Cuộc đụng độ
Tên gốc: "Chapter 457: Collisions"
GÓC NHÌN CỦA CHUL ASCLEPIUS
Tớ dựa lưng vào tường, thở dốc và tận hưởng cảm giác mồ hôi chảy dài trên mặt. Hang động này có mùi ozon và đá granit (đá hoa cương) bị nghiền nát, và tiếng ồn ào từ cuộc tập luyện của bọn tớ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Bairon chống tay lên gối chúi người tới trước, mồ hôi rỏ từ mũi xuống, thở từng hơi khó khăn. Cách bên trái cậu ta hai mươi feet, cô gái nhỏ người hơn tên Mica đang nằm ngửa, thở hổn hển. Chỉ có Varay là đứng thẳng, khoanh tay và nhìn tớ nghĩ ngợi.
Tớ hỏi: “Thế này tốt hơn rồi, phải chứ?” hồi tưởng lại trong đầu từng giai đoạn mà bọn tớ đấu tập. Điều này không giống như đợt rèn luyện về kỹ thuật mà tớ đã thực hiện với Cylrit, cái gã mang dòng máu Vritra; các tướng Lance ở đây đã thúc đẩy cơ thể tớ hoạt động theo kiểu khác, và tớ đã khiến họ căng khả năng của bản thân đến đỉnh điểm—nhưng ít ra là không đe dọa đến tính mạng họ. “Tớ tin rằng cách tốt nhất để dùng lượng mana ít ỏi mà mình có theo hướng dẫn của Arthur dần trở nên dễ hiểu rồi đấy.”
Bairon lộ vẻ chế giễu nhưng không giấu được nụ cười toe toét hài lòng lúc khuỵu một gối xuống, tỳ thân người vào ngọn giáo đỏ thẫm do asura làm ra mà cậu ta đang dùng. “Kỹ thuật phân lớp chú phép đó…là Arthur chỉ à? Có vẻ như…nó là trò gì đó mà cậu ta đã nghĩ ra.”
Tớ cười toe toét. Cái gã chủng người này nói đúng; Arthur khá giỏi trong việc sử dụng tối ưu một mức năng lượng nhỏ để đạt được hiệu quả lớn hơn, một lợi ích không ngờ tới đến từ cậu bạn đồng đội của tớ. Để cơ thể tự duy trì hoạt động thì tớ cần lượng mana đầu ra như một asura thuần chủng, nhưng huyết thống djinn từ bố đã ngăn cản lõi của tớ tăng trưởng hết tiềm năng của nó.
“Khả năng kiểm soát mana của anh đang được cải thiện,” Varay nói và quan sát tớ thật kỹ. Ánh mắt chị ta liếc nhanh về phía chiếc vòng kim loại xỉn màu trên cổ tay tớ.
Tớ hơi cựa quậy với vẻ không thoải mái, nhận ra rằng bản thân đã quên mất việc duy trì vẻ bề ngoài như một con người bình thường. “À, ừ, chuyện này tốt đấy. Nhưng tất cả các bạn cũng đang tiến bộ phải không?”
Mica vỗ nắm tay vào xương ức ba lần. “Chắc chắn tôi hy vọng vậy. Lõi tôi đang nhức. Tôi có phải người duy nhất ở đây bị thế không? Tôi nghĩ nó… đang phát triển ngày càng sạch hơn. Thanh lọc nhiều hơn. Tuy nhiên đã lâu rồi không như thế, vậy nên…tôi thực sự không chắc.”
“Đúng,” Varay trả lời, duỗi hai cánh tay qua đầu. “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Arthur đã đúng. Những nỗ lực của bọn tôi đang bắt đầu nhận lại lợi ích.”
Bairon đứng dậy và lau mồ hôi trên trán. “Các vật tạo tác nói gì hả Emily?”
Một con người nhỏ bé đeo kính bước ra từ phía sau lớp rào chắn phép đang che chắn một góc hang động. Cô ta nở một nụ cười đau khổ với gã đồng loại chủng người của mình và nhún vai. “Chắc chắn lõi anh đang có tinh luyện, điều đó rất dễ thấy, nhưng tốc độ kích hoạt mana và truyền dẫn được nâng lên quá nhanh để thiết bị có thể đọc chính xác nổi, ngay cả khi đã nâng cấp nó rồi. Có lẽ nếu em có nhiều thời gian hơn với thiết bị, nhưng mà…”
Mica khịt mũi và nằm lăn sang một bên, gác đầu vào một bên bàn tay. “Ừa ừa ừa, lũ khoa học gia và cái dự án lớn đầy bí mật của mấy người. Còn nhớ cái hồi các tướng Lance bị đối xử như thể tụi tui thực sự là vấn đề không?” Cô bé thở dài và lẩm bẩm, “Mica còn nhớ đấy.”
Emily dùng một tay vuốt mạnh mái tóc xoăn của mình rồi chỉnh lại cặp kính trên sống mũi. “E-em xin lỗi, chỉ là…”
Tớ nói: “Tớ nghe nói rằng lão Wren Kain có khả năng là một gã giao việc kiểu khắc nghiệt,” nhận ra rằng cô gái này có vẻ ít năng động hơn trước, thậm chí còn có vẻ ngoài ảm đạm hơn. “Đừng để cái lão khổng thần (titan) đấy nghiền nát cậu thành bụi dưới gót giày dẫn dắt tiến độ của lão.”
Cặp lông mày cô ấy nhướn lên khi nhìn tớ với vẻ hoảng hốt. “Ồ, ừ, cảm ơn…à phải, tôi…sẽ không để thế đâu nhỉ?”
“Rồi khi nào thì lão Gideon mới chịu giải thích thứ mà lão đang ấp ủ cơ chứ? Chẳng phải là tôi không cảm nhận ra mấy con quái mana mà lão vác vào phòng thí nghiệm đâu.” Mica nheo mắt nhìn Emily. “Thiệt luôn đấy. Tôi là tướng quân cơ mà, lẽ ra tôi phải được biết chứ.”
