Nơi cầm cự
Tên gốc: "Chapter 437: Holding Ground"
GÓC NHÌN CỦA CAERA DENOIR
Ruột gan tôi như lộn tùng phèo khi Regis nhảy khỏi cành cây khổng lồ chỗ chúng tôi đang chạy. Mấy cái cây thậm chí còn lớn hơn cả những thánh đường và cung điện hoành tráng nhất đang trồi lên bao quanh chúng tôi, các cành nhánh của chúng đan chéo nhau và cành này bên dưới cành kia tạo nên trong một mạng lưới khó hiểu cả trên lẫn dưới. Phía dưới tôi, da thịt Regis bắt đầu vặn vẹo để biến hình.
(Người dịch: góc nhìn của Caera đang ngồi trên lưng Regis nhảy xuống nhanh thì thấy một loạt thân cây trồi lên quanh người, và đây là cách tả từ góc nhìn thứ nhất chứ chả có thân cây nào to đùng mọc lên cả, mọi thân cây ở sẵn đây rồi)
Lưng cậu ấy nở rộng ra và lông cứng lại thành gai. Ngọn lửa tím trên bờm trở nên lởm chởm hơn, cứng hơn, khía vào người tôi và rạch thành một lằn máu trên cánh tay tôi. Đôi cánh mọc ra từ lưng cậu ta, hãm đà rơi quán tính của chúng tôi.
Vì ở quá gần, lửa Destruction phát ra từ cậu ta làm xương tôi đau nhức.
Hai con thiên đuối chuyển hướng để đuổi theo chúng tôi.
“Bên trái chúng ta!” Tôi gào lên khi những tia lửa soulfire phóng ra khỏi lưỡi kiếm của tôi và ghim vào da thịt của những con quái, để lại những vết sẹo sủi bọt trên lớp da đen.
Regis nghiêng người thật mạnh khi một con thiên đuối đâm sầm vào chúng tôi từ cạnh hông, và tôi không thể tập trung vào điều gì khác ngoài chuyện ngồi vững trên lưng cậu ấy. Ngọn lửa màu tím rực cháy giữa hai hàm, và cậu ta xé toạc một mảnh da khỏi bên cánh của kẻ tấn công chúng tôi. Ngọn lửa nhanh chóng lan từ chỗ vết thương ra, thiêu rụi con quái khi nó đang lao bổ từ trên trời xuống dưới.
Chúng tôi xoay người trong không trung, quay trở lại nhánh cây chỗ những người khác đang bận chiến đấu. Anh Grey hét lên gì đó, và bé Eleanor đứng lên trên lưng chú gấu của mình. Regis chộp lấy cô bé bằng trong đôi chân của mình, rồi quay vòng lại, lao xuống khung cổng dịch chuyển ở đằng xa.
Liếc ra đằng sau chúng tôi, tôi quan sát anh Grey nhấc bé Sylvie ra khỏi người Boo. Ngay cả bây giờ, giữa sự hỗn loạn như vậy, cách anh ấy ôm cô bé vẫn thật dịu dàng.
Có một cơn đau nhói lên đột ngột, một ngọn giáo ba nhánh bằng chất kitin đâm vào chân tôi, đâm xuyên qua lớp mana bảo vệ đang bao phủ cơ thể tôi và đâm vào sườn Regis. Tôi rít lên vì đau và suýt ngã nhào khi Regis nghiêng mạnh thân để tránh một loạt giáo do cái bầy giáp xác đang bò trên cây ném xuống.
Regis hỏi: “Cô ổn chớ?” sự lo lắng thấy rõ cả trong tiếng gầm gừ ở cổ họng.
“Ừa,” tôi rít qua kẽ răng. “Đừng chậm lại!”
Khi tôi đang vật lộn với ngọn giáo, vài con giáp xác nhảy khỏi thân cây. Lớp diềm xếp thành nếp dọc vai chúng mở rộng ra như cánh để đón gió. Đầu tiên là một vài con, sau đó là một tá con, rồi còn nhiều con hơn nữa bay lướt theo chúng tôi.
Chỉ nghĩ một cái, mảnh bạc quỹ đạo của tôi đã thu gần lại. Mana giữa chúng cộng hưởng, tạo ra một khiên phép bao quanh chúng tôi. Một ngọn giáo khác phi tới trượt khỏi tấm khiên, rồi đến con dao nhỏ bay tới.
(Người dịch: các mảnh bạc gắn trên cổ vật hình vòng đeo tay của Caera bay tách ra quay vòng vòng quanh người được Art gọi là ‘drone-mảnh bạc vệ tinh’ còn Caera gọi là ‘orbital-mảnh bạc quỹ đạo’)
Chúng tôi đến hòn đảo nhỏ được tạo thành từ những chiếc rễ thắt nút lại ở ngay trước mặt chúng, nhưng bọn thiên đuối đã lượn đảo vòng quanh đây. Regis bắt đầu biến hình, và tôi trượt khỏi lưng cậu ta xuống đất, một tay cầm chặt ngọn giáo cắm vào chân. Sau khi mana bùng nổ, Boo xuất hiện bên cạnh bé Eleanor nhưng tôi đang tập trung vào cả đàn giáp xác đang tiến lại trong khi giật ngọn giáo ra khỏi chân và liệng nó sang một bên.
Đột nhiên, bọn giáp xác đang bay lướt tới trở nên lộn xộn, rơi ào xuống như ai đó chọi đá hay bị đập văng đi xa. Một bóng người có làn da màu khói xám ào xuống đội hình của chúng, và tôi nín thở nhìn Chul xé toạc lớp diềm xếp thành nếp trên thân một trong mấy tên quái vật, giáng nắm đấm phủ lửa của mình vào một tên khác khiến hắn bùng lên cháy như thể mồi đốt bắt phải lửa trước khi đập cùng lúc thêm hai tên nữa mạnh đến nỗi tôi nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc từ chỗ đang đứng.
Bọn này bỏ không truy đuổi chúng tôi nữa và lặn xuống nước để trốn khỏi cậu ấy, điều này giúp cậu ta có thời gian đáp xuống cạnh tôi.
