Chương 448

Mở lồng

Tên gốc: "Chapter 446: A Cage Opened"


  • Những cửa hàng và nhà trọ nhắm tới các mạo hiểm giả lướt ngang qua hai bên đường khi tôi đi lang thang vô định dọc theo đường lớn. Kí ức tôi bị kéo hồi tưởng lại lần đầu đột kích vào thế giới văn hóa của người Alacrya khi nhìn dưới góc độ vi mô, mỗi khía cạnh từ thế giới này đều làm tôi siêu tập trung, nhớ lại nỗ lực thiếu suy nghĩ của một tên côn đồ định trấn lột tôi, lần đụng mặt với “Haedrig” và cuối cùng tôi—không may—bắt cặp với anh em nhà Granbehl.

    Thật tiếc là tất cả những thứ này đều được xây dựng dưới thời Agrona, chẳng vì lý do gì khác ngoài việc tìm kiếm quyền lực cho chính hắn, tôi nghĩ, trong đầu nhẩm so sánh văn hóa của các mạo hiểm giả với những thám hiểm gia ở lục địa Dicathen. Nơi này có thể thực sự tuyệt vời. Tuy nhiên, ngay cả khi tôi nghĩ như vậy, tôi nhận ra rằng ý tưởng đằng sau trò mạo hiểm vào Khu Tàn Tích là quá xa rời khỏi dự tính ban đầu của người djinn là đem lại bất kỳ sự thấu hiểu sâu sắc đích thực nào về các hoạt động bên trong Khu Tàn Tích.

    Suy cho cùng, không ai nghiên cứu một cuốn sách bằng cách xé các trang giấy ra cả.

    Nhận ra nỗi phiền muộn đến từ các suy nghĩ mất tập trung của mình, tôi chủ ý chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo trong danh sách lên kế hoạch của mình.

    Seris đã sẵn sàng nói chuyện với tôi. Tuy nhiên, điều quan trọng là phải gặp các đồng đội của tôi trước đã, và mặc dù tôi chưa vô tình bắt gặp được Caera, tôi biết cũng đến lúc tìm hiểu xem Seris đã lên kế hoạch gì cho người của cô ta.

    Sau khi ngó lại quán trọ Dread Craven, nơi được gia cố thành căn cứ hoạt động cho chính Seris, tôi nhận được chỉ dẫn từ một người lính canh về đường đến một tòa tháp cụ thể mà Seris thường lui đến khi cần suy nghĩ mà không muốn tách mình khỏi mọi người đang cần cô ta chăm sóc.

    Tôi đã rất ngạc nhiên lúc tìm thấy tòa tháp được gã lính canh đề cập tới, nơi mà tôi đã hóng sẽ là một biểu tượng cho địa vị thượng huyết tộc giàu có nào đó hay có lẽ là một tháp canh trông thật đáng sợ. Thay vào đó, tôi tìm thấy một tháp dạng xilô1 trông giản dị nằm ẩn mình ở góc xa nhất của vùng này, nó nằm giữa những tòa nhà vốn trông giống mấy căn nhà ở chen lẫn các khu vực công nghiệp hóa mà ta hay thấy trên tầng một của Khu Tàn Tích.

    (Người dịch: Tháp dạng xilô – Silo là một loại tòa nhà dạng tháp thường thấy ở các đồng ruộng các nước phương tây, dùng để chứa rơm hay thức ăn cho gia súc, ngũ cốc thu hoạch gì đấy, có hình minh họa cuối bài)

    Có một cầu thang đơn giản bằng kim loại bao vòng quanh bên ngoài cái cấu trúc tháp cao bảy mươi feet này dùng để dẫn lên nóc theo chiều xoắn ốc, và tôi cảm nhận được dấu hiệu mana của Seris ở phía trên, đứng yên bất động.

    Tiếng kim loại kêu cọt kẹt khi tôi bước lên, và khi tôi leo đến tận mái tháp bằng phẳng, Seris đang quan sát tôi. Cô ấy mặc áo choàng bồng bềnh sẫm màu, và biểu cảm lạnh lùng. Lúc đầu, cô ta không nói gì, chỉ vẫy tôi lại chỗ cô ta đang đứng nhìn ra Khu Tàn Tích.

    Hiểu cách ra hiệu này, tôi không nói gì, chỉ ngắm nhìn khung cảnh như cô ấy.

    Từ trên này nhìn xuống trông Khu Tàn Tích khác hẳn. Bầu trời giả không thể duy trì hết ảo ảnh của nó khi ta nhìn thấy được toàn bộ khu vực này trải rộng ra xung quanh mình, nó trông giống bên trong một mái vòm được sơn hơn là bầu trời, các góc cạnh của mái vòm không hoàn toàn song song với mặt đất và các tòa nhà bên dưới.

    Ngoại trừ một vài công viên, gần như toàn bộ khu vực này được xây thành một khối tổng thể, đem lại cho nó một bầu không khí ngột ngạt, chật chội gây ám ảnh ngột ngạt khi nhìn từ trên cao. Ngay cả khu nhà phức hợp của đám thượng huyết tộc cũng trông nhỏ bé và bị co rút lại khi nhìn từ góc độ này, kích thước và sự hùng vĩ chỉ là ảo ảnh được xây nên đầy tỉ mỉ.

    Suy nghĩ của tôi hẳn đã hiện rõ trên mặt, bởi vì ánh mắt của Seris từ từ quét khắp thành phố trong khi cô ấy nói: “Giống như khu vực nuôi thú mana được rào lại, được thiết kế tỉ mỉ để che giấu sự thật rằng cư dân trong nó, trên thực tế, đang bị dồn nhốt trong lồng.”

    Tôi biết cô ấy đang nói về nhiều thứ hơn là mỗi cái Khu Tàn Tích này; chính toàn bộ lối sống của người Alacrya đã dồn nhốt họ. Một ảo tưởng về sự lựa chọn xếp chồng lên nhau, đồng thời vừa nhốt họ một cách triệt để vừa khiến họ cảm thấy tự do.

    Tôi hỏi: “Vậy nếu cô mở cửa lồng ra thì trông như sẽ thế nào?” đứng dựa vào thanh lan can quấn quanh mái silo.

    “Đó chính là điều tôi định tìm hiểu,” cô ta trả lời. Hơi đảo người, cô ấy nở một nụ cười nửa miệng đầy chán nản và nhẹ hạ người ngồi xuống sàn kim loại mát lạnh, tay bám vào lan can để làm điểm tựa khi đang ngồi. “Tôi đã hy vọng sức lực mình quay lại đủ, nhưng…”

    Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy. “Thông điệp của tên Agrona.”

    “Phải.” Cô ấy nhìn chằm chằm vào cả khu vực này trong vài giây trước khi tiếp tục. “Lời đề nghị của hắn—và tối hậu thư—sẽ gây áp lực lên những người ủng hộ mục đích của tôi—đặc biệt là những người chưa bị nhét vào đây. Nhưng vết nứt hình thành thì sẽ gây ra vết thương. Lục địa Alacrya đã chứng kiến ​​các vị thần đổ máu và van xin. Điều này sẽ mưng thành mủ trong tâm trí và nỗi lòng của họ, và sau này, khi phải lựa chọn giữa chết vì Chúa tể Tối cao hoặc sống cho chính họ, nhiều người sẽ chọn cho chính họ hơn bất cứ điều gì khác.”

