Chương 483

Lời kết

Tên gốc: "Volume 11: Epilogue"


  • GÓC NHÌN CỦA CECILIA SEVER

    Mùi khói khét lẹt bốc lên cảnh báo khiến tôi đánh rơi cuộn len đang ngọ nguậy trên tay trước lúc vội vã đi vào bếp. Tôi va hông vào mép bàn và quay lại quá chậm không chụp kịp cái đèn, nó đổ nghiêng sang một bên và rơi xuống nền sàn bằng ván gỗ sần sùi.

    Thở dài một hơi, tôi sẽ quyết định phải làm gì với cái đèn này sau khi xử lý nốt mớ bữa tối bầy hầy kia đã, rồi tiếp tục đi ra chỗ gian bếp nhỏ nằm lộ thiên ngoài trời, tới chỗ cái nồi đang bốc khói đen và sủi bọt dữ dội. Đầu tiên là cẩn thận bọc tay mình lại—vì trước đây tôi đã nếm được cảm giác dùng tay trần cầm quai sắt nóng là sao rồi—tôi nhấc cái nồi nặng nề ra khỏi cái đế bếp đốt nóng bằng năng lượng mặt trời và đặt nồi lên bàn. Đáy nồi sắt gây ra những vết cháy đen li ti trên mặt bàn bằng gỗ.

    Tôi cắn môi để khỏi thở dài thêm lần nữa, rồi lấy một cái muôi gỗ khuấy canh lên, hy vọng nó không bị cháy quá khét nhưng tôi biết rằng kiểu gì thì kiểu chúng tôi vẫn phải ăn nó thôi.

    Tôi khuấy canh thêm một hoặc hai phút nữa để nồi sắt vẫn đang nóng hổi không làm canh bị khét thêm, rồi rút bàn tay ra khỏi găng và nhặt cái đèn bị nứt lên. Tôi nhìn nó với vẻ tiếc của và bước qua cửa nhà bếp nhưng dừng chỗ khung cửa để quay lại nhìn tổ ấm nho nhỏ này.

    Tôi nói: “Tổ ấm à,” từ đó thốt lên trên chót lưỡi đầu môi tôi nghe thật lạ lùng. Trước giờ chả nơi nào khác phù hợp với từ này cả, nhưng căn nhà gỗ (cabin)1 nho nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố này, với độ khó chịu kèm vô số chỗ phải sửa sang bảo trì, lại mang đến cho tôi cảm giác như một tổ ấm.

    (Người dịch: mình sẽ để hình minh họa căn nhà gỗ – log cabin ở cuối chương)

    Tôi mỉm cười khi bước qua bậc tam cấp xuống đất và đi vòng quanh dãy tường bọc bên ngoài căn nhà gỗ, dọc theo con đường mòn rải sỏi mà đất nhiều hơn sỏi này.

    Căn nhà gỗ nhìn ra chỗ khúc cua của một trong nhiều nhánh sông giả bao quanh thành phố, dòng nước ngọt liên tục chảy ra là kết quả từ máy bơm và các cánh cổng đóng mở đẩy nước đi thay vì lưu thông bằng trọng lực. Một hàng cây thường xanh thưa thớt nằm dọc bờ sông. Một bến tàu bỏ hoang nhô ra từ rìa khu đất nhà chúng tôi đến chỗ làn nước đang chuyển động kia, nhưng chúng tôi chẳng bao giờ xin nổi giấy phép chèo thuyền để tranh thủ cái bến này cả.

    (Người dịch: cụm từ “simulated rivers” tạm dịch là nhánh sông giả vì đây là sông nhân tạo nhưng không có chức năng như sông suối thông thường là lưu thông dòng nước đổ ra biển. Bối cảnh Trái Đất này là thời tương lai)

    Người đang đứng giữa tôi và dòng sông này, hai tay và đầu gối đang mò trên nền đất chỗ chúng tôi đã phát quang cỏ dại, là anh Nico. Trong khoảnh khắc, tôi nhìn ảnh nhưng không thấy dáng vẻ hiện giờ mà là anh ấy của trước đây—cả hình dạng cậu bé con mà tôi từng nhớ lẫn khuôn mặt tăm tối của anh trong kiếp trước.

