Chương 480

Ngưỡng giới hạn của kiến thức

Tên gốc: "Chapter 478: Horizon’s Edge"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Mặc dù không có mắt, nhưng cái khuôn mặt màu hoàng kim tạo thành từ nút thắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào tôi, soi tận vào xương cốt. Đầu óc tôi dường như trống rỗng, chẳng còn mục đích hay nghĩ ngợi gì nữa. Tôi cảm nhận được những sợi chỉ vàng này đan xen vào khắp tâm trí và ký ức, vào quá khứ, hiện tại và tương lai của tôi. Cảm giác như thế này đẩy vẻ kinh hãi của tôi lên mức khủng hoảng.

    “Ông là ai?” Giọng tôi nghe nhẹ nhàng và trống rỗng, độ vang từ giọng vốn trầm bị vùng hư không này và vẻ nghi ngờ của bản thân nuốt chửng.

    “Cậu đã nói rồi mà.” Các sợi chỉ rung như tim đập khi thực thể này cất tiếng. “Tôi là Số Phận. Hay…là một khía cạnh của Số Phận. Là cái miệng.”

    Khi tôi cố nghĩ ra điều gì khác để mà nói, tôi tuyệt vọng tìm trong vùng hư không aether trải rộng ra bao quanh cả bọn. Điểm nhấn rõ rệt duy nhất của khoảng trống trải bao la màu tím đen này là cánh cổng dịch chuyển. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi cố chạy ngược qua cái cổng này để trốn.

    Không, nó là lý do tại sao chúng ta ở đây, tôi tự nhắc nhở bản thân, cố vượt qua nỗi sợ hãi trong tâm trí đang cướp đi vẻ minh mẫn trong các giác quan của mình. “Nãy là chuyện gì thế, chỗ ban nãy á? Haneul ư? Tộc Shadow Claws và các bộ tộc khác à? Tại sao lại chơi trò mập mờ như thế?”

    Những sợi chỉ vàng bung mở ra, rung chuyển trong không trung và tự đan thành một hình dạng con người đứng bên trái chúng tôi, đẩy chúng tôi vào vị trí đứng giữa Số Phận và cánh cổng dịch chuyển. Bé Sylvie và Regis xoay quanh tôi để làm ba người chúng tôi đối diện với Số Phận.

    “Tôi đã chọn một nhân vật từ ký ức của cậu mà tôi nghĩ sẽ giúp cậu cảm thấy thư giãn nhằm làm cuộc trò chuyện này trở nên thoải mái hơn.” Một lần nữa, các sợi chỉ lại rung lên, một xíu rung động kia được truyền đến từ giọng nói vang vọng, không giống người của khía cạnh Số Phận này: “Cậu mang theo bên mình hàng trăm giờ tưởng nhớ về một người có tên Haneul, tạo nên vẻ ngoài vô cùng quan trọng.” Có thứ gì đó giống một tiếng cười lớn làm khắp cả hình dạng nút thắt này rung lên, tạo ra những cơn gợn sóng lan dọc theo hàng trăm sợi chỉ vàng nối dài ra từ khối nút thắt này. “Có lẽ kiểu giới thiệu kia không làm cậu có đủ sự thoải mái cần thiết để tham gia vào cuộc nói chuyện này, mà còn làm cậu thêm bối rối nữa.”

    Tôi liếc qua bé Sylvie vốn đang nhướng mày nhìn mình. ‘Chuyện này…thật không giống với những gì con đã hóng sẽ diễn ra đâu.’

    Regis nghiêng đầu bối rối: ‘Tôi cũng thế.’

    “Điều đó chỉ chứng tỏ rằng những mong ngóng mà các cậu nghĩ là méo mó,” hình nhân đứng bên cạnh chúng tôi trả lời, như thể nó nghe được suy nghĩ của chúng tôi vậy. “Cậu biết rất ít, nhưng sự thấu hiểu sâu sắc của cậu đã dẫn cậu chạm đến đỉnh cao của sự hiểu biết vĩ đại hơn. Chạm đến ngưỡng giới hạn của kiến thức (horizon’s edge). Sự phát triển của cậu, sức mạnh của cậu—vốn đến từ vô số thành công và thất bại của cậu—đã chuẩn bị một điều cho cậu, và chỉ một điều thôi.”

    “Là sử dụng được một phần của aether gọi là Số Phận ư?” Tôi hỏi to, có một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

    “Không.” Từ ngữ được thốt lên lơ lửng giữa không trung, dường như vang vọng lại từ mỗi một sợi chỉ tạo nên hình dạng hiện nay của thứ thực thể kia. “Nhưng sự hiểu lầm của cậu rất có chất…con người.”

    Trước khi tôi kịp đáp lời, các sắc màu đã tràn khắp khoảng hư không, xoáy tròn, hòa quyện với nhau tạo thành trời xanh mây trắng, cánh đồng cỏ xanh mướt và đại dương trải rộng mênh mông, từng ngọn sóng trắng xóa lấp lánh như vô số viên kim cương dưới nắng vàng. Vào lúc tôi xoay người lại để ý tới khía cạnh Số Phận này lần nữa, thì nó lại phủ bản thân bằng hình hài người djinn da xanh mắt hồng, tên Haneul.

    Tôi thử nghiệm bước một phát; mặt đất dưới chân có vẻ vững chắc. Cúi xuống, tôi lướt lòng bàn tay qua những ngọn cỏ, cảm thấy từng cọng cỏ uốn cong rồi bật thẳng lại như cũ. Có điều gì đó về khung cảnh này trông rất quen thuộc. “Chúng ta đang ở đâu thế?”

    “Điều đó còn phụ thuộc vào thời điểm mà cậu đang ở nữa,” gã Haneul trả lời. Anh ta đến gần mép vách đá nhô cao dựng đứng lên từ bãi biển rộng lớn ở dưới. Bóng tối đột ngột tràn qua khung cảnh nơi đây và các tòa nhà bắt đầu nhô lên từ bãi cát. Những bóng đen di chuyển khắp bãi biển như hàng ngàn con kiến. “Các bóng ma (wraith) là những người đầu tiên đã xây lên chỗ này. Cách đây rất, rất lâu rồi.”

    Một thành phố vĩ đại mọc lên trước mắt chúng tôi, nó sống động với những bóng đen nhỏ xuất hiện và biến mất quá nhanh không kịp nhận ra. Thành phố này nuốt chửng bờ biển và vách đá, mở rộng ra khắp mọi hướng ngút tầm mắt. Rồi thì những hình bóng khác xuất hiện. Những bóng người màu trắng, đến xanh lam, rồi đỏ và nâu, tất cả đều đáp xuống thành phố. Mặc dù cảnh tượng đằng xa tuy thiếu chi tiết nhưng rõ ràng là một trận chiến khủng khiếp đang diễn ra. Cả hai phe đều thiệt hại vô cùng lớn, và, khi mọi chuyện kết thúc, khung cảnh trở lại trạng thái trước đấy. Chẳng còn lại dấu tích gì của thành phố kia nữa.

    Tôi nhớ lại những gì tên Kezess đã kể với mình về một nhánh người asura cổ được gọi là các bóng ma. Tôi lên tiếng: “Chúng ta vừa thấy tất cả các asura khác liên kết với nhau chống lại những tên bóng ma (wraith) hiếu chiến, phải không?” chủ yếu là nói với chính mình.

