Chương 455

Xung quanh các bại binh Phần Hai

Tên gốc: "Chapter 453: Amongst the Fallen II"


  • Tim tôi rung rinh trong lồng ngực, gần như không dám đập khi tôi tăng lượng mana cần thiết lên đến ngưỡng cần thiết để thi triển một chú phép. Đòn phép này không cần phải phức tạp hay thậm chí là mạnh mẽ gì cả. Chỉ cần một tia nước được ngưng tụ để nổ bùng ra như pháo hoa—vừa đủ để thu hút sự chú ý của lũ rồng. Nếu lỡ bọn chúng mà bay đi thì…

    Mặc dù không cảm nhận được khí tức của hắn hiện rõ ra, nhưng tôi biết con quái vật tên Raest kia chỉ ở cách đây chừng chục feet thôi. Tôi tuyệt vọng nghĩ rằng rồi hắn ta sẽ cảm nhận được việc tôi đang làm thôi. Không đời nào tôi có thể che giấu được đòn phép khỏi một kẻ mạnh mẽ như hắn… cho dù tôi có kìm nén mana của mình đi chăng nữa, thì hắn ta cũng sẽ nhìn thấu tôi. Mặc dù bị mất cánh tay và da dẻ nứt nẻ, hắn vẫn có thể thu hẹp khoảng cách đứng và bẻ gãy cổ tôi mà không để lộ dù chỉ một xíu mana của bản thân.

    Mặc dù không nhìn nhưng tôi vẫn cảm nhận được cơ thể vô hồn của Jarrod ở cạnh mình và tôi biết việc thằng Raest có thể lao đến sát tôi cũng không còn là vấn đề nữa. Sẽ chẳng còn là vấn đề nếu tôi có thể bắn đòn phép đó trước—

    Tôi nhảy dựng lên vì sợ hãi khi trong không trung có lực nổ vang thành những tiếng “rắc” và một giọng nói như sấm rền vang vọng khắp sườn núi. “Lũ đặc vụ của Agrona,” tiếng nói dội lại như thể do từng viên đá một phát ra. “Bọn tao biết tụi mày đang ở đây, những kẻ được gọi là đội Wraith, và chúng mày đang giữ gã Chúa tể, Oludari của tộc Vritra. Ngài Bảo Hộ Charon Indrath ban cho chúng mày đúng một cơ hội này để đầu thú với cho nhà chức trách chúng ta đây và giao tù nhân của chúng mày cho bọn ta.”

    Con rồng màu đen lướt thấp xuống, bay ngang qua đoàn xe lữ hành của bọn tôi ở bên đường, đôi mắt vàng sáng chói dò xét chúng tôi để tìm kiếm bọn Wraith đang ẩn náu. Trên đường nó bay qua tạo thành cơn gió làm tóc tôi bị thổi ngược ra sau, và quầng hào quang (aura) nó tỏa ra ở khoảng cách gần như vậy khiến tôi nghẹt thở. Chú phép mà tôi đang lén lút thực hiện đã tắt ngúm trên đầu ngón tay.

    Sự kinh ngạc và nhẹ nhõm tràn ngập tâm trí bản thân. Tôi tựa vào người Jarrod, một tay vẫn bám chặt cánh tay anh ấy và lặng lẽ khóc.

    “Hãy xem như tụi mày may mắn đi, con rồng kia,” giọng nói thô ráp chứa vẻ buồn vui lẫn lộn của con mụ Perhata đáp lời. Những lời lẽ của mụ này rất tách biệt, phát ra từ khắp mọi nơi và không phát cùng lúc từ bất kỳ chỗ nào, không cho thấy manh mối gì về vị trí thật của mụ ta cả. “Bọn tao không ở đây vì tụi mày, ít ra không phải là hôm nay. Nhưng điều đó sẽ không cản được bọn tao dâng đôi cánh của tụi mày cho ngài Agrona nếu tụi mày can thiệp vào việc của bọn tao.”

    Con rồng đen bay đảo vòng lên cao hơn, hội quân với hai con rồng trắng, đôi cánh của chúng đập chầm chậm để giữ cho cơ thể to khổng lồ dừng lơ lửng giữa không trung. Con này nói: “Đừng ngớ ngẩn thế,” giọng đầy vẻ hoài nghi. “Chuyến bay của tụi mày đã kết thúc rồi, cuộc đột kích vào lục địa Dicathen của tụi mày đã thất bại. Tụi mày không thể chạy được nữa, cũng chẳng thể trốn khỏi bọn tao. Tụi mày đang tự sỉ nhục mình bằng cách không chấp nhận thực tế đấy.”

    Ai đó ở đằng xa trong đoàn lữ hành đang hò reo, tán dương sự hiện diện của lũ rồng. Một số người nhanh chóng bắt chước cùng họ, và vẻ nhẹ nhõm hiện giờ của tôi lại chịu thêm chút sợ hãi. Hãy im lặng đi, tôi cầu xin đấy, không muốn họ thu hút sự chú ý của lũ kia vào bản thân.

    Tiếng cười quái đản của mụ Perhata vang vọng khắp sườn núi, át đi mọi tiếng ồn khác. “Tụi mày vẫn chưa đề cập đến việc bọn tao đang bắt giữ không phải một mà là vài trăm con tin phải không? Tao đã được huấn luyện để giết đồng loại của chúng mày từ khi sinh ra cơ, asura à, nhưng hãy biết rằng trong quá trình tụi mày đánh thua trận này, tụi mày sẽ kết cho hết thảy những tên này—chính những kẻ tụi mày đã tuyên bố sẽ bảo vệ—một bản án tử khủng khiếp. Chúng mày cũng biết chắc như tao, nếu ngọn núi này trở thành chiến trường, chúng mày sẽ chẳng cứu nổi bọn chúng, kể cả bằng chính sức mạnh của tụi mày.”

    Tôi nuốt khan, đôi mắt sưng tấy tự nhiên nhìn dõi theo các cỗ xe thồ lẫn xe đẩy gần đó cũng như khuôn mặt của những người ngồi bên trong.

    Con rồng kia chỉ im lặng một lúc trước khi trả lời. “Chúng mày là lũ hèn. Tùy ý tuyên bố ngang hàng với bọn tao, nhưng việc tụi mày núp sau lũ hạ đẳng không phép thuật để cứu thân đã cho bọn tao biết mọi thứ cần biết về tụi mày.” Nó vặn nghiêng cái cổ dài của mình, nhìn hai con rồng còn lại đầy ẩn ý.

    Như thể đáp lại mệnh lệnh, cả hai con kia đều bay thấp xuống, biến hình trong lúc làm vậy. Những chiếc vảy trắng sáng lấp lánh hòa quyện vào nhau tạo thành những bộ giáp sắt sáng loáng, những nét bò sát trên thân phẳng ra và trở thành dáng người. Khi chân bọn họ chạm đất, cả hai con rồng đều mang hình dáng của những người phụ nữ xinh đẹp nhưng nghiêm nghị, mái tóc vàng hoe dài buông thõng xuống lưng dưới chiếc mũ sắt có vảy. Mỗi người đều cầm một cái khiên khổ to dạng tháp (tower shield) và một cây giáo dài giống nhau.

    (Người dịch: dựa theo mô tả, mình nghĩ tác giả đang lấy hình tượng cặp nữ song sinh này giống như các Valkyrie trong thần thoại bắc âu)

    “Nhìn xem những vị cứu tinh của bọn mày nhẫn tâm đến mức nào kìa?” Giọng con mụ Perhata rỉ ra từ không trung. “Chúng tao đã sẵn sàng để lũ bọn mày sống, chỉ mong muốn một người của chúng tao trở về. Nhưng lũ asura này, chúng chỉ coi bọn mày như một đàn wogart cần được trông nom và bảo tồn. Tuy nhiên, nếu vài con ở chỗ này chỗ kia cần phải bị giết thịt vì lợi ích của cả bầy, thì chúng cũng chẳng ngần ngại gì. Tất cả bọn mày lẽ ra nên cúi đầu trước ngài Chúa tể Tối cao Agrona khi có cơ hội chứ.”