Ánh mắt Emily dừng lại dưới sàn, một vẻ u ám rủ bóng lướt qua nét mặt nhợt nhạt của cô ta. “Tôi không nghĩ là mình muốn kể ngay cả khi có thể kể đi chăng nữa .”
“Gideon và ông asura kia có lý do để giữ bí mật,” Varay nghiêm khắc nói. “Đừng quấy rầy cô gái này. Không phải là cô ấy chọn như thế, và cô ta sẽ làm việc tốt hơn với nếu không nói về những gì đang xảy ra dưới đó.”
“Khoan đã!” Mica bất ngờ ngồi thẳng người dậy. “Chị biết mà, phải không! Làm sao chị biết được thế?” Cái nhìn trừng trừng của cô ấy chuyển sang Bairon. Cậu ta nhún vai, rồi gác ngọn giáo ngang vai và cô ta thở hổn hển. “Anh cũng biết á? Cái quái gì vậy mấy người?” Cuối cùng, ánh lườm trừng trừng của cô ấy ghim thẳng vào tớ. “Đừng nói với tôi là mọi người ở đây đều biết ngoại trừ tôi ra nhé?”
Nẩy người ra khỏi bức tường đang dựa, tớ đứng thẳng lên và bẻ cổ, cảm thấy sảng khoái sau trận đấu căng thẳng với ba vị tướng Lance. “Không, thưa Tiểu thư Earthborn. Tớ không mấy hứng thú với các mưu kế của gã khổng thần đó. Họ tạo ra những vũ khí tốt, nhưng tớ đã có một món trong số đó rồi.” Tớ ra hiệu về phía ngọn giáo của Bairon. “Mặc dù có lẽ nó không phải một công cụ hủy diệt quá tao nhã giống ngọn giáo của cậu, Bairon Wykes à. Cậu nên lắng nghe nó kỹ hơn. Nó tìm cách hướng dẫn cậu, dạy cậu chiến đấu như một asura. Đã hơn một lần cậu bỏ lỡ cơ hội ra đòn trúng đích vì cậu chiến đấu chống lại vũ khí của mình chứ không phải chiến đấu cùng nó.”
Gã chủng người lần bàn tay dọc theo trục giáo, xem xét phần lưỡi thép đỏ thẫm. “Tôi đang chiến đấu cùng ngọn giáo này, như tôi đã làm suốt nhiều tháng nay. Nhưng lời cậu nói cũng phần nào có lý đấy. Tôi có thể cảm nhận được sự hướng dẫn mà cậu nói đến, chỉ là…” Cậu ta lắc đầu, rồi nhìn tớ với vẻ nghi ngờ. “Đôi khi cậu nói chuyện không giống con người tý nào, Chul à. Cậu ăn nói cứ như—”
(Người dịch: Ý câu của Bairon là “cậu ăn nói cứ như một asura vậy”)
Mica khịt mũi, ngắt lời cậu ta. “Anh chỉ không muốn thừa nhận rằng chúng ta đã tập luyện suốt theo kiểu đấu một chọi một với một gã, và gã ấy dường như mạnh ngang bằng với cả ba chúng ta chụm lại. Nó lại giống như đấu với Arthur vậy.”
Bairon bực tức quay sang Varay. “Chắc hẳn cô thấy được điều đó chứ?”
Đôi mắt như xuyên thấu của Varay nán lại nhìn tớ trong khi tớ quay đi chỗ khác. Cô ta hơi cau mày. “Cậu ổn chứ, Chul?”
Những ngón tay tớ dúi vào thái dương khi một áp lực bất ngờ chèn ép bên trong đầu. “Phải, tớ…ba người mấy cậu dồn tớ dữ dội hơn những gì tớ đã nghĩ. Tất cả chỉ thế thôi. Tớ-”
Tận trong đầu, tớ nghe thấy giọng ngài Mordain như thể đang nói xuyên qua một cánh cửa dày, bị mờ đi vì khoảng cách xa xôi và do khả năng tiếp nhận kém của tớ. ‘Chul, thứ lỗi cho ta xâm nhập vào suy nghĩ của con. Ta cần con ngay lập tức. Hãy gác lại những gì con đang làm và quay lại Hearth liền. Hãy cảnh giác trên hành trình của mình. Vùng Beast Glades hiện giờ không an toàn đâu.’
Khi lời nhắn phai mờ dần, tớ đứng thẳng lên và lắc nhẹ đầu, cố xua đi cảm giác khó chịu. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy cả người—nhưng không phải sợ hãi cho bản thân mà cho những người tớ đã bỏ lại tổ Hearth. Họ có đang bị tấn công không? Chẳng có cách nào để biết ngoại trừ việc rời khỏi Vildorial và về nhà.
“Tớ phải đi đây.” Tớ nhìn qua lại giữa các tướng Lance nhưng quyết định chọn Varay để nhờ. “Hãy nói với gia đình Leywin – bé Eleanor và Cô Alice.”
Cô ta cau mày. “Dĩ nhiên rồi, nhưng…”
Ba tướng Lance đều nhìn tớ với ánh mắt lo lắng, nhưng tớ không giải thích gì thêm mà vội vã rời khỏi hang động này vốn cách xa nơi người dân sinh sống. Tuy nhiên, tớ không mất nhiều thời gian để lên tới mặt đất tính từ các đường hầm ở ngoại ô thành phố. Chẳng có trạm tuần tra nào của người lùn khiến tớ phải dừng lại cả, vì họ quan tâm đến bất kỳ ai đi vào hơn là đi ra. Chưa đầy hai mươi phút trôi qua tớ đã đứng dưới mặt trời sa mạc chói rực đang nổi lơ lửng trên những cồn cát ở vùng Darvish này.
Tớ không dừng lại để ngắm cảnh mà nâng người khỏi mặt đất và hướng về phía đông, bay với tốc độ nhanh về phía những ngọn núi.
