Những cánh cửa đen (phần Hai)
Tên gốc: "Chapter 420: Black Doors II"
Một tiếng khóc sụt sịt làm tắc nghẹn cổ họng khi tôi nhìn chằm chằm vào bé Ellie. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi cố kiềm chế tinh thần mình, nhưng hình ảnh em ấy bị xé toạc ra và nhuộm máu đỏ khắp người dường như không thể tin được, không thể xảy ra được, đến nỗi mọi hành động thực tại diễn ra ở đây đều run rẩy rồi dừng lại. Thứ duy nhất len lỏi được vào não tôi ngoài cảnh tượng khủng khiếp này là tiếng rống đau buồn và tiếng giẫm nặng nề của Boo đằng sau tôi, chúng giống như sự hóa thân của những cảm xúc mà tôi không rũ bỏ được.
“—thur ơi!”
Một bàn tay đặt lên vai tôi, siết chặt lại và lắc lắc. Một làn sóng aether mạnh cuộn trào từ cơ thể tôi tuôn ra để phản ứng lại, và bàn tay kia rút đi. Xa xa kia, tôi nhận ra chị Mica và ả Lyra đang vật lộn với lũ quái vật.
Một cái bóng lướt qua người bé Ellie, và tôi ngước lên nhìn đôi mắt Regis vốn sáng ngời, giờ đây tràn đầy nỗi tuyệt vọng chung của hai tôi. Cậu ta chuyển dần sang trạng thái vô thể, rồi hóa thành hình tinh linh dạng wisp khi chìm vào cơ thể bé Ellie.
Tia hy vọng trong tôi đã tắt ngúm còn trước khi nó lóe lên đầy đủ. ‘Cô bé…đã ra đi rồi,’ Regis nghĩ, trôi lững lờ quanh lõi mana của em ấy. ‘Khoan đã. Có gì đó không ổn—’
Độ nặng từ trọng lượng cơ thể bé Ellie biến mất khỏi vòng tay tôi khi em ấy trở nên trong suốt. Trong một khắc, tôi có thể thấy rõ hình dạng tinh linh wisp màu đen của cơ thể Regis khớp với các đường rìa nét trên cơ thể em ấy như thế nào, rồi cả hai người họ biến mất, tan biến như con quái vật đã giết cô ấy.
Tôi mở mồm định hét lên hoặc chửi thề, nhưng chỉ có hơi thở khò khè phát ra.
“C-chuyện gì đã xảy ra vậy?” chị Mica hỏi, gạt một con quái trông xương xẩu đang cười toe toét sang một bên, nhưng chỉ kịp làm thế sau khi khi nó táp một mảng thịt to khỏi hông chị ấy.
“Quản quan…Leywin, ngài phải…tung đò—”
Cơn thịnh nộ bùng lên trong tôi và tôi xoay sang ả Lyra. Ả retainer người Alacrya này lùi lại và khuỵu gối xuống, bị ngã quỵ trước áp lực từ sát khí của tôi. Aether biến thành hình thanh kiếm trên tay mà không cần sự điều khiển từ ý thức của tôi. Có sự sợ hãi ánh lên trong mắt cô ta, phát ra sáng và rõ như ánh tím phản ra từ vũ khí của tôi.
Mặt mũi nhăn nhó, tôi vung kiếm.
Lưỡi kiếm hằn xuyên qua xương thịt. Một tiếng ré lên đau đớn và ngắn ngủi, rồi im bặt.
Con quái hiện ra sau lưng ả Lyra đổ sập xuống thành hai mảnh, rồi tan biến.
Nhắm mắt lại, tôi ép mình kiềm chế luồng sát khí của bản thân. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, ả Lyra đang thận trọng nhìn tôi. Cô ả nuốt nước bọt trong họng nặng nề, rồi an tâm đứng dậy, như thể cô ả sợ rằng bất kỳ cử động đột ngột nào cũng có thể làm tôi hóa điên trở lại. Ngay khoảnh khắc kế, cả cơ thể cô ả giật bắn người trước tiếng gầm của Boo. Con gấu lao vào một con quái khác đang tấn công, xé toạc nó không thương tiếc.
Bây giờ tôi sẽ làm gì đây?
‘Cậu phải đi tiếp mà không có chúng tôi,’ một giọng nói buồn bã trả lời trong tâm trí tôi.
Tôi đông cứng cả người. Regis à?
‘Đừng lo cho tụi tôi. Bây giờ bọn tôi ở trên thiên đường rồi. Nó thật đẹp. Chẳng có gì khác ngoài mấy bé quỷ ngực bự che kín mắt tôi, cậu hiểu chứ? Giống y như tôi hằng ao ước.’
Một cơn rùng mình ghê rợn chạy dọc sống lưng. Trước khi tôi kịp đáp lời, ánh sáng bùng lên từ đằng xa, cong thành vòng cung vượt qua nền đen trống trải trong không trung giống như pháo sáng báo hiệu.
Đó là một trong những mũi tên của bé Ellie.
Phải là nó. Boo ngước lên nhìn từ chỗ con mồi của mình, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt nhỏ đen nhánh của cậu ấy, rồi cậu ta biến mất kèm một tiếng “póp” nhẹ.
Regis, đồ khốn kiếp này, giải thích hoặc là—
‘Đừng có quở mồm về người đã chết thế chứ, chàng công chúa,’ Regis đáp trả.
Tôi chạy vội về phía cánh cửa sẽ dẫn tôi đi ngược lại, nhưng do dự, quay lại nhìn chị Mica và ả Lyra. Một con quái khiếp đảm khác đã hiện ra, nhưng ả Lyra và chị Mica đã tung đòn phép của họ ra rồi.
Chị Mica nói: “Đi đi, bọn này sẽ ổn thôi,” xoay người để giáng cái búa vào hàm một con quái không mặt.
Không lãng phí thời gian nữa, tôi bước qua cửa. Nó dường như di chuyển chậm một cách đau đớn, đến khó có thể tin được, kéo tôi qua khoảng không trống rỗng với sự khó chịu có chủ ý. Cuối cùng khi tôi đến được bục đứng thứ hai, tôi bắn một vụ nổ aether ra từ lòng bàn tay, xé toạc hai con quái vật, rồi vội vã quay lại cánh cửa đó.
Tim tôi như ngừng đập.
Chính là bé Ellie đang đứng chỗ rìa mép của bục đứng xuất phát, ngó chằm chằm ra toàn vùng này, cầm cung trên tay. Boo đang đứng cạnh, rúc vào người con bé và rên rỉ rất lâu trong ngực con bé. Còn bé Ellie, người nhợt nhạt và run rẩy, một tay còn lại bấu chặt vào bộ lông của cậu ta, giữ chặt như thể con bé sợ rằng sắp ngã.
(Nguyên văn: “Boo stood next to her, nuzzling her and moaning deep in his chest.” Có vẻ như tác giả đánh máy sai, phải là ‘her chest’ mới hợp lý)
“Ellie,” tôi thở hổn hển khi bước ra khỏi cửa.
Xoay người lại, gương mặt con bé nhăn lại khi tiếng khóc nức nở áp đảo cảm xúc con bé, và con bé nhào người vào vòng tay tôi, thở hổn hển. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc ôm lấy con bé, quá sốc để cảm thấy mừng vì con bé vẫn còn sống.
Cuối cùng, con bé rời khỏi người tôi để lau mặt vào ống tay áo. Đôi mắt con bé đỏ và sưng lên, và có cảm giác kinh hoàng vẫn còn trong mắt khiến con bé không thể nhìn thẳng vào tôi.
Tôi vuốt tóc con bé và tạo ra những tiếng thủ thỉ nhẹ nhàng để cố gắng an ủi con bé. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chuyện gì xảy ra thì dễ hiểu mà,” Regis nói, ngồi xổm xuống giữa hai chân kiểu chó. “Giống như người đồng đội lông lá của chúng ta đây, bọn tôi đã “póp” một phát băng qua cả khu vực này. Bé Ellie xuất hiện trở lại trong cánh cửa của bé, và tôi bước ra từ cửa của cậu. Còn làm thế nào và tại sao chuyện này lại xảy ra thì…” Lời cậu ta đang nói nhỏ dần kèm một cử chỉ nhún vai.
Tôi kéo bé Ellie về phía mình, nhấc con bé khỏi mặt đất và áp môi tôi lên đỉnh đầu con bé. “Anh rất xin lỗi, El à. Lẽ ra anh không bao giờ nên… anh—” Tôi cảm thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của con bé áp vào người tôi, và tôi thả lỏng thân con bé ra, để nó lùi lại.
“Đó không phải lỗi của anh, Arthur à,” con bé nói, lau đôi mắt sưng húp và đỏ hoe. “Nó diễn ra quá nhanh. Cảm thấy như…nó rất thật vậy.”
