Chương 460

Thằng bé con Bà Dawn

Tên gốc: "Chapter 458: Lady Dawn's Child"


  • GÓC NHÌN CỦA CECILIA

    Khi tôi nhìn tên phượng hoàng đang rơi xuống, lõi hắn bị rút mana cạn kiệt, sốc phản vệ khiến hắn bất tỉnh, một ký ức riêng chẳng phải của tôi hiện lên trong tâm trí: một cậu bé vừa chạy vừa cười, đôi mắt không khớp màu—một bên màu cam cháy, bên kia xanh lam băng giá—đang lấp lánh vì vui mừng và kinh ngạc. Giờ đây, đôi mắt không khớp màu đó lại đang trợn ngược lên trời khi hắn ta rơi tự do.

    Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tôi đang nhìn thấy thằng bé con Bà Dawn. Hương vị mana của bà ta đọng lại trong giác quan của tôi, tạo thành một sự cộng hưởng với mana của hắn. Tôi có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa bọn họ, dù giờ nó chỉ còn lại phân nửa thôi, giống như có hai thỏi nam châm hút chúng tôi lại.

    Cùng với mối quan hệ đấy là những cảm xúc cũng chẳng phải của tôi: sự bảo vệ, sự tuyệt vọng và một cơn giận dữ bùng cháy.

    Chả phải cảm xúc của tôi. Tôi cay đắng nghĩ về mọi suy nghĩ, ký ức và ý tưởng xa lạ đã bị nhét vào đầu kể từ khi mình được tái sinh. Đây chẳng phải là người mà tôi quan tâm.

    Nắm chặt thứ bản năng mẫu tử đang dâng trào này, tôi đè nó xuống, chôn vùi nó đi.

    Tên Khoriax bay đảo xuống phía và túm lấy lưng áo gã phượng hoàng đang bất tỉnh. Hắn nhìn tôi với vẻ thắc mắc trong lúc tôi đang ẩn mình giữa những cành cháy âm ỉ của một cái cây tán lá rộng. Tôi mở miệng định nói, nhưng trước khi lời rời khỏi mồm, vạn vật ở đây đã bùng nổ thành địa ngục rực lửa.

    Các ngọn lửa này bắt đầu cháy ở chỗ trận chiến rồi gầm lên trời, nhuộm vạn vật trong màu đỏ rực như thể mặt trời rơi. Không khí thiêu đốt phổi tôi, bắt đầu cháy thành khói và lửa. Quần áo của tôi cháy âm ỉ và những ngọn lửa nhỏ bốc lên từ lớp lá chắn mana đang bao bọc cơ thể tôi để bảo vệ. Ngay cả các giác quan tôi ẩn sau lớp mana phồng lên bọc ngoài người dường như cũng bị thiêu đốt, như thể tôi đang nhìn chằm chằm vào mặt trời vậy.

    Vươn ý chí ra, tôi kiểm soát mana và cố dập tắt nó…nhưng ý chí đang điều khiển thứ lửa này kháng cự, đẩy tôi lùi lại.

    “Nhưng… làm cách nào chứ? Là ai?” Tôi thở hổn hển kinh ngạc.

    Từ cái hỏa ngục này, có một người đàn ông đang hạ xuống. Cơn gió đang thình lình gào thét dường như cũng chẳng làm rối tung mái tóc ông ta, cũng như làn khói không thể che mờ đôi mắt vàng của ông ấy.

    Bốn tên Wraith còn sống đều đối mặt với gã đàn ông này, nhưng thậm chí chúng còn đang gặp khó vì phải chống lại tác động từ phép thuật kia. Chúng lưỡng lự liếc nhìn lẫn nhau và ném những cái liếc đầy vẻ dò xét xuống chỗ cây cối hướng tôi đang đứng.

    “Lũ người hầu của thằng Agrona.” Giọng nói vang vọng của gã đàn ông này đột nhiên cho tôi biết hắn ta là ai, danh tính hắn chứa trong những ký ức được Bà Dawn chia sẻ. “Thái độ thù địch của các người trong lãnh địa của ta sẽ không được dung thứ. Nơi này và mọi người ở đây đều nằm dưới sự bảo vệ của ta,” Lão Mordain của tộc Asclepius nói với vẻ chắc nịch. “Các người đã thử thách tính trung lập mà ta đã tự tuyên thệ khi tấn công vào đây. Hãy trả lại thành viên trong tộc của ta và biến đi.”

    Lưỡi hái của tên Khoriax trong tay hắn đổi hình dạng, và hắn ấn lưỡi dao vào họng thằng Chul. “Có vẻ như hôm nay cả lũ phượng hoàng đang trút xuống đầu bọn ta nhỉ. Thật tiện làm sao. Hãy ngừng niệm cái chú phép chó chết này và đầu hàng đi, nếu không tao sẽ khoét một lỗ trên cổ thằng bé này và—”

    Những móng vuốt khổng lồ bằng lửa hiện ra từ sức nóng thiêu đốt trong không khí, quấn quanh người tên Khoriax. Mấy cái móng này đốt cháy mana và da thịt hắn, biến hắn thành tảng thịt cháy khét thành than trước khi hắn ta kịp hét lên. Thằng bán phượng hoàng kia rơi xuống cái móng vuốt mà chẳng hề hấn gì.

    Tôi vẫn đang ẩn thân, khả năng kiểm soát mana của tôi đảm bảo rằng mình sẽ không thể bị phát hiện ngay cả với một kẻ mạnh mẽ như gã đàn ông này. Tôi lo lắng lũ Wraith có thể làm tôi bị lộ, nhưng ba tên còn lại vẫn tập trung vào lão Mordain, tăng cường phòng thủ nhưng không có động thái tấn công gì.

    Đột nhiên cái cây chỗ tôi đang núp bị nhấn chìm trong ngọn lửa mà tôi không thể kiểm soát cũng như chống chịu gì được. Phản ứng theo bản năng, tôi nhảy lên không trung và bay khỏi ngọn lửa, da đỏ bừng và đau nhức ngay cả khi được phủ lớp mana bảo vệ.

    Lão Mordain nói: “Di Sản…” Đôi mắt vàng sáng chói của hắn dán chặt vào người tôi, chiếc áo choàng của hắn tung bay quanh người và hòa vào làn khói. “Ngay cả mi cũng không núp nổi với ta trong vùng phép thuật diện rộng riêng của ta đâu. Đừng thử thách giới hạn của ngươi trước sự kiên nhẫn của ta.”

    Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi không biết phải làm gì. Lão phượng hoàng này rất mạnh mẽ, cú chụp của lão xuyên qua cả lớp mana kiên cố. Lũ rồng vẫn đang tràn ngập khu vực Beast Glades, vì vậy cho dù tôi có đánh bại được hắn, thì liệu tôi có thể làm điều đó đủ nhanh để quay lại với nhiệm vụ của mình mà không thu hút sự chú ý của chúng không?

    Chẳng đáng để mạo hiểm, tôi tự nhủ, hy vọng mình hành động theo lý lẽ như lão Agrona, chứ không phải vì sợ hãi.

    “Đội Wraiths, theo tôi—”

    Đột nhiên, cơ thể tôi cứng đờ khi một thứ sức mạnh từ bên trong vùng ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tay tôi tự giơ lên, lao về phía trước và tung ra một sợi dây leo giống roi da đang quấn quanh cổ tay.

    Ngọn roi cắt ngang khoảng không giữa lão Mordain và tôi, vạch thành một đường hình trăng khuyết màu xanh lục chuyển động chậm giữa không trung. Đầu dây leo bốc cháy, lửa lan dọc theo mặt ngoài sợi dây, khiến cho thân dây leo có màu xanh lục bảo hóa đen thui.

    Ngọn roi tan thành tro bụi ngay sát cổ họng lão Mordain.

    Vẻ mặt hắn hơi co giật, nhưng hắn không hề phản kháng, vẻ do dự lộ rõ ​​trên mặt trong tích tắc.

    Tôi nghiến răng đến khi chúng kêu răng rắc, buộc cơ thể mình phải khuất phục, phá vỡ sự mất kiểm soát nhất thời rồi xoay người lao đi hết tốc độ, lao ra khỏi khu vực mà phép thuật diện rộng kia che phủ và quay lại bầu trời trong xanh gió mát.

    Lạy thần Vritra cô đang cố làm gì vậy? Tôi gầm gừ trong đầu mình.

    Ả Tessia không trả lời ngay, và tôi vội vàng giữ khoảng cách giữa mình với lão Mordain. Ba tên Wraith tụt lại sau, cố hết sức để bay đuổi kịp tôi.

    Ngó ngang qua vai để nhìn, tôi nhận ra phép thuật diện rộng của lão Mordain là một quả cầu bao bọc mọi thứ bên trong nó bằng mana thuần hỏa hệ. Trong quả cầu đó, chính mana của hắn đã đẩy toàn bộ mana trong không khí ra ngoài, khuếch đại phép thuật và khả năng kiểm soát của hắn đồng thời làm giảm khả năng kiểm soát của kẻ thù.

    Cô nghĩ hắn có thể đánh bại chúng ta—giết chúng ta phải không? Giết chúng ta bên trong cái địa hình khủng khiếp mà hắn đã tạo ra. Cô xác định rồi, phải không? Thật ư, cô muốn sống hay chết đấy? Cô có biết không vậy?

    ‘Không, tôi không muốn chết,’ ả Tessia nhẹ nhàng nói, lời đầu tiên cô ta nói với tôi kể từ khi đến lục địa Dicathen. ‘Nhưng tôi luôn tự hỏi liệu mình có phải là kẻ hèn nhát không khi không đang cố nhiều hơn nữa để biến điều đấy thành hiện thực. Để làm tên Agrona tổn thương và giữ an toàn cho mọi người—giữ an toàn cho anh Arthur—cô cần phải chết.’

    Tôi chợt dừng lại, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

    Phép thuật diện rộng của lão Mordain sụp xuống. Trong khoảnh khắc, sự hiện diện của cả hai tên asura vẫn rất rõ ràng, sau đấy mana trong không khí dường như nuốt chửng dấu hiệu của bọn chúng khi lão Mordain che phủ dấu hiệu mana của bản thân và tên Chul khỏi tôi.

    Tuy nhiên…vẫn còn gì đó ở đấy. Không cảm nhận được dấu hiệu mana của bọn chúng, nhưng…sự cộng hưởng mà tôi cảm nhận được với tên Chul không thể dễ dàng ngụy trang như vậy.

    Tập trung mana của mình lại, tôi tung ra một quả cầu mana đậm đặc và ném nó lao về phía trước với vận tốc tương đương với tốc độ đang bay của mình. “Hãy đi theo quả cầu cho đến khi phép thuật này còn hiệu lực, sau đó quay trở lại với những người khác và tiếp tục cuộc săn của các ngươi.”

    Ba tên Wraith cùng nhìn tôi với vẻ bối rối như nhau. Khi tôi vẫy tay chỉ hướng phải đi, sự do dự của chúng biến mất và chúng phóng đi, theo quả cầu trông như mặt trời thu nhỏ đang lao qua tán cây rừng.

    Trôi tà tà xuống dưới các tán cây, tôi bắt đầu chầm chậm đi trở lại hướng mà lũ Wraith đã đánh nhau với tên Chul. Gió mang theo mùi khói và mùi cháy, đồng thời có một dòng mana cố định trong không khí liên tục quay lại rót vào khoảng trống do phép thuật diện rộng để lại sau khi biến mất.

    Cơn giận trào dâng trong tôi: giận bản thân vì phải chạy trốn khỏi lão Mordain, vì đã để ả Tessia chiếm quyền kiểm soát.

    Nếu mục đích của cô là giết cả hai chúng ta, thì cô đáng lẽ phải để tôi chết trong Giai đoạn Hợp Nhất, tôi giận sôi sục với con ả người elf trong khi tìm kiếm sự cộng hưởng.

    ‘Chuyện đó có dễ dàng với cô không? Lúc cô tự sát bằng thanh kiếm của anh Grey ấy?’ cô ta đáp lại, giọng đầy vẻ cay đắng và tiếc nuối.

    Tôi cắn vào mặt trong má, cẩn thận kiểm soát mana của mình vì sợ lão Mordain phát hiện ra. Tôi vẫn làm điều vậy mà, đúng không?

    ‘Phải, cô đang làm vậy. Nhưng cô làm vậy để chạy trốn, để chạy khỏi những gì cô không thể xử lý được.’ Một khoảng im lặng kéo dài trước khi cô ả nói tiếp, suy nghĩ của cô ta ngày càng tự tin hơn. ‘Lúc đó tôi không muốn chết và bây giờ tôi cũng không muốn chết. Nhưng tôi đang cố làm những gì có thể để giúp đỡ — để chống trả — không giống như cô.’

