Đến cái thời điểm chết tiệt
Tên gốc: "Chapter 484: Hell of a Time"
GÓC NHÌN CỦA ALARIC MAER
Tôi cúi người tới trước, làm trán đập xuống mặt bàn thô ráp tạo thành một tiếng “thịch” nghe nặng nề. Tôi làu nhàu: “Tôi sẽ tự đi,” lời nói bị dội xuống mặt bàn gỗ át tiếng đi mất. “Hiện giờ ta đang đứng tè trong bóng tối đấy.”
“Đó là một ý tưởng kinh khủng đấy,” Darrin trả lời với giọng bình thản. Những người khác nhanh chóng rộ lên ý kiến. “Chúng ta không biết được người của anh đã tới gần pháo đài Taegrin Caelum đến mức nào trước khi biến mất.”
Tôi gõ cái đầu đau nhức của mình xuống bàn đến lần thứ hai. “Chúng ta sẽ sớm biết thêm thôi, rồi thì tôi sẽ đi tới đó. Vì không còn liên lạc từ lục địa Dicathen, thấy những gì ở trong Taegrin Caelum có thể là cách duy nhất để chúng ta biết chắc sự việc.” Tôi ngồi thẳng dậy, và thế giới trước mặt chao đảo đến độ say xẩm, thật trớ trêu thay khi bản thân tôi lại đang tỉnh táo đến lạnh cả người.
Nhìn quanh, tôi nhận ra khoảng mười lăm người đang tụ tập trong phòng làm việc ở tầng hai một ngôi nhà phố uy nghi nhìn ra đường chính của thành phố Cargidan. Một số người vờ bận rộn và tỏ ra vẻ ngoài là không để ý gì đến cuộc trò chuyện của tôi với Darrin, nhưng tai mắt của họ đều thoải mái hướng về phía bọn tôi. Hầu hết họ đều không buồn che giấu vẻ chú ý của mình, chờ đợi với vẻ háo hức xen lẫn lo lắng mong được tham gia, bằng cách này hay cách khác.
Không ai trong số họ tỏ ra đặc biệt hào hứng với ý tưởng tôi khập khiễng lết vào dãy núi Nanh Basilisk để xem tại sao người phe mình cứ biến mất quanh pháo đài Taegrin Caelum mà không có lấy một vết máu nào để lần theo.
“Sao? Cậu nghĩ là tôi không đủ khả năng à?” Tôi gầm gừ, bắt gặp từng đôi mắt đang nhìn mình, rồi nhếch mép cười với vẻ hài lòng nghiệt ngã khi những đôi mắt này cụp xuống hoặc quay đi chỗ khác. Tất cả mọi người đều thế ngoại trừ Darrin. Tôi xua tay với cậu ta, với xuống lấy bình rượu ở thắt lưng, rồi dừng vội lại và gõ mấy đốt ngón tay xuống mặt bàn bằng gỗ trước mặt. “Hè. Darrin à, về nhà đi. Chẳng có gì để cậu làm ở đây đâu và lũ trẻ mồ côi sẽ nhớ cậu đấy.”
Mặt Darrin sụp xuống, và tôi nhận thấy cảm giác tội lỗi lẫn hối hận vì đã nói thế đang dâng lên trong cổ.
Hầu hết lũ trẻ được Darrin chăm sóc đều là con của các pháp sư đã từng ở Dicathen hoặc được gửi đến Dicathen trong cuộc tấn công mới gần đây. Để săn lùng Arthur Leywin. Không việc có liên lạc gì từ lục địa Dicathen—và có rất ít binh sĩ trở về—chúng tôi chẳng cách nào biết được có bao nhiêu người trong huyết tộc của họ còn sống.
Darrin nhẹ nhàng nói: “Quá nhiều mạo hiểm giả đã bị nuốt chửng vào tâm cuộc chiến này,” nhìn xuống sàn nhà. “Gồm những người đi cùng bà Seris, những người bị ép đi lính để thực hiện cuộc tấn công thất bại này và những người vẫn phải chịu hậu chấn từ làn sóng xung kích kia, khắp lục địa Alacrya đã ngừng hoạt động. Những người còn lại cần được giúp đỡ.”
Có chuyển động trong bóng tối sau lưng những người khác đã thu hút tôi để ý tới. Bóng ma người chỉ huy cũ của tôi đang đứng khoanh tay, khuôn mặt bị bóng tối che khuất và mái tóc vàng xõa ngang nửa khuôn mặt. Tôi nuốt nước bọt một cách nặng nhọc, thở lắp bắp một hơi rồi đột ngột đứng dậy, suýt hất đổ ghế. Quay lưng lại với bóng ma kia—và những người khác trong phòng—tôi đi đến chỗ cửa sổ và nhìn ra đường.
Con đường thường ngày đông đúc nay vắng tanh. Lũ Thượng huyết tộc Kaenig đã ban bố tình trạng thiết quân luật ở Cargidan trong vài giờ sau đợt sóng xung kích, dừng hết mọi việc đi lại không chính thức, đóng cửa Hiệp hội Mạo hiểm giả và Học viện Trung tâm, đồng thời ép người dân về nhà ngoại trừ những lao động thiết yếu. Đã có những tin đồn về một cuộc nổi loạn nhỏ, nhưng sự xuất hiện của thằng Scythe Dragoth và lũ tùy tùng đi kèm gồm binh lính, pháp sư và Cường Hóa Sư đã làm im lặng mọi ý chí của người dân—hầu hết là các pháp sư yếu đuối hoặc những người không ấn—dám thách thức đám thượng huyết tộc. Tên Dragoth và thằng retainer của hắn đã tiếp quản Học viện Trung tâm và cho đến nay vẫn rất hung hăng không để bất kỳ ai khác ném cầu lửa vào phạm vi khuôn viên trường này.