    Hai phụ nữ asura kia đáp xuống một mỏm đất nhô lên trông bằng phẳng phía trên đoàn xe lữ hành. Họ chỉ ở đó một lúc, tìm kiếm các xe thồ ở dưới, trước khi một người trong số họ nhảy xuống, lướt thành một đường cong kiểu vòng cung giữa không trung trông thật kiều diễm và hạ cánh nhẹ tựa lông hồng ở đoạn gần cuối đoàn xe, chỉ còn cách một vài cỗ xe tính từ chỗ tôi đang quỳ—và tên Wraith kia, thằng Raest, đã trốn đi.

    “Mặc dù khó xảy ra, nhưng nếu bất kỳ ai trong số chúng mày sống sót nổi sau vụ này, về mà nói với người thân,” Con mụ Perhata tiếp tục, lời lẽ cứ như tự xâm lấn vào đầu mà tôi không thể ngăn lại hay trốn khỏi nó được. “Chia sẻ với tụi nó rằng chúng mày đã gặp phải sự tàn ác của tộc Indrath và lòng tốt của tộc Vritra.”

    Nói dối, đồ phù thủy thao túng, tôi cay đắng nghĩ, nhưng đồng thời, tôi biết mụ này nói đúng về việc lũ rồng sẵn sàng hy sinh chúng tôi. Nhắm chặt mắt lại, tôi cố chống lại sự tuyệt vọng của mình cho đến khi tai ù đi và mặt đỏ bừng. Những người đi tị nạn này—hầu hết là phụ nữ và trẻ em—cần tôi có hy vọng, quan tâm xem họ sống hay chết. Bởi vì có thể tôi là người duy nhất ở đây làm điều đấy.

    Tâm trí tôi tự nghĩ về bé Kacheri theo một cách mà trong lòng không thể giải thích được, cô bé đã biến mất ngay tức thì sau một đòn hỏa phép, chỉ nhận thiệt hại phụ trợ kéo theo khi bọn Wraith tiêu diệt các pháp sư và lính canh của chúng tôi.

    Tôi đã không cứu nổi cô bé ấy. Và tôi biết mình cũng sẽ không cứu nổi mọi người hiện đang co rúm lại vì sợ hãi trên cái sườn núi này. Ánh mắt tôi tự hạ xuống người Jarrod. Những ngón tay của tôi trượt khỏi lớp da thịt cứng đờ đến kỳ lạ của anh ấy, rồi chúng co cuộn lại thành hình nắm đấm với các khớp đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Một thôi. Chỉ cần giúp một người thôi. Đó là tất cả những gì cần làm.

    Người phụ nữ asura kia đang tiến lại gần, đi dọc theo những chiếc xe kéo và lục soát từng chiếc một. Đàn ông, phụ nữ và trẻ em ngồi trong đó dường như đông cứng lại và trông có hơi hư ảo, giống như những dáng người mờ nhòe trên nền một bức tranh. Đôi mắt của họ dõi theo tiến độ hành động của ả asura kia, nhưng mặt khác họ vẫn cứng đờ người với vẻ bối rối.

    Tên Raest đang di chuyển rất chậm vòng quanh cỗ xe đẩy khi ả asura lại gần. Mặc dù tôi biết hắn ở đó và tận mắt nhìn thấy hắn, nhưng sự chú ý của tôi vẫn muốn lướt khỏi hắn ta để nhìn ra chỗ khác vì sợ.

    Tôi nín thở khi tên Wraith và ả asura di chuyển sang hai phía đối diện nhau ở cùng một cỗ xe đẩy, bước chân tên Raest chạm xuống đất cùng lúc với bước chân của ả rồng kia để che giấu cả âm thanh thì thầm lặng lẽ khi hắn ta di chuyển chầm chậm. Mọi chuyện dường như đang diễn ra thật chậm rãi. Những tên Wraith khác đâu rồi? Còn con rồng thứ hai? Họ đang chờ điều gì mà—

    Đột nhiên cây giáo dài quẹt từ trên xuống, để lại một đường cắt hình bán nguyệt màu bạc mờ nhòe kéo theo sau vết chém.

    Vũ khí đập vỡ nát cỗ xe kéo nặng nề, khiến những mảnh gỗ vỡ vụn và đồ đạc cá nhân bay tứ phía. Người đàn ông và phụ nữ đang đứng trước cỗ xe bị đẩy văng đi như thể máy bắn đá vừa bắn họ văng ra, đột ngột và dữ dội đến mức họ thậm chí còn không kịp hét lên.

    Ở hông bên kia chiếc xe đẩy, tên Raest phi thân sang một bên, nhanh đến mức tôi khó nhìn thấy được chuyển động của hắn, và vậy mà vẫn chưa đủ nhanh. Cây giáo dài chém vào một bên chân hắn làm tóe máu ngay lúc hắn phun ra một đám mây độc màu xanh lục.

    Niệm phép ra một quả cầu nước, tôi chụp được cặp nông dân bị ném văng khỏi xe, nhưng tôi chẳng làm được gì vì hai con bò rừng của họ đã bị chìm ngập trong đám mây kia, thứ làm tan cả bộ lông dài xù xì và lớp da thịt bên dưới, đến nỗi mà những cái xương lỗ chỗ vết rỗ của mấy con này văng vào đống bùn dưới chân chúng.

    Ánh sáng bạc tỏa ra từ tấm khiên của ả rồng kia, bao bọc cô ta trong một lớp lá chắn đang chuyển động nhằm đẩy lùi thứ sương mù kia, nhưng đám mây đang lan rộng ra nhanh chóng.

    “Chạy đi!” Tôi hét lên ngay lúc cố lùi lại tránh khỏi làn sương mù đang lan rộng.

    Trong một khắc do dự, tôi với lấy cánh tay Jarrod, hoang tưởng nghĩ rằng mình cứu được thi thể anh ấy để chôn cất đàng hoàng.

    Khoảnh khắc do dự đó suýt khiến tôi phải trả giá bằng mạng sống của mình.

    Khi tôi đi chậm lại và với tay ra, làn sương mù chụp tới tôi, rỉ qua kẽ ngón tay. Tôi lại di chuyển tiếp, phi thân nhảy đi trước khi nhận ra cơn đau. Da trên bàn tay phải tôi nứt nẻ và phồng rộp trong tức thì, toàn bộ những mảng da đang bong tróc ra tan chảy trông như da rắn lột vậy.

    Nén tiếng hét lại, tôi nhẹ ôm phần tay bị thương vào bụng và chạy đi, thậm chí còn không kịp nhìn làn khói gây thối rữa đang hấp thụ cơ thể Jarrod để tôn vinh sự hy sinh của anh ấy.

    Hai người nông dân và tôi lao bắn qua chỗ chiếc xe thồ xếp hàng kế tiếp ngay khi những con thú mana lớn dạng mèo đang kéo cỗ xe lao khỏi chỗ phát ra tiếng ồn và luồng mana bùng lên, chúng rít lên khi nhảy ra khỏi đường đi và gắng phóng nhanh qua mép núi trong hoảng loạn. Và có lẽ chúng đã làm được thế, nếu không bị nối từ dây cương tới cỗ xe, thứ đâm sầm vào chúng, khiến những con thú mana và người lái chúng đều biến mất trong đống đổ nát dưới vực.

    Rồi thì tiếng ồn dội đến tôi. Đầu tiên và to nhất là những tiếng la hét, sau đó là tiếng nổ từ đòn phép ở tuốt phía trên đoàn xe lữ hành. Tuy nhiên, tệ nhất là hết thảy lũ thú mana, sợ hãi đến không nhận ra gì nữa và tiếng hú hoảng loạn đủ chói tai của chúng ngắt ngang hết các âm thanh còn lại.

    Tôi vẫn đang chạy, ngoái đầu ngang vai nhìn cuộc chiến.