    Chúng tôi quan sát một người đàn ông mặc bộ đồng phục đen pha đỏ thẫm của nhân viên thư ký trong Khu Tàn Tích rời khỏi một trong những tòa nhà gần đó bằng cửa sau. Ông ta nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng lại rồi dựa vào tường, người sụp dần xuống đất, nhìn từ xa trông nhỏ xíu, ông ta phải chịu áp lực tột độ giờ đang khóc nức nở.

    “Hóa ra, con ả Legacy kia hóa thành chính xác những gì mà tên Agrona đã nói,” Seris nhẹ nhàng nói khi nhìn người đàn ông đằng xa, vẻ mặt cô ta tò mò nhưng chẳng hề quan tâm. “Tôi đã nghĩ, có lẽ tên Agrona chưa gửi con nhỏ ấy đến Khu Tàn Tích này vì hắn không muốn cô ả thất bại một cách công khai như vậy thêm lần nữa, nhưng giờ tôi nghĩ mình đã hiểu lý do thực sự của hắn.”

    Khi Seris không trả lời tiếp ngay lập tức, tôi huých nhẹ cô ấy và nói, “Vậy cô nghĩ mục định thực sự của hắn là gì?”

    “Tôi e rằng sự phân chia các vùng ở lục địa Alacrya đã rơi vào tay hắn,” cô ta nói với vẻ nghiêm trọng. “Tôi nghi rằng hắn muốn cánh cổng dịch chuyển giữa thế giới của chúng ta và lục địa Epheotus được mở ra. Chúng ta đã giúp hắn bằng cách làm cho hắn trông có vẻ dễ bị tổn thương, để đảm bảo rằng bọn rồng kia cuối cùng cũng phát huy tác dụng của chúng.”

    Tôi nói: “Nhưng đó là điều cô muốn, phải không?” nhớ lại bài phát biểu của cô ấy với đám thượng huyết tộc về mục đích vĩ đại của họ. “Hai tên Agrona và Kezess mỗi kẻ đều đang cố gắng vượt qua kẻ kia. Trong khi đó, ta phải tìm cách đảm bảo người dân của chúng ta—cả người Dicathen lẫn người Alacrya—sống sót trong cuộc chiến sắp tới.”

    Trong khi tôi đang nói thì cô ta ngồi cậy móng tay, nhưng cô ta chợt sững người lại khi nhận ra mình đang làm gì, rồi từ từ hạ tay xuống. “Điều quan trọng là cả hai tên đều tiếp tục nghĩ rằng mình chiếm thế thượng phong, phải. Tôi biết về tên Agrona cũng như về bất kỳ chuyện gì khác, nhưng cậu hiểu gã Kezess Indrath hơn tôi nhiều. Cậu có nghĩ rằng có thể thuyết phục hắn hạn chế phạm vi cuộc chiến chống lại tên Agrona không?”

    (Người dịch: Chắc chúng ta không cần nhắc lại đến lần thứ ba về thói quen cậy móng tay của Seris nữa nhỉ?)

    “Hắn ta muốn một thứ mà hiện giờ chỉ có tôi mới có thể cho hắn: sự hiểu biết sâu sắc hơn về aether.” Tôi ngừng nói, nhìn người đàn ông đang khóc ở đằng xa kia đứng lên, quẹt hết nước mắt, rồi quay trở lại cánh cửa mà nãy ông ta xuất hiện từ đấy. “Miễn là hắn có thể giữ cho tôi thân thiện với hắn bằng cách hy sinh hay nỗ lực về phần hắn chỉ ở mức tối thiểu, thì hắn vẫn sẽ làm thế. Nhưng tôi tin chắc rằng, ngay khi phương trình này lệch vế, thì hắn sẽ nhanh chóng phản bội bất kỳ lời hứa nào từng đặt ra. Phải, chỉ có thể trông cậy vào việc hắn sẽ làm những gì đưa hắn đến gần hơn với điều hắn muốn thôi.”

    “Vậy thì hai tên Agrona và Kezess giống nhau ở điểm đó. Bất chấp mọi sự khôn ngoan nào mà lũ asura này đã nhận được trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của chúng, sự ích kỷ và tự tin vốn có của chúng là điểm yếu mà chúng ta phải khai thác. Ví dụ, bây giờ tôi tin chắc rằng tên Agrona đang cố tình khiến cậu và con Cecilia chống lại nhau. Nhìn thì có vẻ ngu ngốc khi hắn đang mạo hiểm tài sản lớn nhất của mình vào các cuộc giao tranh với cậu, vốn là đối thủ mạnh nhất của hắn ngoài lũ asura ra, nhưng về bản chất cốt lõi thì tên Agrona là một nhà khoa học và hắn ta hoạt động theo thời gian biểu hàng thế kỷ chứ không phải vài ngày. Một vài tháng nội chiến hay hàng chục ngàn sinh linh mất mạng đối với một sinh vật như vậy có là gì? Nếu điều đấy giúp hắn có thể học được điều gì đó mới về mana—hoặc aether.”

    “Cô ta có nói điều gì đó về việc hắn ta muốn lõi của tôi,” tôi nhớ lại. “Tôi đoán là cuối cùng thì mình cũng thu hút được sự chú ý của hắn.”

    Seris gõ gõ ngón tay lên thanh lan can bằng kim loại. “Gã Kezess muốn rút hết kiến ​​thức ra khỏi đầu cậu, trong khi tên Agrona muốn mổ xẻ cậu ra và xem cách cậu hoạt động ra sao. Không phải là một vị trí đáng để ghen tị đâu. Nhưng tôi tin rằng cậu đủ mạnh mẽ hoặc sẽ trở nên đủ mạnh mẽ để đương đầu với áp lực đó. Và nó sẽ cho chúng ta một cơ hội. Nếu tên Agrona tiếp tục gửi con ả Di Sản truy đuổi cậu, điều đó nghĩa là sẽ có một cơ hội khác để đánh bại cô ả.”

    Tâm trí tôi một lần nữa bị buộc quay lại nghĩ về trận chiến với Cecilia. Bất chấp những sự thấu hiểu sâu sắc nhỏ bé mà tôi đã đạt được, tôi biết cần phải có những bước đi lớn hơn. Không, không phải bước đi, mà là bước nhảy. Bây giờ tôi cần phải tìm ra cục keystone thứ ba càng sớm càng tốt và nhận được sự thấu hiểu sâu sắc trong các ấn godrune ở cả hai cục keystone thứ ba và thứ tư. Chuyện này không thể chờ lâu hơn được nữa, và chẳng có gì khác cần được ưu tiên hơn.

    Chỉ là…

    Còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều người đang trông cậy rằng tôi sẽ bảo vệ họ. Giống như mọi người hiện đang bị mắc kẹt trong khu vực này.

    Mặc dù lực lượng Alacrya trung thành đặt dưới sự chỉ huy của tên Dragoth cho đến nay vẫn thất bại trong việc xâm nhập vào các cổng dịch chuyển được che chắn ngăn cách tầng này với tầng một, thì tôi cũng không thể chắc chắn rằng Cecilia không có khả năng xâm nhập. Tất cả những gì tôi biết là nếu có kẻ nào đó có thể xâm nhập được thì đó chính là cô ta. Như Seris đã nói, điều đó nghĩa là, tên Agrona đã chọn không gửi cô ta đến đây, để cho tình hình này tiếp diễn mặc dù khả năng cao rằng hắn có biện pháp ngăn chặn nó.

    Giống như ở Dicathen.