    Chẳng bao lâu sau, những bóng người màu trắng tràn ngập bãi biển và, cũng làm những điều giống các bóng người màu đen vốn tượng trưng cho các bóng ma đến trước trước họ, các bóng người màu trắng này bắt đầu xây nên một thành phố vĩ đại. Chỉ có điều, trước khi thành phố này được hoàn thiện, tất cả những bóng trắng mờ đều biến mất. Tôi cau mày nhìn bóng thành phố đang xây dở dang này một hồi lâu. Ngay khi tôi định quay sang Haneul và hỏi chuyện gì đã xảy ra thì mặt đất tách ra và nuốt chửng cả thành phố.

    “Khi đám rồng kia kéo lục địa Epheotus tách khỏi thế giới này, chúng đã xóa sạch mọi dấu vết về nền văn minh của chúng khỏi vùng đất này để những con người tương lai sẽ không biết gì về chúng.” Haneul buồn bã nhìn xuống bãi biển vắng tanh. Việc xây dựng và sụp đổ của hai thành phố đã khiến khung cảnh này trở nên gồ ghề và mặt vách đá bị cắt đi mất một phần. “Nó luôn ở đây. Nơi này kêu gọi mọi nền văn minh đến đây phát triển từ chính mảnh đất này.”

    “Ý ông là—”

    Tôi hóa im lặng khi một nhóm người mới tản ra khắp bãi biển. Sự tiến bộ của họ chậm hơn so với những bóng ma hay lũ rồng. Bắt đầu từ những túp lều nhỏ, họ phát triển ngôi làng của mình thành một thị trấn, rồi thành một thành phố nhỏ nằm sát vách đá. Đất đai xung quanh chúng tôi được cày xới lên và biến thành đất nâu để trồng trọt. Những đám khói dày đặc bắt đầu bốc lên từ ống khói của vài tòa nhà, giờ chúng được làm bằng gạch thay vì đất sét hay gỗ. Các bến tàu mở rộng ra đại dương và những chiếc thuyền buồm nhỏ xuất hiện. Sự tiến bộ của họ dường như bị ngừng lại một thời gian, và rồi thì…

    Những cái bóng trắng mờ bắn các ngọn lửa trắng xuống như mưa, và thành phố này bị xóa sổ trong chớp mắt.

    Ý nghĩ đầu tiên của tôi là về người djinn, nhưng tôi đã nhìn thấy một thành phố của người djinn. Chỗ này trông không giống. Nhưng, như trước đây, các hình dáng màu trắng là lũ rồng…

    Một ý nghĩ ớn lạnh làm tâm trí tôi u ám đi, và tôi quay sang Haneul để xác nhận. Cặp mắt màu hồng của gã ấy vẫn tập trung nhìn bãi biển.

    Không lâu sau, một nhóm người khác xuất hiện. Giống như trước đây, họ từ từ xây dựng vùng đất này, vượt qua nền văn minh trước đấy khi những công trình kiến ​​​​trúc cao chót vót trở thành xương sống cho một thành phố có tường bao quanh trải dài dọc bờ biển dẫn về mọi hướng. Sau đó, những hình thù màu trắng mờ lại xuất hiện, và những tòa nhà sụp đổ. Vào thời điểm lũ rồng rời đi, mọi dấu hiệu về sự tồn tại của thành phố này bị xóa sạch.

    Bé Sylvie đau đớn phát ra lời than vãn nho nhỏ, ánh nhìn không chớp mắt khi sự hủy diệt dưới dạng hình bóng mờ ảo diễn ra trước mắt chúng tôi.

    Gã Haneul nói: “Đây chỉ là một góc nhỏ của một lục địa nhỏ ở thế giới này, trong một khung thời gian hẹp thôi,” giọng vô cảm đến lạ lùng. “Cậu cần phải thấy điều này để hiểu. Chỉ khi hiểu cậu mới có thể thấy được.”

    Thời gian tiếp tục trôi qua như một cơn lũ, thêm nhiều thành phố nữa mọc lên và bị phá hủy, mỗi thành phố đại diện cho một nền văn minh, một dân tộc hoàn toàn mới. Rồi thì một thành phố mọc lên mà tôi nhận ra được.

    “Thành phố của người djinn. Nơi mà tôi đã thấy trong phiên tòa. Là thành phố Zhoroa.”

    Chúng tôi đang đứng gần một vọng tháp dùng để nhìn ra khắp thành phố này, ngay cạnh bên thác nước nhỏ. Kỷ nguyên hòa bình của người djinn dường như kéo dài hơn các nền văn minh khác, nhưng tôi biết điều gì sắp xảy ra. Khi nó xảy ra, tôi ngó đi chỗ khác. Tôi đã thấy hồi kết của thành phố Zhoroa rồi; Tôi không cần phải trải nghiệm lại nó lần nữa.

    Khi tôi quay lại nhìn, thành phố djinn đã biến mất. Không còn một mảnh vụn hay một hạt bụi nào, không còn một bức tường đổ nát hay móng nhà nào cả. Chẳng còn gì cả. Sau một hồi lâu tôi nói: “Tôi đã thấy, nhưng tôi không hiểu,”

    Gã Haneul nói: “Tôi biết chứ”

    Chẳng bao lâu sau, mọi người đã quay lại. Lần này, tuy hơi khó khăn nhưng tôi vẫn hiểu được sự việc. Họ đang xây sửa trên đỉnh vách đá đã bị bào mòn theo thời gian để tạo thêm độ dốc. Thay vì thành một bờ biển trải dài đơn sơ, mà vốn phần lớn đã bị phá hủy bởi đợt hủy diệt trước đó, thì việc xây sửa tạo nên một cái vịnh quen thuộc.

    “Ôi… khốn nạn thật,” Regis kêu lên khi nhận thức ló dạng trong tâm trí. “Đấy là nơi thành phố Etistin hiện đang tọa lạc.”

    Khung cảnh này tan biến, mặt đất dưới chân tôi tan ra, bầu trời tách thành những mảng màu mỏng manh. Một lần nữa bọn tôi lại đang trôi nổi trong cõi aether cạnh bên cánh cổng dịch chuyển. Gã Haneul đã biến mất, và thay chỗ gã này vừa đứng là khía cạnh Số Phận, cơ thể như lụa của nó tỏa sáng lên tôi và các đồng đội.

    Bé Sylvie nín thở hỏi: “Chuyện đó có thật không?” không che nổi vẻ hoảng loạn và ghê tởm ngày càng tăng lên trong tâm trí đang kết nối với chúng tôi.

    Ánh sáng quanh khía cạnh Số Phận lờ mờ đi. “Thật.”

    “Tất cả những nền văn minh đó…” Tôi phải nuốt nước bọt, làm ướt cổ họng bị sưng lên khô ran của mình. “Lũ rồng đã tiêu diệt từng nền văn minh một thật ư?”

    “Thật.”

    “Không thể nào,” bé Sylvie nói, lắc đầu và quay đi.

    Tôi không cần nhìn mặt cô bé cũng cảm nhận được những giọt lệ đang chảy ra từ mắt. Tôi đặt tay lên lưng cô bé để gắng an ủi. “Tôi nên rút ra điều thấu hiểu gì từ chuyện này đây? Rằng lũ rồng không chỉ quét sạch người djinn mà còn dọn sạch nhiều nền văn minh khác trước chúng ư? Chuyện này giúp tôi hiểu được Số Phận như thế nào đây?”

