Bị bỏ rơi
Tên gốc: "Chapter 460: Abandoned"
GÓC NHÌN CỦA NICO SEVER
Lúc phép thuật của thiết bị dịch chuyển di động bao bọc người chúng tôi, rồi cả hai bị kéo xuyên không gian đến điểm đích vốn đã được lập trình sẵn, tôi lại chú tâm đến cảm giác đau nhức thấu xương đang bóp chặt lấy ngực mình giống một cơn đau tim kéo dài. Thật là ngu ngốc—và yếu đuối, quá ngu ngốc yếu đuối. Thực ra không phải giọng điệu sắc lẻm của Cecilia hay tính kiên nhẫn ngày càng giảm sút của em ấy làm tôi cảm thấy mình như một con chó bị đạp tận hai lần rồi đang ngoắc đuôi theo sau em ấy vậy…
Không, điều thực sự làm tôi thấy khó chịu là việc mình luôn cảm thấy bị đối xử thế này là xứng đáng. Tôi không tin vào cái thứ nghiệp báo kiểu như bất kỳ biểu hiện thật sự nào của kết quả cũng đều dựa trên lòng tốt vốn có trong hành động của ai đó.
Nhưng mỗi lần em Cecilia cáu kỉnh với tôi, tôi lại nhớ đến chính mình trong những ngày đầu em ấy tái sinh—em có đều cả hai phần tuyệt vọng và sợ hãi—và thứ phép thuật giả kim đầy độc hại cho cảm xúc kia làm sao mà lại dẫn đến sự độc ác thi thoảng xảy ra với em ấy như vậy, người mà tôi đã làm mọi thứ—đã cho đi mọi thứ—để gặp lại trong kiếp này chứ.
Em đã nói dối tôi, giấu tôi nhiều điều… nhưng tôi cũng đã làm điều tương tự với em ấy từ trước. Tôi đã giúp thằng Agrona làm xấu đi ký ức của em và cấy những ký ức giả vào tâm trí em ấy, xây dựng bản thân mình thành một anh hùng trong truyện cổ tích ở kiếp trước của em, loại bỏ Grey và đưa bản thân vào mọi chỗ tích cực trong suốt cuộc đời ngắn ngủi và đầy bất hạnh của em ấy.
Kèm sự thình lình đến gai người, chúng tôi xuất hiện trong phòng tiếp nhận dịch chuyển gần chân pháo đài Taegrin Caelum. Một loạt chuyển động và tiếng ồn ào phát ra chào đón chúng tôi khi binh lính và người hầu vội vã làm tư thế chào, rõ là mất cảnh giác trước việc chúng tôi xuất hiện. Theo thói quen, ánh nhìn của tôi lướt qua các khuôn mặt, tìm gã Draneeve, chỉ để rồi ngay sau đó tôi chợt nhớ ra rằng anh ta không còn ở đây và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Tôi đã giúp anh ta chạy trốn.
Tôi đã giúp anh ta. Sau khi đối xử tồi tệ và tàn nhẫn với anh ấy, tôi đã giúp anh ấy thoát khỏi cuộc đời khốn khổ phải sống để phục vụ tên Agrona.
Nhìn mái tóc màu xám kim loại của em Cecilia tung bay khi bước nhanh ngang qua những người hầu đang ngạc nhiên, tôi gồng người lại, ôm lấy nỗi đau và chôn nó vào sâu trong lòng. Tôi đã làm em Cecilia thất vọng hết lần này đến lần khác, đầu tiên là ở kiếp trước của bọn tôi, nơi tôi đã để em bị bắt đi và không kịp tìm lại. Và rồi lại lần nữa, cuối cùng, khi tôi đã ở ngay đó, nhưng tôi chỉ nhìn Grey đâm xuyên qua em…
Khi bước theo em Cecilia lên cầu thang, tôi lỡ hụt chân, miệng vô tình thở hắt mạnh ra. Em quay lại nhìn tôi với vẻ quan tâm, nhưng tôi xua tay đi, và em đi tiếp, xông về phía trước kèm một cơn háo hức và căng thẳng.
Khi biết rằng Grey không cố ý sát hại em ấy, tôi vẫn còn chưa tin được sự thật ấy. Trong lòng tôi co rúm lại khi nghĩ về tất cả những điều mình đã làm, cho rằng khoảnh khắc em ấy chết là lời biện minh cho những hành động khủng khiếp nhất. Suốt nhiều năm, khi còn ở Trái đất, tôi đã nuôi dưỡng lòng căm thù này, chờ đợi thời cơ trong khi lên kế hoạch lấy mạng Vua Grey để trả thù… và rồi ở đây, khi được tái sinh, chẳng phải tôi đã coi việc hủy diệt Grey và tái sinh Cecilia là mục đích cả đời mình sao?
