Bị săn đuổi
Tên gốc: "Chapter 469: Hunted"
GÓC NHÌN CỦA ELEANOR LEYWIN
“Đó có phải là người không vậy?” Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi tôi nhận ra điều mình đang thấy. “Chẳng có mana phát ra từ người này nhưng người này vẫn tỏa ra một quầng hào quang (aura) mạnh mẽ đến vậy. Nhưng bằng cách nào chứ…?”
Chị Caera đứng cạnh tôi nói: “Vậy ra đây là dự án bí mật của ông Gideon.” lời lẽ từ miệng tuôn ra nặng nề.
Tôi nhìn cô gái trẻ với mái tóc màu vàng cắt ngắn bằng ánh mắt lo lắng. “Chúng ta cần đưa tất cả các bạn đến chỗ một người chữa thương.” Vì chần chừ, vẫn không chắc những người Alacrya này đang nghĩ gì, thế nên tôi nói thêm: “Có…có vẻ như trận chiến đang đảo chiều.”
Cái thứ giống người thằn lằn kia nhanh đến nỗi nó đã tới tận đường đại lộ rồi, từ một cửa hàng bánh ngọt nhỏ nhảy bật lên không trung cách đất 20 feet để thoáng chỗ và đáp xuống bờ kè ngay trước mặt vài nhóm người Alacrya đã xuống đến mấy tầng thấp nhất của thành phố.
Những người Alacrya bắt đầu tung đòn phép ra, nhưng nhiều vệt cam, xanh lá và đỏ hầu hết đều nảy bật ra khỏi lớp vảy màu xám. Cái thứ này—một người lính ư? Hay một bộ đồ? Tôi không thể quyết định xem nên gọi nó là gì—đang xoay tròn, hất bay hai pháp sư Striker chỉ bằng một cú quất đuôi và trưng tấm lưng của nó ra cho chúng tôi xem, có một bộ khung bằng thứ kim loại nào đó được gắn chặt vào xương, thịt, và vảy. Bất kỳ khe trống nào giữa thép với thịt đều được che phủ bởi nhiều mẩu rào chắn mana trong suốt.
Bộ đồ quái mana do người điều khiển thứ hai đã vào trận. Con này có bộ lông dày màu xám bạc màu, búi thành từng chùm. Các cánh tay được chế tạo mạnh mẽ và được chống chiu bằng nhiều kim loại hơn, đồng thời các tấm áo giáp được lắp vào phần thịt chỗ các xương sườn và bộ ngực rộng của nó. Những chiếc răng nanh nhô ra hai bên mặt của người điều khiển, nơi lẽ ra phải là bộ hàm rộng của con quái mana. Nó dễ dàng thực hiện cú nhảy dài mười feet, bay qua người một pháp sư Striker để húc và đè bẹp một pháp sư Shield đứng phía sau.
Còn kỳ lạ hơn, có phần nào đấy thấy kỳ quặc, là những thứ này đi ra và chẳng bao lâu sau, một đội quân nho nhỏ này đã quét sạch người Alacrya khỏi đường phố. Đáng lẽ tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm, hay thậm chí là vinh quang vì chiến thắng, nhưng thực sự tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là cảm giác buồn nôn nhẹ len lỏi vào đầu khiến bản thân choáng váng.
Dò tìm trong người, tôi nhận ra mình đã tiêu hao nhiều mana hơn ban đầu tôi nghĩ. Bên trong cơ thể, năm quả cầu mana đang bùng cháy rực rỡ, mỗi quả nằm ở một giao lộ chính liên kết các kênh mana. Tôi kích hoạt một quả trong số này, thứ mà tôi đã tỉ mỉ tích lũy và lưu trữ trong mình. Khi ý thức của tôi chạm vào một quả, nó tan chảy thành mana tinh khiết, rồi chảy ào qua các kênh dẫn và lõi, làm tăng sức sống cho tôi.
Tôi siết chặt tay chị Caera hơn. “Nào, ta cần tìm mẹ em. Boo đang ở cùng bả, em đã để mẹ ở lại Viện Earthborn, hy vọng bả vẫn còn đấy. Chúng ta sắp đến rồi.”
“Nhưng anh hộ vệ của chị…” Chị Caera quay ngang vai, ngó lại hướng mà ban đầu chị đã xuất hiện từ đấy.
Đổi lại, tôi nhìn thẳng vào những người còn lại trong nhóm: hai cậu trai Alacrya đang bế bé gái có mái tóc ngắn màu vàng đang bất tỉnh, rồi Mayla, với cả chị Caera hầu như không đứng vững nổi dù cho đã có lượng mana mà tôi đã truyền cho. Tôi biết mình có thể ngưng tụ mana thành một cái kiệu nào đấy để chở bạn của chị, nhưng hiện giờ đã là một hành trình khó khăn rồi. “Chúng ta sẽ cử ai đó đến đấy khi ta đến được học viện trước đã.”
Chị Caera miễn cưỡng gật đầu, còn tôi bắt đầu di chuyển thận trọng, dẫn nhóm người Alacrya về nơi trú ẩn và hy vọng là chỗ đó có cả mẹ tôi nữa.
Chúng tôi chưa đi được bao xa thì một trong số những người điều khiển, người này mặc bộ đồ quái mana có lông màu bạc giống gấu, thân nó để mở nhưng được phủ bởi một lớp rào chắn mana trong suốt, bên trong được chống trụ bằng một cấu trúc kim loại màu xanh lam, đang lao thẳng về phía chúng tôi. May mắn thay anh ta nhận ra tôi—mặc dù tôi không chắc làm thế nào anh ấy nhìn được với tấm vải phủ cổ tự đang che mắt—và nhanh chóng hiểu chuyện rằng tôi đã bắt giữ nhóm tù nhân Alacrya trẻ tuổi bị thương và mệt mỏi trước khi anh ấy rời đi.
Chúng tôi đã đến được tầng hang động nơi Viện Earthborn toạ lạc. Đang đứng cách chỗ cách cổng vào không xa, tôi rất ngạc nhiên khi thấy chúng đóng lại. Vẫn đang đỡ phần lớn trọng lượng người chị Caera, tôi hét lên với mấy người lính canh. “Ê này! Mở cửa ra, tôi đem các tù nhân bị thương cần đến chỗ pháp sư emitter, bà Alice Leywin!”
Một người lùn mũi tẹt với bộ râu đen được cắt tỉa gọn gàng nhìn ra từ
ô cửa sổ hình mũi tên1
, chiếc mũ sắt của ông ta cọ vào hai lề khe hở hẹp. “Viện Earthborn được phong tỏa rồi, Eleanor! Tôi không thể mở cửa cho đến khi đích thân Lãnh chúa Carnelian ra lệnh!”
(Người dịch: cửa sổ hình mũi tên – arrowslit là một kiến trúc cửa sổ dùng ở các pháo đài phòng thủ ở Châu u, sẽ để ảnh minh họa phía dưới)
Tôi há hốc mồm nhìn gã lính canh tên Bolgermud này. “Mẹ tôi còn trong đó không?”
