Chương 453

Thay đổi Phần Hai

Tên gốc: "Chapter 451: Changes II"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN

    Khi tôi dẫn bé Sylvie và Caera quay lại phòng ngai vàng có cảm giác như đã đi tận hơn mười lần trong suốt hai ngày qua, tôi không ngăn nổi một nét khó chịu thoáng qua lòng mình.

    Edrith và hai tên rồng trẻ tuổi khác đã ở đây nhưng gã Charon và thằng Windsom vẫn chưa đến. Qua vẻ mặt có phần chán nản của tên Edrith, tôi chỉ ra được rằng cuộc tìm kiếm của bọn chúng một lần nữa lại chẳng có kết quả.

    Nếu viễn cảnh tiên tri của bé Sylvie là chính xác, thì những tên Wraith khác, bao gồm tàn dư của ít nhất là hai chiến đội, đã tan biến hoàn toàn.

    ‘Có vẻ như không đơn giản là chúng bỏ cuộc rồi về nhà đâu,’ Sylvie dự đoán với tôi trong suy nghĩ. ‘Chắc chắn chúng đang chờ thời ở ngoài kia, ngay cả khi chúng ta trì hoãn cuộc tấn công của chúng vào gã Charon và thành phố Etistin.’

    Gã Charon đã phân công cho ba con rồng giúp lục tìm trong thành phố Etistin và ở khu vực bao quanh đấy. Tuy hắn không chủ động cản trở công việc của tôi dưới bất kỳ hình thức nào, nhưng hắn dành rất ít thời gian quý báu để bàn luận một chiến lược chung và hoàn toàn từ chối phân bổ thêm nguồn lực để cố gắng tìm bọn này.

    ‘Có vẻ như chúng muốn bọn Wraith tấn công,’ Regis trầm ngâm. ‘Giống như chúng đang dụ bọn đó ra hay đại loại vậy.’

    Bé Sylvie lắc đầu khi cẩn thận quan sát khuôn mặt của những tên rồng khác. ‘Không đâu, mình nghĩ thực sự thì họ tin rằng mối đe dọa này là rất nhỏ. Rằng chính hiện diện của họ ở đây sẽ ngăn chuyện đó. Họ không ngốc, họ hiểu mệnh lệnh đã nhận và mối nguy hiểm kia là có tồn tại, nhưng họ không chấp nhận nổi việc mối nguy hiểm đó là thật. Cả cuộc đời ngự trị trên đỉnh uy quyền và sức mạnh vốn cao chót vót ở Epheotus đã thuyết phục họ rằng họ sẽ chiến thắng cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.’

    “Mọi người lại đang nói chuyện trong đầu nữa phải không?” Caera nói, nhỏ giọng lại khi rảo bước đi cạnh tôi.

    Tôi chột dạ, nhìn cô ấy với vẻ tội lỗi. “Xin lỗi, do thói quen thôi.”

    Caera vẫy tay xin lỗi, ánh mắt hướng về phía ba tên rồng kia. “Tôi tưởng tượng rằng mình sẽ quen với nó nếu anh để tôi theo cạnh anh đủ lâu cơ đấy.”

    “Tôi không muốn làm cô cảm thấy mình không được đón nhận trong đội,” tôi trả lời nhanh. “Tôi chỉ muốn tiếp tục hỏi xem cô có muốn quay lại doanh trại Alacrya hay không bởi vì”—mắt tôi liếc bọn rồng—“Tôi biết cho đến tận giờ cô chưa hề có trải nghiệm tốt đẹp nào với bọn chúng cả.”

    Caera nở một nụ cười gượng gạo với tôi. “Tôi được Cô Seris cử đến đây với tư cách là người đại diện, vậy nên ta hãy gạt trải nghiệm của cá nhân tôi sang một bên đi, vì tôi sẽ ở lại để hoàn thành bổn phận đó.”

    Chúng tôi lại chìm vào im lặng do căng thẳng cho đến khi vài phút sau gã Charon đến, rảo bước vào phòng ngai vàng với vẻ thong dong như thể hắn ra ngoài đi dạo vào một buổi chiều nhàn rỗi. Curtis Glayder đi từ tốn cạnh hắn và vẫy tay chào tôi với vẻ quen thuộc dù không mấy thân thiện khi thấy tôi đang đợi.

    “Vẫn chẳng có dấu hiệu nào về hoạt động của tụi Wraith nữa,” tên Edrith nhanh chóng xác nhận với gã Charon, vội thu hút sự chú ý. “Thưa ngài, bằng mọi sự tôn trọng mà nói, tôi nghĩ chúng ta đang lãng phí thời gian.”

    Gã Charon dừng lại và mỉm cười, hai tay vắt sau lưng. Hắn gật đầu như thể đã đoán trước được tin này. “Arthur, có vẻ như việc ngươi hành quyết trinh sát của chúng đã chấm dứt mối đe dọa này. Cho đến giờ ngươi đã lùng sục nửa vùng Sapin rồi. Với việc chúng không còn được lợi từ yếu tố bất ngờ nữa, ta nghĩ cũng đến lúc nói rằng tụi Wraith đã hủy bỏ cuộc tấn công này.”

    “Chúng ta không thể biết được điều đó, nhưng…” Tôi thở ra một hơi, trút bỏ phần nào sự bực bội của mình với nó, “có lẽ ông đúng.”

    Dĩ nhiên, đó chính là vấn đề với mấy cái viễn cảnh thị giác. Bà Trưởng lão Rinia đã gắng hết sức để khắc sâu vào đầu tôi một thực tế rằng khi phản ứng với các cảnh tượng thị giác của bà ấy, thay đổi những gì chúng đã báo trước, sẽ lôi theo những nguy hiểm vốn có của cảnh tượng đấy.

    “Vả lại, cuộc tìm kiếm này đã bắt đầu thu hút người dân chú ý đến,” Curtis nói thêm. “Mọi người đã để ý đến sự hiện diện của cậu, Arthur à, và nó đang tạo ra đủ loại tin đồn đáng ngại sau vụ nổ bên ngoài thành phố.”