Một ký ức tự nhiên dâng lên ngay trong tâm trí. Trong đó, tôi đang quỳ trước một lớp khiên phép, mắt chớp chớp và dụi với vẻ hoài nghi. Qua lớp rào chắn phép này, tôi đang nhìn vào một bóng người, hy vọng đây chỉ là thị giác bị ánh sáng lừa, hóa thành ảo giác, hóa thành nhầm lẫn, nhưng rồi mọi thứ như hiện thấy, không thể nhầm lẫn được mái tóc màu kim loại đó, thậm chí còn bệt lại vì dính máu với bụi bặm.
Tâm trí tôi quay cuồng nghĩ ngợi khi vật vã để hiểu rằng Tessia đang ở đó, giữa cuộc tấn công vào Học viện Xyrus, trong khi đáng lẽ cô ta phải ở cùng Arthur. Draneeve và tên Lucas Wykes đã bắt được cô ấy, sẵn sàng để…
Tôi đã rất tức giận. Rất sẵn sàng giết chóc. Chẳng phải tôi đã lặp đi lặp lại điều đó khi cái tôi Alacrya bị kìm nén cào cấu xé toạc bề ngoài tâm trí đang che phủ nó sao? Mớ cảm xúc này dữ dội đến mức phá vỡ lớp bùa khóa mà gã Agrona đã đặt vào tâm trí tôi, nhưng tại sao cơ chứ?
Tôi ngừng leo tiếp và dựa vào tường cầu thang. Những ký ức này chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Tôi cần phải tiêu hóa được chúng, để hiểu điều gì đó, một chi tiết nào đó về hành vi của chính mình.
Phía trước, em Cecilia dừng bước và quay lại, những ấn xăm cổ tự nổi bật trên làn da, nhưng tôi không thấy em ấy. Tôi nhìn kỹ hơn nhưng không thấy em Cecilia…chỉ thấy Tessia Eralith.
Sự thật là Tessia đã rất quan trọng với tôi đến nỗi việc chứng kiến cô ta cận kề cái chết cũng đủ để phá vỡ bùa chú do chính tên Agrona cấy vào tâm trí. Nhưng không phải vì tôi thân thiết với Tessia. Không… đó là Arthur. Tôi biết cô ấy quan trọng với cậu ấy như thế nào, và cậu ta đã—đã—rất quan trọng với tôi…trong suốt cuộc đời mình…
Giống như hồi ở Trái Đất Grey đã từng quan trọng với tôi ra sao. Ít nhất là cho đến khi em Cecilia đến.
Bạn thân nhất của tôi. Người anh em với tôi. Và…tôi đã ghét cậu ta, cố giết cậu ấy…vì một việc mà cậu ấy thậm chí còn không làm.
“Anh Nico? Thôi nào, chúng ta cần… ủa anh Nico? Có chuyện gì vậy?” Vẻ thất vọng của Cecilia tan biến thành sự dịu dàng khi em ấy bước ngược xuống cầu thang về phía tôi. Tay em giơ lên, chạm vào tóc tôi, nhưng em dừng lại chỉ vì ngại chạm vào tôi.
Mặt tôi nhăn nhó cố không rơi nước mắt. “Em đã bỏ rơi anh.”
Miệng Tessia nhếch lên thành nhăn lại thấy rõ. “Nico, em ở ngay đây. Em không có rời bỏ anh.”
Tôi lắc đầu, cố gắng kiểm soát giọng mình. Tôi phải nuốt nước bọt đến hai lần mới thốt nên lời: “Anh đã làm mọi thứ có thể để cứu em nhưng em lại bỏ anh lại phía sau. Em đã từ bỏ anh. Em có biết cuộc sống của anh đã đau khổ thế nào sau khi em chết không?”
Lông mày em nhíu lại, mũi nhăn lại khi vẻ cau mày khiến lông mày vạch thẳng thành một đường ngang trên khuôn mặt elf của em ấy. “Đau khổ hơn cuộc sống của chính em trước khi em chết à?” Vẻ hối hận ngay lập tức ngập tràn trên nét mặt em, và em thở ra một hơi run rẩy. “Anh chưa bao giờ kể cho em nghe về cuộc sống của anh sau…ở Trái Đất.”
(Nguyên văn: “You’ve never told me about after…on Earth.” Chỗ này trong văn bản gốc, Cecil đã cố tình né tránh không nói rõ thành lời hai thứ, một là “về cuộc sống của anh” và hai là “sau cái chết của em”. Cách hành văn thể hiện Cecil né động chạm đến hai cụm từ này)
Tôi trả lời: “Chuyện đó dường như chẳng có nghĩa lý gì cả,” giọng rên rỉ nhỏ đến mức gần như xấu hổ khi nghe thấy.
