Chương 450

Xung đột bất động và thầm lặng

Tên gốc: "Chapter 448: A Silent and Unmoving Conflict"


  • GÓC NHÌN CỦA KATHYLN GLAYDER

    Tôi vội vã đi dọc Cánh hành lang phía Đông vốn dài và trống vắng đến lạ kỳ của Cung điện Etistin này, nơi có hai vị khách cũng rất là không bình thường đang đợi.

    Mạch máu chỗ cổ tôi đang đập nhanh, bị thôi thúc bởi cảm giác lo lắng không giải thích được của bản thân.

    Tôi nghĩ: Kathyln, Con bình tĩnh lại đi, giọng tôi nói trong đầu nghe quá giống với tiếng người mẹ đã khuất. Nhưng mọi thứ đã chuyển biến quá nhanh sau khi lũ rồng kia xuất hiện, kéo kèm theo chuyện tôi và anh Curtis đều bị cuốn vào một cơn thủy triều mà chúng tôi chẳng thể đấu tranh hay kiểm soát nổi, và tôi chỉ vừa bắt đầu ổn định lại đầu óc với cái tình trạng bình thường mới này thôi. Khi những vị khách như vậy yêu cầu được gặp tôi và chỉ mình tôi, thì việc tôi trở nên căng thẳng vì bối cảnh chính trị hiện giờ cũng là lẽ thường.

    Tiếng chân tôi đạp vội xuống sàn nhà bằng đá cẩm thạch làm tiếng dội lên tường và quay lại tai tạo thành tiếng vang nhỏ, giống như có ai đó đang đi ngay sau lưng vậy. Thông thường những âm thanh như thế sẽ chẳng bị ai để ý đến trong cung điện này cả; vì tiếng trò chuyện đều đều nhỏ tiếng nhưng liên tục, hoặc tiếng bàn chân tranh nhau bước, hay tiếng leng keng từ các thanh kiếm tập va nhau ở trong sân, sẽ nuốt chửng tiếng bước chân tôi.

    Nhưng hiện giờ ít ai chịu đựng nổi việc ở trong cung điện này, nơi quá gần luồng hào quang nặng nề của lũ rồng—là Vương Lực, người ta gọi tên nó như vậy đấy.

    Tôi đi ngang qua một lính canh có tư thế đứng thẳng như mũi tên và càng rướn thẳng hơn khi thấy tôi tới. Hắn không nhìn vào mắt tôi, nhưng tôi cảm thấy ánh nhìn của hắn như thiêu cháy lưng khi tôi đi ngang qua. Liệu hắn ta có cảm nhận được lo lắng của tôi, đọc vị tôi dễ như đọc một cuốn sách đang mở toang hay không? Tôi lắng nghe tiếng bước chân bọc thép của gã đàn ông kia báo hiệu rằng hắn đang rút lui theo hướng hành lang để báo cáo hành vi kỳ lạ của tôi cho Người Bảo Hộ Charon.

    Thật ngu ngốc, tôi phải thừa nhận thế. Đừng ngã quỵ trước tâm trí đang phản ứng thái quá của con chứ. Lại nữa, suy nghĩ trong đầu dưới dạng giọng của mẹ vang lên…

    Khi tới gần phòng chờ nơi các vị khách được thu xếp ngồi ở đây đợi tôi đến, tôi vuốt phẳng bộ đầm đang mặc và chỉnh lại nụ cười mỉm với vẻ chào đón trên gương mặt, cảm thấy nụ cười này chỉ hơi run một xíu thôi.

    Cả hai người họ đều đang đứng sẵn khi tôi bước vào, mắt họ nhìn về phía cửa.

    Họ có đôi mắt đến thật là không giống con người, một đôi mắt màu vàng kim lỏng phản chiếu ánh mặt trời trên làn nước, còn đôi mắt kia giống như hai viên hồng ngọc sáng ngời.

    Tôi nói: “Chào Tiểu thư Sylvie,” tuy tôi cúi đầu chào em ấy hơi nông nhưng dứt khoát, không chắc chính xác thì cô bé này xếp hạng thế nào trong cái nền chính trị phức tạp hiện nay của hai lục địa Epheotus và Dicathen.

    Em ấy cúi đầu chào lại, cúi thấp hơn rất nhiều, một cử chỉ tôn trọng nhưng cũng vô tư khiến tôi thấy ân hận về lời chào có phần toan tính của mình. Mái tóc nhạt màu của em xõa xuống khuôn mặt, sáng lên trên nền mấy chiếc sừng sẫm màu uốn cong lên ở hai bên đầu. Khi em ấy đứng thẳng lên và mỉm cười, tôi bị ấn tượng bởi chiều cao và nét sắc sảo trên gương mặt của em.

    Đáng lẽ tôi không nên cảm thấy ấn tượng như thế. Chuyện em ấy thêm tuổi và lớn lên là chỉ là điều tự nhiên. Nhưng lần cuối tôi gặp em—đôi lúc trong chiến tranh, tôi thậm chí còn không chắc chính xác đã bao lâu rồi—cô bé đã hiện thân thành một đứa trẻ khi ở dạng người. Còn giờ, em ấy đã là một người phụ nữ trẻ, nhưng sự tự tin và vẻ trưởng thành tỏa ra từ người như một quầng hào quang khiến bé trông lớn tuổi hơn rất nhiều.

    Em ấy bước nhanh tới trước, chiếc váy đen rung rinh và bắt sáng, làm hàng ngàn mảnh vảy đen nhỏ xíu tỏa lấp lánh.

    Tôi cứng người khi em ôm tôi gọn lẹ một cái.

    Cô bé dường như không để ý đến biểu cảm của tôi khi buông tôi ra, em vẫn rạng ngời tươi tắn. “Tiểu thư Kathyln. Thật mừng khi được gặp lại chị. Cảm ơn chị đã đến gặp bọn em khi được thông báo gấp như vậy. Em chắc chắn rằng chị đang rất bận rộn, và em hiểu bản chất của việc bọn em đến gấp có phần…bất thường.”

    Khi em ấy nói “bọn em”, tôi quay sang nhìn người bạn đồng hành có đôi mắt đỏ của cô bé.

    Một người phụ nữ dáng đầy đặn có mái tóc màu xanh nước biển xõa xuống bờ vai, đồng thời mái tóc này chuyển sang sậm màu khúc gần cặp sừng đen quấn quanh đầu trông như một chiếc vương miện và mái tóc sáng rực lên khi bao quanh đôi mắt hồng ngọc đó. Cô ta là người Alacrya, một trong những sinh vật mà người ta nói là có huyết thống Vritra. Cô ta đang kìm nén mana của mình lại, ngăn tôi đo lường chính xác cấp độ lõi của cô ta, mặc dù chỉ việc đó thôi cũng đã nói với tôi một điều gì đó rồi: cô ta mạnh hơn tôi.