    Đằng sau đám mây xanh lục dày đặc, tôi có thể nhìn được bóng của những người khác đang chạy hết tốc lực nhảy ra khỏi đoạn đường núi này, bỏ lại các cỗ xe thồ xe kéo của họ.

    Khiên chắn của ả asura tiếp tục đẩy lùi các chú phép khi thằng Wraith kia tung ra hết đòn này đến đòn khác, dội liên tục vào lớp chú phép màu bạc kia bằng những mũi gai đậm đặc ma thuật độc hại, hôi hám.

    Ngọn giáo dài đâm tới trước, nhưng đồng thời cùng lúc đấy, toàn bộ con đường đều sụp xuống.

    Chuyển động rung giật đột ngột làm ả asura mất thăng bằng, và cú đâm hụt mục tiêu, sau đó tôi không còn nhìn thấy gì nữa khi té nhào tới trước, mặt đất vững chãi mà tôi vừa chạy qua đã biến mất dưới chân tôi.

    Tôi vất vả tiếp đất, va mạnh tới trước bằng hai cùi chỏ và một bên mặt. Tôi hít một hơi đau đớn khi bụi đất và sỏi đá bám vào chỗ da thịt đang bị hủy hoại trên bàn tay, và lẽ ra tôi đã hét lên nếu một giây sau không có vật gì đó nặng nề rơi lên người. Ngay lúc tôi quay lại nhìn người đàn ông đang hoảng loạn mà tôi vừa cứu đang vùng vẫy để tránh không đè lên người tôi nữa, thì một tảng đá lớn bằng cỡ người ông ta lao xuống mặt đường sát cạnh chúng tôi, nó nảy tưng lên và đập thẳng vào người ông ấy, chỉ cách chỗ tôi đang nằm có vài inch. Tảng đá lẫn người đàn ông kia cùng lao qua rìa đường và biến mất trong đám bụi mù giờ đã che khuất mọi thứ khắp các hướng.

    Không chắc chuyện gì vừa xảy ra, tôi lờ mờ nhìn quanh chỗ sau lưng. Một cỗ xe đứng1 nho nhỏ kế bên tôi bị lật úp. Một con quái mana lớn dạng sói đang gầm gừ và xé toạc dây đai bằng da nối nó với đống đổ nát để cố thoát ra. Không có dấu hiệu thấy người đánh lái ở đâu cả.

    (Người dịch: cỗ xe đứng – chariot mình sẽ để hình cuối chương)

    Tiếng hét của một người đàn bà đã thu hút tôi để ý. Đó là vợ của người đàn ông vừa mới chết. Bà ta đang bò về phía rìa đường, mồm lặp đi lặp lại một cái tên mà cái đầu đang réo ong ong của tôi không tài nào biết được.

    “Dừng lại, đừng đến gần chỗ—”

    Một cơn gió bất ngờ bùng lên thổi bay bụi đất về các hướng cách ra cỡ hàng trăm feet, làm lộ diện thằng Raest đang bị ghim xuống đất bằng một cây giáo dài của ả rồng cắm vào ngực. Cánh tay còn lại của hắn đang nắm chặt ngọn giáo trong khi mồm há hốc nhìn ả asura kia.

    Ngọn núi rung chuyển vì lực từ cú đâm, và rìa mép đường càng sụp nứt nhiều hơn nữa.

    Tiếng hét của người đàn bà kia biến thành tiếng kêu gào khi tảng đá dưới chân bà ấy sụp xuống, và bà ta rơi xuống khoảng không vực thẳm đầy khói bụi bên dưới. Chỉ một giây sau tiếng hét tắt ngang khi tôi nghe thấy tiếng cơ thể bà ấy va chạm vào đá vang lên ướt nhẹp và thân xác này lộn nhào lăn theo sườn núi dốc.

    Mặt đất lại rung lên và tôi nhận ra toàn bộ ngọn núi này đang rung chuyển. Những tảng đá từ trên cao trút xuống như mưa và văng lên nảy xuống khắp con đường này, toàn bộ các khúc đường bị gãy vỡ và sụt xuống theo sườn núi.

    Đứng dậy đi, tôi tự nhủ, gắng dùng sức để làm thế. Mày phải tiếp tục…

    Run rẩy dữ dội, tôi dùng bàn tay bị thương chống người đứng dậy, rồi sững người nhận ra ả asura kia đang sải bước về phía mình. Xung quanh ả ta, đống đổ nát của trận giao tranh ngắn ngủi với thằng Wraith kia đã vẽ nên một bức chân dung thảm khốc. Lông lá tôi nổi dựng đứng quanh cổ và cánh tay khi đôi mắt vàng sáng của ả ta nhìn thẳng vào tôi.

    Tôi nói: “Lẽ ra bà phải bảo vệ chúng tôi chứ,” giọng thở hổn hển, không hề nghĩ gì tới điều mình đang nói. “Giúp chúng tôi với!”

    Ả ta chẳng buồn để ý, ánh mắt dò tìm lướt qua tôi khi sải bước đi ngang, để mặc một số ít người còn sống sót trong những chiếc xe ở xung quanh phải tự lo thân.

    Chẳng còn nhiều người vẫn đang sống, chỉ còn những người mà đám quái mana vẫn giữ bình tĩnh hoặc những người đã rời phương tiện chở mình. Tôi vẫn nghe thấy được âm thanh từ trận chiến ở đằng xa, nhưng ả asura bước đi chẳng hề có ý vội vã, ánh mắt tự tin và chắc chắn.

    Một người khác còn sống chụp lấy tôi, và đột nhiên tôi bị kéo lê đi ngay khi con đường rung chuyển và có nguy cơ đổ sụp dưới chân chúng tôi. Tuy nhiên khi quay ngang qua vai để ngó, thì tôi lại quan sát ả rồng kia.

    Nghiến răng, tôi giằng người ra khỏi bàn tay đang giữ lấy mình. Tôi nhận ra các khuôn mặt này, nhưng tên của họ chạy mất khỏi dòng suy nghĩ kiệt quệ trong đầu tôi. Những câu hỏi, lời van xin nhưng xen quá nhiều nỗi sợ trong đó nhằm ép tôi phải làm gì đó hay đứng chờ. Bởi vì, ngay trong lúc những người sống sót đang đâm đầu chạy ngược đường để rời khỏi chiến trường, tôi vẫn quay lại và đi theo ả asura kia.

    Chắc hẳn ả ta đã cảm nhận được tôi đang đi theo nên ả liếc lại nhìn: “Đi đi. Ta sẽ không chịu trách nhiệm về ngươi, và một kẻ thuộc đồng loại của ngươi cũng chẳng thể làm gì ở đây đâu.”

    Tôi quẹt máu khỏi mắt trong khi tiếp tục loạng choạng theo sau ả. “Tôi chịu trách nhiệm về những người này. Tôi cần phải giúp bất cứ ai mà mình có thể. Không phải để đánh nhau, chỉ là…”

    Cô ả nhún vai: “Ngươi có quyền thoải mái lựa cái chết cho mình.”

    Những sải chân vững vàng của ả đã đưa cô ta vượt lên trước tôi ngay cả khi tôi đang bước nhanh để cố tiến tới một chiếc cỗ xe kéo nát bét mà cô ả vừa đi ngang qua mà không thèm liếc nhìn đến lần thứ hai. Mỗi bước đi xiêu vẹo là một lần thuần tra tấn áp lên bàn tay tôi. Niệm phép tạo ra một cái găng tay bằng nước lạnh bọc quanh bàn tay để xoa dịu da thịt, tôi kiên quyết gạt cơn đau ra khỏi tâm trí—hay, ít ra thì tôi cũng cố làm vậy.

    Bên cạnh cỗ xe bị nứt ra khi đường sập trông như một quả trứng bị đập tách vỏ làm đôi, có một bà già đang nằm kéo một người đàn ông vào lòng. Nước mắt tuôn rơi theo các kẽ nhăn trên gương mặt già nua của bà, trong thoáng chốc tôi sợ rằng ông già kia đã chết. Khi tôi đến gần, tay ông ta vỗ nhẹ vào tay bà ấy, và tôi nhận ra ông ấy đang nói, nhưng tiếng quá nhỏ nhẹ nên tôi không nghe được.