    Tôi liếc nhìn Curtis và nhớ lại cảnh tượng đó. Chứng kiến ​​cái chết của anh em Glayder đã thúc đẩy tôi hành động hấp tấp, nhưng tôi không hối hận. Chả có cách để biết khi nào cuộc tấn công sẽ xảy ra, việc trì hoãn có nguy cơ khiến tương lai đó thành hiện thực. Mặt khác, nằm dài ra chờ để giăng một cái bẫy nào đó có thể khiến tôi mất nhiều ngày, thậm chí nhiều tuần, là những khoảng thời gian quý giá. Lúc tôi thực sự phát hiện ra tên trinh sát đội Wraith, đã quá muộn để làm bất cứ điều gì khác ngoài việc đuổi theo hắn.

    ‘Ba đừng khắt khe quá với bản thân,’ bé Sylvie nghĩ. ‘Hiểu chuyện đã rồi có thể tuyệt vời đấy, nhưng cho dù có nhìn được viễn cảnh cũng không thể giúp chúng ta thấy mọi kết quả kéo theo đâu.’

    ‘À, chậc, cậu biết người ta nói gì rồi đấy: người lính chưa bao giờ mắc lỗi sẽ nhận lệnh từ ai đó mắc lỗi,’ Regis nói chêm vào.

    Tôi không chắc sẽ áp dụng điều đó ra sao nữa, tôi nghĩ đáp lại.

    Regis xoay quanh lõi tôi, cậu ấy ở dạng vô thể ngân nga với vẻ thích thú. ‘Thực sự thì không có gì, tôi chỉ muốn cảm thấy được hòa chung suy nghĩ với nhóm vì chúng ta đang chia sẻ những sự khôn ngoan nho nhỏ, cậu biết hông?’

    Tôi nén tiếng thở dài đang tích tụ trong lòng mình và chú ý trở lại gã Charon.

    “Còn giờ, Arthur, ta đã hy vọng chúng ta có thời gian để nói chuyện riêng. Ngươi bận rộn quá, ta hầu như chẳng có tý thời gian nào để nói chuyện với bà cố của mình.” Gã Charon giơ tay lên khi tôi sắp phản ứng, để ngăn lời tôi lại. “Ta sẽ chưa rút đi vội số lính rồng bổ sung mà ta đã gọi đến Etistin, nhưng ta nghĩ thành phố này vẫn sống được mà thiếu ngươi và bà Sylvie trong vài giờ đấy.”

    Rốt cuộc, tất cả những gì tôi có thể làm là đồng ý thôi.

    Tên Edrith được cử quay lại nhiệm vụ của mình, và Curtis chào tạm biệt cả lũ bọn tôi khi cậu ta vội vã đi đến một cuộc họp khác.

    Chìa cánh tay ra cho bé Sylvie choàng vào, gã Charon dẫn đường, huyên thuyên nói thoải mái mấy điều vô nghĩa về tình trạng của thành phố này và cả lục địa, những gì hắn ấy nghĩ về mọi thứ, từ người dân đến thức ăn, và những câu chuyện phiếm khác.

    Căn phòng khách mà hắn dẫn chúng tôi tới quá xa hoa một cách không cần thiết, rõ ràng là một nơi sót lại của thời kỳ trước chiến tranh. Kiến trúc phòng thủ của thành phố và cung điện trong thoáng chốc bị bỏ lại sau khi chúng tôi bước vào gian phòng màu trắng vàng này, mọi đường nét điểm xuyết đều mượt mà và xa hoa. Đồ nội thất trông như thể hiếm khi được dùng, những tấm thảm sang trọng sáng bóng như thể chúng mới được dệt ra vào sáng hôm nay, và mặc dù có một lò sưởi lớn đang hân hoan cháy nhưng chẳng có lấy một vệt bụi hay tàn tro nào trên nền đá lò sưởi màu trắng.

    Tên Windsom đang đứng quay lưng về phía lò sưởi, lặng lẽ nhìn chúng tôi bước vào. Hắn đã từ bỏ nỗ lực ép bé Sylvie phải quay về lục địa Epheotus ngay lập tức, nhưng tôi dám chắc hắn đã liên hệ với chủ nhân của mình để xin chỉ dẫn. Nếu thằng Kezess mà cố ép về chuyện này thì…

    Chà, tôi vẫn chưa chắc chính xác thì mình sẽ làm gì đâu.

    Tôi vẫn chưa hiểu được về con người gã Charon, kẻ hoặc có lý lẽ lập luận cho riêng mình hay chỉ đơn thuần là kiên nhẫn hơn và thể hiện việc thao túng ít lộ liễu hơn so với tên Windsom. Việc không chắc chắn về tính cách hắn khiến tôi cảnh giác với con rồng thân đầy sẹo này hơn là một kẻ huênh hoang như thằng Vajrakor, tuy nhiên gã này lại là một đồng minh tiềm năng đầy thú vị.

    Nếu hắn bị thúc đẩy bởi điều gì đó khác hơn là lòng trung thành mù quáng với tên Kezess, thì chúng ta có thể đạt được rất nhiều điều khi làm việc cạnh hắn, tôi nghĩ khi đang nhìn vào lưng hắn.

    Lòng trung thành vốn đã được chứng minh là một vấn đề khó lèo lái. Cụ thể mà nói, Kathyln và Curtis Glayder đang chiếm một vị trí đáng lo ngại đây. Tôi đặc biệt không thoải mái với chuyện họ dường như vốn đã thân thiết đến mức nào với gã Charon và binh lính của hắn.

    ‘Vốn đã ư?’ Bé Sylvie gửi ý đi, đáp lại suy nghĩ của tôi. ‘Hãy nhớ rằng, nhiều tháng đã trôi qua với họ và sức thuyết phục của bọn rồng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì hầu hết loài người có thể gánh nổi.’

