Chương 423

Chỗ tàn tích cuối

Tên gốc: "Chapter 421: One Last Ruin"


  • Sự ồn ào và hỗn loạn từ trận đánh đang che mờ các giác quan lúc tôi quan sát từng đồng đội mình thật kỹ lưỡng. Những tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ cả đàn quái vật đang chạy nhốn nháo, trong khi Boo truyền tiếng rống thể hiện cơn nộ xung trận làm rung chuyển lượng mana tạo nên bục đứng này. Chị Mica và ả Lyra cứ thay phiên quát vào mặt nhau khi họ hành động sát cạnh nhau để kháng cự làn sóng quái vật đang dâng lên.

    Mặc dù bản thân bé Ellie thì chẳng nói câu nào, nhưng con bé lại gây ồn nhất.

    Ba tiếng nổ làm rung chuyển bục đứng nhỏ này khi Ellie nhảy lùi lại, tránh xa móng vuốt cong kiểu lưỡi hái từ một con quái có ba cánh tay. Kẻ đang tấn công cô nhóc, và thêm ba con hiện thân kỳ quặc khác mới chỉ bò được nửa chặn đường trên bục đứng thì đã biến mất trong ánh chớp sáng trắng nhá lên. Khi ánh sáng ấy mờ đi, Boo đang đứng chắn giữa con bé với nguồn phát ra vụ nổ kia.

    Nó đã diễn ra quá nhanh nên tôi phải tua lại hình ảnh trong đầu mình, lần này chậm hơn và cẩn thận hơn. Khi con bé nhảy né vào trong, tránh xa rìa bục đứng ra, nó đã thả rơi xuống ba quả cầu mana tỏa sáng nhẹ. Cuộn tròn người lăn qua một cái, rồi con bé ngay lập tức truyền một xung mana qua dây buộc kết nối con bé với các quả cầu, khiến chúng lần lượt nổ tung theo chuỗi. Sức mạnh chứa trong đòn nổ đủ giúp con bé quét sạch cả lũ kẻ thù ở một góc bục đứng.

    Gần như trong cùng một nhịp thở, con bé gửi một luồng mana gợn sóng trong không khí tới chỗ Boo. Tôi nhận ra đây là một lệnh kích hoạt để cậu ta dịch chuyển tức thời. Như chị Mica đã chỉ ra rất đúng đắn, việc dựa vào cảm xúc bộc phát để kích hoạt khả năng dịch chuyển tức thời của chú gấu hộ vệ không phải là một chiến lược chiến đấu hiệu quả, vậy nên bé Ellie đã luyện tập kiểm soát nó trong vài lần leo bục đứng gần đây. Theo lệnh, Boo đã biến mất sau lưng con nhóc và xuất hiện trở lại trước mặt, che chắn cho cô bé khỏi một số áp lực từ vụ nổ.

    Điều này đã xảy ra trong vòng chưa đầy một giây. Nhưng bé Ellie không dừng lại để lấy hơi, bởi vì mỗi con quái vật chúng ta giết sẽ bị thay thế ngay tức khắc bằng một con khác trong một chu kỳ vô tận của việc cứ quái vật bị tạo hiện ra và rồi lại bị hủy diệt đi.

    Cây búa khổng lồ của chị Mica xoay tròn quanh thân điệu nghệ như người ta xoay dùi cui trên tay, va đập xuyên qua nhiều nhóm kẻ thù cùng lúc. Thậm chí dù đang đứng từ phía bên kia bục, tôi vẫn cảm nhận được lực hấp dẫn từ cây búa khi nó kéo những con quái vào đường đập của nó chỉ để nghiền nát bọn chúng ngay sau đó. Với chiêu Realmheart đang hoạt động, tôi có thể vừa nhìn vừa cảm nhận được hành động cân đối việc dùng mana cẩn thận, bằng việc chị Mica tích cực dùng kĩ thuật Luân chuyển Mana (Mana Rotation) trong khi cùng lúc cố đảm bảo hiệu quả cho từng chú phép mà chị ta đang sử dụng.

    Mặc dù Luân chuyển Mana là công cụ giúp phá vỡ cái bẫy trói buộc ẩn trong lõi chị ấy, nhưng nó gây khó cho chị ta luyện tập hay thực dùng trong chiến đấu. Tuy nhiên, tất cả những trận giao tranh ở nơi này đã chứng tỏ đây là một sân đấu tập hoàn hảo. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn chúng tôi tập luyện ở khu vực này, khả năng tiết kiệm mana của chị ấy đã tăng lên gấp vài lần.

    Những lớp khiên phép bằng gió void wind (Hư Phong) xuất hiện và biến mất lóe qua như tia chớp đen, ngăn chặn bất kỳ con quái khiếp đảm nào đang bò đến gần những người khác một khoảng thời gian đủ lâu để gai đá, tên mana hay một cú tọng bằng búa hạ gục nó. Là một retainer, ả Lyra không được huấn luyện trong một vai trò cụ thể như binh lính thông thường, nhưng ả ta về bản chất là một pháp sư hệ Shield. Khả năng của cô ta cần có thời gian để bộc lộ ra, nhưng tôi thấy chúng rõ hơn khi khả năng phối hợp đánh theo nhóm cùng những người khác của cô ả được cải thiện. Nhưng cô ta không tự giới hạn bản thân chỉ trong những chú phép phòng thủ: những đòn cắt cong hình lưỡi hái tạo từ mana hệ khí và những đòn nổ phát ra sóng âm bay ra nối tiếp nhau nhanh chóng. Gần như cô ả không hề nhắm tý nào, ấy vậy mà mọi đòn đánh đều có mục tiêu để trúng.

