Chương 482

Số Phận

Tên gốc: "Chapter 480: Providence"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Thông qua những tạp âm khó nhận diện thành tiếng, tôi nghe được một giọng nói bị méo lời.

    “Giết con bé đi.”

    “Không.”

    Có một vệt sáng mờ ảo giữa tâm bóng tối. Khung nền với vẻ thảm thiết vây quanh do tiếng vang từ mười nghìn phần tâm trí rời rạc của tôi, chúng vốn đã bị dồn đến mức vượt ngưỡng giới hạn tỉnh táo và đủ sức hoạt động tiếp.

    Trong mí mắt tôi vốn đang nhắm nghiền rỉ ra aether, nó vốn từ cõi aether rỉ qua thế giới thật giống như máu len qua các lỗ chân lông. Xen kẽ với hình ảnh này là một hình ảnh khác: những sợi chỉ vàng căng dài vươn khỏi phạm vi giới hạn không gian trong thế giới này dẫn vào thế giới kế, xuyên qua một khe nứt, chúng vươn xa lan rộng từ duy nhất một điểm liên kết là người đàn ông có bàn tay đỏ rực vì máu từ hết nền văn minh này đến nền văn minh khác. Trong hình ảnh này, tôi đang cắt đứt mớ dây Số Phận và chứng kiến ​​một đế chế sụp đổ. Cũng trong hình ảnh này, tôi nhìn xuống hai bàn tay của chính mình và chúng có cùng màu đỏ giống hắn vậy.

    Không thể như thế này được. Tôi gạt viễn ảnh này sang một bên. Phía sau hình ảnh này, có một đốm sáng nhỏ đang to lên dần.

    Tôi cố gắng nói. Lời nói thốt ra như tiếng khóc.

    Lại một hình ảnh khác. Đây là hình ảnh làm tôi vất vã nghĩ ngợi hơn, lâu hơn hình ảnh trước đấy: là tôi, đội một vương miện ánh sáng trên trán, với những sợi chỉ Số Phận đang quấn quanh người như áo giáp, còn tên Agrona bất lực trước tôi. Trong viễn ảnh này, tôi đã đánh gục hắn theo mười cách khác nhau, tuy nhiên mỗi đòn đánh bằng Số Phận lại dội xuyên thời không gian để đảm bảo độ thất bại và hủy diệt do nó gây nên, và mười viễn ảnh khác nhau trong viễn ảnh đang nhìn được này sụp đổ quanh tôi. Còn tôi, đang đứng ở tâm điểm của thất bại.

    Hơi chút khó nhọc, tôi gạt hình ảnh này sang một bên.

    Ánh sáng kia ngày càng gần hơn, sáng hơn.

    Tôi ngẫm nghĩ về viễn ảnh cuối cùng vừa diễn ra, nó là cách duy nhất rồi. Nó là một cánh cửa tôi mở được nhưng lại không nhìn được xa hơn. Nhưng nó lại là cách duy nhất.

    Những viễn ảnh này tan biến thành một vệt mờ sáng chói. Tôi cố nhắm mắt lại vì chói, nhưng mắt vốn đã nhắm sẵn rồi.

    Những âm thanh không phân biệt rõ lời đang đập vào tai tôi.

    “Giết con bé đi.”

    “Không.”

    “Arthur-Grey à.”

    Tia điện lóe lên bên ngoài cặp mắt tôi đang nhắm. Hơi thở của tôi kẹt lại trong phổi. Mọi cảnh vật do lửa vẽ nên, bị tôi nhìn thấy qua mi mắt đang nhắm.

    Mắt tôi bật mở to, và đôi môi hé ra nhẹ kêu lên một tiếng.

    Tôi đang thấy chính mình từ trên cao, kiểu tâm trí ở ngoài cơ thể. Tôi đang ngồi khoanh chân trong hồ chất lỏng đậm đặc aether, nó hơi gợn sóng và tỏa ánh sáng xanh tím không đồng đều khắp hang động ngầm rộng lớn mà từ rất lâu về trước bà Sylvia đã dùng để ẩn náu. Ở cạnh tôi, bé Sylvie ngồi ở tư thế y hệt. Cô bé nhăn mặt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, mí mắt nheo nheo chuyển động trong khi nhãn cầu đảo qua đảo lại, như thể cô bé đang bị một giấc mơ tra tấn mình vậy.

    Tôi chẳng có cảm xúc gì trong những điều mình đang nhìn trước mắt cả. Khung cảnh này vẫn quá tách biệt với tôi, quá xa vời và hư ảo.

    Em Tessia—à không, là nhỏ Cecilia—đang quỳ gối cạnh hồ. Mái tóc màu xám thép của cô ta xõa xuống trước mặt. Đôi mắt xanh mòng két có tròng hình quả hạnh nheo lại, nhìn chằm chằm qua những sợi tóc bạc đang bay phất phới xuôi về phía gã đàn ông đang đứng cao hơn phía trên cô ả. Máu đọng lại quanh những ngón tay cô ta và tràn vào hồ, làm nhuộm màu thứ ánh sáng xanh mờ ảo trong đấy.

    Tôi không cần tìm nguồn chảy máu cũng biết đó không phải máu của cô ta, nhưng mắt tôi vẫn chớp chớp nhìn Nico. Mỗi nhịp đập yếu ớt từ trái tim đang hấp hối của cậu ta lại đẩy thêm chút máu còn sót lại vốn ít ỏi trào ra từ chỗ thanh gai đen tẻ nhánh trông kỳ lạ đang nhô ra từ lưng cậu ấy.

    Tôi cũng chả cần phải đoán xem chuyện này đã xảy ra kiểu gì. Lượng mana tạo nên đòn phép chí mạng kia vẫn đang trôi lững lờ quanh người tên Agrona, gần như gã chẳng cần kiểm soát nó. Tôi biết hắn đã vứt bỏ Nico rồi. Toàn bộ ý chí hắn đang dồn vào Cecilia khi đáp lại cái nhìn trừng trừng của cô ả bằng cái nhìn tỏ vẻ ra lệnh đầy tàn nhẫn như thường lệ.

    Nhiều sợi chỉ vàng chạy xen giữa ba người họ. Những sợi quanh người Nico bắt đầu đứt phựt đi từng sợi một. Hầu hết các sợi dẫn từ người cậu ta đến người Cecilia, quấn quanh cô ta, và ít sợi hơn dẫn đến thằng Agrona. Vài sợi cột Nico vào tôi, nhưng chúng run rẩy vì bị kéo căng, vốn chực chờ sắp đứt phựt đi.

    Trong khi có rất ít sợi kết nối giữa Nico và tên Agrona, thì bản thân gã Agrona lại tỏa ra nhiều sợi hơn mức tôi có thể đếm nổi.

    Thế nhưng tôi lại được bao phủ bởi nhiều sợi chỉ vàng hơn những người khác. Chúng quấn quanh từng inch một trên cơ thể tôi đến nỗi gần như tôi bị chúng che kín đi, các sợi chỉ màu hoàng kim này kết nối tôi với mọi người khác, rồi thì lan ra thế giới rộng lớn hơn, giống như tên Agrona vậy. Những sợi chỉ được quấn dày đến mức trông tôi gần như—

    “Arthur-Grey à.”

