Dòng thời gian gợn sóng
Tên gốc: "Chapter 447: Ripple in Timeline"
Lăn người sang một bên, tôi thận trọng đứng dậy, đám đông nhỏ lùi lại chừa chỗ cho tôi. Khi chìa tay ra với Sylvie để đỡ cô bé đứng dậy, một cơn đau nhói xuyên thấu đầu khiến tôi vấp ngã và một cánh tay ôm lấy tôi.
Tôi nhìn xuống thấy nhỏ Ellie đang nghiêng người vào tôi, cố đỡ lấy phần nào trọng lượng cơ thể tôi.
Bé Sylvie dường như ít bị ảnh hưởng bởi viễn cảnh thị giác kia và chẳng gặp vấn đề gì khi đứng lên. Cô bé quan sát tôi với vẻ lo lắng. “Ba Arthur, con xin lỗi, con không thể ngăn cảnh tượng đó khỏi tâm trí ba được.”
“Ngăn khỏi cái gì cơ?” nhỏ Ellie hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Tôi chớp mắt và lắc đầu, cố đánh bật mớ bòng bong nhức nhối mới đây mà viễn cảnh kia đã để lại trong đầu mình. “Không có gì. Không phải ở đây. Chúng ta—” Tôi tự ngắt lời, nhận ra đám đông đã tụ tập lại và tôi không muốn nói bất cứ điều gì có thể trở thành vấn đề sau này.
Quầng hào quang của Seris đang tiếp cận đủ để thu hút phần lớn đám đông khỏi chú ý đến tôi. Đôi mắt đen nhánh của cô ấy chạm mắt tôi, và dường như cô ta đọc được tình huống hiện tại ngay lập tức. “Có nhiều việc phải làm. Hãy để các đồng đội của chúng ta có chút thời gian hồi sức. Hãy nhớ rằng, tướng Lance Arthur Leywin đã thay chúng ta đối mặt với ả Legacy. Mọi người nhớ đừng vô tình tạo ra những tin đồn linh tinh, được chứ?”
Những người ở đủ gần để xem tập phim vừa rồi của tôi—thật không may, là rất nhiều—đã lùi lại trước sự giận dữ được che đậy nhẹ nhàng của Seris.
Mái tóc suôn mượt đỏ như lửa là điều đầu tiên tôi thấy ở Lyra Dreide khi cô ả vội vã băng qua đám đông. “Vậy thì tiếp tục đi nào, tất cả các người. Còn rất nhiều việc phải làm và không có chỗ cho những bàn tay chây lười đâu!”
Người Alacrya giải tán và bắt đầu di chuyển rời đi thành đám hỗn độn, mặc dù không thiếu những cái nhìn ngoái lại đằng sau.
Nhỏ Lyra hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” nghiêng người về phía Seris vốn đang liếc nhìn tôi, môi cô ấy mím chặt với vẻ lo lắng thấy rõ.
Seris nói: “Chúng ta hãy nói chuyện này ở nơi nào đó riêng tư hơn nhé,” câu từ trầm lặng nhưng dứt khoát.
Tôi gật đầu đồng ý, và nhỏ Lyra dẫn nhóm bọn tôi đến một tòa nhà rỗng gần đó mà hóa ra chỉ hơn một căn phòng trống có chút xíu với vài chiếc ghế gỗ thô sơ lấp đầy không gian trong phòng. Khi tất cả chúng tôi chen nhau lộn xộn kín phòng thì chẳng ai ngồi cả. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía tôi, bao gồm cả hai Đại lãnh chúa Frost và Denoir, những người hẳn đã nói chuyện với Seris hoặc Lyra trước khi tôi gục xuống.
Cố hết sức để tránh bản thân bị kích động, tôi nói: “Tôi và các đồng đội mình cần phải rời đi. Ngay lập tức.”
Seris trả lời: “Chỉ vậy thôi à? Cậu thậm chí còn không kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra hả, Arthur? Việc trưng ra cái vẻ yếu kém giống lúc nãy không thể đến vào thời điểm tồi tệ hơn được nữa,” Ánh mắt cô ấy quay đi, tập trung nhìn vào khoảng không giữa phòng, và khi nói tiếp, đó là cô ta đang tự nói với chính mình. “Nhưng tìm sự chấp thuận từ bọn rồng là điều cần thiết. Nếu chúng tôi nói với mọi người rằng cậu đã rời đi để đảm bảo hòa bình, thì hầu hết bọn họ sẽ chấp nhận mà không thắc mắc…”
Cô ấy vội tập trung vào tôi trở lại: “Tuy nhiên, với tư cách là công sự của cậu trong chuyến mạo hiểm này, tôi muốn biết sự thật về những gì đã xảy ra.”
Tôi nghĩ lại về viễn cảnh mà mình được bé Sylvie chia sẻ.
Một cuộc tấn công của bọn Wraith vào tên tướng của thằng Kezess dẫn đến cái chết của anh em nhà Glayder và ai mà biết được còn bao nhiêu nhân vật công chúng quan trọng khác ở thành phố Etistin…
Các mối bận tâm của tôi có rất nhiều, nhưng giữa chúng thì điều chính yếu nhất bây giờ là xác minh rằng chuyện đó chưa thực sự xảy ra. Nếu chưa, tôi có thể tìm ra cách ngăn chặn nó. Nhưng việc chia sẻ thông tin có khả năng sẽ nguy hiểm. Nếu có điều gì đó mà Trưởng lão Rinia đã dạy tôi thì nó chính là chuyện cố thay đổi tương lai là cực kỳ mạo hiểm. Tôi phải tiến hành hết sức thận trọng.
Thêm nữa, tôi không chắc ai, nếu có kẻ đó, nên biết chuyện bé Sylvie thấy được những cảnh tượng về tương lai. Tôi không chắc mình có thể tin tưởng ngay cả Seris để kể chi tiết đó hay không.
“Bây giờ tôi không thể giải thích được,” tôi nói. “Chưa thể giải thích cho đến khi bản thân tôi có ý tưởng rõ ràng hơn về nó.”
Có một khoảng dừng khi ánh mắt của chúng tôi vẫn khóa chặt lẫn nhau.
