Tập 11 Phần đặc biệt trên Patreon: Sự thật lúc đầu
Tên gốc: "Vol 11 Patreon Special: Early Truth"
Ghi chú của tác giả: Ở phụ chương này, Arthur chủ đích khám phá một dòng thời gian khả dĩ khác, mà ở đấy cậu ta đã sớm gặp Cecilia ngay sau khi cô ấy tái sinh. Mục đích xuất hiện cảnh truyện này là để thể hiện rằng Arthur có sự chủ động hơn trong việc dùng và điều hướng khối keystone thứ tư kia trước lúc đủ khả năng tùy ý điều khiển nó, cũng như cảnh này sẽ giúp tạo nên những trải nghiệm dẫn đến việc đưa quyết định cuối cùng của Arthur với Số Phận. Tuy các sự kiện dưới đây kết thúc không khớp với câu chuyện đã kể ở Tập 11, nhưng tôi nghĩ độc giả ở kênh Patreon vẫn sẽ thích thú khi xem xét động cơ của cả Arthur lẫn Cecilia, vì chúng liên kết trực tiếp đến kết luận cuối cùng của tuyến cốt truyện chính.
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Núp dưới tán cây, tôi nhìn em Tessia đi tới đi lui khắp trảng cỏ thưa lốm đốm tia nắng. Ngoại trừ việc em ấy không còn là Tessia nữa. Thực sự không còn. Giờ thì không phải là em nữa. Em Tess từng hiện diện ở đây, giờ đã bị chôn vùi xuống dưới một Cecilia mới tái sinh và vẫn đang bối rối, nhưng chính Cecilia mới là người điều khiển cơ thể em ấy khi cô ta lang thang bước, đầu cúi xuống, môi mấp máy liên tục như thể đang lẩm nhẩm gì đó.
Không kể đến Cecilia thì chỗ cái góc hẻo lánh thuộc ngôi làng Eidelholm này dường như vắng tanh, nhưng cô ta không bị bỏ lại một mình trong thời khắc bấp bênh như hiện giờ. Lúc mới đến, tôi đã thấy một số pháp sư Alacrya mang ấn emblem đang đứng canh gác trong hàng cây đằng kia. Một trong các thi thể chúng đang hóa lạnh cóng cách vị trí thuận lợi mà tôi đang đứng này chưa đến 10 feet, và mấy tên khác được điều động đến sau đấy cũng tương tự. Vấn đề đáng ngại hơn là dấu hiệu mana hung tợn dữ dội mà tôi cảm nhận được cách đây không xa. Mặc dù tôi đã vội vã băng qua Khu Tàn Tích để đến nơi này trước khi lão Aldir kịp tấn công tới, nhưng tôi vẫn tự tin rằng nếu cần thiết thì mình đủ khả năng đánh bại được Nico, nhưng làm thế sẽ ngốn hết thời gian quý báu và có khả năng khiến tôi mất cơ hội nói chuyện với Cecilia.
Phải mất vài lần cố thử tìm cách đi xuyên Khu Tàn Tích để chuồn về lại lục địa Dicathen mà vẫn đủ thời gian xâm nhập qua cả màn sương mù thần bí của rừng Elshire lẫn ảnh hưởng dần lan rộng của tụi Alacrya. Vì hiệu ứng xoáy tâm trí tạo thành đà để tôi đi xuyên qua dòng thời gian trong khối keystone này, thế nên mỗi kiếp ít nhất phải sống một chút ở mỗi khoảnh khắc trong đấy; Tôi chẳng thích thú gì cái ý tưởng buộc phải thử lại mọi thứ từ đầu nếu cuộc trò chuyện này diễn ra không suôn sẻ đâu.
Ước gì có cách nào tốt hơn để vượt qua thử thách này, tôi nghĩ trong phút chốc trước khi lại tập trung vào Cecilia. Mức độ thay đổi sự việc phải nhiều tới cỡ nào mới đạt đến thời điểm này được, vậy nên tôi không thể để mất tập trung được, hoặc không có thể tôi lại lần nữa quên mất mục đích chính của mình và lạc vào cuộc sống mới này mà chẳng đạt được mục tiêu lớn hơn đang đeo đuổi.