Lần theo hướng uy áp gây nên sự khó chịu mà bằng hữu của cậu ta đang toát ra, tôi thấy anh Grey đang nhảy qua giữa hai cành cây, với Sylvie nằm trong vòng tay anh. Một con thiên đuối bổ nhào về phía anh ấy ngay khi anh đang nhảy giữa chừng, nhưng chú phép của bé Sylvie bung ra một xung nhịp, và con cá kia đông cứng giữa không trung, rồi lại tăng tốc điên cuồng và biến mất dạng sau một cái cây.
Anh Grey đang lao vội từ cành này sang cành khác, di chuyển xuống dưới và về phía chúng tôi nhanh hết sức có thể với bé Sylvie được nâng niu trong vòng tay, cơ thể cô bé vẫn được bao bọc trong bộ giáp được triệu hồi ra của anh ấy. Khi vài tên giáp xác di chuyển tới để chặn đường, anh lao chớp một phát về phía trước với tốc độ đủ khiến chúng bị thổi bay ra khỏi cành cây đang đứng. Một bộ đôi hải quái rơi cắm đầu xuống, do bất tỉnh nên không thể tự cứu thân, trong khi bọn còn lại bung vội diềm xếp trên lưng ra rồi bay dạt sang cành cây khác hoặc nhảy xuống nước.
Cả khu vực rung chuyển khi Chul đập vũ khí xuống một trong mấy cái rễ dẫn đến hòn đảo chúng tôi đứng. Gỗ cây nổ tung, những mảnh vụn cháy bay như dao về tứ phía. Ngọn lửa lan nhanh dọc theo gỗ cây về phía một nhóm giáp xác. Một số tên bị bắt lửa, trong khi những tên khác trốn xuống nước với những tiếng kêu thịnh nộ nghe ùng ục.
Một bong bóng mana màu đen tuyền trong suốt đang bốc khói hiện ra bao quanh chúng tôi. Những viên đạn bằng chất kitin bắn tới đâm sầm vào nó ngay sau đó, gây chấn động lan ra khắp khiên phép hình bong bóng.
Tôi nói: “Ta chỉ cần cầm cự cho đến khi anh Grey đuổi kịp,” suy xét các lựa chọn bọn tôi có.
Vẻ mệt nhọc của Chul khi phải duy trì mana thể hiện rõ qua đôi mắt đờ đẫn và hơi thở thất thường của cậu ấy. Bé Eleanor cưỡi lên người Boo, cánh tay gãy của cô bé ôm trước bụng trong khi mana hóa thành dây buộc cuộn quanh thân cô bé để giữ cho không té khỏi người Boo. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng háo hức từ Regis, người duy nhất trong cả bọn từ nãy đến giờ dường như chẳng hề cảm thấy khó nhọc gì bởi trận chiến này.
Tần suất đạn bắn tới nhanh chóng tăng lên cho đến khi toàn bộ lớp khiên phép rung lên và sắp không giữ nổi nguyên dạng.
Đột nhiên có một cơn tạm lắng giữa trận bắn phá.
Từ đống đổ nát bốc khói bụi chỗ cái rễ cây mà nãy Chul đã phá hủy, một dáng người mờ mờ hiện ra trong tầm mắt, lao vút về phía chúng tôi. Tốc độ phi tới đây của anh Grey đã thổi bay làn khói, để lộ ra hàng tá xác chết đằng sau.
Tôi hạ khiên xuống khi anh ấy chạy đến chỗ đám rễ cây thắt nút và vào hốc cây nơi khung cổng dịch chuyển bị giấu vào đấy. Một luồng sáng nhè nhẹ ngập tràn hốc cây, bao phủ người anh Grey trong ánh sáng nhạt khi cánh cổng dịch chuyển được kích hoạt.
Ánh sáng mờ đi, và lớp khiên phép tái tạo lại nguyên dạng trên đầu chúng tôi ngay trước khi một con thiên đuối đâm sầm vào nó.
Trong khi tôi kìm chân con quái ở đó, cố chống lại sức mạnh của con quái thú ở Khu Tàn Tích, thì anh Grey chửi thề một tiếng, và tim tôi thắt lại. Anh có cổ vật La Bàn trong tay, nhưng bề mặt cổng dịch chuyển bị biến dạng do tĩnh điện.
Như thể cảm nhận được ánh mắt tôi đang nhìn anh ấy, anh quay lại và lắc đầu. “Nó không hoạt động.”
Lớp khiên chắn phép tỏa ra từ mảnh bạc quỹ đạo của tôi sụp xuống.
Lửa phượng hoàng, lửa Destruction và mana thuần đều dội vào con thiên đuối đang tấn công cùng một lúc. Tiếng ré vang báo tử phát ra sóng cận âm từ con này khiến tôi nghẹt thở, và tôi xém tý không kịp giơ kiếm của mình lên làm chệch hướng một ngọn giáo đang lao tới.
Chul thở hồng hộc đau đớn và khuỵu một chân xuống khi con thiên đuối hấp hối kia rơi xuống nước.
“Eleanor, giúp Chul với!” Tôi ra lệnh, biết rằng cần phải có ai đó chỉ huy nếu không chúng tôi sẽ sụp đổ dưới gánh nặng của những cuộc tấn công liên tục như này.
“Ở trên kìa!”
Ánh mắt của Ellie lướt nhanh về phía con thú khế ước của mình, và Boo lao tới trước mặt Chul, chụp một cây giáo phóng tới từ bên hông. Ánh sáng trắng phát ra từ Boo truyền tới bé Eleanor, rồi từ bé ấy chuyển sang Chul. Dấu hiệu mana của cậu ta dâng lên, nhưng của Ellie bị tiêu hao là rõ ràng, ngay cả khi cô bé đã mượn mana từ người Boo.
Làn nước trào lên trước mặt tôi, một tên giáp xác đáp mạnh xuống bên lề cái rễ cây. Nó có cơ bắp vạm vỡ với lớp vảy màu máu khô. Những cái càng khổng lồ thay cho bàn tay bóp kẹp lại kêu “cách cách”. Nó kêu ríu rít một cách nguy hiểm, nhìn tôi một hồi lâu, rồi trườn về phía trước, cặp càng của nó căng ra.
