Xiềng xích
Tên gốc: "Chapter 418: Shackles"
Những cơn gió đầy tính chế ngự đến từ đòn void wind (hư phong) ập vào tôi khắp mọi hướng, gây điếc tai và chói mắt. Tôi chẳng cảm nhận được gì khác ngoài tiếng nhịp tim mình đang đập thình thịch và lớp thép lạnh cóng áp vào cổ tay. Ngay cả tiếng sóng vỗ vào bờ biển từ khắp nơi cũng mờ nhạt đi trong cảm nhận của tôi.
“Hai đứa mày, đi ngắt hoạt động cái thiết bị dịch chuyển di động (tempus warp).” Do bị chú phép kia bao phủ, giọng tên Wolfrum như đến từ rất xa, chỉ đủ nghe loáng thoáng. “Lũ còn lại, tới đằng đây. Tao sẽ giảm mức phép của đòn này. Tước vũ khí và đưa cô ả ra ngoài lớp khiên phép này. Ngài Scythe Dragoth Vritra sẽ đến đây sớm thôi.”
Bóng tối từ luồng gió đang thay đổi, xoáy cuộn như thể cơn gió này lôi nó đi. Tôi cảm thấy sự kìm kẹp từ cơn gió lên người mình đang giảm bớt và làm dịu đi cảm xúc của tôi, nó không muốn cho tên Wolfrum cảm thấy thỏa mãn khi nhìn tôi vật vã ở đây.
Ngay khi chú phép void wind kia biến mất, những bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi, và có thứ gì đó sắc nhọn dúi vào lưng tôi.
“Thật là trớ trêu thất vọng làm sao,” Gã Wolfrum ngẫm nghĩ, quan sát tôi thật kỹ lưỡng. “Tôi sẽ thừa nhận rằng, hồi ta còn là trẻ con tôi kiểu như đã thần tượng cô đấy. Còn giờ, tôi còn chả biết tại sao nữa.”
Tôi hếch cằm lên, không nao núng trước ánh mắt đáng sợ hay lời lẽ của hắn.
“Dẫu sao, cô vẫn là món khá có giá trị dành cho ngài Dragoth đấy. Với một chút…kích thích chăng, tôi đang hình dung có rất nhiều điều cô có thể kể cho chúng tôi biết về chiến dịch của mụ Seris, hửm?”
Tôi không chống lại lũ pháp sư đang giữ người tôi, thả hai cánh tay mình chùng xuống trong vòng kìm kẹp của bọn chúng. “Chẳng điều gì có thể cứu bất kỳ ai trong lũ các người,” tôi nói, gắng giữ cho giọng mình không run.
Một thứ gì đó nhỏ và sáng lóe lên do phản chiếu ánh trời phía trên và nó ở phía sau gã Wolfrum, còn tôi bắt đầu trở nên căng thẳng.
Lượng mana dâng trào, và một tia sáng đen bắn ra từ chỗ đó. Tên Wolfrum đã cảm nhận được lượng mana này, nhăn mặt vì ngạc nhiên khi xoay người, cố tạo ra một lá khiên chắn làm từ lửa soulfire (hỏa hồn) vào giây chót. Đòn lửa soulfire này bay lướt ngay trên chiếc khiên của hắn, đập vào gốc sừng ở một bên đầu hắn.
(Người dịch: Cái tia sáng đen bắn ra đòn lửa soulfire dính vào sừng của thằng Wolfrum, tức là cái khiên phép tạo từ lửa soulfire của thằng này đỡ hụt đòn từ bụi rậm bắn ra)
Với một tiếng rắc vang vọng, cái sừng vỡ tan ra, lăn tròn trên mặt cát. Tên Wolfrum hú lên đau đớn trong khi mắt hắn mở to đầy giận dữ.
“Có viện binh!” một trong mấy pháp sư kia hét lên, thả cánh tay tôi ra khi bọn chúng bắt đầu niệm phép.
Vật sắc nhọn đằng sau lưng tôi bị rút đi, chỉ còn lại một tên pháp sư vẫn đang giữ lấy tôi. Tôi thúc cùi chỏ vào mũi hắn, làm đầu hắn ta bật ra sau, rồi vặn người mình lao về phía trước ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Thanh kiếm của tôi nằm trên mặt đất chỗ dưới chân, vốn ban nãy bị hất văng khỏi tay do cái cùm bập vào cổ tay. Dùng một ngón chân quơ lấy thanh kiếm, tôi đá nó thẳng đứng lên làm chuôi cầm cắm xuống cát và lưỡi kiếm dài màu đỏ tươi chỉa thẳng lên trời.
