Sợi chỉ đứt phựt một phát
Tên gốc: "Chapter 440: A Snapped Thread"
GÓC NHÌN CỦA CECILIA
Các giọng nói ở trên đầu, ở xung quanh. Nghe quen quen, nhưng xa xăm. Xa, xa quá đi…
Các từ ngữ, vốn đang nói về những ngọn lửa trong da thịt tôi, giờ chúng đang nhảy múa như lũ tinh linh tiên vậy. Các từ xoáy tròn quanh tôi, mana tỏ ra háo hức, các từ này như thiêu, như đốt. Nhiều từ quá. Càng lúc càng nhiều từ, chúng bị cuốn vào tôi, như những ngọn lửa bị cuốn vào con thiêu thân vậy. Chúng lấp đầy người tôi. Vào máu tôi, vào xương cốt tôi.
(Nguyên văn: tác giả dùng từ ‘sprite’ đồng nghĩa với ‘fairy/faerie’, nghĩa là nhưng con tinh linh nhỏ nhỏ phát sáng như đom đóm, để dễ hình dung, hãy tượng tưởng đến Tinkerbell. Tiếng Việt ko có từ tương đương để mô tả.
Nguyên văn: “Words” ở đây, theo mình đoán, ngoài nghĩa “lời lẽ” do ai đó đang bàn tàn; còn nghĩa “cổ tự” hoặc “ấn”, tức là tương đương với chữ “rune” nhưng Cecil đang bị giải phẫu hay hôn mê gì đó nên không biết rõ đấy là các ấn đang khắc lên người.
Nguyên văn: “flames to the moth” là một câu nói ngược lại của một thành ngữ quen thuộc “like a moth to a flame”. Trong câu của tác giả, lửa là giọng nói, lời lẽ hoặc là ấn, thiêu thân là Cecil, kiểu ví von các ấn như lửa tự từ ào vào người Cecil)
Của tôi.
(Nguyên văn: “mine”, hiểu theo hai nghĩa nhé)
Cái hố cơ, giống như cái lỗ ấy. Sâu thẳm và không đáy. Một cái hố rộng và sâu đầy sương giá. Không nhớ nổi…trước đây chỗ này có gì nhỉ? Ở trong cái lỗ này ấy?
(Người dịch: Chỗ này tác giả ẩn ý rất phức tạp, lần đầu tác giả dùng chữ “mine” trống không để cố tình khiến người đọc nghĩ theo nghĩa “của tôi”, nhưng sau đó tác giả lại dùng từ này một lần nữa, nhưng lại khẳng định thêm “Mine, like the hole” với ý là “mine ở đây là ‘hố sâu’ chứ không phải ‘của tôi’ đâu nhé!” Vì thế, mình nghĩ tác giả muốn người ta hiểu chữ “mine” ở đây thành cả hai nghĩa. Nghĩa một “từ ngữ tràn vào cơ thể của tôi”, nghĩa hai “cái hố sâu”)
Phép thuật à. Mana à. Chìa khóa à. Lõi à.
Các từ ngữ lại vang lên lần nữa. Là những giọng nói lạ lẫm, và cả những giọng quen thuộc. “Bị mê sảng.” “Sốt rồi.” “Sẽ nguy hiểm.” “Thời gian.”
Thời gian à. Như một sợi chỉ đứt phựt một phát, bị sờn mòn đi, thiếu tổ chức đến khó hiểu.
Sáng, tối, sáng, tối…tối…
Mắt mở bừng ra. Bóng tối đầy sắc màu. Đỏ, vàng, lam, lục…là mana.
Những hình bóng thấp thoáng. Những mũi kim đâm vào thịt tôi, có cảm giác kim loại ấn vào da tôi. Nhiều từ ngữ hơn. “Hoãn lại.” “Ý chí.” “Linh hồn.” “Đang lành lại.” “Giai đoạn Hợp nhất.” “
(Người dịch: Mình gõ lại không sót một dấu nào hết, dư dấu ngoặc kép là lỗi ở văn bản gốc của tác giả nhé)
Lại bóng tối nữa.
Tôi run rẩy thức dậy. Tiếng hét vang vọng bên tai, tiếng tim đập thình thịch, vỡ tung. Khủng khiếp thật.
Có những ngôi sao. Bên ngoài cửa sổ phòng tôi. Những ngọn núi đổ bóng màu tím. Tên mấy ngọn núi lướt khỏi suy nghĩ tôi, không nhớ nổi. Có chuyện gì đó không ổn. Không ổn với tâm trí của tôi, không ổn với phép thuật của tôi.
Tôi nhắm mắt lại, gắng suy nghĩ. Đau quá. Tôi thấy nhức. Da tôi bỏng rát. Cơ bắp đau nhức. Mỗi hơi thở đều đầy vẻ gai gai đau đớn. Đau đớn và…mana nữa. Mỗi hơi thở đều đầy mana trong đó. Mana không chảy vào lõi nữa mà… vào cả người tôi.
Bình tĩnh nào. Mana vẫn ở đó. Phép thuật vẫn ở đó thôi.
Một làn gió thổi qua người tôi, làm mát xương cốt của tôi. Giấc ngủ lại ập đến với tôi.
Tôi chớp mắt tỉnh dậy thêm lần nữa, ai đó nhìn không rõ đang hiện diện trong phòng tôi. Dưới chân giường, có một người đàn ông đang đứng. Trông giống gã Agrona, nhưng cũng không giống gã Agrona. Đôi mắt của hắn ta, là hai viên hồng ngọc sáng chói, nhìn xuyên thấu qua người tôi như hai ngọn giáo mũi đỏ dính đẫm máu. Tôi rùng mình, cảm thấy ánh nhìn của hắn lướt trên da mình, nhìn xuyên qua lớp da, như bóc tách tôi ra thành từng lớp một.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng xám xịt, trơ trơ không cảm xúc bao xung quanh đôi mắt sắc lẹm. Hai cái
sừng xoắn ốc1
dày mọc thẳng lên từ đỉnh đầu. Tôi nghĩ mình biết khuôn mặt này. Chỉ có thể là…
(Người dịch: sừng xoắn hình trôn ốc – corkscrewed horn sẽ để ở cuối bài)
Hắn nói gì đó, và một người khác bước vào trước tầm nhìn của tôi, chính sự hiện diện của kẻ thứ hai này áp đảo gã đầu. Là Agrona. Hắn ta cúi xuống mỉm cười với tôi, và nói những lời tử tế.
Chúa tể Oludari Vritra của vùng Truacia.
Những cái tên và các địa điểm, ý nghĩa của chúng thì tôi dường như không hiểu được.
Gã Oludari trả lời, tỏ vẻ lo lắng.
Gã Agrona gạt những lo ngại sang một bên, tự tin và bảo đảm. Tỏ ra dọa nạt.
Gã Oludari, tỏ vẻ không hài lòng. Gã Agrona, ra lệnh. Gã Oludari, khúm núm nghe theo. Hắn liếc tôi với vẻ khó chịu, và tinh thần tôi run rẩy. Tôi nhắm mắt lại và cố thở.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi chỉ có một mình. Tôi cảm thấy thời gian hiện hữu hơn…thật hơn. Tôi có thể chỉ ra rằng vài giờ đã trôi qua.
Tôi cố nhớ lại cuộc trò chuyện của hai gã Agrona với Oludari, nhưng giống như cố nhớ lại giấc mơ sau khi thức dậy. Tôi càng cố bám víu lấy ký ức đó, thì nó càng trôi tuột khỏi tầm nắm bắt của tôi.
