Bị sẹo
Tên gốc: "Chapter 444: Scarred"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN
Lăn lưng lại, tôi quay người khỏi chỗ cổng dịch chuyển vừa biến mất. Có thứ gì đó gần đây đang phát ra một tiếng o o nho nhỏ nhưng đáng ngại trong lúc ánh sáng lờ mờ tràn ra khắp khu vườn: là thiết bị dịch chuyển di động. Nó phát sáng yếu ớt và tỏa nhiệt đủ làm héo mấy bông hoa mà nó vừa đè nát mới chỉ vài giây trước.
Tôi nhìn chằm chằm vào vật tạo tác đó quá lâu, cố hiểu chuyện. Tôi thực sự chẳng nghĩ gì về cái thiết bị dịch chuyển di động kia cả. Đúng hơn, đầu óc tôi đang bị chia tách bởi hai việc là chiến trường ở Nirmala và cái lõi trong xương ức mình. Vật tạo tác đó chỉ như lớp rèm che gây xao nhãng nhằm phủ đi những suy nghĩ còn lại của bản thân. Tôi chưa sẵn sàng xử lý mọi chuyện vừa xảy ra.
Có chuyển động chỗ khóe mắt mình và bé Sylvie đã xuất hiện cạnh tôi. Cô bé không che giấu nổi nỗi sợ của bản thân. Bàn tay bé áp vào hông tôi, chỗ lưỡi kiếm aether đã cắt xuyên qua người do bị đẩy tới bởi Cecilia đã tập trung mana vào quanh thanh kiếm. Đôi mắt bé Sylvie nhắm chặt lại, và tôi cảm nhận được tâm trí bé đang thăm dò chính tâm trí của tôi, vết thương của tôi, lõi của tôi. Tôi có thể cảm thấy cô bé đang tìm lại thuật vivum đã được học ở Epheotus, giống như tôi cũng cảm nhận được là chẳng có phản hồi lại từ phép thuật của cô bé vậy.
Lực hấp dẫn tự nhiên với aether của bé đã thay đổi. Sự thấu hiểu sâu sắc đã được viết lại.
Tôi nắm lấy tay cô bé, và đôi mắt bé mở to, giật mình. Ba chắc chắn rằng mình sẽ ổn, ba chỉ cần chút thời gian để hồi phục thôi.
‘Nhưng lõi của ba, điều gì sẽ xảy ra nếu—’
Tôi nói to: “Ba đã từng lành nhiều vết thương còn tệ hơn nhiều,” cảm xúc bị ngắt giữa chừng khi cố nói làm tôi lên cơn ho và phun ra một ngụm máu. “Còn Chul…”
“Bất tỉnh,” cô bé nhẹ nhàng nói, giọng căng lên vì lo lắng. “Con nghĩ là sốc phản vệ, vì cậu ấy cố duy trì dạng phượng hoàng.”
Tôi gật đầu. Cử động đó như biến đau đớn thành mấy ngón tay cào lên khắp người tôi.
Ánh sáng tràn ngập sân khi những ngọn đèn phép thuật lóe lên từ hàng chục hướng. Các lớp khiên phép được kích hoạt ngay sau đó, che chắn các cửa sổ lẫn cửa ra vào của dinh thự mà chúng tôi vừa đáp xuống.
Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, trước khi cửa chính mở ra và lớp khiên phép che cửa hạ xuống. Darrin Ordin bước ra ngoài, khoác áo choàng và dụi mắt vì buồn ngủ, đôi mắt tỏa ra ánh đờ đẫn; rõ là bọn tôi đã đánh thức ông ấy.
Ông ta vẫy tay, và những vật tạo tác chiếu ánh sáng đang rọi chằm chằm vào chúng tôi mờ đi, làm tôi nhận diện được một số khuôn mặt đang ló ra nhìn từ các ô cửa sổ của biệt thự. “Grey, cái gì—ôi lạy răng thần Vritra!” Ông ấy thở dài, lao qua sân đến cạnh tôi. Ông ta nhìn tôi từ chỗ vết thương lên đến mặt, rồi đến các đồng đội tôi, rồi cuối cùng quay lại tôi, mặt ông tái nhợt. “Nào, ta đưa cậu vào trong, vết thương đó cần—”
Tôi nói: “Không,” ghì thân người khuỵu gối xuống. “Tôi sẽ ổn. Chỉ cần… một lúc thôi.”
Tâm trí tôi hướng vào trong thân, tập trung vào lõi. Vết cắt xước qua bề mặt lõi tràn ngập aether; các vi hạt màu tím đang ép vào chỗ xước, tại đó chúng nén lại trước khi tan chảy lên bề mặt lõi. Trong cùng lúc, aether cũng tràn ra khỏi lõi, thúc đẩy quá trình hồi phục chậm. Chỉ một dòng aether nhỏ quay lại lõi, aether ngoài không khí đang bị hút về phía áo giáp của tôi trước khi được rút vào lõi vốn bị thương nhằm tiến hành tinh lọc.
Đòn đánh vào lõi tôi chỉ là gián tiếp, vết thương để lại không đủ sức xuyên qua lớp vỏ cứng bên ngoài. Đã lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy sợ bị thương; chuyện này đã đem nỗi sợ kia quay lại toàn diện.
Nếu cô ta tấn công trực tiếp hơn, thì lõi của tôi có thể đã chịu thiệt hại nghiêm trọng gây mất khả năng hoạt động rồi.
‘Hấp thụ được mana của con chắc hẳn đã đem lại cho cô ả một số hiểu biết nhỏ về sự tương tác giữa mana và aether,’ bé Sylvie trả lời, rồi cắn môi. ‘Tuy nhiên, con không chắc mình hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra nữa.’
Bên cạnh bé Sylvie, đôi mắt Darrin vẫn đang nhìn vào hông tôi, nơi máu vẫn tiếp tục chảy.
Cô ta quấn đủ mana quanh lưỡi kiếm của tôi để ép được nó quay ngược lại tôi. Tôi bối rối, mất cảnh giác, và khi luồng mana thứ hai bùng nổ, đẩy lưỡi kiếm xuyên qua người, và tôi đã phản ứng quá chậm.
