Chương 470

Không mana

Tên gốc: "Chapter 468: Manaless"


  • GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR

    Cung điện này hiện đang đầy các tiếng rầm rì đến từ nhiều hoạt động, điều chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Hơi ngạc nhiên hơn chút là chưa có ai bảo tôi cút ra ngoài hay cố dùng mấy cây sắt đập tôi cả, nhưng tôi rất biết ơn rằng họ đã không làm thế. Họ cần thông tin mà tôi có thể cung cấp vì tôi biết điều gì sắp xảy ra.

    Với việc thằng Bảo Hộ Vajrakor và lũ rồng của hắn vắng mặt ngoài kế hoạch, tôi đã tìm đến ông Virion Eralith, thủ lĩnh trên thực tế của người elf, để báo tin về cuộc tấn công của tên Agrona. Anh Arthur đã để ông làm chỉ huy quân sự của thành phố Vildorial, khiến bọn lãnh chúa người lùn đồng loạt chán nản. Trong vòng một giờ đồng hồ, ông đã tập hợp hội đồng chiến tranh của mình và bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc tấn công rất có thể sẽ xảy ra vào thành phố này.

    Gã Durgar Silvershale, con trai lão Daglan, hắn là một lãnh chúa của gia tộc bọn họ, đứng trình diện trước anh Bairon và ông Virion trong khi nhìn cha mình đầy tự hào. “Thành phố đã được phong tỏa chặt chẽ,” hắn nói khi ông Virion gật đầu hiểu ý. “Mỗi lối vào đều được phủ đá cứng với độ dày lên đến vài feet, như ngài đã nói.”

    “Với các boongke mới được xây dựng vào đúng các vị trí và bất kỳ cuộc tấn công nào đều sẽ bị dẫn theo hướng hình phễu đến rất ít những vị trí có thể tấn công được, thì người dân sẽ được an toàn,” Anh Hornfels Earthborn nói thêm, mỉm cười như thể đây là tin tức tuyệt vời nhất có được.

    Lão Daglan Silvershale hắng giọng. “Ừ, chà, mấy gã Earthborn các người đã có hẳn hai tuần để biến điều đó thành hiện thực, phải không?”

    Anh tướng Lance Bairon xen vào giữa cuộc trò chuyện, làm im bặt một cuộc tranh cãi có thể xảy ra trước khi nó trở nên căng thẳng. Anh ấy nói: “Chúng ta vẫn đang chờ xác nhận rằng tất cả các cổng dịch chuyển tức thời ở Vildorial đã được vô hiệu hóa,” không hề cố gắng che giấu sự thất vọng của mình khi nhìn từ mấy gã nhà Silvershale đến nhà Earthborn. “Đáng lẽ chuyện đấy phải được hoàn thành từ nhiều giờ trước rồi chứ.”

    Lão Daglan Silvershale hắng giọng: “Bọn tôi đã vô hiệu hóa cái cổng dịch chuyển tầm xa mới được mang đến từ phía tây vùng Darv, cũng như tất cả các cổng dịch chuyển tầm gần ở các tầng dưới thấp hơn và ở vùng ngoại ô của thành phố. Các, à nhầm, mọi lãnh chúa đều tin rằng việc giữ cho cánh cổng ở cung điện này hoạt động là điều cần thiết, và một vài người trong bọn tôi có những vật tạo tác riêng trong dinh thự của mình, một số trong bọn chúng nên được giữ ở trạng thái hoạt động để giới quý tộc có thể trốn thoát nếu cần thiết. Việc vô hiệu hóa mọi cánh cổng, cùng với việc niêm phong đại hang động này, sẽ nhốt chúng ta lại trong thành phố, phải không? Nếu những gì cô gái người Alacrya này nói là đúng, và chúng ta không có cả lũ rồng lẫn ngài Arthur Leywin, thì tôi sẽ không muốn thấy ngôi nhà thân yêu của chúng ta trở thành lò mổ, không muốn thế khi chúng ta có thể cứu được một số người, còn hơn là không cứu được ai.”

    Tôi cắn môi dưới khi lão người lùn kia lôi tôi vào cuộc hội thoại này.

    Anh Hornfels trông có vẻ bối rối. “Trong chuyện này thì Lãnh chúa Earthborn chia sẻ chung quan điểm với gia tộc nhà Silvershale. Rốt cuộc thì, Chỉ huy Virion à, chính ngài đã đưa người của mình ra khỏi thành phố này để đảm bảo an toàn cho họ. Sẽ hợp lý nếu để lại cho chúng tôi một lối thoát có thể dùng được nếu chuyện như vậy trở nên cần thiết chứ.”

    Anh Lance Bairon xoa xoa sống mũi, mana của anh sôi sục quanh chúng tôi. Anh ta liếc nhanh ông Virion rồi nói, “Không có cổng dịch chuyển nào có thể truy cập được dù với bất kỳ lý do gì, Lãnh chúa Silvershale. Hãy vô hiệu hóa chúng ngay lập tức.”

    Lão lãnh chúa người lùn khoanh tay và trừng mắt nhìn lại. “Việc này phải do ủy ban quyết định, thưa tướng quân. Xin cho tôi nhắc nhở ngài rằng Chỉ huy Eralith và chính ngài không có thẩm quyền chính thức để ra lệnh ở thành phố Vildorial này. Ngài Arthur Leywin, tuy là một anh hùng vĩ đại, nhưng không phải là vua của toàn cõi Dicathen.”

    Ông Virion nở một nụ cười thân thiện với lão Silvershale, và tóc gáy tôi dựng đứng. “Dĩ nhiên là ngài đúng. Tôi không thể bắt ngài làm bất cứ điều gì. Nhưng nếu ngài không vô hiệu hóa chúng, cậu Bairon đây sẽ đập chúng thành gạch vụn. Bairon.”

    Anh tướng Lance trông nghiêm nghị này gật đầu, và nhấc chân khỏi mặt đất bay về phía cửa phòng chỉ huy chiến tranh. Lão Daglun tái mặt mồm lắp bắp không mạch lạc thành lời khi đuổi theo anh Bairon. “Đợi đã nào, xem này, một trong những cánh cổng đó nằm trong dinh thự nhà tôi. Liệu anh—” Lời lão nói bị chìm trong tiếng ồn chung khi lão ấy chạy xuống hành lang đuổi theo anh tướng Lance, theo sau là gã Durgar, vài người hầu và các thành viên trong gia tộc lão, và thậm chí cả anh Hornfels Earthborn.