    Suy nghĩ này khiến tôi lắc đầu say xẩm, giống kiểu đang ngồi thì đứng dậy gấp làm mắt thấy nổ đom đóm. Thật khó để nhớ mọi chuyện rõ ràng. Không cố nhớ chúng thì dễ hơn nhiều. Nhưng thỉnh thoảng những suy nghĩ này cứ quay lại trong đầu và tôi không khỏi nghĩ về nó. Trước đấy tôi đã từng có một cuộc sống tại đây trên Trái Đất này, với vai trò là thực thể Di Sản. Phiên bản sinh mệnh đó của tôi đã từng tồn tại và bị đọa đày trong một khoảng thời gian ngắn trước khi bị chính hành động của tôi dập tắt mất.

    Tôi nhắm nghiền mắt lại và cẩn thận không thở quá gấp. Trước nguy cơ chìm sâu vào làn sóng ký ức sắp ập đến sau đó, tôi cắn mạnh vào má và buộc mình lại mở mắt ra, rồi bắt đầu bước nhanh xuống con dốc thoai thoải về phía anh Nico. Hình ảnh về những anh Nico khác đã mờ dần. Anh ấy lại hóa ra hình ảnh là chính mình. Mặc dù mái tóc vẫn màu đen nhưng khuôn mặt anh dịu dàng nhân hậu, đôi mắt hiền lành. Chỉ cần nhìn anh ấy thôi cũng làm nỗi lo lắng trong tôi vơi đi rồi.

    Ảnh nhìn lên. Có một vệt đất đen—hoặc có khi là phân bón—kéo thành vết từ má ngang qua sống mũi. Tôi không khỏi mỉm cười khi thấy cảnh này.

    Anh nói: “Hệt như điều anh đã lo,” mỉm cười đáp lại nụ cười của tôi. Tuy nhiên, khi anh lại ngó xuống đất, vẻ mặt đó biến mất và thay vào đấy là một nét cau mày suy tư. “Chỗ đất này thật kinh khủng. Con sông ở nơi đây chưa tồn tại đủ lâu để thực sự tưới tiêu cho đất đai xung quanh và đất đúng là có lắm đá.” Anh lướt ngón tay qua mớ đất cát, cắn môi: “Tuy nhiên, chúng ta sẽ sử dụng được nó thôi.”

    “Bữa tối đã sẵn sàng rồi,” tôi nói với vẻ cứng nhắc. Tôi biết anh sẽ không phàn nàn gì về chuyện nó bị khét, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ tới nó được. “Trừ khi… à thì, chúng ta vào thành phố được không? Kiếm gì đó ngon ngon? Nồi canh kia sẽ để được vài ngày đấy.”

    Anh Nico đứng dậy và chà tay lên cái quần bẩn của mình. “Em làm nó khét lẹt rồi đúng không?”

    Tôi bật ra tiếng rên rỉ não nề. “Em không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Cái nồi đang trên bếp và kiểu như em mải nghĩ ngợi…”

    Anh nói theo kiểu an ủi: “Anh biết”. Thình lình anh đã đứng ngay trước mặt tôi, và cánh tay khỏe mạnh của anh dễ dàng kéo tôi về phía anh ấy.

    Tôi áp mặt vào khúc cong trên bờ vai anh và bắt đầu run rẩy.

    Anh lặp lại: “Anh biết,” tay vuốt ra sau mái tóc dài màu nâu tro của tôi. Chi tiết này đọng lại trong đầu tôi. Màu nâu tro, chứ không phải màu xám bạc đâu. “Điều đấy cũng đang xảy ra với anh nữa,” anh Nico thì thầm, ôm chặt tôi. “Anh đang nghĩ về chuyện gì đấy, và điều kế tiếp mà anh biết là đã một giờ trôi qua và anh vẫn chẳng động đậy gì. Anh nghĩ…” Anh nuốt nước bọt một cách nặng nhọc, và bàn tay lướt dọc xuống cánh tay tôi cho đến khi những ngón tay anh đan xen vào các ngón tay tôi. “Anh nghĩ đó là bất cứ điều gì mà Grey đã làm.”