Nhưng họ sẽ vào được. Mình chắc chắn luôn.
Như thể ước gì được nấy, một gã đàn ông nhỏ bé gầy gò, trùm người trong cái áo choàng nhếch nhác, xuất hiện khúc đầu đường, phóng nhanh ra giữa đường như thể có hai con báo đen đang dí theo sát gót vậy.
Anh ta chỉ có một mình.
Tôi chửi thề một tiếng.
Một trong mấy gã bảo vệ cho bọn tôi, một võ sĩ thô kệch tên Akron, lao tới chỗ cửa sổ và nhìn ra ngoài. Anh ta cũng chửi thề luôn. “Mọi người sửa soạn đi! Có khả năng cao là chỗ này lộ toẹt ra rồi.”
Tôi hét lên: “Saelii, bắt đầu dọn sạch tòa nhà đi,” vội vã lao về phía cầu thang dẫn xuống tầng một. “Akron, Vaalish, đội mấy cậu đi với tôi.”
Bắt gặp ánh nhìn của Darrin từ khóe mắt mình, tôi nói thêm: “Còn cậu, thoát khỏi vực thẳm của trò quyền lực này. Về nhà đi, Darrin. Ý tôi đúng nghĩa đen như thế đấy.”
Nếu cậu ấy có đáp lời, thì là tôi đã không nghe thấy vì nhiều tiếng dậm chân trên cầu thang và độ nhói trong đầu mình. Tôi chạy qua khắp tòa nhà, lao khỏi cửa chính và phi ra đường trong giây lát.
Vẫn đang chạy được nửa đường, Edmon từ Huyết tộc Scriven—là một gã đàn ông nhỏ người trông khả nghi vốn đóng vai trò là cửa hậu cho tôi thâm nhập vào giới học thuật—hét lên khi thấy tôi xuất hiện. Chừng vài trăm feet phía sau anh ta, có bốn tên lính từ nhà Thượng huyết tộc Kaenig đang dí theo. Ngay lúc anh ta quay lại tuyệt vọng nhìn lũ đang truy đuổi mình, một tên trong số chúng đã giơ tay lên và mana lóe ra.
(Người dịch: mình đoán gã Edmon này chính là người giúp Alaric đưa Grey vào Học viện Trung tâm dạy)
Những cái bóng đổ xuống mặt đường ngày càng dài ra trong khi mặt trời trên đầu vốn đang di chuyển về phía tây, và đột nhiên những cái bóng đổ đó lóe lên ánh sáng xanh lục. Chất lỏng sáng rực bắn tung tóe lên những viên đá lát mặt đường, kêu xì xèo và nổ lốp bốp khi chúng ngấm xuống đường và ăn lên lớp khiên mana đã bao bọc người Edmon vào giây cuối. Mồ hôi chảy dài trên mặt cô gái pháp sư hệ Shield đứng cạnh tôi khi phải chiến đấu để chặn đòn tấn công mạnh mẽ kia.
Vaalish hỏi: “Sao đây ngài?” giọng nói ngọng nghịu phát ra qua đôi môi sứt sẹo. Tôi bắt gặp con mắt không chột của anh ấy đang nhìn mình và tôi gật đầu.
Một tiếng nổ “póp” gọn ghẽ vang lên giữa đám pháp sư đang truy đuổi, cả lũ bọn chúng đều ngã xuống đất, hét lên đau đớn và lấy tay bịt tai đang chảy máu. Không khí quanh chúng bị biến dạng khi Akron kích hoạt ấn crest, sự kết hợp của không khí đặc và trọng lực được gia tăng đã đè mạnh xuống ngực chúng. Những cái khiên ma thuật nhốt chúng lại, ngăn chặn những phép thuật vô ích chúng tung ra lúc cuối cho đến khi, từng tên một, mắt trợn ngược lên đỉnh đầu và bất tỉnh vì thiếu oxy.
Edmon loạng choạng dừng lại trước mặt tôi, hai tay chống hông và ngửa đầu ra sau cố gắng hít thở. Sau một lúc anh ta nghẹn ngào nói: “C-cảm ơn,”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy. “Thằng bé nhà Severin đâu? Thằng Tristan ấy?”
Anh ta tái mặt, lùi lại nửa bước. “Alaric à, chúng đã bắt được bọn tôi. Bọn tôi đã phải bỏ chạy. Tôi vừa mới nhảy qua tường, nhưng cậu bé…” Anh ấy ngừng lời, khước từ không nhìn vào mắt tôi.
Tôi liếc nhìn những tòa nhà bao quanh đây. Vài khuôn mặt đã áp sát vào cửa sổ để theo dõi vụ náo động. Quay sang Akron và Vaalish, tôi nói: “Mấy cậu biết mình cần phải đến đâu rồi. Đi đi.” Darrin đang đứng ở ngưỡng cửa ngôi nhà mà chúng tôi vừa sơ tán. “Tôi nói về nhà đi. Cậu còn cả đống lũ trẻ sắp mồ côi đang cần mình. Tôi sẽ liên lạc sau.”