    Cái khía cạnh Số Phận này lại bung mở đám chỉ bị cột thắt nút ra lần nữa, chỉ để sau đấy siết chặt chúng lại trước mặt tôi. “Chuyện đấy là nền tảng mà cậu phải xây dựng sự hiểu biết mới của mình về aether trên đấy.”

    “Làm sao chúng tôi có thể tin ông được? Làm sao chúng tôi tin được bất kỳ điều gì ở nơi này chứ?” Lời lẽ bé Sylvie thốt ra sắc bén và mang tính buộc tội. “Chúng ta đang ở trong cục keystone. Ông có thể chỉ là sự bịa đặt. Mọi thứ chúng ta đã thấy—kể cả cuộc trò chuyện này, kể cả ông—có thể tất cả đều chỉ là ảo tưởng.”

    Tôi nói: “Sylv à…” giọng an ủi. Thông qua liên kết tinh thần của chúng tôi, tôi kéo cô bé về phía mình. Mặc dù về mặt thực thể thì cô bé không cử động nhưng ý chí của bé vẫn kháng cự lại tôi. Một cơn rùng mình chạy khắp người cô bé, và hơi thở của bé trở nên dễ chịu hơn.

    Khía cạnh Số Phận treo bất động trong khoảng hư không. “Thật sai lầm khi phát ngôn rằng chúng ta đang ở trong một vật tạo tác mà cô gọi là cục keystone.”

    Ngay khi thực thể này lên tiếng, tôi thọc mấy ngón tay vào xương ức, đột nhiên nhận ra cảm giác ngứa nhói khủng khiếp phát ra từ lõi mình. Tôi chưa trở lại cơ thể thật của mình, tôi vẫn cảm giác được khoảng cách giữa nó và tôi hiện giờ, nhưng đồng thời, tôi gần như cảm nhận được hơi thở của mình di chuyển đều đặn vào ra khỏi phổi, ngực tôi nở ra rồi co lại. Khi tập trung, tôi thậm chí còn nghe được tiếng bé Sylvie đang ngồi cạnh, hơi thở của bé gấp hơn, dứt khoát hơn, giống như ai đó thức giấc do gặp ác mộng vậy.

    Chúng tôi gần hơn với chính cơ thể mình, nhưng vẫn chưa hoàn toàn ở nơi này hay chỗ khác.

    “Đúng vậy đấy, Arthur-Grey à. cậu không hoàn toàn ở trong khối keystone hay thế giới thực đâu. Tâm trí của cậu ở đây, với tôi, trong nhà tù này.” Ánh vàng từ nó sáng lên chập chờn theo cái kiểu mà não tôi sẽ phiên dịch là cảm xúc tức giận. “Ba người các cậu đơn giản có thể chọn tin vào điều này. Số Phận thì ở cả bên trong lẫn bên ngoài khối keystone đấy, giống như các cậu hiện giờ vậy.”

    Tôi hỏi: “Nhà tù ư?” chưa hiểu hết ngụ ý mà khía cạnh Số Phận nói là sao.

    Hai cánh tay dệt nên từ các sợi chỉ vàng giang ra ​​hai bên hông của hình nhân kia, một cử chỉ dường như bao quát toàn bộ cõi aether này. “Thế giới ngoài kia, là một hành tinh của lửa và đất, nước và không khí, nó không được phép phát triển theo lộ trình tự nhiên của mình. Còn nơi này—là cõi aether này như cách cậu nghĩ về nó—là một dấu hiệu của thế giới kia, vốn nơi này đang bị đè nén, bị bóp thắt lại. Nơi này không tự nhiên, sự hình thành của nó giống như một khối u mọc trên cái thế giới đang thức giấc kia.”

    Bé Sylvie lùi lại vài bước. Làn da nhợt nhạt và mấy ngón ngọ nguậy cào vào ống tay áo của chiếc váy dệt từ vảy đen. “Sự hủy diệt của mọi nền văn minh kia…”

    Những lời của ông ngoại cô bé chợt hiện lên trong tâm trí tôi: Mọi thứ ta đã làm đều là để giữ cho thế giới này tồn tại, và sẽ là khôn ngoan hơn nếu ngươi đặt điều đó lên hàng đầu trước khi chế ra bất kỳ giả định xa xôi nào khác về ta. Nhưng còn nhiều điều hơn thế. Tên Kezess đã nói về sự cân bằng và về việc các asura chiến đấu lẫn hủy diệt thế giới này. Tôi không khỏi nghĩ rằng, có lẽ, hắn ta còn ngụ ý gì đó hơn là sự hủy diệt về mặt vật chất thông thường.

    Tôi ngẫm nghĩ mọi điều đã biết về aether: nó chứa đựng một loại ý thức, đòi hỏi lũ rồng phải làm việc cùng với nó, dỗ dành nó thành hình dạng mà bọn chúng mong muốn; bằng cách hấp thụ và thanh lọc aether thông qua lõi aether của chính mình, tôi đã thay đổi mối quan hệ của mình với nó, cho phép tôi trực tiếp điều khiển nó thay vì đấu tranh chỉ để gây ảnh hưởng lên nó như cái cách bọn rồng đã làm; aether có thể thay đổi thời gian, không gian và năng lượng sinh tồn của sự sống, đủ mạnh để kết nối hoặc tách rời bản chất tinh thần của một người khỏi cơ thể bằng xương bằng thịt.

    Mặc dù câu hỏi đầu tiên trong đầu tôi là tại sao, tại sao lũ rồng và thằng Kezess lại muốn kìm nén sự tiến bộ của thế giới này, nhưng đó không phải là câu mà tôi mở miệng hỏi: “Thực sự thì, aether là gì? Số Phận là gì?”

    Cái khía cạnh này nói: “Aether là mọi thứ trước sự sống và sau cái chết,” Trong khi nó nói, những sợi chỉ vàng tự quấn quanh chúng và hình nhân giống con búp bê kia to dần lên. “Aether vừa là không gian vừa là sự trống rỗng. Nó là thời gian vô tận và vô biên. Nó chính là bản chất của phép thuật ở thế giới này.” Bây giờ những sợi chỉ đang quấn quanh chúng tôi, giống như chúng tôi đang ở tâm một cuộn bông vậy. Các hình ảnh được chiếu lên từ khắp các vị trí nút thắt của mớ chỉ.

    Tôi thấy…chính mình, đang rơi. Hình ảnh này được phát từ luồng ánh sáng tỏa ra bởi một quả cầu kết thành từ sợi chỉ vàng, chỉ có điều, hình ảnh này không tập trung vào tôi là người đàn ông bên cạnh tôi. Bọn tôi rơi và rơi, và rồi… bọn tôi dừng lại. Cú ngã của tôi ngưng lại ngay trước khi va chạm với nền đất cứng, nhưng tên cướp lại không may mắn như vậy. Khung cảnh này dường như đông cứng lại. Trong khi tôi nằm bất tỉnh, vài nhịp đập yếu ớt cuối cùng từ tim của tên cướp đã bơm máu ở hàng trăm vết thương trào ra mặt đất, và một lượng nhỏ mana bám vào cơ thể hắn thoát ra ngoài không khí.

