Điều đã mất
Tên gốc: "Chapter 481: What was Lost"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
“Arthur à, xin chào.”
Giọng nói câu này trôi đến tôi với vẻ nhẹ nhàng và lờ mờ xa xăm, nhưng quen thuộc. Tôi đang ngủ mơ màng, tâm trí nép vào tổ và chui dưới lớp chăn ấm áp dệt nên từ vẻ mệt mỏi vô lo vô nghĩ. Có điều gì đó về giọng nói quen thuộc này gây nên ở tôi vẻ háo hức, nhưng chỉ riêng điều này thôi thì chưa đủ kéo tôi ra khỏi cái tổ mơ ngủ đầy ẩn dụ của mình. Khi ý nghĩ này xuyên thấu làn sương mơ màng ngủ, nó lóe lên tia lửa về một điều gì khác, và một ý tưởng cháy bỏng lan tỏa vào khắp cơn mê man này.
Thứ cảm giác mệt mỏi này có gì đó sai sai. Thậm chí là không hề tự nhiên. Như thể cơn buồn ngủ đã cắm móng vuốt vào người và không chịu buông tha tôi.
Aether bung nở ra từ lõi tôi để đáp lại cú sốc nhói khó chịu của bản thân, và làn sương mơ màng này tan biến đi. Tôi đột ngột ngồi bật dậy và nhìn quanh, nửa phần hoảng loạn vì không nhớ mình đã đến được nơi hiện giờ bằng cách nào. Tôi đang bị cả mớ đá trắng sáng rực bao quanh, chúng được đúc mịn thành các đường cong và khung vòm.
“Bình tĩnh nào, Arthur, bình tĩnh nào.”
Dẫu quay đi không để ý tới cái kiến trúc khác thường bao quanh tòa nhà này, thì tôi lại chú tâm vào người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi cạnh giường mình. Những nếp nhăn trên mặt bà ấy hằn sâu hơn khi bà ta nở một nụ cười ấm áp với tôi, và trong khoảnh khắc, tôi như trở về lại tuổi mười lăm lần nữa. Cơn hoảng loạn dịu đi nhanh gần như khi nó đến vậy. Tôi đang nằm trên giường. Regis trong hình dạng chó cún, đang nằm trên tấm chăn dưới chân tôi, say ngủ. Tôi đã an toàn rồi.
“Bà Myre. Đã lâu không gặp…”
“Với tôi, có vẻ như chỉ mới một khoảng thời gian ngắn trôi qua thôi,” bà ta trả lời đơn giản.
Tôi suy ngẫm đến sự khác biệt trong cách nhìn nhận giữa chúng tôi và tự hỏi về mức hợp lý trong cách tính thời gian của riêng mình. Rốt cuộc thì, thời gian trong cục keystone kia đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ? Tôi đã sống bao nhiêu cuộc đời kể từ lần cuối gặp bà Myre đây? Nếu hiểu theo kiểu này, thì nó là vĩnh hằng. Tuy nhiên, hiểu theo cách nọ, thì nó chỉ là vài năm ngắn ngủi. Đây là lần đầu tiên, tôi thực sự thoáng qua nhìn nhận thời gian dưới góc độ khác lạ của bọn asura như hai tên Kezess và Agrona, và nghĩ rằng mình hiểu được một chút về cách chúng nhìn nhận thời gian trôi qua như thế nào.
“Tôi đang ở đâu?”
Bà ấy nói: “Epheotus,” Mắt bà ta liếc về phía một trong những khung cửa sổ hình vòm, và ánh mắt tôi cũng dõi theo. “Cụ thể hơn, cậu đang ở thị trấn Everburn.”
Nhìn qua khung cửa sổ hình vòm này, tôi thấy được những tòa nhà bên kia đường. Những bức tường sạch sẽ, nhẵn mịn, đá màu trắng hoặc kem, chúng cong lên đến mái lợp ngói màu ngọc lam và lục lam. Những cửa sổ vòm kia, vốn phản chiếu lại hình ảnh khung cửa sổ mà tôi đang nhìn xuyên qua hiện giờ thì nằm rải rác ở phía trước mặt, nhưng tôi không thể nhìn rõ những gì hiện ra ở phía sau chúng. Khi tôi đang xem xét các tòa nhà, có một asura tóc xanh rêu sải bước qua, lông mày nhíu lại tập trung, miệng anh ta mấp máy khi thì thầm, dường như là đang tự nói chuyện với chính mình.
Phía sau các tòa nhà này, có bóng một ngọn núi lớn, xa xa, chỉ to hơn một chút so với hình bóng màu xanh dương trên nền trời xanh, cao hơn hẳn thành phố này. Ngọn núi kia có hình thù chia tách thật đặc trưng.
“Phải rồi, đây là một trong số vài thị trấn rồng dưới bóng núi Geolus,” Bà Myre tiếp tục. “Tôi nghĩ nơi này sẽ…thoải mái hơn, cho gia đình cậu. Ý tôi là thoải mái hơn ở trong lâu đài kia.”
“Mẹ tôi và Ellie đâu?”
