng đưa ra lời mời tương tự, dĩ nhiên rồi. Vào lúc thuận tiện với ngài,” gã Rai nói thêm vào. Không giống như Novis, hắn ta có vẻ mặt nhăn nhó và đang lo lắng rõ rệt về điều gì đó, nhưng hắn cũng không nói ra nỗi sợ của mình. “Với một người đã quen dùng tốc độ nhanh lẹ của chủng hạ đẳng thì cách mọi thứ diễn ra ở đây có vẻ rất chậm nhỉ, nhưng tôi chắc anh sẽ thích nghi được với nhịp độ sống… kéo dài hơn một chút.”
“Chúng tôi rất vinh dự được gặp gia tộc của các ngài,” Bé Sylvie nói. “Tuy nhiên lúc này, gia tộc của chúng ta cần được thông báo về các sự kiện hôm nay đã.”
Hai gã Novis và Rai nhìn nhau khi nghe đến cụm từ “gia tộc của chúng ta,” nhưng không ai đề cập gì thêm. Thay vào đó, họ tạm biệt bọn tôi và mỗi người rời đi bằng một ô cửa ban công khác nhau.
“Tôi có thể hộ tống cậu về Everburn được không, Arthur?” Lão Veruhn nói, tay giữ cho cánh cửa mà Novis vừa rời khỏi mở ra.
“Tất nhiên rồi. Cảm ơn ông, Veruhn.”
Khi chúng tôi đang bay, tôi mong mỏi được kích hoạt hoàn diện ấn Gambit Vua để phân tích kỹ hơn những gì được mọi người nói trong cuộc họp. Tuy nhiên, tôi sợ sẽ làm lão Veruhn, hay bất kỳ ai khác đang theo dõi mình, ấn tượng sai lầm về tôi. Thay vào đó, tôi để cơ thể mình tự bay và chuyển mọi nhánh suy nghĩ trong đầu hướng về vụ cuộc họp, chỉ nhận thức sơ qua những lời trao đổi thỉnh thoảng giữa lão Veruhn và bé Sylvie khi cả bọn đang bay.
Tôi chắc chắn về một số điều, nhưng cuộc họp này đã để lại nhiều câu hỏi hơn câu trả lời. Tôi tin rằng thằng Kezess đã thao túng mọi thứ để đẩy lão Ademir ra, nhưng tại sao cơ chứ? Liệu tôi có chỉ là một con cờ trong một ván cờ lớn hơn mà bản thân không hiểu hay không? Và những chúa tể khác có đang chơi cùng ván cờ này hay đang chơi riêng một ván của họ?
Tôi có thực sự được đặt ngang hàng với lũ sinh vật cổ xưa này không? Hay chúng chỉ coi tôi như thú cưng?
Tôi có thể mạo hiểm đưa ra vài phỏng đoán về lý do tại sao tên Kezess thực sự có thể cho phép tôi thăng địa vị. Ngay cả khi hắn giả vờ cho phép tôi, tôi cũng không thể phủ nhận sự thật rằng mình vừa trở nên phục tùng hắn theo cách mà trước giờ tôi chưa từng làm. Nhưng dẫu sao, tôi cũng có một sự bình đẳng nhất định với hắn, khi giờ đây đã được những người còn lại của Bát Đại Tộc chính thức công nhận.
‘Nhưng thực sự thì mỗi người trong bọn chúng độc lập đến mức nào?’ Regis nghĩ khi đang trôi lơ lửng gần lõi tôi.
Hỏi hay đấy. Mặc dù chúng tuyên bố rằng Bát Đại Tộc là một hội đồng trị vì, nhưng có vẻ như mọi thứ vẫn phụ thuộc vào ý chí của tên Kezess. Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người khác đều đồng ý, nhưng hắn vẫn từ chối chứ?
Tôi lờ mờ nhận ra có người đang nói chuyện với mình. “À xin lỗi, gì cơ?”
Lão Veruhn nhìn tôi với ánh mắt khó đoán. “Xin lỗi, Arthur. Rõ là cậu đang nghĩ ngợi nhiều, tôi hoàn toàn hiểu điều đó. Tôi không muốn làm phiền cuộc gặp đầu tiên của cậu với gia tộc mới được đặt tên của mình, thế nên tôi sẽ để cậu lại đây.”
Nhìn xung quanh, tôi nhận ra là cả bọn đã đến ngoại ô thành phố.
“Tuy nhiên, trước khi rời đi, tôi muốn đưa ra lời đề nghị tương tự như của các Lãnh chúa Kothan và Avignis. Xin mời đến thăm tôi tại nhà tôi. Nó nằm ngay bờ biển của Biển Đại Biên (Boundary Sea). Tôi nghĩ rằng cậu sẽ thấy chuyến đi này xứng đáng. Tôi nghĩ còn nhiều điều để ta thảo luận.”
Tôi đáp: “Tất nhiên là tôi sẽ đi,” thực sự quan tâm đến nhà của chủng thuồng luồng. “Nhưng trước tiên, tôi e rằng, mình cần giải quyết một số việc. Bạn tôi, Tessia, đã kiên nhẫn chờ tôi ở đây, nhưng đã đến lúc cô ấy phải trở về nhà rồi.”
Tỏ vẻ hiểu biết và vui vẻ, lão Veruhn rời đi. Vẫy tay một cái, lão ta biến mất trong một con sóng biển sủi bọt và cuộn trào giữa không trung.
Chúng tôi đã hoàn thành chuyến hành trình trên trời, bay qua những mái nhà ở thành phố Everburn. Khi đến gần nơi mà gia đình tôi ở, tôi đáp xuống mái ngói dốc của một căn nhà không xa nằm cuối phố, cẩn thận không làm bong lớp gạch ngói, và nhìn xuống nhỏ Ellie, Mẹ và em Tessia. Họ đang ngồi trên bàn trong sân nhỏ trước cửa và trò chuyện sôi nổi với một cặp tình nhân trẻ tuổi, hai người chủng rồng này có vẻ như dừng lại lúc đi ngang qua, tay họ xách đầy túi vải, có lẽ là vừa đi chợ về.
Giờ đây mọi thứ sẽ thay đổi. Cuộc sống của tôi sẽ không bao giờ trở về như cũ được, và cuộc sống của họ cũng vậy. Rủi ro dường như đột nhiên lên đến ngưỡng điên rồ, nguy hiểm đang rình rập từ mọi hướng. Mình tôi là một gia tộc gồm năm người, và hai trong số họ còn là loài người nữa chứ.
Bé Sylvie và Regis vẫn im lặng, không xen vào dòng suy nghĩ nội tâm của tôi mà đang cố chống chịu về mặt tinh thần để giúp tôi vượt qua sức nặng từ những suy nghĩ này.
Chúng tôi cứ ngồi như vậy một lúc lâu, cho đến khi Mẹ, em Tess và nhỏ Ellie đều đứng dậy đi vào trong. Tôi thở dài và chuẩn bị thông báo với gia đình mình rằng họ đã được thăng hạng lên làm thần.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Bát Đại Tộc thêm thành viên mới.
- 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 3. Ver.1: 2024; ver.2: Mar-8th-2025