    Regis phi tới phi lui trên bục đứng, lao tới trước như mũi nêm1 trong hơn vài giây nhằm xuyên phá bất kỳ chỗ nào đám quái đứng chụm lại, nhưng cũng giống tôi, cậu ấy đã kiềm chế mọi sức mạnh của mình lại. Cậu ta chỉ hành động như kẻ dự phòng, ngăn việc những người khác bị quá áp đảo trên tuyến đầu trong khi tôi đứng nghiên cứu độ tiến bộ của họ.

    (Người dịch: cái nêm – wedge là một dụng cụ để đóng búa làm vỡ một vật gì đó, có hình minh họa bên dưới)

    Trong khi tôi quan sát chú sói bóng tối này lờn vờn bên ngoài tầm xoay búa của chị Mica, thì cậu ấy đột ngột quay lại, quật đuôi như một cái roi. Ngọn lửa từ bờm của cậu ta vốn chạy dọc sống lưng đến đuôi, nay bùng mạnh lên như một ngọn đuốc, và một đòn quật đuôi bằng lửa aether quẹt ngang hai con quái vừa nhảy lên người Boo, đẩy chúng té ra nằm sóng soài. Đến lượt nhóc Boo, nó lao tới, xé toạc chúng ra thành từng mảnh.

    ‘Ấy vậy mà người ta nói rằng ta không thể dạy một con cẩu già những mánh mới,’ cậu ấy nghĩ với tôi, cảm nhận được sự hứng thú từ tôi. ‘Vẫn còn một mớ những thứ có thể làm trước khi sắp phải biến thành một con rồng lai sói có cánh, thở ra lửa Destruction, nhưng mà trò này hữu ích đấy.’

    “Chắc kèo là chúng ta đang làm mấy trò này đúng đây,” chị Mica lầm bầm khi phóng ra một loạt mảnh đá từ chiếc búa của mình, cắt xuyên qua vài con quái trước khi ả Lyra kết liễu chúng bằng một vụ nổ sóng âm nghe ra thành tiếng, dọn sạch mọi kẻ thù trên bục đứng trong giây lát. “Vị tướng quân đang mỉm cười kìa.”

    Tôi lắc đầu, nhận ra việc mình đang cười mỉm là chuyện thật. “Chỉ cần để ý—”

    Trong khi tôi đang nói, một sinh vật ghê tởm với đôi cánh xương xẩu mọc ra thay chỗ cánh tay hiện ra phía trên chúng tôi, bổ nhào về phía tôi như một con dơi phát triển to quá khổ.

    Tôi đợi cho đến khi nó gần chạm vào mình, rồi nắm đấm của tôi mờ đi, và ngực con quái vỡ tung ra, tạo thành một lỗ hổng nhìn xuyên thấu qua trên người nó. Các chi dài, teo quắt kêu lên răng rắc như những que củi khô lúc nó đổ nhào xuống bục đứng trước khi tan biến chẳng còn gì.

    Tôi nhăn mặt, lắc lắc cánh tay đau nhức từ khớp đốt ngón tay chỗ nắm đấm đến vai.

    Để ý thấy cả bục đứng đã yên lặng, tôi ngó tìm và thấy những người bạn đồng hành đang nhìn mình với sốc và vẻ bối rối.

    Ả Lyra hỏi chị Mica: “Cô có nắm bắt kịp những gì đã xảy ra không?”

    Chị Mica tỏ vẻ chế giễu: “Không, mà tôi thậm chí còn không chớp mắt cơ đấy,” mắt chị dõi theo từ bàn tay tôi lên mặt. “Cái cú đấm tóe lửa quái quỷ gì thế?”

    “Một trò gì đó mà tôi đã tốn thời gian cải thiện. Mới chỉ là ý tưởng thôi,” tôi trả lời, nhưng ngay sau đó là một làn sóng mới từ các con quái khiếp đảm dị thường tràn lên bục đứng.

    Bé Ellie vốn có đôi mắt tinh như đại bàng từ nãy đã chú tâm vào khoảng hư không thay vì để ý đến tôi, giờ chạy vụt qua, đặt một chuỗi các vật thể tạo từ mana có hình đĩa khi cúi xuống né giữa hàng loạt móng vuốt của những con quái mới hình thành cào qua. Khi một con quái nhào về phía con bé từ trên cao, nhóc Boo đã dịch chuyển tức thời đến bên cạnh, hất con bé ra khỏi chỗ đấy khi cậu ta chụp được con quái đó từ trên không. Hàm cậu ta ngậm chặt lại ngay chỗ cái khuôn mặt không mắt của nó, và nó tan biến sạch. Ngay sau đó, Boo lại dịch chuyển tức thời lần nữa, đổi vị trí chỉ cách đó vài bước chân, và hết thảy mấy cái đĩa năng lượng mà bé Ellie đặt xuống lần lượt phát nổ. Những mảnh xác của vài con quái bay tứ phía trước khi tan chảy rồi biến mất.

