Chương 466

Mệnh lệnh

Tên gốc: "Chapter 464: The Order"


  • GÓC NHÌN CỦA SETH MILVIEW

    Đó là một ngày nhiều mây, một ngày thuận lợi để đánh nhau. Những đám mây đỏ thẫm sà xuống thấp trên đầu như thể chúng chứa đầy máu sắp tràn lên người chúng tôi. Tuy nhiên, đó là máu của tôi hay của kẻ thù tôi nhỉ? Tôi lơ đãng tự hỏi, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm.

    “Se-eth! Se-eth! Se-eth!” đám đông hô vang, tên tôi bị đọc thành hai âm tiết khi họ gầm lên đủ lớn để làm mặt đất dưới chân tôi rung chuyển.

    Tôi nhìn vào đối thủ của mình đứng đầu bên kia sàn đấu. Mái tóc mỏng và rối bù của cô ta xõa xuống trên da thịt nhợt nhạt và sưng phồng lên, hơi có đốm xanh lục. Trông cô ả như thể đang quấn mình trong một tấm ga trải giường cũ, hoặc có thể là một tấm rèm cửa, thay vì quần áo. Những làn sóng mana độc hại phát bệnh tỏa ra từ ả, nhưng tôi chẳng bận tâm.

    Tôi không sợ hãi. Không một chút nào. Tôi không thể thoát khỏi cái cảm giác lẽ ra mình phải sợ, nhưng với thanh kiếm trong tay và tên tôi vang lên như sấm trong không gian quanh đây, tôi không thể sợ bất cứ điều gì cả.

    Trao cho ả Bivrae thuộc Bộ Ba Chết Chóc một nụ cười nhếch mép tỏ vẻ đắc thắng, tôi bước về phía trước. Chỉ là…chân tôi không cử động được. Tôi như bị cắm rễ xuống đất, bị mắc kẹt rất nhanh. Tay tôi nắm lấy chuôi thanh kiếm đang nằm trong vỏ, nhưng lưỡi kiếm không rời ra được. Tôi giằng với giật mãi nhưng vô ích. Rồi thì, thình lình và kèm theo độ chắc chắn đến không thể chối bỏ được, tôi hiểu rằng mình sắp chết.

    Cơ thể tôi như đông cứng lại khi ả đàn bà ác mộng kia chìm xuống sàn sân vận động hướng về phía tôi. Tôi cố hét lên, nhưng âm thanh này bị nghẹn lại trong họng. Mana phình ra trong không khí, tích tụ và tích tụ cho đến khi—

    Tôi bật thẳng người dậy, chớp mắt thật nhanh vì mồ hôi đang làm cay cả mắt. Tôi choáng váng nhìn quanh, gắng hiểu những gì mình đang thấy.

    Quang cảnh sáng lờ mờ trong căn nhà một phòng ngủ đơn sơ mở cửa hướng ra bên ngoài trời đang chạng vạng tối.

    Tôi nhảy ra khỏi chiếc giường cũi thô kệch và chộp lấy đôi giày không dây cột (turnshoes) của mình, luồn chân vào và lao nhanh ra cửa. “Seth, đồ ngốc, mày lỡ ngủ quên mất rồi!” Đã vài tuần trôi qua—có lẽ lâu hơn một chút, tôi không chắc lắm—kể từ khi gã Chúa tể xuất hiện và cuộc tấn công kia diễn ra. Tôi chỉ định nằm xuống và nhắm mắt lại chừng một phút thôi, nhưng…

    Nhìn về phía tây, mặt trời đã vươn lên cao ra tận sau rặng núi đằng xa. Tôi đã ngủ quên nguyên cả buổi chiều!

    Khi nhìn quanh để tìm cô Lyra Dreide, một nét cau mày sâu sắc hiện lên trên mặt tôi. Có điều gì đó không đúng. Mọi người đã dừng lại và họ đang nhìn về phía nam. Ánh mắt tôi dõi theo họ, và tôi đột nhiên cảm nhận được điều đó: mana, lượng mana nhiều đến mức tôi khó có thể hiểu được. Nó dịu đi rồi phồng lên, dội qua dội lại, tỏa ánh sáng hồng đằng xa trên nền trời chạng vạng.

    “Lạy sừng của thần Vritra ơi, không thể là một trận chiến được,” một phụ nữ trẻ mà tôi không quen biết đứng cách tôi vài feet về phía bên phải đang cất lời. Cảm nhận được ánh nhìn từ tôi, ánh mắt tôi và cô ấy đụng nhau. Sắc mặt cô ta cạn cả màu. “Trận chiến kiểu gì có thể gây ra một…một…” Lời cô ấy nói ngưng dần khi cô ta cố gắng nghĩ ra từ thích hợp để mô tả cho cảm giác đó.

    Rồi thì tất cả chúng tôi đều hành động chung một kiểu, cúi xuống hoặc nao núng, những tiếng kêu la vang vọng khắp khu trại khi một cái bóng phủ lên chúng tôi, lờ mờ trong ánh sáng tái nhợt. Nhìn lên trong vẻ sợ hãi, tôi thấy hai con quái thú thân bò sát to lớn có cánh bay qua trên đầu, bỏ lại khu trại này ở sau trong giây lát khi chúng lao vút qua không trung về phía trận chiến xa xăm.

    Tôi nuốt nước bọt một cách nặng nhọc và nhấc chân đang đứng cắm rễ lên, tiếng vọng từ cơn ác mộng của bản thân trong giây lát đã khiến nhịp tim tôi đập nhanh hơn. Tôi cần tìm cô Lyra hoặc Bà Seris!

    Khi tôi chạy lao đi, khung cảnh bất động xung quanh tôi cũng như tan băng, và mọi người vội vã đi tìm huyết tộc của họ—à gia đình của họ—với một số người khác đang hét lên để hướng dẫn, vài kẻ đang háo hức tụ tập lại để thảo luận về sự kiện này. Nhiều hơn một người, tôi để ý thấy một cách khó chịu, đang nhìn theo hàng cây phía nam với biểu cảm đói khát và dường như lạc lõng so với nỗi sợ hãi của những người khác.

