Chương 445

Sự thật về sức mạnh

Tên gốc: "Chapter 443: The Truth of Power"


  • GÓC NHÌN CỦA CECILIA

    Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ vừa hiện ra cánh cổng dịch chuyển lúc nãy, dư ảnh của mặt cổng vẫn hiện rõ trong bóng tối của màn đêm và khu ổ chuột dưới đất. Đầu óc tôi trống rỗng, cơn thịnh nộ từ trận chiến bị cuốn đi bởi cú sốc khi chuyện kết thúc đột ngột. Ngay cả cơn đau đang gào thét chỗ vết thương bên mạn sườn dường như cũng dịu bớt, xa dần đi khi cơn đau túa máu ra đầy bàn tay tôi.

    Tôi đã thất bại. Grey đã ở đó, ngay trước mặt, nhưng tôi không thể chặn anh ta lại. Tôi đã để anh ta trốn thoát…

    Chỉ là tôi không thể nào hiểu nổi. Tôi là Di Sản. Khả năng kiểm soát mana đến mức tôi có thể kéo hết mana khỏi lõi của một tên asura vẫn còn sống sờ sờ ra, tuy nhiên Grey đã đánh ngang với tôi—thậm chí còn làm tôi bị thương, suýt giết tôi. Nếu tôi không cảm nhận được sự biến dạng của lượng mana ngay chỗ đòn tấn công của anh ta xuất hiện, thì có lẽ anh ta sẽ giết được tôi thật. Giết một lần nữa.

    Mặc dù tôi chỉ thu được một lượng mana ít ỏi từ con rồng kia, nhưng nó cũng đủ để mang lại một chút xíu hiểu biết sâu sắc: Grey rõ ràng có thể điều khiển được sự tương tác giữa aether và mana, dùng nguồn lực này để di chuyển và điều hướng nguồn lực kia, thậm chí còn tiến xa đến mức dùng aether của mình làm chệch hướng hoặc hủy bỏ các chú phép dùng hệ mana; và thông qua mana của con rồng đó, tôi thấy một tiềm năng mình làm được điều tương tự nhưng ngược lại.

    Hai lực đẩy lẫn nhau, và do đó, bất kỳ cách sử dụng mana nào cũng gây ra một số thay đổi nhỏ với aether quanh nó. Trước đây tôi đã không hiểu điều đó—tôi hầu như không biết aether là gì—nhưng tôi đang dần bắt đầu hiểu ra.

    Nhưng tôi đã quá tự tin. Lượng mana và ý chí tinh thần mạnh mẽ vốn cần để di chuyển vũ khí do Arthur tạo ra, thậm chí làm anh ta bất ngờ, đã hóa thành thảm họa. Nghiến răng, tôi không khỏi cảm thấy mình đã lãng phí cơ hội. Lần tới khi đối mặt với anh ta—và tôi tin chắc sẽ có lần tiếp theo—anh ta sẽ sẵn sàng trước cho chuyện đó.

    Ít nhất thì, dường như rõ là gã Agrona đã sai khi chỉ nhìn lõi của anh Grey như thể tò mò thông thường. Hoặc điều đó nghĩa là hắn ta đang che giấu việc Grey điều khiển được aether gây ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn đến mức nào. Tôi không chắc được điều gì hắn hiểu—hay không hiểu. Một phần nhỏ trong lòng tôi ước mình đủ thông minh để mổ xẻ tình hình và hiểu rõ hơn về những gì gã Agrona có thể đạt được từ tôi, anh Grey, và anh Nico nhưng kiểu tư duy chiến lược như thế chưa bao giờ là thế mạnh của tôi.

    Một cơn gió mạnh tạo từ phép thuật anh Nico dùng để bay thổi tóc tôi tung lên quanh mặt khi anh ấy đuổi kịp tôi. Mắt tôi và anh nhìn phải nhau, nhưng tôi nhanh chóng liếc ra chỗ khác, không thể chịu nổi khi nhìn thấy anh.

    Anh ấy xanh xao, mặt đầy máu và bầm dập, lõi mana cạn kiệt, thậm chí còn phải vật vã duy trì tập trung thông qua cây gậy vốn giúp anh ta niệm phép. Ngay cả khi đang bay, anh vẫn nghiêng người về phần thân bên trái, chỗ mà anh Grey chém trúng. Anh trông chỉ hơn nhúm xương gãy và cục máu tụ lại dưới lớp da bầm tím có một xíu thôi.

    Cảm giác tội lỗi cuộn lên từ bụng dạ như dây leo quấn quanh tim tôi. Tôi có nên nghe lời anh ta không? Tôi băn khoăn, bắt đầu nghĩ lại về từng lời nói và hành động của mình. Liệu Grey thực sự có thể giúp chúng ta—làm được điều mà anh Nico sợ là cả gã Agrona cũng không thể? Tôi không chờ để ý nghĩ này bén rễ thêm nữa mà thay vào đó, tôi dứt suy nghĩ này khỏi tâm trí và gạt nó sang một bên. Nó ít còn là một lựa chọn so với trước đây nữa, trận chiến vừa nãy đã xác định rõ việc này.

    Có một ánh nhìn đầy ám ảnh trong mắt Nico khi anh quan sát tôi, sự bất an tỏa ra như nước mắt sắp mấp mép rơi, như thể anh ấy không chắc liệu tôi có thực sự còn đây không hay liệu anh ấy thức dậy và sẽ thấy tôi biến mất.

    Tôi đã quen với một anh Nico cứng rắn, đầy giận dữ của thế giới này, người đã gây chiến vì gã Agrona, người đã giết chóc để đưa tôi đến thế giới này. Lúc đầu khi tôi vừa mới tỉnh dậy từ cõi chết, anh đã làm tôi sợ, nhưng tôi không mất nhiều thời gian để hiểu được cơn thịnh nộ, nỗi tối tăm của anh ấy cần thiết đến thế nào. Những gì gã Agrona đòi hỏi ở chúng tôi để giành lại cuộc sống mà số phận đã cướp đi không thể thực hiện được bởi tính cách của những đứa trẻ mồ côi vật lộn để sống như chúng tôi đã từng làm ở Trái Đất.

