Như một cơn bão hè
Tên gốc: "Chapter 465: Like A Summer Storm"
GÓC NHÌN CỦA JASMINE FLAMESWORTH
Khi mana dâng trào dữ dội ở phía đông, thêm một con rồng khác bay ngang qua pháo đài Bức Tường, tăng tốc với vẻ khẩn cấp đến đáng sợ. Tôi liếc nhìn chị Helen nhưng chẳng tìm được câu trả lời nào; chị cũng có vẻ lưỡng lự như tôi vậy.
Từ lính gác của pháo đài cho đến những thám hiểm giả từ các bang hội trên khắp vùng Sapin, họ đứng xếp thành hàng trên nóc thứ công trình khổng lồ này, lo lắng nhìn về phía đông chỗ vùng Beast Glades. Rất ít điều bọn tôi có thể làm được lúc này ngoại trừ đứng quan sát và hy vọng rằng chẳng có thứ gì tiếp cận với chỗ này, nhưng dường như sự thận trọng của Arthur đã vươn đến sát cái ngưỡng tiên tri luôn rồi; thậm chí còn chưa được một ngày kể từ khi cậu bé đi xuống nơi ẩn náu bên dưới pháo đài Bức Tường.
Tướng Lance Mica Earthborn bay xuống từ trên cao, nổi lơ lửng giữa không trung trước mặt chúng tôi. Con mắt bằng đá của chị, đen như bầu trời đêm đầy mây, mang lại cho chị ta một vẻ ngoài đáng sợ. “Gã đó là một trong những vệ sĩ của tên Vajrakor, tôi đảm bảo luôn. Không thể tin nổi. Nếu chúng bỏ không phòng thủ các thành phố, tôi sẽ…” Cô ấy ngừng lời kèm tiếng thở dài và nhún vai một cái. “Hỡi rễ cây đất đá ơi, chính xác thì giờ tôi sẽ làm gì với chuyện đó đây? Nhưng lẽ ra chúng không nên rời khỏi vị trí canh gác chứ. Khe nứt hẳn là đang bị tấn công nên tụi chúng sẽ đi bảo vệ cho nó. Thực sự chỉ có lý do đấy mới làm điều này hợp lý thôi.”
“Nếu trên đời này có một lực lượng nào đấy đánh bại được lũ rồng thì tất cả những điều này trở nên vô nghĩa,” dựa vào tình hình hiện giờ, chị Helen lên tiếng: “Về phần mình, tất cả những gì bọn tôi có thể làm là xử lý công việc được giao phó. Nhóc Arthur ở ngay dưới chỗ chúng ta đứng thì lại đang dễ bị tổn thương. Chúng ta cần giữ an toàn cho cậu bé và cầm cự đủ lâu để cậu ta hoàn thành mục tiêu của mình. Cậu bé đó đã chiến đấu vì chúng ta kể từ năm mười bốn tuổi. Bây giờ đến lượt chúng ta chiến đấu vì cậu nhóc.”
Lance Mica nghiêm túc gật đầu. “Cho dù có bọn rồng hay không thì cậu ấy cũng là niềm hy vọng lớn nhất của chúng ta.”
Chị Angela Rose nói: “Tôi ước gì cậu bé ở đây lúc này,” nghiêng người qua tường thành ngó xuống dưới. “Bất kể có chuyện gì đang xảy ra ngoài kia cũng sẽ trở nên bớt đáng sợ hơn rất nhiều nếu tôi biết ngài Lance Thánh Phép đang trú ngụ chỗ này sẽ bảo vệ chúng ta chứ không phải theo chiều ngược lại.”
Lance Mica tỏ vẻ bĩu môi chế giễu. “Chà, dù muốn hay không thì cô vẫn chỉ có tôi thôi, nhưng tôi đã…”
Chị Angela hỏi: “Đó là cái gì vậy?” rướn người tới xa hơn một chút và nhìn chằm chằm vào mớ cây cối. “Có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối.”
Chị Lance này bay tới trước khoảng hai mươi feet, sau đó chửi thề và bay đảo vòng quanh đây. “Hãy giữ vững vị trí canh gác, kẻ thù thì—”
Hàng chục—không, hàng trăm—đòn phép ào ra từ bóng tối chỗ rừng cây. Điều này lẽ ra không thể xảy ra được; chẳng một lực lượng lớn nào có thể di chuyển lặng lẽ và không có lấy một xíu xiu dấu hiệu mana nào, vậy mà bằng cách nào đấy quân Alacrya vẫn ở ngay trên đầu chúng tôi.
Lance Mica gạt văng một số đòn phép đi và né tránh những đòn khác trong khi vừa tạo ra các tấm đá để làm chệch hướng càng nhiều đòn phép càng tốt. Những tia lửa và sét, những ngọn giáo bằng băng và gió, cùng những viên đạn làm từ mọi loại nguyên tố va chạm vào tường thành hoặc các cánh cổng ở tuốt dưới chân tường của pháo đài, cùng lúc đó có nhiều phép thuật khác nhắm vào các thám hiểm giả đứng trên nóc kiến trúc này.
Như một đàn kiến vậy, hàng trăm tên Alacrya tràn ra từ mớ cây cối nằm cách chân Bức Tường vài trăm feet vốn bị chặt ngắn đi để giúp lực lượng phòng thủ có tầm nhìn từ phía trên xuống mặt đất tốt hơn—mà điều đó giờ chẳng giúp ích được gì.
