Chương 477

Siêu việt

Tên gốc: "Chapter 475: Transcendence"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Mẹ tôi nói: “Em nghĩ con nó ốm,” đung đưa tôi qua lại trong vòng tay bà. “Reynolds à, thằng bé không ăn, và nó cũng không hé mắt ra cả ngày nay.”

    Bố bước tới đứng cạnh mẹ. Ông ấy nhìn tôi lo lắng. “Để anh gọi bác sĩ nha?” Ông ấy nói kiểu câu kể mà lại lên giọng như câu hỏi đồng thời nhướng cặp lông mày lên khi nhìn mẹ tôi với vẻ lưỡng lự.

    Mặt khác, lông mày của mẹ lại nhíu xuống như sét dội. “Rey, gọi nha? Tuyệt ghê luôn!”

    Bố tôi lùi lại, lúng túng gãi gãi sau gáy và lẩm bẩm, “Ừm, tất nhiên rồi, anh sẽ…” bất kỳ điều gì ông ấy đang nói trở nên nhỏ tiếng dần khi ổng vội vã bỏ đi.

    Mẹ nhìn sau lưng ổng và đảo mắt lên trời tỏ vẻ chán chường rồi lại tập trung chú ý tới tôi. “Cái gã bố của con ấy…” Bà gắng mỉm cười, nhưng biểu cảm vui không lan nổi tới mắt. Mẹ chọt nhẹ vào bụng tôi, ngọ nguậy ngón tay qua lại để cù lét tôi. “Nếu kèm chút may mắn, con sẽ có vẻ ngoài điển trai của ổng nhưng bộ não của mẹ, Arthur bé nhỏ à.”

    Tôi nhận thức được cuộc nói chuyện này đang diễn ra nhưng không nghĩ về nó. Tâm trí đang tỉnh táo của tôi ẩn trong cơ thể sơ sinh, kiểm soát và sống trong cơ thể với từng khoảnh khắc của cuộc nói chuyện thay vì để cục keystone này kéo thời gian trôi vượt đi khỏi tâm trí mình như cái cách ai đó kéo giật tấm thảm dưới chân. Tôi bám vào cuộc nói chuyện, quyết tâm kìm bản thân lại, để mình là chính mình.

    Tôi sẽ không đánh mất chính mình thêm lần nữa để rồi lại thức dậy với những ký ức về cuộc đời của một gã nào khác, tôi tự nhủ nhiều lần trong khi cố không nghĩ về những sự kiện đau lòng đến từ những lần thử trước đấy với cục keystone. Và tôi muốn hứa được với bản thân mình. Chỉ là…tôi vẫn chưa hiểu cách nào thực hiện lời hứa này đây.

    Nhưng ít ra thì tôi cũng bắt đầu hiểu được một xíu về khối keystone này. Sau hai kiếp sống gần nhất, tôi cảm thấy tự tin rằng mình đã thấy được cái bẫy trong đó—lý do vì sao một người không thể rời đi cho đến khi “hoàn thành” cục keystone này—và tại sao việc đấy lại khó xảy ra đến vậy. Những kiếp vừa mới sống này đang trừng phạt tôi bằng cách mà tôi chẳng ngờ tới. Ký ức của tôi về những cuộc đời này đã đầy cay đắng, tiếc nuối và mất mát rồi. Tuy không thực sự là “chính mình” trong những sự kiện này, nhưng ký ức về những quyết định của tôi, về cảm xúc của tôi—à cái chết của tôi— vẫn rất sống động.

    Tôi vẫn không chắc liệu bé Sylvie và Regis, cũng như các khả năng tương ứng của bọn họ, có phải là yếu tố then chốt để tôi tiến triển tiếp hay không, nhưng giờ tôi chắc chắn rằng vẫn còn nhiều thứ hơn thế. Bất chấp khả năng nhìn xa trông rộng của người djinn có ra sao, thì vẫn sẽ giống như họ đã tính toán quá đà nếu mong, hay thậm chí đòi phải có ba tâm trí được kết nối với nhau cùng hiện diện để tiến vào và dùng cách nào đấy thay đổi khối keystone nhằm đạt được mục đích của nó. Ngược lại, điều mà họ đã tính đến là yêu cầu một pháp sư phải biết ba thuật aether rất cụ thể để tới được mức này.

    Những kĩ năng mà tôi được dạy ở các khối keystone trước đóng vai trò là các chìa khóa để giải câu đố này, nhưng khi ngồi trầm ngâm suy nghĩ suốt nhiều ngày tháng, tôi càng lúc càng bị thuyết phục rằng chúng không đơn thuần chỉ là các chìa khóa thôi đâu.

    Sau lần đầu đến và trải nghiệm sự kỳ diệu của việc sinh ra lần thứ hai, lẽ ra tôi không thể thấy được aether tập hợp lại lúc thức tỉnh lõi, nhưng tôi đã thấy. Mức độ quan trọng của chuyện này bị tôi bỏ quên vì những lần thử tới lui ở kiếp này, nhưng nghĩ lại, sự việc kỳ lạ kia giống như một kiểu manh mối hay gợi ý nào đấy về giải pháp cho cục keystone này.

    Nhưng có theo đuổi bất kỳ manh mối nào đi nữa thì nó cũng là một vấn đề mà tôi chẳng biết phải giải mã ra sao. Rốt cuộc thì, làm sao tôi tạo nên thay đổi để hiểu thêm về nó được chứ, khi mà cứ hành động tạo thay đổi thì lại tương đương với việc mất hết ý thức về những gì mình sẽ làm, ít ra là mất ý thức đến khi được tái sinh lần nữa với ký ức về các kiếp sống hoàn toàn mới được nhồi nhét vào bộ não dần kiệt quê của tôi.

    Phải có cách nào đó để định hướng nơi này theo kiểu có mục đích hơn, tôi tự nhủ khi nghĩ đến Khu Tàn Tích và cổ vật La Bàn.

    Một tiếng khóc bật ra từ cơ thể bé tí xíu của tôi, và tâm trí tôi lùi khỏi hiện tại kiếp này, để thời gian trôi đi lúc mẹ lau mình và cho tôi ăn, tập trung vào trải nghiệm đấy thì rõ là chẳng thoải mái gì. Trước khi kịp nhận ra, thì giờ tôi lại là một đứa trẻ mới biết đi, đã gần thức tỉnh lõi.

    Tôi lảo đảo quay lại kiếp hiện tại với nỗi chớm sợ. Tôi chưa sẵn sàng tiến xa hơn. Chưa đâu.

    Có lẽ vì thời gian đã rất gần với ngày thức tỉnh, tôi lại nhớ đến cảnh tượng kỳ lạ về các vi hạt aether tràn ra như thể chứng kiến ​​​​sự kiện đó vậy.