Hít một hơi thật đều đặn, tôi rón rén lẻn ra khỏi bóng râm khu rừng và bước vào khoảng trống giữa trời. Cecilia đang quay lưng về phía tôi khi cô ta bước tới phía sau khu đất rộng lớn của người elf. Khi đến cuối đoạn đi tới đi lui của mình, cô ta quay gót, bước được hai bước rồi đột ngột dừng lại khi thấy tôi, ánh mắt vốn nhìn xa xăm giờ lại tập trung vào tôi.
Đây không phải là Cecilia như hồi chúng tôi đánh nhau trong đống đổ nát trống rỗng ở cung điện của tên Exeges. Ở thời điểm hiện tại của dòng thời gian do khối keystone này tạo thành, cô ta vừa mới được tái sinh, còn bối rối và gần như không thể quản lý được sức mạnh mới mà bản thân đã được trao cho. Chưa hết, trong vài giờ nữa, với Nico ở cạnh, cô ấy sẽ đối đầu với một gã asura. Lần này tôi thấy ánh mắt cô ấy đáp lại mình không phải là vẻ căm ghét hay tán đồng. Thay vào đó, tôi thấy sự bối rối và sợ hãi. Và có lẽ, thậm chí còn có một tia hy vọng nhỏ nhoi nữa.
“Cecilia à.” Tôi gọi tên cô ấy bình tĩnh như cách người ta nói với một con vật đang sợ hãi vậy. “Tôi tên là Arthur. Tôi muốn nói chuyện.”
Đôi mắt cô ấy hơi nheo lại và hai tay giơ lên ở mức ngang eo. Mana khuấy động quanh tay. “Arthur Leywin. Tôi biết anh là ai. Nhưng…” Cô ta nhắm mắt lại và quay đầu đi, nét mặt thấp thoáng vẻ đau khổ.
Tôi ngập ngừng tiến lại gần vài bước. “Cô đang trải qua những ký ức của một cô gái sở hữu cơ thể mà cô đang trú ngụ trong đấy. Là Tessia Eralith.”
Cecilia nhe răng ra với vẻ nhăn nhó chua chát, mắt vẫn nhắm nghiền. “Các người đã…hứa với nhau. Dừng lại. Dừng lại đi!” Những lời thốt lên lúc cuối trở nên sắc bén, gần như đau đớn và dường như chúng hướng vào nội tâm bản thân hơn là nói với tôi.
“Cô ta đang chiến đấu vì anh.”
“Cô ta nghĩ…anh đã chết rồi…” Đôi mắt Cecilia mở to và trừng mắt nhìn tôi. “Anh là kẻ thù của bọn ta! Anh đã đánh nhau với anh Nico.”
Tôi đáp: “Còn nhiều điều hơn thế nữa,” vẫn giữ giọng nhẹ nhàng không mang tính đe dọa. “Cô được tái sinh từ một thế giới khác, một nơi gọi là Trái Đất. Nico cũng thế. Và tôi cũng vậy.”
Cô ta hóa cứng người, trông đờ đẫn. “Cái gì chứ?”
Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập lòng tôi trước vẻ ngạc nhiên thấy rõ của cô ta. Tôi biết rằng tên Agrona đã dùng—hay đúng hơn, là hiện đang dùng—Cecilia mới tái sinh này để gửi thông điệp tới những người elf với tư cách là em Tessia, và tôi đoán rằng bọn chúng chưa có thời gian để bắt đầu thao túng ký ức hoặc đầu độc cô ấy bằng lòng căm thù của Nico dành cho tôi.
“Tôi không biết ký ức về kiếp trước của cô rõ đến mức nào, nhưng tôi hy vọng cô vẫn sẽ nhớ đến tôi.” Tôi giang tay sang hai bên hông, lòng bàn tay xoay hướng về cô ta để thể hiện rõ là nó trống không. “Ở thế giới này, tôi là Arthur Leywin. Nhưng hồi ở thế giới trước, tôi được gọi là Grey.”
Cecilia thở hổn hển, phép thuật đang tích tụ quanh hai bàn tay vừa buông thõng xuống tan biến đi. “G-Grey ư? Nhưng…làm thế nào mà anh lại ở đây chứ?”
“Là tên Agrona,” tôi nói đơn giản. “Tôi và Nico là các mỏ neo cho sự tái sinh của chính cô đấy. Mối quan hệ của cả hai với em Tessia đã tôi luyện em ấy thành vật chứa cho linh hồn cô.”
