Tái đàm phán
Tên gốc: "Chapter 483: Renegotiation"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Thành phố Everburn thì trông nhỏ bé nếu so với những đoạn chân đồi trải dài liên tục vươn dần lên phía chân Núi Geolus. Mặc dù không còn thấy khu vườn nhỏ mà bọn tôi vừa rời khỏi nữa, tôi vẫn cảm nhận được dấu hiệu mana của em Tessia ngay cả khi nó xen giữa giữa hàng ngàn quầng khí mana mạnh hơn đang phát ra. ‘Ba Arthur à, hãy cẩn thận đấy,’ Sylvie nhắc lại lần nữa khi tôi tăng tốc bay đi cạnh bên thằng Kezess.
Riêng tên Kezess chẳng nói gì. Trước đây tôi từng trải qua kiểu đối xử im lặng này của hắn rồi, và tôi đã cho hắn thấy rằng tôi sẽ không chỉ đơn thuần ngồi đó và đợi hắn chú ý tới như mấy tên người hầu của hắn. Hắn có thể chọn để tên Windsom chờ nhiều giờ hoặc thậm chí nhiều ngày chỉ vì có một tên asura nào khác làm hắn khó chịu, nhưng tôi không phải là mấy tên người hầu của hắn, hay một thành viên trong gia tộc hắn, hay thậm chí còn chẳng là một asura nữa cơ. Tôi không thề thốt lòng trung thành gì với hắn cả.
Kèm ấn Gambit Vua đang hỗ trợ một phần, tôi có thể suy đoán tốt hơn về những kết quả sắp có khả năng diễn ra từ của cuộc trò chuyện của bọn tôi. Tôi không thể nhìn thấy tương lai, nhưng tôi có thể đọc được những cử động nhỏ từ cơ thể hắn—như những nét co giật trên mặt và trong dấu hiệu mana của hắn—và rút ra kiến thức từ mọi điều tôi biết về tên Kezess, cả từ những tương tác trước đây giữa bọn tôi lẫn từ những gì tôi đã biết được trong cục keystone kia, nắm hết tất cả chúng cùng một lúc và với tốc độ nhanh hơn khả năng có thể làm được của tôi lúc bình thường.
Ấy thế mà sự tăng cường khả năng nhận thức kỳ diệu này cũng giúp tôi hiểu rõ tình hình hiện tại của mình đang nguy hiểm ra sao. Gia đình tôi, em Tessia và bé Sylvie đều nằm trong quyền lực của thằng Kezess, và việc hắn sử dụng họ làm đòn bẩy chống lại tôi là điều hoàn toàn nằm trong tính cách của hắn ta. Tôi đã dâng chiếc đĩa bạc đặt kẻ thù kiêm mối đe dọa lớn nhất của hắn lên cho hắn; hắn ta thậm chí còn chẳng cần phải nhấc đến một ngón tay, chỉ việc mò đến thu thập cơ thể đang bất tỉnh của tên Agrona. Tuy nhiên, điều nguy hiểm nhất trong tất cả là những gì mà giờ tôi đã biết. Chu kỳ thao túng và diệt chủng mà lũ rồng gây ra cho thế giới của tôi đã diễn ra kể từ trước khi các asura rời khỏi đó, và xét đến cuộc đời dài ngoằng của hắn, khả năng cao là rất có thể chính thằng Kezess đã chịu trách nhiệm cho sự hủy diệt của không chỉ một nền văn minh thôi đâu.
“Ông đã đạt được tiến triển gì với tên Agrona rồi?” Tôi hỏi để phá vỡ vẻ im lặng lạnh lùng của hắn.
Hắn nhìn tôi kiểu ngờ vực trong lúc bọn tôi đang bay, biểu cảm có vẻ toan tính. Chẳng nghi ngờ gì là hắn đang cân nhắc xem có nên trả lời hay không. Tuy nhiên, cuối cùng, hắn quyết định trả lời sau một khoảng lặng đầy suy tính. “Hắn vẫn giữ im lặng.” Có một khoảng chần chừ ngắn, và tôi nghĩ hắn có lẽ sẽ quay lại cư xử nhẹ nhàng với tôi, nhưng rồi hắn hỏi: “Arthur, ngươi đã làm gì với hắn hả? Ta cần nghe chi tiết cụ thể. Việc này dường như… không được bình thường.”
Tôi cân nhắc những gì đã xảy ra, và liệu tôi có thể kể cho tên Kezess nghe bao nhiêu thì an toàn. Hoặc thậm chí liệu tôi có muốn kể cho hắn nghe hay không nữa. May thay, ấn Gambit Vua đã giúp tôi dìm cơn giận xuống và hành động có lý trí hơn. “Bà Myre đã chia sẻ những gì tôi kể với bà ấy chưa?”
Hắn nói: “Cô ta kể rồi,” và nhướn một bên mày khi tôi vô tình gọi trực tiếp tên riêng của bà ta. Có một thứ cảm xúc sâu sắc hơn ẩn sau lớp mặt nạ điềm tĩnh của hắn ta, thứ được chôn sâu trong đôi mắt và chỉ thấy được khi đồng tử giãn nở nhẹ.
