Chương 441

Lời nhắn

Tên gốc: "Chapter 439: The Message"


  • “Đây không phải là đại hội Victoriad, và tôi sẽ không giới thiệu tên thí sinh thách đấu để trở thành một retainer, vậy nên tôi sẽ bỏ qua mấy lời ca tụng lộ liễu lẫn chuỗi thành tựu cá nhân vốn chẳng cần thiết.” Seris dừng một hồi, để cho cả lũ thượng huyết tộc nhìn nhau đầy vẻ hoài nghi. “Mặc dù ở lục địa Alacrya cậu ấy được biết đến với cái tên là Grey, nhưng sự thật là thế này: Tôi xin giới thiệu với các ngài cậu Arthur Leywin, vị tướng Lance của đất nước Elenoir ở lục địa Dicathen.”

    Cả phòng họp không bùng phát thành tiếng ồn dù bầu không khí đã sôi âm ỉ, ý thức về việc cư xử lịch thiệp của đám thượng huyết tộc làm bọn này chỉ thốt ra vừa đủ thành vài câu cảm thán được kiềm chế và các lời trao đổi nửa thì thầm giữa những người ngồi gần nhau. Các kiểu thái độ thể hiện ở khắp nơi, với một số kẻ ngả người ra lưng ghế với cặp mắt mở to và quá đỗi sửng sốt, trong khi những người khác tỏ ra tự mãn như thể họ vừa thắng cược. Tuy nhiên, phản ứng của hầu hết mọi người cho thấy rằng ít ra họ cũng đã nghi ngờ khả năng tôi là người đến từ lục địa Dicathen.

    Kayden đang ngồi ở chân cầu thang bên kia phòng, bàn tay còn lại đang cầm một cái ly. Vốn đang nhìn cái ly, anh ấy chậm rãi ngước lên và nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt chúng tôi dán chặt vào nhau. Anh ta bật lời: “Chắc các người đang nhảm cứt với tôi,” rồi cười lớn thành tràng dài, khiến những người khác im lặng. “Vậy là anh…ở học viện…và tụi sinh viên…” Kayden lại phá lên cười khúc khích với vẻ lơ đễnh trong khi những người khác nhìn anh ta với vẻ hơi che đậy sự khó chịu.

    “Vậy ra vị cứu tinh của chúng ta là người ở Dicathen,” một trong số các mạo hiểm giả, người đàn ông tên Djimon, nói với chút hoài nghi trong lời lẽ.

    Bên cạnh ông ta, anh Sulla đang lắc đầu. “Tôi đã nghe tin đồn rồi, nhưng…” Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc lâu, rồi chuyển sang nhìn Seris, vẻ mặt anh ấy xụ xuống. “Thưa bà Scythe Seris…tất cả những điều này thực sự nhằm mục đích gì?”

    Một số người khác dự họp cũng lặp lại câu hỏi này, vài người gật đầu đồng ý, vài kẻ khác nắm bàn tay lại gõ các đốt ngón tay lên mặt bàn để bày tỏ sự ủng hộ.

    Đại lãnh chúa nhà Frost nói: “Đủ rồi,” Tiếng lão không lớn, trong giọng điệu cũng không có vẻ ra mệnh lệnh gay gắt, ấy vậy mà lời nói lại vang như tiếng sấm đằng xa, khiến cho những người khác đều yên lặng.

    Seris nhìn xung quanh trong vài giây, dành thời gian để chạm mắt lần lượt từng tên thượng huyết tộc một. “Câu hỏi không phải là tất cả những điều này thực sự nhằm mục đích gì, bởi vì mỗi người trong số các ngài đều đã biết câu trả lời rồi. Chúng ta chiến đấu vì bản thân và huyết tộc của mình, để định hình thế giới sao cho phù hợp với những người có huyết thống ‘hạ đẳng’ như chúng ta chứ nó không chỉ thuộc về những asura đã đánh dấu thế giới này rồi tuyên bố nó là của chúng.”

    Cô ta dừng nói một lúc để cho những lời này lắng đọng lại. “Không, tôi chắc rằng mỗi người trong số các ngài đều hiểu rất rõ tại sao các ngài lại ở đây. Và vì điều này, các ngài cũng biết rằng đây không phải là cuộc chiến giữa hai lục địa. Tương tự như chúng ta, người dân Dicathen cũng là nạn nhân đến từ sự kiêu ngạo và quan điểm tự cho mình là đúng cao đến tột độ của tộc Vritra. Họ là đồng minh của chúng ta trong cuộc đấu tranh này, chứ không phải kẻ thù của chúng ta.”

    “Vậy, anh có phải là thủ lĩnh của lục địa mình không?” Nữ lãnh chúa (Matron) Tremblay, một người phụ nữ mái tóc đen pha xanh lam có huyết thống Vritra, hỏi tôi. “Điều gì cho anh quyền xem bản thân mình là thay mặt cho lục địa Dicathen?”

    Tôi đáp lại ánh mắt không chút nao núng của cô ta. “Đó không phải lý do tôi ở đây.”

    “Vậy chính xác thì tại sao anh lại ở đây cơ chứ?” Lão đại lãnh chúa Frost hỏi. “Tôi đã nghe khá nhiều về anh từ cháu gái tôi. Và còn nghe nhiều hơn thế nữa từ những người lính của tôi ở Dicathen, những người không may đụng phải anh. Một người từ lục địa Dicathen dạy dỗ con cái chúng tôi và tha thứ cho những người lính của chúng tôi sao? Xin anh thứ lỗi cho tôi, thưa Ngài Leywin, nhưng tôi không hoàn toàn hiểu được điều gì đã kết nối ngài với lục địa Alacrya cả.”

    Nhiều kẻ khác lẩm bẩm nói với vẻ tán thành.