    Người phụ nữ trẻ này bắt chước cách cúi chào của Tiểu thư Sylvie, mặc dù cô ta không ngừng giao tiếp mắt với tôi, khiến động tác cúi chào này gần như có vẻ hung dữ. “Thưa Tiểu thư Kathyln Glayder. Tôi tên là Caera đến từ Thượng huyết tộc Denoir. Như em Sylvie đã nói, cảm ơn cô vì đã gặp chúng tôi.”

    Tôi ra hiệu mới họ ngồi về phía cái ghế đi văng cứng đặt đối diện với chiếc ghế có phần tựa lưng cao mà tôi vừa ngồi xuống. Mấy ngón tay tôi tự động chạy tới các rãnh được chạm khắc tỉ mỉ trên thanh gác tay của ghế bằng gỗ, lần mò theo những đường nét này trong khi tôi nghiền ngẫm chúng. “Tiểu thư Sylvie, chị thấy có phần hơi bối rối khi em yêu cầu gặp chị bí mật trong khi có những thành viên cùng chủng tộc với em hiện diện ngay tại cung điện này. Tại sao em không bàn bạc với chính chủng loài của mình chứ? Hơn nữa, tại sao em lại giữ bí mật về sự hiện diện của mình vậy?”

    Bé Sylvie vẫn ngồi rất nghiêm chỉnh, ánh mắt không hề dao động. Rất dễ nhận ra em ấy trông như một nàng công chúa thần thánh nào đấy đến từ vùng đất xa xôi của loài rồng. Thật khá là khó nhớ được mục đích của chính mình cũng như lời hướng dẫn lẫn chỉ đạo mà tôi đã nhận được từ Người Hộ Vệ Charon và gã Windsom về cách đối xử với anh Arthur cùng các đồng đội trong trường hợp họ quay lại thành phố Etistin này.

    Bí mật gặp gỡ họ sau lưng Người Hộ Vệ Charon rõ ràng không phải là một phần của hướng dẫn vừa mới nói ban nãy.

    “Ba Arthur đã cử em đến thông báo cho chị về khả năng có một cuộc tấn công vào cung điện,” em ấy nói, tỏ ra vẻ vừa tự tin vừa khuyên giải. “Một cuộc tấn công nhắm vào lũ rồng ít nhiều gì cũng sẽ khiến chị và anh trai mình gặp nguy hiểm tột độ.”

    Tôi cảm thấy môi mình như muốn nhăn đi, nhưng tôi kìm chặt lại, giữ mọi thớ cơ trên gương mặt ở vị trí tự nhiên, đúng như cách mẹ đã dạy từ khi tôi còn rất nhỏ. “Chị hy vọng em có nhiều thứ để nói hơn thế. Một cuộc tấn công vào những con rồng…ai dám làm điều đó đây? Thực tế việc em có mặt ở đây đưa ra lời cảnh báo cho thấy rõ rằng em tin mối đe dọa này là thật, nhưng chị không thể tưởng tượng được ai, ngoài những tên asura đối chọi nhau, sẽ là một mối nguy hiểm hợp lý ở chuyện này.”

    Bé Sylvie dường như đang cân nhắc điều gì đó trong giây lát, sau đó lời lẽ từ miệng bắt đầu tuôn ra khi em ấy xâu chuỗi nên một câu chuyện về những viễn cảnh rồi thì các sát thủ hùng mạnh chuyên giết asura, lũ rồng nằm chết, và thậm chí cả cái chết của chính tôi. Tôi ngạc nhiên đến bất động khi em giải thích đoạn này, mặc dù việc em ấy đề cập đến cái chết của anh trai khiến tôi nổi da gà khắp người.

    Tôi giữ nguyên tư thế và vẻ mặt của mình trong suốt câu chuyện đó, nhưng trong lòng tôi là cả một biển bất an cuồn cuộn sóng. Tôi đã biết về cuộc chiến của anh Arthur chống lại những tên “Wraith” này ở thủ đô Vildorial, cũng như về gã Windsom và Người Hộ Vệ Charon, nhưng quan điểm của lũ rồng là tụi binh lính của tên Agrona sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho bọn họ hoặc chúng tôi. Chiến tranh đã kết thúc và lũ rồng kia đang bảo vệ lục địa Dicathen.

    Có lẽ nói điều này với bé Tiểu thư Sylvie là không hay, nhưng tôi cũng thấy hoài nghi về bất kỳ cảnh tượng tiên tri nào tuyên bố rằng thấy được các sự kiện tương lai. Cha mẹ tôi, với cương vị là vua và hoàng hậu của vùng Sapin, đã bị vây quanh bởi đám thầy bói và lũ thấu thị luôn cố gắng rao giảng những lời tiên tri ở mọi thời điểm. Ngoại trừ bà Trưởng lão Rinia, tôi chưa bao giờ gặp ai tự xưng là nhà tiên tri mà bói ra được nhiều dự đoán ngang với độ thất thường của thời tiết ngày hôm sau cả.

    Người phụ nữ Alacrya kia, tên Caera, cũng đang mê mẩn lắng nghe như tôi, rõ là cô ta cũng chưa biết toàn bộ câu chuyện cho đến lúc này. Một nét kỳ lạ khác đang chống lại những gì họ nói.

    Khi Tiểu thư Sylvie nói xong, em ấy im lặng đợi câu trả lời từ tôi, cho tôi thời gian để hình thành chính xác câu cú trong đầu.

    Tôi nói: “Cho chị xin lỗi. Có rất nhiều thứ cần phải hiểu trong chuyện này,” dò kiếm trong đôi mắt màu vàng kim của cô bé để tìm bất kỳ dấu hiệu nói dối nào nhưng chẳng thấy gì. Tôi tưởng tượng rằng anh Arthur đang rình rập một sinh vật bóng tối không có khuôn mặt trên đường phố Etistin ngay lúc này, và một cơn rùng mình chạy khắp người tôi. “Chị thừa nhận, nghe câu chuyện của em chỉ khiến chị thêm bối rối. Nếu mục tiêu là ngăn chặn cuộc tấn công này nhằm vào Người Hộ Vệ Charon, tại sao không nói chuyện trực tiếp với ông ấy?”

    Tôi đã suy nghĩ kỹ câu hỏi ngay khi nêu ra nó và tự mình đi đến câu trả lời. “Em không muốn những con rồng khác biết em đang ở đây cho đến khi anh Arthur đến bên em. Và anh Arthur không muốn đến chỗ gã Charon mà không có bằng chứng nào về sự hiện diện của bọn Wraith.” Tôi cảm thấy môi mình hơi nhăn một xíu và mở miệng nhằm vuốt phẳng nét đó đi. “Tài năng tiên đoán như vậy có phổ biến ở đồng loại của em không, hả Tiểu thư Sylvie?”

    Đầu em ấy hơi nghiêng sang một bên khi nhìn tôi. “Không. Ba Arthur luôn tin tưởng chị, Kathyln à, và vì thế em cũng chọn như vậy. Em hy vọng mình đưa ra quyết định này là đúng đắn.”