    Giờ đây, nhìn thấy vẻ bất lực trên khuôn mặt đẫm máu của anh, tôi không thể không thấy lại cậu bé đó, một cậu trai trẻ nhạy cảm nhưng thông minh mà tôi đã miễn cưỡng yêu phải.

    Nhưng nghĩ đến anh Nico ngày đó chỉ làm tôi nhớ đến một bé gái sợ sệt, yếu đuối mà mình đã từng. Những năm tháng khi còn là một đứa bé đã bị tiêu tốn đầy xuẩn ngốc với hy vọng rằng mình có thể kiểm soát được ki của bản thân, rồi suốt thời gian đó bị giam nhốt, thử nghiệm, quá trình huấn luyện của bọn chúng dày vò tôi từng ngày một cho đến khi tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là việc dùng cái chết để chạy thoát—Tôi mở miệng định hét lên, nhưng nỗi buồn bực và đau đớn nghẹn lại trong họng, chỉ còn sự im lặng thốt ra.

    Rồi thì mọi thứ khác ùa về. Nỗi sợ hãi, vẻ tội lỗi, cơn thịnh nộ, sự lưỡng lự, niềm hy vọng… nhưng độ đau đớn đã lấn át tất cả. Trong giây lát, tôi nhớ lại cảm giác chết là như thế nào.

    Cố gạt thứ ký ức đó đi, tôi ấn cả hai tay vào vết chém và đổ mana thủy hệ vào nó, mong nó lành lại. Tuy nhiên, mặc dù tôi có thể làm dịu cơn sốt hoặc cơn đau nhức do tập luyện kéo dài nhiều giờ nhưng tôi không phải là triệu liệu sư.

    Anh Nico nói: “Cecil, vết thương của em—” nhưng anh ngưng lời ngay lập tức khi tôi xua tay gạt đi bất cứ điều gì anh định nói.

    Thay vào đó, tôi tập trung vào mana hỏa hệ, và tôi đốt cho vết chém khép miệng, đốt cháy da thịt để cầm máu. Vết chém này sẽ chẳng giết được tôi trước khi kịp về pháo đài Taegrin Caelum với các trị liệu sư ở sẵn đó, nên tôi gạt vết thương và cơn đau này ra khỏi tâm trí mình.

    Anh Nico hắng giọng: “Lính canh và binh lính đã tập trung bên ngoài cung điện trước lúc chúng ta rời đi. Anh sẽ quay lại và báo cho họ chuyện gì đã xảy ra. Và…anh cần tìm Draneeve, xem liệu anh ta còn—”

    Tôi tỏ vẻ chế giễu. “Anh đang lo lắng về cái thứ sinh vật nhỏ bé sụt sùi mong manh đó vào thời điểm như thế này à? Lạy sừng của Vritra, Nico à, chúng ta có nhiều thứ quan trọng hơn để…để…” Tôi ngừng lời khi nhìn thấy biểu cảm của anh ấy.

    Anh Nico nhăn mũi, cau lông mày lại, và môi nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ khó tin được. “Cecilia, anh đã hứa với anh ta rồi. Anh ta đã giúp chúng ta—đã giúp em! Anh…” Lần này, anh ấy tự ngắt lời mình. Nhìn đi chỗ khác, anh ấy hít một hơi dài củng cố tinh thần. Khi quay lại nhìn tôi, anh ấy đã bình tĩnh hơn. “Anh đã đối xử với anh ta rất tệ. Suốt nhiều năm. Anh hiểu cách em nhìn anh ta—cách em nhìn mọi người khác—bởi vì anh đã từng giống vậy. Đó là lý do tại sao anh muốn giúp anh ta thoát khỏi cuộc sống này.”

    Sức nặng trong lời anh ấy nói gần như kéo tôi ra khỏi không gian nơi này. Tôi cảm thấy má mình đỏ bừng vì xấu hổ trước sự chì chiết của anh ấy. “Em xin lỗi, Nico à. Vì đã không nói cho anh biết sớm hơn những gì em đã nhớ lại. Em—”

    Anh ấy thở ra một hơi thở hổn hển, biểu cảm nằm đâu đó giữa tiếng cười lớn với vẻ chế giễu. “Thôi đi, đừng xin lỗi anh. Chuyện không…chuyện…” Anh bỏ lửng câu nói. Khi đôi mắt ướt ướt cuối cùng cũng rơi lệ xuống hai bên má bụi bẩn và dính máu khô lại, anh quay đi và bắt đầu trôi chậm dần về phía cung điện đã đổ sập của tên Chúa Tể Exeges.

    Tên Chúa Tể…

    Nắm chặt bàn tay lại, tôi bay theo. Tôi gần như quên bén đi tên Chúa tể! Dường như không thể tin nổi—không thể nào làm được—khi anh Grey đủ mạnh để đánh bại một tên Chúa Tể thuần huyết chủng basilisk và toàn bộ vệ sĩ riêng của hắn, và sau đó vẫn có khả năng chiến đấu với tôi đến độ bế tắc, ngay cả khi có hai tên asura non nớt ở bên cạnh.

    Gã Agrona cần biết chuyện gì đã xảy ra ngay lập tức. Một Chúa tể bị ám sát, một Scythe bị giết, và mục tiêu của chúng ta đã trốn thoát…

    Đó không phải một cuộc trò chuyện mà tôi đang hóng đâu.

    ‘Đáng lẽ cô nên nghe lời tên Nico,’ giọng nhỏ Tessia đột nhiên vang lên trong suy nghĩ của tôi.

    Tôi đã chờ cô ta xen vào, thực ra tôi chỉ ngạc nhiên là cô ả đã đợi lâu đến vậy.

    ‘Đáng lẽ cô nên nghe tôi. Đúng ra hiện giờ chúng ta đã ở Dicathen an toàn rồi, cách xa tên Agrona và tham vọng của hắn. Anh Arthur có thể giúp chúng ta, tôi chắc chắn về điều đó.

    Tiếng khịt mũi trả lời của tôi bị cơn gió thổi qua đường tôi đang bay cuốn đi theo. Làm như tôi tin được anh ta sẽ làm thế không bằng. Ngay cả khi Grey không có ý định giết tôi, thì anh ta vẫn bỏ rơi tôi và Nico trong khao khát trở thành vua của mình. Anh ấy là loại toàn tâm toàn ý vào một mục đích duy nhất, đã luôn là vậy từ khi còn nhỏ. Có vẻ như anh ta muốn tôi chết đến mức sẵn sàng giết cô để biến điều đó thành hiện thực.

