Gambit Vua
Tên gốc: "Chapter 459: King’s Gambit"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Câu chuyện ông Mordain kể gợi lên nỗi buồn phiền khó chịu như có hòn đá tảng đè nặng lòng tôi. Tương tác giữa tôi với lão Lãnh Chúa Eccleiah thật kỳ lạ từ phút đầu đến tận phút cuối, và tôi vẫn chưa hiểu được nhiều điều lão nói và làm, đặc biệt là sau khi biết thêm câu chuyện mới mẻ này. Rõ là lão asura kia muốn thứ gì đó từ tôi rồi, nhưng sự trao đổi nào sẽ tương xứng với cái giá của những viên ngọc tang đây?
Các giả thuyết chạy hỗn loạn trong suy nghĩ, nhưng tôi chẳng có cách nào xác nhận chúng là đúng hay sai, hay thậm chí là tìm đúng hướng để suy đoán. Mặc dù biết rằng một trò chơi chính trị nào đấy của bọn asura có khả năng thay đổi thế giới này—và tôi là trung tâm của trò này—đang diễn ra ở Epheotus, nhưng tôi còn những lo ngại tức thời cần phải xem xét ngay tại Dicathen này.
Chẳng ai hồ hởi gì về cái tin nhỏ Cecilia đang ở đây cả. Bất cứ thứ gì cô ta dính đến thì khả năng cao là có quy mô đủ lớn để thay đổi cục diện cuộc chiến, nhưng đấy không phải là lý do duy nhất khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không thích ý tưởng về một trận chiến giữa nhỏ Di Sản và lũ rồng, và tôi không chắc kết quả nào sẽ khiến mình sợ hơn nữa: rằng Cecilia sẽ chứng tỏ bản thân đủ mạnh để giết cả những chiến binh asura thuần chủng hay cô ta sẽ gục ngã và kéo theo em Tessia bị hủy diệt cùng.
Thật nguy hiểm nếu không tìm kiếm cô ta ngay lập tức, nhưng nếu không nhận được sự thấu hiểu sâu sắc về Số Phận (Fate), thì tôi không chắc liệu trận chiến thứ hai của bọn tôi có khác gì trận chiến đầu không nữa.
Ông Mordain nói: “Nào, Arthur, ta hãy để Chul nghỉ ngơi và hoàn tất quá trình hồi phục của thằng bé,” vuốt nhẹ lên mái tóc khi Chul đang nằm mê man theo kiểu ông ngoại đang vỗ đầu cháu mình. “Avier, cậu giúp tôi trông chừng thằng bé cho đến khi nó tỉnh lại được không?”
Con cú xanh lục lắc lư cái đầu có sừng của mình. “Dĩ nhiên rồi.”
Ngài Mordain cảm ơn và giải tán hai người phượng hoàng còn lại trước khi dẫn tôi ra khỏi căn phòng nhỏ này. Tôi nhìn Chul nốt lần nữa, giờ cơ thể cậu ta đang tràn ngập mana, rồi tôi đi theo Mordain.
Ông Mordain dẫn chúng tôi đi xuống dưới, đi dọc theo mặt sàn của những đường hầm rộng, rõ là chúng được thiết kế để bay. Chúng tôi rời khỏi cái tổ trung tâm và bước vào những đường hầm cũ và nhỏ hơn, và tôi nhận ra rằng ông ấy đang dẫn mình đi trên con đường tương tự với lúc bọn tôi đến cánh cổng dịch chuyển vào Khu Tàn Tích bị hỏng trước đây. Sau vài phút, chúng tôi lại bước vào cái hang động phủ thảm rêu đấy, được chiếu sáng bởi những viên pha lê phát sáng mọc trồi ra từ trần nhà như các nhũ đá. Không như lần trước, không còn cổng dịch chuyển nào đang phát sáng trong khung cổng hình chữ nhật bằng đá đặt ở giữa hang nữa, phép thuật aether đã phai nhạt đi mất.
“Chúng ta đang làm gì ở đây thế?” Cuối cùng tôi lên tiếng hỏi khi ông Mordain khuỵu một gối xuống đất và vuốt ngón tay lên lớp rêu xanh pha vàng.
Ông Mordain nói đơn giản: “Nói chuyện ở nơi mà chúng ta sẽ không bị nghe lén,” ông ấy quay lại đối mặt với tôi, thả người ngồi phịch xuống mớ rêu, thật là một hành động và tư thế trần tục đến kỳ lạ đối với một người quá già cả và có thần thái phi nhân loại như ông ấy. “Cậu vừa quay về từ lục địa Epheotus. Tôi vẫn cảm nhận ra được năng lượng nơi ấy bám vào người cậu.”
Dựa vào vách hang, tôi khoanh tay lại và quan sát ông Mordain thật kỹ. “Đúng thế.”
“Đối mặt với rất nhiều chuyện, cậu vừa trở về từ Epheotus và chọn đi thẳng đến gặp tôi. Thật tình cờ, tôi chỉ có thể thấy một lý do duy nhất để cậu làm như vậy thôi,” ông ấy chậm rãi nói. “Cậu đã biết tôi có khối keystone (trọng khoá) đấy.”
Tôi cảm thấy mắt mình đang mở to ra, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên mặt nữa. “Vậy là ông thừa nhận rồi à? Một trong những người djinn nổi loạn đã đánh cắp cục keystone thứ ba và đưa nó cho ông ư?”
Ông Mordain dường như già đi trông thấy trước mặt tôi khi ánh mắt đầy vẻ ám ảnh như đang nhìn chằm chằm vào điều gì đó trong quá khứ. “Một số lượng rất ít người djinn nghĩ rằng họ có thể thay đổi số phận nền văn minh của mình. Ngay cả trong số những người muốn trú ẩn cùng người dân tôi ở đây, thì quan điểm này cũng là rất hiếm. Khu Tàn Tích không chỉ là một thư viện lớn chứa tất cả kiến thức thu thập được của người djinn, mà nó còn chứa những mảnh kiến thức aether mà khi giải được nó như người ta giải một câu đố, thì sẽ cho phép người giải nhận được sự thấu hiểu sâu sắc ảnh hưởng đến chính số phận. Cả tập thể người djinn đã lưu trữ kiến thức này với hy vọng rằng cuối cùng sẽ ai đó đủ khả năng sử dụng nó theo cách mà họ không có, nhưng có những người trong số họ muốn chống trả đã sẵn lòng cố tìm cách dùng những mảnh kiến thức này lên chính bản thân họ, ngay cả khi điều đó sẽ giết họ.