Một cơn đau chạy dọc chân khi tôi nghiêng nhẹ thân để gạt cái càng sang một bên trước khi chém ngang sườn kẻ tấn công tôi, lưỡi kiếm màu đỏ rực của tôi đang bốc cháy một ngọn lửa đen. Tôi cảm thấy sợ điếng cả người khi lưỡi kiếm sắc bén của mình chỉ rạch thành một đường máu màu xanh thẫm rất mỏng trên người tên kia.
Một cái càng bung ra rồi kẹp lưỡi kiếm của tôi lại. Cánh tay tôi đau nhói khi chúng bị kéo giật đi lúc đang vung kiếm chém giữa chừng. Bên móng vuốt còn lại căng rộng ra khi nó cà vào cổ tôi. Tôi biết rằng chỉ trong giây khắc giữa ý nghĩ này và ý nghĩ kế, cú kẹp kia sẽ khiến tôi mất đầu.
Ánh sáng vàng bao trùm lấy tôi khi có thứ gì đó chạm mạnh vào tôi từ phía sau, và móng vuốt kia bị vỡ khi chạm vào luồng sáng đó. Tôi loạng choạng bước lùi lại ngay khi ánh sáng kia vỡ tan ra. Thay vì kẹp chặt vào một bên cổ tôi, mũi nhọn của cái càng lại rạch ngang xương quai xanh gần cổ tôi. Thanh kiếm của tôi lao về phía trước, lửa soulfire cháy đen trên lưỡi thép đỏ, thứ cắm sâu vào cái miệng đang há hốc của con quái và xuyên qua não nó. Mấy con mắt nhỏ giận dữ của nó trợn lên, và con quái rơi khỏi rễ cây và té trở lại mặt nước.
Xoay người, tôi thấy bé Eleanor đang nhìn chằm chằm vào tôi, thở hổn hển, và mặc dù tôi không biết bé đã làm cách nào, nhưng tôi biết cô bé vừa cứu mạng mình. Tôi nói: “Cảm ơn em,” rón rén chọc tay vào vết thương. Nó sâu và xương dưới da đã gãy, nhưng tôi không nghĩ trong ngắn hạn vết thương sẽ đe dọa đến tính mạng.
Cô bé gật đầu, rồi bắt đầu gắng rút ngọn giáo ra khỏi lớp da dày của Boo bằng cánh tay lành lặn của mình.
Bên trong hốc cây, anh Grey đã đặt cô bé Sylvie xuống và đang quỳ cạnh bé. Tôi chỉ nghe được những lời nhẹ nhàng mà anh ấy chỉ nói với bé. “…con nghe ta, được không Sylv? Đến lúc ta đi rồi. Chúng ta không thể rời đi cho đến khi con tỉnh lại với chúng ta. Ta cần con thức dậy ngay bây giờ, được chứ?”
Khi anh ấy nói, uy áp từ khí tức của anh tích tụ lại cho đến khi nó gây khó thở. Có lẽ cảm nhận được sự thay đổi, những kẻ tấn công của chúng tôi đã lưỡng lự, lùi lại, cả vùng này đầy tiếng ồn ào từ âm thanh kêu ríu rít lạ lẫm của chúng. Giờ tôi mới thấy được rằng nhiều sinh vật giáp xác đang bơi đến đây từ các vùng nước xung quanh chúng tôi.
Có một tiếng gầm cảnh báo từ phía trên.
Regis, một lần nữa trong hình dạng Hủy Diệt, đang bay vòng quanh đám rễ cây. Xung quanh cậu ấy, bọn thiên đuối bay lấp ngập bầu trời.
Mỗi con đủ lớn để bao phủ toàn hòn đảo bọn tôi đang đứng trong bóng của nó, ấy vậy mà chúng vẫn bay lướt được qua nhau như đàn cá. Ba con tiếp cận Regis, con đầu tan chảy trong cơn mưa lửa Destruction. Tuy nhiên, con thứ hai xé toạc cánh của Regis khi nó bay xẹt qua, và con thứ ba đâm thẳng vào cậu ta, khiến cậu ta xoay tròn trong không trung.
Một con khác nhào xuống chỗ cả lũ bọn tôi, cặp đuôi của nó cong ngược xuống dưới trông như những cái móc. Khi nó bay lướt qua, mấy cái đuôi đó thình lình bung ra quất. Bé Eleanor nhào người nằm sấp xuống đè lên bụng, hét lên khi cô bé tiếp đất bằng cánh tay bị gãy.
Boo dùng hàm ngoạm một cái đuôi, không thèm để ý khi ngạnh đuôi đâm vào bên sườn. Cái đuôi còn lại bị lớp khiên phép làm bằng lửa soulfire gạt văng chệch hướng.
Con thiên đuối này bay giật cục, đuôi bị xé rời. Cơ thể khổng lồ của nó bị Boo kéo lệch hướng một cách thô bạo khiến nó va vào một cái rễ ở cạnh bên trước khi đập lưng xuống mặt nước, mớ chân lắc lư một cách yếu ớt khi chìm xuống.
Những làn sóng lửa tuôn ra từ người Chul, kìm hãm một đạo quân giáp xác nho nhỏ. Bất cứ khi nào một tên chạm đến hòn đảo này, một lực nổ vang lên từ nhiều đĩa mana cô đặc mà bé Eleanor đã đặt làm bẫy ở quanh rìa rễ cây, khiến tên đó văng ngược xuống hồ.
Tuy nhiên, dường như chẳng có điểm dừng với những kẻ cư ngụ ở khu vực này.
Regis lao mạnh xuống đất, nghiền nát một bộ đôi giáp xác dưới chân. Ngọn lửa tím lướt qua giữa hai hàm răng cậu ta và chạy lan đến các bàn chân và đuôi khi cậu ấy xoay người, táp và cào vào bất kỳ con quái nào đến quá gần. Ngay khi đang chiến đấu, cậu ta co cơ thể lại, quay về hình dạng chú sói bóng tối thông thường.
Một ngọn giáo phóng vào cơ thể Chul đang được bao phủ một lớp vỏ bọc mana bốc khói rồi bị dội đi, nhưng liền sau đó, một con dao găm bằng kitin xuyên qua lớp vỏ mana và cắm vào giữa xương sườn cậu ấy. Trước mặt tôi, hai tên trong số bọn hải quái giáp xác nhảy lên rễ cây, một con cầm cây giáo đầu chẻ hai nhánh, con còn lại quăng một tấm lưới dệt từ loại thực vật dạng xơ.