    Bất cứ điều gì mà anh Grey đã làm.

    Tôi cố mỉm cười rạng rỡ, siết chặt tay anh và kéo anh ra khỏi khu vườn đang bừa bộn này. “Đi nào, ta vào thành phố thôi.”

    Anh nhìn tôi đầy ngờ vực. “Đây là ngày nghỉ cuối tuần duy nhất trong tháng của em đấy, Cecilia à. Em biết nếu chúng ta mà vào thành phố thì—”

    “Em hứa sẽ không lôi anh đến đấy, được chưa?” Tôi chớp chớp mắt năn nỉ ảnh.

    Anh ấy cười khúc khích, kéo tôi xoay một vòng đến khi cánh tay anh quàng qua vai tôi và những ngón tay chúng tôi vẫn đan vào nhau. “Tốt hơn là chờ anh tắm rửa và mặc bộ đồ dạo phố vào người đã.”

    Tôi dựa vào anh, mỉm cười rạng rỡ.

    Khi cả hai đã sẵn sàng, chúng tôi phải cuốc bộ hai mươi phút đến ga xe lửa để đón một chuyến vào quận trung tâm. Chúng tôi trò chuyện về việc ăn ở đâu và liệu hai đứa có đủ tiền mua vé xem một bộ phim cũ ở rạp chiếu cổ điển hay thậm chí có nên ngó thử văn phòng cấp giấy phép sử dụng thuyền hay ô tô không, nhưng điều này chỉ dừng ở nói mồm thôi. Cả hai chúng tôi đều biết rằng tài chính chẳng có dư cho bất cứ điều gì khác ngoài chuyến tàu và bữa tối thật tiết kiệm cho hai người.

    Khi đã lên tàu đệm từ và ngồi vào chỗ, chúng tôi im lặng. Tôi có thể chỉ ra rằng đầu óc anh Nico đang trôi vào một ký ức rắc rối nào đấy qua cách mà nụ cười của ảnh nhạt dần đi và đôi mắt lơ đễnh tràn ngập nỗi buồn. Tôi muốn biết anh ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi không muốn ngắt ngang. Không, không hẳn vậy. Sự thật là tôi không muốn chia sẻ bất kỳ phần ký ức đen tối nào vừa trỗi dậy cả. Tôi đã có đủ phần khoảnh khắc và ký ức của riêng mình rồi, và đôi khi mùi máu và da thịt cháy rực sẽ nuốt chửng mọi điều khác. Tôi cảm thấy mình thật hèn nhát, nhưng tôi không đủ sức để gánh vác bất kỳ phần gánh nặng nào của anh Nico nữa.

    Tuy nhiên, tôi vẫn siết chặt tay anh và tựa đầu vào vai anh ấy, ngồi đây chờ khi anh tỉnh táo lại.

    “Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi?” Anh đột ngột hỏi, má tựa vào đỉnh đầu tôi.

    “Ý anh là sao chứ?”

    “Ở đây.” Anh ấy làm một cử chỉ khua tay lơ đãng quanh chúng tôi. “Cuộc sống này. Thế giới này.”

    “Anh Nico, chúng ta đã…” Tôi ngừng lời, nghiêng người sang một bên và gác một chân lên ghế để có thể quay mặt lại đối diện với anh ấy. “Cả hai ta đều được sinh ra trên thế giới này. Chúng ta quen nhau từ khi còn là những đứa trẻ ở trại mồ côi. Chúng ta—chúng ta có cả một đời đầy kỷ niệm bên nhau…”

