Tập 11 Phần đặc biệt trên Patreon: Câu lệnh ngắn gọn
Tên gốc: "Vol 11 Patreon Special: A Brief Reprieve"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Những ký ức về một kiếp sống khác bị nén lại và trôi dạt bấp bênh tràn ngập trong đầu tôi, đồng nhất với nhiều ký ức trước đó thành một đám mây hỗn độn tạo thành từ các trải nghiệm nửa vời.
Lúc đang lơ lửng trong kiếp sống sau kiếp này, tâm trí tôi phủ vẻ u ám lên cơ thể trẻ con của chính mình như một bóng linh hồn cũ kỹ nào đấy đang bồn chồn, lần đầu tiên ở chỗ này tôi phải thừa nhận rằng: tôi thấy mệt mỏi rồi đấy.
Cái cục keystone này đang trừng phạt tôi theo những cách mà tôi không thể lường được. Giống như một ngọn nến bập bùng trước cơn gió mạnh đang thổi ngược, có nguy cơ làm tôi bị tắt ngúm. Tôi biết điều này, nhưng chẳng thể làm gì được. Chẳng có cơ hội để rút lui, chẳng có lựa chọn đơn giản là bỏ cuộc. Nhưng với mỗi kiếp sống trôi qua, khả năng thất bại lại càng trở nên thật hơn.
Cuộc đời trẻ thơ lần này trôi vội qua trong lúc tôi mỏi mòn chìm trong đám mây mờ của các suy nghĩ u ám sau mấy lần chết kia. Tôi để ký ức về các quyết định mình đã chốt trôi nổi trong đầu mà chẳng buồn bận tâm, chẳng dành thời gian mổ xẻ nghiền ngẫm lần thử gần đây nhất khi cố giải mã khối keystone như đã từng làm với các vòng đời trước đó nữa. Có hẳn một bộ sưu tập các mẩu thông tin mới mà làm sao đấy phải ráp cho khớp với tổng thể nội dung trong đầu, nhưng ý thức của con người tôi đã mệt mỏi, và bộ não trẻ sơ sinh không muốn làm gì hơn ngoài ăn, ngủ và được tắm rửa.
Đột nhiên tôi lại lớn thành một đứa trẻ mới biết đi. Đến giờ là bao nhiêu lần thế này rồi nhỉ? Tôi băn khoăn, cố thử trong chốc lát nhưng không thể sắp xếp hết mọi kiếp sống trong khối keystone này theo thứ tự được, mỗi phiên bản kiếp sống của tôi cứ như một gã đồ chơi nho nhỏ đặt trên hàng kệ kia.
Hiện tại, phiên bản trẻ tuổi hau háu kiến thức của tôi đang ngấu nghiến mấy cuốn sách mượn từ thư viện đặt ở phòng làm việc của bố mẹ và bắt đầu tập trung mana vào chỗ xương ức. Tất cả những gì tôi phải làm chỉ là chớp mắt một phát và ngôi nhà sẽ bị thổi bay khi tôi thức dậy, và mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Chìm hoàn toàn suy nghĩ vào cơ thể, tôi kiểm soát bản thân và dừng việc này lại. Tôi không thể đối mặt với những điều kia một lần nữa, chưa được. Tôi cần phải nghỉ ngơi đã. Cần có thời gian… nhất định phải có thời gian.
Đứng trên đôi chân hơi cong, mũm mĩm của một đứa trẻ mới biết đi, tôi bỏ không ngồi thiền nữa để… chơi với mấy khối gỗ trong phòng mình. Chúng không được sơn màu sặc sỡ như mấy cái mà bọn tôi có ở trại trẻ mồ côi cho lũ trẻ con, nhưng chúng được chạm khắc một cách chuyên nghiệp để có những họa tiết rãnh khắc nho nhỏ trên đấy, và tôi nhanh chóng xếp chúng thuần thành một bức tường gỗ. Tôi để tâm trí mình chìm vào chất xám ở ngưỡng đứa trẻ như bề ngoài của mình, và bản năng một đứa trẻ mới biết đi đã chiếm lĩnh suy nghĩ trong đầu. Tôi bắt đầu chơi bời với vẻ vô tư thoải mái.