    Tôi quan sát kĩ màn trình diễn của họ thêm vài phút nữa, nhưng càng lúc càng rõ rằng họ đã là đối thủ xứng tầm của khu vực này. Chúng tôi đã đạt đến tận cuối của sự thành thạo với những gì chỗ này cung cấp được. “Tôi nghĩ thế là đủ rồi,” tôi nói to lên. “Đã đến lúc ta phải đi tiếp.”

    Mồ hôi chảy từ sống mũi Ellie xuống khi con bé gật đầu đồng ý.

    Chúng tôi chẳng để lãng phí thời gian khi chuyển từ tiến trình luyện tập rất ổn của mình sang việc di chuyển từ bục đứng này sang bục đứng kế. Phải mất vài phút, nhưng sự căng thẳng của quá trình vượt bục này đã giảm bớt. Tôi và bé Ellie đã làm việc cùng nhau rất trôi chảy, đã mài dũa quy trình để đổi thao tác cực nhanh. Học cách sử dụng thanh kiếm buộc dây giống như cố dạy bản thân viết thư pháp bằng tay không thuận, và tôi không chắc liệu trò này có khả thi ở bên ngoài chỗ này hay không, nhưng kỹ năng này đã chứng minh là nó cần thiết cho việc vượt qua khu vực này.

    Tôi ở lại bục đứng sau khi nhóc Boo và bé Ellie đi qua cửa, không tập trung vào gì khác ngoài chính mình và dòng kẻ thù vô tận. Móng vuốt của chúng cào vào bộ giáp cổ vật, nghiến răng và đôi khi chiếc đuôi gai nhọn đâm như ngọn giáo, nhưng chúng không thể chạm vào tôi khi tôi di chuyển uyển chuyển giữa các đòn đánh của chúng, tung ra những cú đấm, đòn chân, chém kiếm, và tôi luôn luôn đứng ở chính giữa đàn quái vật.

    Nó giống như một kiểu thiền định, gần như bình thản sau mọi điều đã xảy ra với chúng tôi ở đây.

    Tôi thực hành kỹ thuật mới của mình thêm vài lần nữa, nhưng mỗi đòn đánh đều khiến các chi tôi tê liệt trong giây lát và mở đường cho tôi trước các cuộc tấn công từ những con quái khác. Tuy nhiên, cái kỹ thuật này mới chỉ là mức nền tảng thôi.

    Dòng quái vật ào ạt tấn công không bao giờ dừng, nhưng sau một hoặc hai phút, tôi đã cảm thấy hài lòng. Kích hoạt chiêu Burst Step, tôi băng tới cửa và chui vào đó bằng aether, tập trung vào bục đứng cuối và bắt đầu băng qua khoảng không để đến đấy.

    ***

    Mí mắt tôi nặng như chì khi gắng mở ra. Tôi không nhận ra nổi những gì quanh mình ngay tức khắc được; tầm nhìn tôi bị mờ và có vẻ ngái ngủ. Tôi chớp mắt vài lần cố bỏ điều đó. Một tiếng rên rỉ phát ra đâu đó gần đây, và tôi nghiêng người qua một bên.

    Chóp mũi tôi chạm vào thứ gì đó mềm mềm, và thị giác tôi vừa mới lấy nét được hình ảnh thì lại mờ đi. Một hơi thở ấm áp phả vào mặt, và tôi hơi lùi người lại, vẫn cố cảm nhận lại cơ thể mình.

    Chị Mica đang nằm kế tôi, gần đến nỗi mũi chúng tôi chạm vào nhau lúc tôi quay người lại. Trên mặt chị ta hiện lên một nụ cười hơi nhếch mép kiểu cố nén lại, và chị nhướng một bên mày lên. “Tôi luôn biết một ngày nào đó cậu sẽ thử cái trò giống vậy.”

    Cảm thấy mặt mình đang đỏ phừng phừng, tôi cố ngồi dậy, nhưng cử động đột ngột khiến đầu quay cuồng, và tôi lại phải nhắm mắt lại. “Chuyện gì với cơ thể mình…”

    “Ưh, em đói…” Bé Ellie nằm ngay cạnh tôi nói. “Ta đã ở đó bao lâu rồi? Em cảm thấy như dạ dày mình đói đến mức tự ăn phân nửa nó luôn.”

    Nhóc Boo trả lời bằng giọng trầm nhỏ nhẹ chán nản nhằm giao tiếp rõ rằng cậu ta cũng cảm thấy giống thế.

    Chờ cơn chóng mặt qua đi, tôi đã mở mắt ra được và đứng dậy. Chị Mica dùng khuỷu tay để chống nhằm nâng người dậy và đang ngó quanh. Ả Lyra đang nằm cuộn tròn thân cạnh chị Mica, ôm đầu, mặt bị che bởi mái tóc đỏ như lửa. Bé Ellie đã bò từ chỗ cạnh tôi sang bên nhóc Boo, vùi mặt vào bộ lông dày của cậu ta.

    Chúng tôi đang ở trong một đoạn hành lang ngắn có trần thấp. Hành lang màu trắng đơn giản và chẳng có họa tiết trang trí gì, ngoại trừ một dãy các hình chữ nhật phẳng, màu đen chạy dọc theo các bức tường, giống hệt các khung cửa mà chúng tôi đã dùng để điều hướng di chuyển ở khu vực trước đó. Cơ thể chúng tôi đã bị bỏ nằm trên sàn đá trong khi tâm trí cả bọn bị kẹt lại trong khu vực ban nãy.

