Chương 435

Đội theo cùng

Tên gốc: "Chapter 433: Entourage"


  • “Tất cả những gì tôi có thể chắc chắn là vùng Sehz-Clar đã thất trận, nhưng cô Seris đã trốn thoát,” Caera nói. “Tin này được ả Lyra của nhà Thượng huyết tộc Dreide cung cấp trước khi lũ rồng đến, và có thể đã lỗi thời hàng tuần rồi.”

    Nhóc Ellie hỏi: “Nhưng ta có thể sử dụng thứ này để đi đến bất cứ đâu, phải không?” chỉ vào khối kim loại nặng trông hơi giống với cái đe của thợ rèn với bề ngoài có họa tiết lõm dạng gõ búa1 .

    (Người dịch: bề mặt họa tiết dạng “hammered metal” sẽ được mình để ở hình cuối chương)

    Caera xác nhận: “Phải, gần như là đến mọi nơi,” Tay gõ gõ ngón trỏ lên môi khi cô ấy xem xét cái thiết bị tạo cổng dịch chuyển di động (tempus warp) mà tôi đã thu được từ tụi Wraith. “Nhưng nó chỉ có tác dụng nếu chúng ta biết mình sắp đi đâu.”

    “Vậy sao không đâm thẳng vào yết hầu luôn đi?” Chul chống cùi chỏ rướn người về trước, bên trong con mắt màu cam lấp lánh ngọn lửa. “Cô nói ta có thể sử dụng thứ này để đi bất cứ đâu phải không? Vậy thì chúng ta có thể tấn công trực tiếp tên Agrona.”

    “Gần như là đến mọi nơi,” Caera nhắc lại. “Taegrin Caelum là một pháo đài bất khả xâm phạm được bảo vệ bởi phép thuật và công nghệ của bọn Vritra.”

    Bé Sylvie nói thêm: “Ông tôi đã gửi cả một lực lượng asura đi ám sát Agrona, và họ đã thất bại. “Chúng ta không biết làm thế nào hay tại sao lại vậy cả. Cho đến khi ta biết được nguyên do, đối mặt trực tiếp với Agrona là quá mạo hiểm, đặc biệt là ở ngay căn cứ cai trị đầy quyền lực của ông ta.”

    Sự im lặng bao trùm khắp bàn, âm thanh duy nhất là từ nhóc Boo, vốn đang ngồi trong góc phòng chải chuốt cho bản thân gây ồn ào. Đã một ngày trôi qua kể từ khi chúng tôi đến thành phố Vildorial. Tôi và Caera, Chul, Ellie, Sylvie, Regis ngồi quanh một chiếc bàn lớn với thiết bị tạo cổng di động đặt chính giữa bọn tôi. Chúng tôi ở sâu bên dưới Học viện Earthborn trong một căn buồng phòng được che chắn khỏi cả âm thanh lẫn mana, thế nên ngay cả thằng Vajrakor cũng sẽ gặp khó khăn trong việc do thám bọn tôi nếu hắn có chủ ý làm vậy.

    Tôi nhìn Caera chăm chú, suy nghĩ kĩ về những gì cô ấy đã nói. “Nhưng ả Lyra Dreide có thể biết nhiều hơn thế. Tôi không đủ tin tưởng thằng Vajrakor để tìm đến hắn lấy thông tin, nhưng cũng hợp lý khi ả Lyra vốn luôn để mắt đến lục địa Alacrya. Nếu các nỗ lực của Seris bị lộ ra với dư luận bằng bất kỳ cách nào, thì chúng ta có thể tìm ra điểm xuất phát rồi.”

    Caera nói: “Thằng Vajrakor cũng đã cân nhắc việc nhốt cô ta lại,” một chút cay đắng len lỏi trong giọng điệu của cô ấy. “Một ngày nọ, hắn đã ngẫm nghĩ về điều đó trong lúc đang ép cung tôi để moi tin, hắn cố dùng sự tự do liên tục của cô ả ấy để gây áp lực cho tôi. Rõ ràng là hắn đã cấm cô ta đi lại và đe dọa sẽ thiêu rụi các khu trại của người Alacrya—và cả những người Alacrya ở trong đó—nếu cô ả không tuân lệnh. Tôi biết cô ta đã cung cấp cho hắn một số thông tin vì sau đó hắn dùng tôi để xác minh các thông tin đó, nhưng tôi chắc chắn rằng hắn cố gắng thao túng tôi nhiều hơn nữa.”

    “Còn thêm nhiều người Alacrya nữa à?” Chul đứng dậy khỏi bàn và quay lưng lại với chúng tôi. “Chúng ta đã bẻ cong lằn ranh giữa đồng minh và kẻ thù quá nhiều rồi.”

    “Cẩn thận nhé, nhà thông thái à, giọng cậu giống thằng Vajrakor nhiều đến đáng sợ đấy,” Regis giễu cợt.

    Chul nhìn chằm chằm vào Regis một hồi lâu, dường như đang suy nghĩ lại về chuyện này, rồi cậu ta quay lại chỗ ngồi của mình. “Đúng vậy thật.”

    Có tiếng gõ lên cánh cửa đôi bằng đá dẫn vào phòng, khiến nhóc Boo khẽ gầm gừ.

    Kích hoạt chiêu Realmheart, tôi xác minh dấu hiệu mana của những người đằng sau cửa, sau đó mở cửa ra để hai lão Gideon và Wren Kain vào. Chị Mica đang tiến đến đây ngay phía sau họ, và tôi cũng giữ cửa mở cho chị ấy đi qua. Lão Wren ngay lập tức ngồi phịch xuống chiếc ghế đang mọc lên từ mặt đất dành cho ổng, trong khi lão Gideon tìm một chỗ ở bàn để ngồi.

    Chị Mica đứng dựa vào bức tường phía sau với một cái cau mày khắc lên gương mặt. Chị ấy đã bỏ bộ đồng phục của Lance để mặc bộ giáp đơn giản của người lùn và một chiếc áo choàng dày bằng lông làm tăng thêm vẻ đồ sộ cơ thể, ngụy trang cho thân hình trẻ con của mình. Có một viên ngọc đen tỏa sáng trong hốc mắt bên trái của chị ta.