Cái ngày lẽ ra tôi đã luyện thành lõi mana và thức tỉnh cứ đến rồi qua đi, và những lo lắng của Arthur Leywin, của tướng Lance, của vị quản quan giành cho toàn lục địa Dicathen đã bị dập tắt bởi mong muốn của một đứa trẻ đang nhanh chóng lớn thành một cậu bé. Đôi khi tôi có những ký ức vang vọng khó chịu, chẳng hạn như vào ngày sinh nhật thứ tư khi tôi chợt giật mình nghĩ rằng lẽ ra chúng tôi nên chuyển đến thành phố Xyrus, nhưng thứ ký ức này nhanh chóng mờ dần ngay khi chúng đến. Sau một thời gian, tôi không chắc nổi liệu chúng là thật hay chỉ là những giấc mơ nhỏ bé nhớ được nửa vời.
Gần đến sinh nhật thứ mười ba của mình, lần đầu tôi kể lại những ký ức kỳ lạ này với bố mình.
Ông ấy dừng việc cào cói lại và nhìn tôi đầy vẻ suy ngẫm. “Giờ không còn nhiều người tin nữa, nhưng một số người già vẫn nói theo lối cũ. Người ta thường nghĩ rằng linh hồn của chúng ta được sống lại vào một cơ thể mới khi ta chết. Tái sinh, bố nghĩ họ gọi nó như vậy đấy. Những loại ký ức kiểu này là một trong những lý do khiến họ tin vào cái ý nghĩ như thế. Con biết đấy, những ký ức đấy dường như không phải của con.” Ông ấy nhún vai, lại bắt đầu cào tiếp, kéo những bụi cói cũ về phía cửa.
Tôi đẩy đống cói bẩn nho nhỏ lê khắp sàn nhà mà không thực sự dọn dẹp tý gì cả, tâm trí tôi hoàn toàn không tập trung làm việc cào cói này. “Nhưng đôi khi con nhớ… về phép thuật.”
Bố sững người. Từ khóe mắt mình tôi chằm chằm liếc ông ấy, và khuôn mặt bố lần lượt hiện lên nhiều kiểu biểu cảm. Vẻ ngạc nhiên nhanh chóng bị nỗi đau che khuất, nỗi đau tan biến thành sự thất vọng trước khi cuối cùng được che đậy bằng một nụ cười đau khổ. “Art à, bố nghĩ điều đó chẳng có gì quá lạ lẫm cả. Mọi đứa trẻ đều mơ ước dùng được phép thuật mà.”
Ông thở dài và dựa cây cào vào tường. Tôi cũng làm giống vậy, rồi ngã vào người ông ấy. Bố ôm tôi vào lòng thật nhẹ nhàng.
“Con xin lỗi,” tôi lầm bầm vào lớp vải thô ráp tạo nên chiếc áo sơ mi của ông ấy.
Bố hỏi: “Cái gì?” có vẻ bất ngờ. “Xin lỗi vì chuyện gì chứ?”
“Con biết bố thất vọng vì con chưa thức tỉnh.” Tôi cố gắng giữ giọng đều đều khi nói, bắt chước giọng điệu mà ông ấy thường dùng khi bố mẹ cãi nhau nhưng ông ấy làm như thể đấy không phải cãi vã.