    “Mọi người không sao cả chứ? Có chịu tác dụng phụ nào không?” Khi chết tới chết lui nhiều lần? Tôi hỏi, cố tình không nói thành lời những từ cuối.

    “Đầu tôi cảm thấy như thể nứt được làm đôi giống quả trứng rồi sinh ra thứ gì đó kinh khủng lắm,” ả Lyra lầm bầm từ trong mớ tóc với hai cánh tay co lại ôm đầu như cái kén.

    “Có lẽ ả ta bị lây nhiễm rồi,” chị Mica nói, nhăn mũi với cô ả người Alacrya kia. “Một trong những thứ xấu xí đó sẽ bò ra khỏi não cô ta. Chúng ta nên hạ gục cô ta ngay bây giờ trước khi—”

    Ả Lyra bung người ra không cuộn tròn nữa và bật dậy trong tư thế ngồi, lườm chị Mica. “Điều đó không cần thiết đâu, cảm ơn nhé. Tôi tin mình chỉ bị mất nước thôi.”

    Đứng dậy, tôi đến gần một trong những cánh cửa kia. Nó đủ mịn và độ phản chiếu để tôi thấy được hình ảnh mình trong như soi gương trên mặt cửa, nhưng tôi không cảm nhận được aether hay, thông qua chiêu Realmheart, cũng không cảm nhận được mana trong nó. Khi tôi ấn tay vào cửa, nó mát và trơn mịn, nhưng không có phản ứng. Tôi chỉ có thể nhún vai và quay đi, rồi thay vào đó tìm kiếm cổng dịch chuyển thoát khỏi khu vực này.

    Ở cuối hành lang, một khung cổng hình vòm có màu đen tuyền tương phản với nền tường bằng đá trắng trông đơn giản. Lúc đầu, không nhìn thấy được mặt cổng dịch chuyển bên trong khung cổng vòm, nhưng khi tôi đi vài bước về phía nó, không khí bị bóp méo và một cánh cổng dịch chuyển tức thời trông mờ đục như có váng dầu, sáng lấp lánh hiện ra.

    “Hãy làm cơ thể mọi người tỉnh tạo lại. Ăn uống gì đi,” tôi gợi ý, liếc ngang vai nhìn những người khác. “Sau cái tàn tích gần nhất, tôi không còn thấy tự tin về những gì chúng ta sẽ tìm thấy ở nơi này nữa.”

    Các đồng đội tôi không cần phải nghe câu này đến lần thứ hai, vì tất cả bọn họ đều đang đói cồn cào và khát khô cổ. Có vài tiếng trò chuyện huyên thuyên khi họ lôi phần ăn của mình ra, nhưng chỉ có tiếng nhai ngấu nghiến—và thỉnh thoảng có tiếng quai hàm kêu cọt kẹt—khi họ ăn ngấu nghiến lượng thức ăn đủ dùng cho vài ngày đi đường chỉ trong một lần ăn.

    Trong lúc đó, tôi để cho tâm trí mình nghĩ ngợi, xem xét liệu điều gì có thể chờ đợi chúng tôi ở tàn tích thứ tư của người djinn. Tuy nhiên, điều này gây ra sự buồn bực hơn là giúp được gì đó, vì tôi chỉ có thể hy vọng rằng cục keystone (trọng khóa) cuối vẫn ở nguyên đó và người djinn đang bảo vệ nó vẫn còn hoạt động.

    ‘Cậu nghĩ cục keystone thứ tư này sẽ chứa loại kiến thức thấu hiểu (insight) nào?’ Regis trầm ngâm, trôi lững lỡ quanh lõi aether của tôi. ‘Để xem nào…ấn Aroa’s Requiem là nhánh aevum, phải không? Năng lực này đảo ngược sự tàn phá của thời gian đối với một vật thể. Và ấn Realmheart cho phép ta nhìn thấy các vi hạt mana, giúp tích lũy dần sự hiểu biết về cách mà mana—và thực tế là cả aether nữa—hoạt động ra sao. Vậy sự liên kết giữa các thứ này là gì?

    Tôi nhún vai, rồi duỗi cổ nghiêng từ bả vai này sang bả vai kia để phản hồi lại các cơ đang căng cứng. Thành thật mà nói, tôi không thấy cả hai ấn này khớp với nhau ra sao, hoặc làm thế nào một trong hai năng lực này dẫn đến sự hiểu biết về Số Phận (Fate) được. Chúng tôi đã tốn rất nhiều thời gian trong Khu Tàn Tích (Relictombs) để dõi theo thông điệp của bà Sylvia, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể hiểu được lý do tại sao một chút nào cả.

    Khi những người bạn đồng hành của tôi đã ngấu nghiến xong bữa ăn, từng người một trong số họ đến nhập nhóm cùng với tôi đứng trước cổng.