Cecilia há hốc miệng và cặp lông mày cụp hẳn xuống, nhưng không tìm được từ nào để thốt lên. Một lúc sau cô ấy ngậm miệng lại. Cô ta quay nửa người nhìn ngang vai về hướng dấu hiệu mana của Nico.
Tôi nói chắc nịch: “Tôi không có ý xấu gì với cô về những chuyện đã xảy ra trên Trái đất cả,” cố thu hút cô ấy để ý về phía mình. “Cô đã chọn đi theo con đường duy nhất mà mình thấy được. Tôi rất tiếc về mọi chuyện đã xảy ra, nhưng cả hai ta đều từng bị lợi dụng bởi những thế lực lớn hơn. Và Cecilia à, đó là lý do tại sao bây giờ tôi đứng đây. Bởi vì chuyện đấy đang xảy ra thêm lần nữa.”
Ánh mắt cô ta từ từ quay lại phía tôi, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên nét mặt. “Tessia. Tâm trí cô ta xa vời và u ám, suy nghĩ của cô ta có vẻ rời rạc. Cô ấy đã im lặng từ nãy giờ cho đến khi anh đến. Cô ấy…bối rối. Trong trạng thái khổ sở. Anh đã nói dối cô ấy.”
Tuy nao núng trong lòng, nhưng tôi đã gắng giữ cho vẻ giật mình không hiện rõ trên mặt. Mục đích của tôi ở đây không liên quan đến việc cố xử lý chuyện với em Tessia. Việc đó phải đợi đến khi tôi giải quyết được cục keystone và tìm ra cách gỡ Cecilia khỏi cơ thể Tessia mà không giết em ấy. Nhưng tôi không lường trước được việc em Tessia sẽ làm gián đoạn cuộc trò chuyện này hoặc kéo nó đi chệch hướng.
Tôi nói: “Tessia à, anh xin lỗi vì đã nói dối và để em đã phát hiện ra kiểu này,” nhằm thông qua Cecilia hướng đến tâm trí nửa tỉnh nửa mê của em Tess. “Nhưng nếu em còn chút tình cảm nào với anh thì anh cần em để anh nói chuyện với Cecilia mà không can thiệp vào.”
Ánh nhìn của Cecilia hướng xuống đất, như thể cô ta đang nhìn vào chính nội tâm mình. “Cô ta im lặng rồi. Cô ta…tin tưởng anh.” Cô ta quay lại tập trung vào tôi. “Anh muốn gì hả Grey? Ý anh là gì, chuyện đấy đang xảy ra thêm lần nữa ư?”
Tôi hít một hơi thật sâu, ngồi xuống một tảng đá lớn ở rìa trảng rừng này. “Cô biết bao nhiêu về tên Agrona này và lý do tại sao cô được tái sinh không?”
Cô ta lưỡng lự. “Anh Nico chỉ nói với tôi rằng Agrona là ân nhân của chúng tôi. Ông ta đang cho bọn tôi một cơ hội sống khác để đổi lấy sự giúp đỡ của bọn tôi. Anh Nico đã sống được gần hai thập kỷ ở thế giới này rồi.”
“Cụ thể thì tại sao hắn ta lại muốn cô chứ?” Tôi hỏi dù đã thừa biết trước câu trả lời.
Nét mặt của Cecilia co giật vì khổ sở. “Bởi vì tôi là thực thể Di Sản.”
Tôi gật đầu, buông tiếng thở dài. “Gã Agrona là bậc thầy về thao túng tinh thần. Hắn thậm chí còn loại bỏ và thay thế được ký ức của cô cơ. Hắn ta đã làm điều đó với Nico và cũng sẽ làm điều đó với cô. Khi so sánh với những gì cô từng trải qua trên Trái đất là còn tử tế chán.”
Cecilia lùi nửa bước, nhìn như thể tôi vừa tấn công cô ấy. “Anh Nico sẽ không làm thế với tôi. Anh ấy biết những gì tôi đã trải qua, rõ hơn bất cứ ai.”
Tôi lắc đầu buồn bã. “Cậu ấy không còn giống trước đây nữa. Một phần là do tên Agrona thao túng. Nhưng cậu ấy vẫn sống sau khi cô tự sát bằng lưỡi kiếm của tôi, Cecilia à. Và suốt khoảng thời gian đấy, cậu ta cứ nghĩ tôi đã giết cô chỉ để làm vua. Nỗi hận thù đó cứ âm ỉ trong lòng cậu ta suốt quãng đời còn lại. Rồi thì, sau khi tái sinh, tên Agrona nuôi dưỡng cơn thịnh nộ đó, biến Nico thành vũ khí.”