Mặc dù nụ cười mỉm kiểu bà ngoại không bao giờ rời khỏi gương mặt, nhưng ánh mắt của bà Myre lại rất mãnh liệt và thận trọng. Tôi không khỏi có cảm giác rằng bà ta đang soi mình như đọc sách. “Tôi cảm thấy cậu sắp thức dậy và đã cử họ đi lo chuyện vặt. Thứ lỗi cho tôi, Arthur à, nhưng tôi muốn có một chút thời gian để nói chuyện riêng với cậu.”
Tôi cau mày, từ từ ngồi dậy và nhấc chân ra khỏi giường. Tôi đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mà mình chẳng hề biết đến, nó có màu trắng bóng tương phản với màu xanh lá cây đậm của tấm ga trải giường. “Nói chuyện với tôi ư? Với tư cách là khách, hay là tù nhân đây?”
Bà ta trả lời: “Đừng quên rằng chính cậu đã yêu cầu Windsom đem gia đình mình đến lục địa Epheotus đấy,” nhưng giọng điệu vẫn duy trì vẻ dịu dàng. “Vẫn như trước đây thôi, cậu là vị khách rất được tôi chào đón đấy, Arthur à.”
Tôi ngẫm nghĩ về điều này trong khi những mảnh ký ức rời rạc tiếp tục ghép nối lại với nhau. “Còn Agrona?”
Bà Myre gật đầu, mái tóc bạc xám bồng bềnh quanh khuôn mặt. “Bị giam giữ trong Lâu đài Indrath. Cả hai luôn, hắn ta và gã họ hàng của mình, tên Oludari Vritra. Nhưng…”
Vẻ do dự và biểu cảm căng thẳng của bà ta khiến bụng dạ tôi quặn lại. “Có chuyện gì vậy, bà Myre?”
Liếc ra ngoài cửa sổ nhìn về phía Núi Geolus, bà ấy hơi nghiêng người tới trước. “Tên Agrona lặng thinh luôn. Ngay cả anh Kezess cũng không thành công trong việc khiến hắn mở miệng. Nếu hắn ta có đang nghĩ ngợi gì thì điều đấy cũng đã bị che phủ đi. Nhưng ở hắn ta có gì đó…không ổn. Trống rỗng. Arthur à, tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra trong cái hang động đó.”
Tôi nhanh chóng cân nhắc những gì tên Kezess có thể đã biết rồi. Liệu bọn này có moi được bất cứ điều gì từ tâm trí tôi mà tôi không biết không nhỉ? Tôi tự hỏi với vẻ u ám. Mặc dù tôi muốn tin bà Myre, nhưng tôi không thể tin thằng Kezess được, và bà ta là vợ hắn. Họ đã xuất hiện cùng nhau trong hang động, ngay trước khi tôi bất tỉnh, và bà ta có thể đã thay mặt hắn xử lý mọi chuyện ngay lúc đấy.
Cẩn thận kích hoạt ấn Gambit Vua, tôi chia tâm trí mình thành nhiều nhánh, mỗi nhánh tập trung vào một lớp sự thật, một lớp sự thật tiềm ẩn và một lớp nói dối trắng trợn khác hẳn nhau. Tôi nói to thành tiếng: “Bằng việc sử dụng sức mạnh mà người djinn cổ đại gọi là Số Phận, là một khía cạnh aether, tôi đã phá hủy được tiềm năng của Di Sản bằng cách tách nó khỏi cả phiên bản Cecilia được tái sinh, vốn là bạn cũ của tôi ở Trái Đất, lẫn tách nó khỏi chính tên Agrona, khiến hắn không bao giờ dùng được sức mạnh của nó cho chính mình nữa. Có một loại… sóng xung kích từ hành động đó. Có lẽ nó đã tác động đến tâm trí hắn.”
Lại nữa, lại là cái nhìn như xuyên thấu tâm can đó. “Vậy là cậu đã học được cách kiểm soát cái… Số Phận này rồi à?”
Tôi nói: “Không,” mắt sụp xuống và giọng đầy vẻ tiếc nuối. Các nhánh suy nghĩ riêng biệt của tôi giờ chồng chập lên nhau, tất cả đều nghĩ chung một điều: “Đó không phải là thứ tôi có thể sử dụng được, chỉ là…gây ảnh hưởng lên thôi. Và thậm chí cả khi đấy, chỉ gây ảnh hưởng được trong khoảnh khắc sau khi tôi giải mã được khối keystone kia thôi. Sức mạnh đấy không phải là thứ có thể kiểm soát được.”
Tôi không biết liệu mình có đang nói thật hay không, thực sự đấy, nhưng tôi giữ cho tia suy nghĩ đó bị chôn vùi bên dưới vài tia suy tư khác. Với sự hiện diện và hỗ trợ của khía cạnh Số Phận, tôi đã có thể trực tiếp thay đổi những sợi chỉ đó theo cái cách mà bản thân chưa hiểu hết được, nhưng chẳng có thời gian để xem xét hậu quả từ thỏa thuận của tôi với Số Phận hay với cục keystone kia. Tôi vẫn chưa biết những sự kiện đó có thể đã mở khóa điều gì bên trong mình. Mối bận tâm duy nhất của tôi lúc này là thằng Kezess không biết về mọi thứ mà tôi đã biết—cả về Số Phận lẫn về cuộc diệt chủng lập đi lập lại của lũ rồng.