    Nhìn xuyên qua các sợi chỉ bọc quấn khắp người như lớp vải ướp xác một vị vua cổ đại, thứ đang phát sáng lờ mờ quanh tôi, tôi đã thấy nó. Là khía cạnh Số Phận, nó ở trong và xung quanh tôi, ràng buộc với tôi, ngồi ngay phía sau và cả trên đầu tôi—không phải trong vùng không gian ba chiều nơi đây, mà trong thời gian và các lớp kết cấu vũ trụ bị nén chặt lại, các lớp kết cấu này đã ngăn tách thế giới thật và cõi aether, cũng là nơi mà khía cạnh Số Phận này bị kẹt lại trong đấy.

    “Tôi chấp nhận cái viễn cảnh mà cậu đã đưa ra vì nó cũng nằm trong trật tự của tự nhiên, nằm trong chiều mũi tên của thời gian cần thiết phải tiến tới trước,” khía cạnh này tiếp tục nói, giọng nó chỉ lọt vào mỗi tai tôi thôi. “Nhưng tôi cũng đưa ra lời cảnh báo như sau.”

    Tầm nhìn trước mắt tôi thậm chí còn lùi ra xa hơn nữa, xuyên qua trần hang và lớp đất đá phủ bên trên ra tận không gian mở ở ngoài. Thay vì nhìn xuống vùng Beast Glades, thì tôi hiện ở phía trên thành phố Etistin, giống như mắt đang trong góc nhìn các cảnh tượng mà Số Phận từng cho tôi thấy về những sự kiện trong quá khứ ở địa điểm này.

    Còn giờ, nó đang cho tôi thấy tương lai.

    Cũng giống với trước đây, những bóng mờ màu trắng tượng trưng cho lũ rồng đã xuất hiện và thành phố Etistin như tôi biết đã bị xóa sổ khỏi bề mặt vùng Sapin này. Cái vịnh kia trông cô đơn trơ trọi khi không còn thành phố nhìn xuống hướng nó nữa, nhưng thời gian trôi qua nhanh chóng, và chẳng mấy chốc một nền văn minh mới đang được xây dựng nên tại đây. Những công trình kiến ​​trúc đơn giản mà họ đã xây cũng không tồn tại được lâu trước khi bị xóa sổ. Tốc độ thay đổi hình ảnh của viễn cảnh này dường như ngày càng nhanh lên, đến mức tôi chỉ kịp thấy từng thành phố mới được xây dựng lóe lên trước khi nó bị phá hủy tiếp.

    Tôi lùi ra xa hơn nữa, cho đến khi toàn bộ thế giới này chỉ còn là một chút màu sắc xa xăm trên nền trời tối đen rộng lớn, trống rỗng ngoại trừ những vì sao xa xôi. Toàn bộ vũ trụ rộng lớn trải ra trước mắt tôi với những màu sắc bị cường điệu lên, những ngôi sao rực rỡ như những nốt sáng điểm xuyết nền vũ trụ trông giống vết dầu loang trên mặt nước xoáy xoáy, lớp nền này gồm các màu tím, lam và xám.

    Và tiếng vo ve ẩn ngay sau vẻ ngoài của vũ trụ này, có thứ đang đè ép vào bức tường thực tại nơi đây, nó là áp lực ở cõi aether đang dần tích tụ. Một nhịp điệu rung động nhất quán bắt đầu phát ra từ cõi aether cứ như nhịp tim, và với mỗi nhịp này, các ngôi sao sáng lên và phình ra. Nhịp đập này ngày càng mạnh hơn, nhanh hơn và tôi chợt hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

    Như thể hiểu biết của tôi biến thành hiện thực vậy, thế giới này vỡ vụn ra. Nó giống như viễn cảnh mà tôi đã thấy trước đấy—thứ mà Số Phận tương lai đã cố tạo ra thông qua tôi—nhưng kết quả của thảm họa này không chỉ xảy ra ở quy mô toàn cầu.

    Với nỗi kinh hoàng mơ hồ và sâu sắc, tôi chứng kiến ​​vụ nổ aether tràn khắp bầu trời, quét sạch các ngôi sao và chỉ để lại đằng sau đấy một khoảng hư không vô tận.

    Khung cảnh phai mờ đi, tôi lại lần nữa ở vị trí đang nhìn xuống chỗ mình ngồi và khía cạnh Số Phận đang ngự trị bên trong và xung quanh tôi.

    Với việc viễn cảnh kia phai mờ dần, nỗi kinh hoàng trong lòng tôi cũng vơi đi. Những gì nó đọng lại như một giấc mơ xa vời trong bóng đêm sâu thẳm giờ chỉ còn nhớ được phân nửa. Tuy nhiên, giấc mơ này khiến người ta không thể ngủ lại vì sợ cơn ác mộng sẽ trỗi dậy lần nữa.

    “Giết con bé đi.” Những lời lạnh lùng phát ra từ tên Agrona, và hắn đè sát khí của mình xuống Cecilia, ghìm cả tứ chi cô ả xuống đất.

    Cô ta nhắm mắt lại, nỗi đau được viết hẳn lên những sợi chỉ vàng kết nối hai người họ lại với nhau. Những sợi chỉ nối cô ta với thằng Agrona đang đứt phựt đi, hai sợi một lần, và phát tiếng xì xèo tan biến thành hư vô.

    Cô ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra một từ duy nhất: “Không.”

    Mắt tôi bật mở to, và môi hé ra một tiếng kêu nhỏ.

    Tên Agrona dần quay đầu về phía tôi, sát khí sắc bén của hắn như hóa thành một con dao chuyên giết chóc. Co rúm người dưới chân hắn, đôi mắt Cecilia hướng về phía tôi, và qua đó tôi nhìn sâu được vào lòng cô ta, nơi em Tessia đang run rẩy với tới rồi vươn ra ngoài. Các mối thắt nút từ sợi chỉ màu vàng kim căng tới căng lui giữa hai người họ, một mớ lộn xộn hỗn loạn mờ mịt của quá khứ và tương lai buộc họ lại với nhau.

    Một sợi khác nối Nico với Cecilia vừa đứt phựt, và tôi cảm thấy hơi thở mới rời khỏi phổi cậu ấy là lần cuối cùng cậu ta còn thở ở thế giới này.

    “Anh Nico!”

    Cái hồ ào nước lên hỗn loạn khi bên cạnh tôi, bé Sylvie đứng bật dậy. Hai tay cô bé vung ra, và một tấm khiên phép bán phần màu bạc bắt đầu quấn quanh người tôi.

    Một đòn lưỡi hái tạo từ sát khí của tên Agrona đánh vào cái khiên, và nó nổ tung kèm âm thanh như tiếng rung chuông . Bé Sylvie bị hất bổng lên, cơ thể cô bé như một con búp bê làm bằng giẻ đang bay xoay vòng trên không.

    Hơi ấm tràn vào cái lõi rỗng tuếch của tôi khi Regis tuyệt vọng tuôn toàn bộ lượng aether của mình ra truyền qua người tôi, ép nó đi qua các cổng dẫn ở quanh lõi tôi. Sức mạnh như dung nham đang chảy qua các kênh dẫn trong cơ thể tôi, cháy bỏng và không hãm lại được.

    Tên Agrona bị bật ngược trở lại từ chỗ tấm khiên chắn của bé Sylvie, loạng choạng lùi một bước.

    Bên cạnh hắn, Cecilia đứng dậy.

    Ngay lúc Số Phận đang lơ lửng ở trên và sau lưng tôi như một cái bóng màu vàng kim, thì một cái bóng màu bạc trồi ra từ người nhỏ Cecilia. Những sợi dây leo màu ngọc lục bảo quằn quại trong ánh bạc khi nhỏ Cecilia và em Tessia đứng cạnh nhau. Những sợi chỉ vàng buộc họ vốn bị thắt nút nay đang bung ra. Không phải là đứt rời mà là được gỡ rối, từng sợi chỉ thắt nút bị chà sát vào nhau nay tự cởi ra và nhanh chóng duỗi thẳng.