    Lẽ ra tôi đã không thấy được aether, nhưng có những lúc tôi lại có thể. Điều đó nghĩa là gì nhỉ?

    Với vẻ ngập ngừng, tôi kích hoạt ấn Realmheart. Dĩ nhiên, cơ thể sơ sinh của tôi không chứa ấn godrune nào cả, nhưng cơ thể thật của tôi thì có. Nếu có lúc tôi thấy được aether, thì đó chỉ có thể là do cảm giác nào đó về lượng aether này đang chảy xen giữa cõi tâm trí này của khối keystone và thế giới thật.

    Nhưng nếu có kết nối thật nào đấy thì tôi cũng không thể tìm ra nó được. Giống như việc tìm kiếm bé Sylvie, việc cố kích hoạt ấn Realmheart chẳng bộc lộ được điều gì cả.

    Sylvie…

    ‘Con ở đây.’ Hiện thân ma quái của cô bé kết khế ước với tôi hiện ra trước mặt. Cô bé đang ngồi vắt chéo chân và quan sát tôi kỹ lưỡng. ‘Hấp dẫn thật. Con có thể hiểu mọi thứ trong tâm trí ba, mọi thứ chúng ta đã thảo luận khắp nhiều kiếp mà ba đã sống.’

    Tốt, ít nhất điều đó giúp ba đỡ phải giải thích đi giải thích lại, tôi trả lời, nhận ra rằng mình chẳng hề che chắn suy nghĩ lại tý nào, vì điều đó không cần thiết.

    ‘Tiếp tục cuộc nói chuyện trước đấy của chúng ta, thì con nghĩ mình có ý này.’

    Tôi chờ đợi, im lặng nhằm động viên cô bé nói tiếp.

    ‘Nếu ta cần chất xúc tác để đánh thức tâm trí Sylvie thật và để cho con liên kết với cậu ấy, có lẽ chúng ta có thể truyền năng lượng thức tỉnh của ba.’

    Bằng cách nào?

    ‘Con chịu.’

    Tôi bám lấy ý tưởng này một hồi để suy nghĩ, cố dùng những gì mình biết về phép thuật để tìm một giải pháp khả thi. Tuy nhiên, không giống như quả trứng hồi sinh bé Sylvie, tôi không nhận được lời đáp thần bí kỳ lạ nào hết. Dù tôi có làm gì thì cũng tùy thuộc vào tôi cả, và nếu không hiệu quả, tôi sẽ gây thay đổi đáng kể lên dòng thời gian và kết cục lại quên sạch mất.

    Tôi lại kích hoạt ấn Realmheart thêm lần nữa, giống một bài luyện tập thiền định hơn là kỳ vọng sẽ thực sự tạo ra kết nối giữa các sự việc. Việc này giống như cố uốn cong mấy ngón trên một bàn tay không còn dính liền với cơ thể vậy. Tôi và bé Sylvie ở trong tâm trí chừng hàng giờ đồng hồ khi bộ não và cơ thể ngắt kết nối với nhau, cơ mà tôi chắc rằng mẹ mình sẽ đến kiểm tra tôi nếu não và người tôi ngắt ra thật.

    Những ngón tay mũm mĩm của tôi giơ lên ​​dúi vào chỗ xương ức để ngực trần.

    Tôi nhăn mặt và gãi mạnh hơn. Có một cảm giác ngứa ngáy sâu trong lồng ngực mà dường như tôi không chạm tới được.

    Tầm nhìn trước mắt tôi chập chờn, và trong giây lát bé Sylvie sáng lên như một cây thông Giáng sinh hồi ở Trái Đất, cơ thể cô bé được làm từ ánh sáng, bằng cả mana và aether.

    Sự thay đổi đột ngột này làm tôi nao núng, nó nhấp nháy tắt mất.

    Bé Sylvie hỏi: ‘Đó là gì vậy?’ nhìn tôi với biểu cảm trộn lẫn của lo lắng và phấn khích. ‘Làm lại lần nữa đi ba.’

    Tôi nhìn cô bé và gắng không để mắt lấy nét hình ảnh, gắng nhìn xuyên chúng, gắng nhìn chằm chằm để mà thứ ánh sáng kia xuất hiện trở lại. Khi nó không hiện ra lại, tôi nhắm mắt hoàn toàn, siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình và cố vươn đến thứ suy nghĩ vừa vụt qua đầu mình như một con thiêu thân lướt trong bóng tối.

    Đột nhiên có tiếng ùng ục vang lên và căn phòng tràn ngập mùi gây xấu hổ. Tôi nhăn mặt, mẹ lại xuất hiện để lau chùi và thay tã cho tôi. Tôi chịu đựng trải nghiệm này, sợ tuột khỏi mối ràng buộc với khoảnh khắc kia. Khi mẹ xong việc, thay vì để tôi lo chuyện của mình, bà ấy cõng tôi ra khỏi phòng, đung đưa và hát khe khẽ.

    Ba vừa tiến gần sát việc tìm ra rồi, tôi càu nhàu với bé Sylvie vốn đang kiên nhẫn bước cạnh Mẹ. Mấy ngón tay của tôi lại thọc vào chỗ xương ức lần nữa.

    Mẹ đột ngột hỏi: “Art ơi, con có bị ngứa không?” bế tôi lên kiểm tra. Những ngón tay bà ấy gãi gãi chỗ này tạo thành tiếng rột rột nhè nhẹ. “Mẹ chẳng thấy gì cả, nhưng…” Những ngón tay bà ấy lấp lánh phép thuật, và tôi cảm thấy luồng mana êm dịu truyền qua mình. Mặc dù nó làm giảm cơn nhức ở chân với lưng do tôi ngồi yên quá lâu, nhưng nó chỉ làm nổi bật thêm cái cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ mà tôi cảm thấy ở—

    Lõi! Tôi vặn vẹo người, và lời nói phát ra thành tiếng gù ùng ục.

    “Art ơi, cái gì—ồ!”

    Tôi vùng thoát khỏi người Mẹ và bước đi tập tễnh kiểu trẻ con, cố hết sức để chạy trở về phòng ngủ.

    “Thôi được rồi, mẹ hiểu mà,” mẹ tôi nói với vẻ thích thú pha chút móc mỉa nhè nhẹ khi tôi bò đi.

    Tôi ngồi phịch xuống, tập trung vào trong tâm trí hết mức có thể. Nhắm mắt lại, tôi tiếp tục kích hoạt ấn Realmheart.

    Cảm giác ngứa ngày càng rõ rệt.

    Tôi cảm nhận được một nụ cười toe toét đang nở ra trên mặt mình. Sylv ơi, lõi của ba. Ba có thể cảm nhận được lõi thật của cơ thể mình. Cái cơn ngứa chết tiệt kia…ba cảm nhận được nó rồi.