    Nếu những lời lẽ gai góc đó đến từ bất kỳ ai khác, chúng sẽ khiến tôi tức giận, nhưng khi nó đến từ bé rồng mắt vàng này, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là hy vọng rằng cô bé đã đúng khi nói cho tôi biết sự thật.

    “Có một cuộc họp hội đồng chung vào ngày mai,” tôi nói sau một hồi im lặng. “Những gì em mô tả, có vẻ giống như những gì bọn chị—”

    Mana trào lên từ xa, và tôi quên mất mình đang nói cái gì, thay vào đó nhìn chằm chằm vào tường hướng về nguồn phát.

    “Một thuật mana loại phân rã,” Caera cau mày nói. “Đó là rất nhiều mana.”

    Tôi chợt đứng dậy, vuốt phẳng cái đầm của mình. “Ở yên đây. Sẽ không có ai làm phiền các bạn. Nhưng những con rồng cũng sẽ cảm nhận được chuyện kia—chết tiệt, toàn bộ thành phố này cũng thế. Tôi cần đảm bảo mọi người không bị hoảng loạn.”

    Trước khi một trong hai người phụ nữ kia kịp nói, tôi đã quay gót và bước ra khỏi phòng. Gã lính ban nãy đã rời khỏi vị trí canh gác và đứng giữa hành lang, nhìn chằm chằm như thể đang đợi một đạo quân Alacrya sẽ tràn xuống đây bất cứ lúc nào. Hắn ta quay người lại chào khi nghe thấy tôi đến gần.

    Tôi đi vụt hắn và hướng tới lối cổng chính dẫn vào cung điện. Đúng như dự đoán, tôi thấy anh Curtis đã ở đó, đứng chỗ sân bên ngoài và nhìn chằm chằm về phía đông. Anh ngó qua tôi khi tôi đến đứng bên cạnh.

    Anh cau mày hỏi: “Em có cảm thấy chuyện đó không?” Grawder, con sư tử thế giới kết khế ước với anh tôi đang gầm gừ nhỏ tiếng và anh Curtis vỗ nhẹ vào bờm nó.

    Tôi không trả lời khi gã Windsom bước vào sân ngay lúc đó, tóc tai chỉnh tề, bộ đồng phục kiểu nhà binh vẫn gọn gàng và ngầu như mọi khi. Đôi mắt linh thể thanh tao giống màn đêm đầy sao nhìn lên trời, và tôi nhìn theo ánh mắt ông ta đúng lúc một con rồng hiện nguyên hình xuất hiện, bóng nó lướt qua đầu chúng tôi và lao nhanh về phía nguồn phát ra vụ nổ.

    “Tôi tưởng ta đã đồng ý rằng sẽ không có con rồng nào hóa thân trong thành phố chứ,” tôi nói kiểu hờ hững, biết rằng sự phản đối của mình sẽ bị bỏ ngoài tai.

    Đứng cạnh tôi, anh Curtis bồn chồn ngọ nguậy. Bọn rồng khiến anh ấy lo lắng một cách khó hiểu, và anh tỏ ra ghét bất cứ khi nào tôi nói hay làm điều gì mà anh cho là “xấc xược”.

    Chúng tôi chẳng phải chờ con rồng kia quay lại lâu.

    Con bò sát khổng lồ màu xanh lam này đáp xuống ngay chỗ sân chúng tôi đang đứng, gió phả ra từ cặp cánh của nó khiến tôi loạng choạng. Grawder di chuyển ra đứng giữa tôi và con rồng, che chắn cho anh Curtis và tôi bằng cơ thể của nhóc này.

    Và bởi thế nên tôi chưa thấy được ngay vị khách đang cưỡi trên lưng con rồng kia, cho đến khi tôi hạ tay xuống và bước vòng qua người Grawder.

    Anh Arthur, với ngoại hình vốn đã thay đổi đến mức tôi vẫn bất ngờ khi thấy anh, đang trượt người xuống đất và bắt đầu đi về phía chúng tôi, chẳng buồn để ý đến vị thần hóa rồng đằng sau lưng, như thể anh ta luôn cưỡi rồng suốt đó giờ vậy.

    Tôi giật mình, sém bật cười một mình, mặc dù ý thức phải cư xử lịch thiệp vốn được bản thân rèn luyện từ lâu đã ngăn kiểu cười ngẫu hứng này lại. Thì dĩ nhiên rồi, bởi là anh ấy có cưỡi rồng thật mà.

    “Gọi Ngài Bảo Hộ Charon đi!” con rồng màu xanh lam tên Edrith thông báo, giọng hắn cũng to như hình dạng hóa rồng của hắn vậy. “Tôi đã mang về một kẻ tên Arthur Leywin! Hãy gọi Ngài Bảo Hộ đi!”

    Gã Windsom bước tới và giơ tay, tên Edrith dịu lại và im lặng trước khi biến hình về dạng người. Gã Windsom mỉm cười ấm áp với anh Arthur và mở miệng định nói, nhưng anh Arthur đi ngang qua ông ta, thay vào đó lại gần tôi với anh Curtis. Tôi đưa mắt theo dõi những nét sắc sảo trong gương mặt anh, tìm kiếm ở đấy chàng trai mà tôi từng biết ở Học viện Xyrus hay vị tướng trẻ mà anh đã hóa thành trong suốt thời chiến, nhưng cũng giống như lần gần nhất tôi gặp, anh Arthur mới này thể hiện ra rất ít chi tiết về con người trước đây của mình.

    Tuy nhiên, có lẽ anh ấy còn đẹp trai cả hơn trước đây, nếu còn đẹp hơn được trước thì sẽ là thế.

    Tôi hắng giọng, rũ bỏ vẻ phân tâm của mình. “Arthur, rất mừng được gặp lại anh.”

    “Kathyln.” Thật bất ngờ, anh với tay ra và kéo tôi ôm vào lòng. Cảm giác ngứa ran chạy dọc da khi môi anh gần sát tai tôi đến mức tôi cảm nhận được hơi thở thì thầm khi anh nói: “Còn những người khác?”

    Hiểu chuyện, tôi ôm đáp lại anh ấy như thể là bạn cũ gặp nhau và khẽ gật đầu.

    Anh ấy thả tôi ra, và tôi lại vuốt phẳng bộ đầm của mình lần nữa, cẩn thận tránh liếc về phía gã Windsom trong khi anh ấy chìa tay về phía anh trai tôi.

    “Curtis,” anh ấy gọi trống không suồng sã khi họ bắt tay nhau. “Cậu đang nuôi râu à. Tôi không chắc nó có hợp với cậu không nữa.”

    Anh Curtis bật ra nụ cười trẻ thơ mà nhờ nó đã khiến anh nổi tiếng khắp vùng Sapin, nhưng niềm vui về câu đùa kia chẳng hiện lên tới mắt anh ấy. Anh tỏ ra đề phòng, thận trọng, và nhóc Grawder hiểu được vẻ căng thẳng, cúi đầu và lắc bờm, đôi mắt lấp lánh của nhóc này dán chặt vào anh Arthur. Cái thời bạn bè giữa các thành viên của Ủy ban Kỷ luật thuộc Học viện Xyrus đã qua lâu rồi .