    Cái bóng bạc đang giơ tay lên kia là chính em Tessia. Chừng nửa nhịp sau, nhỏ Cecilia cũng làm theo tương tự.

    Những sợi dây leo màu ngọc lục bảo trồi ra từ người Tessia, quất tới chỗ giữa em ấy và tên Agrona như một tia sét màu xanh lục dội xuống. Chúng lao tới hắn, đẩy hắn lùi lại chừng nửa bước và túm lấy hai cổ tay cùng cặp sừng của hắn.

    Bàn tay Cecilia siết chặt thành nắm đấm, những sợi chỉ quanh người cô ta uốn cong đi và rung lên, phát ra ánh sáng vàng. Quai hàm cử động, đôi mắt nhắm lại và chảy nước mắt. Tay cô ta sụp xuống chừng một inch.

    Tên Agrona tỏ vẻ chế giễu, và nhỏ Cecilia bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Người cô ta lao lên không trung đến khi lưng đập vào trần hang, làm rơi cả mớ đá vụn, rồi thì cô ta rơi sụp xuống đất trước mặt tôi với vẻ nặng nề. Hàng chục sợi chỉ hoặc nhiều hơn nối giữa nhỏ Cecilia và tên Agrona bị đứt phựt và bốc cháy.

    Cái bóng bạc của em Tessia đã biến mất, bị kéo ngược vào lại cơ thể hóa nhà tù của mình.

    Cặp mắt đỏ tươi của gã Agrona dán chặt vào nhỏ Cecilia, môi hắn cong lên thành vẻ nhăn nhó thất vọng.

    Tôi giơ tay lên. Cặp mắt tên Agrona chuyển sang nhìn tôi và mở trố ra.

    Nhiều sợi chỉ vẫn đang cột nhỏ Cecilia với gã Agrona. Lượng aether bọc hai ngón cái và ngón trỏ của tôi cứng lại, và tôi dùng hai ngón này bóp chặt bó chỉ vàng, xén đứt mấy sợi chỉ Số Phận này dễ như thể chúng chẳng khác gì mấy sợi len cả.

    Một làn sóng xung kích lan ngược ra theo cả hai hướng tính từ vị trí vết cắt, dội vào tên Agrona và tràn qua người nhỏ Cecilia đang trong tư thế nằm sấp, hất cô ả văng xuống hồ lăn tới chỗ dưới chân tôi.

    Gã Agrona loạng choạng té xuống, rồi ngồi dậy theo kiểu khuỵu một gối. Đôi mắt hắn mất tập trung, và trong gợn sóng của không thời gian kia, tôi nhìn thấy mọi tương lai tiềm năng mà ở đó tên Agrona có thể dùng Di Sản như vũ khí dưới dạng nhỏ Cecilia hoặc dưới dạng sức mạnh của chính hắn, các tương lai đấy đều bị thiêu rụi. Sóng xung kích tiếp tục nảy xuyên qua người hắn, tấn công hắn hết lần này đến lần khác khi mỗi tương lai tiềm năng sụp đổ trong tâm trí hắn.

    Cúi người tới trước, tôi kéo nhỏ Cecilia về phía mình, giữ mặt cô ta ngửa trên bề mặt chất lỏng đặc sệt này, giờ nó đã cạn kiệt aether và hơi phát ra ánh sáng tím. Nhiều sợi chỉ vẫn kết nối cô ta với thế giới rộng lớn hơn. Tiếp đến tôi với tay tới chúng, nhưng ngay cả lượng aether mờ nhạt bao quanh rìa bàn tay dùng để cắt chỉ cũng khó lòng duy trì nổi.

    Vươn cảm giác ra khoảng không bao quanh người, tôi nhanh triệu hồi bộ giáp cổ vật.

    Những mẩu vảy đen bắt đầu trồi ra dưới dạng nếp gấp trên da tôi khi bộ giáp hình thành, lan từ ngực ra bao phủ toàn bộ cơ thể.

    Nhưng khi bộ giáp lan rộng ra, thì các lằn gờ và mảnh giáp có màu trắng sáng rực rỡ bắt đầu hình thành trên bộ giáp, chúng nở rộng ra trên lớp vảy đen ngay chỗ cầu vai1 xà cạp bọc hai ống chân2 . Đôi ủng dạng giáp miếng nặng nề giờ hòa quyện liền mạch với khúc xà cạp này, và có đôi găng tay tinh tế xuất hiện bọc quanh bàn tay, chen vào vị trí giữa da tôi và nhỏ Cecilia đang trong vòng tay tôi.

    (Người dịch: hình minh họa giáp cầu vai – pauldron và xà cạp bọc hai ống chân – greave sẽ được để cuối chương)

    Tôi không có thời gian để nghĩ về ẩn ý từ sự thay đổi này, và khi bộ giáp bắt đầu hút aether từ bầu không khí xung quanh, tôi chuyển sang tập trung hấp thụ những gì có thể. Lượng aether bao quanh bàn tay đeo găng của tôi trở nên cứng cáp trở lại, và tôi lại chạm vào mấy sợi chỉ vàng vươn ra từ người Cecilia.

    Thời gian đang trôi qua dường như bị ngắt khúc chập chờn. Ở chỗ tôi đang đứng, cái hồ dính máu nổ tung lên, tạo thành cả mớ kiếm, rìu và giáo. Một cơn gió tạo từ các đường lằn đen đập vào tôi mạnh như thể tôi bị húc bởi mấy thanh gỗ từ xe công thành, và tôi kéo nhỏ Cecilia lại gần mình hơn, che chắn cho cô ta hết mức có thể. Cơn gió bắt đầu chụp lấy mớ vũ khí và quay vòng chúng, khiến biến tôi thành tâm một cơn lốc xoáy chết chóc.

    Trong lúc mấy thanh kiếm lẫn rìu trong suốt này tấn công tôi, bộ giáp rút đi lượng aether ít ỏi trong kho chứa của tôi nhằm cố tái tạo lại nguyên hình dạng của nó khi phải đấu tranh với mỗi cú đánh đang chực chờ xé bộ giáp ra thành từng mảnh.

    Nhìn xuyên qua cơn bão đao kiếm này, tôi bắt gặp đôi mắt của tên Agrona, giờ hóa thành màu máu đông vón cục lại.

    Với bàn tay run rẩy, tôi với lấy những sợi chỉ vàng. Mấy ngón tay tôi nắm lấy một chùm chỉ Số Phận, và lượng aether bọc tay tôi cấu xuống chúng.

    Một lần nữa, sóng xung kích lại truyền dọc theo mấy sợi dây, lan rộng ra toàn bộ thế giới này. Tôi cảm nhận được từng sợi một, trong đôi mắt mình thấy hàng trăm hiệu ứng khác nhau đang ào ra như thác đổ khi mạng sống của người dân Alacrya và Dicathen ở khắp nơi đã vĩnh viễn thay đổi. Chân tôi rung rinh và tay tôi run rẩy dưới sức nặng từ chuyện này.

    Vòng bão xoáy kia đã dịu đi, mớ vũ khí do niệm phép thành bị văng ngược xuống hồ làm nước bắn lên tung tóe, giờ cái hồ này cũng nhuốm máu của chính tôi. Tên Agrona đang quỳ gối và chống hai bàn tay xuống đất, cơ thể phập phồng lên xuống theo từng hơi thở một, khuôn mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn kèm vẻ kiên trì đến đáng sợ.