“Không, đó là…” Cecilia ngừng lời, ngoảnh lại phía dấu hiệu mana của Nico ở đằng xa. “Sao anh lại ở đây hả Grey? Sao anh lại nói với tôi những điều này?”
Tôi biết mình đang gây áp lực. Nhưng nếu tôi muốn thu được điều gì hữu ích từ Cecilia trong cuộc trò chuyện này, tôi cần cô ta sẵn lòng kể cho tôi bất cứ điều gì. “Nếu tên Agrona chưa nói, thì sau đó hắn sẽ hứa đưa cô và Nico về lại Trái đất. Không phải về lại cuộc sống cũ của hai người, mà là bất kỳ cuộc sống nào cô mong muốn.” Cuối cùng khi thoát khỏi cục keystone này thì rốt cuộc tôi sẽ phải đối mặt với Cecilia thôi. Tuy nhiên, sự thật là tôi không biết làm cách nào để đánh bại cô ta mà không hủy diệt em Tessia được. “Lời hứa này là một lời nói dối. Tên Agrona đang lợi dụng cô và hắn ta chẳng có ý định thưởng nó cho bất cứ ai trong hai người đâu.”
Cặp lông mày cô ta nhíu lại và ánh mắt bén hơn. “Làm sao anh biết được mấy điều này hả Grey? Mặc dù anh là một trong những kẻ thù của Agrona, nhưng có vẻ như anh đã nắm được rất nhiều thông tin đấy.”
“Tôi biết khá nhiều,” tôi thừa nhận thế, nhìn vào mắt cô ta. “Nhưng tôi cần biết nhiều hơn. Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Tôi cần cô giúp. Nếu cô có thể kể với tôi cái tôi cần biết, thì tôi cũng sẽ giúp cô nữa.”
“Kể như thế nào đây?”
“Cecilia, cô muốn gì chứ?” Tôi đứng dậy, ngập ngừng tiến vài bước về phía cô ta. “Ta đã được trao cơ hội sống thứ hai. Tôi đã là vua ở Trái Đất, nhưng ở đây, tôi đã được ban cho thứ mà mình thực sự luôn mong muốn: một gia đình. Nghe như một cuộc trao đổi kỳ lạ, nhưng đó là một cuộc trao đổi mà tôi sẵn lòng thực hiện cho dù bản thân có phải sống lại cuộc đời này bao nhiêu lần đi chăng nữa. Nhưng còn cô thì sao?”
Cecilia đưa tay lên vuốt mặt, người hơi chùng xuống. Cô ta lóng ngóng lùi lại vài bước và ngồi phịch xuống băng ghế kê sát tường ở căn nhà của người elf này. “Tôi không biết nữa.”
Tranh thủ cơ hội này, tôi thận trọng thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi và quỳ khuỵu một gối xuống trước mặt cô ấy cách vài feet. “Tôi biết cô đã phải đối mặt với rất nhiều điều và tôi đang ném nhiều điều hơn nữa vào cô. Nhưng tôi cần biết chuyện này, Cecilia à. Nếu cô có thể làm bất cứ gì với cuộc sống mới này thì điều đó sẽ là gì?”
Cô ta cân nhắc một hồi lâu rồi cuối cùng nói: “Bình thường, Grey à. Tôi muốn trở nên… bình thường.”
Tôi im lặng nhường cô ấy nói tiếp.
“Tôi không phải là thực thể Di Sản. Có thể là tôi có một đặc điểm của nó, nhưng nó không phải là tôi. Tôi chỉ ước… à, tôi ước có ai đó, ở đâu đó, nhìn tôi như bất cứ người bình thường nào khác thôi.” Cái cau mày của cô ta chuyển thành một nụ cười nửa chừng gượng gạo. “Tôi đoán người đó là anh Nico.” Nụ cười ngắn ngủi biến mất, và qua mái tóc màu xám kim loại của em Tessia đang xõa ngang mặt, cô ta ngước lên nhìn tôi bằng một ánh mắt dai dẳng. “Tôi sẽ bảo vệ anh ấy, Grey à. Nếu anh có ý định chiến đấu với anh ấy, anh cũng sẽ phải chiến đấu với tôi nữa.”