    Sau đó, còn một thứ khác cũng thoát ra; Vài bụi hạt aether nhỏ tí ti, giống như những tia lửa màu thạch anh tím, chầm chậm bay lên từ cơ thể hắn và bị hấp thụ vào màn sương aether mỏng đang lấp lánh sống động trong hình ảnh này.

    Ở bên cạnh và hơi giống với hình ảnh cái chết của tên cướp, một hình ảnh khác cũng đang được chiếu. Hình ảnh này cho thấy tôi đang rơi từ trên cây xuống, tay tôi cuốn đao gió. Một đòn tấn công nhanh gọn vào chỗ động mạch cảnh của tên buôn nô lệ, theo sau đấy là cái chết nhanh chóng của hắn. Thêm lần nữa, máu, rồi mana thoát ra và cuối cùng là một vài bụi hạt aether nhỏ.

    Những hình ảnh khác được chiếu kèm theo mấy hình ảnh này. Mỗi hình ảnh chiếu một cảnh khác nhau, nhưng tất cả đều giống nhau: cảnh chết chóc. Và đi kèm với mỗi cái chết là sự giải phóng các vi hạt aether.

    Trong số các cảnh này, tôi đặc biệt tập trung vào một cảnh. Tôi nói: “Đừng mà,” hoặc ít nhất là tôi nghĩ mình đã nói vậy. Tôi không nghe được giọng của chính mình vì nhịp tim đập thình thịch trong tai. Tôi không muốn nhìn nhưng cũng không thể rời mắt đi được.

    Trong hình ảnh này, thi thể của bố tôi nằm tan nát giữa cảnh tàn khốc của trận chiến. Tôi nghĩ bố đã…mất rồi, nhưng mana vẫn bám lấy ông ấy. Môi ông ấy đang cử động, chỉ một chút thôi. Tôi không thể rời mắt khỏi hình ảnh khủng khiếp này được. “Alice ơi. Ellie ơi. Art ơi.” Môi bố chuyển động chậm rãi, im lặng đọc tên chúng tôi lên. “Anh yêu em. Bố…yêu các con. Bố…” Môi bố bất động, và lực mana nén trong lõi ông ấy giãn ra. Mana được tinh luyện bởi lõi bốc lên từ người bố như hơi nước vào sáng mùa đông lạnh giá. Và rồi, tới aether theo sau.

    Tôi nhắm mắt lại. “Thế là đủ rồi. Tôi đã…hiểu.”

    Khi tôi mở mắt ra lần nữa, khía cạnh Số Phận đã xuất hiện trở lại với dạng người tạo nên từ các sợi chỉ vàng dồn chặt thành đống.

    Bé Sylvie đan mấy ngón tay mình vào kẽ ngón tay tôi và nắm chặt lấy bàn tay tôi. Tôi cảm nhận được cô bé đang san sẻ một phần gánh nặng cảm xúc mà cảnh tượng đó đã đè lên vai tôi.

    Regis đứng ở bên kia hông tôi, cậu ấy lắc đầu, khiến ngọn lửa trên bờm gợn sóng phất phới như một lá cờ. “Vậy chính xác thì, aether…là gì? Người chết à?”

    Những sợi chỉ vàng rung lên kèm ánh sáng như thể giận dữ. “Aether là năng lượng phép thuật bị gom nén lại một chỗ mà khi một sinh vật chết đi sẽ để lại chúng.”

    Tôi nói thêm: “Và nó…mang theo chút ý thức nào đó về mục đích của họ,” các phần kiến thức đã dần chắp nối lại khớp nhau trong tâm trí tôi. “Aether có nhận thức và ta có thể gây ảnh hưởng lên nó…bởi vì nó đã từng sống rồi.”

    Những giọt lệ sáng long lanh trong đôi mắt của cô bé kết khế ước với tôi. “Đó là lý do tại sao nó nhớ được những hình thù đã có trước đây. Toàn bộ nền văn minh của người chết. Ngoài người djinn ra, những chủng người khác hẳn đã đạt đến giai đoạn có thể sử dụng aether. Các mẫu thức phép…là tiếng vọng từ ý thức tập thể của họ, thứ được gắn kết thành phép thuật sống.”

    Khía cạnh Số Phận kia rung chuyển, và toàn bộ cõi aether này dường như thu sát lại quanh chúng tôi. “Cái khối u vốn được gọi là cõi aether này phải vỡ tung ra nếu thế giới kia muốn quay trở lại cái quỹ đạo thông thường của nó,” khía cạnh này nói thêm: “Thế giới kia sẽ đau khổ khi không có lượng aether này, và lượng aether này sẽ đau khổ nếu không có thế giới kia.”

    Tôi hình dung rằng linh hồn của mọi người đã đi từ thế giới ngoài kia ngưng tụ vào cõi aether này và không khỏi tự hỏi liệu có phần nào đó của bố tôi cũng ở đây không. Không chỉ bố tôi, mà cả chú Adam, bà Sylvia, bà Rinia, cô chú nhà Eralith và vua hậu nhà Glayders, Feyrith, bà Cynthia…có quá nhiều người chết không thể kể hết tên. Có phải họ đang đau khổ, bị mắc kẹt trong nhà tù phi tự nhiên này không?

    Bé Sylvie nói: “Từ hình ảnh trong tâm trí mà con thấy được, hồi ở trong Khu Tàn Tích,” nhẹ lắc người và rút bàn tay ra khỏi tay tôi. “Cô ta đã nói rằng cõi aether là nơi mọi thứ kết thúc…” Đôi mắt cô bé nheo lại khi nhìn vào khía cạnh Số Phận kia. “Chính xác thì, thế giới này đang bị đè nén ra sao?”

    Cái đầu không gương mặt này quay sang nhìn bé Sylvie. Thay vì dùng lời lẽ, những hình ảnh lóe lên trong tâm trí chung của ba chúng tôi: hàng bãi xác chết, aether trồi lên từ người bọn họ như những con ma màu tím; hình bóng một con rồng đang thổi lửa làm lủng một lỗ ở cấu trúc thế giới này; một khu vực nằm ở lưng chừng nhiều nơi trên thế giới này đang hút những bụi hạt năng lượng màu thạch anh tím cứ như một miếng bọt biển thấm nước; những làn sóng dày đặc các thứ gì đấy tràn ra từ một khe nứt giữa trời và văng dội khắp mặt đất trên thế giới…

    Những hình ảnh này mờ dần, và khía cạnh Số Phận tiếp tục nói: “Bàn tay đầy vảy của lũ rồng đang bóp cả thế giới này lại. Chỉ khi cú kìm kẹp của nó bị phá vỡ thì những bức tường giả làm hỏng trật tự tự nhiên mới bị phá bỏ.”

    Bụng dạ tôi thắt lại. Tôi không thể diễn tả chính xác được cảm giác này là gì, nhưng có gì đó trong giọng điệu của sinh vật này khiến tôi khó chịu. “Chuyện gì sẽ xảy ra khi mấy ‘bức tường giả’ này sụp đổ?”

    “Sự tồn tại tiếp diễn. Các thế giới vẫn quay tiếp. Thời gian sẽ tiến về phía trước như nó phải thế.” Với mỗi lời thốt ra, những sợi chỉ vàng nhấp nháy thứ ánh sáng mờ nhạt.