    Tôi ghét việc chính trị đã đầu độc suy nghĩ của mình thậm chí cả trong khoảnh khắc này, ngay khi tôi biết anh mình đang nghĩ gì. Thế nhưng vẫn không thoát khỏi cái tư tưởng đó được. Đất nước của chúng ta – toàn bộ lục địa của chúng ta – quá mong manh đến nỗi không thể cân nhắc nhận mọi lựa chọn khi chúng ta đang gắng xây dựng lại nó.

    Gã Windsom nói: “Vậy là, rốt cuộc Arthur Leywin cũng chào đón chúng ta bằng sự hiện diện của mình,” hai tay chắp sau lưng. “Chào cậu bé. Cháu gái của chúa tể tôi đâu rồi? Tôi hy vọng cậu không lạc mất cô ấy. Thêm lần nữa.”

    (Nguyên văn: “I hope you haven’t lost her. Again.” Từ ‘lose’ mà tác giả dùng ở đây, theo nội dung truyện cho đến giờ, có vẻ bao hàm cả hai nghĩa là ‘lạc’ và ‘chết’ khi nói về Sylvie. Đây là một câu hàm ý mỉa mai Art)

    Anh Arthur và gã Windsom đều có ​​cái nhìn chẳng mấy thân thiện với nhau, như có một cuộc thi đấu mắt mà tôi không khỏi mong rằng lão asura này sẽ thắng nổi anh. Chưa hết, anh Arthur dường như chẳng giống một kẻ phàm nhân đang đọc dò thái độ của một vị thần. Không, anh ấy không hề là kẻ thấp kém (lesser) trong cuộc ganh đua về ý chí này. Có điều gì đó mang tính săn mồi thấy rõ trong mắt anh khiến tôi theo bản năng mình phải lùi lại một bước.

    Anh Arthur nói: “Bé Sylvie khỏe. Vẫn an toàn, và an toàn trong trường hợp ở đây nghĩa là tránh xa ngài vào thời điểm này. Tôi đem tin tức đến cho một vị nào đấy đang phụ trách loài rồng đây,” giọng anh vắng hẳn đi độ thiếu tôn trọng lồ lộ ra trong khi vẫn cố tỏ vẻ hiếu chiến trực diện tới gã Windsom. “Tưởng tượng xem tôi ngạc nhiên ra sao khi biết đó không phải là ông nhỉ, bạn cũ?”

    (Nguyên văn: “his voice absent of any obvious disrespect while still managing to sound directly combative.” Câu này có gì đó sai sai về nội dung nói so với ngữ cảnh, lẽ ra phải là ‘respect’ thay vì ‘disrespect’)

    Với mỗi lời lẽ hai người này trao qua đổi lại, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn.

    Những con rồng này đã ở cùng chúng tôi nhiều tháng tại Sapin để giúp xây dựng lại và bảo vệ chúng tôi an toàn trước các cuộc tấn công lặt vặt từ bọn Alacrya. Đôi khi họ khá khó hiểu và tính tình không giống bất kỳ con người, người elf hay người lùn nào mà tôi từng gặp, nhưng đó là điều có thể đoán được từ trước. Bọn này không giống chúng tôi và dựa trên các thước đo về quan điểm của chúng ta mà đánh giá bọn họ là chưa phù hợp.

    Tuy nhiên, chính anh Arthur là người đã quét qua lục địa này như một cơn bão lửa để thiêu rụi sự chiếm đóng của người Alacrya. Anh Arthur cũng chịu trách nhiệm về hiệp ước với vị chúa tể lục địa Epheotus, gã rồng Kezess Indrath, người đã mang những con rồng này đáp xuống bờ biển của chúng ta.

    Chứng kiến họ mâu thuẫn khiến bụng tôi quặn thắt lại. Lục địa Dicathen sẽ không chịu nổi khi bị các lực lượng này đọ sức với nhau, mặc dù tôi nghĩ ít ra thì mình cũng hiểu lý do cho thái độ của anh Arthur.

    Rốt cuộc, khói vẫn bốc lên trên phần lớn lãnh thổ vùng Elenoir, nơi Tướng Aldir, một đồng minh cũ của chúng tôi, đã biến những khu rừng thành tro bụi.

    Tôi kinh hãi trước ý nghĩ phải len người giữa hai thế lực đặc biệt mạnh mẽ này như xỏ chỉ qua lỗ kim, nhưng còn ai khác ở đây để làm việc đó cơ chứ? Có quá nhiều rủi ro khi để mối ác cảm giữa họ làm trật đường ray của tương lai toàn bộ lục địa chúng ta.

    Tiến một bước tới trước để chuyển động của mình thu hút sự chú ý của họ thay vì vào lẫn nhau, tôi làm cử chỉ ra hiệu hướng về phía lối vào cung điện. “Ngài Windsom, ngài Edrith, xin mời đi cùng tôi khi tôi hộ tống anh Arthur đến gặp Ngài Bảo Hộ Charon.” Giữ giọng điệu trung lập nhất có thể, tôi tiếp tục. “Ngài Charon Indrath đã…rất háo hức được gặp anh, Arthur. Tôi chắc rằng ngài ấy sẽ sẵn lòng lắng nghe anh.”

    Anh Arthur giãn người ra và dịu xuống cạnh tôi, chìa cánh tay ra cho tôi quàng lấy. Gã Windsom quay gót bước đi không thèm liếc nhìn đến lần thứ hai, tay vắt cứng nhắc sau lưng, trong khi anh Curtis có chút lúng túng đi qua bên hông anh Arthur. Tên Edrith bước theo sau, luồng hào quang như bị kích động của hắn quất vào lưng chúng tôi như ngọn roi. Cơ thể tôi cứng đờ vì căng thẳng, mỗi bước đi như đang băng qua những mảnh kính vỡ, nhưng tôi đã kìm nén được tất cả.

    Bằng cách nào đó, bất chấp vẻ mãnh liệt mà anh ấy mới bộc lộ ra ban nãy, hiện giờ anh Arthur vẫn tỏ vẻ thoải mái và dễ chịu như thể chúng tôi đang đi dạo vào buổi chiều tà trong vườn cung điện vậy. Tôi thà đi bộ qua khu vườn còn hơn—

    Tôi ngắt bỏ suy nghĩ không phù hợp đó ngay khi nhận ra nó sẽ dẫn đến đâu. Tôi là sợi chỉ khâu vết thương giữa gã Bảo Hộ Charon và anh Arthur, và tôi không thể dần tỏ ra thiên vị cả hai. Các suy nghĩ rồi cuối cùng cũng sẽ thành hành động, thậm chí có khi chỉ là các hành động vô tình tạo ra.