Tôi im lặng, không thể nghĩ gì xa hơn ngoài một thực tế bao trùm tất cả.
Tôi đã thất bại. Em gái tôi đã chết trong vòng tay tôi. Bất cứ thứ gì vừa xảy ra trong khu vực này đã đem cô ấy trở lại đều không thay đổi sự thật đó.
Chuyển aether đến ấn (rune) lưu trữ không gian đa chiều, tôi rút cổ vật La Bàn (Compass) ra.
Bé Ellie hỏi: “Anh đang làm gì thế?” rồi lùi lại một bước, đôi má tái nhợt như ma của con bé hơi ửng hồng lên.
“Anh sẽ đưa em quay về.”
“Không, em không—”
“Đây không phải điều để em tranh luận,” tôi cương quyết nói, không nhìn con bé. Tôi không muốn nhìn thấy biểu hiện tổn thương mà tôi biết là đang hiện ra trên khuôn mặt con bé. “Anh đã biết chính xác những gì em vừa trải qua, bởi vì anh đã trải qua nó hàng trăm lần ở lục địa Epheotus. Nhưng hiện giờ, không giống như hồi ở đó, ta không biết được em có quay lại lần nữa nữa hay sẽ quay lại bao nhiêu lần. Chúng ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Các bục đứng sẽ ngày càng khó hơn và nếu anh không bảo vệ nổi em ở những bục đứng trước đó thì…”
Ellie nắm lấy cánh tay tôi và kéo, đột nhiên làm tôi nhớ lại cách con bé thường hay kéo mẹ tôi đi khắp khu mua sắm. Mật đắng dâng lên tận họng khi tôi hình dung sẽ nói với mẹ rằng bé Ellie đã chết…
Những giọt nước mắt ấm áp trượt dài từ trên mặt tôi xuống. “Anh cũng không thể mất em, El à.”
“Anh sẽ không mất em—Boo à, giúp mình với!” con bé nói líu ríu.
Chú gấu hộ vệ ngồi xuống và thở phì phò, quay mặt khỏi bé Ellie. Nắm tay con bé lỏng ra và tuột khỏi cánh tay tôi. “Boo…”
Con bé từ từ tiến lại gần con khế ước thú của mình, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục ngó đi, quay lưng lại với cô nhóc. Con bé thở dài và dựa vào cậu ta, áp mặt vào bộ lông.
Tôi nghiến răng và cố kìm lại ý muốn bóp nát nửa khối cầu bằng kim loại giữa các ngón tay đang run rẩy của mình.
Nó không hoạt động. Aether đang di chuyển vào và chạy khắp cái vật tạo tác (artifact) này, nhưng không kích hoạt được nó. Nó không hoạt động, giống như hai đòn phép God Step và Destruction.
Chúng tôi đã bị kẹt lại đây.
Bên trong một trong các cánh cửa lấp lánh ánh sáng, và chị Mica xuất hiện trong đó. Hơi thở chị nặng nhọc, và tôi gần như nghĩ rằng mình có thể nghe thấy tiếng tim chị đập thình thịch. Tôi thả chị ta ra gần như ngay lập tức. Chị ấy đứng cứng người thành đống trước cửa, hai tay điên cuồng vỗ lên vỗ xuống khắp cơ thể để xác nhận rằng nó thực sự còn ở đó.
“Không sao đâu, chị—”
“Tôi đã chết…” Mắt chị ấy chớp chớp nhiều lần theo kiểu khá hài hước nhưng không vui nổi vì hoàn cảnh kinh khủng hiện giờ của chúng tôi. “Nhưng…tôi chưa chết.”
“Chị còn sống nhăn ra,” tôi nói, siết chặt vai chị. “Chúng ta không chắc cái gì—”
“Ồ,” chị Mica nói nhưng phần thì rên rỉ, phần thì thở hổn hển.
Tôi quay người nhìn theo hướng chị đang nhìn. Ả Lyra đã xuất hiện trong khung cửa của cô ta, trông hơi xanh xao.
Tôi vội vã đến và kéo cô ta ra bằng một tia aether sáng lóe lên. Đôi mắt cô ả nhắm dần lại và cô ta hít một hơi thật sâu, rồi vòng tay quanh người mình.
“Tôi vẫn còn cảm nhận được nó, móng vuốt và răng găm vào trong người, xé và xẻ thịt tôi,” cô ta nói trong hơi thở thì thầm nhưng hổn hển. “Cả đời tôi đã phải chịu nhiều sự tra tấn, nhưng cho đến giờ thì đây là lần tồi tệ nhất…”
Sau khi dành vài phút để bình tĩnh lại, chúng tôi đều ngồi thành vòng tròn quanh ngọn lửa nhỏ bỏ vào chai mà chị Mica mang theo. Phải thúc giục một chút, nhưng rồi tôi đã thuyết phục được bé Ellie, chị Mica và ả Lyra chịu ăn, và họ thờ thẫn nhai khẩu phần ăn của mình. Bé Ellie đang dựa lưng vào bên cạnh Boo, ánh nhìn của con bé tập trung vào đâu đó sâu thẳm trong bóng tối của vùng hư không này. Hai người Lyra và Mica đều nhìn ngọn lửa đang cháy bập bùng cuộn lên thành từng đợt và giật mình với vẻ mặt như bị ám ảnh trông giống hệt nhau. Regis đang đứng cách những người khác vài bước chân, quay lưng về phía ngọn lửa.
“Lần đầu chúng ta đến đây, hai người đã đề cập đến việc cảm thấy làn da của bản thân trở nên kỳ lạ,” tôi nói, phá vỡ sự im lặng kéo dài từ nãy giờ. “Và một số godrune (thánh ấn) của tôi không hoạt động hoặc không dùng được.”
Chị Mica chỉ đáp lại bằng tiếng lầm bầm.
Cô ả Lyra nghiêng người về phía ngọn lửa, di chuyển ngón trỏ vào rồi ra khỏi quầng lửa đang nhấp nhá cháy. “Ngài nghĩ… cái gì chứ, chính xác là sao? Rằng chúng ta thì…” Cô ả khua khua bàn tay vẽ thành những vòng tròn hờ hững trong không khí, giọng giảm tiếng dần khi cố tìm từ để diễn tả.
“Tôi không nghĩ rằng Khu Tàn Tích này có thể hồi sinh nổi người chết đâu,” tôi nói, đặt mấy ngón tay lên môi. “Vùng này thì khác. Tôi không nghĩ nó là thật. Dù sao cũng không thuận theo nghĩa vật chất thông thường.”
Chị Mica ủ rũ hỏi: “Nhưng mà điều đó nghĩa là sao chứ?” Chị ta đấm xuống mặt đất cạnh chỗ đang ngồi. “Tôi cảm thấy cái chết đó rất thực đấy.”
Tôi lắc đầu. “Em biết, nhưng nghe em nói đây. Khi em còn luyện tập ở lục địa Epheotus, em đã dành rất nhiều thời gian—thực ra là nhiều năm—bên trong một cổ vật gọi là quả cầu aether. Nó phức tạp, nhưng đại khái là nó đưa tâm trí và tinh thần em vào một cõi (realm) khác, nơi em có thể luyện tập và chiến đấu—và chết nữa—trong bất tận.”
Ả Lyra rít lên. “Hỡi răng của thần Vritra, chuyện đó thật là tàn nhẫn dù có tính theo tiêu chuẩn của người Alacrya đi nữa. Vậy những gì chúng ta vừa trải qua là…”
Tôi nhìn cô ả rồi cười mím chặt môi, không chút hài hước nào. “Tôi đã làm hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn lần. Mọi người…” Tôi nhìn bé Ellie và do dự. “Trải qua cái chết hết lần này đến lần khác là điều mà ta không bao giờ có thể quen nổi. Nó gây xáo trộn tâm trí ta và làm sai lệch cảm giác của ta về những gì là thật hay là ảo. Tôi không đem mọi người đến đây để trải nghiệm điều đó.” Rốt cuộc thì, bản thân tôi phải trải qua những thử thách như vậy để làm gì, nếu không phải là để ngăn những người tôi yêu thương trải qua điều tương tự?
“Anh nghĩ rằng nơi đây… giống vậy ư?” Bé Ellie hỏi, lơ đãng nhổ lông của Boo.
“Anh biết người djinn cũng có phép thuật tương tự. Trong hai tàn tích đầu mà anh đã khám phá ra, anh đã chiến đấu với những di ảnh hiện thân của người djinn trong tâm trí mình. Tuy nó cảm thấy như thật, nhưng nó tách biệt với thực tế vật chất thông thường. Khu vực này cũng có thể giống vậy.”