    Tôi bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa sau lưng lại để đảm bảo dấu phép niêm phong vẫn còn nguyên vẹn, và đợi những người còn lại tham gia cùng chúng tôi.

    Chị Varay là người tiếp theo đến. Chúng tôi trao đổi qua lại vài lời lịch sự, và tôi để chị ấy đi vào phòng họp.

    Mẹ tôi trông cực kỳ căng thẳng khi quẹo vào góc hành lang, nhưng lại thoải mái khi nhìn thấy tôi. Bà ấy kéo tôi vào ôm một cái, hôn lên má tôi rồi nhìn vào mắt tôi dò xét. “Arthur, rốt cuộc chuyện này là sao? Mẹ không sinh ra để chuyên làm trò lén lút này.”

    Tôi không thể không cười toe toét. “Mẹ đã sống sót khi trở thành một nhà thám hiểm, một lính cứu thương ở tuyến đầu trong chiến tranh và trở thành mẹ của con.”

    Bà ấy đảo mắt và đánh tôi với vẻ đùa giỡn. Bà nói: “Mẹ cho là đúng thật. Quả là ngạc nhiên khi tóc mẹ không bị bạc và rụng đi,” nhổ một cọng tóc bạc xen giữa các lọn tóc màu nâu đỏ của mình.

    “Trước khi mẹ vào thì…” Tôi rút ra một thứ từ ấn không gian đa chiều của mình và đưa cho bà ấy. “Con đã nghĩ rất nhiều về chuyện này, và con muốn mẹ nhận cái này.”

    Bà ấy cẩn thận lôi viên đá màu trắng sữa ra khỏi lòng bàn tay tôi, lật qua lật lại nó ra để xem xét nhiều góc cạnh. “Nó là gì vậy?”

    “Mẹ còn nhớ chiếc nhẫn mà chú Vincent Helsea đã tặng mẹ khi con bắt đầu đi phiêu lưu không?” tôi hỏi. “Nó cũng đại loại như vậy, ngoại trừ…à, nếu mẹ dùng được nó, thì mẹ sẽ kiểm tra được con hay bé Ellie và xem chính xác những gì tụi con đang làm. Con nghĩ… con không muốn mẹ phải lo lắng. Tất nhiên là trừ khi mẹ mở nó lên và thấy con đang bị mấy con quái aether hung dữ xé xác,” tôi nói thêm.

    Má mẹ tái nhợt trước câu nói đùa của tôi, và bà ấy ấn lại viên đá vào người tôi. “Có lẽ tốt nhất là—”

    Tôi nói: “Con xin lỗi,” gãi gãi sau gáy. “Thành thật mà nói, nó sẽ làm con cảm thấy ổn rất nhiều nếu mẹ giữ nó. Dẫu sao thì con cũng chỉ dùng nó để nhìn thấy mẹ và Ellie thôi, và nếu Ellie đi với con thì…”

    Bà ấy thở dài và nắm lấy nó bằng cả hai tay. “Được rồi, thế mẹ phải làm gì đây?”

    Tôi đã nghĩ ngợi đôi chút về điều này bởi vì tôi dùng aether để kích hoạt nó. Mặc dù phải mất thời gian để nó sạc lại sau mỗi lần sử dụng, nhưng nó tự hút aether riêng cho mình, vậy nên chỉ còn mỗi một vấn đề là việc kích hoạt nó. “Cứ truyền vào nó một luồng phép thuật chữa thương. Khi nó chạm đến tâm trí mẹ, hãy nghĩ về bé Ellie.”

    “Mẹ có nên…?”

    Tôi gật đầu, và mẹ nhắm mắt lại và truyền phép thuật vào món cổ vật. Tôi quan sát trong khi phép thuật chữa thương của bà ấy tương tác với loại aether vivum trong bầu khí quyển, rút nó vào cổ vật, sau đó các tia tua rua của aether vươn tới bà ấy để đáp lại.

    “Ồ,” mẹ nhẹ nhàng nói. Kết nối bị ngắt và mắt bà ấy chớp mở. “Mẹ có thể thấy con bé đang nói chuyện với Chul.” Đôi mắt liếc vội đến chỗ hai cánh cửa đang đóng kín. “Bên trong căn phòng đó. Ôi, cảm ơn con.” Bà ấy kéo tôi ôm thêm một cú nữa.

    “Phải mất vài ngày mới có thể dùng lại lần nữa, vì vậy mẹ sẽ không thể dõi theo từng bước của tụi tôi,” tôi giải thích.

    “Đó có lẽ là một điều tốt,” bà ấy trả lời, nhìn xuống viên đá và lật đi lật lại nó trong tay. Một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt bà. “Mẹ không chắc mình có đủ mạnh mẽ để chống lại sự thôi thúc phải kiểm tra thử sau mỗi năm giây để chắc rằng con vẫn ổn, và mẹ còn quá nhiều việc phải làm đến nỗi không thể quên mình chìm vào cái cổ vật này được.”

    Đằng sau bà ấy, những vị khách cuối cùng đang bước tới đoạn hành lang này. Bà ấy vẫy tay chào ông Virion và anh Bairon, rồi tôi để bà ấy vào phòng họp.

    Ông Virion đặt tay lên vai tôi và nhìn tôi từ trên xuống dưới. Ông elf già này không thay đổi về thể chất bề ngoài, nhưng rõ ràng là những sự kiện trong vài năm qua đã rút cạn sự sôi nổi và sinh lực dồi dào mà ông ấy từng có. “Thật kì lạ. Đôi lúc, khi đã lâu rồi ta không gặp nhóc, ta gần như mong đợi sẽ nhìn thấy cậu bé mười sáu tuổi ngày đó đang đứng chờ ta.” Nụ cười trên mặt ông ấy run run, và ông ấy vỗ nhẹ vào má tôi. “Rồi ta nhìn thấy mái tóc này, đôi mắt này, khuôn mặt này và ta tự hỏi liệu đây có thực sự là nhóc không.”