    Theo sau thứ cảm giác khó chịu kia giống như con tàu đang lần theo ngọn đèn hải đăng, ý thức của tôi vốn bị ràng buộc vào khối keystone đã vươn tới được cơ thể vật lý của mình.

    Mặc dù mắt tôi nhắm lại nhưng không khí trong phòng ngủ trở nên ấm áp với ánh sáng đột ngột từ mana và aether ở không gian quanh đây.

    Tôi từ từ mở mắt ra và há hốc mồm nhìn những bụi hạt nhiều màu đỏ, vàng, lam, lục và tím đang bơi quanh mình. Tôi hít một hơi thật sâu và cơn rùng mình nhẹ chạy dọc sống lưng. Khi ấn Realmheart hoạt động, tôi chỉ ngồi và nhìn chằm chằm thôi. Chúng thật đẹp và nó đã thay đổi mọi thứ.

    Tôi nhanh chóng cảm thấy mệt nên đã hủy kết nối với ấn godrune này. Các vi hạt mana trôi lững lờ mờ dần, chỉ để lại những bụi hạt aether màu tím. Sau vài giây nữa, chúng cũng biến mất. Bất chấp vẻ mệt mỏi này, tôi không hề thấy nản lòng. Trên thực tế, tôi đã rất phấn khởi.

    Ba có ý này.

    Mặc dù tôi dành phần lớn thời gian tỉnh táo để sống trong khoảng khắc hiện tại nhưng vài tháng tiếp theo ở kiếp này dường như trôi qua trong mờ mịt. Với bản thể dạng bóng ma của bé Sylvie ở bên cạnh, tôi luyện tập kết nối và kích hoạt các ấn Realmheart, Lời Cầu Hồn của Aroa và Gambit Vua. Mặc dù ấn Realmheart dường như ít nhiều gì cũng hoạt động như mong đợi, nhưng tôi không thể sử dụng ấn Lời Cầu hồn của Aroa để sửa chữa một món đồ bị hỏng như tôi gặp phải ngoài đời ‘thật’, và ấn Gambit Vua gây tác dụng khiến suy nghĩ tôi lộn xộn hơn chứ không phải làm thông suốt chúng, và tôi vẫn chưa mô phỏng lại được hiệu ứng tách tâm trí và suy nghĩ nhiều khả năng cùng lúc được. Tôi nghi ngờ rằng đó là do mình chưa thể thực sự điều khiển được aether bên trong cục keystone này.

    Dẫu vậy, tôi và bé Sylvie đã có một kế hoạch đủ tự tin để dùng.

    Ngày thức tỉnh lõi của tôi cuối cùng đã đến. Tôi bắt đầu thiền định như thường lệ, từ từ ngưng tụ mọi mana trong cơ thể đến chỗ xương ức. Bé Sylvie lơ lửng trong người tôi, ở tâm điểm ngay chỗ Regis thường làm. Cô bé im lặng, nhưng suy nghĩ của bé đang tập trung cao độ vào tâm trí đang say ngủ của bé Sylvie thật. Mặc dù đang ngủ nhưng mối liên hệ giữa cô bé với tôi vẫn còn.

    Điều đó nghĩa là có đủ toàn bộ hai nửa tâm trí của bé Sylvie hiện diện trong tôi.

    Nó đang bắt đầu nè, tôi nêu dự đoán của mình với bé Sylvie. Đợi đã, nó có thể hơi nhấp nhô một chút.

    Dùng cơn nhói ngứa ở lõi làm sợi dây buộc tâm trí với cơ thể như tôi đã từng làm trước đấy, tôi kích hoạt ấn Lời Cầu Hồn của Aroa và tập trung vào bé Sylvie hồn ma này. Đồng thời, tôi mở rộng tâm trí với bé Sylvie thật, tiếp cận thông qua mối liên kết của chúng tôi để gây ra cho cô bé ấy một cú chấn động tinh thần mạnh mẽ. Hoặc ít nhất, là cố gắng làm thế. Tôi không thể chắc liệu mình có thành công hay không.

    Một lực đẩy mạnh mẽ bùng phát khỏi người khi lõi tôi hình thành và tôi thức tỉnh. Nhắm mắt lại, tôi truyền phép thuật Lời Cầu Hồn của Aroa vào bé Sylvie, mong muốn hai phần của cô bé hoàn thiện trọn vẹn lại thành một thể thống nhất. Tôi truyền mong muốn và yêu cầu của mình đến với lượng aether mà tôi biết đang tụ tập quanh nhà để xem vụ nổ diễn ra, chúng vốn bị lôi kéo bởi một vòng xoắn không xác định nào đó của Số Phận. Tôi không thể điều khiển nó giống như cách từng làm với lượng aether đã được mình tinh chế, nhưng nếu tôi đúng thì…

    Trong một loại tiếng vang nào đó từ mana của tôi đang ngưng tụ lại, lượng aether trong không khí kia cũng bị hút về phía tôi, xuyên qua người tôi. Ở trong lực đẩy nổ bung ra kia, ở trong cơ thể tôi, ở trong cái lõi đang nhanh chóng hình thành sau vụ nổ vừa san bằng ngôi nhà của chúng tôi, những bụi hạt màu tím lung linh nhảy múa quanh hiện thân của bé Sylvie bóng ma. Lực phát từ đợt thức tỉnh tạo gợn sóng lan ra ngoài không chỉ ảnh hưởng tới trong không gian ảo trong khối keystone này mà còn gây rung động khắp cơ thể thật và những kết nối tôi có với các đồng đội của mình.

    Ở đâu đó bên ngoài cơ thể , tôi cảm thấy đôi mắt bé Sylvie bật mở.

    Hình dạng bóng ma của cô bé tràn ra khỏi tôi, đôi mắt vàng trong suốt mở trố to ra khi cô bé quay quanh nhìn. Vì rơi vào trạng thái không ràng buộc gì với thực tế ở đây và cũng không chắc chuyện gì đang xảy ra trong giây lát, thế nên những suy nghĩ của cô bé vội ào tới và loe lóe lên chói sáng trong tâm trí tôi giống vảy của con rồng điện (lightning drake) vậy. Có một lớp cấu tạo dạng lỏng phủ ngoài cơ thể trong suốt của cô bé khi bé dường như thay đổi và tái tạo lại hình dạng, đang già hóa đi rồi lại trẻ hóa lại nhanh chóng khi cô bé đang dao động giữa phiên bản tiền tái sinh trẻ hơn của bản thân và bé Sylvie già dặn hơn một chút mà tôi đã quen thuộc trong nhiều tháng qua.

    Sylvie, không sao đâu con. Đừng lo lắng, con vừa mới thức dậy thôi.