    Anh ấy gật đầu lơ đãng, vẻ tập trung vẫn ở nơi khác. “Anh biết. Anh nhớ tất cả mọi thứ, nhưng anh…không cảm thấy như chuyện đấy đã xảy ra với mình. Những thứ khác, anh chỉ hơi lờ mờ nhớ, như thời thơ ấu ở Alacrya chẳng hạn”—tôi nao núng khi anh ấy đề cập đến thế giới khác—“nhưng cảm giác đấy vẫn rất thật. Còn ở đây, ký ức của anh về mọi thứ xảy ra trước khi chúng ta mua mảnh đất kia và cuối cùng dọn vào ở cùng nhau, rồi đám cưới, rồi mọi thứ…tất cả chúng đều rất rõ ràng, nhưng anh có cảm giác như…”

    “Như sống một cuộc đời của ai đó khác vậy,” tôi kết lời nốt giùm ảnh, vuốt mấy ngón tay qua mái tóc đen nhánh của anh ấy.

    Anh liếc trộm nhanh qua vẻ mặt tôi, rồi nhìn chằm chằm xuống đôi bàn tay đang ngọ nguậy trên đùi mình. “Anh chỉ ước mình hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Anh nhớ vụ cái hang, thằng Agrona, cái ch—” Anh nuốt khan và nhắm mắt lại. Hơi thở phả ra kèm vẻ rùng mình căng thẳng. “Cecil à, anh đã chết rồi.”

    “Không đâu,” tôi nói chắc nịch, nắm lấy hai bàn tay anh và kéo chúng đặt lên đùi mình, buộc anh ấy phải quay lại nhìn vào mắt tôi. “Và kể cả nếu anh đã chết thì cũng chẳng hề gì. Em cũng đã chết rồi, anh nhớ chứ? Điều quan trọng là chúng ta ở đây, cùng nhau. Không còn Di Sản, không còn cuộc chiến để làm vua, không còn sức nặng của định mệnh đè chặt lên vai chúng ta nữa. Chúng ta chỉ cần sống thôi. Cùng với nhau. Dù anh Grey đã làm gì đi nữa, dù anh ấy đã làm thế nào đi nữa, thì anh ta cũng đã cắt bỏ thứ số phận đấy và đưa chúng ta đến đây.”

    Một nụ cười nhẹ và buồn bã nở ra trên khuôn mặt nghiêm túc của anh Nico. “Anh không nghĩ là do Grey. Chà, có lẽ là do sức mạnh của cậu ấy thật, nhưng anh không nghĩ cậu ấy đã chọn cuộc sống này giùm chúng ta.” Khi tôi ngơ ngác nhìn, anh đảo mắt lên trời. “Là do em đấy. Cuộc sống này, bức tranh này, nơi mà chúng ta được đặt vào với hết thảy những kỷ niệm hoàn hảo này, chính là do cái cách mà em luôn mong muốn được thành như thế này. Chuyện ấy không thể là sự trùng hợp được. Hẳn phải do em.”

    “Em không biết…”

    Vài phần nào đấy trong tôi biết rằng mình chưa sống qua hết những ký ức có được trong cuộc đời này. Đây là một sự tái sinh mới, nhưng thay vì được đặt vào một vật chứa—là một cơ thể hoàn toàn mới đòi hỏi chúng ta phải chiếm lấy của người khác—thì anh Grey bằng cách nào đấy đã đặt chúng ta vào chính cuộc đời của mình, vào chính cơ thể của mình. Tôi đã tra cứu về các sự kiện trước đây và xác nhận rằng trận đấu tay đôi của tôi với anh Grey vẫn diễn ra và phiên bản sinh mệnh đó của tôi đã chết lúc đấy. Chuyện đó không hề bị viết lại. Khoảng thời gian anh ấy làm vua, những cuộc chiến tranh mà anh ấy đã giám sát thực hiện, cái chết đột ngột và bất ngờ của anh ta trên thế giới này, mọi thứ đều đã xảy ra như cũ.