    Ông Virion quay sang người tiếp theo đang chờ ông ấy chú ý tới, là một phụ nữ người elf có vẻ ngoài tử tế với mái tóc màu nâu đỏ đang bắt đầu hóa bạc. “Có tin gì từ người dân của chúng ta không, Saria?”

    Người phụ nữ nở một nụ cười nhẹ và ủ rũ với ông Virion. “Họ đã dựng một trại tạm ở vùng đất rừng phía tây Hồ Gương (Mirror Lake). Bỏ qua một số điều căng thẳng với vài nông dân, thì cuộc hành trình của bọn họ dường như đã diễn ra thuận lợi.”

    Ông Virion nói: “Tốt,” giọng gầm gừ. “Vậy thì tôi muốn cô gia nhập cùng bọn họ. Cậu Bairon sẽ đưa cô và một vài thành viên khác của tiểu hội đồng đi, rồi sau đấy cậu ta sẽ ở lại để trông chừng mọi người ở đó.”

    Lông mày của chị Saria nhướng lên và chị ấy lùi lại nửa bước. Những người khác trong phòng chỉ huy thận trọng giả vờ như không theo dõi cuộc trò chuyện qua lại này. “Hãy thứ lỗi cho con, thưa ngài Virion. Ngài luôn tử tế với gia đình con. Theo nhiều cách mà nói, hai nhà Triscan và Eralith giống như họ hàng vậy. Nhưng con sẽ không để ngài đối xử với con như một đứa trẻ vậy. Con có thể không bằng được nhỏ em họ của mình, nhưng con cũng không đến nỗi bất lực. Xin ngài, con sẽ ở lại.”

    (Người dịch: Nghe tới cái họ Triscan thì chắc các bạn cũng đã đoán ra “nhỏ em họ” mà Saria đang nói đến ở đây là ai. Đấy chính là Lance Alea Triscan, nhân vật đánh dấu cho sự đẫm máu của bộ tiểu thuyết này)

    Ông Virion thở dài và quay sang một chồng giấy cuộn, mở một cuộn ra và bắt đầu nghiền ngẫm nó. “Con còn lỳ hơn thằng Bairon nữa. Không, Saria à. Người dân của chúng ta cũng cần người lãnh đạo và bảo vệ nữa. Ước gì ta có thể ở hai nơi cùng một lúc, nhưng ta tin tưởng con và thằng Bairon sẽ thay ta phụng sự họ thật tốt.”

    (Nguyên văn: “You’re worse than Bairon” Dựa theo bối cảnh vô số chap trước khi Bairon cứ khăng khăng ở bên cạnh Virion, thì “tệ hơn” ở đây có thể nói về độ cứng đầu khó bảo)

    Người phụ nữ này kìm nén phản ứng của mình lại, cúi đầu chào ông Virion rồi quay người rảo bước đi nhanh.

    Từ chỗ cuộn giấy đang đọc, ông Virion ngước lên nhìn, ánh mắt dõi theo khắp căn phòng. Chẳng còn ai khác đang đợi thế nên ông ấy chuyển sang chú ý tới tôi. “Còn con thì sao, Caera? Con có chắc muốn mạo hiểm đi cuộc hành trình dài đến tận vùng Beast Glades sau những gì đã xảy ra không?”

    “Con phải làm thế,” tôi nói một cách nghiêm túc, nghĩ về những gì chắc chắn sẽ xảy ra ở khu trại của người Alacrya.

    Điều gì sẽ tệ hơn đây? Là lão Corbett, bà Lenora, thằng Lauden hay những người khác ngần ngại xếp hàng tuân lệnh… hoặc là họ đang chuẩn bị vũ khí nhằm tham chiến tìm anh Arthur…

    “Cô Seris cần phải biết những gì con đã khám phá ra. Nếu con có thể giúp đỡ những người khác…”

    “Ta cho rằng, còn một điều cuối nên hỏi, và ta mong con sẽ không để bụng, nhưng…con có chắc dù bất cứ chuyện gì vừa xảy ra—vụ đốt cháy mana của con—sẽ không tiếp tục là một mối họa chứ? Ta không thể khiến người khác gặp nguy hiểm nếu tên Agrona có thể sử dụng con làm vũ khí.”

    Tôi cắn môi, cân nhắc lựa lời để nói một cách cẩn thận. “Chỉ huy Virion à, con không chắc được. Thậm chí con còn không biết cái bẫy này đã được gài vào tận xương thịt mình cho đến ngày hôm nay. Chẳng ai biết cả, con chắc chắn về điều đấy. Nhưng con cảm nhận được nó đã ảnh hưởng đến mình ra sao…như thể bằng cách nào đó nó làm người con rỗng tuếch đi vậy. Chính các ấn của con—phép thuật của con —có cảm giác như nó trở nên xa xăm, ít thuộc về con hơn vậy. Vậy nên không, con không chắc được, nhưng con cảm thấy thứ đấy bên trong người đã… cháy rụi. Lẽ ra con phải bị cháy cùng với nó, nên có lẽ bọn chúng đã không lường trước được việc phải đốt nó nhiều hơn một lần.”

    Ông Virion chìa bàn tay ra và tôi nắm chặt lấy nó. “Thằng Arthur tin tưởng con, nên ta cũng vậy. Có thể ta không biết rõ về con, nhưng ta có thể thấy con có một trái tim nhân hậu,” ông ấy nói, làm tôi ngạc nhiên. “Điều đó nhiều nhất cũng mang lại cho ta chút hy vọng mơ hồ nhỏ nhoi gì đấy về tương lai của hai dân tộc chúng ta. Ta sẽ gửi lệnh để cổng dịch chuyển tầm xa có thể hoạt động trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ để cho con đi qua. Chúng ta có thể đưa con đến gần Thành phố Xyrus, mặc dù từ đó vẫn phải đi một hành trình đến chỗ pháo đài Bức Tường. Nếu con không ngại chấp nhận gợi ý này của ta, hãy xem liệu con có thể liên kết với một nhóm các thám hiểm giả đến từ bang hội không, bởi vì họ thì—”

    Tiếng nổ ầm ầm chói tai làm rung chuyển cung điện và khiến bụi từ trần nhà đổ xuống như thác chảy. Một làn sóng căng thẳng tràn qua khuôn mặt của mọi người đang có mặt ở đây khi họ quay sang nhìn ông Virion.