    Cô bé kết khế ước với tôi nhìn xuống cơ thể dạng vô thể của mình, la ré lên một tiếng mà chỉ tôi mới nghe thấy được, sau đó phồng người ra, biến thành dạng rồng. Bộ ngực rộng có vảy đen của cô bé phập phồng lên xuống nặng nề, chiếc cổ dài ngoằn ngoèo vặn qua vặn lại, quét mắt quan sát xung quanh đây. Nếu nỗi sợ hãi rất thật của cô bé mà không dội thẳng vào tâm trí tôi, thì cảnh tượng con rồng trong suốt to đùng này ngọ nguậy múa may quanh đây trong lúc bố mẹ chăm sóc tôi thì chẳng ai tỉnh táo mà thấy tức cười nổi đâu.

    Mãi cho đến khi Bố Mẹ bắt đầu đưa tôi ra khỏi đống đổ nát của ngôi nhà, bé Sylvie mới tập trung lại, đầu cô bé gục xuống và đôi mắt dán chặt vào hai người họ như thể họ là ngọn hải đăng lấp ló giữa cơn bão triền miên vậy.

    Tranh thủ vẻ chú ý đấy của cô bé, tôi cố liên hệ tâm trí với cô bé lần nữa. Sylvie, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Là ta đây, Arthur nè. Ba đã đánh thức con dậy và…cột con vào bóng ma từ quá khứ của con. Tôi cố gắng diễn đạt suy nghĩ kỳ lạ đấy thành những từ ngữ thật mà tôi biết cô bé sẽ hiểu. Chúng ta đang ở trong cục keystone thứ tư. Và ba cần con.

    Mặc dù có thể nhìn xuyên qua đôi mắt vàng của cô bé nhưng tôi lại tập trung vào chúng. Cơ thể to lớn thở dốc hổn hển và phập phồng của bé chậm dần lại. Lưỡng lự hết bước chân này nối bước chân khác, cô bé đi theo từng bước khi Bố Mẹ bế tôi, cuộc trò chuyện của họ trở nên vô nghĩa vào lúc này. Đôi chân có móng to đùng không để lại dấu vết nào trên đống đổ nát của ngôi nhà khi bé đi qua.

    ‘Ba Arthur à?’

    Tôi thở hắt ra một hơi mà không nhận ra nãy giờ mình đang nín thở. Nó có hiệu quả rồi.

    Bé Sylvie mở miệng định nói, nhưng tôi đã kìm tâm trí cô bé lại và tập trung vào những ký ức về mọi thứ đã diễn ra trong khối keystone đến tận lúc này. Phải mất thời gian để bé Sylvie nhìn thấy hết mọi thứ tôi đã chia sẻ, nhưng tôi không hối thúc cô bé làm gì. Thay vào đó, chúng tôi ngồi cùng mẹ dưới bóng một cái cây nhỏ trong khi Bố quan sát đống đổ nát và nói chuyện với một người hàng xóm đã chạy đến khi nghe thấy tiếng động.

    Cuối cùng, sự tập trung của bé Sylvie quay về hiện giờ. Cô bé thu về dạng người và giờ thì nhìn tôi với vẻ hoài nghi. ‘Con đã thấy vài điều đã xảy ra, giống như đang mơ vậy. Chúng thì…” Cô bé ngừng nói kèm một cái lắc đầu. Bé Sylvie nhìn mẹ đang từ từ vuốt tóc tôi khoảng một hoặc hai phút rồi tiếp tục. ‘Ba Arthur à, con rất tiếc. Con lấy làm tiếc. Những điều ba đã phải chịu đựng ở đây…thật là bệnh hoạn.’

    Ba nghĩ ta gieo nhân nào gặt quả đấy thôi, tôi trả lời, quan sát Bố xem xét đống xà bần nhưng nhìn mà không thấy. Cuộc đời ba sống ở đây là kết quả trực tiếp từ lựa chọn của chính ba. Đi chệch khỏi những trải nghiệm trong cuộc sống thực của ba thì gần như luôn dẫn đến kết quả là…

    Tôi dừng lời, cau mày khi một ý nghĩ mới chợt nảy đến với mình. Gần như ngập ngừng, tôi lại lần theo cảm giác ngứa ngáy xa xăm kia để trở lại cơ thể thật của mình và kích hoạt chiêu Realmheart. Mặc dù không có biểu hiện bề ngoài nào về việc kích hoạt ấn godrune trên cơ thể chập chững mới biết đi này, nhưng aether và mana vẫn tràn vào tầm nhìn của tôi.

    Một móng vuốt rực lửa siết chặt trái tim đang dần đập nhanh hơn của tôi.

    Giữa những màu sắc quen thuộc mà tôi đã mong sẽ thấy này, có một thứ khác lại sáng lên dưới ảnh hưởng của ấn Realmheart.

    Bé Sylvie hỏi: ‘Kia là gì?’ đang nhận chung tầm nhìn được tôi chia sẻ cho thông qua kết nối tâm trí giữa cả hai.

    Có một quầng ánh sáng vàng tỏa ra từ ngôi nhà. Những sợi chỉ màu vàng kim mỏng manh dường như kết nối ngôi nhà bị phá hủy, tôi, bố mẹ và những nơi không phải là địa điểm mà là thời gian, cả hai đều tiến tới tương lai và lùi về quá khứ.

    Số Phận, tôi nín thở nghĩ. Đây hẳn là Số Phận.

    Bánh răng tư duy trong tâm trí quay cuồng khi tôi cố gắng xác định điều gì đã thay đổi, chất xúc tác nào đã cho phép mình đột nhiên nhìn thấy sự hiện thị mấy sợi chỉ này. Có phải do Realmheart, hay do sự thức tỉnh của bé Sylvie và tôi kết hợp lại, hay một số sự thấu hiểu tinh tế hơn mà tôi nhận được đã mở rộng những đặc tính thuộc các kỹ năng của tôi chăng?

    Tò mò, tôi hủy kích hoạt ấn Realmheart. Một lần nữa, các vi hạt mana thấy được biến mất ngay lập tức, trong khi aether vương lại và phai mờ đi chậm hơn. Những sợi chỉ vàng vẫn còn duy trì lâu hơn—thực tế là lâu đến mức tôi bắt đầu nghĩ rằng nó có thể chẳng liên quan tý gì đến ấn Realmheart—trước khi chúng cuối cùng cũng dần mờ và tắt ngúm, để lại những dư ảnh bóng mờ nho nhỏ trong mắt tôi. Cuối cùng thì, ngay cả các dư ảnh này cũng tan biến mất.

    Bé Sylvie ngập ngừng hỏi: ‘Nếu đây là Số Phận, vậy thì có lẽ ba có thể nhìn thấy được nó bây giờ bởi vì nó đã quyết định rằng ba có thể nhìn chăng?’

    Con nghĩ rằng Số Phận có thể…có ý thức à? Nhận thức sao?