    Ả Lyra là người đầu tiên tới, và khi tôi nhìn cô ta một cách tò mò, cô ả giơ hai tay lên tỏ vẻ phòng thủ. “Ổn mà, tôi ổn mà. Tôi biết rằng mình đã quen với kiểu sống chết cụ thể nào đó, kể cả là trong chiến tranh, cơ mà não của tôi không bị quái vật lây nhiễm đâu.” Cô ta nhìn một cách thất vọng về phía chị Mica đang xếp mớ thức ăn còn lại của mình vào chiếc nhẫn không gian.

    “Điều đó sao cô biết được,” chị Mica nói với một nụ cười gây khó chịu, ngân nga trong hơi thở.

    Rút cổ vật La Bàn ra, tôi dùng nó khóa cố định điểm đến cho cánh cổng dịch chuyển này để đảm bảo rằng không ai trong số các đồng đội tôi bị đẩy vào một Khu Tàn Tích ngẫu nhiên nào đó. Rồi thì, hít thở sâu một hơi và tôi bước qua cổng.

    Ban đầu tôi dự tính rằng mình sẽ bước từ khu hành lang trắng bên này sang khu vực kế khi đi vào vùng ngoại vi thuộc tàn tích thứ tư, nhưng thay vào đó tôi lại thấy mình bị mất phương hướng khi đứng giữa đống xà bần do đổ nát và cháy rụi gây ra. Hầu như tôi không có thời gian để tiếp nhận sự việc trước khi ả Lyra xuất hiện cạnh tôi, và rồi đến là bé Ellie đi theo ngay sau cô ta. Trong khoảnh khắc, cả lũ bọn tôi đã đứng chiếm trọn một khoảng trống tương đối nhỏ ở khúc cuối hành lang trống rỗng. Trước mặt chúng tôi, có một đống đá sụp xuống chắn lối đi tới trước.

    “Nơi này trông không giống chỗ lần trước đến,” Bé Ellie lầm bầm.

    ‘Kia có phải là…dấu móng vuốt không?’ Regis nghĩ, thu hút sự chú ý của tôi vào một mẩu xà bần lớn.

    Tôi lướt ngón tay dọc theo ba đường lằn khắc sâu vào đá, gạt đi vết tro làm lộ ra lớp đá trắng bên dưới. Ngước lên, tôi thấy những vật tạo tác thắp sáng quen thuộc đầy vẻ sạch sẽ vô trùng. “Chúng ta đang ở đúng chỗ, nhưng có vẻ như chỗ này đã bị…tấn công.”

    Chị Mica vẫy tay theo kiểu một cử động chém ngang, và đống xà bần chắn đường đổ sụp thành cát, rồi cát nhanh chóng chạy qua các khe nứt trên mặt sàn vỡ nát. Khu vực trần nhà và tường bị sụp đổ lộ ra một cảnh kỳ lạ đằng sau: lớp đá rắn lót sau tường có dấu móng vuốt và lửa cháy xém.

    Trong khi đang bước đi thật cẩn thận, tôi kể cho mọi người nghe về trải nghiệm của mình ở tàn tích thứ hai, chỗ mà đã đổ sụp từ trước khi tôi, Regis, và Ceara tới đó. Bất cứ chuyện gì đã xảy ra ở đây dường như hơi khác.

    Bé Ellie hỏi: “Anh có nghĩ những con rồng đã tấn công không?” chọc mũi giày vào một vết rạch sâu trên sàn nhà.

    Tôi trả lời: “Theo như những gì anh hiểu, thì điều đó không thể xảy ra,” và giải thích rằng người asura không thể vào được các Khu Tàn Tích này.

    Một lúc sau, chúng tôi bị phép thuật của cái hành lang này tóm lấy và kéo về phía trước. Cái hành lang sụp đổ kia biến mất, và thay vào đó chúng tôi đang đứng trong một khoảng không trống đằng trước cánh cửa bằng pha lê.

    Cánh cửa đã rơi vào tình trạng đổ nát hư hỏng.

    Những mảnh pha lê đen nằm rải rác khắp khoảng không chỗ này, kêu lạo xạo dưới chân chúng tôi. Những gì còn lại trên cánh cửa là một mớ hỗn độn gồ ghề, lởm chởm với những cụm pha lê nhô ra khỏi bề mặt cửa đen nhẵn. Cứ sau vài giây, cách mảnh vỡ này lại rung động, tỏa ra chút gợn sóng lan qua hết các mảnh vỡ riêng lẻ, giống như nhịp tim đập vậy.

    ‘Như này trông không tốt tý nào.’

    Đến gần, tôi ấn tay vào cổng. Trước đây, các viên pha lê trên bề mặt cổng luôn dịch chuyển qua nhằm cho phép tôi đi vào. Tuy nhiên, bây giờ thì cảm thấy như chúng khô cứng và bất động. Sắc nhọn. Có vẻ nguy hiểm.

    Ấn godrune tên Aroa’s Requiem trên lưng tôi rực cháy lên màu vàng kim khi tôi truyền aether vào nó, và những hạt bụi aevum chảy qua da tôi tràn vào cấu trúc pha lê dị dạng kia. Các hạt này đổ vào cửa ngày càng nhiều hơn, lấp đầy mọi ngóc ngách, sau đó chảy ra khỏi cánh cửa đến chạm vào từng mảnh pha lê riêng lẻ đã bị vỡ tung ra khỏi cánh cổng dịch chuyển tức thời này.