    Bọn tôi đã thua trận trước một đội quân chủ yếu bao gồm nô lệ và binh lính không có ấn. Chỉ cần vài Scythe tham gia là đủ đảm bảo chúng tôi thất bại. Bọn Wraith của Agrona—dù chỉ một tổ đội duy nhất—cũng có thể phá hủy cả lục địa của chúng tôi trong một tuần, và ngay cả các tướng Lance cũng không thể chiến đấu chống lại chúng. Hắn ta có phương tiện để thắng, nhưng thay vào đó hắn lại tạo ra cảm giác xung đột, làm chúng tôi tưởng tượng rằng mình đang ở trong một trận chiến có thể thắng, trong khi thực tế lại không hề như vậy.

    Chúng tôi không phải là những con cừu chờ xẻ thịt. Chúng tôi đã lũ cá đã mắc lưới.

    Tôi lẩm bẩm: “Cách công chúng nhìn nhận.”

    (Nguyên văn: “Optics” Đây là một thuật ngữ thường dùng trong chính trị hay báo chí chỉ có ở Mỹ, nghĩa của nó là “cách mà công chúng thấy và hiểu về một sự kiện hay hành động do truyền thông dựng nên, và tạo ra các hệ quả chính trị”, từ này không có từ đồng nghĩa trong tiếng Việt. Ý của Art muốn nói là “Chúng ta thấy thứ mà Argona muốn và tô vẽ ra cho chúng ta thấy”)

    Seris gật đầu khi nhắm mắt lại và gãi gãi sống mũi, chống một tay xuống sàn để dựa người vào. “Phải, tôi cũng nghĩ vậy. Một vở kịch được dàn dựng tỉ mỉ các bước, mặc dù bất lợi cho chúng ta. Tuy nhiên, tôi không khen hắn quá lời đâu. Tôi không thể tưởng tượng nổi sự xuất hiện và hành động của cậu tại đại hội Victoriad lại là một phần trong kế hoạch vĩ đại của hắn đâu. Tôi chưa bao giờ thấy hắn ta tức giận như vậy lúc cậu biến mất ngay trước mũi hắn.”

    Tôi mỉm cười và Seris cũng cười nhẹ thành tiếng. Người cô ấy hơi lắc lư khi cười như thế, và tiếng cười tắt lịm đi cũng nhanh như khi nó phát ra. Cô ấy nghiêng người sang một bên, gắng tìm thế ngồi thoải mái hơn, nên tôi cũng quay lại, áp lưng mình vào lưng cô ấy.

    Cô ấy cứng đờ người, rõ là bất ngờ, rồi từ từ thả lỏng ra và ngả vào người tôi để sức nặng của cơ thể chúng tôi dựa lẫn nhau.

    Cô ấy nói: “Tôi sẽ không đổ lỗi cho cậu về tình cảnh hiện giờ của chúng ta, nhưng tôi có thể làm thế đấy, cậu biết không,” vẻ hài hước gượng gạo xen lẫn trong lời lẽ.

    (Người dịch: Đoạn này đầy các ý nghĩa khác nhau để phân tích. Câu trên của Seris, nghĩa đen là “tư thế ngồi đụng chạm của chúng ta hiện giờ là do cậu tạo ra đấy”, nghĩa bóng là “tình cảnh khó khăn đang bị dồn vào thế bí của chúng ta hiện giờ là do cậu đấy”. Seris cố tình nói ẩn ý để cụm “current situation” người đọc muốn hiểu sao thì hiểu. Nhờ liên kết với nội dung phía dưới mà ta biết ở đoạn trên, hình ảnh hai người ngồi tựa vào nhau với kiểu Art chủ động dựa trước, Seris bất ngờ nhưng cũng tựa người vào theo chứng tỏ là đã tin tưởng trông cậy vào nhau)

    Tôi ngước lên bầu trời xanh, nhìn aether trong không khí chuyển động quanh chúng tôi tùy theo ý thích kỳ lạ của chúng. “Đó là điều mà cô ả retainer Lyra đã nghĩ. Rằng cô bắt đầu cuộc nổi dậy này để buộc tên Agrona phải rút lui và cho tôi thời gian chiếm lại lục địa Dicathen. Cô có hối hận không khi biết rằng có lẽ đó chính xác là điều mà hắn muốn?”

    “Không,” cô ấy nói ngay không hề do dự. “Như tôi đã nói, chúng ta đã làm tổn thương hình ảnh của hắn. Tổn thương cách công chúng nhìn nhận hắn, như cậu mới nói. Ngay cả một vết thương nhỏ cũng có thể làm thay đổi cục diện của toàn bộ các trận chiến trong tương lai. Và tôi cũng không thể để cậu nhận hết công trạng như vậy được, Arthur Leywin à. Tôi chỉ điều chỉnh cho mọi thứ hướng tới trước, tôi không bày ra cả một phong trào này chỉ vì mỗi lợi ích của cậu nhé.”

    Tôi cười khúc khích, vai tôi tựa vào vai Seris. Tôi cảm nhận được từng hơi thở của cô ấy lướt qua tôi, nhưng cả hai chúng tôi đều cảm thấy thoải mái, thư giãn. Điều đó thật lạ. Có rất ít người mà tôi có thể trò chuyện cùng và cảm thấy thoải mái như vậy. Thật khó để tưởng tượng rằng tôi đã từng chứng kiến ​​cô ta xé toạc những chiếc sừng trên đầu một tên retainer—kẻ đã cùng lúc đánh bại cả tôi và Sylvie—dễ như vặt cánh một con ruồi.

    Bức tranh toàn cảnh về sự chuyển động của quyền lực trên thế giới này đã thay đổi đáng kể từ ngày đó, hoặc ít nhất là vị trí của tôi trong bức tranh đó đã thay đổi.

    Phải vậy không nhỉ? Tôi nghĩ, chợt thấy không chắc chắn. Liệu có phải sự phát triển và thành công của tôi đây chỉ là đang nhảy theo điệu nhạc mà hai tên Kezess và Agrona bật hay còn có điều gì khác nữa?

    ‘Đó là Sốốốố pppphận…’ Regis đột ngột xen vào, lời nói thốt ra như thể ma hú.

    Không, tôi nghĩ đáp lại với vẻ kiên quyết. Đó là tôi, do tôi tự làm, do chính sức mạnh của tôi. Sự kiểm soát của tôi đối với aether—và vị thế của tôi với tư cách là một pháp sư tứ nguyên tố trước đây—không phải là mưu đồ của thần thánh hay số phận hay bất kỳ điều gì khác cả. Tôi đã nỗ lực để đạt được nó, xây dựng sức mạnh của mình theo cách mà có lẽ chẳng ai khác trên thế giới này có thể làm được, tôi…

    Ngưng lời, tôi xem xét suy nghĩ của chính mình. Tôi có thể dùng được cả bốn nguyên tố vì tôi đã được tái sinh với ký ức từ kiếp trước còn nguyên vẹn. Và mặc dù chính sức mạnh ý chí của tôi đã rèn nên lõi aether, tôi vẫn thực sự không biết làm thế nào mà ngay từ đầu tôi lại đến được Khu Tàn Tích đấy. Nhìn ở góc độ như vậy, thật khó để phủ nhận ảnh hưởng đến từ một loại sức mạnh nào đó vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi, kể cả số phận…

    Regis gật đầu tán thưởng tôi trong tâm trí. “Đúng mẹ nó rồi. Mặc dù vậy, cậu đã có một nền tảng hỗ trợ khá tốt, điều này làm cậu nhận được tối đa cả khả năng thiên bẩm lẫn các cơ hội được trao cho. Ví dụ như—”

    Tôi biết, tôi nghĩ trong đầu, mỉm cười nhẹ. Tôi chưa bao giờ thiếu mục đích, và phần lớn điều đó đến từ những người xung quanh tôi—gia đình tôi.