Tôi đột nhiên cảm thấy dễ chịu mát lạnh bên hông khi từng chút một, aether bắt đầu chảy nhỏ giọt từ lõi đến vết thương, khâu các thớ cơ, xương và cơ quan nội tạng lại với nhau. Dòng máu chảy ra bắt đầu chậm lại.
Quanh lõi tôi, hầu hết lượng aether ban nãy đã lấp đầy vết xước, mặc dù quá trình lành vết thương để lại một vết sẹo mờ đằng sau và tiêu thụ phần lớn lượng aether chứa trong lõi. Bản thân vết sẹo gây ngứa ngáy, cảm giác này có vẻ là thứ vươn lại sau tâm trí tôi hơn là xảy ra trên bề mặt lõi. Tôi không thể lôi bản thân tránh khỏi cảm giác này; giống như một người lính nhìn chằm chằm vào vết thương mới lành trong gương, tôi chọc vào lớp mô sẹo trong tâm trí, ôm trọn vẻ khó chịu khi cố hiểu vết thương này.
Chỉ khi phần da bị rách ở hông bắt đầu lành lại, tôi mới lờ đi vết sẹo, thay vào đó tác động lên các ấn godrune của mình với vẻ do dự. Không phải để kích hoạt chúng, chỉ để đảm bảo chúng phản hồi lại. Ấn Aroa’s Requiem nhói râm ran trên sống lưng, rồi ấn Realmheart bùng cháy và tầm nhìn hiện ra mana trong không khí bao quanh chúng tôi. Chúng vẫn hoạt động như mong đợi, mặc dù cả hai đều hoạt động…nặng nhọc hơn trước.
Tôi mệt mỏi, lõi gần như trống rỗng. Thở dài, tôi giải phóng lượng aether đang truyền dẫn tới các ấn và nhắm mắt lại, cho bản thân có thời gian cần thiết để chữa trị.
Tôi nghe thấy tiếng Darrin đang quay vào nhà, có vẻ sẽ thông báo cho bọn trẻ chuyện gì đang xảy ra. Bé Sylvie cạnh tôi rời đi để kiểm tra Chul lần nữa, nỗi lo ngại của cô bé vương lại trong đầu tôi thông qua kết nối tâm trí của cả hai.
Vào lúc vết thương lành, tôi cảm thấy khỏe lại và thực sự kiệt sức. Tôi không thể nhớ được trong suốt một thời gian dài lõi mình đã căng thẳng như vậy từ khi nào, và chắc chắn là không phải từ lúc lớp lõi thứ ba được hình thành. Tôi sẽ cần thời gian để hồi phục và hấp thụ aether—nhiều hơn so với lượng aether ít ỏi có trong không khí ở đây.
Nhẹ nhàng đứng dậy, tôi mở mắt ra và nhìn lại cái thiết bị dịch chuyển di động.
Tiếng o o đã lắng xuống, ánh sáng từ mana rò rỉ ra cũng vậy. Khi tôi lôi vật tạo tác này ra khỏi luống cây bị đè nát bét, tôi nhận ra nó rất ấm khi chạm vào và có một vết nứt nhỏ chạy dọc theo cạnh tấm kim loại có họa tiết lõm hình gõ búa. Tò mò, tôi dùng nguồn cung aether ít ỏi còn lại của mình để dẫn lượng mana cần thiết vào kích hoạt thiết bị. Mức ngứa của vết sẹo ngày càng rõ rệt.
Thiết bị dịch chuyển đáp lại nỗ lực nhằm kích hoạt nó của tôi, nhưng nó tắt sáng ngay cả khi mới dùng có chút xíu mana.
Darrin nói: “Từ giờ cậu sẽ không dùng nó được nhiều hơn một hay hai lần nữa đâu,” xuất hiện trở lại trong sân mặc áo tunic đơn giản dễ đi lại và quần ống túm. Khi tôi nhìn, ông ấy hất đầu ngụ ý chỉ thiết bị di động kia. “Chúng chỉ tồn tại được lâu như vậy thôi, kể cả có là những món mạnh mẽ như thế. Tôi không chắc mình có thể đặt trọn niềm tin mà dùng nó với vết nứt như thế kia không.” Ông ta mỉm cười, chìa tay ra và tôi bắt tay thật chặt. Ánh mắt của ông ấy nhìn xuống chỗ vết thương đã bị áo giáp của tôi bịt kín. “Thật mừng khi thấy mọi chuyện không tệ như vẻ ngoài của nó.”
“Tôi vẫn chưa chắc về điều đó,” tôi lẩm bẩm trước khi tự ngắt lời mình và đáp lại nụ cười nửa vời của ông ấy. “Xin lỗi vì đã khuấy động nhà anh. Đây là nơi duy nhất tôi có thể nghĩ đến trong hoàn cảnh hiện tại của bọn tôi. Nhưng bọn tôi không thể ở lại lâu. Tôi chỉ cần giúp đồng đội mình tỉnh táo trở lại và—”
Darrin nói: “Grey—à Arthur, có những chuyện cậu cần biết,” giọng trầm và có vẻ gấp rút, vẻ mặt căng thẳng. “Lão Alaric đang ở đây. Dĩ nhiên lão già say rượu đó không bị tiếng chuông báo động đánh thức, nhưng lẽ ra lúc này lão đã phải bò ra khỏi giường và tròng quần vào rồi. Trước khi cậu lại chuồn đi, thì cậu nên nghe những gì lão cần nói.”
Cách ăn nói nghiêm túc của Darrin khiến tôi khựng lại. Sau một hồi do dự, tôi gật đầu.
Sau khi thu hồi lại thiết bị dịch chuyển, chúng tôi kéo cơ thể bất tỉnh của Chul vào nhà và đặt cậu ấy nằm lên một cái ghế đi văng dài. Tôi để bé Sylvie trông chừng cậu ta, và Darrin lùa nhiều người giám hộ của ông ấy về lại phòng của họ, trong số đó có nhỏ Briar với vẻ chán nản.