Nắm lấy cổ áo sơ mi của Edmon, tôi vội dẫn anh ấy đến con hẻm gần nhất và đẩy anh ta vào đó. “Nếu chúng chưa lên đường thì viện binh từ lũ Thượng huyết tộc Kaenig sẽ sớm đến thôi. Hoặc còn tệ hơn thế. Có dấu hiệu nào từ gã Scythe kia không? Thằng retainer của hắn thì sao? Thôi đừng bận tâm. Ta hãy đi ngay. Chúng ta có thể nói chuyện khi thấy đã an toàn hơn.” Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng bước chân đi theo nên liền quay lại.
Darrin kéo mũ trùm đầu lên che mặt mình khi lao vào con hẻm theo sau bọn tôi. “Tôi vẫn còn vài việc phải làm ở Cargidan trước khi về nhà.”
Tôi nhai cả má mình và sờ soạn cái bình rượu giắt ở thắt lưng. “Không. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nói với đứa con nuôi của cậu rằng cậu đã bị bắt hay bị giết vì cố chấp đâu đấy.”
Darrin nhướng mày và mím môi cười với tôi. “Al à, hẳn anh đã biết về vụ cố chấp rồi. Thế tại sao anh vẫn mang theo cái bình đó nếu anh không muốn uống rượu trong đấy chứ?
“Tôi cần phải là chính mình,” tôi nói thầm. Cẩn thận không nhìn vào bóng của người phụ nữ đứng cạnh Darrin ôm một chiếc bọc nhỏ đang ngọ nguậy trên tay, tôi nói thêm, “Tôi cần phải trở nên tốt hơn hẳn cái gã mạo hiểm giả say rượu mà bản thân đã hóa thành suốt mấy thập kỷ vừa qua…”
Darrin mở miệng định đáp, nhưng không thốt nên lời nổi.
Thở dài và co hai bàn tay run rẩy lại, tôi cân nhắc cách tốt nhất để tống khứ Darrin đi, nhưng tôi phải cẩn thận. Tôi kiểm tra mấy chỗ cửa sổ và các góc đường để chắc chắn rằng bọn tôi không bị ai khác theo dõi, rồi quay người đi xuống một con hẻm khác. Sau vài lần quẹo vội, tôi biết rằng nếu có bất kỳ kẻ lén lút nào đang theo dõi bọn tôi rời khỏi cuộc chiến sẽ không thể nhìn thấy cả bọn nữa, kể cả khi chúng có vội vã băng qua những tòa nhà bên này đường để cố theo dấu bọn tôi—và giành được cảm tình từ tên Đại lãnh chúa Kaenig hoặc gã Scythe Dragoth vì những nỗ lực của chúng.
Lọ mọ sờ vào một trong mấy cái nút gắn trên miếng bảo vệ cổ tay bằng da của mình, tôi kích hoạt nó và gọi ra một vật phẩm cất trong không gian ngoại chiều gắn trên tay. Một chiếc vòng cổ sang trọng màu bạc xuất hiện trên tay tôi. Nó trông nữ tính và quá dễ thương để trông tự nhiên với bất kỳ ai đeo nó ngoại trừ một quý cô nhà thượng huyết tộc, nhưng thực sự tôi không thể kén chọn kiểu dáng được. Tôi ấn chiếc vòng vào tay Edmon. “Đeo cái này vào. Ngay bây giờ,” tôi gầm gừ khi anh ta sắp định hỏi tôi nó là cái gì.
“Việc che giấu các đặc điểm hình thể của tôi lúc này liệu còn có ích gì không?” anh ấy phàn nàn. “Đáng lẽ tôi không bao giờ nên đồng ý về…” Anh ta ngừng lời, yết hầu chỗ họng nhấp nhô khi anh ta nuốt khan trước lúc mò ngón tay lên sờ soạng món đồ trang sức xinh xắn đeo quanh chiếc cổ gầy gò của mình.
“Ôi, nhanh lên!” Tôi ngắt lời, nhìn quanh lần nữa. Tôi bơm mana vào tai mình, tăng cường khả năng nghe lên nhiều nhất có thể. Tôi nghĩ mình đã nghe được tiếng bước chân đi ủng thép nện xuống đường cách đây khá xa.
“Đây, để tôi,” Darrin nói, nhìn tôi và giúp Edmon thắt chiếc vòng lên cổ.
Khi nó được gắn xong quanh cổ anh ta, mana chứa bên trong nó lập tức phát ra một xung lực, và các đường nét trên khuôn mặt Edmon dường như mờ đi và không rõ ràng. Tùy thuộc vào góc độ nhìn của tôi, anh ấy có thể trông giống hàng tá người khác nhau. Nhìn thoáng qua, không ai có thể nhận ra anh ta hoặc sau đấy mô tả chính xác về anh ta được.
Lấy ra một chiếc áo choàng nặng nề từ vật tạo tác không gian đa chiều của mình, tôi ấn nó vào người anh ta đủ mạnh làm đẩy anh ta dựa vào tường. “Quấn người lại, im lặng và đi theo tôi.” Tôi quay lại, nghiến răng, chăm chú nhìn vào mắt Darrin.