    Tôi cảm thấy Chul hơi thay đổi thế đứng sau lưng tôi, mana cậu ấy cuồn cuộn lên khi cậu ta lôi nó ra theo bản năng. Bé Sylvie đã cảm thấy tôi đang chú ý đến cậu ấy, liền lùi lại một bước để thì thầm vào tai cậu ta, khuyên cậu hãy kiên nhẫn.

    “Thời gian tôi ở đây trong vai trò là một mạo hiểm giả và giáo sư dạy học không phải do cố tình,” tôi nói sau khi dành chút thời gian để gom nhặt suy nghĩ trong đầu. “Tôi không đến đây để do thám các ngài, thâm nhập vào tổ chức của các ngài hay làm hại các ngài, nhưng tôi đã từng coi các ngài là kẻ thù của mình. Ngược lại thì cô Seris—và Tiểu thư Caera từ Thượng huyết tộc Denoir đây—đã cố hết sức để thuyết phục tôi, nhưng chính con cái của các ngài—những đứa trẻ như Enola—mới thực sự cho tôi thấy sự thật. Tôi có kẻ thù trên lục địa này, bọn chúng rất nhiều, nhưng không phải tất cả mọi người đều như thế.”

    Lão Uriel mỉm cười, vẻ mặt đầy tính toán. “Thứ lỗi cho tôi, nhưng chuyện đó không thực sự trả lời cho câu hỏi của tôi. Tại sao anh lại ở đây bây giờ?”

    Tôi gật đầu, đánh giá cao sự để ý đến từng chi tiết của gã này. “Cô Seris đã từng giúp tôi bảo vệ người dân của mình, và vì vậy, giờ tôi ở đây để giúp bảo vệ người của cô ấy.”

    Một gã mạo hiểm giả đầu trọc tên là Anvald càu nhàu: “Vậy tại sao cậu không chạy ào qua mấy cánh cổng kia và giết gã Dragoth với tất cả binh lính của hắn chứ?”

    “Tôi làm được chứ,” tôi thừa nhận, “nhưng nhiều tên khác sẽ đến thay chỗ chúng, và thậm chí còn nhiều kẻ hơn sẽ đến sau đó. Cả tôi lẫn anh đều biết rằng tên Agrona không ngại thí mạng. Bên cạnh đó, anh không thể tồn tại mãi ở đây được. Tôi không biết cô Seris đã có kế hoạch gì, nhưng tôi không nghĩ nó bao gồm luôn việc trốn trong Khu Tàn Tích này cho đến khi cả lũ các ngài chết vì đói đâu.”

    “Không, không có chuyện đó đâu,” Seris kiên quyết ngắt lời. “Nhưng chuyện này đưa ta đến gần hơn một bước với câu hỏi vốn là lý do chúng ta thực sự có mặt ở đây hôm nay để bàn bạc. Dĩ nhiên, đó là, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.”

    Lão Corbett Denoir nắm lấy tay vợ và trao đổi một cái nhìn thoáng qua với mụ ta. “Tôi nghĩ đó là câu hỏi trong đầu tất cả chúng tôi, thưa Scythe—à thưa Bà Seris. Nhiều người trong chúng tôi đã hy sinh mọi thứ để đến được giai đoạn này. Dường như mỗi lần hoàn cảnh khiến chúng tôi không thể định hướng được phải làm gì, thì bà lại hỗ trợ chúng tôi rất đúng lúc, nhưng…” Lão dừng lời, ánh mắt dõi theo khắp bàn. Khi lão ta nói tiếp, lão lựa lời rất cẩn thận. “Tôi nghĩ đã đến thời điểm chín muồi để chúng tôi hiểu được mục đích của tất cả những việc này. Không phải những kế hoạch vĩ đại như việc lật đổ tộc Vritra và tự quản mà là những kết quả hữu hình và thực tế. Cho dù chúng tôi có hiểu tại sao cậu Grey đây có thể giúp được chúng ta, thì ít ra, chúng tôi cũng không hiểu giúp bằng cách nào.”

    Gã Adaenn từ thượng huyết tộc Umburter, chàng trai trẻ mà tôi đã tha mạng ở thành phố Xyrus, lắp bắp đầy vẻ phẫn nộ. “Ông không thấy những gì anh ấy đã làm ở giải đấu Victoriad hay sao? Tôi thậm chí còn không ở đó, và tôi vẫn được nghe kể lại về nó đến hàng chục lần. Một tay anh ấy chiếm lại các thành phố Vildorial, Blackbend, Xyrus và Etistin ở lục địa Dicathen, đánh bại toàn bộ các đạo quân. Người ta kể lại rằng ngay cả các Scythe cũng phải cúi đầu trước sức mạnh vượt trội của anh ấy.”

    Tôi hắng giọng và ra hiệu cho gã Adaenn im lặng.

    Caera bất ngờ nói: “Nhưng không chỉ mỗi Scythe đâu,”

    Căn phòng đã trở nên tập trung hơn. Tất cả bọn họ đều biết Caera đã đi du hành suốt với tôi, và nhìn từ sự thay đổi trong bầu không khí ở đây, rõ ràng là họ đang đợi cô ấy nói. Ngoài ra, cặp sừng của cô ấy, giờ đã được trưng ra một cách đầy tự hào mà không cần mặt dây chuyền, đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người có mặt. Khi cô ấy nói, giống như cô ấy đang cho phép họ nhìn chằm chằm vào sừng vậy.

    Cô ấy nâng cằm lên và ngồi thẳng hơn chút. “Gã Chúa tể Tối cao đã gửi một chiến đội Wraith để truy lùng anh Arthur ở Dicathen. Anh ta đã giết sạch bọn chúng.”

    Kayden huýt sáo một tiếng. Nhỏ Nữ lãnh chúa Tremblay cau mày nhìn xuống hai bàn tay của mình.

    “Đội Wraith ư…tôi đã nghĩ chúng chỉ là chuyện thần thoại thôi.” Anh Sulla vuốt một bàn tay xuống mặt. Run rẩy, anh ta liếc nhìn về phía tôi. “Và cậu…?”