    Bé Sylvie nghĩ: ‘Sự hỗn loạn toàn diện (Entropy),’ cụm từ này dội lại trong tâm trí tôi với vẻ đáng lo ngại. ‘Trật tự tự nhiên là đi theo mũi tên của thời gian. Đúng như cô ấy nói.’

    Vùng không gian aether quanh bọn tôi cứng lại, xác định ra những mép ranh giới rõ ràng, rồi đến màu sắc, và cuối cùng là kết cấu bề mặt, khung cảnh của thế giới thực lại len lỏi hiện ra quanh chúng tôi. Khung cảnh bất động gồm hai màu xanh lam và vàng kim sáng chói giống như chúng tôi đang đứng sau cánh cửa sổ bằng kính màu ghép vậy. Nhưng khi tôi quay lại nhìn quanh thì các mép ranh giới kia đã bị thổi đi, chỉ còn cát bay trong gió.

    Chúng tôi đang đứng trên sa mạc. Một cơn gió lớn thổi từ phía đông sang, tạt cát vào mặt cả bọn. Hình nhân dệt từ các sợi chỉ lại lần nữa hóa thành gã Haneul. Gã ấy vẫy tay, gió liền dịu đi. Cát trôi dạt khắp nền sa mạc như tuyết mịn. Từ đằng xa, tôi có thể thấy được tảng đá cao dựng đứng lên đã đánh dấu vị trí gã djinn kia đang núp.

    Gã Haneul đang khoanh tay, mỗi bàn tay thọc vào ống tay áo đối diện như mấy vị sư già. Đôi mắt gã ấy nhắm lại, và gã quay mặt về phía mặt trời. “Hãy sử dụng cái ấn mà cậu gọi là ‘God Step’ đi.”

    Tôi lưỡng lự. Thay vì làm theo hướng dẫn của gã Haneul, tôi cúi xuống và lướt ngón tay trên cát. “Đây có phải là thế giới thực không?”

    “Không.” Gã Haneul không nhìn tôi mà vẫn giữ nguyên tư thế thiền định. “Chúng ta vẫn đang ở vùng lưng chừng. Những gì cậu làm bây giờ sẽ chẳng gây ảnh hưởng gì đến bên ngoài khối keystone cả, nhưng nó sẽ giúp tôi cho cậu thấy lời đáp với câu hỏi của cậu.”

    Be1 Sylvie nghĩ: ‘Ba Arthur à, cẩn thận đấy.’

    Đứng thẳng lên lại và phủi cát dính trên da, tôi hít sâu vào một hơi. Với một chân trong thế giới thực và một chân trong cục keystone này, thật dễ dàng để truyền aether vào ấn godrune đấy. Các đường chạy aether, là những lằn ánh sáng tím rực rỡ, kết nối từng điểm trong không gian lại với nhau. Ngoại trừ việc mấy đường chạy này không còn thẳng tắp như trước nữa. Mỗi điểm riêng lẻ đánh dấu việc dùng được làm điểm chạy cho chiêu God Step giờ phình ra, như thể ở đầu bên kia điểm đến có gì đó đang đẩy chèn vào vị trí đấy, và các đường chạy kết nối với nhau thì bị cong và biến dạng.

    Gã Haneul lại mở mắt ra. Mống mắt màu hồng nhạt nhuốm những bụi hạt thạch anh tím dưới ánh mặt trời. “Tôi đã đưa cậu đến một tương lai nơi cậu đã đánh bại được những kẻ thù của mình rồi, Arthur-Grey à. Cái thứ ý định bóp chặt thế giới này đã bị giải phóng đi, nhưng thế giới vẫn cần có cậu. Tôi sẽ dạy cậu cách mổ vết thương.”

    (Người dịch: “Cái thứ ý định bóp chặt thế giới này” là đang nói đến ác ý của lũ rồng. Khi hóa cõi aether thành cát là đã đưa cả nhóm Art đến thế giới tương lai sau khi Art giết Agrona và Kezess. Thú vị ở đây là cụm “I will teach you how to lance the wound”. Danh từ của Lance thì ta đã biết rồi, còn động từ của nó là mổ vết thương, có thể đây là một ý đồ ngầm từ tác giả khi đặt tên các tướng Dicathen là Lance chăng?)

    Bé Sylvie lo lắng xích bàn chân trên cát đến cạnh tôi. Regis tia gã Haneul với vẻ thận trọng.

    Thay vì bước vào các đường chạy aether, tôi kiểm soát một đường thôi, giống như cách tôi đã làm với những sợi chỉ vàng tượng trưng cho Số Phận.

    “Tốt,” gã Haneul nói. “Bây giờ, hãy hình dung trong đầu cậu cách mọi đường chạy này kết nối với nhau thành một vòng lặp liên tục, giống như sợi dây trong trò chơi dây của bọn con gái1 vậy, rồi chạy vào và chạy ra khỏi từng điểm không gian một. Truyền năng lượng vào cái ấn mà cậu gọi là Lời Cầu Hồn của Aroa và xé toạc sợi dây ra.”

    (Người dịch: hình minh họa trò chơi dây – cat’s cradle mình sẽ để cuối chương)

    Trong khi vẫn duy trì độ tập trung vào ấn God Step, tôi chia thêm đầu ra cho lượng aether của mình và chuyển một luồng aether tới ấn Lời Cầu Hồn của Aroa. Từ xa xăm nơi cơ thể thực, tôi vẫn cảm nhận được các ấn này thoáng qua sưởi ấm lưng mình. Những vi hạt aether màu tím sáng rực chạy xuống hai cánh tay rồi tràn qua bàn tay. Bám cố định vào đường chạy kia, tôi thở gấp.

    Hai cánh tay tôi phồng lên. Aether theo bản năng tự tràn ngập các cánh tay, và thậm chí tôi còn lôi chúng vào tay mạnh hơn. Tôi bắt đầu run rẩy, nhưng đường chạy vẫn an toàn, thậm chí không bị uốn cong đi dưới sức mạnh của tôi.

    “Đây không phải bài kiểm tra sức mạnh thể chất thô bạo mà là bài kiểm tra về độ thấu hiểu sâu sắc.” gã Haneul kiên nhẫn giải thích. “Độ thấu hiểu sâu sắc của cậu về cái ấn này chưa đầy đủ và hiểu biết của cậu về nhánh aevum còn hạn chế. Nhưng cậu đang gắn bó với một người hiểu biết về nhánh này hợp hơn cậu. Hãy chia sẻ gánh nặng này với cô ấy nào.”

    Tuy thư giãn trong tâm trí nhưng không thả đường chạy ra, tôi nhìn bé Sylvie. Mắt bé chạm ánh mắt tôi kèm một cái gật đầu nghiêm túc, rồi bé tan biến thành tinh linh bạc, trôi vào lõi tôi.

    “Các cậu hãy mở rộng tâm trí cho lẫn nhau nào,” gã Haneul tiếp tục nói khi chúng tôi nhập vào tâm trí nhau. “Sự thấu thị sâu sắc của lũ rồng về nhánh aevum vốn in sâu vào linh hồn cô bé, không thể học được. Cô bé phải hoàn toàn cởi mở bản thân với cậu thì cậu mới học thành công được.”