    “Đừng đa cảm ủy mị với con như thế, Ngoại à,” tôi trêu chọc, mặc dù trong lòng tôi không hề nghĩ vậy. “Có…rất nhiều thứ để ngoại phải cập nhật đấy.”

    “Đồ ranh con,” ông lầm bầm, và chúng tôi cùng nhau bước vào phòng. Cách mà cánh cửa nặng nề kia đóng lại huỵch một tiếng tạo nên cảm giác về cái kết không thể đảo ngược đầy lo ngại.

    Ánh mắt tôi dõi theo nhìn từng người ở đây, tất cả những người tôi tin tưởng nhất, ngay cả khi đang chống lại cả sức mạnh và uy quyền đầy chất thao túng của thằng Kezess Indrath. “Mọi người, cảm ơn vì đã đến. Chuyện này sẽ không lâu đâu.” Tôi dành một chút thời gian để giới thiệu mọi người nhằm giúp những người chưa biết lẫn nhau.

    “Tôi có một tin, và tôi có một yêu cầu,” tôi nói khi việc giới thiệu nhau kết thúc. Chẳng có ý định tổ chức nghi thức gì nhiều cho chuyện này cả, tôi rút ra thanh Silverlight, cây kiếm của Aldir, từ ấn không gian đa chiều của mình và giơ nó lên. “Vũ khí này thuộc về một asura chủng chiến thần, tên là Aldir.”

    Phản ứng đến ngay lập tức. Hai chị Varay và Mica nhìn lẫn nhau thận trọng, trong khi ông Virion cứng người, quai hàm nghiến chặt.

    “Aldir là asura chịu trách nhiệm cho sự hủy diệt của vùng Elenoir. Tội ác đó nay đã bị trừng phạt. Aldir sẽ không bao giờ làm hại tộc người, tộc elf hay tộc lùn nào khác, và tôi mang theo vũ khí của ông ấy để làm bằng chứng.”

    Khóa mắt vào ông Virion, tôi đi vòng quanh bàn cho đến khi đứng ngay trước mặt ông ấy. Tôi cẩn thận giơ thanh kiếm lá lúa bằng bạc ra bằng cả hai tay. Những ngón tay ông ấy run rẩy, với lấy nó.

    Da tay ông ấy xuyên qua lớp kim loại cứng của thanh kiếm như thể nó chỉ là hình ảnh phản chiếu trên mặt nước. Những gợn sóng nổi lên lan tỏa ra khắp lớp bạc, và với mỗi gợn sóng nhấp nhô lên xuống, thanh kiếm lá lúa này tan rã ra cho đến khi không còn gì ngoài ánh sáng. Trước khi tôi kịp phản ứng, ánh sáng ngưng tụ vào thành một điểm duy nhất, giống như một ngôi sao bạc, rồi nhấp nháy sang băng ngang qua căn phòng.

    Nó xẹt qua mặt lão Wren rồi lao về phía chị Varay, rẽ sang một bên ngay trước khi đâm vào ngực chị. Anh Bairon giật mình khi nó lướt qua đỉnh đầu anh ta, rồi nó bay bắn về phía chị Mica.

    Cuối cùng, quá nhanh đến nỗi thậm chí tôi không kịp can thiệp, nó đâm thẳng vào xương ức nhỏ Ellie. Con em tôi bị lảo đảo về phía sau, thân nó va mạnh vào người nhóc Boo—chú gấu này đã lao đến cạnh con bé ngay từ khi ngôi sao bắt đầu di chuyển xung quanh—và cơ thể to lớn của nó đã làm đệm cho con bé.

    Mẹ thốt ra một tiếng thở hổn hển nghẹn ngào, và các Lance đã chuẩn bị sẵn vũ khí và chú phép, anh Bairon chĩa ngọn giáo đỏ của thằng Taci về phía em tôi như thể sợ con bé có thể tấn công.

    Nhỏ Ellie đang dùng một tay xoa xoa vào xương ức mình, trông có vẻ kinh ngạc hơn là đau đớn. Ở tay còn lại, ánh sáng bạc tỏa ra thành hình một cây trượng dài uốn cong.

    Mẹ hỏi: “Ellie, con không sao chứ?” đã niệm chú sẵn một phép chữa thương rồi.

    Con bé nói: “V-vâng, chỉ… giật mình thôi,” vẫn kiểm tra lại bản thân để chắc rằng lời nói của mình là đúng.

    “Ôi, dẹp nó đi,” lão Wren mắng anh Bairon, người quay lại nhìn gã khổng thần này một cách ngờ vực. “Trừ phi ngươi định đấu một trận với con nhóc nhà Leywin và vũ khí mới của nó.”

    Tôi tập trung nhìn lão Wren, kẻ đang có biểu cảm thích thú nhưng vẫn giữ vẻ cáu kỉnh. “Cái gì?”

    “Silverlight đã chọn bé gái này vì lý do gì đó. Vũ khí của một asura được liên kết chặt chẽ với họ. Đôi khi nó không nhận chủ nhân nào khác, có khi khác, một asura đang hấp hối có thể thả nó đi để tìm một bàn tay mới sẽ cầm nó. Một mối liên kết yếu ớt có thể bị vượt qua bằng một tinh thần đủ mạnh mẽ.” Khi nói điều này, lão chỉ vào ngọn giáo đỏ vẫn đang được nắm chặt trong tay anh Bairon.

    Ánh nhìn chị Mica tập trung đeo bám vào cây trượng cong cong kia. “Vậy, sao đây, giờ ta cứ giao vũ khí của asura cho trẻ con thôi sao?”

    Mẹ quắc mắt nhìn chị Mica nhưng không nói gì.

    “Tôi thấy nó không giống vũ khí lắm,” Chul nói xen vào, cúi xuống gần hơn để kiểm tra cây trượng.

