Chương 476

Vết nứt trên băng

Tên gốc: "Chapter 474: Cracks in the Ice"


  • GÓC NHÌN CỦA VARAY AURAE

    “Nếu đạo quân đối phương tấn công, tôi không nghĩ ta có đủ lực lượng để chặn chúng lại.”

    “Dĩ nhiên là không! Chúng ta còn chẳng có cơ hội hồi phục sau chiến tranh và Trận Bloodwater nữa. Nếu không có lũ rồng, thì ta mở cổng và mời kẻ thù hành quân vào luôn đi!”

    “Phát ngôn cứ như một tên thuộc gia tộc Beynir đích thực vậy.”

    “Thưa bà, sao bà dám nói thế! Gia tộc Beynir là những người ủng hộ lâu đời nhất và trung thành nhất với Gia tộc Glayder đấy!”

    “Ấy vậy mà Ngài Lionel à, anh của ngài, lại là một phần trong âm mưu phản quốc nhằm chiếm pháo đài Bức Tường và cùng gã Flamesworths kia giữ nó để làm lợi cho cá nhân hắn.”

    “Đó là—”

    “Thôi đủ rồi.” Ngài Curtis không hề lên giọng vì giận dữ; mà thay vào đó, cậu ta chỉ nói với vẻ mệt mỏi thôi.

    Tôi lén liếc cậu ta từ rìa mắt mình. Dưới mắt cậu ấy có quầng thâm, mái tóc màu gỗ gụ thường ngày hoàn hảo thì giờ rối bù, và cái cách cậu ta ngồi sụp xuống ghế có một vẻ nhẹ nhàng nhất định nào đó khiến tôi nhớ đến ba cậu ấy một cách mãnh liệt.

    Bên cạnh cậu ta, Tiểu thư Kathyln trông vẫn như mọi khi: cứng rắn, nhận thức nhạy bén và hiện diện tức thì trong cuộc nói chuyện. Đôi mắt nâu sẫm của cô bé chẳng bộc lộ chút suy nghĩ nào cả, và không như anh trai mình, chả có lấy một sợi tóc đen tuyền nào rối bù khi mái tóc cô bé bao quanh gương mặt nhợt nhạt và buông thõng xuống tấm lưng đứng thẳng.

    Ngay cả mana tỏa ra từ hai bậc vương giả này cũng hoàn toàn trái ngược: mana của Curtis vốn bùng cháy và lập lòe dường như đang giảm xuống theo từng lời chỉ trích một, trong khi mana của Kathyln vẫn tĩnh lặng và nhẫn nại chịu đứng, giống như cô bé ấy vậy.

    Phía đối diện với chiếc bàn hoa văn bóng bẩy này là các anh chị em hoàng gia trong hội đồng của họ. Gã Otto Beynir, là một người đàn ông lùn mập có làn da trông ốm yếu thấy rõ, kẻ đang trừng mắt nhìn Quý bà Vesta đến từ Gia tộc Lambert. Bà già này, trông giống một nữ chính khách luống tuổi của gia tộc bả đến từng chút một khi mặc chiếc váy phồng lên gồm hai màu hạt dẻ và tím cùng chiếc mũ lông vũ nhìn ngớ ngẩn, bả không trừng mắt nhìn lại mà mặt sôi sục lên vẻ chế nhạo và đang nhướng một bên mày lên kèm môi hơi mím lại.

    Ngài Abrham đến từ Gia tộc Astor, là một người đàn ông trung niên bụng phệ có bộ râu chắp vá do vết sẹo rạch ngang bên má trái, hắng giọng khó chịu: “Chị Vesta à, tôi đang cố hiểu xem lúc này cậu Otto đang sai chỗ nào. Hãy nhìn vào sự thật đi.” Lão ta mổ mấy ngón tay chai sạn xuống mặt bàn bằng gỗ gụ, mana của lão dao động kèm trạng thái bồn chồn đang cố tự kìm nén lại. “Chúng ta đã dồn mọi thứ mình có vào việc đảm bảo mối quan hệ của ta với loài rồng, nhưng chúng đã bay đi và bỏ mặc chúng ta. Chiến lược bí ẩn của gã Arthur Leywin đã phân tán lực lượng phòng thủ của Dicathen ra khắp lục địa này. Và tôi xin bổ sung thêm chút rằng ta đang đối mặt với một đối thủ đã từng đánh bại chúng ta một lần rồi. Diễn biến tích cực duy nhất mà tôi thấy được là lực lượng Alacrya vẫn chưa chuyển sự chú ý của chúng sang thành phố Etistin này.”

    Quý cô Mountbatten run rẩy khi nghiêng người chồm tới phía trước bàn. Với cương vị là tiếng nói được dân thường bầu chọn, cô Dee trông giống một người thợ làm bánh hơn là một cố vấn hoàng gia, nhưng cô ấy thường là tiếng nói của lẽ phải trong hoạt động chính trị của hội đồng này. “Tôi vẫn không hiểu nổi. Ông đã hứa rằng bọn rồng sẽ bảo vệ cho người dân mà!”

    Ông Jackun đến từ Gia tộc Maxwell phát ra một tràng cười sảng khoái, khiến một luồng mana lan tỏa ra khắp người ông ta và xung quanh. Ông chiến binh đã về hưu này là một gã to lớn và nếu muốn, thì độ to từ giọng ông ta dễ dàng nuốt chửng giọng những kẻ khác. “Tụi nó đã bỏ mặc chúng ta một cách khốn nạn. Rõ là chúng ta thật ngu xuẩn khi đặt niềm tin vào chúng.”

    Một loạt những lời khiển trách vang lên quanh cái bàn hoa văn bóng bẩy này, nhưng ông Jackun xua chúng đi với thái độ thường thấy là coi thường những điều vụn vặt.

    “Cãi nhau chẳng có lợi gì đâu.” Phòng hội đồng im lặng khi giọng nói lạnh lùng của Tiểu thư Kathyln cắt ngang cuộc tranh luận của họ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô bé, kể cả từ anh trai cô ấy. Ánh mắt kiên định của cô bé quét qua các cố vấn. “Tất cả các ngài đều cư xử chả đúng mực gì cả. Mục đích chúng ta ở đây là phục vụ người dân Etistin và toàn bộ vùng Sapin. Mấy thứ như hoảng loạn, đấu đá nội bộ và phàn nàn số mệnh thế này gần như chả giúp được gì cho việc đấy đâu. Chúng ta chưa bị đánh bại, thế nên chúng ta sẽ không từ bỏ nhiệm vụ của mình”.

    Cô bé dừng lại, mời các cố vấn trả lời, nhưng giờ lại là lúc gian phòng này yên tĩnh nhất mà tôi từng nghe được. Tuy nhiên, ẩn trong vẻ im lặng đấy là một sự căng thẳng rõ ràng mà tôi cảm nhận được cứ như một kiểu tập trung nhiều dấu hiệu mana lại vậy. Một cơn rùng mình chực chờ chạy lan khắp người, và tôi cựa quậy với vẻ không thoải mái.

    Cô bé tiếp tục: “Ta đều phạm sai lầm, tất cả chúng ta luôn,” giọng điệu có phần sắc bén. “Tôi và anh Curtis đã rất háo hức tin rằng loài rồng là cứu tinh của chúng ta, và có lẽ chúng ta đều đã để cho mong muốn đấy che mờ khả năng phán đoán của mình. Nhưng tất thảy các ngài đều nói chuyện như thể đã mất hết hy vọng rồi khi nhìn thấy một kế hoạch to lớn hơn những gì ta nắm bắt được đang diễn ra trước mặt, điều mà chúng ta chưa hiểu hết.”