“Vậy thì đừng bận tâm, tôi có thể thấy rằng cậu đã quyết làm việc này.” Cô ấy phá vỡ ánh nhìn đang ghim vào nhau của chúng tôi bằng một nụ cười thiếu hài hước. “Lạy sừng của thần Vritra, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn khi quanh tôi là những người sẵn sàng nhảy vào làm bất cứ điều gì tôi nói…”
Tôi cười gượng với cô ấy. “Cô đang làm việc rất chăm chỉ để tước đi cuộc sống như vậy của bản thân đấy.”
Lắc đầu, cô ấy xua tay gạt tôi đi như thể tôi là một con ruồi nhặng đặc biệt gây khó chịu vậy. “Tiếp đi, đi lo những gì cậu phải làm. Tôi muốn giúp cậu chuẩn bị nhiều hơn cho cuộc trò chuyện với lũ rồng về vụ đào tẩu của chúng ta, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ tự mình giải quyết được vấn đề này. Tất cả những gì tôi yêu cầu là cậu mang theo một người của tôi đi cùng. Như tai, mắt, và miệng của tôi vậy.”
“Không,” tôi nói, lời lẽ nhanh và mạnh mẽ hơn so với dự định thốt lên của mình. “Tôi…không nghĩ đó là ý kiến hay đâu.”
Vẻ mặt Seris đanh lại, chút hài hước nho nhỏ mà cô ta đã cố giữ trên mặt trôi đi mất. “Không à? Arthur, mối quan hệ đối tác này hoạt động theo hai chiều qua lại đấy. Cậu đã yêu cầu tôi không hỏi lý do cậu rời đi vào thời điểm quan trọng này và cũng không có thảo luận trước. Tôi yêu cầu cậu thực hiện sự nhượng bộ này để đáp lại.”
Tôi lướt lưỡi dọc theo mặt trong hàm răng và suy xét. Không có chỗ dành cho một người Alacrya đào ngũ ở giữa lũ rồng và bọn Wraith, nhưng nó sẽ làm rạn nứt mối quan hệ giữa tôi và Seris nếu tôi ép buộc vấn đề này. “Vậy thì, tôi đành nhượng bộ chuyện này,” tôi nói sau một hồi im lặng.
Lão Đại lãnh chúa Frost bước tới, hơi cúi đầu chào hai chúng tôi. “Thưa Cô Seris, tôi muốn đề xuất cháu gái tôi, Enola, cho nhiệm vụ này. Con bé có năng lực được đánh giá cao và quen thuộc với ngài Quản quan Arthur từ thời họ còn ở học viện.”
“Cảm ơn ngài Uriel, nhưng tôi cần ai đó dày dạn hơn chút cho nhiệm vụ này.”
Cô ấy gật đầu cảm kích với lão, và lão ta kìm bất cứ điều gì muốn nói lại, lùi về vị trí cũ dựa vào tường.
Cô ấy tiếp tục, lời nói hướng về phía lão Corbett. “Caera sẽ là một ứng cử viên nặng ký hơn cho vai trò mà tôi đang nghĩ đến, quan trọng không kém là vì con bé đã làm việc bên cạnh Arthur từ lâu và có kinh nghiệm trực tiếp với lũ rồng. Tôi tin tưởng con bé trong việc này và chắc chắn rằng con bé sẽ sẵn lòng. Ông có thể đi gọi con bé được không?”
Tôi kìm suy nghĩ riêng của mình lại, không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa vì tôi đã nhượng bộ trước yêu cầu của Seris rồi.
Trong khi chúng tôi đợi lão Corbett quay lại, Seris đã dành vài phút để cung cấp cho tôi nét cơ bản về những kế hoạch của cô ấy ở Hoang mạc Elenoir để tôi có thể chuyển chúng cho lũ rồng nếu tôi thấy cần. Khi Caera đến, tôi chào tạm biệt Seris và dẫn các đồng đội ra khỏi làng tiến vào vùng Beast Glades.
“Có một thị trấn gần rìa tây của vùng Beast Glades, không xa lắm về phía nam. Nó là cổng dịch chuyển gần nhất đưa chúng ta đến thành phố Etistin,” tôi giải thích trong khi cả bọn hành quân.
Caera nói: “Đừng nghĩ rằng tôi không vui khi đi cùng nhé,” lén lút liếc quanh trong khi bọn tôi di chuyển vào các hàng cây rậm rạp, “nhưng chính xác thì chúng ta chạy đi vội vã như vậy để làm gì?”
Nhảy qua một cái cây bị đổ, tôi quay lại và đưa tay cho nhỏ Ellie để giúp con bé băng qua, rồi đến Caera theo sau. Khi nắm lấy tay Caera, tôi nói: “Tôi đã phát hiện ra một số…bằng chứng…khiến tôi tin rằng bọn Wraith sẽ tấn công thành phố Etistin trong tương lai gần.”
Chul đập nắm tay to như cục gạch vào lòng bàn tay còn lại của mình, hơi nóng tỏa ra từ hai bờ vai cậu ấy tạo thành những làn sóng ánh sáng màu cam trông thấy được. “Một cơ hội để trả thù.”
Caera thở hổn hển nói: “Đội Wraith à…” lông mày cô ấy đan nhíu lại thành vẻ nhăn mặt. “Nhưng làm sao anh biết? Anh có cổ vật nào của người Djinn trong túi có thể cho anh thấy tương lai sao?” Cô ấy gắng nở một nụ cười vui vẻ, nhưng nó lại thành vẻ nhăn nhó.
“Không, tôi…chưa thể giải thích được. Tôi xin lỗi. Có lẽ để khi chúng ta tới Etistin và có thời gian ngó nghiêng tình hình ở đó,” tôi nói, tay gãi gãi sau gáy.
Nhỏ Ellie tái mặt trong khi tôi nói, và tôi chắc chắn rằng con bé đang nhớ lại hậu quả từ trận chiến gần nhất của tôi chống lại những tên sát thủ bí mật chuyên giết asura của tên Agrona.