    Ông nhắm mắt lại và dường như đang dùng mana của mình tìm kiếm nguồn gốc vụ nổ. “Chỉ là Bairon thôi,” một lúc sau ông ấy xác nhận. “Có vẻ như ngài Silvershale và các lãnh chúa người lùn khác tỏ ra không mấy sẵn lòng về vụ những cánh cổng rồi,” ông nói thêm nhưng có phần nào đấy tỏ ra gay gắt.

    Có một số tiếng càu nhàu từ những người lùn trong phòng, tạo nên vẻ căng thẳng thấy rõ và ông Virion dịu lại. “Hãy thứ lỗi cho tôi, các bạn à. Người dân của các bạn xứng đáng có được khả năng lãnh đạo tốt hơn những gì họ đã nhận được kể từ thời của nhà Greysunder, nhưng tất cả các bạn đều đã thể hiện một cách đáng ngưỡng mộ rồi.”

    Lời nhận xét đơn giản này dường như đã làm giảm đi vẻ căng thẳng kia, và cuối cùng, ông Virion quay lại chú ý đến tôi. “Dù sao thì ta nói lan man đủ rồi. Chúc may mắn, Tiểu thư Denoir.”

    Tôi nói: “Ngài cũng vậy, Chỉ huy Virion,” cảm thấy hơi lúng túng khi quay người và bước nhanh về phía cửa.

    Phía sau lưng mình, tôi nghe thấy một người lùn nói: “Chỉ huy, có tin nhắn từ Etistin. Họ…họ đã phát hiện ra lực lượng Alacrya gần thành phố.”

    Tôi chậm lại, hơi quay đầu một chút để nghe rõ hơn.

    “Chết tiệt. Hãy báo tin xuống cho Gideon và gã asura đó. Không còn thời gian chờ đợi nữa. Nếu họ đã ngâm dấm xong mớ vũ khí rồi, họ cần phải huy động nó ngay bây giờ.”

    Ngay sau đó, một dấu hiệu mana mạnh mẽ xuất hiện từ đâu đó, lướt qua thành phố như một cái bóng khổng lồ.

    Tôi thở hổn hển, quay gót để nhìn vào đôi mắt mở to của Virion. “Cô Seris!”

    m thanh chiến trận gần như vang lên ngay lập tức.

    Tôi không đợi người Dicathen nữa mà phóng đi nhanh nhất có thể. Cơ thể đau nhức và lõi đã kiệt quệ, nhưng tôi gạt cơn đau sang một bên. Nếu cô Seris ở đây—cùng với anh Cylrit chị Lyra nhà Thượng Huyết Tộc Dreide, theo như tôi có thể cảm nhận được—vậy là họ đã không biết cách nào khác để ngăn những người tị nạn Alacrya trở thành những quả bom biết đi.

    Nhưng anh Arthur thì không ở trong thành phố Vildorial. Anh ấy là mục tiêu. Có lẽ nếu tôi thuyết phục được họ về sự thật đó, họ có thể rời đi mà không bị tên Agrona trừng phạt, tôi nghĩ với đầy hy vọng như thế.

    Lúc tôi vừa ra khỏi cung điện, binh lính Alacrya đã tràn ra từ đoạn đường hầm bị sập một phần và đi vào một trong những khu nhà riêng của một gia tộc người lùn. Binh lính Dicathen đang vội vã rời khỏi cung điện trước tôi và dàn hàng ngang khắp con đường phía trên lỗ thủng, ngăn cản quân Alacrya tiến về phía này.

    Nhóm lính bên dưới phản ứng chậm hơn. Hầu hết binh lính ở Vildorial đã được bố trí để hỗ trợ các cổng ra vào thành phố vốn được phong tỏa, cũng như đóng tại các vị trí phòng thủ chiến lược để bảo vệ cơ sở hạ tầng và dân thường.

    Dòng binh lính Alacrya di chuyển không nhanh lắm, với đường hầm mà họ đi ra từ đấy đã bị sập một nửa, nhưng cô Seris và hai anh chị retainer hẳn đã phải đến trước, mở đường cho những người khác.

    Bây giờ, cô Seris và anh Cylrit đang đương đầu với anh Bairon phía trên thành phố. Ngay trong khi tôi đang quan sát lúc này, anh Bairon đã tung các đòn vào tường hang động, cố gắng đóng đường hầm mà binh lính Alacrya đang tiến ra, nhưng những đám mây sương mù đen—kỹ thuật hư vô của cô Seris—đã hấp thụ từng tia sét của anh ấy trước khi chúng đáp được đến điểm cần đánh.

    Tôi đứng chết lặng, không biết phải làm gì tiếp theo.

    Có phải huyết tộc của tôi đang ở ngoài đó, đang chiến đấu vì thằng Agrona không? Hay họ đã chống cự và gặp phải số phận đã đến với tôi nếu không có mẫu chú phép mới của tôi và Ellie?

    Tôi không thể liên lạc được với cô Seris khi cô đang đánh nhau với anh Lance. Ngay cả khi tôi có đủ năng lượng để chiến đấu, tôi cũng không thể chống lại người Alacrya do cô Seris chỉ huy—hầu hết là những người mà tôi đã hoạt động cùng trong suốt cuộc nổi loạn ngắn ngủi kia—hoặc chống lại người Dicathen đã cho phép tôi sống cùng họ được.

    Những làn sóng phép thuật, phi vào không trung như những dòng tiếng ồn đen, bắn tràn lên khắp chiến trường bên dưới. Chị retainer Lyra. Khi những nét cơ bản phác họa nên sáng kiến đang chầm rãi hình thành trong đầu mình, tôi bắt đầu chạy nhanh xuống đường đại lộ cùng lực lượng binh lính vẫn đang tràn ra khỏi cung điện của người lùn.

    Tôi chưa đi được năm bước thì một vấn đề khác đã xuất hiện.

    Tôi chạy chậm lại tức thì trước trận chiến, không muốn bị cuốn vào đó. Mái tóc đỏ rực của chị Lyra hiện rõ như một lá cờ chiến gần vị trí trung tâm của lực lượng Alacrya. Những người lính của Vildorial đang tung ra các chú phép và các đòn đánh tầm thường từ cả hai hướng, nhưng chị Lyra đã tự mình chặn lại nhiều đòn trong số đó. Các pháp sư Striker người Alacrya đang dồn vào quân Dicathen, cố gắng phá tuyến phòng thủ.

    Tôi hét lên: “Lyra!” nhưng chị ấy chẳng có biểu hiện gì là nghe thấy tôi gọi. m thanh từ trận chiến—tiếng bắn đòn phép, tiếng quát ra lệnh và tiếng la hét của những người bị thương—nuốt chửng giọng tôi trước khi nó vươn tới tai chị ấy.