    Khi đến phòng ngai vàng, tôi không ngạc nhiên khi thấy toàn bộ hội đồng đã được triệu tập. Mặc dù chúng tôi phải mất thời gian lâu lắc để thảo luận ngay cả những vấn đề đơn giản nhất, nhưng khi gã Bảo Hộ gọi, thì gần như bọn họ dịch chuyển tức thời đến tận chân ông ta luôn. Tuy nhiên, tôi không dùng điều này thành cái cớ nghĩ xấu về họ. Sự hiện diện của bọn rồng này là rất áp đảo, và chính bản thân gã Bảo Hộ kia cũng thế. Họ chỉ đơn giản là chơi trò chính trị này theo cách tốt nhất mà họ biết thôi.

    Gã Otto và người em họ Florian đang chụm đầu lại thì thầm sôi nổi. Lãnh chúa Astor đang đeo bám sát gã Bảo Hộ Charon hết mức mà lão dám, và tôi cũng nhìn thấy gã Jackun Maxwell và Phu nhân Lambert. Những người khác trong hội đồng hoặc nói chuyện với nhau trong lặng lẽ hoặc chờ đợi trong sự im lặng đầy vẻ căng thẳng.

    Riêng gã Charon đang ngồi cứng đơ chỗ cái bục dưới chân ngai vàng, nơi ông ta luôn ngồi khi có sự kiện buộc chúng tôi phải sử dụng căn phòng này. Gã rồng này chẳng cần ngai để trông vương giả hay quyền lực.

    Một hàng lính canh xếp dọc các bức tường ở hai bên trái phải, ít nhất gấp bốn lần số lượng chúng tôi thường yêu cầu cho những sự kiện như vậy. Đây là một màn phô diễn ấn tượng, làm tôi nhớ lại những ngày còn nhỏ trong chính những hội trường này, khi bố ngồi trên cái ngai kia với mẹ đứng bên cạnh.

    Khi nghĩ về họ, tôi cảm thấy lạnh lùng và xa cách. Biết rằng thứ cảm xúc đặc biệt đó sẽ hữu ích cho những gì sắp diễn ra, tôi bám chặt vào nó.

    Gã Windsom dừng lại trước khi chúng tôi đi được một phần tư chiều dài phòng ngai vàng này, buộc tôi phải dừng lại sau lưng ông ta. Ông ấy mở miệng định giới thiệu chúng tôi nhưng lại lưỡng lự khi tiếng bàn chân lanh lảnh bước tiếp tục vang vọng khắp căn phòng có thiết kế không gian vòm như hang động.

    Mọi ánh mắt đổ dồn về Arthur khi anh ấy bỏ tôi lại sau, đi lướt qua Windsom như thể gã rồng này tầm thường ngang một bụi cây ngải đắng1 , và tiến thẳng tới chỗ gã Bảo Hộ, sải bước không hề bị đứt quãng do căng thẳng hay bực tức vì thiếu tự tin. Tôi chỉ có thể say mê đứng nhìn anh Arthur băng qua phòng ngai vàng như một con thú săn mồi ven sông đang núp trong vịnh.

    (Nguyên văn: “like a riverskin hunting in the bay.” Mình nghi tác giả đánh máy sai từ ‘riverine’ thành ‘riverskin’. Còn hình minh họa cây ngải đắng – sagebrush sẽ để cuối chương)

    Tên Edrith vội vã đuổi theo, bàn tay mạnh mẽ của hắn chụp lên vai anh Arthur. “Không ai được lại gần Ngài Bảo Hộ mà không…”

    Anh Arthur quay lại, đôi mắt vàng lóe lên như lưỡi dao.

    Tên rồng này chùn bước, và anh Arthur đi tiếp, không hề ngừng sải bước.

    Như tôi đã dự đoán trước, toàn bộ gian phòng này đông cứng lại như bị mê hoặc.

    Anh Arthur nói: “Người Bảo Hộ Charon,” Anh ta vừa nói vừa dừng bước, đứng ngay trước ngai, âm thanh từ giọng anh như phá bỏ bùa chú, và toàn bộ tập hợp người của hội đồng dường như cùng lúc hít đều một hơi. “Người Bảo Hộ à. Tôi không nghĩ sẽ hỏi tên Vajrakor ý tưởng về cái danh hiệu này là của ai. Nhưng rồi tôi và tên đấy không hợp nhau lắm. Tôi hy vọng cuộc gặp này sẽ diễn ra tốt đẹp hơn.”

    Gã Charon đứng dậy, từ vị trí của ông ta trên bục tới chỗ anh Arthur nhìn cao hơn hẳn, nhưng ông ta không nán lại ở đấy, thay vào đó chọn bước xuống và nhìn thẳng mắt đối mắt với anh Arthur.

    Năng lượng nổ lách tách như có lực vật lý tác động giữa hai người khi họ nhìn lẫn nhau. Có một cuộc xung đột bất động và thầm lặng giữa họ, hay đúng hơn là cả hai đều đang dùng khí tức như một thứ vũ khí. Nhìn theo một cách nào đó, họ giống như một tấm gương phản chiếu nhau.

    Gã Charon có cùng chiều cao với anh Arthur nhưng dường như lại cao sừng sững với mọi người xung quanh. Thân hình ông ta không mạnh mẽ, hợp với thể hình gầy và thanh tao của anh Arthur, nhưng sức mạnh thuần túy của ông ấy lại hiện rõ trong mọi cử động. Hắn có mái tóc sáng màu của bé Sylvie, mà tôi cho rằng đó là đặc điểm của tộc Indrath – tôi tự hỏi liệu điều đó có liên quan gì đến sự biến đổi của anh Arthur không? – nhưng đôi mắt hắn là những vũng màu tím mận sâu thẳm.

    Tuy nhiên, về khuôn mặt, cả hai chẳng có gì giống nhau cả. Dù anh Arthur khi quay về đã trông có tuổi hơn, gương mặt sắc sảo và trưởng thành hơn hồi trước chiến tranh, nhưng anh ấy vẫn giống như một cậu bé bên cạnh gã Charon, người có những nét hoa râm cùng các vết sẹo từ hàng ngàn trận chiến, vết rỗ cùng các dấu bỏng cũ và các nét trên mặt cứng lại thành tính cách mạnh mẽ không lay chuyển được.

    Đó là khuôn mặt gợi lên cả sự sợ hãi và tôn trọng chỉ bằng một cái nhìn.

    Điều gương mặt này không thường làm là mỉm cười, ấy vậy mà đôi má đầy sẹo của gã Bảo Hộ này hiện giờ lại co giật, và khóe môi ông ta nhếch lên với vẻ thích thú. “Phải, Vajrakor đã mô tả khá kỹ lưỡng về cuộc gặp đó, cũng như sự ước chừng của hắn về kĩ năng và tính khí của ngươi.”

    Gã Windsom xem câu đấy như một kiểu gợi ý nào đấy và lại tiến về phía trước, đứng vị trí bên trái họ. Các lính rồng kè sát hông gã Charon. Nhằm muốn duy trì vị trí của mình trung lập, tôi đứng đối diện với nhóm Windsom, với anh trai ở bên cạnh tôi.