Sự im lặng len lỏi quay lại khi mọi người xem xét giả thuyết này. Sau vài phút, nhỏ Lyra nói: “Có lẽ đây là vạn vật đang trừng phạt chúng ta, buộc ta phải cảm nhận cái chết của tất cả những người mà ta đã giết…”
Chị Mica nạt lại: “Đừng gộp tôi chung với cô,” nhảy dựng lên và trừng mắt lườm ả Lyra. “Tôi luôn có lý do để giết kẻ nào đó. Lý do có chính đáng.”
Ả Lyra thì thầm nhỏ đến mức như không nghe được: “Theo quan điểm của tôi hồi đó, tôi cũng nghĩ vậy đấy.”
Chị Mica tỏ vẻ chế giễu nhưng lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ. “Chúng ta cần một kế hoạch tấn công nào đó ở đây.”
“Đồng ý. Cho dù chúng ta không thể chết ở đây, tôi cũng chẳng muốn trải nghiệm lại chuyện đó lần nữa đâu.” Ả Lyra rùng mình khi nói xong.
Chúng tôi đã thảo luận về việc này được một lúc. Mặc dù không có phác giác nào mới về cách chúng tôi có thể tiến sâu hơn trong khu vực này, nhưng nó đã tạo cơ hội cho mọi người nghỉ ngơi và gây dựng lại sự tự tin ở họ.
Nhưng cụ thể mà nói thì chỉ tiến sâu hơn ở một khía cạnh vẫn tiếp tục làm tôi không hài lòng. Tôi không nói nỗi lo của mình thành lời, nhưng các khoảnh khắc cuối khi chỉ còn tôi và bé Ellie đứng trên bục là lúc khó khăn và nguy hiểm nhất.
Làm sao tôi có thể vừa bảo vệ bé Ellie khỏi số lượng quái vật ngày càng tăng trong khi cả hai vẫn phải tập trung vào việc tạo sự liên kết giữa các khung cửa cơ chứ?
Khả năng chi phối aether của tôi đã trao cho tôi tiềm năng vững chãi để đạt được nguồn sức mạnh và sự rèn luyện mà lẽ ra một người phải tốn cả đời mới có mà tôi nhận được chỉ trong vài tháng thôi, nhưng tôi nhận thức rõ rằng có hạn chế với những gì tôi làm được khi kèm với sự linh hoạt bị giới hạn như vậy.
Regis nói: ‘Vấn đề với một thanh kiếm là nó chỉ hữu dụng khi kiếm sĩ đủ khả năng vung nó,’ quan sát tôi từ chỗ ngồi bên kia ngọn lửa. ‘Điều đó, dĩ nhiên, là lý do tại sao tôi là vũ khí ưu việt.’
Khi còn là một pháp sư tứ nguyên tố, tôi có hàng tá phép thuật dùng thuận theo ý mình để mang lại nhiều hiệu quả hơn. Tôi cần phải có khả năng tự vệ một cách thật dễ dàng, phải nhấn mạnh là như thế.
“Cậu đang nghĩ về di ảnh cô djinn ở phế tích thứ hai,” Regis chú thích cho suy nghĩ của tôi với vẻ cau mày.
Lẽ ra tôi nên cố gắng học các kỹ thuật của cô ấy hơn nữa.
‘Không phải mục đích của hết thảy cái thứ thấu thị sâu sắc này là cậu phải tự mình khám phá những điều này sao?’ Regis chỉ ra.
Như thế chưa đủ. Nếu tôi có thể—
Tôi tự ngắt lời mình, thừa nhận suy nghĩ trong đầu mình rối như đường xoắn ốc. Đường xoắn ốc của tư duy tôi sâu, ngoằn ngoèo dẫn xuống con đường của sự hối tiếc và tự hoài nghi về khả năng bản thân. Và một phần khác trong tôi biết rằng tôi đã học được những gì tôi có thể học nổi, hoặc học được những gì phải học để tiến bước tiếp. Mặc dù vậy, bây giờ đây, là một trong những thời điểm như thế. Nếu không tăng các kỹ năng của mình, thì chẳng có cách nào đưa những người đồng đội vượt qua khu vực này.
Chị Mica bất ngờ nói: “Đừng nghĩ rằng chỉ ngồi nói chuyện sẽ giúp được ta tiến xa hơn tý nào,” Khi chị quay mặt về phía tôi, cây búa khổng lồ đã nắm chặt trong tay. Chị ta thả đầu búa rơi xuống sàn với vẻ nặng nề, và tôi cảm thấy sức nặng của nó lan ra rung chuyển qua mặt sàn đang ngồi làm bằng mana. “Tôi không quan tâm nếu tôi chết cả ngàn lần, tôi sẽ nổi điên nếu để nơi này trội hơn sức lực của tôi.”
Cạnh chị ấy, bé Ellie gật đầu với tôi kèm vẻ nghiêm nghị.
Ả Lyra giãn người khỏi tư thế ngồi, xoay vai khi đứng dậy. “Thực vậy. Mặc dù vậy, tôi mong né được cảm giác bị nanh vuốt của tử thần nắm lại lần nữa thì hơn…”
Tôi quan sát những đồng đội mình trong một lúc. Mặc dù tôi có thể cảm nhận được những vết sẹo từ trải nghiệm của họ ẩn ngay dưới lớp vỏ bọc bản thân, nhưng họ đang phô sức mạnh và sự thách thức ra ngoài. Dùng nguồn năng lượng aether, tôi rút thứ sức mạnh luôn phủ chặt vào người tôi ra. Những chiếc vảy đen khảm rìa vàng nhẹ như lông vũ nổi ra khắp ngoài cơ thể lúc mà bộ giáp cổ vật bao phủ lấy tôi.
Chị Mica bẻ cổ và nở nụ cười mạnh mẽ với tôi. “Tôi sẵn sàng rồi. Ta làm thôi nào.”
***
“Tôi chưa sẵn sàng cho việc này,” Chị Mica thở hổn hển, quẹt đi mớ nôn dính ra miệng.
Chị ấy đang chống cả tay lẫn chân bò trên đất, bãi nôn vương vãi khắp mặt sàn bên dưới người chị ta, nhưng tôi hiểu cái phản ứng này của chị. Chứng kiến một con quái khiếp đảm không đầu đang lôi ruột mình ra qua lỗ thủng trên bụng không giống như những cái chết chóng vánh mà tôi đã trải qua rất nhiều lần dưới bàn tay của Kordri.
Khoác lấy vai chị ta, tôi đỡ chị đứng dậy, rồi lấy tay áo mình lau một vết mật dính trên má chị ấy.
Khi chúng tôi tiến đến bục đứng thứ tư, một bầy quái vật kỳ cục đã áp đảo chị Mica trước khi ả Lyra đến kịp. Regis đã đánh lui chúng, giết đủ một mớ để mở đường cho ả Lyra dịch chuyển đến, và những người còn lại cố tiến tiếp. Thật không may, Regis phải mất tới ba lần thử mới tìm ra bục đứng thứ năm, và trong thời gian đó Boo chìm vào một làn sóng cả đám quái tấn công.
Quyết định rằng tiến tiếp về phía trước chẳng ích gì, chúng tôi đi lùi lại bục trước, nhưng chuyện đó cũng khó khăn không kém, và ả Lyra đã chết trên đường lùi, bị kéo lê khỏi bục đứng bởi những móng vuốt sắc nhọn. Nhưng ít ra thì em gái tôi đã không chết thêm lần nữa.
Vào lúc mà chị Mica đứng vững được trên đôi chân mình, tôi bắt đầu thả những người khác ra khỏi khung cửa của họ. Boo dường như chẳng hề nao núng trước những cái chết lặp đi lặp lại của mình. Ả Lyra thì im lặng, và những người khác dường như bắt chước theo cô ta.
Tôi không chắc bọn họ có thể chịu đựng được bao nhiêu lần chết đây.
“Chúng ta cần phải di chuyển nhanh hơn,” chị Mica nói sau khi màn sương mờ của cái tình trạng hậu-tử-vong này tan biến đi khỏi tâm trí mọi người. “Đôi khi có nhiều cửa thông trực diện với bục đứng tiếp theo, phải không? Ta nên cử hai người qua cửa cùng lúc.”
“Nhưng làm thế sẽ loại hai người khỏi chiến trường đang đánh,” tôi phản đối.
“Đúng, nhưng nó sẽ đẩy nhanh tốc độ đưa hai người trong chúng ta lên bục đứng tiếp theo, khi mà thời điểm mới lên bục kế là lúc nguy hiểm nhất với chúng ta,” ả Lyra phản đối. “Ngài luôn là người cuối rời khỏi bục đứng cũ để lên bục đứng kế và ngài lại là người mạnh nhất. Trong khi tình huống là cả lũ còn lại bọn tôi đã chuyển qua bục đứng mới rồi sẽ phải vật lộn ở đó, đặc biệt là với người đầu tiên bước lên đó.”