    Chỉ vì cô biết ký ức của tôi không có nghĩa là cô biết tôi đã phải trải qua những gì, tôi cáu kỉnh, tạm dừng truy vết lão Mordain. Cô không biết tôi đã phải chịu đựng những gì…hay tôi sẽ sẵn sàng làm những gì để đảm bảo tôi và anh Nico có được cuộc sống mà bọn tôi xứng đáng có.

    Bằng quyết tâm mới tìm thấy này, tôi dành chút thời gian để cân chỉnh cho dấu hiệu mana của mình khớp với mana trong môi trường xung quanh và tiếp tục bám theo tên Chul, để lực kéo nhè nhẹ từ lõi hắn dẫn đường cho mình. Tôi cẩn thận tiến về phía trước, lặng lẽ bay lướt qua mớ cành cây chằng chịt dưới chân, toàn bộ ý thức của tôi tập trung vào thứ lực kéo nho nhỏ ở đằng xa kia.

    Đột nhiên, mối liên hệ với mana của tên Chul bị cắt đứt hoàn toàn. Tôi cảm thấy sợ hãi dâng trào khi adrenaline tăng vọt trong người, và tôi tăng tốc, nhắm tới nơi cuối cùng tôi cảm nhận được hắn. Suy nghĩ trong đầu tôi bắt đầu đan xen vào nhau thành một mớ bòng bong, nhưng tôi cố làm đầu óc mình rỗng đi thêm lần nữa, chỉ nhớ lại cảm giác trước khi lực kéo đó bị chặn lại thì nó đang ở đâu.

    Tôi lại giảm tốc độ khi đến gần chỗ mà tôi tưởng mình đã mất đi cảm nhận mana ấy và dừng lại dưới rễ của một cây charwood khổng lồ có vỏ màu bạc.

    Nó phải ở gần đây, tôi nghĩ trong đầu, gần như mong ả Tessia sẽ miễn cưỡng xác nhận.

    Toàn bộ khu vực Beast Glades đang ù ù réo lên tiếng dội từ mọi thứ khi mà lượng mana đang đổ vào giữa hai lục địa Epheotus và Dicathen, nhưng cũng có nhiều nguồn phép thuật bao phủ đang hoạt động trong vùng trảng rừng (glades) này. Giờ thì, rất gần rồi, tôi có thể cảm nhận được các cạnh rìa của thứ gì đó như một chú phép, hay đúng hơn là nhiều lớp phép thuật. Nó rất tinh tế, gần như được thiết kế để không thể bị phát hiện. Nhưng tôi nhìn thấy được mana, cảm nhận được cách cái thứ phép thuật che phủ này đè vào các hạt bụi mana trong không khí, nếm được sức nén phức tạp, ngửi được dấu hiệu độc nhất khiến mana phượng hoàng trở nên khác biệt.

    (Người dịch: Cái tên vùng Beast Glades dịch ra tiếng Việt nghĩa là vùng Trảng Quái Thú. “Trảng” theo thuật ngữ địa lý gốc Nam Bộ để chỉ một khu vực đất rộng rãi tương đối bằng phẳng, cây cối thấp, từ này có từ thời chúa Nguyễn vào Đàng Ngoài khai phá)

    Phép thuật của lão Mordain rất mạnh; rõ là vậy. Hắn đã giấu người của mình khỏi hai lão Agrona Vritra và Kezess Indrath suốt nhiều thế kỷ. Nhưng điều còn quan trọng hơn sức mạnh là khả năng kiểm soát sức mạnh, và khả năng kiểm soát sức mạnh của tôi còn lớn hơn của bọn họ.

    Tôi nhắm mắt lại và ổn định hơi thở. Lượng mana trong cơ thể hoàn toàn cân bằng với lượng mana trong không khí, giúp tôi tránh được bất kỳ ai muốn tìm kiếm mình, lần này thì đến lượt tôi hơn. Lưng tôi đang áp vào cây charwood thô ráp và mát lạnh. Lá nó có mùi khói rất nồng làm tôi nhớ đến việc pha trà. Cơn gió chứa đầy mana hình thành những gợn sóng len qua các tán lá, chúng cọ xát vào nhau tạo nên những âm thanh gãi sột soạt nhè nhẹ chồng lên nhau.

    Cái cây này đang thở. Tôi có thể cảm nhận được sự sống của nó, năng lượng của nó. Những cành cây vươn lên, vươn cao vút lên không trung, dang rộng ra tìm kiếm ánh nắng và mana, trong khi rễ cắm sâu xuống đất. Thật là khá đẹp khi cái cây này hấp thụ ánh nắng, nước và mana trong không khí, thậm chí dù không có lõi, cái cây vẫn thanh lọc lượng mana này thành một thứ gì đó khác, một thứ gì đó mới, một dạng dị hệ (deviant) thuộc tính thực vật độc nhất của riêng nó.

    Lượng mana được thanh lọc đấy lan rộng khắp cây, thấm vào đất, hòa quyện với mana thổ hệ và mang lại cho cây sự sống và năng lượng. Tôi có thể cảm nhận được điều đó trong từng cành cây, chiếc lá, gốc rễ. Và rễ của cái cây charwood này, cùng với tất cả những cây khác ở khu vực này trong vùng Beast Glades, dường như tăng trưởng theo một góc độ nào đấy như thể chúng bị hút về phía thứ gì đó. Chúng không phát triển dàn trải đều mà bị kéo về một hướng, cắm xuống sâu hơn bất kỳ cái cây nào gần đây.

    Tôi để các giác quan của mình len lỏi ra thật tỉ mỉ, theo dòng mana dị thuật kia vào tận trong mớ rễ cây. Chúng lan rộng và quấn vào nhau, rồi khi lần theo chúng, tôi cảm thấy những phép thuật bao phủ chúng di chuyển lướt qua tôi giống như ta đi qua một tấm rèm che vậy, mù mờ trước mọi thứ ngoại trừ mana hệ thực vật kia. Khi ý thức của tôi di chuyển vượt qua được các lớp khiên chắn phép, đột nhiên tôi lại cảm nhận được dấu hiệu mana rất cụ thể đến từ lão Mordain và tên Chul—và nhiều kẻ khác nữa.

    Một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi khi tôi quẹt đi giọt mồ hôi sắp chảy xuống một bên mắt.

    Giờ thì cô thấy chưa? Ngay từ đầu đây đã là điều không thể tránh khỏi rồi. Mục đích sống của cô, số phận của cô là trở thành vật chứa cho sự tái sinh của tôi, tôi nghĩ một cách tự mãn.