‘Vậy là chúng ta sẽ, kiểu như, không nói hết toàn bộ những cảnh tượng tương lai hả?’ Regis hỏi khi chạy lon ton theo bên cạnh tôi. ‘Chị Sylvie đang tích lũy một kho tàng gồm kha khá các cốt truyện phụ bí ẩn, phải không?’
Cô bé cần thời gian để thăm dò mức hiểu biết và độ thấu hiểu sâu sắc của bản thân về viễn cảnh ấy, tôi nghĩ trong đầu đáp lời. Cho đến khi chúng ta hiểu rõ hơn tại sao và chuyện gì đã xảy ra thì không nên để ai khác biết hết. Phát lời to ra thành tiếng, tôi nói: “Ở đây đủ tốt rồi,” dừng lại ở một bãi đất trống nhỏ và nhìn cô bé kết khế ước với mình.
Bé Sylvie, tuy đầu óc hỗn loạn các ý tưởng lẫn suy nghĩ đang trào dâng và mâu thuẫn, buộc bản thân phải tập trung. Sự biến thân diễn ra gần như ngay lập tức khi cô bé to lên hóa thành dạng một con rồng vảy đen.
Caera thở hổn hển, miệng há hốc trong im lặng khi ngước lên đầy kinh ngạc.
“Chẳng ấn tượng đến thế đâu. Dẫu sao thì đôi cánh cũng được đề cao quá đà,” Regis nói khi biến vào trong người tôi và trôi đến lõi. Tôi nhảy lên chỗ gáy bé Sylvie, Chul giúp Caera và nhỏ Ellie cưỡi lên ngồi chỗ giữa đôi cánh của bé Sylvie.
Caera do dự giơ tay ra và lướt các ngón dọc theo mặt trên một bên cánh, một cơn rùng mình lan khắp người cô ấy.
Từ dưới đất, nhóc Boo gầm gừ trong họng, đôi mắt nhỏ ngước lên nhìn Ellie với vẻ thắc mắc.
Tôi ấn tay mình lên chiếc cổ dài của bé Sylvie nhằm trấn an khi cô bé nhìn chằm chằm xuống nhóc Boo bằng một con mắt to như một vũng vàng lỏng. Tôi hỏi: “Không quá nhiều người chứ?”
Cô bé nói: “Miễn không phải vác cả Chul nữa là con sẽ ổn thôi,” giọng khi ở dạng rồng nghe trầm và vang ầm ầm.
Chul bay lên không trung đợi sẵn. Bé Sylvie chộp lấy nhóc Boo bằng bộ móng trước to lớn, thu mình lại và lao lên, đôi cánh đập vào không khí với vẻ nhẹ nhàng đầy thanh tao. Chul di chuyển qua vị trí cạnh hông cô bé và chúng tôi cất cánh hướng về phía Tây Nam. Chúng tôi bay ngay phía trên ngọn cây, chẳng lo lắng về cuộc tấn công đến từ bất kỳ con quái mana nào; quầng hào quang kết hợp từ Sylvie, Chul và tôi sẽ ngăn chặn mọi con quái mana tấn công trừ những con mạnh mẽ và hung hãn nhất, và chúng tôi vẫn còn cách xa các vực thẳm của vùng Beast Glades, nơi những sinh vật như vậy sinh sống.
Trên lưng rồng, cuộc hành trình chỉ mất vài giờ đồng hồ, tiết kiệm được cả ngày hoặc hơn thay vì vất vả vượt qua khu rừng rậm bên dưới. Bé Sylvie đã biến lại thành hình người ngay lúc ở ngoài thị trấn và chúng tôi hoàn thành nốt chuyến hành trình bằng cách đi bộ. Chúng tôi không cần đến Hội Thám Hiểm hay bất kỳ chỗ bán rong nào, vậy nên cả bọn không dừng lại ở bất kỳ đâu trong thị trấn mà thay vào đó đi thẳng đến cổng dịch chuyển tức thời.
Trước khi đến gần nhân viên phục vụ cổng, người sẽ lập trình cổng chuyển đến thành phố Etistin cho chúng tôi, tôi dừng các đồng đội của mình lại và nhìn họ một cách nghiêm túc. Tôi đã ngẫm nghĩ về cách tiếp tục toàn bộ cuộc hành trình này và sẽ đưa ra một số quyết định mà tôi biết không phải ai cũng chấp thuận.
Tôi nói: “Ellie, em sẽ không đến Etistin với bọn anh đâu,” xé bỏ lớp bọc dễ chịu bề ngoài của cuộc trò chuyện mà tôi biết rằng bên trong nó sẽ khó khăn.
“Em hiểu,” con bé nói, làm tôi bất ngờ. Con bé bối rối trước vẻ ngạc nhiên của tôi. “Ôi, đừng nhìn em như thế. Bất chấp sự… bộc phát của bản thân, em biết mình không thể đến Etistin với anh nếu mọi chuyện sẽ diễn ra giống như anh dự tính. Nhưng em nghiêm túc về việc trở nên mạnh mẽ hơn. Em muốn tạo ra sự khác biệt trong”—tay con bé khua khoắng ngẫu nhiên—“mọi chuyện như này, theo cách tốt nhất mà mình có thể làm được. Nếu làm thế tức là tránh xa đi để an toàn một chút thì đó là điều em sẽ làm.”
Con bé giơ nắm tay ra, và tôi cụng nắm đấm của mình vào với một nụ cười biết ơn.
Regis, từ nãy đã quay lại tiếp tục đi bộ cùng cả bọn dưới dạng hữu thể, rướn thân lên và thò một bàn chân to đùng đặt lên tay chúng tôi, lưỡi thè ra một bên miệng. Nhỏ Ellie cười lớn và tôi đảo mắt lên trời.
“Gì chứ, bộ đây không phải đang
đập tay nhóm1
hay sao?” cậu ấy đùa.