Regis ngân nga giọng trầm trong lồng ngực, nghe gần giống tiếng gầm gừ hơn. “Kể cả khi Arthur và bé Ellie có thể bắt kịp việc gửi xấp xỉ gần hai người lên bục cùng một lúc đi chăng nữa, thì cũng chỉ có vài bục đứng mà ta lựa chọn làm được như vậy thôi. Thực sự là bất cứ ai theo sau tôi đều cần phải đến lên đó đứng và co ro lại mà phòng thủ cho tới khi viện trợ đến.”
(Người dịch: câu trên văn bản gốc Regis nói lấp lửng cực kỳ khó hiểu nếu không đọc kĩ, giải thích thêm cho các bạn hiểu thì mỗi lần gửi một người qua cổng thì phải chờ cỡ một phút để gửi người kế, mà dẫu có gửi được hai người đi cùng lúc thì không phải bục đứng kế nào cũng sẽ có hai cổng đổ vào để vào cùng một lúc hai người)
Ả Lyra nói: “Vậy lần này hãy gửi tôi đi trước,” và không thể che giấu sự run rẩy trong giọng của cô ta. Chị Mica cau có, nhìn như thể chị ta sắp muốn tranh cãi, nhưng ả Lyra vẫn cố nói tiếp. “Các chú phép phòng thủ của tôi mạnh hơn. Nếu chúng ta không thể gửi nhiều người đi cùng một lúc, vậy thì tôi đi trước. Cô đã”—tông giọng cô ta nhẹ đi phần nào—“chịu cái chết tệ hơn cả tôi khi nãy. Giờ đến lượt tôi gánh rủi ro đó.”
Sự tức giận của Mica biến thành sự lưỡng lự, rồi đành miễn cưỡng chấp nhận. “Ừa, được rồi. Sao cũng được.”
“Quá tam ba bận nhá,” Regis lầm bầm, rồi biến mất khi đi qua một cánh cửa.
(Nguyên văn: “Third time’s a charm,” Bất cứ câu nào Regis thốt lên mà bối cảnh có liên quan đến gái thì đều rất thâm sâu. Câu này hai nghĩa:
Nghĩa đen là một thành ngữ trong tiếng Anh sát nghĩa với câu tiếng Việt trên mình dịch. Lưu ý là ngay cả trong tiếng Việt cụm từ trên cũng có hai nghĩa.
Nghĩa bóng lại chia ra hai nghĩa nhỏ ẩn ý vào từ “a charm”. Dịch như sau: “Lần thử thứ ba này hấp dẫn phết,”. ‘Lần thử thứ ba’ là số lần xuất phát lại tính từ bục đứng đầu tiên.
+ Cụm từ ‘hấp dẫn phết’ nghĩa bóng đầu ý chỉ “lần thử này đầy hấp dẫn và thú vị” vì nó có nét mới lạ khi đưa ả Lyra đi đầu.
+ Nghĩa bóng thứ hai là “lần đi thử thứ ba này là một em tóc đỏ gây quyến rũ phết” và câu này ám chỉ Lyra, vậy tại sao mình biết chữ ‘a charm’ là ám chỉ Lyra? Trong tiếng Anh màu đỏ tươi-scarlet dù là màu tóc hay màu váy đầm đều thường được nghĩ đến sự quyến rũ kiểu làm đàn ông say mê như bị bỏ bùa vậy và từ charm rất dễ liên tưởng đến màu đỏ trong tình huống này.
Như vậy ta thấy câu này hoàn toàn không chỉ dịch ra được một nghĩa mà có ít nhất ba cách hiểu khác nhau)
***
Khi bé Ellie bắn xong các mũi tên nối giữa hai cánh cửa, hình ảnh của Boo trên mặt cửa biến mất trước mặt chúng tôi. Tôi đang theo dõi kĩ lưỡng trận chiến ở bục đứng kế thông qua liên kết tâm trí của tôi với Regis. Cho đến nay, mọi chuyện vẫn ổn.
Bé Ellie chuyển từ trạng thái chuẩn bị sang chiến đấu ngày càng dễ dàng. Những mũi tên chứa mana thuần có ánh sáng màu trắng nhanh chóng phóng ra từ dây cung của con bé, bắn trúng hết mục tiêu này đến mục tiêu khác. Chúng tôi đang ở trên bục đứng thứ sáu, và những con quái vật không ngừng dâng lên từ khoảng hư không, hiện hình ra hai hoặc ba con cùng lúc.
Tôi đếm nhẩm trong đầu khi hạ gục chúng, di chuyển liên tục để cố bảo vệ con bé từ khắp mọi hướng. Những mũi tên của con bé lựa một số con vừa thành hình để bắn, nhưng bất kỳ con nào tiếp cận gần chúng tôi, con bé đều để lại cho tôi.
Lưỡi kiếm của tôi cắt xuyên qua một cánh tay đang chém xẹt qua, cắt rời nó ngay đoạn khuỷu tay, rồi đổi hướng cắm sâu vào phần hông xương xẩu của con quái vật. Dùng bàn tay còn lại đang rảnh, tôi kéo Ellie khỏi tầm móng vuốt cong như lưỡi hái của một con quái khiếp đảm có bốn cánh tay đang lao tới từ phía sau. Đá một cú về phía trước, tôi đạp bay nó xuống khoảng hư không, chỗ nó bị bóng tối sinh ra hấp thụ trở lại và biến mất.
Nhảy ngang qua bé Ellie, tôi chỉa lưỡi kiếm tới trước, xẻ đôi một sinh vật không đầu từ vai đến hông. Hai con khác áp sát tôi cùng một lúc, một con lao vào chân tôi trong khi con kia nhảy lên không trung, trồi ra một cái đuôi dạng roi da trông đầy xương xẩu. Tích tụ aether vào nắm tay, tôi tránh đòn đánh tầm thấp khi ghim được sinh vật đang bay lên mũi kiếm aether. Cơ thể nó dễ dàng trượt dọc theo lưỡi kiếm, và bộ hàm nghiến răng ngậm chặt quanh cổ tôi trong lúc móng vuốt cào xuyên qua lớp vảy đen trên áo giáp tôi.
Luồng aether gia tăng đột ngột từ lõi tôi đã đáp lời, cường hóa thêm cho bộ giáp. Cùng lúc đó, tôi giật thanh kiếm sang một bên, rạch một đường xuyên ngực con quái trong khi tung ra một vụ nổ aether. Con quái thứ hai đang tấn công biến mất dạng trong một đòn nổ màu tím hình khối nón.
Hai mươi giây.
“Ellie, cái cửa!” Tôi hét lên.
Con bé tạo ra những mũi tên của mình, thứ mà tôi vừa phải vất vả ếm aether vào rồi vừa phải đồng thời chiến đấu chống lại những kẻ đang tấn công chúng tôi. Không còn những mũi tên của con bé găm vào bọn quái khi chúng mới hình thành, càng làm mọi chuyện trở nên khó hơn.
Mũi tên đầu cắm vào góc cửa trước mặt chúng tôi. Mũi thứ hai bay vào khoảng hư không, nhắm tới bục đứng kế.
Tôi bị bao vây bởi những sinh vật ghê rợn, sự tập trung phải chia sẻ giữa việc đưa con bé vào cửa và bảo vệ cho con bé.
Mũi tên bay đằng xa chìm vào khoảng hư không, rơi ngay sát cánh cửa mà con bé đang nhắm tới. Trong một phần tư giây thôi, khi cảnh mũi tên lao thẳng xuống làm tôi mất tập trung, thì một trong những sinh vật phi xuống phía dưới lưỡi kiếm đang vung tới của tôi. Những cái chi có ba móng quấn quanh người Ellie, chấn động từ lực chụp giật con bé văng lên khỏi mặt sàn và hất con bé bay vào khoảng hư không.
Tôi nhảy lên không trung, với lấy con nhóc.
Lòng bàn tay con bé nắm quanh mu bàn tay tôi, nhưng hàng chục cánh tay khẳng khiu đã túm lấy con bé và kéo nó xuống. Thêm ba con quái khiếp đảm nữa đâm sầm vào tôi từ phía sau, và tôi rơi vào cảnh nửa phần bị đẩy tới, nửa phần bị kéo lê ra khỏi rìa mép bục đứng cùng con bé. Ngay lập tức, cả hai chúng tôi đều bị kéo vào bóng tối, và rồi mọi thứ trở nên lạnh lẽo và trống rỗng.
Ngay lúc xuất hiện trên cánh cửa, tôi ra khỏi đấy bước lên bục đứng xuất phát. Đối diện với tôi, bé Ellie đang nhìn chằm chằm ra khỏi mặt cửa với vẻ mặt bị đánh bại.
Regis nghĩ: ‘Chà, chết tiệt,’ cảm nhận được sự buồn bực và lo lắng từ tôi. ‘Chúng ta làm gì đây?’