Có một vụ bùng phát luồng mana thứ hai, nhưng mũi thương tạo bằng lửa soulfire từ đợt bắn này bay chệch vài bước sang bên trái tên Wolfrum. Nó bỏ qua không nhắm lớp khiên phép của hắn mà đánh vào thanh kiếm của tôi. Lớp thép đỏ tươi của lưỡi kiếm bùng cháy lên một ngọn lửa soulfire màu đen.
Dùng tất cả sức mạnh từ cơ bắp không được cường hóa bằng mana của mình, tôi đập sợi xích xuống mũi kiếm đang cháy rực lửa, và vài chuyện đang xảy ra cùng một lúc.
Bốn gã pháp sư đang la hét quanh tôi, bị mắc kẹt giữa hai việc hoặc tìm kiếm xung quanh xem kẻ nào tấn công chúng hoặc ngăn tôi trốn thoát. Tên Wolfrum giơ cả hai tay lên, một tay tỏa ra chiếc khiên rực lửa, tay kia—đang chỉ vào tôi—xoay cuộn tung ra đòn gió void wind.
Tận dụng lượng mana khá hạn chế mà tôi đã nạp vào nó, hai mảnh bạc phụ trợ rời khỏi cái vòng tay và bay nhanh thành một quỹ đạo tròn vòng quanh tôi, bắn ra những mũi thương bằng lửa đen. Tên Wolfrum phản ứng nhanh như chớp, tái tạo lại hình dáng các chú phép của mình và kết hợp chúng thành một cơn lốc gồm lửa và gió màu xám tro, hấp thụ cả chùm đòn tấn công tới tấp.
Mũi kiếm của tôi cắm vào một lỗ mắt xích của chuỗi cùm tay. Nhịp tim tôi tăng vọt khi chuôi kiếm lún xuống cát sâu hơn, làm giảm lực đập xuống từ tôi. Nhưng rồi chuôi kiếm kẹt lại, được chống trụ bởi thứ gì đó vốn cứng nằm sâu hơn dưới lớp cát.
Ngọn lửa bò lan qua sợi xích thép được Ếm phép, và mấy sợi xích này vỡ tan cùng một tia lửa sáng chói xẹt ra.
Có thứ gì đó lạnh và sắc bén chém ngang hông tôi, và tôi nhảy về trước né, rút thanh kiếm đỏ tươi khỏi cát và chém ra đằng sau trong lúc đang di chuyển.
Một ngọn giáo có cán thép chặn đòn đánh vội từ tôi.
Cuối cùng tôi cũng có một cái nhìn rõ ràng về bốn tên pháp sư từ gia tộc Redwater đang bao vây quanh tôi: một tên Shield, hai gã Caster và một thằng Striker.
Cả hai gã pháp sư hệ Caster đang bốc lửa trên tay. Thằng Striker đang xoay xoay ngọn thương của hắn nhằm tiếp tục tấn công. Cát dưới đất tạo thành các đĩa bằng kim loại và nổi lên tà tà giữa không trung để bảo vệ chúng trong khi tên hệ Shield rút lui đến một khoảng cách an toàn. Bọn chúng là những pháp sư mạnh mẽ, và khi cảm giác về mana quay lại trong tôi, tôi cảm nhận được sức mạnh của chúng. Dấu hiệu mana từ bọn chúng làm tôi đoán là loại ấn emblem, nhưng cô Seris đã khuyến khích lực lượng phe chúng tôi che đi ấn (rune) trên người, vậy nên tôi không chắc lắm.
Lớp khiên phép hình cơn lốc bao quanh người tên Wolfrum nổ tung với hướng nổ văng ra ngoài.
Tạo ra lửa soulfire chạy dọc theo thanh kiếm, tôi đâm lưỡi kiếm xuống đất. Một lớp khiên chắn tạo từ lửa vội nhô lên xung quanh tôi.
Mảnh bạc quỹ đạo (orbital) thứ ba—mảnh mà tôi đã “làm mất” trong lúc đang bước xuống vách đá—bay lướt qua tên Wolfrum để tham gia cùng hai mảnh còn lại, và chúng đang bay theo đội hình ngay ngoài lớp khiên, mana của chúng cộng hưởng lẫn nhau. Tôi nghiến răng vì cố duy trì sự tập trung vào cả ngọn lửa soulfire này lẫn vật tạo tác kia cùng một lúc.
