Bị che phủ
Tên gốc: "Chapter 434: Obscured"
Một đứa trẻ hét lên ngắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi làm ả Lyra giật mình.
Trong lúc tôi tìm xem nguồn phát ra tiếng ồn ở đâu, thì cả bọn đều căng thẳng và sắp chuyển vội sang thế phòng thủ. Một lúc sau, tôi thở phà ra một hơi rồi thả lỏng người.
Vài đứa trẻ có lẽ khoảng từ tám tuổi đến cỡ thiếu niên đang rượt nhau chạy giữa những các luống đất cày được xới cao lên. Cô bé dẫn đầu nhóm cầm một quả bóng nặng bằng da đang chạy nước rút trong khi mấy đứa khác giành nó từ tay con bé.
Một cậu bé trông lớn hơn chút chụp được cánh tay cô nhóc và cô bé này đang cố ném quả bóng sang cho một cô bé khác. Tuy nhiên, quả bóng quá nặng và rớt xuống đất sau khi bay được vài feet. Nó lăn sang chỗ một đứa bé khác đang chạy và thằng bé đã vô tình đá thật mạnh, khiến quả bóng lao về phía chúng tôi.
Bé Ellie bối rối hỏi: “Tại sao lại có trẻ con ở đây vậy?”
Ả Lyra nhìn lũ trẻ chơi đùa với vẻ lãnh đạm. “Nhiều gia đình người Alacrya đã bắt đầu cư trú ở những nơi như thành phố Xyrus và Etistin. Hầu hết những người trong số họ đều là các binh lính có thứ bậc cao. Họ chẳng còn nơi nào khác để đi cả.”
Quả bóng lăn đến chân tôi. Bọn trẻ ngừng đuổi theo nó, chúng giữ khoảng cách khi nhìn tôi chằm chằm một cách lo lắng. Tôi dùng một ngón chân tung quả bóng lên không trung trước khi đá ngược lại trả làm nó bay vút qua đầu bọn nhóc. Lũ trẻ cười phá lên một tràng khi chúng vội bỏ đi đuổi theo quả bóng.
Khi tôi quay lại, ả Lyra đang quan sát tôi chăm chú.
“Nếu các ngài định đến Alacrya,” cô ta nói, “có một điều tôi muốn nhờ các ngài.” Một đống giấy từ mớ giấy da được gấp lại đến các giấy cuộn hiện ra từ nhẫn không gian đa chiều của ả. “Một số người ở đây đã viết thư về cho huyết tộc của họ ở Alacrya, nhưng tôi chẳng có cơ hội nào khác để gửi chúng đi.”
Chul khịt mũi kiểu coi thường. “Thế giờ chúng ta thành người đưa thư à? Đưa thư giùm địch ư?”
Caera nói: “Tất nhiên chúng tôi sẽ lấy chúng,” bước tới để nhận chồng thư từ ả Lyra. Cô ấy nhìn tôi dò hỏi.
“Ít nhất thì việc đưa chúng đến Alacrya cũng không thành vấn đề,” tôi nói với vẻ trung dung chẳng cam kết gì, cảm thấy đồng tình với Chul hơn Caera.
Ả Lyra bật ra tiếng cười ngọt ngào trong trẻo và tôi cũng cũng cười khúc khích. “thưa ngài Quản quan, tôi không yêu cầu ngài gõ cửa từng nhà để giao chúng. Nhưng xin cảm ơn ngài. Sự giúp đỡ của ngài trong chuyện này, mặc dù nghe nó có vẻ tầm thường với ngài, nhưng lại thật sự rất giá trị.”
Caera cẩn thận cầm chặt mớ thư một hồi lâu trước khi chuyển chúng vào nhẫn không gian đa chiều. “Thế vậy chúng ta đã có điểm đến nào đó trong đầu chưa?”
“Có nơi nào ở lục địa Alacrya mà ta sẽ an toàn không?” nhỏ Ellie hỏi ngược lại, ngọ nguậy với vẻ lo lắng. Con bé khẽ nói thêm: “Em không thể tin được mình sắp đến một lục địa khác.”
“Phải, anh biết ta sẽ bắt đầu từ đâu. Lyra, có nơi nào gần đây khuất bóng tầm nhìn của ngôi làng này không? Tôi không muốn làm phiền người của cô bằng cách kích hoạt một cổng dịch chuyển đến Alacrya ngay trước mặt họ.”
Ả Lyra đồng ý trước khi dẫn chúng tôi đến một bãi cỏ nhỏ nhưng tươi tốt nằm cách xa ngôi làng hơn một chút. Bãi cỏ mọc đủ dày để che chắn chúng tôi khỏi những cặp mắt tò mò.
Rút thiết bị dịch chuyển di động ra, tôi đặt nó xuống đất giữa bụi cỏ vàng này và kích hoạt nó, dùng aether để kéo mana vào nó khi cần thiết. Thiết bị di động này phát sáng, chiếu rọi sáng rực trong bóng râm của những tán cây xòe rộng, và một cánh cổng dịch chuyển xuất hiện kế bên nó.
Lần này, Caera đi trước. Tôi hoàn toàn không chắc được điều gì đang chờ đợi ở phía bên kia cánh cổng, và tôi muốn một gương mặt quen thuộc bước ra khỏi cổng trước.
Những người còn lại nhanh chóng theo sau.
Tôi nói: “Cảm ơn, Lyra,” chìa tay ra với với ả retainer.
Cô ta bắt tay tôi. “Mọi thứ đang đến hồi biến động, thưa ngài Quản quan. Tôi linh cảm rằng gã Agrona không còn nhẫn nại chờ thời nữa. Hắn ta không làm gì mà không có kế hoạch, và cho dù đôi khi bản tính Asura làm hắn đứng ngoài không thèm can dự vào lúc này, thì tôi không tin rằng bất cứ điều gì đang xảy ra nằm ngoài ý định của hắn. Cho dù hắn đã bị đánh bại tại Dicathen này đây.”
Tôi nói: “Vì lợi ích của chúng ta, tôi hy vọng là cô đoán sai,” bắt tay cô ta chặt hơn thêm lần nữa trước khi thả ra.