Cậu có thể cầm cự đủ lâu chờ chúng tôi quay lại không? Tôi truyền ý nghĩ đi, rồi di chuyển đến cánh cửa của bé Ellie và thả con bé ra. Ngay khi tôi làm vậy, sau tiếng ‘póp’ và Boo từ đâu lao ra không rõ, chen vào giữa tôi với bé Ellie rồi gầm gừ với vẻ cứng rắn.
‘Giờ không được,’ Regis nghĩ. ‘Nhỏ Lyra đã bị thương, và bọn tôi bị bao vây hoàn toàn.’
Chỉ vài giây trôi qua trước khi Lyra lại xuất hiện lần nữa trước cánh cửa của cô ả. Tôi cảm thấy đầy mệt mỏi và thả cô ta ra. Cô ả gục xuống đất và xoay lưng nằm ngửa ra, mắt nhắm lại.
Chưa đầy một phút sau chị Mica trở lại. “Chuyện gì đã xảy ra thế?” chị ta hỏi khi mới xuất hiện. “Tôi cảm thấy như chúng ta đang lo liệu được mọi chuyện cơ mà.”
Bé Ellie trả lời: “Em bắn trượt,” giọng như chìm xuống. Con bé lấy hai tay vuốt mặt, rồi quay đi, rên rỉ và vò rối tóc. “Và rồi một trong mấy cái thứ đó tóm lấy em và lôi khỏi bục đứng.”
Chị Mica lấy mũi giày bọc thép gõ xuống đất. “Tôi thực sự ghét nơi này.”
“Tính sao giờ?” ả Lyra hỏi, không buồn mở mắt. “Ta đã tiến xa hơn, nhưng…”
“Nhưng em quá chậm,” bé Ellie thản nhiên nói. “Và làm anh Arthur bị phân tâm.”
“Dành chút thời gian nghỉ ngơi đã,” tôi đề nghị. “Hãy chuẩn bị tinh thần cho bản thân. Đó mới là phần quan trọng.”
Chị Mica nhướn mày hỏi: “Vậy lát cậu định làm gì?”
“Làm cái em giỏi nhất,” tôi nói với một nụ cười chẳng hài hước tý nào. “Luyện tập.”
Khi đưa ra một mệnh lệnh trong tâm trí gửi cho Regis, tôi hướng tới cửa của bé Ellie, đi qua bục đứng thứ hai. Trong lúc đang trôi dạt qua khoảng không trống rỗng, nhận thức được những những cái bóng đang di chuyển trong bóng tối vây quanh mình, tôi buộc tâm trí mình phải loại bỏ mọi lo lắng và sợ hãi, loại bỏ hết mấy tính toán vượt xa khỏi chuyện cấp bách ngay lúc này cùng những kế hoạch tôi định làm với chúng.
Khi qua bục thứ hai, tôi đi tới đứng giữa tâm bục. Nhắm mắt lại, tôi hình dung ra di ảnh của người djinn thứ hai, là một phụ nữ canh giữ cục keystone (trọng khóa) chứa kiến thức về ấn Realmheart. Tôi sao chép thế đứng mà cô ấy đã làm trong trận chiến của chúng tôi. Lượng aether trong người, phản ứng với ý định của tôi, chảy thành hình dáng một thanh kiếm trong tay phải tôi. Một lúc sau, aether tích tụ lại hợp thành thanh kiếm thứ hai bên tay trái.
Không khó để cầm cả hai thanh, nhưng kiểu chiến đấu bằng hai vũ khí như này chưa bao giờ được tôi chú trọng. Thừa nhận sự thật này giúp tôi nhìn ra một phần của vấn đề, đó là: Tôi đã học cách chiến đấu bằng một thanh kiếm duy nhất, được dạy rằng vũ khí tôi cầm là cánh tay tôi nối dài.
Một trong mấy con quái tự cô đặc lại từ hư không, bò lên bục đứng và gầm gừ với cái miệng chiếm gần hết khuôn mặt. Cặp mắt vàng nhìn chằm chằm vào tôi từ ngang vai nó, và cái đuôi giống roi da quất qua quất lại.
Tôi đứng chờ. Khi nó lao tới, tôi lùi một bước, để cho móng vuốt của nó lướt qua ngay trước tôi. Thanh kiếm của tôi quét ngang qua cổ nó, khe chém ngọt sát như người ta cắt bằng kéo, bay hẳn cái đầu dị hợm. Con quái vật tan biến, và tôi trở lại chỗ ban nãy đứng.
Thậm chí là ngay lúc này, cách mà tôi cầm kiếm, cách mà tôi giao chiến, đều dựa trên những nguyên tắc mà tôi đã học được khi còn là Vua Grey. Ảnh hưởng từ Kordri cũng ở đó, trong cách bước chân và canh thời điểm tung đòn của tôi, trong việc làm chủ được các chuyển động vi mô khi phối hợp cơ thể và lưỡi kiếm. Nhưng, thực sự thì, tôi vẫn rất giống với hệ kiếm sĩ như hồi tôi ở kiếp trước.
Ngoại trừ việc là giờ tôi không thể như thế được. Vì đó là một sự hạn chế cho bản thân, khóa cứng quan điểm của tôi vào một cách làm việc duy nhất. Cô djinn đó đã nói gì nhỉ?
“Không phải là cậu thiếu sức mạnh. Mà là quan điểm góc nhìn của cậu bị thiếu. Việc tự hạn chế bản thân vào một hệ thống đã tồn tại quanh cậu chỉ khiến cậu bị kìm hãm lại thôi.”
Tôi đã vô tình bị khóa cứng vào một phương pháp lỗi thời và điều này ngăn tôi tối ưu hết khả năng của mình. Khả năng của tôi dưới vai trò là một kiếm sĩ làm tôi trở nên mạnh mẽ—hoặc tôi đã nghĩ vậy, nhưng giờ tôi nhận ra rằng mình cần phải phát triển vượt qua những gì đã biết.
“Cậu đang cố giành chiến thắng, nhưng cậu nên cố học hỏi chứ.”
Nhớ lại cách thanh kiếm thứ ba xuất hiện trên vai cô ấy như thế nào, rồi đến thanh thứ tư hiện ra bên hông cô, tôi tưởng tượng ra những thanh kiếm tương tự đang lơ lửng quanh tôi. Lượng aether từ lõi tôi chảy ra. Ở rìa khóe mắt, tôi thấy được ánh tím đang nhấp nháy như tia nắng chiếu xuyên qua kính màu ghép (stained glass). Cảm nhận ra chính mình đang sao nhãng, nên thay vào đó, tôi nhắm mắt lại, hoàn toàn tập trung vào hình ảnh các thanh kiếm trong tâm trí.
(Người dịch: kính màu ghép – stained glass là loại mảng kính gồm nhiều màu sắc khác nhau, thường được dùng để trang trí ô cửa sổ mà thường thấy nhất là trong các ô cửa trên cao của các nhà thờ thiên chúa giáo)
Lượng aether kia vẫn ở đó, nhưng tôi không thể định hình cho nó. Tôi nghĩ rằng có lẽ vấn đề là do phân tán sự chú ý, thế nên tôi hủy những thanh kiếm đang cầm trong tay đi.
Một con quái khác đang đến chỗ tôi. Tôi lắng nghe khi bàn chân có vuốt của nó cào vào bề mặt nền đứng nhẵn nhụi làm bằng mana nén. Mặc dù tôi cảm thấy được lượng aether tạo thanh kiếm đang trút vào cơ thể con quái, nhưng thay vào đó, tôi lại chú tâm đến âm thanh của luồng khí lướt qua bề mặt lớp da thịt sẫm màu của nó khi con quái tấn công. Mắt vẫn nhắm nghiền, tôi nắm lấy một cánh tay nó, rồi đến cánh tay kia. Cánh tay thứ ba cạo ngang qua lớp vảy trên giáp của tôi. Bằng một cú xoay người nhanh chóng, tôi nhấc cái cơ thể gầy gò của nó lên và ném đi, cảm nhận được hình dạng cơ thể vật chất của con quái bị khoảng hư không tái hấp thụ.
Nhiều phút đã trôi qua trong trạng thái thay đổi nhưng chưa ổn định khi duy trì lượng aether quanh người. Tôi tự vệ khi cần thiết, còn không thì tập trung hoàn toàn vào việc kiểm soát aether. Tôi xem nó như thiền định vậy, để bản thân không lo nghĩ về việc liệu nó có hoạt động như khi tôi nỗ lực hết mình tạo ra thanh kiếm hay không.
Tôi theo dõi thời gian trôi qua bằng cách đếm những con quái vật mà tôi đã giết khi chúng lần lượt bò ra để tấn công. Năm thành mười, rồi thành hai mươi, rồi lên bốn mươi. Cuối cùng khi tôi đếm không xuể, tôi thừa nhận cần phải nghỉ giải lao và nhường khung cửa cho những người khác vào.