Tớ đã không ngờ ngài Mordain sẽ gọi tớ quay lại khi đang làm nhiệm vụ thế này. Thực sự, tớ không chắc ông ấy có muốn tớ quay lại hay không nữa. Ông ấy là một người tử tế, một người tốt, nhưng tớ chưa bao giờ hiểu được việc ông ấy sẵn sàng “chìa nốt má bên kia ra cho thằng khác tát” như cách ông ấy đã nói, bất kể ai xúc phạm kiểu gì. Mặt khác, tớ biết rằng đôi lúc câu trả lời đúng duy nhất có được là dùng sức mạnh áp đảo. Một số tội ác không bao giờ có thể bù đắp được và không bao giờ nên được tha thứ.
Ngay từ khi còn là một đứa trẻ chưa hiểu mình là ai, tính khí nóng nảy đã khiến tớ nổi bật so với những người khác. Mặc dù việc đi cùng Arthur và chiến đấu chống lại Agrona chính xác là điều tớ muốn, nhưng tớ vẫn không hoàn toàn chắc chắn rằng điều này được cho phép vì tớ ước thế… hay đơn giản là vì điều này nhằm loại tớ ra khỏi nơi đấy.
Chuyện này không thành vấn đề, tớ tự nhắc nhở bản thân, đè bẹp đi những suy nghĩ không mong muốn bằng việc dùng ý chí của bản thân kìm kẹp chúng. Ngài Mordain cần tớ, và tớ sẽ đến. Và khi xong việc, tớ sẽ quay lại và tiếp tục chuẩn bị tinh thần để tàn phá kẻ thù của chúng mình, ngay cả khi ngài Mordain không chịu như vậy.
Chuyến bay dài và nhàm chán. Tốn rất ít mana để duy trì chuyến bay sau khi thực hiện được kỹ thuật Arthur đã chỉ, vì tớ chỉ cần giữ cho bản thân cân bằng với bầu không khí bao quanh người, nhưng nó đòi hỏi khả năng tập trung ở mức khiến tớ thấy khó chịu. Vì lớn lên dưới lòng đất, nên tớ không thường luyện tập bay.
Kèm một luồng không khí lạnh giá dễ chịu, tớ băng qua lên dãy núi Grand Mountains và lao xuống vùng Beast Glades. Cuối cùng, tớ tuột đôi tay ra khỏi bộ còng khó chịu mà lão Wren đã thiết kế nhằm che đi dấu hiệu mana để đối với tụi rồng thì trông tớ vẫn giống chủng người. Ở đây, điều quan trọng hơn là tớ phải phóng ra dấu hiệu mana tự nhiên của bản thân để xua đuổi những con thú bản địa.
Tới gần nhà rồi.
GÓC NHÌN CỦA CECILIA
Không gian quanh đây dày đặc tiếng côn trùng vo ve và tiếng rầm rì gây ám ảnh từ vài con quái thú vô hình nào đó. Có mùi trứng thối bốc lên từ mặt đất ẩm ướt. Và tệ nhất là cái khe nứt kín—mối liên hệ giữa quê hương tụi Asura ở Epheotus với vùng Beast Glades ở Dicathen—vẫn đang bị giấu kín.
Tôi nghĩ, đáng lẽ chuyện không khó đến mức này, nỗi thất vọng làm gián đoạn độ tập trung của tôi.
Còn giờ thì tôi đã rút khỏi cái trò sục sạo tìm kiếm này để các giác quan mình được nghỉ ngơi. Đã nhiều ngày rồi…trải qua nhiều ngày trong những chỗ vực sâu ẩm ướt tệ hại nhất mà cái vùng Beast Glades này có nhưng không ai đồng hành cùng ngoại trừ bọn Wraith của lão Agrona và chỉ có vài khoảnh khắc ngắt quãng với anh Nico.
Tôi hy vọng nhiệm vụ của anh ấy sẽ tốt hơn của tôi. Có thể nó có vai trò ít quan trọng hơn, nhưng tùy thuộc vào những việc khác thay đổi ra sao, thì thành công của anh Nico vẫn sẽ quyết định chính xác rằng chặng tiếp theo của cuộc chiến này sẽ diễn ra như thế nào.
Kẻ thủ hộ rừng già đột nhiên khuấy động trong tâm trí, và tôi tỉnh táo lại tức thì. Ý chí con quái thú này đã hoạt động tích cực hơn kể từ khi chúng tôi đến vùng Beast Glades này, đè nặng lên tôi như thể có một áp lực căng thẳng ẩn ngay sau da dẻ của tôi. Mặt khác, nhỏ Tessia gần như im bặt, quê nhà bị tàn phá hiện diện ở đây như một đám mây đen lờ mờ che phủ tâm trí con này.
Tôi đã nghĩ cô ta sẽ đem lại rắc rối cho mình. Đến lục địa Dicathen là mạo hiểm, nhưng lẽ ra sẽ không mất nhiều thời gian tới vậy. Nhưng công cuộc tìm kiếm của bọn tôi rất phức tạp bởi nhiều yếu tố. Cuộc tấn công của anh Grey vào chiến đội ở Etistin đã gây ra thất bại liên tiếp cho các kế hoạch thì vẫn còn lởn vởn quanh đầu tôi, và tôi buộc phải tin rằng lão Oludari đã cố tình chọn thời điểm này để tìm chỗ nương náu nơi lũ rồng. Kết hợp với việc tôi liên tục không thể khám phá ra vị trí chính xác của khe nứt, thật khó để không cảm thấy thất vọng với nhiệm vụ này.
Đáng lẽ việc tìm ra vị trí có rất nhiều sức mạnh hội tụ và cô đọng lại phải là một chuyện đơn giản, nhưng việc truyền dẫn mana giữa hai lục địa Dicathen và Epheotus là vô cùng lớn. Dòng mana lớn đến mức nó dội vào chính nó ở khắp phía đông Dicathen, và tệ hơn nữa, dường như có vài lớp phép thuật khuếch tán mạnh mẽ và các chú phép che đậy khe nứt phủ trùm khắp vùng Beast Glades, thứ mà tôi … chưa thể giải thích hay xâm nhập được.