Lúc tôi đang thu hồi lại thiết bị dịch chuyển di động đặt dưới đất, tôi cảm thấy ánh mắt của mình bị thu hút vào khoảng đất đằng xa nằm giữa bãi cỏ này với ngôi làng. Xuyên qua những tán cây kia, tôi vẫn nghe được tiếng trẻ em chơi đùa và tiếng la hét của những người đang làm việc, kéo theo sau là tiếng kêu nhỏ nho buồn rầu của một con bò mặt trăng. Tôi đang nghĩ về những người lính cố chuyển các loại đòn phép vốn sinh ra để đánh nhau thành thứ dùng cho canh tác và tưới tươi các khu đất trồng, đang nghĩ về các tổ đội chiến đấu phối hợp với nhau để xây dựng nhà cửa thay vì phá hủy chúng.
Lúc đầu tôi nhận định rằng những kẻ yếu hơn có thể chết đói ở đây, hoặc tình trạng của họ sẽ trở nên tồi tệ đến mức họ không còn đường nào khác là phản công lại, nhưng người Alacrya đã phát triển thật mạnh mẽ.
Ai có thể ngờ rằng một người phụ nữ từng chịu trách nhiệm đi truyền bá những lời dối trá xấu xa của tên Agrona đến lục địa này lại chính là người hiện đang đứng cạnh tôi, người đang cống hiến cuộc đời mình để cải thiện cuộc sống cho những người mà tên Agrona chỉ coi như rơm rạ?
Thấy được tiềm năng rồi sẽ có những ngày tươi đẹp hơn ở đằng chân trời sau một thời gian dài chiến tranh, tôi bước vào cánh cổng dịch chuyển.
Tôi bị bao phủ trong luồng ánh sáng chớp tắt rung giật, phải mất một lúc để thứ ánh sáng ấy hợp nhất thành các nét hình dạng cứng cáp lúc tôi hiện ra ở điểm đến. Những giọng nói vang vọng kì lạ len lỏi vào nhận thức trước khi tôi nhận ra được các hình thù trước mặt, có vài giọng khác nhau, hầu hết đều đang la hét lên.
Khi những màu sắc lờ mờ này trở nên dễ hiểu, tôi nhận ra mình đang đối mặt với hàng đống các chú phép phòng thủ. Nơi đang bị che mờ bởi một số lớp khiên chắn phép làm từ gió, lửa, băng và các lớp khiên mana màu trong mờ là một căn nhà lớn bằng gạch gồm hai tầng, nơi lần lượt được bao quanh bởi những quả đồi xanh và các cánh đồng vàng. Cánh cổng dịch chuyển đưa chúng tôi đến đứng ngay giữa một cái sân vườn được tỉa tót cẩn thận, và chân Chul đang đứng trên cả một thảm búp hoa có màu cam của vỏ quýt.
Cậu ta cũng rút vũ khí ra, và đang cau có với các pháp sư phía đối lập. Regis đã nhảy tới phía trước cậu ấy, ngăn cản Chul lao vào những người Alacrya kia, trong khi nhỏ Ellie, cầm thanh Silverlight như cầm gậy, nấp sau lưng nhóc Boo. Caera đã bước tới với hai tay giơ cao qua đầu và giờ đang bình tĩnh cố gắng xoa dịu tình hình.
“Xin hãy bình tĩnh, chúng tôi không phải mối đe dọa. Tôi tên là Caera đến từ Thượng huyết tộc Denoir. Xin vui lòng dẫn—”
Một trong số mấy tấm khiên phép kia tan chảy ra, và một phụ nữ trẻ bước ra khỏi hàng phòng ngự. Mái tóc cô ta có màu cam ngả dần sang vàng ở ngọn, phủ lên khuôn mặt hoài nghi và đôi mắt nâu đỏ sáng ngời. “Giáo sư Grey ư?”
“Briar, làm ơn đừng tấn công mấy người bạn của tôi,” tôi nói, từ từ bước ra trước mặt những người khác. “Làm thế sẽ khiến mọi việc trở nên khá khó xử đấy.”
Những lớp khiên phép vụt tắt từng cái một, để lộ ra một số pháp sư trẻ tuổi, tất cả đều đang ở độ tuổi còn đi học. Người duy nhất tôi nhận ra ngay lập tức là nhóc Adem, cậu bé được Darrin nhận nuôi. Đôi mắt đen của cậu bé khi thấy tôi mở to ra như mắt trong mấy cuốn truyện tranh, và khuôn mặt cậu nở nụ cười toe toét. Xung quanh cậu nhóc, các pháp sư trẻ tuổi khác bắt đầu bàn tán sôi nổi, nhìn nhóc Adem để xác nhận những gì nhỏ Briar vừa nói.
Cửa trước căn điền trang mở toang, và Darrin lao ra ngoài nắng, chú phép phong hệ đã cuộn quanh nắm đấm của ông ta. Khi nhìn thấy tôi, ông ta vội ngưng đòn phép lại, biểu cảm trên mặt nhanh hóa thành vẻ ngạc nhiên, rồi thành vẻ nhẹ nhõm, và cuối cùng nở một nụ cười căng tận mang tai gần bằng kiểu cười của nhóc Adem.
Ông ta nói: “Grey! Thằng ngu khó bảo này, làm tôi suýt phọt ra quần khi chuông báo động quanh đây vang lên,” nhận được một tràng cười bụm miệng lại từ cả đám trẻ vị thành niên kia. “Lạy đấng Vritra cậu đang làm gì ở đây vậy?”
(Nguyên văn: “I nearly soiled myself” Từ soil = make dirty. Tức là xém tý ỉa ra quần. Tác giả không dùng cụm từ ‘wet myself’ mà dùng ‘soil myself’ là có ý đó)
“Tôi cũng có thể hỏi anh điều tương tự đấy,” tôi đáp lại, ánh mắt quét qua những người đang bảo vệ khu điền trang này. “Rõ là anh đã mở rộng thêm kế hoạch của mình rồi.”