Chị Mica và ả Lyra, những người đã quan sát tôi trong khoảng ba mươi phút vừa rồi hay cỡ đó, đều tránh chạm mắt tôi, và tôi nhận ra mình đang cau có, nỗi thất vọng của tôi cứ trào ra qua mỗi lần cố thử làm hạn chế bớt đi sự hi vọng và khả năng giữ bình tĩnh của bản thân. Tôi gạt đi vẻ ủ dột trên mặt. “Gần được rồi,” tôi quả quyết với họ, mặc dù tôi cũng không chắc liệu điều đó có đúng không.
Tiếng “phực” từ dây cung bị thả ra thu hút tôi chú ý đến bé Ellie đang đứng ở mép bục đối diện và triệu hồi ra hết mũi tên này đến mũi tên khác. Một số mũi phi vào hư không, chẳng nhắm hướng nào, trong khi một số mũi tên khác con bé để cho tự tan biến. Nhóc Boo chăm chú quan sát con bé, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ậm ừ và ư ử.
Con bé hẳn đã cảm thấy tôi đang nhìn; nó liếc nhìn về phía tôi, nhưng ngay lập tức lại tập trung vào việc luyện tập của mình. “Em cần phải nhanh hơn,” con bé nói gọn lỏn.
Khi tôi quan sát một mũi tên phát sáng khác xuyên qua bóng tối, đầu tôi đã nảy ra một ý tưởng.
Tôi gọi: “El ơi,” sự phấn khích gần như bùng ra khỏi người tôi.
Con bé đang căng dây cung giữa chừng thì dừng lại, miệng nhăn lại thành một cái bĩu môi. “Hở?”
“Anh cần em luyện tập cho anh!” Bước đến trước mặt con bé đứng, tôi đặt hai tay lên vai nó, xoay người con bé lại đối mặt trực diện với tôi. “Thứ dây nối mà em dùng để duy trì hình dạng của một chú phép. Đó là điều anh đang thiếu.”
Lông mày con bé nhíu lại và nó nhìn tôi với vẻ rõ bối rối. “Tuy nhiên, em không thể dạy anh chuyện đó. Cái mẫu chú phép (spellform) này chỉ là kiểu như … cứ làm nó thôi. Em không biết—”
“Nhưng em làm được,” tôi nhấn mạnh, một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt tôi. “Mẫu chú phép có thể giúp em định hình mana, nhưng nó vẫn là mana của em thôi. Cách cảm giác được nó, hình dạng mà nó có, đó là những gì anh cần hiểu.
Bé Ellie nhìn những người khác chờ được nói đỡ. “Nhưng em—”
Ả Lyra chen ngang nói: “Đúng là các ấn (rune) cung cấp hình dạng cho chú phép, nhưng chính kiến thức và hiểu biết của pháp sư mới cho phép họ thành thạo chú phép đó. Mặc dù em mới chỉ bắt đầu dùng chú phép này, nhưng em vẫn hiểu về nó cơ mà. Còn liệu em có thể cung cấp đủ ngữ cảnh theo hiểu biết của mình cho ngài Quản quan Leywin nhằm chia sẻ sự hiểu biết sâu sắc mà em có về chú phép của mình hay không thì tôi không biết.”
Một lúc sau con bé nói: “Ý em là, tất nhiên là em sẽ thử dạy anh,” mỉm cười yếu ớt và treo cây cung chéo lên vai. “Vậy, ừm, ta bắt đầu từ đâu đây?”
***
Ellie ngồi ở giữa bục đứng, mắt nhắm lại. Một vài quả cầu mana nhẹ nhàng xoay quanh con bé, mỗi quả tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.
Tôi đang đi chầm chậm vòng quanh con bé theo hướng ngược lại với quỹ đạo xoay của quả cầu. Chiêu Realmheart đã được kích hoạt, tạo ra các cổ tự (rune) màu tím phát sáng trong mắt và khắp da tôi, rồi làm hé lộ ra các vi hạt mana. Có một dòng mana chảy liên tục từ lõi của Ellie vào mẫu thức phép của con bé, rồi sau đó gửi một luồng mana mảnh như sợi chỉ ra từng quả cầu: sợi chỉ đó là thứ “dây nối” mà bé Ellie đã cảm nhận được.
Con bé không điều khiển mana trong không khí, tương tự như cách một pháp sư hệ conjurer sẽ làm, mà nó dùng chính loại mana đã được tinh chế trong lõi của mình theo phương pháp y như một pháp sự hệ augmenter. Nhưng tôi vẫn không hiểu mẫu chú phép kia thì đang làm gì. Hiệu quả của việc duy trì chú phép của con bé mà không cần có nhận thức từ đầu vào để điều khiển—hoặc thậm chí là không cần hiểu chú phép—gần giống với cách vật tạo tác (artifact) có thể hoạt động hơn là loại chú phép được chủ động niệm ra.
(Người dịch: để phổ biến lại kiến thức cơ bản từ những chương đầu cho người đọc, thì theo cách phân loại bên Dicathen, pháp sư loại conjurer sẽ tác động lên mana ngoài môi trường để ép nó hoạt động theo ý muốn của họ, còn pháp sư augmenter sẽ rút mana bên ngoài vào lõi của bản thân để lọc lại, sau đó phân phối ra khắp cơ thể để làm gì tùy nhu cầu, ví dụ như cường hóa hay tăng tốc độ)
Tuy nhiên, phần quan trọng đối với tôi là, liệu tôi có thể mô phỏng lại khả năng này để làm điều gì đó tương tự với luồng năng lượng aether hay không.
Một trong số những sợi chỉ kia đột nhiên tỏa sáng hơn. “Em vừa làm gì đấy?” Tôi hỏi, tập trung vào các hiện tượng.
“Nó giống như… uốn dẻo cơ bắp vậy,” con bé chậm rãi nói, nghĩ về từng từ nói lên. “Giống như khi ta cố thư giãn trước khi ngồi thiền, ta sẽ siết chặt các cơ lại rồi thả lỏng riêng từng cơ ra. Một vài thớ cơ trong số chúng rất khó làm, bởi vì ta không dùng chúng thường xuyên. Trước giờ em đã thử dãn ra, cố chạm vào chính dây nối, và em nghĩ mình vừa làm được.”
Tôi nói: “Anh hiểu rồi,” nghiền ngẫm lời giải thích của con bé.
Khi tôi đang đi, tôi tạo thành một quả cầu aether, ánh màu thạch anh tím nhuộm hồng màu mana trắng của bé Ellie. Bằng một ý nghĩ, quả cầu nhấc bổng khỏi tay tôi, bay lơ lửng cách lòng bàn tay vài inch.
Nghĩ về những mô tả của Ellie, tôi bắt đầu giãn đầu óc ra và giải phóng đi những thứ đang gây ra nhiều sự tập trung khác nhau trong đầu mình. Tương tự như cách tôi tìm thấy những khe trống quanh rìa ảo ảnh ở tàn tích thứ ba, tôi cần đem bất kỳ khía cạnh vô thức nào trong hành vi sử dụng aether vào tâm trí có nhận thức của mình.
Khó thật. Khi là Grey, tôi đã học được cách điều khiển ki bên trong cơ thể và dùng nó cực kỳ hiệu quả. Rồi thì, với vai trò là một pháp sư tứ nguyên tố, tôi thuộc hệ augmenter, định hình mana bên trong bản thân trước khi gửi nó ra ngoài thành chú phép. Điều này cũng được đem sang các khả năng dùng aether của tôi, với tất cả sức mạnh của tôi hoặc được bắt đầu từ cơ thể tôi hoặc bắt đầu bằng cách truyền qua godrune (thánh ấn).
Nhưng bé Ellie cũng là một pháp sư augmenter. Có thể con bé đã nhận được lợi ích từ mẫu chú phép để tạo hình cho lượng mana của mình, nhưng điều đó cũng không thay đổi sự thật rằng kỹ thuật của con nhóc vẫn có thể thực hiện được.
Tôi lại chú ý tới con bé, mẫu chú phép và dây nối các vi hạt mana chảy giữa Ellie và quả cầu quay quanh người kia. Chìa khóa vấn đề ở đó. Tôi chỉ cần tìm ra nó là gì thôi.
***
Hình ảnh chị Mica ở khung cửa biến mất khi bé Ellie hoàn thành việc kết nối hai cửa bằng cách tối ưu những mũi tên mana tẩm aether của con bé. Bằng một tay, tôi tung ra một vụ nổ aether tiêu diệt ba con quái đang bò. Với tay còn lại, tôi bắt được cái đuôi gai đã quật vào người Ellie. Trước khi con quái kịp phản ứng, tôi dùng chiêu Burst Step (Bùng Tốc) sau khi dồn aether vào cơ, khớp và gân của mình.