    Xung quanh nhỏ Cecilia chỉ còn lại vài sợi chỉ, trong khi những đường lằn vàng tỏa ra từ người thằng Agrona thì nhiều không đếm xuể. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều khả năng có thể xảy ra trong cục keystone khi tìm kiếm con đường tiến tới trước để Số Phận giải phóng tôi khỏi sự ràng buộc của nó. Trước đây tôi không biết mình nên làm gì nếu đối mặt với khoảnh khắc này. Còn ngay cả bây giờ, đây vẫn là một quyết định rất khó khăn để thực hiện và chấp nhận nổi nó. Cảm thấy sai sai. Cảm thấy không đúng tý nào.

    Ở đây chẳng có sợi chỉ nào trải từ người thằng Agrona ra mà tôi cắt được để mang lại chiến thắng cả. Chẳng đòn nào tôi giáng trực tiếp vào hắn mà mang lại một thế giới tồn tại thứ tương lai đủ sức vượt qua thảm họa như tôi đã chỉ ra cho Số Phận thấy cả.

    Tôi lại nhìn nhỏ Cecilia. Đôi mắt cô ta chớp chớp mở. Không còn chút bóng dáng nào của em Tessia trong đấy; em ấy đã kiệt sức và bị vùi sâu bên dưới linh hồn mạnh mẽ hơn của nhỏ Di Sản này, bị cột bởi phép thuật của tên Agrona và các mẫu thức phép vẽ lên da thịt mình.

    Một sợi chỉ khác giữa em Tessia và Nico đã cháy xì xéo rồi tắt ngúm. Chỉ còn lại một đường chỉ vàng mỏng manh duy nhất.

    Mana bắt đầu rỉ ra từ lõi Nico và bốc lên qua da cậu ta như hơi nước.

    Một số ý chí thì mạnh mẽ hơn những ý chí khác. Một số viễn cảnh nhất định về tương lai thì mạnh mẽ đến mức chúng viết lại cả xác suất và tiềm năng, buộc thực tại phải thay đổi theo để biến tương lai đó thành hiện thực. Giờ thì tôi đã biết, đấy là cách thật sự để ai đó thay đổi được Số Phận: thông qua hành động, ý chí và niềm tin không gì lay chuyển được. Đó không phải là một loại sức mạnh khác để bị thao túng hay bị kiểm soát. Những khối keystone kia chưa bao giờ có chức năng kiểm soát Số Phận mà chỉ nhằm mục đích hiểu được nó thôi. Nhưng thông qua sự hiểu biết đấy, vẫn có thể gây ảnh hưởng lên Số Phận.

    Nhưng không chỉ mỗi ý chí của tôi ảnh hưởng lên Số Phận.

    Tôi nói: “Anh xin lỗi,” và hết thảy mọi điều tôi hối tiếc về cách mình đã giải quyết mọi chuyện giữa chúng tôi đều tuôn trào qua ba từ đó.

    Cecilia chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lại tôi. Trong ánh mắt cô ấy không có nỗi tuyệt vọng, không có niềm hy vọng, không có nét sợ hãi. Đó cũng không phải vẻ tin tưởng. Khi nhìn vào đôi mắt xanh mòng két đó, tôi chỉ thấy sự chấp nhận. Cô ấy biết đây là kết cục của mình và cô ta không còn sức lực để chống lại nó nữa.

    Tôi đã không thừa nhận những cảm xúc của chính mình. Tôi cảm thấy tội lỗi vì những hành động của mình, nhưng tôi không cảm thấy rằng mình thương xót cho Nico hay Cecilia. Cả hai người bạn một thời của tôi đều không được ban cho cuộc sống công bằng, dù ở Trái Đất hay thế giới này, và tôi không trách họ về điều đó. Nhưng cả hai người họ đã chọn cách đối xử với nơi này—cuộc đời này, toàn bộ thế giới này—như thể nó chẳng quan trọng gì cả. Mặc dù Trái Đất chỉ là một cơn ác mộng đối với tôi, nhưng nó đã thành điểm mốc cố định với họ, cả trong quá khứ lẫn tương lai, và họ đã coi thế giới của tôi—gia đình tôi—như viên đá lót đường vô nghĩa để bước từ cuộc sống nơi này sang cuộc đời nơi khác trên Trái Đất.

    Tôi đã không thừa nhận những cảm xúc của chính mình. Nhưng nếu làm vậy, tôi biết mình sẽ thấy cay đắng và tức giận. Và căm thù nữa. Tôi đã không thừa nhận cảm xúc của chính mình vì tôi không muốn phản ứng dựa vào cảm xúc. Tôi không muốn lặp lại sai lầm của họ bằng cách để quá khứ hủy hoại cơ hội có một tương lai tốt đẹp hơn. Dù họ không xứng đáng với lòng thương xót của tôi và chắc chắn họ cũng không thể tìm cách chuộc lỗi được.

    Nhưng trừng phạt họ cũng chẳng quan trọng. Chẳng quan trọng gì trong một kế hoạch vĩ đại hơn về mọi chuyện. Số Phận đã cho tôi thấy điều này.

    Một tiếng gầm làm rung chuyển hang động, nhiều đất đá và bụi bặm từ trên rơi xuống. Từ trong bóng tối, ánh sáng tím nhảy múa trên lớp vảy đen, bé Sylvie sà tới chỗ chúng tôi. Mặt đất rung chuyển khi móng vuốt của cô bé bổ xuống quanh người tên Agrona, ghim chặt hắn xuống.

    Một đòn mana đen trong suốt có dạng lưỡi hái khắc thành vệt xuyên qua hồ nước sát cạnh tôi, xém cắt đứt cánh tay của tôi và đầu Cecilia.

    Tôi với tay lấy sợi chỉ vàng dẫn từ Cecilia lên trần hang. Tôi nắm lấy nhưng không cắt nó đi. Thay vào đó, tôi niệm phép Lời Cầu Hồn của Aroa vào nó, làm tăng cường tiềm năng và tạo ra tiếng vo ve cộng hưởng lan theo sợi chỉ này trải dài ra cả hai hướng. Tất cả những sợi chỉ khác quanh người Cecilia bắt đầu bung ra, đứt phựt như tơ nhện và hóa ánh sáng vàng rồi chẳng còn là gì ngoài những thứ khả năng có thể xảy ra nhưng đã xa vời, không tiếp cận được nữa.

    Nút thắt cuối cùng ràng buộc Cecilia với em Tessia được tháo gỡ. Khi các nút thắt biến mất, những sợi chỉ này cũng phai nhạt dần.

    Chỉ còn lại hai sợi chỉ: sợi vừa được tăng cường đang lan rung động vào vũ trụ, và sợi chỉ sờn đang kết nối cô ấy với Nico, cậu ta vừa trút hơi thở cuối cùng trên thế giới này. Lượng mana cuối cùng của cậu ấy vừa trôi dạt khỏi lõi và thoát ra ngoài qua các mạch dẫn. Một nút thắt thành tạo từ bụi hạt màu thạch anh tím sáng rực đang nổi lên từ người cậu ấy.

    Một nút thắt nhỏ bằng sợi chỉ vàng, ngập ngừng và nhấp nháy, kéo dài từ cậu ta về phía Cecilia.

    Tôi nói: “Đi đi,” giọng khàn khàn và yếu ớt.