“Tôi đã cố gắng thuyết phục họ từ bỏ điều đó, thuyết giảng về sự khôn ngoan của tập thể họ, nhưng vì bọn tôi đã bỏ không giúp người thân của họ ngay cả khi nỗ lực cứu họ, nên họ không sẵn lòng nghe những điều như vậy, kể cả từ tôi nói. Tuy nhiên, khi càng nhiều người trong số họ đi vào Khu Tàn Tích và không thể trở lại, nhiệm vụ của họ càng trở nên tăm tối và tuyệt vọng hơn.”
Ông Mordain tạm dừng câu chuyện, mắt nhắm nghiền như thể nó khiến ông ta đau đớn. “Họ định dùng sức mạnh được cất giấu đấy để cắt đứt mối liên hệ giữa thế giới này với Epheotus nhằm chấm dứt nạn diệt chủng.”
Tôi hỏi: “Làm thế có hiệu quả không?” lần đầu tiên tâm trí tôi nghĩ đến việc một người có thể dùng khía cạnh Số Phận ra sao để giải quyết nhiều vấn đề mà tôi đang phải đối mặt.
Đôi mắt Mordain mở to, lóe lên vẻ giận dữ. Tôi bất chợt theo bản năng lùi khỏi chỗ ông ấy ngồi, nhưng cảm xúc đó dịu đi nhanh như khi nó xuất hiện vậy, và ông ấy thở dài mệt mỏi. “Lục địa Epheotus đã từng là một phần của thế giới này, và trên thực tế, nó vẫn như vậy. Nếu…bong bóng bao xung quanh lục địa đấy bị cắt khỏi thế giới này, Epheotus sẽ dần dần cạn kiệt mana. Thế giới mà chủng loài asura đã xây dựng cho mình sẽ sụp đổ và tan biến dần, và cuối cùng bức tường ngăn cách lục địa đấy với vùng không gian nơi lục địa đấy đang được chứa đựng sẽ mỏng đi. Tôi không nghĩ mình cần phải suy đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau đấy nữa.”
Tôi nuốt khan, hiểu được tại sao đây lại là một chủ đề nhức nhối với ông lão phượng hoàng này. “Đó sẽ là một kiểu diệt chủng khác ở quy mô toàn diện. Và ông không thể cho phép điều đó xảy ra.”
Ông ấy nói: “Phải, tôi không thể làm thế,” thái độ vừa căng thẳng vừa u sầu. “Khi họ thành công trong việc lấy được khối keystone này, tôi đã phá hủy đường họ vào Khu Tàn Tích—trớ trêu thay, chính là cánh cổng dịch chuyển mà sau này cậu sửa lại. Những người trong số họ kiên định với con đường báo thù này đã rời đi, quyết định rằng mục tiêu của bọn tôi với họ không còn hợp nhau nữa, nhưng hầu hết những người khác đều ở lại và sống nốt phần đời còn lại tại đây trong hòa bình. Giống như bố của Chul vậy.”
Tôi lại nghĩ đến chàng chiến binh tính khí nóng nảy kia, sinh ra từ hai đại diện cho các gia tộc hòa bình. Cậu ta rất khác biệt so với bất kỳ thành viên nào trong gia tộc Asclepius. Hay bất kỳ người djinn nào mà tôi từng thấy cũng vậy. Tôi hỏi: “Cậu ấy có kế thừa tính khí nóng nảy từ bố hay mẹ mình không?” chợt nghi ngờ điều gì đó.
Miệng ông Mordain nhếch lên thành nụ cười gượng. “Từ cả hai luôn. Một sự ghép đôi hợp đến như vậy đấy. Tôi nghĩ chính ngọn lửa nội tâm đó đã đưa họ đến với nhau. Dawn là một chiến binh vĩ đại. Tôi nghĩ cô ấy thích cái suy nghĩ toàn bộ gia tộc chúng tôi bỏ mạng trong trận chiến vẻ vang chống lại tụi Indrath hơn là đi trốn, nhưng cô ấy cũng trung thành không kém, và khi tôi quyết định gom tất cả những người theo mình rời khỏi Epheotus, cô ấy cũng là người đầu tiên xếp hàng sau lưng tôi. Và ba của Chul… anh ta không hẳn là một thành viên bình thường của chủng người djinn.”
“Chính bố của Chul là người đã lấy cục keystone phải không?”
Ông Mordain chẳng có vẻ ngạc nhiên gì trước suy đoán của tôi. “Đúng vậy.”
“Nhưng ông ấy không rời đi khi những người khác làm vậy à?”
Ông Mordain trầm ngâm nghĩ ngợi một hồi lâu. “Tôi đã thuyết phục anh ấy rằng có nhiều thứ đáng để sống hơn là bóng tối ngày càng lớn dần trong lòng những người đồng đội của anh ấy. Mọi chuyện gần đến mức hóa thành bạo lực khi anh ta quyết định ở lại và giữ khối keystone, nhưng Dawn… đã thuyết phục những người djinn khác rằng hành động đánh nhau như vậy là không khôn ngoan.”
“Ông ấy đã bao giờ giải mã được cục keystone đấy chưa?”
Ông Mordain trả lời bằng một cái lắc đầu nhẹ và chúng tôi chìm vào im lặng. Suy nghĩ của tôi yên tĩnh một cách bướng bỉnh; Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ đang được đọc truyện cho nghe trước khi đi ngủ, nửa tỉnh nửa mê và không còn khả năng theo dõi đầy đủ diễn biến những gì đang xảy ra nữa.
Lắc nhẹ người, tôi gắng ép mình chú tâm vào thời điểm hiện giờ khi nhìn chăm chú vào mắt ông Mordain. “Ông biết tôi đang tìm kiếm những cục keystone và ông đã có một khối suốt thời gian qua. Tại sao lại giấu nó khỏi tôi cơ chứ?”