Cái lưới bay lên, mở bung ra như mục đích dệt lên nó. Một chùm lửa đen bắn xuyên qua sợi vải, và tôi dùng kiếm vung ra một làn sóng lửa soulfire. Cả hai tên kẻ thù đều lãnh trọn đòn đó, tự quay cái mặt phẳng lì của chúng đi. Vẩy chúng đen lại và nứt nẻ ở nhiều chỗ, nhưng chẳng bị phá hủy ở chỗ nào cả.
Khi ánh mắt chúng quay lại nhìn tôi, một mũi tên mana lấp lánh cắm vào mắt trên bên phải của một tên. Hắn rít lên và rơi ngược xuống nước, ngay chỗ hắn rơi nước văng lung tóe lên như thể có mạch nước ở dưới phun trào khi mà mũi tên kia phát nổ. Gã còn lại hụp xuống khi một mũi tên mana khác bắn tới bay lướt qua lớp vỏ rễ cây hướng về phía tôi. Nó gạt lưỡi kiếm của tôi móc phải ngọn giáo tẻ hai nhánh và bật văng sang một bên, làm xém giật rớt mất vũ khí khỏi tay tôi.
Tôi khập khiễng lùi lại, cố rút lưỡi kiếm đang bị kẹt với đầu ngọn giáo ra và né một cái vuốt quẹt qua, nhưng cái chân bị thương của tôi lại bước hụt xuống lỗ trống giữa các rễ cây đan xen nhau, rồi tôi ngã xuống. Mana bùng nổ khi đâm trúng sườn gã giáp xác, nhưng nó chỉ gây rung chuyển trong giây lát trước khi ngọn giáo của gã kia lại lao tới. Bé Eleanor hét lên còn Boo thì gầm rú. Ngọn giáo đâm xuống, và tôi chặn nó bằng thanh kiếm của mình, làm nó chệch hướng một phần.
Các ngạnh của ngọn giáo xuyên qua áo giáp và cánh tay tôi, ghim cứng tôi xuống lớp gỗ của rễ cây. Tôi co cả hai chân lại, niệm phong thuật vào chân. Khi con quái vật té vào người tôi, tôi đá thật lực, giải phóng ra một luồng mana phong hệ dọc theo chiều dài đôi chân. Kẻ tấn công tôi bị hất bổng lên và rơi khỏi rễ cây rớt xuống nước.
Cú đá khiến chân tôi đau như điện giật, và mắt tôi chớp nổ đom đóm.
Vài vụ nổ phép thuật khác xảy ra. Tôi có thể nghe thấy Chul rống lên xung trận và tiếng gầm gừ của Regis.
Quay người lại, tôi trải qua một thoáng déjà vu kiểu nhìn lần đầu mà thấy rất quen với rút ngọn giáo giáp xác ra khỏi người trước khi vứt nó xuống đất. Gần bên trong hang động tạo thành từ rễ cây, anh Grey đang quỳ cạnh bé Sylvie và khung cổng dịch chuyển. Mắt anh nhắm, lông mày nhíu lại vì tập trung, mồ hôi lấm tấm trên trán. Ánh sáng tím nhẹ đang tỏa ra từ anh và cô bé kết khế ước. Môi anh mấp máy, nhưng tôi không đọc được anh ấy đang nói gì.
“Anh Grey…Grey ơi!” Giọng tôi vỡ ra khi hét lên, đầu tôi quay cuồng khi tôi vô tình tạo áp lực lên chỗ xương đòn gánh bị nứt của mình.
Từ khóe mắt, tôi quan sát thấy Chul bị nhấn chìm trong làn sóng cả đám giáp xác khi chúng tràn qua rìa đảo. Ở phía hông kia, Regis và Boo đang đứng trên chỗ bé Eleanor nằm. Cô bé đang cuộn tròn người như một quả bóng và ôm lấy cánh tay bị gãy của mình. Mana bọc quanh cánh tay đã biến mất, và máu chảy lênh láng. Ngay lúc tôi đang quan sát đây, hai ngọn giáo nữa đâm trúng người con gấu hộ vệ, dính cứng vào lớp da dày cui của nó.
Một lực nén rất bén đã cắt vào da quanh bắp chân tôi, và tôi đột nhiên bị kéo lùi về phía sau. Một gã giáp xác khác to khổng lồ và đỏ như máu đã kẹp chân tôi vào cái càng và đang kéo tôi xuống mặt nước. Lưỡi kiếm của tôi cắm vào cánh tay của nó đoạn ngay sau cái càng, chặt phăng nó, nhưng đã có thêm hai cái càng nữa vươn tới và tóm lấy tôi.
Các ngón tay tôi trượt trên mặt rễ cây nhầy nhụa, nhớp nháp máu mà không níu lại được. Cứ mỗi chuyển động trong tuyệt vọng của tôi thì những vết thương lại như đang gào thét khắp người, nhưng cơn đau này đã bị chôn vùi dưới làn nước khuấy động do sự hoảng loạn của tôi.
Có thứ gì đó đập vào cùi chỏ, và tay tôi tê cóng. Cán kiếm trượt khỏi bàn tay tôi đang siết chặt.
Lăn người lại, tôi đá điên cuồng, mỗi cú cước tung ra kèm một luồng gió. Nhưng vậy chưa đủ.
Một cái càng khổng lồ giơ lên trên đầu tôi như một cái máy chém.
Sau đó…mọi thứ dừng lại. Tiếng ồn, áp lực, những càng đang siết chặt, thậm chí cả bóng của con thiên đuối đang che phủ trọn cái đảo kết từ rễ cây.
Chầm chậm, tôi ngó xuống chân mình. Gã giáp xác bị tôi cắt mất càng đang quay cuồng bỏ chạy, khuôn mặt nó khoác lên một vẻ đau đớn và giận dữ, những dòng máu xanh lam quanh vết thương của nó đông cứng giữa không khí. Một con khác đang giữ tôi, vuốt nó kẹp vào chân tôi. Con thứ ba đang chồm lên người tôi với cái càng đang căng ra.