    Như thể thời gian đang bị đảo ngược lại, những mảnh vỡ rời rạc nhảy lên khỏi sàn và bay trở lại mặt cánh cổng dịch chuyển. Những rãnh lởm chởm, bị vỡ vụn trở nên nhẵn nhụi. Các bộ phận tự trôi vào cánh cổng, và tôi đẩy tay mình vào mặt cửa. Như cách các cánh cổng dịch chuyển trước đây hoạt động, những viên pha lê lăn qua một bên nhẹ nhàng để nhường lối cho tôi đi.

    Tôi ngó ngang qua vai. Những người khác đang quan sát tôi với kiểu kinh hãi không rõ ràng. “Theo ngay sau tôi. Đừng nấn ná.” Nói rồi tôi lao vào cổng.

    Mặc dù tôi đã sợ cái phép Aroa’s Requiem này có thể bị hỏng bởi bất cứ thứ gì đã phá hủy căn phòng bên ngoài kia, nhưng lối đi hiện giờ của tôi không bị ảnh hưởng. Một lúc sau, tôi thấy mình lại ngạc nhiên lần nữa bởi những gì bao quanh đây.

    Những bức tường, sàn và trần nhà đầy vẻ thanh tao gợi lên một sự minh họa mơ hồ về căn phòng quanh tôi bằng những đường lằn trắng mờ ảo. Điểm nhấn của cái không gian phi vật chất này là một kiến trúc như tôi đã mong đợi: cái bệ đặt ở trung tâm, có viên pha lê aether trôi lơ lửng bên trên nó, được bao quanh bởi các vòng xoay quanh theo quỹ đạo kêu o o với phép thuật bộc lộ ra rất mãnh liệt. Tôi theo dõi chuyển động xoay của mấy cái vòng, thở phào ra một hơi mà tôi không nhận ra là mình đang nín thở nãy giờ.

    Tôi tự nhủ: “Nó đang hoạt động,” cảm thấy sự nhẹ nhõm đã rửa sạch căng thẳng gánh trên vai và sau hốc mắt.

    Những người khác lần lượt xuất hiện. Cánh cổng dịch chuyển tan biến nhanh chóng sau khi chị Mica vốn đi sau cùng bước ra, tôi truyền aether vào nắm tay mình.

    Cái lớp vỏ phi vật chất của căn phòng trống rỗng tan biến đi như những đám mây tơi tả trước cơn gió mạnh, để lại chúng tôi đang đứng trên những viên gạch đá cứng. Ả Lyra tặc lưỡi thất vọng, và tôi nghe thấy tiếng cây cung của Ellie kêu lên kẽo kẹt khi con bé kéo căng dây.

    Chị Mica tiến lại gần những cái vòng đang xoay, giơ một tay lên và nhắm mắt lại. Một nụ cười tò mò, vui tươi sáng lên trên gương mặt chị. “Nó…đang hát.”

    Nhưng sự tập trung của tôi lại ở chỗ khác.

    Một sự hiện diện mạnh mẽ đầy chất aether trong đấy đang di chuyển thận trọng quanh phòng, bao quanh chúng tôi. Nó tránh đến quá gần, và khi một trong các đồng đội tôi bước đi, nó sẽ đổi hướng di chuyển để giữ khoảng cách. Tôi dõi theo nó từ khóe mắt, sẵn sàng tạo ra vũ khí nếu hành vi của nó thay đổi.

    Bé Ellie hỏi: “Vậy…sao giờ?” lướt những ngón tay trên một mặt tường đá đổ nát khi di chuyển quanh rìa mép căn phòng.

    “Chúng ta chờ thôi,” tôi lơ đãng trả lời.

    Chị Mica và ả Lyra liếc nhìn nhau, cả hai đều căng thẳng. Một lúc sau, họ nhảy dựng lên khi bóng người ẩn nấp đang di chuyển kia hội tụ lại một chỗ.

    “Đừng lo,” tôi nói nhanh, giơ một tay lên để ngăn họ tấn công. Tôi biết họ không thể làm hại di ảnh kia nhưng lo lắng họ có thể làm gì đó gây gián đoạn buổi thử thách.

    Di ảnh của người djinn kia nở một nụ cười nhỏ thích thú với chúng tôi. Da ông ấy có màu hoa oải hương ngả tối, và giống như những người khác mà tôi đã từng thấy, người ông ấy được phủ kín bởi những mẫu chú phép (spellform) ở khắp nơi, ngoại trừ khuôn mặt. Đỉnh đầu ông ta bị hói, với một lớp tóc trắng rủ xuống dưới vai. Ngay cả chỗ da đầu hói của ông ấy cũng được khắc dấu bằng các mẫu chú phép.

    “Tôi khen ngợi sự kiềm chế của cậu,” một lúc sau ông ấy nói. “Thú vị đấy, cậu có thể cảm nhận được tôi nhưng các đồng đội cậu thì không. Kế đến, cậu đã có dấu ấn (mark) của người djinn trên mình rồi. Tôi không phải là tàn thức (remnant) đầu tiên mà cậu đã giao tiếp.”

    “Không phải ạ,” tôi nói, cúi đầu với ông ấy thể hiện sự kính trọng. “Tôi đã được học từ ba tàn thức khác rồi, mặc dù một người trong số họ không còn cục keystone nào nữa để đưa cho tôi. Tôi hy vọng ngài vẫn còn.”