Nhắm mắt lại, tôi dùng hai ngón tay xoa xoa sống mũi. Tập trung nào, tôi tự mắng mình. Mắt bừng mở và tôi thoát ra khỏi tư thế nổi lơ lửng trước khi bay tà tà đáp xuống đất. “Không, mình không cần tập trung. Mình cần nghỉ ngơi chút.”
Tạo ra một cái giường từ đất mềm và dùng thực vật dệt thành ga giường, tôi nằm xuống và nhắm mắt lại, cố chợp mắt trong khi chờ anh Nico và bọn Wraith quay lại.
Tôi cảm nhận được dấu hiệu mana của anh Nico bay lên từ một trong nhiều hầm ngục mà trước đấy anh ấy tìm kiếm trong đó. Bọn Wraith đang hộ tống anh bay phía trên những ngọn cây nhằm ngăn mấy con quái mana to nhất vùng Dicathen tấn công, giờ thì anh đã nhanh chóng quay lại đây. Bọn Wraith này giữ khoảng cách với chúng tôi, dựng một khu trại sơ sài và đốt lửa để hâm nóng thức ăn trong khi anh Nico đến báo với tôi về nhiệm vụ của mình.
Anh ấy cũng chẳng may mắn hơn tôi chút nào cả.
“Mọi chuyện đồng loạt diễn ra trùng thời điểm với nhau bắt đầu thành vấn đề rồi đấy,” anh ấy nói câu này khi kể xong hết về vài cái hầm ngục gần đây nhất mà anh đã sục sạo. “Vụ kết nối giữa Epheotus và thế giới chúng ta, các cuộc tuần tra của lũ rồng, các cổng dịch chuyển tức thời… tất cả các vụ đấy đều cần phải kết hợp lại thật đúng lúc, nếu không thì tất cả các phần kế hoạch sẽ sụp đổ riêng lẻ.”
“Anh nghĩ em không biết chắc?” Tôi cáu kỉnh, liếc đi chỗ khác, rồi ngay lập tức cảm thấy tội lỗi. Kể từ trận đánh với anh Grey, giữa chúng tôi luôn tồn tại một trạng thái căng thẳng khó chịu. “Em xin lỗi, em chỉ…”
Anh ấy gạt tay xua lời xin lỗi của tôi đi. “Anh biết. Anh không nên nghĩ tới điều tiêu cực. Nhóm của Perhata đã hạ gục một con rồng, chúng ta đã biết lão Oludari ở đâu, và cho đến nay những hoạt động quy mô hơn ở Dicathen dường như vẫn chưa bị để ý. Chúng ta có thời gian. Chúng ta…”
Thứ gì đó ở đằng xa, trong khối mana đấy có chuyển động bất thường, đã làm tôi chú ý đến, và anh Nico dừng nói giữa chừng, thấy rõ nét mặt tôi đang lơ đãng.
“Cecil?” Nico hỏi. “Là gì vậy?”
“Em không chắc,” tôi nói, cau mày.
Dấu hiệu tương tự như một con quái mana, nhưng nó cô đặc lại, di chuyển quá nhanh và quá thẳng so với bất kỳ con quái mạnh mẽ nào mà tôi biết. Tôi chú tâm vào nó, dò tìm lượng mana này. Sâu thẳm trong lõi tôi, một nét quen thuộc vang lên.
“Một tên phượng hoàng!” Tôi kêu lên, không giấu được vẻ phấn khích. “Dấu hiệu mana của nó bằng cách nào đấy đã được ngụy trang, thành giống một con quái mana hơn là asura, nhưng em chắc chắn đó là một tên phượng hoàng. Hẳn phải là một trong số những kẻ theo lão Mordain…” Quay về phía bọn Wraith, trong số các chiến đội ở đây, tôi ra hiệu cho một tổ: “Năm người các ngươi, đi cùng ta.”
Bay lên chỗ một tán cây mỏng ở dưới thấp có lá cong rủ xuống, tôi phóng nhanh về hướng dấu hiệu mana kia. Nó đến từ chỗ những ngọn núi và di chuyển rất nhanh, bay sát ngay trên những ngọn cây. Khi chúng tôi di chuyển về phía tây và phía nam để đánh chặn, tôi đã cẩn thận che giấu cả sự biến dạng mana nhỏ nhất của bọn Wraith.
Chúng tôi bay khoảng một giờ hoặc hơn trước khi đường bay của bọn tôi gặp nhau. Tôi và bọn Wraith đậu trên một cái cây, ẩn mình trong bóng râm tối om và chờ đợi. Một phút trôi qua, và rồi có cơn gió đột ngột thổi đến khi một người đàn ông to lớn lướt vụt qua phía trên, tạo nên một làn sóng rung động sinh ra khi bay đang lan tỏa ra những tán lá rộng trên đầu bọn tôi.
Tôi ra hiệu cho những tên khác và bọn tôi tăng tốc đuổi theo gã phượng hoàng. Lão Agrona sẽ khá hài lòng nếu cuộc phiêu lưu này mang lại cho chúng ta không chỉ vị trí khe nứt giữa hai lục địa Dicathen và Epheotus, mà còn cả vị trí ẩn náu lâu đời của lão Mordain và các asura khác mà hắn đã dẫn bọn chúng rời khỏi quê nhà.
Cuối cùng thì cũng có chuyện gì đó ổn một tý, tôi nghĩ, cẩn thận lờ đi những ký ức về Quý bà Dawn cứ nhoi nhói trong đầu.
GÓC NHÌN CỦA CHUL ASCLEPIUS
Khi tớ bay sâu vào Beast Glades và đến gần tổ Hearth hơn, hàng tá đàn quái harpy màu đỏ tươi bùng lên lao ra khỏi tán cây từ bên phải tớ và bay tán loạn, tiếng chúng kêu quang quác cứa vào tai như những nhát dao lam. Tớ dừng lại, cau mày ngó chúng bay đi. Lướt mắt kĩ những cái cây bên dưới, tớ không thể hiểu điều gì đã gây ra hành vi bất thường của chúng như thế. Một đàn
harpy 1
không dễ bị dọa cho sợ; chúng không chạy trốn khỏi lối tớ đang bay, đó là điều chắc chắn.