    Tôi chạy chưa được bao xa thì thấy cô Lyra Dreide đang sải bước đi quanh góc của tòa nhà lớn hơn dành cho cả một gia đình ở, lông mày nhíu lại, vẻ mặt căng thẳng khi nhìn những con rồng tan thành những chấm xa xa trước khi ẩn vào đường chân trời kia.

    “Cô Lyra, có chuyện gì đó đang xảy ra,” tôi hổn hển nói. “Một trận chiến…ở vùng Beast Glades.”

    Đôi mắt đỏ của cô ấy nhìn tôi, và một biểu cảm kỳ ​​lạ làm dịu đi nét mặt căng thẳng đấy. Da gà nổi lên dọc theo cổ với cánh tay, tôi lùi lại một bước.

    Cô nói: “Đi với ta, Seth à,” giọng nhẹ nhàng, một kiểu…đau đớn ẩn chứa trong giọng đấy. Không đợi tôi, cô ấy đi ngang qua, hướng về rìa phía nam của khu trại.

    Ở đó, chúng tôi thấy hầu hết dân làng—gồm những người đã ở lại đây lâu dài và một số đông khác chỉ mới ở đó vài ngày để giúp xây một vài ngôi nhà mới—đã tập trung lại và hầu hết bọn họ vẫn đang nhìn chằm chằm về phía nam. Nhiều người quay lại nhìn chúng tôi, và một số ít hét lên đáp lại việc cô Lyra xuất hiện.

    “Cô Retainer Lyra!”

    “Chuyện gì vậy, điều gì đang xảy ra vậy?”

    “Một con rồng! Tôi đã nhìn thấy một con rồng!”

    “Chúa tể Tối cao Agrona cuối cùng đã đến!”

    Đám đông im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người lính trẻ đã hét lên câu này. Cô ta dường như nhận ra lỗi của mình ngay tức thì và thu người lại trước quá nhiều sự chú ý—hầu hết đều rõ ràng là thù địch.

    Cô Lyra nói: “Làm ơn đi, tôi khẩn cầu tất cả mọi người bình tĩnh lại,” giọng vang vọng khắp thị trấn nhỏ khiến mỗi người đều nghe như thể cô đang đứng ngay cạnh họ. “Đừng làm hay nói bất cứ gì lúc này để chừng một tiếng sau các bạn phải hối hận. Chúng ta phải tin tưởng rằng những con rồng đang bảo vệ chúng ta như chúng đã đồng ý, cho đến lúc chúng ta có lý do nào khác để không tin như thế nữa.”

    “Bà Seris đang ở đâu?” Một người đàn ông với mái tóc đen ngắn và bộ râu hơi xồm xoàm bước ra khỏi đám đông hỏi. “Chắc chắn bà ấy sẽ có nhiều điều để nói với chúng ta hơn thế!”

    “Sulla à,” Cô Lyra nói, đầy vẻ xoa dịu. “Tôi hiểu nỗi sợ hãi của anh, nhưng bất kể chuyện gì đang xảy ra ở phía nam, chúng ta không thể hoảng loạn được.

    “Tôi không có ý khuyên chúng ta nên hoảng loạn, nhưng có lẽ chúng ta nên làm gì đó ngoài việc ngồi đây và chờ được cứu,” ông ta đáp trả.

    Tôi liếc nhanh giữa hai người họ, choáng váng trong giây lát trước thái độ của anh ta trước khi nhớ ra rằng cô Lyra không còn chức vụ retainer nữa, cũng như bà Seris không còn là một Scythe. Họ đã tự xem mình ngang hàng với chúng tôi, nhưng điều đó không ngăn cản hầu hết chúng tôi coi họ như những nhà lãnh đạo của mình. Ở Alacrya, có lẽ cô ấy sẽ lột da ông ta mà không cần phải suy nghĩ, nhưng đó chính xác là điều mà chúng tôi đã nỗ lực rất nhiều để né tránh.

    “Nếu có vẻ như nguy hiểm thì—”

    Tôi khuỵu xuống khi đất trời rung chuyển. Da lưng bỏng rát như thể tôi đang bị đóng dấu lên người, và một sự hiện diện—một thứ ý thức không phải của tôi được bọc trong lớp vỏ sức mạnh—cào vào vùng ngay sau hốc mắt. Tôi cố nhìn quanh xem có phải chỉ mình tôi bị không, không chắc liệu thế có tốt hơn hay không, nhưng tôi không thể tập trung được, không thể thấy gì cả, như thể có một tấm chăn len dày màu xám được kéo qua che mắt tôi.

    Và rồi tôi nghe thấy giọng nói đó, và tôi biết đó không chỉ có mình tôi nghe, vì xung quanh tôi, mọi người đều hét lên. Giọng nam trầm vang ầm ầm khiến xương cốt tôi run lên vì tuyệt vọng, như thể bộ xương muốn xé toạc tôi ra và bỏ chạy. Ngay cả khi tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng nói đó trong đời, tôi cũng sẽ biết ngay đó là ai.

    Nó bắt đầu: “Hỡi những đứa con của tộc Vritra,” rung ầm ầm đến nỗi tôi không thể biết được nó ở trong đầu tôi hay tự nó đang bùng nổ thành tiếng từ không trung, “các ngươi đã đợi. Các ngươi đã thật kiên nhẫn chờ thời của mình và bây giờ sự chờ đợi lâu dài đó đã kết thúc rồi.”

    Tầm nhìn của tôi dần dần hồi trở lại và tôi thấy hàng chục người Alacrya khác cũng đang trong tình trạng tương tự như tôi. Như thể tôi bị buộc phải quỳ gối trước gã Chúa tể Tối cao, tôi điên cuồng nghĩ. Một số người vẫn đứng, loạng choạng trên đôi chân mình hay dựa vào tường hoặc hàng rào, nhưng chỉ có cô Lyra là có vẻ không bị ảnh hưởng gì về mặt thể chất. Tuy nhiên, cách cô ấy tập trung vào khoảng xa xăm ở giữa, nhìn chằm chằm mù quáng chẳng vào đâu cả, cũng đủ cho tôi biết rằng cô ấy cũng nghe được giọng nói kia.