Biểu hiện của ông ấy chẳng thay đổi gì khi suy ngẫm câu tôi hỏi. “Chẳng phải là dễ dàng gì để trao cho một người—hay bất kỳ người nào—khả năng viết lại sự thật về sức mạnh trên thế giới này. Làm sao mà một người nắm được trong tay chiếc chìa khóa của số phận lại không bị khuất phục trước sự tha hóa không thể tránh khỏi từ một điều như vậy cơ chứ? Lúc đó tôi đã nghĩ rằng tốt hơn hết là đừng bao giờ để ai giải mã được mấy khối keystone này cả, và tôi không chắc rằng quan điểm của mình đã thay đổi quá nhiều, nhưng…”
Ông ấy ngồi thẳng dậy và nhìn tôi một cách nghiêm chỉnh. “Ít nhất có hai thế giới bị mắc kẹt giữa mưu đồ của mấy thằng như Kezess với Agrona. Tôi đã bắt đầu tin rằng có sự thay đổi trong cán cân quyền lực chính là điều mà thế giới này cần, tuy nhiên…”
Tôi không ngăn nổi nụ cười gượng hiện lên trên mặt mình. “Làm sao ông biết được liệu tôi có thực sự là người nên sử dụng sức mạnh này hay không?”
“Quả thực thế,” Ông Mordain trầm ngâm, mắt lướt đến chỗ khung cổng dịch chuyển. “Đó một phần là lý do tại sao tôi để cho Chul đi cùng cậu. Cậu ta là một người có tâm hồn trong sáng, nhiệt huyết nhưng đôi khi gần như…trẻ con vậy. Tôi nghĩ, nếu có ai nhìn thấu được lòng cậu thì đó hẳn là Chul. Cậu ta không biết chuyện này,” ông ấy nhanh chóng nói thêm câu nữa. “Tôi không cử cậu ta đi do thám cậu, chỉ là đi tìm hiểu về cậu thôi. Qua đôi mắt của cậu ấy, tôi muốn biết cậu thực sự là ai, Arthur Leywin à. Và…giờ tôi đã biết.”
Tôi chờ ông ấy nói tiếp, không ngạc nhiên gì trước những điều ông ta nói về Chul nhưng đang tò mò không biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu.
“Hôm nay cậu đến gặp tôi cùng những vấn đề có tầm quan trọng đủ thay đổi thế giới mà cậu đang gánh trên vai, ấy vậy mà, tuy chưa biết Chul từ lâu nhưng cậu đã gác mọi mối quan tâm khác lại phía sau và chỉ nghĩ đến cậu ấy, cống hiến bất cứ thứ gì mình có để cứu cậu ấy mà không hề do dự, thậm chí là dùng một vật tạo tác có mức độ giá trị đến mức không đo đếm nổi. Giọng Mordain hơi khàn đi và ông ta dừng lại. “Cảm nhận được xung đột giữa tụi Wraith và lũ rồng, tôi biết mọi chuyện đang leo thang. Đột nhiên cảm thấy mình cần phải nói chuyện gấp với Chul, nhìn vào mắt cậu ta và hiểu trải nghiệm thật sự của cậu ấy. Bởi vì chỉ có ai đó có vừa sự chú tâm làm điều mình muốn làm vừa có sự vị tha đều ngang nhau mới có cơ hội chạm vào chính số phận và không khuất phục trước ham muốn quyền lực sâu thẳm trong lòng.
“Tuy nhiên, ngay cả trong chuyện này ta vẫn thấy được sự vận hành của số phận, giả sử nếu tôi không kêu gọi Chul về thì cuộc tấn công này đã không xảy ra, và cậu, Arthur à, đã không thể chứng minh được bản thân mình với tôi. Đổi lại, có thể tôi sẽ không có đủ niềm tin vào cậu để giao khối keystone ra…và với tất cả những điều vừa rồi, tôi đã thấy được bằng chứng mà mình cần. Bản thân số mệnh dường như muốn cậu tìm ra khối keystone đó, Arthur à. Nhưng vì lương tâm tử tế của mình, trước khi tôi góp phần vào sự thành công của cậu trong nhiệm vụ này, tôi cần phải biết một điều: nếu cậu nhận được sức mạnh đó, thì cậu sẽ làm gì với nó đây?”
Tôi đẩy người rời khỏi bức tường đang đứng dựa và lại gần Mordain, ngồi xuống với tư thế bắt chéo chân ngay chỗ chân ông ấy đang duỗi ra. Ông ấy bắt chước tôi, thay đổi tư thế ngồi.
Tôi hỏi: “Làm sao tôi trả lời câu đó được chứ?” giọng đều đều, đầu óc đã tỉnh táo. “Nói cho ông biết tôi sẽ làm gì với khía cạnh Số Phận tức là đã hiểu về nó, nhưng tôi có hiểu đâu. Tôi không thể đưa ra quyết định cho đến khi tôi nhận được sự thấu hiểu sâu rộng mà những khối keystone này đang dẫn dắt tôi tới.” Tôi và ông Mordain ghim chặt ánh nhìn của nhau, như thể tôi là người già cả và ông ấy đang lắng nghe từng lời tôi nói. “Ông hỏi quá nhiều và trong lúc ông đang làm vậy thì ông khiến cả thế giới rơi vào tầm với của thằng Kezess Indrath hoặc tên Agrona Vritra. Nỗi sợ hãi đã làm ông tê liệt, và bởi vậy thay vì chấp nhận rủi ro và thất bại, ông lại chọn thất bại mà không cần cố gắng. Đó là cái giá phải trả cho việc chọn ngồi thụ động trong một cuộc chiến mà mất mát sẽ đồng nghĩa với việc kết thúc mọi thứ.”
Ánh mắt của ông Mordain rơi xuống nhìn đám rêu xanh pha vàng nằm giữa chỗ chúng tôi đang ngồi.
Mấy ngón tay ông ta lướt một cách lơ đãng trên mặt đất thô ráp. Sau đó, bất ngờ thay, ông ấy bật cười nhẹ. “Cậu đưa ra những lời lăng mạ tôi trong khi lẽ ra cậu phải nói năng xun xoe kiểu chính trị, cho dù có khi cậu cần phải bịa ra lý lẽ cho mình. Một kẻ ít trung thực sẽ tuyên bố hành động vì hòa bình và thịnh vượng của tất cả mọi người hoặc nêu lên một số tính toán nhưng chẳng có tý trọng lượng nào trong lời nói cả. Nhưng cậu…cậu nói lên sự thật của chính mình và cậu nói một cách khôn ngoan. Tôi đã tách mình ra khỏi mọi chuyện quá lâu rồi. Tôi sẽ không chiến đấu trong trận chiến này vì cậu, Arthur à, nhưng tôi sẽ không cản đường cậu nữa. Cậu có thể lấy khối keystone này.”