(Nguyên văn: “What, isn’t this a team huddle?” Hình minh họa hành động ‘huddle’ ở cuối chương)
Chul đã theo dõi chúng tôi trò chuyện từ trước đó với vẻ mặt lo ngại sâu sắc, thở phì ra: “Em Eleanor không thể tự mình rời đi được.” Cậu ta nghiến răng, rõ là đang cân nhắc kỹ lưỡng mấy lời sắp nói. “Mặc dù tớ muốn được kiểm tra bản thân trước bọn Wraith kia, nhưng tớ cũng mong thực hiện bổn phận của mình với cậu, Arthur à, và tạo ra sự khác biệt,” cậu ấy nói, giọng điệu truyền tải vẻ buồn bã không hẳn bị kìm nén. “Nếu cậu muốn, tớ sẽ hộ tống cô bé trở lại nhà người lùn, ở Vildorial, và trông chừng cô bé khi cậu vắng mặt.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, biết ơn vì Chul đã đề nghị trước khi tôi kịp hỏi. Vì chẳng còn cổng dịch chuyển đường dài nào ở thành phố Vildorial—hay ở bất kỳ nơi nào khác thuộc vùng Darv—cách an toàn nhất để nhỏ Ellie quay trở về là bay. “Cảm ơn, Chul. Tôi hiểu tại sao cậu rời khỏi Hearth và điều này có ý nghĩa gì với cậu. Tôi hy vọng rằng không có trận chiến nào ở Etistin và cậu sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cuộc vui nào.”
Cậu ta làu bàu và nghiêm túc gật đầu với tôi. “Đúng vậy, nhưng nếu cậu gặp được thằng Wraith nào, hãy đá đít chúng thật kĩ lưỡng giùm tôi nhé.”
“Vả lại, sẽ có anh Bairon và chị Mica ở Vildorial. Thậm chí có khi là cả chị Lance Varay nữa! Tập luyện cùng họ thật tuyệt vời,” con em tôi vui vẻ nói, nỗi sợ hãi và thất vọng hầu như không lộ rõ ra mặt. Nhóc Boo gầm gừ và nhỏ Ellie cười toe toét. “Boo nói cậu ấy cũng sẵn lòng tán gẫu với anh một chút nếu anh cần.”
Cười khúc khích, tôi quay sang bé Sylvie, Regis và Caera. “Vậy thì ta đi thôi.”
Người pháp sư nhanh chóng hiệu chỉnh cổng dịch chuyển và hướng dẫn chúng tôi bước qua. Điều cuối tôi thấy khi liếc ngang vai là nhỏ Ellie đang đứng cạnh Chul và nhóc Boo. Con bé vẫy tay chào. Tôi giơ tay lên và bị cánh cổng kéo đi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới du hành qua cánh cổng của các pháp sư cổ đại ở lục địa Dicathen. Tôi đã quen với công nghệ trong thiết bị dịch chuyển di động của người Alacrya, thứ giúp dịch chuyển tức thời nhanh và mượt mà hơn nhiều. Các cổng ở Dicathen—các di tích bị bỏ lại sau cuộc diệt chủng người djinn— lôi người dùng xuyên không gian, khiến cơ thể họ méo mó khi tăng tốc và được biết là có khả năng làm mọi người chóng mặt trong lần đầu sử dụng chúng.
Đến nửa đường tôi mới nhận ra đáng lẽ mình nên cảnh báo Caera trước.
Khi chúng tôi lần lượt hiện ra trước cổng tiếp nhận dịch chuyển đến, Caera cúi xuống ôm bụng, cố gắng không bị nôn. Một người lính, có vẻ đã thấy điều này xảy ra nhiều hơn một lần rồi, vội nhảy lùi lại, anh ta mím miệng ngưng gấp bất kỳ thông điệp chào mừng nào nhớ sẵn trong đầu mà bản thân định nói.
Caera hít vào một hơi thật sâu và giơ một tay lên như để xua đi cơn buồn nôn. “ôi ổn,” cô ấy nói với giọng khàn khàn. “Nhưng lạy danh thần Vritra… cái gì vậy?” Cuối cùng, cô ấy đứng dậy và trừng mắt nhìn tôi. “Vô cùng dã man đấy nhé.”
Khoảnh khắc thích thú trong tôi tan biến khi nhớ lại lý do tại sao cả bọn lại ở đây, điều này trùng với lúc người lính bất ngờ để ý khi anh ta nhận ra tôi là ai.
“Ngài Quản quan Leywin!” Anh ấy bước vòng qua chỗ Caera đang đứng và nắm lấy bàn tay tôi bằng cả hai tay. “Thật tuyệt vời khi được gặp ngài, ôi thực sự, một vinh dự thực sự. Ngài đã cứu cha tôi trong trận Slore, thưa ngài, và tôi luôn hy vọng có cơ hội được đích thân cảm ơn ngài.”
“Tôi nên là người cảm ơn sự phục vụ của bố anh,” tôi nói với một nụ cười điêu luyện, để anh ta bắt tay tôi.
Đột nhiên nhớ ra cương vị của mình, người lính canh quay lại với tư thế chuyên nghiệp hơn. “Xin lỗi, thưa ngài Quản quan. Tôi có chút phấn khích. Tôi chắc rằng ngài đến đây để gặp Người Bảo Hộ Charon.”
Nhìn một người lính canh khác đang thò đầu vào qua cánh cửa tòa nhà nhỏ chứa cánh cổng dịch chuyển hiện giờ, anh này định ra lệnh, nhưng tôi xen vào: “Thực ra, tôi cần giữ im lặng về chuyện tôi đến.”
Người lính canh do dự, liếc nhìn từ tôi đến cung điện đằng xa, có thể thấy nó qua một trong các ô cửa sổ dạng khe hẹp tại đây.
“Tôi hiểu là anh đã nhận lệnh,” tôi tiếp tục, cố tỏ ra vừa tự tin vừa an ủi. “Tôi không muốn gây xúc phạm đến gã Charon bằng cách không gặp hắn ngay, nhưng nhiều sinh mạng đang gặp nguy hiểm. Tôi thực sự cần anh giả vờ xem như tôi chưa từng bước ra khỏi cánh cổng dịch chuyển này.”
Người lính canh do dự khi quan sát kĩ các đồng đội tôi, cau mày nhìn cặp sừng của bé Sylvie và Caera. “Nhưng gia tộc Glayder đã rất kiên quyết…” Ngưng lời, anh ta lắc đầu và nhanh chóng chào kiểu nhà binh. “Tôi hứa, thưa ngài Quản quan.”