    Nước mắt Cecilia trào ra và môi cô ấy bắt đầu run rẩy. Trong khoảnh khắc, tôi không thấy hình ảnh Cecilia đang trong cơ thể Tessia hay thấy chính em Tessia. Thay vào đó, tôi đang thấy một cô bé mồ côi vất vả khi kết bạn vì sợ làm đau bạn mình. Chỉ khẽ gật đầu, cô ấy đưa ánh mắt nhìn dọc theo đường đi của sợi chỉ. Mặc dù tôi biết cô ấy không thể nhìn thấy nó nhưng cô ấy có thể cảm nhận được nó đang kéo mình đi.

    Đôi mắt cô ấy trợn ngược lên, và linh thể của cô ta bị đốt cháy sáng rực rỡ trong ánh vàng của sợi chỉ Số Phận—sợi này cột cô ta lại với Trái Đất. Những bụi hạt aether nổi lên từ người Nico cũng hòa vào sợi chỉ này, và cùng với nhau, hai đốm sáng nhỏ màu tím bay lên theo đường dẫn của sợi chỉ vàng. Đằng sau đường bay của họ, sợi dây này tan chảy theo.

    Đợt sóng xung kích cuối trào ra từ tên Agrona, hất bé Sylvie bay đi như lá khô mùa thu đang rụng vậy. Lực đẩy từ làn sóng này ập ra lan dọc theo các sợi chỉ Số Phận kết nối gã Agrona với thế giới này, và tâm trí tôi bị lôi toạc ra khỏi hang động cùng với cái lực này.

    Tôi nhìn thấy vùng Beast Glades bên dưới một cánh cổng dịch chuyển nổi gợn sóng giữa bầu trời. Các thiết bị có thiết kế rõ là thuộc về người Alacrya đang vây quanh khe nứt kia, ngắt đứt nó với thế giới này và dội vào nó những làn sóng lực phá hoại. Hàng chục tên Wraith bay lơ lửng trong lớp khiên phép bảo vệ chúng khỏi một đội quân nhỏ của lũ rồng ở bên ngoài.

    Làn sóng xung kích này lan dọc theo những sợi chỉ vàng cho đến khi nó giáng vào bọn Wraith và đám Cường Hóa Sư (Instiller) như đánh một đòn thật. Giống như lũ côn trùng bay trong cơn bão, chúng bị tát văng đi giữa không trung.

    Khi thằng Wraith đầu tiên đâm sầm vào một trong những vật tạo tác phát ra lớp khiên chắn, thiết bị này văng ra tia lửa điện và cái khiên phép bắt đầu nhấp nháy. Rồi thì đến thằng Wraith thứ hai, thứ ba và thứ tư lao vào giữa đám thiết bị mỏng manh kia, và một vụ nổ làm rung chuyển chốt phòng thủ này của tụi Alacrya. Bắt đầu từ một điểm duy nhất, tấm khiên bao quanh chúng bắt đầu sụp đổ hướng vào trong. Cái lỗ thủng ngày càng rộng hơn cho đến khi nó lớn hơn cả lớp khiên phép, và rồi thì lớp khiên này biến mất.

    Bọn rồng đang lượn ở rìa ngoài khiên, giờ nhìn chằm chằm với vẻ kinh ngạc. Gã Charon, hiện bay lơ lửng ở tuyến đầu đội hình trong dạng rồng thân đầy sẹo, hét rống lên một tiếng, và bọn rồng lao xuống lũ Alacrya đang nằm sấp dưới đất.

    Cùng lúc đó, trên cả lục địa này, một làn sóng xung kích khác dội vào hàng trăm người Alacrya đang bị giam. Tiếng la hét bùng lên ở các xà lim, vang vọng khắp thành phố dưới lòng đất. Nhiều cái lưng cong lên khi mọi người đổ nhào người xuống đất, cào vào lõi chỗ xương ức và các mẫu thức phép ở lưng. Tôi nhìn thấy trong số họ có lão Corbett Denoir và anh chàng chiến binh Arian, người bảo vệ của Caera, nhưng cũng có cả Augustine Ramseyer, gã Thượng huyết tộc trẻ tuổi từ hồi ở thành phố Xyrus, và nhiều người khác mà tôi quen thuộc.

    Tôi nhìn thấy nhóc Seth Milview và bé Mayla quê ở thị trấn Maerin bám lấy nhau, mặt tụi nhóc nhăn nhó vì đau đớn và sợ hãi trong khi người thì run rẩy khi chịu đựng cơn chấn động này. Cô Seris, ả Lyra Dreide và Caera đang di chuyển giữa bọn họ, dường như là ba người duy nhất trong số tất cả những người Alacrya ở đây không bị tê liệt trước lực va chạm từ việc thay đổi Số Phận.

    Ở một nơi khác, tôi cưỡi lên làn sóng xung kích khi nó lao qua thành phố Etistin. Nó tìm thấy ả Scythe Melzri khi cô ta sục sạo khắp trận giết chóc trên một chiến trường băng giá khủng khiếp kia. Ả Scythe này cúi xuống kiểm tra tín hiệu sống từ một người phụ nữ làn da tái nhợt có mái tóc ngắn màu trắng—là con Mawar, nhỏ retainer của ả. Chị Lance Varay nằm gần đó, hơi cựa quậy. Ả Melzri nhìn chị ấy một cách thận trọng, rồi rút kiếm ra ngay lúc sóng xung kích chạm tới cô ả, nhấc bổng ả ta lên khỏi mặt đất trước khi hất ả này bay văng xuyên qua cả một cánh đồng gai băng mọc lởm chởm.

    Thêm nhiều sợi chỉ nữa kết nối xuyên đại dương rộng lớn tới lục địa Alacrya. Tại đây, mức hiểu biết của tôi về những gì đang xảy ra dần trở nên hụt trước quên sau vì ảnh hưởng từ vụ nổ lan quá rộng khiến tâm trí mệt mỏi không theo dõi hết mọi sự kiện cùng một lúc được.

    Thay vào đó, không rõ là bằng suy nghĩ nào đấy của riêng mình hay mẹo gì đấy của Số Phận dội lại, mà tôi tập trung được vào Taegrin Caelum, là pháo đài trên dãy núi xa xôi của tên Agrona. Nhiều sợi chỉ Số Phận kết nối với các mốc điểm ở khắp pháo đài, và sức mạnh từ đợt sóng xung kích khi đập vào tường đá khiến ngọn núi rung chuyển và đất đá bắt đầu nứt ra. Một tòa tháp cao nổ tung ngay chỗ chân đế, tạo thành một trận lở đá vụn rơi xuống các tầng thấp hơn, mái tòa tháp này đang dần chìm sụp xuống một đám bụi nổi lên chỗ chân đế khi nãy.

    Ở đằng xa, xa tuốt sau pháo đài Taegrin Caelum, một mạch dung nham màu cam sáng phun ra từ miệng núi lửa Nishan. Khói đen bốc lên bao phủ dãy núi Basilisk Fang thành một đám mây đen dày đặc, và mặt đất rung chuyển.

    Như thể trong cùng một lúc, toàn bộ người dân dùng được phép thuật ở lục địa này đồng loạt hét lên, và rồi tôi quay lại hang động của bà Sylvia, nằm cạnh em Tessia trong cái hồ nông, gần như cạn nước.

    Khía cạnh Số Phận không còn đeo đuổi theo ngay phía sau và trên đầu tôi nữa. Nó đã biến mất, và việc thấy được các sợi chỉ Số Phận kết nối tất cả chúng ta cũng biến mất theo nó.

