Chương 479

Vươn lên

Tên gốc: "Chapter 477: Ascension"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Giờ thì mọi thứ đều trở nên hợp lý rồi. Dù có là lý do gì đi nữa, thì em Tess vẫn là vật chứa cho nhỏ Cecilia. Có lẽ là vì mối quan hệ giữa tôi với em ấy ở thế giới này đã tạo ra cầu nối chăng, nhưng chuyện này chả thành vấn đề nữa.

    Nếu cả tôi và Nico đều trở nên mạnh mẽ như vậy sau khi tái sinh vào thế giới này, thì liệu nhỏ Cecilia—à “Di sản”—sẽ mạnh đến mức nào nếu cô ta tái sinh vào cơ thể của em Tess?

    Tiếng vang xa xăm từ ý nghĩ của tôi vọng tới vọng lui bên trong con người tỉnh táo hiện tại của mình.

    “Sylvie. Con biết bà Rinia đã nói gì mà.” Giọng điệu cầu xin của tôi vang lên, nhưng đây chỉ là những sự kiện diễn ra lập lại như cũ do hiệu ứng kỳ lạ của khối keystone kia tạo nên. “Chúng ta không thể để chúng bắt em Tess được.”

    Tôi cảm thấy bé Sylvie đang lắc đầu khi dựa vào sau tấm lưng nhỏ bé của tôi. Cô bé đang giữ tôi lại, ngăn tôi đánh tiếp. Bởi vì thằng Cadell và tên Nico sắp bắt em ấy. Còn tôi thì sắp chết. Bé nói: “Cả hai ta đều sẽ mạnh mẽ hơn,” giọng sụt sịt. “Miễn là ta còn sống, thì ta còn có cơ hội.”

    Với ấn Lời Cầu Hồn của Aroa đã được truyền aether vào, tôi với tay ra kẹp sợi chỉ màu vàng kim vô giữa mấy ngón tay mình. Thời gian đóng băng lại.

    Em Tessia vẫn đang thực hiện hành động quay lưng lại với tôi. Em vừa mới nói mấy lời mà tôi đã từng sợ rằng có thể là những lời trăn trối cuối. Giờ khi thời gian bị đóng băng lại, thì nhìn hơi buồn cười; tôi bị phân tâm đến nỗi vẫn chưa nghe được những gì em nói. Tôi đã định lùi thời gian lại, để chú ý kỹ hơn lời em, chỉ là…

    Em Tessia trông nhuốm máu và mệt mỏi vì trận đánh, phía sau lưng em là thằng Cadell và tên Nico đang chờ sẵn. Thành phố ở vùng Telmore đang bốc cháy xung quanh cả bọn, ngọn lửa cao ngút trời trông như lớp kính màu ghép (stained glass) trên nền trời đầy khói.

    Đây là thời khắc mọi thứ thay đổi.

    Tôi đã thông báo với Regis và bé Sylvie: Và đây là thử thách tiếp theo mà chúng ta phải vượt qua nếu muốn tiếp tục tiến về trước.

    Cơ thể bé Sylvie sau lưng tôi giãn ra vì bé đã kiểm soát được ý thức của bản thân. Cô bé thả lỏng hai cánh tay, buông thõng bên hông, và cô bé rảo bước quanh, ánh mắt quét qua nhìn khắp chiến trường bị đông cứng lại.

    Regis hiện ra cạnh tôi, bước ra khỏi bóng râm rồi đi vào thế giới do khối keystone này tạo ra trong hình dạng sói bóng tối to lớn. “Và chính xác thì ta làm điều đó bằng cách nào đây, hỡi chàng công chúa?”

    Chúng tôi đã dành một khoảng thời gian lần theo mấy sợi chỉ của thời gian và Số Phận để tua tới tua lui những năm đầu đời của tôi, nhưng cả bọn vẫn chưa mở khóa được bất kỳ sự thấu hiểu sâu sắc nào trong cơ chế của cục keystone này hay ở khía cạnh Số Phận cả. Cho dù là vì có sự hiện diện vững chắc của Regis và bé Sylvie trong tâm trí, hay nhờ đặc tính tương tác trực tiếp với mấy sợi chỉ màu vàng kim bằng ấn Lời Cầu Hồn của Aroa đi nữa, thì tôi đã phát hiện ra rằng mình có thể tạo nên các thay đổi và khám phá các sự kiện khác đi với sự kiện thật đã từng diễn ra mà không làm bản thân quên đi nhận thức như trước.

    Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy, Regis búng người nhảy xa khỏi tôi đến đứng cạnh Nico. Với vẻ mặt tinh nghịch, Regis chồm lên và há hàm ngậm quanh cổ Nico. Hành động đó làm sợi chỉ điều khiển bị giật tuột khỏi tay tôi, và thế giới này chuyển động trở lại. Một vệt máu phun ra, và Nico loạng choạng lùi lại, ngã mạnh xuống đất kèm tiếng kêu ùng ục nghẹn ngào.

    Trước khi cảnh này kịp tiến xa hơn, tôi lại nắm lấy sợi chỉ bằng ấn Lời Cầu Hồn của Aroa và kéo nhẹ, tua ngược thời gian về trước cuộc tấn công của Regis. Tôi hỏi Regis, giọng đầy vẻ bực tức: “Cảm thấy đỡ bực hơn chưa?”

    Cậu ấy thừa nhận: “Chưa đỡ lắm,” đôi vai chó cún nhấp nhô khi cậu ta thở dài thườn thượt.

    “Tập trung nào,” bé Sylvie nhẹ nhàng quở trách cậu ấy trước khi quay lại với tôi. “Ba Arthur à, tiếp đi. Con sẵn sàng rồi.”

    Tôi lại tập trung vào ấn godrune Lời Cầu Hồn của Aroa này, hầu như không nhận thấy cơn nhói ngứa liên tục trong cơ thể thật nữa. Với vẻ chầm chậm, do muốn trải nghiệm mọi thứ đã xảy ra, thế nên tôi kéo cả bọn về phía trước dọc theo sợi chỉ vàng, rồi trải nghiệm lại việc tạo ra khoảng không gian ngoại chiều di động giúp tôi đưa em Tessia và những người khác rời chiến trường an toàn thông qua cánh cổng dịch chuyển được tạo nên từ huy chương do bà Rinia đưa cho.

    Bé Sylvie niệm phép của riêng mình—nếu đấy là từ thích hợp để tả những gì cô bé đã làm khi truyền năng lượng sống của bản thân mình cho tôi—và chúng tôi nhìn nhau khi, một lần nữa, bé mờ dần.

    Tôi nắm chặt sợi chỉ, làm đông cứng chúng tôi lại lần nữa.

    Bé Sylvie vẫn ở đây, dưới dạng người gồm hai phần: một phần bóng ma hình thành trong lớp bụi màu hoa oải hương và vàng kim, và một tia lửa1 bạc sáng chói từ sinh lực của chính cô bé đang trôi về phía tôi kèm theo hết thảy năng lượng còn lại trong bé, tia sáng dính chặt vào tôi. Sylv ơi?

    (Người dịch: hình minh họa dạng spark-tia lửa của Sylvie sẽ được để cuối bài)

    Bụi hạt màu bạc vẫn lấp lánh sáng trong khi hình ảnh bóng ma kia vẫn đông cứng. Tôi nắm chặt tay rồi co cánh tay lại với vẻ phấn khích. Hiệu quả rồi!