    Đôi mắt màu tím violet của ông djinn này lóe lên chút ánh sáng bên trong, và thứ ánh sáng ấy dường như co lại. “Tôi hiểu rồi. Cuộc hành trình của cậu cho đến nay đã thật kỳ lạ và…đáng tiếc. Vậy thì, ta đừng chần chừ nữa, mà hãy tiến hành buổi thử thách của cậu.”

    Khung cảnh đống đổ nát ở đây tan thành không gian nền trắng theo kiểu trống rỗng, và các đồng đội tôi biến mất. Ngay cả Regis, vốn đã ẩn náu an toàn trong lõi tôi, cũng biến mất.

    Vị djinn này di chuyển đến đứng trước mặt tôi, hai tay chắp sau lưng, đứng thế rộng chân. “Cậu đã được kiểm tra các giác quan, phản ứng, và nhận thức. Thông qua các tình huống mà tôi không hiểu nổi, cậu thậm chí còn được huấn luyện chiến đấu bởi một bản thể cay cú từ một người djinn nổi loạn. Sau đó, bởi việc dùng những gì chỉ được xem là thất bại trong khi thiết kế nên Khu Tàn Tích, cậu đã tận dụng cơ hội đó để kiểm tra thêm bản thân. Đáng tiếc nhất đấy.”

    (Người dịch: câu cuối ý là ông djinn này ngạc nhiên vì Art tận dụng thiết kế khu vực có bục đứng ở chương trước để luyện chiêu thức mới, và có khi, thậm chí là những khu vực trước để luyện Burst Step, God Step và nhiều thứ khác)

    Ông djinn này im lặng một lúc, nhưng cái nhìn kỳ rợn của ông không bao giờ rời khỏi mắt tôi. “Khu Tàn Tích này, dường như, đã thất bại.”

    (Người dịch: câu cuối, từ ‘fail’ khó dịch thoát nghĩa, ở đây mình giải thích thêm ra theo cách hiểu của mình, ‘thất bại’ nói chung chung như tiếng Anh có nhiều cách hiểu, có vẻ trong tình huống này ông djinn chỉ ngụ một ý là “thất bại vì không đạt được mục đích thật của người djinn đề ra khi tạo ra Khu Tàn Tích”)

    Tôi sắp định phản đối, nhưng lại do dự, thực sự đang tiếp thu những lời ông djinn này nói. “Ông ngụ ý nhiều hơn là việc chỉ mất mát một cục keystone duy nhất, phải không? Nhưng nó đã thất bại như thế nào? Mục đích của tất cả những chuyện này là gì?” Tôi hỏi, chỉ vào nền không gian trống rỗng quanh đây.

    Tôi đang chờ được nghe lại cái điệp khúc tương tự, Thông tin đó không được chứa đựng trong phần tàn thức này, tôi đã ngạc nhiên khi ông djinn này trả lời. “Tạo vật mà cậu gọi là Khu Tàn Tích không gì khác hơn là kiến ​​thức tổng hợp từ nền văn minh của chúng tôi về cả mana và aether. Nó là một thư viện sống, một bách khoa toàn thư đa chiều chứa đựng mọi sự thấu hiểu sâu sắc (insight) của chúng tôi. Mọi thứ chúng tôi hiểu được đều nằm trong đó, và mỗi chương đều nhằm mục đích—”

    (Người dịch: chỗ này từ ‘our/we’ rất khó dịch, vì không thể biết ngụ ý tác giả là ‘chúng tôi’ hay ‘chúng ta’)

    “Chương à?” Tôi bất giác bật lời hỏi, không hề có ý định ngắt lời.

    “Những gì mà cậu gọi là các khu vực (zone) ấy,” ông ấy nói. “Mỗi chỗ không phải là một bài kiểm tra như cách cậu hiểu về chúng, mà đúng hơn chúng được thiết kế để cung cấp sự thấu thị sâu sắc về một vài khía cạnh của aether. Người ta chỉ cần bước qua từng chương để nhận được sự thấu thị sâu sắc về các công cụ mà chúng tôi đã dùng để viết nên chúng. Cho dù là vậy đi nữa, nó vẫn là một giải pháp không hoàn hảo, nhưng đó là cách duy nhất chúng tôi có thể dạy những kỹ năng này cho các thế hệ tương lai.”

    (Người dịch: từ ‘zone’ trong tiếng Anh ra tiếng Việt với bối cảnh này dịch là ‘vùng’ hay ‘khu vực’ đều hợp lý, trong suốt quá trình dịch từ đó đến giờ, chỗ nào dùng từ nào suông mồm hơn thì mình dùng)

    “Đối với một quốc gia của những người theo chủ nghĩa hòa bình, người djinn đã bảo vệ tạo vật của họ khá thô bạo đấy,” tôi vạch ra vấn đề, ký ức về những cái chết lặp đi lặp lại từ những đồng đội vẫn còn rất khá mới mẻ trong tâm trí tôi. “Nếu nơi này được coi là một thư viện, vậy tại sao lại toàn những con quái vật khủng khiếp thế?”