    Tôi cảm thấy bé Sylvie đang cố gắng bộc lộ tâm trí mình, buông bỏ những rào cản mà cả hai chúng tôi đã dựng lên trong tâm trí mỗi cá nhân suốt nhiều năm để bảo vệ lẫn nhau và bảo vệ cả chính bản thân mình, nhưng điều này chẳng dễ dàng gì. ‘Sự thấu hiểu sâu sắc đòi hỏi chịu rủi ro. Trưởng thành đòi hỏi chịu đau đớn,’ cô bé nghĩ, rồi lặp lại điều đó lần nữa. ‘Con được tạo ra từ ba, và ba được tạo ra từ con. Con có thể bẻ cong đường bắn của mũi tên thời gian, vậy nên ba cũng làm được như thế.’

    Dần dần, tôi cảm thấy sự hiểu biết của bé Sylvie truyền vào mình, mỗi lần truyền thành từng tia sáng rực rỡ một.

    Hình dáng cơ thể cô bé đột ngột tan thành những bụi hạt hai màu vàng và hoa oải hương đã ngắt ngang độ tập trung của tôi. Sylv, con ổn chứ?

    ‘Con ổn,’ cô bé nghĩ đáp lại, giọng vang lên từ cơn thiền định vô cùng chăm chú này. ‘Con cảm nhận được nó, còn ba thì sao? Sức hút của sự thấu hiểu sâu sắc. Con đã vượt qua thời gian và thời gian đã đánh dấu con. Trước đây, con không chắc mình hiểu nổi điều này nghĩa là sao. Nhưng giờ thì…’

    Dần dần, tâm trí chúng tôi hòa vào nhau làm một. Vào khoảnh khắc đó, đường chạy aether bị biến dạng được tôi điều khiển giờ di chuyển, và khi một nhánh đường di chuyển, tất cả các nhánh đường khác cũng đều di chuyển theo. Hàng ngàn sợi dây tượng trưng cho các đường chạy nãy buông thõng xuống giờ thắt chặt lại, và toàn bộ mạng lưới các điểm kết nối và đường chạy đều bị uốn cong đi. Tôi không nhận thức được hoàn toàn về thứ hiểu biết gì đấy mà bé Sylvie đang chia sẻ với mình, là thứ đã khiến chuyện này xảy ra, nhưng gã Haneul đã nói đúng.

    Từng điểm một, các điểm này bắt đầu bị xé toạc ra.

    Aether tràn qua.

    Tôi tiếp tục kéo, xé toạc khoảng trống này khiến nó ngày càng rộng hơn đến tận khi—

    Bề mặt cấu trúc thực tế ở thế giới này tách mở ra.

    Tôi chộp lấy Regis, cậu ta đã tan biến và náu vào lõi tôi cùng bé Sylvie khi một vụ phun trào lực aether, thứ chẳng giống với bất cứ gì tôi từng thấy hay tưởng tượng được, hiện đang tràn khắp cái sa mạc này. Cát bụi bay tứ tung lên không trung khi bầu không khí sôi sục, nền móng của lục địa này vốn sâu dưới chỗ tôi đứng vỡ vụn ra, không chống cự lại nổi lực aether đang phun ra kia.

    Chẳng biết bằng cách nào, tôi không bị xóa sổ mà thay vào đó lại nổi khỏi mặt đất và bay lên không trung trong lúc đợt dâng trào này cuồn cuộn lên không ngừng và lướt qua mình. Tất cả những gì tôi có thể làm là quan sát từ vị trí thuận lợi luôn dần nâng lên cao hơn trong khi vụ nổ kia quét sạch sa mạc và làm nứt đến tận lõi của thế giới này. Làn sóng tím tiếp tục quét sạch thành phố Sapin, rồi san phẳng dãy núi Grand. Chẳng bao lâu, toàn bộ Dicathen đã biến mất, chìm dưới đại dương tím.

    Tôi nổi lơ lửng bên trên vụ phun trào này, bay lên và lên nữa, nhìn aether nuốt chửng các đại dương và sau đó là lục địa Alacrya trước khi tự do tràn vào khoảng không gian trống rỗng bên ngoài.

    ‘Sự chuyển động từ trật tự sang rối loạn, từ tạo nên hình dạng sang thành vô dạng. Sự phân rã của cấu trúc.’ Giọng nói phóng chiếu vào tâm trí Sylvie nghe thật trống rỗng. ‘Sự tiến triển tự nhiên của vạn vật.’

    Gã Haneul đã biến mất, nhưng hình dạng các sợi chỉ đan nhau của khía cạnh Số Phận vẫn trôi lững lờ theo tôi. “Đây là tự do đấy. Đây là khi thiếu vắng sự cưỡng ép đấy. Arthur-Grey à, đó là nơi mà con đường cậu phải đi sẽ dẫn cậu đến đấy. Cậu chính là chìa khóa.”

    Tôi quay về phía hình nhân giống con búp bê kia, cử động của bản thân chậm chạp, biểu cảm đầy vẻ ám ảnh. “Tất cả những khoảnh khắc mà ông chọc ghẹo và kích động tôi, chỉ để đảm bảo mọi việc diễn ra đúng như thế này. Tất cả là vì mục đích này—ông đang cố gắng đạt được điều gì đây?”

    ‘Arthur, kẻ hủy diệt thế giới của mình, hay người canh giữ vũ trụ,’ Regis suy nghĩ với vẻ tăm tối. ‘Tôi đề cập tới viễn cảnh tương lai thôi à nhe.’

    Khuôn mặt trống rỗng của khía cạnh Số Phận nhìn tôi một cách vô cảm. “Gió không tìm cách làm đổ cây. Sóng biển không âm mưu bào mòn vách đá. Tình trạng hiện tại của thực tế đi ngược lại với sự tiến triển tự nhiên của thế giới này. Khoảnh khắc linh hồn cậu nhập vào cơ thể mình, cậu đã trở thành công cụ để sửa chữa chuyện này.”

    Tôi nhẹ phẩy tay qua hành tinh bị phá hủy kia, nó vẫn bị bao quanh bởi làn sóng aether càng lúc càng mở rộng ra. “Nhưng sửa chữa chuyện này ư? Làm sao mà chuyện này tốt hơn những gì mấy thằng Kezess hay Agrona đã làm được?” Tôi hất tay đi, gần như tuyệt vọng. Và ẩn sau vẻ tuyệt vọng này là một cơn thịnh nộ đang dần tích tụ lại. “Không. Không, đây không phải là tương lai. Tôi phủ nhận nó. Tôi từ chối tin vào chuyện này.”

    Khía cạnh Số Phận nói: “Dĩ nhiên,” ánh sáng vàng mờ ảo nhấp nháy dọc theo những sợi chỉ thắt lại tạo hình nên nó. “Còn hiện giờ. Đây là con đường duy nhất để tiến về trước. Và theo thời gian cậu sẽ nhận ra điều này thôi. Không có giới hạn về số lần chúng ta có thể nói về chuyện này. Rồi cuối cùng thì cậu sẽ sống theo chuỗi sự kiện hoàn hảo làm cậu nhìn ra sự thật này thôi.”

    Tôi há hốc mồm nhìn hình dạng búp bê kia. “Nếu tôi không bao giờ rời khỏi cục keystone này, thì tôi không thể hủy diệt thế giới được.” Vẻ mặt tôi đanh lại thành một ánh nhìn dữ tợn. “Nếu cần thiết, thì tôi sẽ ở lại đây vĩnh viễn. Không gian di động đang chứa tôi rốt cuộc cũng sẽ sụp đổ, cơ thể tôi sẽ bị phân hủy và chết, còn hoặc không thì tên Agrona sẽ tìm ra và giết tôi.”