    Tuy nhiên, việc cố băng qua tiền tuyến là quá mạo hiểm, tôi có thể bị binh lính hai bên nhầm lẫn là chiến binh phe kẻ thù.

    Bằng lượng mana nhỏ mà tôi đã thu hút và thanh lọc kể từ khi ấn của mình phát nổ, tôi kích hoạt ấn emblem để điều khiển các phép thuật phong hệ. Nhằm đáp lại việc kích hoạt ấn này, nỗi mệt mỏi nóng lên thiêu đốt chỗ thái dương tôi, nhưng phép thuật thì chỉ hiện ra chập chờn thôi.

    Một dòng nước sôi bắn cong thành hình vòng cung vào tiền tuyến của người Dicathen và trút xuống giữa các pháp sư, kêu xèo xèo khi trúng bức tường đá chỉ cách chỗ tôi đứng vài bước chân. Cùng lúc đó, đường đại lộ dưới chân tôi rung chuyển khi mặt phía dưới con đường này có một tảng băng khổng lồ đâm sầm vào, nó nhắm tới các lực lượng đang cố chặn hướng đi xuống bên dưới.

    Trước khi tôi gom đủ sức lực để cố niệm một đòn phép khác, một làn sóng âm không nghe được tiếng dội vào hàng binh lính Dicathen, hất văng hàng chục binh lính người lùn cùng nhóm liên minh nhân loại và elf của họ té ra đất. Các pháp sư Alacrya đứng trên đường đại lộ tiến về phía tôi, chạy thẳng qua những người lính Dicathen đang nằm sấp.

    “Vào cung điện!” Giọng chị Lyra vang lên, phát ra từ không trung như thể chị đang đứng ngay cạnh tôi. “Lục tìm mọi phòng, mọi tầng trong thành phố. Chúng ta phải tìm Arthur Leywin.”

    Đằng sau tôi, những lính canh bảo vệ cung điện tinh nhuệ, tất cả họ đều là pháp sư, di chuyển vào vị trí phía trước lối vào cung điện. Họ giơ các tấm khiên có khắc cổ tự lên và phối hợp cùng nhau để niệm ra một lá chắn phép thuật bao phủ những cánh cửa nặng nề đang bị kéo đóng lại sau lưng họ.

    Khi đã chốt quyết định bản thân phải làm gì xong, tôi lao về trước, len lỏi giữa những người Dicathen đang rút lui vì bị đẩy lùi bởi đòn sóng âm tung ra thình lình. Giá mà tôi tới được chỗ chị Lyra, tôi có thể—

    “Caera!”

    Ánh mắt tôi đảo quanh, tìm kiếm ở chỗ các hàng binh linh Alacrya đang lao lên. Một cảm giác pha trộn giữa nhẹ nhõm và kinh hãi khi nhìn vào mắt mẹ nuôi tôi, mụ Lenora. Lão Corbett ở bên bả, cũng như hai anh Taegen và Arian, những người bảo vệ tôi. Tôi nhận ra những chiến binh và lính canh của huyết tộc Denoir cũng rải rác khắp các chiến đội xung quanh đây.

    Củng cố lòng can đảm của bản thân bằng một hơi thở sâu, tôi lao tới trước, né những đòn phép thỉnh thoảng bắn tới và tránh những người Dicathen hết sức có thể. Huyết tộc nhân nuôi tôi đang tiến chậm lại, các tổ đội chiến đấu khác vẫn lao tới, luồn quanh người bọn họ thành những làn sóng phép thuật và sắt thép từ áo giáp. Mặc dù vậy, ở phía sau, các binh lính Dicathen bị đánh gục bởi đòn nổ siêu âm (sonic blast) vừa nãy đang dần đứng dậy.

    “Anh Arthur không có ở đây!” Tôi thấy mình đang hét lên ngay khi đến đủ gần để bọn họ có thể nghe rõ. “Rút lui đi! Anh ấy không ở Vildorial đâu!”

    Bà Lenora nói: “Lạy sừng thần Vritra, Caera, con vẫn còn sống,” ôm tôi vào lòng. Tôi nhận ra bà ấy đang thổn thức, và một nỗi sợ thoáng qua trong lồng ngực mình. “Lauden đâu?”

    Lão Corbett, trông lạc lõng khi mặc bộ giáp da không vừa người và cầm khiên với giáo, chớp mắt vài lần rồi không nhìn thẳng vào tôi. “Có vẻ như con và ngài Scythe Seris—à Seris—đã truyền cảm hứng về lòng dũng cảm liều lĩnh cho anh trai con, Caera à. Nó…”

    Lão Corbett ngập ngừng, nhưng tôi đã biết ông ấy định nói gì. Tôi nuốt xuống bụng những cảm xúc đầy mâu thuẫn mà sự hy sinh của thằng Lauden gợi lên trong lòng mình. Sẽ có thời gian để đối mặt với chúng sau này—nếu bọn tôi sống sót.

    “Mấy người phải lùi lại,” tôi tiếp tục. “Rút lui khỏi thành phố này nếu có thể. Hãy đem người của mình theo, kéo theo nhiều người nhất có thể.”

    Lớp mặt nạ tỏ vẻ đau đớn phủ trên mặt lão Corbett như nứt ra. “Con không nghe thấy ta nói à? Anh trai con đã chết rồi, và con sẽ để chúng ta chịu chung số phận sao? Không thể từ chối không làm chuyện này được, Caera à.” Lão chợt nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. “Mặc dù chuyện này có vẻ như không đúng với tất cả mọi người.”

    Bà Lenora bước tới trước mặt lão, cau có dữ tợn. “Hỡi thần Vritra ơi, Corbett, hãy dùng trí tuệ sáng suốt đã khiến em yêu anh mà quyết định đi.”

    Lão nhìn chằm chằm vào bả, tỏ vẻ đối đầu.

    Ở xa xa trên con đường này, hàng tiền tuyến của quân Dicathen đã bị dồn thành một nút thắt, giờ đã bị người phe bọn tôi bao vây. Những người Alacrya đi ra từ đường hầm bị sập đang phân tán vào thành phố chỉ gặp phải sự chống đối kiểu cho có.