    “Thời cơ đã đến. Cuộc chiến tranh lại bắt đầu, và các ngươi sẽ là lưỡi dao cắt cổ đám bạo chúa rồng của các ngươi. Các ngươi sẽ giơ tay lên thêm lần nữa, và những kẻ chinh phục các ngươi sẽ chẳng trở thành gì hơn ngoài cát bụi và máu me rải dọc theo con đường chiến thắng của các ngươi. Nó bắt đầu từ kẻ đã đưa các ngươi đến đây, kẻ đã cướp đi sức mạnh và sự tự do của các ngươi.”

    Không nhìn tôi, tay cô Lyra nắm lấy áo tôi và nhấc tôi đứng lên bằng một cách chẳng hề thoải mái. Bàn tay cô ấy vẫn ở đó, bám chặt vào lớp vải trên áo của tôi giống như móng vuốt một con quái mana nào đó, trong khi khuôn mặt cô tái nhợt đi.

    “Tìm thằng Arthur Leywin. Hãy tìm thằng Lance mà bọn chúng tự phụ gọi là Godspell (Thánh Phép) và mang hắn đến cho ta. Nếu được thì còn sống, còn không thì mang lõi của hắn đến cũng đủ rồi.”

    Giống như một hòn đá rơi từ trên trời xuống, một bóng người nhảy ầm xuống mặt đất gần đó, mái tóc màu ngọc trai tung bay quanh sừng trước khi rơi phủ xuống bộ chiến bào màu đen. Đôi mắt đen của bà Seris lướt qua đám đông, dừng lại ở cô Lyra. Bà ấy trông có vẻ dữ tợn.

    “Đừng khước từ yêu cầu của ta.”

    Tôi nao núng đến mức có thể đã té ngã nếu không có cô Lyra giữ chặt khi vẫn gã đàn ông ban nãy gào lên trời. “Nhưng tao từ chối!” Giọng ông ta cắt ngang sự tĩnh lặng như tiếng kiếm va vào tấm khiên, rồi đọng lại ở đây một cách đầy khó chịu.

    “Sulla, im lặng nào!” Bà Seris rít lên, tiến một bước về phía ông ấy và vẫy tay ra hiệu cho ông ta ngồi xuống.

    Thay vào đó, ông ấy bước vài bước ra chỗ đất trống, quay lại nhìn những người khác. “Tôi không biết đây là thứ phép thuật gì, nhưng hắn chỉ đang cố dọa chúng ta thôi! Cầm đao lên và tham chiến à? Hầu hết chúng ta đã làm mọi thứ có thể để thoát khỏi sự phục vụ vĩnh viễn cho lũ Vritra! Chúng ta đã mạo hiểm mạng sống của mình! Chiến đấu vì hắn bây giờ sao? Không. Không đâu, tôi không nghĩ vậy đâu.”

    Tôi bắt gặp cảnh Enola đang tiến về phía trước, gương mặt nghiêm nghị, rõ ràng đã sẵn sàng tham gia cùng phe với ông ấy, nhưng ông của cậu ấy đã nắm lấy cổ tay cậu ấy và giật cậu ấy lại, mắng cậu ấy một cách đay nghiệt đến nỗi ngay cả người bạn cùng lớp dũng cảm của tôi đây cũng tái mặt và im lặng không đáp lại.

    Nhưng những người khác đã tiến tới đứng về phía ông Sulla. Tôi nhận ra tất cả bọn họ, ngay cả khi tôi không biết cụ thể từng người. Hầu hết là những người đã chiến đấu bên cạnh bà Seris ở lục địa Alacrya trong cuộc nổi dậy của bà ấy, nhưng một số ít mà tôi biết đã từng là binh lính ở đây. Trong số họ có pháp sư Sentry, là Baldur Vessere. Tôi biết anh ấy khá rõ, vì anh ta đã làm việc chặt chẽ với cô Lyra, người trên thực tế đã trở thành thủ lĩnh của những người lính khi Giáo sư Grey—à anh Arthur, tôi tự nhắc nhở mình như thế— đã giao cho anh Baldur nhiệm vụ tập hợp quân sau tuyến đường vây quanh Thành phố Blackbend.

    “Lauden, không!” một người đàn bà rít lên, kéo cái nhìn bối rối của tôi xuyên qua đám đông đến chỗ có một người đàn ông đang xô đẩy tách khỏi một cặp vợ chồng lớn tuổi hơn—rõ ràng là cha mẹ anh ta, vì anh ta trông giống họ—và sải bước đầy kiêu hãnh nhập vào đám đông đang ngày càng tăng lên.

    “Làm ơn đi mẹ. Chúng ta đã đi xa đến mức này. Chẳng phải chúng ta đã từ bỏ mọi phần quyền lực mà cái tên Denoir từng nắm giữ sao? Dẫu địa ngục có chờ đón chúng ta, nhưng điều này đúng đắn, phải không?” Anh ta vỗ vai ông Sulla. “Giờ tôi sẽ không rút lui đâu.”

    Lauden Denoir. Anh trai của Tiểu thư Caera, tôi lờ mờ nhận ra, những suy nghĩ trong tôi không tập trung nổi. Não tôi như bị bóp nén lại trong đầu.

    “Dừng lại! Im lặng, im lặng,” Bà Seris ra lệnh, đột nhiên hét lên, nỗi hoảng sợ dâng lên ở bà ấy, điều mà tôi chưa từng thấy trước đây. Bên cạnh tôi, cô Lyra đang căng thẳng, bàn tay nắm chặt áo tôi run rẩy.

    “Thưa Bà Seris, tất cả chúng tôi đã thề với chính mình sẽ về phe bà hồi ở Alacrya,” Ông Sulla nói. “Giờ đây tôi sẽ không khiếp sợ trước tên Agrona và không bao giờ nữa. Không phải khi tôi—tôi…” Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt ông ấy, và ông ta nhăn nhó khi lời lẽ dường như không thể thốt lên. Một bàn tay ông ta bắt đầu gãi vào lưng, và nỗi kinh hoàng ngày càng hiện rõ trên nét mặt ông ta. Đột nhiên ông ta đang tự cào cấu chính mình, rên rỉ khe khẽ trong cổ họng, và tất cả những người gần đó đều lùi lại, kinh hãi.