    Bé Sylvie chớp chớp mắt, ngơ ngác. ‘Con thực sự không có ý đó, nhưng…điều đó có thể xảy ra, phải chứ? Suy cho cùng, aether kiểu như có ý thức. Liệu Số Phận cũng sẽ như vậy không nếu nó là một phần của aether? Cho đến nay, có vẻ như bài học ba đã học được về cuộc đời mình—à ‘Số Phận’ của ba—là ba đã trải qua kịch bản tốt nhất rồi. Suy cho cùng, chính ba đã tự nói với mình rằng mỗi lần ba thay đổi điều gì đó, nó đều dẫn đến một chuỗi sự kiện tồi tệ hơn.’

    Và con nghĩ rằng cục keystone, hay Số Phận, hay người djinn—hay bất cứ thứ gì đang lèo lái chuỗi sự kiện này—đang cố cho ba thấy rằng mọi thứ diễn ra đều có lý do của nó ư?’

    Bé Sylvie nhún đôi vai trong hình hài vô thể của mình. ‘Con chả dám hy vọng nó đơn giản như vậy, và nó dường như đang công khai cản trở ba sống cuộc đời hệt như mình đã có, bởi vì sống như thế chỉ dẫn đến một loại vòng lặp thời gian…nhưng còn về lý do tại sao ba đột nhiên thấy được những sợi chỉ vàng kết nối từ khoảnh khắc này tới khoảng khắc kia trong cuộc đời mình, nếu hiểu biết này đưa ba đi đúng hướng thì ba đã đạt được một số sự thấu hiểu sâu sắc mà Số Phận muốn ba nhận được.’

    Tôi gật đầu chậm rãi. Những gì cô bé nói có lý, nhưng nó cũng rất khác biệt với cách tôi nghĩ về mana, aether, sự thấu hiểu sâu sắc và thậm chí khác với cả những giả định trước đây mà tôi đã nghĩ ra về khía cạnh Số Phận, và tôi cũng thấy khó để gắn cố định mẫu tư duy mới kia của cô bé vào tâm trí mình.

    ‘Vậy tại sao chúng ta không tiếp tục tiến về phía trước đi,’ bé Sylvie đề nghị. ‘Ta cũng có thể kiểm tra các điểm mốc khác trong đời ba để tìm những dấu vết hoặc các sợi chỉ này. Có thể ta sẽ xác nhận được thêm về nó hoặc mở khóa một số hiểu biết sâu sắc mới đấy.”

    Tôi nêu ra vấn đề: Chúng ta còn không biết liệu con có thể du hành dọc theo dòng thời gian này với ba hay không nữa. Nếu ba rút tâm trí mình lại không chú tâm can thiệp và cho phép các sự kiện tiếp tục diễn ra, con có thể bị cuốn đi vào con đường mà mình đã đi lúc đầu trong giai đoạn thời gian này.

    ‘Vậy thì con sẽ gặp ba ở đoạn con chào đời,’ bé Sylvie trả lời kèm nụ cười mỉm gượng gạo.

    Tôi vùng vẫy trong vòng tay của Mẹ và bà ấy để tôi giằng thoát ra. Ngó lại lần nữa với vẻ lo lắng, rồi bà ấy đứng dậy và quay lại chỗ bố tôi.

    Tôi ngồi kiểu quỳ gối cạnh bé Sylvie. ‘Hãy bước vào cơ thể ba. Chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng có thể nó sẽ che chắn cho con hoặc giữ cho chúng ta ở bên nhau.’

    Cô bé đã làm vậy, và tôi rút tâm trí khỏi thế giới này, để thời gian trôi qua nhanh chóng.

    Tôi hỏi: Con vẫn còn ở đây với ta chứ?

    Bé Sylvie xác nhận: ‘Vẫn còn,’ và tôi cảm thấy vẻ nhẹ nhõm tràn ngập lòng mình.

    Có tiến triển. Chúng ta đã có tiến triển.

    Tôi lùi tâm trí ra khỏi thế giới này và thời gian trôi qua nhanh chóng đến đoạn chúng tôi lại lần nữa tới gần con đèo nơi xảy ra vụ tấn công và tôi bị tách khỏi gia đình. Tôi thấy mình đang ngồi trong xe đẩy cùng mẹ, bà ấy đang ngắm cảnh lướt qua trên đường trong khi trò chuyện với cô Angela Rose và không để ý đến tôi.

    Để cơn nhói ngứa ở lõi hướng dẫn mình, tôi vươn tới cơ thể thật của mình và tập trung vào ấn godrune Realmheart.

    Đúng như dự đoán, thế giới này bừng sáng với các vi hạt aether và mana. Và dẫn xuyên qua chúng, một sợi ánh sáng màu hoàng kim mỏng manh, dẫn tới chỗ phục kích và vách đá. Có những sợi chỉ mỏng hơn, mờ nhạt hơn dẫn ngược từ quầng hào quang rực rỡ quanh sườn núi đến cơ thể từng người chúng tôi, cũng như tới những tên cướp đang trốn. Mọi thông tin cần thiết đã khớp các vị trí của chúng rồi.

    Tôi nói: “Dừng lại,” giọng ra lệnh nhỏ tiếng.

    Chú Durden kéo dây cương, khiến cỗ xe kéo của chúng tôi dừng lại. Mọi người lớn đều nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

    ‘Ba đang làm gì thế?’ Bé Sylvie hỏi, và rồi: ‘Ồ!’ khi ý nghĩ của tôi truyền đến đầu cô bé.

    Tôi tiếp tục nói: “Phía trước có phục kích.” giải thích cho nhóm Twin Horns và bố mẹ tôi chuyện gì sẽ xảy ra. Khi họ vội vã vào vị trí để chống lại bọn cướp, tôi tắt ấn Realmheart và kích hoạt ấn Lời Cầu Hồn của Aroa.

    Lần này, mặc dù các vi hạt mana và aether trong tầm nhìn mờ dần đi nhưng các đường màu vàng vẫn còn nguyên.

    Tôi với mấy ngón tay ra cầm sợi chỉ màu vàng kim dẫn ra khỏi trận chiến và kéo nhẹ. Thế giới xung quanh tôi vội vã trôi đi, chỉ có điều nó đang chuyển động lùi lại. Cú kéo nhẹ này đã đưa tôi quay lại vài phút trước. Khi tôi thả sợi chỉ ra, chiếc xe lại tiếp tục tiến về phía trước, mẹ vẫn đang ngồi cạnh tôi trò chuyện cùng cô Angela Rose và không để ý đến tôi. Điểm mốc mà tôi dừng xe ban nãy đã trôi qua, và chúng tôi tiến về phía cuộc chiến đã chia cắt tôi khỏi gia đình mình.

    Lại kích hoạt ấn Lời Cầu Hồn của Aroa lần nữa, tôi kéo sợi chỉ này về phía trước.