    Gã Charon nói: “Arthur Leywin, chào mừng đến với thành phố Etistin,” giọng trầm của ông ta vang đùng đùng như sấm. “Thật tốt là cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, ngay cả trong hoàn cảnh không lý tưởng lắm. Vụ huyên náo ngoài thành phố—ngươi đã định làm gì thế?”

    Anh Arthur quan sát đám đông các cố vấn và lính canh. “Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện ở một nơi ít công khai hơn?” Anh Arthur lặng lẽ đề nghị.

    Gã Bảo Hộ thực hiện một cử chỉ đột ngột và dứt khoát bằng tay. Hai hàng lính canh quay gót và bắt đầu hành quân ra khỏi phòng ngai vàng, tạo ra giữa họ một lối đi để các cố vấn và các nhóm quý tộc khác có thể rời đi, mặc dù cái nhóm đi cuối này cũng làm như vậy một cách do dự, thiếu vẻ mạnh mẽ chính xác theo quân ngũ của binh lính.

    Curtis cử động, liếc nhìn các cố vấn đang rút lui, và tôi biết anh ấy đang ước mình có thể đi cùng bọn họ. Tôi và anh ấy đã phải chịu sự tấn công không ngớt từ “hướng dẫn” của đám cố vấn cho bọn tôi kể từ lúc ả Lyra Dreide chính thức chấm dứt việc chiếm đóng lục địa Dicathen và anh Arthur giao chúng tôi phụ trách thành phố Etistin. Không phải mọi lời khuyên chúng tôi nhận được đều là thứ tôi nên gọi là “lời khuyên tốt”, và chuyện này chỉ trở nên tồi tệ hơn kể từ khi lũ rồng xuất hiện. Đặc biệt, anh Curtis đã vật lộn để cân bằng mong muốn của bản thân với các mong muốn của người dân, của bọn rồng và của hội đồng đã được chọn ra của chúng tôi.

    Sự thật là chúng tôi cần lũ rồng này. Chúng tôi cần sức mạnh và khả năng lãnh đạo của họ cũng như sự tự tin sẽ đem đến cho người dân của chúng tôi trong tương lai. Quá nhiều chuyện đã xảy ra – cái chết của các vị vua và hoàng hậu, thất bại của các tướng Lance, đại bại trong chiến tranh và bị chiếm đóng tiếp sau đó, rồi sự hủy diệt của vùng Elenoir—khiến người dân chỉ đơn giản mong rằng chúng tôi có thể xây dựng lại những gì chúng ta đã đánh mất.

    Những con rồng này đã cung cấp một nền tảng mới để chúng tôi xây dựng, và nếu không có họ, tôi sợ rằng mặt đất sẽ luôn chực chờ trượt khỏi chân chúng tôi.

    Chưa hết…tôi đã được nuôi lớn quanh những mưu đồ triều đình và chính trị suốt cuộc đời mình. Tôi có thể thấy được sự thao túng dư luận như cái cách nó đang diễn ra; bọn rồng này từ đó đến giờ đã âm thầm hạ thấp cái nhìn của mọi người về anh Arthur. Tôi hiểu đó là tâm lý “có mới nới cũ” nhưng thật bất công về mặt cảm xúc và bất công khủng khiếp về mặt lý lẽ đối với một người đã cống hiến rất nhiều để cứu chúng ta.

    Rốt cuộc, anh ta là người đã mặc cả để lũ rồng này bảo vệ chúng ta. Tôi cũng cảm thấy cần phải tin tưởng rằng anh ấy biết mình đang làm gì.

    Người cuối cùng trong đám đông rời đi, và hai gã lính canh cùng nhau đóng cặp cửa lớn của phòng ngai vàng lại.

    Gã Bảo Hộ Charon hỏi: “Tốt hơn chưa?” giang tay ra hai bên hông khi làm cử chỉ ra hiệu với không gian rộng lớn, trống rỗng xung quanh. “Còn giờ, ngươi đang làm gì ở đây? Chuyện gì đã xảy ra thế?”

    Anh Arthur kể lại câu chuyện mà Tiểu thư Sylvie đã kể cho tôi nghe, mặc dù bỏ đi cái đoạn chính cô bé đã chứng kiến ​​​​cuộc tấn công đấy qua một viễn cảnh. Thực tế, dường như anh Arthur đã che đậy chuyện dấu hiệu cuộc tấn công đến với anh ấy kĩ ra sao.

    Anh Arthur kết luận: “Mặc dù tôi đã loại bỏ một tên nhưng vẫn còn những kẻ khác. Tôi cũng không thể hứa rằng việc này sẽ làm chúng không tấn công nữa.”

    Gã Charon khoanh tay và nghiêng đầu hất một lọn tóc ra khỏi mặt. Ánh nhìn mãnh liệt mà ông ta soi tới là thứ mà tôi đã từng thấy nhiều lần trước đây. “Ta đảm bảo với ngươi, ta không cần được bảo vệ trước đám binh lính của tên Agrona. Việc ngươi đánh bại tụi Wraith trước đó có lẽ đã khiến ngươi mù quáng với ý niệm rằng chúng có thể đánh bại chủng loài của ta. Chắc chắn chúng không thể đánh bại được các chiến binh. Ta hứa với ngươi, ngài Kezess không cử nông dân hay tụi trẻ con non nớt đang được huấn luyện đi bảo vệ cho lục địa này.”

    Anh Arthur đi đi lại lại vài bước, rồi buộc mình phải đứng yên. Ánh mắt anh và tôi chạm nhau trong một khắc ngắn ngủi nhất có thể. “Ngay cả trong một trận chiến mà ông đánh bại được chúng cũng có thể dẫn đến cái chết của hàng chục, thậm chí hàng trăm cư dân trong thành phố. Tất cả những gì tôi đề nghị là ông giúp tôi lùng sục khắp thành phố và quanh vùng nông thôn. Ta cần chắc chắn rằng chúng đã bỏ đi.”

    Gã Charon nhún vai, một động tác lạ lẫm so với mọi thứ khác trong biểu cảm và cử chỉ điệu bộ của ông ta, vốn hiếm khi trở nên thoải mái hơn kiểu quân phiệt cứng nhắc thường thấy. “Ta không muốn ngươi dọa sợ người dân Etistin bằng cách lật tung cả thành phố này lên chỉ để đi bắt ma.” Ông ta nhìn gã Windsom. “Hãy thử xem chúng ta có thể làm được gì, nhẹ nhàng thôi. Có lẽ nên gọi vài con rồng từ đội tuần tra tới, mấy khuôn mặt mà đám dân ở đây không nhận ra ấy. Và họ nên thành thạo trong việc ẩn mình giữa lũ thấp kém này.”

    “Tất nhiên,” Gã Windsom nói kèm một cái cúi đầu nông.