    Tôi nằm ngửa và ngó lên gã Agrona. Hắn nằm sấp bụng, lưng vẫn nhấp nhô lên xuống đều đặn nhưng cặp mắt nhìn chằm chằm tới phía trước, trống rỗng và vô hồn.

    Tiếng một nhịp thở ngắt quãng trên mặt đất ẩm thu hút tôi để ý lại chỗ Tessia; em ấy đang co giật, toàn bộ cơ thể run rẩy dữ dội đến nỗi gót chân cứ đập lách cách điên cuồng xuống nền đá. Tôi kéo em ấy vào lòng mình, bảo vệ đầu em để khỏi cơn co giật của cơ thể.

    Có đôi mắt vàng tỏa sáng trong bóng tối, và bé Sylvie loạng choạng tiến phía chúng tôi, một tay ôm lấy tay kia đang buông thõng bên hông. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

    Câu trả lời đã quá hiển nhiên rồi.

    Mật độ mana dày đặc bị nén lại trong cơ thể em Tessia bắt đầu tràn ra khỏi người, tạo thành một kiểu hào quang cầu vồng nhấp nháy và dập dìu trong không khí giống hiện tượng Chòm sao Cực quang. “Em ấy không kiểm soát được nó.”

    (Người dịch: hiện tượng Chòm sao Cực quang – Aurora Constellate được tác giả đề cập đến trong chương 65, hiện tượng này xảy ra mười năm một lần. Khi xảy ra thì suốt tuần đó, mật độ mana ở lục địa Dicathen đạt đến đỉnh điểm, đem lại nguồn mana dồi dào để các pháp sư dễ đột phá lõi và còn làm những người không phải pháp sư trải nghiệm cảm giác có mana thì như thế nào. Khi hiện tượng này xảy ra, người dân ở lục địa Dicathen tổ chức lễ hội để kỷ niệm sự kiện này)

    Regis, giờ chỉ còn to hơn hình hài con tinh linh đen dạng wisp một tý với cặp mắt sáng rực, bay ra khỏi ngực tôi. Cậu ấy nổi lơ lửng trước mặt tôi một lúc rồi nhúng thân xuống và biến mất vào cơ thể em Tessia. ‘Cô ấy đang cố gắng, đang chiến đấu. Nhỏ Cecilia đã dạy cô ấy, hoặc đã cố dạy cô ấy, nhưng… làm thế này vẫn chưa đủ. Cô ấy đang…hấp hối.’

    Tôi lướt hai bàn tay dọc mấy cánh tay em ấy lên tới cổ, nơi những mẫu thức phép dạng hình xăm đã giúp buộc Cecilia vào cơ thể Tessia và duy trì quyền kiểm soát cơ thể đè lên linh hồn em, cùng với bất kỳ dự định đen tối nào khác mà tên Agrona đã thêu dệt vào chúng cho mục đích riêng của hắn. Nhưng giờ chúng biến mất rồi. Các mẫu thức phép đã bị phá hủy trong quá trình gỡ Cecilia ra khỏi cơ thể em ấy.

    Tôi nói: “Em ấy không còn lõi mana nữa, và em ấy không phải là Di Sản,” ôm chặt em để làm dịu đi cơn run rẩy tệ hại nhất này. “Chính Cecilia mới người đã trải qua tiến trình Hợp Nhất.”

    ‘Art à…’ Suy nghĩ của Regis ngưng lời trong giây lát. ‘Cô ấy nói…rằng không sao cả. Cô ấy muốn cậu biết…rằng cậu đã làm một điều đúng đắn.’

    Tôi nuốt khan và lướt tay lên vuốt tóc em Tessia. Thật kỳ lạ khi lại nghĩ mái tóc này giống như tóc của em Tessia. Cơ thể của em ấy. Là em ấy.

    Tôi nhăn mặt khi lõi của mình đang siết chặt lại. Những vết thương từ đòn tấn công do tên Agrona gây ra đang rất khó lành. Bất chấp việc Regis đã hy sinh lượng aether cho tôi và bộ giáp cổ vật đang hút chúng vào, cơ thể tôi vẫn đói aether. Mí mắt tôi nặng trĩu, mỗi cử động đều cảm thấy chậm chạp và đau đớn. Tôi cảm thấy yếu đuối, yếu hơn cả lần trước đã xảy ra cách đây rất lâu.

    Độ tập trung dần rạn nứt thành vẻ phân tâm của tôi nhói lên quay lại với em Tessia. Mana vẫn đang tuôn ra từ người em, tạo thành những dòng ánh sáng dập dìu xung quanh cơ thể em ấy.

    Nếu không có chuyện khía cạnh Số Phận trực tiếp ràng buộc tôi với cục keystone kia và mọi điều tôi đã thấy ở trong nó, thì nhiều tương lai tiềm năng tôi đã nhìn được, bằng cách dùng kết hợp giữa ấn Gambit Vua, Số Phận và chính cả cục keystone nữa, dường như sẽ trở thành chuyện mờ mịt xa vời. Mọi chuyện đã từng quá rõ ràng rồi, trước khi, cho đến ngay lúc tôi cắt đứt Cecilia và sức mạnh Di Sản khỏi thế giới của chúng tôi thì…

    Giờ chỉ còn lại tương lai của cõi aether là lưu lại rõ ràng trong đầu. Tôi hiểu chuyện đấy rồi. Tôi biết phải làm gì với chuyện đấy. Hy vọng tôi làm được điều cần phải làm…

    “Ba Arthur ơi,” bé Sylvie nói sát ngay cạnh tai, khiến tôi nhăn mặt. Tôi đã không để ý khi cô bé quỳ xuống cạnh mình. “Chúng ta cần làm gì đó.”

    “Ba biết, ba…” Tôi nhắm nghiền mắt lại, rồi lại thả lỏng mi mắt ra. “Ba xin lỗi, ba chỉ gặp chút rắc rối…về việc phải tập trung lại.” Hơi lắc người một cái, tôi ép cơ thể ngồi thẳng dậy và chỉnh lại tư thế nằm của em Tessia trong lòng mình.

    ‘Cô ấy đang nói…à, chết tiệt, Art à. Tôi ước mình không làm kẻ trung gian truyền lời ở đây.’ Regis nhăn mặt, điều này hóa thành một biểu cảm trong tâm trí khiến khuôn mặt uể oải của chính tôi giật giật theo. ‘Cô ấy nói rằng cô ấy hiểu. Không sao đâu. Cậu đã làm mọi thứ có thể. Cô ấy muốn cậu biết rằng, sau mọi chuyện…chà, cuối cùng thì cô ấy rất mừng vì có cậu ở đây. Cả cậu và chị Sylvie. Và tôi nữa, nhưng cô ấy nói thêm cụm về tôi theo kiểu như nghĩ thêm vào thôi, và tôi—được rồi, được rồi. Cô ấy, ừ thì…cô ấy yêu cậu, Art à. Và cô ấy muốn tôi nói với cậu rằng…vĩnh b—’

    “Dừng lại,” tôi nói, đột nhiên tỉnh hẳn người. “Đừng. Đây không phải lúc nói vĩnh biệt.” Tôi nhìn quanh hang như thể có lẽ mình sẽ tìm ra giải pháp nằm đâu đó ở đây.

    Thằng Agrona vẫn nằm hôn mê. Ánh sáng màu tím đục trong hồ đã nhạt dần, aether ở hồ đã cạn kiệt. Một giọt nước mắt lăn dọc má bé Sylvie, và cô bé dựa vào cánh tay tôi, hơi thở nông.

