Chương 491

Cuộc đại tụ họp

Tên gốc: "Chapter 486: A Great Gathering"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Người gặp bọn tôi chỗ lối vào Lâu đài Indrath chính là vị Chúa tể Eccleiah, chứ không phải thằng Kezess. Mặc dù tôi chẳng ngạc nhiên gì chuyện ông ta hiện diện ở đây, nhưng tôi lại rất bất ngờ khi mình sẽ tới đấy, tới chỗ mà bất kỳ gã chúa tể asura nào cũng sẽ đứng trước mặt mình. Tôi đã nghĩ rằng tên Kezess sẽ ngay lập tức dập tắt ý tưởng của lão Veruhn cho rằng tôi nên được công nhận là một nhánh mới trong chủng asura. Thay vào đó, hắn lại đồng ý lắng nghe ý kiến của những vị đại chúa tể khác, rồi thì hắn và Myre đã rời đi.

    Còn giờ, mới chỉ một ngày sau khi hắn vừa dọa giết tôi, hắn lại đi chủ trì một cuộc họp nơi lũ người đồng cấp với hắn thảo luận về khả năng tôi trở thành một trong số chúng…

    Ông lão Veruhn nói: “Ngài Arthur, tiểu thư Sylvie, rất vui được gặp lại hai người,” mỉm cười thật lòng và vẫy tay với vẻ phấn khích ra hiệu cho chúng tôi tiến lại gần, chỗ da quanh đôi mắt trắng đục của ông ấy nhăn lại.

    Tôi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, tự hỏi liệu có mưu đồ gì ẩn giấu đằng sau lớp màng mắt mờ đục kia không.

    Regis nói: “Ê này, tôi cũng ở đây đấy nhé,” Cậu bạn đồng hành của tôi đang ở dạng chú sói bóng tối to lớn, lưng lúc đi nhấp nhô cỡ ngang thắt lưng tôi. Ngọn lửa màu tím lấp lánh quanh cổ và chạy dọc theo đuôi, và đôi mắt sáng ngời của cậu ta liếc từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác, đánh dấu từng tên lính canh và cả lão Veruhn, tỏ vẻ cảnh giác dù hời hợt.

    “Ồ, dĩ nhiên rồi. Cả ba tạo thành một bộ ba đặc biệt, phải không?” Lão già chủng thuồng luồng này thở dài, dường như đang nghĩ tới chuyện khác. Sau một hồi lâu, lão ấy ra hiệu cho chúng tôi đi theo, rồi quay gót bước nhanh dọc theo hành lang lối vào.

    Có rất ít thời gian để nhìn quanh hay cân nhắc xem mình đang ở đâu. Tâm trí tôi bận rộn nghĩ về nhiều tình huống có thể xảy đến nếu cuộc họp này diễn ra không như mong đợi. Nhờ vào hiệu ứng từ ấn Gambit Vua, ngay cả khi chỉ dùng một phần năng lực này, thì nó vẫn giúp tôi cùng lúc dõi theo vài luồng tư duy, nó cũng làm tôi tăng khả năng tính toán để xoáy sâu vào những nỗi lo đang ngấm ngầm trong lòng.

    Lúc dẫn cả bọn vào sâu hơn trong lâu đài, lão Veruhn chào vài tên rồng khi bọn tôi đi ngang qua. Mặc dù chúng tỏ ra tôn trọng ông ấy, nhưng hầu hết mọi ánh mắt đều hướng về bé Sylvie. Bọn người hầu và lính canh cúi chào thật sâu, và vài tên asura khác có thể là người dòng họ Indrath hoặc cận thần từ các gia tộc khác dường như khó kiềm chế nổi bản thân không lao đến gặp cô bé.

    Đôi khi ta quên mất rằng con là kẻ xa lạ trong mắt chính người của tộc mình đấy, tôi đang nghĩ điều này khi một gã asura có mái tóc vàng óng cùng đôi mắt màu tử đinh hương vấp phải chân mình khi cố cúi ​​chào nhưng quên dừng bước.

    Bé Sylvie nở nụ cười đồng cảm với chàng trai trẻ kia khi chúng tôi đi ngang qua. ‘Con không khỏi thắc mắc liệu sự khác biệt đó có phải là cố ý tạo nên không. Ông con thực sự không biết con là ai, hoặc con sẽ trở nên ra sao. Việc giữ con ở khoảng cách xa—vì tò mò chứ không phải vì là một thành viên trong gia tộc—đã tạo thành một vùng đệm để đảm bảo rằng con không gây ảnh hưởng tiêu cực đến gia tộc Indrath hoặc lục địa Epheotus.’

    Regis lặng lẽ bước cạnh tôi, ngước nhìn bé Sylvie: ‘Gã kia sợ những gì chị đang đại diện cho đấy. Sợ sự thay đổi, sợ một con đường khác, sợ một sự tồn tại nằm ngoài cái bong bóng nhỏ của hắn ta.’ Cậu ấy thè lưỡi khỏi mép khi cười toe toét. ‘Gã ấy sợ thế là đúng đấy. Nàng công chúa lưu lạc đã về rồi.’ Regis khịt mũi. ‘Cơ mà thực tế là tới hai công chúa lận.’

    Trong lúc ông lão Veruhn dẫn bọn tôi đi, ông ta liên tục kể chuyện phiếm, cung cấp thông tin về những cư dân khác trong lâu đài, về những bức chân dung chúng tôi đi lướt qua và về lịch sử của Gia tộc Indrath và tên Kezess. Tôi dùng một nhánh suy nghĩ của mình để lắng nghe nhưng trọng tâm chính của bản thân vẫn là chuẩn bị cho cuộc họp tới.

    ‘Cậu biết đấy, Regis, cậu cũng có thể trở thành công chúa, nếu cậu muốn,’ bé Sylvie nghĩ đáp lại cậu bạn đồng hành của chúng tôi. ‘Nếu ba Arthur trở thành Chúa tể gia tộc Leywin, và cậu lại sinh ra trực tiếp từ ổng, thì cậu sẽ thành công chúa nhé.’

    ‘Rất tiếc, cơ mà tôi là thứ vũ khí hủy diệt đẹp đẽ hào nhoáng cơ!’ Regis khịt mũi, bước tới trước, đi cạnh ông Veruhn.