    (Người dịch: nếu bạn đọc còn nhớ thì Vua Grey sau cái chết của hiệu trưởng Wilbeck đã phát động các cuộc chiến tranh với các nước khác để trả thù)

    Tôi không hiểu nổi chuyện này, nhưng sức mạnh mà anh ấy nắm giữ đã viết nên sự tồn tại cho chúng tôi như thể chúng tôi đã luôn ở đây vậy. Chúng tôi đã đến đúng nơi mà tôi đã hình dung cho cả hai: ở một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ sông, chỉ là những người bình thường đang cố gắng làm tốt nhất mọi chuyện có thể. Chẳng có Di Sản, chẳng có mana, thậm chí còn chẳng có ki. Chúng tôi chỉ… bình dị vậy thôi.

    Bình dị và hoàn hảo.

    Có một tiếng “đinh” vang lên và đoàn tàu đệm từ bắt đầu giảm tốc rõ rệt. Tôi giật mình nhận ra chúng tôi đã ngồi im lặng khá lâu. “Em xin lỗi, em…”

    Anh Nico nói: “Anh biết,” bàn tay siết chặt chân tôi tỏ vẻ hiểu chuyện.

    Chúng tôi xuống tàu chỗ quận trung tâm và đi bộ dọc theo một vài con phố, nơi chúng tôi lặng lẽ ngồi ở một trong các nhà hàng yêu thích của mình và thưởng thức một bữa ăn đơn giản nhưng ngon miệng và không bị cháy khét lẹt. Khi chúng tôi sắp kết thúc bữa ăn, thiết bị liên lạc của tôi kêu lên, báo cho tôi biết có ai đó đang cố liên hệ. Việc trang bị một thiết bị liên lạc di động là một điều phô trương tốn kém, nhưng vì công việc của mình, tôi cảm thấy điều này là cần thiết.

    Nhìn anh Nico với vẻ tội lỗi, tôi nhấn nút trên cái vòng điều khiển đã sờn cũ đeo ở cổ tay để trả lời cuộc gọi.

    “Hiệu trưởng à, em rất xin lỗi đã làm phiền cô,” Evie, là trợ lý của tôi, nói ngay lập tức. Giọng cô ta nghe có vẻ mệt mỏi. “Rõ là có vấn đề với một trong mấy cái hóa đơn và có hai cán bộ từ văn phòng thành phố đang ở đây.”

    “Vào giờ ăn tối trong một ngày thứ Bảy á?” Tôi hỏi với vẻ hoài nghi nhưng cũng không chờ đợi câu trả lời. “May mắn thay, cô đã ở trong thành phố rồi. Cô sẽ đến được đấy trong vòng hai mươi phút nữa.”

    Anh Nico đang quan sát tôi kỹ lưỡng, biểu cảm của anh đã được che đậy thật cẩn thận bằng vẻ trống rỗng. Anh sẽ không nổi giận vì tôi không giữ lời hứa, nhưng tôi biết anh ấy sẽ trêu chọc tôi không tiếc lời vì chuyện này.

    Evie nói: “Ôi, thưa hiệu trưởng, cảm ơn cô,” thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghe cô ấy chuyển thông tin này cho mấy người cán bộ kia.

    “Sớm gặp lại nhé.” Tôi ngắt cuộc gọi và bĩu môi xin lỗi anh Nico bằng cách tốt nhất có thể. “Em xin lỗi, đây là việc công, em phải—”

    Anh ấy giơ một tay lên ngăn nốt phần xin lỗi còn lại không cần thiết từ miệng tôi. “Em biết anh cảm thấy thế nào về việc em đang làm mà. Lũ trẻ đó—mọi người ở trại mồ côi đấy—thật may mắn khi có em, và thành thật mà nói, em cũng cần chúng nhiều như vậy. Em là hiệu trưởng tốt nhất mà bọn chúng có thể hy vọng vào.”

    “Ngoại trừ bà Hiệu trưởng Wilbeck,” chúng tôi đồng thanh nói. Cả hai chúng tôi vẫn hơi cười thành tiếng khi gọi thanh toán cho bữa ăn.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa căn nhà gỗ - log cabin:
    2. 2. Tóm tắt: Cuộc sống hôn nhân của Cecilia ở Trái Đất.
    3. 3. CHƯA check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    4. 4. Ver.1: Jun-18th-2024;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...