    “Nó là một cây cung,” nhỏ Ellie trả lời.

    Nhóc Boo ngửi ngửi nó, và tôi nhận ra Ellie nói đúng. Thứ khiến tôi nhầm với một cây trượng cong là phần thân của cây cung không có dây cung.

    “Trong trường hợp này, Silverlight về bản chất luôn dễ uốn nắn. Nó đã chọn bé Eleanor trẻ tuổi để sử dụng nó, và khi làm vậy, nó sẽ chuyển thành hình dạng hữu ích nhất. Nhóc nên tự hào vì đã được xem là xứng đáng với một vũ khí như vậy,” Lão Wren kết luận, ánh mắt lão nhìn xuống em gái tôi một cách nặng nề.

    Đôi mắt Ellie mở to như trăng tròn và gần như đồng màu với vật tạo tác asura kia khi ánh sáng bạc của nó phản chiếu vào đôi mắt đấy. Đây không chính xác là điều tôi đã dự tính, nhưng tôi không thể giả vờ rằng mình không hài lòng khi con bé sẽ có một vũ khí mạnh mẽ như vậy. “Nhưng chẳng có sợi cung nào cả.”

    “Ta đã nói Silverlight công nhận ngươi xứng đáng. Còn về việc sẵn sàng thì…” Lão Wren nhún vai với vẻ hững hờ.

    Nhóc Boo rên ư ử như thể không đồng ý với quyết định của Silverlight trước khi quay trở lại góc đang ngồi của mình. Bé Sylvie vỗ nhẹ vào chỗ mông gần đuôi của nhóc này để an ủi khi nó đi ngang qua.

    Tôi lại chú ý vào ông Virion, vì tôi vẫn chưa nói hết tin tức mình có. Ánh mắt ông ấy nhìn xa xăm, hướng về phía chiếc cung sáng lung linh nhưng không tập trung nhìn nó.

    “Ông có ổn không?”

    “Con đã thực thi công lý, Arthur, và ta cảm ơn con vì điều đó.” Ông bật ra một tràng cười sảng khoái, nhưng lại gần giống với tiếng nức nở hơn. Tuy nhiên, ta cảm thấy chuyện này thật nông cạn.”

    Lông mày tôi nhíu lại bối rối. “Con xin lỗi, con không hiểu.”

    “Ta biết rằng, để người dân Dicathen đoàn kết lại, chuyện này cần phải làm,” ông nhẹ nhàng trả lời, “nhưng có lẽ ta không thực sự mong Aldir, người mà ta đã từng kính trọng vô cùng, bị giết. Liệu một cái chết có bao giờ thực sự bù đắp được cho hàng triệu người không?”

    Lúc này tôi ước rằng mình có thể nói cho ông biết sự thật về những gì đã xảy ra, nhưng tôi biết điều đó sẽ chỉ làm giảm bớt đi bất cứ điều gì sắp đạt được nhờ vào sự hy sinh của Aldir. “Có thể đúng là công lý không bao giờ đạt được bằng cái chết, hoặc thay vào đó công lý hóa thành sự báo thù. Trong trường hợp đó, có lẽ cái chết này là công lý thực sự mà người dân của ông— à người dân của chúng ta đang cần.”

    Tôi nuốt khan đầy nặng nhọc, gật đầu và rút ra một vật khác. Đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn, tôi đẩy nó về phía ông Virion. Ông rón rén cầm lấy nó, mở nắp lên nhẹ nhàng như thể sợ nó sẽ vỡ tan ra. Đôi lông mày nặng trĩu nhíu lại, các đường nét thô ráp trên mặt đến từ những cảm xúc nặng nề như vậy biến thành sự tò mò đơn thuần.

    “Đất này lấy từ Núi Geolus ở lục địa Epheotus,” tôi giải thích. “Con nghe nói rằng nó có khả năng trồng lên cây cối ở bất cứ đâu—thậm chí cả ở những nơi đã bị phá hủy bởi kỹ thuật World Eater.”

    Bằng một ngón tay run rẩy, ông Virion với đến chỗ bụi đất, nhưng ông không chạm vào nó. Khi ánh mắt ông chạm mắt tôi một lần nữa, có một khao khát dữ dội và rõ ràng được viết trong mắt. “Thật ư?

    Bé Sylvie cựa mình ở chỗ đang ngồi. “Thật khó để mô tả cho những ai chưa từng thấy lục địa Epheotus, nhưng theo lịch sử của người Asura, đất của Núi Geolus đã lan truyền sự sống đến toàn bộ vùng lục địa đấy.”

    Mặt ông Virion quay về phía bàn, và một giọt nước mắt từ mũi ông ấy rơi xuống nền sàn bằng đá. Anh Bairon đặt tay lên lưng ông Virion, bất lực nhìn xuống.

    Cuối cùng khi ông Virion nhìn lên, đôi mắt ông đỏ hoe nhưng không còn nước mắt nữa. Ông phải hắng giọng trước khi nói. “Chính điều này, sự sống chứ không phải cái chết, mới có thể mang lại hy vọng cho chủng loài elf, cũng như nó đã mang lại hy vọng—một thứ suốt bấy lâu nay là xa vời và không thể chạm tới được—vào lòng ta. Cảm ơn các con.”

    “Tốt. Chà, vậy thì.” Tôi dừng lại, nghĩ xem tôi đang cố nói cái gì.

    Lão Wren đã đi vòng qua bàn và thì thầm vào tai nhỏ Ellie. Em tôi đang rất tập trung vào cây trượng trong tay, nhưng nó không có vẻ gì là phản ứng lại cả. Con bé thở dài một tiếng rồi vội đưa tay lên che miệng vì xấu hổ.

    “Có một lý do khác khiến tôi yêu cầu tất cả mọi người có mặt ở đây,” tôi tiếp tục. “Như một phần trong thỏa thuận của tôi với tên Kezess, hắn đã gửi đám rồng đến Dicathen để bảo vệ người dân khỏi tên Agrona. Tuy nhiên, mọi chuyện không bao giờ đơn giản như vậy khi đối phó với tụi asura.”