Ông ta vẫy tay và mana quét sạch mặt đất chỗ bệ đặt khung cổng dịch chuyển. Dù đã dự tính là không chắc điều gì sắp xảy ra, thế mà tôi vẫn ngạc nhiên khi lượng mana này khai quật lên một bộ xương được chôn sâu vài feet nằm trong cỗ quan tài bằng đá hình chữ nhật. Có những đốm xanh lam trên xương xác định rằng người này là ai đấy chứ không phải chủng nhân loại.
Một khối lập phương màu tối mờ giống hệt với những cục keystone khác nhẹ nhàng trôi ra khỏi những ngón tay của bộ xương đang nắm chặt nó và bay ra khỏi hố, sau đó đất lắng trở lại lấp ngôi mộ ẩn này đi và khối keystone này trôi dần vào tay tôi.
Mặc kệ trọng lượng của nó, bề ngoài mát lạnh, hơi thô nhám, tôi vẫn thấy lo ngại. Bất chấp tất cả, việc có được dễ dàng một vật mà tôi đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm thì…tôi cần phải chắc chắn cái đã.
Bằng một tia tua rua aether để thăm dò, tôi truyền aether vào cục cổ vật hình khối này.
Tâm trí tôi lảng vảng trong cục keystone, bay vút xuống và đi tới bức màn năng lượng màu tím mà mình dự tính sẽ gặp kia. Tôi dựa vào nó, ấn người mình xuyên qua bức tường này cho đến khi tôi hiện ra ở mặt bên kia tường. Bên trong vùng đất ảo của khối keystone này, tôi thấy mình được bao quanh bởi…tôi hoàn toàn không chắc nó là gì nữa.
Chúng trông giống như những vết xước giữa không trung, những vết khắc aether cháy xung quanh các cạnh rìa. Mỗi vệt đều khác nhau, những vết xước này giao nhau có vẻ như hóa thành các nét của cổ tự vậy, nhưng khi tôi tập trung chú ý vào một vết, nó sẽ tan biến, thậm chí còn hiện ra nhiều hơn chỗ khóe mắt tôi.
Ý thức vốn bị tách ra khỏi người của tôi hiện giờ quay quanh để nhìn, lộ ra rằng vùng đất ảo của khối keystone này chứa đầy những vết aether, nhưng ở mọi chỗ tôi tập trung nhìn vào, thì chúng đều biến mất, trong khi những vết nằm ở rìa ngoại vi tầm nhìn thậm chí còn phát sáng rực rỡ hơn.
Tôi tạm dừng, dành chút thời gian để tâm trí mình ổn định lại, chủ động để tâm trí lơ đãng. Nhìn mà thành ra không tập trung quan sát, tôi tìm ý nghĩa của những vết này với mức giới hạn quanh không gian thấy được của tầm mắt mình. Ban đầu tôi gặp khó, không thể tập trung vào chúng mà không nhìn thẳng vào chúng được. Chúng chỉ như những hình hài lờ mờ đang nổi lơ lửng trong không gian aether của vùng đất ảo keystone này thôi.
Dựa vào kinh nghiệm ngồi thiền nhiều năm của mình, tôi để tâm trí chìm sâu hơn vào trạng thái thư giãn đó, để mình nhìn mà không nhìn, không chủ động cố hiểu mà chờ đợi sự hiểu biết đến với mình trong khi tiềm thức tôi giải mã các hình dạng kia.
Gia đình, tôi nhận ra rồi, nhận ra một trong những hình dạng đấy là một chữ cổ tự có lằn nét. Bảo Vệ. Khuyến Khích. Hình Dạng. Tương Lai…
(Nguyên văn: “recognizing one of the shapes as a carved rune” Cụm từ “a carved rune” ở đây chỉ có thể giải thích cho các bạn hiểu thôi. Ví dụ như khi bạn nhìn vào mấy chữ tượng hình của Trung Quốc khắc trên đá chẳng hạn, hình hài của nó (shape) là các nét chữ hằn lõm xuống đá, đấy là cách tác giả mô tả một cổ tự cho các bạn hiểu bằng từ “a carved rune”)
Tất cả chúng đều là cổ tự cả. Và khi nhận ra điều này, ánh mắt tôi liếc sang cổ tự đọc là “Tương lai” và nó tan biến mất. Tôi bắt đầu lại, thả mình vào trạng thái thiền định và đọc các chữ cổ tự kia. Một số chữ lặp lại, và còn nhiều chữ khác ngoài những chữ đầu tiên, nhưng tôi thấy mình không chắc chắn lắm. Khi hoàn thành cục keystone đầu tiên, câu đố—hành động mà tôi phải thực hiện—dường như tương đối đơn giản, cho dù giải pháp thì không hề. Nhưng ở đây, tôi đã nhìn thấy các phần câu đố khá rõ ràng, nhưng lại thiếu bối cảnh phải làm gì hoặc làm cách nào để tiến tiếp.
Vẻ trống vắng của việc không biết phải làm gì đang diễn ra trước mặt khi đem so sánh bất chợt với cục keystone thứ hai đã làm gián đoạn trạng thái thiền định và tôi cảm thấy nỗi lo hơi nhói lên. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không nhìn thấy tổng thể câu đố và giống như trước đây, thiếu thứ gì đó vì tôi thiếu chút nhận thức mà người djinn vốn có chứ? Nhưng cảm nhận về mana của tôi đã quay lại khi sự thấu thị sâu sắc của tôi về cái ấn Realmheart được gia tăng thêm, và dù sao đi nữa, tôi nhận ra rằng điều này dường như là có chủ ý. Tôi chỉ cần tìm ra chủ ý đó là gì thôi.
Tôi đã cân nhắc việc rút khỏi khối keystone này và quay lại nói chuyện với ông Mordain, nhưng ý nghĩa về mấy thứ này dường như đã nằm sát tầm hiểu biết của tôi rồi. Chỉ thêm vài phút nữa thôi, tôi tự nhủ và chìm vào trạng thái thiền định.