Khi chúng tôi bước vào phòng làm việc, lão Alaric đã ở đó và dĩ nhiên đã rót sẵn một ly rượu cho bản thân. Đằng sau lưng ông ta, ngay nơi tôi đã để nó lại, là một nửa còn lại của cổ vật La Bàn giúp dịch chuyển vào Khu Tàn Tích thứ vẫn còn đang hoạt động, vẫn đang kêu o o vui vẻ mà không biết gì về mọi chuyện đã xảy ra kể từ lần cuối cùng tôi sử dụng nó.
Alaric nhìn tôi với vẻ thận trọng khi tôi ngồi xuống đối diện lão. Sự kiệt sức đang đè nặng lên tôi từ mọi phía, nhưng tôi cũng có thể chỉ ra rằng lão mạo hiểm giả tóc hoa râm kia cũng mệt mỏi như tôi.
Tôi nói: “Lão già.”
“Nhóc,” lão trả lời kèm tiếng khịt mũi. Hớp một ngụm rượu mạnh, lão thở dài và dúi lòng bàn tay vào một bên hốc mắt. “Vậy là, tôi đoán rằng chính việc cậu quay lại cái lục địa tử tế của bọn tôi mới làm nổi cơn mưa giông bão tố chết tiệt như vậy đúng không?”
Tôi hỏi: “Ý ông là sao?” tựa lưng vào ghế và khoanh tay lại.
Lão Alaric giơ hai tay lên trời, xém hất đổ đồ uống. “Nghe cậu ta nói kìa, ý tôi là sao à.” Lão liếc nhìn Darrin, ông ấy chỉ nhún vai. “Bị đẩy lui, cậu bé à. Bị phản công. Bọn thượng huyết tộc đang tấn công chúng ta đột ngột. Các đạo quân phọt ra từ cơ đít nhăn nheo của tên Agrona để chiếm lại những thành phố mà hắn ta đã bỏ. Tôi đang nói về việc những gì ta tốn hàng tháng mới đạt được nay bị mất chỉ trong một tuần.”
Darrin đang nhìn chằm chằm xuống tay mình. Đôi mắt đỏ ngầu của Alaric nheo lại khi lão nhìn ra sau lưng tôi với vẻ xa xăm. Tôi nhận ra rằng cả hai người họ đều kiệt sức…và sợ hãi.
Tôi nói: “Kể thêm cho tôi nghe đi,” nghiêng người về phía trước. “Seris nên biết chuyện gì đang xảy ra.”
Lão Alaric bĩu môi chế giễu và nốc cạn ly trước khi bắt đầu giải thích với vẻ cay đắng nhưng thật chi tiết về nhiều tổn thất mà cuộc nổi dậy đã trải qua chỉ trong tuần trước.
Lực lượng của Seris chưa bao giờ đủ lớn để tổ chức thành các đạo quân và thực hiện các cuộc tấn công trực tiếp chống lại các Chúa tể; họ đã dựa vào việc Seris kiểm soát được vùng Sehz-Clar để duy trì bất kỳ cách nào hòng trụ vững. Ngoài vùng Sehz-Clar ra, cuộc giao tranh phần lớn diễn ra trong bóng tối thông qua các điệp viên và đặc vụ mà Alaric và các mối quan hệ của lão tổ chức. Sau khi Seris rút lui vào Khu Tàn Tích, phần lớn các hành động nổi dậy còn hoạt động đều diễn ra dưới lòng đất. Tuy nhiên, nhờ hành động của một số ít các thượng huyết tộc dũng cảm, họ đã chiếm được và duy trì quyền kiểm soát với một nhóm các thành phố ở những vùng Truacia, Vechor và Sehz-Clar.
Mấy thành phố đó là nơi tập trung những thứ thiết yếu cho các nỗ lực khác, chủ yếu là để tiếp tế. Theo Alaric, có rất ít nỗ lực chiếm lại các thành phố này, lực lượng nổi dậy đã giành được một số chiến thắng bất ngờ trong những tuần sau khi vùng Sehz-Clar thất thủ.
Nhưng chỉ trong vòng vài ngày nay, các thành phố này đã thất thủ, các nhà thượng huyết tộc đang kiểm soát thành phố đã gọi lính của mình rút lui hoặc họ bị các tổ đội tấn công trung thành của Agrona hành quyết. Vấn đề còn tệ hơn thế nữa, mạng lưới các mối quan hệ của Alaric, người đưa tin, điệp viên và điều hành viên đều đang bị theo dõi và ám sát.
“Và không phải đi từng người một, mà là đi cả cụm,” lão rên rỉ, má ửng hồng che bởi bộ râu bù xù. “Tôi đã phải gọi người của mình chạy lên mấy ngọn đồi để trốn. Thật khó để hiểu, nhóc à. Giống như ai đó vứt ra cái công tắc dán mác Vritra chết tiệt và gạt nút xả ra một cơn lũ chết chóc vậy.”
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện thêm một lúc, Alaric xoáy sâu vào những tình huống cụ thể hơn trong khi tôi lắng nghe và cố tiêu hóa bằng hết. Đổi lại, tôi giải thích những gì tôi và Seris đã lên kế hoạch và kể cho họ nghe về những sự kiện ở thành phố Nirmala.
Ngay trước lúc bình minh, Chul thức dậy, cậu ấy và Sylvie tham gia họp cùng bọn tôi bất chấp việc tôi phản đối rằng cậu ta nên tiếp tục nghỉ ngơi.
“Tôi đã nghỉ ngơi quá lâu rồi. Cơ thể này ngứa ngáy muốn chuộc lại dáng vẻ thảm hại của nó trong suốt trận chiến vừa rồi,” cậu ta nói với vẻ chán nản.
“Anh xui là không hợp với mụ đấy,” Sylvie xen vào. “Nếu anh mà đối mặt với bất kỳ tên Scythe nào khác, thì anh đã—”
“Không, cậu ấy nói đúng,” tôi ngắt ngang. “Thật thảm hại – nhưng tôi cũng vậy. Điều tốt nhất ta có thể làm là học hỏi từ nó, thừa nhận sai lầm của mình và trở nên mạnh mẽ hơn.”
Chul nghiến răng, đứng lỳ ở góc phòng làm việc và liếc quanh suốt quãng còn lại của buổi trò chuyện.
Những cánh đồng trải dài nhìn thấy được qua cửa sổ phòng làm việc chỉ vừa mới chuyển từ màu đen sang màu xám cam do những tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu rọi thì bọn tôi lại bị gián đoạn tiếp.