    Một bà già, người được giới thiệu là Nữ lãnh chúa Amelie của thượng huyết tộc Bellerose, tỏ vẻ chế giễu. “Nhảm nhí đến nực cười. Bà Seris à, chắc hẳn bà không lôi chúng tôi đến đây chỉ để xúc phạm chúng tôi bằng mấy câu chuyện ru ngủ đâu.”

    Cylrit cứng đờ cả người vì sốc, nhưng Seris vẫn ngồi im thụ động khi nói: “Nữ lãnh chúa Bellerose, có lẽ tình trạng suy yếu hiện giờ của tôi đã làm bà có ấn tượng sai. Trên thực tế, tôi vẫn chưa mệt mỏi đến mức chấp nhận bị ám chỉ theo cách như vậy”.

    Mụ lãnh chúa Bellerose tái mặt, nhét hai tay vào đùi và ngó né qua người Seris để lảng tránh ánh mắt cô ấy. “Tôi xin lỗi, thưa Bà Seris, dĩ nhiên là bà đúng. Giọng điệu của tôi không phù hợp với địa vị của mình. Xin tha thứ cho tôi.”

    Seris hơi nghiêng đầu thừa nhận. “Tôi không trách các ngài vì sự hoài nghi của mình, việc này là điều tích cực, nhưng cũng đúng là không ai trong số các ngài sẽ ở đây nếu các ngài không có khả năng nhìn xa hơn cái cấu trúc văn hóa xã hội cứng nhắc của chúng ta. Bọn Wraith là hoàn toàn có thật, và những gì Tiểu thư Caera đã nói là sự thật. Tôi nói với các ngài điều này để củng cố một luận điểm quan trọng: cậu Arthur có sức mạnh để giúp chúng ta thoát khỏi nhà tù mà chúng ta đã tự xây nên quanh mình.”

    Căn phòng im lặng một lúc lâu sau tuyên bố này. Tôi bắt gặp hai lão Đại lãnh chúa Frost và Ainsworth đang nhìn nhau với vẻ lưỡng lự. Đôi mắt của nhỏ Lãnh chúa Tremblay không bao giờ rời khỏi tôi, trong khi Kayden dường như chìm đắm trong suy nghĩ riêng khi anh ta xoay xoay ly đồ uống của mình. Những người khác đều thể hiện các biểu cảm ra bên ngoài gồm sự kết hợp của một vài điều tương tự vậy, nhưng chẳng ai nói ra suy nghĩ của mình.

    ‘Đây không phải là những gì họ đang mong đợi.’ Có một nét căng thẳng trong suy nghĩ của bé Sylvie. ‘Họ đang kinh hãi.’

    Bọn họ đã dựa vào Seris với tất cả hy vọng về sự thay đổi trong suốt cuộc nổi dậy này, tôi đáp lời lại bé Sylvie, cứ để cho sự im lặng này kéo dài. Giờ đến lượt cô ta, được cho là đang dựa dẫm vào người khác—và là một người ngoài cuộc—sẽ khiến một số kẻ trong bọn họ khó chấp nhận được.

    “Và bởi vậy nên chúng ta sẽ chuyển sang các bước tiếp theo,” Seris tiếp tục nói sau hồi lâu. “Chúng ta có cậu Arthur, một đồng minh có khả năng tấn công lực lượng của Agrona theo cách mà không ai khác có thể làm được. Để xây dựng sự ủng hộ của công chúng, điều cần thiết là ta phải tiếp tục làm xói mòn niềm tin của mọi người vào cái khả năng không thể mắc sai lầm đầy thần thánh của tên Agrona. Việc hành quyết công khai gã Chúa tể Orlaeth của tôi là bước đầu. Bằng cách cho lục địa này thấy rằng lũ asura không thực sự bất tử, chúng ta cũng tiết lộ cho họ thấy một tương lai tiềm năng nơi lũ asura hoàn toàn biến mất. Nhưng chỉ có một hình ảnh được chiếu lướt qua đầu họ là chưa đủ. Không, chúng ta cần một chiến thắng có tính quyết định, và thể hiện quan điểm rõ ràng.”

    Bé Sylvie nói: “Ý bà là cử ba Arthur truy đuổi các Chúa tể,” thêm lần nữa tiến lại đứng đằng sau tôi, đặt tay lên lưng ghế của tôi.

    “Phải!” Chul bật lời lên khiến mọi người giật nảy cả mình. Cậu ta giơ nắm đấm lên không trung và cười toe toét. “Đã đến lúc rồi.”

    Ở cạnh tôi, nhỏ Ellie hít một hơi thật sâu, cố gắng thư giãn khỏi nỗi sợ mà Chul vừa mang lại cho con bé. “Chiến đấu với tụi asura à…” con bé thì thầm, nắm lấy mép bàn trông lo lắng.

    “Tôi đã mong đợi nhiều hơn là một màn phô trương sức mạnh,” Đại lãnh chúa Ainsworth nhận định khi vuốt chòm râu dê của gã.

    Lãnh chúa Lars Isenhaert, một gã đàn ông với mái tóc cứng màu vàng cùng bộ ria mép vểnh lên, đập tay lên bàn. “Thật vậy. Suy nghĩ của tôi cũng y chang vậy, Ector.”

    Seris nhìn cả hai với vẻ vô tư. “Tiêu diệt các Chúa tể có thể không làm suy yếu sức mạnh của Agrona, nhưng nó sẽ làm suy yếu hình ảnh của hắn ta với công chúng. Và, quan trọng hơn nữa, một cuộc tấn công táo bạo như vậy nhằm vào hắn sẽ thu hút vũ khí vĩ đại nhất của hắn ta nhảy vào chiến trường.” Seris đang xoay mặt về phía cả đám thượng huyết tộc khi lên tiếng, nhưng tôi biết cô ta đang ám chỉ trực diện tôi khi nói: “Toàn bộ tâm trí hắn đã tiêu hao hết vào con ả Di Sản suốt hàng thập kỷ. Loại bỏ nó bây giờ là ưu tiên cao nhất của chúng ta.”