“Không, em cho là không. Em…” Em ấy ngập ngừng, nuốt khan. “Dù việc đang làm đáng giá cỡ nào đi nữa, thì em đã nghĩ rằng mình đang bảo vệ anh.” Vẻ mặt em đột ngột dịu đi, một bên lông mày hơi nhướng cao hơn bên còn lại. “Ta đã có nhiều ngày—nhiều tuần—để nói về chuyện này. Em hiểu rằng anh đang sôi sục trong cơn giận của mình, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, nhưng giờ không phải là lúc—”
“Cecilia!” Tôi gào lên, giọng bị khuếch đại vang hơn vì không gian kín ở đây.
Em hóa nao núng, và biểu cảm tổn thương này thuần là của Cecillia khi em ấy đột nhiên đột nhiên thay đổi trong mắt và tâm trí tôi, không còn là hình ảnh của Tessia Eralith mà một lần nữa lại là Cecilia—em Cecil của tôi.
Tôi thở ra: “Anh xin lỗi,” nghẹn ngào vì đau đớn và tuyệt vọng khi bị nghe thấy những lời này. “Anh chỉ…Grey. À Arthur. Anh—cậu ấy…” Tôi lắc đầu, cố khơi thông vẻ rối rắm khỏi cái đầu ngốc nghếch của mình. “Anh không chỉ mất em. Anh cũng đã mất cậu ấy nữa, và nếu không có hai người, anh…không biết nữa. Anh đã lạc mất chính mình.” Tôi nhắm mắt lại chặt đến nỗi bắt đầu xuất hiện các đốm đom đóm sau mi mắt.
Những ngón tay mềm mại đan vào bàn tay tôi, và mắt tôi bừng mở. Khuôn mặt em Cecilia chỉ cách mặt tôi có một inch, đang đứng trên tôi một bậc thang nhìn xuống. “Em xin lỗi, em chỉ không biết phải nói với anh như thế nào nữa. Đó cũng là… một cú sốc với em. Phải mất… quá lâu để phân biệt ra được đâu là ký ức thật và cái nào là bị cấy vào.”
Tôi nao núng trước lời em nói, nhức nhối như bị con ruồi săn có độc cắn phải.
Quai hàm em Cecilia há ra mà không thành tiếng khi em ấy dường như đang vất vả lựa xem nên nói gì, rồi thì ánh mắt em đờ đẫn và trống rỗng, như thể đang nhìn vào suy nghĩ trong tâm trí.
Khi em không nói gì sau vài giây dài, tôi hắng giọng. “Cecil?”
Em ấy tỏ vẻ chế giễu và đầu lắc nhẹ, hơi nghiêng như thể đang nghe điều gì đó từ đằng xa.
Tôi siết chặt bàn tay của em vẫn đang nắm lấy mình, và ánh mắt em chùn lại rồi nhảy về phía tôi.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Tôi hỏi với vẻ căng thẳng, chợt lo lắng cho em.
Cecilia cắn chặt hàm khi nghiến răng. “Không có gì, không sao đâu.” Em nhẹ lắc đầu và ấn ngón tay vào thái dương, trông có vẻ đau nhức. “Ta chỉ cần tìm lão Agrona và em sẽ giải thích mọi thứ.”
“Anh…hẳn rồi. Được thôi.”
Chầm chậm, em Cecilia lại bắt đầu nâng người lên, nắm chặt tay tôi và kéo tôi theo sau em ấy. Tôi để mình bị lôi theo, cảm xúc kiệt quệ và đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng. Có quá nhiều thứ phải nghĩ. Tôi biết chưa đủ, thiếu kiến thức để đưa ra quyết định. Nỗi sợ hãi rằng tên Agrona đang nói dối chúng tôi vẫn đọng lại trong ruột gan như sữa vón cục, nhưng tôi không chắc được bất cứ gì.
Có một nỗi sợ hãi rõ nét đang dần thành hình trong suy nghĩ của bản thân. Tôi đã nhìn thấy: em Cecilia đang tiến đến mức gay gắt như thế này. Hành vi của em ấy ngày càng trở nên thất thường, vẻ tự nghi ngờ đang len lỏi ra trong suy nghĩ. Làm Di Sản là quá nhiều áp lực; ở thế giới này điều đó cũng chẳng khác gì. Tôi biết linh hồn của Tessia Eralith vẫn in sâu vào tâm trí em như một dấu tích, nhưng em sẽ không nhờ tên Agrona giúp xoa dịu giọng nói đó nữa. Nếu em ấy để hắn ta vào tâm trí như thế, hắn có thể sẽ nhìn ra những lời nói dối.