    Đằng sau chiếc xe kéo bị hỏng của hai ông bà già, một người đàn ông khác, cơ bắp vạm vỡ với làn da rám nắng sậm màu, đang cố đưa gia đình mình bước qua mép đường núi và đi bộ đổ xuống theo con dốc nghiêng.

    “Này,” tôi nói to, vẫy bàn tay không bị thương nhằm thu hút sự chú ý của anh ta. “Ở đây có nhiều người hơn, họ cần—”

    Gã đàn ông lực lưỡng nhìn thẳng vào tôi, lắc đầu và bắt đầu leo ​​xuống dưới cùng gia đình anh ta.

    Hít vào một hơi thật sâu và cố không đổ lỗi cho gã đàn ông kia, thay vào đó tôi quỳ xuống bên cạnh mấy ông bà già. “Thôi đừng bận tâm. Hãy để cháu giúp ông đứng lên, chúng ta cần phải đi—”

    “Ổng không đi được,” bà già nói thẳng thừng. “Bị đau lưng rồi. Bà nghĩ bị gãy xương chỗ nào đó khi con đường nảy lên…”

    Tôi nao núng khi mana bùng nổ ở đâu đó phía trước chỗ chúng tôi, làm rung chuyển mặt đất thêm lần nữa. Tôi e rằng ngọn núi quanh chúng tôi sẽ sụp đổ. “Có lẽ những con thú mana của ông bà—” Tôi ngắt lời, nhận ra có con bò mặt trăng nối với cỗ xe thồ bị hỏng dây cương và cỗ xe đã bị một tảng đá lớn đè vào. “À thì của người khác, có rất nhiều…”

    Bà lão đang nhìn tôi với một biểu cảm kết hợp giữa cảm kích, thấu hiểu và vẻ cam chịu. Nó trông đau lòng đến mức tôi không thể nói tiếp được.

    Bà lão nói: “Bọn ta sẽ không thoát khỏi chuyện này nổi đâu, cháu à,” nước mắt bà giờ đã khô lại. “Nhưng cháu thì có thể. Và đừng thử bất cứ trò ngố nghếch gì nữa. Ta thà chấp nhận rời khỏi cuộc đời này khi biết rằng tay mình không dính máu kẻ khác, cháu hiểu chứ?”

    Tôi lắc đầu kịch liệt. “Con là một pháp sư, con có thể…” Tôi ngừng lời, cắn chặt môi dưới đến bật cả máu. Tôi không muốn thừa nhận điều này, ngay cả với chính bản thân mình, nhưng tôi biết mình không thể làm gì cho họ được.

    Bà lão cố nhìn tôi một cách dữ dội và quả quyết nhưng bà ấy không làm nổi. Thay vào đó, bà ấy nhìn đi chỗ khác, cúi xuống và hôn lên trán chồng mình.

    Ngươi có quyền thoải mái lựa cái chết cho mình, lời nói của ả rồng kia vang vọng trong đầu tôi, kèm theo vị máu ở đầu môi.

    Những bước chân chạy đang đến gần, nên tôi đứng dậy, cúi đầu chào hai ông bà khi chuẩn bị nói chuyện với những người khác còn sống.

    Sườn núi sau lưng tôi vỡ vụn vì một vụ nổ mana. Một mảnh đá xẹt ngang qua không khí gần đến nỗi tôi cảm thấy tóc mình chuyển động theo đường bay của nó, người tôi giật mạnh rồi lại ngã xuống, đập mạnh bàn tay bị thương xuống đất.

    Một trong các du hành giả, là một cậu bé trầm tính trẻ hơn tôi, vừa mới hiện ra trong đám bụi dày, phi nhanh nhất có thể xuống con dốc nguy hiểm kia, có một vài người khác đi theo sau. Sức ép từ vụ nổ đã nâng bổng cơ thể họ lên khỏi mặt đất, những mảnh đá văng tung toé xé nát người họ thành từng mảnh.

    Tôi nhìn chằm chằm vào mấy cái xác, nhịp thở của bản thân ngày càng nhanh hơn. Tôi phải làm gì giờ?

    Có bóng một người dáng nhỏ bé vừa cử động, lê bước và rên rỉ đau đớn. Tôi chạy nhanh về phía trước và nhấc bổng cậu bé vào lòng. Khuôn mặt đầy máu và bụi đất, và cậu bé giật lùi người lại khi bị chạm phải lúc tôi lỡ tỳ lên vai cậu ấy làm tạo áp lực vào chỗ mà tôi nghĩ là có thể đã bị trật khớp. Đôi mắt cậu bé hướng về phía tôi, đôi lông mày mỏng nhíu lại với nhau, nhưng biểu cảm mặt thì rỗng tuếch.

    Tôi nhận ra các dấu hiệu bị sốc thấy khá rõ ở cậu bé, nhưng tâm trí tôi thì đang lờ mờ rối loạn. Tôi đứng dậy, chậm rãi quay một vòng nhìn quanh, tìm cách giúp đỡ đứa trẻ tội nghiệp này.

    Phía trước chúng tôi, có một chiếc xe kéo rộng, phẳng đã bị lật, chắn ngang che mất tầm nhìn dọc con đường tôi định đi. Khi cái xe phát nổ, tôi nhảy dựng đến độ suýt chút nữa để tuột đứa bé khỏi tay mình. Tôi hoàn toàn giật mình tới mức sém không nhận ra bóng người vừa té xuống đè nát chiếc xe đẩy, rồi hắn văng lướt ngang qua trước mặt tôi cỡ vài feet và đập mạnh thân xuống đất.

    Cú va chạm đấy làm rung ngọn núi và con đường dưới chân tôi trượt đi.

    Thở hổn hển, tôi nửa chạy, nửa nhảy qua tảng đá trơn trượt và bụi đất, rồi bò trên mặt đất cứng ngắc. Chỉ trong khoảnh khắc thôi, mọi âm thanh khác đều biến mất dưới hàng tấn đá đang đổ xuống sườn núi. Không biết phải làm gì khác, tôi lao mình vào sau chiếc xe đẩy của cặp vợ chồng già, thần kỳ thay chiếc xe này vẫn còn đậu giữa đường.

    Bụng tôi quặn lại khi bóng người kia nhô lên từ hố lún, mỗi bên tay cầm một con dao làm từ băng đen nhìn hung tợn. Thằng Varg, tôi nhớ ra rồi, là tên Wraith đã cãi nhau với con mụ Perhata. Sỏi đá kêu lạo xạo sau lưng, và tôi quay người lại: là ả asura. Cô ta tiến tới giơ khiên ra, cây giáo dài đặt trên nóc khiên chỉa mũi tới trước.

    Ả rồng hỏi: “Mày tốn bao công sức ẩn giữa lũ người này chỉ để cào tao xước một vết thôi à?” và tôi để ý thấy có vết cắt thật mờ dưới mắt cô ả, gần như chỉ cỡ một lằn đỏ vạch ngang làn da nhợt nhạt của ả ta. “Nếu bọn mày mà là những kẻ giỏi nhất thằng Agrona có được trong ngần ấy năm, thì tao phải tự hỏi xem làm thế nào mà cuộc chiến này vẫn tiếp diễn đến tận giờ.”

    Tên Varg không thèm đáp lời mà bay lên giữa trời, tránh xa khỏi nền đất cứng. Tất nhiên, ả rồng chả hề bận tâm, nâng người lên rồi bay dí theo sau hắn vào không trung mịt mù bụi.

    Và khi ả ta làm vậy, tôi nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt, vào vết thương của cô ta. Có điều gì đó không ổn với nó. Hiện giờ, những tia tua rua màu xanh lục đã lấn ra từ vết xước, làm tái màu phần da thịt bao quanh.