Là nỗi sợ.
Tôi ghi dấu lại kiểu cảm xúc này của hắn mà không suy nghĩ quá sâu về nó. Sẽ có thời gian để mổ xẻ cuộc trò chuyện này sau. Trong khoảnh khắc này, tôi tập trung vào việc kiểm soát suy nghĩ và ngôn ngữ cơ thể của chính mình. “Tôi e rằng mình không biết cách nào để mô tả chuyện này hay hơn những gì tôi đã kể với bà ấy cách đây vài ngày. Có lẽ việc đi trên Con đường Thấu Thị có thể giúp cả hai ta hiểu được nó chăng.”
Mắt thằng Kezess nheo lại, chỉ hơi giật giật một tý. Hắn không ngờ tôi lại tự nguyện bước lên Con đường kia lẹ và dễ dàng đến vậy, và đây là điều mà tôi đã dự đoán trước. Chúng tôi đang bay qua một cánh đồng rộng lớn có những cái cây thân cao như ngô với búp hoa màu vàng kim trên ngọn, và hắn dành vài giây dài quan sát những người nông dân làm việc trước khi trả lời: “Ta chắc rằng ngươi đã học được nhiều điều trong khối keystone cuối kia để chia sẻ. Ta có thể cảm nhận được vẻ háo hức mà aether của ngươi giương lên để làm theo ý chí của ngươi.”
Tôi biết câu này là một kiểu ám chỉ tinh tế đến việc trước đó tôi đã hủy bỏ nỗ lực dịch chuyển tức thời của hắn nhằm đưa bọn tôi trở lại lâu đài. Hắn đang tỏ ra kiềm chế, nhưng tôi không nghĩ điều đó liên quan đến tia sợ hãi lóe lên mà mình đã thấy. Thay vào đó, dường như hắn muốn làm tôi thoải mái và tự tin để tôi không bỏ ý định đi trên Con đường Thấu thị kia.
Có thể hắn cũng cảm nhận được ấn Gambit Vua, một nhánh suy nghĩ của tôi đã xác định điều này. Tên Windsom và gã Charon hẳn đã nói với hắn về khả năng của ấn godrune này, nhưng chúng chỉ thấy nó được kích hoạt hoàn toàn thôi. Tên Kezess biết tôi có một thứ công cụ như vậy là một chuyện, nhưng tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì chuyện nếu tôi công khai dùng nó thì hắn sẽ coi đó là hành động thù địch chống lại hắn.
Tôi thừa nhận: “Tôi có học được nhiều điều chứ,” chẳng thấy có lợi ích gì khi phủ nhận tiến độ hiểu biết của mình. “Tôi không nghi ngờ gì rằng mình có thể chia sẻ đủ sự thấu hiểu sâu sắc của bản thân để làm ông bận rộn với nghiên cứu của mình trong một thời gian khá dài đấy.”
Điều tôi đã không nói, mà dĩ nhiên là thế, là tôi biết rằng quyền kiểm soát aether của loài rồng đã giảm dần theo thời gian. Trong cục keystone cuối, tôi đã biết được rằng aether thật ra là cốt lõi ma thuật được tinh luyện từ một sinh mệnh, và thậm chí nó còn duy trì được vẻ ngoài của một số kiến thức và ý định của sinh mệnh đấy. Lũ rồng đã kết liễu quá nhiều mạng sống đến nỗi cõi aether giờ đây tràn ngập vết tích của những người ghét lũ rồng, và do đó aether ngày càng trở nên khó điều khiển hơn với chúng.
Bởi vì lõi của tôi thanh lọc được aether, nó tạo ra một mối liên kết giữa tôi và thứ năng lượng này mà bọn rồng không thể sao chép được, vậy nên tôi không biết liệu những hiểu biết mà mình cung cấp có hữu ích với thằng Kezess hay không.
Hy vọng là không nhiều, tôi nhận thấy mình đang suy nghĩ ngược lại điều ấy.
Lâu đài Indrath đã hiện ra trước mắt. Bọn tôi bay xuyên qua một loại bong bóng vô hình gợn sóng trên da giống như tôi vừa bị dội nước ấm. Có một sự thù địch gắn liền với nó, giống như có hàng chục con mắt đói khát trong bóng tối đang hướng về phía tôi, nhưng cảm giác khó chịu này ngay lập tức lắng xuống. Tên Kezess dẫn bọn tôi bay lên cao đến một tòa tháp quen thuộc.
Những ô cửa sổ khung dạng vòm mở ra để nhìn quanh khắp hướng, một số hướng chỉ thấy mái ngói dốc của lâu đài, các cửa sổ khác nhìn ra chân đồi và cánh đồng xa xăm trong lãnh địa của tên Kezess. Thật kỳ lạ, tôi nghĩ mình có thể nhìn thấy thành phố Everburn ở đằng xa, mặc dù khi ở trong tòa tháp này trước đây, tôi chưa bao giờ để ý đến nó.