    Con ả Tessia đáp: ‘Nếu đúng như vậy, tôi rất hóng được xem loại số phận nào đang chờ đợi cô, một kẻ hèn nhát đến mức không dám nhìn vào sự thật: rằng cô chẳng là gì hơn ngoài một thứ vũ khí, một thứ công cụ để hủy diệt,’ giọng chứa vẻ thương hại làm tôi không thể chịu nổi. ‘Nếu điều cô hy vọng mà thành hiện thực nổi ấy, thì tôi đảm bảo với cô rằng cái sự tái sinh đấy sẽ không thể nhận được nhờ chiến thắng đâu. Nó sẽ chui ra từ lòng thương hại.’

    Nắm tay của tôi siết chặt lại lúc từng thớ thịt trong cơ thể không muốn gì hơn ngoài việc dập tắt sự hiện diện của ả ta ra khỏi tâm trí mình như người ta dập tắt lửa trên ngọn đèn cầy, nhưng nó sẽ khiến việc kiểm soát lượng mana đang vượt qua lớp khiên phép của lão Mordain có nguy cơ bị buông lỏng đi.

    Tôi quay sang tập trung vào nhiệm vụ trước mắt, để mana của mình thấm qua rễ cây vốn mọc len vào trong những bức tường được chạm trổ ở khu tị nạn của lũ phượng hoàng, cẩn thận tiến về trước như làm xiếc đi trên dây cho đến khi—

    “—cần tác động vào lõi cậu bé, kích cho nó hút mana vào. Thêm lửa vào và mang tinh thể mana cùng thần dược đến cho tôi. Đem mọi thứ mà chúng ta có đến đây!”

    Đó là giọng lão Mordain. Căng thẳng kèm chút hoảng loạn, không còn là một cơn bão sức mạnh cố kiềm chế mà lão đã thể hiện ra với tôi trước đây nữa. Hàng chục cuộc trò chuyện khác nhau vang lên trong lòng đất và lan tới mớ rễ cây charwood, nhưng tôi chặn hết chúng lại, chỉ tập trung vào lời của lão Mordain.

    “Cậu bé cạn kiệt quá mức rồi,” một giọng khác lên tiếng, hơi khàn và do dự. “Lõi gần như không hút mana được, và các chi bị mất thì—”

    (Nguyên văn: “He’s too far gone,” Câu này có hai nghĩa, nghĩa một như trên. Nghĩa hai là: “Cậu bé sắp ra đi đến nơi rồi,” = sắp chết hết cứu nổi. Bởi vậy mới có câu Mordain nói ở dưới)

    “Thôi cảm ơn, Avier,” lão Mordain nói chắc nịch, ngắt ngang lời giọng thứ hai đang nói.

    (Người dịch: “Thank you” trong tình huống này theo lối hành xử lịch sự của tiếng Anh nghĩa là: “Cảm ơn, nhưng thôi nín giùm”)

    GÓC NHÌN CỦA MORDAIN ASCLEPIUS

    Avier quay trở lại chỗ giàn đậu1 của mình im lặng quan sát, lông cậu ta hơi xù lên, nhưng tôi chẳng còn hơi đâu để ý đến cậu ấy nữa. Sẽ có thời gian nói lời tử tế và xin lỗi sau này. Sau khi mà…

    (Người dịch: Hình minh họa cái giàn cho chim đậu – roost mình sẽ để ở cuối chương nhé)

    Mana tuôn ra từ tay tôi, hơi nóng gợn thành sóng lan tỏa trong vùng không khí giữa tôi và Chul. Soleil và Aurora, hai thành viên trong tộc tôi, cũng đang bắt chước tôi, mana của họ cùng nhập vào với tôi khi chúng tôi tìm cách kích lõi của Chul lên, nhưng dù cho da thằng bé đỏ lên dưới sức nóng, thì lõi vẫn tối màu và im lìm.

    Thằng bé không còn xử lý được mana nữa. Cho dù đang ngủ hay bất tỉnh, thì đáng lẽ ra lõi của nó vẫn phải tiếp tục hút và thanh lọc mana để hỗ trợ cho cơ thể. Nhưng thằng bé đã tự đẩy mình vào tình trạng sốc phản vệ trong khi cơ thể đang ở tình trạng cận kề cái chết. Quá nhiều mana của thằng bé đã tự truyền đi để hỗ trợ và chữa lành các vết thương cho bản thân, và chẳng còn lại gì để chữa cái lõi đang phải căng ra do gánh kết quả từ việc mana truyền đi cả. Giống như một quả tim đã ngừng đập, chúng tôi phải tìm cách khiến mana của thằng bé luân chuyển trở lại, nếu không thì…

    Tôi liếc quanh phòng, cố nhớ lại những bài học thời còn trẻ. Đã quá lâu rồi kể từ khi ai đó cần đến tôi để chữa lành các vết thương từ trận mạc.

    Một chiếc giường đơn được đặt giữa căn phòng nhỏ trong ổ trung tâm của khu Hearth. Bởi vì nỗ lực của chúng tôi và ngọn lửa bùng cháy trong lò sưởi làm cái giường trở thành nóng rực. Tôi đứng một bên thành giường trong khi hai thành viên trong tộc lần lượt đứng dưới chân và trên đầu Chul. Avier trong dạng cú màu xanh lục đang đậu trên một chiếc kệ gắn vào tường, đôi mắt to đùng của cậu ấy theo dõi mọi chuyển động của chúng tôi.

    Chul nằm bất tỉnh trên giường giữa chỗ chúng tôi đứng. Lượng mana cuối cùng của thằng bé đã bị dùng để đốt cháy nhằm bịt vết thương của chính mình, nên máu chảy ít, nhưng cảnh tượng thằng bé người rách nát, mất đi cẳng chân với cánh tay cũng đủ khiến trái tim già nua của tôi quặn thắt đau đớn. Khi tôi để nó tham gia trận chiến với Arthur, tôi chưa bao giờ hình dung được thằng bé sẽ quay lại với chúng tôi như thế này.

    Lẽ ra mình nên cẩn trọng hơn, tôi mệt mỏi nghĩ. Có nhiều thứ đang gặp rủi ro hơn mạng sống của một thành viên trong gia tộc. Tôi cần Chul, cần hiểu những gì thằng bé đã thấy và trải qua từ khi rời khỏi ổ Hearth. Thằng bé là đôi mắt của tôi trong thế giới này để nhìn thấy hình dạng hiện tại của nó, là que thăm dò (dowsing rod)2 để tôi tìm ra được sự thật về những sự kiện đang diễn ra trên cả hai lục địa.