    Gã Otto Beynir bĩu môi chế giễu. Khi Kathyln đáp trả bằng cái lườm như xiên người, cái gã nhỏ bé gian xảo này ít ra cũng tỏ thái độ hối lỗi. “Thưa Tiểu thư Glayder, sẽ là một kẻ ngốc khi hy vọng rồi tin rằng tên Arthur Leywin có thể ngăn chặn được những gì đang diễn ra.”

    “Không phải chính anh Arthur đã cảnh báo chúng ta không nên tin vào loài rồng hay sao?” Kathyln xen vào. “Tôi sẽ thấy xấu hổ nếu để lời khuyên bất mãn này thuyết phục mình rằng chính anh Arthur mới là người gây ra nhiều nguy hiểm hơn lũ rồng đấy.”

    “Thưa Tiểu thư, chúng ta đừng cư xử như thể tên Arthur Leywin là kẻ không thể phạm sai lầm được,” Gã Beynir phản đối. “Nếu những tin nhắn mà chúng ta nhận được là chính xác, thì những tên Alacrya ‘bị giam’ bằng cách ngu dốt ở phía bên kia pháo đài Bức Tường đã trở mặt với chúng ta, và lực lượng Alacrya đã tấn công hầu hết các vị trí ở Dicathen. Điềm may duy nhất cứu cánh cho ta là dường như chúng đang dồn nỗ lực vào việc tìm kiếm chính cái gã Leywin kia.”

    Florian Glayder, anh họ thứ ba của Curtis và Kathyln, vuốt mấy ngón tay qua mái tóc cùng màu với Curtis trước khi lần đầu lên tiếng sau vài phút. “Và điều ấy, tôi nghĩ rằng, sẽ là chiến lược cho chúng ta. Bọn tôi đã sơ tán vùng nông thôn xung quanh thành phố, đưa mọi người vào trong thành phố sau tường thành cỡ 50 dặm. Nếu bọn chúng cố bao vây thì chúng ta vẫn đủ lương thực dự trữ để chống chịu, mà điều này khó xảy ra bởi vì tướng Lance Godspell dù sao cũng không ở trong thành phố này. Chúng ta chỉ cần núp sau tường thành và đợi thôi.”

    Mụ Vesta ngập ngừng nói: “Có lẽ nếu gã đấy bị bắt đi là điều tốt nhất,” như thể bà ta lấy lời mình ra kiểm tra xem có bao nhiêu luồng ý kiến đồng thuận vậy.

    Ánh mắt của tôi lia qua hai người Curtis và Kathyln. Curtis nghiêng người tới trước và dùng mấy ngón tay gãi cằm, một bên lông mày nhíu lại khi cân nhắc lời của mụ cố vấn. Lượng mana của cậu ấy tăng vọt và bùng lên như một ngọn lửa đang cố bén vào tấm gỗ ướt. Em gái cậu ta ở cạnh bên cứng đờ người lại, miệng hơi hé mở, một vết nứt về cảm xúc hình thành trên vẻ ngoài vốn được cô bé kiểm soát kĩ lưỡng.

    “Cuối cùng cũng có người nói điều này, quý bà thuộc Gia tộc Lambert nói có lý đấy,” Tên Otto nói và giơ tay lên.

    “Nói một điều khủng khiếp như vậy à,” Cô Mountbatten gần như nói cùng lúc.

    “Thôi nào, chị Dee à, nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng hãy nghĩ về nó đi,” lão Abrham xen vào kèm bàn tay làm một cử chỉ hòa bình. “Gã Arthur Leywin có thái độ chống đối loài rồng và thiếu tôn trọng với cả Ngài đây cùng cô Tiểu thư nhà Glayder. Nếu kẻ thù muốn hắn ta đến mức này, vậy thì tìm ra hắn có thể giúp ngài Bảo Hộ Charon có đủ thời gian giải quyết bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào khiến ngài ấy bị gọi đi, thế rồi ngài có thể trở về để quét sạch lũ Alacrya còn lại khỏi lục địa này.”

    “Lũ rồng khạc đờm vào mặt các ngươi, và các ngươi há miệng đớp lấy từng giọt như uống nước mưa xuân đầu mùa vậy à,” gã Jackun gầm gừ, lắc lắc cái đầu trọc của mình. “Tôi không quan tâm nhiều đến cái gã Leywin kiêu căng ngạo mạn này, nhưng lũ rồng đã cho ta thấy chúng nghĩ cho chúng ta tới mức nào. Có bao nhiêu tên khốn thân vảy này ở Dicathen chứ? Và chúng chẳng để lại dù chỉ một tên để bảo vệ Tiểu thư Kathyln và Ngài Curtis? Hông đâu, các người hẳn là ngu toàn tập mới mong chúng quay lại giúp đấy.”

    Gã Otto nghiêng người tới trước, chống hai tay xuống mặt bàn. “Có lẽ vậy, nhưng điều đó không làm hạ thấp tầm quan trọng của phần kế hoạch còn lại. Chúng ta biết cậu bé Leywin kia trốn ở đâu. Chúng ta có thể loại bỏ cả hai mối đe dọa cùng một lúc nếu ta đề nghị đổi thông tin đó lấy một lời hứa hòa bình.”

    Đầu Kathyln nghiêng sang một bên, đôi mắt cô bé nheo lại đầy vẻ nguy hiểm. “Vậy ông đề nghị là ta đưa ra cho kẻ thù những gì chúng muốn và cầu xin chúng hãy để chúng ta yên?”

    Tên Otto quát lên: “Đó sẽ là cách hợp lý hơn việc dùng thân xác người dân của chúng ta làm lá chắn cho một kẻ thậm chí còn từ chối giải thích lý do tại sao hắn mong chúng ta chết vì hắn!”

    Có một tiếng “két” dứt khoát vang lên khi Kathyln đẩy ghế ra khỏi bàn và đứng dậy đột ngột. “Quá đáng lắm rồi, Otto. Giờ thì cút đi và hãy mừng vì ta còn cho ngươi đi thay vì nhốt ngươi vào nhà tù của cung điện.” Ánh nhìn của Kathyln trở nên lạnh lùng và vô cảm. Cái vẻ thiếu sự phẫn nộ của cô bé chỉ làm cho biểu cảm này càng trở nên sắc bén hơn.

    “Thưa-Thưa-Thưa Tiểu thư, tôi…” Gã Otto nhìn chằm chằm vào Kathyln với đôi mắt mở to trong khi ngừng lời, cái miệng im lặng của hắn tiếp tục thở hổn hển.

    “Kathyln—” Curtis bắt đầu nói, với tay về phía em mình tỏ vẻ xoa dịu, nhưng chỉ bằng một cái nhìn, cô bé làm im lặng bất kỳ lý lẽ nào mà cậu ta sắp đưa ra.

    Curtis hắng giọng và đứng dậy, ra hiệu mở cửa phòng, rồi nán lại bên cạnh bọn họ và nói ngắn gọn với từng cố vấn khi bọn họ rời đi. Tôi theo sau Florian, nhưng Kathyln gọi tên, dừng tôi lại và ra hiệu rằng tôi nên ở lại đây. Khi tất cả những người khác đi khỏi, Curtis cũng giải tán các lính canh rồi đóng cửa sau lưng họ lại.

    Cậu ta thận trọng nhìn em mình. “Kathyln à, xử lý vậy không tốt đâu. Những người này quyền lực cũng như chúng ta, thậm chí có khi còn hơn thế, và phần lớn thành công của chúng ta là nhờ họ.”

    “Không như anh, em không coi đó là lợi ích đâu,” Kathyln trả lời với vẻ vô cảm chỉ dựa vào thực tế. “Họ đã vượt quá giới hạn và cần được nhắc nhở về vai trò của mình ở đây.”

    Curtis giơ hai bàn tay lên làm thành cử chỉ hòa bình. “Anh không đề nghị chúng ta nên làm theo kế hoạch của gã Otto, dĩ nhiên là thế, nhưng việc họ sợ hãi cũng không hẳn là sai.”