Có tiếng đập gấp gáp và đột ngột vào cửa phòng làm việc khiến cả lũ bọn tôi giật mình ngó quanh, nhưng trước khi có ai kịp gọi người gõ bước vào thì cánh cửa bật mở và nhỏ Briar lao vào. “Ngài Darrin! Một buổi phát sóng—nhanh lên—từ gã Agrona!”
Bọn tôi đều nhìn nhau thận trọng, rồi vội vã đi theo nhỏ này đến phòng khách được trang bị một cục pha lê lớn để chiếu hình. Hình ảnh về dãy núi Basilisk Fang lướt qua nhanh trên bề mặt cục pha lê. Khi tôi bước vào phạm vi phát sóng của trường thần giao cách cảm, tôi nghe thấy một giọng nói tỉnh táo và căng thẳng trong đầu: “…nhắc lại, một thông điệp bắt buộc nhận đến từ chính Chúa tể Tối cao sẽ được phát sau hai phút nữa. Tất cả người dân Alacrya phải lắng nghe. Tôi nhắc lại, một thông điệp bắt…”
Tôi bước ra khỏi phạm vi phát sóng và nhìn Darrin với vẻ tò mò.
Ông ấy nhíu mày, nhún vai. “Việc phát sóng cưỡng ép không phải là chưa từng xảy ra, nhưng chúng khá hiếm. Chúng tôi thậm chí còn chưa nhận được một lần phát nào sau chuyện xảy ra ở đại hội Victoriad.”
“Vật tạo tác chiếu hình cứ thế tự kích hoạt và bắt đầu lảm nhảm về thông điệp bắt buộc,” nhỏ Briar nói thêm, khoanh tay khi nhìn chằm chằm vào hình chiếu.
“Vậy ra, là một thông điệp từ chính gã Agrona Vritra à,” Chul trầm ngâm trong khi bước vào bước ra phạm vi phát của trường thần giao cách cảm. “Ước gì tôi đấm được vào bản mặt ác quỷ của hắn thông qua vật tạo tác bằng pha lê này.”
Lão Alaric nhướn lông mày lên nhìn Chul thích thú. “Tôi bắt đầu thấy điểm mạnh và điểm yếu của cậu ta nằm ở đâu rồi đấy.”
Tôi mỉm cười nhạt. “Ước gì ta làm được thế, Chul à.”
Tất cả chúng tôi đều im lặng chờ đến khi đoạn tin nhắn nhắc lại dừng nói và khung cảnh kia tan biến.
Một gương mặt xuất hiện trên màn hình chiếu bằng pha lê.
“Đó thực sự là Chúa tể Tối cao…” nhỏ Briar thì thầm, một cơn rùng mình lan khắp người con bé.
Tên Agrona có vẻ nghiêm khắc, nhưng mức nghiêm túc của hắn phần nào bị giảm bớt bởi mớ đồ trang trí lấp lánh trên sừng. Từ cục pha lê chiếu hình, hắn nhìn chằm chằm vào chúng tôi trong vài giây trước khi nói.
“Hỡi người dân Alacrya của ta,” hắn bắt đầu, lời lẽ rõ ràng và có chủ đích, “những đứa con của thần Vritra. Hôm nay, ta nói chuyện trực tiếp với các người…với từng người và mỗi cá nhân một trong số các người. Hãy lắng nghe thật kỹ và cẩn thận, vì những lời ta nói là dành cho các người.”
Hắn ta lại ngừng lời, và tôi liếc nhìn quanh phòng; một nhóm trẻ thiếu niên có mặt, cũng như người quản gia của Darrin, chị Sorrel. Tất cả bọn họ đều trông như bị mê hoặc. Chỉ có Alaric, Chul và tôi là dường như có thể giữ tâm trí có khoảng cách với những gì chúng ta đang nhìn thấy. Ngay cả bé Sylvie cũng mở to mắt, môi hé mở ra khi cô bé bị choáng ngợp trong hình ảnh này. Nhưng tôi cảm nhận được cảm xúc và chút suy nghĩ của cô bé, và những gì trong suy nghĩ của cô bé là loại lý do rất khác mọi người để giải thích tại sao cô bé lại chăm chú như vậy.
‘Cha con…’ cô bé truyền suy nghĩ qua cho tôi, cảm thấy tâm trí tôi và cô bé chạm nhau. ‘Con không khỏi tự hỏi…dù nó vẫn có vẻ khó xảy ra được. Điều gì có thể đưa mẹ Sylvia Indrath và cha Agrona Vritra đến với nhau cơ chứ?’
Ngay cả qua hình chiếu, ảnh hưởng từ tính cách của hắn vẫn rất rõ ràng. Nếu từng có giai đoạn nào đấy trước khi gã Agrona Vritra dành thời gian và sức lực cho khao khát độc ác và vô nhân tính của mình, thì có lẽ đó là lúc bà Sylvia đã phải lòng hắn. Hoặc có lẽ hắn vẫn luôn như thế nhưng đã lừa bà ấy nhìn thấy thứ gì đó không phải vậy.
Tôi cẩn thận quan sát kĩ gương mặt say mê của bé Sylvie.
Rốt cuộc, tên Agrona không hề né tránh việc thao túng ngay cả những người thân thiết nhất với mình. Thông qua một chú phép được cấy vào trứng của cô bé trước khi cô bé được sinh ra, hắn đã có thể trú ngụ trong cơ thể cô bé ngay cả khi đang ở lục địa Alacrya. Đó là một chuyện khi phát giác ra gần như đã phá vỡ lòng tin giữa tôi và bé Sylvie. Giờ tôi chỉ có thể hy vọng rằng cái chết và sự tái sinh của cô bé đã cắt đứt mối liên hệ này, nhưng điều đó làm tôi lo lắng rằng chúng tôi chẳng có cách nào biết chắc chắn được.
Tên Agrona tiếp tục: “Suốt nhiều tháng nay, lục địa này bị chia cắt bởi xung đột từ nổi loạn và nội chiến. “Hãy yên tâm, ta không có ác ý với các người những kẻ đã tham gia vào cuộc xung đột này. Một cuộc tranh đấu về ý chí như vậy, cho dù đó là giữa người đồng hương, tướng tá hay thậm chí là giữa các Chúa tể, sẽ chỉ củng cố sức mạnh của các người với tư cách là một dân tộc về lâu dài. Xung đột là cần thiết để tăng trưởng sức mạnh.”