    ‘Đúng vậy, mặc dù…con đang gặp khó khăn khi buộc bản thân phải giữ được ý thức trong hình dạng này…’

    À dĩ nhiên rồi, tôi nghĩ đáp lại, cảm thấy thật ngốc khi tỏ ra vui mừng. Trôi vào người ba đi. Regis, hướng dẫn cho bé.

    Regis đã trở lại trạng thái vô thể, trôi ra khỏi người tôi và bay tới tia lửa bạc kia. Bay vo ve quanh nhau như những chú đom đóm, linh tinh bóng tối dạng wisp của Regis và tia lửa bạc của Sylvie nhấp nháy lởm chởm, mỗi lúc lại gần hơn cho đến khi họ biến mất trong lồng ngực tôi.

    Bé Sylvie nghĩ: ‘Ồ!’ đầu óc bé thư giãn và làm tan biến cả vẻ căng thẳng mà tôi không nhận ra là mình đang gánh trong lòng. ‘Ở dạng này tốt hơn nhiều.’

    Ta đi thôi.

    Qua kẽ ngón tay tôi, sợi chỉ lại chuyển động tiếp và tôi rơi vào cánh cổng dịch chuyển mà mình đã tạo ra.

    Chỉ là…nó không dẫn tôi đến khu tị nạn dưới lòng đất như dự định. Nó đã có tác dụng với nhỏ Nyphia, Bà Astera và em Tessia, nhưng tới khi tôi rơi vào, tôi đã bước cẩn thận về trước xuyên qua thời gian và thấy được cảnh cả mạng lưới phép thuật aether như tấm thảm dệt bị mở bung đường chỉ. Lúc cánh cổng dịch chuyển này sụp đổ đã để lại một cái lỗ hổng.

    Tôi nhận ra rồi, cái lỗ này dẫn vào vùng không gian chứa aether.

    Ở ngay trong vùng không gian này là một khu sảnh lớn có diện tích hình tròn với những cây cột trụ trần phẳng mịn trắng muốt, được thắp sáng bởi thứ ánh sáng ấm áp.

    Năng lượng màu hoàng kim này đang rỉ ra nền đá rắn, đè vào các mép cạnh của cái lỗ do cánh cổng dịch chuyển để lại, nhằm giữ cho nó luôn mở khi tôi bước qua. Cánh cổng biến mất và cái lỗ hổng giữa hai chiều không gian tự thu lại nuốt chửng chính nó ngay khi tôi đi qua. Ánh sáng màu vàng kim nhấp nháy chớp tắt rồi phai mờ dần, chỉ còn lại tôi nằm trên sàn giống như lần đầu tiên tỉnh dậy trong Khu Tàn Tích này.

    Sylvie? Regis?

    ‘Bọn tôi ở đây này,’ họ cùng trả lời, giờ họ hiện là hai đốm sáng ấm áp có nhận thức nằm trong cái lõi giờ đã vỡ tan của tôi.

    Tôi nằm ngửa và cười toe toét với trần nhà trống trơn. “Hiệu quả rồi.”

    Regis hiện ra cạnh tôi và chạy lon ton khắp phòng. Cậu ấy đánh hơi loanh quanh chừng một phút. ‘Cái vụ quả trứng. Nó không có ở đây.’

    Vậy chắc chúng ta không cần đến nó nữa, tôi nghĩ, vừa lo lắng vừa hy vọng. Sylv ơi? Con thử ra ngoài được không?

    ‘Con sẽ thử.’

    Tia lửa bạc trôi ra khỏi ngực tôi. Nó chần chừ, bồng bềnh trong không khí ngay phía trước nơi vừa trú ẩn là xương thịt của tôi. Dạng sói của Regis chuyển thành thể trong suốt phi vật chất, rồi hóa thành dạng linh tinh wisp tối màu, lao đến cạnh bé Sylvie. Cả hai quay quanh nhau trong giây lát, rồi thì—

    Regis nuốt tia lửa bạc này. Hoặc ít ra thì trông nó giống vậy. Trong vài giây, chỉ nhìn thấy được bé Sylvie dưới dạng một lượng nhỏ ánh sáng bạc len lỏi phát ra qua thân xác dạng vô thể của linh tinh wisp tối màu. Những suy nghĩ kết hợp của bọn họ bị bóp méo và khó phân tích, nhưng tôi chờ đợi, tin tưởng cả hai như tin chính bản thân mình vậy.

    Regis bắt đầu phát sáng ánh vàng mờ ảo. Những vi hạt màu vàng kim và tím hoa oải hương bắt đầu tỏa ra từ linh tinh wisp và tạo thành hình dạng trước mặt tôi. Bé Sylvie đang được vẽ nên bằng ánh vàng sáng rực giữa không khí loãng nơi đây, các nét mặt của cô bé hiện rõ khi quầng sáng (halo) quanh người mờ dần. Regis xuất hiện trở lại bên cạnh, bóng tối từ cậu ta tương phản với ánh sáng của cô bé.

    Với ấn Realmheart vẫn đang hoạt động, tôi theo dõi các sợi chỉ của Số Phận một cách cẩn thận. Thú vị thay, dòng thời gian ở đây không bị thay đổi đáng kể bởi ngoại hình bằng xương bằng thịt của bé Sylvie.

    “Theo một cách nào đó mà nói, thì con đã luôn ở đây,” cô bé nói và hình dung ra quả trứng đá trong tâm trí mình. “Phần đấy trong con chưa bao giờ rời bỏ ba cả.” Cô bé lật hai bàn tay lại và nhìn chúng đầy vẻ thắc mắc. “Dẫu vậy, lạ thật đấy. Con không hoàn toàn cảm thấy …thật.” Sau đó, chẳng báo trước, cô bé tan biến lại thành ánh sáng, chỉ hiện diện dưới dạng tia lửa. ‘Nhìn nè! Con có thể—’

    Tia lửa lao tới trước, dễ dàng di chuyển qua da thịt tôi để trôi dạt xung quanh chỗ lõi vỡ còn sót lại của tôi. ‘Nhưng tại sao con làm được thế này chứ?’

    Regis nói: “Có thể đây chỉ là một trục trặc của ma trận trong cục keystone này,” ngồi xuống, thè lưỡi. “Nhưng theo quan điểm phi thường đầy học thức của tôi thì Số Phận chỉ đang địt đểu chúng ta mà thôi.”

    Bé Sylvie lại hiện ra trước mặt tôi, nhẹ nhàng mắng: “Regis, mồm với chả mép” miệng cố nhịn cười.

    “Các quy luật thực tại dường như đang bị phá vỡ khi chúng ta càng mạnh mẽ hơn,” tôi vừa nói vừa đưa tay ra siết chặt bàn tay cô bé kết khế ước cùng mình. “Tuy nhiên, nó vẫn dấy lên một câu hỏi: điều gì sẽ xảy ra lúc ta rời khỏi đây chứ? Sẽ hợp lý thôi khi chúng ta vẫn biết thêm gì đó mới mẻ qua việc học hỏi hoặc qua việc nhận được bất kỳ sự thấu hiểu sâu sắc nào nữa trong khối keystone này, nhưng giả sử nếu ba—ba không biết nữa—mở khóa được một ấn godrune mới nữa thì sao? Chỉ là nói ví dụ thế thôi.”