(Nguyên văn: “snapped into a solute” Nghi rằng tác giả đánh máy sai từ ‘salute’ thành ‘solute’)
Chào đáp lại cử chỉ đó, tôi đi nhanh khỏi phòng dịch chuyển và bước ra sân bên ngoài. Thêm hai lính gác nữa đứng ở ngoài, bao gồm cả người vừa ló đầu ngó qua cửa. Tôi chào họ với vẻ hờ hững rồi dẫn các đồng đội đi khuất tầm mắt, lánh vào một ngõ hẹp nằm giữa hai ngôi nhà cao tầng ngoài mặt phố.
Tôi nói: “À, một câu hỏi đã có lời đáp.”
“Thành phố Etistin vẫn chưa bị tấn công,” Caera kết lời nốt. “Nhưng bọn Wraith có lẽ vẫn còn ở đây. Từ những gì cô Seris kể được cho tôi nghe, bọn chúng rất thành thạo trong việc ẩn đi dấu hiệu mana của bản thân và thu xếp nơi giao chiến cho phù hợp với mình.”
Một bóng người băng qua trước con hẻm nơi bọn tôi đang túm tụm lại, nhưng đó chỉ là một quý ông lớn tuổi ra ngoài đi dạo với con thú mana của mình, một sinh vật giống thằn lằn có lông vũ bị cột bằng sợi dây da đang chạy lướt nhanh phía trước ông ấy.
Cất lời với bé Sylvie và Caera, tôi nói: “Tôi muốn hai người đến cung điện. Tìm Kathyln và giải thích những gì chúng ta đã thấy. Hỏi cậu ấy về bọn rồng. Tuy nhiên, dù mấy cô có làm gì đi nữa, đừng để cậu ấy dẫn cả hai đến chỗ thằng Charon.” Tôi hướng ánh mắt lên cặp sừng của Caera. “Hoặc đừng để chúng bắt cô nhé.”
Cô ấy khoanh tay lại và nhìn tôi với vẻ nghiêm khắc. “Có phải lỗi tại tôi đâu.”
Vươn rộng các giác quan của mình ra ngoài, tôi cảm nhận được những dấu hiệu mana mạnh mẽ ở bên trong và xung quanh thành phố. Uy áp do lũ rồng tỏa ra lồ lộ ngay từ nơi bọn tôi đang đứng, nhưng tôi không cảm thấy có sự hiện diện nào khác đủ mạnh để có thể là một tên asura hay tụi Wraith.
Tôi dò tìm dấu hiệu mana của đám rồng và cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.
“Tên Windsom cũng ở đây,” tôi xác nhận. “Cả hai tên đó đều không được biết con đang ở trong thành phố cho đến khi chúng ta sẵn sàng đối phó với chúng, Sylv à. Chúng có thể sẽ cố lôi con đi, trở về với ông ngoại con.”
Caera hỏi: “Còn anh định sẽ làm gì?” mắt liếc theo bóng mờ của một đứa trẻ khi tụi nhỏ chạy lướt qua đầu ngõ.
“Tôi và Regis sẽ lục trong thành phố để tìm bất kỳ dấu hiệu nào của bọn Wraith.”
Bé Sylvie nắm lấy tay tôi và siết nhẹ trước khi buông ra. “Hãy liên hệ với con nếu ba gặp rắc rối. Phải, con biết ba đã từng đối mặt với tụi Wraith trước đây, nhưng đừng tự mãn.”
“Hãy cẩn thận với cung điện,” tôi trả lời. “Nơi đó chắn chắn là một vũng lầy chính trị đấy.”
Bé Sylvie và Caera đi ra khỏi con hẻm, băng qua thành phố tiến về phía cung điện, trong khi tôi nhảy lên mái tòa nhà kia và kích hoạt phép Realmheart, Regis một lần nữa lại núp vào trong lõi. Tôi quan sát họ đi dần dần qua các con đường trong thành phố Etistin cho đến khi mất dạng khỏi tầm mắt, rồi thì tôi tập trung vào nhiệm vụ hiện tại.
Mana trong không khí tỏa sáng khắp nơi, kèm các thuộc tính cụ thể được liên kết chặt chẽ với nơi thứ mana đấy tồn tại, chẳng hạn như mana thổ hệ bám vào mặt đất và tường đá trong khi mana khí hệ quay cuồng và nhảy múa theo gió. Những vi hạt mana này gần như luôn chuyển động, bị hút về phía một pháp sư đang thiền định hoặc bị đẩy ra khỏi nguồn phát từ một đòn phép nào đấy, hoặc đơn giản chỉ là xoay cuộn ngoằn ngoèo trong thế giới này theo vài đặc tính bẩm sinh chẳng nghĩ ngợi gì của chính loại mana đấy.
Aether trong bầu không khí nơi đây ít đậm đặc hơn nhiều. Chỉ thấy được một tấm màn mỏng gồm các vi hạt màu tím đang lấp đầy khoảng trống giữa các hạt mana.
Đó chính xác là sự tương tác giữa hai lực aether-mana mà tôi đang quan tâm.
Bọn Wraith không thể tác động đến aether và vì vậy chúng không thể điều khiển nó để che giấu sự hiện diện của mình. Tôi không dám chắc chúng làm điều đó với mana hiệu quả ra sao, và bởi vậy tôi không thể chỉ trông cậy vào mỗi phép Realmheart trong quá trình tìm kiếm. Mặc dù ấn Godrune này thậm chí làm tôi thấy được cả cụm mana tập trung lại từ người một pháp sư đang tàng hình hay dùng thuật ảo ảnh, tôi vẫn đưa ra giả thuyết rằng một kẻ dùng phép thuật với khả năng kiểm soát mana tinh tế hợp lý có thể loại bỏ cả cụm mana đang tập trung lại trong người để khiến họ thực sự không bị phát hiện, đặc biệt nếu họ biết cân bằng lượng mana đầu vào và đầu ra của cơ thể bằng một kỹ thuật tương tự như kỹ thuật luân chuyển mana.