Ông ta tái mặt. “Tôi nghe thấy tiếng bả la hét vang qua hàng loạt cánh cửa trong học viện cơ đấy. Tôi tin rằng bà ấy định tham chiến, hoặc ít nhất là ra ngoài đó dùng các kỹ năng chữa trị của mình, nhưng bả bị kẹt lại khi Lãnh chúa Earthborn phong tỏa cung điện.”
Tôi quay lại nhìn các “tù nhân” của mình. Mặc dù lời nguyền họ đang gánh không biến mất bởi họ đã “thất bại”, nhưng tôi vẫn không tin rằng họ không còn là mối đe dọa hoặc chính bản thân họ không còn gặp nguy hiểm nữa.
Mắt tôi lướt khỏi họ đến chỗ có nhiều người điều khiển quái mana đang chiến đấu đằng xa, đẩy lùi quân Alacrya và săn đuổi họ khắp thành phố. Có lẽ chuyện đấy chả thành vấn đề; dự án bí mật của ông Gideon dường như đã thành công, và mặc dù vẫn chưa thắng trận, nhưng giờ thì sẽ không tốn quá nhiều thời gian nữa đâu. Tuy nhiên, dường như tôi không cởi được nút thắt lo lắng hình thành trong lòng mình.
Em Mayla hỏi: “Có nơi nào khác ta có thể đi không?” giọng nhỏ nhẹ. “Enola cần được giúp đỡ. Bạn ấy…”
Tôi trả lời: “Sẽ có một hoặc hai pháp sư emitter ở pháo đài Lodenhold,” biết rằng mình không tỏ vẻ tự tin hoàn toàn là đúng. “Chúng ta có thể đến được cung điện nếu cuộc chiến không quá tệ…”
“Cô Seris,” chị Caera nói, giọng khàn đi vì đau đớn và mệt mỏi. “Ta nên tìm cô Seris. Hoặc chị Lyra. Họ cần…biết mọi thứ. Họ có thể kết thúc cuộc chiến này.”
Nhớ về sự hiện diện của hai người Alacrya mạnh mẽ, là đồng minh của anh mình, tôi dò tìm dấu hiệu trận chiến của họ chỉ để rồi nhận ra rằng mình không còn cảm thấy trận chiến đấy nữa. Kích hoạt giai đoạn đầu trong ý chí thú, tôi dùng giác quan của thú hộ mệnh quét khắp thành phố. Lần theo những dấu hiệu nơi các pháp sư mạnh mẽ đang đụng độ, tôi cảm nhận được dấu hiệu mana của các pháp sư lõi trắng tuy xa xôi nhưng tĩnh lặng.
“Anh Lance Bairon đã đẩy họ vào đường hầm phụ nào đấy.” Tôi chỉ. “Ở đằng đó, chỗ mà lớp rào chắn kia bị vỡ tan hoàn toàn.”
Chị Caera đã nhắm mắt lại và đang cau mày tập trung. “Chị gần như không cảm nhận được gì cả. Chị quá yếu rồi.”
Dây thần kinh trong đầu tôi siết chặt như móng vuốt của những con quái mana được cơ giới hóa đang chiến đấu với quân xâm lược Alacrya ở khắp thành phố, nhưng tôi đã lờ chuyện đấy đi. Mạng sống của chính tôi và những người đi theo tôi đều phụ thuộc vào việc đầu óc tôi có giữ được bình tĩnh hay không.
Vì van nài gã Bolgermud cũng chẳng ích lợi gì, thay vào đó tôi kiểm tra bức tường đá nhẵn nhụi ở sân ngoài trời của Viện Earthborn. Tường cao ít nhất là 20 feet, không có rãnh hoặc vết lồi lõm nào để bám vào cả. Chẳng có cách nào tôi vác được Caera hay cô gái bị thương này leo qua. Có những boong-ke mới được lắp đặt, nhưng chúng tôi phải đi hết thành phố mới đến được chỗ chúng. Và ngay cả khi chúng tôi làm vậy, thì liệu có pháp sư emitter nào ở đấy không? Enola cần giúp đỡ ngay lập tức.
“Chúng ta phải làm gì đó,” cậu trai có làn da ngăm đen—tên Valen, tôi nghĩ họ đã gọi cậu ấy vậy—lên tiếng, tỏ vẻ căng thẳng như một cây cung bị kéo căng dây ra. “Chúng ta không thể chỉ đứng đây và chờ phe này hay phe kia quyết định tấn công chúng ta được.”
Tôi cất lời: “Không ai có ý định tấn công cậu đâu—” nhưng giọng tôi biến thành tiếng hét khi có ngọn lửa đen đột ngột trút xuống từ không trung, bắn tung tóe vào các bức tường bên ngoài của Viện Earthborn. Tôi tung ra một khiên chắn mana màu trắng sáng xung quanh cả bọn, và Seth tạo ra một lá chắn bên dưới lớp rào chắn của tôi. “Cái quái gì…”
Tôi cảm thấy ngọn lửa này đang đốt cháy mana mình như thể nó đang sống trong mạch mana của tôi vậy.
“Lửa soulfire,” chị Caera thở hổn hển. Chị ngó nghiêng điên cuồng tìm nguồn phát ra chú phép này trong hang động. “Nhưng ai…?”
Tôi nghiến răng mạnh đến mức phát đau, dồn hết từng tý tập trung một để giữ lớp rào chắn ghim tại chỗ này có thể cầm cự nổi. Ngọn lửa đen—à lửa soulfire—tiếp tục bùng cháy thành từng mảng nhỏ ngay cả khi tôi đang phải hấp thụ nguồn dự trữ mana thứ hai, và chỉ nhờ lớp rào chắn thứ hai của Seth mà chúng tôi mới không bị nhấn chìm trong lửa. Đó là đòn phép mạnh mẽ nhất mà tôi từng cảm nhận được, và nó thậm chí còn không nhắm vào bọn tôi nữa; ngọn lửa đang trút xuống hơn một nửa thành phố Vildorial.
Ở tầng hang bên dưới chúng tôi, tôi quan sát bộ lông màu xám của một con growler có gai dựng thẳng đứng, được chống trụ bằng cấu trúc khung xương ngoài phức tạp làm từ thép màu xanh lam và các bộ phận cơ khí mà tôi không thể mô tả nổi, tan biến bên dưới ngọn lửa. Các rào chắn mana trong suốt đang bao bọc người điều khiển bên trong biến mất, và rồi ngọn lửa cũng ăn vào người điều khiển ở bên trong luôn. Bộ đồ và người điều khiển gục xuống, không cử động nữa.
Đột nhiên cơn mưa lửa tan dần, tôi thở hổn hển và hủy khiên phép đi. Có vài vụ nổ xảy ra cùng một lúc, và ba trong số những lối đi đã được chặn kín bằng đá dẫn ra khỏi thành phố bị nổ tung thổi hàng đống đất đá và bụi bặm ngược vào trong đại hang động này. Những binh lính Alacrya mặc đồ đen pha đỏ thẫm bắt đầu tràn vào theo nhóm ba hoặc bốn người.
Tôi há hốc mồm nhìn chị Caera và những người khác, nhưng qua biểu cảm của họ tôi có thể chỉ ra rằng họ cũng ngạc nhiên như tôi thôi.