Bà Myre nói: “À, chà, có lẽ như vậy là tốt nhất,” chẳng có dấu hiệu gì lộ ra vẻ đang nghi ngờ những gì tôi nói hay thậm chí là lộ vẻ đọc được những nhánh suy nghĩ đan xen trong đầu tôi. “Những thứ như thế này tốt hơn là không nên mó vào.” Lắc đầu nhẹ một cái, bà ấy lại tập trung vào tôi, và nụ cười hiện ra trở lại. “Tất nhiên là cậu sẽ muốn biết thêm về những gì đã xảy ra. Mọi con rồng đã được gọi về lại Epheotus, và khe nứt đã được đóng lại lần nữa. Bất kể tên Agrona có hy vọng đạt được điều gì bằng cách chiếm lấy khe nứt, thì hắn cũng thất bại rồi.”
Tôi cau mày, chú tâm vào một chi tiết nhỏ. “Theo hiểu biết của tôi thì nếu khe nứt kia mà đóng lại là lục địa Epheotus sẽ chết chứ nhỉ.”
“Kết nối vẫn duy trì chứ,” bà Myre kiên nhẫn giải thích, “nhưng cổng dịch chuyển đã đóng lại. Để cắt đứt sợi dây ràng buộc lục địa Epheotus với thế giới của cậu thì sẽ cần kiến thức về aether vượt xa bất kỳ ai hiện còn sống—kể cả có là cậu, Arthur à.”
Đó là điều mà người djinn nổi loạn đã hy vọng sẽ dùng Số Phận để hoàn thành. Tôi đã thấy khả năng xảy ra chuyện này khi chính mình, với Số Phận đứng kề bên, lục tìm khắp những tương lai có khả năng sẽ diễn ra. Nhưng làm như vậy sẽ thành một hành động diệt chủng khủng khiếp như những gì chính lũ rồng từng làm. Có lẽ tôi sẽ làm vậy nếu không còn cách nào khác để ngăn tên Kezess lặp lại lịch sử, nhưng ngay cả khi đấy tôi cũng không biết liệu mình có đủ tư cách chê trách mọi chủng loài asura hay không nếu bỏ mặc chúng dần dần gầy mòn ốm yếu đi vào lúc lục địa Epheotus quanh bọn này tan rã.
Sau một hồi, tôi nói: “Tôi hiểu rồi,” hủy dùng ấn Gambit Vua. “Vậy thì tôi không nên ở lại lâu. Tôi không có ý thô lỗ, thưa Bà Myre, nhưng tôi mong được nói chuyện với gia đình mình.”
Bà ta gạt tay xua lời tôi một cách vui vẻ. “Không thô lỗ gì ở đây đâu, Arthur à.” Tông giọng bà ấy cứng rắn lại nhanh chóng, rồi trở nên nghiêm túc hơn. “Cậu đã vượt qua một trải nghiệm vô cùng thử thách. Tôi vẫn cảm nhận được những tiếng vọng vỡ vụn đến từ rất nhiều ký ức đúng sai khác nhau đang đập vào tâm trí cậu. Hãy dành thời gian nghỉ ngơi và nói chuyện với những người thân yêu của mình. Cậu được chào đón ở đây bao lâu tùy thích. Cậu đã làm được một việc vô cùng đáng kinh ngạc không diễn tả nổi bằng lời cho cả hai thế giới của chúng ta bằng cách chấm dứt cuộc nổi loạn kéo dài của tên Agrona.”
Bà ấy đứng dậy ngay khi tôi nghe thấy tiếng của mẹ và Ellie từ bên ngoài. “Tôi sẽ để cậu ở lại với gia đình mình. Tôi chắc là hai bên đều có nhiều điều để kể cho nhau nghe đấy.”
Tôi nói: “Khoan đã,” một ký ức khác rốt cuộc cũng bật lên đúng nơi trong suy nghĩ. “Còn em Tessia thì sao?”
Bà Myre nở một nụ cười hiểu chuyện với tôi. “Đừng lo, cô bé ở đây rồi. Tôi nghĩ cô bé sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cả hai người đều phải hồi phục mà.”
Khi bà ta quay đi, như thể tấm màn che tầm mắt tôi được vén lên. Tâm trí tôi chạm đến cả Regis và bé Sylvie, suy nghĩ của tôi và bọn họ đan xen nhau.
Bé Sylvie nghĩ: ‘Ba Arthur à, ba tỉnh rồi!’ vẻ ngạc nhiên lan tỏa qua những sợi chỉ kết nối tinh thần giữa chúng tôi. ‘Con đã không cảm thấy gì khi ba bắt đầu ngọ nguậy đấy.’
Regis nhấc đầu khỏi chăn và quay lại nhìn tôi với vẻ mặt mơ màng. Cậu ấy nói: ‘Đến giờ dậy rồi đấy, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng à,’ suy nghĩ cậu ta đặc sệt vẻ mệt mỏi. Cậu ấy đã vắt cạn toàn bộ lượng aether của mình để trao nó cho tôi, sau khi tôi nướng sạch chúng lúc tìm kiếm tương lai cùng Số Phận, cùng ấn Gambit Vua và sức mạnh của khối đá keystone cuối…
Bên ngoài phòng mình, bà Myre chỉ hướng cho em gái và mẹ đến chỗ tôi. Tấm rèm vừa mới mở lên để bà Myre bước qua nay lại mở toang khi nhỏ Ellie chạy vào phòng, mắt mở to và miệng há hốc vì kinh ngạc. Thấy tôi đã ngồi dậy, con bé tiến tới như thể sắp lao vào tôi, rồi lại do dự. Nụ cười của con bé thoáng qua, căng thẳng vì lo lắng. Cuối cùng, con bé bước tới trước và cúi xuống ôm tôi một cách nhẹ nhàng.