    Anh Arthur tiếp tục nói: “Tuy nhiên, sự hiện diện từ lực lượng mạnh nhất của tên Agrona tại Dicathen chỉ củng cố thêm một lý do khác khiến tôi có mặt ở đây,” tông giọng mang theo độ nặng của những lời lẽ mà anh đã mong là sẽ không bị xem nhẹ. “Tôi đã dành một khoảng thời gian ở lục địa Alacrya, chiến đấu bên cạnh cô Seris Vritra, thủ lĩnh của phe nổi dậy chống lại gã Agrona.”

    “Đó là một cách diễn đạt khá rộng lượng đấy,” gã Charon nói rổn rảng, trong lời lẽ có tiếng cười cố nén lại.

    Anh Arthur không để ý sự gián đoạn này. “Tôi đã đề nghị cô Seris và bất kỳ người nào phe cô ta muốn gia nhập khu tị nạn của cô ấy ở Dicathen, nằm an toàn ở Hoang Mạc Elenoir cùng với đội quân Alacrya đã chịu khuất phục. Cô Seris đã thỉnh cầu tôi giang tay mở rộng tình bạn với ông và đồng loại của ông. Cô ấy hy vọng rằng, để đổi lấy sự bảo vệ mà ông vốn đang dành cho lục địa này, cô ta có thể cung cấp cho ông các thông tin hữu ích về gã Agrona và khả năng phòng thủ của lục địa Alacrya cùng những điều khác.”

    Lông mày gã Charon, vốn trụi một nửa và bị rách nát vì vết sẹo trên mặt, dần dần nhích lên trán trong lúc anh Arthur đang nói. Trong khoảnh khắc, anh ta dường như không nói nên lời. “Chuyện đó chắc chắn là một đề nghị dũng cảm, chứ không phải là một đề nghị có lý trí. Chuyện ngươi dám mạnh dạn tuyên bố đã lén tuồn vào lục địa này nhiều chiến binh phe địch với một số lượng không rõ ràng, rồi đoàn tụ một tướng địch cùng hàng nghìn binh lính của ả ta trong quá trình đó, và dường như ngươi không hiểu về hậu họa phức tạp sẽ diễn ra, nó gợi ý cho ta rằng có lẽ danh tiếng là một thiên tài về chiến lược của ngươi đã bị người dân ở đây phóng đại rồi.”

    Tôi nín thở khi anh Arthur hơi nghiêng đầu sang một bên, nhưng trước khi anh kịp phản ứng tôi đã bước nhanh tới trước. Từ khóe mắt, tôi thấy anh mình với tay tới nắm lấy cánh tay tôi, nhưng tôi né được cú chụp ấy và đến đứng cạnh anh Arthur, ngay đối diện với ánh nhìn nặng nề từ đôi mắt đen của gã Charon.

    Tôi bắt đầu nói: “Ngài Bảo Hộ Charon,” lời lẽ được phát âm chỉnh chu và lịch sự, “cảm ơn vì đã mời tôi và anh trai tham gia cuộc họp này. Cả hai chúng tôi đều đánh giá rất cao quan hệ làm việc lành mạnh mà ngài đã duy trì với cơ quan quản lý mới của thành phố Etistin và tôi hy vọng ngài sẽ cho phép tôi phát biểu thay mặt anh Arthur. Do đã biết anh ấy từ khi chúng tôi còn nhỏ và được hưởng lợi trực tiếp từ hành động của anh ta nhiều lần kể từ hồi đó, tôi có thể kể với ngài không chút do dự hay nghi ngờ rằng thực tế những thành tích của anh ấy thường xuyên vượt xa những tin đồn kéo theo sau đó.”

    Tôi hít một hơi, vội vã tung ra mọi lời lẽ trước khi bị gián đoạn. Gã Windsom đang nhìn tôi với vẻ hơi khó chịu vốn được che đậy, nhưng gã Charon vẫn chăm chú lắng nghe.

    “Mặc dù anh ấy chưa bao giờ có động thái tạo nên những lời đồn thổi đó, nhưng anh Arthur đã được nhiều người xem như thủ lĩnh trên thực tế của lục địa Dicathen, đoàn kết chủng người, chủng elf và chủng người lùn bằng sự tôn trọng của họ dành cho anh ấy. Sự hiện diện từ đồng loại ngài ở đây là một điều may mắn, thưa Người Bảo Hộ, một điều mà chúng tôi sẽ không bao giờ có thể đền đáp được, nhưng không phải ai ghi nhớ nó cũng có khả năng tha thứ cho quá khứ và tin tưởng rằng loài rồng sẽ thực sự mang lại hòa bình.”

    Tôi nhìn qua lại giữa hai người, trong lòng thầm giục họ lắng nghe tôi. “Các ngài cần nhau, lục địa Dicathen cần cả hai, để điều này có thể thành công. Ngài Charon, với tư cách là quản quan được đề xuất của lục địa này, tôi tin rằng anh Arthur có đủ thẩm quyền để cung cấp nơi tị nạn—”

    “Quản quan không phải là chức danh mà bọn ta thừa nhận,” Charon nói trôi chảy, giọng trầm trầm của ông ta nuốt chửng giọng tôi. “Một danh hiệu do kẻ xâm lược đặt ra và được truyền lại bởi một kẻ phản bội. Không có tính hợp pháp trong đó.” Hắn dừng lại suy nghĩ. “Nhưng tất nhiên là những chuyện còn lại ngươi đúng. Việc bọn ta hiện diện ở lục địa Dicathen là do thỏa thuận giữa tên Arthur và ngài Chúa tể Indrath, và ta không có ý định làm trái mục đích ngài chúa tể. Nhưng ta cũng sẽ không bỏ qua những phán đoán tốt nhất của mình.”

    Trước khi ông ta kịp nói tiếp, một tiếng gõ cửa nặng nề đã thu hút sự chú ý của mọi người về hướng đó. Cánh cửa hé mở một phần, nhưng thay vì là lính gác, Tiểu thư Sylvie Indrath bước vào, mái tóc và làn da sáng của cô bé gần như phát sáng tương phản với màu tối của sừng và quần áo. Tôi cảm thấy hơi sợ hãi bối rối, nhưng biết rằng anh Arthur có thể nói chuyện với cô bé bằng thần giao cách cảm. Tôi chỉ có thể đoán chừng rằng việc cô bé đến vào thời điểm này là do cố ý.

    Cô bé nói: “Chắt họ Charon à,” bước nhanh xuống hàng lối đi hướng về phía chúng tôi, đế giày gõ lạch cạch theo mỗi bước chân.

    Caera lẻn qua cánh cửa đằng sau cô bé, đi sát theo.

    Mũi Windsom nhăn lại vì khó chịu hay bực dọc gì đấy, tôi không chắc đó là cảm xúc nào. Gã ta trừng mắt nhìn anh Arthur.