Gánh Nặng. Thấu Hiểu Sâu Sắc. Tiến Hóa. Gia Đình. Học Hỏi.
Tôi đọc từng chữ một mà không tập trung vào các cổ tự này, tìm kiếm một khuôn mẫu hay ý nghĩa nào đấy từ chúng. Bảo vệ gia đình. Học hỏi sự thấu hiểu sâu sắc. Định hình tương lai, tôi nghĩ thế, cố ghép cặp chúng phòng trường hợp suy nghĩ của tôi gây ra được vài thay đổi gì đấy với môi trường xung quanh, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Tiếp theo, áp dụng những gì đã học được từ khối keystone đầu tiên, tôi đưa những ngón tay tạo thành từ aether về phía các chữ cổ tự được tôi ghép nhóm khi nãy trong đầu, cố thử liên kết chúng bằng sức mạnh của mình, nhưng khi aether của tôi chạm vào các chữ cổ tự đấy, chúng biến mất.
Tôi đã thử thí nghiệm cách này một vài lần với các cặp từ khác nhau, rồi với các từ giống nhau và cuối cùng với một chuỗi cổ tự hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng mọi lần thử đều cho cùng một kết quả.
Gạt kết quả đó sang một bên, tôi quay lại thiền để ổn định tâm trí. Một phút nữa thôi, rồi mình rời chỗ này, tôi tự trấn an mình.
Không nghĩ ra được quyết định sáng suốt nào để thực hiện cả, suy nghĩ của tôi lại hướng về mẹ và nhỏ Ellie. Chữ Gia Đình trôi dạt quanh tôi và cháy rực trong bóng tối, vậy nên tôi cho rằng điều đó chẳng có gì lạ cả. Nhưng khi tôi nghĩ về họ, hy vọng họ vẫn ổn và tự hỏi Ellie đã luyện tập với lão Gideon và Emily kiểu gì, suy nghĩ của tôi về họ hiện thành hình vào khoảng không trống rỗng kia, chỗ mà từ nãy giờ là tâm điểm cho ánh nhìn mất tập trung của tôi.
Hình ảnh nhỏ Ellie và mẹ, cả hai đều xuất hiện như tôi hình dung ra trong tâm trí, một kiểu pha trộn giữa vẻ ngoài của họ mười năm trước và diện mạo của họ ở hiện tại, nổi lơ lửng ở trung tâm không gian chỗ này, được đóng thành khung bởi các chữ cổ tự. Nhưng vài cổ tự đã mờ đi, và tôi phải gắng tập trung ý chí để không rời mắt đi ngó xem cái nào mờ mất.
Thay vào đó, tôi duy trì hình ảnh kia rõ ràng trong suy nghĩ và cố ổn định ánh mắt để có thể hiểu được ý nghĩa của những cổ tự đang nổi lơ lửng ở ngoại vi tầm nhìn như tôi đã làm trước đây.
Gia Đình. Bảo Vệ. Hướng Dẫn. Yêu. Thấu Hiểu Sâu Sắc. Khuyến Khích. Phát Triển. Học Hỏi. Gánh Nặng.
Sự tập trung của tôi chuyển sang cổ tự cuối này, và nó biến mất, cũng như hình ảnh của mẹ và Ellie. Tất cả những từ còn thiếu lại xuất hiện quanh rìa tầm nhìn.
Tôi đọc được Tội Lỗi, từ này bừng sáng trong bóng tối, sáng hơn mọi từ khác. Tôi tự hỏi, đây là sự kết nối với tiềm thức, hay là cục keystone này phản ứng với chính cảm xúc của chính tôi chứ? Tôi mạnh mẽ nghĩ, gia đình mình không phải là gánh nặng, không mong đợi bất kỳ phản hồi nào từ cục keystone về điều này cả.
Nhưng tôi đã biết được điều gì đó và cần xem liệu mình có thể lặp lại nó không.
Khi tìm các chữ rune ở vùng ngoại vi tầm nhìn, tôi để tâm trí mình lang thang nghĩ về mối liên hệ ý nghĩa giữa chúng. Lần này, tôi gợi lên hình ảnh của các tướng Lance còn lại: chị Mica Earthborn, anh Bairon Wykes và chị Varay Auray. Trong hình ảnh này, họ mặc quân phục của mình với các màu trắng, vàng và đỏ chưa đẫm máu sau nhiều năm chiến đấu, nét mặt chưa có vết sẹo. Giống như hình ảnh của họ được chiếu lên các đường phố ở Xyrus cho tất cả mọi người cùng xem.
Và trong khi tôi duy trì ý nghĩ về họ ở trung tâm trong tiềm thức mình, tôi quan sát khi một vài cổ tự biến mất và những chữ khác hiện rõ ở ngoại vi tầm nhìn.
Bảo Vệ. Phát Triển. Vượt Qua. Hình Dạng. Thất Bại. Khiên Chắn. Học Hỏi. Gánh Nặng.
Lần này tôi duy trì tập trung, không để ý nghĩa bề ngoài của bất kỳ cổ tự nào làm tôi phân tâm nữa. Tôi không thể tương tác với các cổ tự này thông qua aether, nhưng phải có vài phương pháp nào khác để giao tiếp với cục keystone này.
Phát Triển. Học Hỏi. Tôi ghi nhớ ý nghĩa của những từ này trong đầu, kết nối chúng với các tướng Lance. Ý nghĩa của chúng, mối liên hệ của chúng, rất rõ ràng. Các tướng Lance đã phát triển và học hỏi xem liệu họ có thể chiến đấu trong những trận chiến sắp tới hay không, nhưng họ cũng là một phần quan trọng trong quá trình phát triển và học hỏi của tôi. Các cổ tự có thể được đọc hiểu theo một trong hai cách này.
Khi chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi đã thay đổi chiến thuật. Vượt Qua. Thất Bại. Những từ này đều áp dụng cho các tướng Lance, nhưng chúng trái ngược nhau, đối lập nhau. Các tướng Lance đã thất bại trong việc bảo vệ lục địa trước lực lượng vượt trội của tên Agrona; các pháp sư lõi trắng không có cơ hội nào đánh bại các Scythe hay hơn cả là tụi Wraith. Nhưng họ đã vượt qua được những hạn chế của mình và không ngừng nỗ lực để phát triển.
Có điều gì đó đã thay đổi trong bầu không khí, một loại điện tích cộng hưởng giữa các cổ tự Vượt Qua và Thất Bại.