Tiếng lạo xạo ẩm ướt lặp đi lặp lại phá vỡ sự im lặng này. Chul đã lê người ra khỏi cả đống bọn giáp xác. Vũ khí cỡ đại của cậu ta đang hạ gục hết kẻ thù này đến kẻ thù khác đang đứng bất động, nhưng mỗi lần vung đánh thì lại chậm hơn lần trước, và cậu ta đang lảo đảo như say xỉn.
Bé Eleanor dùng cánh tay lành lặn để lê thân lên cạnh Boo. Cô bé trông như sắp ngất đi.
Cuối cùng, tôi ngó ngược vào hang.
Bé Sylvie đã đứng dậy. Anh Grey ở bên cạnh, đỡ cho cô bé đứng. Đôi mắt của cô bé asura đang phát sáng, màu vàng lốm đốm những bụi hạt thạch anh tím.
“Con không thể…giữ như vậy được lâu…” cô bé tựa vào người anh Grey, nói với vẻ thận trọng.
“Mọi người, nhanh lên!” Tôi hét lên, giằng thân thoát khỏi đám giáp xác đang bất động và cố lê người đứng dậy. “Đến chỗ cổng dịch chuyển!”
Rên rỉ vì đau, bé Eleanor nắm chặt lấy lông của Boo khi nhóc này vừa dẫn đường vừa kéo cô bé về phía khung cổng. Chul đã ngừng vung chùy và vũ khí cậu ta biến mất. Cậu ta dường như sắp gục khi Regis xuất hiện bên cạnh, đỡ lấy phần nào trọng lượng của anh chàng bán phượng hoàng này. Bên trong hang, anh Grey đã quay lưng lại và đang truyền aether vào cổ vật La Bàn.
Khi cổ vật được kích hoạt, cánh cổng dịch chuyển bộc lộ ra một đường lằn quái gở méo mó thể hiện những gì nằm ở chiều bên kia cánh cổng.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua tuần tự đem lại cho tôi cảm giác như tai bị ù đi. Anh Grey biến mất sau một tia chớp tím, xuất hiện trở lại bên ngoài cửa hang vốn đầy rễ cây chằng chịt, lưỡi kiếm của anh cắt xuyên qua mấy con giáp xác lúc nãy đã cố kéo tôi xuống nước.
Tôi vấp ngã tới trước và nhào vào cổng dịch chuyển.
Bàn chân tôi di chuyển từ chỗ vỏ cây trơn láng sang sàn đá cứng phủ dưới ánh sáng trắng pha vàng tỏa ra từ cánh cổng dịch chuyển khổng lồ giờ ở sau lưng tôi. Tôi lắc lư choáng váng. Tim tôi đập thình thịch, từng nhịp nhói lên trong tầm nhìn mờ ảo. Tôi tập trung kiểm soát nhịp thở, chế ngự sự hối hả đang bốc lên trong lòng sau trận chiến. Một lúc lâu trôi qua trước khi rốt cuộc tôi cũng gom đủ sức lực để ngẩng đầu lên.
Sân bãi đáp của cổng dịch chuyển, thường thì ồn ào náo nhiệt, giờ trống vắng và ảm đạm hơn hẳn. Hai chục mạo hiểm giả đang đứng chú ý về đây nhìn rất cứng nhắc, họ chủ yếu tập trung tới nhiều lối ra khác nhau từ cổng dịch chuyển trong sân bãi này. Một nhóm mạo hiểm giả, cùng với vài gã thư ký ghi chép, đang nhìn tôi chờ đợi, mặc dù càng nhìn lâu thì lông mày họ nhướng lên càng cao.
Trước khi tôi kịp nói, bé Eleanor và Boo xuất hiện bên cạnh tôi, rồi đến Chul ở trước mặt họ.
“Caera!”
“Lauden á?” Tôi thở phì ra, không thể tin được.
Thằng anh nuôi của tôi đã vùng khỏi một nhóm lính canh đang chặn và chạy đến. Các tùy tùng đi kèm hắn nhìn chằm chằm tôi từ nãy giờ đang há hốc miệng và bước lùi lại, trao đổi với nhau ánh nhìn căng thẳng.
Sự ngạc nhiên của tôi chuyển thành bất ngờ khi Lauden vòng tay quanh người tôi và kéo tôi vào lòng với vẻ thân mật như ôm người nhà. Tôi im lặng chờ điều gì đó xảy ra, hơi thở tôi nghẹn lại trong lồng ngực.
Sau vài giây, thằng anh lùi lại và hắng giọng. “Chúng ta sợ rằng em đã…” Hắn ta ngừng lời khi tập trung nhìn những người khác. “Làm sao em vào được đây? Những người này là… bạn của em à?” Trước khi tôi kịp trả lời, dường như hắn ta giờ mới để ý đến các vết thương của tôi, và mặt hắn sụp xuống. “Em bị thương! Đi với anh, anh sẽ—không, chờ ở đây, anh sẽ gọi người đến. Mang ghế cho họ ngồi!” hắn ta nạt mấy người lính gần đó đang đứng quan sát với vẻ tò mò ngày càng tăng.
Bé Eleanor đang dựa vào Boo, máu túa ra từ vài vết thương, mắt gần như không mở.
Chul thì trong tình trạng tồi tệ hơn, cậu ấy đã chùng người xuống ngay cả khi tôi đang nhìn cậu ta, như thể độ nặng từ sự chú ý của tôi vượt quá sức chịu đựng của cậu ấy. Mặt đất rung lên khi cậu ta khuỵu một gối xuống, mắt nhắm nghiền và hơi thở hổn hển nặng nhọc. Cậu ta nói: “Tôi…ổn,” giọng lắp bắp.
“Vớ vẩn, chúng ta có thể—”
Anh Grey, Regis và bé Sylvie từ cổng dịch chuyển hiện ra bên cạnh Boo.
“—gọi trị thương sư…” Lauden kết thúc nốt lời trước khi nhận ra những người mới đến. Hắn miễn cưỡng lùi lại một bước, đôi mắt mở to tròn vành vạnh như mặt trăng. “Mạo hiểm giả Grey…”
Anh Grey gần như chẳng buồn chào xác nhận với thằng Lauden, đi thẳng đến bên cạnh em gái mình. Anh ta nâng cằm bé lên để nhìn vào mắt. Quay mặt ngó ngang vai, anh nói: “Vâng, những người chữa thương. Bất cứ ai mà anh có. Nhanh lên.”