Khi sóng xung kích từ cơn lốc của tên Wolfrum chạm tới, các mảnh quỹ đạo này phát ra một xung mana để phản dội lại xung kích kia. Chúng cầm cự tròn đủ một giây trước khi bị đánh bật ra khỏi quỹ đạo từ đội hình đang bay và văng nhào ra sau tôi. Tôi gồng người chuẩn bị cho sự va chạm khi lớp khiên phép tạo bằng lửa soulfire phát ra từ thanh kiếm của tôi rung lên, nứt ra, rồi bùng lửa rộng ra. Nhưng dư lực còn lại từ đòn phép của tên Wolfrum chỉ đủ khiến tóc tôi tung bay trong làn gió nhẹ hình thành từ đòn đấy.
Lũ pháp sư kia đang túm tụm lại sau vài cái đĩa kim loại, và gã Shield phe chúng đang đổ mồ hôi đầm đìa. Rõ ràng tên Wolfrum sẵn sàng tiêu diệt người của mình mà chẳng hề mảy may suy nghĩ.
“Ta không tin ngươi sẽ được chào đón tại bất kỳ bữa tiệc của bọn mang huyết thống Vritra nào với vẻ ngoài giống thế kia,” tôi nói rồi đứng dậy và nhấc thanh kiếm của mình lên chỉ vào chỗ sừng bị vỡ của hắn. Cái vòng đeo tay đang hút mana từ tôi, và ba mảnh quỹ đạo bay trở lại chỗ cũ, xoay lơ lửng quanh tôi để phòng thủ.
Gã Wolfrum gầm gừ khi sờ vào khúc sừng bị gãy trên đầu. “Vậy là, ta không phải kẻ duy nhất che giấu sức mạnh thực sự của mình. Lẽ ra ta phải đoán ra chứ. Cô cũng đang giấu cặp sừng của mình à? Có phải là nhờ vào cái vòng đang đeo tay trên cánh tay cô hay”—hắn ta chú ý vào mặt dây chuyền của tôi, vốn tuột ra bên ngoài lớp áo sơ mi trong lúc đánh nhau—“món trang sức nho nhỏ kia đang quấn quanh cổ cô ư? Một ảo ảnh à? Đó mới là kiểu của mụ Seris. Tiếp tục nào, ta muốn xem thực sự mình đang đánh nhau với ai. Cho ta xem đi, để trải nghiệm lại cảm giác thần tượng cô ngày xưa.”
“Thật khá là xấu hổ khi ngươi quyết định trở thành con cún cưng cho bọn Vritra.” Tôi lại niệm phép ra lửa soulfire chạy dọc theo lưỡi kiếm đỏ tươi lần nữa, khiến ngọn lửa đen quằn quại quấn quanh nó. Lũ pháp sư còn lại đang do dự, chờ đợi mệnh lệnh từ tên Wolfrum. Giờ tôi đã thấy được con thuyền ở đằng xa, đang chèo nhanh dọc theo bờ biển. “Nếu ngươi từng thực sự nghe theo những gì cô Seris cố dạy cho, thì ngươi đã có thể làm được nhiều hơn thế.”
Tên Wolfrum tạo ra lửa đen trên mỗi bàn tay khi hắn chỉnh lại thế đứng của mình. “Ta nghĩ cô sẽ nhận ra ta đã học được nhiều hơn cô.” Còn với đám lính của mình, hắn nạt: “Hạ gục ả đi. Giết ả ta nếu tụi mày buộc phải làm thế.”
Tên Striker cầm giáo lao về phía trước. Hai tia lửa bắn thành đôi theo sau, tạo thành một vệt bay hình vòng cung cong mượt mà trong không khí khi chúng lướt qua hai bên hông tên này. Ở đằng xa, một mảng mana lớn và trong suốt sáng lấp lánh chỗ cái lỗ đang được giữ mở trên bề mặt lớp khiên phép của cô Seris, được tạo ra bởi một trong hai tên đang lo vụ cổng dịch chuyển di động. Tên còn lại, là một pháp sư loại Caster, đã niệm phép tạo một màn sương mù màu xanh lục có đặc tính ăn mòn lan ra nhuốm vào không khí và khiến cho con đường chạy đến chỗ bọn chúng không thể vượt qua được.