    Nắm tay tôi siết lại và hàm cắn chặt. Tuy nhiên, mặc cho những phản ứng về thể xác này, tôi thực sự không chắc mình đang cảm nhận được gì.

    Một người trong đám thượng huyết tộc lên tiếng, hỏi một câu gì đó, nhưng suy nghĩ của tôi hướng vào trong lòng, và tai tôi chẳng xử lý được lời lẽ nữa.

    Em Tessia…

    Bé Sylvie nói: ‘Bà ấy nói đúng đấy, ba Arthur,’ đẩy suy nghĩ của mình vào dòng suy nghĩ của tôi. ‘Con xin lỗi, nhưng ba đã trì hoãn việc này quá lâu rồi. Cecilia cần phải được xử lý.’

    Nhưng chúng ta làm thế nào đây?

    “Vậy tại sao lại để con bé đó sống đủ lâu rồi phát triển thành mối đe dọa thế?”

    Những lời của lão Uriel mất một lúc để lặng đi khỏi đầu tôi, nhưng một khi chúng biến đi, tôi buộc tâm trí mình quay trở lại cuộc trò chuyện đang diễn ra quanh tôi.

    “Có vẻ như sẽ khôn ngoan hơn nếu giết cô ta từ vài tháng trước, ngay cả khi điều đó nghĩa là làm mất cơ hội cho hành động nổi dậy hiện giờ của chúng ta,” Lão Corbett nói đế thêm, thật cẩn trọng lời lẽ.

    Đôi mắt đen của Seris lướt qua tôi trong tích tắc trước khi đáp lại: “Có lẽ vậy, nhưng cũng có nhiều lý do để không làm thế, ít nhất trong số các lý do đó có sự tò mò của riêng tôi. Tôi phải biết liệu sức mạnh này là thật hay không và nó có khả năng gì. Ngoài ra, vật chứa mà Di sản đang cư trú là công chúa của đất nước Elenoir, Tessia Eralith. Lúc đó tôi chưa sẵn sàng để đẩy cô ấy vào chỗ chết.”

    Tôi hỏi: “Nhưng bây giờ thì cô sẵn sàng rồi à?” cố làm ra vẻ tò mò và lãnh đạm. Những lời lẽ phun ra rỗng tuếch.

    Cô ấy hơi nghiêng đầu sang một bên, nhìn tôi chăm chú. “Ả Di Sản cần phải bị loại bỏ khỏi cuộc chiến này. Khả năng kiểm soát mana của cô ta đã đạt đến mức tuyệt đối, và tôi tin rằng cậu là người duy nhất đủ khả năng đối đầu trực diện với cô ấy.”

    Trước khi tôi kịp trả lời, nhỏ Ellie chống khuỷu tay về phía trước và nhìn chằm chằm vào Seris. “Chúng tôi sẽ không giết chị Tessia.”

    Tôi cảm thấy nhói lòng vừa tự hào vừa hối hận khi nhìn vào vẻ mặt hung dữ của nhỏ Ellie.

    Seris ngả người ra sau ghế, không hề nao núng. “Tôi không yêu cầu cậu hiện diện để nói cho cậu biết phải làm gì. Đây không phải mệnh lệnh, mà là lời khẩn cầu. Chúng ta thiếu sức mạnh, cả về phép thuật lẫn số lượng, để đánh bại được Agrona. Ngay từ đầu, toàn bộ chuyện này đã được thực hiện nhằm làm xói mòn nền tảng quyền lực của hắn. Từ vụ vùng Sehz-Clar, gã Orlaeth, Khu Tàn Tích, mỗi thứ là một vết nứt mới trên nền tảng đó. Tuy nhiên, nếu không làm việc cùng nhau, chẳng ai trong chúng ta có thể lật đổ được hắn ta hoàn toàn cả.”

    Tôi biết còn có một tầng nấc khác trong kế hoạch của Seris. Ả Lyra đã nói với tôi rằng cuộc nổi dậy của Seris một phần là để làm cho Agrona bận rộn trong khi tôi chiến đấu để giành lại lục địa của mình. Cô ấy sẽ mất mặt với những kẻ đi theo mình nếu cô ta nói to điều đó ra đây, nhưng tôi không thể phớt lờ rằng thành công của chúng tôi, ít nhất một phần, là do những người phe cô ta phải trả giá.

    Nhỏ Maylis đứng dậy, hai tay lùa vào tóc đằng sau đầu khi quay mặt đi khỏi bàn. “Nhưng ngay cả khi làm suy yếu nền tảng của hắn, thì gã Agrona vẫn quá mạnh không thể tấn công trực tiếp được.” Cô ả quay người lại, hai tay hạ xuống và nắm lại thành nắm đấm. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thấy làm thế nào một người ở Dicathen có thể so bì được với hắn ta.”

    “Ngồi xuống đi,” Seris nói với mệnh lệnh như của một người biết chắc rằng cô ả kia phải tuân theo.

    Nhỏ Maylis cắn môi và làm theo những gì được bảo.

    Phát biểu chung với mọi người khắp bàn, Seris nói: “Như Nữ lãnh chúa Tremblay vừa nhận định, ngay cả khi quyền kiểm soát của hắn với lục địa này bị suy yếu, thì Agrona không phải là người mà bất kỳ ai trên thế giới này có thể đánh bại. Nhưng mục đích của tôi chưa bao giờ là trực tiếp giao chiến với hắn ta.” Đôi mắt đen của Seris quét qua từng tên thượng huyết tộc. “Con đường đến lục địa Epheotus cuối cùng đã mở, và bọn rồng đã đến Dicathen. Kế hoạch của tôi đã từng và hiện tại, luôn là thiết lập một sân chơi hợp lý để khi hai kẻ Agrona và Kezess rốt cuộc đánh nhau, kết quả chỉ có thể là sự hủy diệt lẫn nhau của bọn chúng.”