Các chú phép bắt đầu trút xuống từ nóc pháo đài, nhưng những tấm khiên phép với hàng chục hình dạng màu sắc khác nhau đã hấp thụ hoặc làm chệch hướng phần lớn sát thương. Ở quanh tôi, các thám hiểm giả đang la hét ra lệnh hoặc chạy về các vị trí canh gác của họ, đầy vẻ ngạc nhiên lạc lõng trước cuộc tấn công bất ngờ này. Chị Helen đang điều khiển dòng người chạy qua chạy lại, nhưng tay chị đã cầm sẵn cây cung và với mỗi mệnh lệnh chị hét lên, chị ta lại bắn một mũi tên xuống đạo quân đang tiến tới bên dưới.
Chị Helen ra lệnh: “Angela, lẽ ra cậu phải ở dưới hầm cùng với Durden chứ!” bắn thêm phát nữa.
Bà chị Angela Rose tỏ vẻ lưỡng lự trước khi gật đầu và vội vã rời đi, vượt qua những thám hiểm giả khác đang lao tới rìa tường pháo đài để bắt đầu ếm các loại phép của riêng họ. Có quá nhiều luồng người đang chờ ở chỗ các thùng thang máy lên xuống cao vút, vậy nên chị ấy nhảy xuống hàng loạt các dãy cầu thang nối giữa các tầng và biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Một đòn phong đao dạng tròn rít lên trong không khí bay vào giữa tôi và chị Helen, buộc tụi tôi phải né tránh. Nó cắt ngang rìa cổ một pháp sư hệ conjurer phía sau chúng tôi, khiến anh ta ngã xuống đất kèm một tiếng hét ngạc nhiên đau đớn, rồi đòn này xoay cong vòng lại và bay ngược lại. Tôi đỡ nó bằng con dao găm bọc phong thuật và làm nó lùi chệch khỏi hướng xuất phát ban đầu, nhưng nó tạo thành một đường cắt hình vòng cung rộng giữa không khí và quay trở lại một lần nữa, lần này hướng thẳng vào chị Helen.
Một tấm khiên làm từ đá đen xuất hiện trước mặt chị, đỡ lấy đòn phong đao hình đĩa này nhưng nó vỡ tan do lực va chạm. Một mũi tên được ếm mana rít lên bay xuyên qua cái khiên đá vỡ vụn này, vạch nên một hình vòng cung dài bắn xuống đội quân bên dưới. Tôi không biết mũi tên này đã bắn trúng ai, nhưng đòn phong hệ hình đĩa có khả năng cắt xén này tan biến chỉ một khắc sau đó.
Ở bên dưới, tôi thấy một bóng đen mờ phóng nhanh ra khỏi lực lượng địch, rồi một tiếng rắc vang lên quanh đây xé toạc không khí, theo sau là đất đá dưới chân tôi rung chuyển..
Một gã đàn ông cao lớn, vai rộng, và có sừng bước tới trước từ hàng tiền tuyến của địch. Hắn đã tạo ra vệt đen ban nãy. Giờ đây, có một quả cầu đen sáng lấp lánh—bằng kim loại đen và cứng—xuất hiện phía trước bàn tay đang duỗi ra của hắn trước khi lại bay về phía cánh cổng đã được gia cố ở dưới chân pháo đài.
Lại một vụ va chạm khác, một cơn rung chuyển khác.
Một đợt dâng trào mana đáp lại, dùng phép thuật củng cố thêm cho lớp đất đá và kim loại tạo nên công trình pháo đài này. “Quân tiếp viện đang cầm cự!” ai đó hét lên, lời người này nói đầy vẻ nhẹ nhõm.
“Nhưng được bao lâu đây?” Chị Helen vừa hỏi thầm.
Một ngôi sao chổi cháy rực sáng lóa xuất hiện trên bầu trời của chiến trường, bay lơ lửng trong giây lát trước khi lao thẳng xuống gã đàn ông kia. Tôi phải rời mắt khỏi đòn sáng chói này, nhưng ánh chớp lóe lên và vụ nổ chấn động theo sau gần như khiến tôi ngã nhào. Tôi tóm lấy người lính bên cạnh, cùng lúc vừa giữ thăng bằng cho cả tôi lẫn cô ấy, rồi quay lại ngó trận chiến.
Mặt đất xung quanh gã đàn ông có sừng và tiền tuyến của bọn Alacrya bị cháy dữ dội và nổ tung, nhưng dường như hắn ta chẳng bị tổn hại gì. Thực tế mà nói—dù có thể là khoảng cách từ xa đang đánh lừa thị giác tôi—có vẻ như hắn đang cười toe toét. Bằng một cử chỉ vung tay ngông nghênh nghe răng rắc như tiếng vung roi, hắn phóng một quả đạn khác về phía mấy cánh cổng, và pháo đài Bức Tường rung chuyển.
“Không đủ lâu đâu,” tôi nói với chị Helen trong khi đang chạy.
Thay vì phí thời gian đi thang máy hay thậm chí là chạy cầu thang bộ, tôi lao qua nóc tường thành, đứng vững một chân lên bệ gạch lồi ở nóc tường và nhảy vào khoảng không trong lòng pháo đài. Các tòa nhà thuộc thị trấn nằm trong pháo đài vốn ở xa, rất xa phía dưới, nhưng chúng đang tiến về phía tôi rất nhanh.
Tích tụ mana loại khí hệ vào một chân, tôi giảm được lực quán tính của mình, làm bản thân chậm lại rõ so với trọng lượng của cơ thể. Tôi lặp lại động tác này thêm lần nữa bằng chân còn lại, và rồi lại một lần nữa, giống như thể tôi đang chạy trên không trung vậy. Mặc dù bay phi xuống nội vi trong pháo đài với tốc độ cực nhanh, nhưng khi chạm đất sau vài giây, tôi không vỡ tung người trên nền đá cứng mà thay vào đó lực quán tính của bản thân đã dồn về trước thành một cú chạy nước rút mạnh đến chết người lao tới hướng cổng chính phía đông.