Cái lằn tròn mòn vẹt trên sàn đá dường như còn mòn xuống sâu hơn cả lần trước, nhưng lý trí cho tôi biết đó chỉ do nhận thức bị đánh lừa thôi.
“Cho ta xem nào,” hắn chỉ nói đơn giản, chỉ tay về phía Con đường.
Tôi nhìn cái lằn đá bị xói mòn kia một cách tỉ mỉ, đang cân nhắc dùng ấn godrune Gambit Vua. Để nó hoạt động trong Con đường Thấu thị sẽ tăng khả năng kiểm soát suy nghĩ của chính tôi và đối phó với bất kỳ thứ phép thuật nào mà Con đường này mang lại, thứ đã trực tiếp kéo đi sự thấu hiểu sâu sắc trong tâm trí tôi. Tuy nhiên, cũng có rủi ro khi gây nên khả năng tiết lộ nhiều hơn về ấn Gambit Vua so với những gì tôi muốn, hay thậm chí để những suy nghĩ phân nhánh của tôi mang vào Con đường các ý tưởng mà tôi không hề muốn. Thực tế là ấn godrune đã mở rộng nhận thức của tôi và cho phép tôi suy tư ra nhiều ý nghĩ song song có thể vừa là một phước lành hoặc vừa một điềm xui, tùy thuộc vào cách mà Con đường Thấu thị này hoạt động. Không may thay, tôi không biết đủ về nó để đưa ra quyết định dựa trên hiểu biết.
Tôi cần chiếm mọi lợi thế, cuối cùng tôi quyết định, để ấn godrune này được kích hoạt một phần khi bước lên Con đường. Đôi chân tôi tự nó di chuyển, và các nhánh tâm trí tôi kẹp chặt tại chỗ như người ta dựng một cái bẫy thép, chúng giữ bao quanh những ký ức về khoảng thời gian tôi ở trong cục keystone thứ tư.
Đầu tiên, tôi dẫn lối suy nghĩ tới vụ khối keystone, một luồng suy nghĩ tập trung vào cơ chế của nó, một luồng khác phát lại những ký ức lúc tôi đang tua lùi chúng lại. Không có phiên bản nào của những sự kiện này tôi thêu dệt lên được mà không tiết lộ về khía cạnh Số Phận, và vì vậy tôi bước vào các ký ức tiếp theo đó, về những cuộc trò chuyện mà chúng tôi đã có. Tôi tập trung chặt chẽ vào việc Số Phận khăng khăng rằng cõi aether là không tự nhiên và cần phải bị nổ tung ra. Với những luồng suy nghĩ này, tôi cẩn thận kể cho hắn nghe một câu chuyện xoay quanh những gì Số Phận đã tiết lộ về lũ rồng và không để lộ thỏa thuận của tôi với Số Phận.
Nhưng tôi càng cố kìm giữ, càng cố xoay xở hay xáo trộn nội dung, thì tôi càng cảm thấy có một lực từ bên ngoài đang lôi kéo các luồng suy nghĩ của tôi, kéo chúng theo nhiều hướng khác nhau. Đột nhiên, tôi nghĩ về mấy khối keystone và những thử thách cần thực hiện để nhận được chúng. Tôi ngắt đứt luồng suy nghĩ này, nhưng một luồng suy nghĩ khác lại đang cân nhắc đến yếu tố phức tạp cần có để đi vào cục keystone thứ tư. Tôi nhanh chóng cắt bỏ luồng suy nghĩ đó, thay vào đấy tập trung vào sự bối rối của Số Phận về viên pha lê ký ức mà tôi đã mang theo trong ấn lưu trữ không gian ngoại chiều của mình, sự kiện dẫn đến việc tôi nhanh chóng phát hiện ra âm mưu của nó. Suy nghĩ này biến thành ký ức của tôi về chính Số Phận kia, lan tỏa khắp mọi nhánh ý thức của tôi đang được ấn Gambit Vua cường hóa lên, và trong một khoảnh khắc, tôi đã phải vật lộn để kiểm soát quá nhiều luồng suy nghĩ cùng một lúc.
Dựa vào cái lực bên ngoài kia, tôi đi theo Số Phận đến tận cuối đoạn ký ức, sống lại những khoảnh khắc sau khi tôi được giải thoát khỏi cục keystone, khi Số Phận đứng sau lưng lúc tôi xuất hiện trở lại trong hang động của bà Sylvia rồi thấy chiều không gian di động của tôi tạo ra đã sụp đổ, hồ nước duy trì việc thiền định giờ đã vùi xuống mặt sàn hang động. Cái lực này đang kéo tôi lại, nó săn tìm một ký ức hay một dòng suy nghĩ khác mà tôi vẫn chưa tập trung vào chỉnh sửa. Tôi cắt đứt những nhánh suy nghĩ gây vật vã nhất, đòi phải kiểm soát dữ dội nhất và tập trung phần suy nghĩ còn lại vào tên Agrona, đoạn đòi mạng sống bé Sylvie, và vào đoạn Nico đã gần chết, và vào Cecilia cùng đoạn cô ta từ chối tuân lệnh hắn.