Tôi háo hức mong biến bản thân mình trở nên ít gây đe dọa nhất có thể, tôi quỳ cả hai đầu gối xuống, rồi ngồi lên gót chân và đặt tay lên đùi. “Tôi hiểu chuyện đấy. Và tên Agrona cũng vậy. Có thể bây giờ cô không tin điều này, nhưng Cecilia à, tôi muốn giúp cô. Cô và Nico, và cả em Tessia nữa. Nhưng tôi hiểu chưa đủ về những gì hắn đã làm với cô. Cô có biết điều gì có thể giúp tôi giải thoát cô khỏi cái nhà tù này không?”
Cecilia dường như thu mình lại khi úp mặt vào tay. “Anh Grey à, tôi hoang mang quá. Tôi không…chuyện gì đang xảy ra thế? Tôi đã chết rồi. Tôi nhớ điều ấy, bóng tối tĩnh lặng, vẻ nhẹ nhõm lúc quá nhiều nỗi đau kết thúc. Nhưng tôi vừa nhắm mắt lại thì…ánh sáng trắng và nỗi lòng tan vỡ. Trời ơi, cô ta đau đớn dữ lắm.”
Tôi nghiến chặt hàm cho đến khi răng kêu răng rắc khi tưởng tượng cảnh em Tessia bị mắc kẹt bên trong chính cơ thể mình, bị trói và bịt miệng bởi những hình xăm ấn tự chạy dọc cánh tay đến cổ Cecilia. Từ chi này sang chi kia trên người, tôi gồng các cơ bắp mình cho đến khi chúng đau nhức, rồi mới thả lỏng ra. Cuối cùng, hàm răng đang nghiến chặt của tôi tách ra và tôi bình tĩnh thở ra một hơi. “Làm thế nào để tôi giải thoát hai người khỏi nhau đây?”
Cecilia lắc đầu, mái tóc bị khua bồng bềnh quanh mặt. “Tôi không biết. Anh Nico—” Cô ta nghẹn ngào gọi tên cậu ấy và phải nuốt nước bọt trước khi nói tiếp. “Anh Nico nói rằng cô ấy…không thực sự ở đây. Cô ta đã chết rồi, và tôi chỉ đang trải nghiệm thấy tiếng vang từ ký ức cô ta thôi. Lão Agrona có thể làm dịu thứ âm thanh này, thậm chí còn có thể loại bỏ chúng nếu cần.”
Tôi nói: “Điều đó không đúng đâu,” cẩn thận giữ cho giọng mình nhẹ nhàng. “Nico có thể không biết chuyện này, nhưng cậu ta chỉ đang truyền tải những lời nói dối của Agrona thôi.”
“Tao làm thế à?”
Cecilia nhảy dựng lên, ngó quanh tìm nơi phát ra giọng nói, nhưng tôi đứng dậy chậm hơn. Nico đã kìm nén dấu hiệu mana của mình khi đến gần, và với ấn Realmheart vẫn bị giới hạn trong cái tuyến cuộc đời lần này, tôi không đủ nhạy bén để nhận ra cậu ta đang lại gần. Cậu ta đang đứng dưới bóng cây, thành một bóng đen ẩn trong bóng xám.
“Nico, Cecilia.” Tôi gọi tên họ với vẻ cảnh báo. “Hôm nay, bài phát biểu của cậu sẽ bị gián đoạn bởi cuộc tấn công từ phe Epheotus. Có hai gã asura. Họ sẽ hủy diệt toàn bộ vùng Elenoir và mọi thứ cậu đã dựng nên ở đây. Cậu sẽ chiến đấu với họ, rồi thua cuộc và bỏ chạy. Tôi sẽ tìm lại cậu sau. Sau một tháng kể từ hôm nay ở Thành phố Chiến Thắng.”
“Thật nhảm nhí,” Nico ngắt lời, bước ra chỗ sáng ở trảng rừng thoáng đãng. “Mày là kẻ giết người, Grey à. Nếu mày có nói với tao rằng bầu trời màu xanh và nước làm ướt người thì tao còn chẳng tin nữa. Mày thật ngu ngốc khi tới đây, và còn ngu ngốc hơn nữa nếu mày nghĩ tao sẽ để mày—”
“Nico, anh ta không giết em,” Cecilia ngắt lời, vội vã băng ngang qua tôi đến chỗ cậu ta.