    “Các khả năng có thể xảy ra là vô tận.” Ánh sáng tỏa ra từ khuôn mặt trống rỗng của hình nhân kia nhấp nháy, và tôi không khỏi nghĩ rằng nó đang mỉm cười với mình. “Nhưng mọi tình huống có thể xảy ra đều sẽ dẫn đến việc phá vỡ lớp rào chắn và giải phóng aether trở lại thế giới thực. Và ở mọi phiên bản tình huống có thể xảy ra đấy, thì cậu đều là mũi giáo đâm vỡ khối u kia thôi.”

    Bé Sylvie nghĩ với tôi: ‘Nó không thể biết chắc được điều đấy,’

    “Không gian, thời gian, sinh mệnh. Cùng với nhau, những khía cạnh này của aether sản sinh ra Số Phận. Và Số Phận là hành động của việc biết, của việc canh chỉnh mọi thứ đúng vị trí của nó như thế đấy,” khía cạnh này trả lời. “Tôi biết chắc được điều đấy, thì đó là bởi vì thế giới này chẳng còn cách nào khác để tồn tại được nữa.”

    Regis bĩu môi chế giễu, tiếng ồn lan khắp người tôi giống một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi Regis đế thêm lời vào: ‘Thật là nhảm cứt. Chuyện này nhảm nhí toàn tập. Có thể mấy mẩu mấy miếng tụ lại thành Số Phận đã từng tồn tại, nhưng còn cái mõm này á, cái khía cạnh Số phận này á, lại chẳng hiểu gì về sự sống cả.’

    ‘Nó nhìn xuyên khắp không thời gian giống cái cách ta ngồi một chỗ vắt chân lên nhìn khắp phòng vậy,’ Bé Sylvie nói, nối tiếp theo suy nghĩ của Regis. ‘Có bao nhiêu triệu—có lẽ là tỷ—sinh mạng đã sống và kết thúc để cùng nhau tạo nên Số Phận chứ? Nó có thể nhìn tiến hay lùi thời gian để nghiên cứu nhân quả, nhưng nó không hiểu nổi động cơ và không coi trọng các cá nhân. Đối với một thứ gì đó đã trải nghiệm quá nhiều chết chóc, mất mát ở quy mô rộng, thì chúng ta—hay cả thế giới của chúng ta—thật là quá nhỏ bé trong suy nghĩ của nó.’

    Tinh linh bạc do cô bé hóa thành trôi ra khỏi ngực tôi trước khi hiện hình lại cạnh tôi. “Việc tiêu diệt toàn bộ sự sống của thế giới này có phải là một phần cần thiết để đưa mọi thứ trở lại bình thường không?”

    “Không, nó không cần thiết. Nó là chuyện tự nhiên. Đó là chuyện không tránh được. Nó là…không quan trọng.”

    ‘Ngươi đã nhìn thấy mọi tương lai, mọi kết quả có khả năng sẽ xảy ra ư?’ Regis hỏi, tâm trí cậu ta hướng suy nghĩ này trực tiếp đến khía cạnh Số Phận.

    Nó bình tĩnh trả lời: “Số Phận là mọi tương lai, là mọi kết quả có khả năng sẽ xảy ra.”

    Dưới chân chúng tôi, thế giới này đã biến mất. Bất kỳ liên hệ nào giữa lục địa Dicathen với lục địa Epheotus đều biến mất. Cái món súp aether trông sền sệt này che luôn các vì sao xa xôi, cả mặt trời và mặt trăng, khiến không phân biệt được bầu trời với cõi aether nữa.

    Tôi nói: “Nhưng ông vẫn có thể mắc sai lầm,” giọng nhẹ nhàng, sự tập trung của tôi hướng vào trong tâm trí khi vật vã nghĩ ra vài quan điểm để phản bác. Bất chấp những gì mình vừa nói, tôi không có ý định bị nhốt mãi mãi bên trong cục keystone này. “Ông không thể thấy được mọi thứ—thôi được rồi, có lẽ là ông có thể, nhưng ông không thể hiểu mọi thứ mình nhìn thấy. Khi tôi đến đây, ông đã nhầm tôi với ký ức được lưu giữ trong viên pha lê kia.” Lời lẽ hiện ra trong đầu tôi nhanh hơn khi tôi nói tiếp: “Bằng cách nào đấy ông đã nghĩ rằng gã Haneul kia, vốn là một người djinn cổ đại nào đó đã chết rất lâu trước khi tôi tái sinh ở thế giới này, là bạn của tôi, mặc dù tôi thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe nói về anh ta.”

    Ánh sáng nhấp nháy lẻ tẻ lên xuống trên cơ thể hình nhân được đan bằng chỉ kia. “Nhưng khả năng không thể mắc sai lầm không phải là thành phần cần thiết để thành công khi vươn tới trạng thái cân bằng tự nhiên. Thất bại khi hành động là cách thế giới này phát triển, là một thành phần tự nhiên của sự phân rã gây hỗn loạn toàn diện.”

    Tôi nhắm mắt lại và dúi hai lòng bàn tay lên mắt với vẻ chán nản. Cuộc trò chuyện này chỉ chọc cho mình điên tiết lên. Hẳn phải có một cách tiến về phía trước chứ, nhưng—

    Tôi thở hổn hển, một nhận thức ập vào người như bị dội một gáo nước lạnh. Bọn tôi đang ở một nửa trong thế giới thật cơ mà, và tôi đã có thể dễ dàng tiếp cận được các ấn godrune của mình.

    Tôi giải phóng aether khỏi lõi và nó di chuyển dọc theo các kênh dẫn mà tôi đã rèn luyện cho rắn chắc lại trong hố dung nham ở Khu Tàn Tích để đến tới lưng tôi, truyền vào cái ấn đó.

    Tâm trí tôi bừng sáng, sự tập trung của tôi được chia thành vài nhánh cùng một lúc. Dùng ấn Gambit Vua. Vẻ mệt mỏi âm ỉ và suy nghĩ mịt mờ mà tôi đã trải qua trước đấy đã biến mất. Tôi ở đủ gần cơ thể mình để có thể dùng ấn godrune này một cách bình thường. Ngay tức khắc, tâm trí tôi bắt đầu theo đuổi đồng thời nhiều kiểu lập luận khả thi khác nhau, trút bỏ sự tức giận, chán nản và mất tinh thần mà tôi vừa cảm thấy ban nãy và thu mình trong vẻ an ủi lạnh lẽo đến từ tư duy lý trí luôn đòi hỏi bằng chứng thực tế mà cái ấn này mang lại.

    Mỗi sợi chỉ vàng nối vào từng nhánh suy nghĩ của tôi. Với mỗi một suy nghĩ đang cân nhắc, thì đều có sợi chỉ Số Phận ở đó, theo dõi các dòng suy nghĩ đang diễn ra. Cho dù tôi có nghĩ ra đến bao nhiêu suy nghĩ cùng một lúc thì những sợi chỉ của Số Phận này vẫn đan xen vào mỗi suy nghĩ đó.