Vì đã mất đi khả năng bay suốt một khoảng thời gian dài hơn khá nhiều so với lúc tôi sở hữu nó, thế nên tôi phải nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, cần phải ở càng cao càng tốt để có được tầm quan sát rộng tối đa. Sự tương tác giữa aether và mana rất tinh tế và dễ bị bỏ hụt mất.
Và ta có cả một thành phố để mà tìm, tôi nghĩ, tâm trạng cảm thấy thật chua chát. Tuy nhiên, cách tiếp cận chủ động dường như vẫn tốt hơn chờ đợi điều gì đó sẽ xảy ra ở cung điện.
Bằng việc dùng aether tăng cường các giác quan và phép Realmheart giúp nhìn được các vi hạt mana, tôi tiếp tục điều hướng từ vùng lân cận này sang vùng lân cận khác, tìm kiếm bất kỳ lượng mana cô đặc nào mà không có nguồn phát rõ ràng, một chút dấu hiệu mana bị nén lại hay những thay đổi của aether trong không khí hơn mức có thể nhằm chỉ ra một nguồn mana mạnh mẽ và cô đọng nhưng bị che giấu.
Trong lúc đó, tôi cảm nhận được bé Sylvie và Ellie đã đến cung điện nhưng vẫn đang chờ được diện kiến Kathyln.
(Người dịch: Tác giả đánh máy nhầm Caera thành Ellie rồi)
Khi đang tìm kiếm, tôi cố nhớ lại xem thành phố này đã trông như thế nào hồi trước chiến tranh, nhưng không thể. Những bức tường cao ngăn cách thành phố từ chỗ con dốc đổ xuống vịnh đã không còn ở đó nữa, tôi biết thế, và các quận riêng biệt của thành phố đã được định hình lại cùng tường bao quanh mỗi quận, với một số khu dân cư đã biến mất hoàn toàn. Etistin vẫn mang bầu không khí quân sự, một thành phố được tạo dáng cụ thể thành một đầu mối chính trị vững chắc của toàn quốc, nhưng người dân dường như vẫn di chuyển như thể họ chẳng để ý.
Một ý tưởng chợt đến với tôi. Hãy để ý những khu vực mà mọi người cư xử kỳ lạ, tôi gửi suy nghĩ cho Regis, cậu ta đóng vai làm cặp mắt thứ hai cho tôi. Những khu vực mọi người đang né tránh mà dường như họ không nhận ra điều đấy. Những chỗ thu hút các ánh nhìn tối tăm, nơi người đi đường tăng tốc để vượt qua nhanh chóng.
‘Ừa, không thành vấn đề đâu,’ cậu ta trả lời, giọng điệu len lỏi vẻ mỉa mai châm biếm. ‘Nó đâu giống ta đang mò kim đáy bể hay gì gì như thế đâu nhỉ. Một cây kim vô hình sẵn sàng xiên chết hết mọi người.’
Trong khi tìm kiếm tiếp, tôi nhảy xuống đường, thó cái áo choàng
màu lam ngọc2
đã bạc màu trên dây phơi và thả một đồng xu vào túi chiếc quần phơi bên cạnh. Tôi phủ chiếc mũ trùm đầu kín hơn, rũ xuống che khuất mái tóc vàng lúa mì và đôi mắt màu hoàng kim của mình.
(Người dịch: Hình màu ngọc lam – turquoise được đặt ở cuối chương)
Nó cũng che đi ánh sáng rực rỡ từ các ấn godrune khi tôi kích hoạt đòn God Step cùng với chiêu Realmheart.
Hòa mình vào dòng xe cộ, tôi thả mở các giác quan của mình, trải nghiệm cảnh vật và âm thanh, nhưng cũng có giác quan thứ sáu là độ giật của mana, thứ lần lượt bị che phủ lên bởi hình ảnh và âm ngân từ những đường chạy aether vốn đang kết nối từ điểm dịch chuyển này tới điểm dịch chuyển khác ở quanh tôi.
Tôi đi theo dòng lưu thông của thành phố, di chuyển xuôi dốc theo dòng người tự nhiên ở đây. Tôi chắc chắn rằng chính nơi đây, ở chỗ hợp lưu của mana, aether và độ nhạy cảm của con người, tôi sẽ tìm thấy con mồi của mình.
Thời gian trôi qua trở thành lờ mờ vô nghĩa, tôi mất đi cảm giác theo dấu nó khi tập trung hoàn toàn vào những chuyện khác. Đôi chân tôi di chuyển tự động, đầu tôi hơi quay nhẹ để lắng nghe tiếng thút thít từ một đứa trẻ hoặc nhìn một người phụ nữ vội vã bước hẳn qua ngưỡng cửa tối mà tôi chẳng cần gắng chú tâm gì cả.
“Ở đó,” Regis nghĩ, một lúc sau tập trung hướng về một mảng tường thành phía xa.
Theo hướng chuỗi suy nghĩ của cậu ấy, tôi quan sát hai người lính canh đứng cứng người, liếc nhìn lẫn nhau. Lượng aether chuyển ào vào mắt, tầm nhìn được tăng cường để tôi có thể tập trung vào điểm quan sát đằng xa. Các lính canh mặt tái nhợt, đổ mồ hôi, trong mắt họ hiện rõ câu hỏi: sao đột nhiên mình lại sợ hãi thế? Cùng lúc, họ quay lưng lại và bắt đầu tiếp tục diễu binh dọc theo tuyến đường tuần tra của mình, nhưng đi quá nhanh trông không tự nhiên nổi.
Tôi di chuyển vào chỗ tối của một tòa nhà; nhận ra mặt trời đang lặn và bóng tối trở nên đậm hơn. Cùng chiếc mũ trùm đầu kéo phủ xuống và lưng khom, tôi lê bước về phía bức tường, hạn chế tầm nhìn lẫn thính giác của mình để thay vào đó tập trung vào mana và aether.
Nó đây rồi, thứ mà tôi tìm kiếm từ nãy giờ: một sự biến dạng tinh vi trong đường chạy aether, một nét co giật của mana trong không khí.
Rồi thì, nó biến mất.