    Cuộc chiến ào tới tôi như thể thời gian được tăng tốc, nhưng nó khác với khi tôi tách tâm trí rời khỏi cơ thể mình và đứng sang một bên rồi để cuộc đời cứ diễn biến như nó đã xảy ra mà không có nỗ lực can thiệp từ ý thức của tôi. Việc đẩy nhanh các sự kiện này có vẻ có chủ đích hơn, với tâm trí và vị trí của tôi đều phù hợp với nơi chốn của mình trong dòng diễn biến thời gian. Các sự kiện vẫn diễn ra như vậy, nhưng dường như tôi không chịu nguy cơ bị cuốn vào dòng chảy ào ạt của thời gian và hiệu ứng xoáy tâm trí mà bản thân từng gặp phải trước đấy nữa.

    Ngay cả khi đang lao bổ xuống vách đá thêm lần nữa, tôi vẫn cười toe toét.

    Mọi thứ dần bắt đầu dễ hiểu rồi.

    Tôi vội vã tiến tới hang động của bà Sylvia. Đó lại là một cột mốc thời gian khác được đánh dấu bằng quầng hào quang vàng của Số Phận, điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

    ‘Con có thể cảm thấy quả trứng đang kéo con vào,’ bé Sylvie nói khi chúng tôi nhảy xuống dưới hang nơi tôi sẽ gặp Bà Sylvia—và là mẹ của bé Sylvie—lần đầu tiên.

    Không sao đâu, cứ vào trong nó đi. Một lát nữa ta sẽ gặp con.

    Bất chấp sự tò mò của tôi về chuyện dùng ấn Realmheart và Lời Cầu Hồn của Aroa để khám phá tiềm năng từ những chuỗi kết quả khác nhau trong thời gian tôi ở với bà Sylvia, còn một điều khác cấp bách hơn mà tôi muốn đạt được. Bé Sylvie đã được tái sinh thành chính mình, và đúng như tôi đã hy vọng, tâm trí bé Sylvie thật vẫn tỉnh táo và có ý thức bên trong cơ thể mới sinh của mình.

    Chúng tôi tăng tốc sự kiện tiến về phía trước, xem xét từng bước ngoặt lớn trong đời mình, không ngạc nhiên gì khi thấy chúng đều được Số Phận đánh dấu. Khi tên Windsom lần đầu tiên chở chúng tôi đến lục địa Epheotus, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ bất ngờ và khá khó chịu.

    Tất cả những khoảnh khắc này đã được Số Phận đánh dấu…có phải chúng đã được định đoạt từ trước để phải xảy ra theo cách này ư? Liệu chăng có phải Số Phận đã khiến những khoảnh khắc này xảy ra?

    Nghe được suy nghĩ của tôi và hiểu được cơ bản về bối cảnh lúc này, bé Sylvie trả lời với giọng điệu an ủi: ‘Ba Arthur à, ba đã làm nên những lựa chọn này. Ba biết đấy. Chẳng ai giật dây khiến những chuyện này xảy ra cả đâu.’

    Tuy nhiên, tôi vẫn cảm nhận được vẻ lưỡng lự ở cô bé, suy nghĩ của bé chỉ giấu đi được một phần khỏi liên kết tâm trí giữa chúng tôi thôi. Có rất nhiều chỗ có thể dẫn tới tiến sai đường. Ở trong cục keystone này, ngay cả khi tôi đưa ra được những lựa chọn tốt hơn, kết quả luôn là tôi chết sớm. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như…Số Phận đang ưu tiên sự sống sót của tôi hơn lợi ích của thế giới này chứ?

    ‘Hoặc là,’ bé Sylvie bắt đầu nói, giọng điệu như thể ai đấy đang giải thích điều gì đó vô đơn giản cho một kẻ ngốc ngồi nghe, ‘sự sống sót của ba là điều tốt nhất cho thế giới này. Nhưng con nghĩ mình phải chỉ thẳng ra rằng cục keystone này và những sự kiện mà nó tạo ra là không có thật. Làm sao nó biết được chuyện gì sẽ xảy ra ở mọi tình huống mà ta tạo ra chứ?’

    Là Số Phận biết, tôi nhắc cho cô bé nhớ.

    “Arthur, Tiểu thư Sylvie. Tôi phải nhấn mạnh rằng chúng ta cần đi tiếp,” tên Windsom nói, quay lại nhìn chúng tôi với bối cảnh xung quanh là cây cầu nhiều màu sắc và lâu đài của tên Kezess, hai đỉnh kép ở núi Geolus bị nuốt chửng bởi màn sương mù rộng tới vô tận.

    Kích hoạt ấn Lời Cầu Hồn của Aroa, tôi tăng tốc tiến qua cả mớ quá trình luyện tập của mình cho tới khi đến được một điểm mốc cụ thể.

    “Thực tế nhà ngươi là một bộ sưu tập biết đi thống kê những điều không thể xảy ra,” lão Wren nói, nhìn tôi với vẻ bực tức rõ ràng. “Ngươi có khả năng bẩm sinh hiểu được cách hoạt động của bốn nguyên tố chính, cũng như một số nguyên tố dị hệ của chúng, trùng hợp rất sát với thực tế rằng việc hiểu rõ cả bốn nguyên tố là điều cần thiết để mở khóa những bí ẩn về aether, là thứ mà chính cô công chúa loài rồng kia đã vô cùng tử tế ban tặng cho nhà ngươi. Mọi thứ về ngươi đều là ngoại lệ, nhóc à. Ngay cả các asura cũng không có nhiều tài năng bẩm sinh và may mắn đến vậy đâu.”

    “Nếu đó là cách ông động viên tôi vui lên, thì cảm ơn ông,” tôi cười khúc khích và đứng dậy. “Giờ thì, việc tiếp theo trong danh sách cần làm của chúng ta là gì?”

    “Trước khi làm tiếp, đưa tay thuận của ngươi cho ta.” Wren đứng dậy từ cái ngai bằng đất lão niệm phép ra và lại gần tôi.

    Xòe tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên, tôi nhìn chằm chằm vào lão asura này, chờ đợi điều đã biết từ trước. Bước tiếp theo là điều mà tôi ít chắc chắn hơn so với những chuyện đã phát hiện được trước đó như về hai ấn Realmheart và Lời Cầu Hồn của Aroa, hay thậm chí về việc bé Sylvie kết hợp với bản thể bóng ma trong cục keystone của mình.

    Lão Wren rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp màu đen kích thước cỡ nắm tay, rồi mở nó và lấy ra một viên đá quý nhỏ mờ đục hình chóp. “Đây là một loại khoáng chất có tên là acclorite. Bản thân nó là một mảnh đá khá hiếm nhưng vô dụng. Tuy nhiên, nhờ vào quy trình tinh chế và tổng hợp đúng cách—điều mà ta sẽ giữ cho riêng mình đến tận khi xuống mồ, vậy nên đừng mất công hỏi làm gì— nên nó có khả năng tạo ra thứ gì đó rất đáng chú ý.”