Cơn sốt của tôi đã tan biến. Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi nhỉ? Hàng tuần ư, tôi nghi là vậy.
‘Đủ lâu để tôi không dám chắc là rốt cuộc chúng ta sẽ sống nổi,’ Tessia nghĩ trong đầu tôi. ‘Giai đoạn Hợp nhất…Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được việc tự mình trải nghiệm nó. Làm thế nào mà mọi người thật s—’
Tôi rên rỉ và lăn qua lăn lại, kéo một trong mấy cái gối ướt đẫm mồ hôi trùm trên đầu. Để tôi yên.
Chẳng có lời phản hồi nào cả.
Sau vài phút, tôi đẩy gối qua một bên và hất chân qua mép giường thả xuống đất. Sàn nhà lạnh ngắt tiếp xúc làn da nóng bỏng của tôi, và khi tôi đứng dậy, hai chân run dữ dội. Tôi vấp phải cánh cửa ban công đang mở và đổ người dựa vào lan can. Gió từ trên núi thổi xuống lạnh thấu xương, khiến khắp thân tôi nổi da gà và càng run rẩy hơn.
Mana chảy vào tứ chi, và sự run rẩy đó dịu đi. Nó lấp đầy phổi, giúp tôi hít thở sâu. Nó lóe lên trong tâm trí, làm khơi thông suy nghĩ của tôi.
Trước đây, tôi cảm thấy như mình hòa làm một với mana. Nó lắng nghe tôi, phản ứng với những suy nghĩ và mong muốn của tôi, là một công cụ mà tôi có thể dùng làm bất cứ điều gì với nó. Lẽ ra tôi sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ, nhưng…
Có một cảm giác trớ trêu không thể tránh khỏi. Đã bao lâu tôi không nhớ nổi cảm giác kém cỏi và yếu đi của bản thân kể từ lúc được tái sinh vào thế giới này. Tôi là Di Sản, và giờ tôi đã trải qua Giai đoạn Hợp nhất, khiến tôi có lẽ đã trở thành pháp sư mạnh nhất thế giới. Nhưng tôi không thể ngăn đầu gối mình run lẩy bẩy hay mồ hôi lấm tấm trên trán. Mỗi hơi thở đều có cảm giác như tôi đang ép khí vào phổi mình, như thể lần kế tôi cố thở, có khi tôi không thở được nữa.
Gã Agrona nói rằng tôi đã vượt qua giai đoạn tồi tệ nhất của nó, nhưng tôi không cảm thấy vậy. Bất cứ điều gì đã xảy ra với tôi trong khi bất tỉnh, lúc ngay sau Giai đoạn Hợp nhất, thì tôi đều không hiểu nổi sao nó lại tồi tệ hơn hàng tuần bệnh tật và hồi phục được.
Có một cảm giác đáng sợ khi chuyện này có vẻ không đúng. Kiểu như hồi tôi còn là một trung tâm vận ki khổng lồ, nhưng không thể ngăn nó trào ra khỏi người và làm tổn thương anh Nico—và anh Grey nữa.
Tôi nghiêng về phía trước, cúi người qua mép ban công. Tôi dựa thân vào thành lan can lạnh lẽo, nếm vị mật đắng trào lên dính trên răng và bản thân đờ đẫn một hồi. Rồi thì chầm chậm, tôi loạng choạng trở lại giường và ngã người xuống, nhưng cố ngủ một giấc thì thật khó làm và xa vời.
Tôi cứ nằm đó thôi, chẳng thể làm gì khác ngoài việc ép mình chú ý vào hoạt động bên trong cơ thể loài elf mỏng manh này. Nó vẫn đang trong giai đoạn cuối thích nghi với mana, thứ hiện đang truyền vào mọi tế bào trong cơ thể. Đó là một cảm giác kỳ lạ khi mana trong người không bị lõi kiểm soát. Tôi thực sự hòa làm một với mana. Đây chính là cái gọi là Giai đoạn Hợp nhất. Gã Agrona đã cố mô tả nó, nhưng những gì hắn nói với tôi không hợp với thực tế. Có lẽ đầu óc của người asura như hắn ta thậm chí không thể hình dung được Giai đoạn Hợp nhất thực sự nghĩa là gì. Nhưng rồi thì, tôi nghĩ rằng, chẳng có ai chưa từng trải qua cảm giác cân bằng và sức mạnh như thế này mà mong hiểu nổi nó.
Với vẻ chần chừ, tôi bắt đầu thử nghiệm với nó, cảm nhận dòng mana bao quanh không khí ở đây và lan khắp người. Mana thủy hệ làm dịu cơ bắp của tôi vốn đang đau nhức trong khi mana phong hệ làm mát làn da. Mana thổ hệ cứng lại trong xương cốt và mana hỏa hệ sưởi ấm máu tôi.
Kiểu quan sát tách rời này đã giúp đem lại một số điểm nhận biết rõ ràng. Tôi nhận ra rằng Giai đoạn Hợp nhất thực sự giống với việc thức tỉnh mana sau khi tôi đã dành cả kiếp trước để cố kiểm soát ki của mình.
Cũng giống như cái cách cảm thấy mana trở nên hoàn thiện và kỳ diệu hơn rất nhiều so với ki, tôi cảm thấy Giai đoạn Hợp nhất làm mạnh hơn rất nhanh chóng so với việc dựa vào lõi để dùng phép thuật. Việc tạo ra một lõi mana tương tự như việc ngưng tụ ki vào tâm một chỗ vì mỗi hành động như vậy đều đòi hỏi sự tập trung năng lượng để hình thành, cảm giác mana tràn đầy và chảy tự do khắp cơ thể rất giống với thao tác điều khiển ki ởTrái đất.
Tôi cảm thấy mình đang co rúm người lại trước suy nghĩ này, vẫn sợ rằng mana của mình—giống như ki—sẽ lại vượt quá tầm kiểm soát. Không còn lõi để kiểm soát nó nữa…
Tôi ngồi dậy và dựa lưng vào tường, thở chậm lại. Trước đây hồi còn ở Trái đất, việc trở thành Di Sản đã không ngăn được chuyện đó xảy ra. Tôi đang kiểm soát được, tôi tự trấn an bản thân mình, rồi lặp đi lặp lại điều đó như một chân ngôn.
(Nguyên văn: “like a mantra”)
Cuối cùng, giấc ngủ len lỏi vào đầu, và tôi ngủ gà ngủ gật.
Tôi tỉnh dậy hét lên, và một tiếng hét dội ngược lại tôi.
Bật dậy khỏi giường, tôi mở to mắt nhìn chằm chằm người phục vụ vốn đang dọn phòng cho tôi bị giật mình. Anh Nico đang ngồi bên thành giường, và anh nhanh chóng đuổi người phục vụ đi, người này cúi đầu chào và lao ra khỏi phòng cùng ánh mắt ngoái lại đằng sau nhìn tôi với vẻ sợ hãi.
Với giọng nhẹ nhàng, anh Nico hỏi: “Có chuyện gì?” Nó gần giống giọng cũ của anh, giọng thật của anh ấy, như cái cách anh lên tiếng hồi còn ở Trái đất.