Tôi đón nhận cái ôm đầy vẻ biết ơn, vui mừng khi thấy con bé không bị tổn thương bởi những thử thách mà nó đã phải chịu đựng trong thời gian tôi vắng mặt. Không bị thương, chứ không phải là không ảnh hưởng gì. Phía sau con bé, mẹ nán lại ở cửa ra vào, một tay giữ rèm. “Gã Windsom đã giữ lời hứa của mình, rồi sau đó thì sao? Và mẹ với em được đối đãi tốt chứ?”
Nhỏ Ellie lùi lại, khoanh tay và nhìn nghiêm nghị. “Thật ra, bọn em—”
“Ở đây chúng ta đã được đối đãi rất tốt,” Mẹ nói nhanh, cắt ngang lời nhỏ Ellie. Em tôi liếc nhìn Mẹ lúc bà ấy trả lời. Tôi không thể đoán chính xác kiểu tín hiệu phi ngôn ngữ nào được hai người họ truyền qua truyền lại với nhau, nhưng rõ là họ đang ghìm lại điều gì đó chưa muốn nói. “Arthur à, thật kinh ngạc làm sao. Giống như một thế giới hoàn toàn mới lạ vậy.”
Tôi ngồi thẳng dậy, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng khi mặc bộ đồ ngủ bằng lụa nằm trong căn phòng ngủ kỳ lạ này. “Lúc trong cục keystone, con đã thấy một số cuộc tấn công của người Alacrya. Con—” Một dòng ký ức rối rắm ùa về chặn mất mấy lời lẽ ở đầu môi khi chúng tràn qua tâm trí tôi thành từng đợt sóng. Tôi nhớ chị Varay, nằm bất động ở tâm một chiến trường nát bét. Tôi nhớ người Alacrya đổ gục trong các căn buồng giam họ. Nhưng cũng có những ký ức khác nữa, lẫn lộn với thời gian, khoảng cách và các loại sự kiện không có thực. Trong mớ ký ức này, tôi thấy hậu quả của những điều vẫn chưa xảy ra, hoặc có thể sẽ không xảy ra.
Sự hiện diện của bé Sylvie nắm chặt tôi như có hai bàn tay mạnh mẽ bóp vào hai bên má, buộc tôi phải chú ý tới phía trước. ‘Ba Arthur à, cứ hít thở đi. Tụi con ở đây để hỗ trợ ba. Ba không cần phải tự thân mang vác toàn bộ gánh nặng đâu.’
Hướng về nơi cô bé đang hiện diện trong tâm trí mình, tôi chuyển một phần sức nặng từ sự suy tư này sang cô bé. Regis đứng dậy trên mấy cẳng chân run rẩy, hiện ra một nét cau mày trên khuôn mặt cún con của cậu ta. Cùng nhau, hai người bạn đồng hành của tôi nghiêng người về phía gánh nặng ký ức ấy, nhưng vẻ hiện diện ngột ngạt đầy thình lình của những cơn sóng ký ức này chỉ gây mãnh liệt hơn. Giống như một người sắp chết đuối, tôi đang kéo họ chìm xuống cùng mình.
“Arthur ơi?” Mẹ đã tiến lên một bước, nhưng khuôn mặt bà ấy mờ nhạt, đối với tôi thì biểu cảm hiện giờ của mẹ không gì khác ngoài một cái bóng nhòe đi trên gương mặt bà ấy cả.
Không phải do chủ ý từ bản thân tôi, nhưng aether tự thoát ra khỏi lõi và lấp đầy tứ chi, cố gắng chống chịu giùm tôi trước sức nặng tinh thần từ ký ức về rất nhiều kiếp sống đang cùng lúc diễn ra trong nhận thức. Regis loạng choạng tiến tới trước, hóa thành thể phi vật chất, và trôi vào cơ thể tôi, neo thân cậu ta vào người tôi. Từ nơi xa hơn, tôi cảm thấy bé Sylvie đang thở hổn hển trước sức mạnh của quá nhiều ký ức đơn thuần đang ào tới.
Nhận ra rằng ấn Gambit Vua đã giúp tôi ngăn chặn dòng ký ức như cơn lũ thủy triều này, tôi tái kích hoạt nó toàn diện. Tôi thấy mình phản chiếu trong đôi mắt sáng rực lên của mẹ, vương miện ánh sáng rực rỡ trên mái tóc vàng hoe của bản thân. Ý thức của tôi chia tách, rồi lại chia tách, nứt vỡ ra nhằm làm mọi suy nghĩ và ký ức đang cạnh tranh nhau trong tâm trí tôi đều được các nhánh nhận thức tập trung vào riêng từng ký ức hỗ trợ cho.