    Tốc độ di chuyển của cô ả tăng đột ngột đến nỗi tôi không tài nào nhìn theo kịp, sáng lóe lên xẹt qua khoảng cách giữa chỗ cả hai đang đứng, cây giáo dài của ả mờ đi khi tung vài đòn tấn công đan xen. Tên Wraith không cố chiến đấu mà thay vào đó rút lui và né tránh khiến các đòn tấn công của cô ả luôn hụt trong suýt soát. Tốc độ đánh nhau của bọn này cuốn lên thành cơn gió đẩy lùi đám bụi đất và khiến tôi phải nheo mắt nhìn xuống phần rìa đám bụi đang bị thổi đi này. Dưới chân bọn chúng, chỗ chẳng có gì khác hơn ngoài bóng đen, đang có một bóng người thứ hai ẩn nấp, chờ đợi.

    Cậu bé đang rên rỉ trong vòng tay, tôi cúi xuống và ôm chặt cậu ta, sự tập trung của tôi dán chặt vào cuộc chiến đang diễn ra trước mắt.

    Mỗi đòn tấn công theo sau của ả rồng đều nhanh hơn đòn trước, tạo thành những lằn sáng bạc theo sau mỗi chuyển động, và có những cột băng đen hình thành làm chệch hướng các cú đánh hay ngắt đà lao tới của cô ả, nhưng thằng Varg bắt đầu tỏ ra căng thẳng, khuôn mặt như khoác lên một lớp mặt nạ tạo thành từ vẻ tập trung cao độ.

    Lại một cơn chấn động khác, và với nỗi sợ hãi tột độ, tôi vội leo lên mặt đường, tìm cách đi xuyên qua đống đổ nát. Tôi không dám nhìn lại xem mấy cụ già kia còn nằm chỗ bãi đất cạnh xe kéo của họ nữa không.

    Với mỗi lần tôi cử động, tầm nhìn chao đảo và các khớp xương đau nhức, sức nặng của cậu bé thì chỉ làm tăng thêm cơn đau này. Một vết cắt ở hông mà tôi không nhớ đã bị chém trúng từ khi nào đang chảy máu ào ạt trong khi cơn đau nhức quá nặng ở tay giúp tôi giảm bớt cảm giác đau từ những chỗ vết thương còn lại.

    Một bóng râm to lớn phủ xuống ngắt ngang luồng ánh sáng mặt trời đang bị khuếch tán, làm bụi đất dâng lên từ sườn núi mờ đi và hóa thành màu cam. Một chùm mana thuần xẻ đôi bầu trời, sáng đến nỗi tôi phải dừng bước và ngó đi chỗ khác. Vào lúc tôi tiếp tục di chuyển nổi, con rồng đen lại bay đảo vòng trên đầu lần nữa, có năm bóng người phóng lên xung quanh nó, niệm chú tấn công bằng một sự phối hợp đồng bộ chính xác như các cây kim quay cùng nhau trong một cái đồng hồ.

    Hết cỗ xe này đến cỗ xe khác đều trống rỗng và bị bỏ lại. Một số con thú mana nằm chết, số khác xé toạc dây cương và bỏ chạy. Rải rác khắp nơi bị tàn phá này là hàng chục thi thể.

    Tôi nhanh chóng kiểm tra từng người một, tìm kiếm kẻ sống sót nhưng chỉ tìm thấy hết cái xác này đến cái xác khác. “Một người, chỉ một người thôi cũng được,” tôi lẩm bẩm với chính mình, cuộc tìm kiếm của tôi ngày càng trở nên tuyệt vọng. Rồi thì, khi bóng râm từ người tôi lướt qua khuôn mặt của một người phụ nữ mặc giáp, đôi mắt cô ta chớp chớp và nhìn chằm chằm vào tôi.

    Tôi thở hổn hển, vừa mới với tay ra thì thụt lùi lại khi nhìn thấy chiếc cọc nhô ra từ bên hông áo giáp của cô ấy, cây gỗ đã đâm vào người cô ta bằng một lực đủ mạnh làm cong cả thép.

    Đặt đứa trẻ đang im lặng xuống đất, tôi nắm lấy cây cọc. “Cái này sẽ”—tôi giật nhanh nó lên, không chắc bàn tay bị thương của mình có đủ sức không—“đau đấy!”

    Người phụ nữ này thở hổn hển vì cơn đau ập đến thình lình, nhưng cái cọc gỗ đã được rút hẳn ra. Tôi thảy nó sang một bên, sau đó niệm phép để làm sạch vết bẩn và mảnh gỗ vụn. Rút những miếng băng cấp cứu sạch khỏi vật tạo tác không gian ngoại chiều của mình, tôi gắng hết sức để cầm máu, rồi lùi lại. Lúc này, đứa trẻ kia bắt đầu rên rỉ, và tôi vẫn bế thằng nhỏ lên mặc dù cơ thể mình đang gào thét phản đối vì thương tích.

    Người phụ nữ kia rên lên khi đứng dậy, sau đó cô ấy niệm phép tạo đất đá bọc quanh phần áo giáp bị hỏng. “Cảm ơn.”

    “Dĩ nhiên, tôi chỉ mừng là—”.

    Một tiếng nổ lan tỏa sóng âm thình lình vang lên bên tai phải, khiến tôi loạng choạng, mất thăng bằng. Đứa trẻ kêu lên, và cô mạo hiểm giả bên cạnh tôi nhăn mặt và ôm lấy vết thương phủ đá.

    Liếc nhìn vào khoảng không bụi bặm, tôi chỉ thấy ả asura mặc áo giáp trắng, đôi mắt màu vàng sáng rực của ả cứ như nhìn xuyên qua lớp bụi cứ giống ánh đèn sân khấu đang chiếu sáng khi ả tìm thằng Wraith kia, kẻ đã biến mất trước đó. Đột nhiên ả rồng nhăn mặt và đè cánh tay đang cầm giáo của ả vào vết cắt trên mặt, giờ nó đã hơi xanh do kiểu thối rữa gì đấy mà thằng Wraith đã lây nhiễm qua cho cô ả.

    Vào khoảnh khắc đó, tên Varg lao ra khỏi đám khói bụi, một lưỡi kiếm chém xuống từ bên phải hắn, lưỡi còn lại đâm thọc lên từ bên trái.

    Ả rồng không hề mất cảnh giác, và ngọn giáo của ả chém xuyên qua không khí, làm gãy thanh kiếm đầu tiên, rồi xuyên qua người thằng Varg từ bả vai đến chỗ xương sườn ở lồng ngực, và cuối cùng va vào lưỡi kiếm thứ hai, khiến lưỡi kiếm này nổ tung thành một đám bụi mịn lấp lánh.

    Nhưng từ chỗ máu của thằng này đang phun tóe ra, hàng chục mũi gai hắc thiết (black metal) đâm ra, to lên dần. Hầu hết đều va chạm vô hại vào cái khiên của con rồng, và một mũi gai đâm xéo lệch sang một bên mũ sắt ả đang đội. Tuy nhiên, một mũi gai khác đâm vào phần da thịt ở mặt trong cánh tay cầm giáo của cô ả, mũi gai đẩy xuyên qua thịt và lòi ra mặt bên kia cánh tay, rồi tiếp tục trồi rộng ra hơn, để rồi trong chớp mắt, cánh tay của ả bị xé toạc khỏi người và văng đi cùng với ngọn giáo đang cầm, bay trong không trung theo hình xoắn ốc, rơi xuống cái vực thẳm sâu không thấy đáy dưới chân.

    Đòn tấn công đấy làm ả rồng xoáy người, chiếc khiên quẹt qua như dao và tung ra một vầng sáng trắng hình lưỡi liềm hằn vào lớp bụi quẹt thành một vòng tròn xung quanh ả. Tôi khuỵu gối xuống, ép chặt cậu bé vào ngực mình, vừa kịp lúc đòn phép này tách đôi luồng không khí ngay trên đầu tôi trước khi nó va mạnh vào mặt vách đá và khắc một đường mềm mại lên lớp đá cứng ngắt giống như người ta vạch một đường lên lớp tuyết mùa đông vậy.