Tôi nhìn anh ấy kỹ hơn. Không phải mái tóc đen sẫm và những nét sắc sảo trên mặt. Không, khuôn mặt người Alacrya không phải của anh ta cũng như khuôn mặt loài elf gầy guộc của ả Tessia Eralith không phải là của tôi. Nhưng cách anh ấy dúi móng tay vào lòng bàn tay, cách anh ta cố không để lộ ra ngoài khi cắn đằng sau môi, cách anh nghiêng người về phía tôi từng chút một, như thể anh muốn tới gần tôi hơn chút nữa. …ở những khoảnh khắc đó, tôi hiểu được anh ấy. Và khi nhắm mắt lại, tôi có thể hình dung ra anh rất rõ ràng.
Tôi đột nhiên thấy căng thẳng khi giọng ả Tessia vang lên trong đầu.
‘Cho hắn xem cái thứ mana kia đi, thứ lấy từ lúc trước ấy.’
Ngay tức khắc tôi biết ả đang nói về cái gì: thứ mana tôi đã lấy từ chiếc bàn phủ đầy cổ tự của gã Agrona, chỗ mà tôi đã thức dậy sau Giai đoạn Hợp nhất. Lượng mana này ở trong người tôi, vẫn mang theo hình dạng và mục đích do mấy cái ấn kỳ lạ kia tạo ra cho nó.
“Nhớ đấy, Cecilia. Cô đã cảm thấy có gì đó không ổn ngay khi mới thức dậy. Còn nhiều thứ bị giấu đi hơn những gì cô được kể cho nghe đấy.’
Tôi không muốn thừa nhận điều ả nói, nhưng ả nói đúng. Tôi thức dậy trên cái bàn đó với cảm giác yếu ớt nhưng vẫn còn tỉnh táo, để rồi ốm sập xuống ngay trong đêm hôm đó. Những lời trao đổi ở đó nửa nhớ nửa quên trôi ra khỏi đầu, ngoài tầm hồi tưởng được.
Với vẻ ngập ngừng, tôi bắt đầu giải thích cho anh Nico những gì mình thấy và làm khi mới thức giấc, và cả trạng thái khó chịu mà tôi cảm giác được khi bị vây quanh bởi lũ pháp sư kỳ lạ nữa.
“Em đã… làm gì chứ? Chuyện này thật vô lý, Cecil à.” Anh ấy nhìn tôi với vẻ thương hại. “Nó không…à, cũng có thể đấy.”
Tôi chìa tay ra, ngửa lòng bàn tay lên. Ánh sáng ấm áp phát ra từ da tôi khi có một đốm mana xuất hiện trong không khí, rực cháy hóa thành hình dạng các cổ tự giống như những cổ tự ban đầu đã tạo nên nó.
Anh Nico mở to mắt và hơi thở trở nên nông hơn. Anh chúi người tới trước, nhìn chằm chằm vào thứ mana này, vẻ vật vã cố hiểu và chấp nhận chuyện này như vẽ rõ nét trên mặt anh ấy.
Tôi kể cho anh nghe về các cổ tự kia và điều tôi đã muốn làm với chúng.
Anh Nico rón rén cử động, ấn một đầu ngón tay vào lượng mana này. Nó ngưng tụ thành một chùm vi hạt riêng lẻ và bị kéo vào cơ thể anh. Tôi dồn tập trung vào nó, làm cho cái thứ phép thuật này giữ nguyên hình dạng các cổ tự đang hiện lên thay vì bị tan ra thành các phần mana riêng lẻ. Anh Nico nhắm mắt lại, nhãn cầu đảo quanh dưới mí mắt.
“Nó thì…anh không chắc nữa.” Lời lẽ anh Nico đang nói tuôn ra thành một giọng kéo dài chậm rãi khi anh tập trung vào thứ phép thuật này. Tôi cảm thấy anh ấy đang vận mana vào ấn regalia của mình. “Thứ cấu trúc này, các cổ tự—à phép thuật này, nó không giống với bất cứ thứ gì anh từng thấy qua, nhưng…” Mắt anh ấy mở ra, và nhìn chằm chằm vào tôi. Nỗi sợ hãi của anh trông rõ ràng. “Chuyện này sẽ tốn chút thời gian đây. Chúng ta…không nên kể với chuyện này với bất kỳ ai khác.”
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Anh Nico do dự, rõ là đang suy nghĩ tới lui về điều gì đó, rồi nói thêm, “Có lẽ là, ngoại trừ… kể cho tên Draneeve. Chỉ khi hoàn toàn cần thiết mới kể thôi. Chúng ta có thể tin tưởng hắn, bởi vì—à, em chỉ cần biết rằng ta có thể tin tưởng hắn. Anh đã nhờ hắn ta để mắt đến em bất cứ lúc nào anh không làm thế được.”
Mặc dù không thực sự hiểu, nhưng tôi gật đầu chấp nhận những gì anh ấy nói.
Sau vụ đó, anh Nico thường đến phòng tôi với vẻ thận trọng. Dần dần, tôi dành phần lớn thời gian để thức hơn là ngủ, nhưng sự trải nghiệm về Giai đoạn Hợp nhất này đã để lại vẻ mệt mỏi ngấm ngầm khiến tôi luôn ở trong phòng của mình.
Anh Nico thường không ngơi nghỉ gì khi phải đối mặt với một vấn đề nào đó, một câu đố cần giải, hay một nút thắt cần gỡ rối. Tâm trí anh sẽ không tập trung được vào điều gì khác, và ngay cả khi anh ấy không thể ở cạnh tôi—vì bắt buộc tôi phải có mặt để duy trì hình dạng cổ tự của lượng mana kia—thì anh ta vẫn không ngừng nghĩ ngợi về nó.
Tôi có thể chỉ ra được rằng có điều gì đó đang làm anh ấy phiền muộn, nhưng anh đang che giấu nỗi sợ hãi của mình với tôi. Trong suốt thời gian này chúng tôi ở bên nhau, tôi không muốn làm xao nhãng suy nghĩ của anh nên đã không nói chi tiết hơn về việc những ký ức cũ của tôi đã quay lại… nhưng không, thực sự thì, đó chỉ là cái cớ thôi. Tôi sợ. Sợ những gì mình có thể nghe được sau khi thổ lộ chuyện này. Cuộc trò chuyện sau đó sẽ dẫn đến đâu đây? Tôi chưa sẵn sàng nói với anh ấy rằng tôi đã tự sát và để anh Grey nhận lỗi.
Bất cứ khi nào có ai đó gõ cửa phòng mình, tôi đều nghĩ đó là anh Nico. Rồi thì tôi đã rất ngạc nhiên vào cái ngày con ả Melzri bước vào. Ả ta nhăn mũi khi nhìn quanh phòng tôi, chẳng che giấu vẻ khó chịu của mình. “Xin chào, Di sản. Tôi đã được giao nhiệm vụ tới đây dắt cô đi luyện tập. Tôi chắc rằng cô cũng hào hứng với mấy chuyện sắp tới như tôi vậy.”
(Nguyên văn: “I’ve been tasked with fetching you for some training.” Ngoài nghĩa ở trên mình dịch, thì từ ‘fetch’ còn một cách suồng sã nữa, nghĩa là ‘đấm hay tát ai đó’. Xét đến cảm xúc nhỏ Melzri rất ghét Cecil thì hoàn toàn có thể dùng từ ‘fetch’ với ẩn ý này. Lúc này câu sẽ dịch thành: “Tôi được giao nhiệm vụ tọng cho cô vài khóa huấn luyện” hoặc “Tôi được giao nhiệm vụ dạy dỗ cô đôi chút bằng cách cho ăn đấm”)
Phớt lờ lời mỉa mai của ả, tôi đứng dậy và dùng cử chỉ không lời ra hiệu cho ả dẫn đường. Chúng tôi im lặng đi ngang qua các sảnh lớn ở pháo đài Taegrin Caelum, và tôi không thể rũ bỏ được cái cảm giác phải bước gấp theo sau ả ta nhốn nháo như chuột chạy. Tôi ghét thứ cảm xúc dễ bị tổn thương.