Những người lính điều khiển bộ đồ quái mana bắt đầu rời khỏi tuyến lộ trình tấn công những người Alacrya đến lúc đầu và quay lại phía những kẻ mới đến, nhưng ngay cả tôi cũng có thể thấy rằng họ đang chật vật trong việc tổ chức đội hình. Làn sóng kẻ thù mới tới này có tổ chức hơn và tận tâm chiến đấu hơn, đồng thời chúng không có ý định phá vỡ hàng phòng thủ rồi tiến vào thành phố, mà thay vào đó trực tiếp tấn công bất kỳ người Dicathen nào chúng thấy.
Đường hầm bị xâm nhập gần nhất chỉ cách chúng tôi có một tầng, và quân Alacrya đã tràn ra đường rồi. Chúng tôi sẽ bị kẹt ở giữa khi lưng dựa vào cánh cổng sắt khổng lồ, và giờ cả bọn không có cách nào đến được mấy cái boongke cả.
Tôi nói: “Ta cần quay lại, hướng về phía cung điện,” cuối cùng quyết định chọn lộ trình. “Nếu né đường đại lộ ra, có lẽ ta tránh xa được các lực lượng đang tiến tới và những trận giao tranh tồi tệ nhất cho đến khi chúng ta đến gần nơi đó.” Vừa nói, tôi vừa vươn suy nghĩ về phía Boo, thầm gọi cậu ấy. Biết mẹ được an toàn trong Viện Earthborn đã giúp tôi tự tin triệu hồi cậu ấy rời khỏi mẹ, và chú gấu hộ mệnh to lớn xuất hiện cạnh tôi kèm một tiếng póp nho nhỏ.
Tôi gãi gãi chỗ trán giữa hai mắt cậu ta. “Cảm ơn nhé, gã to con.”
Cậu ấy gầm lên, rồi đôi mắt đen nhỏ xíu của cậu ta nhìn những người khác ngoài chị Caera với vẻ nguy hiểm. Họ lo lắng lùi lại.
Tôi quay sang dẫn họ về lại hang động, nhưng có ba chiến đội Alacrya đã tách khỏi trận chiến và nhanh chóng tiến về phía chúng tôi. Phía sau bọn chúng, hai trong số những cỗ máy quái mana kia đang lao thẳng vào tuyến đầu của lực lượng binh lính lớn hơn vừa mới đến.
Tôi nói: “Các bạn là tù nhân của tôi và nhiệm vụ của các bạn ở thành phố này đã kết thúc rồi. Nếu các bạn cố trốn thoát, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết các bạn,” cố tăng thêm độ hung dữ vào tông giọng của mình cơ mà tôi chẳng cảm thấy thế tý nào.
Chị Caera bất ngờ nắm mạnh lấy cánh tay tôi và bắt đầu tiến về phía mấy người Alacrya khác.
“Chị định làm gì thế?” Tôi rít lên lo lắng. Boo gầm gừ, xù lông.
Chị ném cho tôi một cái lườm. “Cứ làm theo chị đi,” chị nói từ khóe miệng. Vẻ thù địch đột ngột chị tạo ra không lan tới giọng điệu của chị.
Tôi ổn định hơi thở, hoàn toàn tin ở chị ấy.
“Mấy người kia, ai chỉ huy lực lượng này thế?” chị Caera hét lên khi nhóm binh lính Alacrya vẫn còn cách chúng tôi năm mươi feet hoặc hơn. “Không có dấu hiệu nào cho thấy mục tiêu của chúng ta đang ở đây. Báo cáo lại cho chỉ huy của các người; chúng ta sẽ rút lui.”
Một người phụ nữ thấp và mập mạp có thể bị nhầm với một người lùn đang tia cặp sừng của chị Caera. “Một kẻ mang huyết thống Vritra trong số những kẻ nổi loạn và phản bội ư? Bất ngờ đấy. Và đến là xấu hổ. Dẫu sao, đừng bận tậm tới bọn ta. Bọn ta có mệnh lệnh của mình còn ngươi có mệnh lệnh của ngươi. Hãy làm công việc chết tiệt của mình đi nếu không ngài Chúa tể Tối cao sẽ đốt ngươi rực lên như thắp nến, không phải sao?”
“Tôi đã hoàn thành việc của mình rồi,” chị Caera khẳng định, cố đứng vững cùng vẻ hiện diện với điệu bộ ra lệnh bất chấp nỗi mệt mỏi trong người. “Cần phải gửi đi tín hiệu này. Tên Lance Arthur Leywin không có trong—”
“Đợi một chút,” người phụ nữ ngắt lời, tập trung nhìn vào tôi. Mắt bà ta liếc nhìn tôi và Boo rồi mở to. “Các ngươi đã bắt được một trong những mục tiêu của bọn ta. Các người làm được bằng cách nào thế?” Thay vì đợi câu trả lời, bà ta nhìn người đàn ông đứng cạnh, đó là một pháp sư thân mỏng dính mặc chiến bào sậm màu với hai cầu vai màu đỏ thẫm cùng áo giáp xích đỏ tươi màu máu đang soi người tôi. “Kia là con bé đấy, phải không? Con em ấy? Con nhỏ thậm chí còn có cả con gấu nữa, giống y như người ta kể.”
Tôi cảm thấy mắt mình mở trố ra trước khi kịp ngăn bản thân lại. “Cái gì chứ?”
“Phải rồi!” mụ đàn bà này nói, giọng gần như thét lên. “Giao con ấy đây. Bọn ta sẽ trực tiếp giao con bé cho ngài Scythe Melzri.”
Chị Caera liếc nhìn tôi, chị rơi vào thế khó xử. Tôi gật đầu nhẹ nhất có thể.
Tôi xoay người, giật cánh tay mình ra khỏi cú nắm chặt của chị, rút cây cung khỏi vai, căng dây và bắn vào họng ả lính địch trước khi lông mày ả này kịp nhướng lên.
Một lớp khiên phép tạo từ gió lốm đốm màu xanh lục bọc lấy mục tiêu bắn của tôi khi gã đàn ông gầy gò kia thi triển phép thuật, và mũi tên của tôi bắn trúng lớp khiên nổ tung.
Chị Caera lao về trước, hai bàn tay phun ra ngọn lửa đen. Cùng lúc đó, người chị tan chảy thành vài bản sao ma quái, mỗi bản sao được tạo thành bằng ngọn lửa xám. Ả đàn bà mập mạp đang giơ nắm tay đeo găng lên để tự vệ, nhưng chị Caera xuất hiện lại ngay trước mặt mụ, và bàn tay phủ lửa của chị xuyên qua lớp khiên rồi chụp quanh họng ả đàn bà kia.
Ngọn lửa đen không đốt cháy da thịt ả đàn bà này. Thay vào đó, gần giống như nó đang bị hút vào lỗ chân lông của mụ ấy vậy.
Mụ lính này thở hổn hển vì bị nghẹn. Ả dùng một nắm tay đeo găng đấm thẳng vào ngực Caera. Mái tóc xanh của Caera tung bay như một lá cờ khi chị bị đẩy bay về sau, một lớp khiên phụ xuất hiện quá muộn không giúp giảm bớt lực từ đòn đánh nổi khi Seth cố phản ứng kịp lúc.
Chị Caera đập mạnh người xuống đất, hơi thở gấp gáp đầy đau đớn.