Dùng aether vươn tới trước, thêm lần nữa tôi cố điều khiển các cổ tự kia, kéo chúng về phía mình. Lần này, chúng không biến mất mà bị hút thẳng từ rìa tầm nhìn vào chính giữa tâm trí nhận thức phi vật chất của tôi, gửi những tia sáng từ sự thấu hiểu sâu sắc như những tia sét ngứa ran lan khắp qua não tôi.
Tôi chợt hiểu ra. Nó khá đơn giản, một thử thách mà tôi đã vô tình chuẩn bị cho bản thân thông qua quá trình luyện tập với các thanh kiếm aether, mở rộng khả năng điều khiển ra bên ngoài bằng ý thức của mình khi kiểm soát và phản ứng với vài đầu vào thông tin trong cùng một lúc. Thông qua nỗ lực từ tất cả những lần chết giả đó mà tôi học cách thao túng và điều khiển nhiều lưỡi kiếm cùng lúc trên một chiến trường rộng lớn, từ lúc đấy cho đến giờ tôi đã học được một cách hoàn toàn mới để tập trung.
Và tôi nghĩ mình thấy được nó đang hướng tới điều gì.
Một cách nhanh chóng, tôi bắt đầu lướt qua những suy nghĩ dường như hình thành dựa trên mối liên hệ về ý nghĩa của các cổ tự, tạo nên một bức tranh vững chắc về tổng thể vấn đề và rồi kết nối các cổ tự đối lập bằng những ý nghĩa kèm theo. Điều này không chỉ đòi hỏi tôi phải đồng thời cân nhắc những ý tưởng đối lập nhau mà còn phải tích cực phân chia suy nghĩ để nhìn thấy một bức tranh khác biệt từ nhiều góc độ trong khi duy trì nhiều dòng suy nghĩ trong đầu cùng một lúc.
Giống như múa năm con dao bằng hai bàn tay vậy.
Sự thấu hiểu sâu sắc chảy ào vào đầu như ai đó đang mở van vòi nước vậy. Hai hoặc ba luồng cùng một lúc, các cổ tự mờ dần và vùng đất ảo của khối keystone này trở nên rỗng hơn khi tâm trí tôi dường như tràn đầy sự hiểu biết.
Đột ngột đến mức khiến tôi cảm thấy bối rối, vùng đất ảo của khối keystone trở nên trống rỗng và tôi bị kéo trở ra xuyên qua bức tường năng lượng màu tím ban nãy. Mắt tôi bừng mở khi đang có bụi đen mịn lan qua các kẽ ngón tay, tràn vào tấm thảm rêu dày cộm.
Một đôi mắt màu vàng sáng rực đang nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi ông Mordain lùi lại một bước. “Arthur? Nhưng chuyện gì…?”
Tôi nắm chặt tay lại và cố điều hòa hơi thở của mình khi tim đập nhanh hơn.
Phía sau lưng, tôi đã cảm nhận được nó—ấn godrune mới này nặng trĩu trong tâm trí. Như các ấn trước đây, một cái tên và lịch sử của nó hiện ra trước mắt tôi, hàng thế kỷ thiết kế, mục đích và ý định đan xen tạo thành sự thấu hiểu sâu sắc về ấn như người ta đan các sợi vào nhau dệt nên một tấm thảm vậy.
Tôi chống tay xuống đất để đứng dậy, chỉ khi đó tôi mới nhận ra mình đang lơ lửng trên mặt sàn đầy rêu. Lượng aether trong không khí này dường như đang ép vào người tôi, giống như tôi hòa quyện vào nó, giữ cho thân tôi chống lại lực hấp dẫn. Di chuyển như thể đang trong trạng thái thôi miên, người tôi đang co cuộn lại liền bung ra và đứng vững trên đôi chân mình, một cảm giác hoài niệm đột ngột xen lẫn với vẻ phấn khích bối rối vì đã thành công với cục keystone này.
Ông Mordain hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra thế?” giọng căng thẳng, ngập ngừng. Tôi nhận ra rồi, đối với ông ấy, chắc hẳn trông như tôi đờ cả người ra bất động trong một khoảng thời gian ngắn khi nổi lơ lửng trên không.
Tôi trả lời: “Tôi đã giải mã được nó,” giọng đầy vẻ không thể tin nổi. Sau khoảng thời gian thử thách kéo dài với hai khối keystone đầu tiên, tôi không dám hy vọng rằng cục thứ ba có thể bị sáng tỏ nhanh đến vậy. “Tôi có nó rồi, Mordain. Sức mạnh của khối keystone thứ ba, một ấn godrune khác…”
Tôi đẩy aether dọc theo xương sống mình rồi truyền vào ấn godrune này. Ánh sáng vàng tràn ngập hang động trong khi tâm trí tôi sáng bừng lên như một mạng lưới ánh sao phân nhánh vô tận lan khắp trong suy nghĩ không ngừng của mình.
Ông Mordain nhẹ nhàng nói: “Một chiếc vương miện kìa,” ánh mắt ông ấy tập trung lên đỉnh đầu tôi, nơi tôi đã nhận ra rằng ánh sáng vàng chủ yếu tỏa ra từ đó. “Một chiếc vương miện ánh sáng…”
Khi tôi ngập ngừng cảm nhận ánh sáng tỏa ra từ thứ mà ông ấy đang nhìn, tôi đã hiểu. “Gambit Vua à…”
Tôi hủy kích hoạt ấn godrune này, chớp chớp mắt để giảm đi tác dụng phụ từ việc sử dụng ấn, rồi thở dốc. Tôi cần thời gian để hiểu đầy đủ về nó và những gì nó có thể làm, nhưng nếu việc kích hoạt ngắn ngủi này là dấu hiệu nào đó của…
“Tôi phải đi đây.” Tôi quay ra cửa, rồi bị phân tâm. “Xin hãy giúp Chul quay về thành phố Vildorial an toàn sau khi cậu ấy—”
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi, giữ tôi lại. “Arthur, trước khi đi…có điều này cậu phải biết.” Thái độ của ông Mordain đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tôi ép bản thân phải tập trung ngay giây phút này—thật là một điều khó khăn sau những gì tôi vừa trải qua—và dành mọi sự tập trung của mình vào ông ấy.