Bím tóc dài màu bạch kim của con ả Melzri nảy lên theo từng bước chân. Cái kiểu cặp sừng trên đầu ả cong ngược ra sau, chĩa mũi nhọn về tôi trông như mấy ngọn giáo. Bọn tôi chưa bao giờ hợp nhau, nhưng tôi không thể không ngưỡng mộ cái sự tự tin rõ rệt của cô ả, cách ả hoàn toàn thoải mái với làn da của chính mình. Tôi đã nghĩ sẽ cố nói chuyện một chút với ả để phá đi sự im lặng khó xử giữa bọn tôi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Ả là một Scythe, và mọi người ở Alacrya đều biết câu chuyện của ả. Lúc huyết thống của ả biểu lộ ra, kết quả là có dòng mana hợp nhất lại đã giết chết đám anh chị em nuôi trong nhà thượng huyết tộc của ả. Cha nuôi của ả—người đàn ông đã nuôi nấng ả suốt mười hai năm—nổi cơn thịnh nộ và định giết ả. Để tự vệ, ả móc tim ông ta ra khỏi ngực rồi đốt trụi. Sau đó, cô ả được Agrona thu nhận và nuôi dạy trong chính pháo đài này.
Có lẽ đó là lý do tại sao cô ả trở nên cay đắng với tôi như vậy. Xét cho cùng, trước khi tôi đến thì ả giống như con gái của Agrona vậy. Hiểu theo một cách nào đó, tôi chắc rằng ả nghĩ tôi đã thế chỗ ả.
Và tôi cho rằng, thực sự thì, tôi đã làm vậy. Chuyện này chẳng làm tôi cảm thấy tội nghiệp cho cô ả hay gì cả. Thực tế thì, khi cân nhắc tình hình ở đây, tôi càng lúc càng cảm thấy rõ ràng hơn rằng ả ta đã nhận được chính xác những gì đáng phải nhận. Con ả Melzri này và lũ Scythe còn lại là những kẻ tàn nhẫn và tự cho mình là quan trọng. Chúng đã đối xử tệ với anh Nico. Đột nhiên, sự tự tin mà tôi vừa ngưỡng mộ chỉ vài giây trước đó dường như biến mất.
Tôi nghiến chặt hàm và bước đi trong im lặng.
Cuối cùng bọn tôi đến một hành lang dài nằm sâu trong núi đá dưới chân pháo đài Taegrin Caelum. Những bức tường và sàn nhà trơ trụi trông nứt nẻ và bị cháy đen do các vết đốt từ nhiều pháp sư hùng mạnh—retainer, Scythe, thậm chí có khi là lũ Wraith—những kẻ đã được đào tạo ở đây trong nhiều thập kỷ. Chẳng có trang thiết bị hay vũ khí, chẳng có gì để hỗ trợ cho việc huấn luyện cả. Bất cứ ai đủ mạnh để được đưa đến đây đều không cần những thứ như thế.
Tôi không ngạc nhiên khi thấy ả Scythe Viessa đã ở đây sẵn, cùng với tên Draneeve và một đám pháp sư vô danh mà tôi không nhận ra. Trong số những kẻ có mặt, ả Viessa có dấu hiệu mana mạnh nhất, rồi đến con Melzri. Tên Draneeve đứng thứ ba nhưng cách một khoảng còn xa. Bọn còn lại đều là các pháp sư xoàng xĩnh. Tôi chỉ có thể cho rằng chúng là nhà nghiên cứu hoặc khoa học gia, không phải chiến binh.
Con Melzri dừng lại cạnh ả Viessa, lườm tôi. Làn da trắng sứ của ả Viessa trông tái đi dưới ánh sáng mờ ảo, mái tóc màu tím sẫm và đôi mắt đen vô hồn của cô ta thậm chí còn đậm màu hơn.
Cô ta sẽ rất đáng sợ trừ phi…
Tôi nhìn xuống chính bàn tay của mình, đang chà xát các ngón tay vào nhau. Tôi có thể thấy được mana trong mỗi người bọn chúng, nhìn nó khuấy động trong lõi chúng khi đang được thanh lọc, và biết rõ hơn cả chính bản thân chúng rằng chúng thực sự mạnh yếu ra sao. Tôi có thể bóp nát đám Scythe này bằng một cái búng tay. Nếu tôi muốn.
Tên Draneeve cứ nhấp nhổm về phía trước, biểu cảm của hắn ta được che giấu sau chiếc mặt nạ phát gớm. “À, thưa Tiểu thư Cecilia. Ngài Agrona lấy làm tiếc rằng ngài ấy không thể tham gia cùng chúng ta vào lúc này. Nhưng ngài hy vọng rằng hai cô Scythe Melzri và Viessa sẽ…” Hắn ngừng lời, ánh mắt hắn dưới lớp mặt nạ nhảy sang nhìn hai ả Scythe. Hắn hắng giọng, rồi kết thúc nốt câu đang nói, “Rằng họ sẽ trở thành đối tác phù hợp cho buổi huấn luyện của cô hôm nay.”
Ả Viessa rít lên trong hơi thở. “Chúng ta nên đi giúp gã Dragoth bới kẻ phản bội lên, chứ không phải trông nom đứa nhóc tái sinh này.”
Con Melzri chỉ nhún vai và cười toe toét. “Thôi nào, chị ơi, đừng như vậy chứ. Di Sản đây cần mọi sự giúp đỡ mà cô ta có thể nhận được. Bất chấp mọi thứ mà Chúa tể Tối cao đã làm để đưa cô ta đến được mức này, cô ta chẳng có lấy một chiến thắng ra hồn nào cho ngài ấy cả.”
Ả Viessa tỏ vẻ cau có, đi vòng quanh người tôi và tránh con Melzri ra để cả hai đứa này ghè sát hông tôi. “Dấu hiệu mana của cô dường như không mạnh như trước, gái à. Không còn lõi, trông cô có vẻ…xẹp lép.”
Mọi sự hoài nghi và lo lắng của tôi tan biến khi đối mặt với sự chế nhạo từ chúng. Hai con này chẳng là gì với tôi cả. Tôi chắc thấy mẹ luôn là mình không bị đe dọa bởi những cú đâm chọt tuyệt vọng của tụi nó.
Tên Draneeve đã lùi lại vài bước, và các pháp sư khác noi gương hắn. “Tiểu thư Cecilia sẽ thử nghiệm sức mạnh của mình, hai cô nên—”
Ả Viessa đẩy hai tay về phía trước. Mana đen hợp lại xung quanh tay, trào ra như một bầy châu chấu.
Và sau đó lượng mana này biến mất.
Ả ta nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình, không tin nổi, và đẩy tay về phía trước thêm lần nữa. Chẳng có gì xảy ra cả. Lượng mana kia không phản ứng với ả ta chút nào.
Con Melzri triệu hồi thanh kiếm ra, nó bùng cháy lên một ngọn lửa đen, và ả lao về phía tôi. Ngọn lửa tắt ngúm giữa chừng, và thanh kiếm của ả hóa nặng đến nỗi làm con này vấp ngã trước khi thanh kiếm bị giật ra khỏi tay, đập xuống sàn đủ mạnh để làm nứt đá.