    ‘Đó chẳng phải lý do khiến cậu không thể đội vương miện (tiara) đâu.’ Cô bé liếc tôi. ‘Đặc biệt là nếu cậu chọn một cái cho khớp với vương miện của ba Arthur.’

    Người dịch: trong tiếng Việt chỉ có một từ vương miện chung chung, nhưng tiếng Anh vương miện chia làm bốn loại: crown (to, tròn đầy đầu cho vua), tiara (loại mỏng, thanh mảnh, chỉ có phân nửa đặt lên đầu, thường nữ đeo), diadem (mỏng, mảnh hơn crown và đủ tròn đội lên đầu), loại cuối là coronet (giống diadem dùng cho công tước hay nói chung ko phải vua chúa đeo). Tóm lại là phân biệt rất khó và rối. Trong truyện này tác giả gọi cái vương miện hiện trên đầu Art khi kích hoạt full ấn Gambit Vua là tiara, nhưng thực ra gọi vậy là sai, đúng ra phải gọi là diadem. Còn ảnh bìa tập 1 khi Art nhỏ tuổi ngồi trên ngai là đang đội crown.

    Tôi bắt gặp ánh mắt của bé Sylvie và cả hai đều mỉm cười. Phần nào vơi đi căng thẳng.

    Lão Veruhn dẫn chúng tôi ra ban công nhìn xuống vách đá. Dù cho bầu trời xanh vươn rộng ra khắp hướng, vẫn có một mảng mây trắng xám che khuất mặt đất xa xăm bên dưới. “Tôi nghĩ ta nên đi đường tắt.” Ông ấy nâng người lên khỏi mặt đất và trôi tà tà như một đám mây mỏng, từ từ di chuyển thẳng lên cao.

    Regis hoá thành dạng vô thể và di chuyển vào lõi tôi trước lúc tôi cùng bé Sylvie bay theo ông lão. Mặc dù đã lên tiếng rằng sẽ đi đường tắt, nhưng cách lão Veruhn bay vẫn thong thả, cứ như sương mù bị cơn gió nhẹ cuốn theo. Ông ta chỉ vào các cửa sổ và tháp pháo, các bức tượng và bản khắc, và thậm chí dừng lại để chiêm ngưỡng tổ của một chú chim nhỏ với bộ lông hai màu đen đỏ lấp lánh.

    “Dực Sơn (Mountain Wings),” Lão Veruhn giải thích với vẻ mặt ngây thơ khi đôi mắt trắng đục nhìn chằm chằm vào chú chim kia. “Còn được gọi là loài én tinh ranh hoặc loài én vách đá. Chúng chỉ sống ở đây, mặc dù chúng thường không làm tổ ở độ cao này, mà chúng thích làm tổ trên vách đá của Núi Geolus bên dưới.” Ông ấy quay đầu về phía bé Sylvie. “Chúng là loài chim yêu thích của mẹ cháu đấy.”

    Bé Sylvie chìa tay về phía chú chim trong tổ, rồi do dự và rụt tay lại. Nó cảnh giác nhìn cô bé bằng đôi mắt đen láy. “Thật đáng yêu làm sao.”

    Lão Veruhn đang bay dạt tới trước, dẫn chúng tôi đến một khúc ban công cao thuộc một trong số nhiều tòa tháp ở đây. Lão đáp xuống nhẹ nhàng như một cọng lông vũ rơi sà xuống đất, rồi ngẩng mặt lên nhìn về phía mặt trời trong khi chờ chúng tôi hạ cánh. “À. Một ngày đẹp trời để bàn việc chính trị.” Ông ta xoay mặt đối diện với tôi, nhướn một bên mày lên. “Cậu đã sẵn sàng chưa, Arthur?”

    Tôi cân nhắc mọi điều mình đã biết—và cả đại dương mênh mông những gì chưa biết—và mím môi khẽ mỉm cười với lão thuồng luồng già này. “Tôi cho là ta sẽ sớm biết thôi.”

    Cửa ban công, vốn làm bằng thủy tinh hoặc pha lê được tô điểm bằng những sợi dây leo bạc uốn lượn tinh xảo, nay mở ra khi ông Veruhn tiến đến. Mana và aether dày đặc trong không khí đến nỗi gần như che khuất dấu hiệu mana mạnh mẽ của những kẻ có mặt trong căn phòng sau cửa.

    Phải mất một lúc mắt tôi mới thích nghi được với ánh sáng trong này khi tôi bước vào tòa tháp sau lưng lão Veruhn. Trong khoảnh khắc chạng vạng đấy, khi cảm thấy mình như đang di chuyển giữa các thế giới, tóc gáy tôi dựng đứng cả lên và người nổi hết da gà lúc tôi cảm thấy các đôi mắt đói khát của bọn săn mồi đang theo dõi mình.

    Căn phòng trên tòa tháp cao này trở nên trong lành hơn.

    Bên trong nơi này, những mái vòm trắng thanh lịch bao quanh căn phòng dạng tròn, mỗi mái vòm được chạm khắc đúc đẽo cẩn thận để trông giống những cành cây mỏng. Chúng vươn tới những cửa sổ và ban công có mái vòm tương tự giống hệt nơi tôi vừa bước vào. Ánh sáng từ các cửa sổ cùng cửa kính này phản chiếu khắp phòng, khiến căn phòng gần như sáng cả trong lẫn ngoài.

    Một chiếc bàn gỗ lớn hình trăng tròn chỉ hơi khuyết chiếm trọn không gian phòng. Màu tối của nó tương phản hoàn toàn với độ sáng của tường và trần nhà. Bảy chiếc ghế có lưng tựa cao, được trang trí công phu đặt cách đều nhau dọc theo mép bàn tròn, trong khi có một chiếc ngai làm bằng vàng bạc kèm những viên đá quý sáng bóng đang nổi lơ lửng cách mặt sàn phẳng chừng vài inch.

    Chúng tôi không phải là những người đến đây đầu tiên.