Nụ cười toe toét của ông ta ngập ngừng, và ông ấy quay sang quan sát tụi nhóc. “Đã có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ khi cậu rời khỏi Học viện Trung tâm. Tại sao cậu và bạn bè không vào trong đã? Cậu có thể kể cho tôi biết cậu sắp mang loại rắc rối nào đến nhà tôi, và tôi cũng sẽ kể cho cậu nghe tương tự vậy.”
Những đứa pháp sư trẻ tuổi bước sang một bên để chúng tôi tiến lại gần tòa biệt thự. Bé Sylvie bước qua bên trái tôi trong khi nhỏ Ellie di chuyển sang bên phải. Tôi nghe con bé thì thầm bảo nhóc Boo ở lại ngoài sân. Chú gấu hộ vệ càu nhàu nhưng làm theo lời con bé. Caera và Regis đi ngay trước tôi.
Liếc nhìn Chul đang đưa mắt cảnh giác nhìn người Alacrya từ phía sau, tôi nói: “Cảm ơn cậu vì đã kiềm chế nhé.”
Cậu ta liếc qua chạm mắt tôi chỉ trong một lần bước chân, rồi lại quay qua canh chừng lũ trẻ Alacrya. “Cậu chưa phát ra tín hiệu tấn công.”
Bên trong sảnh từ lối vào, có nhiều gương mặt trẻ con hơn đang ngó trộm ra từ các khung cửa và ngó xuống từ lan can quanh chỗ đứng ở tầng hai.
“Ngài Ordin, chuyện gì— ồ Giáo sư Grey!” Aphene với mái tóc sẫm màu đã mọc dài hơn so với lần cuối tôi thấy cô ấy ở Victoriad, đang đứng chắn ngang một trong các nhánh hành lang.
(Nguyên văn: “Master Ordin,” Từ master trong văn bản gốc không phải là “thầy” hay “chủ nhân” gì cả, mà nó hàm ý là “chủ nhà” hay “chủ tòa dinh thự” này)
Đằng sau cô ta, vài đứa trẻ nhỏ tuổi hơn rất nhiều đang vừa cố trốn sau lưng cô ta vừa cố ngó xem chuyện gì đang xảy ra, bao gồm cả cô bé Penka mà tôi đã gặp khi đến đây lần trước.
Tôi hỏi: “Anh có tập trung lại đây hết mọi đứa trẻ ở lớp tôi không?” càng thêm bất ngờ khi nhỏ Aphene xuất hiện.
Môi Darrin cong lên thành một nụ cười gượng chẳng khớp với ánh mắt ông ta tý nào.
(Nguyên văn: “didn’t make it to his eyes” Mình nghĩ tác giả đánh máy nhầm từ “match” thành “make”)
“Marcus đang ở đâu đó quanh đây,” nhỏ Briar nói từ phía ngưỡng cửa đang đứng ở đằng sau nhóm bọn tôi. “Huyết tộc cậu ta đủ khôn để kéo cậu ta ra khỏi học viện trước khi mọi thứ bắt đầu như cứt.”
“Briar, ăn với chả nói,” Darrin nói, giọng điệu trách móc nhẹ nhàng.
Tôi muốn hỏi thêm nhiều câu nhưng cảm thấy tốt nhất là nên hỏi riêng, vậy nên tôi đi theo Darrin vào sâu trong dinh thự hơn. Một đám trẻ con nối đuôi nhau đi theo từ đằng xa, lén lút theo sau như thể bọn tôi không để ý đến hàng chục đôi chân đang bước lẹp xẹp. Nhỏ Briar đi theo còn trơ trễn hơn, hành động như thể cô ấy là một người trong nhóm bọn tôi, và rõ là có ý sẽ tham gia bất kỳ cuộc trò chuyện nào sau khi chúng tôi đến.
Bé Sylvie chăm chú nhìn từng vũ khí hay tác phẩm nghệ thuật treo trên tường. “Lục địa Alacrya có vẻ như không quá khác biệt so với Dicathen,” cô bé ngẫm nghĩ.
Darrin dẫn chúng tôi đến cùng một phòng khách nơi mà trước đây ông ta và lão Alaric đã tiết lộ kế hoạch về việc gia nhập Học viện Trung tâm cho tôi. Tôi và những người bạn đồng hành bước vào phòng, nhưng Darrin chặn nhỏ Briar lại ở cửa.
Cô ta khoanh tay và hếch cằm lên với vẻ thách thức, nhưng ông ta chỉ cần nhướng mày lên. Rồi cô ta xẹp người xuống, cáu kỉnh hất tóc qua một bên, rồi quát hết mọi đứa trẻ khác quay trở lại nhiệm vụ của mình và lùa chúng đi.
Căn phòng nhỏ gồm các nội thất tinh xảo được bố trí bên trong lại là một nơi hợp đến độ khó xử với cả bọn chúng tôi. Cảm nhận được sự lúng túng này nên Regis hóa thành dạng phi vật chất và biến vào trong lõi tôi. Chul bước đến cửa sổ và nhìn chằm chằm ra ngoài, quay lưng về phía chúng tôi. Caera vẫn thể hiện dấu hiệu mệt mỏi sau cái trải nghiệm khủng khiếp kéo dài với thằng Vajrakor, ngả người xuống một chiếc ghế sang trọng phủ nhung. Nhỏ Ellie cũng làm tương tự, mặc dù con bé ngồi với vẻ cứng nhắc hơn nhiều, tay đặt trên đầu gối với thanh Silverlight gác ngang qua hai bên đùi phát sáng lấp lánh.
Bé Sylvie ở cạnh tôi, đôi mắt sắc bén đang quan sát Darrin một cách kĩ lưỡng.
Ổn cả mà. Ta có thể tin tưởng ông ấy.
‘Có lẽ vậy, nhưng ba không cảm nhận được rằng ông ấy trông căng thẳng đến thế nào sao? Mọi chuyện có vẻ không suôn sẻ với ông ta.’
Tôi khoanh tay lại, đứng dựa vào một khoảng tường trống, có rất ít chỗ như thế trong căn phòng này, nơi không bị giá sách hay tủ đồ uống che phủ. “Thế, có chuyện gì xảy ra với lũ trẻ vậy?”