(Người dịch: Hình minh họa quái vật harpy gốc từ thần thoại Hy Lạp sẽ để cuối chương)
Những sợi tóc sau gáy tớ dựng đứng lên khi có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Bay thẳng lên trời, tớ quay quanh đây để ngó và gầm lên: “Ra đây! Tao biết tụi mày đang ở đó. Nếu tụi mày muốn chiến một trận, thì tụi mày tìm thấy rồi đấy, vậy hãy ra ngoài đây mà nhận nó đi!”
Tớ triệu hồi cây Suncrusher hiện vào lòng bàn tay và truyền mana vào nó. Ngọn lửa màu cam sôi sục chỗ các kẽ nứt ở đầu chùy, nhưng tớ cẩn thận không để quá nhiều mana thoát ra ngoài một cách không cần thiết.
Khu rừng bên dưới như tự nó bị xé toạc ra vậy.
Hàng trăm sinh vật dạng bóng đen có cánh ào ạt lao vào không trung, xoay quanh tớ thành một cơn lốc đen, và từ trong bóng râm của cơn lốc ấy hàng chục chiếc gai đen thân mỏng cỡ cây kim bay về phía tớ. Tớ vung Suncrusher bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tạo thành vụ nổ nhỏ dạng nova bùng ra một ngọn lửa màu cam tươi. Lửa phượng hoàng đụng độ với các đòn blood iron (huyết sắt) cùng void wind (hư phong), và bầu trời như trở thành hỏa ngục.
Lửa trút xuống các tán cây và cả khu rừng bắt đầu cháy.
Bay sang phải, tớ giơ chùy lên và khi bổ xuống trúng một gã scythe người mờ mờ, chuyển động của hắn nhanh đến mức tớ chỉ nhìn thấy một gã đàn ông xấu xí to lớn đang đỡ lấy cây chùy sau khi vũ khí của bọn tớ va vào nhau.
Quá trễ rồi, tớ cảm nhận được tiếng rít xé gió từ một vũ khí khác đang chém tới và có thứ gì đó cắn vào lưng mình. Từ chỗ tên scythe này tớ xoay người, quay tròn cây Suncrusher thành hình vòng cung quanh mình, cố kiểm soát dòng mana luân chuyển trong cơ thể để gia cố cho vũ khí và lớp lá chắn mana dày đang phủ kín da. Cả hai tên đang tấn công tớ đều lùi lại, tan người ra hòa vào bức tường tạo nên từ hỗn hợp lửa và sinh vật làm từ bóng tối đang vây quanh tớ.
Những sinh vật bóng tối này đang tiến lại gần và tốc độ đường bay xoắn ốc của chúng tăng lên. Tớ cúi đầu xuống, lao vào mớ lộn xộn này, nhanh chóng truyền mana vào lớp lá chắn đang bao phủ người để chuẩn bị cho cuộc tấn công của chúng. Tớ gặp phải một lực cản vô hình—một lực đẩy tớ văng lùi lại—đang quấn lấy các sinh vật kia. Toàn bộ cơ thể tớ bị giật văng lên, lực văng đi của tớ hoà luôn vào cơn lốc xoáy đang bao quanh người.
Kèm một âm thanh như tiếng xương gãy, thứ phép thuật đối nghịch với loại của tớ lúc này bung vỡ ra và tớ lao xuyên qua nó rồi văng ra giữa không trung.
Hai gã có sừng đang đợi sẵn bên ngoài cơn lốc, cả hai đều bọc người trong lớp mana đen. Một tên cầm giáo lao về trước như một tia sét đen trong khi tên còn lại thổi ra một đám mây đen nghịt.
Tớ dừng ngắt lại giữa đà bay tới, rồi tung ra một vụ nổ dạng sóng lực về phía trước. Gã đàn ông cầm ngọn giáo sét xoay người vòng qua né làn sóng lực thấy được bằng mắt thường do tớ tung ra, nhưng gã thứ hai chưa sẵn sàng và bị đánh bay văng sang một bên, bùa chú tràn ra từ cái mồm như chiếc cốc xấu xí của hắn và phụt tắt mất trước khi chiêu hiện hình hoàn toàn.
Sau lưng tụi Wraith này, làn sóng lực của tớ bùng nổ tạo thành hàng loạt quả cầu lửa.
Suncrusher và ngọn giáo bọc tia sét đen va vào nhau, những sợi tua rua sét co lại quấn quanh tay cầm vũ khí của tớ rồi chạy dọc lên hai cánh tay, khiến cánh tay tớ tê dại. Tầm nhìn của tớ tối sầm lại khi những cái bóng có cánh vây quanh tớ từ hai bên, thêm lần nữa tìm cách khép vòng xoáy của chúng lại. Trong độ sâu của vòng xoáy này, tớ cảm nhận được thêm ba dấu hiệu mana nữa đang bay đâu đó, không rõ ràng và khó bám vết lần theo chúng.
Tớ thả vũ khí của mình xuống và lao vào đòn tấn công của tên cầm giáo, một cánh tay đè ngọn giáo xuống và huých cùi chỏ từ cánh tay còn lại vào miệng gã đàn ông kia, khiến đầu hắn bật ngửa ra sau. Bất chấp hai cánh tay đang tê dại, tớ vòng ra sau lưng hắn, giữ chặt người hắn bằng hai nắm tay run rẩy của mình và liệng hắn bay về phía tên đồng đội đang phun bóng ra.
Có cơn đau xuyên qua sườn, tớ nhìn xuống thấy một cái lưỡi hái màu đen cắm sâu vào hông, lưỡi nó cong dài cắm tận vào xương. Gầm lên một tiếng, tớ triệu hồi Suncrusher một lần nữa và đập nó vào lưỡi hái, giật nó rời khỏi người và gần như hất văng nó khỏi bàn tay của một gã to lớn. Tiếp tục đánh một cú vào đầu gối gã kia, khiến hắn mất thăng bằng. Cúi xuống né một đòn đánh thường, xong tớ tung ra một đòn nổ nova làm từ lực đẩy và lửa, đẩy gã này ra xa hơn và làm chệch hướng cả chùm giáo blood iron đang lao đến.