    ‘Anh ấy tự vệ thôi,’ Ả Tessia lạnh lùng phản bác, ý thức của ả ta quằn quại dưới lớp da tôi như thứ ký sinh trùng. ‘Tuy nhiên, một lần nữa, cô lại là kẻ đánh trước đẩy anh ta vào thế bất lợi khiến sử cũ lặp lại.’ Giọng ả im lặng thành một khoảng ngừng căng thẳng treo lơ lửng giữa chúng tôi, rồi tiếp: ‘Cô thực sự là một kẻ hèn nhát đến mức ép anh ấy phải giết cô đến hai lần để thoát khỏi mạng sống của bản thân sao? Cô lại đặt tiếp gánh nặng đó lên anh ấy, người mà cô từng coi là bạn thân nhất của mình—thậm chí, là người mà cô từng yêu à?’

    Một tiếng cười cay đắng bật ra khỏi môi tôi rồi tan biến trong không khí giữa trời đêm khi chúng tôi bay đến gần cung điện đổ nát kia.

    Yêu à…đời nào như thế. Tôi là một đứa trẻ phải lòng người đầu tiên đối xử tốt với tôi. Hơn nữa, anh Grey chưa bao giờ như thế—lãng mạn ấy—và anh ta đã từ bỏ tôi ngay khi mụ ta tỏ ra quan tâm đến anh ta. Từ bỏ cả tôi và anh Nico. Nhưng anh Nico không bao giờ bỏ cuộc. Đó là lý do tại sao…đó là…

    (Người dịch: dựa vào nội dung các chương cũ về kiếp trước, ‘mụ ta’ được Cecil ám chỉ ở đây là Vera khi lôi Grey đi tập luyện để thành vua)

    Tôi nuốt khan. Nếu cô ghét tôi và Nico đến vậy, tại sao lại giúp tôi bảo vệ anh ấy? Tôi hỏi, nghĩ lại về những sợi dây leo màu ngọc lục bảo đã mọc ra từ tôi để chụp lấy cánh tay của Grey và ngăn anh ta lấy đầu anh Nico. Cô đã giải phóng sức mạnh của Kẻ Thủ Hộ Rừng Già cho tôi, dù chỉ trong giây lát. Cô rất chắc chắn rằng Grey làm được—rằng anh ấy sẽ giúp chúng ta, nhưng cô cũng biết rõ như tôi rằng anh ta đã sẵn sàng giết cả hai ta, nếu có thể.

    Nhỏ Tessia không trả lời ngay. Tinh thần cô nổi rần rần lên, giống như cơn đau đầu mới chớm.

    Tỏ vẻ chế giễu, tôi đẩy lùi tâm trí cô ta đi. Mặc dù tôi không còn chặn được tâm trí cô ta lại hoàn toàn được nữa, nhưng tôi có thể lôi kéo ý chí của cô ả vào cuộc tranh đấu chống lại ý chí của tôi, buộc cô ả phải im lặng. Tôi chưa sẵn sàng để chết và tôi cũng sẽ không làm vậy. Tôi đã nghĩ mình chỉ có một lối thoát, trước đây, và có thể ở thế giới kia thì thật vậy. Tuy nhiên ở đây…

    Tôi theo anh Nico vào đống đổ nát bốc khói âm ỉ, tạo ra một làn gió thông thường thổi mạnh để làm quang đãng không khí.

    Ở đây, tôi có sức mạnh để thay đổi kết quả chung cuộc của đời mình. Tôi có thể là vũ khí của gã Agrona, nhưng chỉ vì hắn ta là cơ hội tốt nhất để tôi có được thứ mình muốn. Khi tôi xong việc với thế giới này, tôi sẽ quay về Trái Đất. Không phải với tư cách là Di Sản, mà là Cecilia, và tôi sẽ sống một cuộc sống bình lặng và đầy tình yêu cùng anh Nico. Tôi sẽ…

    Ngay khi tôi hình dung về nó, tâm trí tôi vẫn chợt nảy ra ý nghĩ đó. Kể từ khi gã Agrona hứa sẽ thực hiện điều đó, tôi chỉ chấp nhận nó như là điều mà tôi mong muốn. Tôi chưa bao giờ yêu cầu trở thành Di Sản, chỉ yêu cầu được sống. Nhưng liệu một túp lều tranh ấm cúng cách xa thành thị, chính trị và chiến tranh ở Trái đất có thực sự mang lại cho tôi điều đó? Liệu tôi có thể hy sinh sức mạnh hiện có cho một cuộc sống mà tôi đã đánh mất không…?

    Tặng ai đó món quà này chỉ để giằng nó lại khỏi tay họ ư? Đó là một số phận còn tệ hơn cả cái chết.

    Đó chẳng phải chính là những suy nghĩ của tôi khi nhìn thấy vết thương của anh Nico sao? Có phải thực sự mong muốn sâu sắc nhất trong lòng tôi là từ bỏ mọi thứ mình nhận được từ thế giới này—nhận được từ mana ư?

    Nhỏ Tessia lùi sâu hơn vào trong tâm trí tôi, không đẩy tôi ra nữa, và tôi gần như ước gì cô ả đẩy tiếp. Tôi có thể nói chuyện với ai khác nữa đây, nếu chẳng phải là giọng nói của cô ta trong đầu tôi chứ…

    Tôi lùi lại khỏi cuộc đấu xô đẩy ý chí nhau trong đầu, không còn cố giữ cho ả ta im lặng nữa. Nhưng dù sao thì cô ta cũng im luôn.

    Anh Nico đang di dời đống đổ nát sang một bên ở chỗ tôi cảm nhận được dấu hiệu mana mờ nhạt của tên Draneeve. Những tiếng la hét vang lên từ trước cổng cung điện.

    “Em sẽ đối phó với đám lính,” tôi cắn môi, nhẹ nhàng nói. Khi anh ấy không trả lời, tôi để anh lại và bay tới sảnh vào đã bị sập một phần.

    Hàng trăm pháp sư hoặc nhiều hơn đã tập trung ở đó, mặc dù họ chưa xâm phạm khuôn viên cung điện.