Darrin thở dài và ngồi phịch xuống ghế. Đầu chầm chậm đảo khắp phòng khi nhìn từng người đồng đội của tôi, và ông ấy không trả lời cho đến khi mắt chạm mắt với tôi. “Nội chiến, Grey à. Một số đứa mới thành trẻ mồ côi, số khác đang lẩn trốn để tránh bị kéo đi đánh nhau. Ảnh hưởng của cậu là không xoàng tý nào. Tôi được biết rằng nhiều học sinh của cậu đã thuyết phục huyết thống tụi nó không tham gia vào trận chiến này bởi vì cậu đấy.”
“Bằng cách nào đấy mà nói, thì đó là lý do tại sao chúng ta ở đây,” Caera xen vào, thu hút Darrin chú ý.
Darrin nói: “Tiểu thư Caera, rất vui được gặp lại cô,” ánh mắt ông ta dán chặt vào cặp sừng trên đầu cô ấy.
Caera vô tình làm động tác lướt bàn tay lên cặp sừng của mình, như thể cô ấy quên mất giờ người ta nhìn thấy được cặp sừng ấy. “Một số người trong bọn tôi đã chiến đấu trong cuộc nội chiến này suốt một thời gian dài. Giống như cô Scythe Seris vậy. Chúng tôi đang dò tin về cô ấy. Ông có tin gì để nói với bọn tôi không?”
Darrin cắn chặt hàm, rồi thả lỏng. Ông ta đột ngột đứng dậy, đi tới một cái kệ đựng rượu thấp và rót cho mình một ly, rồi uống cạn ly chỉ trong một ngụm. “Một nửa số phụ huynh của mấy đứa trẻ ở đây bị mắc kẹt trong Khu Tàn Tích cùng với bà ấy. Các lực lượng dưới trướng của gã Scythe Dragoth Vritra đã không ngừng tấn công các cổng dịch chuyển vào tầng hai suốt nhiều tuần.
“Lão Alaric có cắm vài người vào bọn lính để rỉ tin tình báo cho chúng tôi, mặc dù hầu như chẳng cần thiết phải làm thế. Ngành công nghiệp cung ứng ở tầng một không hề chậm lại, ngay cả khi tình trạng đi vào Khu Tàn Tích về cơ bản đã ngừng hoạt động lại. Tất cả những gì tôi biết là lực lượng tấn công đang ngày càng tự tin hơn rằng chúng sẽ sớm chọc thủng được lối lên tầng hai.”
Caera liếc nhìn tôi, vẻ gấp rút trong lòng cô ấy bộc lộ rõ ràng. “Ta không nên chờ đợi nữa, anh Grey— à nhầm, anh Arthur. Chúng ta cần phải đi ngay lập tức.”
Lông mày của Darrin nhướn lên khi cô ấy gọi tên tôi. “Vậy ra, đó là sự thật. Anh là người lục địa Dicathen, như lời đồn đại sao?”
“Có chuyện gì vậy?” nhỏ Ellie hỏi với vẻ phòng thủ, nắm chặt thanh Silverlight khi nhìn Darrin một cách lo lắng.
Darrin đáp lại vẻ không thoải mái của nhỏ Ellie bằng một nụ cười ấm áp. “Không có gì đâu, thật đấy, tôi chỉ…tôi xin lỗi, Grey—à Arthur—đã không giới thiệu chúng tôi với mọi người. Tôi là Darrin, là một cựu mạo hiểm giả và hiện là người đang chăn dắt cái lũ đứa trẻ bị khủng hoảng kia. Tôi đã giúp cậu ấy thoát khỏi lắm tình huống khó khăn bấp bênh nhiều hơn một lần, và tôi đang hy vọng cậu ta ở đây để trả ơn.”
“Ồ,” nhỏ Ellie nói, ngượng ngùng nhìn xuống đầu gối mình.
Để tiết kiệm giùm cho ông ấy thật nhiều chi tiết dài dòng, tôi nhanh chóng giới thiệu mọi người với ông ấy ngoại trừ Caera, người mà ông ấy đã quen từ trước.
“Nghe có vẻ như ta cần phải rời đi ngay lập tức, nhưng…phần tiếp theo mới có vấn đề với này,” tôi thừa nhận, nẩy thân người đang đứng dựa ra khỏi tường và nhìn vào mắt cô bé kết khế ước với mình.
“Con không thể vào được Khu Tàn Tích,” cô bé nói với một cái nhíu mày.
“Em sẽ ở lại với Sylvie, nếu đó là điều anh muốn,” nhỏ Ellie lên tiếng tình nguyện làm tôi ngạc nhiên.
“Anh không muốn bỏ ai lại phía sau, nhưng ta không có lựa chọn nào khác. Sẽ nhanh nhất nếu anh, Regis và Caera đi một mình.” Tôi hỏi Darrin: “Những người khác có thể ở lại đây không? Sylvie và Chul sẽ giúp ích rất nhiều trong việc làm cho mấy đứa trẻ ông đang bảo trợ phải bận rộn đấy.”
Chul đang đứng ở cửa sổ quay lưng lại, tỏ vẻ bực bội. “Tớ không đổi nơi ẩn náu này để lấy nơi ẩn náu khác đâu.”
Tôi định trả lời thì có điều gì đó thu hút tôi chú ý. Tôi kích hoạt chiêu Realmheart khiến tầm nhìn bao phủ trong một biển màu sắc, giúp tôi thấy được chú phép phong hệ gây méo âm được ếm lên cửa nhằm tránh nghe lén.
Darrin—để ý thấy ánh mắt của tôi—sải bước nhanh về phía cửa và mở tung nó ra. Một đám sinh viên trưởng thành té ụp xuống đất. Đằng sau tụi nó, hai con nhỏ Aphene và Briar ít ra cũng nghiêm chỉnh giả vờ xin lỗi.
“Giờ đến vậy ư,” Darrin lắc đầu quở trách. “Mấy đứa là gì đây, một lũ động vật hoang dã à?”