Tôi né một vụ nổ sóng âm tạo thành xung động, ném ra ba đĩa nhỏ tạo thành từ mana ngưng tụ, co người lăn một vòng và đứng dậy với một mũi tên ánh sáng vàng căng sẵn trên dây cung của mình. Chị Caera cố đứng vững khi mũi tên này găm vào ngực chị. Nó tan chảy trên cơ thể chị và bọc quanh người chị, tạo ra cho chị một lớp bảo vệ làm từ mana thuần.
Ả lính Alacrya mập mạp đã nằm trên mặt đất, ngọn lửa đen đang nhảy múa ra từ mắt, mũi và miệng ả ta. Tôi cảm thấy được mana đang cháy trong da thịt mụ này.
Boo gầm lên một tiếng vang dội và lao tới.
Tên pháp sư Shield chửi thề một câu và bắt đầu lùi lại. “Nếu có thể thì ngài Melzri muốn con bé còn sống, nhưng đừng ngại giết nó nếu thấy cần.”
Một số tên Alacrya khác tiến tới phía trước, rút vũ khí ra và đã chuẩn bị sẵn các chú phép. Những đĩa mana phát nổ, khiến hai tên Striker còn lại và một tên Caster bị hất bay đi trong khi mấy tên Shield vất vả phản ứng. Boo vồ gã Caster bị ngã, tên này chỉ vừa mới được cứu nhờ một tấm khiên làm bằng đá đen lấp lánh tạo thành hình vòm che cho bọn chúng.
Một sinh vật có cánh vụt qua trên đầu, lao vào đám đông hỗn loạn và ném những tên Alacrya còn lại sang một bên. Những con rồng! Tôi nghĩ, tim thắt lại.
Nhưng nó không phải là rồng. Nó cũng chẳng phải thú; ít ra thì, chẳng hoàn toàn là thú.
Dạng quái mana cơ khí này cao ít nhất 9 feet và trông giống như một
con griffon2
uyển chuyển đứng bằng hai chân sau. Đôi cánh loại lông vũ màu xám thép bung ra hai bên hông giống lưỡi hái, và khi cánh vỗ một phát, những chiếc lông vũ bay xuyên qua lớp rào chắn bằng gió giật rồi cắt vào người gã Shield mỏng manh đằng sau nó. Dạng quái này dùng một thanh kiếm khổng lồ tỏa sáng màu cam cầm bằng một vuốt của bộ móng chân trước, nó chém gục một tên Striker đang lảo đảo. Gã lính Alacrya to lớn trông như đứa trẻ bên cạnh cỗ máy khổng lồ và thanh kiếm của hắn được truyền mana vào giống như đồ chơi trẻ con.
(Người dịch: Griffon là tên một loại kền kền, mình sẽ để hình minh họa cuối bài)
Ánh thép lóe lên, và cánh tay của tên Striker bay mất trong giây lát trước khi lưỡi thép nóng sáng rực tách rời da thịt hắn từ vai xuống hông.
Một quả cầu sét sáng lung linh đánh trúng mớ lông vũ màu xám trên cánh và dội đi một cách vô hại. Một bên cánh dạng quái kia cong lại chặn một quả cầu bốc khói tạo thành từ băng đen và gai kim loại. Khi cỗ máy này quay qua, tôi nhìn qua lớp mana trong suốt phủ chỗ cổ họng con thú được dùng làm chỗ cho một người phụ nữ ngồi bên trong. Mặc dù đôi mắt chị ta bị che bởi dải lụa có khắc cổ tự mà tôi từng thấy ở những người điều khiển khác, tôi vẫn nhận ra chị ấy: Claire Bladeheart.
Trong khi làm việc cùng ông Gideon và chị Emily để kiểm tra mẫu chú phép của mình, tôi đã thấy chị loanh quanh gần phòng thí nghiệm. Tôi không quen chị ấy, nhưng tôi biết về chị, đặc biệt về việc lõi của chị đã bị phá hủy từ nhiều năm trước ra sao, trong cuộc tấn công vào Học viện Xyrus khiến anh Arthur bị các tướng Lance bắt giữ. Nhưng nhìn chị di chuyển như bây giờ, tôi sẽ không đoán được rằng chị không còn phép thuật cho riêng mình nữa; chị đang chiến đấu như phép sư hệ augmenter lõi bạc vậy.
Bằng những cái vuốt trên bộ móng giương rộng, chị xé toạc một tên pháp sư Caster của kẻ thù, sau đó thực hiện một động tác xoay tròn giữa không trung. Khi kết thúc xoay vòng, một số chiếc lông vũ phóng ra từ đôi cánh như những mũi tên. Một số ít trong chúng chạm phải các lớp lá chắn tạo ra từ những pháp sư Shield của kẻ thù và nảy bật ra kèm một âm thanh sắc lẻm, nhưng nhiều mũi lông vũ trúng mục tiêu, hạ gục ba pháp sư của kẻ thù chỉ trong một đòn đánh.
Một ả đàn bà mặc bộ giáp niệm ra từ mớ gai và kim loại pha trộn đất đá tung mình nhảy lên lưng chị Claire và thụi những nắm đấm bọc gai vào lớp rào chắn mana che phủ các mảng lưng dưới lộ ra của chị, chỗ có thể nhìn thấy được qua một tấm lưới nẹp cơ khí.
Rũ bỏ nỗi sợ kinh hoàng về trận chiến này, tôi bắn một mũi tên mana thuần xuyên qua mắt ả Striker cuối cùng này. Ả ta cử động khập khiễng và ngã nhào khỏi người chị Claire, còn chị vẫn đang tiếp tục lội qua những tên Alacrya còn lại bằng hiệu suất hoạt động tàn bạo.
Khi gã Shield cuối cùng gục xuống và mái vòm khiên chắn bằng đá hắc diện thạch che cho tên pháp sư kia sụp đổ, hàm của Boo khợp lại quanh hộp sọ của gã pháp sư cuối cùng làm vang lên một tiếng lạo xạo uớt nhẹp, sau đó cậu ấy quay lại bên tôi, hít thở bằng vẻ thận trọng khi quan sát chị Claire.
Đổi lại, đến chị ấy đang quan sát xung quanh chúng tôi. Rõ là khi xác định giờ đã đủ an toàn, chị ta quay khuôn mặt có mỏ con griffon về phía tôi.
Chị nói: “Bé Eleanor Leywin. Em không nên ra ngoài này,” tiếng của chị bị bóp nghẹt và méo giọng, như thể chị đang nói với tôi từ dưới nước vậy. Đầu con griffon hơi dịch chuyển nên chắc là mặt chị Claire đang hướng về phía chị Caera vẫn đang quỳ một gối dưới đất. “Và Tiểu thư Caera Denoir nữa. Đến em cũng thật sự không nên ở ngoài này. Cả hai người đều có thể thành mục tiêu cho kẻ thù.”
“Lũ pháp sư này”—tôi chỉ vào cả bãi xác chết—“nói rằng chúng đang tìm em.”
Claire gật đầu một cái dứt khoát, cái mỏ của cỗ máy chị đang lái cụp xuống. “Vậy thì ta cần đưa em đến nơi an toàn. Chị có thể cõng em, nhưng chỉ cõng nổi mỗi em thôi.”