Những suy nghĩ này là quá nhiều, thế nên tôi tập trung vào điều mà mình luôn có: vào chính em Cecilia. Cảm giác làn da em chạm vào tôi, cơ thể em lắc lư khi leo cầu thang trước mặt, có một phần nhận thức đích thật mà bản thân tôi luôn tuyệt đối chắc chắn: Tôi sẽ làm bất cứ gì cần thiết để đảm bảo chúng tôi sống cùng nhau. Nếu thế giới này phải cháy rực để cuộc sống mới của chúng ta bắt đầu, thì cứ vậy đi—
Ngoại trừ việc, ngay khi có suy nghĩ này—một ý nghĩ cũ đã thành lối mòn ăn sâu vào tâm trí—tôi vẫn phải tự mình nghĩ lại đến lần thứ hai. Tôi không cho phép mình đào sâu hơn vào nó, không muốn đối mặt với câu hỏi rằng, chính xác thì, tôi sẽ làm gì hoặc không làm gì để đảm bảo rằng tầm nhìn của chúng tôi sẽ thành hiện thực đây. Chuyện này quá khó khăn và đau đớn. Và tôi không thể nghĩ đến sự thật rằng có thể có một lằn ranh về mặt năng lực ở ngoài kia, tuy vô hình nhưng đã hằn sâu trong đất, thứ lằn ranh mà tôi không vượt qua nổi.
Em Cecilia dẫn tôi đến khu chái nhà riêng của tên Agrona, lướt qua cả hàng lính canh với người hầu, mở các cánh cửa bị khóa bằng mana chỉ bằng một cái vẫy tay dễ như tôi phủi mạng nhện vậy. Khi không tìm thấy tên Agrona đang chờ chúng tôi ở bất kỳ nơi nào em nghĩ tới, em ấy dẫn tôi xuống một chuỗi mê cung gồm các đường hầm và phòng ốc mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Tôi hỏi: “Chúng ta đang ở đâu thể?” lập tức cảm thấy không thoải mái.
“Em nghĩ là một kiểu kho cổ vật nào đấy,” em nói tức thì. “Lần trước ghé chỗ này em đã tìm ra ông ta ở đây, hoặc ông ta đã tìm thấy em. Lão hẳn phải ở đâu đó dưới đây thôi.”
Cecilia không mở bất kỳ cánh cửa nào khi chạy vòng quanh cả, rõ ràng em ấy đang điều hướng chọn lối đi bằng cảm giác về mana của mình. Bất chấp cảm giác tò mò dữ dội nhưng đầy nguy hiểm đang tích lũy dần qua mỗi cánh cửa mà chúng tôi đi ngang, tôi vẫn đi theo bước tiến ngày càng mạnh mẽ của em, để bản thân bị lôi đi như một đứa trẻ đang sợ hãi.
Sau hơn hai mươi phút hoặc hơn đi vòng quanh hệ thống rộng lớn gồm nhiều hành lang và các căn phòng nhỏ, em Cecilia bắt đầu đi chậm lại, vẻ cấp bách lục tìm tên Agrona lộ ra khỏi người em ấy khi rõ là hắn ta không có ở đây. Chúng tôi im lặng thêm một lúc nữa, và tôi cảm nhận được một suy nghĩ nào đó đang sôi sục sau biểu cảm của em. Sau đó, tiến tới chỗ đó như thể em ấy đang sợ thứ ở bên trong, em ấy dừng lại trước một trong nhiều, rất nhiều cánh cửa ở nơi này.
“Chính là nó,” một lúc sau em nói, giọng thiếu quả quyết.
“Cái gì?” Tôi hỏi trước khi kịp hiểu ra. “Cái bàn khắc cổ tự à? Cái bàn mà em đã rút ra lượng mana đấy hả?” Em ấy từng kể với tôi rằng em đã tìm thấy nó nhưng không nói nhiều chi tiết về nó cho tôi nghe và cũng không có cơ hội tìm lại nó trước khi bọn tôi bị gửi đến Dicathen.
Tôi lập tức với tay tới chỗ cửa, nhiều giờ suy nghĩ và nghiên cứu về mẩu mana mà em ấy đã cho tôi xem giờ lại hiện lên trong tâm trí tôi và đẩy mọi suy tư khác ra ngoài.
“Khoan đã,” em nói, kéo tôi lại ngay. Đôi mắt màu lam ngọc lấp lánh, và em ấy cắn môi lo lắng. “Ta có nên vào không?”
Tôi nói: “Tất nhiên rồi!” hào hứng khi được tận mắt chứng kiến tác phẩm ếm phép này. “Nếu nó trả lời cho câu hỏi của chúng ta…”
“Nhưng nếu câu trả lời không…tốt thì sao?” em hỏi, và tôi chợt hiểu ra.
“Vậy thì càng có nhiều lý do để chúng ta nên biết.”
Quay lại phía cửa, tôi mở nhẹ và bước vào. Căn phòng này được chiếu sáng lờ mờ bằng nguồn phát không rõ ở đâu và trống rỗng ngoại trừ cái bàn vật tạo tác mới được đề cập tới. Một chiếc bàn được chế tạo và chạm khắc tinh xảo, dài sáu feet, ngang khoảng ba feet, chiếm gần như trọn không gian phòng. Nó được phủ đầy các cổ tự bị khắc sâu vào lớp gỗ cứng bóng loáng. Mớ cổ tự chạy dọc khung rìa trên mặt bàn thành nhiều hàng dày đặc chữ, rồi dường như mớ chữ đấy tập trung ở một số vị trí nhất định trên bề mặt bàn.