    Chị Varay là người đầu tiên trả lời. “Cậu đang lo lắng về việc bọn rồng thao túng của công chúng để ủng hộ cho tên Kezess thay vì các nhà lãnh đạo của chính chúng ta—như cậu chẳng hạn.”

    Tôi kiềm chế câu trả lời sắp bùng lên của mình trong giây lát, không muốn truyền đạt sai ý khi đang cân nhắc đến các tình huống nghiêm trọng có tiềm năng xảy ra. “Tôi chưa bao giờ mong muốn trở thành người cai trị ở Dicathen, không phải là một vị vua hay quản quan hay bất cứ thứ gì khác. Nhưng nếu bọn rồng này giành được đủ quyền cai trị đối với người dân, tên Kezess sẽ dùng nó để chống lại chúng ta. Người dân có thể chưa nhìn thấy nó bây giờ, nhưng sẽ có rất ít sự khác biệt giữa một cuộc sống dưới quyền cai trị của tên Kezess so với quyền cai trị của tên Agrona.”

    Mọi người đều gật đầu theo khi tôi nói. Tôi không mong đợi bất kỳ một sự bất đồng quan điểm nào, nhưng tôi vẫn mừng vì không bị bất ngờ. “Lục địa Dicathen không chỉ cần hy vọng, mà còn cần sức mạnh. Chúng ta cần trao sức mạnh như nhau cho chủng người, chủng người lùn và chủng elf để lựa chọn duy nhất của họ không phải là cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào mạnh hơn mà họ xem là ít tàn ác hơn. Đó là lý do tại sao ngài Wren Kain Đệ Tứ”—tôi chỉ tới lão Wren, người vẫn đang đứng bên cạnh Ellie—“sẽ đại diện tôi làm việc để đảm bảo rằng chúng ta có thể làm được điều đó. Tôi đang yêu cầu mọi người giúp đỡ ngài ấy và ông Gideon bằng bất kỳ cách nào họ cần.

    (Nguyên văn: ““is going to be working on my half to ensure” Với cụm “on my half”, mình rất nghi ngờ tác giả đánh máy thiếu. Đúng ra nên là “on my behalf”)

    Anh Bairon hỏi: “Giúp họ thế nào đây?” đây là những từ đầu tiên anh ta thốt ra kể từ khi đến đây.

    Bỏ qua quá nhiều chi tiết không liên quan, tôi giải thích một số điều mà hai lão Gideon và Wren sẽ cố gắng hoàn thành, cũng như cách tôi mong đợi tên Kezess sẽ tiến hành giai đoạn mới này của cuộc chiến này ra sao. Có một số câu hỏi, nhưng sau vài phút, tôi bắt đầu đẩy những câu hỏi này qua cho lão Wren, với hy vọng thiết lập được mối quan hệ nào đó giữa các nhóm.

    “Chúng tôi sẽ làm những gì có thể,” ông Virion nói khi cuộc trò chuyện bắt đầu lắng xuống. “Lũ rồng hầu như không thừa nhận tôi, nhưng tộc elf vẫn xem tôi là thủ lĩnh trên thực tế của họ vào lúc này. Những người trong chúng tôi còn sót lại.”

    (Nguyên văn: “but the elves still see me as their de facto leader for the moment.” Hỏi vui chứ làm thế quái nào mà Virion biết tiếng Latin như chữ ‘de facto’= in reality mà dùng hay vậy nhỉ?)

    Chị Mica nhoài người ra khỏi chỗ bức tường đang đứng dựa và sải bước tới bàn. Chị ta chống khuỷu tay lên đó và nghiêng người về phía trước, ánh mắt đanh thép của chị lướt từ tôi sang lão Wren. “Nếu chúng ta đang làm việc để đảm bảo lũ rồng này không biến tất cả chúng ta thành nô lệ, thì mọi người biết đấy, tôi sẽ tham gia.”

    Chị Varay không nói gì, nhưng chị chẳng cần phải nói.

    Tôi đứng dậy, và những người khác cũng làm theo. “Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức. Nếu thằng Vajrakor hoặc những tên khác đến tìm tôi, không cần phải giấu rằng tôi đã đi đâu. Gắng hết sức duy trì mối quan hệ tốt đẹp với lũ rồng. Hãy để chúng tập trung vào tôi, đừng gây sự chú ý vào bản thân mình nếu mọi người có thể tránh được.”

    Tôi mở hai cánh cửa, và ông Virion sải bước ra trước, nắm chặt chiếc hộp bằng cả hai tay. Ông khẽ gật đầu với tôi và nở một nụ cười xa xăm do đang nghĩ ngợi gì đó, một vẻ biểu cảm khiến ông ấy trông già như tuổi thật của mình vậy.

    Anh Bairon theo ngay sau ông. “Lần đi này không tốn đến cả năm chứ hở?”

    “Chỉ vài tháng thôi.”

    Anh Bairon cau mày trước câu đùa cố ý của tôi. “Tạm biệt, Arthur.”

    Phía sau anh, chị Mica chỉnh lại áo choàng và xỏ hai ngón tay cái vào rãnh thắt lưng. “Cứ đi làm những gì cậu cần, được chứ? Tôi sẽ lo mọi việc ở đây.”

    Chị Varay đặt tay lên cánh tay tôi một lúc, rồi đi theo các Lance khác ra ngoài.

    “Đừng chết đấy nhóc, vì điều đó sẽ làm bất tiện vô cùng,” Lão Gideon càu nhàu, đi qua mà hầu như chẳng nhìn về phía tôi.

    Ghế của lão Wren đã tách khỏi mặt đất và đang nổi bồng bềnh theo sau lão Gideon còn lão Wren đang ngồi ườn ra trên đó. Thay vì nói chuyện với tôi khi lão ấy rời đi, lão tập trung vào con em tôi. “Đừng lạm dụng nó với thứ vũ khí đó. Chỉ vì nó đã chọn ngươi không có nghĩa là nó sẽ không đốt cháy ngươi nếu ngươi dồn bản thân vào nó quá nhiều.”