“Bố mẹ con đang ở trong Khu Tàn Tích,” một thanh niên đang khuỵu gối dưới đất nói. “Con muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”
“Giáo sư Grey sẽ cần giúp đỡ nếu ông ấy định giúp bà Scythe Seris Vritra.” Vẫn can đảm như thường lệ, nhỏ Briar chẳng hề nao núng trước ánh nhìn đồng loạt từ cả nhóm bọn tôi. “Chúng ta có thể chiến đấu—”
“Và đó chính xác là điều khiến con bị gửi đến đây để khỏi phải làm, đúng không?” Darrin nhẹ nhàng nói. Rồi thì tôi thấy ông ấy quan tâm đến mấy đứa trẻ mình bảo trợ nhiều đến thế nào khi lòng tốt của ông ta tăng lên trước gương mặt tỏ vẻ bạo dạn bất tuân lệnh của nhỏ Briar. “Giờ thì đi đi, tất cả mấy nhóc.”
Khi cánh cửa đóng lại và được bảo vệ với chú phép ếm lên lần nữa, cuộc trò chuyện của chúng tôi tiếp tục thêm một lúc. Darrin rất sẵn lòng cho phép các đồng đội tôi ở lại với ông ấy, mặc dù bản thân họ chẳng mấy hào hứng vì bị bỏ lại phía sau, đặc biệt là Chul.
Tuy nhiên, cuối cùng thì chính Khu Tàn Tích đã định tuyến cho chúng tôi phải đi đâu.
Tôi rút cổ vật La Bàn ra, đổi chỗ hai nửa cổ vật và kích hoạt cái nửa đi vào Khu Tàn Tích. Như tôi đã thấy nhiều lần trước, lớp pha lê bên trong nửa cầu này phân tán ra và tạo thành một cánh cổng dịch chuyển trông mờ đục ở phía trên phần cổ vật nửa hình cầu. Tôi biết ngay rằng có gì đó không ổn.
Bản thân cánh cổng dịch chuyển bị bóp méo, ánh sáng tràn ra từ nó bị bẻ cong đi một cách bất thường. Tôi bước nhanh sang một bên để tránh chạm vào những tia sáng đặc quánh có tính chất vồ chụp mọi thứ xung quanh, ngay sau đó tôi mới liếc thấy cô bé kết khế ước của mình.
Bé Sylvie đang nhìn chằm chằm vào cánh cổng dịch chuyển như thể bị xuất thần, và có vẻ như chính cánh cổng đang tiến về phía cô bé.
Tôi hỏi: “Con ổn chứ?” những ngón tay tôi co giật với mong muốn hủy việc khởi tạo cánh cổng.
Bé Sylvie gật đầu, tay từ từ đưa lên, với về phía cái thứ ánh sáng kia vốn cũng đang đồng thời vươn tới cô bé. “Con ổn, chỉ là…có một kiểu cộng hưởng nào đó giữa con với cánh cổng dịch chuyển này…”
Tôi nhận ra rằng những đường vân mờ nhạt đang gợn lên qua aether trong không khí, kết nối Sylvie và cánh cổng dịch chuyển vào Khu Tàn Tích.
“Sylvie,” tôi cảnh báo, một cơn hoảng loạn mơ hồ, quái gở đang thắt chặt lồng ngực tôi.
Cô bé lưỡng lự, nhìn tôi như thể xin phép đi vào. “Con cảm thấy…thoải mái.”
Nắm tay tôi siết chặt ở hai bên hông khi cố kháng cự ý muốn của chính mình nhằm giữ con bé lại. Tôi cố cân nhắc tình huống này bằng lý trí, nhưng tôi không có căn cứ gì để ra quyết định cả. Cánh cổng dịch chuyển chỉ đơn giản là đẩy cô bé ngược trở lại, giống như những gì đã xảy ra với thằng Taci và lão Aldir, nhưng bé Sylvie có thể sẽ khác. Ngoài ra, cổ vật La Bàn có khả năng sẽ hoạt động theo cách khác, nhưng tôi không có cách nào biết được chuyện đó là tốt hay xấu.
Cuối cùng thì tất cả những gì tôi có thể làm là tin tưởng cô bé. Tôi gật đầu. Cô bé lướt các đầu ngón tay qua các cạnh rìa của cổng dịch chuyển mờ đục hình bầu dục, và cô bé bước qua, biến mất vào Khu Tàn Tích.
Regis nghĩ: ‘Chết tiệt,’ nhảy qua cổng theo sau cô bé.
“Đổi kế hoạch,” tôi nói nhanh. “Chul, vào cùng cô bé đi.”
Cậu ta cười toe toét, triệu hồi ra vũ khí của mình và nhảy vào. Caera cắn chặt hàm tỏ vẻ quyết tâm và đi theo.
Nhỏ Ellie đang quan sát tôi cẩn thận, rõ là vẫn không chắc liệu con bé có nên đi cùng hay không. Tôi gật đầu và vẫy con bé đi về phía cổng. Có tiếng póp nhẹ vang lên và nhóc Boo xuất hiện cạnh con bé, thân hình đồ sộ của nhóc ấy làm lật úp một chiếc bàn ở cuối phòng. “Ối, xin lỗi nhé,” nhỏ Ellie nói trước khi sải bước vào cổng, theo sau là Boo.
“Không ai khác được vào cổng sau khi tôi đi qua đấy,” tôi giải thích với Darrin, “nhưng anh cũng đừng để bất kỳ ai chọc ngoáy vào cổ vật kia.”
“Nó sẽ bị khóa lại trong phòng này. Sẽ không ai được phép vào, tôi có thể hứa với cậu điều đó,” Darrin đảm bảo với tôi trong lúc đang dựng lại cái bàn bị lật. “Cậu có biết mình đang dấn thân vào chuyện gì không?”
“Chẳng có gì dễ chịu đâu, tôi chắc luôn đấy.” Không muốn để đồng đội ở trong Khu Tàn Tích lâu hơn nữa mà không có tôi, tôi sải bước qua cổng.
Và bước vào một nơi nào đó… không thể diễn tả được.