    Căn phòng hoàn toàn im lặng trước lời tuyên bố này. Chỉ có Kayden là không chăm chú nhìn Seris hoàn toàn, thay vào đó anh ta nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình một cách ủ rũ.

    Chul nói: “Bà sai rồi,” giọng trầm của cậu ta phá tan sự im lặng như ly thủy tinh vỡ tan dưới sàn.

    Cái cau mày của Seris nhìn buồn cười như của mấy nhân vật trong phim hoạt hình khi cô ta ngó cậu đồng đội lai asura của tôi, rõ là không nói nên lời.

    “Agrona có thể bị đánh bại bởi ai đó trên thế giới này. Tôi và người anh em hận thù của mình sẽ chứng minh điều đó khi tên basilisk hèn nhát đấy cuối cùng cũng rời khỏi ổ của hắn trên dãy núi kia.”

    (Nguyên văn: “My brother in vengeance” là cách Chul gọi Art)

    Tôi nói: “Tôi cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này,” đẩy tay ra khỏi bàn và đứng dậy trước khi cuộc trò chuyện này chuyển sang hướng khác nhàm hơn. Lấy hành động của tôi làm ví dụ, nhỏ Ellie nhanh chóng đứng lên theo.

    Sau vài giây, Seris lờ đi không tập trung vào Chul nữa và quay lại với tôi. Đó là minh chứng cho sự mệt mỏi mà Seris không chịu nổi. “Tôi còn nhiều điều khác cần thảo luận với hội đồng của mình. Các cậu sẽ thấy có rất nhiều phòng trên lầu phù hợp với nhóm các cậu, và nhân viên của tôi sẽ mang đến bất cứ thứ gì các cậu cần.

    Tôi gật đầu và bắt đầu quay đi.

    Seris nói: “Nhưng Arthur à,” giọng điệu cô ta trở nên cấp bách hơn. “Thời gian chỉ là một trong nhiều nguồn lực mà chúng ta đang thiếu đấy.”

    Tôi chỉ gật đầu lần nữa trước khi đi vòng qua bàn và tiến về phía cầu thang, những con mắt thận trọng của nhiều tên thượng huyết tộc Alacrya đang soi muốn cháy lưng tôi.

    Kayden tránh sang một bên, hơi khuỵu xuống để giúp cái chân đau của anh ta đỡ phải trụ lực. “Một người Dicathen. Lạ thật đấy, Grey à. Tôi nên ghét cậu, nhưng toàn bộ lý do khiến tôi trước đây thích cậu là vì cậu dường như miễn nhiễm với cái chứng ám ảnh về huyết thống điên cuồng trong nền văn hóa của chúng tôi. Và giờ tôi đã biết tại sao.” Anh ta chìa tay ra, và tôi bắt tay. “Rất vui được gặp cậu, Arthur Leywin à.”

    “Tôi rất ngạc nhiên khi thấy anh ở đây,” tôi thừa nhận, ánh mắt vô tình lướt qua anh ta để ngó tới cầu thang, chỗ mà tôi đang ao ước được bước lên. “Có vẻ như anh đã có đủ chiến tranh rồi.”

    Nụ cười của anh tắt lịm, và anh cắn vào môi trên, cau mày. “Mấy ngày này tôi không giỏi chiến đấu cho lắm, nhưng huyết thống của tôi có những tài nguyên hữu ích cho bà Seris. Sau những gì tôi đã thấy ở vụ Victoriad…” Anh ấy nhìn vào mắt tôi dò xét một lúc lâu. “Tôi biết mọi thứ sẽ không bao giờ giống như cũ, và tôi biết mình muốn đứng về phe nào.”

    Chẳng biết phải nói gì nữa, tôi vỗ vai anh ấy và đi lên cầu thang, tâm trí tôi tràn ngập hàng ngàn kết quả có thể xảy ra khi đối đầu với Cecilia, tất cả chúng đều tiêu cực. Một người hầu gặp chúng tôi ở đầu cầu thang và chỉ cho cả bọn một dãy phòng tiện nghi. Mọi người đều dồn vào cùng một phòng đầu tiên sau lưng tôi.

    “Đây là một kế hoạch hay,” Chul nói khi cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi. Cậu ta vươn vai và thở ra một hơi dài. “Tôi thích kế hoạch này.”

    Tôi thả người ngồi vào một chiếc ghế sang trọng trong góc phòng và luồn tay vào tóc, ngước nhìn Sylvie với vẻ tuyệt vọng ngày càng tăng. Tôi chưa sẵn sàng để đối mặt với chuyện này.

    Cô bé ngồi trên giường, nhìn ra chỗ khác. Phần lớn bộ giáp cổ vật giờ bị che khuất bên dưới bộ áo choàng đen tuyền rũ xuống vốn làm từ những cái vảy siêu nhỏ lồng vào nhau, nhưng bộ áo đó cũng không che giấu được chiếc mũ nửa đầu dữ tợn hay cặp sừng thứ hai chạy dọc theo quai hàm cô bé. ‘Chúng ta đã bao giờ sẵn sàng cho những thứ mà cuộc đời này ném vào chúng ta chưa?’

    Tôi nhắm mắt lại và ngả đầu ra sau, chán nản với chính mình.