“Chúng ta cần phải chia ra. Cậu đi hướng kia, bọn tôi đi hướng này.” Tôi dùng ngón cái ra hiệu.
Darrin lắc đầu, khoanh tay trước ngực. “Đừng cố tự hy con mẹ nó sinh nữa, Al à. Nếu chúng ta vướng phải lũ đi tuần, anh sẽ cần một người thực sự biết chiến đấu đấy.” Cậu ấy cẩn thận tránh nhìn Edmon có gương mặt mờ nhòe đang đứng cạnh tôi.
Tôi cáu kỉnh: “Chết tiệt, chàng trai à, cậu sẽ chỉ thu hút thêm chú ý cho bọn tôi thôi!” nỗi sợ dâng lên trong lòng. “Đi lối đó. Rồi vòng ngược lại và đến thư viện. Nó đóng cửa rồi, cơ mà vài tên lính gác đang đứng canh thì đớp hối lộ giỏi lắm. Còn tiếp tục theo đuôi bọn tôi nữa, thì tôi thề sẽ đá đít cậu đấy.”
Darrin há xệch quai hàm xuống, mắt mở to như thể cậu ta vừa nhìn thấy một thằng đần ngồi đánh cờ Chúa tể Tranh đấu. Tôi quay lưng lại với cậu ấy và nhanh bước đi. Edmon chỉ do dự chốc lát rồi bắt đầu đi theo. Bọn tôi chủ yếu đi vào mấy con hẻm, ít ra là lúc đầu, nhưng nhanh chóng sau đấy bọn tôi bị buộc phải bước ra những con đường lớn hơn. Mặc dù đường phố vắng vẻ nghĩa là sẽ ít phải tránh các ánh mắt soi mói hơn, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là chẳng có sẵn đám đông nào để hòa mình vào. Cho dù là lũ lính canh đi ngang qua không nhận ra Edmon, thì chắc chắn chúng vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn, hoặc ghim bọn tôi chỉ vì ở ngoài đường vào lúc này.
“Rồi sao? Chuyện gì đang xảy ra ở Học viện thế?” Tôi hỏi thầm khi nghĩ rằng đã an toàn để nói chuyện.
Gã Edmon, với khuôn mặt mờ ảo gần như không nhìn được trong khi đầu phủ sâu chiếc mũ trùm, lo lắng ngó nghiêng xung quanh trước khi trả lời. “Đúng như anh nghĩ đấy, mọi tên Cường Hóa Sư và lũ nhân viên ở pháo đài Taegrin Caelum cứ len lỏi vào thành phố này thì đều đang ẩn náu ở đó. Thực sự nói hơi quá là tụi nó đang bị cầm tù đấy. Gã Dragoth đang nỗ lực hoạt động để đảm bảo rằng tin tức về chuyện đang xảy ra không lọt vào tai dân chúng.”
Tôi hỏi: “Và cậu có tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra không?”
“Rõ ràng, một phần pháo đài đã sụp đổ khi thứ sóng xung kích kia xảy ra. Sau đó thì, dường như chính pháo đài này… quay lưng lại với những kẻ cư ngụ trong nó. Bạn hay thù gì cũng đều như nhau. Chết nhiều, nhiều lắm.”
“Còn gã Chúa tể Tối cao thì sao?”
Có một khoảng lặng dài. Tôi túm lấy tay áo sơ mi của gã Edmon và kéo anh ấy lại gần hơn. “Cậu có tìm hiểu được thêm bất cứ gì về tên Agrona không?”
Edmon hắng giọng lo lắng. “Chỉ là tin đồn thôi…”
“Ôi lạy cái đít trĩ của thằng Chúa tể Tối cao, Edmon này—” Lời tôi nói bị cắt ngang khi tôi nhìn thấy cái bóng ma mềm mại của người chỉ huy nửa hiện nửa ẩn ở một ô cửa gần đó, mái tóc cô ta như đóng khung cho khuôn mặt chìm vào bóng tối. Bị phân tâm, tôi bắt đầu nghĩ chính xác thì đã bao lâu rồi nhỉ, tự hỏi liệu tóc cô ấy có thực sự phủ lên mặt kiểu như vậy không, hay tâm trí già nua mệt mỏi, say mèm và dễ tổn thương của tôi chỉ đang bịa ra hình ảnh của người phụ nữ đã chết này như thể cô ấy đang thực sự đứng đằng kia.
Edmon không để ý tới hướng tôi đang nhìn. “Rõ là một vài vật tạo tác ghi âm tự động được đặt quanh Dicathen vẫn đang hoạt động.” Anh ta lại do dự, biểu cảm trở nên méo mó hỗn độn do bị cái vật tạo tác ngụy trang này che phủ. “Một trong số chúng đã được đội Wraith thu thập và đưa trở về Alacrya. Chỉ một số ít người đọc được nội dung của nó thôi.”
Tôi chờ đợi, ngày càng khó chịu với cách nói rảo quanh vòng vo của gã Edmon này.
Có lẽ anh ta đã để ý là tôi đang bực mình nên vội bước tới trước. “Hầu như mọi người xem đoạn ghi âm đấy đều bị giết.”
“Vậy làm sao có ai biết được trong đó có gì chứ?”