    Một lão già mặc giáp sắt hạng nặng và có bộ ria mép dài rũ xuống bước tới trước. Lão nói: “Thưa cô Di Sản,” khuỵu gối quỳ một chân xuống và cúi chào. Phía sau lão, toàn bộ lực lượng binh lính cũng làm như vậy. Lão giữ tư thế cúi chào trong một khoảng thời gian đáng ấn tượng, rồi liếc nhìn tôi có ý xin được đứng lên.

    Tôi đồng ý bằng một cái gật đầu. “Ngài Chúa Tể đã bị ám sát,” tôi giải thích, giọng tôi bị che đi bởi mana phong hệ nên chỉ có lão ta mới nghe được mấy lời đó. “Không còn ai sống sót trong cung điện, nhưng ông cần gọi các pháp sư vào để bắt đầu dập lửa để chúng không lan rộng. Và chuẩn bị một tuyên bố để giải thích cho cả thành phố về vụ tàn phá, nhưng không công bố bất cứ điều gì liên quan đến ngài Exeges. Ông sẽ sớm nhận được hướng dẫn thêm.”

    Khuôn mặt của gã đàn ông này trở nên nghệch ra khi lão nhìn chằm chằm vào tôi, tỏ vẻ không hiểu.

    “Cho người chuẩn bị cổng dịch chuyển gần nhất để đưa bọn ta về pháo đài Taegrin Caelum ngay lập tức,” tôi nói thêm trước khi quay đi.

    Bay trở lại xuyên qua làn khói và đống xà bần, tôi thấy anh Nico đang nghiêng người về phía Draneeve, hắn đã được bới ra khỏi đống gạch đá và giờ đang ngồi dựa vào chân tường đổ sụp, đầu gục xuống bất tỉnh. Tôi ngạc nhiên khi thấy hắn ta trông bình thường đến cỡ nào.

    Tôi hỏi: “Hắn ta sẽ sống chứ?” cố tỏ ra lo lắng nhưng không cảm thấy mình làm được thế.

    “Anh nghĩ thế,” anh Nico trả lời. “Nhưng hộp sọ của anh ta bị nứt và sưng tấy rất nhiều. Anh cần đưa anh ấy đến gặp trị liệu sư, nhưng…”

    “Không phải ở Taegrin Caelum,” tôi lấp thêm lời vào đoạn anh do dự với vẻ hiểu chuyện. “Em sẽ nói với gã Agrona rằng hắn đã chết.”

    Hàm anh Nico há ra nhưng không phát thành tiếng trong vài giây, rốt cuộc anh cũng nói. “Hãy cẩn thận. Nếu em có thể tránh được thì đừng nói dối hắn. Khi anh lo xong vụ Draneeve, anh sẽ làm việc với lực lượng của thành phố để giải quyết mọi chuyện ở đây, sau đó sẽ đi theo em.”

    Tôi gật đầu, nhưng anh ấy không nhìn về phía tôi. Chìa tay ra, tôi sắp đặt tay lên vai anh nhưng chợt dừng lại. Cái cơ thể bị nguyền rủa này, tôi cay đắng nghĩ trước khi quay đi.

    Khi tôi đến khu nhà phức hợp nơi đặt cổng dịch chuyển, nó đã được chỉnh để đi đến pháo đài Taegrin Caelum như tôi đã ra lệnh. Lính canh để tôi đi qua mà không chào mào đầu, và tôi nhận thấy mình đã đi sâu vào pháo đài của Agrona. Bởi sự ồn ào và náo nhiệt, rõ ràng là mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra và đang trong tình trạng cảnh giác cao độ, nhưng tôi cũng nhận ra một số phản ứng bối rối. Mặc dù tôi nhận được hành động cúi chào và tiếng lạch cạch của giáp sắt va chạm vào nhau khi thực hiện động tác cúi lúc thấy tôi, nhưng tôi đã hóng một tin nhắn hoặc mệnh lệnh từ gã Agrona chờ mình sẵn ở phòng dịch chuyển, nhưng chẳng ai lại gần tôi.

    Trên thực tế, có chút sợ hãi rõ rệt trong cách mà những người hầu và binh lính nhìn tôi với vẻ lén lút đeo bám từ trong căn phòng dịch chuyển, hầu hết đều tránh né ánh mắt tôi trong khi số khác nhìn tôi ngấu nghiến, nín thở, như thể họ đang hóng ngược lại mệnh lệnh từ tôi.

    Tôi ngày càng căng thẳng hơn khi đi khắp pháo đài mà chẳng ai ngăn tôi lại cả. Mãi cho đến khi bắt đầu bước ​​lên cầu thang dẫn vào hành lang nối với khu chái nhà riêng của Agrona, tôi mới dần hiểu chuyện. Ai đó đang gào thét ở phòng trên cầu thang, cơn thịnh nộ của cô ta làm rung chuyển mọi viên đá lót tường.

    (Người dịch: “Agrona’s private wing”. Từ ‘wing’ trong kiến trúc là ‘cánh’ còn trong các gian nhà cổ ở VN được gọi là ‘chái nhà’, là một không gian trống phía sau gian nhà chính, được mở rộng hay cơi nới thêm ra từ gian nhà chính)

    Trước khi tôi kịp mở cánh cửa sắt nặng nề kia, nó bị thổi bay ra khỏi bản lề ngay trước mặt tôi. Cánh cửa văng tới đập vào bức tường đối diện phòng và nổ tung thành cả mớ gỗ vụn với những mẩu kim loại cong queo.

    Hành lang được trang trí bóng bẩy trước đây giờ trở thành một đống đổ nát.

    Các vật trang trí trên tường rơi xuống đất, đồ đạc bị nghiền nát, mấy tấm thảm dày rách nát và cháy rụi. Một cái sừng rồng cắm xuyên tường. Những chiếc lông vũ màu đỏ và cam, giờ đã hóa đen do bị lửa đốt, văng vung vãi khắp nơi, lốm đốm khắp sàn như vô số vệt máu khô.

    Đứng giữa đống đổ nát này là con nhỏ Melzri.

    Con này đang quay lưng lại với tôi. Trong lúc tôi đang đứng nhìn, ả ta gào rú và phóng ra những ngọn lửa đen hình trăng khuyết vào một lớp rào chắn phép đang cản ả tiến sâu hơn vào hành lang. Ngọn lửa kêu lách tách khi chạm vào rào chắn phép nhưng thậm chí còn chẳng khiến được lớp mana dựng rào chắn rung lên phản ứng lại.