Hàng chục thám hiểm giả đã tập trung ở đây, các pháp sư conjurer đang duy trì các quả cầu lửa trên tay hoặc xoay tròn khí lạnh quanh người đứng cạnh các pháp sư hệ augmenter đã truyền sẵn mana vào đá hay các vũ khí cháy rực. Những cột đá trồi lên từ nền sàn để trụ đỡ cánh cổng, và trên mặt đất mọc lên những dây leo có gai màu xanh lục chứa chất độc.
Cánh cổng rung lên như một cái cồng khổng lồ bị gõ khi một viên đạn khác dội trúng từ bên ngoài. Lượng mana mọi người dồn vào pháo đài này để gia cố cho nó đến mức hiện ra thấy rõ trong không khí, nhưng có một yếu tố căng thẳng, rên rỉ trong thứ mana này đang báo cho tôi biết rằng biện pháp phòng thủ này sẽ không duy trì được lâu như mọi người mong đợi.
Một tiếng hét nổi rõ giữa hàng loạt tiếng va chạm vọng lại từ cổng, và một người đàn ông lao bổ xuống, nhảy vào trong pháo đài Bức Tường, chỉ giảm tốc trong giây lát trước khi chạm đất nhờ một đám mây tạo từ gió với nước ngưng tụ lại dưới chân. Ngoài cổng, tôi nghe thấy tiếng đất rung chuyển và đá đang mài vào đá.
Cánh cổng vỡ tung ra khi bị một mũi gai black iron (hắc thiết) to khổng lồ xé toạc, nó đủ to và lực đủ mạnh đến mức làm nứt chỗ nền và tường xung quanh nó.
Cùng một lúc, các binh lính nao núng lùi lại. Nhiều người đã niệm ra các tấm khiên phép hoặc các loại rào chắn bảo vệ khác để cứu mạng nhiều người, nhưng cái gai khổng lồ này đã tách thành hàng trăm mảnh nhỏ với kích thước cỡ ngọn giáo, gieo rắc chết chóc như thể người ta tung ra một mớ các cục xúc xắc vậy. Đất đá vỡ tung, mana kêu răng rắc và sụp đổ, và băng vỡ tan khi những ngọn giáo này khắc thành nhiều vệt đẫm máu vào quân số của chúng tôi.
Lê bước đứng dậy—sau khi tung mình nhào xuống bên dưới cả chùm ngọn giáo black iron bay qua—tôi nhìn chằm chằm qua cái cổng mới bị đục lỗ. Hàng trăm tên Alacrya đang lao về phía chúng tôi, giơ vũ khí với chú phép lên. Bên ngoài hai cánh cổng vỡ nát, chiến trường rải rác những mảnh pha lê đen lấp lánh. Chị Lance đang quỳ một gối giữa đống đổ nát. Chị ấy có vẻ đang bị choáng, như thể vừa hứng phải một đòn mạnh.
Khi tôi đang phân vân không biết có nên lao đến bên chị ấy hay không, thì những mảnh vụn pha lê bắt đầu nâng bổng lên và bay về phía chị, ráp cố định vào khắp cơ thể chị như những tấm áo giáp. Chị ta đứng đó, và xuất hiện một lớp tường trọng lực trông thấy được khiến không khí trước mặt chị ấy bị méo dạng, gạt bụi xuống đất và đè đất hằn xuống tận vài inch, sau đó bức tường này lao thẳng về phía những tên lính đang tiến lại gần.
Mặt đất bị nén cứng lại đang chuyển động dưới chân chị ấy, và năm ngón tay đen nhô lên từ mặt đất, khép lại quanh người chị như một nắm đấm. Chị giơ một cánh tay lên, rồi đột nhiên trong lòng bàn tay nắm chặt một chiếc búa khổng lồ bằng đá. Chị ta vung búa thẳng xuống lòng bàn tay bằng kim loại kia với toàn bộ sức lực của mình.
Đất đá và kim loại rít lên khi cả búa lẫn phần chi tạo ra từ phép thuật này bị vỡ vụn, nhưng sóng trọng lực đã bị gián đoạn, lắng dịu xuống ngay trước khi nó phang vào đội quân kẻ thù đang lao tới. Tướng Lance Mica liếc ngược lại cổng thành với vẻ toan tính, rồi chị ấy bay nhanh qua đó, quay trở lại vòng vây các binh lính của chúng tôi.
Chị gầm lên: “Vì Dicathen!” bay lơ lửng các khoảng mười feet trên đầu bọn tôi, nắm chặt cây búa bằng cả hai tay.
“Vì Dicathen!” các thám hiểm giả hét lên đáp lại, giọng họ vang vọng khắp công sự này.
Một khối lửa màu xanh lục lan ra phía trước những tên Alacrya đang lao tới, đốt cháy những sợi dây leo rậm rạp, rồi thì một màn sương mù có tác dụng che khuất tràn ra khỏi cổng thành, che giấu kẻ thù khỏi tầm nhìn của bọn tôi. Ngay sau đó, các đòn phép bắt đầu bắn vào chúng tôi. Đồng loạt, đội quân của chúng tôi bắn trả, ném mọi thứ bọn tôi có vào khoảng trống trước mặt.
“Hãy lấp chặt lỗ thủng bằng xác của bọn chúng đi,” Tướng Lance Mica gầm gừ.
Đột nhiên làn sương mù tan biến ngay tại chỗ đấy, để lộ ra bọn lính đang tiến lên, núp sau các tấm khiên phép được niệm chú ra. Chúng cố tiến về phía trước, đôi chân kéo lê trên mặt đất như thể không nhấc nổi nữa.