Áp lực màu tím dữ dội khóa cứng cơ thể tôi lại tại chỗ. Một cơn bão vô hình nổi lên, và nhịp tim tôi dường như đập rồi lại ngừng, đập nhanh lên rồi lại ngưng không đập nữa. Tôi không thể nhìn, nghe hay suy nghĩ thấu đáo được. Thậm chí tôi còn không chắc mình đã vào Khu Tàn Tích hay chưa nữa.
‘Đó là Sylvie…’ Giọng Regis đến với tôi xuyên qua áp lực đè nén đến từ lượng aether ở đây, tiếng nói trở nên méo mó và bị ngắt quãng.
Đi kèm với giọng cậu ta là một đoạn ký ức lóe lên: Regis, đã xuất hiện ở phía bên kia cánh cổng. Bé Sylvie, cơ thể cứng đờ và ngã xuống như thể bị động kinh. Cậu ta bước được nửa bước về phía cô bé. Sau đó, một vụ nổ aether ép bẹp Regis thành một mẩu còn nhỏ hơn dạng wisp bình thường rồi bị kẹt bên trong một vũng aether nhầy nhụa như hắc ín.
Kích hoạt chiêu Realmheart, tôi mở cảm nhận để tìm những người khác. Họ ở đó, bất động, đông cứng người, nhưng có vẻ như ngoài bị vậy ra thì họ chẳng gặp thương tích gì.
Tôi thu hết sức mạnh vào người, rồi bung sức ra ngoài, cố ép hướng di chuyển của mình vượt qua sự kiềm hãm của lượng aether này trong khi cẩn thận luồn lách qua các đồng đội. Từng chút một, lượng aether đối nghịch ở nơi này dần nhường đường, và tôi có thể nhích về phía trước. Một bước, rồi thêm bước nữa, len sâu hơn vào bãi lầy aether, cho đến khi…
(Người dịch: đoạn này tả trừu tượng gây khó hiểu, bạn cứ tưởng tượng “sức mạnh” hay “lực” được Art dùng ở đây giống King’s Force hay uy áp kiểu intent, pressure cho dễ hình dung)
Chân phải của tôi va trúng nguồn cơn gây nên sự lộn xộn này.
Tôi cúi xuống ôm lấy bé Sylvie. Tôi làm chầm chậm, vì lúc này tôi phải cẩn thận chỉ đẩy một lượng aether vừa đủ ra xung quanh để khỏi bị giữ cứng lại tại chỗ thêm lần nữa.
Không khí giữa hai đứa bọn tôi trở nên quang đãng hơn, làn sương mù màu thạch anh tím bị uy lực bung ra từ người của tôi gạt sang một bên.
Bé Sylvie đang nằm trên mặt đất, mắt mở nhưng tròng mắt lại trợn lên trên đầu lòi cả lòng trắng. Cơ thể cứng đờ và bất động. Nắm lấy vai cô bé, tôi lắc nhẹ. Khi cô bé không trả lời, tôi lắc mạnh hơn.
Cô bé không hề phản ứng.
“Sylvie ơi!”
Sylv, con có nghe ta nói không?
Con bé không trả lời.
Tâm trí tôi bắt đầu nháo nhào. Tôi không dám chắc chắn rằng liệu lượng aether ở đây có đang bị cô bé điều khiển bằng một loại chú phép hay bằng một kiểu phát xạ gì đó từ bản thân ra ngoài hay không, hay liệu hiện tượng này do chính Khu Tàn Tích tạo ra. Cô bé đã bất tỉnh, nhưng tôi cảm thấy lượng aether này cũng giống như cô bé, và cả hai đều khó hiểu. Tôi tự hỏi, đây là một kiểu cơ chế phòng thủ ư, có lẽ thế? Thứ được kích hoạt bởi một số phản ứng nào đó từ Khu Tàn Tích.
Cố xua cơn bão aether này đi là quá nguy hiểm. Tôi có thể xé Caera hoặc con em Ellie thành từng mảnh trong khi bung lực ra đối địch với lực cơn bão này. Tôi có thể gắng xua tan đi cơn bão này, nhưng với việc không hiểu chuyện gì đang xảy ra hay tại sao lại thế, tôi e rằng sẽ làm gì đó gây ức chế cho bé Sylvie.
Tuy nhiên, tôi biết rằng mình vẫn phải làm gì đó.
Mở rộng các giác quan của mình ra, một việc vốn đòi hỏi bản thân tôi phải nỗ lực thật mạnh mẽ khi đẩy lượng aether trong người mình tỏa ra ngoài qua hiệu ứng của chú phép giống như giun đào hang lan đất ra xung quanh, tôi gắng tìm cho được phần rìa bao bên ngoài của đám mây aether xung quanh đây.
Nhịp tim tôi đập nhanh hơn với những gì khám phá ra.
Cơn bão aether này đang lan rộng ra ngoài, tự hình thành nên một vùng không khí aether ở khu vực này. Sylvie không có lõi aether vì vậy không có lượng aether được tinh luyện của riêng mình để dùng. Giống như mọi con rồng, cô bé chỉ có thể ảnh hưởng đến lượng aether xung quanh người. Nếu tôi có thể ép lượng aether kia thu nén gọn vào trong, tìm cách nào đó dùng lượng aether mình bung ra để bao trùm lượng aether này lại, thì tôi có thể ngăn chú phép của cô bé ảnh hưởng đến những người còn lại mà không ngắt đứt liên hệ của cô bé với chú phép ấy.
Chỉ là, gần như tức thì, tôi thấy ra khó khăn với cách làm này.
Nếu tôi dành toàn bộ năng lượng mình có để bọc lấy cái chú phép này vốn được tạo ra từ trong vô thức của Sylvie, tôi sẽ không giúp nổi mọi người dọn sạch khu vực này nếu có nguy hiểm. Và cả Sylvie cũng không có biện pháp tự nhiên nào để đựng vào người được nhiều aether như vậy, cô bé không có khả năng hút và lưu trữ aether như tôi.
Không kể đến việc tôi đã có một cách để điều khiển lượng aether của mình nằm ngoài cơ thể mà không cần phải dồn ý thức để duy trì kiểm soát liên tục.
