Chương 481

Một lời cuối

Tên gốc: "Chapter 479: One Last Word"


  • GÓC NHÌN CỦA CECILIA

    Tiếng bước chân nhanh nhẹn, tự tin của lão Agrona lấn át hết mọi tiếng ồn khác trong đại sảnh của pháo đài Taegrin Caelum này. Khi lúng túng theo sau lão, tôi lết đi như bị kéo lê, thậm chí bước chân còn có phần dè dặt. Anh Nico ở cạnh bên chẳng buồn nhìn phía trước, ánh mắt tập trung vào tôi, anh không màng tới từng bước chân hạ xuống. Tận hai lần, anh vấp ngay đoạn cầu thang bất ngờ quẹo nhánh, nhưng cặp mắt vẫn dán vào một bên mặt tôi như người ta dí tận hai que sắt khều than vào lò sưởi vậy.

    Mấy ngón tay anh siết chặt rồi lại thả ra khi cắn răng vào sau môi. Có vài lần, anh mở miệng, nhìn vào lưng lão Agrona, rồi ngậm miệng và lại nhai môi mình tiếp. Dù không khắc chữ lên trán thì anh ấy cũng lộ rõ cái vẻ muốn nói gì đó với tôi, nhưng rõ ràng anh chẳng thốt ra nổi bất cứ gì mình muốn trước mặt lão Agrona được.

    Tôi nghĩ, dù điều anh muốn nói là gì đi nữa, thì nó cũng phải chờ thôi, ánh mắt tôi dán chặt vào lưng lão Agrona. Chúng ta sẽ tới Dicathen. Để giết anh Grey.

    Nhỏ Tessia đã vùi mình xuống thật sâu trong tâm trí tôi. Trong suốt cuộc trò chuyện của tôi với lão Agrona, tôi cảm nhận được những cảm xúc thoáng qua của cô ả—chủ yếu là vẻ nhẹ nhõm mỗi khi Ji-ae chưa tìm ra anh Grey—nhưng cô ta đang giấu suy nghĩ của bản thân với tôi.

    Quá nhiều chuyện đã xảy ra quá nhanh. Nhỏ Tessia đã thả tôi khỏi cái bẫy mà anh Grey giăng ra, để cho tôi thoát khỏi Khu Tàn Tích và trở về chỗ lão Agrona. Tôi cố không nghĩ về lời hứa đã thực hiện với cô ả. Bộ đó là lý do tại sao bây giờ cô im lặng à? n hận vì thả tôi ư?

    Chẳng có lời đáp, nhưng tôi không mong cô ả sẽ trả lời.

    Bọn tôi đến một căn phòng dịch chuyển tức thời mà trước giờ tôi chưa từng ghé. Tôi biết cả bọn vẫn đang ở bên khu chái nhà riêng của lão Agrona, nên tôi cho rằng đây là thiết bị dịch chuyển di động của riêng lão. Căn phòng hình bát giác rất nhỏ so với các loại phòng khách, phòng làm việc và những không gian khác vốn lớn hơn tạo thành từng khu một trong mạn chái nhà của lão mà tôi từng thấy.

    Ánh sáng từ góc trần phòng chiếu xuống làm nổi bật thiết bị dịch chuyển di động đặt trên một cột đá granit ở giữa phòng. Ngay khi bọn tôi bước vào phòng, thiết bị này được kích hoạt, các cổ tự sáng rực dọc theo các cạnh rìa của nó. Mặc dù có cùng hình dạng lồi lõm giống cái đe, nhưng thiết bị dịch chuyển của lão Agrona có bề mặt láng mịn màu bạc và to hơn hầu hết mấy thiết bị khác mà tôi từng thấy.

    Lão nói qua loa: “Đứng tụm lại,” rồi đi tuốt tới trước.

    Anh Nico đứng bên trái lão và tôi đứng bên phải. Sâu thẳm trong lòng, ruột gan tôi dường như đang quằn quại, và tôi không chắc liệu vẻ lo lắng đang cảm thấy là của chính mình hay từ tâm trí nhỏ Tessia đang rỉ vào lòng mình.

    Lão Agrona chẳng cảnh báo gì khi cả ba người chúng tôi đột ngột bị lôi khỏi pháo đài Taegrin Caelum và bị kéo lê đi khắp thế giới. Có cảm giác như đi một đoạn quá xa xôi, nhưng quá trình dịch chuyển diễn ra suôn sẻ đến mức gần như thấy khó chịu, gây nên trạng thái thung lũng kỳ lạ do hiện tượng di chuyển quá suôn mượt đến phát sợ. Khi chân lún vào lớp cỏ cao tới tận mắt cá, tôi thực sự bị vấp ngã.