    Có thứ gì đó cứng cứng đập vào sau đầu, và thế giới trong tầm mắt chao đảo khi cơn đau bùng ra gần như xé toạc tôi khỏi sợi chỉ ý thức mỏng manh mà tôi đang cố bám vào. Tất cả những gì tôi có thể làm là chớp chớp mắt trong khi dùng cánh tay ấn đầu xuống và thở trong cơn buồn nôn. Giữ tỉnh táo đi, tôi nghĩ. Hãy giữ tỉnh táo đi, giữ tỉnh táo đi…

    Lờ mờ liếc quanh nhìn, tôi thấy một chiếc xe kéo ở gần đó và bắt đầu lôi người cậu bé và bản thân mình trên mặt đất cho đến khi tôi nằm núp bên dưới nó.

    Khi tôi lăn qua nằm ngửa, với đứa trẻ rên rỉ trong khuỷu tay, tôi đã thấy người phụ nữ mà mình vừa cứu ban nãy.

    Cô ta đang nằm gần như đúng tại chỗ mà tôi đã tìm thấy cô ấy lúc đầu, thân người bị cắt ngọt làm đôi vì đòn phép của ả asura kia.

    Tôi nhìn cô ấy một hồi lâu, não không thể xử lý được chuyện đang diễn ra quanh mình.

    Có chuyển động phía trước làm thu hút đôi mắt vốn đã mờ đi vì đau của tôi nhìn tới, và tôi chăm chú nhìn xuyên qua các nan hoa của bánh xe kéo khi ả rồng mặc áo giáp trắng thứ hai bay tới chỗ ả này. Họ trông na ná nhau, mặc dù một ả giờ đã mất đi một cánh tay và có những đường gân tua rua màu xanh lục đang lan ra từ bên má bị chém trúng khiến gần như toàn bộ khuôn mặt của ả này trông như phát bệnh.

    Bất chấp rung động ầm ầm từ ngọn núi cảnh báo tôi rằng đoạn đường này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi đám sinh vật thần thánh kia. Dù mang hình dạng con người, vẫn có điều gì đó cho thấy bọn chúng thuộc một thế giới khác – thậm chí có khí chất siêu việt. Tôi tự hỏi liệu những sinh vật như vậy đang nói về điều gì. Tôi thấy có thể môi bọn này đang mấp máy, nhưng khoảng cách quá xa và tiếng ồn quá lớn để nghe được.

    Có phải ả ta đang tự hỏi những tên Wraith này là loại sinh vật gì mà lại sẵn sàng hy sinh đồng đội mình chỉ để có cơ hội làm cô ta bị thương chăng?

    Tôi nuốt khan trong họng. Mạng sống của tôi có giá trị cỡ nào đối với những sinh vật như bọn rồng và tụi Wraith? Hoặc giá trị ít cỡ nào? Đối với bọn này, tôi biết có lẽ câu trả lời là chẳng tý giá trị gì, nhưng đối với chính mình, tôi không hiểu rõ nổi giá trị các sinh mạng đã mất trong trận chiến này. Chỉ cần giúp…một người nữa thôi.

    Khi tiếng ong ong trong đầu bắt đầu giảm dần thành một cơn nhói tuy đều đặn nhưng đầy đau đớn, tôi lê thân thể nhức nhối của mình ra khỏi gầm xe kéo và đứng dậy, đau đớn bế bổng cậu bé lên lúc đom đóm nổ trong mắt tôi dần tan đi. Tôi lên tiếng: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi,” nói với chính mình cũng như với đứa trẻ.

    Có hai người đang đứng chỗ rìa đường bị sập, nhìn chằm chằm vào cái hố ngổn ngang đất đá mà trước đó là nơi băng ngang qua được. Họ đều nhảy dựng lên khi nghe thấy tôi bò ra từ gầm xe, gã đàn ông quay lại và chĩa mũi kiếm vào người tôi.

    (Nguyên văn: “staring down at the skree-strewn hole that had earlier been passable ground.” Tác giả đã đánh máy sai từ “scree-strewn” thành “skree-strewn”)

    Tôi nói: “Con đường sập rồi,” lưỡi tê dại và run rẩy. Tôi hơi lắc đầu và hối hận tức thì vì một tia sét nhói đau ập đến chỗ sau ót. “Xin lỗi, chuyện đó có hơi hiển nhiên quá nhỉ”

    “TIểu thư Helstea,” gã đàn ông nói và hạ kiếm xuống. “Cạnh vực thẳm, mọi người thì…thì…”

    “Không còn thời gian đâu,” tôi ngắt lời, tỉnh cả người khi nghĩ đến Jarrod và cô gái mạo hiểm giả mà tôi vừa mới giúp chỉ để thấy cô ấy lại bị đốn gục xuống. “Anh sẽ phải leo đấy. Di chuyển lắc lư dọc theo vách đá đằng kia. Rìa đất chắc là chịu được, nhưng… cũng phải bám vào tường nữa.”

    Người phụ nữ kéo một cái bọc trong hai cánh tay lên để trước ngực, cái bọc ngọ nguậy và có tiếng khóc nho nhỏ.

    Tôi nhận ra rồi, là một đứa trẻ sơ sinh. Cô ta đang bế một đứa bé.

    Phía sau gia đình này, tôi thấy con rồng đen đảo lướt lại, bay lên trên những đỉnh núi cao. Chẳng có tên Wraith nào trong tầm mắt cả.

    Tôi liếc nhìn cậu bé trong vòng tay mình, mắt đờ đẫn, miệng há hốc với chút nước dãi nhiễu xuống khi cậu nhóc nhìn tôi với vẻ căng thẳng. Tôi nói: “Thôi xuống đi.”

    Tôi vất vả truyền mana khi mà suy nghĩ trong đầu như bị màn sương che phủ mờ mịt và phải đặt đứa trẻ xuống để tập trung. Một lúc sau, một làn sóng ngưng tụ giữa không khí đập vào chiếc xe kéo mà ban nãy tôi vừa nấp bên dưới. Sàn xe vốn đã gãy làm đôi lăn ra khỏi trục xe rồi nằm yên thật sát mép đường.

    “Nào, lên đi.”

    “C-cái gì?” Gã đàn ông hỏi, mặt tái nhợt. “Em không định—chúng tôi sẽ bị nghiền nát thành bột mất.”

    Ngọn núi lại rung chuyển lần nữa, và trên cao, một đỉnh núi sụp đổ khi bị một đòn phép lạc đạn bắn xuyên qua.

    “Hai người sẽ không sao đâu,” tôi trấn an ông ta, “nhưng nếu cả hai không ra khỏi đây, ngọn núi này có thể đổ xuống đầu cả lũ chúng ta.” Không đợi câu trả lời, tôi khuỵu chân xuống cạnh sàn chiếc xe đẩy giờ đã bị tách ra khỏi trục xe, nhẹ nhàng kéo cậu bé theo mình. Không có bánh xe và vành chắn để che, cỗ xe trông chẳng khác gì một cái bè nhỏ.

    Tập trung vào một điểm ở chỗ con đường đã đổ sụp, tôi cảm nhận được lượng mana đằng xa trong không khí kẹt trong tảng đá kia. Bản thân lượng mana trong đá thôi thì không đủ, nhưng với sự giúp đỡ của một pháp sư loại conjurer thành thạo thủy hệ thì…

    Lúc đầu chậm, sau nhanh hơn, nước bắt đầu sủi bọt từ các kẽ nứt trên đá. Chẳng mấy chốc nó phun trào, rồi cuối cùng tảng đá vỡ ra, xả thành một dòng lũ chảy xuống đoạn đường dốc thẳng đứng tạo ra từ vụ lở đá giờ trông giống như một dòng sông chảy xiết. Những phần nước tạo thành hình nhô ra giống xúc tu vươn khỏi mặt nước và quấn quanh xe đẩy.