    Với đôi mắt mở to kinh hoàng, ông ấy nhìn bà Seris, nhưng bà ấy đang lắc đầu. “Tôi xin lỗi, Sulla—tất cả các bạn. Tôi rất xin lỗi.”

    Chiếc áo sơ mi che phủ những ấn của ông ấy đang bốc khói, một luồng ánh sáng tỏa ra xuyên qua lớp vải. Khi luồng sáng này bốc cháy, thiêu đốt từ chỗ xương sống ra bên ngoài, ông ấy khuỵu gối xuống và hét lên. Một cơn gió nhuốm màu đen đột ngột thổi nâng ông ta lên khỏi mặt đất, xoay người vòng vòng và liệng ông ta trở lại mặt đất. Những lưỡi đao cả gió lẫn lửa trồi ra từ cơ thể ông ấy, vung vẩy máu thành một quầng tròn xung quanh thân, sau đó xoay tròn, xé toạc cơ thể ông ấy ra và làm im lặng tiếng rên rỉ đau đớn của ông ấy.

    Quá muộn rồi, tôi quay đi và nhắm mắt lại.

    “Làm dịu tâm trí của mọi người lại!” Bà Seris hét lên, cả hai bàn tay ấn xuống giữa không khí quanh người như thể bà ấy có thể dập tắt được nỗi kinh hoàng đang gia tăng. “Đừng trả lời hắn! Không nói to, không nói trong suy nghĩ của riêng mình, hãy giữ—”

    Có ai đó khác kêu lên, tôi không thể không nhìn. Một trong những người nhập phe cùng Sulla bị nhấn chìm trong ngọn lửa xanh thẫm, da người này đen sậm đi và mắt chuyển sang màu thạch khi người này cào xuống đất.

    Đám đông đồng thanh hét lên và lùi xa hơn khỏi nhóm nhỏ những người đã đủ can đảm đứng lên và hét lên từ chối mệnh lệnh của lão Agrona.

    Kinh hoàng, tôi cố làm theo mệnh lệnh của bà Seris, bóp nghẹt suy nghĩ của chính mình lại. Vô tình, tôi nhích lại gần cô Lyra, và cánh tay cô ấy quàng qua vai tôi, kéo tôi lại gần.

    Nhưng ánh mắt tôi lại tập trung vào một người. Anh trai của Tiểu thư Caera, Lauden, đang loạng choạng lùi lại sau vết đỏ thẫm của người đàn ông đó, Sulla. Người anh ấy dính đầy máu của ông Sulla, nhưng khuôn mặt anh ta trống rỗng, bối rối. Tôi nghĩ ngợi xa xăm rằng khuôn mặt của chính tôi chắc hẳn trông khá giống với anh ấy lúc này.

    Bên cạnh anh ấy, một người khác bắt đầu chết, ấn của họ bốc cháy và phép thuật của chính họ xé nát họ từ bên trong. Đôi mắt của anh Lauden nhìn xuyên qua đám đông để tìm cha mẹ anh. Người đàn bà kia đang khóc lóc thẳng thừng, cầu xin chồng khi ông ấy giữ bà ta lại không chạy đến chỗ con trai mình.

    Bụng tôi quặn thắt, quằn quại một cách kinh khủng trong người, nhưng dù tôi có muốn nhìn đi chỗ khác đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể. Tôi không thể.

    Và thế là tôi đứng nhìn, được bao bọc trong vòng tay an ủi bất ngờ của cô Lyra Dreide, khi những ấn của anh Lauden Denoir bùng nổ, năng lượng từ chúng đốt cháy áo sơ mi và da lưng. Mana tràn ra khỏi người anh như máu từ một con wogart bị làm thịt, bọt sủi ra từ phổi, mũi và miệng khi anh ấy nghẹn ngào và chết chìm trong mớ bọt đó. Một tĩnh mạch ở cổ anh ấy vỡ ra, phun tóe máu ra ngoài, rồi một tĩnh mạch khác, và rồi… và rồi thì cuối cùng tôi cũng nhìn đi chỗ khác.

    Trong một khoảnh khắc, tôi đã sợ điều tương tự cũng xảy ra với mình, nhưng khi tôi cảm thấy phát bệnh, thì chỉ có mật và bữa trưa gần tiêu hóa xong của tôi trào ra thôi, bắn tung tóe xuống đất và lên giày của tôi.

    “Ta đã trao cho các ngươi sức mạnh để dùng và nó là của ta. Chống lại ta bằng hành động, lời lẽ hay thậm chí chống trong suy nghĩ thôi, và phép thuật mà ta tặng cho các ngươi sẽ trở thành tai họa cho các ngươi. Những kẻ dũng cảm đầu tiên này, vì đã làm gương để thành ví dụ cho các ngươi, nên huyết tộc của chúng được tha cho tránh khỏi số phận tương tự, nhưng bất kỳ ai khác không vâng lời đều sẽ kết án lên cha, mẹ, con trai và con gái của chúng để chia sẻ chung kết cục đau đớn và khủng khiếp của bọn chúng.”

    Giọng nói này im lặng, nhưng sự hiện diện vẫn đang bám chặt vào khúc xương sống bên dưới lưng tôi. Trong khi đang lau miệng, tôi ngước lên, quay lại ngôi làng ngó và bắt gặp một cặp mắt đỏ đang cười.

    Tôi đứng như thể hóa đá, với nửa ống tay áo đang quẹt ngang môi và lưng khom xuống trong khi cố đứng thẳng lên, tôi nhìn chằm chằm vào tên Wraith kia. Con mụ Perhata, tôi nhớ ra rồi. Mụ đàn bà đã khuất phục được một gã Chúa tể.

    Có lẽ cảm nhận được nỗi phiền muộn của tôi, cô Lyra cũng quay lại, hít một hơi thật sắc gọn khi nhìn thấy mụ đàn bà này. “Cô Scythe Seris!” cô gọi gấp, vô tình lại hớ mồm theo thói quen gọi tước hiệu cũ.