Ông ấy tỏ ra căng thẳng, và cái ôm trở nên lúng túng. Chậm rãi, bố thả tôi ra, rồi đặt một bàn tay lên má tôi và buộc tôi phải nhìn vào mắt ông ấy. “Art, hãy nghe bố nói này. Bố không thất vọng về con. Không hề,” ông ấy nhanh chóng nói thêm khi tôi cố nhìn đi chỗ khác, tỏ vẻ không tin lời ông ấy. “Nghe này. Bố xin lỗi nếu bố đã từng gây cho con ấn tượng như thế. Bố…” Ông ấy ngừng lời và thả tôi ra, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cơ hàm bố cử động khi ông ấy cầm cây cào lên và bắt đầu cào sạch chỗ sàn dính cói lần nữa. Mặc dù chần chừ nhưng vài giây sau tôi cũng làm theo gương bố mình.
Bố tiếp tục nói: “Art à, con không làm gì sai cả,” giọng khàn khàn đã dịu đi. “Nếu bố từng tỏ ra thất vọng thì đó không phải là về con. Bố…bố rất muốn con trở thành một pháp sư, và có lẽ bố đã thất vọng với tình hình hiện giờ, nhưng không bao giờ bố thất vọng về con cả. Bố biết có thể hiện tại con chưa cảm thấy được phép thuật, nhưng điều quan trọng là con phải cố gắng. Bố không muốn con lớn lên với suy nghĩ rằng con đã làm bố thất vọng. Nếu có gì…” Ông ấy dừng lại khi đang cào một đống lớn cói ra khỏi cửa và đứng sang một bên để tôi làm điều tương tự.
“Nếu có bất cứ điều gì gây thất vọng thì bố e rằng chính bố đã làm con thất vọng,” ông ấy nói xong, nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.
Tôi muốn nói với bố rằng ông ấy đã không làm tôi thất vọng, rằng tôi yêu quý ông ấy và đó cũng không phải lỗi của bố. Nhưng có vẻ như tôi không thể thốt lên được lời nào nữa.
Ông ấy hắng giọng: “Thôi này, chúng ta đang loay hoay chán nản cái gì thế? Mẹ và em con đang đi chợ trong vài tiếng nữa sẽ không về đâu. Sao ta không bỏ mấy cây cào này xuống và đi lấy kiếm đấu tập nhỉ?” Khuôn mặt ông ấy sáng hẳn lên, dù đó là vẻ phấn khích thực sự hay chỉ là giả vờ vui thì tôi không chắc. “Chúng ta có thể hoàn thành công việc sau mà.”
Tôi thực sự không thích chuyện này, nhưng dù sao tôi cũng gật đầu, biết rằng ông ấy chỉ đang cố giúp mình vui lên thôi. Bố quàng tay qua vai tôi và ôm kiểu gác cánh tay ngang vai, rồi huých tôi đi qua cửa chính. Khi tôi quay lại với hai thanh kiếm đấu tập trong tay, tôi đã thấy thoải mái rồi, những suy nghĩ u ám về mấy ký ức kỳ lạ và phép thuật bị bỏ lại khi tôi tập trung vào cảm giác cầm cái chuôi kiếm bọc da trong tay. Khi tôi đưa thanh kiếm cho bố và chúng tôi đi ra giữa sân để sửa soạn, tôi gần như quên mất toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi.
Tôi không ngại thừa nhận rằng mình giỏi rất nhiều thứ. Trên thực tế, tôi giỏi gần như mọi thứ đã từng thử. Có thể tôi không hình thành nổi lõi mana, nhưng tôi tiếp thu mọi thứ khác một cách rất tự nhiên. Đấu kiếm cũng không phải là ngoại lệ.
Bố đã bắt đầu huấn luyện tôi từ rất sớm và đối với tôi điều đó thật tự nhiên đến nỗi tôi đã liên tục làm ông ấy ngạc nhiên về kỹ thuật của mình—hoặc là ông ấy thích nói kiểu như thế với tôi. Tôi không nhớ mọi thứ từ khi tôi còn nhỏ đến khoảng bốn tới năm tuổi, nhưng tôi biết rằng mình luôn cảm thấy thực sự thoải mái khi luyện tập, đặc biệt là với kiếm. Giống như mọi điều khác chỉ mờ dần thành nền trong suy nghĩ và tôi thực sự có thể tập trung vào những gì mình hiện đang làm.