Trước mặt tôi, mẹ và em đang liếc nhìn nhau. Nhỏ Ellie hỏi: “Anh ổn chứ?” giọng đầy vẻ lo lắng pha chút thất vọng. Đôi mắt con bé chớp chớp nheo lại khi nhìn về phía vương miện đang phát sáng trên đầu tôi.
Tôi đã dùng ấn Gambit Vua rất nhiều trong quá trình chuẩn bị thử khối keystone thứ tư. Mặc dù tôi đã học được cách chỉ kích hoạt một phần ấn godrune này nhằm tăng khả năng tư duy mà không biểu hiện ra ngoài toàn bộ cái vương miện phát ánh sáng vàng trên trán, nhưng tôi không khỏi để ý thấy thái độ của con bé thay đổi lúc tôi đang lập kế hoạch với ấn godrune này giúp sức.
Có nhiều lý do để giải thích cho thái độ ác cảm của nhỏ Ellie với việc tôi dùng ấn Gambit Vua, nhưng lý do khả dĩ nhất là con bé không thích sự thay đổi mà tôi phải trải qua khi kích hoạt ấn này. Mặc dù nó cho phép tôi chia tách tâm trí và chồng chéo nhiều suy nghĩ lên nhau cùng một lúc, làm gia tăng đáng kể tốc độ nhận thức của bản thân, nhưng nó cũng đòi hỏi tôi nhìn các sự kiện theo kiểu logic thuần túy hơn, rũ bỏ những cạm bẫy đến từ phản ứng của cảm xúc. Còn mối quan hệ chủ yếu giữa em gái với tôi thì thiên về cảm xúc, nên con bé thấy điều này trở nên khó chấp nhận được cũng là lẽ thường thôi.
Trong khi ý nghĩ này lướt qua một nhánh tư duy trong đầu, suy nghĩ về mẹ lại tập trung ở một nhánh khác. Thay vì lo lắng hay do dự như nhỏ Ellie, quầng thâm quanh mắt, nếp nhăn sâu hơn, da tái nhợt và tư thế chùng xuống của bà không gợi ý ra điều gì nhiều hơn là vẻ kiệt sức gần đến ngưỡng suy nhược. Những sự kiện xảy ra và tiếp diễn trong thời gian tôi vắng mặt đã làm bà ấy kiệt sức hoàn toàn. Mẹ đã dịu lại chỉ trong một khắc ngắn, lần đầu bà giãn người ra sau nhiều tuần, nhưng rồi lại nhanh chóng hóa thành vẻ mệt mỏi khác lúc tôi bị dòng ký ức từ cục keystone đột ngột xuất hiện dội vào đầu như vừa nãy.
Mẹ chẳng mong gì hơn việc tôi xuất hiện, mạnh mẽ và làm vơi bớt gánh nặng từ nỗi lo lắng trong lòng của bà ấy.
Chạy song song với những luồng suy tư này là các nhánh ý nghĩ khác đang tập trung xử lý và phân chia mọi ký ức từ nhiều kiếp sống khác của tôi lúc trong cục keystone. Nhưng các kiếp sống này chỉ chiếm một phần trăm nhỏ trong số các ký ức thôi, và những nỗ lực cuối cùng của tôi là chuyện thuyết phục khía cạnh Số Phận vốn biết nhận thức rằng ta sẽ có một cách khác để tiến bước tiếp ngoài cách phá vỡ toàn bộ cõi aether rồi để aether tích tụ tại đấy nhập vào thế giới vật chất hiện giờ bằng một vụ nổ đủ sức phá hủy cả ba lục địa Dicathen, Alacrya và Epheotus.
Các mốc thời gian và tương lai mà tôi đã thấy thì gần như nhiều không đếm xuể. Khả năng mô phỏng các thực tại khác nhau của khối keystone kia khi kết hợp với ấn Gambit Vua và sự hiện diện của thực thể Số Phận đã hoạt động giống như một chiếc kính vạn hoa gần như vô hạn, với mỗi mẫu hình phân dạng mà tôi thấy được là toàn bộ một thực tại kèm chuỗi sự kiện mà tôi đã phải song song đồng thời tìm giải pháp cho cả vấn đề của riêng mình cùng vấn đề của Số Phận. Hóa ra, tương lai mới là cái dễ tìm ra hơn, trong khi ngay cả lúc tôi có những nguồn lực gần như vô hạn—vào thời điểm đấy thôi—thì cũng chỉ tiết lộ điểm khởi đầu của con đường mà tôi cần đi, chứ chẳng phải là toàn bộ giải pháp mà tôi luôn tìm kiếm.
Sự hỗn loạn toàn diện ư. Ẩn sau các dòng suy nghĩ liên hồi kia, tôi vẫn đang mổ xẻ ý tưởng này. Nó là một áp lực không tự nhiên đang tích tụ dần sau bức màn mà chúng ta vốn đã biết là chiều không gian này, nó giống như nước đang dồn lại chỗ một con đập vậy.