    Toàn bộ đám đông rời mắt khỏi thi thể còn âm ỉ của những người đã chết, rồi nao núng quay lại khi nhìn thấy ả Wraith rình rập đằng sau họ, môi mụ ta cong lên thành một nụ cười nhếch mép, tư thế đứng và biểu cảm của mụ đều thoải mái, gần như uể oải. Năng lượng của khoảnh khắc đó râm ran dưới da tôi, dựng tóc gáy. Tôi không thể nhớ mình đã từng trải qua nỗi sợ hãi như vậy bao giờ chưa.

    Rồi thì bà Seris đã ở cạnh bên tôi. Những ngón tay của bà chạm vào vai tôi, như thể bà ấy đã giải thoát tôi khỏi một thứ bùa chú nào đó. Tôi bật dậy và lùi lại vài bước, té áp vào bãi ói của chính mình trong lúc tìm cách trốn đằng sau cô Lyra như một thằng nhóc.

    Con mụ Perhata nói: “Tao đã nói rồi mà,” hát vang lên. Mụ ta tung tăng đi một bước về phía trước, đôi mắt đỏ thẫm nhảy từ người bà Seris sang mớ xác chết rồi nhảy ngược lại bà ấy. “Đây là bọn lính của ngài Agrona, hiểu không? Và đã đến lúc ngài Chúa tể Tối cao sẵn sàng sử dụng chúng. Mệnh lệnh đã được đưa ra và chúng mày sẽ hành quân, như tao đã nói trước đây. Hoặc là…” Nụ cười của con mụ này trở nên sắc bén hơn, giống như con dao găm được rút ra khỏi hòn đá mài. “Dẫn bọn nó đến chỗ khác đi, Seris à. Bảo tụi nó từ chối đi, hay ở lại đây, hay làm bất cứ thứ gì ngoại trừ chính xác những gì ngài ấy ra lệnh. Mày biết chuyện gì sẽ xảy ra mà.”

    Tôi nhìn chằm chằm vào bà Seris, biết rằng bà ấy phải có cách nào đó để vượt qua chuyện này. Bà ấy phải làm vậy; nếu không thì mọi chuyện đã trải qua để làm gì cơ chứ?

    Bên cạnh tôi, cô Lyra cử động. “Cô Seris—”

    Bà Seris giơ bàn tay lên, nhanh như vụt một ngọn roi, và bà ấy nửa quay qua nhìn từ cô Lyra đến mọi người khác đang tụ tập ở đó, rồi ngó về phía đông và phía tây, chắc chắn đang nghĩ đến hàng nghìn tới hàng nghìn người Alacrya ở các khu trại khác. Có phải tất cả bọn họ đều đang trải qua điều tương tự? Tôi tự hỏi ở đâu đó trong tâm trí mình.

    Cuối cùng, bà Seris lên tiếng. “Thu thập những vũ khí và áo giáp mà chúng ta có. Chúng ta… chúng ta hành quân ra chiến trường.”

    GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR

    Cô Alice đặt bát canh hầm nấm vẫn đang bốc khói và tỏa ra mùi thịt đậm đà xuống bàn, rồi đẩy đĩa bánh quy mới nướng lại gần chỗ tôi. “Nào, ăn đi, cưng à. Ellie và con đều đã tập luyện rất chăm chỉ, cô thấy lo lắng về con đấy.”

    Tôi không khỏi bật cười khúc khích, nhưng đó là âm thanh từ sự cảm kích và vẻ ngạc nhiên hơn là kiểu đùa giỡn. “Cảm ơn cô, món này mùi thơm tuyệt thật đấy.”

    Và bữa ăn này cũng vậy nữa. Thật kỳ lạ, một bữa ăn đơn giản như vậy lại có vẻ…tươm tất, phức tạp và…có chất gia đình nữa. Tôi đã lớn lên với những đầu bếp riêng cho mình, những người sẵn lòng chuẩn bị một bữa ăn hoàn toàn riêng biệt cho từng thành viên trong gia đình tôi, nhưng đã lâu rồi mới có điều gì đó đơn giản như một bữa ăn mà đem tới cho tôi cảm giác đặc biệt như bữa nay.

    Em Ellie cũng cười lớn, húp xì sụp một muỗng đầy canh hầm, ánh nhìn của em ấy tập trung vào đâu đó sâu dưới đất chỗ chúng tôi ngồi. “Nhân tiện, hôm nay chị có gặp lão Gideon không? Ổng lại đốt rụi lông mày của mình nữa rồi!” Cô bé cười khúc khích và phun nước canh hầm trong mồm lên mặt bàn, điều này chỉ khiến em ấy cười nhiều hơn khi cô Alice trừng mắt nhìn cô bé.

    Tôi nói: “Chị biết, cái gã tội nghiệp đấy,” che nụ cười của mình sau bàn tay bận cầm thìa. “Và ông ta cũng làm việc rất giỏi nữa.”

    Cô Alice cố mỉm cười khi ném chiếc khăn lau cho em Ellie để dọn dẹp mớ hỗn độn của mình, nhưng cô ấy dường như không hoàn toàn chú tâm vào khoảng khắc này, và tôi nghĩ mình đoán được tại sao. Tuy nhiên, tôi không tò mò mà thay vào đó múc trong bát một thìa đầy, thổi nhẹ vào nước canh cho nguội.

    Cô nói: “Cô hy vọng thằng Arthur không sao,” mời chúng tôi cùng nghĩ ngợi.

    Tôi đặt thìa trở lại bát mà không nếm thử món canh hầm, rồi bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình. Cô chỉ quay lại nhìn tôi trong phút chốc trước khi tiếp tục đảo mắt đi chỗ khác, và tôi cảm thấy tội lỗi quằn quại trong lòng. Tôi vẫn chưa kể cho cô Alice hay em Ellie về cuộc trò chuyện của mình với Arthur. Anh ấy sẽ không vui khi biết em Ellie mời tôi cùng ăn tối…dù có lẽ ảnh sẽ còn buồn hơn nữa khi biết tôi đã nhận lời. Có lẽ đây là một phút nổi loạn của mình, hoặc là…

    Không, mày đang cô đơn, và mày đã chấp nhận một khoảnh khắc tử tế ngay cả khi lẽ ra mày không nên có, chỉ có vậy thôi. Tôi tự trách bản thân như thế.