    Một gã asura với làn da ngăm đen và mái tóc màu cam khói búi cao lên đầu đang đứng ở chỗ chiếc ghế gần tôi nhất. Ông ta mặc một loại áo choàng dài gợi nhớ đến bộ kimono ở Trái đất, được thêu khéo léo bằng những sợi chỉ lấp lánh trông như lửa thật cháy trên nền vải đen mượt. Đôi mắt xám của ông ta dường như thu trọn tôi vào tầm nhìn chỉ trong một nhịp thở, rồi ông ta quay lại và cúi chào Chúa tể Eccleiah: bằng cử chỉ của một người ở mức ngang hàng.

    “Ngài Novis từ Gia tộc Avignis,” tôi nói rồi chào thành viên phượng hoàng của Bát Đại Tộc bằng một cái cúi đầu chỉ sâu hơn một chút so với cái cúi chào giữa lão Veruhn và gã phượng hoàng này. Ngay lúc này tôi vẫn chưa được phong thành asura hay thành chúa tể một gia tộc hay cả một chủng tộc nào cả. Điều quan trọng là tôi không được tỏ ra quá tự phụ, nhưng cũng không được để bị xem là yếu đuối hay nhút nhát.

    “Cậu Arthur Leywin, rất vui được—”

    “Xin chào!” Một giọng nói sắc lẻm, trong trẻo chen ngang lời Chúa tể Avignis.

    Người nói là một phụ nữ nhỏ nhắn với làn da xanh nhạt dường như… đang chuyển động, gần như người cô ta không hoàn toàn hiện hình vây. Cô ấy lướt ra khỏi ghế và đang trôi nổi trên chiếc bàn đen cỡ đại kia, lắc lư như một quả táo nổi bồng bềnh trên dòng nước nông. Khuôn mặt trẻ trung của cô ta bị tách đôi bởi nụ cười toe toét, để lộ hàm răng trắng sáng như răng thỏ. Đôi mắt xanh lơ pha xám mờ ảo đang lấp lánh vẻ nhiệt tình khi cô ấy thực hiện một điệu cúi chào giữa không trung. Chiếc váy cô ta đang mặc, trông không khác gì một loại gió dạng sương mù quấn vào người, nó đang rung rinh theo chuyển động của cô ta.

    Cô ta vuốt bàn tay nhỏ của mình qua mái tóc trắng cũng nổi bồng bềnh quanh đầu như một đám mây. “Tôi là Quý cô Aerind, nhưng cậu với tư cách là một thành viên sắp tới của Bát Đại Tộc—hay là Cửu Tộc nhỉ, nhưng điều đấy không hoàn toàn giống nhau—cậu có thể gọi tôi là Nephele!”

    Trước khi tôi kịp trả lời, người phụ nữ chủng sylph này đã lộn một vòng trên không, bay đến người thứ ba trong phòng và vòng tay qua vai một người phụ nữ cực kỳ cao lớn. “Và đây là Mads!”

    Người phụ nữ này đứng cứng đờ, các nét trên mặt cô ta gần như là gỗ được chạm khắc. Khi nhìn kỹ hơn, tôi nghĩ mình có thể thấy những nét nhạt trên làn da cô ấy, thực tế thì, làn da cô ta khiến tôi liên tưởng vỏ cây. Cô ấy nói: “Thôi nào, Quý bà Aerind, hãy tỏ ra lịch thiệp một chút xem,” bước sang một bên để thoát khỏi người phụ nữ chủng sylph đang cười toe toét kia. “Xin chào, cậu Arthur Leywin. Tôi là Quý cô Mapellia, đại diện cho gia tộc của mình và mọi tộc hamadryad trong số các đại gia tộc khác của lục địa Epheotus. Cậu… được chào đón ở đây.”

    Có chút do dự cho thấy khá rõ rằng tôi thực sự không được chào đón, và tôi nhìn kỹ hơn vào người phụ nữ cao kềnh của chủng hamadrayds này. Chẳng có nét thù địch nào trong đôi mắt màu vàng bơ của cô ta mặc dù biểu cảm và thái độ của cô ấy rất nghiêm nghị. Nhìn bề ngoài, cô ta tỏ vẻ thị uy, nhưng chiếc váy xanh lơ màu dòng sông nhìn giản dị ôm sát vào dáng người mảnh khảnh và mớ tóc xanh lục dày buông xuống đôi vai trần đã làm giảm bớt ấn tượng về vẻ ngoài nghiêm nghị này.

    Tôi lặp lại kiểu cúi chào cẩn thận của mình. “Xin cảm ơn, Quý bà Mapellia.”

    “Mads ơi!” Cô Aerind thì thầm trước khi lắc lưu lùi lại chỗ ngồi của mình.

    “Thưa Quý bà Aerind, tên tôi là Morwenna cơ.” người phụ nữ chủng hamadryad này nói kèm vẻ bực bội.

    Vào lúc này, một gã asura khác xuất hiện từ chỗ cầu thang phía sau hai cánh cửa đang mở, mấy cánh cửa này cũng được chạm khắc bằng vài loại gỗ sáng màu và bị mấy sợi dây leo bạc buộc lại hệt như mấy chỗ khác trong phòng. Thoạt đầu, tôi nghĩ ông ta hẳn là người hầu hay tùy tùng, chủ yếu là vì ông ấy đi cầu thang thay vì bay hoặc đã xuất hiện từ trước trong phòng họp. Rồi thì sau đó tôi mới nhận diện được đầy đủ về ông ta.

    Dù cho chỉ phủ lên bộ ngực rộng cuồn cuộn cơ bắp của mình một chiếc áo sơ mi màu be đơn giản, nhưng chiếc thắt lưng ghìm chặt cái quần da của ông ta lại khảm vàng và đính những viên đá quý nhiều màu kỳ lạ. Bộ râu ông ta dài và rậm nhưng được tỉa tót tốt, còn hai bên tai đeo khuyên đính kim cương. Có điều gì đó rất gai góc ở người đàn ông này, và dấu hiệu mana của ông ấy lập tức khiến tôi nhớ đến lão Wren.

    Lão Veruhn nói: “À, Radix, luôn đến đúng lúc như mọi khi,” đặt tay lên lưng tôi và nhẹ nhàng dẫn tôi đi quanh bàn. Ở sau lưng, tôi nghe thấy Chúa tể Avignis đang tự giới thiệu bản thân với bé Sylvie.