Tôi kích hoạt ấn regalia của mình, và chiếc bàn sáng lên với những hàng kết nối và hiểu biết khi phép thuật này cố giúp tôi giải mã ý nghĩa tổng hợp của các cổ tự. “Những cổ tự gom lại nhóm này, ở đây, ở đây và ở đây… nếu em nằm lên trên chúng, chúng sẽ ở bên dưới đầu, phần lõi và dưới cột sống.” Tôi lướt các ngón tay dọc theo những cổ tự đấy, tỏ vẻ thắc mắc.
“Mẩu cổ tự này có vẻ là một nhóm loại lưu trữ mana—à không, không lưu trữ mana. Là di chuyển hoặc bắt giữ mana lại, có lẽ thế.” Tôi quay sang em Cecilia đang đứng ở ngưỡng cửa, trông vẫn lo lắng. “Có thể nó đã giúp em chứa đựng mana sau khi lõi bị hỏng, nhưng điều đó có vẻ trái ngược với những gì anh hiểu về Giai đoạn Hợp Nhất. Và bên cạnh đấy, mớ cổ tự còn lại quá phức tạp nếu chỉ có nhiêu đó thôi. Em đã đúng, những thứ này thực sự không giống bất kỳ thứ gì anh từng thấy trước đây. Có lẽ nguồn gốc của nó từ tụi asura ư? Một cấu trúc sử dụng chuỗi phép có nguồn gốc từ loài basilisk và không được truyền vào cho xã hội người Alacrya chăng?
Tôi tiếp tục lẩm bẩm với chính mình khi dò tìm từ cụm này sang cụm khác, từ cổ tự này đến sang cổ tự khác, cố tìm ra ý nghĩa của từng chữ, cả riêng lẻ lẫn từng nhóm theo một chuỗi trình tự. Và trong khi tôi đang đọc, một cảm giác gai gai bắt đầu dâng lên sau cổ, và tóc gáy ở đó dựng đứng. Tôi không chắc tại sao, nhưng những cổ tự này khiến tôi khó chịu. Liệu chăng có phải là tiềm thức của tôi đang bắt đầu bóc tách các tầng nấc ý nghĩa theo một cách mà ý thức của tôi vẫn chưa bắt kịp không?
Hít vào một hơi để ổn định tinh thần, tôi truyền một lượng mana của mình vào bàn, quan sát nó thật kỹ qua những lăng kính từ ấn regalia của mình.
“Nico!” em Cecilia thở hổn hển.
Cùng lúc đó, căn phòng tự sụp đổ. Bắt đầu từ các góc phòng, nó gập đi gập lại như người ta gập một tờ giấy, quá nhanh để kịp phản ứng. Không gian đang uốn cong thu về chỗ chúng tôi đang đứng, nhốt chúng tôi vào trong một không gian bị biến dạng. Tôi tung mana ra, phát ra một dạng mana vô hình để kìm hãm hiệu ứng biến dạng này lại, nhưng mana của tôi chỉ đơn giản bị gấp lại trong không gian biến dạng này thôi.
Tôi thấy được một căn phòng khác, đang sáng lấp lánh trong vùng không gian bị vặn vẹo này, nó giống như một cái lồng hay phòng giam vậy. Chúng tôi đang bị gập dồn xuyên qua không gian dẫn đến các phòng giam nằm dưới chân pháo đài này, tôi chợt nhận ra kèm vẻ hoảng sợ.
Nhưng sự gấp khúc của không gian đang chậm lại, vùng không khí bị biến dạng này trở nên run rẩy, rồi chậm hơn nữa, và đang bung mở ra. Chú phép này đang rung chuyển, sức mạnh từ phép thuật này mạnh đến mức tôi cảm nhận được những vết nứt mà chúng tạo ra trên cấu trúc của không gian thực tế bao xung quanh bọn tôi.
“Đi đi, nhanh lên,” em Cecilia thở hổn hển. Cả hai tay em giơ tới trước, các ngón trên hai bàn tay giữ chặt và cong lại như xòe móng vuốt, và em chiến đấu chống lại cái bẫy, ngăn chúng tôi khỏi bị lôi dịch chuyển đi.
Tôi không cần phải được nhắc đến lần thứ hai.