    Từ tận bên kia khu vực này, giọng Regis nhảy vào suy nghĩ của tôi. ‘Đáng lẽ cậu đã thấy điều này sắp xảy ra đúng không? Đúng. Đáng lẽ cậu nên dành nhiều thời gian hơn một cái gật đầu thoáng qua lúc này lúc nọ trong tâm trí để suy ngẫm về cách đảo ngược bất cứ trò gì mà thằng Agrona đã làm với nàng vợ ảo của mình đúng không? Cũng đúng. Chẳng phải về cơ bản là ta luôn rút vội ra được từ đít cả lũ một giải pháp khi đối mặt với những tình huống dường như bất khả thi hay sao? Lại lần nữa, đúng luôn.’

    (Nguyên văn: “Should you have spent more than a passing mental nod here and there considering how to reverse whatever Agrona did to your waifu?” Từ ‘waifu’ vốn là cách viết theo bảng chữ Katakana của Nhật, là cách họ đọc từ wife trong tiếng Anh. Từ waifu nhằm mô tả các cô vợ ảo 2D dễ thương hiền lành của mấy đứa otaku. Chỗ này mình không biết là Regis ẩn ý theo nghĩa một là ‘vợ’ do nghĩa gốc từ chữ ‘wife’ mà ra nhằm nói đến Tess hay ẩn ý theo nghĩa hai là chữ ‘ảo’ để nhằm đến Cecilia, hoặc thậm chí, là nói cả hai)

    Nhỏ Ellie chuyển sang ngồi cạnh bé Sylvie, tựa đầu vào vai cô bé kết khế ước với tôi. Bé Sylvie nắm lấy cái tay không bị gãy của nhỏ Ellie và siết chặt kiểu gia đình thân mật nắm tay nhau.

    “Chúng ta biết rằng tâm trí của Tessia vẫn ở trong cơ thể em ấy,” tôi nói to thành tiếng lên để cả Ellie và Chul đều nghe được. “Có lẽ phép Lời cầu hồn của Aroa có thể dùng để tháo Cecilia ra…”

    Bé Sylvie nói: “Có lẽ vậy,” mắt nhìn xuống đất với vẻ chán nản. “Nhưng sự thấu hiểu sâu sắc của ba về sức mạnh đó là chưa đầy đủ, như ba đã nói đấy. Và, nó là kĩ thuật thuộc nhánh aevum, về mặt tự nhiên thì ba không phù hợp với nó. Con không muốn—”

    Tôi nói: “Nhưng có thể con sử dụng được nó,” vội nắm bắt ý tưởng vừa nảy ra. “Nếu con có thể nhận ấn đó từ ta giống như Regis đã làm với ấn Destruction, thì có lẽ con sẽ dùng được nó trọn vẹn.”

    Cô bé ngước lên với vẻ hối lỗi. “Nhưng chúng ta sẽ truyền ấn qua con bằng cách nào hả ba Arthur? Regis là một phần của ba, có khả năng chui vào bên trong cơ thể ba và chuyển ấn đó qua người cậu ấy trong khi nó vẫn đang hình thành…”

    Khuôn mặt của Chul bị méo xệch đi bởi một cái cau mày sâu sắc. “Nếu ả Di sản này là một mối đe dọa như vậy, chẳng phải giết cô ta sẽ an toàn hơn sao?”

    Nhỏ Ellie nhảy dựng lên và đi vòng qua chỗ Chul, trỏ một ngón tay chỉ vào cậu ta trông nhọn như dao. “Chuyện gì xảy ra với anh và cái nhu cầu đánh đấm giết chóc không ngớt của anh vậy? Có những yếu tố khác để cân nhắc, và không phải mọi thứ đều có thể giải quyết bằng cách đập nó ”.

    “Nhưng chuyện này thì có thể,” Chul nhún vai trả lời.

    Rên rỉ, nhỏ Ellie ném mình xuống giường.

    “Chúng ta sẽ tìm một—” Tôi nén lời lại, không thể nói hết câu. Cho dù tôi có muốn trấn an nhỏ Ellie đến mức nào, tôi cũng không thể ép mình trao cái kiểu hy vọng như thế cho con bé được.

    ‘Tại sao ta không đem cô ả đến chỗ Mordain?’ Regis gợi ý. ‘Lão ấy trông hơi giống mấy thằng hippy, nhưng lão cũng là một trong những asura già cỗi nhất và bí mật nhất mà chúng ta biết.’

    (Người dịch: ‘hippy’ là từ của thập niên 1960 để chỉ mấy cái đứa ăn mặc khác thường so với xã hội thời đó, để tóc dài, đầu xanh đầu đỏ, chuyên bài xích các giá trị văn hóa thông thường và hay chơi thuốc lắc hoặc ma túy, một kiểu người quậy phá của xã hội phương tây thời chiến tranh Lạnh)

    Tôi cảm thấy hai lằn lông mày của mình đan vào nhau. “Đó…thực sự không phải là một ý ​​tồi đâu.”

    “Khoan đã, là Regis nói phải không?” nhỏ Ellie hỏi, lại ngồi bật dậy. “Cậu ấy đã nói gì?”

    Bé Sylvie nhanh chóng giải thích gợi ý của Regis.

    “Đó, cũng là một kế hoạch hay,” Chul đồng ý. “Ngài Mordain có sự thấu hiểu vô cùng sâu sắc về các vấn đề liên quan đến sự tái sinh, và ông ấy đã làm việc bên cạnh người djinn giống như cha tớ suốt nhiều năm. Rồi sau đó, nếu không có giải pháp, chúng ta vẫn có thể giết cô ta mà.”

    “Chúng ta không nên cố quá sức mình. Ngay cả khi cứ cho rằng chúng ta có thể đánh bại được Chúa tể, chúng ta vẫn thực sự không biết mình sẽ bước vào cuộc chiến với Cecilia ra sao.” Tôi hơi nhích người với vẻ không thoải mái trên chiếc ghế nệm. “Nhưng chỉ có một cách để biết được điều đó là đối mặt trực tiếp với cô ấy.”

    Chul nói: “Phải vậy chứ,” nắm mạnh tay đấm vào ngực. “Cách tốt nhất để hiểu ai đó là chiến đấu với họ.”