    (Người dịch: Cái cụm “Tôi biết” và “gia đình tôi” là cụm Art nói chèn ngang sau cụm “Ví dụ như” của Regis, còn khúc giữa là suy nghĩ cho riêng mình)

    Regis nghĩ đáp lại: ‘Ôi, quê thật,’ cậu ta đọc được ý định ẩn sau lời lẽ của tôi cũng dễ như nghe tận tai chính các lời lẽ đó.

    (Người dịch: Regis nói câu trên với ngụ ý rằng “cậu có nền tảng hỗ trợ, ví dụ như tôi đây” và khi Art chen ngang nói “đó là gia đình tôi” thì Regis mừng hụt nên quê)

    Seris cử động sau lưng tôi, hơi căng người. “Nhưng còn giờ, Arthur à, chính tôi mới là người cần sự giúp đỡ của cậu. Bởi vì tôi đã quyết định người của mình sẽ làm gì tiếp theo.”

    Tôi chờ đợi, cứ để cô ấy có thời gian nghĩ câu cú đầy đủ trước khi nói.

    “Mọi kế hoạch của tôi dành cho Khu Tàn Tích này đều hỏng cả. Và ngay cả khi chúng còn xài được, tôi cũng không chắc chúng ngăn nổi con Legacy tránh xa khỏi chỗ này khi rốt cuộc tên Agrona cũng ra quyết định tung con ấy tấn công chúng ta.” Cô ta dành thời gian hít thở sâu, cân nhắc lời lẽ trước khi nói tiếp. “Tôi chưa sẵn sàng phá hủy mấy cánh cổng dịch chuyển. Nó sẽ giáng một đòn mạnh vào chính những người tôi đang giúp đỡ cũng như cả Agrona. Thế hệ tương lai cũng có thể trông cậy vào nơi này theo cách nào đấy mà ta chưa biết được. Và bởi vậy tôi sẽ rút lui khỏi Khu Tàn Tích này.”

    Tôi đã mong chờ điều này. Việc Regis hỗ trợ duy trì lớp khiên chắn tốt lắm thì cũng chỉ là giải pháp tạm thời thôi. Ngoài ra, nếu không có nguồn cung ứng liên tục từ tầng một và thế giới bên ngoài, chẳng lượng lớn dân cư nào sống nổi ở tầng hai này trong một thời gian dài. “Và đến đấy là đoạn cần vai trò của tôi à?”

    “Mặc dù tôi không ép ai phải theo mình ra khỏi đây cả, nhưng tôi sẽ đưa bất cứ ai muốn theo đến Elenoir, đến vùng hoang mạc nơi cậu đã trục xuất binh lính người Alacrya ở lục địa Dicathen.”

    Tôi phải mất một lúc để tiêu hóa cái ý tưởng này, cẩn thận kiềm chế lời đánh giá tức thì của mình. Trong lòng, tôi không muốn mời thêm nhiều người Alacrya đến bờ biển Dicathen, kể cả những người này. Nhưng việc tôi sẵn lòng thậm chí không phải vấn đề lớn nhất. “Và cô muốn tôi giúp giải quyết chuyện này với lũ rồng.”

    (Người dịch: “đến bờ biển Dicathen” là cách ăn nói trong tiếng Anh, ta nên hiểu theo nghĩa bóng là “không muốn rước thêm người Alacrya vào lục địa Dicathen”)

    “Chính xác,” cô ta nói kèm tiếng thở dài. “Tôi cần cậu nói thay mặt tôi. Hãy thuyết phục lũ rồng cho phép điều đó, thậm chí thuyết phục chính cả tên Kezess nếu cậu phải làm thế, nhưng không chỉ vậy. Có thể tên Agrona sẽ quyết định hành động này là đòn tối hậu rồi và có các động thái chống lại người dân của chúng ta ở Vùng Hoang Mạc Elenoir. Thế nên cũng cần lũ rồng bảo vệ.”

    Tôi quay lại nửa chừng, nhìn vào sau đầu Seris đang nghiêng tới trước. Tôi có cảm giác là cô ấy đã nhắm mắt lại. “Động thái này cũng đẩy cậu vào thế phải xây dựng một liên minh, có khi còn làm tăng thêm lòng tin. Nó thậm chí còn mang cậu tới gần tên Kezess thêm bước nữa, điều này là cần thiết nếu cậu có ý định tiếp tục bơm thêm xung đột cho hai tên này.”

    (Người dịch: Ý của đoạn trên là phe Seris sẽ không còn đứng nổi loạn riêng lẻ nữa mà nhảy hẳn về phe Art và lũ rồng, và cần nhờ Art nói hộ để lũ rồng chấp thuận cho phe Seris vào cái liên minh này, điều này sẽ làm Art phải tạo một liên minh rõ ràng ra mặt với Kezess trước dư luận của Alacrya, nó sẽ tăng thêm lòng tin của Kezess với Art nhằm mục đích cuối là kích cho hai thằng này đánh nhau mạnh hơn. Thêm một điểm nữa, nếu ta phân tích kĩ thì cách sắp xếp nội dung cái gì nói trước hay sau của Seris cũng đầy ý đồ, mưu trí của nghề đàm phán. Đầu tiên là tỏ ra thân thiện mở lòng tâm sự, sau đấy bàn về các khó khăn, rồi rút ra giải pháp và từ từ bộc lộ mục đích nhờ vả chính, khi thấy Art có vẻ đang do dự thì bồi thêm vài câu kiểu “làm thế thì cậu cũng có lợi đấy” để người ta thấy mình cũng được lợi ích trong công việc từ đó tăng thêm hăng hái mà đồng ý. Rồi khi người ta đồng ý thì chốt lời và quay lại bản chất quyền uy dứt khoát như cũ. Thực ra mỗi khi có Regis thì thoại đầy sex joke ẩn ý, còn có Seris thì lời lẽ đầy mưu mô thâm sâu)

    Lực dựa nặng từ phía Seris biến mất khỏi lưng tôi khi cô ta đứng lên. Vẻ thận trọng tan biến khi cô ấy nhìn xuống phía tôi bằng ánh mắt quyền uy hống hách, và tôi một lần nữa lại nhìn thấy người phụ nữ đã từng cứu tôi khỏi tên Uto từ cách đây rất lâu. “Tôi định giúp cậu làm điều đó, Arthur à.”

    Sau khi đứng dậy, tôi mới là người đang cúi xuống nhìn cô ấy. “Vậy chúng ta cần làm gì đây?”

    ***

    “Đây này,” tôi nói, và đưa cái thiết bị dịch chuyển di động của mình cho Cylrit.

    Anh ta kiểm tra nhanh qua lớp vỏ bọc bên ngoài đã được tôi sửa chữa trước khi đặt nó xuống đất kế bên cái mà Seris tự mang theo—hai thiết bị duy nhất được phép dùng trong Khu Tàn Tích này, vì chúng là thứ gây ra mối đe dọa xâm nhập từ ngoài vào trong lớn nhất. “Anh có thể sửa nó không?”

    Vết nứt đã được bịt kín và về mặt bề ngoài thì nó vẫn ở trạng thái tốt; tôi đã sử dụng phép Aroa’s Requiem trên nó để chuẩn bị cho chuyến hành trình này. Tuy nhiên, điều tôi không thể làm được là thay thế ma thuật bên trong nó đã bị dùng cạn. Sau vụ này, vật tạo tác hình cái đe kia sẽ chẳng hơn gì một cục kim loại cả.