Hai tia lửa soulfire bắn ra thành lằn theo đường thẳng, vốn được phóng ra từ các mảnh quỹ đạo chạm tới các tia lửa kia. Ngọn lửa soulfire này thiêu rụi những đòn phép kia. Một tia lửa thứ ba nhắm vào gã Striker nọ. Khi một trong mấy cái đĩa kim loại lảo đảo bay vào đường bắn của tia lửa để bảo vệ hắn, lửa soulfire thiêu cháy xuyên qua nó, nhưng gã Striker rất nhanh và né được. Tuy nhiên, các ngọn lửa thiêu cháy mặt đất dưới chân bọn Caster, khiến chúng nhảy lùi lại và gây gián đoạn những chú phép tiếp theo của chúng.
Đằng sau tôi, tên Wolfrum thúc cả hai tay về phía trước, tung ra một luồng lửa soulfire ào ạt như lũ đẩy vào một luồng gió void wind.
Tôi xông tới tên Striker. Ngọn thương của hắn lụi ra hai, ba, bốn lần, với tốc độ nhanh như chớp. Tôi đỡ từng đòn mà không phải dừng bước chạy nào, lửa soulfire bao quanh vũ khí tôi cháy lan qua ngọn thương nên đến khi hắn đâm tới lần thứ năm, chỉ còn lại một đoạn thép ngắn bị hỏng. Hắn nhận ra sự thiếu phòng bị của bản thân quá muộn màng, và lưỡi kiếm của tôi dễ dàng xẻ đôi qua bộ giáp đồng phục, xuyên lớp mana phủ thân, rồi đến xương thịt hắn.
Sau đường kiếm tôi vừa chém, xuất hiện một vệt lửa đen hình bán nguyệt bay thành vòng tròn về phía hai tên Caster. Những viên đạn tạo từ lửa vàng rực bắn trả, bay tứ tung quanh tôi, một vài viên thiêu đốt da thịt tôi. Tất cả mấy cái đĩa kim loại đều di chuyển vào đúng chỗ chặn đòn lửa soulfire này, nhưng nó không đủ bền. Gần như không. Ngọn lửa đen nuốt chửng những cái khiên này, rồi đến lũ Caster đằng sau chúng, và loạt đạn bắn ào ạt ngừng lại.
Tên Shield quay đầu bỏ chạy. Khi tôi nhắm vào lưng hắn, tôi kéo ba mảnh quỹ đạo, giống như đang bóp cò một cái nỏ vậy, và ba tia lửa đen xuyên qua người hắn. Cơ thể hắn đổ sụp xuống thành từng mảnh.
Truyền mana vào một trong những ấn của mình, tôi tạo ra gió đẩy hai gót chân mình, tăng tốc độ chạy thoát lên khi lửa soulfire của tên Wolfrum liếm vào lưng mình.
Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc lao thẳng vào đám mây axit làm từ mana thủy hệ. Nó rít lên xèo xèo và nổ lóp bóp khi tiếp xúc với lớp mana bao phủ cơ thể tôi. Ở mặt bên kia của lớp khiên chắn phép, gã Caster đứng phía trước thiết bị dịch chuyển chỗ trên đỉnh tảng đá nhô ra, đang vẫy tay và đám mây này ngưng tụ thành những giọt mưa sền sệt, thứ ngay lập tức bắt đầu đốt cháy lớp mana bảo vệ tôi.
Hủy ngọn lửa soulfire đang bao phủ lưỡi kiếm để tôi có thể tập trung vào cả chú phép phong hệ và các mảnh quỹ đạo, tôi nhắm vào hai tên pháp sư đứng ở mặt bên kia lớp khiên chắn phép. Hai ngọn thương lửa xé toạc lớp khiên phép do tên Shield của bọn chúng niệm ra, đốt cháy một lỗ lớn trên ngực của mỗi tên pháp sư. Mảnh quỹ đạo cuối bắn ngược lại không cần ngắm khi tôi hy vọng làm gián đoạn sự tập trung của tên Wolfrum.
Tôi cảm thấy lửa soulfire của hắn và tôi xung đột với nhau khi hỏa ngục kia bùng lên. Đánh liều liếc ra sau lưng, lần đầu tiên tôi thấy toàn bộ hiệu ứng từ chú phép của hắn ta.
Một cái đầu lâu khổng lồ ám khói, miệng mở rộng và đôi mắt trống rỗng như tử thần, kéo theo đuôi là một vệt lửa soulfire thuần dài hai mươi feet, đang tiến lại gần tôi. Các đòn đánh của mảnh quỹ đạo đã biến mất vào cái miệng của hộp sọ đang mở, không bao giờ chạm tới được tên Wolfrum.