    Tôi đáp lời: “Ví dụ như tạo thành một vũ khí. Hoặc thậm chí, trong một hoàn cảnh thích hợp, là thành một sinh vật sống.”

    Lông mày lão Wren nhướng lên sát chân tóc bù xù và lão nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên lộ rõ. Một lúc sau lão nói: “Hiểu rồi, hẳn là có ai đó đã phun bí mật ra trước lúc cần biết,” gương mặt quay lại biểu cảm cũ và liếc nhìn quanh với vẻ chua chát như thể lão sẽ tìm thấy tội nhân tiết lộ bí mật này đang ẩn nấp sau một tảng đá nào đấy. “Thiếu chuyên nghiệp quá nhỉ.”

    “Tôi sắp nói với ông một điều, và ông không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tôi đâu,” tôi bắt đầu nói sau khi đã xác nhận rằng đây là một trong những khoảnh khắc được Số Phận đánh dấu. Tôi tự tin vì biết rằng mình có thể đơn giản lùi ngược lộ trình của sự kiện và thử lại nếu thất bại.

    Lão Wren nhăn mặt nhưng tôi vẫn dồn chuyện tiếp. “Mặc dù phải mất hơn một năm lận, nhưng thực tế thì, cục khoáng acclorite này đã phát triển thành một vũ khí: một sinh vật có ý thức kết hợp các khía cạnh tính cách của bà Sylvia, bé Sylvie, tôi và một thằng retainer tộc Vritra tên là Uto.”

    (Nguyên văn: “a conscious being combining aspects of Sylvie, Sylvie, myself, and a Vritra retainer named Uto.” Rõ ràng tác giả đánh máy sai)

    Khóe môi lão Wren cong lên thành một nụ cười gượng như thể lão nghĩ tôi đang trêu chọc lão vậy.

    “Wren, ông nghe này. Sinh vật này được sinh ra ở một nơi được gọi là Khu Tàn Tích—đó là một hệ thống các hầm ngục hoặc ‘các chương sách’ do người djinn tạo ra, và bởi vậy nên cậu ta có thể ăn và sử dụng aether. Một phần ý thức của sinh vật đó—tên cậu ấy là Regis—hiện đang ngủ trong tôi—đại khái là, không tính tới cơ thể tôi…ở bên ngoài không gian và thời gian nơi đây—và tôi cần đánh thức cậu ấy. Tôi nghĩ cục acclorite này chính là chìa khóa để làm được điều đó.”

    Nụ cười nhếch mép của lão Wren dần biến mất khỏi khuôn mặt. Lão ấy cau mày với tôi như thể tôi đang nói mê sảng hoặc tệ hơn thế. “Làm sao ngươi có thể biết được điều này, hả nhóc? Con bé tiên tri người elf kia nói à? Kể cả nếu con bé có chia sẻ kiểu hình ảnh nào đó với ngươi, thì làm sao—”

    “Nó phức tạp hơn thế,” tôi ngắt lời, khiến lão gia sư của mình cau có. “Chỉ cần nói vừa đủ rằng tôi biết tuyệt đối chắc chuyện ý thức này sẽ phát triển từ cục khoáng acclorite này đây, còn bây giờ, cậu ấy đang ở đây với chúng ta. Đang ngủ. Tôi muốn ông giúp tôi cột tâm trí cậu ta vào cục đá này và đánh thức Regis dậy sớm hơn.”

    Biểu cảm lão Wren tỏ vẻ như đã hiểu chuyện. Không phải kiểu tin lời tôi nói, mà giống như…bị tò mò kích thích, và rất sẵn sàng khám phá chuyện này sâu hơn. “Nhà ngươi gợi ý làm gì đây?”

    “Đầu tiên, đặt cục acclorite xuống dưới da tôi đi,” tôi nói và chìa tay ra lần nữa.

    Lão Wren thở dài một hơi rồi cầm lấy tay tôi và bắt đầu ấn viên ngọc mờ đục vào lòng bàn tay. Hầu như tôi không nhận thấy cơn đau và chẳng bao lâu sau cục khoáng acclorite biến mất dưới da.

    Tôi gập gập tay lại vài lần, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình. Chẳng có chuyện gì xảy ra.

    Lão Wren hỏi: “Giờ sao nữa?”

    “Đó là lĩnh vực chuyên môn của ông. Làm sao biến cục đá này thành sinh vật sống có ý thức đây?”

    Lão Wren trả lời: “Hiếm lắm,” Lão cũng đang nhìn chằm chằm vào tay tôi. “Với sự tập trung phù hợp, quyết tâm phù hợp và truyền năng lượng đầu vào phù hợp, vũ khí được làm từ khoáng acclorite sẽ có khả năng tự quyết ở một mức độ nào đó. Điều này được sinh ra từ người sử dụng và sẽ ràng buộc hoàn toàn vũ khí với người sử dụng nó. Nhưng để cục khoáng acclorite phát triển thành một sinh vật có ý thức và tự nhận thức đầy đủ, thì việc truyền năng lượng này phải đi đôi với một ý chí phi thường và thường là một lượng tuyệt vọng đáng kể. Tình trạng tồn tại của ngươi khi vũ khí xuất hiện đóng một vai trò thiết yếu, nguồn phát sinh năng lượng lẫn sự đa dạng của nguồn năng lượng đầu vào trước khi vũ khí xuất hiện cũng thế.”

    Tôi mỉm cười thích thú, nhận ra những lời lão Wren nói ở đây như âm dội lại từ những gì lão từng nói ở đời thật khi phát hiện ra Regis là một hiện thân có ý thức. “Dẫu vậy, vẫn còn thứ gì đó của cục khoáng acclorite lưu lại. Ông đã nói…chà, không có gì đâu, nhưng nếu Regis ở đây trong cơ thể, ông sẽ cảm nhận được năng lượng của cục khoáng acclorite, phải không?”

    Lão Wren chống bàn tay lên hông và gõ nhịp mấy ngón tay thật nhanh. “Ta sẽ cảm nhận được. Một sinh vật được sinh ra từ acclorite có thể thay đổi bản chất, nhưng dấu hiệu về nguồn gốc của nó vẫn có thể được nhận biết ngay cả khi nó chỉ đang hiện diện ở dạng tách khỏi chủ nhân. Trừ khi dạng hiện diện đó được bao bọc trong cơ thể của một sinh vật sống khác, nơi mà dấu hiệu riêng của sinh vật này sẽ bị ngụy trang bằng mana và các nhịp sống tự nhiên của vật chủ mà sinh vật này đang trốn—như nhịp tim, hơi thở, sự tuần hoàn từ lõi đến các mạch dẫn, vân vân. Điều này có thể trở nên phức tạp hơn nếu sinh vật đó—ngươi đã nói thế nào nhỉ?—ở bên ngoài không gian và thời gian, bất kể điều ngươi vừa tả có nghĩa là sao đi nữa.”