Những nhánh suy nghĩ khác hiện ra nhanh hơn, và tôi phải vật lộn để thay đổi chúng. Thay vì nghĩ về các sự kiện, và cách tôi ngồi ở chỗ các dòng suy nghĩ này giao thoa với nhau, tôi để cái lực kia kéo mọi nhánh suy nghĩ hướng về khía cạnh Số phận. Thay vì các cuộc trò chuyện, hay kiến thức được chia sẻ, hay cuộc săn lùng qua hết mốc thời gian trong tương lai để tìm ra giải pháp khả thi cho vấn đề aether kia, thì chính những khoảnh khắc cuối đó mới trở nên rõ ràng. Những luồng suy nghĩ rối rắm của tôi đan xen vào nhau dệt thành hình thô bề ngoài của một người đàn ông, giống như những sợi chỉ của Số Phận hình thành nên chính Số Phận vậy. Và ở trung tâm của sự tập trung đó đã bộc lộ cách khía cạnh Số Phận dẫn dắt tôi, di chuyển qua tôi như thể tôi là người bị mấy sợi chỉ kia níu giữ…
Thôi đủ rồi, tôi nghĩ trong đầu, cố giành lại quyền kiểm soát đôi chân mình. Tôi loạng choạng sắp té khi cơ thể đang chống lại tôi, đôi chân tôi háo hức bước tiếp trên vòng tròn lặp vô tận khi sức mạnh của Con đường đang hút ào ạt sự thấu hiểu sâu sắc của tôi. Tôi nghiến chặt răng, cố vượt qua cảm giác muốn bước tiếp đầy bất thường này, và bước đi của tôi dừng lại. Tôi đứng thở hổn hển bên cạnh cái Con đường hình vòng tròn bằng đá mòn vẹt kia.
Thằng Kezess không nhìn tôi. Ánh mắt hắn đang hướng vào hư không, tập trung nhìn thứ gì đó ở khoảng ngang tầm mắt mà tôi không thấy được. Chậm rãi, như thể vừa mới thức dậy, hắn nhìn quanh nhưng chả chủ ý thấy cụ thể gì cả. Cuối cùng, sự sống và hiểu biết lóe lên thành tia trong đôi mắt màu hoàng kim của hắn, và cặp lông mày hắn cong xuống như những lưỡi dao đang bổ xuống khi hắn nhìn tôi— trực diện vào tôi.
Tòa tháp sụp đổ xung quanh bọn tôi. Tôi tìm đến lượng aether trong người, nhưng vì bị bất ngờ, tôi không thể cản được sức mạnh của tên Kezess đang tấn công dữ dội. Bên ngoài tòa tháp này, toàn bộ lâu đài đang sụp đổ thành đất đá cát bụi. Bầu trời tối sầm lại, và mây đen bị những tia sét đỏ xé toạc. Chúng tôi đang đứng trên vách đá, có một vòng tròn thô nhám tạo thành từ đá đen bắt đầu từ vị trí đất đá đen ngòm cằn cỗi đang mở rộng ra khắp cả một biển dung nham sủi bọt ùng ục. Nhiệt độ nóng chảy và mùi hôi thối ngột ngạt thiêu đốt cuống họng khi tôi hít vào một hơi mà mùi này xông lên tận óc.
Tôi loạng choạng, chân buộc phải di chuyển để giữ thăng bằng. Gót chân tôi hụt bước thụt xuống, và rồi tôi nhận ra là mình chỉ đang đứng trên rìa mép một quả cầu gồ ghề.
Không phải sức mạnh của tên Kezess khiến người tôi cứng đờ, mà là vẻ cay đắng chán nản đến từ cơn giận dữ không kiềm chế nổi của hắn ta khi hắn nói: “Thằng Arthur Leywin kia, ngươi không được phép biết những gì ngươi đã biết. Nếu vẫn còn sống, thì ngươi sẽ gây ra vô số nguy hiểm. Tên Agrona nghĩ rằng hắn có thể biết được đặc tính từ cái lõi của nhà ngươi ngay cả sau khi ngươi đã chết. Có lẽ ta cũng có thể làm như vậy. Ngươi còn lời trăn trối nào cho cháu ta trước khi chết không?”
Tâm trí tôi quay cuồng. Không được phép biết những gì mình đã biết ư? Nhưng điều gì—
Hết thảy mọi suy nghĩ và ký ức vốn đan xen liên quan đến lúc tôi bước đi trên Con đường Thấu thị chợt ùa về cùng một lúc, và tôi đã nhận ra sai lầm của mình.