Ánh mắt cậu ta hướng về phía cô ấy, nhưng có vẻ gì đó run rẩy ở khóe mắt. “Em không biết mình đang nói gì đâu. Cecilia à, em đang hoang mang. Anh đã ở đó. Anh đã quan sát hắn—”
“Em có nhớ,” cô ta nhấn mạnh, ngắt lời cậu ta thêm lần nữa. “Em đã kích động anh ấy, dồn đẩy anh ta càng lúc càng dữ dội hơn, rồi vào phút cuối buông lỏng phòng thủ của bản thân. Có thể thanh kiếm của anh ta đã giáng cú đấy, nhưng đó là do em làm.”
Nico lùi một bước như thể vừa bị đánh, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của cậu ta hóa trắng bệch. “Không thể thế được, nó…” Cậu ta rời mắt khỏi người cô ấy để nhìn tôi. “Không, mày đã giết em ấy. Tao đã thấy tận mắt mà!”
“Gặp lại ở Thành phố Chiến Thắng,” tôi nói thêm lần nữa. “Sau một tháng nữa.”
Rồi tôi quay người và chạy vào rừng. Tôi cảm thấy Nico định đuổi theo, nhưng Cecilia đã chặn cậu ta lại. Khi cảm thấy mình đã cách một khoảng an toàn, tôi sử dụng thiết bị dịch chuyển di động tầm gần mà nãy đã bí mật dùng để đến đây rồi dịch chuyển trở lại chỗ cổng Khu Tàn Tích gần nhất, nó nằm ở tâm dãy núi Grand vốn đã bị chôn vùi và vỡ nát nhưng giờ đã được ấn Lời Cầu Hồn của Aroa sửa lại. Tôi lại nghĩ đến nhỏ Ellie, nhưng tôi biết con bé còn sống và thoát chết, hơn nữa, dù sao thì chuyện hiện giờ cũng không có thật.
Đứng trên mái ngói bằng đá của phòng dịch chuyển này liếc nhanh lần cuối về phía vùng Elenoir, nơi trong vòng một giờ nữa sẽ không còn tồn tại, tôi quay lại Khu Tàn Tích để bắt đầu giai đoạn tiếp theo trong kế hoạch của mình.
***
Thành phố Chiến Thắng nhô lên phía dưới tôi như một tổ kiến độn lên thành hình đồi núi khổng lồ vừa bị ai đó đá ngang một phát. Nó không chỉ hoạt động như một trung tâm quân sự cho bờ biển phía tây của lục địa Alacrya, với dòng binh lính ra vào thành phố liên tục, người dân ở đây còn đang chuẩn bị cho Sự kiện Victoriad. Đó chính xác là lý do tại sao tôi chọn địa điểm này: Tôi nghĩ sẽ chẳng khó để Nico và Cecilia bịa ra một lý do cụ thể nhằm có mặt ở đây vào ngày này.
Về lý thuyết mà nói, tôi không chắc được là họ sẽ đến, nhưng sau khi lời cảnh báo của tôi về bọn asura được chứng minh là đúng, thật khó để tưởng tượng là họ sẽ không đến.
Vì tự thân chẳng để lộ dấu hiệu mana, thế nên tôi có thể dễ dàng di chuyển quanh lục địa Alacrya mà không bị để ý. Từ vị trí thuận lợi ở tháp chuông trung tâm—vốn một hệ thống báo động cổ xưa mà từ lâu đã bị thay thế bằng các vật tạo tác ma thuật hiệu quả hơn—tôi có thể cảm nhận được các dấu hiệu mana mạnh mẽ ngay khi họ đến.
Buổi sáng sớm trôi qua yên bình, và tôi thưởng thức bữa sáng của mình bằng trái cây tươi. Lúc tôi đang phun cái hạt cuối cùng khỏi miệng, Regis trôi tà tà trên sàn tháp ở dạng linh tinh wisp: “Người của lão Alaric đã xác nhận rằng bọn lính địa phương chẳng có tý huyên náo gì đâu. Dù có ý định đến đây hay không thì dường như bọn họ đã giữ im lặng về cuộc gặp này.”