Từ trong cổng thành, một tiếng gầm phát ra đáp lời, sau đó gã đàn ông có sừng lao ra, bay qua đám lính Alacrya và va chạm với tướng Lance. Cả hai người đâm xuyên tường một tòa nhà gần đó và biến mất dạng trong khi tụi Alacrya lại lao về trước một lần nữa.
Cúi mình xuống dưới chùm tia mana hỏa hệ màu cam, tôi phi tới trước và tung người vào kẻ thù đầu tiên đụng phải. Một tấm bảng tạo thành từ mana xuất hiện ngay chỗ tôi vừa đánh, đỡ đòn và đẩy nó sang một bên. Để đáp trả, hắn giơ ngọn giáo lên và đâm vào xương sườn tôi. Tôi xoay người, đỡ lấy ngọn giáo bằng một con dao găm và gạt ngọn giáo sang một bên trong khi ném con dao găm ở tay kia theo hướng ngược lại. Một tấm bảng mana lại xuất hiện để bảo vệ một tên lính Alacrya khác, nhưng con dao này, vốn được một nắm tay tạo thành từ mana hệ khí điều khiển, bay cong vòng qua phía sau mục tiêu của tôi và đâm vào giữa hai bả vai của hắn. Lực đè từ ngọn giáo trong tay hắn nhẹ đi, rồi tôi đâm con dao ban đầu vào ngực hắn. Bằng một luồng mana xoắn, con dao găm sau lưng hắn ta nhảy về lại lòng bàn tay tôi.
Nhớ lại mọi thứ tôi đã được dạy về cách người Alacrya chiến đấu và cách tổ chức các tổ chiến đội của họ, tôi tìm kiếm lũ pháp sư hệ Shield, là những tên pháp sư tập trung vào việc bảo vệ cho những kẻ khác. Trên khắp chiến trường, những lớp khiên chắn xoáy tròn tạo từ lửa và gió hiện ra để làm chệch hướng phép thuật và đòn đánh từ đồng đội tôi, và chúng tôi đang nhanh chóng thua trò chơi về số lượng này khi ngày càng có nhiều binh lính Alacrya tràn qua lỗ hổng.
Khi tôi cúi xuống né tia sét do một tên pháp sư hệ Caster phóng tới, thì tòa nhà sau lưng chúng tôi nổ tung, trút gạch vụn xuống chiến trường. Ở khóe mắt, tôi thấy tướng Lance Mica đang vung cây búa với một lực đủ mạnh đến mức làm không khí quanh chị méo dạng với mỗi đòn bị chặn lại sau mỗi cú va chạm dường như gợn sóng ra khiến xương cốt tôi run rẩy.
Đối thủ của chị ta—là một tên Scythe, tôi chắc luôn—đã làm chệch hướng các đòn đánh bằng một tấm khiên to dạng tháp bằng black iron, tiếng va chạm vang lên sau mỗi đòn như ai đó đang rung một cái chuông khổng lồ. Hắn mang một vẻ mặt ngây ngất, say sưa chiến đấu. May mắn thay, cặp mắt hắn chỉ để tâm đến chị ấy. Nhưng tôi không có thời gian đứng trố mắt nhìn họ đánh nhau.
Một tên Striker áp sát tôi, những quả cầu sét màu xanh lam pha trắng quay tròn quanh người tên này. Một lớp lá chắn tạo nên từ gió giật di chuyển chung với hắn, và không xa phía sau, một tên Caster đang biến mana thành những tia lửa và nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt kinh khủng. Khi tên Striker vung tay đấm thường, những quả cầu sét kia cũng di chuyển theo cú đánh. Tôi nhảy lùi lại, truyền mana vào cả hai con dao găm trong khi nhìn từ gã Striker đến những tên còn lại trong tổ chiến đội của hắn.
Cặp dao găm bay vòng quanh hai bên hông tên Striker, một dao hướng về gã Caster trong khi con còn lại bay xa hơn, nhắm vào lõi mana của tên Shield. Cơn gió giật đang bọc quanh người tên Striker tạo nên một cơn lốc bụi, cơn gió này bay nhanh hơn cả mấy món vũ khí của tôi nhằm chặn chúng lại. Cùng lúc đấy, tôi lao tới, tung một đòn nổ dùng mana khí hệ ra trước mặt làm tên Striker mất thăng bằng. Những quả cầu sét quay quanh hắn rung rinh bay trong gió như đom đóm đang lượn, và tôi lao vào giữa chúng để móc một cú đấm bọc gió vào vị trí đám rối dương (solar plexus) ở bụng hắn.
Những con dao găm của tôi, nãy bị văng chệch hướng bay bởi phép thuật của gã Shield, giờ lại bay trở vào hai bàn tay lúc tôi lăn qua chỗ tên Striker đang nằm thở hổn hển. Chỉ chém nhanh một nhát ngang qua tấm lưng đang phơi ra đã đủ kết liễu hắn, và tôi lao thẳng vào tên Caster đang phóng những mũi tên rực lửa về phía tôi với tốc độ dữ tợn.
Bên phải tôi, hai tổ chiến đội thoát vòng vây và chạy vào thị trấn. Không có đủ binh lính để cản chúng lại.
Chửi thề một tiếng, tôi gạt chệch hướng một mũi tên, liếc ngang qua vai đến lần thứ hai, rồi lao vào giữa ba mũi tên nữa bay tới, lưỡi dao hướng tới trước. Lớp rào chắn phép bằng gió của bọn chúng đã cản lực lao tới của tôi, đẩy tôi lộn nhào ngược ra sau. Khi tiếp đất, tôi vung dao găm bên tay phải ra. Lớp rào chắn này lại nhảy lên, di chuyển ra đứng xen giữa tôi và tên Shield, nhưng động tác đó chỉ là đòn nhử. Thay vào đó, tay trái tôi phóng con dao găm ra, nó được đẩy bay đi với một lực nhanh đến chết người nhờ vào luồng mana khí hệ.