    Có một trình tự cần thiết dẫn đến các sự kiện và tôi sắp xếp chúng theo thứ tự cần thiết khi bắt đầu cố giải từng bước một. Tuy nhiên, giống như các đường chạy aether kết nối và xuyên qua cả thế giới thật lẫn khoảng hư không aether này, mỗi bước giải đều móc nối với bước kế tiếp thành một vòng lặp. Tôi không thể hoàn thành bất kỳ mục tiêu cá nhân nào mà mình đã đề ra—chẳng hạn như thoát khỏi cục keystone kèm sự thấu hiểu sâu sắc về Số Phận—mà không biết cách hoàn thành những gì xảy ra trước và sau đó.

    Những sợi chỉ vàng này hoạt động như một cái la bàn. Thay vì Số Phận kiểm tra các dòng suy nghĩ của tôi, tôi dùng những sợi chỉ Số Phận này kéo từng khung hình riêng lẻ trong các tâm trí bị phân nhánh của mình tua tiến hay tua lùi thời gian, không chỉ xem xét nhiều khả năng khác nhau có thể sẽ xảy ra mà còn chủ động tìm kiếm chúng bằng cách dùng kỹ năng của khối keystone để tạo ra toàn bộ các thế giới ảo và các dòng thời gian ảo.

    Ở nhiều điểm sáng khác nhau trong con mắt tâm trí của bản thân, tôi thấy hàng chục, thậm chí hàng trăm cuộc trò chuyện khả dĩ với Số Phận đang cùng đồng thời diễn ra, xem hết chúng từ đầu đến cuối. Tôi hình dung trong tâm trí càng nhiều trận chiến chống lại Agrona và Kazess càng tốt, tìm kiếm một kế hoạch hiệu quả để quét sạch cả hai thằng này khỏi thế giới mà không vô tình phá hủy nó. Việc tìm ra giải pháp cho vấn đề mà tụi nó bày ra thậm chí còn phải cân nhắc đến các hành động giải phóng áp lực cho cõi aether và đưa thế giới của chúng ta trở lại quỹ đạo phát triển thích hợp của nó, bởi vì bất kỳ nỗ lực nào nhằm làm được điều này đều phụ thuộc hoàn toàn vào kết quả của hai sự kiện ban đầu.

    Bất chấp những nỗ lực hết mình của tôi nhằm khám phá ra các giải pháp có tiềm năng để giải phóng lượng aether dồn đọng kia, thì kết quả của bất kỳ chuỗi nhân quả cụ thể nào cũng đều bị thay đổi đáng kể do cách tôi giải quyết các tình huống trước đó, tạo ra một vòng lặp của sự hủy diệt bất tận theo chu kỳ mà ngay cả suy nghĩ bằng ấn Gambit Vua thì cũng phải vật lộn để hiểu ý nghĩa.

    Không có cảm giác về thời gian trôi qua nữa, chỉ còn vô số các khả năng có thể xảy ra đang bày ra cho tôi tính toán.

    Chỉ khi có một ngón tay quẹt qua mặt mình, tôi mới chợt nhận diện lại được phần nào cảm giác về bản thân vốn đang tách biệt khỏi vô số chuỗi suy nghĩ khác nhau, chúng cứ cứ càng lúc càng mở rộng, phân đoạn tẻ nhánh liên hồi trong đầu mình.

    Bé Sylvie đang nổi lơ lửng trong khoảng không trước mặt tôi. Cô bé nhìn xuống bàn tay mình đang có máu nhỏ giọt. Tôi liếm môi và nếm thấy vị của muối và sắt.

    Một lúc sau bé Sylvie nói: “Ba Arthur à, mũi ba…”

    Tôi cố tập trung dồn aether vào cái mũi đầy máu. Lõi tôi không phản hồi lại.

    Từng nhánh một trong hàng chục nhánh suy nghĩ riêng biệt va chạm vào nhau, mỗi nhánh đụng nhau đều khiến tôi nhói đau khắp đầu. Thật là vật vã để tập trung đủ suy nghĩ hướng vào trong cơ thể nhằm kiểm tra thử chuyện gì đang xảy ra.

    Lõi tôi giờ trống rỗng, lượng aether cuối cùng đang cháy hết để làm nhiên liệu cho các ấn godrune, tất cả chúng đều tỏa sáng ánh vàng hoàng kim ấm áp sau lưng tôi.

    Mắt tôi chớp chớp và tôi cảm thấy người mình như chùng xuống. Một cánh tay khỏe mạnh vòng qua người, giữ cơ thể tôi không gục xuống mặc dù cả bọn đang bay trôi nổi tự do trong vùng hư không.

    ‘Này, sếp, cậu cần hấp thụ chút aether này đi,’ Regis động viên tôi, tâm trí tỉnh táo sáng suốt của cậu ấy chuyển những khối than hồng đau đớn nóng bỏng xuống tận gốc đầu óc tôi.

    ‘Ông ấy không thể hấp thụ…’ Nỗi sợ của bé Sylvie khiến sống lưng tôi run lên. ‘Lõi aether thật của ổng ngoài đời hiện trống rỗng luôn rồi!’

    Suy nghĩ của hai người họ rõ ràng rồi lại phai mờ dần đi. Tôi không hiểu nổi nội dung họ đang nói, không dõi theo được suy nghĩ nào là của tôi nào là của họ. Ấn Gambit Vua vẫn còn hoạt động phải không nhỉ? Cảm giác như não tôi bị cắt ra thành trăm mảnh, giống như hồi xưa ở Trái Đất mấy lát cắt não được đem trưng bày vì mục đích khoa học vậy, mỗi lát não bị ép chặt vào tấm kính và phô ra cho cả thế giới ngắm…

    Thế giới này không thể thấy được bộ não của tôi. Nhưng những sợi chỉ của Số Phận kia thì có thể. Số Phận đã đến với tôi, quấn bện vào từng tuyến đường ý nghĩ đang suy tư kia, vào từng chuỗi sự kiện được lý thuyết hóa kia. Những sợi chỉ vàng kia đã quấn quanh khắp mọi suy nghĩ phân nhánh của tôi.

    Những sợi chỉ vàng này không phải cái la bàn, tôi nghĩ với chút ý thức cuối cùng mà mình có. Tôi mới là cái la bàn.

    Bóng tối bao trùm tôi, nuốt chửng tâm trí và suy nghĩ của tôi, thậm chí nuốt cả những sợi chỉ vàng vướng víu kia.

    Qua mi mắt đang nhắm chặt của tôi, trong khoảng không đen kịt bao la này, một đốm sáng nhỏ xuất hiện phía đằng xa. Ánh sáng kia ngày càng gần hơn, sáng hơn, và rồi, mọi thứ xung quanh tôi trở nên sáng chói mờ ảo, buộc tôi phải nhắm mắt lại. Những âm thanh không phân biệt rõ lời ập vào tai. Khi tôi gắng nói, lời lẽ phát ra như tiếng khóc.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa trò chơi dây - cat’s cradle của tụi con gái:
    2. 2. Lão tác giả câu chap vl ra. Giờ thì tôi không dám xin donate từ người xem nữa, vì chap nào cũng dài vl rồi.
    3. 3. Tóm tắt: Art cãi nhau với Số Phận.
    4. 4. CHƯA check in nghiêng (italic) từ câu gốc của tác giả.
    5. 5. Ver.1: May-17st-2024; ver.2: May-31st;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...