“Dừng việc này lại ngay,” ả Viessa thở ra, lượng mana trong lõi ả sôi sục lên khi nó chảy ra qua các kênh dẫn và mạch dẫn trong người ả. Nhưng ả ta không thể tạo hình nó thành một chú phép được.
Con Melzri nắm tay lại. “Mày đang làm gì thế?”
Tôi cảm thấy mình đang mỉm cười. Nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn, kiểu biểu cảm mà nếu nhìn thấy trên khuôn mặt của người khác, tôi sẽ sợ chết khiếp. Và rồi tôi kể cho con ả này nghe. Tôi giải thích những gì tôi đang làm…và những gì tôi sắp làm.
Chẳng phải là tôi không có cảm giác thỏa mãn khi quan sát chúng vật vã để hiểu những gì tôi nói, nhưng đến khi cả hai phe hoàn toàn nhận ra tình huống hiện giờ thì tôi không cảm thấy thế nữa, mà lúc này tôi biết mình đủ can đảm thực hiện điều sắp tới.
Nhắm mắt lại, tôi chiếm quyền kiểm soát mọi mana mà ả Viessa vừa tung ra và chuyển nó trở vào người ả, dẫn nó vào huyết quản ả ta, quét sạch các kênh dẫn và bắn phá lõi của ả ta. Tôi nghe thấy đầu gối ả đập xuống sàn đá trong khi một tiếng hét nghẹn giật cục vang vọng khắp sảnh đấu tập này.
“Con khốn—”
Tiếng con Melzri đang nói bị ngắt ngang khi một cơn gió mạnh làm cơ thể ả đập xuống nền sàn, đòn trọng lực đè con này xuống đất mạnh đến mức tôi biết xương ả đang nghiền nát từng thớ thịt trên người.
Không có sự khác biệt nào giữa mana trong cơ thể tôi và chúng, hay trong bầu không khí xung quanh chúng tôi. Là Di Sản, khả năng kiểm soát mana của tôi là vô song. Và giờ tôi đã ở ngưỡng Hợp nhất, tôi không còn cần mana của mình phải được hút vào lõi, làm cho tinh khiết rồi giải phóng ra khỏi lõi trước khi kiểm soát nó nữa. Từ quan điểm mới về cách dùng như thế này, ngay cả ý nghĩ về chuyện mana tinh khiết dường như chẳng còn quan trọng. Tôi không cần phải rửa sạch mana và biến nó thành của mình để kiểm soát nó nữa.
Tôi đã kiểm soát tất cả mana rồi.
Lũ Scythe này bất lực trước tôi. Ngay cả bọn Wraith ảo mị mà tôi được nghe kể cũng vô vọng trước tôi. Sức mạnh pháp thuật của bọn asura sẽ có lợi gì nếu tôi có thể quét sạch phép thuật của chúng trước khi chúng tạo phép, xé nát cơ thể chúng ra từ bên trong bằng chính sức mạnh của chúng, bỏ đói chúng khỏi thứ làm chúng trở nên đặc biệt. Ngay cả gã Agrona cũng chẳng phải là mối đe dọa với tôi—
‘Đó là lý do tại sao hắn ta khích lệ cô trở nên ngoan ngoãn nghe lời như vậy,’ giọng nói phiền phức của ả Tessia đột nhiên vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. ‘Hắn biết cô sẽ trở thành thế nào, hay ít nhất là hắn hy vọng thế, và hắn không cho phép bất kỳ ai trở nên thực sự mạnh mẽ. Vậy nên hắn đã dạy cô phải biết vâng lời.’
Tôi đè nén mana của mình vào người, cố gắng bóp nghẹt giọng nói của ả Tessia lần nữa. Nhưng tôi không thể. Chuyện này là điều duy nhất mà tôi không thể kiểm soát được.
“Ừm, thưa Tiểu thư Cecilia, có lẽ…” Giọng nói ngớ ngẩn gây khó chịu của tên Draneeve ngắt lại khi đang gợi ý.
Tôi mở mắt ra và nhìn xuống hai ả Scythe, một ả đang quằn quại đau đớn bên trái tôi, còn con đang nằm bẹp dí dưới sàn đá thì ở bên phải tôi. Tôi giải phóng áp lực mana đang xé toạc ả Viessa từ bên trong và trọng lực đang nghiền nát con Melzri, nhưng tôi vẫn kiểm soát mana của chúng, ngăn không cho một trong hai con này tạo ra chú phép.
Ả Tessia lại tiếp tục nói: ‘Hắn treo lủng lẳng trên đầu cô lời hứa gửi trả cô lại Trái đất để làm cô căng thẳng và có gã Nico để dọa dẫm nếu cô định vượt quá giới hạn. Hắn không quan tâm đến cô hay yêu quý cô. Có thể hắn thậm chí còn không định để cô kiểm soát sức mạnh này cơ. Tại sao hắn phải cho cô làm thế khi hắn có thể ghi đè ký ức khác lên tâm trí cô?’
Tôi đẩy giọng nói cô ả đi. Mặc dù cô ả có thể làm gián đoạn mạch suy nghĩ của tôi, nhưng cô ta không thể ảnh hưởng đến hành động và lời nói của tôi.
Bay nổi lên khỏi sàn nhà, tôi vuốt lọn tóc màu bạc qua một bên. “Đứng dậy đi, cả hai. Tôi muốn hiểu xem mình có khả năng kiểm soát cỡ nào.”
***
Bầu trời phía trên pháo đài Taegrin Caelum dày đặc mây đen. Tôi bay xuyên qua đám mây như một con chim, tận hưởng cảm giác tất cả mana ngưng tụ quanh tôi, bị cuốn vào cơn bão tự nhiên này. Quay người ngửa lên trên, tôi phóng xuyên qua không khí lạnh của đám mây, hơi ẩm tích tụ trên da, cho đến khi tôi phóng ào lên bầu trời quang đãng phía trên.
Bên dưới tôi, những đám mây bay cuộn tròn ra xa khỏi tầm mắt từ khắp mọi hướng.
Tôi thích ở trên đây. Thật yên bình. Tách biệt. Việc luyện tập với sức mạnh mới của mình giống như khám phá hơn—xem xem giới hạn của tôi là gì. Tôi không cần phải học thông qua cái trò ghi nhớ lặp đi lặp lại, chỉ cần suy nghĩ với một tầm nhìn đủ rõ ràng, và duy trì đầu óc minh mẫn ở ngoài trời như thế này dễ hơn nhiều so với việc vùi người dưới pháo đài kia.
Những đám mây bắt đầu xoáy thành những hình dạng vui mắt. Hơi nước bốc lên từ chúng, ngưng tụ thành những quả cầu nước lơ lửng xung quanh và bắt sáng. Những đám mây nhạt dần từ màu xám đậm sang màu trắng mềm mịn. Trôi thấp xuống, tôi nằm lên những đám mây, gối đầu lên hai tay và vắt chéo hai chân chỗ mắt cá trong khi nhìn chằm chằm vào khoảng không màu xanh phía trên.
Tôi nói: “Tessia,” giọng tôi trôi đi trong làn gió nhẹ.
Chẳng có lời đáp.
Tessia, tôi nghĩ nhanh trong đầu, không thể kìm nén sự bực bội của mình khi phải gọi ả ta đến hai lần.