    Tôi nói lớn: “Chẳng ai có khả năng đối mặt với bất cứ chuyện gì sắp xảy ra tốt hơn anh Arthur cả.” Khi cô Alice bắt gặp ánh nhìn của tôi lần nữa, thì lần này đến lượt tôi quay đi, nhét vội một thìa canh vào mồm và hối hận tức thì vì mô lưỡi nhạy cảm của mình như bị thiêu đốt. “Hààà,” tôi thở phì ra, tìm cách đổi chủ đề nói. “Dù sao thì con cũng rất ngạc nhiên khi em Ellie mời con ăn tối cùng. Con tưởng anh Arthur sẽ giấu hai người trong một căn hầm ở đâu đó chứ,” tôi nói nửa đùa nửa thật.

    “Lẽ ra hôm nay gã Windsom sẽ đến đón tụi em, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy hắn đâu cả,” Em Ellie giải thích, làm như thể đấy chẳng phải là vấn đề gì to tát. Tôi đoán là anh trai cô bé sẽ rất không đồng ý về chuyện này đây.

    “Cô chỉ…” cô Alice thở ra một hơi thật dài và gạt bát của mình sang một bên trước khi tiếp tục với dòng suy nghĩ trước đó như thể nó chưa hề bị gián đoạn gì cả. “Cô biết là thằng bé có hai đứa Sylvie với Regis đi theo, nhưng tụi nó… chà, tụi nó là một phần của thằng bé cũng như là suy nghĩ của chính thằng bé, con hiểu không? Cô lo rằng thằng bé sẽ cô đơn.”

    Lời nói đó làm tôi bất ngờ, giống như tiếng vọng về từ suy nghĩ của chính tôi mới chỉ vừa một phút trước đó. Tôi hắng giọng và lấy khăn ăn chấm nhẹ lên môi, không chắc phải trả lời thế nào nữa.

    “Chỉ là cái thế giới này đã đôn thằng bé lên đứng trên vũ đài này.” Cô Alice nhìn chằm chằm vào làn khói cuộn tròn đang chầm chậm bốc lên trên bát canh tôi đang ăn nhưng chẳng hề chú tâm vào nó. “Và thằng bé đang ở vị trí rất cao mà chẳng có ai bầu bạn cùng. Chẳng có ai hiểu được nó, ai đó cùng đồng hành. Thực sự không có.”

    Tôi nghiền ngẫm lời cô ấy nói, nghĩ xem về vấn đề đó liệu tôi—hay bất kỳ ai—có thể thành bạn cùng đồng hành được không. Hay tôi cũng chỉ là một trong số nhiều người đang ngước lên nhìn anh đứng trên vũ đài đấy.

    Sau một nhịp im lặng, tôi mở miệng định nói lời an ủi mà vẫn chưa quyết định được mình phải nói gì, nhưng hết thảy những gì phát ra chỉ là tiếng thở hổn hển rời rạc. Hơi ấm tỏa ra từ những cái ấn của tôi, và mana tôi dường như bị lôi giật làm phồng lên, chỉ kiểm soát được phân nửa.

    Và rồi tôi nghe thấy giọng nói đó, có vẻ khẩn cấp và xâm phạm sự riêng tư. “Hỡi những đứa con của tộc Vritra, các ngươi đã đợi. Các ngươi đã thật kiên nhẫn chờ thời của mình và bây giờ sự chờ đợi lâu dài đó đã kết thúc rồi.”

    (Nguyên văn: “And then I heard the voice, unguent and violating.” có vẻ tác giả đánh máy sai từ “urgent” thành “ungent”. Từ “violating” các bạn hãy hiểu là cách người phương tây mô tả một hành động vốn không có từ để diễn tả trong tiếng Việt. Ví dụ như bạn đang ngồi mà ai đó bất thình lình ghé vào tai bạn từ đằng sau và nói gì đó làm bạn giật mình bất ngờ thì nó là “violating voice”)

    Tôi mở to mắt ra nhìn em Ellie cùng cô Alice với vẻ kinh hoàng. Cả hai người họ cũng đều ngó ngược lại tôi, điều đó chỉ phản ánh thêm về vẻ bối rối ngày càng tăng. Tôi đứng lên đẩy ghế đang ngồi ra khỏi bàn, loạng choạng đi về phía cánh cửa dẫn ra phòng khách, nhưng khi giọng nói này lớn dần, thì khả năng kiểm soát của tôi dường như yếu đi, và gần như tôi cũng không đến kịp chỗ trống giữa phòng khách khi đổ gục người vào khung cửa, tôi nhìn mông lung trong không gian căn phòng như thể đang thấy khuôn mặt của gã Agrona trong hình chiếu, thấy vẻ nhếch mép nhạo báng lúc hắn nhìn xuống tôi khi tiếp tục giải thích mọi thứ.

    “Không, không, điều này là không thể. Tôi sẽ không—không thể!” Tôi thở hổn hển, lao về phía cửa chính.

    Một hình thù to cồng kềnh màu nâu xuất hiện trước mặt tôi, tôi tông phải và nảy bật ra khỏi bức tường lông lá này, ngã ngửa ra sau, chỉ hiểu được một nửa. Sinh vật dạng gấu cau có này phát ra một tiếng gầm nho nhỏ đầy vẻ nguy hiểm khi trông nó lờ mờ trên đầu tôi.

    “Boo!” Em Ellie hét lên kinh hoàng. “Cậu đang làm cái—”

    “Tìm thằng Arthur Leywin. Hãy tìm thằng Lance mà bọn chúng tự phụ gọi là Godspell và mang hắn đến cho ta. Nếu được thì còn sống, còn không thì mang lõi của hắn đến cũng đủ rồi. Đừng khước từ yêu cầu của ta.”

    “Anh Arthur…” Tôi rên rỉ. Anh ấy đã biết trước, nhưng bằng cách nào chứ? Làm sao anh ấy có thể đoán trước được chuyện này? Tôi nói: “Con phải ra—ra khỏi đây,” nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhỏ, bóng loáng và đen nhánh. “Nhưng con sẽ không làm thế. Con không làm. Con từ chối. Con thà chết còn hơn.”