    Nhưng gã Charon nở nụ cười ấm áp làm dịu đi nét mặt gay gắt và tách khỏi nhóm chúng tôi đang đứng, tiến đến gặp Tiểu thư Sylvie. “ Bà cố họ xa xôi cách ba thế hệ2 đấy à, nhưng cháu cho rằng chuyện đấy chả thành vấn đề nếu ở ngoài lục địa Epheotus đâu nhỉ. Bà cố đã rón rén đi khắp cung điện suốt từ nãy giờ à?”

    (Nguyên văn: “Second cousin, thrice removed, but I suppose that doesn’t matter outside of Epheotus.” Câu này đứng từ góc xưng hô của Charon với Sylvie, thì Sylvie là bà cố họ cách ba thế hệ với Charon. Vì đám rồng sống chả biết bao nhiêu ngàn năm nên mới xưng hô đến họ hàng xa xôi cỡ vậy trong cây gia phả. Nói nôm na, Charon là chắt chút chít tuốt luốt gì đấy thuộc bên anh em họ của Kezess. Ông nội Charon phải gọi Sylvie bằng cô. Câu sau của Charon có ẩn ý muốn nói Sylvie “thôi bỏ đi đừng câu nệ thứ bậc vai vế” Bởi vì trong sơ đồ phả hệ thì thứ bậc của Charon nó tuốt luốt dưới chân Sylvie, nhất là trong một xã hội có thứ bậc quyền lực như Epheotus. Ý Charon ở đây là muốn tìm cách ăn nói nhằm giảm đi sự ảnh hưởng về quyền lực và thứ bậc của Sylvie với hắn. Vì thực tế, nếu xét thứ bậc thì Kezess xong đến Sylvie, con bé nói là thằng Charon phải im. Có hình minh họa chi tiết phả hệ đám này đặt cuối bài)

    “Tất nhiên là thế rồi,” gã Windsom nạt ngang ngắt lời, ngày càng cáu kỉnh. “Ngài Charon, cô Sylvie phải được trở lại với ngài Lãnh chúa Indrath ngay lập tức, dựa theo chỉ dẫn rất rõ ràng từ ngài ấy.” Đôi mắt màu dải ngân hà của gã Windsom nhìn chằm chằm vào anh Arthur. “Arthur, đây không phải là lời đề nghị. Nếu ngươi còn coi trọng cái lục địa này, ngươi sẽ—”

    “Người Bảo Hộ Charon, ông hay gã Windsom đây là chỉ huy của những con rồng ở Dicathen thế?” Anh Arthur nhẹ nhàng hỏi, tông giọng giả vờ tò mò giống như đâm dao vào người rồi vặn xoắn một phát.

    “Windsom…” Gã Charon nói, tông giọng đầy vẻ đe dọa.

    Khi hai gã asura mạnh mẽ nhìn lẫn nhau lâu và đầy ẩn ý, ​​ánh nhìn của tôi rời khỏi cuộc đối đầu kịch tính của bọn họ.

    Cùng chia sẻ cái nhìn đầy ẩn ý đằng sau lưng bọn asura còn có anh Arthur với bé Sylvie. Một số kiểu giao tiếp thầm lặng nào đấy giữa họ đang trôi dạt trong không khí, vẽ thành một đường thẳng gần như thấy được trong giao tiếp mắt giữa hai người họ.

    Sau vài giây rất dài, gã Windsom chỉnh lại bộ đồng phục của mình và gật đầu.

    Gã Charon nấn ná ánh nhìn tối đen của mình trên người Windsom một hồi lâu ngay cả sau vụ này, rồi quay lại với bé Sylvie. “Còn giờ, cháu tin rằng chúng ta đã có một cuộc hội ngộ rồi. Thôi nào, ta hãy cùng đi đâu đó thoải mái hơn. Chúng ta có rất nhiều điều để nói đấy.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa cây ngải đắng - sagebrush có tên khoa học là Artemisia tridentata:
    2. 2. ⤴︎
      Hình minh họa chi tiết phả hệ Kezess, Sylvie, Charon:
    3. 3. Tóm tắt: Khi hai ứng cử viên cho chức vợ Art gặp nhau và Kathyln bất ngờ được ôm những hai lần.
    4. 4. Về mặt tuổi tác, ta đã biết Curtis hơn Arthur một xíu, và Kathyln nhỏ tuổi hơn Arthur một xíu. Theo wiki của TBATE thì với bản novel (theo mình nghĩ là đang dựa diễn biến truyện hiện tại) thì: Curtis-22, Arthur-19, và Kathyln-17. Tuy nhiên ta cũng không biết wiki trích dẫn chỗ nào ra độ tuổi này.
    5. 5. Chap này cũng nói lên một chuyện là gã Windsom thèm khát vai vế và quyền lực trong tộc Indrath đến thế nào thông qua cú chọc của Art, cách nạt nộ Charon đòi đem Sylvie về (để Windsom lấy điểm với Kezess), cách nhìn đeo bám có phần toan tính của Charon với Windosm ở cuối chương.
    6. 6. Hành vi của phụ nữ khi liên tục vuốt phẳng (chỉnh lại) bộ đầm/váy như Kathlyn trong truyện thể hiện vẻ nghiêm trang lịch sự khi gặp người lạ, còn khi đứng trước người mình thích, hành vi vô tình đấy còn thể hiện việc muốn tạo ấn tượng tốt với người khác giới mà cụ thể ở đây là Art.
    7. 7. Vị trí đặt ngai vàng gây thắc mắc rất lớn, chỗ này rất khác với chap 448, trong viễn cảnh Art nhìn thấy thì Charon ngồi trên ngai và mọi người quỳ dưới đất; mô tả đây là phòng lần cuối gặp Kathlyn và Curtis, nơi có một cái bàn dài, thì đấy phải là nơi lần cuối Kathlyn, Curtis và Lyra họp với nhau, và hiện nay cái bàn đã bị thay bằng cái ngai vàng trong phòng. Tuy nhiên, trong chap này thì Kathlyn nói rằng gã Charon luôn ngồi dưới bục chứ không lên ngai. Chỗ này gây rất thắc mắc là tại sao tên Charon không lên ngai vàng ngồi luôn thay vì ngồi bệt xuống đất. Theo mình có thể tạm lý giải rằng có khả năng thiết kế bục này là dạng ngai vàng đặt trên bục vốn ở trên cao hơn hông người, nên chả cần ngồi lên ngai vàng mà chỉ cần ngồi lên bục phía dưới đã đủ để cao hơn mọi người đứng bên dưới rồi nên mới không ngồi, ngoài lý giải này ra thì không biết liệu Charon có toan tính gì khác hay không mà không lên ngai vàng ngồi. Như vậy liệu ở hiện tại, đây có phải phòng cũ có bàn dài bị bỏ đi để cái ngai hay không? Và nếu đúng là phòng này vậy thì Charon để cái ngai làm gì mà không ngồi? Có lẽ tác giả sẽ giải thích sự khác biệt về viễn cảnh thực tế ở những chap sau.
    8. 8. Ver.1: Oct-27th-2023;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...