Vươn tới sợi aether kết nối với việc kích hoạt bộ giáp cổ vật, tôi cố ép nó hiện hình ra mà không triệu hồi nó dính lên cơ thể mình. Những mẩu vảy đen xuất hiện trên da tôi. Tôi nghiến răng và cố cậy nó ra bằng tay, nhưng nó không giống như áo giáp thông thường, chẳng có cách nào làm vậy cả.
Regis nghĩ: ‘Có lẽ tôi sẽ giúp được, nếu tôi có thể di chuyển.’
Nếu chúng ta có thể…ừa, cách đó có thể hiệu quả. Hãy để tôi xem mình làm được gì nào.
Quỳ xuống cạnh bé Sylvie, tôi bung van xả aether trong lõi ra. Tôi không cố kiểm soát lượng aether bắt đầu tuôn ra từ người, chỉ đơn giản là để nó lan rộng ra không khí. Nó lan vượt qua đám mây bụi aether này, chẳng làm gì gây gián đoạn chú phép của Sylvie cả mà hòa trộn với vùng không khí aether, thứ đang phát tán ra xung quanh.
Tôi có thể cảm nhận được phần rìa bao bên ngoài của đám mây aether này vốn đang mở rộng ra và mật độ đậm đặc của lượng aether này trong không khí, và tôi cố làm lượng aether bản thân đã tỏa ra khớp với lượng aether mà chú phép kia đang ảnh hưởng lên. Phải mất cỡ một phút. Khi tôi nghĩ rằng hai lực gồm aether của mình và aether bị ảnh hưởng bởi chú phép kia gần cân bằng nhau, tôi mới bắt đầu điều khiển chúng.
Mỗi vi hạt aether màu tím đã được tinh luyện của tôi bám vào một vi hạt aether được tạo nên từ chú phép của bé Sylvie. Tôi không hề hy vọng có thể điều khiển riêng lẻ được từng bụi hạt một, nhưng lượng aether do tôi tỏa ra đã đáp lại ý định của tôi và phản ứng một cách thích hợp.
Tìm thấy được Regis trong cơn bão aether này, tôi làm dịu lượng aether đang gây khóa cứng người cậu ấy, sau đó mở ra một lối đi từ chỗ cậu ta đến nơi tôi đứng dưới hình dạng một đường hầm. Cậu ấy đến bên tôi ngay lập tức, bay ra khỏi đám mây và chui vào lõi tôi.
Cậu ta càu nhàu: ‘Chị ta đang làm trò gì vậy chứ?’ trong tâm trí tôi thì làm hành động rung người rũ bỏ những ảnh hưởng từ chú phép kia.
Không có thời gian đâu. Để sau hẵng nói.
Nền tảng cho ý tưởng của bọn tôi thì cùng một khái niệm mà tôi với Regis từng dùng khi phủ chiêu Destruction vào thanh kiếm aether được tạo ra bằng cách truyền dẫn sức mạnh tổng hợp của cả hai vào lượng aether của tôi. Đầu tiên, Regis lỏng người ra len vào bộ giáp trong khi duy trì ở trạng thái vô thể. Sau đó, tôi hủy gọi bộ giáp ra. Regis ở lại cùng với bộ giáp, khiến cho bản thân cậu ta bị kéo vào giữa các trạng thái aether.
Bộ giáp mờ dần đi, cũng hóa thành dạng vô thể luôn, nhưng không hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên, khi người djinn đã tạo ra bộ giáp cổ vật này, họ chưa bao giờ tính đến việc nó bị đeo bám theo bởi một dạng aether khác, bởi vậy nên giờ nó đã bị đông cứng giữa hai trạng thái hiện hình và bị hủy bỏ.
Khi Regis bay về phía bé Syvlie, bộ giáp đen bóng kia bị lôi theo cậu ấy. Cậu ta biến mất vào người Sylvie, và tôi giật mạnh sợi chỉ liên kết giữa tôi và bộ giáp, làm cho nó hóa lại thành dạng vật chất hiện hữu. Hay phải nói, đúng hơn là, nó cố hóa thành lại dạng vật chất hiện hữu.
Thay vào đó, bản thể bộ giáp đen bóng bị triệu hồi ra nửa vời này giờ nát bươm như áo lụa mỏng vậy. Chửi thề một tiếng, tôi vươn đến lượng aether của mình và cố chộp lấy bộ giáp, tương tự như cách tôi dùng aether để điều khiển mana. Regis kéo bộ giáp, cố rút nó bao xung quanh người Sylvie trong khi tôi giữ các mảnh giáp gom lại với nhau thành khối hoàn chỉnh.
Nhắm mắt lại, tôi suy nghĩ gọn gàng một chuyện trong đầu thôi: Bảo vệ cô bé.
Tôi để mọi suy nghĩ khác trôi đi, tập trung hoàn toàn vào bộ giáp và ý tưởng đơn giản đó.
Thời gian dường như đông cứng lại.
Trong khi đang cảm thấy bồn chồn và khẩn trương, thì bộ giáp bắt đầu hợp nhất, co lại để vừa với cơ thể Sylvie đồng thời hóa cứng thành dạng hữu thể quanh người cô bé. Tôi thở phào ra một hơi mà không biết từ nãy giờ mình nín thở.
Tâm trí tôi quay trở lại với mớ aether bao quanh mà tôi đã tung ra không khí, mỗi vi hạt đã bó chặt với một vi hạt từ chú phép của Sylvie.
Lượng aether trong không khí đến từ chú phép của Sylvie đang đấu tranh với tôi, gắng duy trì cái hình dạng mà ý chí của Sylvie gây ảnh hưởng lên cho nó. Nhưng như di ảnh người djinn đã giải thích, lõi tôi mang lại cho tôi lợi thế là kiểm soát chặt chẽ hơn nhiều và liên kết mạnh mẽ hơn nhiều với lượng aether được tôi tinh luyện. Tôi đã chế ngự được ảnh hưởng của Sylvie lên lượng aether kia.