    Regis nói đế thêm về họ nhà Glayders: ‘Họ dường như bị hắn thu hút dữ dội đến đáng ngờ đấy.’

    Rồi ta sẽ thấy, tôi đáp lại.

    “Bà cố Sylvie, cháu xin lỗi vì tình huống về lũ Wraith đã làm trì hoãn cơ hội trò chuyện đàng hoàng của chúng ta,” gã Charon nói khi đang đóng cửa phòng khách sau lưng chúng tôi lại. “Cháu đã trông chờ cơ hội được gặp lại bà kể từ khi biết được bà còn sống. Bà được xem như một người bí ẩn trong gia tộc…và đó là chuyện xảy ra còn trước cả những sự kiện gần đây đấy.”

    Tôi để bé Sylvie dẫn dắt cuộc trò chuyện. Tôi biết mình đã cố quá sức trong vài ngày qua, gắng tạo ra sự cân bằng giữa lũ rồng và bản thân. Tận dụng mối quan hệ của cô bé với thằng Kezess, bé Sylvie đang ở địa vị tốt hơn để nói chuyện với chúng một cách bình đẳng, nhưng đó chỉ là khi tôi kiềm chế được chính mình. Mối liên kết trong tâm trí cho phép bọn tôi trò chuyện khi một trong hai người thấy cần, cung cấp kiến ​​thức cho lẫn nhau qua mỗi câu trả lời.

    “Hồi ta và ba Arthur còn tập luyện ở lục địa Epheotus thì chuyện đó với ta mà nói khá là dễ hiểu,” bé Sylvie nhẹ nhàng nói khi đi quanh phòng và chiêm ngưỡng những món đồ trang trí. “Ông Kezess đã cách ly ta khỏi phần lớn mọi người để làm ta tập trung vào việc tập luyện, nhưng ta nhận thấy được những cái nhìn chằm chằm và lời lẽ xì xào bàn tán. Huyết thống pha trộn—của chủng rồng với chủng basilisk—rồi sinh ra ở ngoài lục địa Epheotus và gắn bó với một con người ư? Ta là một kẻ kỳ quặc thậm chí đến nỗi chưa từng có ai tưởng tượng ra ở Epheotus, hoặc là ta được nghe kể lại như thế đấy.”

    Gã Charon cười mỉm trông ấm áp dù có hơi chút buồn bã. “Thật thế, dù có lẽ kiểu nói ra nói vào như thế không phải là cách diễn đạt lịch sự. Có rất nhiều người trong tộc bực tức với việc Ngài Indrath kìm kẹp bà cố chặt chẽ như vậy. Cháu nghĩ bà sẽ nhận thấy bộ tộc của mình khá dễ đón nhận sự hiện diện của bà nếu điều này được ngài ấy cho phép. Tuy nhiên, rốt cuộc thì, việc kìm kẹp thế chỉ làm tăng thêm vẻ huyền bí về bà mà thôi.” Hắn ta cười khúc khích một cách thoải mái, rồi sau đó nghiêm chỉnh lại. “Khi biết rằng bà đã…qua đời, chà. Đó thực sự là một đòn giáng mạnh vào gia tộc Indrath đấy.”

    (Nguyên văn: “I think you would have found your clan quite receptive to your presence, had it been allowed.” Câu này tác giả dùng inversion – đảo ngữ của mệnh đề if nhằm nhấn mạnh tính chất là “nếu Kezess cho phép thì tộc Indrath mới dám chào đón Sylvie, và Kezess giữ chặt Sylvie không cho tiếp xúc nhiều với mọi người trong tộc”)

    Tôi chăm chú lắng nghe, đặc biệt quan tâm đến cuộc trò chuyện của họ. Tôi đã không suy xét nhiều đến việc những con rồng khác nghĩ gì về Sylvie. Cô bé là người khế ước đầu tiên và quan trọng nhất với tôi. Trong đầu tôi, chuyện huyết thống pha trộn và việc cô bé là cháu gái của tên asura mạnh nhất Epheotus luôn là những suy nghĩ xa vời.

    Bé Sylvie nói: “Như cháu đã thấy đấy, những tin đồn về cái chết của ta rõ là bị phóng đại lên,” có chút hài hước trong tông giọng mặc dù cô bé không còn nghĩ ngợi đến những gì đã xảy ra sau khi hy sinh bản thân vì tôi. “Tuy nhiên, ta…đánh giá cao những gì cháu vừa nói. Thành thật mà nói thì ta đã không suy nghĩ nhiều về mối quan hệ của mình với những người còn lại trong gia tộc.” Cô bé dựa vào lưng ghế và nhìn thẳng qua tôi. “Suốt từ đó đến giờ bọn ta khá là bận rộn với chiến tranh.”

    Gã Charon hắng giọng. “Xin mời, bà cố cứ thoải mái đi. Chúng ta còn nhiều điều để nói và không cần phải quá trang trọng trong lúc nói đâu.” Dẫn đầu làm mẫu, gã Charon đi đến ngồi xuống chỗ một chiếc ghế có lưng cao thêu những chiếc lá màu hoàng kim lượn lên hạ xuống chỗ gác tay.

    Caera ngồi xuống một đầu ghế đi văng với vẻ cứng nhắc, cách thật xa gã Charon, và bé Sylvie đi vòng qua đó để ngồi cạnh, dùng chính cơ thể mình che chắn cho cô ấy. Tôi cảm thấy Caera giãn người ra ngay tức thì và tôi phải đánh giá cao vẻ ý tứ trong giao tiếp xã hội của cô bé kết khế ước với mình.

    Regis chọn thời điểm này để hiện hình, xuất hiện từ những cái bóng mềm mại quanh chân tôi. Cậu ấy đến chỗ Caera và ngồi ở phía bên kia hông cô ấy cạnh chỗ tay vịn của ghế đi văng. Không kìm chế được bản thân, cậu ta quay lại và trừng mắt nhìn tên Windsom trước khi thoải mái ngồi xuống với vẻ đe dọa.