Edmon nói: “Bởi vì một tên trong số lũ Cường Hóa Sư có trách nhiệm xem nó đã bỏ trốn trước khi gã Dragoth biết được chuyện này,” Lông mày anh nhướn lên và nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Những tin đồn này có gợi ý có gì trong đoạn ghi âm đấy không?”
Nụ cười khi đang trả lời của Edmon thật lạ lùng trên gương mặt phùng phình u ám của anh ta. “Nó chỉ chứng tỏ một điều rằng Chúa tể Tối cao đã ra đi vĩnh viễn.”
Tâm trí tôi quay cuồng khi tôi vội vã vẽ lại kế hoạch của mình. Ván cược này vốn đã liều lĩnh, nhưng nếu thực sự không thể tiếp cận được Taegrin Caelum, ngay cả với bọn Scythe, và có bằng chứng cho thấy tên Agrona đã chết hoặc bị bắt…
Nó hẳn phải có giá trị.
Tôi dẫn Edmon đi khỏi lòng đường để vòng ra phía sau một cửa hàng nhạc cụ đã đóng cửa. Khi tôi truyền năng lượng vào ổ khóa mana, cánh cửa mở hướng vào trong nhà. Tôi chỉ có chút thời gian để nhận thấy có một người đàn ông mặc giáp sắt gồm hai màu đen và đỏ thẫm. Một chiếc sừng ngắn loại mã não nhô lên từ mái tóc bù xù phía trên con mắt màu đỏ tươi, trong khi phía bên kia đầu nơi có con mắt màu nâu đục thì không nhìn thấy chiếc sừng nào cả.
Thình lình nắm đấm của hắn đã quấn vào phía trước áo sơ mi của tôi, và tôi bị hất bay tới trước. Tôi chỉ có đủ thời gian để bảo vệ bản thân bằng mana trước khi va xuyên qua cửa sổ trưng bày ở mặt trước cửa hàng rồi lao văng qua đường.
Kèm tiếng rên rỉ, tôi nhấc đầu lên khỏi mấy viên đá lát đường và phủi mớ kính vụn ra khỏi râu. Một tiếng chuông nhỏ vang lên, cửa chính ở cửa hàng kia mở ra. Một gã có huyết thống Vritra kéo Edmon qua cửa. Hắn dừng lại trước mặt tôi, lườm chằm chằm qua cái mũi như mỏ chim của mình.
Tôi run lên vì đau đớn và giận dữ. Một mắt đỏ thẫm, một mắt màu nâu à…
Tôi nhổ máu vào chân hắn. “Thằng Wolfrum từ Thượng huyết tộc Redwater.” Tên phản bội kiêm điệp viên hai mang. Tôi đã nghe nói về sự phản bội của hắn, về việc hắn suýt bắt được Tiểu thư Caera ra sao, nhưng tôi chưa từng thấy hắn trong bộ dạng này, chỉ từng thấy hắn dưới lớp vỏ bọc như con chồn nhỏ luôn khom lưng, và tôi chưa nhận ra hắn ngay tức thì.
Hình ảnh ma quái của người chỉ huy một thời của tôi, giờ đang dựa vào bức tường sau lưng hắn, nhìn tôi buồn bã và lắc đầu hối lỗi, gần như thể cô ấy ân hận vì không phải con người bằng xương bằng thịt để có thể giúp tôi.
Mặt trời ở sau lưng tôi, chỉ lấp ló trên những mái nhà đằng xa. Điều kiện không lý tưởng cho bất kỳ phép thuật nào tôi có, nhưng tôi không thể để hắn bắt tôi đi mà không đánh nhau gì cả.
Edmon đang bị siết chặt trong vòng tay của thằng Wolfrum, bắt đầu run rẩy và thở khò khè. “Làm-làm ơn đi, anh ta ép tôi, tôi không có lựa-lựa chọn nào cả! Tôi có thể nói cho ngài biết bất cứ điều gì ngài muốn biết, chỉ cần đừng làm đau—hực!”
Chiếc vòng cổ bằng bạc nhanh chóng co lại, bóp nghẹt lời Edmon đang nói trước khi cứa vào cổ anh ta. Máu nóng và đặc sệt chảy xuống ngực trong khi mặt anh ấy hiện rõ ra. Anh ta liếc tôi chằm chằm, kinh hãi và bối rối, cặp môi trắng bệch mấp máy không nói nên lời.
Xin lỗi Ed nhé, tôi nghĩ thế, và gây co rút lượng mana của mình trong cái vật tạo tác kia, việc này sẽ đảm bảo tính ẩn danh theo nhiều kiểu hơn là chỉ che giấu mỗi khuôn mặt. Khi thằng Wolfrum nhìn người đàn ông đang hấp hối với vẻ ngạc nhiên và khó chịu, tôi lợi dụng sự phân tâm đấy để bắt đầu truyền mana vào ấn emblem của mình, tên Sun Flare.
Tên Vritra bẩm sinh này thả Edmon đổ gục ra giữa đường chẳng có vẻ câu nệ gì cả. Hắn nói: “Và thế mà lũ dân đen cứ nghĩ rằng bọn ta mới có lòng dạ tăm tối cơ đấy,” quay lại phía tôi với một bên mày nhướng lên.