    (Người dịch: hiện tượng “uncanny valley” tạm được dịch là “thung lung kỳ lạ”. Đây là một cảm giác tâm lý khi thấy cái gì đó quá giống thật lại khiến ta bất an lo lắng vì nó, ví dụ rõ nhất là ta thích búp bê chân thật giống người, nhưng khi nó vô cùng giống người thì lại làm ta thấy sợ nó)

    Anh Nico ôm tôi chặt hơn mức cần thiết và liếc tôi với vẻ lo lắng. “Cecil? Em có—”

    Tôi nói: “Em không sao,” lắc cánh tay mình tách khỏi bàn tay anh và nhìn quanh.

    Bọn tôi đang đứng bên rìa một bụi cây nhỏ. Trước mặt chúng tôi là một cụm đá tạo thành lối hẹp dẫn vào hang. Tôi tìm bất kỳ sự gián đoạn mana nào gợi ý rằng anh Grey có hiện diện ở đây, nhưng chẳng có gì cả. “Ông có chắc là anh ta ở đây không? Có lẽ ả Ji-ae đã nhầm rồi chăng?”

    Những vật trang trí trên sừng Agrona rung nhẹ khi lão nhìn tôi, lông mày nhướn lên tỏ vẻ hoài nghi. “Cecil yêu dấu à, đừng ngốc thế.”

    Mặt tôi tái nhợt, khiến lão Agrona mỉm cười lúc quay đi và bắt đầu tiến về phía mấy tảng đá.

    Anh Nico nắm lấy tay tôi, đôi mắt như rực khói khi chúng soi muốn cháy lưng lão Agrona. Anh ấy chờ một lúc, để lão Agrona đi trước vài bước rồi nghiêng người về phía tôi. “Anh cần phải—”

    “Nhanh lên,” lão Agrona nói, giọng trầm mượt của lão rung lên trong lồng ngực tôi.

    Tôi siết chặt tay anh Nico, rồi bắt đầu bước đi vội theo sau lão Agrona. Tôi cảm nhận được anh ấy dừng lại trước khi do dự đi theo.

    Lão Agrona bước vào khe nứt chỗ các khối đá và chầm chậm trôi tà tà xuống bóng tối phía dưới. Ngay trước khi lão rời khỏi tầm mắt tôi, lão ta quay lại nhìn tôi và ánh mắt lão như một sợi xích tóm lấy tôi. Không cần suy nghĩ thêm, tôi bước theo lão ta. Trong khoảng một giây, tôi chìm người vào bóng tối, nhưng cảm giác rơi xuống biến mất ngay khi tôi dùng mana giữ lấy người mình và chầm chậm đáp xuống.

    Tôi đáp xuống tảng đá trơ trụi gồ ghề, đứng cạnh lão Agrona. Một giây sau, anh Nico hạ xuống đứng bên kia hông tôi. Trước mắt chúng tôi là một hang động cằn cỗi. Đặc điểm đáng chú ý duy nhất là dấu tích còn lại của một cái ngai to khổng lồ. Nó đã vỡ vụn và các mảnh vỡ vương vãi khắp sàn hang. Tuy nhiên, tôi không cảm nhận được sự gián đoạn lưu thông mana nào cả, chẳng có dấu hiệu nào báo trước có aether hiện diện. Theo mọi giác quan của tôi, thì cái hang này trống rỗng. Nếu anh Grey thực sự ở đây, thì chẳng có cơ hội nào để anh Nico xác định được vị trí của anh ta mà không có ai trợ giúp cả.

    Anh Nico nói: “Tôi đã lục tung nơi này lên để tìm các gian phòng hay đường hầm ngầm,” suy nghĩ của anh cùng ý với tôi.

    “Xàm xí thật,” lão Agrona lẩm bẩm. Tay chống hông, lão nhìn chằm chằm vào giữa tâm hang động. Tất cả những gì tôi có thể tả là lão chẳng nhìn chằm chằm vào đâu cả. “Đừng tự lo lắng về điều đó, Nico bé bỏng à. Không phải lỗi của cậu đâu. Suy cho cùng thì thằng Arthur chỉ…thông minh hơn cậu rất nhiều mà thôi.”

    Anh Nico nao núng như thể vừa bị đánh xong và nhìn xuống chân mình. Tôi cảm thấy mình nên can thiệp, nhưng tâm trí quá bận rộn với câu đố về nơi anh Grey ẩn náu. “Vậy làm thế nào để ta tìm thấy được cái…không gian ngoại chiều thu gọn (pocket dimension) này? Không phải ả Ji-ae gọi nó như vậy à?”