    “Làm ơn, hãy nghe con nói,” tôi cầu xin lão, một điều mà tôi không nhớ nổi mình đã từng làm bao giờ trong suốt cuộc đời lúc lớn của mình chưa. “Con đã nghe được lời nhắn đấy rồi. Và nhiệm vụ của mọi người ở đây đã hoàn thành rồi ba à. Anh Arthur không có ở đây, con thề bằng mạng sống của mình đấy.”

    Khi từ “ba” rời khỏi môi tôi, vẻ mặt lão Corbett dịu lại. “Ta… dĩ nhiên. Ta hiểu rồi.” Lão liếc nhìn quanh phạm vi của các tổ chiến đội còn đang do dự không tiến về trước mà không có lão, mọi thành viên và người hầu của huyết tộc Denoir. “Mọi người! Lùi về chỗ cổng dịch chuyển. Lùi về! Kẻ chúng ta đang tìm không ở trong thành phố.”

    Tôi cố nén nụ cười ngạc nhiên lại khi bà Lenora vòng tay qua cặp lấy cánh tay tôi. Anh Arian nhẹ gật đầu với tôi và nháy mắt một cái, trong khi anh Taegan thì trừng mắt nhìn quanh trận chiến vẫn đang tản rộng ra các con đường đại lộ bên trên và phía dưới chỗ chúng tôi, hai bàn tay nắm chặt một cây búa lớn đến mức các khớp ngón tay hóa trắng bệch.

    “Nếu con liên lạc được với chị Lyra Dreide, con có thể—”

    Một tia lửa màu xanh lam pha đen lao thẳng vào giữa chúng tôi, nổ tung trước tấm khiên phép được niệm ra nhanh chóng trước lúc tiếp xúc mặt khiên chỉ cách chừng vài inch. Tôi cảm thấy mình văng lên và rơi tiếp đất thật mạnh trước khi lăn tròn. Hầu như không có tý mana nào phủ bảo vệ người, chấn động khi đập vào nền đường bằng đá cứng làm tôi có cảm giác như bị một đàn wogart giẫm đạp lên người.

    Lão Corbett đang khụy hai gối xuống đất, trong khi anh Arian đã chụp được bà Lenora. Anh Taegen lao tới, đứng giữa người trong huyết tộc của tôi và kẻ tấn công, nhưng rồi anh ta chần chừ.

    Có một tia sáng từ sợi dây bạc chập chờn xẹt qua, quá nhanh không kịp tạo thành lớp khiên phép, và máu phun ra từ cổ họng anh Taegen. Chàng chiến binh to lớn này bối rối nhìn xuống dòng máu đang tràn ra trên ngực mình, rồi anh ấn một tay vào cổ. Anh ấy đã nhận ra quá muộn rồi, và chiếc búa của anh rơi lục cục xuống đất, theo sau đấy là đầu gối của anh khi anh ấy ngã xuống.

    Tôi thở ra: “Không…” động tác thở ra ấy khiến xương sườn và ngực tôi đau nhói.

    Vẫn nằm trên mặt đất, tôi lần theo hướng nhìn từ ánh mắt chết chóc đờ đẫn của anh Taegen tới chỗ ông chú của tôi, lão già Justus. Chòm râu dê dày và mái tóc của lão đã bạc hơn chút kể từ lần cuối tôi gặp. Đôi mắt đen của lão lóe lên cơn thịnh nộ. Không giống như ông Corbett, lão Justus mặc áo giáp được trang trí lộng lẫy và mang một thanh kiếm tuyệt đẹp bên hông. Một sợi chỉ mỏng bằng bạc là một phần của sợi dây bạc đang quay quanh người lão.

    “Lão nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?” Lenora nạt ngang, khiến anh Arian phải kéo bả lại và đổi thế chân để đảm bảo anh ấy đứng trước bả. “Hãy giải thích đi, Justus! Hãy cho bọn tôi một lý do để không—”

    Một quả cầu lửa màu xanh đen khác lao vào họ, nhưng lần này một số tấm khiên phép xuất hiện và hấp thụ sạch đòn này. Ánh mắt tôi tập trung lấy nét rồi lại nhòe đi trong khi tìm kiếm tên phép sư Caster niệm ra đòn phép này, và lúc tìm ra mụ ta, tôi gần như không tin nổi những gì mình đang thấy.

    Dì Melitta đang giữ một ngọn lửa khác trong tay. Vẻ căm thù thuần túy nhất hiện trên khuôn mặt bà ta có lẽ đã đủ khiến tôi nghẹt thở, nếu tôi bắt gặp khuôn mặt ấy ngay từ đầu.

    “Melitta ư?” Lão Corbett nói với vẻ hoài nghi. Ông ấy lướt nhìn kĩ các pháp sư đang tụ tập xung quanh lão Justus, khiến tôi cũng phải làm điều tương tự. Họ là những người lính Denoir và một số thành viên cùng huyết thống với chúng tôi.

    “Ông còn dám nói chuyện với tôi à, Đại Lãnh chúa Denoir,” bà ta gầm gừ, giọng bén như lưỡi hái xẻ xuyên qua những tiếng ồn giữa trận chiến. Nhìn vào mắt lão Corbett, bà ấy khạc nước miếng xuống đất. “Ông đã hủy diệt chúng ta, ông và mụ phù thủy đó, ả Seris.”

    Lão Corbett hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” giọng u ám vì sợ hãi.

    Nước mắt rỉ ra từ mắt bà Melitta và toàn bộ cơ thể bà ta co cứng lại như người ta gồng nắm đấm. Tôi nghĩ bả sẽ ném tiếp một quả cầu lửa khác, nhưng thay vào đó, căng thẳng bùng lên từ người bà ấy thành một tiếng hét nghẹn ngào. “Anh Arden đã chết rồi, đồ khốn! Và Colm…Arlo…chồng và các con tôi, đã chết rồi. Bởi vì ông. Bởi vì ông đã chọn chiến đấu chống lại một vị thần.”

    Lão Corbett tái mặt. Huyết tộc nhà Denoir luôn có tính chính trị hung hăng và mối quan hệ giữa các thành viên cùng huyết thống đầy rẫy căng thẳng, nhưng hai lão Corbett và Arden luôn kiên định trung thành với nhau.

    Và mấy đứa trẻ. Colm…Arlo… “Ai lại đi làm hại lũ trẻ con?” Tôi hỏi, nhưng giọng lạc đi dưới làn âm thanh từ trận chiến phát ra ở cả trên lẫn dưới chỗ chúng tôi đứng.