    “Một câu hỏi thú vị đấy, nhưng câu hỏi lớn hơn vẫn còn bỏ ngỏ ở đó,” bé Sylvie trả lời. “Làm thế nào việc này giúp chúng ta hiểu rõ hơn về Số Phận và thoát khỏi khối keystone này đây?”

    Tôi không kìm được cái cau mày hiện lên trên mặt mình. “Khu Tàn Tích là nơi lưu giữ mọi kiến ​​thức của người djinn. Mọi điều họ biết về Số Phận đều ở đây, ở đâu đó trong đây. Ngẫm lại con đường ba đã đi qua đầy rẫy những cơ hội bị bỏ lỡ. Đầu tiên, ba muốn xem điều gì sẽ xảy ra khi ba xây dựng lại lõi aether của mình trong khối keystone này. Rồi sau đó…chúng ta sẽ làm những việc mà mọi mạo hiểm giả đều làm.”

    ***

    Việc điều hướng di chuyển giữa các Khu Tàn Tích bên trong cục keystone khác với ở thực tại. Kĩ năng của tôi kéo cả bọn đi tiến đi lùi khắp dòng thời gian, điều cho phép tôi khám phá nơi này theo cách mà trước đây tôi không thể làm được. Vì tò mò, tôi kéo trôi thời gian về lúc tôi và Caera lấy được cổ vật La Bàn từ phòng cổ vật của Học viện Trung tâm, rồi cất La Bàn vào kho lưu trữ đa chiều của mình và lùi thời gian thêm lần nữa, quay lại khu vực đầu tiên ở Khu Tàn Tích mà tôi từng bước vào.

    Lại lần nữa đứng bên trong căn phòng đơn giản này, tôi nhìn vào túi không gian đa chiều của mình. Cái cổ vật La Bàn đã ở trong đây, chờ tôi dùng, mặc dù về mặt quy luật mà nói thì tôi lấy được nó từ tương lai. Cảm thấy vẻ phấn khích dâng cao, tôi rút cái La Bàn ra và lật nó qua lại trong lòng bàn tay. Quả cầu bóng loáng này vẫn là một cổ vật hỏng, thế nên tôi khởi động phép Lời Cầu Hồn của Aroa và tiến hành sửa chữa nó một lần nữa.

    Regis nói: “Giờ thì ta có thể đi bất kỳ đâu,” háo hức đi quanh tôi, bàn chân gõ nhịp xuống sàn đá. Tiếng gõ dừng lại, và cậu ấy ngước nhìn tôi bằng vẻ mặt chó cún nhăn nhó. “Bất kỳ đâu ngoại trừ chỗ con rết. Không bao giờ nữa nhá…”

    Tôi cười khúc khích với vẻ hài hước. Một cảm giác đầy hy vọng đang được chia sẻ giữa ba chúng tôi trong tâm trí. “Thật ra tôi đang nghĩ. Giờ ta đã có mọi thứ cần để định hướng đường trong các Khu Tàn Tích cùng nhau, nhưng trước khi đi, còn một điều khác mà tôi muốn biết.”

    Bé Sylvie nhướng mày khi nhận ra ý định của tôi. “Con…muốn điều đấy. Ba có nghĩ là…”

    “Ừa, chả thấy có lý do tại sao lại không thử cả. Rốt cuộc thì đây là trong cục keystone. Và nếu có sự cố gì đó xảy ra, thì giờ chúng ta có thể dễ dàng thử lại mà.” Tôi gõ nhẹ vào chỗ xương ức mình. “Tuy nhiên, tốt hơn là hãy vào trong ba. Chúng ta sẽ tua lùi về sau khá xa đấy.”

    Đôi mắt màu hoàng kim của bé Sylvie sáng rực chỉ trong giây lát trước khi bé hóa thành tinh linh (sprite) trở lại, cả bé và Regis đều trú vào lõi tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi kích hoạt cả hai ấn Realmheart và Lời Cầu Hồn của Aroa, cầm sợi chỉ vàng trên đầu ngón tay và kéo mạnh.

    Cuộc đời tôi trôi theo chiều ngược lại, tua lùi mọi thành tựu lẫn thất bại của bản thân chỉ trong chốc lát. Chiến tranh, lục địa Epheotus, Học viện Xyrus, vùng Beast Glades với cô Jasmine…và rồi tôi lại đứng trước hang động của bà Sylvia, chỉ còn là một cậu bé vừa mới tách khỏi gia đình mình. Tuy nhiên, làn da trẻ con của tôi đã được khắc các ấn godrune và mẫu chú phép. Kỳ lạ hơn nữa, lõi ở ngực tôi chứa đầy cả aether và mana.

    “Chúng ta sẽ xem bà nói gì về chuyện này…” Tôi lẩm bẩm, bắt đầu leo ​​xuống hang động nơi bà Sylvia đang đợi.

    Tất cả những khoảng thời gian mà tôi đã trải qua khoảnh khắc này chợt tái hiện lại trong tâm trí, những ký ức cùng nhau trở nên chồng chéo và mờ nhạt. Tôi chợt nhận ra một điều. Sau khi ở trong cục keystone này được một khoảng thời gian đủ lâu, thì cuộc sống này sẽ trở nên không thể phân biệt được với cuộc sống khác.

    ‘Khối keystone này sẽ nuốt chửng ba toàn bộ,’ bé Sylvie nói đế thêm vào, và một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

    Chỗ cuối cần đến trong tầm mắt rồi. Nó hẳn phải thế.

    Tôi đáp xuống đáy sau cú rơi rất lâu, cơ thể được đỡ bằng cả mana cùng aether và tiếp đất một cách thoải mái.

    “Vậy cháu bé à, cuối cùng thì chúng ta…” Giọng nói vong dội của bà Sylvia ngưng lời. Bà ấy há hốc mồm nhìn tôi, thân hình bà như một cái cây mấy tầng lá đang ngồi cứng ngắc trên chiếc ngai bằng đá có gai nhô lên lởm chởm. Đôi mắt đỏ ấy—vốn khiến tôi lúc còn bé thấy kinh hãi—giờ lại đầy vẻ ngạc nhiên, bối rối và…sợ hãi khi chúng nhìn dúi sâu xuyên thấu người tôi. Những chiếc sừng khổng lồ mọc phía trên khuôn mặt quỷ dữ hơi nghiêng nghiêng đi khi đầu bà ấy cũng đang lắc lắc. “Nhưng ta không hiểu…”

    “Con sẽ ngạc nhiên nếu bà hiểu nổi đấy,” tôi thản nhiên trả lời. Đút hai tay vào túi quần cụt trẻ con, chân nhón lên xuống vài lần và mỉm cười nhìn bà: “Bà Sylvia à, có rất nhiều chuyện chúng ta cần nói đấy.”

    Một giờ sau, tôi và bà Sylvia cùng ngồi dưới đất trước một đống lửa nhỏ. Thay vì ở dạng quỷ hay rồng, ngoại hình bà Sylvia trông giống như lúc tôi đã thấy trong bức chân dung. Bà là một phụ nữ đẹp với nét cá tính, có vẻ học thức và quý phái, độ tuổi ở đâu đó khoảng trung niên theo tiêu chuẩn của loài người. Mái tóc vàng nhạt của bà không được tết lại quấn quanh đầu thành hình vương miện như trong bức tranh mà được tết thành một bím dày buông thõng xuống vai.

    Đôi mắt màu hoa oải hương óng ánh của bà ấy chạm mắt tôi, vẫn là cặp mắt màu xanh lam mà tôi được thừa hưởng từ bố mình. “Đó là…một câu chuyện hay đấy, Arthur à. Con đã tua ngược thời gian bao nhiêu lần để mang hai ta tới thời điểm này thế?”