Chạy vội đến chỗ cửa, tôi phải chờ khoảng một giây dài đến là đau đớn trước khi nó hiện trở lại đầy đủ, đến khi mặt cửa phẳng lì và mở ra được, rồi tông qua nó, với tay quay lại tìm Cecilia. Nhưng em không cần tôi giúp. Mồ hôi đẫm trên lông mày, nhưng trong từng khoảnh khắc, dường như em đã bình tĩnh lại và sải bước, tuy căng thẳng nhưng vẫn kiểm soát được chú phép kia, đi qua cửa rồi vào hành lang. Khi cả hai người chúng tôi đều an toàn ngoài tầm ảnh hưởng của chú phép kia, em ấy thả nó ra, và không gian đang bị gấp lại phụt biến mất, chiếc bàn kia cũng biến mất để lại căn phòng trống rỗng.
“Hắn sẽ biết,” tôi nói mà không thở, mắt mở to, mạch ở cổ đập dồn dập.
Em nói: “Lại đây nào,” đi vội và dẫn cả hai ra khỏi kho cổ vật này.
Ở mỗi ngã rẽ, tôi đều mong đụng mặt tên Agrona, nhưng chúng tôi lên đến tầng trên mà chẳng gặp ai cả, và Cecilia dẫn tôi đến một trong những phòng khách của tên Agrona, nơi em rót hai ly, đưa cho tôi một ly và bước tới chỗ cửa sổ nhìn ra những ngọn núi.
Tôi giữ im lặng làm theo như em đã dẫn dắt, biết rằng đây chính xác là nơi không hề thích hợp để bàn về các cổ tự kia và ý nghĩa của chúng, thế nên tôi thả người ngồi xuống một chiếc ghế có lưng tựa cao, nhấp một ngụm đồ uống có vị mật ong và vỏ cây, rồi ngửa đầu ra sau.
Ngay cả khi em muốn bàn về chuyện đấy, tôi cũng không biết phải nói gì. Nếu tôi có nhiều ngày hay thậm chí nhiều tuần để khám phá các cổ tự kia lúc rảnh rỗi, tôi vẫn không chắc mình có thể giải mã hoàn toàn ẩn ý đằng sau chúng. Nhưng càng nghĩ về những gì mình đã thấy, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn. Thật không liền mạch, chẳng có ý nghĩa cụ thể nào cho sự khó chịu cứ dồn nén lại quanh tôi, nhưng điều đó không làm thay đổi cảm nhận mà tôi vẫn giữ trong đầu: bất kể thằng Agrona đã làm gì, thì tôi cũng không nghĩ nó nhằm mục đích giúp đỡ em Cecilia đâu.
Tiếng chai kêu leng keng, và tôi giật nhói người khi nhận ra tên Agrona đang đứng sau quầy bar trong phòng khách, rót một ly chứa chất lỏng gì đấy trong suốt như pha lê. Hắn rót cỡ hai phần ba ly, đặt chai lại chỗ cũ rồi nhấp một ngụm nhỏ. Hắn và tôi chạm mắt nhau, hắn chép chép miệng như trẻ con rồi thở dài.
Em Cecilia xoay phắt lại trước khi tôi quay người phía tiếng động. Em ấy cúi đầu, làm mái tóc màu súng xõa xuống mặt và nói: “Thưa Chúa tể Tối cao! Thứ lỗi cho tôi vì đã quay lại trước khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tôi có tin khẩn.”
Tên Agrona bước thong thả vòng qua quầy bar rồi tựa lưng vào đó, nâng ly lên kiểu chúc mừng. “Mừng điều bất ngờ nào!”
Em Cecilia nhìn chằm chằm hắn một hồi, bị bối rối trước khi hắng giọng và tiếp tục. Em giải thích rằng mình đã đi theo một tên phượng hoàng ở vùng Beast Glades và bọn Wraith của em đã chiến đấu với hắn. Tuy nhiên, ngay khi chúng dường như sắp đánh bại hắn, gã Mordain đã đến, niệm ra một loại phép thuật diện rộng nào đấy khiến vạn vật xung quanh họ bùng cháy.
“Tôi nghĩ là sẽ không khôn ngoan nếu đụng độ một trận kéo dài với lão ta, vậy nên tôi đã để lão ấy đi,” em nhanh chóng giải thích và nói thêm: “nhưng tôi đã lần theo dấu vết của những tên phượng hoàng trở về nhà của chúng—tổ Hearth. Tôi đã biết chúng trốn ở đâu suốt ngần ấy năm qua.”
Tên Agrona khẽ gật đầu, lông mày nhướng lên. “Và đó là mọi chuyện à?”
“Không,” em trả lời chắc nịch và tiếp tục câu chuyện của mình.
Tôi cảm thấy căng thẳng dâng lên trong mình khi Cecilia giải thích tất cả những gì em ấy đã nghe lén được ở cuộc trò chuyện giữa Arthur và lão phượng hoàng kia. Những vật tạo tác kia đến từ lục địa Epheotus—những viên tang ngọc—dường như là thứ chúng ta nên kiểm soát chứ không phải kẻ thù của mình, nhưng chúng hầu như chỉ làm thành một dòng chú thích cuối câu chuyện cổ tích mà thôi.