“Em có những người bị thương đi cùng,” tôi nói vội. “Cả hai người này đều cần người chữa thương ngay lập tức. Nếu chị có thể dẫn đường cho bọn em đến cung điện, giúp bảo vệ bọn em, thì chúng ta có thể—”
Đột nhiên chị Claire xoay người và giơ lưỡi kiếm lên đỡ chệch hướng một đòn đánh mà tôi không hề thấy nó bay tới. Sóng xung kích từ vụ va chạm hất tôi văng đi, khiến tôi ngã ngửa ra đất với một lực đủ mạnh để ép hết không khí khỏi phổi. Khi ngước lên, tôi thấy mình đang nằm chỗ giữa đường bên ngoài Viện Earthborn, ở rìa miệng hố mới hình thành do va chạm vừa nãy.
Chị Claire đang
nằm úp mặt giữa tâm miệng hố3
. Một người phụ nữ với mái tóc trắng tinh và cặp sừng đen tuyền đứng trước mặt chị. Đôi mắt đen thẫm của người phụ nữ này tỏ ra vẻ đầy kinh tởm khi ả ta nhìn vào sự kết hợp giữa con quái mana hữu cơ và cơ chế ma thuật hỗ trợ nó. Thông qua những mảng mana trong suốt dọc theo sau thân, tôi có thể thấy chị Claire đang vật vã bên trong cỗ máy.
(Người dịch: ảnh minh họa Claire nằm úp mặt mình để cuối bài)
Vẫn ngọn lửa đen tương tự như trước đó quấn quanh một trong hai thanh kiếm cong dài của ả đàn bà này. Mụ ta giơ lưỡi đao lên trên dáng người chị Claire đang nằm bất lực, rồi hạ đao xuống kèm một tia lửa đen chớp nhá lên.
Keng!
Gió thổi lùa qua tóc tôi do lực từ cú đánh và cơn buồn nôn đang dọa nhấn chìm mình.
Thanh kiếm bọc lửa kia đang bị giữ lơ lửng phía trên gáy chị Claire cách chừng một feet rưỡi. Một ngọn giáo màu đỏ thẫm hiện ra bên dưới lưỡi kiếm, đỡ đòn chém kia. Anh Lance Bairon đang giữ cán ngọn giáo bằng cả hai tay, và tia sét xanh sáng rực chạy khắp bề mặt chỗ giáp che phủ hai cánh tay đang gồng cứng của anh ấy.
Ả đàn bà nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe. Khi mụ ta nói, giọng nặng trĩu vẻ mệt mỏi. “Vì cái chết của chị mình, ta đến lượm vài mạng để đổi lại, những cái mạng đang nợ ta. Ta sẽ bắt đầu với ngươi trước, Thunderlord (Chúa sét) à.”
Anh Bairon làu bàu khi hất văng thanh kiếm của ả lên, buộc mụ ấy lùi lại một bước. “Ác giả ác báo, Scythe à. Ngươi không thể hy vọng sống một cuộc đời chuyên đi ban phát cái chết mà cuối cùng cái chết tương tự lại không tìm đến ngươi.”
Mụ ta chuyển sang thế đứng hơi thận trọng hơn chút và bắt đầu đi vòng qua anh ấy để dễ tiến về hướng bọn tôi đang đứng hơn. “Độc ác ư?” Ả ta chế giễu, tỏ vẻ mệt mỏi. “Chúa tể Tối cao muốn lõi của thằng Arthur Leywin, nhưng ta không quan tâm đến điều đó. Thằng Leywin đã giết chị Viessa, nên ta rất vinh dự được giết em gái hắn. Sau đấy, cả lũ asura này sặc sụa chết ngạt trong máu của chính mình là tất cả những gì ta quan tâm.”
Chân sau anh Bairon di chuyển, và đất đá dưới chân nứt ra khi anh lao tới, thọc ngọn giáo đỏ thẫm về phía trước với nhiều cú đâm nhanh. Mụ scythe mà tôi cho rằng tên Melzri đã chặn và phản đòn bằng thanh kiếm đang cháy rực trong khi lưỡi kiếm thứ hai xuất hiện những lằn gió đen sắc bén bao bọc. Thanh kiếm thứ hai kia quật tới và ngọn gió đen bao phủ không gian quanh chúng tôi.
Tôi cuộn tròn người thành hình quả bóng ngay tại chỗ đang nằm, dựa theo bản năng tự đẩy mana ra ngoài thân tạo thành một bong bóng màu bạc. Vụ bắn phá tung ra những vết cắt và chém trong tức thì đã xé nát lớp rào chắn mana của tôi thành hình những dải ruy băng. Một bộ điệu nặng nề, lông lá đè lên người tôi, ép tôi sát xuống mặt đường. Tiếng kim loại rít lên khi bị xé toạc ra, và thứ gì đó nặng nề dội xuống đất đủ mạnh khiến mặt đất bên dưới tôi run lên.
Tôi không thể mở mắt, nhưng tôi cảm thấy mỗi lần một đòn đánh dùng mana được tung ra thì cứ như có một cú thụi vào ngực rõ ràng. Những tiếng càu nhàu đau đớn, những tiếng rên rỉ tuyệt vọng và những tiếng la hét sợ hãi phát ra từ khắp nơi quanh tôi, nhưng tôi không thể di chuyển dù chỉ một inch khi đòn phép này đang bắn xé nát con đường thành từng mảnh.
Đây không phải trong Khu Tàn Tích, tôi chợt nghĩ trong tuyệt vọng. Nếu chết ở đây, tôi sẽ không bước ra khỏi cánh cổng dịch chuyển để thử lại được đâu…
Ý nghĩ tuyệt vọng đó dường như đang bào mòn sức lực và bóp nghẹt phổi, khiến tôi không thở nổi. Tôi không thể chiến đấu với Scythe, retainer hay tụi Wraith như anh Arthur được. Tôi thậm chí còn không mạnh bằng chị Claire hay chị Caera. Và tôi sẽ không bao giờ mạnh mẽ đến thế nếu tôi nằm co ro chết trên mặt đất này, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng theo từng nhịp tim đập trong đau đớn…
Nỗi đau của Boo đang len lỏi qua liên kết tâm trí chung giữa hai tôi.
Mắt tôi chợt bừng mở. Qua bộ lông xù xì của Boo, tôi nhận ra Seth đang co ro gần đấy, cậu ấy tập trung vào việc cầm khiên bao quanh Valen và Enola, cả hai người này đều nằm bất động trên đất. Em Mayla đang bò xa khỏi chúng tôi hướng về phía cổng Viện Earthborn đã đổ sụp dưới áp lực từ đòn phép bắn phá của mụ Melzri.
“Boo, để tớ đứng lên, ta phải di chuyển!” Tôi hét lên, cố thoát thân. Sức nặng và bộ lông dày cộm giảm bớt, tôi bò về phía Seth và những người khác. “Chụp lấy cậu bé kia,” tôi ra lệnh cho người bạn đồng hành của mình trong khi hấp thụ một nguồn dự trữ mana từ quả cầu khác trong người và truyền mana vào khắp cơ thể.
Boo chộp lấy Valen, nhấc cậu ta lên như báo mẹ bồng con trong khi tôi xóc Enola lên vai để vác và chìa tay ra cho Seth. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tay tôi trong một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, rồi nắm lấy nó và để tôi kéo cậu ta lên.