    Tôi giải thích và anh ấy gật đầu như thể đã lường trước được việc này. “Chẳng lạ gì. Bản thân các thiết bị này được chế tạo ra không bằng cách gì hơn ngoài dùng lại mấy mảnh cổ vật của người djinn xưa giống như ta đang dùng cổng dịch chuyển tức thời vậy. Chúng có giới hạn, giống các vật tạo tác không gian ngoại chiều thôi.”

    Tôi chớp mắt ngạc nhiên, không hề biết điều này. Trong đầu, tôi tự ghi chú rằng sẽ gửi cho hai lão Gideon và Wren một thiết bị dịch chuyển di động để họ có thể xác nhận những gì Cylrit nói.

    Làm xong điều Seris nhờ, tôi nhất thời tạm biệt Cylrit và lui về khu vực ít đông đúc hơn trong sân.

    Mọi người bu quanh các cổng dịch chuyển dẫn vào nơi này, chúng vẫn đang bị gián đoạn bởi các vật tạo tác của Seris, được cấp nguồn năng lượng nhờ Regis. Mặc dù Seris đã tóm tắt ngắn gọn cho tôi biết chính xác có bao nhiêu người đang có mặt ở tầng hai này, nhưng tôi vẫn giật mình khi thấy tất cả bọn họ ở cùng một chỗ. Họ đứng tràn ra khỏi sân lan qua các con hẻm lẫn con phố và xuôi dọc theo Đại lộ Chúa tể.

    Hầu hết ở họ đều thể hiện ra mức độ sợ hãi khác nhau. Những người kém khá giả hơn, thường là nhân viên hay chủ doanh nghiệp bị mắc kẹt lại khi Seris phong tỏa khu vực này khỏi tầng đầu của Khu Tàn Tích, họ tụ tập lại thành cụm lớn quanh dãy các thiết bị gây gián đoạn dịch chuyển. Họ bị giữ lùi lại bởi nhiều nhóm pháp sư chiến đấu đang bảo vệ cho một vài gã thượng huyết tộc cũng đang xếp hàng quanh các cổng.

    Tin đồn lan truyền gần như ngay lập tức khi Seris thông báo rằng mọi người phải thu dọn đồ đạc của mình, đóng gói bất cứ thứ gì họ có thể mang theo và không có kế hoạch quay trở lại đây. Kết hợp với những tin đồn xoay quanh buổi phát sóng của tên Agrona, nhiều người theo linh cảm cũng tin rằng Seris sẽ sắp lùi bước.

    Bản thân Seris đã ghé thăm các đại lãnh chúa và nữ lãnh chúa của các nhà thượng quý tộc hiện giờ để giải thích kế hoạch và đảm bảo rằng họ hiểu những gì cô ta đang đề xuất.

    “Một cuộc sống mới, một cuộc sống nằm ngoài hệ thống thứ bậc nghiêm ngặt về huyết thống thuần khiết của tộc Vritra, một nền văn hóa chúng ta có thể xây dựng cho chính mình mà không chạy theo huyết thống của những kẻ mạnh nhất và yếu nhất trong chúng ta,” cô ta đã giải thích như thế với lão Corbett Denoir chỉ một ngày trước đó. “Hãy để tôi làm rõ ý của mình khi nói điều này. Lúc chúng ta đến Dicathen, khái niệm về thượng huyết tộc, huyết tộc hữu danh và không huyết tộc đều không còn ý nghĩa nữa. Tất cả chúng ta sẽ phải làm việc cùng nhau để xây dựng một xã hội đáng sống. Sự may mắn khi sinh ra và vị thế của huyết tộc các người ở Alacrya sẽ chẳng còn trọng lượng, chẳng còn quyền lực đối với nơi chúng ta sẽ đến.”

    Mặt mụ Lenora tái nhợt đi, nhưng mụ ta vẫn bước tới trước, chìa tay ra với chồng mình. Lão đến bên mụ ấy và nắm lấy tay, cắn môi trước khi nói: “Chúng ta đã đi xa đến mức này rồi, thưa bà Scythe Seris.” Lão liếc nhìn Caera rồi đến tôi. “Tôi không có hứng thú bò lê sát đất trước mặt tộc Vritra, mong đợi sự khoan dung của Chúa tể Tối cao. Nhà thượng huyết tộc Denoir sẽ ở bên bà.”

    Caera lắc đầu, há hốc mồm nhìn bố mẹ nuôi của mình như thể không hề biết họ. Giờ đây, cô ấy kiêu hãnh đứng cạnh họ ở phía đối diện sân xen lẫn những người còn lại cùng huyết tộc đang ở trong Khu Tàn Tích này.

    Tôi không nghe hết mọi cuộc trò chuyện của Seris, nhưng tôi biết không phải tất cả chúng đều diễn ra tốt đẹp. Đại lãnh chúa Frost đã rất tức giận về vụ rút lui tới Dicathen, coi đó như là sự thừa nhận thất bại và từ bỏ những gì họ đã vạch ra để thực hiện. Mặt khác, Nữ lãnh chúa Tremblay thể hiện rất ít cảm xúc khi bày tỏ ý định chấp nhận sự tha thứ của tên Agrona và quay lại với dòng họ thượng huyết tộc mới thành lập này của mình thay vì bỏ mái nhà lại đằng sau.

    Kayden nói: “Thực sự không thể trách cô ta được,” thu hút ánh nhìn của tôi khỏi chỗ Nữ lãnh chúa Tremblay và tất cả những người phe cô ấy đang tụ tập gần mấy cánh cổng. “Đối với hầu hết những tên thượng huyết tộc kia, ‘cuộc nổi loạn’ này là một cách để nâng cao địa vị cho chúng bằng cách loại bỏ tộc Vritra. Đối với những người khác, họ hy vọng giành được lục địa này về phe chúng ta, những kẻ thấp kém. Ý tưởng rời khỏi Alacrya với họ cũng giống như bỏ lại đằng sau một phần danh tính quan trọng của bản thân.”

    Tôi hỏi: “Nhưng còn anh thì không như vậy à?” quan sát đám đông một cách cẩn thận. Một phần vai trò của tôi trong tất thảy những chuyện này là đảm bảo sự việc không sôi sục lên giữa hai nhóm đối lập—những người đi theo Seris và những người ở lại đằng sau.

    Anh ta nhún vai, một động tác được trình diễn và thực hiện một cách hoàn hảo, nhằm phô bày cả thái độ chẳng yêu quý gì quê hương lẫn vẻ khinh miệt cái hệ thống chính trị mà anh đã rất năng nổ né tránh khi trở thành giáo sư tại Học viện Trung tâm. “Trong bối cảnh thế giới của chúng tôi, người Alacrya chỉ là một thuật ngữ để chỉ con người mang vết nhờ từ dòng máu của tộc Vritra thôi. Thành thật mà nói, tôi không chắc họ nghĩ gì mà tự hào về nó đến thế.”

    Bất kể rời hay ở, cả hai phe đều tuyệt vọng, họ đưa quyết định dựa trên sợ hãi hoặc hy vọng hơn là dựa vào lý trí. Chỉ có điều, những người rời Alacrya cùng Seris thì sợ quay lại cuộc sống trước kia và hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai, trong khi những kẻ sắp nghe theo lời tên Agrona và từ bỏ cuộc nổi dậy thì sợ hãi cơn thịnh nộ của Agrona và hy vọng rằng lời đề nghị của hắn ta là đúng.