“Cậu phải thận trọng. Người djinn không tiết lộ nhiều về những khối keystone này, nhưng có một điều tôi biết được từ cha của Chul trong những năm sau này. Khối keystone thứ tư…Arthur à, một khi cậu đã bước vào nó, cậu sẽ không thể rời đi được nữa cho đến khi cậu nhận được sự thấu hiểu sâu sắc mà nó đang cố dạy cho cậu. Một kiểu…khóa dự phòng để bảo đảm an toàn. Nếu nhiệm vụ giải mã này hóa thành bất khả thi thì tâm trí cậu sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn trong cục keystone đấy. Và trong khi cậu tìm kiếm sự thấu hiểu sâu sắc này, thì cơ thể thật của cậu sẽ dễ bị tổn thương.”
Tôi cân nhắc những gì ông ấy vừa nói, quai hàm nghiến chặt khi cố chống lại vẻ căng thẳng đang tích tụ dần dưới da mình. Cuối cùng, tôi gật đầu cứng rắn với ông ấy rồi quay đi.
GÓC NHÌN CỦA CECILIA
Các cục keystone, các ấn godrune, aether… Số Phận.
Rất nhiều điều đã được tiết lộ, rất nhiều chi tiết mà trước đây tôi chưa hề biết đến. Về quá khứ, và thậm chí về tương lai có khả năng sẽ xảy ra…nhưng không phải tất cả chúng đều quan trọng. Không, tôi tập trung vào những phần quan trọng nhất.
Arthur đang tìm kiếm một loại sức mạnh sẽ cho phép anh ta thay đổi “số phận”, nhưng dường như ngay cả anh ta cũng chả biết điều đó thực sự nghĩa là gì. “Nhưng anh ta sẽ dễ bị tổn thương khi sử dụng ‘cục keystone’ cuối cùng,” tôi nhẹ nhàng nói, nửa nói với chính mình, nửa nói với con nhỏ Tessia, kẻ mà tôi có thể cảm thấy đang rung động với vẻ chăm chú trong tâm trí, cũng như đang dồn nỗ lực vào những gì bọn tôi vừa biết được giống như tôi vậy.
Ả Tessia nói: ‘Đây có thể là nó,’ vẻ phấn khích xen lẫn với nỗi sợ rõ nét. ‘Cô phải hiểu được điều đó, phải không Cecilia? Chúng ta phải giúp Arthur tìm nó, bất kể nó là gì. Anh ấy có thể—’
Tôi bất giác bật cười lớn, rồi nhanh chóng im bặt, nhớ ra mình đang ở đâu. Giúp anh ta ư? Tại sao tôi lại phải làm thếchứ? Tôi nâng người khỏi mặt đất, cẩn thận bay nhanh qua những cành cây tầm thấp. Đây là cơ hội để tôi đánh bại anh ta trong khi anh ta không thể đánh trả.
Vẻ phấn khích trào dâng trong tôi, rung động ngay dưới lớp da bên ngoài. Tôi nhận ra rằng mình đã hy vọng tránh được một cuộc đối đầu khác với Grey đến nhường nào, và giờ tôi đã khám phá ra câu trả lời cho cách có thể đánh bại anh ta mà không cần thử thách bản thân mình trước phép thuật của anh ta thêm lần nữa.
‘Số Phận đấy, Cecilia. Cô tin rằng tên Agrona có thể đưa cô quay lại Trái Đất thành một dạng sống nào đấy, còn anh Arthur thì thậm chí không thể làm thế với sức mạnh mới này ư?’ ả Tessia hỏi, giọng điệu đầy vẻ ngờ vực.
Tôi hơi tỉnh cả người, một cảm giác buồn nôn, tội lỗi quằn quại trong lòng giống như dây leo của kẻ thủ hộ rừng già đang bò vậy. Tôi biết anh ta sẽ không làm thế. Sau tất cả những gì tôi và anh Nico đã làm, tại sao anh ta lại…
‘Tôi biết điều đấy không đúng, tôi biết…tôi…’ Vẻ cam đoan của nhỏ Tessia phải mờ dần và tôi có thể cảm nhận được cô ả cũng nghi ngờ điều mình vừa nói.
Lão Agrona có thể muốn thấy tôi chiến đấu với Grey để phát triển sức mạnh của cả hai, nhưng lão ấy sẽ không bao giờ để cho Grey nhận được thứ sức mạnh này.
‘Tôi đang ở trong đầu cô đấy,’ ả Tessia nhắc nhở tôi một cách chẳng cần thiết. ‘Tôi biết rằng cô biết điều này là sai. Đây không phải là con người mà cô muốn trở thành. Trong cả hai kiếp sống, có bao nhiêu người từng đối xử tử tế với cô, hả Cecilia? Không phải những kẻ muốn biến cô thành vũ khí—thành một con quái vật dưới quyền kiểm soát của chúng. Nhưng anh Arthur—à anh Grey—anh ấy và Nico đã ở đó vì cô, họ vẫn có thể làm như vậy, Nico muốn—’
“Cô không biết anh ta muốn gì đâu!” Tôi nạt ngang, giọng vang vọng một cách lạ kỳ lan tỏa khắp khu rừng yên tĩnh này. Anh Nico hiểu tôi, những điều tôi đang yêu cầu phải có, những điều tôi cần làm và anh ấy sẽ hỗ trợ tôi. Anh ấy đã phải đưa ra những quyết định khó khăn giống như tôi đã làm và tôi đã tha thứ cho anh ấy vì những quyết định đó! Giống như anh ấy tha thứ cho tôi…
Có điều gì đó khác mà tôi không dám nói ra thành lời, điều gì đó mới dâng lên ngay khi tôi nghĩ về anh Nico. Trước đây, trên Trái Đất, tôi đã làm những gì mình có thể làm để chúng không dùng anh Nico chống lại tôi, vì tôi biết rốt cuộc điều đó sẽ xảy ra. Và nếu tôi quay lưng với Agrona, ông ta cũng sẽ làm tương tự vậy. Nếu phải so sánh, thì ông ta có thể khiến mọi thí nghiệm đau khổ đó mà tôi từng trải qua chỉ giống như một màn đi dạo trong công viên mà thôi, tôi chắc chắn về điều đó.
Agrona là…hắn là cơ hội duy nhất để tôi có được thứ mình muốn.