Lớp rào chắn chao đảo, cố di chuyển quay lại vị trí cũ để bảo vệ tên Caster, nhưng đã quá muộn, gã đàn ông kia nghẹn ngào vì đau đớn và bất ngờ khi bị lưỡi dao đâm vào ngực, xuyên thẳng qua người rồi bay xoay vòng sang phải và cắm vào hông gã Shield. Cơn lốc gió bảo vệ này dao động, và tôi chạy xuyên qua nó, nhảy lên huých đầu gối lên ngực gã Shield, đẩy hắn té xuống đất ngay khi con dao thứ hai của tôi chọc thủng cổ họng không được che chắn của hắn.
Trên đầu tôi, pháo đài Bức Tường rung chuyển khi tướng Lance và gã Scythe đâm sầm vào nó, bật ra khỏi mặt tường và lại đâm sầm vào nó lần nữa. Dòng chảy mana tôi cảm nhận từ bọn họ truyền vào và xuyên qua cấu trúc pháo đài nhanh chóng theo từng nhịp, và những mảnh đá có kích thước như mưa đá trút xuống thị trấn bên trong pháo đài, rơi lạch cạch trên các mái nhà và nảy tưng tưng trên mặt đường. Vài thi thể rơi từ nóc pháo đài xuống cùng chúng, đáp đất tạo thành tiếng vỡ vụn và ướt nhẹp.
Trong lúc tìm mục tiêu đánh nhau tiếp theo, tôi chỉ có thể hy vọng rằng chị Helen không nằm trong số các thi thể đó.
Nhiều tổ chiến đội của tụi Alacrya đã tách ra khỏi trận chiến, chạy vào các ngôi nhà hoặc chạy dọc theo chân pháo đài thay vì tiếp tục lao vào hàng phòng thủ. Hàng chục thám hiểm giả đã tiến lên phía sau tôi, và con đường loang lổ máu của cả người Alacrya và Dicathen, các thi thể nằm rải rác như cây cối đổ rạp sau cơn bão.
Tôi hét lên: “Quây chúng lại!” bung một luồng mana phong hệ trong phổi để truyền giọng của mình to lên. “Chúng ta không thể để chúng chiếm được pháo đài Bức Tường!” Tâm trí tôi hướng về các pháp sư đã nỗ lực cung cấp mana vào pháo đài, họ là nguồn của loại phép thuật cường hóa cho pháo đài. “Và gửi thêm người bảo vệ đội hỗ trợ.” Hầu hết những pháp sư đấy không còn đủ sức chiến đấu nữa, bị thương quá nặng từ các trận chiến trước nhưng vẫn truyền được mana vào pháo đài.
Cuối cùng cũng có nhiều thám hiểm giả hơn đến từ các dãy cầu thang dài ngoằn ngoèo ở trong pháo đài. Tôi chỉ hướng quân địch và hét lên các mệnh lệnh khi thấy cần thiết. Hầu hết họ đều biết tôi và đã nhanh chóng tuân theo.
Dù sao thì đây cũng không phải trận đầu tôi đánh ở pháo đài Bức Tường. Tôi không muốn nghĩ về quãng thời gian mình đã ở đây ngay sau đợt chiến tranh đầu tiên, và còn tôi ít hứng thú hơn với ký ức về trận chiến chống lại đạo quân quái mana bị tha hóa—trận mà anh Reynolds đã chết—nhưng tôi biết các công sự, và trước đây tôi đã từng thấy chiến lược của bọn Alacrya rồi.
Lần này thì khác. Chúng không đủ nhân lực, và chúng dồn lực lượng qua những cánh cổng hẹp rồi tản ra, một chiến lược làm chúng xâm nhập được vào công sự này nhưng chẳng bao giờ giữ nổi nó. Tổn thất của chúng quá lớn, ngay cả khi có gã Scythe kia để đục một lỗ trong pháo đài Bức Tường cho chúng chui vào.
“Hãy săn lùng và xử lý những tên đi tách ra,” tôi nói với một số thám hiểm giả đến từ thành phố Blackbend khi họ lao xuống phố chạy về phía bọn tôi. “Chúng đang tìm kiếm nơi cậu ấy ẩn náu. Đừng để chúng tìm thấy chỗ đấy. Hãy nhổ tận gốc chúng!”
Chạy trở lại cuộc chiến, tôi chém gục một tên Striker đang đứng cạnh một thám hiểm giả vừa té xuống, là một chàng trai trẻ chưa đến mười sáu tuổi. Giúp cậu bé đứng dậy, tôi ra hiệu cho cậu ta đi theo tôi. “Dồn người về phía cổng! Chúng ta phải đóng nó lại.”
Những người đàn ông và phụ nữ tập hợp lại phía sau tôi, hét lên những tiếng xung trận, và chúng tôi dâng lên dồn vào tụi Alacrya, buộc chúng phải lùi qua đống đổ nát chỗ cánh cổng và mái vòm cổng đã sụp đổ. Phía sau bọn tôi, một quán trọ ba tầng sụp đổ khi có làn sóng lực tỏa ra từ chỗ Lance Mica và gã Scythe đang đánh nhau qua lại trên không trung của thị trấn.