Tôi đang nhắm vào cổng dịch chuyển. Với con đường thông thoáng phía trước, thì chẳng có lý do gì đứng lại đánh nhau. Nhất là khi một Scythe sắp áp sát tôi.
Một giọt mana đen ngưng tụ trong không khí phía trên lỗ hổng của lớp khiên chắn phép. Những luồng gió void wind lộn xộn bắt đầu quay cuồng quanh giọt mana đen này, bổ thẳng xuống theo hình xoắn ốc cho đến khi chúng chạm mặt đất tạo thành một cơn lốc xoáy cản đường tôi.
Tôi chạy hết tốc lực về phía nó trong khi gọi các mảnh quỹ đạo quay lại, mana phong hệ đẩy tôi tiến nhanh hơn về phía trước qua mỗi sải chân. Các mảnh bạc khớp vào các lỗ trống trên cái vòng tay, và tôi hủy bỏ sự tập trung lẫn lượng mana dồn vào để cường hóa cho chúng ngay lúc lưỡi kiếm của tôi bùng lửa soulfire lên thêm lần nữa.
Dùng thanh kiếm của mình chém một đường vào không khí, tôi cảm thấy lòng bồi hồi vì thành công khi ngọn lửa soulfire ăn xuyên qua món vật tạo tác mà bọn chúng cài đặt ra để giữ cho lớp khiên chắn phép của cô Seris luôn bị mở. Khung kim loại của thiết bị tan chảy như thể nó làm bằng bơ loại dởm (woggart), và mái vòm khung cổng vật tạo tác sụp đổ. Lớp khiên chắn phép xung quanh nó uốn cong, đang dồn vào trong để liền lạc lại.
(Người dịch: Trong văn hóa của người lục địa Alacrya, từ woggart vốn để tả con sinh vật chót đáy trong chuỗi thức ăn thì được dùng để chỉ những thì gì thuộc loại chót đáy xã hội)
Ở rìa ngoại vi tầm nhìn của mình, tôi thấy được bóng tối từ đòn phép xâm lấn kia bắt đầu bao vây tôi.
Quấn người trong gió, tôi nhảy lên, thu hẹp thân lại và làm thành tư thế bay theo dáng khí động học nhất mà mình có thể, rồi lao về phía trước như một mũi tên.
Lớp khiên chắn phép khép sát lại quanh người tôi.
Tôi ngay lập tức bị cuốn theo cơn lốc xoáy từ đòn gió void wind, nó cắt xuyên lớp mana gió bọc tôi một cách dễ dàng. Các giác quan của tôi quay cuồng trong giây lát khi tôi bị xoay vòng từ đầu đến chân, sau đó cơn lốc xoáy kia thả tôi ra.
Giữ được thăng bằng, tôi xoay người tiếp đất bằng cả hai chân, một tay ấn xuống mặt cát để giữ thăng bằng.
Thiết bị dịch chuyển di động văng xuống vũng nước giữa biển cách bờ khoảng năm mươi feet. Nó bị cơn lốc xoáy kia nâng lên, rồi bị quăng đi khi động lượng xoay của gió biến mất. Dạ dày tôi như rơi tõm xuống biển cùng nó.
“Nếu cái thiết bị dịch chuyển đó đang làm cô cảm thấy khá hơn một chút, thì dù sao chúng tôi cũng chưa lập trình tọa độ điểm đến cho thiết bị, tiểu thư Caera à,” tên Wolfrum nói từ phía bên kia lớp khiên chắn. “Cô sẽ không bao giờ rời khỏi đây được đâu.”
Tôi chả buồn nói với hắn lời nào nữa. Hắn không còn là mối đe dọa đối với tôi nữa. Tuy nhiên, con tàu kia đang đến gần…
Con thuyền này đã đến đủ gần để tôi cảm nhận được dấu hiệu mana mạnh đến độ thú tính phát ra từ nó. Ngay trong khi tôi đang quan sát đây thì một bóng người, bằng cách nào đó vẫn hiện ra to lớn lờ mờ dù ở khoảng cách xa như vậy, từ boong tàu nổi lên lững lờ và lao về phía tôi, cặp sừng loại mã não sáng lấp lánh.