    Tên Windsom đang đứng bên đống lửa, vờ như không để ý.

    Gã Charon trầm ngâm quan sát kĩ Regis. “Một cục khoáng acclorite có tri giác được sinh ra từ aether,” hắn ngẫm nghĩ. “Bộ ba các người tạo nên một nhóm độc đáo mà từng cá nhân riêng lẻ cũng độc đáo tương tự, phải vậy không?”

    “Vậy, ông đã nghĩ tới những tình huống khả dĩ riêng biệt về bọn Wraith chưa?” tôi hỏi, ngồi xuống chỗ tay vịn của một cái ghế sofa thư giãn sang trọng. “Cho dù chúng đã rút lui khỏi Etistin và hủy tấn công ông, chúng chắc chắn vẫn còn ở Dicathen.” Cân nhắc lời mình một cách cẩn thận, tôi nói thêm: “Ai mà biết được chúng có bao nhiêu. Chắc chắn là nhiều hơn mỗi một tổ chiến đội rồi.”

    (Người dịch: ghế đi văng (couch) và ghế sofa thư giãn (chaise lounge) đã up hình ở chap 368)

    Gã Charon dường như nghiền ngẫm câu trả lời trước khi cuối cùng cũng lên tiếng: “Nếu bọn Wraith trực tiếp tấn công ta hay những người bảo hộ khác, ta tin rằng bọn ta sẽ tự vệ được.” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, hắn nói tiếp: “Ta hiểu rằng tên Agrona coi lũ Wraith này là ‘sát thủ asura’ của mình và chắc chắn nếu so theo tiêu chuẩn của đám asura tạp chủng (lessuran) thì chúng có năng lực đấy. Nhưng ta đảm bảo với ngươi, ta chẳng nằm ở mức thành con mồi để tên đấy nuôi dưỡng chúng đi săn đâu.”

    Tôi hỏi: “Và còn những con rồng đi tuần tra thì sao?” khoanh tay lại. “Thậm chí ông có bao nhiêu người? Có vẻ như lão Kezess không cử nhiều người bọn ông đến. Ông có định để người của mình bị xiên gục từng mạng một không?”

    Gã Charon khẽ gật đầu khi tôi nói. “Ta đánh giá cao độ nguy hiểm của chuyện đó và ta sẽ điều chỉnh các cuộc tuần tra để đảm bảo dòng tộc của ta đi theo cặp. Nếu cần thiết, họ có thể rút lui và gọi thêm viện binh bổ sung.” Hắn hơi nghiêng đầu. “Điều đó đã làm ngươi hài lòng chưa?”

    Caera chống khuỷu tay nghiêng người tới trước, đôi mắt màu hồng ngọc của cô ấy toàn tâm tập trung nhìn gã rồng kia. “Thế còn người dân vùng đất này thì sao? Điều gì ngăn được bọn Wraith tung đòn đánh rồi chuồn kiểu du kích trên khắp lục địa Dicathen nhằm gieo rắc bất hòa và hỗn loạn chứ? Hay là chúng ta đã quên mất lý do thực sự tại sao chúng ta ở đây, tấn công những người Alacrya bị đẩy đi chôn xác ở vùng hoang mạc bên kia dãy núi? Cô Seris vẫn cần sự trợ giúp của những con rồng để đảm bảo rằng các đồn trại của người Alacrya được bảo vệ.”

    Gã Charon nhướng mày lên và một nụ cười gượng gạo hiện ra trên khóe mồm đầy sẹo của hắn. “Ăn nói như một tên Alacrya đích thực vậy. Và có lẽ điều ngươi vừa gợi ý là một khả năng có thể xảy đến, mặc dù tên Agrona chưa bao giờ dùng những công cụ mạnh mẽ nhất của mình cho mấy công việc tay chân tầm thường như vậy trước đây. Về chuyện cái chết của dân thường thì… Mệnh lệnh của Ngài Indrath là ngăn chặn lực lượng của Agrona gây bất ổn hoặc phá hủy lục địa này. Trọng tâm bảo vệ của bọn ta vẫn là các thành phố lớn nhất, có ảnh hưởng nhất và bảo vệ đám quý tộc cai trị chúng. Việc bọn ta cố gắng bảo vệ mọi sinh mạng của người Dicathen chưa bao giờ nằm ​​trong thỏa thuận của ngài ấy.”

    “Ồ, thôi nào,” tôi nói, nghiêng người về phía trước và đan các ngón tay vào nhau. “Ông đã chịu khó lộ diện với công chúng ở Dicathen. Tất cả những gì tôi yêu cầu là lão Kezess giúp tôi bảo vệ lục địa này và ông có thể làm điều đó từ sau hậu trường, nhưng ông đã chọn làm việc trực tiếp với người dân, xây dựng mối quan hệ và lòng tin.” Tôi dừng lời một lúc, rồi mạo hiểm nói: “Rõ là ông đang cố chuyển hướng nhận thức của công chúng khỏi tôi và hướng về những con rồng và đồng minh của ông—như gia tộc Glayder chẳng hạn. Nếu ông để cho tụi Wraith đi lang thang tự do và tấn công lục địa, thì điều gì sẽ xảy ra với thiện ý tốt đẹp mà ông đang cố nuôi dưỡng đây?”

    Câu hỏi này khiến gã Charon ngập ngừng và không trả lời ngay được, thế nên tên Windsom đã bước vào thay mặt hắn nói: “Ta đã hướng dẫn người dân Dicathen từ thế hệ này sang thế hệ khác. Bọn ta luôn luôn tìm cách đảm bảo rằng họ được bình đẳng với người dân của Agrona. Đó là điều bọn ta vẫn đang cố gắng thực hiện.”