Chỉ duy nhất một bước ngắn thật nhanh đã đưa tôi băng qua bục đứng, đến chỗ mà cùi chỏ bọc giáp của tôi đập vào hộp sọ của một con khiếp đảm có hai mặt, nghiền nát nó. Tôi vẫn đang túm đuôi con quái kia, và động lực khi bị lôi đi bằng Burst Step tách nó ra làm hai phần. Cả ba phần bị liệng bay vào hư không trong hình hài một mớ chân tay gãy rời.
Những mũi tên rít lên khi xẹt qua tôi liên tục, để lại những vệt dư ảnh sáng trong màn đen ở nơi này trước khi va vào hết mục tiêu này đến mục tiêu khác.
Boo quay người lại theo kiểu lưng dựa lưng với Ellie trong khi ba con quái khiếp đảm dị dạng bị ghim dưới chân cậu ta. Một lưỡi kiếm bằng aether màu tím đang xoay quanh bộ đôi này, chặt chém bất cứ thứ gì đến quá gần.
Bằng cách nghiên cứu khả năng dùng dây nối từ mana của bé Ellie, tôi đã có thể hình dung ra một thứ tương tự, giống như có một cánh tay thứ ba vô hình gắn vào vũ khí và giữ nó trên cao, giải phóng đôi tay tôi và làm tôi có phạm vi chuyển động rộng hơn. Nó không hoàn hảo. Nó giành gần như mọi sự tập trung của tôi và tôi phải luôn nhận thức được nó đang bay ở đâu trong tương quan vị trí với cách đồng đội tôi, khả năng kiểm soát của tôi với nó rất vụng về.
Tuy nhiên, sau vài giờ luyện tập, tôi đã học được cách vung kiếm ở độ cao hai mươi feet, và nó tỏ ra đặc biệt hữu ích khi tôi tập trung vào việc ếm aether vào các mũi tên của bé Ellie. Điều này giúp chúng tôi tiến tới bục đứng thứ mười hai, nơi Regis, chị Mica và ả Lyra đang tự vệ cho bản thân mình trước cả đàn quái tấn công.
Boo gầm lên cảnh báo khi một hiện thân trông lởm chởm như nhện rơi xuống từ trên cao, quá nhiều tay chân xoè ra khi nó rơi nhanh về phía bé Ellie.
Tập trung aether vào nắm tay mình, tôi nhanh chóng tích tụ đủ áp lực đến mức khiến những mẩu xương nhỏ trong tay đau nhức.
Trong tâm trí xác định lại mức kiểm soát cầm nắm của mình với thanh kiếm aether, tôi nâng nó lên trên đầu Ellie và chém nhát ngọt nhất có thể như người bán thịt múa dao phay.
Bé Ellie né con quái đang rơi xuống, nhưng có hai con khác đang gào thét trên bục đứng cách chỗ con bé dừng chân lại chưa đầy năm feet.
Lưỡi kiếm aether cắt rời nhiều chi ngay trong nhát chém đầu, rồi chẻ đôi con quái trong đòn thứ hai, tuôn ra xối xả một đống dịch đặc sệt màu đen. Cùng lúc đó, tôi tung ra vụ nổ aether tích tụ từ nãy giờ trong tay mình, xóa xổ hai con quái khiếp đảm khác đang háo hức nhào tới trước khi nanh vuốt của chúng chạm được tới con bé.
Lao qua bục đứng nhằm tránh cái đuôi của một con khác đang quăng quật, tôi tiến về phía khung cửa dẫn đến bục đứng tiếp theo. Bé Ellie chạy hết tốc lực tới đó gặp tôi, bắn những mũi tên bay qua người tôi. Tôi nghe thấy tiếng mana cắm ngập vào da thịt con quái đang rượt theo tôi, và cơ thể nó đổ sập xuống sàn.
Ellie tạo ra hai mũi tên và tôi vội phủ aether vào cả hai trong khi đồng thời vung lưỡi kiếm đang bay lơ lửng, chặt đứt bất kỳ kẻ thù nào đến đủ gần. Boo chạy quanh rìa bục đứng, những bàn chân khổng lồ của cậu ta giáng những đòn tát đến nát người vào hết con quái này đến con quái khác.
Mũi tên đầu cắm vào cánh cổng dịch chuyển ngay cạnh chúng tôi. Chỉ một xíu sau, mũi thứ hai bay cong hình vòng cung xuyên qua hư không, nhắm vào cánh cửa cách đó gần năm trăm feet.
Nhờ sự nhẹ nhõm trên gương mặt căng thẳng của bé Ellie mà tôi biết rằng mũi tên đã trúng mục tiêu, và một tay tôi nắm lấy cánh tay của bé Ellie trong khi tay kia ấn vào mặt cửa. Khi tôi truyền aether vào, con nhóc biến mất khỏi bục đứng và hình ảnh con bé xuất hiện trên mảng khung cửa đen bóng.
Ngay tức khắc, cả hai mũi tên phát nổ khi liên kết của con bé với mana bị cắt đứt, giải phóng lượng aether của tôi vào dây nối mà những mũi tên của con bé tạo ra, và con nhóc lại biến mất trên mặt cửa.
Boo rú lên đau đớn khi một sinh vật gớm ghiếc không đầu với tứ chi dị dạng đầy móc gai đáp xuống lưng và xé toạc lớp da cứng rắn của cậu ta, nhưng còn ba con nữa ở giữa chúng tôi.
Hủy bỏ thanh kiếm được nối dây đi, tôi triệu hồi nó lại về tay mình, đặt chân vào đúng tư thế và dùng chiêu Burst Step phóng về phía chú gấu hộ vệ. Ở cuối bước chạy, tôi thả vũ khí khỏi tay. Nó mờ đi khi xoay vòng vòng, xuyên qua kẻ đang tấn công Boo trước khi tan biến vào hư không. Đằng sau tôi, ba cái xác bị xắt thành từng mảnh rơi xuống đất.
Tôi biết khi nào bé Ellie đến được bục đứng kế tiếp vì Boo biến mất kèm một tiếng “póp”, và tôi không lãng phí thời gian và tự mình bước vào cửa. Bên trong cửa, tôi có thể nhìn rõ hơn bục đứng tiếp theo và cả chuỗi cửa bao quanh bục đứng. Chọn một trong ba cánh cửa quay mặt về hướng này, tôi nghĩ đến việc di chuyển đến nó.
Tôi trôi dạt về phía trước, ra khỏi cửa và bước vào một không gian mở. Giờ đây là cảm giác quen thuộc. Từng chút một, tôi tăng tốc khi trong vùng hư không sôi sục những bóng đen quái vật rỉ ra quanh tôi.
Trong khoảng thời gian trôi qua chậm chạp giữa hai bục đứng, tôi quan sát những đồng đội mình đang chiến đấu với cả làn sóng những con quái hình người gầy trơ xương tràn ra liên tục từ khoảng không đen kịt như mực giữa các bục đứng.
Regis rực cháy với ngọn lửa aether màu tím dữ dội, thứ mà cậu ấy phóng ra từ miệng để nhấn chìm nhiều quái vật cùng một lúc. Cậu ta không ngừng di chuyển, tung mình vào chỗ giữa những người bạn đồng hành của chúng tôi với những con quái đang tấn công họ và gánh hộ càng nhiều đòn đánh càng tốt.
Chị Mica và ả Lyra đang chiến đấu kiểu lưng sát lưng với bé Ellie đứng giữa họ. Những bức tường gió từ đòn void wind lởm chởm màu đen trồi lên ở bất cứ nơi nào có quái vật xuất hiện, ngăn đợt quái tiếp cận lại gần trong khi búa của chị Mica tung ra những khối đá có kích thước bằng đạn đại bác và bé Ellie bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác. Bất cứ khi nào một sinh vật áp sát được, thì chiếc búa to quá khổ sẽ nghiền nát nó xuống đất hoặc một luồng gió void wind làm rung người nó đẩy văng xa.
Ngay giây phút tôi đến bục đứng, Regis biến vào khung cửa đi tìm bục đứng kế, và tôi gánh vai trò thay cậu ta làm hộ vệ. Trong khi móng vuốt của mấy con khiếp đảm hiện ra lúc cào tới người không bị cản chậm lại bởi lớp lá chắn bằng aether bao phủ cơ thể tôi, điều cũng tương tự với lớp phủ bằng mana bảo vệ người các đồng đội, thì bộ giáp cổ vật của tôi đã làm chệch hướng mọi đòn đánh trừ những cú trực diện nhất. Kết hợp với khả năng hồi phục nhanh chóng của mình, tôi đã tung ra nhiều đòn chí mạng có thể giết chết bất kỳ con quái nào.