(Người dịch: Khi thấy Edmon sắp sửa phun hết thông tin ra, thì chính Alacric đã điều khiển mana của mình trong cái vòng bạc siết cổ chết Edmon trong sự ngạc nhiên của Wolfrum)
Mana ào vào ấn Sun Flare, và ánh nắng chói lóa chiếu khắp đường phố, biến toàn bộ bầu trời thành màu trắng xóa. Tên Wolfrum rít lên và giơ bàn tay che đôi mắt nhắm nghiền của mình lại.
Kích hoạt phép Myopic Decay (Phân rã Cận thị), tôi tập trung phép này vào chính mắt của mình thay vì của kẻ thù, làm tầm nhìn của bản thân mờ đi trước ánh sáng chói lóa trong khi quơ quào đứng dậy và bỏ chạy. Có thứ gì đó đánh tôi từ phía sau, nâng tôi lên và xoay vòng trên không rồi lại đập tôi xuống. Tôi mơ hồ nhận ra mình đang nảy lên vài lần trước khi may mắn được đặt yên xuống đất, cơ thể bất động. Tôi biết rằng, lần này, mình không thể trốn thoát lành lặn được, nhưng miễn là chưa cử động, thì mình sẽ chưa cảm thấy toàn bộ cơn đau.
“Đến cái thời điểm chết tiệt để bỏ rượu rồi,” bóng người chỉ huy nhận xét, cúi xuống cạnh tôi.
“Đến cái thời điểm chết tiệt để toi luôn thì có,” tôi hổn hển đáp lại.
Cả hai đòn phép của tôi đều tan biến dần và tôi tưởng thằng Wolfrum sẽ thỏa mãn vì nỗ lực bỏ trốn của tôi. Tuy nhiên, thay vì đến gần tôi, hắn ta lại càu nhàu và có một luồng bụi thổi tới.
Tôi giật người nằm nghiêng sang một bên, toàn bộ cơ thể trầy xước và bầm tím, nhưng tôi hầu như không cảm thấy điều đó ngoài vẻ cồn cào trong lòng và con tim đang thắt lại.
Darrin lao ra giữa đường từ phía sau thằng Wolfrum, tấn công tên Vritra bẩm sinh này bằng một loạt cú đấm đá bọc gió lướt theo sau.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, tung ra một xung nhịp rõ nét bằng kỹ năng Aural Disruption (Ngắt Âm), tập trung vào thằng Wolfrum. Hắn ta nao núng, khiến hắn vừa bắn hụt một tia lửa đen—là lửa hỏa hồn đấy—đang nhắm vào ngực Darrin.
“Khốn kiếp nhà ngươi, thằng nhóc này,” tôi càu nhàu, nhấc mình đứng dậy. Mọi khớp xương từ cổ trở xuống của tôi đều kêu gào và tôi cảm thấy được một chiếc xương sườn bị gãy đâm vào mô mềm trong bụng. Cố dìm cơn đau xuống, tôi kích hoạt đến cấp độ thứ ba của phép Myopic Decay.
Cơ thể tôi hóa thành một chuỗi những bóng mờ. Tôi loạng choạng tiến về trước, không thể chạy hay thậm chí giả vờ chạy được nữa. Toàn bộ kế hoạch tôi có đều đã sụp đổ trong khoảng thời gian chỉ giữa hai nhịp thở. “Đi đi, đồ ngốc! Tôi…kiểm soát được chuyện này.”
Darrin không hề tỏ ra có dấu hiệu nào cho thấy đã nghe thấy lời tôi trong lúc nhảy múa quanh một loạt tia lửa hỏa hồn bay kèm theo những lằn gió hư phong màu đen.
Từ vật tạo tác không gian ngoại chiều của mình, tôi rút ra một mớ viên nang bọc giấy. Ném chúng lên không trung, tôi tung gấp ra một vụ nổ bằng phép Aural Disruption, phá hủy chúng. Khói dày đặc bắt đầu tràn ra đường phố. Bụi cực mịn lấp lánh lơ lửng giữa làn khói, và tôi lại đổ mana vào ấn Sun Flare. Mớ bụi này sáng như hàng vạn vì sao, sáng rực xuyên qua làn khói khiến không ai có thể nhìn xuyên qua làn khói này được.
Cúi thấp người, tôi chạy về phía nơi vẫn cảm nhận được các luồng mana bùng nổ và nghe thấy các tiếng rít và tiếng nổ lóp póp do các đòn phép va vào nhau. Darrin đang rơi trở lại vào đám mây mờ do tôi tạo ra, nhưng những cơn gió hư phong đang thổi bay lớp bụi che phủ này nhanh như khi nó được hình thành. Tay tôi xuất hiện một lưỡi kiếm màu đen và tôi truyền vào nhiều mana nhất mà mình có thể tập trung được vào thanh gỗ charwood này.
Kèm một cú bùng nổ bất thình lình bằng đòn Aural Disruption, theo sau là một đợt niệm phép Myopic Decay cấp độ thấp hơn nhắm vào thằng Wolfrum, tôi bay qua Darrin trong khi cậu ta đang đánh chệch hướng một loạt hộp sọ lửa xoáy tròn và tôi tung mình vào kẻ tấn công cậu ấy. Đôi mắt không khớp màu của thằng Wolfrum nheo lại khi tập trung cao độ và một lớp khiên tạo từ hắc phong đen quấn quanh người hắn. Lưỡi kiếm của tôi cà vào bề mặt lớp khiên phép, mana của bọn tôi tóe tia lửa và kêu răng rắc khi chúng đấu với nhau.