    Lý tưởng mà nói, lẽ ra chúng tôi đã có hàng tuần để chuẩn bị. Những tin nhắn đáng lẽ phải được gửi tới chỗ cô ả Lyra Dreide và thằng Vajrakor, hay thậm chí là đến tên Kezess, và chuẩn bị lương thực lẫn chỗ ở cho dòng người tị nạn mới tới vùng Hoang Mạc Elenoir. Nhưng chúng tôi không có hàng tuần như thế. Không hề, Seris chỉ cho người của cô ta có một ngày rưỡi để chuẩn bị.

    Xe đẩy và thùng hàng, thú mana và cả xe trượt để tự kéo bằng tay, bất cứ thứ gì có thể dùng để vận chuyển hàng hóa và thực phẩm đều được kéo hoặc chở đến vùng rìa sân bãi trong khi người hầu, binh lính và các mạo hiểm giả làm việc suốt ngày đêm. Nhưng họ không phải là những người duy nhất bận rộn. Tôi đã thấy tầm nhìn của Seris được áp dụng vào thực tế khi các đại lãnh chúa cũng như các phu nhân kề vai sát cánh cùng những thành viên cấp thấp nhất trong gia tộc họ để sửa soạn cho kịp lúc.

    Seris bay nổi lên trên không trung gần nơi cô ta đã thu xếp để lắp đặt các thiết bị dịch chuyển di động.

    Một người đàn ông mặc quần áo sang trọng đứng gần cổng dịch chuyển thoát vùng—có vẻ như là một chủ cửa tiệm là người thuộc một huyết tộc hữu danh—hét lên điều gì đó không tử tế, và xô xát nổ ra khi một lão pháp sư già có quầng thâm dưới mắt tỏ vẻ phản đối. Một số người ngoài cuộc đã nhanh chóng bước vào và ngăn chặn trận ẩu đả leo thang, nhưng rồi tôi không chú ý đến vụ xô xát, chuyển sang nhìn một cảnh khác, gần như bị che khuất bởi đám đông đang chen chúc.

    Mayla và Seth đang ngồi xổm cùng nhau dưới ban công của một trong mấy tòa nhà lớn giáp với sân bãi. Mayla vòng tay ôm lấy Seth, đỉnh đầu cô bé đẩy cặp kính của cậu ta lên lệch sang một bên. Cô bé run lên với những tiếng nức nở bị kìm nén ngay cả khi cô bé với người lên để hôn nhanh vào khóe môi của Seth.

    Tôi quay mặt đi, không muốn xâm phạm khoảnh khắc riêng tư của chúng. Mặc dù tôi đã không nói chuyện với chúng kể từ lần trò chuyện với nhỏ Ellie, nhưng tôi có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Mayla có gia đình ở vùng Etril, một người chị gái—nói cách khác là có lý do để không rời khỏi lục địa này. Tuy nhiên, gia đình của Seth đều mất cả, nạn nhân của chiến tranh và vụ hủy diệt vùng Elenoir.

    Seris nói: “Hãy nghe đây, hỡi người Alacrya và những người bạn,” giọng được phóng ra bằng phép thuật để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy lời cô ta nói, ngay cả những người ở xa nhất cũng dễ dàng nhận ra bài phát biểu quyết đoán của cô ấy. “Tôi sẽ không tạo gánh nặng cho mọi người bằng một bài phát biểu dài dòng. Tôi sẽ không xúc phạm các bạn bằng những lời cầu xin hay đe dọa. Ý chí của các bạn là của riêng các bạn, của từng người một trong số các bạn. Nếu có mục đích nào đấy cho hành động nổi dậy của chúng ta, thì ý chí này chính là mục đích đấy.”

    Cả Khu Tàn Tích im lặng đáp lại, đám đông bám theo lời Seris nói như bám vào phao cứu sinh, ngay cả những người không theo phe cô.

    “Đối với những người trong số các bạn đang định trở về nhà, chấp nhận và hy vọng vào ân sủng của gã Chúa tể Tối cao kia, tôi chỉ chúc sức khỏe và hy vọng với các bạn. Chúc điều tương tự với gia đình của các bạn. Hãy tự bảo vệ mình bằng bất kỳ cách nào mà các bạn nghĩ là tốt nhất.” Đôi mắt đen nhánh của cô ấy quét qua đám đông, có sức mạnh tỏa ra từ cô ấy và khiến những người đứng gần nhất phải lùi lại. “Tôi sẽ không đánh giá các bạn vì điều đó. Nhiều người trong số các bạn đã không tham gia vào cuộc vây hãm lâu dài này bằng ý chí tự do của riêng mình, và đối với những người đấy, tôi xin chân thành gửi lời xin lỗi cũng như lời cảm ơn vì đã phải chịu đựng hai tháng vừa qua.

    “Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những người theo tôi tiến tới trước, bước ra khỏi ách thống trị của gã Chúa tể Tối cao và dám mơ tưởng đến một thế giới vượt ra khỏi những xung đột của lũ asura sẽ trông như thế nào đối với chúng ta.” Cô ấy mỉm cười nhẹ làm dịu đi vẻ mặt nghiêm khắc của mình. “Đây sẽ không phải là con đường an toàn hay dễ dàng, nhưng là con đường do chính chúng ta lựa chọn.”

    Chẳng có tiếng reo hò nào vang lên khi Seris ngừng nói, chẳng có tiếng la hét háo hức hay lầm rầm cầu nguyện. Thái độ của đám đông bị chia cắt giữa sự háo hức nhuốm màu buồn rầu và sự sẵn sàng thận trọng.

    Theo một tín hiệu vô hình nào đó từ Seris, hai thiết bị dịch chuyển di động được kích hoạt, tạo ra một cặp cổng dịch chuyển mở ra cạnh nhau dẫn tới lục địa Dicathen. Seris bay hạ xuống đứng trước các cánh cổng và cô ta là người đầu tiên bước qua. Một vài thư ký và quan chức trong đội ngũ của cô ấy bắt đầu hướng dẫn đám đông đang trong tình trạng hỗn loạn nhưng có kiểm soát. Cylrit giám sát các cánh cổng trong khi hàng chục tổ chiến đội nán lại trong sân bãi để giữ hòa bình.

    Di chuyển theo từng nhóm huyết tộc một, người Alacrya đi thành hàng qua cổng.

    Ở phía đối diện sân bãi, tất cả những người không đến lục địa Dicathen đều nán lại. Chúng tôi không thể hủy kích hoạt chuỗi thiết bị tạo lớp khiên chắn gây gián đoạn cho đến khi mọi người đi hết, và sau đó những người ở lại này sẽ tự lo cho bản thân. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng tên Agrona sẽ giữ đúng lời hắn nói và họ sẽ được phép quay lại cuộc sống của mình. Nếu không thì không gì ngăn cản nổi tên Dragoth và lực lượng của hắn diệt sạch họ.

    Tôi nhận thấy nhà Thượng huyết tộc Denoir đang nán lại, không ở giữa cái đám đang vội vã mong thành kẻ đầu tiên vượt qua mấy cánh cổng dịch chuyển, rồi bắt gặp Caera đang len qua dòng người đông đúc. Nữ lãnh chúa Tremblay gặp cô ấy ở giữa đám đông và họ trao đổi vài lời với nhau. Mặc dù không thể nghe được nhưng tôi biết rằng Caera đang nài nỉ Maylis đi cùng họ thêm lần nữa, nhưng nữ lãnh chúa kia chỉ lắc đầu.

    Nghiêng người về phía trước, nữ lãnh chúa dáng người to lớn kia gõ sừng cô ta vào sừng Caera, mỉm cười rồi quay đi.