Một lúc sau Regis xuất hiện trở lại trên bục đứng, và dạ dày tôi thắt lại, sợ rằng lại đi vào một ngõ cụt khác.
Regis nghĩ với tôi: ‘Cổng thoát nằm ở bục đứng tiếp theo,’ sự phấn khích sôi sục ẩn dưới ý nghĩ của cậu ấy.
Tôi hét lên: “Ráng cầm cự!” xoay người chém mấy cái móng trước khi đâm lưỡi kiếm vào ngực con quái đang tấn công. “Chính là nó, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi.”
Chị Mica hét lên một tiếng thắng lợi và đập búa xuống đất. Những cái gai đá đâm xuyên qua nửa tá quái vật rồi vỡ tung ra, bắn những mảnh đá sắc nhọn vào nhiều con quái vật khác hơn.
Đáp lại, bé Ellie tích tụ mana thành một quả cầu màu bạc và chuyển nó vào người chị Mica, bổ sung lượng mana cho chị ấy ngay cả khi chị ta đang bắt đầu tung ra những phép thuật hoành tráng hơn với mức tàn phá lớn hơn.
‘Này,’ Regis chuyển suy nghĩ cho tôi khi cậu ta đến được bục đứng đằng xa chừng một phút sau đó. ‘Ở đây an toàn. Không còn những quái vật trông cứ như mê sảng khi ốm của thằng cha HR Giger nữa.’
(Người dịch: H. R. Giger là một họa sĩ người Thụy Điển, nổi tiếng với các tác phẩm vẽ minh họa toàn mấy con quái vật đậm chất ngoài hành tinh như series phim Aliens, chi tiết các bạn có thể google, đây cũng là hình tượng chính để tác giả tưởng tượng ra các con quái khiếp đảm trong hai chương Black Door này)
Tôi sẽ không cho phép mình thư giãn với cái kết đã đến quá gần như vậy nữa. Sai lầm một bước lúc này thôi sẽ là thảm họa. “Mica, đến lượt chị!”
Giếng trọng lực hình thành ở một bên lề của bục đứng, lôi vài con quái văng khỏi bục đứng để dọn đường cho chị Mica đến cửa dịch chuyển. Chị ấy không lãng phí thời gian và thu hẹp khoảng cách tiếp cận, và ngay lập tức tôi chuyển chị vào khung cửa. Bé Ellie và tôi vội vã ếm aether cho mũi tên trong khi ả Lyra và Boo bảo vệ chúng tôi. Tôi hỗ trợ họ bằng lưỡi kiếm bay lơ lửng, chặt chém vào đàn quái nhiều vô tận.
(Người dịch: Giếng trọng lực – gravity well là một thuật ngữ vật lý học chỉ một loại lực hấp dẫn mà một vật thể có kích thước lớn gây ảnh hưởng lên xung quanh, một vật có khối lượng càng lớn thì sẽ có ‘giếng trọng lực’ càng lớn, tức là lực hấp dẫn của vật đó càng lớn, càng hút mạnh những vật khác nhỏ hơn lại gần)
Phải mất gần một phút sau chị Mica mới xuất hiện ở bục đứng đằng xa, sau đó ả Lyra đi tiếp. Để phòng thủ cho bản thân tốt hơn khi giờ chúng tôi chỉ còn ba người, tôi, bé Ellie và Boo di chuyển đến tâm của bục đứng có bề rộng năm mươi feet này. Boo bảo vệ bé Ellie từ một bên hông trong khi tôi bảo vệ phía bên kia. Chúng tôi như hóa thành một vòng xoáy gồm những vụ nổ aether, các mũi tên mana và móng vuốt sắc như dao cạo, đẩy lùi cả đàn quái vật cho đến khi tôi đếm đến giây thứ sáu mươi trong đầu.
Tôi thông báo: “Đến lúc rồi,” và tóm lấy em gái tôi rồi dùng chiêu Burst Step phi tới cánh cửa. Chúng tôi truyền aether vào các mũi tên ngay tắp lự, và rồi tôi đưa con bé đi qua cửa.
Một mình trên bục đứng, tôi hòa vào nhịp điệu tấn công, di chuyển với hiệu quả ở mức cực độ khi chặt chém hết con quái tấn công này đến con quái tấn công khác. Tuy nhiên, đến khi hết một phút, tôi thấy hài lòng khi bước qua cửa và bắt đầu chuyến hành trình ngắn cuối cùng xuyên qua khu vực này. Một sự mệt mỏi về tinh thần đầy tính ngột ngạt đang lơ lửng ngay ngoài suy nghĩ của tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy sự mệt mỏi này đang ập đến mình như rìa ngoài của một cơn bão.
“Vậy là, nó thành ra thế này khi ta cố hết sức…” bé Ellie đang nói lúc tôi bước ra khỏi cửa sau một phút. Vai con nhóc chùng xuống và có quầng thâm dưới mắt, như thể nó đã không ngủ suốt nhiều ngày.
Vòng tay qua vai con bé, tôi kéo nó theo tôi đến cổng ra khỏi vùng này. Con bé đã đủ thấm mệt rồi nên không cựa quậy giằng ra nữa.
Tôi hoàn toàn không chắc điều gì đang đợi ở phía bên kia cổng. Theo bản đồ trong tâm trí tôi, đây là khu vực chót trước khi đến được tàn tích cuối cùng, nhưng tôi vẫn chưa tương tác với bất kỳ khu vực chuyển tiếp nào khác, chỗ đã kéo tôi ra khỏi cơ thể của chính mình. Có lẽ chúng tôi chỉ việc thức dậy, sảng khoái và sẵn sàng đi đến khu vực tiếp theo. Hoặc có lẽ không…
Cảm thấy chắc chắn rằng mình sẽ không cần dùng đến cổ vật La Bàn, vì chúng tôi đã không thực sự đi đâu cả, tôi vươn tay tới cánh cổng dịch chuyển.
“Đợi đã,” bé Ellie nói và tách người khỏi tôi. Con nhóc ngập ngừng khi mọi người nhìn về phía nó.
“Có chuyện gì?” Tôi hỏi, thăm dò ý kiến khi nhìn vào mắt con bé.
“Em biết tàn tích kia thì quan trọng, và rõ ràng đạt được nó là mục tiêu của chúng ta, nhưng…” Con bé nuốt nước bọt và mất một lúc để lựa từ mà nói. “Em không nghĩ chúng ta sẽ có một cơ hội nào khác như thế này.” Con bé chỉ tay về phía sau, vào khoảng hư không kia. “Em đến đây để tìm hiểu về sức mạnh của mình, để rèn luyện và trở nên mạnh mẽ hơn. Em nghĩ rằng tất cả chúng ta đều vậy. Giống như anh đã nói, về thứ quả cầu aether kia…đó là cách mà anh đã luyện tập. Chà, đây không phải là cơ hội cho chúng ta luyện tập tương tự hay sao?” Con bé nhìn chị Mica và ả Lyra. “Cả hai chị đều tiến bộ hơn rồi, và em chắc chắn vậy.” Đôi mắt con bé lại đảo về phía tôi. “Thậm chí cả anh cũng có thể tiến bộ ở đây. Anh học về cái thứ kiếm bay bay đó quá nhanh.”
Con nhóc hít một hơi thật đều, rồi tiếp tục nói: “Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai lục địa Dicathen và Alacrya—và thậm chí cả lục địa Epheotus—nhưng em biết mình cần phải mạnh mẽ hơn rất nhiều nếu muốn có thể bảo vệ bản thân và…Mẹ. Em—”
“El à,” tôi nhẹ nhàng nói, đưa tay về phía con bé.
Con bé gạt tay tôi đi và rướn thân mình đứng thẳng lên. “Em biết những gì anh sắp nói, rằng anh sẽ luôn ở đó để bảo vệ chúng ta, nhưng cả hai ta đều biết rằng anh không thể làm thế. Anh không biết tiếp theo mình sẽ bị kéo đến đâu. Nhưng dù sao đi nữa, quan điểm của em là, chúng ta có nơi này để chiến đấu và luyện tập và cho dù ‘chết’ ở đây có tởm đi chăng nữa, ta chỉ cần thức dậy trở lại thôi. Chúng ta nên tận dụng điều đó.”
Con bé hít một hơi thật sâu và đều đặn rồi nhìn vào mắt tôi với vẻ kháng cự. “Chúng ta nên làm lại chuyện đó thêm lần nữa.”
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: So chuyện xảy ra cuối chap trước thì tác giả đã quay xe gấp, và cuối truyện con Ellie lại ngứa mồm muốn tăng độ khó cho game và câu giờ.
- 2. Ver.1: Jan-21st-2023; ver.2: May-6th; ver.3: Aug-5th
- 3. Dịch 19 trang cỡ chữ 11 lận, donate đi các mạnh thường quân 🙁