Số Phận, hóa ra, chẳng phải kẻ xây con đập, kẻ muốn cản trở dòng chảy, cũng chẳng phải là chính dòng nước kia, thứ vốn chỉ chảy trong giới hạn vốn có của nó. Không, Số Phận gần giống với một hiện thân có ý thức tạo thành từ khoa học tự nhiên cùng kỳ vọng của dòng nước và con đập hơn. Nó là một vị quan thẩm phán của các quy luật về phép thuật và khoa học. Tại nơi mà nước không có mong muốn vỡ ào ra khỏi đập và chẳng quan tâm gì đến bờ sông cả, thì Số phận—và theo nghĩa rộng hơn, là mọi lượng aether—cảm thấy vẻ thôi thúc muốn chảy. Nói chính xác hơn, aether là sương mù tan biến, là các vi hạt từ hơi ẩm hình thành nên màn sương mù lan rộng ra đến tận khi ta không còn nhìn thấy chúng nữa. Đó là—
“Arthur ơi?” Mẹ hỏi lại.
Tôi mỉm cười, hoàn toàn nhận thức được vẻ ngoài biểu cảm như máy móc của mình. “Con ổn. Con mừng là cả hai đều khỏe mạnh. Khi nào gặp gã Windsom, con sẽ cho hắn biết mình nghĩ gì.” Tập trung nhìn nhỏ Ellie, tôi nói thêm: “Và cũng đừng lo lắng gì chuyện cái cổ vật quan sát của người djinn kia. Chắc chắn anh sửa được nó mà.”
Hai người họ lại trao đổi với nhau cái liếc nhìn ban này. Tôi từ từ thả kiếm soát ấn Gambit Vua đi cho đến khi cảm thấy vương miện trên đầu phai nhạt dần. Với việc các dòng ký ức đã được xử lý xong, tôi không còn cần phải dùng đến toàn bộ hiệu ứng của ấn godrune này nữa. Tuy nhiên, tôi lại vẫn không ngăn hoàn toàn dòng aether truyền vào nó, đây là lần đầu tiên tôi sực nhận ra rằng chặn hoàn toàn việc dùng ấn này là một sai lầm. Thay vào đấy, tôi khiến một dòng aether truyền nhỏ giọt liên tục vào ấn này với mục đích kích hoạt nó thường xuyên nhằm khiến luồng tư duy bổ sung hỗ trợ cho tâm trí đang lề mề của mình xử lý mọi thứ đang diễn ra.
Mẹ bước tới và nhẹ nhàng áp một tay lên má tôi. “Arthur à, mẹ rất tự hào về con. Con làm được rồi. Con đã cứu cả thế giới.”
Trong tâm trí mình, tôi thấy lũ rồng phá hủy hết nền văn minh này đến nền văn minh khác, thiết lập lại thế giới hết lần này đến lần khác. “Con không chắc điều đấy có đúng không nữa. Dù sao thì vẫn chưa. Nhưng con chưa dừng chiến đấu đâu.”
Nhỏ Ellie đột nhiên cười toe toét, kiễng chân nhảy nhót: “Và anh đã cứu chị Tess! Em luôn biết anh sẽ quay lại, nhưng em không thể tin nổi lúc tụi rồng đưa anh, Sylvie và chị Tessia đến đây đấy!”
Nhánh suy nghĩ về em Tessia và những gì đã xảy ra với em ấy hiện lên trong tâm trí tôi. “Em ấy đang ở đâu?”
Nhỏ Ellie hơi ngập ngừng trước giọng điệu nghiêm túc của tôi nhưng vẫn ra hiệu tôi đi qua tấm rèm che căn phòng này.
“Anh muốn gặp em ấy.” Không đợi nhận được câu trả lời, tôi đứng dậy và sải bước qua mẹ và nhỏ Ellie, gạt rèm sang một bên rồi bước qua ngưỡng cửa với vẻ dứt khoát.
Ở sau bức rèm là phòng khách rộng rãi thoáng đãng và tràn ngập ánh sáng. Trần nhà cao và cong còn cửa ra vào, cửa sổ thì hình vòm khác biệt với bất kỳ phong cách kiến trúc nào tôi từng thấy ở hai lục địa Dicathen hay Alacrya. Tường nhà được làm bằng đá trắng mịn không có vết sử dụng dụng cụ đẽo khắc gì cả. Các màu lam, lục, vàng nổi bật trên nền tường trắng dưới dạng các đồ vật như thảm trải, các kệ treo tường, pha lê sáng rực rọi vào các góc tối và những bông hoa nở rộ không chỉ lấp đầy không gian bằng các sắc màu mà còn nở mùi thơm ngát.
Cảm nhận được dấu hiệu mana của em Tessia tỏa sáng rực rỡ từ lõi giờ đã ở giai đoạn hóa trắng, tôi đi vòng qua chiếc bàn nhỏ được đẽo ra từ một khối gỗ duy nhất để hướng đến một căn phòng khác, cũng ngăn cách với các khu vực còn lại trong nhà bằng một tấm rèm. Dừng một nhịp trước khi gạt tấm rèm sang một bên, tôi nghĩ đến những gì em Tessia sẽ phải đối mặt khi cuối cùng em ấy cũng thức dậy.
Em đã là tù nhân trong chính cơ thể mình kể từ trước khi vùng Elenoir bị phá hủy. Em đã chứng kiến Cecilia trở thành vũ khí cho tên Agrona, bất lực không thể can thiệp. Em cũng đã biết được sự thật về tôi và cuộc sống trước đây của tôi, nhưng chắc chắn đã phải chịu đựng đủ loại lời dối trá. Mặc dù tôi vẫn cảm thấy mâu thuẫn về chuyện liệu mối quan hệ của chúng tôi sẽ trông ra sao, nhưng liệu em Tessia sẽ cảm thấy như thế nào đây?