    Chul và bé Sylvie nán lại quanh tôi, quan sát cẩn thận và im lặng. Nhỏ Ellie, háo hức được phụ việc và vẫn còn xấu hổ về cơn bộc phát của mình, đang gấp rút làm bản thân tỏ ra hữu ích ở bất cứ đâu có thể, cho dù là dỗ dành một đứa trẻ đang sợ hãi hay dắt một con thú mana về phía cổng để giúp đỡ cho một nhà trong số các huyết tộc neo người hơn.

    Tâm trí tôi tĩnh lặng một cách lạ kỳ khi cuộc di cư này diễn ra. Phải mất đến hàng giờ, trong suốt quá trình đó thì nhiều người chọn ở lại đã rời sân bãi, thực hiện việc chờ đợi của họ ở một chỗ nào đấy thoải mái hơn. Vì không cần gì đến tôi nên tôi chỉ đứng nhìn, giữ mình tách biệt. Rốt cuộc thì đây là cuộc hành trình của họ. Tôi chỉ là người ngoài thôi.

    Khi hầu hết mọi người đã đi qua, binh lính của Seris và một nhóm mạo hiểm giả kéo lương thực dự trữ qua cổng, và những người ở lại bắt đầu tách lùi ra. Nhỏ Ellie đi qua cùng một nhóm pháp sư đang vận chuyển các vật phẩm ma thuật, con nhóc nhìn tôi với một ý rõ ràng muốn nói: “Em xin lỗi” và “Em ổn mà” khi con bé biến mất.

    Đến khi người cuối cùng của Seris đi qua Dicathen, Cylrit vô hiệu hóa thiết bị dịch chuyển di động của tôi, nhanh rụt tay lại khi chạm vào nó. Nó đang phát sáng rất chói và có một làn khói nóng bốc lên thấy rõ phía trên nó.

    Anh ta nhìn quanh tìm tôi và gật đầu từ đầu bên kia sân bãi; bước tiếp theo là tùy vào tôi. Hay đúng hơn là tùy vào Regis.

    Được rồi, đến lúc rồi, tôi gửi suy nghĩ đến chỗ cậu ấy vốn đang ở trong cái lọ thủy tinh nhỏ khi tôi bắt đầu tiến về phía thiết bị dịch chuyển di động. Lẹ lên, ta không chắc bọn chúng sẽ phản ứng nhanh đến mức nào.

    Quả cầu nhỏ xíu có sừng đang phát sáng kia trôi ra khỏi lọ thủy tinh rồi đông cứng lại thành hình một chú sói bóng tối. Regis lắc lắc chiếc bờm của mình, khiến nó tỏa ra ánh sáng tím, và những người Alacrya gần đấy nhất hét lên và loạng choạng lùi xa cậu ta ra, xô đẩy vào những người phía sau họ và tạo ra một cuộc chạy loạn ở mức nhỏ.

    Việc Regis rời đi ảnh hưởng lên các vật tạo tác chiếu trường nhiễu gây gián đoạn mặt cổng dịch chuyển ngay tức thì.

    Lượng aether kia, không còn bị ý chí của Regis giữ cho duy trì dòng truyền, chỉ đơn giản là ngừng hoạt động. Nó bắt đầu rò rỉ khỏi mớ dây dẫn và các cục pha lê, và khi không còn đủ aether, trường nhiễu bắt đầu nhấp nháy chớp tắt chớp tắt.

    Regis vội vã băng qua sân bãi. Một vài người Alacrya chắc hẳn đã suy nghĩ lại, bởi vì họ đã tách khỏi hàng ngũ những người đồng quan điểm ở lại và đi theo cậu ta.

    Không nói lời nào, Cyrlit dẫn họ qua cổng.

    “Đi đi,” tôi nói với Cylrit cũng như Chul và bé Sylvie. “Tôi ở ngay sau mấy cậu.”

    Khi họ đã đi khỏi, tôi nhặt thiết bị dịch chuyển di động lên và kẹp nó bên hông. Trường nhiễu gây gián đoạn bị hủy, và mọi người đổ xô đến hàng dãy cổng dịch chuyển thoát vùng trong khi binh lính Alacrya bắt đầu tràn ra từ cổng dịch chuyển vào; tên Dragoth hẳn đã sẵn sàng và chờ đợi.

    Tiếng la hét nổi lên từ cả hai phía cổng. Một ả đàn bà nhào người vào một trong mấy tên lính, nắm lấy vạt áo choàng chiến của hắn trong khi cầu xin hắn ta giúp đỡ. Đuôi thanh giáo của hắn đập xuống làm gãy xương sườn bà ta. Tiếng la hét ngày càng tăng lên khi các nhà thượng huyết tộc còn lại yêu cầu trật tự và cố kiểm soát tình hình trong lúc những kẻ có địa vị huyết tộc thấp hơn đánh nhau để chui vào cổng dịch chuyển thoát vùng và bọn lính phải vật lộn để phân tích tình hình. Một số ít tên nhận thấy tôi đang đứng trước cánh cổng dịch chuyển đang mờ dần đi tạo từ thiết bị di động, nhưng chúng đã quá bận rộn với đám đông rồi.

    Rồi thì đích thân tên Dragoth xuất hiện, cặp sừng bò và dáng người to lớn khiến hắn trông giống như một gã khổng lồ chống lại cả đám người Alacrya. Mắt hắn ngay lập tức nhìn chạm mắt tôi, và hắn tiến vài bước hung dữ về trước, rồi bước ngắn lại. Thậm chí từ tận đầu kia khu vực này, tôi vẫn cảm nhận được nỗi sợ của hắn.

    Tốt, tôi nghĩ, hy vọng rằng nỗi sợ hãi đó đủ để đảm bảo những người ở lại này sẽ ổn.

    Cảm thấy cánh cổng dịch chuyển đang sắp tan vụn ra vì kết nối của nó với thiết bị dịch chuyển di động đã bị ngắt, tôi bước lùi lại để đi xuyên qua cổng.

    Mọi thứ đã thay đổi. Quá trình dịch chuyển suôn sẻ, không diễn ra ngay lập tức nhưng gần như liền mạch. Ánh sáng giả trên bầu trời xanh của Khu Tàn Tích này đã được thay bằng ánh sáng mặt trời thực sự. Thay vì hít bầu không khí ngột ngạt chỗ sân bãi, tôi hít đầy phổi một hơi không khí trong lành, một làn gió mát hôn lên da tôi.

    Quay lại, tôi cố nắm bắt phương hướng. Chúng tôi đã xuất hiện chỗ bãi đất rộng đầy cỏ giữa vùng Beast Glades và một trong những khu định cư của người Alacrya ở ngoại ô vùng Hoang Mạc Elenoir. Tôi dò tìm trong hàng trăm người đi lại lộn xộn để kiếm em gái mình, Caera hay Seris, nhưng chẳng thấy ngay được ai trong số họ cả.

    Tuy nhiên, đứng ngay cạnh tôi là Chul và bé Sylvie.

    Tôi bắt gặp ánh mắt của cô bé kết khế ước với mình. “Con có thấy nhỏ El—”

    Sắc mặt bé Sylvie tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đôi mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm vô định vào khoảng không.

    Cau mày, tôi bước tới, nắm lấy cánh tay cô bé trong lúc tâm trí tôi đang thăm dò tâm trí cô bé.

    Sức lực rời khỏi người và tôi cảm thấy chân mình như nhũn ra. Thậm chí tôi còn không có thời gian để tự hỏi chuyện gì đã xảy ra trước khi tâm trí tôi bị kéo ra khỏi cơ thể, bị lôi theo bất cứ luồng suy nghĩ nào đã tấn công bé Sylvie.