Bé Eleanor gạt tay anh Grey ra và đứng thẳng dậy, giảm trọng lượng bản thân đang đè lên con gấu hộ vệ. Khi cô bé bắt đầu đi về phía Chul, Boo đi theo sau.
Anh Grey với theo cô nhóc, nhưng bé Sylvie nhẹ chạm mấy ngón tay lên cánh tay anh nên anh quay sang. Họ trao đổi gì đó mà không nói thành lời, và nét căng thẳng trên đôi vai anh Grey giãn ra bớt.
Tôi cảm thấy tên Lauden tiến đến đứng cạnh tôi, và bọn tôi cùng nhau quan sát bé Eleanor một lần nữa rút mana từ thú khế ước của mình và truyền trực tiếp vào lõi Chul. “Ôi lạy sừng của Vritra,” hắn thì thầm. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi nói: “Tôi cũng muốn hỏi anh câu tương tự,” vẫn chưa rũ bỏ được vẻ vui sướng bất thường mà thằng này đã phô ra khi gặp tôi. “Sao anh lại ở đây?”
“Anh phụ trách luân phiên canh cổng dịch chuyển,” hắn nói mà không rời mắt khỏi những người khác. “Thượng huyết tộc nhà ta chia rẽ đều làm hai phe. Một nửa theo Cha vào Khu Tàn Tích trong khi những người còn lại đứng về phía ông Justus.”
Tôi hỏi: “Ông bà Corbett và Lenora đứng về phía cô Seris à?” không thể tin được. “Công khai luôn?”
Chul đã đủ khỏe để đứng dậy, và bé Eleanor loạng choạng lùi lại. Cậu ta nhấc bổng cô bé và đặt cô bé lên lưng con gấu của mình. Cả hai đều trông biết ơn lẫn nhau và kiệt sức không nói nên lời.
Lauden thốt ra lời chế giễu nhỏ nhẹ. “Chú Justus Vĩ đại thân yêu của chúng ta đã làm điều đó giùm họ.”
(Nguyên văn: “Our dear Great-Uncle Justus did it for them.” Cụm từ “Great-Uncle” ở đây có hai nghĩa:
Nghĩa một là nghĩa đen, đúng ra phải viết là “great-uncle”. Là chỉ “người chú hay bác của bố hoặc mẹ mình. Trong trường hợp này là chú của bố Lauden.
Nghĩa hai là nghĩa bóng, cách viết hoa bất thường chữ Uncle gợi ý cho điều này. Ở góc độ Lauden nhìn Justus phải là xưng hô cháu-ông, nhưng lại mượn lời cách bố mình gọi là “Chú Justus” để xưng hô cho thấy sự khinh bỉ của Lauden. Chưa hết, riêng bản thân chứ ‘great’ vốn có nghĩa là “vĩ đại” và cũng cố tình viết hoa một cách không cần thiết nhằm tôn lên sự “vĩ đại” đó, đã thế còn nhét chữ ‘dear’ đằng trước càng nhằm mỉa mai sâu cay sự phản bội của lão Justus với con cháu)
Tôi biết về chính trị của đám thượng huyết tộc đủ rõ để hiểu chuyện này, nhưng tôi không có đầu óc đâu mà quan tâm tới nó lúc này. Tôi đã gắng hết sức lờ đi những vết thương của mình cho đến giờ, và tôi vẫn chưa quên lý do tại sao bọn tôi ở đây. “Cô Seris đâu, liệu cô ấy…”
Nét mặt Lauden tối sầm lại. “Hầu hết đội trị thương của ta chắc là luôn ở bên bà ấy.”
“Cô ấy đã đợi tôi đủ lâu rồi.” Tôi nhìn các đồng đội mình, sự mệt mỏi len lỏi trong từng âm tiết tôi thốt lên. “Ta đi thôi.”
Regis huých đầu vào người tôi. “Leo lên nào.”
Tôi thấy biết ơn vì đã cậu ta đã giúp bỏ đi nỗi lo về cái chân bị thương, tôi ngả người lên lưng cậu ấy. Cùng nhau, cả bọn rời khỏi sân bãi đáp và đi xuyên qua quảng trường nơi những mạo hiểm giả thường tìm nhóm cho buổi thám hiểm của họ. Giống như chỗ sân bãi đáp của cổng dịch chuyển, nó trống rỗng đến kỳ lạ. Gã Lauden bước ngay phía trước chúng tôi, và mặc dù thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, nhưng hắn ta chẳng nói gì.
Tôi nghĩ hắn đã thay đổi. Dù là do sợ hãi những tình huống như thế này hay do trưởng thành hơn thì tôi không biết, nhưng thằng anh nuôi của tôi không còn cư xử như một thằng thượng huyết tộc hư hỏng vốn do lão Corbett và mụ Lenora tạo điều kiện nuông chiều hắn thành như vậy nữa.
Chúng tôi thẳng tiến dọc theo đại lộ chính về phía các cổng dùng để dịch chuyển giữa các tầng với nhau. Mọi người nhìn chằm chằm vào chúng tôi, nhưng chẳng ai lại gần. Tôi thấy những người chủ các cửa hàng và nhà trọ quen thuộc rồi nhận ra rằng họ cũng bị mắc kẹt ở đây. Thật ngạc nhiên khi cô Seris duy trì kiểm soát được nơi này trong khoảng thời gian dài như vậy.
Mặc dù đã thảo luận vài chi tiết về một kế hoạch khả thi nhằm ngăn kẻ thù tiến vào các Khu Tàn Tích, tôi vẫn không tin được những gì mình thấy khi cả bọn đến khu lối vào của vùng này.
Xung quanh dãy cổng thường dùng để dịch chuyển qua lại giữa hai tầng đầu của Khu Tàn Tích vốn là những thứ bình thường giờ có một dãy các thiết bị khác thường. Chúng được làm bằng thứ kim loại nhuốm màu xanh lam tương tự như những thứ chúng tôi đã sử dụng để bắt giữ gã Orlaeth, lớp vỏ kim loại chứa các viên tinh thể mana lớn đến bất thường, kết nối chúng với các vật tạo tác có hình dạng giống những chiếc bát úp ngược. Cấu trúc tổng thể của toàn bộ các thiết bị này là một mớ dây dẫn dày cộm hỗn độn.