    Lão Agrona nói: “Phần aether được gọi là nhánh spatium này thì, như ta có thể đoán, khá chuyên biệt trong việc điều khiển không gian vật lý,” giọng điệu thay đổi. Thay vì vẻ mỉa mai vừa lạnh lùng vừa khiêu khích thường thấy, giờ thì lão đang nói như một giáo sư háo hức giải thích chủ đề ưa thích của mình. “Mấy cái vùng không gian ngoại chiều thu gọn như này có đủ mọi công dụng. Các vật tạo tác lưu trữ đa chiều thường dùng khắp hai lục địa đều được thiết kế dựa trên tiền đề tương tự. Dĩ nhiên, lũ djinn có thể làm được nhiều thứ mà ngày nay hầu hết mọi người đều coi là không thể.”

    Lão Agrona đi thành vòng tròn quanh hang động, mắt luôn tập trung vào một điểm cố định. “Khi được ràng buộc vào một vật phẩm có khắc cổ tự trên đấy thì những không gian như vậy tương đối ổn định. Nhưng khi được phóng chiếu ra như thế này thì…” lão Agrona ngừng đi và lùi lại vài bước. Mặc dù lão đứng trong tư thế thoải mái, nhưng người lão bắt đầu tỏa ra những làn mana đen. Có những đường sọc ngang màu đen xuất hiện trong không khí khi mana của lão làm gián đoạn mana đang lưu thông trong bầu không khí quanh đây, phân tán lượng mana thông thường ra khắp hang động.

    Một bong bóng trong suốt dạng vô thể xuất hiện, bị các làn mana đen của lão làm lộ ra. Nó lung linh, tỏa thứ ánh sáng phát ra từ bên trong trái ngược hẳn với luồng mana đen sì đang bắn phá nó. Bong bóng này nhỏ, chỉ rộng vài feet và nổi lơ lửng cách mặt đất 15 feet. Chỉ lúc này, khi nhìn được nó vì có rất nhiều mana bao quanh làm nó nổi bật lên, tôi mới cảm nhận được sự méo dạng không gian đủ làm lộ ra nơi bong bóng hiện diện.

    Một phần trong lòng tôi xấu hổ vì trước đây đã không cảm nhận ra nó, trong khi phần khác thì ngạc nhiên—và hơi sợ—rằng con Ji-ae đã tìm được nó từ tuốt bên kia đại dương và trong cả khi lực lượng tìm kiếm Alacrya ở rất xa chỗ này.

    Tôi cũng tò mò về việc lão Agrona có vẻ dễ dàng xác định và thao túng con ấy như thế nào, nhưng bởi vì mọi việc của nó làm đều được các bộ phận phối hợp lại nhằm cung cấp thông tin nên chuyện này gần như khiến tôi thấy rõ cú móc mỉa của lão Agrona giành cho anh Nico thì bất công đến cỡ nào. Khi tôi liếc qua anh Nico, tôi nhận ra anh ấy vẫn đang nhìn tôi, không buồn khám xét thử vùng không gian ngoại chiều thu gọn kia. Tôi hơi nở một nụ cười mỉm với vẻ hối lỗi, mong anh hiểu cho mình.

    Mana phát ra từ lão Agrona tăng mãnh liệt. Những luồng gió void wind liên tục đập vào bong bóng kìa, càng lúc càng mạnh hơn. Rìa ngoài bong bóng trở nên te tua và không gian trước mặt dường như cong vênh lên một cách kỳ lạ quanh rìa bong bóng, các vị trí này khiến lượng mana quanh nó bị cong hướng và xoắn đi.

    “Lùi lại,” lão Agrona đột nhiên nói, hất tay ra hiệu.

    Tôi và anh Nico nhanh chóng lọng ngọng bước khỏi chỗ mấy lằn mana đen trông lởm chởm đang đập vào bong bóng trong suốt, mỗi đòn tấn công dần mạnh hơn.

    Bong bóng nổ tiếng “póp” kèm theo một luồng không khí ào ra. Bên trong…thật khó hiểu. Có một vùng không gian ba chiều lớn hơn bong bóng vài lần được gom lại trong nó. Tôi thấy không gian ẩn bên trong bị méo dạng như thể đang nhìn qua một cái gương gây méo hình, kích thước mọi thứ bên trong méo lệch tỷ lê chả ăn khớp gì cả, các đặc điểm vật lý chẳng có nghĩa lý gì ngoại việc có một luồng ánh sáng dịu nhẹ hiện diện trong vùng không gian này.