    Cô ả đột ngột quay lại, mắt lóe sáng, răng nhe ra, mana sôi sục hóa thành chú phép bao quanh hai bàn tay ả. Cô ả hét lên: “Mày!” Ả chỉ vào mặt tôi, lượng mana trong tay ả quằn quại. “Con khốn vô dụng, lẽ ra mày phải—”

    Tôi vẫy tay trước mặt như đang phủi mạng nhện đi.

    Phép thuật của ả tắt phụp. Không biết kiểu gì mà mắt ả trông như lồi ra, mồm há ra rồi ngậm lại như con cá mắc cạn.

    Tôi hỏi: “Agrona ở đâu?” nhìn về phía lớp rào chắn sau lưng cô ả.

    “Ông ấy—ông ấy không…” Ả ta ngập ngừng, xẹp người xuống. “Ông ấy không chịu gặp tao. Tao đấy. Viessa—chết rồi—nhưng ông ấy thậm chí còn không thèm gặp tao!”

    Tôi hỏi: “Ông ta có đây không?” vẫn không nhìn vào mắt cô ả. Có gì đó rất khó chịu khi thấy một Scythe trông thảm hại đến vậy, tới mức tôi không muốn thừa nhận cảnh tượng này. “Agrona. Ông ta có đây không?”

    Gầm gừ, cô ả quay lại và tấn công vào lớp lá chắn phép thêm lần nữa. “Làm thế quái nào mà tao biết được! Nếu có ở đó thì ông ta vẫn chưa lòi cái bộ mặt chết tiệt của ổng ra.” Nuốt nước miếng một ngụm với vẻ khó nhọc, rồi ả hét lên bằng mọi hơi bơm ra khỏi phổi: “Đồ hèn nhát!

    Giọng ả rít lên như cứa vào dây thần kinh trong não tôi, khiến tôi nhăn mặt. Gần như không cố ý, tôi rút hết mana từ khắp nơi quanh người ả, lôi nó ra khỏi cơ thể ả ta luôn.

    Cô ta vấp té như thể bị đánh, ngước qua vai nhìn tôi với vẻ bối rối, rồi ngã xuống đất, bất tỉnh.

    Tôi cảm thấy hơi tệ, biết rằng sốc phản vệ mà ả ta chịu khi tỉnh dậy sẽ thực sự khủng khiếp. Nhưng đồng thời, tôi cũng hy vọng là mình đang giúp ả. Thậm chí mà nói, là đang cứu cô ả khỏi chính bản thân ả. Nếu cô ta gặp gã Agrona trong tình trạng hiện giờ, cuộc trò chuyện sẽ không diễn ra tốt đẹp đâu. Tốt hơn là cô ta nên đi ngủ cho qua nỗi đau buồn tồi tệ nhất của mình. Tôi hy vọng thế.

    Lớp rào chắn phép chặn ả đi qua mở ra như một tấm rèm trước mặt tôi và dễ dàng khép lại sau lưng khi tôi bước qua. Tôi đi qua các cánh cửa sau rào chắn, rồi đi vào khu chái nhà thật sự riêng biệt của gã Agrona.

    Tôi chỉ mới thấy vài nơi ở khu vực riêng bên này của pháo đài Taegrin Caelum. Gã Agrona để tôi đến đi khu này tùy ý vào một số thời điểm nhất định nhưng hắn đã cảnh báo tôi không nên khám phá quá kỹ không gian của hắn. Việc đó nguy hiểm, hắn ta đã nói với tôi như vậy khi tôi mới bắt đầu chấp nhận dần về việc mình đã tái sinh, và hắn mong tôi ​​​​sẽ hạn chế trực tiếp đi tìm hắn nếu tôi bước vào khu chái nhà này.

    Vươn rộng các giác quan của mình ra xung quanh, tôi tìm kiếm dấu hiệu mana của hắn ta.

    Tôi chắc chắn rằng có nhiều nguồn mana đang tỏa sáng khắp pháo đài, vài nguồn thậm chí còn là của đám asura, nhưng gã Agrona không nằm trong số đó.

    Tôi chưa bao giờ thấy hắn vắng mặt ở pháo đài Taegrin Caelum. Rõ ràng là hắn ta đang ở sâu hơn bên trong, dấu hiệu mana của hắn bị che đi bởi chính các hành động của hắn hay một khía cạnh nào đó của lớp rào chắn phép mà hắn ta bao phủ quanh toàn bộ khu chái nhà này, tôi tiến tiếp về phía trước.

    Mỗi căn phòng tôi đi ngang qua đều được sắp đặt nội thất xa hoa và trang trí bằng chiến lợi phẩm đến từ sự lãnh đạo suốt hàng thế kỷ của hắn. Hắn ta đặc biệt thích các bộ phận cơ thể của các chủng tộc asura khác như sừng và cánh, những thứ dùng trang trí lên tiền sảnh đã bị phá trước cơn tam bành của con Melzri. Nhưng dường như hắn ta cũng sưu tập rất nhiều bức chân dung và thảm dệt trang trí, phủ kín các bức tường với hàng chục hàng tá bức như vậy.

    Khi tôi khám phá sâu hơn khu chái nhà của hắn, đến những căn phòng mà tôi chưa từng thấy trước đây, tôi nhận ra rằng có một câu chuyện nào đó đang được kể bằng vẻ bài trí quanh đây. Một sự sa sút. Từ ánh sáng vào trong bóng tối. Tôi nghĩ, đó là một kiểu ẩn dụ cho chuyến bay của Agrona khỏi Epheotus, được kể lại bằng những bức chân dung và phong cảnh. Nhận ra điều này khiến tôi…buồn, và trong một chốc tôi quên mất mình đang ở đây để làm gì.

    (Nguyên văn: “A descent.” Từ này trong đoạn văn ta có thể hiểu nhiều nghĩa, hoặc là sự sa sút, hoặc xuống dốc, hoặc đang tả tiến trình đi từ lục địa Epheotus xuống Alacrya, không rõ tác giả ngụ ý thế nào)

    Một cầu thang được đặt có vẻ kỳ lạ đã thu hút tôi chú ý đến nó. Mặc dù đường lên tầng cao hơn vẫn trải rộng trước mặt, nhưng cầu thang này, làm gián đoạn nét trang trí công phu của phòng ăn, đã tạo thành điểm nhấn khiến tôi cảm thấy buộc phải đi xuống, giống như câu chuyện mà những thứ đồ trang trí ở đây đang kể vậy.