    Tôi nhìn xuyên hướng Caera và bé Sylvie đang ngồi để đấu mắt với tên Windsom. “Ngươi tập trung quyền lực vào tay một số gia tộc mà ngươi có thể kiểm soát và gây cản trở sự phát triển của bọn ta thông qua các vật tạo tác hóa thành tướng Lance. Nhưng trước đây, ngươi làm điều đó một cách âm thầm. Lần này chơi đùa với nhận thức của công chúng thì mới. Ngươi đang nhận được gì từ trò này đây? Chắc hẳn thứ nhận được phải nhiều hơn hẳn những câu chuyện xưa cũ về các vị thần thu gom sức mạnh thông qua niềm tin từ tín đồ của họ chứ nhỉ,” tôi đế thêm, giọng có vẻ chua chát nhưng tỏ ra thích thú.

    “Ta không định nói chuyện thiếu tinh tế ở đây đâu,” gã Charon xen vào, nở một nụ cười mím chặt môi với tôi. “Nhưng điều quan trọng là người Dicathen có hy vọng. Sẽ có ích gì nếu chúng ta cố duy trì an toàn cho chúng nhưng bản thân chúng chịu khuất phục trước bóng tối cay đắng của một cuộc sống không có niềm tin vào tương lai của chính mình cơ chứ? Về phần sự nổi tiếng của nhà ngươi…” Nụ cười của hắn càng siết môi chặt hơn, trông có vẻ sắp đau nhói. “Ngài Kezess đã nhìn nhận rất đúng đắn khi cho rằng lòng trung thành bị chia rẽ của người dân Dicathen với ngươi dưới tư cách là kẻ bảo vệ được thần thánh hóa lên và với dòng tộc của ta sẽ có khả năng gây ra sự thù địch giữa những người Dicathen với nhau. Bọn ta đã cố dập tắt điều này bằng cách củng cố khả năng lãnh đạo của những người như cặp anh em nhà Glayder.”

    Tôi gật đầu theo để tán thành, nhưng chẳng thấm lấy được một chữ với những gì gã Charon đã nói. Lời biện hộ của hắn vang lên rất hay và hợp lý ngang với cái ngưỡng nhảm cứt toàn tập, nhưng tôi không cảm thấy muốn cãi nhau với hắn về chủ đề này.

    (Nguyên văn: “His excuse was as well-spoken and sensible as it was complete bullshit” khi nói các đoạn suy nghĩ trong đầu thì thường dùng văn chương trang trọng, thay vì dùng từ ‘nonsense’ thì tác giả cố tình dùng từ ‘bullshit’ để chê bai lời ngụy biện của tên Charon)

    Động lực để tôi phát triển mạnh mẽ hơn chưa bao giờ bao gồm sự tôn thờ của dân chúng Dicathen, và tôi đã tích cực đẩy lùi cái sự “thần thánh hóa” mà gã Charon đề cập.

    “Dù sao đi nữa,” Caera xen vào khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi sau bài phát biểu của gã Charon, “chiến lược từ chúa tể của ông dường như chỉ dựa vào sự hiện diện đơn thuần của các ông để ngăn chặn, nhưng từ những gì chúng tôi biết được đã chứng minh rằng chiến lược đó thất bại rồi. Chúng tôi đã ở đây hơn hai ngày và ông vẫn chưa giải thích ông sẽ làm gì để giúp bảo vệ những người Alacrya tị nạn đang ở vùng Elenoir.”

    Tên Windsom tỏ vẻ coi khinh, nhưng gã Charon dè dặt hơn khi trả lời, chỉ nói rằng: “Ngươi nói đúng.” Chúng tôi đợi hắn tiếp lời, nhưng hắn ta dường như không có ý định bổ sung thêm gì nữa.

    Trong sự im lặng kéo theo sau đấy, tôi cảm nhận được nhiều dấu hiệu mana đang di chuyển có chủ đích về phía phòng khách này. Charon và Windsom cũng đã để ý, và tên Windsom tiến về phía cửa.

    “Ở đây ư?” một giọng đầy vẻ nữ tính cất lời, tiếng the thé vì hoảng loạn, và cửa phòng khách bị đẩy mở hướng vào trong phòng.

    Ả Lyra Dreide nhìn tôi với đôi mắt viền đỏ hoe, vai cô ta nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở sắp không kiểm soát nổi. Cô ta bước ngập ngừng vài bước vào phòng, chân kéo lê trên nền đá cẩm thạch. Rõ ràng là cô ta đã kiệt sức, dấu hiệu mana yếu đi.

    Tôi đẩy người đứng lên khỏi chỗ ngồi. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”

    Cô ả định mở miệng nói nhưng lời lẽ nghẹn lại trong cổ và cô ta quay mặt đi chỗ khác.

    Kathyln đang đứng với vẻ lưỡng lự chỗ hành lang sau lưng cô ta. “Cô ta bay tới đây, nói rằng có chuyện khẩn cấp…”

    Tên Windsom chế giễu, “Chúng ta đang họp,” trừng mắt nhìn Kathyln đang co rúm người lùi lại. “Tại sao ngươi lại cho phép con tốt thí của bọn Vritra này tiến sâu vào cung điện?”

    “Yên nào,” gã Charon nhẹ nhàng nói. “Đã có một cuộc tấn công, phải không?” Ánh nhìn của hắn lia về phía tôi ngay lúc ánh nhìn của tôi cũng vừa chạm tới hắn, ánh mắt bọn tôi giao nhau trong một khắc gọn lẹ nhất.

    Tôi nói: “Bọn Wraith…” những lời thoát ra khỏi đầu môi tôi nghe như tiếng than vãn.

    Nhỏ Lyra lắc đầu, rồi gật đầu. Đôi mắt nhắm chặt, răng nhe ra gầm gừ như thú. Câu chữ căng ra len lỏi qua hàm răng nghiến chặt kia, cô ta nói: “Lão Oludari và bọn Wraith…”

    Tôi cảm thấy lông mày mình nhíu lại vì bối rối. “Olu…dari à?”