Khiên phép của hắn tỏ ra mạnh hơn và vũ khí của tôi không thể xuyên thủng tấm khiên của hắn ta được.
Tôi kéo thanh đoản kiếm sang một bên và cuộn người lăn tới trước, sít sao tránh được một đòn dao tạo từ gió hư phong cong hình lưỡi liềm sắc lẻm lia vào khoảng không sau lưng.
“Tên Alaric từ Huyết tộc Maer kia.” Giọng của thằng mang huyết thống Vritra này nghe cứ như ai đó tạt nước đá vào mặt tôi. “Trong những tháng vừa qua, ngươi đã gây ra khá nhiều trò khó chịu đấy. Lẽ ra ngươi nên bỏ cuộc khi còn đang dẫn trước. Còn chõ cái mụn cóc đỏ trông như củ hành mà ngươi gọi là mũi vào chuyện của ngài Scythe Dragoth thì sẽ là dấu chấm hết cho nhà ngươi đấy.”
Tôi đã đứng dậy trở lại, lưỡi kiếm giơ ra trước mặt. Đằng sau thằng Wolfrum, đám mây kia đang dần tan đi nhưng tôi không nhìn thấy Darrin. Tôi thở phào một hơi biết ơn. Cậu ấy đã trốn thoát rồi.
Tôi nói: “Nhóc, cho mày biết một điều,” tung mana ra truyền vào ấn Sun Flare khi lớp bụi đá kia lắng xuống, không còn tạo ra các mặt phản xạ để tăng cường ánh sáng nữa. Một chiếc hộp cứng xuất hiện trong bàn tay trái mà tôi đang giấu sau lưng. “Chiến tranh đã kết thúc rồi. Thằng Chúa tể Tối cao của mày có lẽ đã chết, thằng sếp Scythe của mày thì bị cắt xẻo và đang xấu hổ kìa. Còn bà sếp của tao, dù thực sự chưa bao giờ như vậy, lại đang mất tích và không liên lạc với Alacrya kể từ đợt sóng xung kích. Vậy tại sao chúng ta không đồng ý đi theo con đường riêng của mình nhỉ?” Tôi nhướng mày đầy ẩn ý. “Lục địa này đang bị tổn thương. Có bao nhiêu pháp sư vẫn chưa hồi phục chứ? Toàn bộ các thành phố như thế này đều đã khóa kín. Tất cả những gì chúng ta đang gắng làm là giúp mọi người hồi phục về như lúc bình thường.”
Khuôn mặt thằng Wolfrum chuyển sang vẻ giễu cợt trong lúc tôi đang nói. “Ngài Chúa tể Tối cao sẽ trở lại, và khi ông ấy quay lại, bọn ta sẽ tặng ngài một núi đầu lâu, đó là tất cả những gì còn lại của phe phản bội các ngươi.”
Tôi lùi lại một bước, mắt đảo quanh như muốn tìm lối thoát.
Thằng Wolfrum mỉm cười. Với sự tự tin của mình, hắn tỏ ra thoải mái. “Thảm hại thật. Ta đã trông nhờ nhiều hơn ở một kẻ được đào tạo thành một trong những điệp viên giỏi nhất vùng Alacrya.” Vẻ mặt hắn tối sầm lại. “Phải, giờ thì bọn ta đã biết ngươi là ai. Thật ấn tượng là ngươi đã sống sót được lâu đến vậy. Tuy nhiên, giống như bất kỳ con chó già, ốm yếu nào, sẽ có lúc ngươi cần được trợ tử.”
Bàn tay hắn cuộn lại thành hình nắm đấm, gió và lửa đen bắt đầu ngưng tụ quanh người hắn.
Trong ngọn lửa ở hai bên hông thằng Wolfrum, những bóng đen lại xuất hiện. Người chỉ huy cũ của tôi, người phụ nữ đã giúp tôi thoát khỏi việc phục vụ tên Chúa tể Tối cao, đứng bên phải thằng Wolfrum, dáng vẻ cô ấy nhấp nháy và nhảy múa. Bên trái hắn là một người phụ nữ khác. Người đang ôm cái bọc màu đen trong tay. Là vợ tôi. Là gia đình tôi.
Tôi càu nhàu: “Đó sẽ là đám tang cho mày,” mặc dù tôi biết những lời đó chỉ là nói suông.
Một hộp sọ bốc cháy đủ lớn để nuốt chửng cả người tôi đang hội tụ lại quanh thằng Wolfrum trước khi lao tới trước, cái miệng há hốc của nó mở toang. Tôi ném chiếc lồng mana mà nãy giờ mình đang nắm chặt xuống đất. Lượng mana trong suốt trào lên trên tạo thành một bức tường phẳng, trong suốt giữa tôi và hắn. Hộp sọ kia va vào nó, và lớp rào chắn này rung chuyển.
Cùng một đợt bùng phát đòn Aural Disruption và lượng mana tối đa mà tôi có thể dồn vào cấp độ thứ ba cho ấn crest này của mình, tôi quay người và lao đi.
Con đường trước mặt tôi nổ tung khi cả một lớp tường hư phong đen xì xé toạc đất đá ra. Lưng tôi va đập mạnh, hơi thở bị bóp nghẹt lại bởi cú văng này.