Tôi nói: “Con bé cũng biết nữa,” giọng khàn đi vì không khí nóng bỏng và khói ngột ngạt. “Ông định hành quyết chính huyết thống của mình để giữ bí mật à?” Mặc dù thằng Kezess đã khiến tôi bất ngờ, nhưng tôi bắt đầu lấy lại thăng bằng khi đứng. Lượng aether ở đây đang trào dâng hỗn loạn, nhưng aether của riêng tôi thì vẫn không dao động.
Hắn lắc đầu. “Khi ngươi đã đi xa như ta chỉ để bảo vệ người dân của mình, chẳng có gì ngươi không dám làm để đảm bảo duy trì sự bảo vệ đó.” Bàn tay hắn giơ hướng tới trước thành một chuyển động chậm rãi, tàn nhẫn.
Aether bung từ lõi của tôi ra, chảy qua các kênh dẫn trong người, rồi truyền vào hai ấn godrune Gambit Vua và Realmheart. Tầm nhìn của tôi thay đổi, làm những gì thấy được trước mắt hiện ra hình dạng từng bụi hạt mana riêng lẻ mà tôi vốn cảm nhận được trong không khí. Hàng chùm mana hỏa hệ màu đỏ hoang dại cuồn cuộn lên trên làn gió tạo thành bởi những dòng đá dung nham nóng chảy, chúng va chạm vào lượng aether dày đặc trong không khí nơi đây và tạo ra cảm giác hỗn loạn dâng trào mà tôi đã từng nhận thấy trước đấy.
Một bức tường bằng mana thuần đập vào người tôi. Rồi xuất hiện một luồng sáng rực rỡ màu thạch anh tím tỏa ánh lấp lánh khắp chỗ đất thô nhám mà tôi đang đứng này để đáp lại đòn vừa rồi. Aether và mana trong không khí phân chia thành hai lực ép vào nhau, giờ đã hiện ra rõ hơn khi các vi hạt màu tím đang đẩy lùi những hạt mana màu trắng và đỏ.
Thay vì bị hất văng khỏi chỗ đang đứng, tôi bay lên trời. Lượng aether của tôi run rẩy, nhưng phép thuật của thằng Kezess tấn công tôi đã vỡ tan.
Thay vì ngạc nhiên, tôi thấy trong đôi mắt nheo lại của tên Kezess có một sự toan tính lạnh lùng. Bàn tay hắn buông thõng xuống bên hông. Tảng đá nóng chảy tuốt phía dưới chỗ chúng tôi đứng rít lên, nổ lách tách và sủi bọt ùng ục, dội tiếng rõ to vào các giác quan siêu tập trung của tôi.
“Tôi không có ý định để ông khám phá ra những gì tôi đã biết,” tôi nói kèm giọng sắc bén chua chát. “Tôi đã tính toán sai khả năng của mình khi chống lại những tác động từ Con đường Thấu thị trong lúc kiểm soát những suy nghĩ đan xen và chồng chéo của mình. Tuy nhiên, có lẽ tốt hơn là không nên có lời nói dối nào giữa chúng ta nữa. Khía cạnh Số Phận đã cho tôi thấy những gì loài rồng đã làm với thế giới này, nhưng chính ông cũng chỉ biết phân nửa câu chuyện mà thôi.”
Cặp mắt hắn tối sầm lại thành màu tím sét. Mặc dù nhìn bề ngoài hắn đứng có vẻ bình thản, nhưng mọi cơ bắp đều căng cứng và đã nhồi đầy mana để chờ ra tay. Tôi có thể thấy cách mana đang cuộn tròn thành hình rồng bên trong người hắn, đã sẵn sàng trào ra và biến đổi da thịt hắn. “Không ai biết được những gì ngươi đã biết và đe dọa sẽ sử dụng nó để chống lại ta mà còn tồn tại cả. Không ai cả ngoại trừ tên Mordain, kẻ mà mấy luồng suy nghĩ của ngươi đã phản bội ngươi làm lộ ra đấy. Ta đã thấy hành trình của ngươi đến được khối keystone kia và vai trò của hắn trong chuyện đấy. Suốt hằng bao thế kỷ nay, hắn chẳng những sống sót mà còn tiếp tục chống lại ta nữa.”
Tôi nếm thấy vị đắng của mật đang dâng lên trong họng mình khi nghe hắn nói. Thậm chí còn tệ hơn cả việc tiết lộ những gì tôi biết về hành động của lũ rồng, thì việc lộ vụ Mordain và dân tộc của ông ấy là một kết quả rất đáng tiếc trong lúc tôi bước đi trên Con đường kia. Nhưng tôi sẽ xử lý mối họa giữa Mordain và thằng Kezess sau, và bởi vậy tôi chôn chặt vụ này vào tâm trí mình. “Ngày xưa, tổ tiên của ông rất mạnh mẽ trong việc dùng thuật aether đến nỗi họ đã tạo hẳn ra một thế giới hoàn toàn mới, một chiều không gian nằm trong một chiều không gian, để cho người dân của ông trú ngụ, tránh xa khỏi một thế giới không thể hỗ trợ cho các người. Nhưng giờ đây, các người trầy trật không cầu xin nổi aether định thành hình theo mong muốn của các người. Lão Kezess à, tôi tò mò đấy. Ông có biết điều gì đã thay đổi không?”