    Điều khiến cảnh tượng này gây bối rối hơn nữa là thực tế lúc này nó đang tự mở rộng ra nhanh chóng khi tràn vào diện tích hang động này, biến chuyển từ một không gian ngoại chiều di động về lại thành một vùng không gian bình thường trông cứ như cánh buồm được căng lên vậy.

    Kèm tiếng sỏi lạo xạo và tiếng nước văng lên nghe chầm chậm, vùng không gian ẩn này được đặt ở tâm hang động. Có thứ chất lỏng phát sáng sền sệt chảy tới lui trong một bể nước nhỏ vốn đang bị che khuất đi một phần bởi màn sương màu hồng nhạt bao quanh thành những các lớp mỏng nhẵn trông giống mấy bức tường. Trong lúc bọn tôi đang quan sát, làn sương này bắt đầu tan đi.

    Kẻ đang ngồi trong cái bể kia, mắt nhắm lại là anh Grey. Có một cô gái có mái tóc màu vàng lúa mì giống anh ta đang ngồi phía đối diện. Tôi chưa từng tận mắt thấy con bé kia trong hình dạng này, nhưng tôi biết từ ký ức của nhỏ Tessia và từ dấu hiệu mana độc nhất của con bé rằng nó chính là Sylvie, là con rồng kết khế ước với anh ta đang ở trong dạng người.

    Một cổ vật hình lập phương màu đen nổi lơ lửng trong không khí giữa hai người họ, phát ra tiếng lách tách và những tia điện aether màu tím.

    Cả hai người họ đều nhắm mắt lại. Chẳng ai cử động cả trong khi nước trong bể dần lắng xuống, những làn nước vỗ nhẹ vào quần áo họ không còn nữa.

    Thậm chí họ còn không biết chúng ta ở đây, tôi nghĩ. Dù đang bị vùi sâu trong tâm trí tôi nhưng con nhỏ Tessia đang run lẩy rẩy.

    Anh Nico nuốt nước bọt với vẻ nặng nhọc khi bước tới cạnh tôi, mắt anh dán chặt vào anh Grey. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn rằng anh ấy đã hành động rồi, cắm ngay một thành thép blood iron lên cái cổ chẳng hề che chắn gì của anh Grey. Tuy nhiên, còn hiện giờ, tôi không thể đoán được biểu cảm của anh ấy nữa.

    Đế giày lão Agrona kêu lạo xạo trên sàn bám đầy bụi đất khi lão nhẹ nhàng thận trọng tiến đến gần cái bể. Ngạc nhiên thay, cặp mắt đen của lão ấy lại hoàn toàn tập trung nhìn vào cô gái kia. Khi đã tới thành hồ, lão khuỵu chân xuống và với tay tới, mấy ngón tay lão chỉ vuốt vừa đủ vào một lọn tóc của con bé. Lão nói: “Con gái à,” môi cẩn thận phát âm những lời này ở mức chỉ như tiếng thì thầm.

    Đột nhiên, lão đứng dậy. Bàn tay lão siết chặt lại, và mana quanh lão dường như lùi đi chỗ khác vì khiếp đảm. “Thật lãng phí. Thật đáng thất vọng.” Lão ngó đi hướng khác và bắt đầu quay lưng lại với cô ta, nhưng như thể bị một lực vô hình nào đó tóm lấy, khiến lão dừng cử động và quay đầu nhìn lại. “Con gái à, mày tư duy như một kẻ hạ đẳng vậy. Thiển cận và tuyệt vọng. Hành động của mẹ mày—kết khế ước cho mày với một tên hạ đẳng cứ như một con thú tầm thường nào đó đi kết khế ước với lũ hạ đẳng vậy—đã phá hủy tiềm năng của mày.” Lão lắc đầu, và thả nắm tay ra.

    Kèm một tiếng thở dài, rốt cuộc lão cũng quay đi, và đôi mắt lão, vốn mất đi màu sắc do ánh sáng từ cái bể phản chiếu lên, hiện đang khóa chặt ánh nhìn vào mắt tôi. “Cecil yêu dấu à, giết con bé đi. Lấy mana của nó, và rồi chúng ta sẽ quyết định phải làm gì với thằng Grey bạn cũ của cô.”

    Tôi cứng đờ người. Nỗ lực của tôi cố rời mắt khỏi lão Agrona để hướng tới con bé Sylvie—là con gái lão—thì thật phi thường. Tôi từng nếm mana thuần của con này trước đây. Vào lúc đấy, tôi rất muốn hấp thụ từng giọt mana của con bé. Liệu có những hiểu biết sâu sắc nào về mana, hay thậm chí là aether, mà kho mana rồng đầy đủ, tươi mới, lành mạnh này sẽ cung cấp cho tôi đây?