Độ căng thẳng tăng lên khi Cecilia giải thích về những khối keystone, câu chuyện của gã Mordain, và cuối cùng là việc Arthur đột ngột nhận được hiểu biết sâu sắc từ chính cổ vật kia. Mặc dù lắng nghe cẩn thận từng lời trong câu chuyện của em ấy, nhưng tôi không biết phải nghĩ gì về nó cả.
Số phận có thể có ý nghĩa gì đó— hoặc thậm chí chẳng có tý ý nghĩa gì. Nếu không nhờ chút hiểu biết về luân hồi của mình, tôi sẽ nói nó chẳng là gì ngoài một trò tầm phào đánh lạc hướng trong câu chuyện này, một hướng đi sai lầm mà chúng ta nên để Arthur mò theo và vấp ngã rồi gánh thất bại không thể tránh được. Nhưng…
“Cecil yêu dấu ơi, cô đã làm rất tốt khi mang đến cho tôi thông tin này,” tên Agrona cất lời sau khi dành chút thời gian để tiêu hóa mấy lời em ấy vừa nói, cũng tương tự như tôi vừa mới làm. “Điều này làm cho các mục tiêu tuy khác biệt nhưng bổ khuyết cho nhau của chúng ta ở Beast Glades càng trở nên quan trọng hơn, nhưng cũng làm tăng thêm độ cần thiết phải xử lý thằng Arthur Leywin.”
(Nguyên văn: “This makes our complimentary goals in the Beast Glades even more important” rất nghi ngờ tác giả đã đánh máy nhầm cụm “complementary goals” thành “complimentary goals”)
Hắn mỉm cười, ánh nhìn xa xăm như thể đang hướng vào nội tâm để đang chia sẻ riêng một câu đùa với bản thân. “Từ những gì cô vừa nói, nghe như ‘khối keystone’ này mà hắn lấy được từ gã Mordain là mảnh ghép cuối cho câu đố mà hắn đã gắng giải suốt bấy lâu nay. Điều đó nghĩa là hắn đã có cục keystone cuối cùng rồi. Hắn sẽ đi trốn, tất nhiên rồi, chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc để lũ đồng minh bảo vệ hắn vì khối keystone kia sẽ khiến hắn dễ chịu tổn thương.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ cào tung cả lục địa Dicathen lên nếu ông yêu cầu,” Cecilia nói một cách quyết liệt.
Ánh mắt tôi chớp chớp liếc về phía em, nhưng tôi đã cố hết sức để không lộ vẻ chán nản không đồng thuận trên gương mặt mình.
Thằng Agrona nở một nụ cười đầy kiêu hãnh đậm chất săn mồi với em ấy. “Tôi biết cô sẽ làm vậy, bạn thân mến à, chẳng nghi ngờ gì về điều đấy đâu, nhưng vai trò của cô trong chuyện này vẫn không đổi. Khe nứt kia vẫn là ưu tiên hàng đầu của cô.”
Em Cecilia thể hiện biểu cảm hụt hẫng và tiến nửa bước về phía tên Agrona. “Chúa tể Tối cao à, tôi hứa với ông lần này Arthur sẽ không chạy thoát khỏi tôi. Tôi…” Em ngừng tiếng dưới sức nặng từ cái nhìn chăm chú của tên Agrona.
“Bé con à, cô quên bản thân mình rồi. Cô đi nơi tôi muốn, cô đánh nơi tôi chỉ. Cô là thanh kiếm để tôi vung vào cổ kẻ thù mình.” Cái nhìn rực lửa của hắn dịu lại. “Bên cạnh đó. Khi chúng ta đến chỗ khe nứt, mọi con rồng ở Dicathen sẽ vỗ cánh. Nếu nỗ lực ở đó của chúng ta mà thất bại, thì cô sẽ bị kẹt giữa lực lượng của gã Kezess và bất cứ tên vệ binh nào mà thằng Arthur để lại. Mặc dù tôi không sẵn lòng mạo hiểm thả cho tên Arthur Leywin nhận bất kỳ sự thấu hiểu sâu sắc nào mà lũ djinn đã để lại nếu hắn chứng tỏ là mình có khả năng giải được câu đố của bọn chúng, nhưng chẳng có con đường nào cho chúng ta mà không kiểm soát được khe nứt ở Epheotus, cô có hiểu không? Đó là công việc của cô. Khi hắn không còn lũ rồng để bảo vệ, tôi có những tên lính khác đủ khả năng tiêu diệt hắn.”
Em Cecilia nhanh chóng lùi lại một bước và cúi đầu, mắt nhìn xuống sàn khi nói, “Đương nhiên rồi, ngài Agrona.”