Tôi chỉ gật đầu và liệng cho cậu ấy một miếng thịt wogart sấy khô, cậu ta tung người lên không ngoạm lấy nó. Chúng tôi im lặng, tiếp tục canh gác.
Chưa đến hai mươi phút trôi qua thì không khí thay đổi với hai dấu hiệu mana mạnh mẽ vừa xuất hiện trong thành phố. Họ rời khỏi bệ dịch chuyển di động và di chuyển có chủ đích điểm đến rõ ràng. Tôi chờ đợi. Họ đổi hướng đi, rồi lại đổi hướng lần nữa, và tôi cảm thấy giãn cả người ra. “Đi đón họ thôi.”
Regis lại tan biến đi, lao xuống tòa tháp và phóng theo hướng tuyến đường đi của hai dấu hiệu mana mạnh mẽ kia.
Tôi không cần phải chờ họ tới chỗ này lâu hơn.
Thay vì xác định phương hướng quanh mấy con đường và cầu thang lên xuống, Nico và Cecilia bay lên khỏi các mái nhà. Tôi đứng ở mép tháp chuông và chờ đợi. Họ dừng lại cách tôi khoảng mười lăm feet, nổi lơ lửng giữa trời. Biểu cảm của họ rất khó đoán, nhưng họ tức thì tỏ vẻ thận trọng và kín đáo.
Regis cũng trở lại sát ngay sau họ, đứng cứng đờ cạnh tôi. Mớ lông xù của cậu ta dựng đứng lên.
Tôi nói: “Tôi mừng vì hai người đã sống sót sau cuộc tấn công của Aldir và Windsom,” khoanh tay trước ngực và nhìn họ với vẻ nhẫn nại.
Chính Nico mới là người đáp lời trước. “Điều mày nói cuối cùng đã thành sự thật. Cả về tụi asura lẫn vụ…Trái Đất. Vậy câu hỏi thực sự bây giờ là, mày muốn gì hả Grey?”
Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại về khoảnh khắc này trong suốt cả tháng nay. Tôi thấy chẳng lợi lộc gì khi bôi cho dài cuộc trò chuyện hay lẩn tránh cái chủ đề này cả. “Làm cách nào để tôi thuyết phục hai người rời khỏi tên Agrona đây?”
Họ hơi liếc nhìn nhau một tý. “Đó thực sự là lý do tại sao mày lại bỏ nhiều công sức đến gặp bọn tao à, không phải một mà những hai lần ư?”
“Không, đó không phải câu duy nhất tôi muốn hỏi.” Tóc tai sau gáy dựng đứng nhưng tôi lại không hiểu vì sao. “Sự tái sinh của Cecilia đã diễn ra như thế nào? Tên Agrona có biết làm cách nào để đảo ngược lại quá trình này mà không giết chết cả hai linh hồn náu trong cơ thể không? Mục đích thực sự của tên Agrona đối với Di Sản là gì?”
Tôi vẫn chưa thực sự biết Số Phận sẽ ban cho mình loại sức mạnh nào khi tôi thoát khỏi khối keystone này, nhưng tôi cần tìm ra cách đối phó với Cecilia và Nico—mà không giết em Tessia trong quá trình đó.
Khi họ không trả lời, tôi hướng sự tập trung của mình tới Cecilia. Cô ta đã không ở thế giới này lâu như Nico, và tên Agrona có ít thời gian hơn để làm tha hóa cô ấy. “Tôi không thể hứa rằng mình đáp ứng nổi mọi mong muốn của hai cậu, nhưng tôi có thể hứa với cả hai rằng tên Agrona sẽ không bao giờ thực hiện bất kỳ thỏa thuận nào của hắn. Miễn là hai người còn giá trị với hắn, hắn sẽ giữ cả hai lại, và một khi hai người không còn giá trị nữa, hắn sẽ vứt cả hai sang một bên.”
Tôi trở nên thất vọng khi cặp đôi này tiếp tục nhìn tôi mà không trả lời. Giờ thì gần như không thể nhìn họ như Elijah và Tessia được. Mặc dù họ có khuôn mặt giống thế nhưng họ chắc chắn là Cecilia và Nico.
Và đó là khi tôi thình lình hiểu ra sự việc.
Tôi nhắm mắt lại và gục đầu mình xuống chán nản. “Dính bẫy rồi.”