Cau mày, tôi mở rộng các giác quan của mình ra thêm lần nữa, tìm kiếm hiện tượng tương tự ở gần đó. Khi không thể cảm nhận được nó nữa, tôi mạo hiểm nhảy lên nóc tường, lập tức cúi xuống sau mép đá thấp nhô ra và dùng mắt tìm kiếm.
Cậu bạn đồng hành tinh mắt của tôi lại phát hiện ra nó trước tiên. ‘Khu họp chợ.’
Ngó xuống những mái nhà phố, tôi lướt kĩ khu quảng trường họp chợ nhỏ nằm sát chỗ chân bức tường tách các quận ra. Đằng dưới bức tường kia, cái bóng ngày càng sậm màu hơn, và—ở đó!
Không có nguồn mana mạnh mẽ nào phát ra từ khu chợ, và dấu hiệu mana duy nhất là một nhóm nhỏ pháp sư đang đi lang thang, không ai trong số họ lõi cao hơn mức cam. Nhưng ở tâm của những cái bóng kia, lượng mana trong không khí bị biến dạng rất nhẹ, tinh vi đến mức đáng lẽ tôi có thể bỏ qua nếu đường chạy aether không bị méo đi cực kỳ ít, điều gợi ý cho thấy có một nguồn mana mạnh mẽ đang ép sát vào lượng aether bao quanh nó.
Mọi người đến gần trong những cái bóng kia đều đột ngột quay đi, vòng tay ôm lấy thân hoặc run rẩy như thể đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trước khi vội vã đi sang khu vực khác trong chợ.
Tôi bắt đầu di chuyển tới hướng đó, mắt canh chừng đúng cái điểm đấy.
Sự méo dạng của đường chạy tan đi, mana và aether giãn ra khi chúng dịu trở lại cấu trúc thông thường.
Nhưng không mất nhiều thời gian để tôi tìm lại sự méo dạng kia thêm lần nữa, lúc này đã ở phía bên kia bức tường, trong các chỗ tối của một tòa tháp.
“Nó đang hướng ra khỏi thành phố,” Regis chỉ ra.
Nó biết là chúng ta đã nhìn thấy nó.
Cởi áo choàng ra, tôi thúc Regis, và cậu ấy xuất hiện từ trong cái bóng của tôi đổ dài dưới đất, bàn chân cậu ta đặt trên gờ mép tường. Đường chạy aether mở ra trước mắt, và tôi xuất hiện trong chỗ tối của tòa tháp, những tia sét tím chạy dọc cánh tay và lan xuống chân tôi.
Tôi cảm nhận được uy áp tỏa ra chừng nửa giây từ cái dáng người vô hình kia, rồi thì nó biến mất.
Regis nói: ‘Trên bức tường ở ngoài thành phố!’ hào hứng hướng dẫn tôi khi cậu ta lao dọc theo tường để có tầm nhìn rõ hơn.
Cảm nhận được các đường chạy, tôi lại kích hoạt chiêu god step, lần này nó ở trong bóng tối của một trạm gác nằm trên bức tường cao ở ngoài rìa phía nam thành phố.
‘Đi mất rồi,’ Regis thở mạnh gắt gỏng. ‘Ở đâu đó trên bức tường này.’
Lần này tôi phải lục tìm nhưng tôi đang bắt đầu thấy được khuôn mẫu di chuyển rồi.
Phía nam bức tường, nơi nhiều tòa nhà thấp được dựng lên để thay thế những tòa nhà bị phá hủy trước và trong chiến tranh. Tôi tìm kiếm mấy cái bóng của bọn chúng và nhận thấy sự xáo trộn ngay khi nó biến mất một lần nữa, rồi xuất hiện trở lại sau một tòa nhà cách đó vài trăm feet.
Đường chạy aether đưa tôi đến đó, và tôi lại xuất hiện chỉ ngay khi sự biến dạng kia biến mất.
Từ xa, qua các giác quan của cậu ấy, tôi cảm thấy Regis nhảy khỏi bức tường cao, đạp xuống đất và đang chạy phía sau tôi.
Tôi đã tìm thấy và dùng chiêu God Step đuổi theo sự méo dạng lần nữa, nhưng tôi phải tìm kiếm con mồi của mình, trong khi nó chỉ cần chạy tiếp thôi, và lại một lần nữa nó tiếp tục đi trước tôi.
Nhưng sau vài lần di chuyển nhanh hơn, chúng tôi đã tiến đến cuối khu ổ chuột được xây dựng bên ngoài các dãy tường của thành phố. Có một vài cái cây mọc trên những vùng đồng cỏ đầy đá gần vịnh, chúng đã bị đốn hạ trong chiến tranh, mang lại tầm nhìn quang đãng trong hơn một dặm, và chỉ còn mấy cái bóng râm của những cây dại, các bụi cây mọc thấp hoặc mớ cây non mọc rải rác.
Nhưng hiện giờ mặt trời đã gần lặn và những cái bóng này càng lúc càng đổ dài ra.
Có sự xáo trộn xuất hiện trong bóng một tảng đá lớn, đột nhiên rẽ về hướng đông. Tôi quét mắt qua khu vực phía sau tảng đá, nơi có một hàng bụi dâu dại tạo thành một cụm bóng râm duy nhất.
Vạch ra bản đồ cho đường chạy xuyên qua lượng aether ở kia, đầu tiên tôi dùng đòn God Step tới chỗ tảng đá, rồi đến bụi cây, không dừng lại chờ giữa hai quãng ấy nữa.
(Nguyên văn: “not waiting in between.” Giải thích cách bắt đám wraith của Art như sau: Thay vì ban đầu cứ thấy nó ở đâu, nhảy đến đó thì nó chạy mất. Còn ở chỗ này, địa hình là một chỗ có bóng râm sau tảng đá, phía sau là bụi dâu có một bóng râm nữa, thế nên Art dùng god step liên tiếp hai lần. Thằng wraith nhảy hai lần từ tảng đá sang bụi dâu là vừa khớp chỗ Art dùng God Step lần hai luôn)
Lẽ ra tôi đã cười toe toét khi sự xáo trộn này dâng trào ngay cạnh tôi, giống như bộ móng cào xuyên qua những cái bóng này, ngoại trừ việc chẳng có thời gian để cười.