Sự chú ý của hắn chuyển sang tôi với vẻ hóng chờ. Tôi hắng giọng. “Tôi đã tìm thấy một thiết bị dịch chuyển còn nguyên vẹn, thưa Chúa tể Tối cao. Với ấn regalia này, tôi tự tin mình hoàn thành được tầm nhìn của ông.”
Một bên khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. “Nó đích thực là thứ hợp với tài năng của cậu. Có lẽ ta đã sai khi quá coi thường sức mạnh mà cậu nhận được. Khỏi cần phải giải thích tại sao hiện giờ nó lại càng trở nên cấp thiết hơn.”
(Nguyên văn: “A match for your talents indeed.” Cụm này đã từng xuất hiện để nói về ấn regalia Nico nhận được ở tựa đề chương 403: A match for my Talents. Chắc hẳn bạn đọc còn nhớ?)
Hắn quay đi, mở cửa ban công ra. Một luồng không khí lạnh lùa vào căn phòng, mang theo tiếng bước chân hành quân và tiếng hét ra lệnh từ đằng xa. Theo hắn ra ban công, tôi nhìn xuống một trong những khoảng sân được xây ở các phần bên hông pháo đài.
Trong sân đầy rẫy binh lính xếp lộn xộn. Thay vì xếp hàng theo trật tự thứ bậc, tôi thấy cách họ cử động có vẻ bối rối và lưỡng lự. Ngay trong lúc tôi đang quan sát, nhiều cổng dịch chuyển khác đang mở ra, đổ từng nhóm binh lính vào đám đông lộn xộn kia.
“Tụi Scythe và bọn Wraith sẽ không đủ để hoàn thành nhiều mục tiêu của chúng ta ở Dicathen vào lúc này,” Tên Agrona tiếp tục: “Chúng ta cần nhiều binh lính. Nếu ta buộc phải lục tìm thằng Arthur Leywin thì chúng ta cần nhiều con mắt nhất có thể trên cái lục địa ấy.”
Tên Agrona quay lại và dựa vào lan can, vẫy tôi lại gần. Tôi lết một bước về phía hắn, và hắn ta đột nhiên xoa xoa mái tóc vốn đã rối bù của tôi. Tôi cứng người, ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn. Mặt khác, hắn ra hiệu cho Cecilia, em ấy cũng đang tiến lại gần với thái độ lưỡng lự tương tự như tôi. Hắn vòng tay quanh người em ấy, đứng giữa chúng tôi như thể một người cha kiêu hãnh đứng giữa hai đứa con để chuẩn bị được vẽ bức chân dung cho mình.
“Một cơn gió đổi chiều thổi qua, như cách người ta vẫn nói ở xứ cũ,” hắn chẳng nói riêng với ai trong hai chúng tôi cả. “Mọi thứ đang được sắp xếp thẳng thớm theo hàng như chúng lẽ ra phải thế. Kẻ thù của chúng ta sẽ sớm bị chia tách, tên Thánh Phép (Godspell) kia nằm trong tầm sức mạnh của chúng ta, và ta thậm chí còn phát minh ra cách dụng binh hợp lý cho tất cả những kẻ nổi loạn nhỏ bé đã đi theo ả Seris cùng những nỗ lực phù phiếm của ả ta.”
(Nguyên văn: “A changewind blows, as they say in the old country,” Cái cụm “A changewind blows” là kiểu nói lấp lửng của nguyên câu “When the winds of change blow, some people build walls and others build windmills.” Tạm dịch là: “Khi gió đổi chiều, có kẻ trúc tường (xây tường), có người tạo phong xa (dựng cối xay gió)”, ngụ ý câu này là “khi thay đổi xảy ra, có kẻ thì từ chối sự thay đổi và tìm cách ngăn chặn nó, có người thì thích nghi và tận dụng tình huống theo cách tốt nhất có thể”. Đây là ngạn ngữ Trung Quốc, và thậm chí sau đấy Agrona còn nói “old country” thì liệu Agrona đang ám chỉ một quốc gia nào đấy trong quá khứ hay đang nói chính Trung Quốc? Và làm sao Agrona biết được Trung Quốc chứ?)
Thái độ của hắn đanh lại, và ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Mấy ngón tay hắn luồn vào tóc tôi cuộn tròn lại vừa đủ để hắn giựt ngược đầu và làm tôi đau. “Và hai người sẽ ở đúng vị trí của mình ở tâm điểm mọi chuyện này, để đạt được một kết thúc có hậu như chuyện cổ tích, điều mà cả hai đã nỗ lực rất nhiều vì nó. Hai người chỉ cần làm như những điều được bảo. Hoàn thành tầm nhìn của ta. Sẽ thật xấu hổ nếu hai người làm ta thất vọng vào lúc này, khi mà mục tiêu của chúng ta đang ở rất gần rồi.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Agrona tâm sự mỏng với Nico và Cecil.
- 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 3. Ver.1: Mar-20th-2024; ver.2: Ap-22nd;