    (Người dịch: Hình minh họa que thăm dò – dowsing rod sẽ để ở cuối chương)

    Tôi nhắm mắt lại và buông ra tiếng thở dài thành thật của một lão già.

    Avier nói: “Arthur, xin chào, lại gặp rồi,” và mắt tôi mở bừng ra.

    Arthur Leywin đang đứng chỗ lối vào, mắt trừng trừng khiếp đảm nhìn dáng vẻ nằm sấp của Chul. Tôi đã không cảm thấy cậu ấy bước vào ổ Hearth. Giấu đi vẻ ngạc nhiên của mình, tôi chào đón cậu ta: “Trò đùa nào của số phận đã đưa cậu đến đây vào lúc này thế?” Tôi hỏi và quan sát thật kỹ xem cậu ta có thể hiện dấu hiệu gì về ý định của mình hay không.

    Cậu ta hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra thế?” vẻ hoang mang lộ rõ ra ngoài.

    “Tôi…” Tôi không nói nên lời, vẻ điềm tĩnh rạn nứt, và ý định giấu đi nỗi đau sâu sắc mà mình đang cảm thấy bỗng hóa thất bại khi nét mặt tôi trở nên run rẩy. “Tôi phải gọi Chul về lại ổ Hearth, nhưng tôi không nhận ra con ả Di Sản đang có mặt ở Beast Glades. Một nhóm asura lai căng chủng basilisk—tụi Wraith, tôi tin rằng chúng tự gọi mình như vậy, cùng với con ả này tấn công thằng bé. Cậu…có mặt ở đây đúng lúc để nói lời vĩnh biệt với Chul. Tôi không cứu nổi cậu bé.” Ngay trong lúc đang nói mấy lời này, tôi hiểu chúng là sự thật. Tôi chẳng thể làm gì khác cho thằng bé con Dawn được nữa.

    “Sao ngài lại—khoan…” Arthur dường như vật vã một hồi mới hiểu được điều tôi vừa nói. “Ý ông là sao, ông không cứu nổi cậu ấy ư? Những vết thương này trông rất tệ, hẳn vậy rồi, nhưng cậu ấy là một asura… hay ít ra cũng là con lai. Cậu ấy sẽ—” Cậu ta đột nhiên im lặng, ánh mắt như nhìn xuyên qua người Chul.

    Tôi biết cậu ta đang thấy gì. “Thằng bé quá yếu và thương tích đến mức không tự duy trì nổi cơ thể mình. Vì còn ít mana quá, thằng bé không chỉ bị thương nghiêm trọng mà cơ thể còn đói nguồn mana khi phải ráng tự hồi phục. Chúng tôi không thay đổi được tình trạng lõi thằng bé và chẳng có loại thần dược nào chúng tôi dùng mà lõi hấp thụ tốt cả.”

    Arthur nhẹ nhàng nói: “Giữa sức mạnh thể chất và lõi cậu ấy có đang sự mất cân bằng,” Lông mày cậu ta nhíu lại và liếc qua tôi với vẻ dữ tợn. “Ông nói Di Sản…cô ả đã làm cậu ta thành thế này ư?”

    Tôi đặt tay lên vầng trán nóng bỏng của Chul, nhớ lại cảm giác ý chí của con bé đấy và tôi va chạm nhau. Biết rằng giờ không phải là lúc kể hết đầu đuôi câu chuyện, tôi chỉ gật đầu.

    Arthur tiến lại gần bàn. Hai bàn tay cậu ta nắm lại chặt đến mức các khớp ngón tay chuyển thành trắng bệch. “Lẽ ra cậu ta sẽ không đi một mình chứ. Đáng lẽ cậu ấy phải ở Vildorial với em tôi…” Mắt cậu ấy sáng lên khi đột nhiên có một suy nghĩ dữ dội. “Ellie! Con bé có thể điều khiển mana, đẩy nó trực tiếp vào lõi. Có lẽ con bé có thể—”

    Tôi gật đầu hiểu ý, đã biết cậu định gợi ý chuyện gì. “Mặc dù việc cố kích thích một cái lõi đã quá yếu và không còn phản ứng như thế này là điều không thể, nhưng tôi rất sẵn lòng thử nó—tôi sẽ thử bất cứ cách gì, nhưng…đơn giản là không còn thời gian nữa, Arthur à. Lúc chúng ta đưa được cô bé từ Vildorial đến đây, thì Chul đã…”

    “Mấy người phải có cách nào đó để—mấy người là phượng hoàng cơ mà, chết tiệt,” Arthur ngắt lời, cái nhìn sắc bén của cậu ấy trở nên giận dữ thực sự. “Sao ông lại gửi cậu ta ra đó một mình vậy, Mordain? Lúc đó ông nghĩ cái gì thế?”

    (Người dịch: Trong nguyên văn, chữ “phoenixes” được in nghiêng có lẽ nhằm mục đích nhấn mạnh. Ý Art là phượng hoàng nổi tiếng là tái sinh và sống dai, vậy sao trong tình huống này lại chả làm được gì?)

    Tôi biết cậu ấy đang nói với vẻ sợ hãi và thất vọng vì người bạn của mình, và tôi không để bụng mấy lời lẽ ấy, chấp nhận sức nặng từ chúng và chẳng cảm thấy cay cú gì với cậu ta cả. Khi nói, tôi cẩn thận từng lời, không muốn làm cậu ấy đau khổ thêm vào lúc này. “Tôi đã nghĩ rằng lúc đấy rất cần thằng bé, Arthur à, nhưng cậu đúng khi bực mình với tôi. Chính vì tôi thiếu kiên nhẫn nên khiến Chul bị lộ.” Và tôi cảm thấy cậu sẽ chỉ thất vọng thêm nếu biết hết mọi chuyện thôi.

    “Tụi Asura còn lại,” Arthur đột nhiên nói, chuyển suy nghĩ sang hướng khác. “Hẳn là lũ rồng—thằng Kezess—sẽ có phép thuật đủ khả năng chữa lành ngay cả những vết thương này, phải không?”

    Tôi không thể ngăn được vẻ buồn bã hiện rõ trên nét mặt mình. “Có thể. Thuật aether nhánh vivum của loài rồng có thể khá mạnh mẽ, nhưng khi một asura không thể hấp thụ mana được nữa thì ngay cả những phép thuật hay thần dược chữa thương mạnh mẽ nhất cũng ít hiệu quả. Tình trạng sốc phản vệ là rất hiếm với người asura, Arthur à. Bọn tôi có đủ mana trong lõi để ngăn chặn sốc phản vệ trong mọi tình huống trừ những tình huống thảm khốc nhất.”