‘Trò chơi quyền lực này không hợp với cả hai ta đâu,’ cô ả trả lời sau vài giây. ‘Cả hai ta đều biết lý do duy nhất cô gọi tôi là vì nó đem lại cho cô cảm giác kiểm soát không ổn. Cô đã làm được, cô đã đạt đến Giai đoạn Hợp nhất, cô đã quăng quật bọn Scythe lung tung như thể chúng là lũ búp bê vải, vậy mà cô không thể làm gì được tôi, và điều đó đang ăn mòn cô.’
Tôi nhắm mắt, lăn qua lăn lại và chìm vào đám mây. Tôi duy trì một hình ảnh trong tâm trí, vươn vươn những tua rua mana đi khắp cơ thể để tìm kiếm. Tôi không chắc cách này có hiệu quả không—hay liệu cách này có làm được—nhưng khi mở mắt ra, tôi không khỏi mỉm cười.
Tôi không còn được bao quanh bởi làn gió mát và những đám mây bồng bềnh nữa mà đang đứng trên thảm cỏ xanh mềm mại bên dưới những cành cây cao có vỏ màu bạc đang xòe tán rộng, bóng râm của chúng đổ xuống mặt đất rung rinh khiến cả thế giới trông như đang đung đưa nhẹ nhàng.
Nhỏ Tessia Eralith đang đứng cách đó không xa. Bím tóc màu bạc của cô ả rủ xuống bờ vai trần, có một
cái đầm dạ hội cúp ngực2
có hai màu vàng và xanh ngọc lục bảo khoác ngoài thân hình uyển chuyển của ả.
(Người dịch: ảnh của bộ đầm dạ hội “gown” dạng cúp ngực “drape off” hay còn gọi là váy quây, mình sẽ để hình minh họa sát với mô tả của tác giả nhất ở cuối chương)
Tôi nhìn xuống chính mình. Tôi thấp hơn ả, dáng chắc nịch hơn chút. Tóc tôi thẳng, màu nâu và trông nhàm chán, được cắt ngang vai như thể nó bị nắm thành từng lọn rồi cắt xén vụng về nên chân tóc xiêu vẹo.
Tôi thở ra một hơi thật dài để trấn tĩnh bản thân. “Tôi ghét nói chuyện với cô trong đầu mình. Phát gớm…giống như bị xâm phạm cơ thể vậy. Như thế này tốt hơn.”
Nhỏ Tessia nói: “Xâm phạm cơ thể à…ừa, tôi nghĩ mình biết chính xác ý cô đấy,” giọng buồn bã xen lẫn cảm giác khó chịu mơ hồ. “Cô biết không, sau khi tôi biết thông qua ký ức của cô rằng anh Arthur được tái sinh, thì rất nhiều thứ giờ trở nên có lý. Trí tuệ của anh ấy, sự khôn ngoan của anh ấy, vẻ trưởng thành của anh ấy. Bây giờ nghĩ lại thì thật ngu ngốc khi tôi đã gắng hết sức để rượt theo anh ấy. Tôi đã từng thực sự tức giận với bản thân mình về việc chúng tôi khác nhau cỡ nào trong khi tôi nghĩ rằng mình lớn hơn anh một tuổi… nhưng hóa ra là anh ấy đã lớn hơn tôi tới ba mươi tuổi.”
Cô ấy cười lớn, và tôi trở nên cau có.
“Tại sao tôi phải quan tâm tới chuyện này chứ?”
“Bởi vì tôi đã nghĩ rằng cô cũng giống anh ấy, rằng cô thì…khác biệt. Lúc đầu tôi rất bối rối. Nhưng rồi tôi nhận ra—”
“Ừa, trước đây cô đã nói tất cả những điều này rồi.”
“Vậy, cô đã sẵn sàng lắng nghe chưa?”
Tôi liên tục theo dõi kẻ thủ hộ rừng già thật cẩn thận, nó đang quằn quại quanh ngoài rìa khoảng đất trống mà tôi tạo ra cho cuộc trò chuyện của bọn tôi. “Cô có thể đọc được mọi thứ trong đầu tôi, phải không? Mọi suy nghĩ và mong muốn của tôi với cô thì như một cuốn sách mở vậy. Thế kể tôi nghe xem nào.”
Nhỏ Tessia vuốt mái tóc xõa qua vai, mắt nhìn xuống đất. “Không phải về chuyện cô đang trao đổi với tôi. Mà là về chuyện cô trung thực với chính mình. Sau mọi thứ mà cô biết được, vậy mà cô vẫn đang chiến đấu trong cuộc chiến này. Tại sao lại giúp tên Agrona đạt được điều hắn muốn cơ chứ? Bộ cô thực sự tin hắn sẽ đưa cô quay lại cuộc sống cũ của mình sau mọi chuyện như thế này à?” Cô ả ngước lên, ánh mắt của ả như thiêu đốt ánh nhìn của tôi. “Và thực sự chuyện này có đáng để làm thế không?”
Tôi bực bội dụi mắt, quay lưng lại với ả. “Cô muốn tôi nói cái gì đây? Tôi ích kỷ ư? Một kẻ khốn kiếp à? Một đứa trẻ không lớn nổi chỉ tin vào chuyện cổ tích sao? Được thôi. Nghĩ sao cũng được. Tôi là tất cả những điều đó và còn tệ hơn thế nữa, Tessia à. Có lẽ tôi là người xấu. Nhưng tôi đã đi quá xa rồi, những thứ”—tôi nghẹn ngào, nuốt nước bọt với vẻ khó nhọc, rồi nói tiếp—“đã làm, những người đã giết, và chúng không thể chỉ thành vô ích được. Mọi chuyện đã làm đéo thể thành vô ích được.”
(Nguyên văn: “A shitty person?” Cụm từ này còn một nghĩa mô tả tính cách chi tiết hơn trong tiếng lóng: “là một người hoàn toàn không quan tâm đến mạng sống và tự biện hộ cho việc làm tổn thương người khác” và nghĩa này ám chỉ tính cách của Cecil mà ta đã biết)
Nhỏ Tessia im lặng đủ lâu để khiến tôi quay lại, để tự tôi hỏi liệu ả có còn ở đây không. Và cô ả vẫn còn. Rồi khi cô ta đứng đó nhìn tôi với vẻ nghĩ ngợi, tôi chùng người xuống, sức nặng của những lời do chính tôi nói đang đè nặng lên tâm hồn tôi.
Ả ta hỏi: “Cô sẽ thực sự đốt cháy thế giới này thành tro nếu chuyện đó đồng nghĩa với việc cô và tên Nico được trở về nhà à?”
Tôi lắc đầu. “Và để tên Agrona cai trị trên đống tro tàn.”
Cô ta hỏi: “Và nếu cô bị kẹt lại đây trong đống tro tàn này với chúng tôi thì sao?”
“Vậy thì ít ra sẽ chẳng còn ai phán xét tôi nữa,” tôi chậm rãi nói, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Trước khi cô ả kịp trả lời, tôi lướt tay qua hình ảnh trong tâm trí, quẹt đi khoảng không đằng trước và mở mắt ra. Những đám mây đen kịt và mưa nặng hạt. Tia chớp lóe lên và tiếng sấm nổ ầm ầm.
Tôi chìm xuống những đám mây và rơi vào cơn mưa nặng hạt, để cái lạnh của nó xoa dịu làn da mình, không chịu thừa nhận rằng má tôi ửng hồng vì xấu hổ. Và những dòng nước đang chảy trên mặt mình cũng không phải là nước mắt.
“Cecilia!”
Tôi nao núng, không nhận thấy dấu hiệu mana đang đến gần.