    Kathyln hít vào một hơi thật sâu, bề ngoài đã tỏ ra trấn tĩnh lại. “Em e rằng mong muốn của gã Otto có thể thành hiện thực ngay cả khi không có chúng ta can thiệp vào. Theo trinh sát của ta, bọn Alacrya đang gần tìm ra hang ẩn rồi. Các pháp sư thổ hệ của chúng ta đã che phủ nó kĩ lưỡng, nhưng ta không biết những tên xâm lược này có thể sẽ dùng loại phép thuật nào để kiếm anh Arthur nữa.” Mắt Kathyln chạm mắt tôi. “Chị Lance Varay, em muốn biết chị nghĩ chúng ta nên làm gì đây.”

    Giọng tôi hơi khàn đi do ít nói và tôi phải nuốt nước bọt để làm ướt họng mình. “Tôi có một gợi ý, nhưng tôi…không hoàn toàn chắc là cô sẽ thích nghe nó đâu.”

    Kathyln để bản thân mỉm cười thật nhẹ, trong khi Curtis khoanh tay và nhìn tôi chẳng giấu giếm vẻ quan tâm. Kathyln nói: “Tiếp đi,”

    Tôi bắt đầu nói: “Arthur đã nói rõ với chúng ta một điều,” nhớ lại cuộc trò chuyện cuối trước khi cậu ấy đi trốn. “Cậu ấy yêu cầu chúng ta làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo rằng vị trí của cậu ấy không bị phát hiện. Với việc bọn Alacrya đang tìm kiếm vùng đất hoang quanh đây, thì dường như việc chúng tìm ra nơi ấy chỉ còn là vấn đề thời gian. Chúng ta cần thu hút chúng chú ý tới hướng khác.”

    “Chị Lance à, chính xác thì chị đang có kế hoạch gì?” Curtis hỏi, cứng người lại.

    “Bờ biển phía Tây Nam đầy rẫy các hang động tự nhiên. Lực lượng Alacrya vẫn chưa tập trung vào chỗ đấy, nhưng chúng ta có báo cáo về vài nhóm trinh sát đang di chuyển theo hướng đó.” Tôi dừng lại, biết phần tiếp theo nói lên sẽ nghe ra sao. “Tôi sẽ lập tức bay tới đó và tấn công, làm như thể tôi đang ngăn chúng lục soát bờ biển.”

    Curtis hỏi: “Chị định biến chính mình thành mục tiêu đánh lạc hướng à?” giọng đầy hoài nghi. “Thật vô lý. Chị Varay à, em biết chị mạnh mẽ cơ nào, nhưng chị không thể hy vọng một mình đánh bại cả một đạo quân được. Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn chúng được chỉ huy bởi đám retainer hay Scythe chứ?”

    Hay thậm chí là tụi Wraith nữa, tôi biết điều đó, mặc dù không nói suy nghĩ của mình ra thành lời. “Trận chiến càng khó khăn thì càng dễ đánh lạc hướng chứ.”

    Curtis trả lời: “Chị quá giá trị,” lắc đầu và tiến một bước lại gần tôi và Kathyln. “Em sẽ không cho phép chị mạo hiểm vì Arthur, đặc biệt là khi chúng ta đang nhận được những báo cáo trái ngược nhau về vị trí thật của cậu ấy.”

    Lông mày của Kathyln nhướn lên. “Arthur đã yêu cầu chúng ta câu giờ cho anh ấy. Nếu anh ta có lý do để buộc chúng ta phải tin rằng anh ấy đang ở trong hang động đó thì việc anh ta có thực sự ở đó hay không cũng không thành vấn đề. Chúng ta phải hành động như thể anh ấy đang ở trong đó.”

    “Dĩ nhiên nó thành vấn đề rồi,” Curtis lập tức phản bác. “Nếu anh ấy không ở đấy thì chúng ta không cần phải mạo hiểm mạng sống chị Varay hay sinh mạng những binh lính trong thành.”

    Kathyln phản đối: “Tuy nhiên, việc nhượng bộ và để bọn Alacrya lục soát qua cái hang đấy sẽ làm chúng tìm kiếm điểm tiếp sau đấy còn nhanh hơn nữa,”

    “Vậy thì đó là vấn đề của những người bảo vệ những địa điểm kia!” Curtis hét lớn, khoanh tay lại với vẻ phòng thủ.

    Một tiếng “chát” bất ngờ khiến cả ba chúng tôi im lặng, và ngay cả Kathyln cũng có vẻ ngạc nhiên khi rút bàn tay vừa tát vào mặt Curtis lại. Mana giữa họ sôi sục, chồm lên như hai con rắn đối lập chuẩn bị tấn công. Nhưng cú sốc và vẻ thù địch gần như tan biến ngay lập tức, và Kathyln tiếp tục. “Không phải chúng ta được định sẵn sẽ thành những người lãnh đạo, niềm hy vọng và sức mạnh của cả lục địa Dicathen chứ không chỉ thành phố Etistin hay sao? Đừng để lạc mất mục tiêu tổng thể lớn hơn chứ. Đừng trở thành như ba của chúng ta, anh Curtis à.”

    Hai anh em hoàng gia này nhìn nhau một lúc, tay Curtis vẫn áp vào chỗ má mà Kathyln đã tát. Mặc dù khuôn mặt cậu ta tái nhợt ngoại trừ vết đỏ chỗ em mình đánh vào, cảm xúc từ cú sốc của cậu ta giảm dần kiểu như đất đá hóa thành thép cứng, và cậu ta gật đầu, đôi mắt đanh lại kèm quyết tâm khi trước tiên nhìn vào mắt Kathyln rồi sau đó là tôi.

    “Ta hãy thảo luận cụ thể về kế hoạch này. Chị Varay, vui lòng tiếp tục đi.”

    Chẳng còn thời gian để lãng phí, tôi cung cấp chi tiết thông tin về nơi mình sẽ tấn công và kế hoạch dự phòng là gì trong trường hợp tôi bị áp đảo. Và trong vòng một giờ sau đấy, tôi đã bay về phía tây nam dọc theo bờ biển.

    Tôi bay lên cao, bị mây che phủ. Hơi lạnh bám vào người, nhưng tôi không có cảm giác rùng mình. Tâm trí vẫn còn ồn ào chộn rộn cân nhắc xem cuộc tấn công có thể sẽ diễn ra như thế nào, và khi cảm nhận được các đội tìm kiếm của bọn Alacrya phía dưới, tôi thấy tự tin vào những gì sắp xảy ra.

    Dừng lại trên trời cao so với vị trí mục tiêu của mình, nơi tôi bay vẫn bị che phủ trong đám mây đen, tôi hướng các giác quan của mình về phía các dấu hiệu mana lờ mờ ở dưới. Bốn chiến đội đang di chuyển cùng nhau, lùng sục khắp vùng nông thôn. Dựa vào cách đội hình của bọn chúng di chuyển, tôi chắc chắn trong số đó có rằng ít nhất hai pháp sư hệ Sentry. Các chú phép đã được kích hoạt sẵn, tiếng mana nổ lách tách xuất hiện trong không khí quanh người bọn Alacrya, lóe lên như đòn sét lan trên mặt nước.

    Một phần nhỏ suy tư sâu thẳm, lơ đãng trong đầu tôi tự hỏi khi thấy được riêng lẻ từng vi hạt mana như cách mà Arthur thấy được thì sẽ ra sao nhỉ. Nếu có mặt ở đây, thì liệu cậu ấy có thể cho tôi biết các chú phép kia đang làm gì khi chỉ cần nhìn vào cách hình thành mana không? Nhưng toàn bộ lý do khiến tôi ở đây là vì cậu ta không thể có mặt ở đây được. Và tôi cần đảm bảo rằng mình bảo vệ được cậu ấy.