    “Phải có cách gì đó chứ,” Arthur nói, đưa tay vuốt tóc, đôi mắt hoang dại. “Có lẽ…” Cậu ấy làm gì đó, vài thứ phép thuật nào đó với aether của mình mà tôi không hiểu được, rồi bắt đầu đổ mớ đồ đạc của mình ra giường cạnh chỗ Chul nằm. “Tôi có thần dược này, tất cả những gì tôi lượm được trong chuyến hành trình của mình, để đề phòng khi cần. Đây, hãy xem qua tất cả đi. Cái này được không?” Cậu ấy giơ lên ​​một lọ nhỏ chứa đầy chất lỏng màu mận. “Hay cái này?” Có ba cái vảy màu xanh nhạt rải rộng lên tấm nệm, mỗi cái có kích thước cỡ vỏ sò.

    Soleil nghiêng người tới trước, mở to mắt nhìn từ đống kho báu tới Arthur, rồi nhìn đến tôi. Arthur nhìn cô ta đầy vẻ hy vọng.

    Đi vòng qua bàn đến đứng cạnh cậu ấy, tôi hốt mớ đồ tạo tác này lên và chìa chúng ra cho Arthur. “Chỉ thế thôi là chưa đủ. Còn chưa đến mức gần đủ, nhưng cậu đã biết điều này rồi.”

    Cậu ta dường như xẹp người xuống, bốc mớ đồ và làm chúng biến mất vào một loại kho lưu trữ ngoại chiều nào đó. Cậu ta dò tìm trong mắt tôi nhưng tìm gì thì tôi không chắc. Có lẽ là chút ý nghĩa gì đó về cái chết của Chul chăng? Hay là sự thật…và trong lúc đang nghĩ vậy, tôi chợt nhận ra điều gì đó.

    Tôi hỏi: “Cậu đang làm gì ở đây thế?” hy vọng là giọng mình nghe nhẹ nhàng một chút. “Cậu đã không biết về chuyện xảy ra với Chul, vậy tại sao cậu lại đến đây?”

    Cậu ấy vẫy tay xua câu hỏi đi. “Ngay lúc này chuyện đấy có thực sự quan trọng không? Nó…quan trọng, nhưng trước hết ta cần…cần—” Đôi mắt cậu ta lại mở to và cậu kích hoạt kho lưu trữ ngoại chiều của mình một lần nữa. “Thần dược! Tôi gần như quên béng đi mất rằng lão ấy gọi chúng là thứ thần dược mạnh mẽ.”

    Tôi cảm thấy lông mày mình nhướn lên. “Lão ấy? Thần dược gì? Arthur, tôi—”

    Tôi bật ra một tiếng thở hổn hển trước lúc kịp kìm mồm lại khi nhìn chằm chằm vào ba vật được cầm hờ hững trong bàn tay cậu ấy. Bước tới nhanh nhưng cẩn thận, tôi ôm cả hai bàn tay mình quanh tay cậu ta và nhẹ nhàng ấn những ngón tay cậu ấy khép chặt lại quanh ba viên ngọc trai màu xanh lam sáng.

    “Cẩn thận, Arthur, cẩn thận!” Mặt cậu ta có vẻ ngẫm nghĩ khi quan sát phản ứng của tôi, như thể cậu ấy đang cân nhắc phản ứng ấy trong đầu. “Cậu có biết giá trị của những thứ mình đang cầm không?”

    Arthur đáp lại cái nhìn lưỡng lự của tôi bằng một biểu cảm rõ ràng và có chủ đích khiến tôi ngạc nhiên, cho dù nó đến từ một người thường hay làm người khác ngạc nhiên như cậu ta. “Trước đây khi tôi đã định cho đi những thứ này, một lãnh chúa asura đã từ chối nhận chúng vì chúng quá giá trị đến nỗi không thể nhận được. Ông Mordain à, tôi không ngốc, tôi biết những viên ngọc tang này phải quý đến mức nào, nhưng tất cả những gì tôi quan tâm lúc này là liệu chúng có giúp được cậu ấy hay không.”

    “Chúng là gì thế?” Avier tò mò hỏi, đầu nghẹo sang một bên.

    Soleil và Aurora cũng đang nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu. Còn trẻ, tất cả bọn họ đều còn quá trẻ, tôi nghĩ thế, và buồn rằng những kẻ ở vị trí người chữa trị như tôi chẳng còn biết đến những viên Mẫu Lệ nữa…ấy vậy nên tôi chần chừng không muốn kể cho bất kỳ ai trong số họ câu chuyện về chúng nữa.

    Liếc nhìn Chul, tôi thấy được rằng lượng mana vương lại trong cơ thể thằng bé vốn đang bốc cháy nhanh chóng giờ còn lại ít cỡ nào. Sẽ là đúng đắn khi kể cho Arthur biết mọi thứ về mấy viên ngọc trước khi thay mặt Chul nhận lấy một viên. Sức nặng từ hành động hy sinh viên ngọc của cậu ấy không nên là kết quả của việc thiếu hiểu biết, nhưng… tôi nuốt nước bọt với vẻ khó nhọc, dò xét trong mắt Arthur để tìm ra ý định thật sự của cậu ấy.

    Cuối cùng, tôi gật đầu và lấy duy nhất một viên ngọc trai bằng hai ngón tay, nhẹ nhàng rút nó ra khỏi lòng bàn tay Arthur. “Tôi tin là nó sẽ giúp được, mặc dù tôi đã không thấy bất cứ ai dùng nó trong nhiều, rất nhiều năm rồi.” Tôi chuyển sự chú ý qua Soleil. “Đi đi, tìm cho tôi con dao bạc sắc bén nhất. Lẹ lên!”

    Arthur bước tới nghiêng người về phía Chul, và một lưỡi dao năng lượng màu thạch anh tím rực rỡ tích tụ cô đặc vào lòng bàn tay cậu ấy hóa thành hình con dao găm. “Tôi sẽ làm chuyện đấy. Chỉ cần cho tôi biết cần phải làm những gì thôi.”

    (Nguyên văn: “a blade of vibrant amethyst power condensed into his hand in the shape of a dagger” chỗ này phải giải thích lại bằng tiếng Việt mới hiểu mô tả chính xác của tác giả: Ban đầu có một lượng aether màu thạch anh tím sáng rực tích tụ thành hình con dao, nhưng mọi đường nét hình dạng của nguyên con dao đều mờ nhạt, và aether tụ chặt lại rõ ràng thành hình dạng con dao găm, chứ không phải dao bếp hay dao gọt hoa quả. Hành động này diễn ra nhanh)

    Tôi lướt một ngón tay dọc theo vùng da bỏng rát trên ngực Chul, vạch một đường ở mặt da bên trên xương ức thằng bé. “Chúng ta cần cắt vào đến lõi thằng bé. Mở một vết trên lõi đủ rộng để nhét viên ngọc này vào.”