    Ánh sáng của lượng mana tương tác với bầu không khí quanh người em Tessia bắt đầu mờ dần.

    Tôi cố nhấc em Tessia dậy và đứng lên nhưng không nổi. Bé Sylvie đã đứng lên, nhưng cô bé nghiêng loạng choạng trên đôi chân mình. “Con thiếu sức mạnh để biến hình ngay lúc này. Con…không thể đưa chúng ta ra khỏi đây, ba Arthur à.”

    Thậm chí còn không đủ sức để nâng em Tessia lên nữa, tôi vật vã liệt kê ra trong đầu mọi công cụ mà mình có thể dùng để giúp em ấy. Tôi có thể liên lạc với em thông qua Regis, tôi—

    “Anh rất tiếc,” tôi đột nhiên nói, nhận ra rằng nãy giờ mình chưa thực sự nghiêm chỉnh đáp lại lời em ấy. “Đây không phải lúc nói vĩnh biệt, Tessia à. Đây là lúc nói mừng em trở lại.”

    Ngay cả khi đang nói mấy lời này, tôi cũng không biết liệu chúng có thành sự thật hay không. Tôi chỉ có một lựa chọn, nhưng tôi không biết đủ nhiều về nó để chắc chắn nó sẽ hiệu quả. Cơ thể em không bị thương nặng. Liệu thần dược có thể cho em sức mạnh để điều khiển một cơ thể không còn lõi mana hay không?

    Với lượng aether ít ỏi còn lại, tôi truyền chúng vào mẫu thức phép trên cánh tay mình và móc hai viên ngọc nhỏ sáng rực màu xanh lam ra khỏi ấn không gian ngoại chiều của mình. “Giúp ba giữa chặt em ấy.”

    Tôi luồn thân mình đang kê bên dưới người em Tessia ra, giờ em ấy không còn co thắt nữa nhưng thi thoảng vẫn giật nhẹ. Tôi và bé Sylvie đã điều chỉnh sao cho em nằm ngửa ra với tư thế thẳng lưng và bé Sylvie đã gắng hết sức để ổn định cơ thể em Tessia qua mỗi đợt co giật. Với hai viên ngọc được cầm bằng một tay, tôi tạo ra một con dao aether nhỏ ở tay còn lại. Cơn đau nhói lên ngay thái dương và ở lõi lúc tôi ép aether hiện ra đúng chỗ trên tay. Lưỡi dao hơi chớp chớp rồi cứng hình lại.

    Hết sức cẩn thận, tôi cắt xuyên qua lớp áo trên ngực em, rồi xuống tới làn da mịn màng phía trên xương ức. Lưỡi dao tách chỗ sụn và xương cũng dễ như cắt da, tách mở ra ngay chỗ đáng lẽ phải là vị trí đặt lõi mana của em ấy.

    Dù mắt nhắm nhưng cơ thể em Tessia vẫn run rẩy khi tôi đẩy một trong hai viên tang ngọc xuống khoang chứa lõi này. Nó ở yên đấy, nằm im như một cái lõi mana nhỏ xíu màu lam sáng rực trong lồng ngực em. Lõi mana của một đứa trẻ sơ sinh chủng thuồng luồng chưa bao giờ có cơ hội sống cuộc đời của mình… cuộc đời đó giờ được trao cho em Tessia. Tôi cảm thấy cơ hàm mình đang cử động khi tôi nghiến chặt răng lại, cảm nhận được vẻ căng thẳng thấy rõ và tôi tự ép mình phải thư giãn.

    Regis lui ra khỏi cơ thể em ấy theo lệnh tôi; dù sao thì cậu ta cũng không còn vươn tới tâm trí em ấy được nữa. Em đã bất tỉnh hoàn toàn, nhịp tim gần như không còn đập.

    Cả Regis và bé Sylvie đều được tôi chia sẻ ký ức về việc sử dụng một viên tang ngọc khác cho Chul, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự mong chờ và sầu não của hai người họ khi từng giây tiếp tục trôi qua và chưa có gì xảy ra cả. “Phải mất thời gian chứ,” tôi trấn an họ.

    Tôi cảm thấy bé Sylvie thay đổi hướng chú ý, và tôi lần theo hướng cô bé nhìn về phía ba mình. “Di Sản là trọng tâm cốt lõi trong kế hoạch của hắn giống như các mạch mana là cốt lõi với một pháp sư hệ conjurer vậy. Việc loại bỏ Di Sản—thậm chí là loại bỏ cả các khả năng nó có thể làm được—đã đẩy một làn sóng xung kích truyền qua Số Phận lan tỏa ra khắp thế giới chúng ta. Nó giống như thò tay vào ngực hắn và giựt đứt đi phân nửa số kênh dẫn mana chạy khắp cơ thể hắn ta vậy.”

    Bé Sylvie trừng mắt nhìn ba mình đang hôn mê. “Con đã nhìn thấy mấy khúc sự kiện đấy rồi. Chỉ là con…không thể hiểu kịp mọi thứ. Chúng ta sẽ làm gì với lão ấy đây?”

    Tôi nói: “Ba chưa bao giờ nhìn thấu được chuyện này,” chùng người xuống. Nỗ lực mở miệng nói đã rút cạn chút sức lực cuối cùng của mình. “Sóng xung kích kia—ba không chắc phải gọi là gì nữa. Nó hoạt động như ánh chớp của một tia sét, sau khi xuất hiện làm ba mù hết mọi thứ. Ba đã thấy rất nhiều trường hợp khác nhau có khả năng xảy ra, nhưng nó không giống kiểu nhìn thấy tương lai đâu, thật đấy. Giống kiểu này hơn…ta nghĩ ra một kế hoạch và tự thuyết phục bản thân rằng sẽ chẳng có chuyện gì khác xảy ra ngoại trừ những gì ta đã lên kế hoạch cả. Nhưng ba chưa bao giờ tìm ra cách để tấn công trực tiếp tên Agrona—hay gã Kezess theo cách này—mà có hiệu quả cả.” Tôi lắc đầu. “Ba xin lỗi. Nếu không có khía cạnh Số Phận ở đây để cột ba lại với tất cả mấy chuyện này thì ba không giải thích nổi.”

    Regis hỏi: “Nhưng rốt cuộc thì hắn cũng sẽ tỉnh lại thôi, phải không?” nổi nhấp nhô lên xuống và đôi mắt sáng bừng tỏ vẻ giận dữ. “Tôi biết rằng việc cậu dùng tuyệt kỹ ‘Cây kéo Số Phận’ để đánh bại hắn sẽ không mang lại tương lai mà chúng ta mong muốn, nhưng tại sao không…cậu biết đóa—chặt đầu hắn ngay hiện giờ trong lúc hắn còn bất tỉnh nhỉ? Hãy dùng viên ngọc còn lại để hồi sức nếu cậu thấy cần.”

    Tôi nhìn qua lại giữa ba người chúng tôi, rồi nhìn xuống viên ngọc cuối cùng vẫn còn nắm chặt trong tay. Với một cơn nhói lên đau đớn khi dùng aether, tôi gửi nó trở lại vào ấn không gian ngoại chiều. “Tôi không biết liệu viên ngọc này có tác dụng gì với mình không. Tôi phải thừa nhận, hiện giờ tôi còn không đủ sức để triệu hồi một thanh kiếm aether nữa, nhưng tôi sẽ không mạo hiểm lãng phí viên tang ngọc cuối cùng này.”