    Hơi ẩm trong đám mây ngưng tụ thành những mũi gai băng, mỗi cái dài một thước. Các mũi băng này xoay quanh người khi tôi từ từ hạ xuống sát đáy đám mây và hiện ra giữa khoảng không. Tôi cảm nhận được rất rõ mục tiêu của mình cụ thể đang ở đâu và chỉ mất chút thời gian để trau chuốt tầm nhìn về mười sáu tên Alacrya kia. Nhắm mục tiêu thật cẩn thận, tôi phóng hàng loạt mũi băng đi, hóa thành một cơn mưa đá bất ngờ đầy chết chóc.

    Những tiếng kêu hét khó nghe rõ vang lên trong gió khi phân nửa số pháp sư Alacrya gục xuống, bị giết ngay lập tức bởi đòn này. Những tấm khiên phép làm từ gió, nước và lửa tóe ra đầy màu sắc trên người những tên Alacrya còn lại ngay khi loạt gai băng thứ hai tấn công bọn chúng. Một chùm mana màu xanh lục trông phát tởm lao xuyên không khí bay về phía tôi, nhưng tôi dễ dàng vòng qua nó trước khi đỡ được một loạt cầu lửa xanh lam bằng một tấm khiên trông nặng nề tạo ra từ băng.

    Tôi phản công bằng nhiều đòn phép hơn, chúng bị chệch hướng đi vì nhiều tấm khiên phép lồng vào nhau. Tiếng la hét của bọn Alacrya tuy khó hiểu, nhưng vẻ hoảng loạn thì rõ ràng. Chúng chẳng thể làm được gì ngoài việc tụ tập bên dưới các lớp khiên phép của mình với hai tên pháp sư hệ Caster còn sót lại cũng đang tung ra các đòn phép yếu ớt.

    Dồn mana vào mắt, tôi nhìn xuyên qua vùng không khí biến dạng lúc đòn phép vừa xẹt qua để quan sát chúng thật kỹ. Một ả đàn bà mà tôi xác định được là pháp sư Sentry đang niệm phép, ả ta chú ý về phía đông, trong khi tên pháp sư Striker nhanh chóng viết nguệch ngoạc lên tờ giấy da nhàu nát bằng bàn tay run rẩy. Tôi bắn nhiều gai băng hơn vào các tấm khiên, cố đảm bảo rằng đòn đánh của mình không quá áp đảo bọn pháp sư đang triệu hồi khiên phép.

    Đôi mắt ả Sentry mở to và cô ta hét lên điều gì đó mà tôi không nghe được. Vậy là tụi nó đã gửi tin đi. Bọn kỵ binh sẽ đến sớm thôi.

    Dệt ra một mạng lưới tạo thành từ các sợi băng mịn gần như vô hình, tôi quăng nó vào những kẻ thù còn lại. Vài tên Striker lao đi với tốc độ chóng mặt, nhưng những tên khác tụm lại với nhau, thu mình núp dưới lớp rào chắn phép bảo vệ chúng.

    Những sợi tơ mảnh cắt xuyên qua các lớp mana bảo vệ và xé vụn cả mớ binh lính bị cái lưới phủ lên người, phép thuật bọn chúng đang niệm tắt ngúm ngay lập tức.

    Hai tên Striker kia phóng đi với tốc độ rất ấn tượng. Thay vì chém gục bọn chúng, tôi lại bay lên mây, biến mất giống như cách đã xuất hiện. Ở trong đám mây, tôi chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo của trận chiến này.

    Chuỗi đòn tấn công ban đầu của tôi rất chính xác, giết chết những pháp sư mạnh nhất và hầu hết lũ Caster trong khi chỉ làm bị thương những tên khác. Đòn tung ra sau đấy tôi đã chủ ý làm yếu đi, đè bẹp tụi Alacrya nhưng để chúng có đủ thời gian gửi tin nhắn tiếp viện bằng bất kỳ vật tạo tác hay phép thuật nào chúng có trong tay. Sau khi chuyện đấy hoàn tất, chẳng có lý do gì giữ lũ này sống tiếp cả, nhưng việc để hai thằng Striker cuối trốn thoát sẽ cung cấp một phương án dự phòng trong trường hợp các tin nhắn gửi đi trước đó bị sai lệch. Tôi tính toán rằng nó cũng sẽ mang lại một kết quả đủ tin cậy khi xét đến hình tượng mà tôi đang cố khắc họa ra lúc này.

    Đám mây dày đặc, ẩm ướt và lạnh buốt, là nơi hoàn hảo để tôi chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo của trận nghi binh này.

    Tôi hút mana trong khí quyển, cảm thấy nó lao vào lõi mình và bắt đầu thanh lọc nó. Cùng lúc, bằng cách dùng kỹ thuật mà Arthur đã dạy lúc giúp mình loại bỏ những giới hạn phát triển bản thân do lũ asura đặt ra, tôi bắt đầu tung ra mana dị hệ băng đã được lõi tinh chế, nó bám vào hơi nước đang tạo nên đám mây. Cảm giác luân chuyển mana lúc nào cũng khiến tôi nổi da gà dọc gáy khi thực hiện quá trình hấp thụ mana, rồi truyền nó ra và liên tục lọc lõi cùng một lúc. Ngay cả một hành động đơn giản là lọc lõi cũng làm tôi cảm thấy kỳ lạ và phấn khởi sau khi trải qua giai đoạn lõi trắng quá lâu mà chẳng có sự thay đổi gì.

    Những đám mây quanh tôi bắt đầu cứng lại, đóng băng thành hình loại kén hoặc vỏ sò gì đó do bị mana của tôi giữ cố định lại. Khi đám mây bị đóng băng, hiệu ứng lan rộng ra bên ngoài, băng lạnh lan ra qua từng khối hơi nước, làm mây cứng lại và ngày càng nặng nề giữa không trung.

    Cần phải có tư duy thiền định để dùng luân chuyển mana theo kiểu này, và tâm trí tôi chỉ tập trung hoàn toàn vào thiền định khi tôi đóng băng cả bầu trời. Tôi không còn cảm giác về thời gian khi chăm chú đến vậy nữa, thế nên khi cảm nhận được các dấu hiệu mana ở đằng xa đang lại gần thì một chút hóc môn adrenaline trong đầu tôi tăng vọt.

    Lúc đầu chỉ có hai quầng khí (aura) nặng nề và mạnh mẽ. Các pháp sư toát ra quầng khí này đủ tự tin để công khai tiếp cận nơi đây mà không cần cố nén dấu hiệu của chúng lại. Tôi không nhận ra các dấu hiệu mana này, nhưng dựa vào sức mạnh mà chúng tỏa ra, tôi nghĩ chúng không thể là bọn Scythe hay tụi Wraith được.

    Dù có vẻ tự tin nhưng những dấu hiệu mana đang đến gần dừng lại rất xa nơi tôi đã đánh bại nhóm trinh sát. Dồn thành cụm theo sau hai tên này là một đạo quân gồm các pháp sư Alacrya đã tập trung lại, vốn chỉ cảm nhận được đám đấy từ khoảng cách này khi số lượng bọn chúng ngày càng tăng lên. Ít nhất là hàng trăm, à có lẽ hàng nghìn, tôi nghĩ theo kiểu tách ra tính trên số đầu người. Có lẽ đã từng một lần tôi chùn bước trước ý tưởng phải đối mặt với cả một đạo quân như vậy. Rốt cuộc, chẳng phải chị Lance Alea cùng toàn bộ trung đoàn của mình đã bị đánh bại chỉ bởi một tên retainer duy nhất với lực lượng pháp sư Alacrya ít hơn hẳn hay sao? Tuy nhiên, nhiều điều đã thay đổi kể từ những ngày ấy rồi.