Tôi tập trung vào việc săn lùng bọn pháp sư hệ Shield, lướt qua các chiến binh như gió luồn qua các khe đá để hạ gục những pháp sư cả đàn ông và phụ nữ đang giữ an toàn cho bọn chúng. Vì bọn này chẳng có kinh nghiệm hay tài năng bẩm sinh gì để phủ lớp mana bảo vệ lên người, nên các thám hiểm giả phe tôi đã nhanh chóng xử lý được chúng khi không có tụi Shield bảo vệ cho. Khi chúng tôi tiến lên, lực lượng của chúng bắt đầu dồn ứ lại chỗ cổng thành, mắc kẹt ở đó, không thể tiến lên được do đụng phải lưng những tên lính đứng trước.
Một số thám hiểm giả tung các đòn phép vào cổng thành, cố tận dụng cơ hội bọn chúng đang chen chúc nhau, nhưng lượng pháp sư hệ Shield dày đặc của chúng khiến bất kỳ đòn đánh nào kiểu vậy gần như không có tác dụng.
Khắp thị trấn, tôi nghe được âm thanh đánh nhau khi người dân của chúng tôi truy lùng những tên đã lẻn qua hàng phòng ngự của bọn tôi. Cuộc đột kích của chúng đang yếu đi, độ mãnh liệt của nó giảm dần theo từng giây làm chúng phải vật lộn để vượt qua cổng và cứ thêm mỗi thi thể chất chồng lên nhau thì chỉ bổ sung thêm hàng rào chặn chúng lại.
Có một khoảng thời gian tạm lắng, và tôi hơi mất phương hướng khi nhận ra rằng từ nãy giờ mình cứ chú tâm đến âm thanh của các đòn va chạm và vụ nổ phát ra từ trận chiến của tướng Lance Mica với gã Scythe kia. Ngước lên nhìn, tôi thấy chị ấy đang vật lộn giữa không trung với một gã đàn ông to lớn hơn rất nhiều. Cái khiên của hắn đã biến mất, cây búa của chị cũng vậy, và họ vật lộn với nhau bằng tay không. Chị đang bị một cánh tay của hắn quặp vào khuỷu tay mình, những ngón tay chị kẹp chặt quanh cổ tay hắn, trong khi hai chân chị quấn quanh cánh tay còn lại của hắn. Tay phải chị đang vặn một chiếc sừng của hắn ta, kéo cổ hắn một cách hung bạo.
Về phần hắn, cơ thể gã Scythe đang run lên với sức mạnh gần như không bị hạn chế. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim hắn bằng những làn sóng mana đang giáng xuống chỗ chúng tôi, làn sóng này đập thình thịch vào ngực tôi với lực còn mạnh hơn nhịp tim của chính tôi. Đôi môi hắn cong lên thành một nụ cười khinh bỉ, và hai cánh tay hắn khép sát lại từng inch một. Tôi chợt lo sợ rằng hắn sẽ xé chị tướng Lance ra làm đôi.
Rồi thì, với một âm thanh như sấm sét, chiếc sừng của hắn gãy cụp. Mana nổ tung đẩy tôi té xuống đất và bùng phát thành một quả cầu dội mạnh vào tường thành của pháo đài Bức Tường với một lực đủ khiến đổ tường, và cuối cùng thì lượng mana bao bọc để gia cố thành tường tắt ngúm hoàn toàn.
Tôi kinh hoàng nhìn vết nứt chạy từ chỗ khung cổng đến tận đỉnh pháo đài Bức Tường. Đất đá trên tường rung chuyển với tiếng ồn như động đất, rồi đổ sập xuống, một mảng tường rộng tới mười lăm feet rơi xuống chỗ lỗ thủng ở cổng thành. Xa xa trên đỉnh pháo đài, hầu như không nhìn xuyên qua đám khói bụi bốc lên sau khi hình thành vết nứt được, các thi thể cùng đất đá đang rơi xuống.
“Chạy đi, chạy đi!” Tôi hét lên, quơ quào đứng dậy và tăng tốc chạy khi những hòn đá tảng nảy văng lên qua lại trong đống đổ nát và văng xuống đường, phá hủy các ngôi nhà và nghiền nát trọn nhiều tổ chiến đội của tụi Alacrya.
Trên đầu mọi người, chị tướng Lance đã thả gã Scythe ra. Tôi cảm nhận được một lớp mana tỏa ra từ người chị khi chị ta cố gắng chụp và giữ ổn định tảng đá đang rơi, vừa ngăn nó phá hủy nốt pháo đài Bức Tường, vừa ngăn tảng đá nuốt gọn phân nửa lực lượng của chúng tôi.
Gã Scythe một sừng kia giật lùi người lại, gần như té lộn nhào từ trên trời xuống, khuôn mặt rộng của hắn tỏ vẻ đau đớn và hoài nghi. Cánh tay phải của hắn buông thõng, bị gãy rất nghiêm trọng và máu đen chảy ra từ hàng chục vết thương trên người.
Tiếng pháo đài Bức Tường đang đổ sụp xuống nghe thấy rõ, có một tiếng còi đột ngột vang lên. Đó là một tiếng vang sâu lắng lan truyền đến tận lòng bàn chân tôi, làm răng tôi rung lên và sau hốc mắt tôi đau nhức.
Đôi mắt kinh ngạc của gã Scythe tìm kiếm gì đó trên mặt đất trước khi hắn quay người và phóng vọt lên không trung, bay qua tường thành pháo đài Bức Tường và biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi không thấy bất kỳ tên Alacrya còn sống nào còn bên trong pháo đài Bức Tường nữa, và chỉ còn lại rất ít tên ở chỗ vòm cổng khi nó sụp đổ. Mặc dù không thể nhìn thấy chúng, nhưng tôi vẫn cảm nhận đủ các dấu hiệu mana để biết rằng những tên đứng phía ngoài công sự đang quay đầu chạy trốn về vùng Beast Glades.