    “Chẳng lần nào cả,” tôi nói bằng giọng nhỏ nhẹ. “Giả sử bà tin con. Nếu không thì—” Ấn Realmheart được kích hoạt, làm tóc tai nhẹ dựng lên trên đầu và tạo ra những cổ tự phát sáng trong tròng mắt.

    Bà giơ tay ra hiệu tôi ngừng lại. “Ta tin chứ. Làm sao mà ta không tin được? Rốt cuộc thì nhìn con tràn ngập vẻ tự tin của một người biết rằng mình không thể thất bại được.”

    Tôi nhăn mặt và hủy kích hoạt ấn godrune này. “Không thể thất bại ở đây, với bà thôi, có lẽ thế. Nhưng với cục diện sự việc lớn hơn—là Số Phận—vẫn còn rất nhiều điều chưa giải quyết được.”

    “Và…” Bà ngập ngừng, mấy ngón tay vô thức nghịch nghịch bím tóc mình. “Còn con gái của ta thì sao?”

    Tôi mỉm cười nhẹ nhàng. “Bà Sylvia à, hãy chuẩn bị tinh thần đi”. Sylv ơi, ra đây.

    Tinh linh bạc trồi ra khỏi người tôi, trôi dạt như một chiếc lá theo gió quấn quanh tôi. Bà Sylvia quan sát tinh linh này với vẻ lo lắng tột độ. Sau vài giây dài, ánh sáng nhỏ này lan ra, tạo thành hình hài cho bé Sylvie với cái cách biến hình giống như từ dạng người hóa thành dạng rồng. Cô bé xuất hiện với mái tóc được tết cầu kỳ quấn quanh đầu, hoàn toàn không khác với bức chân dung của bà Sylvia, và bé mặc một bộ chiến phục làm từ vảy đen.

    Miệng bé Sylvie mấp máy trong im lặng. Bà Sylvia đứng dậy, tay đỡ vết thương bên hông mình. Cả hai nhìn nhau không nói một lời, có một vẻ căng thẳng nhẹ đang hình thành giữa họ.

    Rồi thì, cùng một lúc, cả hai bước tới trước và vòng tay ôm lấy nhau. Mọi căng thẳng trôi đi như thể bị cuốn theo cơn thủy triều rút mất. Bé Sylvie bật ra tiếng cười ngạc nhiên, trẻ con và đáng yêu, và mẹ bé cũng làm theo. Bà Sylvia nhìn qua vai bé Sylvie hướng xuống chỗ tôi ngồi, mắt đẫm lệ sáng long lanh.

    Sau đấy, Bà Sylvia lùi lại, mặc dù vẫn cầm hai cánh tay bé Sylvie. “Con còn xinh đẹp hơn những gì mẹ từng mong nữa. Ôi con gái tôi. Mẹ nghĩ—chà…” Bà nuốt khan và nhẹ lắc đầu, khiến một giọt lệ rơi khỏi mắt chảy xuống má. “Có vẻ như việc giao quả trứng của con cho Arthur là quyết định sáng suốt nhất mà mẹ từng làm.”

    Hai người họ bắt đầu nói chuyện, Bà Sylvia đặt câu hỏi và bé Sylvie cố trả lời hết mức có thể. Câu chuyện về cuộc đời bé Sylvie cho đến nay không hoàn toàn là một câu chuyện hạnh phúc, và mặt Bà Sylvia xen kẽ giữa những lần đỏ bừng và tái nhợt khi bé Sylvie trả lời các câu hỏi bằng hết khả năng của mình. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy bà ấy như thế này: co cụm quanh đống lửa nhỏ, ngồi trên mặt đất với bé Sylvie, và cả hai đều ở dạng người.

    Tôi mừng vì được nhìn thấy bà ấy như thế này, dù đây chỉ là thế giới mô phỏng, tôi tự nghĩ, cổ họng nghẹn lại vì cảm xúc bị kìm nén.

    Regis cử động, tựa cằm lên chân tôi. Cậu ta trêu chọc: ‘Thưa ngài, vũ khí hủy diệt hàng loạt có tính năng đồng cảm, đã có mặt chờ lệnh.’

    Tôi nhận thấy mình đang cười mỉm nhằm xoa dịu nét cau mày của bản thân và gãi gãi chỗ giữa hai tai cậu ta. Cho nghỉ.

    (Người dịch: khi lính Mỹ được cấp trên triệu tập để làm nhiệm vụ sẽ đứng nghiêm, và khi tướng muốn khỏi cần đứng nghiêm sẽ nói “at ease” tức “cho nghỉ”)

    Cuộc trò chuyện giữa bé Sylvie và mẹ chỉ tiếp tục độ mười phút trước khi bà Sylvia ngập ngừng đề cập đến chủ đề về gã Agrona.

    Bé Sylvie trả lời: “Vâng. Con biết lão Agrona là cha mình,” nâng cằm và đột nhiên trông có vẻ đương đầu. “Con đã cố không để sự thật này ảnh hưởng quá tiêu cực đến cái nhìn của con về mẹ.”

    Bà Sylvia nở một nụ cười mỉm dịu dàng thông cảm với con gái mình nhưng mắt lại nhìn xuống đất. “Có lẽ thế còn nhiều hơn những gì mẹ xứng đáng phải nhận nữa. Cảm ơn con.”

    Tôi hắng giọng và xoa xoa gáy, chần chừ ngại xen vào khoảnh khắc này, nhưng tôi phải tự nhắc mình rằng, dù bé Sylvie có cảm thấy thật cỡ nào, thì phiên bản này của Bà Sylvia không hề tồn tại. Chúng tôi đến đây là có lý do và tôi cần những câu trả lời cho chuyện đấy. “Khi bà chạy trốn khỏi hắn, làm sao bà biết được về các tàn tích của người djinn? Bà lấy cái bản đồ đó ở đâu thế?”

    Bà Sylvia cắn môi, một biểu cảm bất ngờ hiện rõ trên nét mặt vương giả, và bà liếc nhanh qua nhìn bé Sylvie trước khi chuyển sự chú ý trở lại tôi. “Bởi vì các con đã biết quá nhiều nên ta không thấy có hại gì khi giải thích thêm, mặc dù ta… chưa bao giờ nghĩ sẽ nói điều này với bất kỳ ai.” Bà ngừng lời để suy nghĩ nội dung sắp nói. “Có một thiết bị trong pháo đài của Agrona—một cổ vật của người djinn. Chỉ có điều, nó chứa đựng một tâm trí của người djinn bên trong đấy.”

    “Giống như mấy cái trong các tàn tích,” tôi nói, chợt giật mình. “Nhưng bằng cách nào chứ?”

    Lông mày bà Sylvia hơi nhíu lại, và đôi mắt tập trung tận đâu đó xa xăm khỏi ngọn lửa đang nhìn, hướng về quá khứ mà chỉ bà mới thấy được. “Ông ấy đã tìm thấy cô ấy ngay từ những ngày đầu, khi người của ông ta chỉ mới bắt đầu khám phá Khu Tàn Tích cho ông ta. Công việc của cô ấy là giúp định hướng nơi đấy, cũng như lưu trữ và lập danh mục các kiến ​​thức của người djinn liên quan đến những sáng tạo của họ. Nhưng Agrona đã xoay xở được cách gỡ cô ấy ra khỏi Khu Tàn Tích và cài đặt cô ấy vào sâu bên dưới pháo đài của mình vào thời điểm ông ấy bị trục xuất khỏi Epheotus và ta đã thật ngu ngốc khi cố cảnh báo ông ta về kế hoạch của ba mình.”