‘Nhưng hắn không làm vậy, cô chỉ—’
“Đủ rồi!” Tôi hét lên lần nữa, to hơn, và một vụ nổ mana bùng lên quanh tôi, nhổ toạc mấy cái cây đến tận rễ và đẩy bay chúng đi.
Một con quái mana hình hài côn trùng to khổng lồ lao lên từ mặt đất, cái đầu có ngạnh kẹp của nó ngoằn ngoèo quay sang hướng này quặc sang hướng khác khi tìm kiếm thứ gì gây huyên náo ở đây. Theo bản năng, tôi quất một đòn roi mana, và con quái mana kia tách ra làm đôi từ đầu đến tận thân. Nó kêu lên ríu rít ọc ọc rồi đổ sụp xuống thành một đống nhầy nhụa ẩm ướt.
Tôi thở dốc nặng nhọc, tăng tốc bay về phía trước nhanh hơn, để đầu óc trống rỗng khi chẳng cảm thấy mình chẳng còn nghĩ ngợi về bất cứ gì ngoại trừ về cơn bão thổi qua mái tóc xám ngu ngốc của tôi. Tận trong óc, may phước là cô ta im lặng rồi đấy.
Mặc dù có khả năng ẩn giấu bản thân, tụi Wraith cũng không thể che giấu hoàn toàn sự hiện diện của chúng khỏi tôi và việc tìm lại chúng cùng anh Nico là chuyện dễ.
Tôi không đáp xuống, bay tà tà giữ khoảng cách vài feet với mặt đất sũng nước của vùng đầm lầy nơi bọn họ đang đợi. “Anh Nico, ta cần quay lại Alacrya ngay lập tức. Có tin tức Agrona cần phải—”
“Anh nghĩ mình đã tìm thấy thứ chúng ta cần rồi!” Anh Nico bật lên phấn khích, giống một đứa trẻ trong ngày sinh nhật. Anh ấy cười toe toét, vẻ lơ đãng. “Anh quyết định kiếm thêm một hầm ngục nữa trong khi em đi vắng, và—”
“Để sau đi,” tôi nạt ngang, háo hức liên hệ với lão Agrona khi mà mọi thông tin này vẫn còn khá mới mẻ trong đầu mình.
Đôi mắt Nico ánh lên sự tổn thương, và tôi nhận ra giọng điệu của mình đã gay gắt hơn tôi dự định rất nhiều.
“Em xin lỗi,” tôi nói nhanh, bay trôi dạt xuống chỗ anh ấy đang đứng ngước lên nhìn chằm chằm vào tôi. “Nico à, em đã biết được nhiều điều. Khe nứt kia, kế hoạch này, giờ thì mọi thứ khác sẽ phải chờ. Chúng ta cần đến chỗ lão Agrona ngay.”
Anh ta gật đầu, rút thiết bị dịch chuyển di động ra khỏi vật tạo tác không gian ngoại chiều mà anh ấy đang đeo. “Cecil à, tất nhiên rồi.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Giải thích tên chương: “King’s Gambit”. Tên chương có thể hiểu theo hai nghĩa là “Gambit Vua” và “Nước đi đầu của nhà vua”. + Ở nghĩa số một thì từ “Gambit” không dịch được, nó liên quan đến thuật ngữ cờ vua, nguyên cụm “The King’s Gambit” là tên một thế triển khai cờ đã tồn tại từ thế kỉ 16 đến nay mà ngày xưa được nhiều kỳ thủ mạnh hay chơi. Đại khái thế cờ ấy về mặt tổng quan sẽ tung ra nhiều nước đi (bạn lưu ý cụm mình in đậm này để thấy nó là hình tượng cho ấn của Art), tuy có thể làm con vua của đối phương bị suy yếu trong cả ván những cũng làm chính con vua của mình yếu theo. Một cách triển khai cờ tương tự với King’s Gambit là Queen’s Gambit (Gambit Hậu). Và bạn cũng đừng quên trong chương này có tận hai góc nhìn: của Arthur như vua phe loài người và của Cecil như thể “hậu” phe Agrona. Hãy nhớ rằng trong bàn cờ vua thì con hậu mới là con mạnh nhất, tương tự như con Cecil vậy. + Còn nếu ta dịch như nghĩa 2 thì hoàn toàn không thoát nghĩa từ ‘gambit’ được. Gambit theo nghĩa thông thường tức là “ai đó chủ động nói hay làm trước điều gì đấy lúc mới bắt đầu một tình huống hay hội thoại nhằm đạt được lợi thế về sau”, (ví dụ như mình gặp gái xinh là chủ động xưng hô “em” trước để tạo ưu thế tán gái sau này nếu có). Nếu hiểu theo nghĩa hai thì ta đang nói 2 nhân vật chính này chủ động tung đòn để chiếm lợi thế với đối thủ, tuy nhiên, động thái đó cũng sẽ gây suy yếu cho chính bản thân người đấy.
- 2. Tóm tắt: Art có được cục keystone thứ ba và ấn godrune mới.
- 3. Cử chỉ thái độ của Mordain trong chap này có sự ẩn ý từ tác giả, cái kiểu ngồi chểnh mảng thoải mái chính là ngụ ý thật cho bản chất ngại va chạm và chểnh mảng của đám phượng hoàng, rồi tới khi Art ngồi nghiêm chỉnh và ổng cũng ngồi theo, rồi câu nói của Art về tụi phượng hoàng làm mắt ổng sụp xuống đất nghĩ ngợi, rồi quyết định hành động bằng cách đưa cục keystone cho Art, các động thái trong cử chỉ cho thấy sự thay đổi trong hành động, mọi thứ tác giả tạo ra đều có ẩn ý chứ không chỉ câu text cho dài.
- 4. Có khả năng, toàn bộ cuộc hội thoại trong chap này, con Cecil đã nghe được hết, và nó cũng biết chính xác tọa độ đường vào tổ Hearth, thế nên nếu vài chụp chap nữa nó dẫn Wraith đi diệt sạch tộc Asclepius thì cũng chả có gì lạ. Và suy nghĩ con Cecil được tác giả xây dựng sặc lối tư duy của phản diện, hội thoại với con Tess như thể càng cố để nổi bật chất phản diện của con Cecil vậy.
- 5. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 6. Ver.1: Mar-15th-2024; ver.2: Apr-21st;