Anh Nico, đang bay trong một con lốc gió hình cái kén được anh tạo ra từ cây trượng của mình, bay lên cách tôi hai mươi feet, anh giơ một bàn tay che mặt khỏi mưa gió. “Em không sao chứ? Cơn bão này tự dưng ập đến!”
Tôi ngây người ra nhìn anh ấy, và phải mất vài giây suy nghĩ của tôi mới ổn định và thông suốt. Ngay khi tôi tỉnh táo lại, mưa cũng tạnh. Những đám mây này tan đi, và chúng tôi đang bay trong ánh nắng chiều lạnh lẽo, chói chang, pháo đài Taegrin Caelum nhô lên từ những ngọn núi bên dưới chúng tôi.
Một làn gió ấm áp gây khó chịu nổi lên, quất quanh chúng tôi và khiến người cả hai khô ráo trong chốc lát.
“Ừm, gã Agrona đã triệu tập tất cả các Scythe và…em. Những tên khác đã đến rồi. Hắn muốn chúng ta đến ngay lập tức.”
Khi anh ấy quay đi, tôi buột miệng hỏi: “Anh Nico, em có phải là người xấu không?”
Đảo ngược lại hướng đang bay, anh Nico tiến lại gần tôi hơn, cái cau mày lo lắng của anh ấy ngày càng rõ nét. “Chuyện này là thế nào?”
“Không có gì,” tôi buột miệng. “Đừng bận tâm. Chúng ta không nên để gã Agrona chờ.”
Tôi tăng tốc tiến về phía trước, lao xuống pháo đài, bay chậm cua theo rìa ngoài trồi ra ở dãy sảnh riêng của Agrona và đáp xuống một trong nhiều ban công phòng gã.
Hàng đống loại tiếng ồn ập vào tôi khi tiếng gió ào ạt bên tai tôi lắng xuống: tiếng những đôi ủng giậm chân, tiếng gọi và tiếng đáp lại các mệnh lệnh nghe chói tai, lượng mana đang được truyền dẫn dồn dập.
Bên dưới tòa tháp, hàng ngàn pháp sư đang dàn trận trong sân. Các biểu ngữ từ mọi trị vùng được phô ra, cho thấy vị trí của binh lính vùng Etril đứng tách biệt với đám lính từ vùng Vechor và Truacia, mỗi lực lượng đều được dẫn đầu bởi một Scythe của Trị Vùng đó.
Các cửa kính ban công đã được đóng, khóa và che chắn, nhưng thứ mana phòng vệ bung ra khi tôi đến gần, và chốt cửa bật lên, để cho một cơn gió đẩy hai cánh cửa mở ra.
Đằng trong là một phòng khách tiện nghi. Ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi khổng lồ, và gã Agrona đang đứng dựa vào một quầy bar thấp. Hắn ta ăn mặc trang trọng với hai màu vàng đen, và những đồ trang sức gắn trên cặp sừng hắn bắt sáng và lấp lánh như ánh sao khi hắn ta quay lại nhìn tôi. Hắn ta trông vẫn như mọi khi, kể từ khi tôi biết hắn. Nhưng, khi hắn nhìn tôi, lông mày hơi nhướng lên, tôi không thể không nghĩ rằng đã có điều gì đó thay đổi. Hắn đã thay đổi, nhưng tôi không thể chỉ ra chính xác là thay đổi như thế nào, và chính xác hơn là, phải tự hỏi liệu tôi có đang tưởng tượng ra điều đó không.
Hoặc có lẽ, tôi nghĩ, tôi mới người đã thay đổi.
Anh Nico từ phía sau tôi nhẹ nhàng bước vào căn phòng và cẩn thận đóng cửa lại, cảm giác khó chịu trong anh ấy dâng lên thành từng đợt.
“À, cuối cùng thì tất cả chúng ta cũng ở đây rồi,” Gã Agrona nói với một nụ cười mỉm rộng quá mang tai, ra hiệu cho chúng tôi bước vào.
Tôi ngạc nhiên khi thấy con Melzri và ả Viessa đã có mặt, ngồi với vẻ không thoải mái trên một trong những chiếc ghế trường kỷ dài sang trọng đặt choán hết chỗ trong căn phòng. Chẳng đứa nào trong cả hai nhìn chạm mắt tôi. Tên Dragoth cũng có mặt, đứng trước ngọn lửa quay lưng về phía tôi. Vai hắn cúi gù, cặp sừng rộng của hắn gục xuống.
Đáng ngạc nhiên hơn là sự hiện diện của lũ retainer. Tên Bivrae ốm yếu nép mình trong bóng tối, trong khi gã Echeron trông như tượng tạc thì nán lại gần tên Dragoth, dù có cố nhưng cũng không che giấu được sự lo lắng của mình. Nhỏ Mawar lại đang lảng vảng gần cửa sổ và nhìn chằm chằm ra Dãy núi Basilisk Fang, ánh sáng dịu tô điểm cho làn da vốn dễ đổi màu của cô ả thành màu cẩm thạch nhạt hơi trong lờ mờ.
Lần đầu tiên kể từ khi đến vùng Alacrya, tôi nghĩ rằng mình đã hiểu được phần nào cảm giác của gã Agrona khi chứng kiến tất cả những con người đầy sức mạnh này tập hợp lại với nhau. Ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới này, chúng sẽ là một lực lượng đáng gờm, thậm chí áp đảo, nhưng ở đây, lúc này…chúng dường như chẳng quan trọng gì. Bọn chúng chẳng là gì cả.
Tôi cảm thấy sự thất vọng của nhỏ Tessia đang dâng lên trong tâm trí mình.
Sao chứ?
‘Cô có cho rằng đây là cách mà bọn nghiên cứu gia cảm thấy đối với cô khi họ chọc ngoáy vào người cô không? Với mức quyền lực cao như thế, có thể họ nhìn cô chẳng hơn gì cách cô đang nhìn bọn Scythe…như nhìn tài sản vậy, có lẽ nên gọi nhẹ hơn là như nhìn lũ lính, nhưng chẳng có sự tôn trọng nào cả.’
Tôi nuốt khan một cách khó khăn, cẩn thận kìm lại những suy nghĩ của riêng mình.
Gã Agrona nói: “Tất cả các Scythe hùng mạnh của ta và những retainer đáng sợ của họ đã quây lại cùng nhau,” dang rộng hai tay. “Chúng ta chỉ thiếu con cừu nhỏ đi lạc, Seris, và con chó săn trung thành của ả. Sự hiện diện của ả ở đây sẽ là một món quà tuyệt vời, nhưng hỡi ôi…”
Tên Dragoth đã quay lại khi gã Agrona bắt đầu nói, và hắn tái mặt trước lời nhận xét này. Bên cạnh hắn, gã Echeron đang nhìn chằm chằm xuống chân mình.
“Tuy nhiên, đừng khắt khe với Dragoth quá.” Gã Agrona cười toe toét với chúng tôi. “Gần đây, tất cả các ngươi đều phải chịu đựng chung những lần thất bại và thua cuộc—những sự xấu hổ—phải không?”
Gã Agrona mỉm cười với xung quanh như một người bố đầy tự hào và thấu hiểu. Hắn chống tay nâng người ngồi lên mặt bàn quầy bar, hai chân đung đưa tới lui, gót giày thỉnh thoảng gõ vào phần hông quầy bar bằng gỗ.