    Tôi bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ kia, rồi nhìn thẳng vào cái bọc đang ngọ nguậy trong tay. “Tôi có thể kiểm soát dòng chảy cho đến khi mọi người đến được nơi an toàn bên dưới. Nhưng chỉ khi cả hai đi bây giờ.”

    Cô ấy nhìn đứa con của mình trong vài giây thật dài, khuôn mặt tái nhợt như chết, rồi bước một bước về phía cỗ xe bị hỏng. Gã đàn ông nắm lấy cánh tay cô ta, cô ấy nghiêng người tới trước và tựa đầu vào ngực ông ấy. “Chúng tôi có lựa chọn nào khác sao?”

    Ông ta nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, thẳng thừng. “Xin em…đừng để chúng tôi chết. Đừng để con chúng tôi…”

    Tôi gật đầu, dồn toàn bộ sự tập trung vào lượng nước khổng lồ mà mình đang cố kiểm soát. Cuối cùng thì cặp đôi kia cũng bước lên xe, ngồi trên sàn và chen người vào chỗ giữa hai băng ghế, vòng tay ôm lấy nhau và ôm cả gói hàng quý giá của họ.

    Tôi nói: “Và…tôi cần anh trông chừng cậu nhóc này,” nâng cậu bé lên bằng cánh tay lành lặn của mình trong khi bàn tay đang bị thương duỗi thẳng về phía trước để tập trung vào chú phép này.

    Cậu bé hét lên khi tôi đặt cậu ta vào xe, và gã đàn ông kia, bất chấp nỗi sợ của bản thân, kéo cậu bé lại gần, vòng tay ôm lấy tất cả bọn họ.

    “Sẽ ổn thôi,” tôi trấn an thằng bé này khi cậu ta bắt đầu khóc, vùng vẫy trong vòng tay của gã đàn ông kia. “Chị xin lỗi vì đã không nói với em từ trước, nhưng chị là Lilia. Và chị sẽ đưa em ra khỏi đây an toàn, được chứ?”

    Đầu óc cậu bé quá sốc để xử lý nổi những gì tôi đang nói, nhưng gã đàn ông kia thì đã hiểu. “Cảm ơn em, Lilia.”

    Những cánh tay làm bằng nước kéo chiếc xe trôi vào dòng thác nhỏ. Tôi dùng cánh tay nước đẩy dòng nước để kéo chiếc xe đi, giữ cỗ xe ở chính giữa dòng chảy để ngăn không làm nó lao tới chỗ chết. Tuy nhiên, dòng chảy vẫn rất nhanh và cỗ xe bị kéo phóng đi đột ngột với tốc độ nhanh đến mức người phụ nữ hét thành một tiếng sắc lẻm ngắn gọn. Chiếc xe chao đảo, lao lên không trung và bị kéo chệch hướng, nhưng tôi đã giữ nó ở đúng vị trí trong dòng nước đang chảy, nên chiếc bè bất đắc dĩ này tuy di chuyển nhanh nhưng vẫn trong tầm điều khiển được khi đang lao đổ xuống sườn dốc.

    Ngay lập tức, cái bọn đang đánh nhau kia biến mất trong màn bụi dày đặc đến mức tôi chẳng thấy gì hơn trong khoảng cách dài ba mươi feet đổ dọc theo sườn núi.

    Trận chiến kia, vốn đã lắng dịu được một lúc, nay lại bùng phát thành một làn sóng lửa màu đen xoắn ốc xuyên bầu trời phía trên. Tôi không chắc nó đến từ đâu và mục tiêu nó nhắm tới là ai. Ngay sau đó, một tia sáng phản công lại lóe lên khi con rồng đen từ đâu đó lao xuống, thở ra một luồng lửa bạc chết chóc. Ánh sáng và bóng tối đang nhảy múa cùng nhau như nuốt chửng bầu trời.

    Nhắm mắt lại, tôi dồn hết tâm trí và sức lực vào luồng nước, cảm nhận hướng chảy của nó, kìm chặt chiếc bè vào nó. Ở đâu đó bên dưới kia, một quả cầu lửa va vào sườn núi. Tôi cảm thấy cả dòng sông cùng trào tung lên khi tiếng la hét của cặp đôi này như trôi luôn khỏi thung lũng, nhưng tôi vẫn dùng mấy cánh tay bằng nước kéo chiếc bè ghì sát mặt nước và gắng giữ chặt nó vì mạng sống thân yêu. Sau vài giây, dòng nước bắt đầu chậm lại và lan ra. Đến đây là sát giới hạn sức lực của bản thân rồi, và kèm một tiếng thở hổn hển, tôi hủy chú phép. Lập tức, dòng sông chậm lại thành một dòng nước nhỏ giọt.

    Da ấm lên. Mắt vẫn nhắm, tôi ngửa mặt lên trời; cảm giác như mặt trời giữa hè đang rọi xuống người mình.

    “Chỉ cần giúp…thêm một người nữa thôi,” tôi thì thầm, hy vọng vượt lên cả hy vọng rằng gia đình kia đã sống sót, bởi vì hy vọng là tất cả những gì tôi còn bây giờ.

    Mắt tôi chớp mở. Bầu trời chẳng có gì khác ngoài lửa cả, và hơi nóng đã đẩy lùi đi phần nào khói bụi. Khắp trên đầu rồi bên dưới hàng dòng xe kéo đang xếp hàng kia, những quả cầu lửa rơi như mưa. Những tảng đá rơi xuống và lôi theo cả mảng đường cùng chúng. Không khí nóng đến nỗi phổi tôi như bị thiêu cháy.

    Bầu trời đầy lửa kia nổi gợn sóng, bắt đầu từ giữa tâm lan tỏa ra ngoài, ngọn lửa kia không quện vào nhau nữa, rồi nổ lách tách và mở bung ra. Một dáng người đen sậm xuyên qua bầu trời lửa. Ngay cả khi nhìn từ xa, tôi vẫn biết đó là một tên Wraith, mặc dù không chắc là gã nào. Cái đầu khổng lồ của con rồng đen dí theo sau, xuất hiện từ tâm cơn lốc lửa đang chớp tắt kia trông như thể từ một cánh cổng dẫn đến vực thẳm. Hàm nó há rộng và tên Wraith kia biến mất trong đấy.

    Tôi nghe thấy tiếng di chuyển gấp lại gần của bọn này thậm chí từ tận chỗ tôi đang quỳ khuỵu gối ở đây.

    Đột nhiên không khí trở nên thoáng đãng, một luồng gió băng thổi tung đám mây bụi khổng lồ bay qua phía những khu rừng đầm lầy rậm rạp mọc dọc theo chân Dãy núi Grand của vùng Sapin. Khi lửa và khói bụi đều biến mất, toàn bộ khung cảnh của trận chiến hiện ra rõ ràng với tôi.

    Hai ả rồng trắng vẫn ở dạng người. Con ả asura bị thương đang cầm khiên phòng thủ cho ả song sinh của mình, kẻ đang tập trung tung những đòn tấn công màu bạc sáng chói vào lũ Wraith đang kiên trì tấn công cô ta. Hiện giờ trên làn da cả hai ả này đã lốm đốm các vết đang đổi màu thành xanh lục.

    Ba tên Wraith nữa vẫn vây quanh con rồng màu đen, mỗi tên đang hòa phối tấn công nhịp nhàng với những tên khác, làm sự tập trung của con rồng cứ phải phân chia cho từng người trong bọn chúng. Con rồng này bay thấp xuống, nghiêng người nên mặt lưng và cánh hướng về phía tôi, và lần đầu tôi thấy những đường gân màu xanh lục sẫm chạy dọc theo lớp vảy đen. Có thứ gì đó đang đầu độc lũ rồng, nhưng chúng vẫn sống sót trong khi ba tên Wraith đã chết, tôi nghĩ thế, nhưng người đã quá tả tơi và suy yếu nên không thể thoải mái nghĩ ngợi gì về chuyện này được.