    Chẳng có vẻ ngạc nhiên hay nét do dự nào trong cách cư xử của cậu ta cả. Thay vào đấy, cậu ấy đặt một bàn tay lên ngực Chul trong khi tay kia điều khiển lưỡi dao niệm phép ra một cách uyển chuyển dọc theo lằn gấp nằm bên trên xương ức của Chul. Lưỡi dao thạch anh tím này xẻ tách da thịt, xương và thậm chí cả bề mặt cứng của vỏ lõi đơn giản như thể nó đang cắt bánh mì. Chỉ cần rạch một đường duy nhất.

    Cử động chậm đến mức sắp mỏi cả người, tôi nhẹ đưa quả cầu màu xanh lam sáng rực xuống dưới da của Chul và thả vào lõi. Tôi nhanh chóng bước lùi lại, và Soleil lẫn Aurora đều làm theo.

    Arthur cũng chậm chạp bắt chước chúng tôi, ánh mắt cậu ta đảo qua đảo lại giữa nhìn tôi và vết thương ở xương ức của Chul. “Nó có hiệu quả không?”

    “Chúng ta sẽ biết trong giây lát. Cho tới khi đó, tất cả những gì ta có thể làm là chờ đợi.”

    Sự im lặng kéo dài khi tất cả chúng tôi đứng quan sát, mọi người đều không chắc chắn kết quả sẽ ra sao. Bình yên và tĩnh lặng lắng đọng trong vẻ căng thẳng sâu sắc, hai thứ giúp phá vỡ sự căng thẳng đấy. Những gì làm được thì đều đã làm rồi, và giờ tất cả những gì chúng tôi có thể làm là chờ đợi.

    Sau một phút hoặc hơn, Arthur hỏi: “Ngài nói… Cecilia đã làm việc này ư?”

    Tôi giải thích: “Những tên lính của con ấy đã làm vậy,” cảm thấy một cơn giận dữ sắp xâm chiếm khoảnh khắc yên bình trong tâm trí. “Con ấy vẫn đang núp. Tôi tin rằng mục tiêu của con này là không bị ai phát hiện ra đang hiện diện ở Dicathen.” Tôi lưỡng lự. “Có điều gì đó…kỳ lạ về cuộc đụng độ này. Con ấy…tấn công tôi, nhưng đó là một nỗ lực yếu ớt, và con này dường như bất ngờ trước chính hành động cố gắng này của mình. Sau đấy nó bỏ chạy.”

    Arthur im lặng và ngẫm nghĩ, nhưng cậu ta không đáp lời.

    Tôi suy nghĩ lại về mọi điều đã xảy ra, về độ khó xảy ra nổi của tất cả những điều này, từ việc con Di Sản xuất hiện cho đến chuyện Arthur đến đây cùng những viên ngọc tang. “Kể tôi nghe, Arthur…Tôi cần biết quá trình làm sao cậu lại có được những viên ngọc tang này. Cậu đã trộm chúng à? Hay cướp bằng vũ lực? Hay có ai đó đưa chúng cho cậu để đổi chác gì không? Nếu như—”

    Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên và giống như vừa bị xúc phạm, liếc nhìn Avier và những người phượng hoàng khác. “Không! Lão Veruhn—à Lãnh chúa Eccleiah đã đưa chúng cho tôi. Tôi tưởng đó là một món quà để đi tặng cho bộ tộc Matali nhưng họ đã từ chối nhận.”

    Tôi nói: “Tôi hiểu rồi,” không cố ý ngắt lời cậu ấy. “Lãnh chúa Eccleiah à…Tôi sẽ không giả vờ hiểu rõ suy nghĩ của ông ta. Để tặng cậu không chỉ một mà đến ba viên như thế này, và thậm chí còn không giải thích chúng là gì nữa…” Tôi lắc đầu, gần như không tin nổi vào chuyện này. “Gã Veruhn đang chơi một ván cờ nguy hiểm đấy. Tôi ngạc nhiên là thằng Kezess thậm chí còn cho phép cậu rời khỏi Epheotus với những thứ này cơ. Mọi chuyện đang diễn ra theo cách mà tôi không hiểu nổi.”

    (Người dịch: giải thích theo cách hiểu của mình thì lão Veruhn vốn nịnh bợ o bế Kazess là lãnh đạo tối cao ở Epheotus, và tộc thuồng luồng có mối quan hệ thân thiết với tộc rồng, một món quý giá như vậy có khi tộc rồng còn chưa từng được rớ vào, và Kezess cũng biết Art không ưa gì mình, nên cho Art món quý giá vậy chả khác nào lão Veruhn đang chơi trò hai chân hai xuồng, xem như để “có phần” trong phe của Art nếu Art đánh nhau với Kezess. Nói tóm lại hành động này là kiểu quan hệ chính trị đặt chỗ trước chờ nhảy phe)

    “Thưa ngài Mordain của tôi,” Aurora nói bằng giọng nhỏ nhẹ. Khi tôi nhìn về phía cô ấy, cô tiếp tục: “Điều gì tạo nên những… viên ngọc tang này? Điều gì khiến chúng có giá trị đến thế?”

    “Mẫu Lệ…một nghi lễ của chủng thuồng luồng.” Tôi ra hiệu với Arthur và cậu ấy giơ hai viên còn lại lên. “Có lẽ ít hơn hoặc cỡ một nghìn năm mới tạo ra được một viên. Một asura chết non là cực kỳ hiếm, thậm chí chết trước khi nở càng hiếm. Một bi kịch không thể tin nổi”. Cổ họng tôi nghẹn lại, giọng khàn khàn. “Những người tộc thuồng luồng này…cách đây rất lâu họ đã phát hiện ra một quá trình mà qua đó…họ phá hủy cơ thể của đứa trẻ sơ sinh nhưng vẫn giữ được phần lõi của nó.

    “Tất cả lượng mana được duy trì trong lõi một con thuồng luồng chưa trưởng thành, thì nhiệm vụ của chúng là hình thành và xây nên một sinh mệnh mới, hỗ trợ cho một đứa trẻ sơ sinh trong khi đứa trẻ ấy tự học cách điều khiển mana cho mình. Một sinh mệnh. Đó là thứ mỗi viên ngọc kia nắm giữ. Một sinh mệnh mới.”