    “Vậy đây là gã cún hả?” Người đàn ông này, tên là Radix thuộc Gia tộc Grandus mà giờ tôi mới biết—bước tới và bắt tay lão Veruhn một cách thô bạo. Ban đầu tôi nghĩ ông ấy thấp hơn tôi vài inch, nhưng khi ông ta tiến lại gần, thì trông có vẻ cao lên. Tới khi ông ấy đưa tay ra với tôi, ông ta đã cao bằng tôi.

    Tôi bắt tay ông ta, bàn tay thô ráp như đá. Những ngón tay ông ấy nắm chặt tay tôi với một lực đủ làm nát xương nếu cơ thể tôi không được cường hoá bằng aether. Trong khi đến tận giờ các lãnh chúa khác vẫn tập trung hoàn toàn vào tôi, thì gã Radix này lại nhìn lướt qua tôi đến chỗ Regis. Đôi mắt đen như đá lửa của ông ta nheo lại.

    Ông ta gầm lên: “Đó có phải là dấu hiệu mana của thằng Wren thuộc Gia tộc Kain, kẻ thứ tư mang họ này không vậy?”

    Thay vì chờ tôi xác nhận, ông ấy đi lướt qua tôi và khuỵu gối xuống trước mặt Regis vốn đang nhìn ông ta tỏ vẻ cảnh giác. Cặp mắt cậu bạn đồng hành của tôi mở trố lên khi gã Radix chộp lấy hàm cậu ấy, banh miệng cậu ta ra. Cái gã chủng khổng thần này kiểm tra miệng Regis như thể người thợ làm móng đang kiểm tra móng một con ngựa vậy.

    “Hừm.” Ông ta chỉ nói vậy, rồi đứng dậy, gãi gãi tai Regis, và cuối cùng ném cho cậu ta thứ gì đó trông giống một miếng thịt khô hiện ra giữa hư không.

    “Tôi cảm thấy mình vừa bị quấy rối tình dục theo kiểu là lạ cơ mà lại sướng lắm,” Regis nói trong khi nhai thịt nhóp nhép. “Và ôi lạy trời, miếng thịt khô này ngon quá. Đây là thứ gì thế?”

    Gã Radix ngồi phịch xuống ghế và gác một chân mang giày lên bàn. “Đó là phần thưởng đặc biệt thường dành cho lũ thú hộ vệ của bọn ta.”

    ‘Khi nào cậu thành lãnh chúa Asura và làm thành viên của cái hội Cửu Xoàng Tộc (Fine Nine) này hay cái hội gì đó đại loại thế, cậu phải lấy cho bằng được công thức chế món thịt đấy nhé,’ Regis suy nghĩ rất mạnh liệt. ‘Tôi chẳng quan tâm ta có phải tuyên chiến để giành nó hay không.’

    Người dịch: Regis dùng chữ “Fine Nine” để đá đểu chữ “Great Eight”, hàm ý là tụi này chả “great – tuyệt” gì đâu, chỉ ở mức “fine – ổn” thôi.

    Một trong mấy cánh cửa ban công tự động mở ra, và bóng tối tụ lại chỗ đấy. Từ chỗ bóng tối có một người đàn ông gầy gò mặc chiến bào màu đen bước ra. Đôi mắt đỏ sẫm của hắn đảo nhanh quanh phòng trước khi bắt gặp tôi. Tay gã đang nghịch một trong mấy chiếc sừng mọc từ trán ngược ra sau rồi lại cong tới trước, chúng chĩa về phía tôi như hai ngọn giáo.

    Tôi bất ngờ bởi sự xuất hiện đột ngột của gã chủng xà thần kia. Về mặt lý lẽ mà nói, tôi biết rằng Gia tộc Kothan đại diện cho chủng xà thần trong Bát Đại Tộc, nhưng tôi không nghĩ rằng thực tế hắn ta sẽ có mặt tại đây.

    Ra quyết định chớp nhoáng, tôi sải bước vòng qua bàn đi về phía hắn. Gã xà thần nhìn tôi tiến lại gần với vẻ thận trọng. Tôi nghĩ, không phải vì sợ hãi, mà là vì vẻ lưỡng lự của bản thân hoặc vì không chắc về ý định của tôi. Tôi dừng lại trước mặt hắn và chìa tay ra, giống như gã Radix đã làm. Đôi mắt đỏ thẫm của gã Chúa tể Kothan lướt qua tôi đến nơi mà tôi biết là chỗ gã Chúa tể Avignis đang đứng. Tôi tự hỏi liệu họ có phải là đồng minh của nhau không nhỉ? Điều đó khá là có lý; vì cả hai chủng xà thần và phượng hoàng đều đã mất đi những đại gia tộc của mình là Vritra và Asclepius. Một phần tâm trí đang hoạt động bằng phép thuật từ ấn Gambit Vua của tôi bắt đầu phân tích thông tin này.

    Sau một nhịp do dự, gã xà thần này bắt lấy tay tôi. Mặc dù hắn ta có vẻ ngoài yếu ớt, nhưng lực nắm từ cú bắt tay lại rất chặt. “Cậu Arthur Leywin. Một kẻ chủng người đã hạ gục gã Agrona Vritra.” Đột nhiên gã thả tay tôi ra và quỳ khuỵu một chân xuống. Không khí trong phòng dường như trở nên rất căng thẳng, và tôi cảm thấy độ nặng từ sự chú ý của những người khác như đang dọa đè tôi quỳ xuống. “Tôi, là Rai Kothan, đại diện cho Gia tộc Kothan và mọi xà thần ở lục địa Epheotus này, nợ cậu một món nợ lớn.” Hắn ngước lên nhìn tôi, và có điều gì đó gây bỏng rát, giận dữ và tăm tối đang sôi trào ngay trong cặp mắt màu máu đông của hắn ta. “Tộc Vritra gần như đã hủy diệt chủng tộc của chúng tôi vì những mục tiêu ích kỷ của bọn chúng. Cậu đã mang lại công lý cho chúng tôi. Điều đó sẽ không sớm bị lãng quên đâu.”