Đầu óc tôi quay cuồng. Cuộc tấn công ập đến như một cơn bão hè và kết thúc nhanh chóng, cơ mà tại sao? Ánh mắt tôi lang thang trôi về nhìn chiếc sừng bò vẫn còn nằm chặt trong bàn tay chị tướng Lance, người vẫn đang gắng sức dù mệt, nhưng chính ra đâu phải gã Scythe là người ra hiệu rút lui.
Tiếng hò reo vang lên quanh tôi khi mọi người bắt đầu nhận ra rằng bọn tôi đã thắng và họ đã sống sót. Tôi có thể nghe được chúng vang từ tận đỉnh pháo đài xuống đây. Gần chỗ tôi nhất, tiếng reo hò hóa thành tiếng hoan hô dành cho tướng Lance, tên chị được lặp đi lặp lại.
Tuy nhiên, chỉ bằng một cái nhìn đơn giản tôi có thể chỉ ra rằng chị ấy sẽ chẳng có lời giải nào cho câu hỏi của tôi cả. Bộ giáp mà chị niệm ra bọc quanh người, tạo nên do dùng phép pha lê đen đan lồng các mảng khối vào nhau, nó vốn nát từ trước đó, thì nay đã trở thành vỡ vụn, máu me phủ gần khắp cơ thể chị cũng như ở các mẩu giáp còn lại. Dấu hiệu mana của chị đang mờ dần và lượng mana trồi sụt lởm chởm một cách đầy nguy hiểm, và một con mắt của chị đảo quanh như thể chị ta đang choáng váng, chỉ nghe được phân nửa tiếng tung hô.
Đôi chân bắt đầu đưa tôi đi khỏi chỗ mấy cánh cổng đã sụp đổ để hướng tới một cánh cửa chẳng nổi bật gì nằm ở chân pháo đài Bức Tường, là một trong số nhiều cánh cửa để tiếp cận những lò rèn và các hoạt động thiết yếu khác nằm trong chính tường thành của pháo đài Bức Tường rộng lớn này. Khi tiếng reo hò phai dần sau lưng, tôi có một ý nghĩ không thể bị lay chuyển trong đầu rằng bằng cách nào đấy chúng chưa thể kiếm ra được chỗ đó.
Cánh cửa kia đã mở sẵn, và vài người lính—cả phe Alacrya lẫn Dicathen—nằm chết trong căn phòng đá đơn sơ nằm sau cánh cửa. Xuôi theo đường hầm dẫn vào một loạt các lối đi giống hệt nhau như mê cung, tôi đi vào một đường ống, tăng tốc khi leo xuống đến nỗi gần như sắp nhảy khỏi mớ bậc thang.
Khi đến cuối cầu thang đáp xuống đất, tôi tìm thấy cái thứ lẽ ra phải là một cánh cửa bí mật vốn neo trên bản lề, giờ đã bị đập vỡ theo kiểu móp hướng vào trong, bề mặt khung cổng bằng đá vỡ vụn. Sau cánh cửa đấy, có loạt bậc thang hẹp và khuất dẫn xuống một hướng khác.
Niệm phép ra một lớp lá chắn tạo nên từ luồng gió giật chạy khắp da dẻ, tôi nắm chặt cặp dao găm của mình và tiến xuống cầu thang ẩn kia, đi vòng quanh rồi lại vòng quanh cái cầu thang khi nó dẫn tôi xuống tới
tầng đá gốc1
nơi mà nền pháo đài Bức Tường này được xây nên. Bên dưới, tôi chỉ cảm nhận được một dấu hiệu mana cùng với…thứ gì đó khác.
(Người dịch: tầng đá gốc – bedrock là thuật ngữ chuyên ngành địa chất và xây dựng, sẽ có hình minh họa ở dưới để độc giả biết nó sâu cỡ nào)
Hít một hơi thật sâu, tôi nhảy xuống bậc thang cuối, chuẩn bị đối mặt với bất cứ kẻ nào đang đợi bên dưới, nhưng lại bị chặn nhanh lại đột ngột bởi một tiếng thở hổn hển.
Phòng bảo vệ bao trọn hầm, vốn phòng này bị khóa trái bên trong và chặn cửa bên ngoài, bằng cả cách thức vật lý lẫn phép thuật, nay đang mở toang. Trong căn phòng đẫm máu và ngổn ngang xác của những người được bố trí ở đây làm tuyến phòng thủ cuối cùng.
Tôi hỏi: “anh Durden ư?” giọng cao và căng thẳng. Hai bàn tay tôi nắm chặt quanh chuôi dao găm với các đốt ngón tay trắng bệch.
Anh Durden ngước lên nhìn tôi từ chỗ vũng máu đang ngồi. Khuôn mặt anh lấm lem vết đỏ tươi, cánh tay và tư thế nằm sấp co cứng vào lòng anh ta cũng đầy màu đỏ tươi của máu. Phải mất một lúc tôi mới thấy rõ được nét mặt ẩn dưới lớp máu phủ và cảm thấy cứng người lại trước hiện thực này.
Vặn ánh mắt mình rời khỏi tầm nhìn trước mặt và ngó giật lên trên, tôi nhìn từ đầu này căn buồng phòng tới chỗ cánh cửa hầm mà
chị Senyir2
đã tạo ra. Cửa hầm hơi hé mở, và có ánh sáng màu hồng bạc tràn ra phản chiếu xuống bể màu đỏ thẫm trên sàn phòng. Bước qua chỗ anh Durden đang nằm, mà tôi có thể cảm thấy được anh đang quan sát mình—ánh mắt đau khổ của anh đang gắng tìm sự an ủi trong vẻ đồng cảm của tôi, nhưng tôi không đủ khả năng để trao đi biểu cảm đấy, không phải trong khoảnh khắc này—tôi cẩn thận tiến đến cửa hầm, cặp dao của tôi đã sẵn sàng trên tay, đã được ếm sẵn phong thuật có khả năng cắt xén, thứ phép thuật đang xoay xoắn quanh lưỡi dao.