    Tuy căng thẳng vì phải gắng sức giữ một khối băng hình thành từ mana có trọng lượng lớn như vậy trên trời, tôi vẫn chờ đợi. Tiếp tục sử dụng khả năng luân chuyển mana, tôi cố hết sức kìm nén dấu hiệu mana của chính mình khỏi bị lộ và ngụy trang việc sử dụng mana bằng loại mana hệ thủy và khí vốn dày đặc trong bầu khí quyển nặng nề trên trời này.

    Mấy tên retainer nán lại ở một khoảng cách an toàn, có thể đang bàn bạc với tụi Sentry hoặc bọn đứng đầu các chiến đội khác nhau khi tìm kiếm các dấu hiệu nguy hiểm hoặc manh mối gợi ý nơi ở của Arthur.

    Tôi hít thở sâu và ổn định tâm trí. Kiên nhẫn là một kỹ năng tôi đã rèn luyện từ khi còn nhỏ. Kiên nhẫn như tảng băng trôi, như lớp băng hà vĩnh cửu, tôi thầm niệm trong đầu.

    Ngày càng có nhiều tên Alacrya tập hợp lại đến khi thành cả một đạo quân chờ đợi ở đằng chân trời kia. Rồi cuối cùng, theo một mệnh lệnh nào đó được hét vang lên, chúng bắt đầu tiến về phía trước. Tôi ngạc nhiên khi để ý rằng mấy tên retainer ở lại và lãnh đạo từ phía sau, nhưng điều này lại khá phù hợp với kế hoạch của tôi.

    Vài tổ chiến đội tập trung xung quanh các xác chết trước đó, điều tra bằng chứng về trận chiến ngắn ngủi của bọn tôi, nhưng hầu hết đều hành quân hướng về bờ biển sau lưng tôi. Chúng di chuyển cẩn thận và có chủ ý, lũ pháp sư hệ Shield niệm ra các lớp rào chắn bảo vệ dùng mọi thuộc tính và hình dạng khác nhau, trong khi bọn Caster và Striker đã sẵn sàng chú phép trên tay, mana đang truyền vào hàng trăm ấn trên người bọn Alacrya cùng một lúc.

    Ngày càng nhiều tên trong số chúng bước vào bóng râm của những đám mây đóng băng, nhưng tôi vẫn đợi. Hàng đầu của chúng đi qua dưới chân tôi, và tôi cảm nhận được loại mana thăm dò khi chú phép của bọn Sentry này đang sục sạo tìm tôi. Hành động ngước đầu lên trời đồng loạt của bọn chúng theo từng đứa một tạo thành dạng gợn sóng lan ra khắp đội quân này, và tôi cảm thấy hình ảnh cả lũ bọn chúng đều chú ý hướng lên trời trông thật đáng sợ.

    Tôi nghiến răng, nắm lấy các đám mây đóng băng bằng sức mạnh của mình và hất chúng bay xuống. Băng đá lướt qua chỗ tôi khi rơi xuống, để lại mình tôi đang lơ lửng trên nền trời màu xám gợn sóng. Các đám mây này lao bổ xuống, chuyển động không tự nhiên trong chốc lát của chúng trông có vẻ kỳ lạ, giống như hình mấy bức vẽ của trẻ con thay vì băng thật.

    Tôi cảm nhận được hàng chùm đòn phép từ phía dưới, mặc dù không thấy được chúng qua khối băng đặc màu xám. Những mũi tên lửa và tia axit cháy rực bắn xuyên qua các đám mây nhưng không làm gián đoạn được quá trình băng đá lao xuống. Hàng trăm tấm khiên lóe sáng lên.

    Hàng tấn tấn băng cứng đập xuống đất tạo ra một đợt sóng xung kích thảm khốc, và tôi ép mana truyền gấp vào tai mình để bịt đi tiếng nổ.

    Những đám mây bị đóng băng này vỡ tan ra, hóa thành một vòng xoáy gồm những lưỡi băng sắc như dao cạo bay ra khắp các hướng. Tôi điều khiển các lưỡi băng này bay tới bay lui khắp mặt đất vốn đã nát bét, và kẻ thù của tôi giống như thân những cây lúa mì dưới lưỡi dao gặt của máy tuốt lúa. Dấu hiệu mana của chúng nhấp nháy tắt như sao trời ẩn sau đám mây bão đang chớp chớp.

    Cuộc tấn công chỉ kéo dài đúng mười giây, không hơn. Từ vị trí thuận lợi ở độ cao hàng trăm feet trên không trung, tôi thấy mặt đất lấp lánh các màu lam, trắng và đỏ: từ tuyết và gai băng, giống một cơn bão bất ngờ dữ dội đã hoành hành, đến rải rác những xác chết đẫm máu của hàng trăm pháp sư Alacrya.

    Một mũi tên mana đen từ bóng dáng gã retainer đằng xa hướng về phía tôi. Tôi cúi hụp xuống dưới nó để né, nhưng nó phát nổ, lấp đầy bầu trời một đám bóng đen mờ mịt không chỉ che tầm nhìn mà dường như còn làm mất đi cảm giác về mana, khiến tôi mù toàn diện. Trong bóng tối này, có thứ gì đó cứng và lạnh tóm lấy cánh tay và bóp chặt cổ họng tôi. Khối băng tạo hình cánh tay trái của tôi bị nứt, khiến xuất hiện một cơn đau ảo gây ra cảm giác rùng mình lan lên vai và ngực tôi.

    Một vụ nổ dạng nova làm từ băng bùng ra khỏi người tôi, và tứ chi đang nắm chặt cơ thể tôi vỡ vụn. Được giải thoát khỏi nanh vuốt vô hình của chúng, tôi lao xuống dưới mớ bóng tối này. Băng lạnh len lỏi khắp da và áo giáp, bọc tôi trong một rào chắn phép đông lạnh làm chệch hướng một thanh đao (glaive) nóng bỏng chém sượt qua xương sườn tôi trước khi bay đảo vòng rồi quay lại bàn tay gã vừa ném nó. Cú va chạm gây ra một cơn nhói lan khắp cơ thể, và lõi tôi đau nhức—Không, không phải đau…mà là rùng mình ư?—vì áp lực từ việc phải tập trung duy trì khả năng phòng thủ của mình.

    Một gã đàn ông thân như tạc từ tượng mặc bộ giáp màu đen pha đỏ thẫm bay cách đây chỉ chừng một trăm feet, và hắn chụp thanh đao khi nó quay về tay, ngọn lửa dark fire (hắc hỏa) lấp lóe quanh bàn tay đeo găng đang nắm lại. Đôi mắt màu xám bạc tỏa sáng phía dưới cái mũ sắt có hai chiếc sừng ngắn kiểu mã não (onyx horn) nhô xuyên qua. Dựa trên các miêu tả đã cung cấp với tôi từ trước, tôi biết gã này là Echeron, retainer của vùng Vechor.

    Ở sau hắn ta, kẻ đang nổi lơ lửng ngay trên mặt đất cách đấy nửa dặm hoặc hơn, người bọc trong một chiếc áo choàng bóng tối khiến cả người cô ả gần như không thấy được ngoại trừ mái tóc trắng và đôi mắt sáng màu vàng, là tên retainer thứ hai: nhỏ Mawar của vùng Etril.

    Gã Echeron quét thanh đao ngang người, và một làn sóng mana hệ dark fire tràn khắp bầu trời cong thành hình vòng cung.

    Khiến lớp băng ngưng tụ xa hơn quanh cơ thể, tôi bắt chéo hai tay trước mặt và lao vào chùm lửa kia. Băng tan rít lên xì xèo vỡ nứt ra trong khi chùm lửa nổ lốp bốp rồi tàn dần đi, và tôi lao sang một bên hông hắn. Hai cánh tay tôi chém tới, hai lưỡi kiếm bằng băng sạt vào khoảng không trước mặt và khép lại giống một cây kéo hướng tới cổ gã Echeron.