Mắt hắn lóe lên tia sáng. Miệng hắn siết chặt lại. Chân hắn hơi tý xê dịch và các đốt ngón tay đang siết chặt của hắn trắng bệch đi. Những lời hắn muốn nói bị kẹt lại sau bộ hàm nghiến chặt, và lưỡi hắn lia dọc theo mặt sau dãy răng để đẩy lời lẽ ra: “Khi việc duy trì một sự cân bằng nhất định trở nên cần thiết, thì việc rút bớt một số phép thuật aether của loài rồng cũng vậy.”
Tôi từ từ đáp xuống chỗ đứng ban nãy. Đất đá dưới đế giày tôi nóng rực. “Ông biết là mình không thể hoàn tác lại những gì đã làm chỉ bằng cách xé toạc lõi tôi ra, cứ giả sử như ông đủ khả năng làm vậy đi. Chỉ mỗi lõi của tôi sẽ chẳng cung cấp cho ông sự hiểu biết sâu rộng của tôi, không chỉ hiểu biết về thuật aether mà còn cả khả năng hút và lọc aether của tôi. Làm lượng aether này gắn kết với tôi. Cũng như khả năng tự do điều hướng di chuyển trong Khu Tàn Tích, nơi đặt lại toàn bộ nền văn minh của sự thấu hiểu sâu sắc này. Tôi đã lấy được và sử dụng các khối keystone của người djinn, tôi đã gặp chính Số Phận đấy. Chỉ có tôi mới có thứ ông cần, và chỉ khi tôi sống và tiếp tục hợp tác, ông mới có thể tiếp cận được chúng thôi. Đó là lý do tại sao trò lừa bịp hăm dọa nho nhỏ này chẳng bao giờ có chủ ý giết tôi cả.”
Ánh mắt thằng Kezess dán vào chiếc vương miện rực rỡ mà tôi thấy đang phản chiếu trong mống mắt hắn. “Điều gì khiến ngươi nghĩ rằng ta không muốn hy sinh cái mớ đó?”
“Ngọn lửa đói khát kiến thức đang cháy rực trong lồng ngực ông đấy.”
Tên Kezess khẽ lắc đầu. “Nhóc con à, ngươi đúng là kiêu ngạo đến không thể đong đếm được.”
Một luồng suy nghĩ tỉnh táo khác trong đầu tôi đang vướng vào một chi tiết. Dù tên Kezess đã rất thận trọng để không rò rỉ cảm xúc của mình ra, chẳng có điều gì tôi đọc được từ hắn mà tôi thấy bất thường, có lẽ ngoại trừ một chuyện. Tên Kezess đã thể hiện vẻ tức giận ra mặt này vì hiểu biết của tôi về những cuộc diệt chủng lặp đi lặp lại đã rò rỉ vào Con đường Thấu thị. Nhưng hắn không có dấu hiệu nào tỏ vẻ ngạc nhiên về các sự kiện đó cả. Vậy là ngay từ đầu, hắn cũng đã biết về tất cả các cuộc diệt chủng khác.
Tên Kezess nói: “Ta nghĩ có lẽ chúng ta nên tiếp tục vụ bước đi của ngươi vào lần khác, sau khi cả hai ta xử lý xong cuộc nói chuyện lần này.”
Tôi ngó xuống và thấy mình đang đứng chính giữa cái vòng tròn mòn vẹt ở sàn nhà của tòa tháp. Ngoài cửa sổ, tôi thấy được trời xanh, mây trắng và xa xa có chân đồi nhấp nhô. Nhưng mùi lưu huỳnh vẫn còn vương vấn trong không khí, và hơi ấm dưới đất vẫn tỏa lên tận lòng bàn chân. Tôi cân nhắc những gì mình đã nói trước đó về khả năng dùng aether của lũ rồng, và tôi tự hỏi. Tên Kezess vẫn còn giấu một vài bí mật với tôi.
Tôi hủy kích hoạt ấn Realmheart và hạ nhẹ việc vận ấn Gambit Vua xuống vừa đủ để xua tan vương miện ánh sáng khỏi đầu nhưng vẫn duy trì nhiều nhánh suy nghĩ hoạt động đồng thời, tôi bước ra khỏi Con đường kia. “Tôi nghĩ, có lẽ, ta cần đàm phán lại các điều khoản trong thỏa thuận của chúng ta. Lời hứa của ông là bảo vệ người dân của tôi, nhưng tôi cần ông đảm bảo rằng thỏa thuận này không chỉ mở rộng đến tên Agrona và người dân Alacrya, mà còn từ chính người dân của ông với chúng tôi nữa.”
Tên Kezess bĩu môi chế giễu, một nét mất kiểm soát hiếm hoi của hắn lộ ra. “Ngươi muốn đàm phán lại sau khi ta đã thực hiện xong phần thỏa thuận của mình à?”