    Tôi cắn lưỡi lại, tránh sự thôi thúc phải dồn ra cả đống lời cảnh báo cho con em.

    Ngoài những người đi cùng tôi, chỉ có mẹ tôi nán lại, tay ôm eo nhỏ Ellie, trông càng lúc càng lo lắng.

    Biết rằng chúng tôi sẽ cần phải di chuyển nhanh chóng, tôi đã xem lại mọi thứ cần thiết sửa soạn cho một hành trình dài, được cất giữ an toàn bên trong ấn không gian đa chiều của mình.

    Không lãng phí thời gian nữa, tôi kích hoạt cổng dịch chuyển di động. Vật tạo tác này phát ra ánh sáng ấm áp khi nó mở ra một cánh cổng dịch chuyển trông mờ đục bên cạnh bàn, nổi lơ lửng như một vết dầu loang trong không khí. “Regis, cậu đi trước.” Regis nhảy vào cổng mà chẳng hề do dự.

    Chul không cần chờ tôi cử người tiếp theo đi qua. Thay vào đó, cậu ta lớn tiếng tuyên bố: “Giống như ngọn giáo chiến trận, con chó bốc khói và tớ sẽ dọn đường cho các đồng đội của chúng ta”, rồi cậu ta cũng đi luôn. Caera và bé Sylvie vội vã đi theo sau cậu ấy. Khi đến lượt nhỏ Ellie, mẹ ôm con bé một cái thật chặt và lùi lại một bước. Nhỏ Ellie trỏ hai ngón tay cái lên với tôi trước khi nhảy vào cổng, và nhóc Boo ập vào ngay sau con nhóc.

    “Con không thể nói bọn con sẽ đi bao lâu,” tôi nói với mẹ, choàng tay ôm mẹ thật nhanh một cái kiểu nửa ôm nửa người.

    Bà ấy nói: “Chà, ít nhất thì mẹ cũng có vật bằng đá kia,” mỉm cười theo cái cách mà tôi hoàn toàn chẳng thấy thuyết phục gì cả.

    Tôi nói: “Quả cầu rình rập tầm xa,” cố nén nụ cười toe toét trước vẻ mặt bà ấy. “Tạm biệt mẹ. Và hãy cẩn thận.”

    “Con cũng vậy, Arthur à.” Bà ấy siết chặt tôi lần cuối, rồi lùi lại, đứng thẳng và giữ vẻ mặt kiên quyết khi nhìn tôi một cách tự tin. Nó đủ để thúc đẩy tôi đi, mặc dù tôi ghét phải bỏ bà ấy lại một lần nữa.

    Thu thiết bị di động kia vào ấn không gian đa chiều của mình, rồi tôi bước qua cánh cổng dịch chuyển.

    Quá trình chuyển đổi diễn ra liền mạch. Tôi bước ra khỏi căn buồng phòng dưới lòng đất ở thành phố Vildorial và bước vào chỗ ánh nắng chói chang. Một làn gió mát từ phía bắc thổi tới, mang theo mùi tro bụi. Dưới chân chúng tôi là một con đường rải sỏi nhẵn nhụi. Chúng tôi đã đến chỗ đầu tiên trong một loạt các nơi cắm trại chạy dọc theo biên giới giữa Hoang Mạc Elenoir và Vùng Beast Glades.

    Cánh cổng dịch chuyển phai mờ dần sau lưng trong lúc tôi quan sát xung quanh. Những tòa nhà vuông vức, đơn sơ được dựng lên thành hàng trông lệch xiên vẹo dọc theo con đường đi. Chúng có màu nâu xám, và tôi nghi rằng những viên gạch hình thành nên chúng được làm từ tro.

    Một lượng lớn người Alacrya đang quan sát chúng tôi một cách cảnh giác. Hầu hết họ đều mặc các bộ áo tunic và quần ống túm dưới đầu gối đơn giản, và bọn họ gần như phủ đầy tro bụi từ bất cứ công việc gì họ đã làm vào sáng hôm đó. Tôi bị ấn tượng ngay lập tức bởi vẻ ngoài bình thường của họ khi không mặc giáp đen pha đỏ hay những ấn xăm phô ra một cách kiêu hãnh. Bọn họ lẽ ra có thể là nông dân hoặc thợ mỏ đến từ bất kỳ ngôi làng nào ở vùng Sapin.

    Tôi thông báo: “Chúng tôi đang tìm Lyra từ Thượng huyết tộc Dreide,” nhìn lướt cả đám đông.

    Nhiều người Alacrya trao đổi ánh mắt với những người hàng xóm của họ, và một vài người thì thầm với nhau, lời nói của họ quá nhỏ để tôi có thể nghe được.

    Một gã đàn ông đầu hói với bộ râu lưa thưa, loang lổ và một vệt đen quẹt ngang má cắm chiếc xẻng mà ông ta đang cầm xuống đất. “Quý cô Lyra sẽ đến đây sớm. Cô ấy đang thực hiện việc đi tuần hàng ngày của mình, đảm bảo rằng mọi thứ đều theo thứ tự và mọi người đều có thứ họ cần.” Có vẻ cay đắng trong giọng nói của hắn ta nhưng dường như không nhắm vào ả Lyra.

    “Cô ta ghé mọi điểm cắm trại mỗi ngày ư?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

    “Không giống như người đã gửi chúng tôi đến đây để tồn tại ở vùng đất hoang này,” Gã đàn ông nói, nhìn vào mắt tôi và khạc nhổ xuống đất.

    “Thoren!” một người phụ nữ trung niên mắng mỏ, liếc nhìn tôi sợ hãi. “Xin hãy tha thứ cho hắn ta, thưa ngài Quản quan Chúng tôi đánh giá cao những gì ngài đã làm cho chúng tôi! Nhưng không phải ai cũng dễ dàng chuyển đổi từ cuộc sống của một người lính sang làm thợ săn hay nông dân.”