Những tia mana bắn từ mấy chiếc bát đến chỗ các cánh cổng trông vặn vẹo và nhìn được bằng mắt thường, gây biến dạng bề mặt cổng dịch chuyển bình thường vốn nhẵn nhụi.
Ở quanh những thiết bị này—tức vài cục tinh thể mana—là hàng tá pháp sư. Chỉ bằng một cái lướt mắt, tôi có thể nói được ngay rằng họ đang truyền một lượng mana cục lớn vào các viên tinh thể.
Chỉ sau khi quan sát hết sự việc vừa rồi, tôi mới nhận ra có rất nhiều người khác ở xung quanh. Hầu hết đều là những mạo hiểm giả có vũ trang và cảnh giác. Các lính canh, một số tập trung vào anh Grey, rõ là nhận ra anh ấy, trong khi những người khác rà tay lên vũ khí và nhìn chằm chằm Chul, Boo, hoặc thậm chí là bé Sylvie, vẻ lo lắng hiện rõ ở các nét căng thẳng trên gương mặt họ.
Nhưng cũng có một lượng lớn các pháp sư đang bận rộn. Một số dường như đang đứng đợi, những người khác đang giúp đỡ những người đàn ông và phụ nữ bị mệt mỏi rời khỏi quảng trường này. Vài người đang nằm trên giường xếp hoặc được cán đến một tòa nhà gần đó, mà tôi đoán nó đã được cải tạo thành bệnh viện.
Tôi thoáng thấy bối rối vì chuyện này, không chắc điều gì đã gây ra nhiều thương tích thế, sau đó một trong các pháp sư đang trông nom cho mấy cục tinh thể mana gục xuống.
Một nhóm nhỏ khác vội đến bên ông ta, và tôi ngạc nhiên khi thấy bé Eleanor cũng ở đó. Mặc dù dấu hiệu mana của chính mình đang nhấp nháy do cố sức, nhưng cô bé vẫn truyền lượng mana ít ỏi mà mình có vào người ông pháp sư kia, làm ông ấy hồi phục lại khi sắp mấp mé ở mức sắp bị sốc phản vệ. Những người đang ôm ông ta nhìn điều này trong kinh ngạc, mồm há hốc và mắt mở trố ra khi ông pháp sư đang bất tỉnh trong vòng tay họ cựa quậy.
Bé Eleanor lùi lại, chừa chỗ để họ đưa ông pháp sư đi. Trong khi đó, một pháp sư khác bước vào thế chỗ cho người ban đầu.
Và trung tâm của tất cả mọi chuyện này là người cố vấn của tôi.
Cô Seris đang quỳ trên một cái đệm cạnh hộp thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu xanh lam đang phát sáng. Bên trong hộp có cái đầu bị chặt của gã Chúa tể Orlaeth Vritra, hay phải gọi là những gì còn lại của cái đầu đó. Da thịt đã phân hủy thành từng mảng rách tả tơi, tóc rụng còn lưa thưa, hai hốc mắt trống rỗng nhìn qua tấm kính trông thật vô hồn.
Mắt cô Seris nhắm nghiền và cả mí mắt bị bóng tối bao phủ. Cô ấy trông tái nhợt, dấu hiệu mana yếu. Một bàn tay đang nhúng vào cái hộp thủy tinh mở nắp, các ngón tay nắm chặt sừng của gã Orlaeth.
Cô ấy đang tự cấp năng lượng cho thiết bị. Việc từ từ nhận thức được chuyện này khiến tôi lạnh người vì không thể tin nổi.
Anh Cylrit đang đứng cạnh cô ấy, nhìn chúng tôi đến gần. Anh ấy nhìn chằm chằm vào anh Grey một hồi rất lâu, rồi cúi xuống nhẹ nhàng nói điều gì đó vào tai cô Seris.
Cô ấy giật mình, những ngón tay quanh cái sừng kia co giật, và một gợn sóng rung động lan truyền qua lượng mana chiếu thành tia vặn vẹo vốn đang nhắm vào các cổng dịch chuyển.
Mắt cô ấy mở ra từ từ, và cô phải chớp mắt nhiều lần trước khi tập trung được vào gương mặt anh Cylrit. Cô không nói gì, nhưng ánh nhìn lướt từ anh retainer sang anh Grey, và sống lưng đang cúi gục của cô ấy giãn thẳng ra.
Anh nói: “Có vẻ như vị trí đứng ngồi của hai ta bị đảo ngược so với lần đầu tiên gặp nhau đấy, Seris,” Mặc dù bề ngoài tỏ vẻ rắn rỏi, nhưng giọng điệu anh ấy lại mềm mại, an ủi. “Cô gửi tin gọi tôi đến đây, và tôi ở đây rồi. Nhưng tôi không chắc có thể giúp cô thế nào đây.”
(Nguyên văn: “It looks like our roles are reversed from our first meeting, Seris,” Chữ ‘role’ ở đây hàm ý nhiều nghĩa, một là nghĩa như mình dịch ở trên. Hai là ám chỉ thế trên cơ – dưới cơ, cả trong tình huống khó xử, lẫn địa vị sức mạnh cùng độ nổi tiếng. Nếu các bạn còn nhớ lần đầu Art và Seris gặp gỡ nhau thì Seris lôi theo tên Uto rồi đứng ngó trân trân còn Art thì quỳ dưới đất vì trọng thương bên cạnh Sylvie ở dạng rồng đang nằm ngất xỉu với những mũi gai máu của Uto bắn ra xuyên qua người. Giờ tình cảnh hai người này đổi chỗ cho nhau)
Cô ấy lắc đầu làm mái tóc màu ngọc trai xõa xuống mặt. Khi cô ấy cất lời, giọng thô rấp. “Tên Orlaeth…cái sừng—duy trì cho đến khi…” Lời cô nói ngắt quãng, nét mặt chùng xuống vì bối rối.
Theo bản năng tôi với tay về phía cô, các ngón tay tôi co giật với mong muốn giúp đỡ, bằng cách nào đó mong biến mọi chuyện thành tốt hơn. Tôi không thể nhớ mình đã từng thấy cô Seris yếu ớt, suy sụp đến thế bao giờ. Tôi muốn xin lỗi, năn nỉ cô tha thứ, nhưng tôi phải kìm mình lại, kiềm chế cảm xúc của bản thân. Anh Grey là người cô ấy cần bây giờ, không phải tôi.