Một mảnh băng đen tối màu đâm vụt ra giữa không khí, nhắm vào họng. Tôi đỡ đòn, nhưng khi tôi vươn tới chụp cánh tay ẩn đi đang cầm con dao kia, thì chẳng nắm được gì ngoài không khí. Một lưỡi dao khác đâm từ góc bên cạnh, nhắm vào hông tôi, rồi lại một lưỡi khác ở trước mặt, hướng từ dưới xương sườn về phía tim tôi.
Tôi chặn cả hai đòn đánh, truyền aether vào cú va chạm thứ ba tạo thành một vụ nổ aether thiêu rụi bụi cây. Tôi di chuyển theo sau vụ nổ, một thanh kiếm aether xuất hiện trong nắm tay, quét vào tâm của khối bóng hỗn độn kia trong khi aether phát nổ xuyên qua khắp cánh tay tôi theo một trình tự thật chính xác.
Tôi cảm thấy lưỡi kiếm bị chạm khựng lại khi nó tìm thấy xương thịt của mục tiêu.
Những cái bóng đổ xuống như chiếc áo choàng đang bị kéo khỏi hai bờ vai mục tiêu của tôi khi chúng lăn trên mặt đất và đứng dậy. Một cánh tay bị cắt đứt hoàn toàn, phần rời ra đầy máu me này nằm trên mặt đất giữa hai chúng tôi. Gã đàn ông gầy gò, da tái đang ấn bàn tay còn lại vào khúc tay bị đứt phun trào máu, nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đỏ rực xuyên thấu qua mái tóc đen bù xù. Hắn nói: “Tên mạo hiểm giả kia…” giọng hắn như rỉ ra từ người và dội vào màng nhĩ tôi.
Tôi hỏi: “Những tên còn lại ở đâu?” duy trì khoảng cách giữa cả hai nhưng tôi sẵn sàng phản công nếu hắn co giật cử động quá nhiều.
Hắn lắc đầu, nhưng chẳng có cảm xúc nào lướt qua mặt ngoài cơn đau nhức nhối thấy rõ. “Ở lần trước, không có cảnh báo. Ngài Chúa tể Tối cao đã không nói cho họ biết ngươi là ai. Một cuộc chiến tay đôi mặt đối mặt, một trận chiến thực sự. Một món quà hiếm có dành cho họ, mặc dù họ đã không sống sót. Sẽ không xảy ra nữa đâu, mạo hiểm giả à. Nhưng không phải ở đây để dành cho ngươi. Những con dao trong bóng tối, nhưng không dành cho ngươi.”
Tôi nói: “Ngươi đang đứng nhầm lục địa rồi,” hơi chuyển trọng tâm nghiêng người tới trước. “Điều đó nghĩa là ngay cả khi ngươi không ở đây vì ta thì ta vẫn ở đây vì ngươi. Giờ thì những tên khác ở đâu? Có bao nhiêu người? Ta biết ngươi không ở đây một mình.”
Regis tiếp cận từ đằng sau, đi vòng quanh để ép góc tên Wraith này từ phía bên kia.
Gã đàn ông nhợt nhạt này lại lắc đầu và lạ lùng thay, dường như giãn người ra. “Đã quá trễ rồi. Không thể chạy, không thể nói, không thể thắng.”
Tôi hơi nghiêng đầu. “Ta không chạy, nhưng ta hứa với ngươi, ta có thể thắng. Nhưng ta sắp nói xong rồi. Nếu ngươi không thể—”
“Không phải ngươi, mạo hiểm giả à. Ngài ấy đang xem.” Hắn chỉ vào con mắt đỏ của mình. “Mắt ta hướng về ngài. Ngài ấy biết. Vì thế đã quá muộn rồi.”
“Ngài ư? Ý ngươi là tên Agrona à? Hắn—” Tôi vô tình lùi lại một bước khi mana dâng lên xung quanh và bên trong người tên Wraith này.
Hắn ta thở hổn hển và khuỵu một gối xuống, rồi ngước nhìn tôi với nụ cười toe toét trên gương mặt, dòng máu đen chảy nhỏ giọt ra từ các ngóc ngách trên mặt.
Regis, lùi lại!
Tôi kích hoạt chiêu God Step ngay khi mana trào ra.
Từ vị trí cách chỗ đấy vài trăm feet, với dòng điện aether vẫn đang phóng tí tách thành hình cung trên người, tôi chứng kiến một vụ nổ dạng nova tạo thành từ mana đen và những cái gai blood iron (huyết sắt) bùng ra trên da thịt tên Wraith, phun ra ngoài tạo thành một vòm cầu chết chóc xé toạc mặt đất khắp từ mọi hướng với diện tích cả trăm feet. Một cơn mưa tạo từ cả mớ gai kim loại màu đen tiếp tục rơi xuống trong nhiều giây dài theo sau vụ nổ.
Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào rừng gai này trong lúc Regis đều đặn bước đến cạnh tôi. “Cái lũ Alacrya và dòng máu đáng nguyền rủa của bọn chúng.” Khi tôi không trả lời, cậu ấy nói thêm: “Cậu nghĩ thế là xong à? Cuộc tấn công đã bị chệch hướng ư?”
“Không,” tôi nói, đã biết sự thật.
Chúng tôi đã không chặn được cuộc tấn công. Chúng tôi chỉ đơn giản là thay đổi các sự kiện sang một nhánh tương lai mà hiện giờ chúng tôi chưa biết được.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Hình minh họa một trong hai hành động ‘team huddle’: -
2.
⤴︎
Hình minh họa màu ngọc lam - turquoise: - 3. Tóm tắt: Art truy tìm đội Wraith đang lẩn trốn ở Estitin.
- 4. Ver.1: Sept-23rd-2023; ver.2: Oct-18th; ver.3: Oct-19th;
- 5. Dạo gần đây, tiến độ dịch các chap sẽ chậm hơn trước rất nhiều (khó duy trì một tuần một chap), phần vì mình bận hơn, phần vì tác giả đã tăng độ dài của chương (trước đây cỡ 8-9 trang A4 thì giờ đã lên tới 13-14 trang). Nên các bạn hãy kiên nhẫn chờ chương dịch mới nhé!