    Ông djinn này nhìn xuống đất và ngó đi chỗ khác, một loạt cảm xúc khác nhau lướt qua nét mặt dịu dàng của ông ấy. “Phần lớn các Khu Tàn Tích này được xây dựng khi nền văn minh của chúng tôi sụp đổ. Có một sự…tăm tối rõ ràng đã len lỏi từ tiềm thức của người dân chúng tôi ra khi họ tìm cách bảo vệ nơi này, vốn là tác phẩm cuối cùng và vĩ đại nhất của chúng tôi. Người djinn chúng tôi có thể bước qua nơi này một cách an toàn, và chúng tôi biết rằng bất cứ ai rốt cuộc nhận được kiến ​​thức của chúng tôi cũng sẽ khám phá ra cách đi qua, hoặc sẽ đủ mạnh để vượt qua những lớp phòng vệ này.”

    “Nhưng, người dân các ông…” Lời tôi ngưng lại, không chắc lượng kiến ​​thức của những ký ức được lập trình này thực sự biết chuyện rộng đến mức nào.

    Ông ấy nói: “Đã ra đi cả rồi, tôi biết,” Nghiến chặt quai hàm, và ông ta quay đi một lúc. Tuy nhiên, khi ông ấy nhìn lại vào mắt tôi lần nữa, có một nỗi buồn sâu sắc trong ánh mắt đó chứ không phải cơn thịnh nộ. “Những con rồng sẽ không hiểu và không thể hiểu. Và thế là bọn chúng đốt cháy nền văn minh của chúng tôi, cố gắng quét sạch chúng tôi khỏi thế giới. Nhưng một hậu duệ mạnh mẽ của người djinn đang đứng trước mặt tôi đây, vậy nên bọn chúng đã không thành công.”

    Vì tàn thức này dường như cởi mở trả lời các câu hỏi hơn những người khác, nên tôi đã đẩy mạnh hỏi chuyện hơn nữa. “Tôi đã tận mắt chứng kiến ​​sức mạnh của tên Kezess Indrath. Nhưng với tất cả những gì mà người dân các ông đã đạt được”—tôi lại chỉ vào phiến đá trống bao quanh chúng tôi—“Tôi vẫn không thực sự hiểu tại sao các người lại bị xóa sổ. Nếu kiến ​​thức của các người quan trọng đến mức các người nâng niu cất giữ nó ở…nơi này, vậy thì tại sao không chiến đấu để giữ cho nó tồn tại cùng các người chứ?”

    “Trả lời cho câu này không hề đơn giản hay đủ thỏa mãn câu hỏi,” người djinn này nói, thở dài mệt mỏi. “Tuy nhiên, có lẽ đợt thử thách này sẽ giúp cậu hiểu. Hoặc có lẽ không. Cậu nên biết nhiều hơn những gì cậu biết hiện giờ, cậu nên có sự thấu hiểu sâu sắc hơn nhiều. Thực tế là cậu đã tiến bộ rất xa trong khi sự hiểu biết về những mặt tốt ở nơi này trong đầu cậu quá ít ỏi, chỉ có những hiểu biết về mấy chỗ tệ hại trong thiết kế Khu Tàn Tích của chúng tôi là nhiều.”

    Không biết phải trả lời làm sao, tôi giữ im lặng.

    Vị djinn cười với vẻ ấm áp hơn. “Nhưng đừng tuyệt vọng. Cậu là điều gì đó mà chúng tôi không thể dự liệu trước được. Vậy là đủ làm một lão già djinn có hy vọng rồi. Mà tôi sẽ không níu kéo cậu xa rời mục đích của mình lâu hơn nữa đâu. Thật sẵn sàng đi. Đợt thử thách này sẽ không giống với bất kỳ đợt nào mà cậu đã từng đối mặt trong Khu Tàn Tích cho đến nay. Vậy ta bắt đầu nào.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Cái nêm - wedge là một dụng cụ để đóng búa làm vỡ một vật gì đó.
    2. 2. Tóm tắt: Art và đồng đội đến được tàn tích thứ tư, nói chuyện với ông djinn và biết được thêm vài điều mới về Khu Tàn Tích.
    3. 3. Theo như cách nói của ông djinn hói này, thì cách hiểu của Agrona, bọn Asura hay cả Arthur về các vùng/khu vực của Khu Tàn Tích là sai hoàn toàn, họ nghĩ là mỗi khu vực sinh ra để thử thách, và phải vượt qua thử thách đó mới lấy được cổ vật (relic). Tuy nhiên, người djinn sinh ra từng khu vực không chỉ nhằm thử thách mà để dạy về các công cụ tạo ra vùng đó, kiểu như mỗi vùng là một bài học, thế nên cô gái djinn ở tàn tích thứ hai mới nói: “Thay vì cố thắng (vượt qua một vùng) thì cậu nên cố học hỏi chứ (hiểu được cái ẩn ý của từng vùng)” Và giờ đây, khi đến chương này ngẫm lại mình mới thấy được điều đó. Chưa kể, mình đoán lý do tạo ra các vùng rõ ràng không phải để ngăn chặn bọn asura lấy được cổ vật ẩn bên trong (hoặc đó là một phần lý do), phần còn lại là để dạy học cho thế hệ sau, chính vì thế djinn mới cấm cửa bọn asura không được bén mảng vào để tránh việc kiến thức về mana lẫn aether rò rỉ cho bọn này.
    4. 4. Ver.1: Mar-1st-2023;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...