    Bé Sylvie hỏi: “Cô ấy ư?”

    “Người Djinn ấy…à là linh hồn. Cô ta tên Ji-ae,” bà Sylvia trả lời và nhìn đi chỗ khác. “Chính từ cô ấy mà mẹ đã biết được sự thật.”

    Bé Sylvie nghiêng người tới trước và bó đầu gối vào ngực. “Sự thật gì?”

    “Khi mẹ quay lại với Agrona, mẹ nhận ra ông ấy chỉ còn là cái vỏ bề ngoài của một người asura mà mẹ từng yêu. Có lẽ đó là con người thật của ông ấy, còn người mẹ từng biết chỉ là cái bóng, hay có lẽ việc ông ấy bị trục xuất và bị phản bội bởi các asura khác—như ông ấy nghĩ, và bao gồm cả mẹ nữa—đã làm tan vỡ điều gì đó trong con người ông ta. Ông ấy giam cầm mẹ khi biết mẹ có thai, ông ta muốn thử nghiệm trên chính đứa con của mình, để tìm hiểu thêm về cách loài rồng điều khiển aether ra sao và cách sử dụng nó để chống lại bọn họ. Là con gái của chính ông ta, thế mà ông ta xem con chẳng là gì hơn ngoài một vật thí nghiệm khác.”

    Bà ấy nghiến chặt răng, và đống lửa trại sáng rực cháy lên trong ánh mắt. “Ji-ae đã cho mẹ thấy điều gì sắp xảy ra với con—với cả hai chúng ta. Nhưng cô ấy nói…” Bà Sylvia ngập ngừng, run rẩy hít một hơi. “Cô ấy nói Số Phận đã chuẩn bị sẵn thứ gì sắp xảy ra với con. Cô ấy cho mẹ xem một cậu bé, kể cho mẹ nghe về sự tái sinh của một vị vua đến từ thế giới khác, tên là Grey, và ông ấy sẽ bảo vệ con như thế nào, nếu mẹ tìm thấy được ông ấy.”

    “Và đó là cách bà có được bản đồ đến các tàn tích của người djinn.” Tôi lắc đầu không tin nổi. “Thế là lại lần nữa, Số Phận dường như đang đùa giỡn với con. Sắp đặt sẵn mọi thứ như thế đấy.”

    Chúng tôi chìm vào im lặng, và tôi nhìn ngọn lửa nhỏ vui vẻ nổ lách tách, ánh lửa màu cam rực rỡ của nó với vẻ hạnh phúc chẳng biết gì đến áp lực đang đè lên vai tôi.

    Mặc dù tôi đã biết thứ mình cần khi đến đây nhưng nó không làm tôi hài lòng. Trên thực tế, sự thật lộ ra rằng gã Agrona có một tàn ảnh của người djinn để tùy ý sử dụng và dường như nó vừa sẵn lòng giúp đỡ hắn vừa có sự hiểu biết sâu sắc về kiến ​​thức của người djinn hơn bất kỳ tàn ảnh nào tôi từng phát hiện ra, thì chuyện này chẳng mang lại cho tôi tý bình yên nào trong tâm hồn cả.

    Đến lúc rồi. Chúng ta nên đi thôi, tôi gửi suy nghĩ qua cho bé Sylvie.

    ‘Một chút nữa thôi mà,’ cô bé nghĩ đáp lại, đôi mắt màu hoàng kim của bé hướng về phía tôi với vẻ van nài. ‘Có thể con chẳng bao giờ có cơ hội nói chuyện lại với bà ấy nữa.’

    Bây giờ đâu phải con đang nói chuyện với bà ấy đâu, tôi nhẹ nhàng đáp lại, tỏ vẻ an ủi. Đây đâu phải là bà Sylvia, chỉ là cái bóng của bà ấy được tạo ra bởi cục keystone thôi.

    ‘Con…ba nói đúng, hẳn vậy rồi.’ Bé Sylvie đứng cứng đơ người, không nhìn tôi nữa. ‘Con đang mất dần sự kiểm soát với cảm xúc của mình.’

    Tôi đứng dậy, kính cẩn cúi đầu chào. “Bà ơi. Cảm ơn bà. Con…biết cuộc trò chuyện này có lẽ không đem lại nhiều ý nghĩa dưới góc nhìn của bà, nhưng bà đã giúp đỡ tụi con rất nhiều. Thật không may, chúng con nên đi—”

    Bà nói: “Đợi đã,” ôm chặt bên hông mình khi đứng lên. “Trước khi con đi, ta đã luôn nghĩ về một chuyện. Con nói rằng ta đã trao cho con ý chí của mình và nhờ đó con có thể sử dụng kỹ thuật Realmheart. Ta biết tại sao nó lại hủy hoại con và ta nghĩ rằng mình có thể cung cấp cho con hiểu biết sâu sắc cần thiết để kiểm soát nó tốt hơn.”

    “Điều đó không cần thiết đâu,” tôi trả lời kèm một cái lắc đầu nhẹ. “Khi chuyện này kết thúc, con sẽ không dùng được mana nữa, và mặc dù cuối cùng thì con cũng nhận lại được phép Realmheart này thôi, nhưng nó sẽ ở một dạng khác.”

    Bà Sylvia nói: “Tuy nhiên,” giọng có vẻ cầu xin, và tôi nhớ lại sự việc rằng, khi ở bên bà ấy ngoài đời thật, bà đã giữ tôi lại bên mình nhiều tháng hơn mức cần thiết. Bà ấy cô đơn, tôi biết chứ. Bà ấy tiếp tục nói: “Vậy thì có lẽ sự thấu hiểu sâu sắc này sẽ áp dụng được cho phiên bản Realmheart của con. Ta muốn rằng…kiến thức này vẫn tồn tại khi ta đã ra đi.”

    Vẻ thôi thúc muốn lên đường đang tích tụ trong lòng tôi lắng xuống, và tôi thở ra một hơi thật dài, cảm thấy người mình xẹp xuống. Cố mỉm cười biết ơn để giấu đi những cảm xúc phức tạp mà cuộc gặp gỡ này đã khuấy động trong lòng, tôi nói: “Hẳn thế rồi, bà Sylvia à. Hãy dạy cho tụi con với.”

    ***

    “Chà, lần này tàn ảnh của người djinn đầu tiên chẳng còn hữu ích nữa,” Regis lưu ý với vẻ gắt gỏng khi tôi kích hoạt cổ vật La Bàn để đưa cả bọn thoát khỏi tàn tích đầu tiên.

    Bé Sylvie đáp lời: “Ông ấy vẫn đủ hữu ích, nhưng ổng chẳng còn gì để đưa cho chúng ta nữa,” ánh mắt bé quét qua phòng thí nghiệm bừa bộn này lần cuối.

    Tôi nói: “Ít nhất thì ba cũng có cái nhìn khác về kỹ thuật aether của ông ấy,” Tôi đã cố nhờ tàn ảnh của ông già djinn này dạy thêm cho tôi, nhưng ông ta cứ chăm chú vào bài kiểm tra thôi.