Sức mạnh và sự hỗ trợ của cô Seris vốn là nền tảng vững chắc để xây nên cuộc đời tôi trên đó. Nhìn thấy cô ấy như hiện giờ hoàn toàn không phù hợp với thực tế về cô mà tôi từng biết. Giờ người cô ấy không xê, không dịch… và rõ là khả năng chịu đựng phi thường của cô đang tới ngưỡng giới hạn.
“Chúng kiểm tra các cổng liên tục… với những khoảng thời gian không đều nhau.” Cô Seris dừng nói để thở một hơi. “Không còn mana từ tên Orlaeth, các pháp sư phải truyền mana vào suốt ngày đêm, trong khi lấy tôi làm trung tâm để vận chuyển. Nếu chúng ta dừng lại…” Lời cô ngắt quãng giữa chừng vì mệt mỏi.
“Thì bọn chúng sẽ biết ngay sau vài phút,” Anh Cylrit kết lời hộ cô. “Đã hai tuần như thế này rồi. Cô Scythe Seris không di chuyển, không ngủ. Cô ấy…” Anh Cylrit tự ngắt lời mình khi giọng vỡ ra, một kiểu biểu hiện cảm xúc mạnh mẽ nhất mà tôi từng thấy từ anh retainer kiên trì nhẫn nại này. “Chúng tôi đã thất bại không nghĩ ra được một giải pháp khả thi để chuyển hướng lượng mana mà không lấy cô ấy làm trung tâm vận chuyển. Một vài giả thuyết đã được cân nhắc tới trước khi chúng tôi đến đây, nhưng chúng đều thất bại cả.”
“Giá như có lão Wren hoặc Gideon ở đây,” anh Grey lầm bầm, đón nhận sự việc bằng một cái cau mày nghĩ ngợi.
“Tại sao không phá hủy mấy cái cổng?” Tôi buột miệng nói, nhìn từ mặt người này sang mặt người khác. “Tôi đã từng thấy anh Grey hồi phục lại những cánh cổng cũ bị đổ vỡ.”
Tất nhiên, tôi biết cô Seris sẽ không quên chuyện này, nhưng vì cô ấy ghê tởm việc hủy hoại bất cứ thứ gì do người djinn tạo nên, tôi biết cô ấy cũng sẽ không hào hứng phá hủy những cái cổng di tích này trừ khi cô biết chúng có thể tái tạo lại được.
Anh Cylrit trả lời: “Chẳng có cơ hội thử nghiệm, chúng tôi không chắc chính xác chuyện gì có thể xảy ra,” Đôi mắt anh lướt qua cô Seris trong một khắc, rồi quay lại nhìn tôi, lặng lẽ nói tiếp: “Mặc dù, nếu chuyện này còn diễn tiến xa hơn nữa, tôi sẽ—”
“Không bao giờ được làm trái chỉ thị,” Cô Seris cắt lời, kiên định với quan điểm của mình bất chấp tình trạng của bản thân.
“Ngay cả tôi cũng không thể hứa là cách phục hồi cổng sẽ hiệu quả đâu,” anh Grey nói thêm, đôi mắt vàng dán chặt vào những cánh cổng dịch chuyển. “Nhưng tất cả những thứ này” – anh ấy vung tay về phía thiết bị kia– “có thực sự đáng để mạo hiểm và chịu khổ vậy không?”
Cô Seris không trả lời, và cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi một vài người trong số các trị liệu sư cuối cùng cũng chú ý đến chúng tôi. Họ vội đặt bé Eleanor và tôi xuống những chiếc giường xếp gần đó và bắt đầu chăm sóc vết thương cho chúng tôi. Họ chọc rồi lại chọt vào người tôi, bôi thuốc mỡ hồi phục lên vết thương, và niệm bùa chú để tăng tốc độ chữa lành và giảm đau cho tôi.
Tuy nhiên, trong suốt thời gian đó, tôi vẫn tập trung vào cô Seris và anh Grey, và vào vấn đề mà họ đang phải đối mặt.
Tôi muốn đưa ra lời khuyên, giải pháp, ý tưởng… để tận dụng quá trình đào tạo mà cô Seris đã đem lại cho tôi suốt nhiều năm qua. Nhưng tâm trí tôi bị bao phủ bởi nỗi đau, sợ hãi và hơn hết là sự hối hận. Tôi không thể tránh khỏi việc tự hỏi mình phải đóng góp cái gì đây khi quanh tôi toàn là scyther, retainer, asura, và… anh Grey dù cho anh ấy là cái quái gì đi chăng nữa.
À là anh Arthur, tôi tự nhắc mình. Ngài Arthur Leywin, vị tướng Lance của lục địa Dicathen.
Tôi muốn một điều mà tôi luôn muốn—là trở thành trung tâm của mọi thứ. Trở thành một phương tiện dẫn đến sự thay đổi. Đó là giấc mơ của anh Sevren, điều anh ấy đã để lại cho tôi trước khi biến mất trong Khu Tàn Tích. Và bây giờ tôi đã ở gần hơn bao giờ hết so với những gì anh ấy có thể tưởng tượng nổi nhằm nhận ra sự thay đổi thực sự ở lục địa Alacrya, nhưng tôi không phải là chất xúc tác cho sự thay đổi đó.
Không, vinh dự đó thuộc về một người đàn ông mà họ gọi là ngài Godspell (Thánh Phép) theo đúng nghĩa đen của tên…
Mạch suy nghĩ của tôi ngưng giữa chừng, và rồi, vô tình thôi, tôi cười phá lên phấn khích làm trị liệu sư đang chữa cho vết thương ở vai tôi giật mình đến nỗi cô ta lỡ dí mạnh tay vào chỗ xương đòn bị gãy. Tiếng cười của tôi chuyển thành tiếng rên rỉ đau đớn.
Mọi người quay lại nhìn tôi, và tôi cảm thấy mình đỏ cả mặt. “Xin lỗi, tôi…tôi nghĩ mình có một ý thế này.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Cả bọn đến được tầng hai để nhìn Seris yếu đuối…
- 2. Ver.1: July-15th-2023; ver.2: July-28th; ver.3: Aug-9th;