Khi tôi cúi gập thật sâu xuống để duỗi người, tôi bắt gặp bố đang nhìn mình trầm ngâm, ông ấy nhíu mày tập trung. Bố liếc đi ngay khi tôi nhìn ông ấy, và tôi nhận ra bố vẫn đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi. Tôi nghĩ, lẽ ra mình không nên nhắc đến chuyện đó, rồi tự trách bản thân. Tôi biết bố có xu hướng nghĩ ngợi quá nhiều và dễ xúc động. Tôi cần phải hỗ trợ ông ấy. Tôi không còn là một đứa trẻ chạy theo bố mẹ mỗi khi gặp khó khăn nữa. Tôi gần như đã là một chàng trai rồi.
Tôi đứng thẳng người, xoay tròn thanh kiếm gỗ nhẹ tênh. “Sẵn sàng chưa, ông già?”
Bố cười, ngạc nhiên rồi đổi chân đứng, giơ mũi kiếm của mình quay lại chĩa vào mặt tôi. “Ta luôn sẵn sàng cho mi một trận đòn đấy, nhóc con à.”
Tôi cười toe toét, vờ lao tới trước đâm một cú hướng từ dưới lên chỗ bố đang thủ thế. Ông ấy di chuyển tay một chút, đẩy lưỡi kiếm vào thế thủ tốt hơn. Chân phải tôi bật nhảy, di chuyển gọn lẹ sang trái và tung ra một đòn đánh nhanh vào đùi ông ấy. Bố lùi lại, bước chân phải về phía sau để tránh đòn tấn công và hạ vũ khí đánh xuống vai tôi.
Tôi cuộn người lăn tới trước, nhanh chóng đảo ngược chuôi thanh kiếm tập để ép nó sát vào cơ thể. Bất chấp tốc độ của hành động này, bố đã kịp quay lại và lao về phía trước vào lúc tôi đứng dậy trở lại. Tôi trẻ và nhanh hơn ông ấy, nhưng bố đã luyện tập nhiều hơn và hưởng lợi từ việc dùng mana tăng cường sức mạnh cùng tốc độ.
“Kinh nghiệm lúc nào cũng thắng tuổi trẻ cả,” ông ấy nói với nụ cười toe toét trước khi tung ra một loạt cú chém cắt nhanh lẹ.
Tôi chặn từng đòn một cho đến đòn cuối. Cảm nhận được mớ đòn hỗn loạn của bố đã kết thúc, tôi lao hụp xuống dưới đòn đánh cuối cùng và đâm lưỡi kiếm của mình xuống mặt đất giữa hai chân ông ấy. Đoán sai hướng của đòn đánh thành một đòn gạt ống chân, ông ấy cố lùi lại rồi chỉ để vấp phải lưỡi kiếm của tôi. Đôi mắt ông ấy trố mở, và bố vùng vẫy nhìn rất hài hước khi mất thăng bằng và bắt đầu ngã về phía sau.
Tôi lao tới tung đòn “kết liễu”, nhưng mặt đất rung chuyển dưới chân. Tôi ngã sóng soài, thanh kiếm bay khỏi tay khi tôi với tới chụp mỏm đất để khỏi rơi xuống dưới. “Chơi ăn gian!” Tôi hét lên khi rơi xuống.
Lớp cỏ mềm giúp tôi ngã mà không đau, nhưng tiếng rắc tiếp theo trên bả vai tôi lại đau như điên. “Gah!” Tôi lăn ra khỏi chỗ mặt đất mà hiện giờ bố đang nằm lăn ra cười đến run rẩy, ông ấy cầm thanh kiếm huấn luyện trong tay theo kiểu lỏng lẻo. Tôi phàn nàn: “Không được vận mana trong lúc luyện tập chứ,” cố với tay ra sau xoa vai. Tôi biết cú đánh kia sẽ để lại một vết hằn đau đớn đây.