    Ngay cả khi đang có ấn Gambit Vua hoạt động bán phần, tôi cũng chả nghĩ ra được câu gì để nói và chỉ gật đầu chắc nịch để đáp lại. May thay, bé Sylvie đã xuất hiện cạnh tôi. Cô bé đưa tay ra cho gã Chúa tể Kothan, hắn nắm lấy nó với cùng sự cảnh giác giống như hắn đã làm với tôi trước đấy. “Chúa tể Kothan. Chúng tôi đánh giá cao lời ngài nói và mục đích ẩn sau chúng, nhưng hãy yên tâm, cuộc chiến chống lại cha tôi là cuộc chiến mà chúng tôi theo đuổi vì lợi ích của mọi chúng sinh thuộc cả hai thế giới của chúng ta. Ngài không nợ chúng tôi bất cứ điều gì cả.”

    Nói hay lắm, tôi chuyển suy nghĩ với vẻ biết ơn tới cô bé.

    Gã Rai đứng dậy rồi chỉnh phẳng lại bộ chiến bào trên người. Chẳng nói thêm lời nào, hắn đi vòng qua bàn và lựa ghế cạnh chỗ gã Chúa tể Avignis đang ngồi.

    Có vẻ như ta chỉ còn thiếu mỗi gã chúa tể chủng chiến thần với thằng Kezess thôi.

    Lão Veruhn nói: “Arthur ơi, cậu và Tiểu thư Sylvie sẽ qua đây với tôi,” chỉ tay về phía khoảng trống giữa hai ghế của ông ấy và lão Radix, nằm ngay đối diện ngai vàng của tên Kezess. “Theo thông lệ, cậu phải đứng đến khi được cho lui hoặc, trong trường hợp này, là đứng đến khi được mời ngồi vào bàn.”

    Cô ả Nephele cười lớn, làm xuất hiện một làn gió mát có mùi hoa xen lẫn vị ngọt từ cây dại thổi lùa vào phòng. “Ô, chuyện này sẽ thú vị lắm đây.”

    Tôi đến đứng chỗ được chỉ định, Regis và bé Sylvie ở hai bên hông tôi. Các quý ngài quý cô lãnh chúa gồm sáu vị đều tập trung nhìn tôi đầy vẻ hóng chờ trong giây lát, rồi khi có một người quay về phía cái ngai. Đột nhiên tên Kezess đang ngồi vào đấy. Chẳng tia sáng nào lóe lên, chẳng vật thể nào chuyển động, chỉ có mỗi một gợn sóng trong lượng aether ở đây thôi.

    Ánh mắt hắn dừng lại chỗ cái ghế trống duy nhất trên bàn. Hắn ta nhắm mắt lại một quãng ngắn, rồi mở ra nhìn Quý bà Mapellia. “Có vẻ như Lãnh chúa tộc Thyestes đang cố tình câu giờ, nhưng ông ta sẽ đến đây trong giây lát thôi. Cho đến lúc đó, chúng ta sẽ chờ. Trong im lặng.”

    Bên tay trái hắn, Quý bà Mapellia ngồi cứng đờ người. Bên cạnh bà ta, cô ả Nephele thì lại bồn chồn không yên. Thái độ của các lãnh chúa còn lại nằm ở đâu đó giữa hai kiểu cư xử này. Ánh mắt tên Kezess không hướng về tôi mà về cô cháu gái của mình.

    Lão Veruhn bắt gặp ánh mắt tôi khi tôi đang nhìn quanh và lão nháy mắt tinh tế với tôi.

    Trọn một phút trôi qua trong vẻ im lặng đến là gượng gạo, gượng ép này. Cuối cùng thì, tình trạng này ngừng lại khi có một thân hình cao lớn, lực lưỡng đáp xuống cùng chỗ ban công mà nãy chúng tôi vừa đi vào. Cánh cửa mở ra, và ông ta sải bước đi vào với vẻ chủ động. Gã đàn ông này, người mà tôi biết tên là Ademir Thyestes, chúa tể của gia tộc ông ta cùng mọi gia tộc khác thuộc chủng chiến thần, có cách di chuyển như một con thú săn mồi vậy. Bốn con mắt hướng tới trước trên mặt ông ta liếc tôi chỉ trong khoảnh khắc trước khi tập trung vào chiếc ghế trống giữa hai lãnh chúa Grandus và Kothan. Tuy nhiên, cặp mắt màu tím rực ở hai bên đầu ông ta liên tục di chuyển từ vị lãnh chúa này sang vị lãnh chúa khác, đến tôi và các đồng đội, và thường xuyên quay lại nhìn tên Kezess.

    Tên Kezess kiên trì quan sát lão Lãnh chúa tộc Thyestes yên vị vào chỗ ngồi suốt vài giây dài trước khi quay lại chú ý vào cả căn phòng. “Như chúng ta đều đã biết về lý do tại sao được triệu tập—và có vẻ như hầu hết mọi người đã thảo luận về tình huống này ở một nơi riêng tư hơn rồi—tôi cho rằng cuộc họp này sẽ diễn ra trong thời gian ngắn thôi.”

    Cái ả chủng người cây, là Quý cô Mapellia, đứng dậy nói: “Người ta cho rằng gã loài người này, Arthur Leywin, có thể đã tiến hóa vượt khỏi loài hạ đẳng thông thường thành một nhánh mới trong cây phả hệ của chủng asura.” Ả ta dừng lại và nhìn quanh để đảm bảo rằng mọi người đều đã nghe thấy. “Nhiệm vụ duy nhất của chúng ta hôm nay là quyết định xem liệu điều này có đúng không. Đầu tiên, chúng ta mở phiên họp của Bát Đại Tộc này dành cho bất kỳ quý ông hay quý bà lãnh chúa nào muốn bày tỏ ý kiến ​​của mình.” Sau khi nói xong, ả ta ngồi xuống.

    Tôi liếc nhìn lão Veruhn, nhưng ông ấy vẫn im lặng ngồi yên.

    Ngạc nhiên thay, chính lão lãnh chúa tộc Thyestes mới là người đứng lên trước. Ông ta nhìn thẳng vào tôi và nói: “Tất cả các người chỉ đang mơ tưởng hão huyền. Tên hạ đẳng này đã giết hai người tộc Thyestes và hạ bệ cả gia tộc Vritra. Không ai trong chúng ta muốn tin rằng một tên hạ đẳng có thể làm được điều như vậy, ấy vậy mà tên này làm được thế. Tuy nhiên, thay vì thừa nhận thực tế này, các người lại tìm cách biến hắn thành thứ mà hắn chẳng phải thế. Bởi vì hắn không phải là người asura, và ngay cả việc giết được Tướng quân Aldir của Gia tộc Thyestes cũng không thể biến hắn thành một asura được.”