    “Vào cái lúc mày đứng về phía con mụ Seris đấy, thằng Thượng Huyết Tộc Denoir chết tiệt kia,” lão Justus nói, bàn tay nắm chặt sợi dây bạc. “Nhưng tao sẽ lấy lại danh dự của chúng ta. Đầu tiên, bằng cách giết mày và tất cả những kẻ phản bội vô danh đi theo mày, và rồi tìm và giao thằng Arthur Leywin cho ngài Chúa tể Tối cao.” Lão ta vung tay chém, sợi chỉ bạc sáng lóe lên.

    Khiên phép bật lên và phép thuật phát nổ từ cả hai phía. Cả hai bên lao vào, và đột nhiên mặt trận thứ ba bùng nổ, ngoại trừ việc mặt trận này là người Alacrya chống lại người Alacrya, huyết tộc chống lại huyết tộc.

    Một đợt sóng xung kích đẩy tôi văng lùi lại thêm lần nữa và tôi cảm thấy mình đang lăn lộn vài vòng trước khi dừng lại. Tôi kích hoạt mẫu chú phép mới của mình, và ngọn lửa nhảy múa trên da, nhưng hiệu quả rất kém và nỗ lực niệm phép này tạo nên một cơn đau đang gào thét trong lõi mana của tôi.

    Tuyệt vọng, tôi tìm chị Lyra trên đường đại lộ này. Nếu chị ấy bước vào ngăn, trận đánh nhau kia sẽ phải dừng lại—nhưng lượng binh lính người lùn đến từ phía trung tâm thành phố đã gia tăng đột ngột và họ đang dồn lên đường đại lộ này. Họ đã gần đến được chỗ đường hầm vẫn đang tung binh lính Alacrya ra, và chị ấy đang bận chống đỡ lại họ.

    Cuộc chiến giữa cô Seris, anh Cylrit với anh Bairon đã khuất dạng. Mặc dù tôi vẫn cảm nhận được những làn sóng sức mạnh của họ va vào nhau từ xa, nhưng cô Seris hay anh Cylrit cũng không thể giúp được tôi.

    Tôi từ từ đứng dậy. Ông Corbett bị kẹt cứng trong trận chiến với lão già Justus, trong khi bà Lenora chống đỡ đòn phép của mụ Melitta. Anh Arian đã giao chiến với hai pháp sư hệ Striker từ Denoir, và binh lính cả hai bên đã chiến đấu và chết xung quanh họ. Lưỡi kiếm đỏ thẫm của tôi keng lên khi nó trượt ra khỏi lớp vỏ, hai mảnh bạc phóng ra từ vòng tay và bắt đầu quay quanh tôi, và tôi sải bước tới phía trước bằng một vẻ bình tĩnh mà tôi chẳng hề cảm thấy thế.

    Một người phụ nữ mà tôi đã nhận ra là một trong những vệ sĩ riêng của lão Justus lao vào tôi, chiếc rìu thép phủ băng cầm chắc trong hai bàn tay cô ta. Thêm lần nữa, tôi truyền mana vào mẫu chú phép mới của mình, lần này dồn mana mạnh hơn nữa và ngọn lửa tràn ra từ người tôi, chạy dọc mặt đất lan về phía người phụ nữ kia. Khói với lửa xoắn lại nhảy múa quanh tôi trong lúc tạo thành vài bóng người cháy rực có hình dạng giống hệt tôi.

    Ả striker này do dự, cô ta tập trung ngó qua lại nhanh chóng giữa những bóng người khác nhau mà tôi tạo ra. Lưỡi kiếm của tôi rít lên khi chém vào không khí, cô ta xoay người giơ rìu lên đỡ đòn. Cùng lúc đó, một mũi thương hắc hỏa bắn ra từ một mảnh bạc quỹ đạo của tôi đốt cháy bắp chân người phụ nữ này. Cô ta hét lên và khuỵu một gối xuống, còn tôi đá vào ngực cô ấy, khiến cô ta ngã nhào ra.

    Tôi hét lên: “Dừng lại đi!” cố truyền vào giọng mình vẻ ra lệnh. “Bỏ vũ khí xuống và nghe đây.”

    “Bọn ta đã nghe mấy người nói quá nhiều rồi!” mụ Melitta hét lên, chĩa ngọn lửa về phía tôi ngay khi ngọn lửa tạo ảo ảnh của tôi đang phai dần. Khi quả cầu lửa của bà ta phóng về phía tôi, một lớp khiên phép tạo từ mana bóng tối cuộn xoáy rất nhanh đã xuất hiện làm chệch hướng nó bay ngược về phía bà ấy. Bả phải né khỏi đường bắn và một trong những người lính của phe bả bất ngờ bị nhấn chìm trong đòn lửa ấy.

    Rồi thì máu bắn tung tóe xuống đất, và ông Corbett ngã xuống, có một vết chém dài ngoằn ngoèo ở chân.

    Lão Justus không chờ thưởng thức chiến thắng của mình mà chuyển sự chú ý sang tôi. “Mày cũng đáng trách như thằng bố nuôi của mày vậy, con ranh ích kỷ phản bội kia.” Ngay khi lão nói, sợi dây bạc của lão vẫn lóe sáng bay về phía tôi.

    Tôi gạt nó bay sang một bên, nhưng lực từ cú đánh khiến tôi loạng choạng lùi lại. Bà Lenora đã cúi xuống chỗ ông Corbett, bọc cả hai người trong một lớp rào chắn bảo vệ và không có pháp sự hệ Shield nào khác ở gần để bảo vệ tôi. Khi đợt tấn công tiếp theo xảy ra, đòn đỡ của tôi càng trở nên tuyệt vọng hơn và tôi nhanh chóng bị đẩy lùi buộc phải băng ngang qua đường đại lộ.

    Mép vực đã hiện ra bên rìa khóe mắt, và tôi chợt nhận ra lưng mình đang cách tầng tiếp theo của thành phố vốn đầy các ngôi nhà cỡ hàng trăm feet.

    Tôi đỡ hết đón này đến đòn khác, rồi đột nhiên sợi dây bạc quấn quanh thanh kiếm đỏ thẫm của tôi. Bằng một cú giật mạnh, thanh kiếm bay đi, va lẻng kẻng xuống nền đá ở quá xa khiến tôi không thể với tới được.

    Bà Lenora lúc này đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra và cố đến hỗ trợ tôi, nhưng mụ Melitta một lần nữa đã đè bà ấy xuống, và tất cả những gì bà ấy có thể làm là giữ cho bản thân và ông Corbett không bị thiêu rụi thành tro.