    Ấy vậy mà độ tập trung của tôi lại hướng vào trong tâm trí, tìm kiếm sâu hơn nơi nhỏ Tessia đang nằm. Suốt từ lúc anh Grey và con bé kết khế ước với anh ta xuất hiện đến giờ, tôi cứ chờ ả này phản đối, nhưng cô ả vẫn im lặng.

    Cô ta cựa quậy khi cảm thấy tôi chuyển sự chú ý của mình sang cô ta. ‘Tôi đang ở trong suy nghĩ của cô, Cecilia à. Cô đã biết tôi sẽ nói gì bởi vì cô cũng cảm thấy như vậy.’

    Tôi giật mình lùi lại khi đang giao tiếp trong tâm trí như thể cô ta vừa mới đánh tôi vậy. Sau mọi chuyện, đó là tất cả những gì cô muốn nói ư? Sao lại ràng buộc tôi với một lời hứa nếu cô không định coi nó là đúng đắn chứ?

    (Nguyên văn: “Why bind me to a promise if you’re not going to call it due?” Câu này từ “due” mình không thể dịch được, vì lời hứa của Cecil với Tess đã bị tác giả lược đi không rõ ràng, nên không đoán ra nghĩa từ due này, cũng không biết tác giả có đánh máy nhầm hay không)

    Cô ả không trả lời.

    Tôi nuốt khan khó chịu. Lão Agrona hơi nhướng mày buộc tôi lại phải chú ý vào lão.

    Đây là một yêu cầu không công bằng. Cô ta là con gái lão ấy, và cô ta còn chẳng có khả năng tự vệ nữa. Thật là tàn nhẫn khi yêu cầu tôi hấp thụ mana của cô bé. Nếu cô ta phải chết ở đây thì tại sao lại phải do tay tôi làm chứ?

    Một phần khác trong thâm tâm tôi, ẩn sâu thẳm hơn, đang khiếp sợ hơn lại thừa nhận điều gì khác. Cô bé là con gái của lão, và lão ấy sẵn sàng phí phạm cuộc đời cô bé dễ dàng như vậy à. Sự thật là, chẳng phải tôi đã cố xem lão Agrona như hình tượng một người cha sao? Chẳng phải tôi đã cố trở thành con gái của lão hay sao? Hồi ở Trái đất tôi chưa bao giờ có một gia đình. Chỉ có anh Nico thôi. Và anh Grey nữa, tôi đành phải thừa nhận thêm với hơi chút khó khăn. Và bà Hiệu trưởng Wilbeck, người luôn đối xử tốt với tôi.

    “Cecil thân yêu à…” lão Agrona thúc giục, giọng đầy vẻ nguy hiểm.

    “Tôi không thể,” tôi nói với cơn nghẹn ngào trong họng. “Ông Agrona à, tôi xin lỗi. Làm ơn đi, đừng kêu tôi làm việc này.”

    Lão Agrona tiến một bước về phía tôi. Khuôn mặt lão thản nhiên, trống rỗng như thể được chạm trổ bằng đá cẩm thạch. “Cecilia à, cô là Di Sản. Con đường phía trước của cô sẽ tràn ngập những nghĩa vụ kèm sự đòi hỏi khắt khe. Cô không thể chùn bước trước mỗi lần như thế rồi cần tôi nắm tay dắt đi suốt như vậy. Ý chí của chúng ta—à ý chí của cô—phải tuyệt đối cương quyết.”

    Cơ hàm ở miệng tôi há ra trong vẻ im lặng khi lão Agrona nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi lão ta được. “Tôi sẽ chiến đấu vì ông. Tôi sẽ tiêu diệt kẻ thù của ông. Tôi sẽ thành thạo mọi khía cạnh của phép thuật của lũ asura, và tôi sẽ khiến thế giới phải quỳ gối, nếu đó là điều ông muốn.” Tôi thở ra một hơi run rẩy. Chân tôi mềm nhũn như thạch rau câu và ruột quằn quại như có con lươn lửa bò trong đấy. “Nhưng làm ơn đừng bắt tôi phải làm việc này.”

    “Đến đây là tới giới hạn của cô rồi à?” Vẻ mặt cứng như đá của lão Agrona như nứt ra hóa thành chút biểu cảm nhưng không vỡ tan hẳn. Lão nhìn vào khoảng cách chính giữa chúng tôi và thở ra một tiếng nhẹ giống tiếng cười nhưng thực tế rõ là không phải vậy. Cử động đó làm các món đồ trang trí trên sừng hắn nhẹ kêu leng keng. “Sau tất cả những cái chết cô đã gây ra, đây là lúc cô quyết định không giết người nữa sao? Cái kiểu lập luận mâu thuẫn nào cản cô giết con gái ta thế hả? Là vì con bé ràng buộc với thằng Arthur à? Hay…mối quan hệ của con này với ta ư? Không phải. Cô đang sợ điều gì có thể sắp xảy ra với mình khi biết rằng tôi có thể làm vậy với cả máu thịt của chính mình.”