Hắn ta dừng lại, đôi mắt đỏ tươi dường như nhìn thẳng vào mắt tôi. “Nhưng xung đột không đúng lúc cũng có thể làm suy yếu tất cả chúng ta, và đó là lý do tại sao ta đang nói chuyện với các người bây giờ. Những cánh cổng của lục địa Epheotus đã mở toang và lũ rồng hành quân qua đấy. Từ đầu, chúng đã phản đối nhiều việc chúng ta làm ở lục địa Dicathen, hủy hoại những điều tốt đẹp mà các người và huyết tộc của các người đã chiến đấu vì nó, đã chết vì nó. Nhưng bạo lực của chúng không chỉ vươn đến lục địa xa xôi kia. Chúng gây đổ máu ngay đây tại Alacrya, ở vùng trung tâm Etril này.”
Biểu cảm của tên Agrona đanh lại, đôi mắt rực cháy như lửa. “Một con rồng đã ám sát Chúa tể Exeges trước khi bỏ chạy như một kẻ hèn nhát trong đêm tối. Hàng nghìn nhân chứng đã nhìn thấy tên asura đấy bay đảo vòng phía trên cung điện của ngài ấy, thổi ra mana và chết chóc. Một trăm nhân viên cung điện hoặc hơn đã chết cùng ngài ấy, bất lực trước cuộc tấn công dữ dội như vậy – những người dân Alacrya bình thường, bị thiêu rụi chỉ vì tội làm công việc hỗ trợ cho một gia tộc khác.
“Cuộc chiến tranh giữa hai lục địa Alacrya và Dicathen đã kết thúc. Và cuộc xung đột giữa từng người Alacrya trung thành với những tên ủng hộ Seris – kẻ Không Huyết Tộc cũng phải như vậy. Bọn rồng đang có ý định chiếm lấy cả lục địa Dicathen và lục địa Alacrya. Cũng chính những sinh vật này đã bịa ra lời nói dối về thân thế thánh thần của lũ asura—những kẻ đã ẩn náu tận tuốt lục địa Epheotus và chỉ đưa ra lời phán với những người mà chúng gọi là ‘bọn hạ đẳng,’ chẳng hề hỗ trợ lương thực hay phép thuật, những kẻ đã tấn công vào lục địa này làm tạo ra Biển Gọng Hàm Vritra rồi kết liễu hàng trăm nghìn mạng sống—giờ đã quyết định lấy đi mọi thứ mà các người và tổ tiên huyết thống của các người đã dày công xây dựng.”
(Người dịch: Nếu ta nhìn lại bản đồ của lục địa Alacrya do tác giả cung cấp mà mình đã post thêm vào cuối chap 407: Nói với thằng đó. Ta sẽ thấy một mảng đất của vùng Sehz-Clar như bị tách ra khỏi Alacrya và chỉ nối với lục địa qua một khu vực nhỏ là làng Rosaere. Thì rất có thể trong quá khứ đã có trận đánh nhau kinh thiên động địa nào đó giữa phe Kezess và Agrona làm sụp một mảng đất và hình thành khe hẹp gọi là vùng biển Vritra’s Maw)
Trong sự im lặng kéo theo sau, âm thanh duy nhất nghe được là tiếng thở dốc hoài nghi của Chul.
“Bởi vì sự can thiệp của tên đồng minh với loài rồng, gã Lance Arthur Leywin—”
Tôi chớp mắt, bất ngờ khi hắn nhắc đến tôi. Vài người trong phòng quay lại liếc về phía tôi.
“—nên ta đã không thể chuẩn bị cho lục địa Dicathen trước tình huống có thể xảy ra này, nhưng ta sẽ bảo vệ lục địa Alacrya và tất cả những ai vẫn tự gọi mình là người Alacrya trung thành khỏi lũ rồng xâm lược.” Cằm tên Agrona hếch lên, giọng ngày càng to và tự hào hơn khi nói: “Tất nhiên là với sự hỗ trợ của các người. Lục địa này phải đứng vững, hợp nhất lại dưới thẩm quyền của ta. Quá khứ là thời của các Scythe và Chúa tể, các trị vùng của tộc Vritra. Bây giờ ta, Agrona, sẽ đích thân dẫn dắt các người vượt qua những nguy hiểm sắp tới.”
Biểu cảm trên mặt hắn dịu đi, và hắn nở một nụ cười thấu hiểu với chúng tôi. “Sẽ không có hình phạt nào được áp dụng cho bất kỳ ai tham gia vào cuộc nổi loạn này miễn là họ hạ vũ khí và quay về cuộc sống của mình ngay lập tức. Tuy nhiên, vì ta không thể chấp nhận bất kỳ một sự xích mích nội bộ nào sẽ làm suy yếu chúng ta khi đối mặt với kẻ thù này, nên tất cả những ai phản đối sẽ bị xử lý ngay lập tức và chịu thành kiến. Hãy kêu gọi huyết tộc của các người, hàng xóm của các người và bạn bè của các người tạm thời gác lại những bất bình nhỏ nhặt của họ. Ngày mai, chúng ta tiến một bước tới trước với tư cách như một quốc gia. Thống nhất.”
Gã Agrona nghiến răng và khẽ gật đầu, khiến những đồ trang trí trên sừng hắn lắc lư lấp lánh. Sau đó hình chiếu phai mờ đi và cục pha lê tắt ngúm.
Sự im lặng kéo theo sau. Bọn trẻ quay lại nhìn Darrin chầm chậm, nhưng ông ấy cũng đang nhìn tôi. Ánh mắt lão Alaric hướng xuống sàn, nét cau có khắc sâu trên làn da nhăn nheo của lão. Chul cũng đang quan sát tôi, như thể đang chờ phản ứng từ tôi, nhưng bé Sylvie bước qua một bên, xoay lưng lại cả phòng và tâm trí cô bé đóng lại.