    Hắn giơ thanh đao rực cháy của mình lên, đỡ cả hai đòn đánh, và ngọn lửa dark fire bùng lên. Một tiếng mảnh vỡ rực lửa từ lưỡi kiếm phép tôi niệm ra bay ngược về phía tôi. Tôi đổi hướng, nghiêng sang trái, nhưng những mảnh vỡ cháy rực này bám theo như thể chúng bị trói vào người tôi. Tôi lại đổi hướng khi một loạt mũi tên mana đen do ả Mawar phóng ra vây quanh tôi như vô số pháo hoa đen đang nổ.

    Gã Echeron ra lệnh: “Các pháp sư Caster, lùi lại và tấn công từ khoảng cách an toàn,” giọng vang vọng khắp chiến trường bên dưới. “Các Striker, Shield, and Sentry, tập trung vào việc bảo vệ tên Caster của các người!”

    Tuyến sau của lực lượng Alacrya đã tránh được phần ác liệt nhất từ đòn phép của tôi và hiện đang quờ quạo bò lùi về vị trí của con nhỏ Mawar. Một số ít kẻ sống sót sau khi những đám mây băng rơi xuống cũng cố nhấc thân dậy và lê mình qua khung cảnh tan hoang của đất đá và các mảnh băng vỡ vụn.

    Tôi đột ngột ngừng bay lại khi cây đao lao tới ngay trước mặt, rồi nhanh chóng phi một loạt đạn băng hình lưỡi liềm về phía gã Echeron. Lửa dark fire bao trùm lấy hắn, và mấy cái lưỡi liềm kia vỡ tan tành khi chạm vào giáp hắn.

    Mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi nóng rực lên khi mảnh vỡ từ hai lưỡi kiếm ban nãy chạm tới phía sau lưng. Chúng không đốt cháy xương thịt gì cả, mà hằn sâu vào lượng mana của tôi và thiêu đốt thứ gì đó trong người nhưng tôi không nêu thành tên được. Tôi thở gấp, lao xuống dưới một loạt đòn bắn từ một cụm pháp sư Caster của bọn Alacrya, sau đó vươn tay về phía mana trong khí quyển bao quanh gã Echeron.

    Sức nóng từ ngọn lửa của hắn đã đẩy lùi mọi độ lạnh hay hơi ẩm tự nhiên trong không khí, thế nên nên tôi toát khí lạnh từ người mình ra, dùng ý chí để tác động làm không khí đóng băng cứng lại như lớp băng hà vĩnh cửu khó tan nhất.

    Một rào chắn phép kết tinh từ băng hình thành trong không khí quanh người gã retainer kia, lấp lánh dưới ánh nắng vẫn chưa bị mấy đám mây mới bay tới che phủ. Nhưng ngay vị trí mà ngọn lửa đen kia chạm vào lớp băng tạo lá chắn phép của tôi, hai lực đối lập ào ra và nổ lách tách, muốn làm vỡ nát lẫn nhau.

    Một tia sét hình dạng lởm chởm lóe lên ngang lưng, và tôi xoay người qua để né vài đòn phép khác đang nhắm vào mình.

    Tên Echeron nhất thời phân tâm khi bị nhốt trong chiếc lồng băng tôi vừa tạo ra, hắn tập trung vào việc cản chú phép của tôi co lại. Tuy nhiên, khi thanh đao của hắn quay lại, nó phá vỡ mớ băng và lao vụt vào bàn tay hắn.

    Tôi búng tay một cú khiến hàng chục ngọn giáo băng trút xuống những tên lính Alacrya gần nhất. Một số gặp khiên phép thì nổ tung, nhưng nhiều mũi băng khác tìm được mục tiêu cho mình và nhiều dấu hiệu mana ở mặt đất bên dưới tối sầm đi.

    Gã Echeron bay tới trước, chuyển động đột ngột của hắn tạo ra tiếng động lớn và để lại một vệt nhìn thấy được bằng mắt thường giữa không trung. Cây đao rực lửa xoay tròn, để lại dư ảnh màu đen sau mỗi chỗ vừa xoay qua.

    Băng trên cánh tay trái tôi mở bung thành một tấm khiên, trong khi một thanh kiếm do nhiều lớp băng xanh lam chồng lên nhau hình thành trong tay phải. Tôi dùng khiên gạt bay thanh đao sang một bên và đâm kiếm vào hông hắn. Những cái bóng tỏa ra dấu hiệu mana tối của nhỏ Mawar ngưng tụ lại quanh người hắn ta, hóa thành những xúc tu kiểu lưỡi hái quằn quại lung tung khi chúng đỡ và làm chệch hướng cú đâm của tôi.

    Thanh đao xoay tròn và cắm xuống chỗ mép trên tấm khiên băng. Nửa lưỡi dao bị hất sượt đi và xẹt qua mớ tóc trên đầu tôi. Tôi cầm khiên gạt lên trên và tách người ra không áp sát hắn, rồi chúi người lao tới trước, đập nát nắm tay đeo găng của hắn. Khi nâng tấm khiên băng lên, tôi dí mũi kiếm xuống chân hắn, nhưng một lần nữa mấy xúc tu bóng tối kia lại làm chệch hướng đòn đâm của tôi.

    Gã Echeron đẩy tay vào khiên của tôi, tạo thành lực hất gã bay lộn ngược ra sau trước khi hắn lại đâm tới trước với thanh đao rực lửa. Chấn động khi lưỡi đao va chạm với tấm khiên làm tôi bật ngửa ra sau, và tôi cảm thấy đòn đánh kéo theo sau đấy sượt qua chỗ hông tôi vẫn đang phủ lớp băng bảo vệ. Tôi gạt tay xuống, đè chuôi kiếm vào sườn mình để vung lưỡi kiếm xuống vai hắn. Tuy bị một xúc tu bóng tối quấn vào cánh tay, nhưng tôi vẫn vặn cổ tay xuống và đâm mũi kiếm băng vào khe hở giữa giáp che cổ và mũ sắt của gã Echeron. Lưỡi kiếm run rẩy khi dụng phải mana bọc người hắn và bị gạt sang một bên, nhưng tôi cảm thấy hắn giật người sang kế bên tôi và tôi nhìn thấy máu ở mũi kiếm.

    Trong khi đang chiến đấu, hàng tá bùa chú từ bọn lính dưới đất tiếp tục bắn lên không trung quanh bọn tôi rít lên xì xèo.

    Gã Echeron cố gắng lùi lại và giữ bình tĩnh, nhưng tôi vẫn kẹp vũ khí hắn ở hông mình. Các xúc tu bóng tối nhô ra từ những lằn nếp gấp sậm màu trên áo giáp hắn gãy cụp đi và chém tới như người ta quất những lằn roi bén lẻm, thụi vào cái khiên của tôi và tạo ra những vết nứt với hoa văn như mạng nhện trên bề mặt khiên. Một cơn đau nhói lan ra từ vai, và tôi xoay tròn người tránh khỏi cái bóng phiền phức kia, giật văng thanh đao khỏi tay gã Echeron.

    Một số đòn phép nữa từ những bọn lính còn lại tấn công tôi, và lõi tôi giật nhói mạnh một cú khi mana trào ra để duy trì lớp rào chắn phép đang bọc quanh người nhằm bảo vệ mình.