    Caera nói: “Một trong những tên Chúa tể của gã Agrona,” Gương mặt cô ấy tái nhợt, đôi mắt đỏ dán chặt vào ả Lyra đang trong tư thế nửa đứng nửa ngồi, rồi từ từ ngồi chìm xuống băng ghế đi văng, hai tay ôm mặt.

    “Có một tên Chúa tể ở đây tại Dicathen này á?” Tôi cảm thấy khó chịu, như thể mình đã bỏ sót vài bối cảnh quan trọng nào đó trong cuộc nói chuyện này. “Lyra, tôi cần cô tập trung. Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra. Làm ơn đi,” tôi nói thêm với vẻ nhẹ nhàng hơn.

    Gã Charon bước đến một hàng kệ thấp dọc tường, nơi đặt vài cái chai lọ và ly thủy tinh. Hắn ta rót đầy một ly chất lỏng màu đỏ và đưa nó cho ả Lyra.

    (Nguyên văn: “He poured a glass full of red liquid and held it out for Lyra.” Không biết chỗ này tác giả cố tình viết chữ ‘red liquid’ hay chỉ là viết nhầm chữ ‘red liquor’? Điều này sẽ làm ta thắc mắc đây chỉ là rượu mạnh thôi hay là Charon đưa Lyra uống chất gì khác)

    Phải mất một lúc sau cô ta mới chú ý đến, nhưng khi chú ý đến thì mũi cô nhăn lại tỏ vẻ ghê tởm thấy rõ. Bàn tay cô ấy rụt rè với tới cái ly, và trong giây lát tôi đã nghĩ cô ấy sẽ hất văng nó khỏi tay gã Charon, nhưng dường như cô ấy đã nhận ra mình đang làm gì và rụt tay lại lần nữa.

    Nuốt nước bọt một cách nặng nề, cô ấy nhìn xuyên qua gã rồng đang đứng trước mặt và tập trung vào tôi. “Tôi xin lỗi, thưa Ngài Quản quan. Đây không phải là cách…đó không phải…”

    (Người dịch: câu nói lấp lửng thiếu nửa vế sau do hoảng loạn của Lyra nghĩa là “đây không phải là cách tôi hay cư xử, đó không phải là cách để nói chuyện với ngài”)

    Cô ta hít một hơi thật sâu và đứng thẳng lên. Gã Charon từ từ hạ ly xuống và lùi lại một bước để chừa cho cô ta chút không gian trống.

    “Lão Chúa tể Oludari ở vùng Truaci đã đến một trong các khu trại định cư, tuyệt vọng mong được bảo vệ. Lão ta dường như tin rằng… lời cầu xin của lão này rất khó hiểu, nhưng lão sợ khiếp đảm gã Agrona, ngụ ý rằng Chúa tể Tối cao đứng sau cái chết của tên Chúa tể Exeges và cũng sẽ đến bắt lão ấy.

    Tôi càng bối rối sâu sắc hơn khi cô ta nói. “Tại sao tên Agrona lại giết sạch đồng minh của mình? Đặc biệt lại là những kẻ mạnh nhất của hắn chứ?” Tôi nhìn Charon và Windsom để tìm trợ giúp.

    Hai tên rồng này trao đổi với nhau một cái nhìn khó đoán, vài suy nghĩ kín đáo nào đấy lướt qua giữa chúng. “Ta không chắc,” một lúc sau gã Charon nói: “nhưng tụi basilisk chưa bao giờ trung thành cả. Không trung thành với chính chủng tộc của bọn chúng hay với các chủng asura khác.”

    “Lão ấy đã lảm nhảm, nói gì đó về…về công việc của lão chưa hoàn thành.” Lyra cau mày khi đang tập trung. “Lão nói rằng có ‘các tầng nấc trong thế giới này,’ và rằng lão ta đã ‘cảm thấy bề mặt bong bóng gia tăng độ căng sắp sửa vỡ tung—’”

    “Lời nói huyên thuyên của một tên mất trí hoang tưởng,” tên Windsom nói, gạt lời Lyra đi. “Nó chẳng đưa ra gợi ý nào về lý do tại sao tên Agrona có thể sẽ săn lùng hắn cả. Lẽ nào hắn nhầm chăng? Nếu hắn là tên Chúa tể cuối cùng, việc chứng kiến ​​những kẻ khác lần lượt ngã xuống có thể khiến hắn tuyệt vọng đến phát điên.”

    Một sự thật nho nhỏ nào đó mà tôi đã đọc được từ lâu hiện lên trong tâm trí. “Cuối cùng ư? Không phải là có năm tên, và rồi sau đó là đến gã Chúa tể Tối cao hay sao?

    Chính Caera mới là người trả lời cho tôi: “Mọi người đã không nhìn thấy Chúa tể Kernos một cách công khai trong nhiều thập kỷ nay rồi. Đôi khi hắn ta còn được nhắc đến một cách bất lịch sự là Chúa tể Vô hình nữa cơ…”

    “Bọn ta tin rằng hắn đã chết,” tên Windsom nói với vẻ thờ ơ. “Có lẽ hắn ta là nạn nhân đầu tiên trong tình cảnh huynh đệ tương tàn của tên Agrona. Ta không biết và cũng không quan tâm kĩ làm gì.”

    Cả gian phòng im lặng một lúc, rồi Lyra tiếp tục câu chuyện, giọng cô ta nghẹn lại vì cảm xúc bị đè nén. “Bọn Wraith theo sau lão Oludari cũng không xa. Tụi nó có bốn tên. Chúng đã tấn công… ngôi làng, đã phá hủy… rất nhiều người đã chết.” Ánh mắt của Lyra vốn đang trôi dạt dưới mặt sàn, chợt nhìn thẳng và xoáy sâu vào tôi, nỗi tuyệt vọng hiện rõ trên từng nét mặt. “Ngài, Arthur. Bọn chúng đổ lỗi cho ngài. Nói rằng…”

    “Bọn chúng ở đó vì tôi đã làm chuyển hướng cuộc tấn công vào thành phố Etistin,” tôi kết thúc nốt giúp cô ta.