“Tiếp đi, mọi người,” Darrin nói sau một phút im lặng. “Hôm nay chẳng có luyện tập hay công việc nhà gì cả. Hãy tận hưởng đi.”
Nhỏ Briar khịt mũi. “Đúng hơn phải là, hãy chìm đắm trong nỗi sợ hiện hữu của chúng ta đi.” Nhưng cũng như những người khác, nhỏ này làm theo lời ông ấy bảo và lê bước ra khỏi phòng khách.
Khi chị quản gia không đi theo mọi người ngay—chị ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào viên pha lê chiếu hình ở phía trước, biểu cảm ngơ ngác hiện lên trên gương mặt tái nhợt—Darrin đặt tay lên vai chị. “Sorrel?”
Chị ta nhảy dựng lên, một tay chụp vội lên miệng để kìm tiếng hét yếu ớt lại. “X-xin lỗi, Ngài Ordin. Em xin phép.” Chị ta đứng run rẩy và vội rời khỏi phòng.
Khi nhìn chị ta đi, tôi ngẫm nghĩ về thông điệp của tên Agrona. Không có quá nhiều chi tiết cụ thể, nhưng có nhiều mục đích. Nó sẽ ảnh hưởng đến mọi người ra sao. Đến những người bình thường giống chị Sorrel.
“Thật thú vị khi hắn ta gọi tên cậu ra,” Darrin trầm ngâm. “Việc xếp cậu ngang hàng với bọn rồng sẽ giúp hắn biến mọi sự nổi tiếng cậu có được ở Alacrya thành thứ chống lại cậu.”
“Nhưng tại sao người dân các ông lại ủng hộ con rắn này hơn đám rồng kia?” Chul gầm gừ, đưa tay cào vuốt vào mái tóc màu cam của mình, khiến phần tóc bị phủ tối trên đầu vốn đậm màu hơn đang quấn gợn lên và lung linh như làn khói. “Tộc tôi không có tình cảm với tên bạo chúa Indrath, nhưng hắn cũng không tệ hơn gã Agrona.”
Lão Alaric trả lời: “Thà bắt tay với con quỷ ta biết,” giọng gầm gừ nhỏ tiếng và mệt mỏi. “Còn cách nào khiến mọi người quên việc bị tộc Vritra đối xử khủng khiếp ra sao tốt hơn cách đe dọa tính mạng họ dưới gót giày của một tộc asura khác. Và mấy cậu”—lão chỉ vào ngực tôi bằng một ngón tay nhăn nheo—“đã giúp cho chúng tạo ra một lời tuyên truyền nho nhỏ thật hoàn hảo.” Lão lắc đầu rồi ngồi phịch xuống ghế, mấy ngón tay xoa xoa hai bên thái dương.
(Nguyên văn: “The devil you know”. Nó là câu nói tắt của cụm “better the devil you know”. Có nghĩa là thà làm việc với người mình không thích nhưng mà biết, còn hơn là làm việc với người mình chẳng biết gì, bởi vì có thể làm chuyện tệ hơn. Ý lão Alaric là thà theo tên Argona tệ còn hơn theo tên Kezess không biết thế nào mà có khi lại còn tệ hơn)
Darrin nói: “Ít ra thì chuyện này cũng giải thích cho lý do vận may của chúng ta đột ngột đảo chiều,” nét mặt hiện rõ sự lo lắng khi quan sát lão Alaric. “Gã Agrona chắc hẳn đã lên kế hoạch cho nước đi này từ lâu rồi. Vụ ám sát tên… à, chờ chút.” Ông ấy nhìn tôi bối rối. “Vậy là hắn ta đổ lỗi về cái chết của tên Exeges cho lũ rồng, một cách rất dễ thực hiện cho dù cậu không vác một con rồng thực sự đến cung điện để ám sát tên Exeges…nhưng vậy thì ai đã thực sự giết tên Chúa tể kia?”
Ông ấy chuyển sự chú ý sang bé Sylvie. “Tiểu thư… à, thứ lỗi cho tôi nếu đây là một câu hỏi thiếu thận trọng, nhưng có khả năng đó là…huyết tộc của cô không? Họ hàng? Những con rồng khác?”
Bé Sylvie đồng thời vừa nhún vai vừa lắc đầu, khiến mái tóc màu vàng lúa mì bồng bềnh quanh sừng. “Con không biết chắc, nhưng…con không cảm thấy có con rồng nào ở đó.”
Ánh mắt Darrin quay lại nhìn tôi. “Vậy thì cậu nghĩ là ai?”
Những lời ông ấy nói giống như tiếng bạn bè nói linh tinh gây khuấy động bên ngoài suy nghĩ của tôi. Tôi không biết ai có thể giết được gã Chúa tể ngoài tôi khi cả bọn lần đầu tìm thấy xác hắn. Tôi cảm thấy chắc chắn rằng chúng tôi chỉ thiếu vài chi tiết nhỏ để ghép các mảnh câu đố lại với nhau.
Tại sao bí ẩn này lại khiến tâm trí tôi quay lại với cục keystone thứ ba bị mất tích chứ?
‘Ba nghĩ chúng có liên quan với nhau không?’ Sylvie nghĩ đáp lại tôi trong đầu. Tôi có thể đoán ra từ tông giọng rằng cô bé không thấy ý này thuyết phục. ‘Giống như…có một nhóm thứ ba nào đó tình cờ đi cùng con đường với chúng ta chăng?’
Tôi thở dài, ngồi xuống cái ghế đối diện với lão Alaric và đưa tay vuốt mặt một cách mệt mỏi, vật vã nghĩ tới vết sẹo ngứa ngáy. Tôi nói: “Không biết nữa,” trả lời cùng lúc cả hai câu hỏi của bé Sylvie và Darrin. Có khả năng thế, tôi nói thầm thêm với bé Sylvie.
Tôi há hốc miệng kinh ngạc, thu hút ánh nhìn thận trọng từ mọi người ngoại trừ bé Sylvie, vốn luôn dõi theo các suy nghĩ của tôi ngay khi tôi nghĩ ra chúng.
Darrin hỏi: “Ổn chứ, Arthur?”
Tôi nói: “Ừ, chỉ là…không có gì đâu,” biết rằng mình không thể giải thích suy nghĩ của bản thân cho Darrin nghe.