Tôi tiến lại cái cửa sổ hướng về thành phố Everburn, nơi cách đây nhiều dặm mà tôi vẫn thấy được. Tôi nghiêng người tới trước, hai tay chống lên bệ cửa sổ. “Xét đến những gì tôi đang muốn hỏi, và tại sao phải hỏi, tôi chẳng thấy có lý do gì để ông từ chối cả.”
Tôi quay lưng về phía tên Kezess, mắt nhắm lại để các giác quan khác tập trung tốt hơn. Khả năng tập trung cao độ của tôi kém hơn nhiều khi không kích hoạt toàn bộ ấn Gambit Vua, nhưng các giác quan đang được tôi truyền aether vào thì vẫn sắc bén, và tôi vẫn giữ nhiều luồng ý thức chạy song song nhau.
Tên Kezess co các ngón tay lại. Nhịp tim hắn đập không đều. Hơi thở của hắn bị ép hắt ra mạnh, và kiểm soát nó quá mức. Hắn liếm môi trước khi nói: “Arthur à, nhà ngươi thậm chí còn chả biết mình đang muốn hỏi gì.”
Tôi nói thẳng toẹt ra: “Vậy thì khai sáng cho tôi đi,”
Tâm trí tôi lướt ào qua những cuộc trò chuyện trước đó của bọn tôi, nhưng ngay cả khi dùng ấn godrune này, cuộc nói chuyện của hắn về vụ sự cân bằng và vẻ lo ngại của hắn khi gửi thêm bọn asura—các asura mạnh hơn—đến thế giới của tôi vẫn khiến tôi không thực sự hiểu.
“Chúng ta kết thúc ở đây nhé,” Tên Kezess nói với vẻ vô cảm, vẫn đơ như một bức tượng. “Ta sẽ cân nhắc đề xuất của ngươi. Còn giờ, ngươi thích bay về Everburn hơn hay để ta dịch chuyển chúng ta tới đó?”
Tôi quay lại, dựa lưng vào bệ cửa sổ, khoanh tay. “Cuộc trò chuyện này đã kéo dài đủ lâu rồi. Tôi sẽ không cản ông dịch chuyển tôi đi.”
(Người dịch: có thể bạn đọc không để ý, ban đầu Art không lộ rõ là mình can thiệp vụ dịch chuyển của Kezess, nhưng với câu này Art nói thẳng ra là “won’t stop you” với ngụ ý: “Tôi đủ sức cản được ông đấy” vì thế Kezess mới tức mà nhíu mày)
Một cái nhíu mày nhỏ xíu là dấu hiệu duy nhất cho thấy vẻ bực bội từ hắn ta. Hắn không lãng phí thời gian và chẳng nói gì thêm, nhưng không gian nơi đây bị gập lại trong khi tòa tháp di chuyển lùi ra xa, và đột nhiên bọn tôi đang đứng trong phòng khách của căn điền trang nhà tôi ở thành phố Everburn. Chỉ sau một nhịp tim, rồi thì con em tôi, đang ngồi trên cái ghế đằng kia, ngước lên hét một tiếng kinh ngạc. Nhóc Boo ở cạnh xù lông lên, nhẹ gầm gừ và làm đổ một chiếc bàn nhỏ bằng đồng thau xinh xắn kê cạnh cái ghế.
Mẹ tôi chạy nhào vào phòng, mana đã tích tụ sẵn quanh tay, nhưng bà dừng gấp lại khi nhìn thấy tên Kezess. Mắt mẹ liếc về phía tôi, rồi lại quay về tên Kezess, và bà cúi chào với vẻ cứng nhắc. Còn nhỏ Ellie, nhanh chóng bình tĩnh lại, nhảy dựng lên và làm theo tương tự. Tấm rèm ở cửa phòng em Tessia bị kéo sang một bên, nhưng em ấy vẫn đứng cứng đờ ngay khung cửa. Tôi rời khỏi chỗ tên Kezess để đến đứng cạnh nhỏ Ellie và đặt một tay lên vai con bé, lặng lẽ đề nghị hỗ trợ con bé. Còn với Tessia, tôi nháy mắt nhanh một cái nhằm nói với em rằng chuyện ổn cả.
“À, Ngài Indrath,” một giọng nói run rẩy vang lên từ nhà bếp, lan dài tới tận gian phòng giữa nhà.
Chúa tể Eccleiah đang đứng trong đấy cạnh bên cái
bàn đảo bếp1
, trông vô cùng lạc lõng. Như trước đây, tôi nhận thấy làn da nhăn nheo nhợt nhạt của ông ta, những rãnh gờ chạy dọc theo thái dương và lớp màng trắng sữa che phủ đôi mắt. Khuôn mặt ông ta còn nhăn nheo hơn nữa khi ông ấy mỉm cười với chúng tôi. Ông ta không hề cúi chào tên Kezess.