    Cô ấy gật đầu. Cuối cùng, cô ta di chuyển, hơi loạng choạng về phía cái ghế gần nhất trước khi ngồi phịch xuống, hai tay ôm mặt. “Chúng đã đánh bại lão rồi bắt lão ta đi. Và chúng đã đưa ra lời cảnh báo với cô Seris.”

    Biểu cảm của gã Charon trở nên căng thẳng hơn. “Cảnh báo gì?”

    “Cái đó…” ả Lyra nghiến răng, tự ngưng lời. Liếc nhìn từ tôi sang gã Charon, cô ta liếm môi và bắt đầu nói tiếp. “Rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Chúng để bọn tôi sống bởi vì… bởi vì gã Agrona muốn tự tay giết chúng tôi.”

    Mắt tôi nheo lại khi nhìn cô ả. Cô ta đang nói dối, tôi gần như chắc chắn về điều này, nhưng không phải nói dối tôi. Cô ta không muốn lũ rồng này biết bọn Wraith đã thực sự nói gì.

    Bé Sylvie nói thêm: ‘Rất có thể nó nghĩa là sẽ có điều gì đó gây nguy hiểm cho việc bọn rồng tiếp tục bảo vệ người Alacrya.’

    ‘Phải nói dối vì mọi lợi ích từ sự bảo vệ của lũ rồng sẽ mang tới cho bọn họ,’ Regis chen lời.

    “Còn nữa,” Lyra tiếp tục, rút ​​thứ gì đó ra khỏi thiết bị không gian ngoại chiều của mình. Cô ta đưa nó cho tôi. “Cô Seris bảo tôi mang nó đến cho ngài ngay lập tức.”

    Tôi cẩn thận nhấc chiếc đĩa nhỏ khỏi tay cô ta. Dựa trên cấu tạo trơn mượt và màu trắng ngà mà đánh giá, thì tôi tin chắc rằng cái đĩa được đẽo khắc từ xương. Có một cổ tự dính máu được khắc lên bề mặt đĩa và nó phát ra dấu hiệu mana mạnh mẽ.

    Tập trung vào lượng mana này, tôi dùng aether của mình để thăm dò nó. Ngay lập tức, một nguồn mana khác từ rất xa gây cộng hưởng với aether của tôi, vang lên như tiếng chuông từ đằng xa. Gã Oludari à…

    Regis thông báo cho tôi: ‘Nó được đẽo ra từ xương của hắn,’ ngửi ngửi chiếc đĩa trên tay tôi.

    “Seris có biết vật tạo tác này là gì không?” Tôi hỏi Lyra. Cô ta gật đầu.

    Tôi lướt lòng bàn tay dọc bề mặt nhẵn của đĩa, lần theo những đường gờ nơi cổ tự được khắc lên.

    Từ nãy giờ Caera đã quan sát và chờ đợi, vẫn cứng đờ như đá tảng khi nghe lời giải thích của ả retainer, hít một hơi run rẩy. “Huyết tộc của tôi còn sống không?”

    Lyra nhìn cô ấy như thể mới thấy cô ấy lần đầu. “Tôi không biết.”

    “Arthur, chúng ta cần quay lại các ngôi làng Alacrya. Tôi…” Cô ấy ngừng nói như thể đang suy ngẫm lời lẽ của bản thân, gần như đang ngạc nhiên với chính suy nghĩ của mình. “Tôi cần đảm bảo lão Corbett, mụ Lenora và những người khác được an toàn.”

    “Hãy để Lyra nghỉ ngơi một lát, và cô ấy sẽ dẫn cô đi.”

    Caera ném cho tôi một cái nhìn chưng hửng lạ lùng nhưng nhanh chóng che đậy nó. “Tất nhiên rồi.”

    Còn với gã Charon, tôi nói: “Những người Alacrya đó cần được giúp đỡ. Tôi hiểu sự do dự của ông, nhưng một cuộc tấn công thì không còn là tình huống giả định mà chúng ta đang thảo luận nữa. Bọn họ hạ vũ khí, xây nhà trên đất Dicathen và mạo hiểm với cơn thịnh nộ của thằng Agrona.”

    Gã Charon nhìn tôi vẻ lưỡng lự.

    “Ông đang lo lắng về độ nguy hiểm mà bọn họ thể hiện ra sao?” Tôi hỏi mạnh mẽ hơn. “Vậy hãy cân nhắc xem họ sẽ trở nên nguy hiểm hơn đến mức nào nếu buộc phải quay trở lại với tên Agrona bởi vì chúng ta đã bỏ rơi họ trên chính bờ biển của mình.”

    Cặp mắt của gã Charon đanh lại, và qua những vết sẹo, tôi đột nhiên thấy hắn ta giống tên Kezess. “Ngoài ra, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chủ động đi tìm các nguy cơ tiềm ẩn mà những người tị nạn này thể hiện ra và kết liễu nó.”

    (Người dịch: câu trên nghe có vẻ khó hiểu, nó là một câu kiểu Art thách thức Charon, nếu diệt trước toàn bộ người Alacrya ở Elenoir vì họ là nguy cơ tiềm ẩn thì chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?)

    Đầu của Caera và Lyra đều quay ngoắt lại nhìn, mặt họ tái nhợt đi.

    Tôi nói: “Tướng quân Aldir cũng tuân lệnh lão Kezess giết chóc những người vô tội đấy,” lên tiếng chậm rãi và để lời lẽ lơ lửng trong không khí.

    “Sao ngươi dám…” Sát khí của tên Windsom bùng lên, thổi bạt không khí khỏi phổi Caera và Lyra làm họ không thở nổi.

    Bé Sylvie và Regis vẫn đứng yên bình tĩnh đến chết người, phong thái bề ngoài của họ chẳng hề bị ảnh hưởng.