    “Ch-chị Caera?” Em Ellie lắp bắp, lảng vảng bước tới lui trên đầu và sau lưng tôi. Tôi gần như cảm thấy được bàn tay cô bé với về phía tôi, lạnh lẽo cứng đờ ngoài tầm với. “Có-có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

    Trong lúc hàm răng cắn chặt, tôi gắng giải thích, nhưng một cơn đau trỗi dậy đột ngột và sức mạnh từ chuỗi ấn của tôi khiến lời nói biến thành tiếng hét. Tôi té ngửa ra, quằn quại. Cô Alice tóm lấy em Ellie và lôi cô bé đi, nhóc Boo gầm lên và nhảy qua tôi, đứng xen giữa cô Leywin và cơ thể tôi đang nằm.

    Cơ thể tôi… nhưng liệu có phải cơ thể tôi không nhỉ? Hay huyết thống Virtra của tôi đã biến nó thành cơ thể của gã Agrona? Hay thậm chí giờ nó còn là cơ thể nữa hay không? Hay hắn đã biến tôi thành vũ khí, thành một quả bom? Và tôi đã tự cấy mình vào chính xác chỗ mà tôi không nên đến. Tôi sẽ chửi thề um lên nếu thốt ra được lời nào đấy trong cơn đau này.

    Tâm trí tôi chợt lóe lên chỉ chừng một giây khi nghĩ về huyết tộc nhận nuôi mình—à gia đình mình—và tôi vô cùng hy vọng rằng họ vẫn ổn, nhưng ngay cả ý nghĩ đấy cũng bị nuốt chửng khi một cơn gió bắt đầu thổi quanh tôi, khiến cơ thể tôi nửa xoay đi rồi nâng bổng tôi lên và đập mạnh vào tường. Những bàn chân gấu nặng nề ghim tôi xuống sàn, răng nhe ra trên mặt tôi. Tôi cảm thấy có lưỡi đao gió cắt một lằn trên má mình.

    “Chạy đi!” Tôi thở hổn hển, đứt quãng và tuyệt vọng. “Làm ơn đi, mọi người phải—”

    Đôi bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay tôi, tôi nhìn sang thì thấy em Ellie đang quỳ cạnh mình, nước mắt vô tình lăn dài trên má.

    “Agrona—hắn đã biết—đang tìm anh Arthur—sử dụng người Alacrya hiện đang ở Dicathen—” Tôi lắp bắp, vất vả nói ra từng từ. “Chuỗi ấn của chị—sử dụng chuỗi ấn của chị—-”

    Việc có em Ellie hiện diện bên cạnh giống như có một loại dầu gió xoa dịu làn da đang bỏng rát của mình, nhưng ngay khi tôi vừa nhìn cô bé, một lưỡi đao gió đã chém qua cánh tay em ấy. Cô bé nhăn mặt, và tôi cố thoát khỏi sự kiểm soát này, nhưng tôi thiếu sức mạnh.

    Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt của chính mình. Tôi cần em ấy hiểu việc này, tôi cần hai người họ chạy đi.

    Tôi tuyệt vọng nghĩ, mình sẽ không biến thành lý do khiến anh Arthur mất gia đình. Sau những gì đã xảy ra, sau những điều anh ấy đã nói, tôi sẽ không biến thành lý do đấy. Tôi không thể biến thành lý do đấy được.

    Và rồi thì…em Ellie ở đây, em ấy không chỉ hiện diện bằng xương bằng thịt mà còn cả mana của em nữa, đẩy nó vào trong tôi. Cô bé đang chạm vào người tôi, xoa dịu nó và làm nguôi đi cơn bão trong đầu tôi. Nó bật lại em ấy, sự kích động của nó đã bị kiềm chế nhưng chưa bị dập tắt. Mẫu chú phép của em ấy là một mẩu phép thuật tuyệt vời, nhưng cô gái thiếu niên này không thể tự mình chống lại sức mạnh phi thường của gã Agrona Vritra và mong đợi đánh bại nổi hắn. Tôi biết rất rõ điều này.

    À mẫu chú phép! Tâm trí tôi chao đảo, những suy nghĩ của tôi chỉ liền mạch với nhau chừng phân nửa thôi.

    Những chuỗi ấn Alacrya của tôi đang nuốt chửng mana của tôi, kích hoạt và giải phóng các chú phép vốn được nén trong mớ ấn này vào lại cơ thể tôi. Nhưng mẫu chú phép mà tôi nhận được ở Dicathen thì lại nằm im lìm, bình thản…

    Khi em Ellie cố kiểm soát lượng mana đang gây tự hủy, tôi bung lõi của mình và đẩy mana ra. Cố đẩy lượng mana mà tôi còn kiểm soát được vào ngập tràn trong mẫu chú phép này nhiều nhất có thể, và cô Alice thở hổn hển. Tôi mở mắt ra và thấy những ngọn lửa ma quái đang nhảy múa khắp cơ thể mình. Cô Alice nao núng lùi lại ngay khi hàm Boo chạm tới họng tôi.

    “Boo, đừng!” Em Ellie hét lên, và sinh vật này do dự dừng lại.

    “Lửa này—không gây đau…” Tôi thở hổn hển, nhưng không thể nói nhiều hơn thế nổi.

    Mặc dù tôi đã liên tục luyện tập với mẫu chú phép mới suốt nhiều tuần, nhưng giờ đây ngọn lửa vẫn tràn ra quanh tôi và lan khắp sàn vô định hướng. Căn phòng này biến mất dưới làn lửa, nên chỉ còn lại tôi, cô Alice, em Ellie và nhóc Boo đang túm tụm lại giữa một đám cháy không tỏa nhiệt. Và…đôi chút áp lực căng thẳng đã giảm bớt khi lượng mana bị lôi qua các ấn khác trên lưng trở nên ít đi.