    “Nhưng nếu ông biết nó ở đó và vật chủ ta đang đề cập đến này cho phép ông, thì ông có thể tìm được tâm trí đang ngủ say kia không?”

    Lão Wren nhìn như thể tôi hoàn toàn mất trí. “Ta sẽ không giả vờ hiểu hết mấy điều ngươi nói đó có nghĩa là gì, nhưng…” Đôi mắt lão nheo lại và tay vò vò mái tóc vốn đã rối bù của mình. Lão bĩu môi, vẫy tay và niệm phép ra một chiếc giường đá bằng phẳng, ra hiệu cho tôi nằm xuống. Tôi làm theo, và lão đứng lên trên người tôi. “Nhắm mắt lại và ngăn mấy bánh răng tư duy quay ồn ào trong bộ não vô tri của nhà ngươi để ta có thể tập trung nào.”

    Tôi kìm chế không đáp lại bằng vẻ mỉa mai trên mặt và cố làm theo lời lão ra lệnh, để đầu óc mình tĩnh lặng và trống rỗng. Hơi thở của tôi chậm lại, nhịp tim cũng vậy. Nhớ lại nhiều kiếp luyện tập, tôi rơi vào trạng thái trống rỗng khi thiền định.

    Bàn tay lão Wren lướt qua tôi. Tôi có thể cảm nhận được chúng, nhưng không buồn để ý. Lão trầm ngâm nghĩ ngợi, rồi buông tiếng thở dài khó chịu, hơi thở ấm áp của lão phả vào mặt tôi. Rồi thì, sau một khoảng thời gian cảm tưởng như rất dài: “Aha…”

    Những ngón tay thật của lão ấn xuống xương ức tôi, và những ngón tay ma thuật nối tiếp ngón tay lão đang thăm dò sâu hơn, luồn lách qua da thịt và thậm chí tiến sâu hơn vào lõi tôi để đến chỗ nào đó hình hài vô thể và thật nội tại trong con người tôi—chỗ nhận thức đã tỉnh táo hiện giờ của tôi trong khối keystone liên hệ với cơ thể thật đang ở bên ngoài. Tôi tập trung vào tín hiệu nho nhỏ từ tâm trí Regis đang ngủ say mà mình cảm giác được, điều mà tôi đã cảm nhận được ngay từ giây phút đầu xuất hiện trong cái cục keystone này, và hy vọng rằng tâm điểm chú ý trong suy nghĩ mình sẽ chỉ đường cho lão Wren đi đúng hướng.

    “Dừng lại đó, nhóc. Cứ nằm đấy và cư xử giống thằng chết não như ngươi thể hiện nào giờ đi. Ta rút lại mọi điều tích cực mình từng nói về ngươi. Nhà ngươi không thể thành gì hơn ngoài là một kẻ lập dị toàn tập—” Lão ngưng lời rồi thở một hơi dứt khoát, và tôi cảm thấy những ngón tay dạng vô thể này đang khép lại quanh thứ gì đó. “Lạy ông bà tổ tiên, ngươi nói đúng rồi. Một sinh vật được sinh ra từ khoáng acclorite…Ta cảm nhận được nó gắn chặt với ngươi—không, đan xen vào ngươi và xuyên qua ngươi, gắn liền với ngươi như thể nó là hệ thống thần kinh của chính ngươi vậy…”

    Một nguồn năng lượng ấm áp, quen thuộc truyền từ chỗ xương ức qua lồng ngực và vào cánh tay, rồi xuống bàn tay tôi, được dẫn dắt bởi phép thuật của lão Wren. Lão ấy khịt mũi thích thú. “Trước đây ta chưa bao giờ sửa một ý thức đã tồn tại thành tinh thể acclorite cả. Đáng lẽ ra chuyện này sẽ không hiệu quả, nhưng nếu ngươi đúng và thứ này…Regis…thực sự được sinh ra từ cục khoáng acclorite này…” Chất acclorite cháy nóng rực như sắt ở dạng lỏng chảy trong lòng bàn tay tôi, và tôi thở hổn hển vì đau. Lão Wren nắm lấy cổ tay tôi, ghim cánh tay tôi xuống giường đá.

    Ánh sáng tím chiếu xuyên qua da tôi, tưởng chừng người tôi có thể cháy rụi bất cứ lúc nào.

    ‘Ba Arthur, có chuyện gì thế? Chuyện gì đang xảy ra vậy?’ Giọng bé Sylvie vang lên trong tâm trí tôi từ nơi cô bé vẫn tập luyện với thằng ông ngoại ở Lâu đài Indrath.

    Mắt tôi trợn ngược lên trong khi cơ thể lắc lư. Một bàn tay mạnh mẽ ấn vào ngực tôi, giữ tôi nằm thẳng và ngăn tôi không làm chính mình bị thương. Ngoài cơn đau do cục khoáng acclorite gây ra thì tôi không cảm nhận được bàn tay nữa.

    Một tinh linh màu đen trông như ma trơi có kích thước cỡ nắm tay bay ra khỏi da thịt tôi và cơn đau biến mất. Tôi sụp người xuống, không còn lồng lên ấn người vào cánh tay lão Wren nữa, mồ hôi chảy đầy mặt và hơi thở hổn hển dữ dội. Tôi vừa kịp nhìn qua quả cầu sáng đen kia, ở trong nó có hai đốm lửa sáng lấp lánh như đôi mắt và một vết rạch đen nằm ngang phía dưới trông giống một nụ cười gượng.

    Tôi không còn sức để cất lời, cũng không đủ tập trung để ráp từ thành câu. Ngay cả tâm trí cũng như bị mây mù che phủ và tôi không cảm nhận được suy nghĩ của Regis hay bé Sylvie.

    Tinh linh này lao tới cạnh người tôi và sà xuống thấp.

    “Hỡi chủ nhân, hãy chiêm ngưỡng đi nào. Tôi, Regis, vũ khí vĩ đại được lũ asura tặng cho cậu từ cách đây rất lâu, cuối cùng đã xuất hiện trong vinh quang chói lọi!” Hai đốm lửa sáng lấp lánh như thể đang chớp chớp mắt, và con tinh linh này chầm chậm xoay tròn quanh một vòng. “Chờ đã, chuyện quái gì đang xảy ra thế nhỉ?”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Art đánh thức bé Sylvie và Regis dậy sau cơn phê đá của mình.
    2. 2. “Transcendence” cũng là tên của tập 6 được xuất bản trên Amazon.
    3. 3. CHƯA check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    4. 4. Ver.1: May-8th-2024; ver.2: May-24th;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...