    Tôi bước đến chỗ gã Alacrya mà cô ta gọi là Thoren, vẻ mặt tôi bình thản nhưng nghiêm khắc. “Ta hiểu sự chán nản của ngươi, nhưng ta chắc chắn rằng ngươi sẽ đồng ý với ta rằng chuyện này còn tốt hơn là ngồi trong tù—hoặc nằm dưới đáy của một ngôi mộ đào nông sơ sài.” Ánh mắt của tôi quét ra khắp xung quanh, ghi nhận những dấu hiệu của sự sống và cộng đồng ở vùng đất từng bị bỏ hoang này. “Thực tế là các ngươi đã rất thành công trong việc tạo ra cơ hội sống sót ở đây, dưới sự hướng dẫn của một thủ lĩnh Alacrya, người đã cho thấy rằng cô ta quan tâm đến phúc lợi của các ngươi, điều đó cho ta biết rằng ta đã đưa ra quyết định đúng đắn.”

    Người đàn ông nhìn chằm chằm xuống đất. “Vâng, chà, tôi cho rằng như ngài đã nói.” Hắn ta bước đi mà không nói thêm lời nào, đôi vai khom xuống và cầm cái xẻng như cầm ngọn giáo.

    “Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy—Ngài Quản quan Leywin!” một giọng đầy mùi đường mật cất lời. Quay người lại, tôi thấy ả Lyra Dreide, người từng là retainer, đang sải bước tự tin trên con đường dẫn về phía chúng tôi. Mái tóc đỏ rực lửa của cô ta xõa xuống vai, hoàn toàn rất nổi bật và tương phản với bộ quần áo mộc mạc, giản dị mà cô ả đang mặc. “À, và cả Tiểu thư Caera nữa. Tôi phải thừa nhận, tôi đã lo sợ cho cô trong nanh vuốt của con quái thú đó, cái thằng Vajrakor.”

    Caera nói: “Retainer Lyra,” nở một nụ cười mỉm nhẹ với ả Alacrya kia. “Thực ra chúng tôi ở đây để tìm kiếm cô.”

    Đám đông xung quanh chúng tôi giải tán, những người Alacrya quay trở lại nhiệm vụ của bọn họ, và ả Lyra ra hiệu cho chúng tôi đi theo cô ta. Chúng tôi đi giữa những dãy nhà. Hầu hết đều có những chậu trồng đầy thảo mộc ở phía trước, và tôi thấy nơi có hai cái giếng nhô lên. Mọi thứ đều ăn khớp mục đích nào đó, không có gì trông có vẻ là để trang trí.

    Và tất cả chúng, mọi thứ, đều không màu. Ngay cả mặt đất, nơi chẳng có cỏ mọc, cũng chỉ có một màu xám đậm hơn so với con đường lát đá cuội có màu xám nhẹ. Ở bên phải chúng tôi, đường chân trời đang tối đi dần với màu cây xanh lục đến từ vùng Beast Glades. Những hàng ruộng cày với các luống đất nhô cao hơn đã phân tách cảnh quan ở đây ra. Hàng chục người Alacryn đang làm việc cật lực để vận chuyển đất và nước, chăm sóc mùa màng và dựng lên những luống đất mới bằng sự kết hợp giữa sức lao động chân tay và phép thuật. Đằng xa sau họ, một số pháp sư đang đứng đối mặt với vùng Beast Glades để canh chừng.

    Ở phía bên kia của ngôi làng, đường chân trời chạy về phía bắc đơn giản biến mất trong làn khói nóng phía trên những ngọn đồi xám trập trùng.

    “Không chính xác là một khung cảnh tuyệt vời, phải không?” ả Lyra trầm ngâm dõi theo hướng tôi đang nhìn. “Tuy nhiên, chúng tôi đã làm khá tốt ở đây. Có một sự… bình yên nhất định đối với quang cảnh này.”

    Một tiếng kêu lanh lảnh đột ngột cắt ngang sự im lặng mộc mạc, và tôi phải mất một lúc mới nhận ra âm thanh đó.

    Bé Sylvie nói: “Một đứa trẻ sơ sinh,” đi đến kết luận đó trước tôi một lúc.

    Ả Lyra mỉm cười và vuốt mái tóc sáng màu đang bay khỏi mặt mình. “Lứa đầu tiên của chúng tôi đấy. Một đứa trẻ người Alacrya sinh ra trên đất Dicathen. Chính xác thì điều đó sẽ khiến thằng bé thành như thế nào, thưa ngài Quản quan?”

    Tôi không biết, nhưng ả Lyra đã giúp tôi đỡ phải chật vật tìm câu trả lời. “Sự hiện diện của chúng tôi thu hút một nguồn cung ổn định các con quái mana có thể ăn được đến từ vùng Beast Glades, và chúng tôi đã tìm thấy một số con bò mặt trăng mà lẽ ra phải ở khá xa về phía nam khi… à và chúng tôi đã bắt đầu một vài vụ mùa với hạt giống được gửi tới bởi người phụ nữ tên Helen Shard đó. Phải, tôi muốn nói rằng chúng tôi đã làm tốt như những gì chúng tôi đã hy vọng, tính đến mọi thứ.”

    Rẽ về phía nam, ả Lyra dẫn chúng tôi ra khỏi khu định cư và hướng tới bìa rừng đánh dấu nơi Hoang Mạc Elenoir kết thúc và điểm bắt đầu của vùng Beast Glades. Những cụm cỏ vàng mọc lên đây đó, rồi có vài cây còn sống thưa thớt giữa nhiều cây khác chết cháy đen kịt. Mãi cho đến khi chúng tôi đến gần khu rừng rậm rạp trong vòng vài trăm feet, cô ta mới dừng lại dưới một cái cây sắp chết có cành vươn dài ra .