    Những đồ trang trí lộng lẫy của tầng trên dần bị bỏ lại đằng sau khi đi xuống, và tôi bước vào những hành lang chật hẹp lạnh lẽo làm bằng đá. Đường hầm này cứ quanh rồi lại quẹo, giao nhau với hàng tá đường hầm khác như một mê cung. Độ giãn cách giữa những cánh cửa thì kỳ lạ và nằm ở những vị trí bất thường, rồi khi tôi định kiểm tra một cánh cửa xem đằng sau có gì, tôi tìm thấy một căn phòng nhỏ với một quả cầu thủy tinh duy nhất nằm trong một khe lõm hẹp trên đỉnh một bệ đặt nhỏ.

    (Người dịch: đọc đến đây, nếu bạn để ý, thì tác giả mô tả tầng trên nhà Agrona đẹp và xa hoa, xuống cầu thang thì trơ trọi, tối tăm và đầy bí mật, nó y như từ Epheotus xuống Alacrya vậy)

    Tôi chạm vào lớp thủy tinh lạnh lẽo của quả cầu nhưng chẳng có phản ứng gì nên tôi lùi ra khỏi phòng và đóng cánh cửa sau lưng lại.

    Bỏ qua vài cánh cửa tiếp theo, tôi thử ngẫu nhiên một cánh cửa khác. Căn phòng sau cửa trống rỗng ngoại trừ có một cái lưới tròn trên mặt sàn, nơi có dòng nước nhỏ giọt chảy liên tục. Nước dường như chảy ra từ các bức tường, thấm ra ngoài lớp đá xây tường.

    Khi tôi nhận thấy mình đã ở ngõ cụt của một nhánh đường hầm, tôi mở cửa nhìn vào trong và nín thở trong giây lát.

    Len vào trong, tôi đóng cửa sau lưng lại rồi nhìn chằm chằm vào vật chiếm gần trọn căn phòng trống trải. Nó là một cái bàn có lẽ dài sáu feet và rộng ba feet. Giống như lần trước, nhìn nó làm tâm trí tôi lấp đầy cảm giác không ổn, giống như có những con côn trùng vô hình đang bò lên chân tay tôi. Với vẻ lưỡng lự, tôi lướt ngón tay dọc theo những cổ tự bị khắc sâu xuống thành rãnh, vẫn không thể giải mã được chúng giống như lần cuối tôi nhìn thấy.

    Cái bàn mà tôi đã thức dậy sau Giai đoạn Hợp Nhất.

    Nhỏ Tessia nghĩ: ‘Tôi tự hỏi những cổ tự này có ý nghĩa gì,’ đột nhiên ý thức của ả này trồi dậy trong tâm trí. ‘Giải mã chúng đi, và cô sẽ biết lúc đó tên Agrona đang thực sự cố làm gì lúc cô tỉnh lại.’

    Một nét sợ hãi đột ngột ập đến, khiến tim tôi đập nhanh. Ngay lập tức tôi biết rằng mình đã đi quá xa. Dù cái bàn này đại diện cho điều gì, cho dù các cổ tự đó có tác dụng gì, thì gã Agrona sẽ rất tức giận nếu biết tôi đã tìm thấy nó. Tôi chắc chắn rằng ngay cả khi hắn không trừng phạt tôi, thì hắn cũng sẽ ra lệnh dời cái bàn đi chỗ khác hoặc thậm chí phá hủy nó. Nếu hắn làm vậy thì tôi sẽ không thể cho anh Nico xem các cổ tự kia ở dạng hoàn chỉnh được. Anh Nico chưa tiến được đủ xa với các hình mana được tôi niệm ra nhờ lấy được mẫu cổ tự từ lần trước, nhưng nếu anh ấy nhìn thấy toàn bộ hệ thống các cổ tự, thì có lẽ…

    Tôi vội vã rời khỏi phòng, đảm bảo rằng cửa đã đóng và đi nhanh tới một nhánh hành lang khác, rồi lại rẽ vào một hướng khác, giữ khoảng cách giữa tôi và cái bàn tạo tác được khắc cổ tự kia.

    ‘Chậm lại, cô sẽ quên mất mình đang đi đâu—’

    Tôi quẹo vào một góc và thấy mình đang đối mặt với một phụ nữ trẻ mặc áo choàng, chuyện xảy ra đột ngột đến mức tôi xém hét lên. Cô ấy né ra khỏi tôi vội đến nỗi món đồ trên tay cô ta–là một cái đĩa hình tròn bằng pha lê phát ra ánh sáng đa sắc—văng khỏi tay và rơi xuống đất kèm một tiếng đổ vỡ nghe đến phát sợ.

    Gió, hơi nóng và ánh sáng tràn ngập hành lang. Cô gái trẻ hét lên, ánh sáng làm cô ta tan biến ngay trước mắt tôi.

    Khi tiếng ồn dần lắng xuống và ánh sáng mờ đi, cô ta đã biến mất hoàn toàn, và món đồ tạo tác mà cô ấy mang theo giờ trông chẳng là gì hơn ngoài những mảnh pha lê vỡ nằm trên sàn.

    “Chà, đáng tiếc thật.”

    Tôi quay lại hướng có giọng nói đó, tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

    “Đang tò mò xem làm sao mà nhiều cổ vật của lũ djinn xưa lại nguy hiểm đến thế phải không? Nghĩ tới vụ này đi.” Agrona bước tới cạnh tôi, nhìn xuống cái cổ vật bị vỡ nát. “À, được rồi. Tôi sẽ cử người xuống dọn dẹp mớ lộn xộn này. Ồ, đừng tỏ ra rối trí thế,” hắn nói thêm, nhìn bao quát bề ngoài của tôi.

    Hàm của tôi há đơ như thể bị trật khớp và tôi có thể cảm thấy máu đang dồn lên mặt mình.