    Bé Sylvie gắng đứng dậy thêm lần nữa. Cô bé đã hoàn thành được nhiệm vụ khó nhọc này nhưng trông như thể sắp ngã xuống bất cứ lúc nào. “Có lẽ con còn đủ sức để…bóp cổ lão trong khi lão ấy đang bất tỉnh. Có lẽ Số Phận hay đề cao…mấy tình huống hài hước trêu ngươi kiểu này lắm.”

    Regis bật cười tán thưởng, và tôi bất giác mỉm cười mệt mỏi. Bé Sylvie thì trông rất nghiêm túc—và nghiêm túc như thể cô bé đang đấu tranh tư tưởng để bóp nghẹt sự sống của một con sóc bị thương vậy. Biểu cảm nghiêm túc của bé rạn nứt, và rồi bé cũng đang tự cười chính mình. Tôi cũng tham gia, mỗi cơn rung vai khi cười khiến cơn đau lan khắp người, nhưng chủ yếu ở chỗ hai thái dương và gáy.

    Tuy nhiên, có một phần trong tôi không thấy nhức.

    Tôi hướng tâm trí vào trong cơ thể, nhận ra rằng vết sẹo Cecilia để lại trên người mình đã lành và cảm giác ngứa ngáy cũng giảm bớt.

    Đột nhiên, có luồng ánh sáng trắng pha xanh lam sáng rực đến mức tôi phải ngó đi chỗ khác, nó phát sáng từ vết cắt ở xương ức em Tessia. Lúc đầu chỉ là dòng nhỏ nhưng sau đó nhanh chóng hóa thành cơn lũ. Mana tràn ra khỏi vết cắt và xóa đi những vết xước lẫn bầm tím trên người em. Trong cơ thể em, lượng mana đó cứng lại thành một hố lõm đen sẫm bọc quanh viên ngọc nhỏ màu xanh. Khi ngày càng nhiều mana đổ xuyên qua lớp vỏ cứng màu đen này, nó chuyển sang màu đỏ, rồi cam, vàng và bạc. Cuối cùng, phần lõi mới hình thành chuyển sang màu trắng như tuyết và sáng rực.

    Hơi thở của em ấy đã ổn định, nét căng thẳng trên lông mày và môi đã dịu đi. Em ấy chưa thức dậy ngay lập tức, nhưng một nụ cười thoải mái hiện lên trên khuôn mặt đang ngủ của em ấy, như thể em đang mơ một giấc êm đềm.

    Tôi vuốt tóc em, không muốn gì hơn ngoài việc ôm em vào lòng và giữ cứng em lại. Nhưng một phần trong tôi cũng lưỡng lự, thậm chí có lẽ là sợ hãi. Em ấy đã sống trong đầu một người chẳng muốn gì hơn ngoài việc giết tôi. Em đã biết đủ thứ về tôi…và có thể cũng đã bị thuyết phục bởi vô số lời nói dối. Câu chuyện về cảm xúc của chúng tôi cho đến nay vẫn chưa hề đơn giản, và sẽ thật non nớt và phi lý nếu nghĩ rằng chúng tôi có thể bắt đầu lại từ chỗ đã dừng, ngay đoạn mới vào đầu cuộc chiến tranh này.

    Sự xuất hiện đột ngột của một dấu hiệu mana ngột ngạt đã xé toạc ý nghĩ của tôi khỏi bất cứ điều gì xoàng xĩnh như mấy chuyện lãng mạn kia.

    Nó tiếp cận với tốc độ nhanh đến phi lý, cái tốc độ nằm đâu đó giữa bay với dịch chuyển tức thời, và dấu hiệu này được kèm sát theo hai bên hông bởi một nhóm dấu hiệu mana yếu hơn—nhưng vẫn mạnh mẽ đến mức chẳng phải người.

    Độ nặng từ nó quá sức chịu đựng, tôi không gồng nổi mà ngã ra đất, nằm ngửa thẳng cẳng. Regis trú vào lõi tôi, những cơn chấn động nhỏ lan khắp cơ thể tinh linh dạng wips của cậu ấy. Bé Sylvie dần khuỵu gối xuống và nhìn chằm chằm vào đoạn cuối cán giáo dài đang cắm dính xuống đất.

    (Nguyên văn: “base of the long shaft” Với mô tả thế này, chúng ta không biết đây là phần cán của thứ vũ khí gì đã tấn công Agrona)

    Bụi bặm bay mịt mù khi cái dấu hiệu này đến gần, tôi phải quay đi nhắm mắt lại trước đám bụi cay xè này. Cuối cùng khi quay lại, tôi chẳng ngạc nhiên gì khi thấy thằng Kezess đang đứng đó. Tên Windsom và gã Charon, và…một người mà đã rất lâu rồi tôi không gặp cũng đến ngay sau đó.

    Gã Charon vội đi ngang qua chỗ thằng Kezess đứng, phớt lờ chúng tôi và tới chỗ tên Agrona vẫn đang bất động. Hắn ta nói: “Còn sống,” nhấc đầu tên Agrona lên bằng cách cầm một bên sừng, rồi thả nó rơi phịch xuống sàn trở lại.

    Phu nhân Myre, là vợ thằng Kezess và là người cố vấn cho tôi từ lâu, rất lâu về trước, đã đến đứng cạnh chồng mình với mọi cử chỉ duyên dáng mà tôi còn nhớ được. Ánh mắt bà ấy dường như xuyên qua người tên Agrona nhắm đến một chỗ nào đấy sâu hơn. “Ở trong người hắn…không ổn. Vỡ rồi.”

    Thằng Kezess chạm nhẹ một phát vào bên cánh tay bà Myre, tiến lên vài bước, đi đứng với phong thái nhàn nhã hờ hững đến mức do tôi quá mệt nên không phát cáu lên nổi. Ánh mắt màu hoa oải hương của hắn quét qua người tôi đến em Tessia, rồi dừng lại ở bé Sylvie. “Đưa hắn đi. Đưa tất cả bọn chúng đi luôn. Gọi tất cả các asura quay lại Epheotus ngay lập tức. Rồi thì, chúng ta sẽ đóng khe nứt lại và kết thúc cuộc chiến này vĩnh viễn.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa giáp cầu vai (pauldron):
    2. 2. ⤴︎
      Hình minh họa xà cạp bọc hai ống chân (greave):
    3. 3. Giải thích tên chương: “Providence” = god. Ta tạm dịch là “Thượng Đế” hoặc “Thánh”. Tuy nhiên, thật đáng ngạc nhiên là trong từ điển thì từ này lại đồng nghĩa với từ “fate”, mà trong tiểu thuyết này ta chả lạ gì cụm từ này cả. Vậy ẩn ý tên chương tạm hiểu là đề cập nhiều thứ. Hiểu theo nghĩa thứ nhất, nếu nói việc Kezess xuất hiện cuối chương và sự mạnh mẽ của cá nhân hắn thì ta hiểu Providence có nghĩa là Thượng Đế, hoặc đề cập đến quá trình Art chỉ búng sợi chỉ để hạ Agrona trong chương này thì chính Art mới là Thượng Đế. Còn hiểu theo nghĩa thứ hai, thì thượng đế ở đây chính là Số Phận (Fate) hay có khi gọi là “khía cạnh Số Phận” (the aspect of Fate). Thế nên nội dung bao trùm tổng thể chương này nên là “Số Phận”.
    4. 4. Tóm tắt: Art đánh trùm bằng tuyệt chiêu … búng chỉ.
    5. 5. CHƯA check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    6. 6. Ver.1: May-27th-2024; ver.2: Jun-2nd;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...