    Cô ấy nói: “Ngài mang theo một đội đi cùng,” đứng chống tay lên hông. “Bé Eleanor, xin lỗi vì đã không nói sớm hơn, nhưng tất nhiên là tôi rất vui được gặp em. Và Regis, tôi cho rằng cậu cũng vậy. Nhưng những người khác là ai?”

    “Tôi là Chul.” Cậu ta khoanh tay trước ngực và nhìn ả Lyra với vẻ khinh bỉ. “Tôi không thể nói rằng tôi rất vui khi được gặp một người Alacrya, nhưng Arthur xem cô là đồng minh, vậy tôi cũng phải làm như vậy.”

    “Và đây là người kết khế ước với tôi, Tiểu thư Sylvie từ Tộc Indrath,” tôi tiếp tục.

    “Indrath à…” Mắt ả Lyra mở to khi cô ta nhìn chằm chằm vào bé Sylvie. “Ôi trời, tôi…” Cô ả liếc nhìn qua lại giữa hai chúng tôi, có lẽ đây là lần duy nhất tôi từng thấy cô ta không nói nên lời. “Chà, đây là những thời điểm kỳ lạ. Nhưng dĩ nhiên là rất vui được gặp cô, thưa Tiểu thư Sylvie.”

    “Chỉ gọi là Sylvie thôi,” cô bé nói. “Lúc này cái phần tộc Indrath trong người tôi cũng nhiều ngang với phần đó trong người Chul thôi.”

    (Người dịch: Chul không thuộc người của tộc Indrath tức là người Chul chả có tý ty nào dòng máu Indrath, ý Silvie là cô bé cũng tương tự Chul)

    Chul khịt mũi cười, quay đi.

    Ả Lyra cười khúc khích, trông thoải mái. “Vậy tại sao mọi người lại ở đây?”

    “Retainer Lyra, chúng tôi cần biết cô Scythe Seris đã ra sao,” Caera nói trong sự im lặng kéo theo sau đó.

    Ả Lyra cắn môi, cau mày. “Tôi không ngạc nhiên khi cô đã không nghe thấy gì. Tôi sẽ cho cô biết những gì tôi có thể.

    Kích hoạt một vật tạo tác không gian đa chiều, cô ả rút ra một cuộn giấy da lớn. Tro bụi giữa chúng tôi trồi lên và mở rộng ra, tạo thành một cái bàn, và cô ta trải tấm giấy da xuống để bày ra tấm bản đồ của lục địa Alacrya. Nó được viết đầy bởi các ghi chú. Một vài mẩu giấy da nữa xuất hiện từ vật tạo tác không gian đa chiều kia, và cô ấy sắp xếp chúng đầy vẻ chiến lược trên bản đồ.

    Di Sản, như chúng tôi được biết, đã phá bỏ lớp rào chắn bao quanh vùng Sehz-Clar và dồn Seris vào chân tường. Tuy nhiên, với phong cách điển hình đối với cô ta, cô ấy đã sửa soạn sẵn cho Cecilia rồi, phát sóng cuộc đối đầu này cho toàn bộ lục địa xem.

    “Nhưng sau đó, và đây thực sự là một nước đi thiên tài, lực lượng của cô ta đã tấn công các Khu Tàn Tích và chiếm trọn tầng hai, bằng cách nào đó đã chặn các cổng dịch chuyển và ngăn không cho bất kỳ ai khác vào,” ả Lyra giải thích, giọng đầy vẻ kinh sợ xen lẫn ngạc nhiên.

    “Không,” Caera thở hổn hển, lấy tay che miệng. “Cô ấy đã suy đoán một việc như vậy là có thể, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ…”

    Ả Lyra giơ lên một cuộn giấy mà tôi nhận ra là một vật tạo tác dùng để truyền thông điệp qua những khoảng cách rất xa. “Đúng thế. Nguồn tin của tôi đã cũ đến vài tuần rồi, nhưng không có tin tức gì về Khu Tàn Tích kể từ lần đầu tiên cô ấy chiếm chúng cách đây vài tuần. Nếu tôi đoán được bất cứ điều gì về gã Chúa tể Tối cao, thì tôi nghĩ có khả năng hắn chỉ đơn giản là đợi cô ấy ra ngoài. Tầng hai không có cây trồng hoặc xưởng công nghiệp gì cả. Cho dù cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, thì cô ấy cũng không thể duy trì cuộc nổi loạn của mình trong Khu Tàn Tích vô thời hạn được.”

    Tôi cảm thấy sự bối rối của bé Sylvie nổi lên qua sự kết nối tinh thần của chúng tôi khi cô bé cố gắng nắm bắt mọi thứ đang được nói. Regis đi đầu trong việc lấp đầy khoảng trống kiến thức cho cô bé trong khi tôi tập trung vào ả Lyra.

    “Chúng ta cần đến Alacrya và xác minh rằng chưa có gì thay đổi,” tôi nói với những người khác. “Nếu cô ấy vẫn ẩn náu trong Khu Tàn Tích, thì tôi có thể là người duy nhất tiếp cận được cô ấy—một sự thật chẳng nghi ngờ gì sẽ đóng vai trò quan trọng trong kế hoạch của cô ấy.”

    “Có vẻ như Scythe Seris đã lên kế hoạch chiếm giữ các Khu Tàn Tích cho đến khi ngài đến để hỗ trợ cô ấy, thưa ngài Quản quan, nhưng đã vài tháng trôi qua rồi,” ả Lyra thận trọng nói. “Chắc chắn cô ấy đã lên kế hoạch cho những sự chậm trễ có thể xảy ra lẫn tính đường cho các hành động hoàn toàn khác, nhưng ngay cả là cô ấy thì cũng chắc chắn sẽ bị đẩy đến mức cạn kiệt nguồn lực của mình.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      hammered metal
      Bề mặt họa tiết dạng “hammered metal” trên thiết bị dịch chuyển tức thời di động:
    2. 2. Tóm tắt: Cả bọn đi họp và con nhóc Ellie lại được buff bẩn.
    3. 3. Ver.1: 17-June-2023, ver.2: 20-June
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...