    Tên Kezess không nhìn lão chiến thần này, mà đang quan sát tôi thật kỹ.

    Cô ả Nephele, vốn đang lơ lửng trên ghế của mình, thở hổn hển khiến người cô ta rung rinh loạn xạ. “Chỉ có người chủng chiến thần mới nghĩ rằng cậu ta hoá thành asura được bằng cách giết người thôi. Ademir à! Nhìn cậu ta kìa. Đó không phải là vóc dáng của lũ hạ đẳng. Ý tôi là, cậu ta thậm chí còn có cặp mắt vàng kim cơ đấy!” Cô quay ra nghĩ ngợi rồi nhìn Quý bà Mapellia ở bên phải. “Bộ lũ hạ đẳng thường có cặp mắt vàng à?”

    Ả Morwenna đáp lại bằng vẻ mặt lạnh tanh và nhẹ nhún vai.

    Lão Ademir ngồi xuống khoanh tay lại. “Chúng ta đều đã nghe câu chuyện về việc Tiểu thư Sylvie hy sinh và sự tái sinh về mặt thể chất của cả hai cơ thể. Có thể cô bé đã trao cho hắn ta vài đặc điểm của người asura, nhưng điều đó liệu có sánh được với hàng ngàn năm tiến hóa và cường hóa sức mạnh mà mỗi chủng tộc của chúng ta đã trải qua không?”

    Lãnh chúa Grandus nghiêng người tới trước, khuỷu tay chống lên bàn và hai bàn tay đan vào nhau đè xuống bộ râu rậm. “Nếu chúng ta nhìn vào hành động của cậu bé này, thì chúng ta buộc phải xem xét cách thực hiện những hành động này. Những hành động đấy không phải là lý do mà chúng ta tụ hợp lại đây, mà chúng chỉ là chất xúc tác cho cuộc thảo luận này thôi.” Giọng nói trầm ấm của ông ta vang vọng trong không khí khiến tôi cảm thấy như nó đang nằm hẳn trong lồng ngực mình. “Gia tộc của tôi từ lâu đã biến việc nghiên cứu mức tiến bộ của sự sống thành công việc cho mình, và thậm chí là định hình mức tiến bộ đó. Thông qua việc áp dụng các thuật mana hoặc aether đủ mạnh, thì chẳng có lý do gì mà chủng người không thể trở thành thứ gì đó hơn thế nữa. Và trong trường hợp đấy, cho dù họ không tiến hóa cùng lúc với các asura còn lại, thì cũng có nhiều lý do để đưa họ vào nền văn hóa của chúng ta nếu có một trường hợp như thế xuất hiện. Chúng ta nên cưỡng lại độ thôi thúc phải đưa ra quyết định và thay vào đó hãy dành thời gian để nghiên cứu sâu hơn về Arthur.”

    “Trong khi việc nghiên cứu là đương nhiên rồi…” gã Rai thuộc chủng xà thần, là tộc Kothan, giơ một ngón tay lên không trung khi hắn bắt đầu nói. Hắn ngập ngừng giữa chừng câu nói, liếc nhìn tên Kezess, kẻ vừa gật đầu rất nhẹ. “Trong khi việc nghiên cứu này là đương nhiên rồi,” hắn ta lại bắt đầu tiếp, “thì chúng ta không nên bỏ qua tình hình hiện tại.”

    Gã này đứng dậy, chống lòng bàn tay xuống mặt bàn và chúi người tới trước. “Tên Agrona Vritra đã là mối nguy hiểm đối với chúng ta suốt hàng trăm năm, và việc hắn chiếm đóng quê hương của chúng ta—chính mảnh đất đã sinh ra lục địa Epheotus này—là một sự xúc phạm và đe dọa. Vì tên Agrona mà chúng ta đã bị ngăn cách khỏi sự phát triển của thế giới hạ đẳng quá lâu, và điều đó đã làm chúng ta mù quáng trước sự tiến triển của bọn chúng. Cậu Arthur Leywin đang đứng đây như một bằng chứng cho sự tiến hóa của bọn chúng, và công lao của cậu ta trong việc đánh bại gia tộc Vritra nên được đền đáp xứng đáng.”

    Lão Ademir nạt lại: “Cái danh asura không đơn thuần chỉ là một tước hiệu có thể đổi lấy bằng thiện chí chính trị được!”

    Cuộc họp tan biến thành cuộc tranh luận và cãi vã. Nó chỉ kết thúc khi tên Kezess dùng Vương Lực phát ra một luồng sức mạnh nhằm thu hút mọi sự chú ý trở lại phía hắn ta.

    “Chúng ta đã được nghe những phản ứng cảm xúc rõ rệt rồi, nhưng không ai trong số các ngài đưa ra bất kỳ bằng chứng nào cả, chỉ đề xuất chúng ta đi tìm ra nó thôi.” Tên Kezess chú ý đến lão Veruhn. “Tôi được kể rằng cuộc thảo luận này đã bắt đầu từ trước, điều đó thúc đẩy tôi đưa việc này vào một bối cảnh chính thức hơn. Nhưng tôi thấy mình… không bị thuyết phục bởi những gì đã nghe thấy ở đây hôm nay. Chỉ có lời lẽ từ Lãnh chúa tộc Thyestes là nghe có vẻ hợp lý.”

    Tôi nhận thấy lão Ademir nghiến chặt hàm và mím môi đến trắng bệch khi tên Kezess nhắc đến mình. Có một vẻ lạnh lùng trong mắt ông ta gần như là thái độ thù địch. Tôi nghĩ tới những gì mình đã biết về chuyến bay của lão Aldir khỏi Epheotus và nhận ra rằng lão Ademir vẫn còn tức giận về cách tên Kezess đối xử với người chung tộc của lão.

    Gã Lãnh chúa Avignis hắng giọng. “Xin thứ lỗi, thưa Ngài Indrath, nhưng tôi không nghĩ là ngài đang đối xử công bằng với Rai. Những lời anh ấy nói khiến tôi nảy sinh nhiều câu hỏi. Những câu mà tôi nghĩ là tốt nhất nên để chính cậu Arthur trả lời.”