    “Chúng ta không nên gắng đánh nhau với cô ấy quá,” bé Sylvie phản đối. “Thực sự thì lý do gì khiến Cecilia phải chiến đấu cho Agrona cơ chứ? Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện với cô ấy, thuyết phục cô ta rời bỏ ông ta. Thành thật mà nói, nhiều khi chúng ta muốn giúp đỡ cô ấy còn hơn ông ta ấy chứ. Chẳng đời nào ông ta không sử dụng tài năng của cô ta với vai trò là Di Sản cho một việc gì đó khủng khiếp.”

    Nhỏ Ellie ôm chặt bé Sylvie vào lòng, siết người cô bé. “Lần này tớ…sẽ không đi cùng với cậu, phải không?”

    Nhìn những vết thương của em tôi được băng bó, tôi cảm thấy dịu căng thẳng hơn một chút, nhận ra rằng mình quyết về chuyện này rồi. “Để đánh nhau với một asura và Di Sản à? Không đâu, bé à, xin lỗi nhé. Em sẽ ở lại đây với Regis và hồi phục.”

    ‘Cậu thực sự muốn nhảy vào trận chiến này mà không có ấn Destruction á?’ cậu ta ở chỗ cái đầu nhét trong hũ hỏi qua tôi.

    Tôi hình dung ra cảnh từng tên đội Wraith tan thành cát bụi dưới tay mình, lửa Destruction nuốt chửng kẻ thù và cả chính tôi đứng sát cạnh bên. Tôi không để suy nghĩ này lọt vào tai Regis, nhưng thật nhẹ nhõm khi bỏ godrune Destruction ở lại. Nó là một sự cám dỗ quá lớn và chỉ làm tăng khả năng xảy ra chuyện gì đó không hay với Tessia trong trận chiến.

    Họ cần cậu ở đây ngay bây giờ, tôi gửi ý nghĩ lại phía Regis, trong đầu bày tỏ sự cảm kích của mình với những nỗ lực của anh ấy. Chúng ta sẽ tìm cách đưa cậu ra khỏi cái hũ đó khi tôi quay lại.

    Regis và những người khác đều im lặng, điều đó rất phù hợp với những suy nghĩ đang khuấy động trong đầu tôi.

    Bất chấp những gì mình vừa nói, tôi không chắc rằng cố bắt giữ Cecilia và đưa cô ấy đến gặp ông Mordain là lựa chọn tốt nhất. Nỗi sợ hãi của tôi, hay nói đúng hơn, chuyện này là một sự ích kỷ. Nếu cô ấy nguy hiểm đến vậy, liệu tôi còn lương tâm không khi vác cô ta vào nhà của bọn phượng hoàng? Nó chẳng khác gì việc mang bom sắp nổ đi loanh quanh rồi hy vọng nó sẽ không bùm và làm ai đó bị thương.

    Nhưng lựa chọn còn lại cũng không thể chấp nhận được.

    Liệu tôi có sai không khi không giết cô ta hồi vụ Victoriad? Tôi tự hỏi mình, cẩn thận không để suy nghĩ này chuyển đến chỗ Sylvie và Regis.

    Dù cách này hay cách khác thì tôi cũng phải đối phó với Nico. Nghĩ lại về sự căm ghét thuần túy mà cậu ta đã trưng ra khi chúng tôi đánh nhau, khi tôi biết Elijah thực sự là ai sau suốt khoảng thời gian dài tôi biết cậu ấy, tôi không thể tưởng tượng nổi việc tóm được cô ấy mà không phải giết cậu ta. Nhưng cậu ta đã bắt Tessia đi, tôi tự nhắc mình, cố khơi dậy cơn thịnh nộ của mình đối với Nico, nhưng nó đã nguội lạnh trong lòng tôi từ lâu.

    Tôi không thể ghét ai trong số họ, không phải như cách họ ghét tôi. Nó quá phức tạp.

    Hình ảnh gương mặt ông Virion méo mó vì căm thù và tuyệt vọng hiện lên trong tâm trí tôi. Liệu ông có bao giờ tha thứ cho tôi nếu tôi giết cháu gái ông không, bất kể vì lý do gì?

    Liệu tôi có bao giờ tha thứ cho chính mình không?

    Một dấu hiệu mana tách ra khỏi những người tụ tập trong quán rượu dưới đất và đi lên cầu thang. Tôi có thể chỉ ngay ra đó là Caera. Cuộc trò chuyện của chúng tôi tạm lắng từ nãy giờ cho đến khi cô ấy đi tới cửa, nơi cô đứng do dự một lúc trước khi gõ nhẹ.

    Tôi đứng dậy và đi tới cửa, mở ra và đứng sang một bên. Đôi mắt cô ấy lướt qua mặt tôi trước khi dừng ở những người khác sau lưng tôi. “Tôi xin lỗi, tôi không chắc nơi nào cần tôi nhất, nhưng cuộc trò chuyện ở tầng dưới đã chuyển sang tranh cãi về việc cung cấp và phân chia lượng hàng hóa của mỗi huyết tộc, vậy nên…”

    Tôi vẫy cô ấy vào, rồi tập trung vào những người khác và nói: “Chọn một phòng và gắng nghỉ ngơi chút xíu đi mọi người.”

    Bé Sylvie đứng dậy, kéo nhỏ Ellie đứng lên cùng. Cô bé hỏi: “Ngủ chung với tớ nhé?” rồi vòng tay qua vai Ellie.

    “Thực ra, Tiểu thư Sylvie à, tôi hy vọng được nói chuyện với cô cũng như anh Arthur,” Caera nói, nhìn xuống và vuốt nếp lại một lọn tóc lòa xòa sau tai.

    Lông mày bé Sylvie nhướng lên thắc mắc, nhưng nhanh chóng cụp xuống lại, thả em gái tôi ra và lại ngả người xuống ghế. “Tất nhiên rồi.”