Chị Caera đã ở phía trước tôi, nâng Mayla lên và quàng một cánh tay em ấy qua vai mình để đỡ trọng lượng của bé gái này.
Tôi rùng mình khi có một cái bóng đen phủ xuống người, nhưng khi liếc nhìn về phía sau, tôi thấy chị Claire, người đầy máu nhưng đã đứng dậy được, đôi cánh dang rộng khi cố che chắn cho cả bọn chúng tôi từ sau lưng. “Đi đi!” chị hét lên, ấn một cái vuốt khổng lồ vào lưng tôi.
Theo phản xạ tự nhiên, ánh mắt tôi dõi nhìn cơ chế hoạt động của hệ thống mà chị ấy đang điều khiển. Nó đang tạo ra rào chắn phép bảo vệ cho riêng mình từ bên trong, nhưng quầng hào quang mana mạnh mẽ mà nó tỏa ra yếu đi trong giây lát khi những lưỡi đao gió đánh trúng người chị ấy. Dù không chắc nó có hoạt động không, tôi vẫn phóng mana của mình ra, nhắm vào lõi của cỗ máy—tôi cho rằng đó là lõi quái thú và là một cái lõi rất mạnh mẽ.
Mana của tôi truyền vào lõi quái thú, và quầng hào quang bao quanh cỗ máy được tăng cường mạnh thêm. Không có thời gian để thắc mắc về các chi tiết cụ thể, tôi rút thêm một lượng mana dự trữ nữa và đẩy nhanh tốc độ truyền mana vào cái lõi kia, khiến cỗ máy nhanh chóng bắt kịp Mayla và chị Caera khi chúng tôi cố chạy vào khoảng sân ngoài của Viện Earthborn giờ bị hở tung ra, nơi ít nhất cũng cho chúng tôi một chỗ trú ẩn nào đó khỏi trận chiến chớp nhoáng đang diễn ra sau lưng.
Một lực lượng người lùn đứng lấp đầy khoảng không bụi bặm nơi từng là hai cánh cổng của học viện. “Vào đi, vào đi!” Gã Bolgermud hét lên, vẫy tay với chúng tôi.
Seth ném cho tôi một cái nhìn do dự, và tôi huých vào lưng cậu ấy, giục cậu ta tiến lên. Tất cả chúng tôi đều bước đi khập khiễng, di chuyển vào giữa các hàng người lùn với vũ khí lăm lăm trên tay. Họ nhanh bước vào vị trí che đi khoảng trống khi chúng tôi vừa đi ngang qua, phép thuật vang tiếng vo ve quanh họ khi họ tập trung vào các chú phép phòng thủ.
Bên ngoài cánh cổng đã sụp đổ, anh Lance Bairon di chuyển như một tia chớp, và mụ Mezlri đáp lại bằng cơn lốc black fire (hắc hỏa) với black wind (hắc phong), mớ đòn đánh qua lại của bọn họ chẳng khác gì hàng loạt chuyển động của các đốm mana mờ ảo mà ngay cả các giác quan đã được tăng cường nhờ ý chí thú của tôi cũng không tài nào theo dõi được.
Trước sức mạnh như vậy, những bức tường cao vút này dường như chẳng an ủi được gì.
Chúng tôi rúc vào sau lưng những người lùn, một mình ở giữa khoảng sân rộng cằn cỗi dẫn xuống học viện và nhà của chúng tôi. Valen cựa quậy khi Boo thả cậu ta xuống đất với vẻ thô bạo, rồi cậu ta uể oải ngồi dậy. Tôi đặt Enola xuống cạnh cậu ấy một cách cẩn thận hơn; bạn ấy vẫn bất tỉnh, làn da tái nhợt và dinh dính. Mayla và Seth vội chạy đến để chăm sóc bạn bè mình hết mức có thể.
Tôi không dám lãng phí dù chỉ một khắc ngắn ngủi và bắt đầu hấp thụ mana. Bằng cách kích hoạt mẫu chú phép của mình, tôi có thể rút mana vào người lẹ hơn và đẩy nhanh quá trình thanh lọc. Nhưng tôi chỉ có chút khoảnh khắc trước khi một tiếng tù và vang lên, vọng khắp toàn bộ hang động, nghe như phát ra từ chính những tảng đá và khiến không trung tràn ngập vẻ căng thẳng nổ lách tách.
Seth hổn hển nói: “Đó là tín hiệu cho thấy thành phố đã được lục soát sạch sẽ,” nhìn quanh như thể đang chờ một lời giải thích hiện ra từ cát bụi vậy. “Ít ra là đối với những người đi cùng bà Seris như chúng ta, bây giờ họ sẽ bắt đầu rút khỏi thành phố này!”
Mayla thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi chuyển sang quằn quại đau đớn. Em ấy với tay quơ xung quanh và vụng về vuốt lấy phần lưng đang nhấp nháy ánh sáng.
Chị Caera chụp lấy mặt cô gái này bằng cả hai bàn tay, buộc Mayla phải nhìn chị. “Chuyện này vẫn chưa xong đâu. Các thông số nhiệm vụ đã thay đổi. Các em cần rút lui khỏi thành phố và chờ lệnh tiếp theo, nhưng các em là tù nhân chiến tranh. Hãy nghĩ vậy đi, gái à.”
Mayla nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt tập trung cao độ. Những người còn lại trong chúng tôi nín thở nhìn cho đến khi vài giây sau, ánh sáng đang nổ lách tách dọc sống lưng em ấy mờ dần.
Tiếng hét từ hàng lính canh người lùn đã thu hút tôi chú ý tới khi một luồng gió void wind chém theo hàng ngang đâm sầm vào họ, xé toạc các công trình tường thành bằng đá nhưng hụt bọn họ trong gang tấc khi anh Bairon cố làm chệch hướng một phần lượng mana kia. Tay tôi bịt chặt tai trước tiếng sét kéo theo sau, và mụ Melzri biến mất trong một ánh chớp sáng để lại hình ảnh ngọn giáo màu đỏ thẫm in sâu vào nhãn cầu tôi.
Theo sau ánh chớp này, thế giới dường như chuyển sang màu xanh lục, và tôi chớp mắt, cố loại bỏ đi dư ảnh. Màn sương mù màu xanh lục hiện đang che khuất tầm nhìn của tôi chỉ dày đặc hơn thôi, cho đến khi những người lùn gần như khuất dạng khỏi tầm nhìn. Đó là lúc tiếng la hét bắt đầu.
Màu xanh lục không phải là di ảnh mắt nhận phải từ ánh chớp lóa mà là một loại khí ga độc đậm đặc đang nuốt chửng những lính canh người lùn của chúng tôi. Trong khi tôi đang quan sát, vùng da hở ra khỏi áo giáp của họ bắt đầu hóa sẫm màu, sau đó phồng rộp và hóa thành những mụn nhọt đầy máu bị vỡ ra. Từng người một, họ cào vào mặt, mắt và cổ họng trước khi gục xuống. Từ trong màn sương mù, bước đi lơ đãng qua đống xác của họ, là một sinh vật dường như bò ra từ cơn ác mộng khiếp đảm nhất của tôi.