    Gã phượng hoàng này quay sang nhìn tôi, đôi mắt xám cháy rực những tia lửa màu cam. “Cậu Arthur à, chúng ta đều đã biết được một số sự thật. Cậu đã xém chết khi truyền tải ý chí của một con rồng hùng mạnh, cô Sylvia Indrath, nhưng cậu đã được cứu bởi khế ước giữa mình với con gái cô ấy, là Tiểu thư Sylvie. Kết quả là cơ thể cậu hoá thành một kiểu gì đó gần với asura hơn là loài người. Cậu có lõi trong cơ thể, nhưng nó được làm bằng aether và điều khiển aether thay vì mana, trực tiếp cường hóa cơ thể cậu bằng aether, thậm chí còn không giống như loài rồng. Và cậu niệm phép được một số… thuật aether cụ thể. Chẳng hạn như khả năng cậu đã dùng để thẩm vấn tên tội phạm của tộc Vritra, gã Oludari.

    “Tuy nhiên, vẫn chưa rõ là chính xác cậu đã vô hiệu hóa tên Agrona Vritra ra sao.” Tia lửa trong mắt gã này bùng lên, mặc dù các bộ phận còn lại trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ biểu cảm thụ động. “Cậu đã sử dụng thứ sức mạnh gì?”

    Ả người cây, tên Morwenna thuộc tộc Mapellia, bực bội nói lẩm bẩm: “Câu hỏi này giúp ích gì cho chúng ta trong việc xem xét trạng thái asura của tên Arthur chứ?”

    Gã Radix mới là người trả lời, lúc này lão chúi thân tới trước đến nỗi ngực sắp đụng mép bàn. “Tất nhiên rồi, Novis! Chúng ta đã cần phải có những hình dạng mới để chứa đựng lượng sức mạnh gia tăng lên của mình, thậm chí điều này đã tồn tại trước cả khi tổ tiên chúng ta tạo ra Epheotus từ đất của thế giới hạ đẳng kia. Khi làm như vậy, chúng ta đã gắn mác cho các thuật mana của mình bằng những loại sức mạnh cụ thể của riêng mình. Mặc dù chuyện Arthur dùng aether thì rất thú vị, nhưng nó cũng khá rõ ràng. Ngoài việc được kết khế ước với Tiểu thư Sylvie đây thì cậu ta còn được ban cho ý chí của rồng. Chỉ riêng điều đó thôi thì không chứng minh được gì. Nhưng thứ sức mạnh đã bắt giữ Agrona này…” Ánh nhìn đanh thép của ông ta đập vào người tôi như thể ông ấy đang dùng cái cuốc chim mà moi sự thật từ mắt tôi ra vậy. “Thứ sức mạnh này là gì? Đó có phải là khả năng nào đấy của lũ hạ đẳng không, hay là sản phẩm của việc cậu đã tiếp xúc với loài rồng?”

    Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, thế nên không ai khác ngoài các đồng đội tôi thấy được cái nhìn trừng trừng của thằng Kezess dành cho tôi. Lời cảnh báo đến từ cái nhìn này là quá hiển nhiên rồi.

    Regis giờ đã ngồi xuống và đang lấy chân sau gãi gãi tai, liếc mắt nhìn tôi. ‘Ôi dào, kệ xác hắn đi. Tôi bảo rằng cứ kể cho chúng nghe đi. Cậu là Arthur Leywin, vị Chúa tể của Số Phận! Cười lên kiểu độc ác xem nào.’

    Bé Sylvie cạnh tôi đang cử động. ‘Ba đừng nói bằng kiểu của Regis nhé, nhưng có lẽ cậu ấy nói đúng đấy. Nếu lão Kezess đã giữ bí mật về Số Phận với các asura còn lại, thì việc tiết lộ nó có thể xoay chuyển mọi thứ theo hướng có lợi cho ta.’

    Tôi nghĩ lại cuộc trò chuyện của tôi với thằng Kezess chỗ cánh đồng dung nham kia. Có lẽ thế, nhưng chúng ta cũng đã thấy được tổng thể vấn đề đâu.

    “Toàn bộ phép thuật của tôi đều có bản chất là từ aether,” tôi trả lời những câu hỏi mà hai gã Lãnh chúa Grandus và Avignis đã đặt ra. “Khi tôi nhận được sự thấu hiểu sâu sắc, tôi đã khai thác được thứ phép thuật lưu giữ trong lượng aether mà vốn tự chúng có ý thức sẵn, tạo nên thứ mà tôi gọi là thánh ấn (godrunes)—chúng là những mẩu phép thuật mạnh mẽ được khắc dấu trực tiếp vào da thịt tôi.”

    Cô ả Nephele nói: “Ồ, nghe thật hấp dẫn!” lướt qua bàn về phía tôi. “Cho bọn này xem có được không?”

    Trước khi tôi kịp trả lời, lão Veruhn ho vào mu bàn tay mình rồi từ từ đứng dậy. Ả Nephele cắn vào má và trôi ngược trở lại chỗ ả vừa ngồi.

    Lưng lão Veruhn thẳng ra từng đốt một, tạo cảm giác rằng ông ta thậm chí còn già hơn vẻ ngoài của mình. Nụ cười của lão khi liếc lơ đãng quanh phòng nhìn thật run rẩy. Theo kiểu nói của loài người ấy, thì kể từ khi chúng tôi đến đây cho tới giờ, lão ấy dường như đã già thêm đi khoảng năm mươi tuổi, nhưng tôi không thể biết được liệu đấy chỉ là diễn trò hay là kết quả sinh ra từ chính cuộc nói chuyện này.

    Lão nói: “Đúng là mọi người hiện đang tụ họp tại bàn đều say mê với cuộc trò chuyện này,” chậm rãi và phát âm cẩn thận từng từ một. “Trước giờ ta chưa từng cân nhắc đến chuyện như vậy. Chúng ta, những asura, chậm phát triển, chậm thay đổi. Những điều đấy không nằm trong bản chất của chúng ta. Và bởi vậy nên chúng ta vẫn chỉ là tám chủng tộc kể từ khi bọn wraith kia thất bại. Ngay cả sự giao thoa giữa các chủng tộc của chúng ta cũng không bao giờ tạo ra một nhánh mới trong cây phả hệ lâu đời và nhiều câu chuyện để kể của chúng ta.”