(Người dịch: Ảnh nhân vật Senyir trong manhwa sẽ được để cuối chương)
Tôi hỏi: “Arthur ơi?” cảm thấy mình thật ngốc. Tôi biết tốt hơn là mình nên hy vọng. Tuy nhiên, tôi vẫn dùng cùi chỏ huých nhẹ cánh cửa hầm, thứ đang cự tuyệt lại không mở, vì bản lề của nó đã bị vặn xoắn đi.
Bên trong hầm vẫn là căn phòng đơn giản mà tôi đã chứng kiến Arthur bước vào trước đó một ngày. Một kiểu kiến trúc mana nào đấy giờ đang phát sáng từ trên bệ kim loại mà chị Senyir đã đặt ở giữa phòng. Có quả cầu thon dài đặt lấp đầy cái chậu đặt trên bệ kia, và bản thân quả cầu này dường như chứa đầy một thứ năng lượng màu tím đậm phát sáng xuyên qua lượng mana thuần, khiến cho căn phòng này nhuốm màu hồng.
Arthur không ở trong đấy. Một cảm giác hiểu chuyện đầy chất lạnh lẽo lan từ ruột ra ngoài, làm tôi tê dại trong lòng.
Quay lưng lại với ngọn đèn hiệu đang phát sáng kia, tôi quay trở lại phòng bảo vệ, đôi ủng của tôi đang hất văng tung tóe máu của những người đã trông chừng căn phòng rỗng tuếch này.
Những bước chân nhẹ nhàng, vội vã trên cầu thang lôi sự chú ý thêm lần nữa của tôi đang ở chỗ anh Durden đi, anh đã không còn nhìn tôi để tìm kiếm sự hỗ trợ nữa. Chị Helen cũng giống như tôi thôi, gần như nhảy xuống khi bước đến chuỗi bậc thang cuối, và chị cũng há hốc mồm trước những gì mình nhìn thấy, mặc dù tiếng động chị tạo ra khi nhảy đã bị bóp nghẹt bởi cảm xúc mà tôi đang kìm nén.
Tuy nhiên, giờ đây, tôi đang quỳ cạnh anh Durden và cẩn thận lau vết máu phủ lên các nét trên gương mặt chị Angela Rose. Đôi mắt chị đang nhìn chằm chằm vô hồn, và ánh nhìn đó còn mạnh hơn bất cứ thứ gì có thể xuyên thủng nổi lớp vỏ bọc cứng rắn mà tôi đang cố duy trì ra vẻ ngoài của mình hiện giờ. Đôi mắt ấy, cả đời luôn sáng ngời đầy vẻ thích trêu chọc người khác, giờ đã vô hồn trống rỗng. Với một bàn tay run rẩy, tôi vuốt mi mắt chị xuống, tự nhủ rằng trông như chị ấy chỉ đang ngủ thôi, mặc dù tôi biết điều đó không phải là sự thật.
Anh Durden mở miệng định nói, nhưng chỉ thuần phát ra tiếng rên thô ráp, cô đọng vẻ than thở nơi chót lưỡi đầu môi.
Chị Helen hỏi: “Arthur ơi?” giọng căng thẳng khi chị ngập ngừng bước tới trước.
Tôi nuốt khan với vẻ nặng nhọc, đột ngột đứng dậy và sải bước rời khỏi những người còn lại của nhóm Twin Horns…rời khỏi cả hai người còn lưu lại. “Hy vọng là ổn, dù cho cậu ấy đang ở đâu. Bởi vì cậu ấy hiện không ở đây và cậu ấy cũng chưa bao giờ ở đây cả.”
(Nguyên văn: “both of them that remained” Từ ‘remain’ ở đây tác giả dùng với cả hai nghĩa. Nghĩa đầu như mình đã dịch, ý chỉ Jasmine đứng lên rời đi còn Durden và Helen vẫn ở lại. Nghĩa thứ hai muốn nói là nguyên nhóm Twin Horn, nếu không tính mẹ Arthur đã rời nhóm và Jasmine là người đang kể, thì nhóm chỉ còn lại mỗi hai người này)
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Hình minh họa tầng đá gốc - bedrock: -
2.
⤴︎
Hình nhân vật Senyir Flamesworth, xuất hiện lần đầu trong ngoại truyện về Jasmine trên manhwa, là chị của Jasmine và sau này trở thành một thợ rèn vũ khí trong pháo đài Bức Tường: -
3.
. -
4.
⤴︎
Hình nhân vật Angela Rose trong manhwa và … 1 phút mặc niệm bắt đầu, hẳn là Regis và Arthur đều nhớ tâm hồn này lắm đây: - 5. Tóm tắt: Lực lượng Alacrya tấn công pháo đài Bức Tường, Mica vs Drogoth, và ai đó sẽ phải ra đi…
- 6. Sau phần ngoại truyện về Jasmine xuất hiện trên manhwa (đây là ngoại truyện do một người gốc Việt viết, và có lẽ được tác giả chấp thuận làm canon) thì ta đã biết Jasmine khi gia nhập nhóm là người nhỏ tuổi nhất, và Helen Shard là bán elf nên hẳn tuổi đời đã khá lâu. Vì thế, xưng hô của Jasmine với mọi người sẽ thay đổi lại. Mình cũng sẽ sửa lại xưng hô ở tập 8.5 khi có thời gian.
- 7. Tiếp tục giai đoạn mất mát nghiêm trọng về sinh mạng.
- 8. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 9. Ver.1: Feb-15th-2024; ver.2: Apr-25th;