Cô ả có tứ chi gầy như cây sậy với những khớp khuỷu tay chân nhô ra giống như cẳng nhện. Mái tóc mỏng, ẩm ướt, có màu xanh lục của đầm lầy phủ xuống bám vào hai bên khuôn mặt dị dạng của ả ta, và những mảnh giẻ sẫm màu gần như được dán vào những chiếc xương sườn lồi ra của ả.
“R-retainer Bivrae…” Seth lắp bắp. Bất chấp nỗi kinh hoàng của mình, cậu ấy đã tạo ra một cái khiên phép chắn giữa chúng tôi và người phụ nữ khủng khiếp này.
Ả ta nhe răng ra có vẻ như đang cười toe toét đầy tà ác, rồi vung bàn tay có móng vuốt lên không trung. Chiếc khiên phép vỡ tan và Seth thở dốc đau đớn.
Chị Caera đứng vào giữa chúng tôi và ả retainer kia. Những ngọn lửa ma quái nhảy múa dọc theo cơ thể chị và mặt đất xung quanh.
Ả retainer này nghiêng đầu và khịt mũi như một con quái mana hoang dã, thận trọng kiểm tra chị Caera.
Khi nhìn ả ta di chuyển, một nhận thức lóe lên trong tâm trí tôi: ả ta trông giống như tên retainer mà chị Tessia đã đánh nhau ở Elenoir, và giống như anh trai hắn ta, cái gã bị Boo và tôi giết.
Với một tiếng gầm gừ thú tính, ả retainer lao sang trái chị, chém móng vuốt vào giữa không khí. Chị Caera tan biến thành ngọn lửa bóng tối và bị chém tách ra khi một luồng mana cắt ngang chỗ chị Caera vừa đứng ngay trước đó. Có một tia sáng màu bạc và những chùm lửa đen phóng về phía ả Bivrae. Nhỏ retainer này đánh bay chúng sang một bên, và đôi mắt đen tuyền của ả quay qua những người còn lại trong chúng tôi.
Boo gầm lên lao tới, nhưng cô ả tóm được mõm cậu ấy bằng một bàn tay, xoay người nhanh như rắn và ném bay cậu ta đi bằng chính trọng lượng và lực quán tính lao tới của cậu ấy. Tôi giương cung và bắn, mũi tên vàng của tôi gần như xé toạc mái tóc rối bù của con ả Bivrae trước khi trúng vào Boo và bọc người cậu ta bằng một hàng lớp rào chắn bảo vệ chỉ trong tức thì trước khi cậu ấy đâm sầm vào tháp canh và bị cả một trận đá lở nuốt chửng.
Chị Claire, cao vượt qua ả retainer với cơ thể quái thú cơ khí của mình, chém lưỡi kiếm màu cam sáng thành hình vòng cung rộng quá cỡ. Bivrae lao ra tránh, nhưng chị Claire vung một bên cánh, những chiếc lông sắc nhọn xòe rộng, đường cắt quét thẳng vào cổ ả Bivrae.
Ả retainer này lao xuống dưới đòn tấn công, rạch móng vuốt của ả lướt qua chân trái cỗ máy này vốn được bao phủ bởi lông thú và có bàn chân giống như một con khổng sư (world lion), rồi ả phun ra một bãi mật có tính axit dính lên cỗ máy, bất cứ chỗ nào nó chạm vào bắt đầu ăn vào lớp rào chắn mana.
Tôi quan sát chuyện này bằng một mắt, đang tìm cơ hội tốt nhất nhằm hỗ trợ. Mắt còn lại đang quét lướt xung quanh, gắng theo dõi các đồng đội mình và cuộc chiến tuốt ngoài cánh cổng.
Seth đang rúc vào những người khác, chiếc khiên của cậu ấy bọc tất cả bọn họ trong một mái vòm mana. Chị Caera lóe sáng khắp chiến trường, ẩn thân vào ngọn lửa ảo giác của mình và phóng những mũi thương lửa soulfire vào lưng ả Bivrae. Tôi cố không nhìn vào nhóm người lùn, kể cả Bolgermud; tất cả họ đều đã chết, và xác họ là một cảnh tượng khủng khiếp.
Có luồng mana dâng trào từ bộ đồ kềnh kềnh griffon của chị Claire. Đôi cánh chị ta đập mạnh, nâng chị lên không trung cách đất vài feet khi chị né một nhát chém vào họng, rồi thì thanh kiếm ngoại cỡ phát nổ với sức nóng khô khốc mà từ cách xa ba mươi feet tôi vẫn có thể cảm nhận được. Quầng hào quang từ bộ đồ đột nhiên hiện rõ khi ánh sáng xám dao động phát ra từ bên trong nó, và ánh sáng màu cam lướt theo sau khi lưỡi kiếm di chuyển.
Tôi thả mũi tên mana của mình ra.
Nó tách làm hai. Hai cái này tách ra, rồi lại tách ra, và kết quả là cả chùm tên cắm vào lớp đá cứng lát thành gạch của cái sân ngoài này.
Chị Claire lao xuống thành hình một vệt mờ màu cam và xám. Ả Bivrae bắt đầu lướt đi né, rồi thì cả rừng tên tôi bắn bắt đầu nổ tung xung quanh ả, khiến ả ta mất thăng bằng. Cả thanh kiếm lẫn móng vuốt lợi dụng tình huống này chém xẹt xuống giữa không trung tiếp xúc với lớp mana phủ trên làn da xám xịt của ả Bivrae, rồi thì lưỡi thép nóng kêu xèo xèo xuyên qua da thịt, cơ bắp và vào xương khi nó cắm phập vào vai Bivrae.
Ả retainer rít lên một tiếng nghe chẳng giống người tý nào khi có một luồng mana xanh lục có độc bùng nổ từ người ả. Chị Claire bị hất bay về phía sau, văng từ đầu bên này tới đầu kia, và đáp đất nằm thành đống, đôi cánh của chị ấy rối tung lên.
Chầm chậm, ả Bivrae đứng thẳng lên. Ả ta liếc nhìn dòng máu đen chảy ra từ vết thương của mình, rồi dường như mặc kệ nó. Một ngọn thương bằng lửa đen lao thẳng vào người, nhưng ả làm chệch hướng nó văng thẳng về phía chị Caera, lúc này ngọn lửa ảo ảnh đã tắt, và chị Caera buộc phải nhảy né khỏi đường bay của nó.
Ả Bivrae lại chú tâm vào tôi.
“Chạy đi!” Tôi hét lên cho bất cứ ai có thể nghe được, nhưng tôi lại không làm theo lời khuyên của chính mình. Thay vào đó, tôi bước về phía ả retainer, bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, hy vọng ả ta sẽ chú ý đến tôi.
Nhưng thay vì nghe lời tôi, Seth lại vội vã chạy tới cỗ máy quái thú mana đã nằm đổ sập. Các rào chắn mana giúp liên kết cấu trúc máy và thú lại với nhau đều đã mờ nhạt và không còn bất kỳ dấu hiệu nào về quầng hào quang phát ra từ lõi quái mana bên trong cỗ máy nữa. Nhưng chị Claire vẫn đang cử động trong cấu trúc máy móc có dáng nằm úp kia.