    Ánh sáng và sắc màu lóe lên tứ phía, những hình ảnh không rõ ràng hiện lên rồi biến mất quá nhanh để kịp hiểu. Mặc dù không thể nhìn thấy cô bé nhưng tôi vẫn cảm nhận được bé Sylvie đang ở ngay phía trước tôi. Thế giới chúng tôi đang đứng đã tan biến, và chúng tôi chỉ còn lại một mình, chỉ còn hai người chúng tôi, phóng nhanh như tên bắn xuyên qua đường hầm ánh sáng này.

    Tôi gắng nói, nhưng không có giọng phát ra. Tôi cố kết nối với tâm trí cô bé nhưng không thể vươn tới với cô bé được.

    Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi muốn hét lên. Chúng ta đang đi đâu vậy?

    Ngay khi hỏi xong, thì tôi đã biết câu trả lời. Chúng tôi đang lao vào vũng màu xáo trộn rồi trượt dọc theo một luồng ánh sáng bạc có hình mỏng dẹp đến một nơi có cử động và màu sắc lờ mờ.

    Thế giới trong tầm nhìn của tôi hợp lại thành các hình dạng dễ nhận diện được bao quanh chúng tôi.

    Tôi quay cuồng ngó nghiêng, mất một lúc để định thần lại, nhưng khung cảnh này thật quen thuộc.

    Một phòng họp. Nơi mà lần cuối tôi thấy và nói chuyện là với anh em nhà Glayder. Nhưng bây giờ nó trông khá khác.

    Chiếc bàn dài đã bị gỡ bỏ để nhường chỗ cho một cái ngai sang trọng, nơi một con rồng ở hình dạng gã đàn ông với mái tóc dài màu bạc và đôi mắt sâu hoắm màu đỏ mận đang ngồi. Tôi không nhận ra gã rồng này, nhưng cái tên Charon hiện ra với tôi trong ký ức xa xăm: thủ lĩnh các lực lượng của thằng Kezess ở Dicathen.

    Hai tên rồng khác, đều ở dạng hình người cả, đang đứng cạnh gã Charon, kẻ đang nhìn xuống hàng chục con người, tất cả họ đều đang quỳ gối dưới đất như lũ trẻ con. Kathyln và Curtis cũng có mặt ở đó cùng nhiều viên chức cố vấn của họ. Lời lẽ nói qua nói lại, nhưng hình ảnh trước mắt cứ như thể đang hiện ra dưới nước và ở rất xa nên tôi chẳng thể nghe thấy gì.

    Đột nhiên có thứ gì đó chuyển động, giống như một đám mây đen trôi qua khung cảnh trước mắt vậy. Năm bóng người tan ra từ bóng đen kia, đao kiếm và chú phép lăm lăm trên tay. Không có nói chuyện, không có do dự. Ngay khi chúng tấn công gã Charon, năm tên nữa xuất hiện xung quanh hai gã rồng đang đứng hộ vệ, tách mấy gã này ra.

    Khung cảnh đang nhìn mờ đi, chao đảo đầy vẻ nguy hiểm, làm khó theo dõi các chi tiết của trận đánh.

    Khi khung cảnh ổn định lại, bức tường phía sau căn phòng đã bị phá hủy. Hai tên Wraith đang nằm chết, một gã rồng cũng vậy, và tiếng ầm ầm do tạp âm lộn xộn của trận chiến vang lên chỗ đống bụi và gạch vụn chắn tầm nhìn làm tôi không nhìn ra khỏi căn phòng này được.

    Riêng gã Charon vẫn bị vây bởi năm tên Wraith khác, những kẻ đang hoạt động cùng nhau thành một bản giao hưởng của bạo lực được phối hợp trôi chảy. Gã Charon nổi cơn thịnh nộ gần như trong im lặng, và cơ thể hắn phồng lên hóa thành hình một con rồng trông đáng sợ màu bạc với thân đầy các vết sẹo chiến trận, những móng vuốt và cái đuôi khổng lồ của hắn giậm và nghiền nát xung quanh.

    Tôi không thể làm gì khi nhìn Kathyln biến mất dưới một bàn tay đầy vuốt của hắn. Bên cạnh cậu ấy, Curtis bị hất bay sang một bên. Ánh sáng vàng tràn ngập cơ thể cậu ta, nhưng nó lấp lánh và phai mờ dần khi một lưỡi kiếm đen xuyên qua người cậu ta chẳng khó khăn gì, máu phun tóe ra chỗ vết chém chẻ đôi cậu ta từ hông lên đến vai.

    Kinh hoàng, tôi đứng đông cứng người nhìn từ bên ngoài không-thời gian, không chắc mình đang thấy cái gì hay như thế nào, không thể phản ứng, tự thân không có cơ thể hay phép thuật nào cả.

    Việc tên Charon biến hình làm đổ sụp trần nhà, chôn vùi hầu hết con người dưới một núi xà bần. Chẳng màng đến cơ hội sống sót của bất kỳ ai, thằng rồng kia nhảy lên, tuyệt vọng phá đường để chạy khỏi cung điện và bay lên không trung. Bay đảo vòng trên trời, hắn ta thổi hơi thở chết chóc xuống tất cả mọi người bên dưới, giết nhiều người Dicathen hơn cả số người mà bọn Wraith đã giết trong lúc nỗ lực bảo vệ mạng sống của chính hắn.

    Khung cảnh vỡ tan ra trước mắt như một chiếc bình được sơn phết bị vỡ tung, những mảnh hình ảnh bị vỡ bay xoắn ốc ra tứ phía trước khi một lần nữa tan biến vào đường hầm sắc màu và ánh sáng lúc nãy.

    Mắt tôi chợt mở và tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chul, cậu ta đang nghiêng người về phía tôi và tỏ ra lo lắng. Regis ở bên cạnh cậu ấy, và nhỏ Ellie thì đang ở bên cạnh Regis.

    Có cử động dưới bàn tay mình khiến tôi nhìn sang bên phải. Tôi đang nằm trên mặt đất, bé Sylvie ở sát bên, bàn tay tôi vẫn còn chụp quanh cánh tay cô bé.

    “Anh Arthur!” nhỏ Ellie thở hổn hển, quỳ xuống và ôm lấy tôi để vòng tay qua cổ tôi. “Anh có sao không? Chuyện gì đã xảy ra thế?”

    Nhìn xuyên mái tóc con nhóc đang phủ xuống mặt, tôi vẫn đang quan sát bé Sylvie từ từ quay sang nhìn vào mắt tôi.

    Tôi hỏi: Một cảnh tượng thị giác ư? Suy nghĩ trong đầu tôi uể oải chậm chạp.

    Đôi mắt cô bé chớp chớp. ‘Ở…tương lai,’ cô bé truyền lời đáp lại trong đầu tôi với vẻ lo ngại.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Ảnh minh họa tháp dạng Xilô (Silo):
    2. 2. Tóm tắt: Seris tâm sự với Art, và phe Seris sẽ chuyển về Dicathen và ba chấn bé đù đội rồng combat với hai tổ đội Wraith.
    3. 3. Có lẽ vì nhu cầu của fandom muốn ship cặp Art với Seris nên tác giả cũng cố rải tý thính cho fan đớp trong chap này chăng?
    4. 4. Lão tác giả lên cơn hay gì mà 4-5 chap liên tục toàn 6000 chữ (tương đương 14-15 trang). Dịch muốn hộc máu.
    5. 5. Ver.1: Sept-17th-2023; ver.2: Sept-22;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...