Ký ức về cuộc nói chuyện của chúng tôi tại pháo đài Bức Tường liên tục hiện về trong suy nghĩ.
“Anh yêu em.” Ngay cả đến bây giờ, gần như tôi vẫn không thể tin rằng mình đã nói điều này với em ấy. Chuyện này thật phức tạp vì tôi vẫn giữ bí mật về những ký ức từ kiếp trước, và nỗi sợ em sẽ phản ứng giống như bố mẹ, hay thậm chí tệ hơn thế, lại càng nổi lên mãnh liệt trong lòng tôi.
“Em cũng yêu anh, đồ ngốc à. Nhưng chúng ta đang trong thời chiến. Cả hai ta đều có trách nhiệm của mình, và mọi người đang cần chúng ta.” Giọng em thì thầm trang nghiêm kèm đôi mắt đẫm lệ, nhưng đôi môi giật giật thành một nụ cười lưỡng lự khi chúng tôi trêu chọc nhau để xua đi vẻ căng thẳng.
Anh biết. Và anh có điều muốn nói với em, vậy chúng ta hãy hứa với nhau nhé?”
“Hứa vụ gì thế?”
“Hứa rằng sẽ sống sót—để chúng ta có thể có tương lai bên nhau, thành một mối quan hệ… kiểu một gia đình.”
“Em hứa.”
Giờ đây, tôi thấy thật khó tin khi mình từng đủ can đảm lẫn hy vọng để đưa ra lời hứa như vậy. Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện kể từ lúc đó, đã có rất nhiều lần thoát chết trong gang tấc, thấy được sức mạnh thật sự trên cõi đời này…
Giờ đây, nó như một lời hứa ngốc nghếch vậy. Tuyệt vọng, mù quáng và hoang dại vì hy vọng.
Bàn tay tôi ấn vào lớp vải bóng trên tấm rèm và gạt rèm sang một bên.
Trong một căn phòng nhỏ gần giống hệt chỗ tôi vừa thức giấc, em Tess đang nằm trên một chiếc giường cũng tương tự với giường của tôi có tương tự một chiếc chăn dày xanh màu ngọc lục bảo, mặc dù chiếc chăn em đang đắp bị đá ra một nửa. Em cũng mặc quần áo tương tự, là bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng thêu họa tiết dây leo màu xanh lá cây, vừa khít người đến nỗi tôi đột nhiên tự hỏi liệu bà Myre có ra lệnh may riêng bộ này cho em Tessia hay không.
Khi tôi bước vào phòng, em khẽ cựa mình. Mái tóc màu xám thép của em xõa ra chiếc gối xung quanh, và trong khoảnh khắc tôi đang thấy một dáng vẻ khác về em phủ lên em ở hiện tại, từ một kiếp sống khác, khi chúng tôi chỉ vừa mới cưới và nằm trên giường tân hôn cùng nhau đêm đầu tiên…
Nó không có thật, tôi tự nhắc mình trong khi máu đang nhuộm đỏ ký ức này.
Tôi bước thêm bước nữa, và em ấy mở mắt ra. Tôi như chìm vào hai viên ngọc màu xanh mòng két bóng loáng đó, tôi lướt đi nhẹ như đang mơ đến mép giường em. Những ngón tay tôi lướt qua bề mặt chăn nhưng không chạm vào em. Lưỡi tôi dường như ngọ nguậy nhiều lần trong vòm miệng. Tôi mơ hồ nhận ra rằng mình đã quên không tiếp tục truyền aether vào ấn Gambit Vua nữa.
Rồi thì nhỏ Ellie đã ở bên cạnh tôi, cúi xuống và siết chặt em Tessia bằng một cái ôm dữ dội. Con bé kêu lên: “Chị Tess!”
“E-Ellie à?” Qua vai Ellie, tôi thấy em Tess đang nhìn quanh với vẻ ngạc nhiên và bối rối. “C-chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi ở đâu—trên trời kia!” Hai tay em ấy đang ôm sau lưng nhỏ Ellie buông ra và giơ lên, em nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang căng rộng ra của mình. “Cơ thể tôi! Tôi kiểm soát được cơ thể của mình rồi!”
Nhỏ Ellie kìm nén tiếng nấc khi lùi lại, một tay che miệng. Mẹ đặt một tay lên vai con bé, ấn nhẹ: “Eleanor à, chúng ta nên cho họ chút thời gian riêng tư.”
Nhỏ Ellie mở miệng nhưng chẳng nói lời nào. Sau vài giây như thế, con bé chỉ gật đầu và quay đi. Mẹ nhìn tôi nửa van xin nửa cảnh báo, rồi mỉm cười với Tessia, và em tôi theo sau bà ấy lùi khỏi phòng.
“Anh Arthur à…” Em Tessia thở dài, nhích người ngồi dậy, lưng dựa vào đầu giường. “À dĩ nhiên. Xin lỗi, giờ em nhớ rồi. Chúng ta… chúng ta đã nói lời vĩnh biệt. Em nghĩ…” Em nuốt nước bọt và nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của mình.