    Bề mặt cổng dịch chuyển quay cuồng khi đích đến của nó thay đổi dưới ảnh hưởng của cổ vật La Bàn và các đồng đội trú trong lõi của tôi. Tôi bước qua cổng.

    Lối vào đổ nát dẫn đến tàn tích thứ hai nằm sau lần dịch chuyển này. Tôi vội vã đi qua cho đến khi tới được cánh cổng pha lê đen, bị mắc kẹt trong chu kỳ cứ vỡ tan rồi ráp lại của nó. ‘Xin-chào mừng-hậu duệ-mời vào.’ Những lời lẽ này hình thành trong đầu tôi. Như lần trước, tôi kích hoạt ấn God Step và nhảy sang mặt bên kia cửa, đứng trước bệ đặt tàn ảnh của người djinn thứ hai.

    Khi bà Sylvia đã dạy cho tôi biết nhiều hơn về phép Realmheart, tôi đã nhận ra một điều mà trước đây chỉ mấp mẻ hiện lên ở rìa suy nghĩ của mình.

    Thực sự thì tôi không biết mình phải làm gì cả. Tôi không thể trốn thoát khỏi đây mà không khám phá ra sự thấu hiểu sâu sắc về Số Phận được, nhưng tôi không biết chính xác làm cách nào để theo đuổi sự thấu hiểu này. Không giống như các khối keystone trước, cục keystone này có bối cảnh thế giới mở. Chẳng đặt ra câu đố nào trước mắt tôi, chẳng đưa ra mục tiêu nào cả. Tôi đã học được cách điều hướng và kiểm soát thế giới do cục keystone này tạo ra, và điều đó đã mang lại một số thấu hiểu nho nhỏ dưới cách thể hiện là những sợi chỉ vàng, nhưng kể từ chỗ đấy thì tôi chẳng tiến gần hơn đến việc mở khóa bất kỳ sức mạnh nào mà khối keystone này chứa đựng cả.

    Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi chẳng thể làm được điều gì.

    Hình chiếu người djinn thứ hai bước ra từ phía sau cây cột. Dáng thấp và gầy với làn da màu hồng nhạt kèm mái tóc màu thạch anh tím cắt ngắn sát đầu, cô ta mặc quần đùi màu trắng và quấn khăn che ngực để lộ những mẫu thức phép dạng ấn đè lồng lên nhau và phủ kín cơ thể mình.

    Cô ấy mỉm cười nhẹ và buồn bã. “Vậy là rốt cuộc cũng có ai đó khôi phục được tác phẩm của tôi. Thực ra thì, tôi đã mong ngôi đền chứa nó vĩnh viễn không bị quấy rầy—khoan đã. Cậu đã từng nghe những lời này trước đây rồi. Cậu đã… từng gặp tôi trước đây.” Miệng hiện mỉm cười của cô ấy chuyển thành vẻ nhăn lại đầy ngờ vực. “Cậu là ai?”

    “Cô đã biết rồi. Và tôi nghĩ cô cũng biết tôi đến đây vì mục đích gì. Không cần phải lo lắng về bài kiểm tra cô đã được giao. Thay vào đó, tôi muốn học những gì chỉ có cô mới dạy được cho tôi.”

    Cặp lông mày của cô ấy từ từ nhướng lên. “Tôi có thể thấy điều đấy trong tâm trí cậu. Cậu có sức mạnh để đánh trả, tấn công và khiến kẻ thù của chúng ta đổ máu. Cậu chính xác là người mà tôi hằng mong đợi, và tôi sẽ huấn luyện cậu sử dụng aether không chỉ như một công cụ sáng tạo, mà còn như một vũ khí hủy diệt thực sự.”

    (Người dịch: chắc hẳn các bạn còn nhớ câu này đã được cô gái djinn nói y chang ở cuối chương 360)

    Một thanh kiếm cong, mỏng và dài bằng aether xuất hiện ở tay trái cô ấy, rồi đến thanh thứ hai bên tay phải. Cô ấy vắt chéo chúng trước mặt, những tia lửa văng ra khi chúng chạm vào nhau. “Tôi sẽ huấn luyện cậu.”

    Tôi triệu hồi thanh kiếm aether của mình ra, cầm bằng cả hai tay. Rồi thanh thứ hai hiện ra bên phải ở độ cao ngang vai, và thanh thứ ba ở bên trái cạnh hông tôi.

    Cô gái người djinn nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên thích thú. Cô ấy lùi lại một bước, và thêm vài thanh kiếm nữa xuất hiện quanh người. “Phải vậy chứ, cậu đúng là người mà tôi đã hằng mong đợi.”

    Thật khó để nói chúng tôi đã được rèn luyện bao lâu. Thời gian trở thành một vệt aether mờ ảo, không gian co lại chỉ duy nhất trong gian phòng nhỏ này. Những lời cô ấy từng nói quay lại trong đầu tôi khi bọn tôi giao đấu: Chỉ sau khi cậu hiểu về aether như chính bản chất của nó, cậu mới bắt đầu hiểu về Số Phận. Tôi lẩm nhẩm câu này như thần chú vậy, thúc ép bản thân hiểu mọi khía cạnh về khả năng của mình khi chiến đấu với cô ấy. Khi cô ấy bắt đầu chậm lại, không còn đủ khả năng cố sức phát huy hết kỹ năng bản thân do cơ chế hoạt động của thiết bị chứa tâm trí cô ta bị hỏng, tôi kéo sợi chỉ tua lùi về lúc bắt đầu và luyện tập lại từ đầu.

    Các đồng đội của tôi không bị bỏ lại ngồi ngoài xem. Mặc dù họ không đấu tập cạnh tôi, nhưng tàn ảnh hình chiếu của cô djinn này vẫn tiếp tục giảng bài đều đặn về các thuật ở hai nhánh aevum và vivum. Hóa ra cô ấy biết khá nhiều về bản chất của phép Destruction, và tôi cảm thấy được sự hiểu biết của Regis ngày càng sâu sắc hơn khi cậu ấy tiếp thu những lời cô ta dạy.

    Tuy nhiên, đến lần lặp lại thứ ba, tôi biết rằng có giới hạn với những gì một tàn ảnh đơn lẻ của cô djinn này dạy được cho cả bọn. Tôi cần phải thúc đẩy bản thân mình hơn nữa, cố hơn nữa—tất cả bọn tôi đều như vậy cả. Và bởi vậy, chúng tôi tiến tiếp.

    Ba người chúng tôi đi từ khu vực này sang khu vực khác, tìm kiếm và chinh phục từ thử thách này sang thử thách kia. Thay vì đi qua từng khu vực, hoặc là từng chương như cách gọi của người djinn, chúng tôi nghiên cứu nền tảng của các không gian và các bài kiểm tra mà họ đã đưa ra cho cả bọn. Suy cho cùng thì đó chính là mục đích của các Khu Tàn Tích này: chứa đựng kiến ​​thức về aether của người djinn, với mỗi chương cung cấp một ví dụ rõ ràng và thực tế về các thuật aether nói trên.

    Có vẻ như nó là một nhiệm vụ khó khăn. Tôi lại nhớ về những chiếc máy tính ở thế giới cũ của mình, với các chương trình được mã hóa bằng một ngôn ngữ đặc biệt được phát minh chỉ để phục vụ công việc. Nghiên cứu các Khu Tàn Tích này cũng giống như cố gắng học ngôn ngữ lập trình đó bằng cách nghiên cứu sản phẩm đầu ra của một chương trình máy tính. Tôi thiếu kiến ​​thức cơ bản cần thiết để dần thấy được tổng thể vấn đề.