(Người dich: bàn đảo bếp – kitchen island mình sẽ để hình minh họa bên dưới nhé)
Ở cạnh ông ấy, bà Myre cúi chào chồng đầy vẻ kính trọng. “Anh đến đúng thời điểm lắm. Ngài Eccleiah và em vừa định thảo luận về một… đề xuất thú vị từ những người còn lại trong nhóm Bát Đại Tộc.”
Bà Myre, với vẻ mặt trẻ trung, xinh đẹp hoàn toàn hợp với chồng mình, ra khỏi bếp và bước đi với vẻ quý phái đến bên cạnh tên Kezess. Ánh nhìn họ chạm nhau, màu mắt cả hai đều có sắc thái tím hoa oải hương nổi bật, và có điều gì đó tôi không thể đọc được đã diễn ra giữa hai người họ. Tôi cho rằng họ có một loại thần giao cách cảm nào đó, giống như của tôi với các đồng đội mình.
Khi tôi nghĩ đến bé Sylvie và Regis, tấm rèm che cửa dẫn ra ngoài đường hé mở, bé Sylvie giữ đang nó kéo sang một bên để Regis bước vào trước. Cậu ta lảng xa khỏi tên Kezess khi đi vòng qua hắn đến cạnh tôi. Bé Sylvie tự thân đi đến chỗ một bức tường và dựa lưng vào, giữ khoảng cách với hắn.
Tên Kezess quay về phía cô bé và chờ đợi.
Hắn đang mong con trịnh trọng chào hắn đấy, tôi nghĩ với cô bé.
Bé đáp lại: ‘Con biết chứ,’ suy nghĩ trở nên căng thẳng. ‘Nhưng con không thề thốt trung thành với lão. Dicathen mới là nhà của con, chứ không phải Epheotus.’
Tôi cố nhịn cười khi tên Kezess vẫn tiếp tục im lặng chờ đợi.
Ngài Eccleiah, hay nên gọi là ông Veruhn như cách mà ông ấy đã đề nghị tôi gọi như thế, ho khan một tiếng: “Cậu Arthur Leywin và Ngài Indrath à, cả hai đều là những người tôi đang muốn nói chuyện. Đúng thật là một thời điểm thích hợp.”
Tên Kezess quay lưng lại với Sylvie, cô bé vẫn không hề sợ hãi. “Có lẽ đấy là điều nên được thảo luận ở nơi nào đấy chính thức hơn, Ngài Eccleiah hãy—”
“Bởi vì những người khác từ đó tới giờ đã thảo luận suốt về nó rồi, và chúng tôi đã đi đến quyết định rằng chúng tôi”—ông Veruhn đứng dựa vào bàn đảo bếp được đặt ngăn cách giữa phòng khách và quầy bếp, cười toe toét theo cái kiểu ngớ ngẩn mà tôi biết hẳn là nó đang phản ánh nội tâm suy nghĩ bên trong—“muốn trịnh trọng nêu rõ lòng tin của chúng tôi rằng cậu Arthur Leywin không chỉ đại diện cho lợi ích của loài người ở Epheotus, mà còn cho chính bản thân đã tiến hóa của mình, và giờ thì cậu ta là thành viên đầu tiên của một nhánh hoàn toàn mới trong đại gia đình asura này!”
Đôi mắt trắng đục của ông Veruhn sáng lên khi chúng lướt qua nhóm chúng tôi. m thanh duy nhất nghe được là tiếng thở giật mình lẳng lặng và tiếng xoẹt do tấm rèm phòng Tessia buông thõng xuống khi em ấy bước ra khỏi chỗ vừa đứng.
“Chúng tôi muốn chính thức kiến nghị rằng chủng asura mới này cần được công nhận, và rằng Gia tộc Leywin sẽ trở thành gia tộc sáng lập ra nó.” Một nụ cười hạnh phúc run rẩy trên đôi môi nhăn nheo của ông ta. “Dĩ nhiên là, có một chủng tộc mới sẽ đòi hỏi phải bổ nhiệm một vị chúa tể hoặc phu nhân mới, và một ghế mới được thêm vào Đại Bát Tộc. Hoặc Đại Cửu Tộc, tôi cho là nên gọi vậy!” Lão asura già này cười khúc khích.
Đứng giữa phòng, ánh mắt rực lửa của thằng Kezess vẫn hướng về phía vị chúa tể của chủng thuồng luồng kia, hắn cẩn thận né tránh chạm mắt tôi. Tuy nhiên, ở cạnh hắn, bà Myre đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt dữ tợn đến kinh khủng.
Regis và Ellie đồng thanh nói: “Chúng ta sẽ trở thành người hoàng tộc sao?” Regis nói khá to còn nhỏ Ellie chỉ thì thầm.
Bé Sylvie trả lời: ‘Con ngờ là mọi chuyện sẽ chẳng đơn giản thế đâu.’
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Hình minh họa bàn đảo bếp - kitchen island: - 2. Tóm tắt: Đại Bát Tộc sắp đổi tên thành Đại Cửu Tộc.
- 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 4. Ver.1: Sept-7th-2024; ver.2: Sept-8th;