    Cặp mắt lạnh lùng, đầy thù hằn của lão Justus nhìn thẳng vào mắt tôi. “Vì Thượng Huyết Tộc Denoir,” lão nói một cách tự hào, và đòn phép của lão lóe lên.

    Một thanh kiếm lá lúa mỏng đỡ lấy nó, làm chệch hướng sợi dây và ngăn nó cắt vào cổ họng tôi. Anh Arian vung vũ khí của mình, xuất hiện như thể chẳng biết từ đâu ra và bước đến đứng hẳn trước mặt tôi. “Xin lỗi vì sự chậm trễ, thưa tiểu thư. Lẽ ra tôi nên đến giúp cô sớm hơn.”

    Sợi dây cuộn lại và mổ tới anh Arian như một con rắn hổ mang chúa vồ mồi, nhưng thanh kiếm lá lúa từ chàng hộ vệ của tôi lóe lên với tốc độ chóng mặt khi anh ấy chặn sợi dây hết lần này đến lần khác, có vẻ như lão Justus không thể sánh bằng.

    Một quả cầu lửa phát nổ ngay trước mặt chúng tôi. Một tấm khiên phép được tạo thành thật nhanh chóng đã hấp thụ một phần đòn đánh và giữ cho sức nóng của quả cầu không thiêu rụi chúng tôi, nhưng anh Arian bị hất bổng lên văng vào người tôi. Tôi ngã về phía sau, cảm thấy chân mình rời khỏi nền đất cứng. Mép đường nhô lên và rời xa khỏi tầm mắt khi tôi đang lao bổ xuống phía dưới nó.

    Trong cơn tuyệt vọng tột độ, tôi quờ quạo ôm lấy anh Arian đang ngã xuống cùng mình. Bất chấp cú rơi vù vù xé gió của bọn tôi, anh ấy vẫn xoay người uyển chuyển như mèo, vòng hai cánh tay ôm lấy tôi và xoay hướng người chúng tôi. Tôi nhận ra những gì anh ấy định làm quá trễ, anh đã đè chặt cơ thể tôi vào người anh và tựa đầu với cổ tôi vào ngực anh ấy. Mana phủ quanh người và truyền vào cơ bắp anh, hơi lan về phía tôi.

    Tôi nhắm mắt lại.

    Bóng tối chuyển sang màu đỏ, và tôi chỉ thấy đau khi toàn bộ không khí rời khỏi phổi. Mọi thứ đều rung lên và chuyển động, và tôi cảm thấy những gì trong dạ dày mình đang trào lên cuống họng. Cảm giác va chạm này thu hút tôi để ý đến cơ thể mình, đặc biệt là từng bộ phận riêng lẻ, tất cả đều đang đau đớn.

    Tuy nhiên, chuyện tôi cảm thấy đau có nghĩa là tôi vẫn chưa toi.

    Tôi cố mở mắt ra. Tôi đang nằm nghiêng một bên và người đầu tiên tôi thấy là anh Arian. Máu rỉ ra từ miệng và chảy thành vũng quanh đầu anh. Đôi mắt anh nhắm nghiền, nhưng lồng ngực anh phập phồng không đều.

    Tôi không còn cảm giác về thời gian khi nằm đó bất động, chỉ nghĩ rằng mình cần phải đứng dậy, cần giúp anh ấy, nhưng lại không đủ khả năng để làm điều đó. Tôi thở vật vã, và qua cơn đau, tôi gần như cảm thấy được nhịp tim mình đang yếu dần.

    Cơ thể tôi đang bị sốc, tôi suy luận như thể một người vừa khám phá ra một lý thuyết phép thuật mới vậy.

    Tôi bắt đầu mài giũa các giác quan của mình với từng chi một. Đầu tiên, tôi ngọ nguậy các ngón chân, sau đó đảo mắt cá chân. Khi tôi cử động hai cẳng chân, cơn đau lan khắp hông với lưng. Tiếp theo, tôi di chuyển mấy cánh tay và cuối cùng, tôi lăn qua nằm sấp.

    Cơn đau đớn như thành những móng vuốt bỏng rát đâm vào bụng với ngực, khiến tôi phát bệnh.

    Run rẩy, tôi chống thân lên, đầu tiên là bằng tay với đầu gối, rồi thì loạng choạng, và đứng dậy.

    Thật là một phép lạ nho nhỏ khi đôi chân chịu nổi trọng lượng của tôi, nhưng chúng đã làm được. Tôi vấp ngã và phải dựa vào tường của một ngôi nhà đục đẽo bằng đá, nhưng tôi không té.

    Có chuyển động ở xa xa trên con đường mà tôi vừa đáp xuống kéo đầu tôi ngoái lại nhìn, làm đầu óc tôi chao đảo đầy nguy hiểm như đang bơi và khiến bản thân mất thăng bằng. Tôi dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại, chờ cho sự chao đảo trong đầu dừng lại. Khi mở được mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc với mái tóc màu nâu tro đang nhảy qua mái nhà và một mũi tên trắng tạo từ mana thuần phóng khỏi cây cung của cô bé.

    Hít một hơi thật sâu, mỗi hơi thở đều khiến lồng ngực nhói lên một cơn đau gay gắt, tôi tỉnh táo lại và đẩy người mình ra khỏi bức tường đang dựa. Tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tiếp cận cô bé. Bé Ellie sẽ giúp tôi. Cô Alice có thể hồi phục cho anh Arian. Phải không?

    Việc đi bộ xuống con đường dưới phố kia dường như mất cả đời. Tiếng ồn từ trận chiến vang khắp nơi, nhưng xung quanh tôi lại không hề có trận chiến nào cả. Con đường này khoét vào vách tường hang động và tôi đã mất dấu bé Ellie. Mãi cho đến khi quẹo qua khúc cua, đi hẳn qua một dãy nhà của người lùn, tôi mới thấy lại cô bé.

    Tôi dừng lại, đầu óc chao đảo lần nữa khi cố hiểu những gì mình đang nhìn.

    Tôi nói to: “Trẻ em ư?” chắc hẳn là ảo giác hoặc do thương tích làm tôi nhìn nhầm gì đó thôi.

    Bởi vì đối với góc nhìn của tôi, có vẻ như bé Ellie đã bắt một số học sinh từ Học viện Trung tâm làm tù nhân. Nhưng tại sao họ lại ở Vildorial này?

    Tôi thình lình ngộ ra mọi chuyện.

    “Eleanor!” Tôi thở dốc, lao về phía cô bé.