    Lão Veruhn dừng lời nhằm tập trung suy nghĩ và lấy hơi để thở. Đôi mắt trắng đục của ông ấy dường như tập trung nhìn lên trên đầu mọi người ngồi quanh bàn. “Nhưng chúng ta không thể phủ nhận những gì số phận đã đặt ra ngay trước mắt mình. Để sự tiến hóa này xảy ra ngay hiện giờ, khi mà tình huống liên quan đến tên Agrona dường như đang dần tiến tới một cuộc chiến tổng lực, thì điều này chắc chắn không phải là sự tình cờ rồi. Sự trưởng thành của Arthur, sự chuyển đổi của cậu ấy, là cần thiết để cả hai nền văn hóa của chúng ta có thể tồn tại. Giờ đây chúng ta đang có một cơ hội mà chúng ta chưa từng có trước đây: thay đổi và phát triển như một dân tộc, cùng với những người kém cỏi mà chúng ta đã xa cách suốt một thời gian dài. Hãy để Gia tộc Leywin lên tiếng thay mặt họ, thành tiếng nói của họ. Chúng ta không thể để thế giới của họ trở nên tồi tệ và sinh ra một gã Agrona khác được.”

    Những asura khác nhìn lão Veruhn với vẻ trầm ngâm khi lão ấy cố ngồi xuống. Tôi có thể thấy lời mà lão vừa nói đã lắng đọng vào suy nghĩ của bọn họ, đổi hướng cuộc trò chuyện này chỉ trong chốc lát.

    ‘Bọn họ không tôn trọng lẫn nhau, nhưng họ lại tôn trọng ông ấy,’ bé Sylvie lưu ý với tôi. ‘Con không khỏi tự hỏi liệu ta có đang bị đẩy vào giữa cuộc tranh giành quyền lực đang gia tăng giữa các gia tộc asura hay không nữa.’

    Với những luồng tư duy trong đầu, tôi lần ngược lại ký ức về mỗi lần gặp gỡ lão Veruhn. Tại sao lão ta lại đưa cho mình những viên tang ngọc chứ? Tôi tự hỏi mình thêm lần nữa. Tôi nói lớn thành tiếng: “Xin cảm ơn, thưa Ngài Eccleiah. Tôi trân trọng sự tín nhiệm của ngài.” Sau khi dừng lời để đảm bảo rằng mình đã thu hút được sự chú ý của mọi người, tôi tiếp tục: “Khi lần đầu tôi được nghe kể về lời… đề nghị này, tôi thừa nhận rằng bản thân cũng không chắc hoàn toàn rằng nó hợp lý, hoặc thậm chí liệu tôi có muốn điều này không.”

    Lông mày lão Ademir nhíu lại tỏ vẻ cau có, trong khi mũi của ả Morwenna hơi hếch lên.

    “Tôi có một ngôi nhà để trở về, và trong khi chúng ta đang bàn chuyện này thì những người dựa vào tôi có lẽ đang chịu đau khổ. Hai lục địa Dicathen và Alacrya cần tôi, chứ không phải Epheotus.” Tôi để những lời này thấm vào lòng bọn họ.

    Tên Kezess lắng nghe một cách lịch sự, nét mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ vô hồn. Bên cạnh hắn, gã Novis đang thì thầm điều gì đó với gã Rai.

    “Nhưng khi nghe mọi người nói chuyện ở đây hôm nay, tôi đã hiểu ra một điều.” Theo lệnh tôi đưa ra trong tâm trí, bé Sylvie và Regis tiến nửa bước lại gần tôi đến mức chúng tôi gần như chạm vào nhau. “Những người đó thật sự cần tôi đứng ở đây. Họ cần tôi bảo vệ họ, và điều đó có nghĩa là cần có tiếng nói thay mặt cho họ giữa các asura.”

    Cô ả Nephele đã ngồi xuống ghế một cách đàng hoàng và khoanh tay trên bàn, cằm tựa lên cẳng tay. Thật khó để biết cô ta đang say mê nghe hay đang nghĩ về điều gì khác hoàn toàn.

    “Tôi có thể không được sinh ra trong chủng asura, nhưng tôi đã gắn bó với dân tộc của các người từ trước khi bản thân được sinh ra,” tôi nói một cách dứt khoát. “Tôi đã kết khế ước với các người, được huấn luyện giữa các người, chiến đấu bên cạnh các người và chống lại các người. Và cả, giống như được tôi luyện trong một lò nung vậy, sự hiện diện của người asura trong cuộc đời tôi đã tôi luyện tôi thành một thứ gì đó khác, một thứ gì đó mới mẻ.”

    Tôi nhìn thẳng vào gã Radix, người đã từ từ ngồi xuống ghế khi tôi nói. Hắn ta đang vuốt râu, nghĩ ngợi sâu xa. “Tôi không chỉ đạt được sức mạnh to lớn và tiến hóa vượt qua giới hạn của nhân loại, tôi, giống như các asura khác, đã biến đổi để chứa đựng được thứ sức mạnh này.”

    Đột ngột giải phóng ra một luồng aether, tôi kích hoạt toàn diện cả hai ấn Realmheart và Gambit Vua. Những chữ cổ tự aether sáng rực rỡ dọc theo làn da và trong mắt tôi. Tóc tôi dựng đứng lên trôi quanh vương miện ánh sáng đang nổi lơ lửng trên đầu. Aether ngưng tụ ở các kênh dẫn trong người tôi cho đến khi nó chiếu xuyên qua làn da thành những đường gân phát sáng.

    Khi tôi nói, giọng tôi vang vọng, những từ ngữ thốt lên vốn được ghép lại với nhau từ hàng chục dòng suy nghĩ chạy song song cùng lúc trong đầu.

    “Các người đã hỏi, tôi sẽ trả lời. Sức mạnh tôi nắm giữ chính là Số Phận.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Arthur khoe hàng trước mặt Bát Đại Tộc.
    2. 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    3. 3. Ver.1: Aug-5th-2024; ver.2: Jan-25th-2025;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...