    “Không…à phải. Tất cả những điều đấy. Tôi…” Tôi hướng vào trong tâm trí đến chỗ nhỏ Tessia, ước gì cô ả van xin tôi đừng giết Sylvie hay anh Arthur. “Tôi sẽ không làm chuyện này.”

    Lão Agrona thốt lên lời chế giễu, thành một âm thanh chói tai. “Cecilia à, cẩn thận đấy. Cô biết điều gì sẽ xảy ra với những kẻ làm tôi thất vọng.” Hắn làm cử chỉ hất nhẹ đầu về phía cô bé ngồi bất động trong cái bể kia.

    Anh Nico bước tới trước mặt tôi và giơ cây trượng bằng gỗ charwood do anh thiết kế lên, bốn viên pha lê có màu sắc khác nhau trên cây trượng lấp lánh mờ ảo. “Thôi đủ rồi!” Giọng anh to tiếng hơn bình thường và trên trán lấm tấm mồ hôi. “Sau tất cả những gì em ấy đã làm cho mày…sau mọi chuyện! Agrona, mày không được đe dọa em ấy nữa.”

    Tim tôi đập thình thịch như đang nô đùa vậy, và tôi khao khát vươn tới vòng cánh tay mình ra ôm lấy anh Nico, kéo anh về phía tôi để giữ cho anh được an toàn. Nhưng rồi lão Agrona bắt đầu cười lớn. m thanh từ vẻ thích thú hoang dã của lão vang vọng khắp các bức tường khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ.

    Anh Nico tiếp tục nói: “Tao đã có rất nhiều thời gian để ngẫm nghĩ, và tao hiểu ra nó rồi,” giọng run rẩy gần bằng cây trượng đang cầm trong tay. Tuy vẫn nhìn lão Agrona, nhưng tôi biết anh đang nói với tôi. “Cái bàn, mớ cổ tự, vụ truyền năng lượng, mọi thứ.”

    Nụ cười của lão Agrona tắt dần và lão lau đi một giọt nước mắt rơi xuống má. Lão ta nở một nụ cười với anh Nico đầy chất ăn tươi nuốt sống. “Ô, nói tiếp đi. Rõ là mày đang khao khát có được khoảnh khắc trọng đại của mình, người hùng à.”

    Với vẻ lúng túng, anh Nico bắt đầu giải thích. Tôi cố vật lộn trong đầu để theo kịp các chi tiết về mặt kĩ thuật mà anh đang giải thích. Tuy nhiên, mục đích vẫn đủ rõ ràng: cái bàn tạo tác kia, liên kết với vụ các ấn chú trên cơ thể tôi, nó có tác dụng chuyển giao khả năng phép thuật từ người này sang người khác.

    Tôi ngập ngừng đưa tay chạm vào vai Nico, và anh ấy ngừng nói quay lại nhìn tôi với vẻ hy vọng ghê gớm. “Anh Nico à…ông ấy đã nói với em rồi. Em xin lỗi. Em đã biết vụ này rồi.”

    Cặp lông mày của anh ấy nhíu lại với vẻ bối rối, và miệng anh mấp máy trong im lặng. Cuối cùng, anh nói: “Không, em không hiểu—”

    “Phải rồi, mày tóm được tao rồi đấy!” lão Agrona nói, chìa tay tới trước với bộ điệu như thể sắp tra tay vào còng. “Hoạt động điều tra tuyệt vời đấy, ngài Scythe Nico à. Mày đã nhận ra là tao có kế hoạch dự phòng. Tao biết chứ, thật là một cú sốc khủng khiếp với mày đấy nhỉ.”

    Giờ thì anh Nico quay hẳn về phía tôi, đặt một tay lên vai tôi và nghiêng người tới chỗ tôi cho đến khi mặt hai chúng tôi gần như chạm nhau. “Cecil à, đấy không phải lựa chọn lúc cấp bách của hắn đâu. Đó là toàn bộ kế hoạch của hắn. Hắn ta có thể lấy thứ năng lực Di Sản đó từ em. Tất cả những tiềm năng đó, tất cả những kiến ​​thức đó…sự hiểu biết sâu sắc về mọi thuật vận mana của các asura khác, lấy mọi thứ.” Nắm tay anh Nico siết chặt hơn, và đôi mắt anh ánh lên vẻ giận dữ và sợ hãi. “Thằng này sẽ không bao giờ đưa chúng ta về nhà. Tất cả chỉ là dối trá. Mọi thứ.”