    “Chúng sẽ rất vui vì không phải cạo nội tạng cô ta ra khỏi tường đấy, cô biết chứ? Quả là một sự tan rã hoàn toàn sạch sẽ—thậm chí không còn sót lại một hạt bụi nào. Thực sự là kỳ tích đấy.” Gã Agrona chìa cánh tay ra và tôi quàng vào, đầu óc tôi tê dại và môi run run. “Hoặc có lẽ không phải cái chết đột ngột của con bé Ếm Phép Sư trẻ—và khá tài năng nữa, tôi phải tả thêm như thế—đã khiến cô lo lắng đến thế. Vậy thì cứ nói đi. Tôi tưởng tượng rằng không phải tự dưng vì thích mà cô chui xuống tận khu lưu trú riêng của tôi đâu, Cecil thân yêu.”

    ‘Bảo vệ các suy nghĩ của cô gấp!’ nhỏ Tessia hét lên trong đầu tôi, lấp đầy mọi ngóc ngách trong tâm trí tôi.

    Khi tôi khiến con Melzri im lặng và vượt qua lớp rào chắn phép ở tầng trên, tôi đã kiểm soát được sự hỗn loạn bên trong nội tâm mình, sẵn sàng đối mặt với gã Agrona. Còn giờ, tôi cảm thấy tâm trí đang bị phân tán và thiếu chuẩn bị, và việc nhỏ Tessia tràn vào tâm trí sẽ chẳng giúp ích được gì. Nhưng tôi biết mình phải giữ trật tự các dòng suy nghĩ, nếu không hắn sẽ đọc được tâm trí tôi như đọc một cuốn sách tranh dành cho con nít.

    Hít một hơi thật sâu, tôi gạt hết mọi suy nghĩ về cái bàn khắc cổ tự, đĩa cổ vật bị vỡ, cái chết đột ngột của cô gái trẻ và thậm chí cả sự tồn tại của nhỏ Tessia Eralith sang một bên. “Tôi đã tìm thấy Grey. Anh ta đã sát hại Chúa Tể Exeges. Bọn tôi đã chiến đấu và…Draneeve cùng Scythe Viessa đã không còn bên chúng ta nữa.” Tôi dừng lại, rút cánh ​​tay mình đang quàng vào tay gã Agrona ra và cúi đầu thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Hãy tha thứ cho tôi, thưa Chúa tể Tối cao. Tên Grey đã trốn thoát.”

    Tôi chờ lời phản hồi, nhưng chẳng có gì cả. Cuối cùng, tôi ngước nhìn lên qua mái tóc màu xám bạc xõa xuống mặt mình. Gã Agrona đang nhìn tôi một cách điềm tĩnh, lông mày hơi nhướng lên, trên môi thoáng hiện lên một nụ cười gượng.

    “Ồ, vẫn tên Arthur kia, tôi nói đúng không?” Cắn môi, hắn lại chìa cánh tay ra và tôi quàng vào. “Giống như quả trứng thối thường nổi lên mặt nước trong cái nồi đang đun vậy, hắn ta sẽ không chịu bị bắt giữ lại, phải chứ?”

    Tôi nhìn chằm chằm vào gã Agrona, hoàn toàn không đọc được tâm trạng hắn. Về bề ngoài, hắn có vẻ như… phấn khích à? Nhưng tôi không thể tin vào cảm xúc bề ngoài của hắn được.

    Cười khúc khích trước vẻ mặt tôi đang nhìn hắn, hắn ta lắc đầu nhẹ, khiến các món đồ trang trí trên sừng kêu leng keng. Hắn nói: “Cho phép tôi tiết lộ cho cô một bí mật nhỏ,” mỉm cười miễn cưỡng. “Arthur Leywin—tên Grey ấy—đang làm chính xác những gì chúng ta muốn hắn làm.”

    Tôi hỏi: “Cái-cái gì chứ?” không ngăn được mình nói vấp. “Nhưng ông đã ra lệnh—”

    “Thép tốt thì phải được rèn bằng lửa nóng, phải không?” Hắn ngắt lời, nhướng mày lên xuống. “Cô là một công cụ, hắn cũng là một công cụ. Công cụ cần được mài giũa, tôi luyện—thật tử tế, trong trường hợp của Nico, công cụ đó cần phải được tháo tung ra và rèn lại hoàn toàn.”

    Tôi nuốt nước bọt với vẻ nặng nhọc. Đây là cách gã Agrona này vận hành mọi thứ. Thiếu nghiêm túc, đặc điểm tính cách cực đoan thình lình thay đổi, mơ hồ…hắn ta luôn biết cách khiến đối thủ mất cảnh giác. Và hiện tại, hắn ta đang đối xử với tôi như đối thủ.

    Tôi nạt ngang: “Anh Nico xém chết. Tôi suýt chết,” dừng lại chỉ vào vết thương ở sườn, máu thấm đẫm quần áo. “Nếu ông thực sự đang…tôi luyện chúng tôi hay gì đó giống thế, thì ông đang làm gì để đảm bảo rằng bọn tôi không vỡ tan ra?”

    Gã Agrona có vẻ hoàn toàn chẳng quan tâm khi nhìn xuống vết máu đang nhuộm đỏ nửa thân tôi. “Chiến thắng trong các trận đấu vừa rồi là nhờ sức mạnh, cô có đồng ý thế không, Cecilia?”

    Tôi cảm nhận được cái bẫy trong giọng điệu của hắn, nhưng tôi không thể hiểu được bẫy đó là gì. “Và chiến thắng trong chiến tranh là nhờ ứng dụng có tính chiến lược về thứ sức mạnh đó. Hẳn phải vậy.”

    “Không, không hẳn thế. Trận chiến không chỉ bao gồm các mức độ về sức mạnh. Nếu đúng như trường hợp ông nói, gã Kezess—với nguồn lực và số lượng người đông đảo hơn rất nhiều—đã ám sát tôi thành công từ lâu rồi.” Gã Agrona bắt đầu bước tiếp và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo. “Bất kể ông đang nghiên cứu về những kẻ kém cỏi hay các asura, có một sự thật chung về xung đột bạo lực. Các yếu tố xung quanh một trận chiến—cảm xúc, tương tác giữa các mối quan hệ, sự giao nhau giữa kỳ vọng và nỗ lực—cũng quan trọng đối với kết quả của trận chiến giống như sức mạnh của các chiến binh vậy.