Vùng ảnh hưởng của chú phép bị ép dồn vào bên trong và hướng về phía bé Sylvie. Tôi có thể cảm thấy vùng rìa cơn bão đang co lại khi màn sương màu tím gây che mờ đang phai nhạt dần trong không khí quanh đây. Từng chút một, lượng aether này được chứa hết vào người bé Sylvie bằng cách dùng bộ giáp cổ vật làm lớp vỏ.
Một tiếng hét xung trận làm sợ đến đông cả máu bùng lên ngay cạnh tôi khi Chul lùi lại, vũ khí của cậu ta được giơ lên sẵn sàng trong khi đầu cậu ấy quay giật hết qua hướng này lại tới hướng kia để tìm kiếm kẻ thù.
Ai khác cũng mới ực lên một tiếng như sắp nôn mửa, và tôi quay lại vừa đúng lúc thấy con em mình đang ọe xuống đất cách chỗ Sylvie nằm không xa. Caera vòng tay qua người Ellie và vén tóc con bé ra khỏi mặt, nói thì thầm gì đó nhẹ nhàng và an ủi.
‘Há, nó hiệu quả kìa. Tôi không ngờ đấy,’ Regis nghĩ khi trôi dạt thoải mái ra khỏi cơ thể Sylvie. Cậu ta hóa cơ thể lại vật chất hữu hình và lắc lắc chiếc bờm lửa quanh cổ đang cháy.
Tôi dùng một tay đỡ mặt bé Sylvie và dùng chiêu Realmheart để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của chấn thương, sốc phản vệ, hay thương tích gây ra phép thuật, nhưng dường như bề ngoài cô bé chẳng hề hấn gì. Giờ chú phép đã bị đựng vào một chỗ, thế là đã rõ rằng hiệu ứng kia được tạo bởi chính Sylvie và không phải là cuộc tấn công của Khu Tàn Tích.
“Bộ giáp đang làm hầu hết phần việc cần thiết, nhưng tôi sẽ phải chú tâm vào nó để giữ cho chú phép của bé ấy không bị phát tán ra ngoài thêm lần nữa,” tôi giải thích với mọi người.
Chul hỏi: “Phà, điều gì ở đây có thể đe dọa tôi cơ chứ?” liếc quanh đầy vẻ tự tin.
Ánh mắt của tôi dõi theo ánh nhìn của cậu ta, lần đầu quan sát toàn diện xung quanh cả bọn.
Chúng tôi đã bị gửi đến một mảnh đất hẹp bằng phẳng, cằn cỗi ở giữa một khu rừng. Ngoại trừ nơi đang đứng, cây cối mọc lên từ mặt nước phẳng lặng trong vắt. Những chiếc rễ khổng lồ thi thoảng nhô lên khỏi mặt nước như những con đường xa lộ uốn lượn, phản chiếu những nhánh cành chính của cây cối bên trên.
Không có bầu trời, chỉ có hệ thực vật không ngừng vươn lên cao, những nhánh cây rộng như đường xa lộ đan xen vào nhau để tạo ấn tượng rằng không có điểm đầu và điểm cuối cho tán rừng che phủ này. Dù không có mặt trời hay bầu trời, khu rừng vẫn được thắp sáng bằng thứ ánh sáng dịu mát không rõ nguồn phát.
“Liệu-liệu Sylvie có ổn không,” nhóc Ellie hỏi một cách yếu ớt, gắng đứng thẳng lên trong khi lau sạch miệng. Nhóc Boo rên rỉ và huých con bé bằng cái trán rộng của nó. “Tại sao cậu ấy trông như vậy?”
Bé Sylvie vẫn cứng đơ, mắt trợn ngược lên đầu. Tôi cố lắc cô bé lần nữa, rồi nâng cô bé lên thành tư thế ngồi. Cơ bắp cô bé căng đến mức rất khó để di chuyển người cô bé. “Này, Sylv…Sylvie ơi?”
Khi không có phản hồi, tôi nhắm mắt lại và chuyển thẳng giọng nói mình vào tâm trí cô bé. Sylvie, con có nghe ta gọi không?
Khả năng liên hệ tức thì của tôi vào tâm trí cô bé không còn nữa. Suy nghĩ của tôi chẳng chuyển tới đâu cả.
Những người khác không im lặng chờ tôi ra lệnh. Caera đã kích hoạt vòng đeo tay cổ vật mà cô ấy lấy được từ kho báu của bộ tộc Spear Beaks. Nhiều chiếc gai bạc bay ra ngoài, một số bay lên các nhánh cây bên trên, một số khác lướt sát mặt nước.
Chul nhảy từ mảng đất này lên một cái rễ gần đó nhô cao mười lăm feet so với mặt nước. Với một tay bám trên cái cây có kích thước bằng một tòa nhà chọc trời ở Trái đất ngày xưa, cậu ấy ngó nghiêng quan sát xung quanh chỗ chúng tôi.
Tôi nói: “Chúng ta cần di chuyển để tiến đến cổng dịch chuyển thoát vùng,” nâng Sylvie lên và cẩn thận đặt cô bé lên tấm lưng rộng của nhóc Boo. “Có lẽ trạng thái này chỉ là tạm thời, hoặc có lẽ chúng ta cần đưa con bé ra khỏi Khu Tàn Tích, tôi chẳng biết nữa. Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn nấn ná ở đây lâu hơn cần thiết đâu.”
Nhỏ Ellie nhảy lên đằng sau Sylvie ngồi để giữ vững người cô bé trên lưng nhóc Boo. Con bé ném cho tôi một ánh nhìn mạnh mẽ. “Anh Arthur, chúng ta sẽ giúp cậu ấy.”
“Anh Grey ơi,” Caera nhẹ nhàng nói, mắt chớp chớp nhắm mở nhanh chóng khi cô ấy tập trung vào bất kỳ thông tin nào gửi lại từ mấy mảnh bạc vệ tinh (drones) của mình. “Chúng ta không ở đây một mình đâu.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Nhóm Arthur quay về lục địa Alacrya và Sylvie lên cơn xuất thần.
- 2. Ver.1: July-13rd-2023; July-27th;