    Đằng sau anh Nico, lão Agrona đảo mắt chán chường. “Nico à, như thường lệ thôi, mày luôn thất bại ở chỗ không thấy được chuyện đang diễn ra ngay trước mũi mình. Mày nghĩ xem liệu mày và con Cecilia có thể quay lại Trái Đất và sống một cuộc đời nhỏ bé, ấm cúng, và hạnh phúc nếu cô ta vẫn là Di Sản hay không?”

    Anh Nico quay sang lão Agrona, lại khua khoắng cây trượng lên. “Mày đã dồn ép tao, chế nhạo và coi thường tao. Nuôi dưỡng sự tức giận trong lòng tao cùng lúc lấy đi mọi thứ khác của tao, dụ dỗ tao phục vụ cho mày bằng mấy lời hứa sẽ mang em Cecilia đến đây và sau đó đưa bọn tao trở lại Trái Đất để chung sống cùng nhau. Mày không bao giờ ngừng nhấc cột cắm gôn để dời mốc đi chỗ khác nhằm đảm bảo rằng chẳng có gì—chẳng có gì!—sẽ đủ với mày cả. Nhưng đến đây…đây là mức giới hạn mà tao sẽ không bước qua. Tao sẽ không để mày làm thế với em Cecilia đâu!”

    Tôi nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Lão Agrona đã kể cho tôi biết lão và mấy tên pháp sư đó đã làm gì khi tôi tỉnh dậy sau Giai đoạn Hợp Nhất, và dựa trên những gì anh Nico đang nói, có vẻ như anh đã nói thật. Nhưng anh Nico đang sợ hãi…và tức giận nữa. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đứng lên chống lại lão Agrona trước đây và biết rằng anh ấy đang mạo hiểm làm lão Agrona nổi cơn thịnh nộ để bảo vệ tôi…

    Lão Agrona nói: “Đủ rồi,” bất cứ nét hài hước nào trong thái độ của hắn đều biến mất chỉ sau một nhịp tim. Một cơn gió lạnh thổi qua hang, tung bụi vào mặt chúng tôi. Đôi mắt lão ánh lên một tia đỏ ngầu giận dữ khi nhìn xuyên qua chỗ anh Nico đang đứng nhằm hướng về phía tôi. “Cecilia. Ta mệt mỏi với trò chơi này rồi. Hấp thụ lượng mana của con asura thất bại này ngay bây giờ. Giết con bé hoặc…nhìn thằng Nico chết thế vào đấy.”

    Tai tôi ngập tràn tiếng ong ong khủng khiếp. Một áp lực nặng nề từ lão ấy dường như đè lên ngực, bóp nghẹt hết không khí trong phổi tôi.

    Bằng cách nào đó, anh Nico dường như không bị ảnh hưởng. Cây trượng của anh ấy phất ngang qua không khí, tạo ra một tấm khiên gồm cả bốn nguyên tố gây ra gió giật, lóe lửa và cuộn xoáy, chúng hòa nhập và xuyên qua nhau. Anh ấy nói gì đó, và mặc dù tôi nhận ra những lời đó là kiểu thách thức, nhưng đầu tôi không xử lý nổi từ ngữ để hiểu chúng nói gì vì toàn tiếng trống thình thình bên tai. Tôi muốn ngăn anh lại, bảo vệ anh, cầu xin lão Agrona hiểu cho, nhưng tôi cảm thấy như mình đã hóa đá.

    Từ sâu thẳm trong tận tâm hồn mình, tôi có cảm giác như đang ngọ nguậy mấy ngón chân trần trên nền cỏ mát mẻ. ‘Cecilia, không sao đâu. Tôi ở đây. Cô biết điều gì là đúng và cô có đủ sức mạnh để thực hiện nó mà.’

    Khi tôi bám vào mấy lời lẽ đó, lần đầu tiên kể từ lúc được tái sinh đến giờ, tôi thực sự đánh giá cao nhỏ Tessia, có thứ nước gì đó ướt và nóng văng vào khắp mặt tôi. Cảm giác như có kiểu tiếng vang gì đấy, rồi tôi nhận ra vừa có một luồng mana dâng trào lên.

    Dần dần, ánh nhìn của tôi sụp xuống, từ chỗ ánh sáng của mấy viên đá quý khảm trên cây trượng anh Nico cầm vốn đang nhấp nháy, cho đến mái tóc đen rối bù, rồi nhìn dọc xuống cổ và vai anh. Ở ngay đây, mắt tôi tập trung rõ nét vào đấy, bám vào những gì nhìn được nhưng não không kịp xử lý thông tin.