“Bố phải đáp trả cho chuỗi đòn của con bằng cách nào đó chứ,” bố nói với vẻ thờ ơ, lăn sang một bên và lấy một tay chống đầu đang ở thế nằm nghiêng. “Cú đó thông minh đấy. Hoàn toàn lừa được bố.”
“Bố có nghĩ con đủ giỏi để trở thành một thám hiểm giả ngay cả khi không có mana không?” Tôi tự nhiên hỏi. “Hay là con có thể giỏi được cỡ vậy, vào một ngày nào đó chăng? Con nghe vài cậu nhóc nói rằng những thành viên trẻ nhất của Hội Mạo hiểm Giả trạc tuổi con, hoặc thậm chí còn trẻ hơn nữa.”
Bố đứng dậy và chìa tay cho tôi. Tôi chụp lấy và ông ấy kéo tôi đứng lên. “Không phải là ta chưa từng nghe tới việc này. Ý bố là vụ những thám hiểm giả không phải là pháp sư á. Nhưng điều đó khá hiếm và họ không bao giờ leo cao hơn được một hay hai thứ hạng đầu tiên đâu. Vấn đề là, quái mana nguy hiểm hơn con nghĩ rất nhiều. Đi vào hầm ngục mà không tăng cường mana cho các giác quan hoặc tạo lớp lá chắn bao quanh người thì về cơ bản là bản án tử cho mình rồi.”
Khi biểu cảm của tôi sụp xuống, bố nhanh chóng nói thêm: “Nhưng các pháp sư chỉ chiếm khoảng, cỡ nào nhỉ, chừng một phần trăm dân số vùng Sapin thôi. Không có đủ pháp sư để lấp đầy mọi chốt canh hoặc thành lập cả một đạo quân đâu. Thậm chí còn có những giải đấu dành cho những chiến binh không phải là pháp sư cơ. Con giỏi đấy, Art à.” Ông ấy phủi bụi bẩn trên quần. “Có lẽ là quá giỏi,” bố nói đế thêm kèm nụ cười toe toét. “Cơ mà con còn thông minh nữa. Rất nhiều nhà khoa học và nhà phát minh giỏi nhất hiện nay không phải là pháp sư. Bố tin chắc rằng, dù con có làm gì, con cũng sẽ là người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình.”
Tôi gãi gãi gáy và cố giấu đi nụ cười của mình. “Cảm ơn bố, con—”
“Chỉ nếu con tiếp tục nỗ lực thôi,” ông ấy nói và nháy mắt với tôi. “Còn giờ, lại đây nào. Khởi động thế đủ rồi. Này Art, ta hãy xem con thực sự có gì nào.”
Kèm nụ cười toe toét, chúng tôi trở lại thế đứng sẵn sàng trước khi bùng nổ trở lại thành một loạt cú đánh nhanh, đỡ đòn, né tránh và phản công. Một giờ hay hơn gì đấy tan biến đi trong độ tập trung mãnh liệt làm mờ đi mọi thứ xung quanh. Trận đấu chỉ kết thúc khi bố tôi đột ngột mất cảnh giác và cứng người giữa lúc trao đổi đòn qua lại, dẫn đến một cú đánh mạnh vào bắp tay của ổng.
Bố nhăn mặt, đánh rơi thanh kiếm tập của mình và xoa xoa chỗ dính đòn đồng thời nở một nụ cười đau khổ với mẹ khi bà ấy bước vào giữa chỗ đang đấu, lông mày nhướng lên. “Ừm, chào em yêu. Hôm nay em đi chợ về lẹ thế.”
Bà ấy nhìn qua ông ấy ngó đến chỗ cửa chính, nơi thấy rõ một đống cói bẩn và hai cái cào. “Lần nào anh chả nói thế mà hả Reynolds.”
Ở cạnh mẹ, bé Eleanor làm trò đảo mắt. “Ừa, bố à. Mỗi lần luôn á!”