Những cái bóng có cánh lại tụ tập quanh bọn tớ lần nữa, quay quanh càng lúc càng nhanh hơn, và cả ba kẻ đang tấn công tớ lùi vào vòng xoáy, một lần nữa lại biến mất không thấy được.
Tớ suy ngẫm về sức mạnh của bọn chúng, cảm giác đen tối trong mana của chúng và biết rằng chúng là đội Wraith: cuộc thí nghiệm của tộc Vritra, được lai tạo qua nhiều thế hệ với sự kết hợp có kiểm soát từ huyết thống chủng basilisk và người Alacrya. Một tổ chiến đội Wraith sử dụng phép thuật thuộc tính phân rã của chủng basilisk.
Tớ bật ra một tiếng cười lớn vì ngạc nhiên nhưng vẫn kìm lại những lời chế nhạo đang háo hức chực chờ trào ra khỏi môi. Một sức mạnh hung bạo và cách kết thúc nhanh chóng là không đủ để giành thắng lợi trong trận chiến này. Tớ cần phải ghi nhớ những bài học đã biết khi đi cùng Arthur và tớ phải duy trì được sức mạnh của mình.
Dùng một tay nâng cây Suncrusher lên trên đầu, tớ cảm nhận năm dấu hiệu mana nửa ẩn nửa hiện ở xung quanh mình, cảm nhận loại mana hỏa hệ trong khí quyển vốn đang trôi dạt trong bầu trời phía trên rừng Beast Glades này, rồi đắm mình vào hơi ấm của mặt trời. Khi vũ khí của tớ vung xuống, những cột lửa rơi xuống theo, thiêu đốt bầu trời như những ngón tay của một vị thần cổ đại.
Vòng xoáy của các sinh vật bóng tối kia sôi lên tan mất, để lộ ra năm dáng người đen xì mà nó đã che giấu. Các Wraith dễ dàng gạt chệch hướng đòn đánh của tớ, không buồn né tránh hay ẩn nấp vì rõ ràng là đòn này thiếu lực. Khi các cột lửa mờ dần, một đám sương mờ từ mana của tớ bám vào người bọn chúng, khiến mỗi tên Wraith phát sáng như đom đóm.
Giờ thì chúng sẽ thấy khó khăn khi lẩn vào chú phép che mờ để trốn tớ.
Đẩy mana của mình vào cây chùy Suncrusher, tớ giơ cao nó lên và tung ra một ánh chớp gây chói mắt. Ngọn lửa vỡ tan văng ra như một thứ vũ khí rồi vạch thành các hình vòng cung xung quanh tớ, bắn ra nhiều mũi tên tạo thành từ lửa phượng hoàng. Mana từ vũ khí dâng trào truyền ngược vào người và tớ tung nó ra thành một tia lực đẩy đặc cứng.
Đòn phép trúng cánh tay của thằng Wraith phun bóng tối ra mồm trong lúc hắn đang cố chớp mắt để xua đi ánh chớp chói lóa và né một mũi tên lửa yếu hơn nhiều, mũi tên này phát nổ trong không khí khi nó lướt ngang qua chỗ hắn. Mana của hắn và mana từ tia lực của tớ va chạm nhau, rồi thì da dẻ hắn ẩn sau lớp mana khiên chắn bị đen lại và nứt ra.
Một mũi gai đen xuyên qua lớp rào chắn mana bảo vệ tớ và sau đó xuyên qua thớ cơ trên vai. Mũi thứ hai xuyên qua hông và một mũi thứ ba xuyên qua đùi. Một quầng hào quang (aura) lửa nhanh chóng được tớ tạo ra bọc quanh người, đốt cháy những những mũi gai còn lại đang bắn tới.
Bóng tối đã chụp được tớ. Giống như một cái bóng có sự sống vậy, nó quấn quanh mặt, che mắt, mũi và miệng tớ lại. Tớ cào vào chỗ bóng màu đen, nhưng tay chẳng sờ được gì cả.
Cây Suncrusher bay xoay vòng quanh người tớ để phòng thủ trong khi tớ cố tìm cách giải thoát bản thân.
Một cú đòn thình lình dội vào bên trái tớ . Một cơn đau buốt cắt ngang bên phải tớ . Những móng vuốt nho nhỏ tạo thành từ mana cào cắn tớ từ khắp mọi hướng.
Vũ khí của tớ di chuyển ngày càng nhanh hơn khi tớ xoay nó quanh người mình, dò tìm đúng dấu hiệu mana đang tấn công tớ. Chúng đẩy tớ vào thế thủ, chúng vốn đã xem nhẹ những phép thuật mạnh nhất của tớ, và tớ cảm thấy được chuyển động của chúng đang chậm lại, thái độ của chúng ngày càng tự tin. Các dấu hiệu mana của lũ Wraith đang nhấp nháy liên tục, bị ức chế đi một nửa và bị xáo trộn bởi rất nhiều phép thuật kết hợp lại, nhưng chúng vẫn chưa rũ bỏ được làn sương mờ từ lửa phượng hoàng còn sót lại đang bám vào chúng.
Thứ gì đó xuyên qua người tớ từ phía trên, đâm dẫn xuống vai và quay ngược vào hông trước khi cắm vào chân rồi rời khỏi cơ thể tớ. Có thứ gì đó lóe lên trong bóng tối, có màu đen trên nền đen, nó giống như một tia sét đen vậy, và cơ thể tớ co giật.
Không màng tới cơn đau, tớ tập trung vào mục tiêu của mình. Nguồn gốc tạo ra thứ bóng tối ngột ngạt này đang ở gần đây, gần hơn mức lẽ ra hắn đang ở hiện tại, tĩnh lặng hơn, và hắn đang mất cảnh giác. Tớ ghìm đòn đánh lại ngay cả khi máu đang phun ra ào ạt từ các vết thương.