    Anh Nico khuỵu xuống.

    Lớp khiên phép nứt ra, các nguyên tố vỡ tan và va chạm vào lẫn nhau khi phép thuật đang hiện ra giữa không khí mờ dần.

    Ở mỗi bên tay, anh Nico đang cầm một nửa cây trượng của mình.

    Tôi đang nhìn mọi chuyện này theo kiểu ánh nhìn tách ra, với phần rìa tầm nhìn vẫn để ý chỗ trên lưng anh Nico, ngay đoạn xương bả vai của anh, nơi có một mũi gai blood iron trồi ra từ đấy. Hàng chục chiếc gai nhỏ hơn bắn ra từ chỗ máu chảy xuống mũi gai đen bằng kim loại này, và thậm chí còn nhiều chiếc gai khác mọc ra từ mớ gai đó, mỗi mũi gai đều nhỏ xuống một giọt máu. Những giọt máu này giống những cánh hoa của một bụi hồng đang đổ ào thành vũng xuống dưới chân anh.

    Bàn tay tôi giơ lên, vuốt mặt mình. Chính hành động nhìn xuống thấy da mình đỏ lè vì máu của anh Nico rốt cuộc cũng giúp tôi thoát khỏi cơn lờ đờ trong tâm trí.

    Tôi thở thành hơi đứt quãng, tuyệt vọng và quỳ xuống cạnh anh Nico ngay khi anh sắp đổ gục tới trước. Ôm anh vào lòng, tôi đặt anh ấy nằm xuống đất. “Nico. Anh Nico! Anh Nico…” môi tôi liên tục thốt tên anh, mỗi lần gọi lời lẽ cứ méo đi một chút, nghe như thể tôi đang niệm phép vậy.

    Đôi mắt đen của anh hướng về phía tôi, tròng mắt bóng loáng kèm cơn đau. Miệng anh mấp máy nhưng chẳng phát ra lời nào, và tôi quá choáng váng không đọc được cử động của môi. Cặp môi của anh vụt lên và tránh khỏi hướng mặt tôi, và tôi nhìn theo hướng nó xoay đi, ngước lên khuôn mặt của lão Agrona ngay khi mấy ngón tay lão vướng vào mái tóc màu xám kim loại mà tôi luôn ghét. Bằng một tay nắm tóc tôi, lão Agrona giật tôi đứng thẳng dậy và kéo tôi về phía cái hồ. Tôi nghĩ mình đang hét lên, nhưng tôi cũng không chắc nữa.

    Bị đẩy một cú, tôi khuỵu tay cùng đầu gối tới trước cạnh con bé Sylvie, xém rơi xuống bể nước cùng cô ta và anh Grey. Màu đỏ tràn vào chất lỏng kia, từ từ nhuộm màu xanh lam của ánh sáng thành màu tím giận dữ.

    Lão Agrona lạnh lùng nói: “Giết con bé đi,” sát khí đè lên người tôi khiến tôi không thể đứng dậy nổi.

    Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt lão. Chẳng còn dấu hiệu nào về người đàn ông từng đem tôi tới thế giới này trong cái ánh mắt chờ đợi nhưng vô cảm của lão Agrona nữa, kẻ đã cho tôi sức mạnh và tự tin để dám đeo đuổi một cơ hội sống mới. Giờ đây, giống như đám khoa học gia ở thế giới cũ của tôi, lão nhìn tôi như thể chắc chắn muốn bẻ nát ý chí tôi. Tôi sẽ làm theo ý muốn của lão như tôi vốn luôn làm. Đây chỉ là một bài kiểm tra khác mà thôi.

    Tôi nhắm mắt lại trước cơn đau giống bộ vuốt có độc đang siết chặt trái tim đập vội vã của mình. Chấp nhận sự việc như những gì đang diễn ra, tôi bất ngờ bật miệng, thốt ra một lời cuối.

    “Không.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Lão Agrona lạnh lùng nói: “Giết con bé đi.”
    2. 2. Dịch hàng trăm chap, trôi qua biết bao nhiêu POV của Cecil mới biết được cảm xúc của Cecil đối với lão Agrona giống như giữa con gái với bố, từ đây mới chọn xưng hô được cho hợp lý về mối quan hệ này, tiếc là sau chap tới thì không cần nữa. Tuy nhiên, điều này sẽ càng lý giải hợp lý hơn tại sao con Cecil nó trung thành vô tội vạ với tên Argona như vậy.
    3. 3. CHƯA check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    4. 4. Ver.1: May-21st-2024; ver.2: May-31st;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...