Vị cứu tinh trong giấc mơ của con ở Khu Tàn Tích, giọng nói con đã nghe thấy. Việc tái sinh và sự thay đổi trong mối hấp dẫn tự nhiên với aether của con, thực tế là con tồn tại để cứu linh hồn của ba trước khi con được sinh ra. Điều đó tiềm tàng khả năng tạo ra một loại nghịch lý nào đó, phải không? Nhỡ đâu thực sự có một nhóm thứ ba thì sao? Bằng việc dính líu đến các thuật của nhánh aevum, thậm chí có khi là chính chúng ta, di chuyển xuyên qua dòng thời gian song song nào đó hoặc…
Tôi ngừng lời, cảm thấy suy nghĩ của bé Sylvie đang chống lại ý tưởng của tôi.
Cô bé nói: ‘Lời giải thích đơn giản nhất thường là chính xác nhất,’ trích lời một học giả nào đó mà cả hai chúng tôi đều đã nghe qua ở Học viện Xyrus. ‘Có thể con sai, nhưng con cảm thấy món cổ vật đó, gã Chúa tể và vị cứu tinh của con chẳng có mối liên hệ nào. Tuy nhiên, để có cơ sở mà tranh luận thì, nếu chúng ta bằng cách nào đấy đã quay ngược thời gian để lấy món cổ vật kìa, vậy thì nó ở đâu? Và nếu ba đã xác định giết tên Exeges, thì tại sao lại phải tự mình đi trước và giết hắn? Bởi vì số phận của ba đã được ấn định là sẽ thất bại à?’
Không phải ba, mà là… con. Bất chấp những lập luận của cô bé, tôi bắt đầu nhìn thấy một bức tranh tổng thể vấn đề rõ ràng hơn. Khi sự thấu hiểu sâu sắc của con về aether nhánh aevum trở nên đủ sâu, có lẽ con đi ngược thời gian được về đúng lúc và lấy cổ vật kia. Nếu trận chiến với tên Exeges tỏ ra quá khó khăn rồi sau đấy Cecilia có thể đã chiếm thế thượng phong so với ba. Và…nhỡ đâu giọng nói con đang nghe là của chính con, những lời nhắn được gửi ngược lại xuyên thời gian thì sao?
Bé Sylvie suy ngẫm một lúc, quan sát tôi thật kỹ. ‘Ba đã bao giờ nghe nói về một thuật aether nào cho phép ba quay ngược thời gian chưa?’
Tôi đã chỉ ra rằng chiêu Aroa’s requiem có thể đảo ngược thời gian.
‘Mặc dù vậy, chuyện đó không giống vậy. Không giống hoàn toàn.’ Cô bé nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.
Thế còn khoảng thời gian con ở trên Trái Đất, theo dõi cuộc sống của ba thì sao? Nếu không phải du hành thời gian thì ta gọi đó là gì? Ba…
Cô bé bĩu môi, vẻ hoài nghi ngày càng tăng. ‘Tuy nhiên, con đã chẳng làm thay đổi được gì. Ba thậm chí còn không bao giờ biết rằng con đã ở đó.’
(Nguyên văn: “She pursed her lips, her skepticism only growing. I couldn’t make changes, though. You never even knew I was there.”
Đoạn này mình nghi là tác giả đánh thiếu dấu ngoặc một móc ‘. Chữ I trong này phải là Sylvie đang nói trong đầu với Art thì câu trên mới có nghĩa)
Tựa lưng vào ghế và thở dài lần nữa, tôi phải thừa nhận rằng mình đang nghĩ quá viển vông. Thậm chí là rối rắm. “Lời giải thích đơn giản nhất thường là lời chính xác,” tôi lặp lại câu ban này thành tiếng.
Darrin ngước lên trần trong lúc trầm ngâm suy nghĩ. Lão Alaric gãi gãi râu nhưng vẫn dán mắt vào bụng. Chul làm động tác bẻ cổ và đi ngang qua phòng.
“Nhưng để giết một gã Chúa tể—một tên asura thuần huyết—không phải là việc đơn giản. Tuy nhiên, ta có thể tạo một danh sách ngắn nhằm liệt kê ra những kẻ có thể làm được vậy.” Tôi giơ nắm tay lên, co các ngón tay lại. Giơ ngón trỏ lên, tôi nói: “Một tên Chúa tể khác.”
“Hoặc một con rồng,” bé Sylvie nói và tôi nhấc ngón tay thứ hai lên.
Tôi nói: “Bọn Wraith được huấn luyện để giết asura,” giơ ngón thứ ba lên.
Chul nói: “Cậu?” dừng lại và nghiêng đầu sang một bên. “Nhưng rồi thì, tôi biết không phải là cậu. Hừm. Những thành viên còn lại trong tộc tôi đã từ bỏ chuyện thành chiến binh từ lâu rồi, nhưng đối với tôi, gã Exeges này dường như cũng chẳng mạnh lắm. Ngài Mordain hoặc một trong số mấy người khác có thể giết được hắn chăng, có lẽ thế.”
Gật đầu, tôi nhấc ngón út của mình lên.
“Tên Agrona,” lão Alaric làu nhàu. “Hoặc con thú cưng Legacy của hắn. Báo cáo từ một trong những người của tôi trên tiền tuyến ở vùng Sehz-Clar nói rằng con khốn quái dị này có thể hút mana ra khỏi người chúng ta ngay lập tức.”
Tôi thả tay xuống khi cân nhắc những gì lão vừa nói. Mắt tôi và Sylvie chạm nhau khi tôi hình dung ra xác của Exeges. Da căng ra, màu xám tro, bề ngoài co rút vào, mắt mù không màu, giống như máu bị rút cạn khỏi cơ thể vậy…
Bé Sylvie nói: “Nhưng Cecilia dường như cũng ngạc nhiên khi thấy gã Chúa tể đã chết giống như chúng ta vậy,” suy nghĩ phát ra thành lời. “Nếu cô ta… hút cạn mana của hắn thật, thì cô ta đã giả vờ giỏi đấy. Có lẽ Agrona sẵn sàng hy sinh gã Exeges để tăng sức mạnh cho Cecilia khi cô ta chiến đấu với ba chăng?