    Nhưng thông qua việc sử dụng, luyện tập và độ gian khổ, thì tôi, Regis và bé Sylvie đã mài giũa khả năng của chính mình qua hàng chục chương và thử thách, chống lại hàng nghìn kẻ thù. Chỉ có một kỹ năng không tăng hiệu lực được. Thực tế thì, tôi vẫn chưa thể tận dụng nó được tý gì cả.

    Khi chúng tôi đang đứng chỗ mái vòm đóng băng ở tâm khu vực tuyết nơi ban đầu tôi đã gặp bà Tâm Bộ (Three Steps) và các bộ tộc khác cùng với Caera ở sát bên, tôi đã nghĩ đến ấn Gambit Vua. Ấn godrune này được một khối keystone cung cấp cho; sẽ rất hợp lý nếu nó trở thành một phần thiết yếu trong việc điều hướng cục keystone này, giống như hai ấn Realmheart và Lời Cầu Hồn của Aroa đã làm. Ấy vậy mà dường như nó chẳng làm gì cả. Dù sao thì nghĩ về chuyện này cũng chẳng làm được gì hơn ngoài việc lấp sương mù đầy suy nghĩ và khiến tôi đau đầu thêm.

    Chính vì lý do đó mà tôi đã quay trở lại khu vực này. Các bộ lạc trong khu vực này sở hữu cảm giác có tính bản năng về cách dùng aether mà ngay cả lũ rồng cũng không có được. Cụ thể thì tộc Shadow Claws giao tiếp bằng cách đòi hỏi phải điều khiển aether theo dạng tâm trí và tôi nghĩ rằng họ có thể cung cấp vài sự thấu hiểu hữu dụng.

    Thay vào đấy, thứ tôi tìm ra là một vùng hoang mạc trống trải. Các bộ lạc đã biến mất. Có bằng chứng về trận chiến lan rộng khắp khu vực, nhiều bộ xương từ các tộc Shadow Claws, Spear Beaks, Four Fists, và Ghost Bears nằm rải rác trong tuyết như mớ lá rụng khỏi cây. Những vết thương bị đông cứng gồm vết móng cào và vết cắn làm xước nát cơ thể bọn họ, và mặc dù chúng tôi đã tìm kiếm nhưng chẳng thấy ai còn sống cả.

    “Có lẽ, bởi vì ba và chị Caera chưa bao giờ đến nên ‘những việc hoang dã’ kiểu này đã vượt quá tầm kiểm soát,” bé Sylvie trầm ngâm nói trong lúc tôi sửa chữa cánh cổng dịch chuyển thoát vùng.

    “Vậy giờ thì chúng đang ở đâu?” Regis hỏi từ chỗ đang ngửi ngửi đánh hơi đống xương dưới chân bục đặt khung cổng nằm giữa phòng.

    “Chả quan trọng nữa.”

    Những bụi hạt aether từ phép Lời Cầu Hồn của Aroa chạy xuống cánh tay tôi và lan dọc theo khung cổng dịch chuyển. Tôi không có đủ các mảnh vỡ khung cổng, nhưng lần này thì tôi không cần chúng nữa. Khi ấn godrune này xây lại cánh cổng, tôi nhắc nhở bản thân rằng nơi đây không có thật.

    Bé Sylvie gợi ý: “Chúng ta có thể lùi về thời điểm ba vừa mới bước vào các Khu Tàn Tích rồi để thời gian tua tới trước như thường cho đến đoạn ba vào nơi này rồi ngừng thì sao?” khuôn mặt cô bé phủ trong ánh sáng tím nhẹ của bề mặt cổng hiện ra trong cái khung đã được sửa lại.

    “Cách đó có thể hiệu quả. Ba…” Tôi ngừng lời khi nhìn vào bề mặt cổng.

    Nó trong mờ, hiển thị một phiên bản hơi nhòe của những gì trong bề mặt cổng này. Chỉ là…cánh cổng không hiển thị một nơi khác, chỉ hiển thị mặt bên kia khung cổng thôi. Tuy nhiên, ở phía bên đó, thời tiết chỗ cái bục đặt khung cổng này lại khác, mặt đá mịn hơn. Ánh sáng là bóng râm ấm hơn, và có…

    “Nó là cùng một nơi, nhưng khác thời điểm,” tôi thở hổn hển. “Regis!”

    Cậu ta nhảy từ dưới sàn lên nóc bục đứng rồi biến mất vào người tôi. Bé Sylvie cũng theo sau cậu ấy làm tương tự và tôi bước qua cánh cổng.

    Cảm giác không giống đi qua các cổng dịch chuyển của Khu Tàn Tích như thường lệ. Nó giống như bước qua cánh cửa từ ngoài trời lạnh lẽo vào trong một ngôi nhà ấm áp. Mùi của thời tiết mùa xuân xộc vào mũi tôi, mùi xạ hương từ một loài động vật nào đó cũng vậy. Không gian tràn ngập tiếng nói, một số giọng trầm vang, một số khác thanh và nghe như phát ra từ mỏ chim.

    Tôi ngạc nhiên nhìn quanh.

    Lớp đá trắng phủ mái vòm ở trung tâm khu vực này lấp lánh ánh sáng trắng pha vàng nhìn trong veo. Hàng tá người từ các tộc Shadow Claws, Spear Beaks, Four Fists, và Ghost Bears đi lang thang giữa các dãy bàn và quầy hàng ở một bên lề mái vòm. Chỗ còn lại là một không gian mở nơi nhiều người đang chơi trò chơi hay ngồi xem, trò chuyện sôi nổi. Mấy người tộc Shadow Claws có dáng giống mèo đi bằng hai chân đang chạm tay mấy người tộc Ghost Bears lông trắng to khổng lồ, họ đang tham gia vào trò chơi phát biểu một bài nói bằng trí nhớ (memory-speech), trong khi người thuộc hai tộc Four Fists và Spear Beaks háo hức đổi túi hạt lấy lọ chất lỏng màu xanh lục.

    “Thật tuyệt vời phải không?”

    Tôi quay lại và nhận ra có một người đàn ông đang đứng dựa vào bên hông khung cổng dịch chuyển, quan sát mọi người ở bên dưới đang đi lại loanh quanh. Anh ta có làn da xanh lam nhạt với chút màu tím quanh mắt và miệng, mái tóc màu tím sậm đến mức gần như hóa đen, và từng inch một trên da thịt phơi ra khỏi quần áo anh ta phủ kín các mẫu thức phép.

    “Anh là một người djinn,” tôi nói với vẻ ngớ ngẩn.

    Đôi mắt hồng dịu dàng của anh ấy liếc nhìn tôi trong giây lát trước khi quay lại nhìn các bộ tộc đang đi lẫn vào nhau dưới kia. “Tất cả bọn họ đều nói tôi bị điên, đang cố gắng tạo ra sự sống có tri giác. Và đấy là lời từ những người giỏi nhất cơ đấy. Còn những người thật thà hơn thì so sánh tôi với lũ rồng.” Anh ta cười nhẹ, âm thanh phát ra nhẹ nhàng và du dương. “Hình dung nổi không chứ? Tất cả những chuyện đấy, mọi thứ đã xảy ra, ấy vậy mà một người djinn vẫn còn cả gan nói thầm trong họng cáo buộc một người djinn khác là một kẻ thuộc tộc Indrath khi cô ấy đi ngang qua tôi trong hành lang đấy?”