“Nhưng chúng ta, tất cả chúng ta, đôi khi phải chịu búa rìu dư luận và tiếp tục tiến lên phía trước.” Hắn gõ các đốt ngón tay lên mặt bàn quầy bar vài lần. “Thêm một thành ngữ nữa cho vui, thì chúng ta đã để nhà mình vào cảnh cha chung không ai khóc đủ lâu rồi. Chuyện về con ả Seris sẽ kết thúc trong thời gian tới thôi, nhưng còn nhiều chỗ khác trong nhà mà ta có thể bắt đầu dọn dẹp ngay bây giờ.”
(Nguyên văn: ““But we, all of us, sometimes must take our licks and keep moving.” He knocked his knuckles against the bartop a couple times. “To mix metaphors, we’ve allowed our house to gather dirt for long enough.” Agrona cố tình dùng hai thành ngữ sát nhau để tạo vẻ hài hước:
“Take one’s licks” nghĩa là “nhận phải chỉ trích gay gắt”
“to gather dust” nghĩa là “bỏ không chẳng ai đoái hoài gì”)
Lũ Scythe và bọn retainer liếc nhìn nhau với vẻ lưỡng lự, nhưng không đứa nào dám ngắt lời gã Agrona, đặc biệt là khi hắn ta đang tỏ ra vui vẻ.
“Việc lũ rồng hiện diện ở Dicathen nghĩa là chẳng còn thu được lợi ích gì từ vụ đấu đá nội bộ này của chúng ta nữa,” hắn nói tiếp. “Trong khi Dragoth sẽ tiếp tục truy đuổi con Seris trong Khu Tàn Tích, thì những người còn lại sẽ lo thu dọn ngôi nhà của chúng ta cho ngăn nắp. Ta cho rằng, trước khi chúng ta nỗ lực hoàn thành xong việc đó, thì chúng ta cũng sẽ thấy tên Arthur Leywin ló đầu ra, và khi hắn làm vậy, ta muốn các ngươi bắt hoặc giết hắn.”
Hai ả Melzri và Viessa nhìn nhau đầy ẩn ý.
Tôi hỏi: “Ông định sẽ làm gì?” cảm thấy thất vọng khi hắn đề cập chuyện giết anh Grey thật hời hợt. Anh Grey đã đánh bại một tổ đội chuyên ám sát asura của Agrona. Tôi biết gã Agrona chẳng mong chờ bất kỳ thằng Scythe nào trong đám này thực sự đánh bại nổi anh Grey.
Gã Agrona nghiêng đầu sang một bên, làm các món trang sức treo trên sừng kêu lên leng keng. Nụ cười của hắn không hề tắt, nhưng đôi chân đã dừng đung đưa. “Tại sao cô lại hỏi thế, hở Cecil yêu dấu?”
Tôi nuốt nước bọt nặng nhọc, có điều gì đó trong ánh nhìn của hắn khiến tôi phải nghĩ lại lần hai trước khi tỏ ra thẳng thắn như vậy. “Tôi…chỉ ý là, nếu tên Grey là mối đe dọa như vậy…”
Nụ cười của gã Agrona rộng hơn, nhe nanh hắn ra, và hắn trượt người xuống khỏi mặt bàn quầy bar, đứng thẳng lên. Bóng hắn như thể đổ xuống tất cả mọi người cùng một lúc. “Bất chấp việc ta đã giả vờ yếu đuối như thế, nhưng con rồng già thận trọng kia vẫn cứ bằng lòng để tình hình ở thế giới này kéo dài như vậy, làm ta có thời gian dò tìm được độ sâu rộng của các Khu Tàn Tích kia và nâng cao hiểu biết của mình về sức mạnh của thế giới này. Tuy nhiên, cuối cùng thì, nhờ vào người bạn tái sinh bướng bỉnh của chúng ta, là tên Arthur kia, giờ thằng Kezess đã mở đường di chuyển giữa Dicathen và Epheotus. Bây giờ, trong khi cô kết thúc cuộc nội chiến ngớ ngẩn này và săn lùng tên Arthur Leywin, ta sẽ…sửa soạn để tận dụng tối đa sai lầm của gã Kezess.”
Bất cứ vẻ dễ chịu nào có trên gương mặt gã Agrona đều trượt đi mất như thể hắn mới tháo mặt nạ ra vậy. Dưới lớp mắt nạ đấy là thứ gì đó đen tối và nguy hiểm. “Trong khi ta vờ yếu đuối, thì một số người trong lũ các người đã để bản thân trở nên yếu đuối thực sự. Ta đã trao cho các ngươi những ấn regalia mới cùng với sự kiên nhẫn của ta. Đã đến lúc bọn ngươi chứng tỏ mình xứng đáng với cả hai.”
Cả phòng dường như đóng băng, như thể những kẻ khác thậm chí còn không thở nổi. Thời gian có lẽ đã dừng lại, và nó chẳng thay đổi được gì.
Đôi mắt của gã Agrona lần lượt lướt chầm chậm qua từng người chúng tôi. “Cô Di Sản sẽ tập trung chủ yếu vào tên Arthur Leywin. Nếu cô không thể mang hắn về đây nguyên vẹn, ít ra hãy mang cho ta lõi của hắn. Khi cô thấy cần hãy dùng các Scythe để đảm bảo rằng chuyện này được xử lý xong.”
Hắn quay người và bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng hắn sự im lặng đầy nghĩ ngợi và sâu lắng.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Ảnh minh họa sừng xoắn hình trôn ốc (corkscrewed horn) của Oludari Vritra: -
2.
⤴︎
Ảnh minh họa sát với mô tả tác giả nhất về bộ đầm dạ hội “gown” dạng cúp ngực “drape off” hay còn gọi là váy quây (cũng không chính xác lắm, gọi là đầm quây thì đúng hơn): -
3.
Ảnh nguyên đội Scythe và Retainer (do tác giả cung cấp trên Patreon): - 4. Tóm tắt: Cảm nhận của Cecil về Giai đoạn Hợp nhất trong cơ thể.
- 5. Khi Tess nói rằng Arthur hơn mình 30 tuổi, thì mình khá thắc mắt là tuổi của Grey là bao nhiêu khi chết? Liệu là chết lúc hơn 30 tuổi, hay là cỡ 50 tuổi, nếu ta tính cộng gộp chừng 20 tuổi của Arthur vào?
- 6. Hình tượng con Cecil là tóc nâu, cắt ngắn ngang vai, việc chân tóc không đều mà xéo xẹo chứng tỏ lấy kéo tự cắt. Dáng người thấp hơn Tess, thân hơi chắc hơn. Có khả năng con này là Lacoste, làm mình hình dung tới Velma Dinkley trong bộ Scooby-Doo.
- 7. Có khi nào nếu Cecil có Giai đoạn Hợp nhất về mana, khi vỡ lõi và mana tràn ngập cơ thể thì liệu một lúc nào đó sau này cũng đến lượt Art vỡ lõi aether và toàn cơ thể tràn ngập aether, biến thành thực thể aether luôn không nhỉ?
- 8. Về việc Agrona chọt ngoáy cơ thể Cecil/Tess, thì trên disqus đã có người đặt giả thiết hắn sẽ nhân bản Cecil hay trang bị năng lực của Cecil cho đạo quân của hắn. Ta hãy chờ xem liệu có bất ngờ gì.
- 9. Theo mình thấy thì Tess chỉ báo chứ không ngu, thi thoảng thình lình xuất hiện găm vài câu có ý đồ vào đầu con Cecil, kiểu như mục đích để tụi này sinh ra nghi ngờ lẫn nhau. Con Cecil được tác giả xây dựng “mù” đúng như cái tên của nó.
- 10. Ver.1: Aug-9th-2023; ver.2: Aug-11th;