Tôi lặng lẽ cảm nhận rằng bé Sylvie đang hy vọng trường hợp này sẽ xảy ra, và rằng Cecilia không thực sự đủ mạnh để một mình chiến đấu với chúng tôi đến thế bế tắc như thế.
Tôi thình lình đứng dậy. “Chúng ta không biết, và chúng ta cũng không thể tiến gần hơn đến câu trả lời chỉ ở chỗ này. Chúng tôi cần quay lại chỗ Seris.” Tôi nhìn với vẻ tội lỗi về phía Darrin và lão Alaric. “Tôi xin lỗi. Tôi ước mình có thể đưa ra được nhiều ý kiến hơn, nhưng…”
Darrin nói: “Không cần,” vỗ vào cánh tay tôi. “Nhà tôi không liên quan trực tiếp đến cuộc nổi dậy này. Tôi chỉ đơn giản là một gã mạo hiểm giả đã nghỉ hưu đang huấn luyện vài đứa nhóc. Về phần Alaric…” Ông ta nhìn lão già này với thêm một sự thận trọng nữa. “Anh ấy thực sự không có ở đây. Và nếu có ở đây, thì chắc chắn anh ta không liên quan đến âm mưu của bà Seris. Và nếu có thì tôi chẳng có cách nào biết được chuyện đấy cả. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là bạn nhậu cũ mà thôi.”
Tôi định rời khỏi phòng nhưng tự buộc mình phải dừng lại và đưa ra chút lời khuyên cuối. “Hãy làm như những gì anh ấy nói. Dừng đánh nhau lại. Đưa người của ông về nhà đi. Hãy để tôi và Seris giải quyết mọi việc từ đây. Trong một cuộc chiến tranh giữa đám rồng và tụi basilisk, các ông sẽ bị nghiền nát bét.”
Lão Alaric tỏ vẻ chế giễu. “Tôi đã bị kéo vào chuyện này ngay từ đầu là do lỗi của cậu. Cậu và mối quan hệ với tên Scythe đó. Blà. Nhưng tôi cho là cậu nói đúng. Tôi cho rằng chẳng bao giờ là quá muộn để nghỉ hưu đến lần thứ ba.”
Tôi mỉm cười, cảm thấy biết ơn. “Tạm biệt.”
Darrin vẫy nhẹ tay chào, nhưng lão Alaric chỉ nhăn mũi và tiếp tục nhìn xuống bụng.
Tôi rời đi, các đồng đội của tôi theo sát gót và quay lại phòng làm việc nơi cổ vật La Bàn vẫn đang đợi.
Tôi dừng lại trước nó, ngẫm nghĩ.
“Chúng ta không thể để nó ở đây nữa. Với thiết bị dịch chuyển di động sắp hỏng rồi, chúng ta có thể cần cổ vật La Bàn ở bên người. Di chuyển qua Khu Tàn Tích là cách tốt nhất để tránh ánh nhìn nhạy bén của hai tên Agrona và Kezzess, và có thể là cách duy nhất để chúng ta đi lại giữa hai lục địa Alacrya và Dicathen trong tương lai.”
Bé Sylvie hỏi: “Có ai có ý kiến gì không?” tay cô bé chạm vào trường năng lượng bao quanh cổ vật này.
“Và liệu ta có chắc chắn rằng Tiểu thư Sylvie sẽ không lên cơn nữa chứ?” Chul hỏi, liếc nhìn cô bé qua khóe mắt một cách thiếu tế nhị.
“Hy vọng thế,” tôi thở ra. “Qua đi. Tôi sẽ theo ngay sau cậu.”
Bé Sylvie cắn môi. Chul chỉ nhún vai và bước thẳng vào cánh cổng. Khi tôi gật đầu ra hiệu cho cô bé bước theo, bé Sylvie làm theo với vẻ do dự, biến mất vào cánh cổng có hình bầu dục sáng lung linh đang lơ lửng trong không khí.
Chìa tay ra, tôi cảm nhận được hình dạng cánh cổng với aether của mình. Việc kích hoạt lõi khiến toàn bộ cơ thể tôi đau nhức dữ dội như bị gõ vào người và làm tăng thêm cảm giác ngứa ngáy từ vết sẹo kia.
Có một cảm giác gần gũi với aether của cánh cổng này mà không liên quan gì đến việc tôi đã từng dùng lượng aether này trước đây hay chưa. Tò mò, tôi kích hoạt chiêu God Step, nhìn thấy những đường chạy mà không cần bước vào chúng. Một nụ cười mỉm tự tin nở trên gương mặt tôi.
Tiếp tục truyền aether vào ấn God Step, tôi chú tâm hoàn toàn vào cánh cổng dịch chuyển, lắng nghe âm vang cụ thể của nó dội lại giữa nhiều điểm chạy khác ở quanh tôi. Khi tôi chắc chắn rằng mình đã nắm bắt được nó, tôi chụp lấy cổ vật La Bàn và tắt nó đi.
Hiệu quả ngay lập tức. Bản thân cánh cổng bắt đầu co lại trái với ý muốn của tôi, nhưng điểm chạy của cánh cổng này đặt trong không gian kết nối với các đường chạy dạng tia sét lại đang vang tiếng với tôi tương tự. Tôi chỉ đợi đủ lâu để đảm bảo cổ vật La Bàn đã vào gọn trong ấn không gian ngoại chiều của mình, rồi tôi bước qua cái lỗ.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Agrona phát thông điệp tới người dân toàn lục địa Alacrya.
- 2. Tác giả chắc đọc comment suy đoán của fan trên mạng xã hội nhiều nên tự nhét các giả thuyết của fan vào truyện và mượn lời của Art để phủ định luôn, cách viết này đã làm nhiều lần rồi, từ hồi fan đề xuất vác cả phe Dicathen vào Khu Tàn Tích, với nói vụ sức mạnh của Art bá đạo sau khi giết Taci, đều bị tác giả khéo léo nhét vào truyện để phủ định đi.
- 3. Rất có thể, Agrona sẽ lấy cái chết của Exeges làm cái cớ phát động chiến tranh đánh Kezess.
- 4. Ver.1: Sept-16-2023; ver.2: Sept.-18th;