    “Mặc dù khi chơi cờ Chúa tể Tranh đấu (Sovereign’s Quarrel) ta có thể kết hợp gần như vô hạn các nước đi, nhưng ta giới hạn tầm sáng tạo của đối thủ không phải bằng cách thay trò chơi mà bằng cách thay nước đi. Ví dụ như, tôi đã biết rằng tên Arthur rời lục địa Dicathen kéo theo một tên asura phượng hoàng tạp chủng. Sẽ chẳng có lý do gì để làm như vậy trừ khi hắn ta có ý định lôi kéo tên asura tạp chủng kia vào trận chiến cùng mình. Thằng Dragoth sẽ không thể sánh được với một chiến binh như vậy, thế nên tôi đã giữ hắn ta ở nguyên vị trí cũ, cứ gõ cái đầu dày cui mọc sừng ấy vào lớp khiên chắn của nhỏ Seris đi.”

    “Sức mạnh của mụ Viessa…” Tôi bắt đầu nói to lên, rồi ngưng lời.

    Gã Agrona gật đầu khích lệ tôi nói tiếp, giống như tôi là một đứa trẻ đang chập chững đi những bước đầu tiên. “Đáng tiếc rằng cô ấy đã chết, tôi cho là thế, nhưng cô ta đã phục vụ được mục đích cho sự tồn tại của mình. Tác động của tên asura tạp chủng kia lên trận chiến đã giảm đi, thậm chí tên đó còn hóa thành gánh nặng, làm gián đoạn khả năng tập trung của tên Arthur vào cô và buộc hắn phải bảo vệ đồng đội mình trong khi cô thì không bị thiệt hại quá nặng.”

    Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi chẳng nói bất cứ gì về chuyện đó với hắn; hắn đã đọc nó trong suy nghĩ của tôi.

    Gã Agrona im lặng một hồi, đôi mắt hắn dõi theo nhìn tôi từ đầu đến chân. “Rốt cuộc thì, có vẻ như cô đã hấp thụ được một phần mana từ con rồng kết khế ước với hắn, dù chỉ bằng một cú chạm thôi.”

    Quá nhiều thứ để tôi tiếp thu trong khi cũng phải vật vã giữ cho suy nghĩ mình ổn định. Tôi nhắm chặt mắt lại cho đến khi mấy đốm trắng tóe lên trong tầm nhìn, rồi tập trung vào hơi thở của mình. Chỉ sau khi mở mắt ra tôi mới đủ tự tin để nói tiếp. “Vậy ông —à chúng ta—muốn Grey đang hành động như vậy, thế điều ta đang muốn Grey làm là gì?”

    Dừng bước, hắn chạm một ngón tay lên môi và ngửa mặt lên như thể đang nghĩ ngợi. “Tôi chưa bao giờ gặp kẻ nào có thể điều khiển aether như cái cách mà hắn ta làm được. Tụi djinn biết nhiều hơn, hẳn rồi, có thể vận hành aether theo cách giống như, chà, như phép thuật vậy,” hắn nói kèm một tiếng cười đột ngột. “Nhưng bọn chúng làm việc với aether. Đối với chúng, nó là công cụ, như những viên gạch trên tường. Cô có nghĩ tên Arthur sống sót được lâu như vậy bởi vì hắn…sao chứ…mạnh hơn tôi ư? Thông minh hơn tôi à? Chuẩn bị kĩ lưỡng hơn tôi sao? Ôi, Cecil thân yêu ơi…”

    Hắn bật cười nhẹ thành tiếng, cơ thể hắn rung lên cạnh tôi khi cả hai bước qua hành lang hẹp. “Tôi phải thừa nhận, khi Nico và Cadell dồn hắn vào chân tường, khi họ giành lại ả Tessia Eralith làm vật chứa của cô, tôi đã gạch hắn ra khỏi đầu, nghĩ rằng hắn đã chết và chẳng còn hữu dụng gì nữa. Nhưng, sau vụ Victoriad…”

    Tôi lắc đầu, không thể xác định được liệu gã Agrona đang nói thật hay đơn giản chỉ lấp liếm che đậy sự nhầm lẫn của hắn. “Nhưng đội Wraith…”

    Hắn ta nhún vai, cử chỉ đó khiến tim tôi hẫng một nhịp. “Là cái nồi nung thôi. Nhiệt độ cần phải tăng lên, có thể nói là vậy. Cả một tổ đội chiến đấu của tụi Wraith chỉ vừa đủ để mang tính quyết định thôi. Hoặc chúng sẽ giết hắn, hoặc hắn sẽ bộc lộ sức mạnh của mình. Thành thật mà nói thì tôi sẽ khá thất vọng nếu rơi vào trường hợp đầu tiên đấy.”

    (Nguyên văn: “A crucible”. Trong ngữ cảnh hiện tại thì từ này có hai nghĩa. Agrona đang vừa ám chỉ công dụng của đội Wraith với Art, vừa đang ví von việc rèn vũ khí. Nên nghĩa đen: “Là cái nồi nung thôi”, còn nghĩa bóng: “Là một sự thử thách thôi”)

    Nhưng ngươi giao cho ta nhiệm vụ tìm và giết anh ta. Ngươi đã biết…

    Như thể đọc được suy nghĩ của tôi—mà tôi đã nghiến răng gồng chắc ý chí của mình vì lo rằng có khả năng xảy ra chuyện đó—gã Agrona nhìn tôi với vẻ lo ngại như kiểu phụ huynh đang nhìn con và nói: “Bây giờ cô và tên Grey cần lẫn nhau, Cecilia à. Cô là cái búa, hắn là cái đe. Chỗ mà hai người va nhau là nơi mà sự thật về sức mạnh ở thế giới này sẽ lộ ra.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Lão tác giả lại buff tiếp cho con Cecil, chỉ cắn đớp được chút xíu mana của Sylvie đã thấy sơ kí ức và khả năng điều khiển mana bằng aether của Art, thứ Art đã cố giấu làm bài tủ chống Agrona, giờ con Cecil đang tính đến đường dùng mana điều khiển lại aether theo cách tương tự của Art. Cái con plot device này riết rồi cứ buff bẩn quá đà.
    2. 2. Tóm tắt: Sau combat với Art, Cecil về gặp Agrona… tán nhảm.
    3. 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    4. 4. Ver.1: Aug-30th-2023; Aug-31st;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...