    Hơi cựa quậy, tôi nhìn quanh, ngắm nhìn lại đống đổ nát của ngọn núi và cảm nhận được tiếng ầm ầm từ những trận lở đá thêm lần nữa. Tôi nhận ra rồi, đây là một trận chiến kiểu gây tiêu hao. Tụi Wraith không thể áp đảo nổi bọn rồng. Nhưng nếu chúng hy sinh vài tên để tung ra một đòn tẩm độc, rồi thì chúng có thể giữ khoảng cách cho đến khi những con rồng quá yếu không thể kết liễu nổi bọn chúng. Và lũ rồng không thể lại gần được gã Chúa tể mà bọn chúng đang tìm…

    Khi quan sát kỹ con rồng đen, tôi thấy nó đang chao đảo như thế nào khi nghiêng hẳn người đi và vồ lấy một thằng Wraith, và trong lúc nó chụp hụt, thì ngọn lửa bạc nó thở ra cũng kém rực sáng hơn ban nãy lúc ngọn lửa này dí theo mục tiêu trong không trung.

    “Chỉ một người nữa thôi…” Tôi lẩm bẩm, đôi chân lại bắt đầu di chuyển chậm chạp khi lết lên con đường ở sườn núi.

    Tôi phải di chuyển vòng qua một đoạn lở đất khác đã quét hẳn một khúc dài hơn năm mươi feet trên con đường kia. Ở đầu bên kia, tôi suýt vấp phải một cơ thể đang nằm sấp. Cúi xuống, tôi nhận ra khuôn mặt một người phụ nữ trẻ mà tôi chỉ mới gặp thoáng qua. Cơ thể không có dấu hiệu của hơi thở.

    Đi tiếp, tôi tìm thấy một xác chết khác, rồi thêm nhiều xác nữa, và đến nơi có một cụm gai hắc thiết thân tròn đâm lên từ mặt đất. Thêm nhiều xác chết nữa bị ghim vào chúng.

    Tôi dừng lại, hơi choáng váng trong giây lát, và ánh nhìn quay lại bầu trời kia.

    Hết đòn phép này đến đòn phép khác làm vỡ tan lớp vảy của con rồng đen khi con này dí theo lũ Wraith, thỉnh thoảng nó lại tung ra hơi thở chết chóc của mình. Hai ả asura sinh đôi dường như đang cãi nhau, nhưng ngay lúc tôi đang quan sát, hai ả đột nhiên tách ra.

    Ả asura bị thương tách ra khỏi ả còn lại và bay về hướng tôi đang đứng yên. Cùng lúc đó, ả song sinh kia lao vào con mụ Perhata, cây giáo dài thọc tới nhanh đến mờ nhòe đi. Một luồng mana thuần phun ra từ đầu ngọn giáo, xuyên qua không khí ngay sát chỗ giữa hai sừng con mụ Perhata.

    Một tên trong số mấy thằng Wraith kia tách nhóm và dí theo ả rồng bị thương. Một cơn lốc xoáy đen sì đang thổi xung người tên Wraith, và từ đó phóng ra hết tên lửa này đến tên lửa khác đều có mana màu xám tro, mỗi quả đội vào lưng ả asura kèm một tiếng u u nho nhỏ.

    Cô ả quay người lại đối mặt với hắn, đỡ những quả tên lửa cuối bằng khiên của mình.

    Cơn lốc ngày càng lớn, và trong khi nó cứ lớn dần lên như vậy, ngày càng có nhiều quả tên lửa đổ ào ra từ nó, hàng chục quả một lúc.

    Nhìn xuyên qua nguyên một vùng ma thuật xoáy đang lao vào người cô ả từ khắp hướng, tôi thấy ả rồng này nhấc khiên lên. Nó đang phát sáng rực rỡ và ngày càng sáng hơn sau mỗi đòn tấn công nó chặn được. Cảm thấy cơn hoảng loạn bất ngờ thúc vào xương sườn mình, tôi ngã xuống đất, nhắm mắt lại và lấy tay che đầu.

    Dù vậy, tia chớp kéo theo sau xém làm tôi mù, như thiêu cháy võng mạc dưới hai lớp mí mắt.

    Liếc nhìn từ dưới khuỷu tay đang che đầu, tôi chỉ thấy đòn phép của tên Wraith bị hủy, cơn lốc xoáy tự bị xé toạc khi mana tràn ra khắp hướng. Gã Wraith quay cuồng, và ả asura lao về phía trước.

    Mana tạo thành một cánh tay bạc lấp lánh nhẹ chỗ phần chi bị mất của ả. Nắm tay tạo thành từ phép thuật quấn quanh cổ họng bị tê liệt của gã Wraith và máu đỏ trào ra. Xoay người, cô ả thảy bay thằng Wraith ngược về phía vách đá, cơ thể hắn đập vào tường đá tạo nên một hố lõm và gây ra nhiều vụ sụp đổ khác dọc theo con đường kia.

    Một chùm ánh sáng trắng truyền xuyên qua cái khiên rót ào vào chỗ miệng hố lõm ngay sau khi thằng Wraith văng vào cho đến khi từng tý dấu hiệu mana còn sót lại của hắn biến mất sạch.

    Phía trên trời, lũ Wraith còn lại lùi về sau để hợp nhóm, khiến ả asura bị thương đứng ra giữa đường, nơi ả ta gục khuỵu hai đầu gối xuống đất. Ả song sinh và con rồng đen có vẻ hài lòng khi quan sát bọn Wraith từ xa, bọn này cũng đang canh thời cơ.

    Với vẻ lưỡng lự, tôi đứng dậy và lại gần ả asura. Ở đâu đó phía trước, có ai đó đang hét lên…

    Tôi nghĩ vẫn còn người sống sót, chẳng có cảm xúc cụ thể nào nảy lên trong đầu óc mệt mỏi của tôi nữa.

    Ả asura nói: “Vậy là ngươi vẫn chưa chọn cái chết cho mình,” giọng the thé với vẻ thận trọng. “Ta…khá là ấn tượng đấy.”

    “Không ai ở đây chọn cái chết cả,” lời tôi nói len qua kẽ răng nghiến chặt, môi cong lại thành vẻ nhăn nhó. “Nói theo cách khác thì tất thảy những ai sống nổi sau trận chiến địa ngục ở đây hôm nay mà xem rằng họ chỉ trở thành thứ tổn thất phụ thôi thì quả là một sự xúc phạm đấy.” Tôi cắn lưỡi, hít một hơi thật sâu để ổn định bản thân trước khi tiếp tục: “Nó có đáng không chứ? Các người đã tìm nổi thứ mình muốn chưa?”

    Thốt lên một tiếng rên rỉ đau đớn, ả rồng này cố ép thân đứng dậy. Cô ả cao hơn tôi cả cái đầu, và đôi mắt sáng chói màu hoàng kim của ả dường như thiêu đốt tận lõi mana của tôi lúc ả ta nhìn xuống người tôi.

    (Nguyên văn: “…as she looked down on me.” Cụm từ ‘look down’ trong tình huống này có thể hiểu theo hai nghĩa. Nghĩa đen như mình vừa dịch, còn nghĩa bóng là “lúc ả ta tỏ ra khinh miệt tôi”)

    “Số phận của các thế giới quan trọng hơn mạng sống của vài trăm tên hạ đẳng.” Ả ta nghiêng đầu, quay về hướng tây nhìn qua con dốc nghiêng, nơi đám đồng đội của ả đang bay lơ lửng giữa vị trí đứng của hai người bọn tôi với lũ Wraith. “Hay thậm chí còn quan trọng hơn ba con rồng nữa.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa cỗ xe đứng - chariot:
    2. 2. Tóm tắt: Rồng vs Wraith và Lilia cùng lũ hạ đẳng chạy như vịt.
    3. 3. Chap này dài quá, tới 17 trang, ai có điều kiện donate mình nhé :'(
    4. 4. _ Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    5. 5. Ver.1: Nov-11th-2023; ver.2: Jan-31st-2024;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...