Người hơi chùn xuống, qua hàm răng nghiến chặt tớ thở ra một hơi như bị nghẹn và đứt quãng, rồi ho ra máu.
Bóng tối này cuộn xoáy, và tớ cảm thấy vị trí của thằng niệm phép, lúc này đang ở ngay trước mặt tớ, thoải mái chĩa vũ khí vào cổ họng tớ.
Tớ phá tan lớp rào chắn gây ức chế do chính mình tạo ra nhằm kiểm soát lượng mana quanh lõi, để cho mana tràn vào vũ khí của mình. Chỉ với một động tác duy nhất, tớ quét cây Suncrusher hướng lên trời, đỡ lấy lực đâm có vẻ uể oải đến từ một lưỡi dao blood iron đang bọc trong bóng tối và đốt cháy rụi vũ khí này cũng cánh tay hắn.
Bàn tay trái tớ, vốn do bị cây gai xuyên qua khắp cơ thể nên giờ khả năng cầm nắm rất yếu, chụp quanh một cổ họng vô hình, và bóng đen đang che mắt tớ bị méo đi, làm tớ thoáng thấy qua khuôn mặt tên Wraith này, đôi mắt đang mở to kinh hoàng, miệng há hốc hú lên một tiếng đau đớn và đang phun ra bóng tối.
“Mày trúng kế của tao rồi,” tớ gầm gừ trước khi cây Suncrusher bổ xuyên qua hộp sọ hắn, những mảnh sọ cháy đen văng khắp không trung trong khi cổ họng đẫm máu của hắn tuột khỏi tay tớ, làm cái xác ngã lộn nhào xuống khu rừng bên dưới.
Những cái bóng tan đi. Tên Wraith cầm ngọn giáo sét do dự quay lại nhìn tên đồng đội đang lao bổ xuống dưới, trong khi một ả đàn bài tóc dài chửi những tên khác bảo phải khép sát vòng vây ngay cả khi những sinh vật bóng tối do ả niệm phép ra đang bò khắp người tớ, móng vuốt và răng chúng đang xé nát các mảng da của tớ.
Ngay trước mặt tớ, lưỡi hái của gã đô con đang chém xuống.
Thả Suncrusher ra, bàn tay phải tớ vụt lên và chộp lấy vũ khí này ngay khúc cán sau đoạn cong của lưỡi hái, nhưng cánh tay trái tớ đang run lên và không chịu nghe lời. Mũi nhọn của lưỡi hái cắt ngang xương đòn và bổ xuống ngực tớ, rạch thành một đường rách đẫm máu. Ở khóe mắt tớ thấy một bàn chân tạo từ black iron (hắc sắt) vẫn đang dính lên vai, độ dài của nó ghim ép cả người tớ lại với nhau như người ta đập bẹp con côn trùng trên chiếu.
Tớ giật cái lưỡi hái về phía mình, và thằng Wraith to con bị kéo giật theo về phía trước. Tớ đập trán vào sống mũi hắn, rồi làm bùng nổ ra một quầng hào quang lửa thêm lần nữa, đẩy thằng Wraith này bay văng đi trong khi vũ khí của hắn bốc cháy trong tay tớ .
Những con thú bóng tối đang đốt cháy cơ thể tớ. Một tia sét đen bị đánh chệch hướng và văng đi cong vòng.
Với một cú vặn cả hông lẫn vai, tớ bẻ nát ngọn giáo huyết sắt đang đâm vào người, và nó rơi ra từ vết thương kèm máu của tớ.
Đợt tấn công tiếp theo đến quá nhanh khiến tớ không thể xác định được vị trí của kẻ thù, và mặc dù đã cố gắng hết sức để dành, tớ vẫn cảm thấy lượng mana của mình đang suy giảm. Lao về phía tụi Wraith, tớ tận dụng khoảng trống về số lượng của chúng để buộc chúng phải chuyển về thế thủ. Chẳng có thời gian để chậm lại hay nghĩ ra kế hoạch tấn công nào đó. Suy nghĩ của tớ trở nên chậm chạp và mờ mịt, không thể nào theo kịp bốn kẻ địch mạnh mẽ và kinh nghiệm từ những bài rèn luyện học được đang trôi hết khỏi đầu.
Lửa và đòn đánh trút xuống hướng bất kỳ thằng Wraith nào đang ở gần tớ nhất, nhưng những cái bóng được triệu hồi ra ở khắp mọi nơi, bò qua tớ, bay xen vào giữa tớ và mục tiêu tớ đang đánh, và mặc dù tớ đã đẩy lùi chúng và ngăn chúng phối hợp tấn công, nhưng tớ chỉ gây ra được rất ít thiệt hại thôi.
Quầng hào quang lửa của tớ mờ đi quá sớm. Mặc dù nhiều vết thương không nghiêm trọng, nhưng lõi của tớ lại đau nhức như thể bị một nắm tay bằng sắt bóp chặt vậy.
Tớ cố không nhìn về hướng tổ Hearth. Bọn Wraith đã theo dõi tớ và không tấn công cho đến khi tớ phát hiện ra sự hiện diện của chúng. Tớ không phải là kẻ mà chúng muốn săn lùng. Mà chính là nhà tớ.
Tớ cười nham hiểm và phun ra một ngụm máu. “Hôm nay tao đã tước đi được một mạng sống, trong khi tụi mày chỉ làm đổ được vài giọt máu. Cứ chạy tiếp đi và tất cả chúng mày sẽ gia nhập cùng thằng vừa gục ngã!”
Một ngọn giáo sét lóe lên hướng về phía tớ. Tớ gạt nó bay sang một bên. Một mũi thương blood iron lớn phóng ra từ bóng tối lướt qua cổ họng tớ. Tớ đỡ nó bằng cây Suncrusher, làm nó vỡ tan. Các quầng lửa không kiểm soát nổi nhảy ra khỏi cơ thể và vũ khí tớ, đốt cháy những con quái bóng tối được triệu hồi ra nhưng chỉ làm cho mana của tớ cạn kiệt nhanh chóng.