    Gió giật mạnh chỗ gót chân, và một cẳng chân tôi bị bẻ cong lên bất thường kèm theo tiếng gãy xương và rách thịt khiến mật trào ngược lên họng. Ngọn lửa chớp tắt dần và gió bung mạnh, đẩy bay em Ellie đi. Toàn bộ xương xẩu còn lại của tôi kêu cọt kẹt khi nhóc Boo dồn toàn bộ trọng lượng người nó đè xuống, ghìm tôi xuống sàn ngay trong lúc những cơn gió đang ào ào thổi nhằm tìm cách xé tôi thành từng mảnh.

    Tôi gắng vượt qua cơn đau, tiếp tục truyền mana vào mẫu chú phép mới, rồi thì những bàn tay nóng bỏng áp vào mặt và cổ tôi, một luồng ánh sáng bạc tràn ngập người tôi và phép thuật chữa thương tràn qua thân tôi. Cơn đau ở lưng và chân tôi dịu đi. Em Ellie lại ở đây lần nữa, ý chí của cô bé dâng trào chống lại lời nguyền đang kích hoạt bên trong cơ thể tôi, sức mạnh từ chính mớ chuỗi ấn của tôi đang cố xé tôi thành từng mảnh.

    Nhiều mana tràn ra thành ngọn lửa ma quái, đốt cháy sạch tất cả. Tuyệt vọng và điên cuồng, tôi cũng kích hoạt cả chiếc còng bạc, phóng những cây gai bạc mỏng ra bay lướt quanh tất cả chúng tôi, truyền vào chúng mọi mana mà ý thức đang mất tập trung này của tôi còn có thể kiểm soát được.

    Và khi lõi của tôi trống rỗng, tôi cảm thấy những ngón tay thăm dò tạo từ mana thuần của em Ellie ngày càng mạnh và siết chặt. Cô bé đang giữ kiểm soát, kìm hãm mana của tôi lại trong khi tôi đốt cháy chúng, cố làm cạn sạch nhiên liệu cần thiết dùng để tung ra các đòn tấn công.

    Cẳng chân tôi di chuyển và bật lên về lại vị trí cũ. Một vết cắt đẫm máu ở hông mà nãy tôi chẳng để ý đã được liền kín lại. Lõi tôi đau nhức khi tôi nghiền vắt đến từng vi hạt mana cuối cùng của chính mình.

    Đợt tung đòn phép kết thúc cũng đột ngột như khi nó bắt đầu vậy, cơ thể tôi đang thanh lọc bất kỳ chỗ bệnh tật nào gây ra cuộc tấn công kia.

    Em Ellie và cô Alice tiếp tục làm việc, đảm bảo cho cơ thể tôi được chữa lành và lượng mana còn sót lại trong các mạch dẫn của tôi vẫn được kiểm soát, còn nhóc Boo nhẹ lùi lại, rút ​​chân gấu ra khỏi người tôi. Xương đòn gánh của tôi liền lạc với nhau và đang lành lại khi cô Alice chạm vào.

    Nhiều phút đã trôi qua sau khi tất cả chúng tôi nằm thành đống, khó thở và ướt đẫm mồ hôi, trước khi cô Alice lên tiếng phá vỡ sự im lặng. “Caera, con ổn không?”

    Tôi chỉ ậm ừ đáp lời khẳng định, không chắc mình thực sự “ổn” đến mức nào nữa.

    Cô ấy nuốt khan và liếc em Ellie trước khi tiếp tục. “Con… à thì, con nói… về thằng Arthur.”

    Tôi đột nhiên cứng người khi giọng tên Agrona một lần nữa tràn ngập tâm trí. “Ta đã trao cho các ngươi sức mạnh để dùng và nó là của ta. Chống lại ta bằng hành động, lời lẽ hay thậm chí chống trong suy nghĩ thôi, và phép thuật mà ta tặng cho các ngươi sẽ trở thành tai họa cho các ngươi. Những kẻ dũng cảm đầu tiên này, vì đã làm gương để thành ví dụ cho các ngươi, nên huyết tộc của chúng được tha cho tránh khỏi số phận tương tự, nhưng bất kỳ ai khác không vâng lời đều sẽ kết án lên cha, mẹ, con trai và con gái của chúng để chia sẻ chung kết cục đau đớn và khủng khiếp của bọn chúng.”

    “Không, ôi thần Vritra ơi, không…” Lão Corbett, bà Lenora, thằng anh Lauden và những người khác. Tất cả họ đều đang gặp nguy hiểm. Bởi vì tôi.

    Tôi gắng ngồi dậy nhưng cô Alice ấn một tay lên vai tôi. “Nằm nghỉ đi, Caera. Con cần phải—”

    “Thằng Vajrakor,” tôi rên rỉ, gạt tay cô ấy sang một bên và tiếp tục rán sức đứng lên. “Con phải cảnh báo bọn rồng. Tụi nó cần phải biết.”

    Cô Alice chớp mắt ngạc nhiên, nhưng em Ellie đã đứng lên và nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng thẳng dậy. “Em sẽ đi cùng chị.”

    “Tất cả chúng ta sẽ cùng đi,” Cô Alice nói chắc nịch, biểu cảm che chở và mãnh liệt của tình yêu làm nét mặt cô đanh lại. Không chờ được đồng ý hay thậm chí chờ mọi người hiểu ý, cô tiến về phía cửa.

    Tôi loạng choạng theo sau, em Ellie giúp dìu tôi đi.

    Toàn bộ cơ thể tôi như phản đối việc bước đi, nhưng tôi chạy lao theo cô Alice, băng qua những hành lang loằng ngoằng như mê cung trong Viện Earthborn, ra đến thành phố Vildorial, và bước lên đoạn đại lộ dài dẫn tới Lodenhold, là cung điện của người lùn.

    Tim tôi thắt lại khi thấy hành lang bên ngoài đầy những người lùn đang bàn tán một cách lo lắng. Chẳng ai cản lại ngay cả khi chúng tôi bước vào phòng ngai vàng.

    Căn phòng trống rỗng. Bọn rồng biến mất rồi.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt: Seth chứng kiến thảm sát còn Ceara ngồi ăn cơm với mẹ chồng.
    2. 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    3. 3. Ver.1: Feb-25th-2024; Ver.2: Apr-25th;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...