    Gã Charon ra hiệu cho tên Windsom bình tĩnh, rồi thở dài và gật đầu. “Ta sẽ cử hai con rồng đi và điều chỉnh các tuyến đường bay tuần tra qua vùng Beast Glades. Nhưng bọn ta cũng sẽ canh chừng những ‘kẻ tị nạn’ này nhiều như khi bọn ta đang bảo vệ chúng.”

    Tôi chìa tay ra và hắn bắt tay tôi thật chặt. “Hãy đảm bảo Lyra Dreide và Caera cũng đến đó an toàn, được chứ?” Tôi cũng tiếp tục gửi hướng dẫn cho bé Sylvie trong đầu.

    Charon lại gật đầu rồi thả tay tôi ra. “Và chính xác thì ngươi định sẽ làm gì, hả Arthur?”

    Quay về phía cửa ra, tôi ghim lại tọa độ của món vật tạo tác hình đĩa kia, canh đo vị trí của tiếng chuông phản hồi dội về từ xa. “Làm điều chúng ta sẽ định làm, Người Bảo Hộ à.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Có thể các bạn thấy xưng hô của tên Charon với bé Sylvie trong chap này thật kì quặc. Đúng thật đến mình dịch còn thấy sượng mồm và kì quặc. Nhưng mong các bạn hiểu bối cảnh là cái đám trời ơi đất hỡi này nó sống không biết từ cái kiếp nào mà không chết, nên xưng hô thứ bậc đến cách nhau mấy đời. Trong tiếng Anh chỉ có “I” với “You” thì dễ rồi, ra tiếng Việt mà dịch ngang hàng thì nghe cũng sượng không kém gì như phía trên thôi. Tóm lại, đành chịu!
    2. 2. Thực ra trong chap này dính đến thủ đoạn chính trị khá nhiều trong tranh luận của Charon với Art, bọn này trước giờ (mà chủ yếu là Windsom thay mặt tụi rồng) đứng trong cánh gà, trao sức mạnh cho một số gia tộc (Ba nhà Glayder-Eralith-Greysunders) biết nghe lời và dễ sai khiến rồi đứng sau giật dây thao túng chính trị. Sức mạnh chúng nó trao cho là cây gậy tạo ra 2 tướng Lance mỗi chủng tộc. Mấy cái này là chuyện cũ đã từng được Virion kể cho Art nghe từ rất lâu trước đây. Giai đoạn đấy tụi nó núp đằng sau thao túng, còn giờ thì xuất hiện công khai tự làm hình ảnh cho bản thân, và giảm cũng như triệt tiêu hình ảnh của Art như một Lance Godspell, tất cả các thủ đoạn này phần cũng vì Kezess không muốn toàn dân Dicathen tin tưởng vào Art. Kezess cũng biết là Art mạnh và đây là loại không nghe lời (nhất là sau vụ Art biết Kezess diệt chủng người Djinn trên 2 lục địa và giết Taci thì rõ là càng không), giả sử Art dấy binh đánh Kezess thì sẽ rất phiền vì lại phải diệt chủng tiếp chưa kể có khả năng mất “sân sau” là Dicathen vào tay Agrona nếu tụi nó tràn qua chiếm đóng. Ở giai đoạn mới này Kezess làm 3 thứ: Thứ nhất là làm suy giảm hình ảnh của Lance Godspell với công chúng; thứ hai là công khai xây dựng hình ảnh đám rồng mạnh mẽ thế vào; thứ ba là để chuyện điều hành dân đen cho mấy gia tộc biết nghe lời ví dụ như Glayder (ngày trước pov Windsom đã từng nghĩ sẽ dùng đám Lance để sai khiến nhưng thấy không ổn). Nhìn lại lịch sử thì vua hậu của cả 3 chủng đến một giai đoạn nào đó đều kiểu phản bội lại đất nước, đều công tư lẫn lộn, hi sinh lợi ích và bán đứng người dân vì sự ích kỉ cho gia tộc bọn chúng. Tuy truyện đề cập chính trị không nhiều nhưng tác giả đã ngầm sắp xếp câu chuyện chính trị rối ren ẩn trong bối cảnh. Hai anh em đần Curtis và Kathlyn lại sắp bước vào vết xe đổ của bố mẹ bọn chúng, đi dựa dẫm và mê muội vào sự giúp đỡ của đám thần thánh này, mà cụ thể ở đây là bọn rồng, điều này ta đã thấy trong suy nghĩ của Kathlyn qua chap pov gần nhất của con bé này, thiên vị hẳn về phe Charon trong khi Art đã phải chạy vội qua để cứu nguy 2 đứa này khỏi bị chính Charon giết trong tương lai. Và dưới góc nhìn thứ 4 toàn năng của độc giả, chỉ có chúng ta mới thấy bức tranh tổng thể của vấn đề. Được cái này mất cái kia, cứu được hai anh em nhà này thì chết một mớ đồng minh Alacrya và có thể mất gã Oludari làm đồng minh.
    3. 3. So sánh giữa Windsom và Charon ta thấy rõ, Windsom đần về chính trị và kém tư duy hơn Charon, ăn nói thì hống hách. Charon khôn trong cách ăn nói và tuy coi thường lesser nhưng không vì thế mà mất cảnh giác như Windsom và ăn nói có phần cẩn trọng trước câu hỏi của Ceara. Điều đó cũng chứng tỏ Charon cũng có thực lực lãnh đạo mới được Kezess giao quản lý Dicathen chứ không phải vì mỗi con ông cháu cha. Qua câu móc mỉa chap 450 của Art cho thấy Windsom hóng được quản lý Dicathen vì đã làm việc ở đây từ lâu, nhưng hóa ra Charon mới được giao quyền nên Windsom hẳn rất cay cú.
    4. 4. Tóm tắt: Charon và nhóm Art đang nói chuyện thì Lyra chạy vào báo tin.
    5. 5. Ver.1: Oct-22nd-2023; ver.2: Nov-24th;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...