Một cảm giác tê buốt lạnh lẽo bám chặt mạn trái cơ thể. Tớ nhìn chằm chằm vào đấy, chưa hiểu ngay tức thì.
Máu trút ra từ khỏi người tớ đầy vẻ chết chóc, văng theo cánh tay và chân vừa bị chặt rời khỏi người đang rơi lộn vòng xuống phía dưới, phun ra dữ dội từ gốc vết thương. Tớ nghĩ mình vẫn còn thấy được dư ảnh từ lưỡi hái đen giữa không trung, tách rời các chi của tớ .
Tớ chao đảo, suýt rơi từ trên trời xuống, khả năng bay bị gián đoạn bởi cú sốc cay đắng đang cố chiếm lấy tâm trí tớ.
“Blè,” tớ khạc máu ra lần nữa, vẫy Suncrusher trước mặt, những vết nứt phát ra ánh cam sáng khi bị không khí tràn qua. “Một cánh tay thôi là đủ, đó là tất cả những gì tao cần, tao—”
Một vòng blood iron mọc lên từ những cái bóng có cánh, bay lơ lửng quanh tớ. Một tia sét đen dội vào chúng, xâu chuỗi những cái gai lại với nhau để tạo thành một hàng rào vững chắc. Đứng bên ngoài hàng rào này, gã khổng lồ cầm lưỡi hái hiện ra trong tầm mắt tớ. Hắn bị bỏng và nghiêng lệch người sang một bên ngay cả khi đang bay, nhưng khuôn mặt hắn chẳng hề lộ vẻ đau đớn. Thay vào đó, hắn đang cười toe toét.
“Trông mày có vẻ háo hức muốn chết nhỉ, thằng asura kia. Ước gì tao có thể tặng mày món quà đấy, nhưng đó không phải là việc của tao hôm nay.” Giọng nói khàn khàn của hắn càng trở nên phấn khích khi hắn nói tiếp: “Nhưng liệu mày phải trải qua bao nhiêu đau đớn thì còn phụ thuộc vào việc mày duy trì nổi trận đánh vô nghĩa này trong bao lâu nữa.”
Ngọn lửa bùng cháy khắp vết thương, thiêu đốt da thịt tớ và bịt kín vết thương, khiến không khí ngập mùi sắt nóng lúc máu của tớ sôi lên. “Đừng nghĩ rằng mày có thể làm tao sợ bằng những lời nói vụn vặt đấy. Ngay cả giống loài tàn ác tụi mày cũng cũng không sáng tạo ra được loại nỗi đau có thể làm tao tan vỡ nổi đâu. Hoặc là tao sẽ rời khỏi đây chiến thắng và tro của mày được bón thành phân cho khu rừng bên dưới, hoặc tao sẽ chết như một chiến binh và các đồng đội của tao sẽ đền bù bằng một đợt báo thù mạnh mẽ.”
Tên Wraith chế giễu và con ả triệu hồi bóng tối cùng hắn nhìn lẫn nhau. Ả ta hất mái tóc dài ra sau và nhún vai.
Thằng Wraith tiếp tục nói: “Vậy thì bọn tao chỉ cần cắt hết tay chân mày, từng cái một thôi.”
Hắn vẫy tay ra hiệu, và cả mạng lưới cây gai dệt nên từ sắt với sét kia bắt đầu bao vây tớ. Tớ biết sức lực mình đang suy yếu, nhưng ít ra tớ vẫn còn đủ sức để quơ một cánh tay.
Bằng hết khả năng mà cái lõi đang phàn nàn cho phép, tớ dồn nhiều lượng mana nhất có thể vào vũ khí rồi tớ vung hết sức lực. Từ các vết nứt trên đầu cây chùy, ngọn lửa nhảy ra và cuộn tròn, tạo ra quầng lửa trắng xung quanh cái đầu tròn của cây chùy và kéo theo sau một đuôi lửa mờ ảo.
Cây Suncrusher đụng vào cái lưới kết hợp từ tia black iron và blood iron.
Ngọn lửa phượng hoàng bùng lên chống lại mana hệ phân rã của bọn Wraith. Thứ kim loại blood iron kia chảy ra vặn vẹo và thứ lửa soulfire hóa thành dị hệ loại tia sét kia tan vụn ra. Năng lượng xé toạc các mối nối đan xen nhau của cái lưới kia, và cái lưới nứt bung ra ngoài dưới dạng mảnh mana, các đòn phép vỡ ra văng vào bọn Wraith như một cơn thủy triều chết chóc phá hủy vậy.
Thằng Wraith cầm lưỡi hái lùi lại ngay khi động lực từ đòn vung của tớ tạo đà và lôi tớ xuyên qua chùm mảnh mana đang vỡ vụn kia, vũ khí tớ nhắm vào đầu hắn. Lưỡi hái của hắn lao tới, nhưng quá chậm. Những cái bóng kéo cánh tay tớ lại, xen vào giữa chúng tớ đông cứng lại và đồng thời kéo thằng Wraith kia đi, nhưng ánh sáng trắng trong veo từ ngọn lửa của tớ đã đẩy chúng sang một bên.
Vào giây cuối, thằng Wraith cúi xuống và Suncrusher va vào một bên sừng, khiến nó văng ra khỏi đầu hắn.
Cây chùy Suncrusher di chuyển bằng chính độ khát máu kẻ thù, quét vòng quanh thêm lần nữa, rơi bổ xuống hộp sọ của thằng Wraith kể cả khi bóng tối và sắt đập vào khắp người tớ, rồi thì…
Ánh sáng trở nên tối dần. Vũ khí trượt hẳn khỏi tay tớ, xoay mòng mòng văng xuống mớ cây cối đang cháy rực dưới đất. Ngọn lửa trong lõi mana của tớ tắt ngúm và tớ bắt đầu rơi xuống trong khi bị cơn sốc phản vệ lan khắp người.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Hình minh họa quái vật harpy gốc từ thần thoại Hy Lạp:
- 2. Tóm tắt: Chul vs Lance, vs Wraith.
- 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 4. Ver.1: Mar-1st-2024; ver.2: Apr-17-2024;