Tôi lấy tay che nụ cười của mình đi khi bố chạy vội đến chỗ mẹ, hôn vội bà ấy một cái rồi xách chiếc giỏ lớn đựng đầy những thứ đồ cần thiết vừa mua mà mẹ đang xách. Ông ấy cố tình giẫm lên chỗ gót giày của bé Ellie, kéo nó tụt khỏi chân con bé chừng nửa phân, rồi ném cho tôi một cái nhìn ngây thơ, tròn mắt khiến tôi cười khúc khích vì bối rối như một đứa trẻ trước sự ngốc nghếch của ông ấy.
“Dáng ổn đấy, Arthur nhỉ,” Mẹ nói khi tiếp tục bước tiếp vào nhà. “Lát nữa bố sẽ phải năn nỉ mẹ chữa vết bầm tím cho mày, mẹ hứa luôn đấy.”
Bé Ellie cười lớn, quay lại chỉ vào bố.
“Ta sẽ không năn nỉ đâu!” Bố cãi lại, nhìn với vẻ gây hấn. “Ta là một thám hiểm giả và là một pháp sư, không phải một đứa trẻ cần được hôn chùn chụt.”
Bé Ellie cười khúc khích. “Bố ơi, con không biết đâu nhé. Bố chắc không thế? Chắc chắn thì nói ‘oe oe oe oe’ thử đi.”
Mẹ nháy mắt và mỉm cười với tôi rồi bước qua đống cỏ khô xơ xác để vào nhà. Bé Ellie nhảy qua bụi cói, chộp lấy một cây cào và bắt đầu gạt những bụi cói ra khỏi ngưỡng cửa để bố đi qua.
Bóng mẹ thấp thoáng chỗ ngưỡng cửa, bà ấy quay lại nhìn tôi, một nếp nhăn nhỏ hiện ra giữa hai lông mày bà. “Art, con có vào không đấy?”
Tôi nhận ra từ nãy giờ mình cứ nhìn chằm chằm vào Bố, Mẹ, và Ellie, cả ba người đang tụm lại quanh cửa nhà của chúng tôi. Một ký ức xa xôi trỗi dậy, tôi nhìn thấy xác bố mình nằm trên mặt đất, như thể bị một con thú nào đó xé nát và đầy máu. Rồi sau đó là bé Ellie, có một ngọn giáo đỏ xuyên qua cơ thể em. Và cuối cùng là Mẹ…mẹ tôi, đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt sốc đến mức lan dần thành vẻ hoài nghi giận dữ.
“Anh trai ơi?”
Tôi lắc lắc đầu một chút và tầm nhìn rõ ràng hơn. Tôi lại thấy bố mẹ và em gái mình, tất cả đều nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng của người trong gia đình với nhau. Cảnh tượng đó đã để lại một cơn nghẹn trong họng, và tôi chợt tự hỏi liệu mình có bị đánh mạnh hơn mình tưởng trong lúc đấu tập với bố không.
“Con đây. Con chỉ…” Tôi phải dừng lại để hắng giọng. “Con đến liền.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Thêm một kiếp sống phê cần của Art và lần này dưới bối cảnh không có mana.
- 2. Giải thích tên chương: Chắc các bạn còn nhớ, ở chương 370 trước đây cũng lấy tựa đề y chang thế này: “A Brief Reprieve”. Khi đó mình đã dịch là “Chiếu chỉ gọn gàng”. Còn ở phần này mình sẽ dịch thành “Câu lệnh ngắn gọn”. Nội dung cụm này ngụ ý câu Alice hỏi Art có vào nhà hay không ở cuối chương.
- 3. Phụ chương thứ hai của tập 11 này được tác giả post riêng trên kênh Patreon của tác giả trong quá trình nghỉ giữa lúc xuất bản Tập 11 và Tập 12.
- 4. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 5. Ver.1: July-28th-2024; ver.2: Aug-14th;