    Gã Echeron lùi lại, nhìn tôi thận trọng: “Các tướng Lance bọn ngươi mạnh hơn ta nghĩ. Ngươi đánh hay đấy và sẽ nhận được một cái chết gọn gàng.” Vẻ thận trọng của hắn biến mất, và thanh đao giật mạnh khỏi hông tôi gây đau nhói, bay trong không trung rồi quay lại nắm tay hắn. Hắn ngạo mạn cười: “Đừng tuyệt vọng. Người phe ngươi đơn giản là chưa chuẩn bị để đối mặt với sức mạnh thực sự của lục địa Alacrya—”

    Trong lúc hắn đang nói, từ tâm cây thương của hắn bị đông cứng lại, lớp băng của tôi chụp lên mấy chữ cổ tự được khắc vào phần cán đao. Ngọn lửa đen chuyển động giật cục, rồi đông cứng quanh cánh tay hắn trong khi tên retainer này không để ý. Mãi cho đến khi sương giá len lỏi tới nửa cánh tay,hắn mới nhận thấy vết bỏng lạnh đang lan xuyên qua cặp găng tay nặng nề của mình.

    Gã Echeron chửi thề và cố ném vũ khí đi nhưng nó đã đông cứng trên tay hắn.

    Cặp mắt đang mở trố to của hắn và mắt tôi chạm nhau. Khuôn mặt tôi chẳng hề lộ chút cảm xúc nào. “Tên Alacrya, đáp lại thì ta tặng ngươi cái chết, nhưng nó sẽ chẳng gọn gàng đâu.”

    Bay ngược về phía ả đồng minh của mình, gã Echeron tiếp tục vung ngọn thương, cố giải thoát bản thân khỏi lớp băng hiện đang bao phủ toàn bộ cánh tay hắn rồi bò lên tận vạc cầu vai. Những cái bóng bảo vệ mà ả Mawar niệm phép ra đã rút đi khi con retainer này mặc kệ hắn cho số phận tự lo, khiến hắn quay lại và hét lên: “Chết tiệt, cứu ta với!”

    Các đòn phép tiếp tục bay đến từ những tên còn lại trong đội quân của tụi này, nhưng tôi đã làm chệch hướng chúng bằng cách tạo một bức màn mana hệ băng sáng lấp lánh, thứ cũng vừa dồn gã Echeron lại, ngăn hắn rút lui. Tay trái hắn đang cào vào cánh tay phải, chiếc găng tay bằng kim loại cọ xát rèn rẹt trên lớp băng phủ. Tiếng cào này trở nên mạnh hơn khi hắn dọng nắm đấm mình vào phần tay bị đông cứng. Kèm một âm thanh như tiếng pha lê vỡ, cánh tay phải của hắn vỡ ngay đoạn dưới vai, nó và ngọn thương rơi lộn nhào xuống mặt đất cách chỗ này ba mươi feet.

    Nhưng băng đã lan vào tận các mạch mana của hắn, và từ đó, lan qua các kênh dẫn mana. Thông thường thì lớp da thịt hắn sẽ ngăn tôi kiểm soát mana chạy lan ra theo kiểu này, nhưng chính vũ khí và ấn tự của hắn đã chống lại hắn lúc chú phép của hắn liên kết với lưỡi kiếm của tôi để tạo ra hiệu ứng mảnh vỡ lưỡi kiếm băng dí theo tôi.

    Trong chốc lát, băng đã chạm tới lõi mana của hắn và rồi hắn rơi xuống. Đôi mắt xám nhìn chằm chằm lên tôi với vẻ không ngờ nổi, và tôi nhìn băng giá phủ lên cặp mắt ấy, biến chúng từ màu xám bạc thành màu trắng pha xanh lam khi chuyển thành mù.

    Lúc rơi chạm tới đất, hắn ta nổ tung thành những khối thô ráp màu đỏ và trắng từ thịt xương bị đông cứng.

    Đòn phép từ bọn Alacrya còn lại giảm bớt trong giây lát.

    Tôi hít một hơi thật sâu, lại tập trung tiếp vào việc luân chuyển mana. Lõi của tôi vốn đã đau nhức vì cố sức áp đảo khả năng kiểm soát mana của gã Echeron, và tôi vẫn còn một con retainer phải đối mặt. Trong khi luân chuyển mana ở lõi, tôi bay đáp xuống đất và lượm thanh đao đóng băng vẫn còn nguyên vẹn sau cú rơi. Bay cách mặt đất chỉ vài feet, tôi tiếp cận đội quân Alacrya kia. Lúc này nhỏ Mawar đang nổi lơ lửng phía trước, nhìn tôi với biểu cảm khó đoán.

    Ả retainer này có mái tóc trắng sáng cắt ngắn dựng thành từng búi gai. Đôi mắt màu vàng với vẻ săn mồi trên làn da đen kịt như trời đêm đang theo dõi tôi sát sao, và phần lớn cơ thể ả không rõ dáng, biến mất trong lớp áo choàng bóng tối đang rung rinh.

    Tôi giơ ngang thanh đao lên bằng một tay, đặt nó song song với hàng binh lính trước mắt, rồi siết chặt cán. Thân đao vốn bị đông lạnh vỡ tan ra và hai phần cán trước sau chỗ bàn tay tôi nắm rơi xuống lăn lóc cóc dưới đất. “Ta cho tất cả các ngươi đúng cơ hội này. Arthur Leywin được ta bảo vệ, và lục địa này cũng vậy. Từ bỏ hai mục tiêu này ngay. Hãy trở lại gặp gã Chúa tể Tối cao của các ngươi và nói với hắn rằng hắn ta đã thất bại. Đừng quay lại đây.”

    Ả Mawar không hề biểu lộ tý cảm xúc nào trước câu nói của tôi: “Giết ả.”

    Tôi hướng tay lên trời rồi phất xuống dưới. Một trận mưa đá làm từ gai băng trút xuống lực lượng này, chúng hiện ra từ những mảng mây nhạt màu phủ đầy trên đầu bọn tôi. Đám lính rơi vào tình trạng hỗn loạn khi pháp sư Shield của bọn chúng gắng chặn đợt bắn phá lại còn lũ Caster lẫn Striker vật lộn để sống sót.

    Hàng tá những ngọn roi bén lẻm tối màu quằn quại hình thành nên từ mana bóng tối ở chỗ con Mawar quất vào tôi, và bất cứ nơi nào chúng chém phải thì khu vực quanh đấy mất đi màu sắc, khiến chỗ đấy lạnh lẽo và không còn mana trong không khí. Tôi né nhanh giữa các đòn đánh, tích lũy năng lượng cho đòn phép thuật tiếp theo của mình.

    Mana băng hệ lấp đầy một khoảng trống nhỏ có kích thước cỡ nắm tay tôi, ngưng tụ cho đến khi thành hình một quả cầu nổi lơ lửng trong suốt. Khi đang bay lướt qua chiến trường để né đòn tấn công của ả Mawar, tôi dồn toàn bộ mana của mình vào quả cầu này. Lớp vỏ trong suốt của quả cầu tối dần, hóa thành màu trắng, rồi màu trắng đậm đặc hơn chuyển sang màu xanh lam. Tôi dùng ý định của mình truyền mana vào nó, đem theo cả chú phép gồm cả sức mạnh lẫn mục đích dùng.

    Khi xuất hiện sơ hở giữa các đòn tấn công của ả này, tôi tung quả cầu ra. Nó lao về phía ả retainer, kéo thành một đường không khí bị đóng băng phía sau.

    Nhỏ Mawar hét lên cảnh báo và tan vào bóng tối, bỏ chạy. Mồ hôi dính trên lông mày tôi đông cứng lại khi tôi nghiến răng chống lại độ căng thẳng khi dùng chú phép này. Như thể đang kéo hàng nghìn pound bay đi, tôi cố vặn cổ tay mình nghiêng đi dù chỉ một xíu thôi, khiến quả cầu pha lê băng này bẻ ngoắt hướng di chuyển và theo sau vệt bóng của ả kia, không khí đóng băng kéo theo sau khi nó bay vào tâm khối bóng đen của nhỏ retainer kia.