Tôi kéo dây cung và tạo ra một mũi tên hướng vào cỗ máy. Tôi hỏi: “Mày có hai người anh à?” đang câu giờ.
Đầu của ả đàn bà khủng khiếp này quay ngoặt sang một bên khi cô ả im lặng nhìn tôi.
Tôi tiếp tục nói: “Tao nghĩ mình đã gặp họ,” tay chân hơi run rẩy. “Bạn tao, chị Tessia ấy, đã giết một người. Là tên retainer. Bây giờ chị ta là Di Sản đấy.”
Bivrae cau có và ả bắt đầu đi về phía tôi.
Tôi nói: “Có lẽ mày không biết,” cố cưỡng lại thúc giục trong lòng đang muốn lùi lại một bước. “Nhưng một thằng anh khác của mày…Tao đã giết hắn, chứ không phải chị Tessia.”
Ả dừng lại, những ngón tay đầy móng vuốt của ả ta đang co giật. “Không thể nào. Mày chỉ là thứ ruồi muỗi thôi.”
Chị Caera đã di chuyển đến chỗ Valen và Enola và kéo họ ra xa khỏi cuộc chiến nhất có thể. Seth đang giúp chị Claire gỡ mình ra khỏi cỗ máy, cả hai người họ đều được bọc trong chú phép tạo khiên của cậu ấy. Đằng sau lưng ả Bivrae, Boo lắc mình thoát khỏi đống đổ nát, đôi mắt nhỏ của cậu ấy liếc từ tôi sang ả retainer rồi quay lại tôi. Vẻ thôi thúc tấn công của cậu ấy bùng cháy dữ dội trong tâm trí tôi.
“Có lẽ thế, nhưng cho đến tận giờ tao đã chứng tỏ rằng mình khá khó bị đánh bại đấy, đồ phù thủy ạ.” Mũi tên bay đi cùng tiếng dây cung rung ngân lên nhẹ nhàng.
Ả Bivrae né nó, không di chuyển chân mà vặn vẹo thân người để tránh đòn. Mũi tên nổ ngay sau lưng ả, và Boo lao qua luồng mana trắng này, đâm sầm vào Bivrae từ phía sau. Tôi bắn vào cậu ấy một mũi tên tạo rào chắn khác đúng lúc móng vuốt của ả ta vòng ra sau đớp vào sườn cậu ấy, và hàm cậu ta khợp chặt vào vai ả.
Rút nguồn mana cuối cùng của mình khỏi kho chứa trong cơ thể, tôi tung ra hết mũi tên này đến mũi tên khác, nhồi đầy mana vào chúng để chúng nổ tung quanh chân và đầu ả Bivrae, dù biết rằng tôi không thể gây nhiều sát thương nhưng giữ cho ả ta mất thăng bằng là điều tốt nhất tôi có thể làm trong khi tôi chạy nước rút tới chỗ chị Caera.
Có tiếng vo ve ngân vang từ lượng mana đang đổ về phía cánh cửa bằng gỗ charwood dẫn vào tòa nhà của Viện Earthborn, và chúng bật mở với lực đủ mạnh để làm nứt mặt tiền cửa. Hàng chục người lùn tràn ra ngoài với tiếng hét xung trận vang như sấm dội và bắt đầu tung đòn phép và vũ khí vào ả retainer kia. Bị mắc kẹt trong bộ hàm của Boo, ả ta không thể tránh khỏi những đợt tấn công và các vết thương nhỏ bắt đầu xuất hiện khắp cơ thể xiêu vẹo của ả.
Vẻ nhẹ nhõm tràn khắp người tôi, mặc dù không phải vì có quân tiếp viện đến. Phía trên đầu đội quân nhỏ của những binh lính nhà Earthborn, chỗ gần cuối sảnh dài dẫn vào học viện, người đang bị anh Hornfels Earthborn giữ lại mà tôi nhìn thấy là mẹ mình. Đôi mắt bà ấy dán chặt vào mắt tôi, và tôi cảm thấy nỗi buồn của bả như một bàn tay bóp chặt quanh tim mình, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm và quan trọng hơn là còn cảm thấy cả sự tin tưởng. Trong khoảnh khắc kết nối đó, mọi cảm xúc của bả dường như tràn ngập trong lòng tôi, và tôi cảm thấy sự tự tin dâng trào giống như khi Boo truyền ý chí thú của cậu ấy vào tôi.
Seth và chị Claire đi tới cửa, trong khi chị Caera đang khoác vai Valen bằng một tay và vắt thân Enola qua vai kia. Quay sang đối mặt với trận chiến, tôi theo sau những người khác băng qua nhiều hàng người lùn trong khi tiếp tục phóng hết mũi tên này đến mũi tên khác, một số nhắm vào ả retainer, số khác củng cố rào chắn cho Boo, cậu ta đang phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ả ta.
Tôi đi được nửa hành lang lối vào và nghe được tiếng mẹ hét gọi tôi khi bức tường dẫn vào học viện vỡ tung.
Mọi thứ toàn là đất đá, sắt thép và lửa, tất cả chúng đều đang bay. Tôi mất cảm giác đâu là trên dưới và tầm nhìn trở nên trắng xóa khi cơn đau lấn át mọi các giác quan khác.
Chớp mắt thật nhanh, tôi nhìn sục sạo quanh mình, cố hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra. Bụi mù mịt trong không khí và tia sét chạy khắp mặt sàn nổ lách tách, qua đó xới tung sàn lát gạch lên đào thành một cái rãnh. Những ngọn lửa đen nho nhỏ bùng cháy khắp mọi nơi tôi đang nhìn. Các binh lính nhà Earthborn nằm rải rác trên sàn như những con búp bê bằng giẻ bị vứt bỏ.
Trong cái hố mới bị đào ở tuốt đầu bên kia căn phòng là anh Lance Bairon.
Có ai đó đang di chuyển cạnh tôi, và khi tôi nhìn sang thì thấy mẹ đã bị một đống xà bần phủ đè lên nửa người. Chị Caera đã đứng dậy rồi nhưng hiện đang chùng thân xuống, dấu hiệu mana của chị lại trở nên rất yếu. Tôi không chắc những người khác đang ở đâu.
Một dấu hiệu mana áp đảo đang tiến lại gần. Tôi quay về phía nguồn phát, nơi mà toàn bộ mặt tiền tòa nhà của Viện Earthborn đã bị thổi bay. Một bóng người trôi lững lờ trong khói bụi, một tay đang giữ lấy cánh tay kia, tư thế của bóng người mệt mỏi kia dường như đang treo cơ thể lơ lửng bay trên không. Khi mụ ta trôi dạt dần về phía trước, cặp mắt đen hiện rõ ra, và mụ Scythe Melzri đang nhìn chằm chằm vào tôi, và chỉ nhìn mỗi tôi thôi.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Hình minh họa ô cửa sổ hình mũi tên - arrowslit: -
2.
⤴︎
Hình minh họa con kền kền griffon: -
3.
⤴︎
Màn debut của Claire sau hàng trăm chap mất tích bằng tư thế nằm như hình khi bị Melzri đánh: - 4. Tóm tắt: Một Scythe săn đuổi bé Ellie.
- 5. Chap nào cũng dài ngoằng.
- 6. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 7. Ver.1: Mar-13th-2024; ver.2: Apr-28th;