Tôi trấn an em ấy: “Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra,” Những lời lẽ đó nghe có vẻ rỗng tuếch khi tôi thốt ra, chúng như bị neo vào bối cảnh của nhiều trận chiến giữa tôi với Cecilia cùng sự do dự của tôi về việc phải làm gì với thực thể Di Sản kia. Có vẻ như em Tessia chắc hẳn đã hiểu được vẻ vật vã trong lòng tôi… và cả những thất bại của tôi nữa.
Có nụ cười thoáng qua trên gương mặt em ấy. Em trông nhợt nhạt, đặc biệt là quanh môi, và vẻ u sầu đã lắng xuống trong biểu cảm tỏ vẻ nghỉ ngơi của em mà tôi không nhớ nổi đã từng thấy trong tâm trí mình. Ngoài điều này ra, trông em vẫn chính xác như những gì tôi luôn hình dung trong tâm trí: mạnh mẽ, xinh đẹp và toát vẻ lộng lẫy vương giả. Mặc dù không cố ý, nhưng tôi liếc nhìn cổ em, nhận ra chỗ này vắng bóng một sợi dây chuyền mang theo nửa mặt mề đay dẹp hình trái tim. Tay tôi đưa lên ngực mình, nơi mà nửa mặt dây chuyền của tôi đáng lẽ phải ở đấy, nhưng tôi đã đánh mất nó ở Thành phố Telmore sau trận chiến với Nico và tên Cadell rồi.
Dường như em hiểu chuyện. “Nó đẹp thật đấy. Ý em là mặt dây chuyền á. Chà, khoảnh khắc đó. Lời hứa đó. Tất cả đều đẹp thật. Dĩ nhiên không phải em nghĩ theo kiểu chúng sẽ đều ra đi. Lúc đấy em không nghĩ thế, và chắc chắn sau đấy em cũng không nghĩ vậy, nhưng… ít nhất chúng ta đã có những sự kiện đấy. Chuyện đó là thật.”
“Đúng thế,” tôi đảm bảo với em. Ánh mắt tôi dán chặt xuống đất. Đột nhiên tôi cảm thấy bàn tay em nắm lấy tay tôi. Những ngón tay em cứ đan vào các ngón tay tôi. Từ từ, tôi quay lại nhìn em. “Anh thực sự có ý đúng như vậy với mọi điều anh đã nói với em lúc đó.”
Em đang nhìn chằm chằm vào những ngón tay đan vào nhau của chúng tôi. Hàm răng căng cứng, cặp mắt dò tìm, đôi môi mím chặt lại. Đó không phải là cái nhìn của một người đang tìm kiếm niềm an ủi hay vẻ thoải mái bề ngoài khi đụng chạm tiếp xúc người khác. Không, nó giống như em đang níu giữ tôi theo kiểu một cái mỏ neo bám xuống đất hơn.
“Ít ra thì rốt cuộc em cũng hiểu tại sao anh không bao giờ đáp lại tình cảm của em khi chúng ta còn bé.” Nụ cười thoáng qua ban nãy đã trở lại. “Với em, anh là vẻ… quyến rũ huyền bí, và đẹp đẽ. Em đã say mê anh trước cả khi chúng ta đến thành phố Zestier nữa. Có anh sống ở đó trong ngôi nhà của chúng ta với chúng ta—à với em—thì nó giống như một điều gì đó trong cổ tích vậy.” Hướng nhìn từ ánh mắt em dần dần lướt lên người tôi bắt đầu từ chỗ cánh tay, cổ, môi, rồi cuối cùng dừng lại ở đôi mắt của chính tôi. “Nhưng với anh… em chỉ là một đứa trẻ. Một cô bé ngốc nghếch.”
Tôi nói nhanh: “Anh xin lỗi vì không thể nói với em,” đôi mắt chúng tôi vẫn nhìn bám nhau. “Anh không bao giờ muốn nói dối em, anh chỉ không thể…”
“Em biết mà,” sau khi lời tôi đang nói ngừng giữa chừng thì tới em lên tiếng sau một khoảng im lặng kéo dài, tôi không thốt nên lời. “Không chuyện gì anh từng làm mà em chưa tha thứ cả.”
Tôi nhìn vào mắt em, đôi lông mày em nhíu lại, vẻ căng thẳng trong từng hơi em thở, nhịp tim em đang đập, chúng đều rời rạc. Điều này có ý nghĩa ra sao với lời hứa của chúng ta cơ chứ? Tôi muốn hỏi, nhưng đã kìm mình lại. Quá nhiều thứ đã đè lên em ấy ngay hiện giờ rồi. Sẽ là bất công khi đòi hỏi một câu trả lời từ em chỉ để giúp tôi sắp xếp lại cảm xúc của chính bản thân mình.
Nhưng có một điều rõ ràng. Mọi chuyện giữa chúng tôi đã khác so với hồi chúng tôi từng hứa hẹn với nhau, và tôi không biết liệu chúng tôi có thể lấy lại được những gì đã mất đi hay không nữa.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: “Không chuyện gì anh từng làm mà em chưa tha thứ cả.”
- 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 3. Ver.1: July-28th-2024; ver.2: Aug-29th;