    Tôi ngây người nhìn gã djinn này, hoàn toàn sửng sốt.

    “Dù sao thì tôi mừng vì cậu đến được đây, Arthur-Grey à.” Gã djinn này nẩy thân đang dựa ra khỏi khung cổng và chìa tay ra. “Có nhiều điều cần bàn, bạn cũ ạ. Về chuyện tương lai.”

    Tôi gãi gãi sau gáy và nhìn anh ấy với vẻ lưỡng lự. “Xin lỗi, nhưng làm sao anh biết được tôi?”

    Anh ta hơi nghiêng đầu sang một bên. “Chúng ta là bạn cũ, Arthur-Grey à. Tôi đã kể cho cậu mọi thứ về công việc của tôi và giờ tôi cần thảo luận về những gì sắp xảy ra tiếp theo. Ở tương lai. Trên thực tế, là ở tương lai xa. Tôi không thể làm được chuyện đấy mà không có cậu đâu, bạn cũ ạ.”

    Regis nghĩ: ‘Chuyện này dần trở nên kỳ quặc đây’ vẻ tập trung của cậu ta cứ quay tới quay lui khi cậu ấy cố gắng quan sát mọi người bên trong mái vòm cùng một lúc. ‘Cảm giác như đang tích tụ dần mấy cảnh hồi hợp trước khi đến đoạn con ma nhảy xổ ra trong mấy bộ phim kinh dị vậy. Tôi không thích chuyện này tý nào.’

    ‘Con cũng phải đồng ý như thế. Có điều gì đó chắc chắn không như vẻ bề ngoài của nó rồi,’ bé Sylvie thêm lời.

    “Tôi xin lỗi, tôi không biết anh,” tôi nói chắc nịch và lùi lại một bước. “Anh tên là gì?”

    “Arthur-Grey à, tôi là Haneul, bạn cũ của cậu.” Gã djinn nhìn tôi không phải bằng vẻ bối rối hay nghi ngờ mà bằng nụ cười dịu dàng và đôi mắt sâu lắng đầy tin tưởng. “Cậu biết tất cả về việc tôi tạo ra chương này và nhiều thử thách tôi đã vượt qua.

    Tôi nhìn quanh, càng lúc càng cảm thấy như mình đang lạc quẻ khỏi một trò đùa nào đó mà tôi chẳng hiểu.

    Gã Haneul nói: “À, nhưng giờ tôi nhận ra là mình nhầm rồi,” cau mày nhìn xuống chân mình. “Tôi đã chọn hình dáng tệ thật. Những ký ức này được lưu trữ trong một loại thiết bị nào đó. Bởi vì thiết bị này nằm trong túi không gian đa chiều của cậu nên tôi không nhận ra ngay tức thì rằng chúng tách biệt khỏi con người cậu.” Gã Haneul thở dài. “Tôi nghĩ có thể cậu sẽ cho là thật buồn cười hài hước khi tôi đã chờ quá lâu để giới thiệu bản thân mình với cậu, ấy vậy mà bằng cách nào đó tôi vẫn nhầm cơ chứ.”

    “Thiết bị gì? Anh đang nói—”

    Viên pha lê ký ức của người djinn. Rõ như ban ngày rồi, tôi nhớ lại việc lượm viên pha lê đó lên và nhớ lại chuyện nhiều phiên bản của cùng một giọng nói vang lên trong tâm trí. Đó là giọng của Hanuel. Tôi chưa bao giờ nghe những thông điệp chứa đựng bên trong viên pha lê đó. Hẳn là nó giống như một cuốn nhật ký vậy. Nhật ký ghi chép lại về công việc của anh ta đang được thực hiện…ở đây, trong chương này của Khu Tàn Tích.

    ‘Nếu ‘gã Hanuel’ này thậm chí nhìn vào được vùng không gian lưu trữ đa chiều liên kết bằng mẫu thức phép kia thì…’ Suy nghĩ của Regis ngưng lời đầy ẩn ý. Đột nhiên tôi chợt hiểu ra.

    Như thể đáp lại cho sự hiểu biết của tôi, thực tại nơi này bắt đầu bung ra.

    Nó bắt đầu với khung cổng dịch chuyển trước, mớ đá tạo khung cổng biến thành thứ gì đó giống như kẹo bông gòn, bị tách ra và trôi đi. Rồi tới mái vòm trên đầu chúng tôi cuộn lại, tản mác ra như mây nhẹ bồng bềnh hé lộ bầu trời xanh phía sau. Nhưng các vết nứt đang lan ra khắp bầu trời làm lộ ra khoảng không màu tím đen ở phía sau.

    Tới lúc tôi ngó xuống, mọi người trong các bộ tộc đều đã biến mất, cả chiếc bục nơi tôi đang đứng cũng thế.

    Chỉ còn lại gã djinn kia và cánh cổng dịch chuyển, đang trôi nổi trong cõi aether trống rỗng này.

    “Số Phận.” Mấy lời đấy thốt ra ngoài ý định của tôi, nhưng ngay khi nói ra, tôi đã chắc rằng đó là sự thật. Tôi kích hoạt ấn Realmheart.

    Bé Sylvie hiện hình bên cạnh tôi, Regis ở cạnh hông bên kia. Tâm trí được kết nối giữa ba người bọn tôi đều kinh ngạc như nhau với những gì chúng tôi đang thấy.

    Gã djinn kia đã không còn nữa. Thay vào đó, một nút thắt của các sợi chỉ vàng được buộc lại với nhau thành dáng người lờ mờ. Hàng chục, có lẽ hàng trăm hay thậm chí hàng ngàn sợi chỉ vươn dài ra khắp mọi hướng, biến mất vào những vùng rộng vô tận ở cõi aether này.

    “Arthur-Grey à. Tôi đã chờ cậu vươn lên tận đây suốt đó giờ rồi.”

    (Nguyên văn: “I have been awaiting your ascension.”)

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa Sylvie ở dạng spark-tia lửa, hoặc có thể gọi là tinh linh sprite:
    2. 2. Giải thích tên chương: Chắc các bạn cũng nhận ra tên chương ‘Ascension’ cũng là tên tập số 8 bản ebook tác giả đóng cuốn bán trên Amazon. Từ này ra tiếng Việt rất khó dịch. Nó chỉ có hai nghĩa gọn gàng trong từ điển tiếng Anh. Nghĩa thứ hai là chỉ Sự Thăng Thiên của Chúa Giêsu, nghĩa này mang màu sắc tôn giáo (Công Giáo) và hoàn toàn không hợp với bối cảnh truyện. Nghĩa thứ nhất của nó đơn giản là “sự đi lên”, nghĩa này sẽ hợp với các cụm từ của truyện này như ascend, ascender để ám chỉ việc đi vào các Khu Tàn Tích, nhưng lại không thể dịch là “sự thăng thiên” hay “sự thăng hoa” vì hai từ này cách hiểu của tiếng Việt hoàn toàn khác. Vì thế, đành phải chấp nhận dịch tên chương thật dở nhưng sát nghĩa nhất là “Sự vươn lên”.
    3. 3. Tóm tắt: Art vọc phá cả Khu Tàn Tích cho đến khi một djinn tên Hanuel lộ mặt.
    4. 4. CHƯA check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    5. 5. Ver.1: May-15th-2024; ver.2: May-28th;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...