    Ả Mawar dừng giật lại đột ngột, trông chẳng khác gì một khối dạng vô thể đang xoáy tròn, với chỗ tâm cái khối này là quả cầu pha lê băng đang xoay nhanh tại chỗ.

    Vệt không khí đóng băng mà quả cầu để lại khi bay rơi xuống đất và vỡ tan.

    Những tua rua băng xuyên qua bóng tối như những tia sét xanh lam sáng rực. Hơi nước bốc ra từ khối bóng này như một đám mây, và chỗ nào đám mây này tràn qua bọn lính đứng gần đó, thì bọn chúng hét lên và da sạm đen đi vì lạnh.

    Cơn đau bùng phát từ cẳng chân tôi khi có một xúc tu dạng lưỡi dao xuyên qua bộ giáp băng và lớp phủ mana bảo vệ tôi. Nó tách da thịt, xuyên nứt xương rồi nhô ra ở mặt bên kia bắp chân của tôi. Tôi khuỵu một gối xuống, gần như phớt lờ vết thương khi tập trung cao độ vào chú phép này. Những cơn lạnh ập đến theo từng đợt, áp đảo hàng phòng ngự của kẻ thù bằng sức mạnh đột ngột, và từng inch một của khối bóng tối kia đông cứng lại.

    Đột nhiên cái bóng hình người mờ ảo bùng vỡ ra thành một đám băng đen mềm mại và nhỏ Mawar tan biến mất. Cùng lúc đó, có thứ gì đó đâm sầm vào tôi từ phía sau.

    Tôi bị hất tung lên, rồi bị kéo giật khỏi mặt đất đóng băng đang đứng bởi cái xúc tu móc xiên qua chân ban nãy. Bị treo ngược lên, tôi bắt gặp ánh nhìn vô cảm của nhỏ Mawar; cô ả được bao bọc trong bóng tối, cách sau lưng tôi bốn mươi feet, chẳng hề hấn gì trước quả cầu băng vẫn đang rung đập và nhấp nháy.

    Các phép thuật dội vào tôi từ mọi hướng và tôi chỉ có thể gia cố rào chắn phép của mình để đỡ chúng. Nỗ lực này làm lõi tôi rung giật và tôi cảm thấy mình dần sát mức gặp cơn sốc phản vệ, điều sẽ ngắt đứt độ tập trung của bản thân.

    Bằng một cú phất hai tay, tôi đẩy quả cầu kia bay thẳng tới tâm đội hình quân Alacrya. Mỗi lần quả cầu rung động làm đông cứng cả chục tên trở lên nhưng không có tiếng kêu đau đớn nào; bọn chúng chết với không khí đông cứng trong phổi. Các đòn phép đang bắn tắt ngúm khi tụi pháp sư lao ra khỏi đường bay của quả cầu này, nhưng nhiều xúc tu khác đang tóm và tấn công tôi. Một số xúc tu bị dội sang một bên, nhưng một số khác xuyên thủng áo giáp, và các vết thương bắt đầu chồng chất khắp cơ thể tôi.

    Quả cầu pha lê băng quẹo cong đi, bay qua nơi ả Mawar đang đứng, và cô ta lại tan chảy đi mất. Tôi rơi từ trên không xuống, xoay người và tiếp đất bằng chân. Quả cầu đang di chuyển theo đường xoắn ốc đi khắp chiến trường, và khi nó sát lại chỗ tôi, tôi chụp lấy nó và rút nó vào lại cơ thể, tái hấp thụ lại lượng mana mà mình đã tiêu tốn trong quá trình thi triển phép này.

    Một cơn đau nhói phát ra từ lõi. Tôi thở hổn hển và khuỵu hai gối xuống, ôm chặt lấy xương ức như thể lôi được lõi ra khỏi người mình. Có gì đó không đúng. Việc tái hấp thụ lại mana đáng lẽ phải làm dịu đi cơn sốc phản vệ chứ không phải làm nó mạnh thêm như vậy.

    Từ từ ngước lên, nhận ra với vẻ cay đắng chẳng háo hức gì, rằng mình đang nhìn ả Mawar, lại lần nữa ẩn sau những tên lính còn lại, ả giơ tay và hét lên ra lệnh. Lực lượng Alacrya ào vào xếp lại đội hình, và hàng tá đòn chú lại rít xì xèo trong không khí lao về phía tôi.

    Đầu tôi bật ngửa ra sau lúc cơn đau lên tới đỉnh điểm. Chưa bao giờ cơn sốc phản vệ lại đem tới cảm giác như thể có thứ gì đó đang xé toạc và cào cấu lõi mana của tôi từ bên trong. Tôi trở nên lạnh toát và sợ hãi khi biết rằng phép thuật bóng tối của ả retainer kia có thể gây ra điều gì đó cho tôi giống như tôi vừa làm với gã Echeron.

    Các đòn phép của đạo quân kia đã áp sát tôi.

    Cùng lúc đấy, các phép thuật này dừng lại.

    Tôi chớp chớp mắt để gạt lệ rơi đi, nhìn chằm chằm vào hàng tá viên đạn nguyên tố, những quả cầu lửa, những mũi tên sét và những tia mana màu vàng và xanh lục đang bay lơ lửng trong không trung quanh tôi. Thời gian dường như đóng băng lại.

    Chầm chậm, rất chậm, lõi mana chỗ xương ức tôi nứt ra. Tôi có thể cảm nhận được các mảnh vỡ bắt đầu tách rời khỏi nhau.

    Móng vuốt lạnh lẽo của tử thần đang vẫy gọi tôi, nhưng tôi kìm chúng lại. Nếu phải toi mạng ở đây, tôi sẽ không chết một mình.

    Sử dụng cách thức luân chuyển mana, tôi vật vã tiếp tục hút và luân chuyển lượng mana mà lõi không còn khả năng điều khiển đúng cách nữa…cố gắng trau chuốt và ngưng tụ nó để nổ tung ra như một quả bom.

    Tôi cảm nhận thấy điều gì đó, một sự nhận biết nguyên sơ nào đấy lóe lên trong tâm trí ngay khi lõi tách ra.

    Một tiếng hét xé toạc tôi ra, kèm theo đó là một luồng mana màu xanh lam rực sáng.

    Như thể linh hồn tách ra khỏi cơ thể, đang từ trên cao ngó xuống chính mình, tôi quan sát vụ nổ dạng nova bùng ra ngoài, hấp thụ các đòn phép đang lơ lửng trước khi chạm tới lực lượng của kẻ thù. Trong khoảnh khắc, hàng trăm tên pháp sư đông cứng lại, cơ thể chúng trong suốt như thủy tinh.

    Bề mặt lớp vỏ ngoài của vụ nổ nova này bung rộng ra và bị gợn sóng lên, rồi xuất hiện những vết nứt lan khắp bề mặt. Sau đó nó đảo ngược hướng bùng nổ, hút trở lại vào người tôi trong nháy mắt.

    Vụ nổ khi co lại làm vỡ tan hết đám lính bị thủy tinh hóa kia và cả ý thức của tôi nữa.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình retainer Echeron theo artwork của chính tác giả cung cấp:
    2. 2. Mình giải thích lại vụ nổ dạng nova một lần nữa: Hãy tưởng tượng đang ở khoảng không trong vũ trụ, một vụ nổ bùng từ tâm ra khắp các hướng. Trong trường hợp của Varay là sau khi nổ tung nó thu sụp lại vào tâm vụ nổ là lõi mana của Varay.
    3. 3. Mắt của con Mawar được tác giả tả là màu vàng (yellow), còn mắt Art và Sylvie là màu hoàng kim (gold), hãy lưu ý điều này.
    4. 4. Tóm tắt: Varay một mình cân cả quân đoàn Alacrya cùng hai retainer.
    5. 5. CHƯA check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    6. 6. Ver.1: May-14th-2024; ver.2: May-23rd;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...