    Nhỏ Ellie đập tay chào với Caera khi đi ngang qua. “Em sẽ ngủ say cả tuần luôn, em thề đấy.”

    “Tớ không cần ngủ,” Chul nói khi bước theo sau nhỏ Ellie đến chỗ cửa, không nhìn tôi. “Tớ nghĩ mình sẽ khám phá nơi này.”

    “Đó có lẽ không phải là một”—cánh cửa đóng lại sau lưng cậu ta—“ý ​​hay…”

    Caera ngồi im trên chiếc ghế mà nãy tôi mới ngồi. “Lạy sừng của thần Vritra nhưng đây quả là một ngày dài…những ngày dài chứ? Tôi cảm thấy tội cho bất kỳ ai mắc kẹt trong vùng hội tụ chung với bộ ba các anh đấy. Các mạo hiểm giả sẽ chết đến hàng tá.” Cô ấy tái mặt, chỉnh lại tư thế và ngồi thẳng dậy. “Xin lỗi, ý tôi không phải là…”

    Tôi nở một nụ cười gượng gạo. “Đã lâu rồi tôi không thấy cô căng thẳng thế này. Tôi nghĩ cô đã thoải mái hơn khi ra khỏi nhà tù của thằng Vajrakor. Lối sống của đám thượng huyết tộc này thực sự không hợp với cô.”

    Caera vuốt thẳng lại quần áo của mình. Chỉnh lại quần áo chẳng mấy tác dụng cả vì còn cả đống băng gạc, vết rách, vệt máu dính trên đấy. “Chưa bao giờ nó thực sự hợp cả.”

    Bé Sylvie hỏi: “Chị cần nói gì với bọn em thế?” đôi mày cau lại. “Mọi thứ vẫn ổn chứ?”

    “Vâng, cảm ơn. Tôi nghĩ, cái này…cho hai người xem sẽ dễ hiểu hơn.”

    Caera tháo dây giày đang buộc cái ủng bên trái và rút chân ra, rồi cởi bỏ chiếc tất dính đẫm máu. Cô ấy loay hoay gỡ thứ gì đó cột quanh ngón út, vật lộn với nó trong giây lát trước khi nó tuột ra khỏi ngón chân. Trên tay cô ấy là một chiếc nhẫn trơn loại mỏng và có một luồng mana phảng phất bao quanh nó.

    Tôi không thể không cười khúc khích. “Cô đã thành công khi giấu được một chiếc nhẫn không gian đa chiều khỏi mọi người ở Vildorial.”

    “Giống như cái áo choàng cũ của anh, nó được khắc ấn để có vẻ ngoài giản dị nhằm làm mọi người không để ý đến nó. May mắn thay, không ai kiểm tra người tôi đủ gần để phát hiện ra nó. Dù sao thì họ cũng đã tìm thấy chiếc nhẫn không gian đa chiều bình thường của tôi rồi.” Cô ấy xoay cổ tay, khiến cho phần thân trơn của chiếc nhẫn bắt sáng nên tôi chỉ thấy được những dấu khắc trên mặt ngoài. “Thực ra nó khá đắt, đặc biệt là khi xét đến kích thước không gian đa chiều có thể chứa đồ bên trong.”

    “Và thứ gì được chứa trong không gian đó?” Bé Sylvie hỏi, ánh mắt không rời khỏi chiếc nhẫn.

    “Chỉ một thứ thôi”. Caera nuốt khan, sau đó truyền mana vào vật tạo tác này. “Có một lời nhắn. Từ Scythe Nico. Hắn ta nói – à, hắn đã bảo là nói với anh rằng anh phải cứu cô ấy. Rằng anh… nợ cô ấy một mạng.”

    (Nguyên văn: “Just one thing.” Câu này hết sức đơn giản nhưng nó có tận hai nghĩa. Nghĩa trên như mình dịch là trả lời cho câu hỏi của Sylvie. Nhưng nếu đọc nối câu này với nội dung đằng sau đó, thì nó thành một câu mào đầu dẫn chuyện, và xuất hiện nghĩa thứ hai: “Còn một chuyện nữa” để nói với Art. Và nghĩa này ảnh hưởng đến cách dịch cụm “It’s a message.” đằng sau. Thế nên mình nghĩ tác giả cố tình viết vậy để Caera dùng một câu này nói với cả hai người cùng lúc)

    Một quả cầu xù xì xuất hiện ở tay bên kia của cô ấy. Nó màu trắng, và quá lớn để cô ấy có thể cầm thoải mái trên một bàn tay. Lớp vỏ bên ngoài hơi trong suốt, lộ ra một chút màu tím bên trong. Tim tôi bắt đầu đập nhanh khi nhìn thấy nó, và cổ họng tôi khô khốc lại.

    Nó là lõi rồng. Là lõi của bà Sylvia.

    Tôi cẩn thận nhận nó từ Caera, cầm như thể nó được làm bằng thủy tinh mỏng manh. Nó trống rỗng, không gì khác hơn là một cổ vật chứa đầy những ký ức đau buồn. Nico hẳn phải biết điều này, ấy vậy mà cậu ta cũng đã mạo hiểm gửi nó đi, và kèm lời nhắn đó…

    Không, nó không chỉ là một bộ phận cơ thể rỗng tuếch. Nó có mang theo những ký ức đau buồn, nhưng, nó cũng mang lại hy vọng.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Tóm tắt truyện: Lõi mana của Sylvia…
    2. 2. Tác giả hẳn là muốn tăng độ ăn hành cho main mới nghĩ ra cái ý tưởng ném Regis ở nhà, tuy nhiên thật vô lý vì Regis làm sao giữ khoảng cách quá xa với Art được, huống hồ là khoảng cách trong ngoài Khu Tàn Tích.
    3. 3. Ver.1: July-30th-2023;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...