Đột nhiên tòa tháp lún nhanh xuống đất như thể một thanh kiếm đâm sâu vào da thịt mềm mại. Chân tôi rời khỏi sàn và thân đập mạnh lên trần nhà. Cạnh bên, Regis hét lên và hóa lại dạng vô thể trước khi bay vào ngực tôi. Tôi vươn tới kích hoạt ấn God Step, nhưng có một tiếng ồn khủng khiếp đè lên tôi, đẩy dí tôi xuống mặt sàn vẫn đang chuyển động bằng một lực mạnh đến mức khiến sàn vỡ tan. Tiếng rít thảm thiết này làm mọi ý thức trong đầu tôi trôi sạch mất.
Từ xa xăm trong tâm trí, tôi cảm nhận được mình đang rơi xuyên qua chỗ tâm tháp chuông, rồi đột ngột dừng lại và hàng tấn đất đá đổ xuống xung quanh, đè bẹp tôi. Tiếng rít vẫn còn, nghe như những mảnh thủy tinh chà xát vào nhau trong não. Cơ thể tôi cố gắng hồi phục nhưng phần lớn đã bị nghiền nát và nhiều thanh thép xiên khắp người. Lẽ ra tôi phải ngạt thở, nhưng tôi không thể thoát khỏi cơn đau khi chẳng thở ra được hơi gì ngoài bụi bặm cả.
May thay, tôi hầu như vẫn bất tỉnh, và chính cái đòn phép vừa nhấn chìm khả năng suy nghĩ minh mẫn của tôi đã dập tắt đi cơn đau dữ dội nhất này. Phải mất chút thời gian, nhưng tâm trí dần tỉnh táo lại của tôi bắt đầu vượt qua tiếng ồn. Tôi biết tâm trí mình đang tỉnh lại vì nỗi đau ngày càng rõ nét hơn mỗi khi nhận thức của tôi càng lúc càng rõ hơn.
Thứ sức nặng đang đè lên người tôi có sự xê dịch, và tôi tỉnh lại đúng lúc nhìn thấy chừng một nửa mái tháp chuông bị nhấc lên, nổi lềnh bềnh trên không.
Thằng Agrona đang lơ lửng ở chỗ khoảng trống đằng sau mớ xà bần này, nhờ có một ngôi sao đang tỏa sáng quay quanh người Cecilia làm tôi thấy rõ hắn. Hắn ta trông lạc lõng đến kỳ lạ trong bộ đồ sang trọng của mình xen giữa đống đổ nát của tòa tháp nằm lún sâu phía dưới Thành phố Chiến Thắng này.
Hắn đang lắc đầu. “Can đảm quá, Arthur à. Thật can đảm quá. Thật là một đoạn kết buồn trong trò chơi của chúng ta.” Hắn liếc nhìn Nico và Cecilia. “Bọn họ là của ta. Cậu thực sự mong có thể thuyết phục họ dễ vậy sao?” Hắn vẫy tay, và cơ thể nát bét của tôi trồi lên từ miệng hố này. Cơn đau xé nát từng thớ gân, từng khớp xương, từng bộ phận lục phủ ngũ tạng của tôi. “Chà, chúng ta vẫn chưa viết nên câu chuyện về cậu mà. Vẫn còn nhiều điều ta có thể học được từ cơ thể cậu đấy.”
Tôi nhắm mắt lại và thực sự nở một nụ cười thích thú. m thanh phát ra bị ngắt quãng khi tôi bắt đầu ho ra máu. “Thực vậy. Tao…hứng thú xem xem liệu chúng ta còn có thể biết được điều gì khác không. Biết cùng nhau đấy.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Cuộc đối thoại của Art với Cecil khi Art đang trong một cơn phê đá khác.
- 2. Theo cách hiểu của mình, tác giả muốn viết thêm cái các tuyến truyện của Art khi đang trong cơn phê đá để tăng trải nghiệm cho Art trước khi tìm được cách điều khiển mấy sợi chỉ vàng. Mục đích chương này theo mình có lẽ chỉ để giải thích tại sao Art biết mà đưa Cecil và Nico đến đúng bối cảnh Trái Đất mà Cecil muốn.
- 3. Chương này được tác giả post riêng trên kênh Patreon của tác giả trong quá trình nghỉ giữa lúc xuất bản Tập 11 và Tập 12.
- 4. CHƯA check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 5. Ver.1: July-20th-2024;