Đau nhức và khó thở, tôi không cử động nổi mà chỉ có thể ngước nhìn Darrin xuất hiện từ chỗ ban công cao của một ngôi nhà gần đó, cơ thể cậu ấy được bao bọc bằng mana phong hệ. Tốn chừng nửa giây để cậu ta lao xuống, đổ một loạt đòn đánh vào người tên Wolfrum từ phía trên và đằng sau, khiến hắn ta choáng váng. Darrin tung đầu gối đập vào giữa hai bả vai của thằng huyết tộc Vritra kia, đẩy tên Wolfrum ngã xuống đất. Những nắm đấm bọc trong gió bén lẻm nhào xuống nhanh hơn khả năng theo kịp của đôi mắt đang chao đảo nhuốm màu đỏ của tôi.
Hộp sọ khổng lồ tạo từ lửa hỏa hồn và gió hư phong kia trào ra. Darrin bị ngọn lửa bùng cháy màu đen này nhấc bổng khỏi lưng thằng Wolfrum, và lớp khiên mana bọc người cậu ta vỡ tan kèm âm thanh như tiếng đá nứt. Như thể mọi việc hóa thành chuyển động chậm, tôi thấy rõ cách ngọn lửa đen chui vào đôi môi đang há hốc và cặp mắt đang mở trừng trừng của Darrin, thậm chí cả cách nó len cả vào lỗ chân lông trên người cậu ấy ra sao. Tôi cảm thấy ngọn lửa hỏa hồn này đã bén vào tận lõi cậu ấy, độ nóng nó tỏa ra đang thiêu đốt bên trong người cậu ấy.
Cậu ấy đập người xuống đất như người ta thảy một bao cát, cơ thể mềm nhũn, mắt trợn ngược lên đỉnh đầu.
Với adrenaline dâng trào trong máu, tôi chồm người dậy và vấp phải thằng Wolfrum, kẻ đang chậm rãi đứng lên như thể chẳng màng đến trận chiến giữa bọn tôi vốn đang diễn ra.
Tôi hầu như không để ý rằng đầu gối mình đang kêu gào vì đau khi tôi sụp người xuống cạnh Darrin, nắm lấy bàn tay mềm nhũn của cậu ấy. “Tôi đã bảo cậu đi đi mà,” tôi rên rỉ, toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể mình.
Cái bóng chỉ huy cũ của tôi đang quỳ đối diện với cậu ấy. Những ngón tay cô ta lướt qua má cậu ấy, không làm nhòe được máu và vết bẩn dính lên mặt cậu ấy.
“Hãy tha thứ cho tôi, chàng trai à,” tôi nghẹn ngào khi ngọn lửa hỏa hồn đang đốt cháy mọi thứ tạo nên Darrin. Tôi cảm nhận được thằng Wolfrum đang di chuyển sau lưng mình, nhưng mối nguy hiểm hắn sắp gây ra chẳng còn quan trọng gì với tôi nữa.
Khi nghe thấy giọng tôi nói, chút sự sống đã quay lại với Darrin. Cậu ta nắm chặt tay tôi, và mắt cậu ấy liếc lên mắt tôi. Lửa hỏa hồn đang nhảy múa đầy trong cặp mắt đấy. Cậu ta cố nói nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là tiếng rên rỉ đau đớn. Răng cậu ấy nghiến chặt và lưng co lại. Bàn tay cậu ấy tuột khỏi tay tôi.
Bóng ma người chỉ huy đột nhiên chuyển động trước mặt tôi. Hai bàn tay cô ấy ôm lấy mặt tôi, và đôi mắt nâu nhìn như xuyên thấu của cô ta xoáy sâu vào mắt tôi. “Đây không phải lỗi của cậu đâu, Alaric à. Không có tý gì là lỗi của cậu cả.”
Tôi thả đầu mình gục xuống. “Cả hai ta đều biết không phải thế mà, Cynthia.”
Những ngón tay khỏe mạnh chụp lấy tóc tôi và kéo tôi đứng dậy. “Vác thằng bạn của ngươi lên. Miễn là ngươi không kháng cự nữa, ta sẽ ngừng lửa. Thử lòng ta xem, và hắn sẽ chết ngay lập tức. Trong trường hợp ngươi nghĩ mình có thể chấm dứt nỗi đau đớn cho hắn bằng cách đấy, thì hãy tin lời ta rằng chết bởi lửa hỏa hồn thiêu đốt không phải là số phận mà ngươi mong muốn dành cho ai mà ngươi quan tâm đâu, và cuối cùng chỉ làm tăng thêm sự đau khổ cho chính ngươi lên gấp nhiều lần mà thôi.”
Tôi khạc máu xuống đất chỗ chân kẻ bắt giữ mình, nhưng tôi vẫn cúi xuống nhấc Darrin lên theo lệnh hắn. “Mày không biết gì về đau khổ đâu, nhóc à. Bây giờ không điều gì mày có thể làm với tao mà tệ hơn những gì lũ chó Vritra thuần chủng tụi mày đã từng làm.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Alaric không uống rượu nữa…
- 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 3. Ai giàu cho xin donate với ạ 🙁
- 4. Ver.1: Oct-10th-2024 ; ver.2: Oct-23rd