    “Tôi không hiểu điều đó nghĩa là sao,” Arthur nói, giọng nhẹ nhàng.

    “Những viên ngọc tang là món quà vĩ đại nhất mà một lãnh chúa của chủng loài thuồng luồng có thể tặng. Ông ấy hiếm khi ban tặng chúng, và chỉ ban tặng để xoa dịu nỗi đau đớn cùng cực của một sinh mệnh mà sinh mệnh ấy bắt buộc phải được sống, cậu hiểu không?” Tôi cảm thấy miệng mình càng lúc càng cong vòng xuống thành ra méo hơn sau mỗi lời thốt ra. “Lịch sử của lục địa Epheotus rất phong phú những câu chuyện về các hoàng tử, các vua chúa, các nhà tiên tri và các anh hùng vĩ đại đã được cứu thoát khỏi cái chết không thể tránh khỏi nhờ một viên ngọc tang. Nhưng mỗi viên đều được đánh đổi bằng một sinh mệnh chưa được sống, bằng một đứa trẻ sơ sinh không thể cứu được. Viên ngọc không bao giờ là một cuộc giao dịch dễ mà thực hiện nhẹ nhàng đâu.”

    “Ba ngàn năm của mấy viên ngọc tang à…” Arthur lẩm bẩm. Cậu ấy nhẹ nhàng xoay tròn hai viên trên bàn tay, rồi khiến chúng biến mất trở lại vào kho lưu trữ ngoại chiều của mình, và tôi nghĩ có lẽ cậu ta đã bắt đầu hiểu được sức nặng của quyết định của mình. Cậu ấy nhẹ rung người. “Chẳng thành vấn đề. Tôi không biết—à chưa biết—Lãnh chúa Eccleiah muốn gì mà lão ấy lại đưa cho tôi những thứ này, nhưng bất kể giá trị của chúng có là gì, nếu nó có thể cứu được gã ngốc háu chiến này khỏi cái…”

    Cậu ta ngừng lời khi ánh sáng xanh lam phản chiếu vào tròng mắt màu vàng kim của cậu ấy. Mana bắt đầu chảy ra từ viên ngọc tang. Ban đầu chỉ nhỏ giọt, rồi thì thành luồng. Trong khoảnh khắc, cả một dòng mana tuôn ra ào ạt.

    Ánh sáng trắng xanh, thứ chói rực đến mức tôi phải ngó đi chỗ khác, đang tỏa sáng từ vết cắt trên ngực Chul. Nó tràn ra khỏi người thằng bé, sôi sục trên da thịt trước khi được hấp thụ trở lại qua nhiều chỗ vết thương, bao bọc cả cơ thể thằng bé trong một thứ ánh sáng lỏng của mana tinh khiết. Các vết thương của thằng bé khép miệng lại, bị xóa sạch như thể chúng chẳng khác gì những vệt máu bôi lên da, và rồi, dần dần, cánh tay và cẳng chân bị mất của thằng bé bắt đầu tái tạo lại.

    Tôi khó có thể tin được điều này. Thứ mana của sự sinh ra, một sinh mệnh—một sự tái sinh. Tôi biết Chul sẽ thay đổi, nhưng tôi không chắc sẽ thay đổi như thế nào. Sự trẻ hóa không chỉ với những vết thương kia, mà còn trẻ hóa cả cuộc đời đã phát triển và hao mòn nữa.

    “Tôi không cảm nhận được nó…” Arthur thì thầm. “Làm sao có thể giấu nhiều mana đến vậy trong viên ngọc đó cơ chứ?”

    Nằm trên chiếc giường đặt xen giữa hai chúng tôi, ngực Chul từ từ nở ra khi thằng bé hít vào một hơi thật sâu. Vẻ căng thẳng giảm bớt trên khuôn mặt, và lớp mana bọc ngoài người bắt đầu mờ đi khi nó thấm trở lại vào da thịt, lấp đầy cơ thể thằng bé một lần nữa.

    “Lõi cậu ấy đã… được sửa rồi,” Arthur nói, giọng căng thẳng.

    Ánh mắt tôi hướng về khuôn mặt cậu ta, vốn đang bị giằng xé bởi những cảm xúc trái ngược nhau. Những ngón tay cậu ấy dúi vào chính chỗ xương ức của mình, ấn mạnh đến mức làm các khớp ngón tay trắng bệnh, và tôi hiểu tại sao.

    Cậu ấy hắng giọng và vỗ nhẹ vào cánh tay Chul. “Hỡi người anh em cùng đi báo thù, tôi đã làm những gì có thể. Giờ thì mọi chuyện còn lại tùy thuộc vào cậu đấy.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa cái giàn cho chim đậu - roost (không thể kiếm được hình đẹp hơn như trong tưởng tượng của mình, các bạn thông cảm tự tưởng tượng):
    2. 2. ⤴︎
      Hình minh họa que thăm dò - dowsing rod:
    3. 3. Tóm tắt: Mordain dằn mặt Cecil và đội Wraith, Art quay về cứu Chul.
    4. 4. Có vẻ qua chap này, tác giả đang buff nhanh cho Chul. Thêm nữa, theo đánh giá cá nhân mình thì tình tiết chap này cực kỳ nghiêm trọng, ở chỗ con Cecil đã phát hiện ra vị trí chính xác của khu Hearth, chỉ cần 1 câu báo với Agrona thì Wraith sẽ tràn ngập chỗ này, đẩy Mordain vào thế khó vì ngoài Chul ra cả ổ phượng hoàng này (bao gồm cả Mordain) đều vào loại chết nhát hiện mất hết động lực chiến đấu.
    5. 5. Bao trùm mấy chỗ tả về nguồn gốc ngọc tang là một loạt các từ ối giời ơi để phô mẽ độ hiếm trong câu từ. Tác giả cố gắng dùng lời lẽ và biểu cảm của Mordain để mô tả độ hiếm thấy mẹ của mấy viên bi này. Trong bản gốc tác giả ghi là ‘Mourning pearls’. Điều đó không có nghĩa là ngọc trai tang, vì ra tiếng Việt nó chả nghĩa lý gì cả. Dùng chữ ‘pearl’ chỉ đơn thuần để mô tả viên ngọc hiếm và có kích thước nhỏ cỡ ngọc trai thôi.
    6. 6. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    7. 7. Ver.1: Mar-4th-2024; ver.2: Apr-21st;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...