    Cô bé rời mắt khỏi các tù nhân của mình và thốt ra một hơi thở hổn hển kinh hoàng, đi vài bước ngắt quãng về phía tôi trước khi nhớ ra tay đang giữ mũi tên hướng về lũ học sinh. “Chị Caera…nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải chị…” Cô bé sững sờ cả người. “Chúng ta cần đưa chị đến chỗ mẹ của em.” Với lũ học sinh, cô bé nói: “Đỡ bạn của các bạn đứng dậy đi. Thôi nào, từ giờ các bạn là tù nhân chiến tranh. Mẹ tôi là pháp sư hệ emiter—tức trị liệu sư.”

    Đám học sinh có vẻ bối rối và lưỡng lự, nhưng khi bé Ellie hạ cung xuống và lao về phía tôi, đỡ lấy một phần sức nặng từ người tôi, thì họ đã tuân theo yêu cầu của cô bé.

    “Anh Arian—người giám hộ cho tôi—anh ấy cần…”

    Mana lao vào cơ thể tôi khi bé Ellie kích hoạt phép thuật của bản thân, làm dịu đi cơn đau trong lõi. Không cần tôi phải tự cố điều khiển, lượng mana này sau đó thấm vào cơ thể, giúp giảm bớt cơn đau của tôi.

    Mắt tôi thấy rõ rồi dần mờ đi khi chùng cơ thể xuống người bé Ellie một cách nhẹ nhõm, chỉ ý thức được mỗi chuyện đặt một chân lên trước chân kia. Các học sinh và bé Ellie trao đổi với nhau vài lời nhưng tôi chả hiểu gì. Chúng tôi đụng phải những người Alacrya khác, nhưng họ nhìn tôi và chạy ngang qua chúng tôi. Sau đó chúng tôi gặp người Dicathen đang đuổi theo, nhưng họ nhìn thấy bé Ellie và cũng bỏ chúng tôi lại một mình.

    Chúng tôi chọn một con đường quanh co, khó khăn để đi xuống dưới, tránh đại lộ chính đang đầy rẫy giao tranh.

    Khi sự rung chuyển bắt đầu, tôi đang thấy được Viện Earthborn, và xa hơn nữa là những tầng thấp hơn của hang động. Giống như một trận động đất, rung chuyển này lan khắp toàn bộ hang động cùng một lúc. Xa phía dưới, một cái hố tròn vành vạnh mở ra dưới mặt sàn ở tầng thấp nhất mà tôi khó có thể nhìn thấy. Tôi nheo mắt lại, đang nghĩ rằng có lẽ cái hố này nằm trong tầm nhìn được của mình, nhưng có thứ gì đó đang đi ra từ đấy.

    Lại một lần nữa, tôi nghĩ chắc hẳn thứ mình đang thấy là do cú sốc ban nãy hoặc có lẽ là do cơn rung chấn gây nên, nhưng sau đó những người khác cũng bắt đầu nói về nó.

    “Lạy sừng của Vritra, kia là cái gì vậy?”

    “Có phải là một loại quái thú nào đó không?”

    “Nhưng đó không phải là một con người sao?”

    “Nhìn xem, chúng còn nhiều nữa kìa.”

    “Ôi địa ngục đón tụi tôi đi, nhìn xem có bao nhiêu…”

    Biết mình không nhìn nhầm, tôi ngó lại gần hơn. Sinh vật đầu tiên bò ra khỏi cái hố kia trông giống thằn lằn, mặc dù nó đi bằng hai chân sau, cao bằng nửa con người. Ngoại trừ việc… con quái mana này dường như chỉ là thành phần hữu cơ của một thứ gì đó khác. Những đường gân phát sáng chạy dọc theo lớp vảy của nó có màu xám nhạt, như thể đường gân này bị tẩy hết màu sắc đi vậy. Bộ ngực được che phủ bằng một tấm kim loại dày màu xám xanh có khắc cổ tự, nhưng phần bụng con quái này lại để trần, để lộ ra một cấu trúc cơ khí bên dưới thân thể hữu cơ, được che chắn bởi một lớp mana trong suốt tỏa sáng nhẹ.

    Quai hàm dưới đã bị gỡ bỏ, làm lộ ra nhiều mana trong suốt hơn. Qua chỗ hàm bị gỡ bỏ đó, tôi hầu như khó thấy được nổi khuôn mặt đầy vẻ tập trung của một chàng trai trẻ, đôi mắt anh ta bị che đằng sau một dải băng có khắc cổ tự.

    Hai cánh tay của anh ta cũng hơi lộ ra ​​qua những khoảng trống từ chỗ da thịt hữu cơ của con quái mana kia, thứ da thịt này phủ lên một lớp cấu trúc bằng kim loại màu xanh xám, lớp cấu trúc kim loại này có nhiều mana trong suốt hơn để bảo vệ mấy cánh tay bên trong thân con quái mana này—Tôi không chắc phải gọi nó là thứ gì nữa. Áo giáp à? Hay khung xương ngoài của một thứ nào đó? Một bàn tay có móng vuốt to quá khổ đang giữ chặt một thanh kiếm quá lớn để một người không ấn dùng được thoải mái, nhưng thanh kiếm lại hoàn toàn phù hợp với con quái mana to lớn kia.

    “Đó có phải là người không vậy?” bé Ellie run rẩy hỏi. “Chẳng có mana phát ra từ người này nhưng người này vẫn tỏa ra một quầng hào quang (aura) mạnh mẽ đến vậy. Nhưng bằng cách nào chứ…?”

    Tôi cảm giác như lưỡi mình đang cuộn cong lại trong miệng khi lên tiếng: “Vậy ra đây là dự án bí mật của ông Gideon.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Ceara gặp lại nhà Denoir và vũ khí bí mật của Gideon lộ diện.
    2. 2. Qua chap này và dựa vào tình huống ở chap trước, thì Virion mới mở mồm ra đã thấy cái death flag to đùng, nói chuyện sặc mùi trăn trối. Sống được 10 chap nữa thì quả là nhiệm màu ở bộ truyện này.
    3. 3. Chết nhiều quá, ai ai cũng có phần cả.
    4. 4. Giải thích ngắn gọn vũ khí của Gideon: đây là bộ giáp hữu cơ, cấu thành từ mảnh xác của lũ quái mana úp lên người mấy binh lính không có lõi mana. Hãy tưởng tượng giáp Ironman nhưng bằng thịt, có thế thôi.
    5. 5. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    6. 6. Ver.1: Mar-5th-2024; ver.2: Apr-27;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...