Chú tâm vào những gợn sóng vẫn đang cuộn lăn tăn chỗ thiết bị dịch chuyển đã chìm dưới nước, tôi chạy nước rút dọc theo những tảng đá về chỗ nó rơi, cất thanh kiếm của mình vào nhẫn không gian khi đang chạy. Có một luồng mana dâng trào, và những tảng đá dưới chân tôi bị nâng lên, lăn khỏi tôi như mặt boong tàu chao đảo trước sóng. Lẽ ra tôi lao thẳng mặt úp vào tảng đá lởm chởm nếu không có mana phong hệ truyền vào chân từ trước.
Búng người trên không, tôi nhảy vào chỗ mặt nước đang vỡ tung ra vì bị đá rơi xuống, căng cơ thể thành tư thế lặn xuôi theo dòng nước thật hợp lý. Khi chạm mặt nước, tôi phóng sâu xuống bên dưới những cơn sóng lăn tăn không ngừng. Cái lạnh buốt da thịt, cùng lực kéo từ nước đang lôi tóc và quần áo tôi, như đe dọa sẽ cuốn tôi đi.
Tôi sục sạo đáy biển để tìm thiết bị dịch chuyển, nhưng từ chỗ bãi biển ra đây nó dốc đứng, càng lúc càng tối đen hơn khi lặn xuống sâu hơn.
Cường hóa tầm nhìn bằng mana, tôi chăm chú nhìn xuyên qua chỗ tối dưới nước, tìm kiếm món vật tạo tác gồ ghề hình cái đe. Một đám bụi bùn che khuất nền biển, nhưng có một luồng mana nho nhỏ phảng phất trong đám bụi này. Tập trung vào chỗ đó, tôi gạt nước mạnh hơn, bơi nhanh nhất có thể, nhận thức quá sức rõ rằng dấu hiệu mana của gã Scythe đang tăng dần và ngày càng gần hơn qua từng giây.
Dùng mana phong hệ tạo thành một dòng hải lưu, tôi đẩy trôi lớp bụi bùn ra xa. Thiết bị dịch chuyển nhô lên khỏi lớp đất mềm, phân nửa thân chìm vào mặt đất. Hàng chục vết trầy xước khắc khắp bề mặt thiết bị vì đòn void wind, trông khớp với hàng chục vết hằn sưng tấy nổi lên khắp cơ thể tôi.
Làm ơn hoạt động đi chứ, tôi nghĩ, bóng tên Scythe di chuyển trên mặt nước ở rìa tầm nhìn của tôi.
Tôi chắc rằng tên Wolfrum đã nói dối về việc chưa kích hoạt thiết bị dịch chuyển. Nếu hắn ta chưa làm thế, thì hắn đã không tiếp tục đứng nói chuyện. Hắn đã cố thu hút và cầm chân tôi ở đó. Bọn chúng không thể giăng bẫy cho đến khi tên Wolfrum đến và lớp khiên chắn phép mở ra, và chúng sẽ làm dấy lên nghi ngờ khi ngăn cản các pháp sư khác chuẩn bị vật tạo tác dịch chuyển này.
Hay ít ra là tôi hy vọng vậy.
Nền đất dưới biển xung quanh thiết bị dịch chuyển đột ngột di chuyển. Mana phồng lên dưới đất, và một bàn tay khổng lồ làm bằng sắt đen (black iron) hình thành, với vật tạo tác dịch chuyển kia đang nằm trong lòng bàn tay đấy. Một bàn tay thứ hai đấm lên từ bên dưới tôi, dọng vào người tôi và khiến tôi quay vòng trong làn nước đen. Bong bóng bùng ra từ môi khi tôi thở hổn hển, xương cốt khắp cơ thể tôi đau nhức vì lực từ cú đánh. Khi tôi đang quay cuồng, bàn tay nắm lấy tôi, siết chặt, và thêm nhiều bong bóng trào ra từ miệng khi nó như nghiền nát không khí trong phổi tôi.
Cả hai bàn tay bắt đầu di chuyển lên bề mặt nước, nhưng tôi khó có thể nhìn thấy chúng qua đôi mắt đang nổ đom đóm lấp lánh.
Thu hết sức lực cuối cùng của mình, tôi ấn hai bàn tay vào lớp huyết sắt (blood iron) đang trói buộc mình. Mắt tôi khép chặt lại. Tôi lục tìm sự tự tin bẩm sinh của mình, thứ luôn đảm bảo với tôi rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì mà tôi cố thử. Sự tuyệt vọng đã kìm giữ sự tự tin ở lại cái vịnh này. Vậy nên thay vào đó, tôi tìm đến cơn thịnh nộ của mình.
Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Ngoại trừ lượng mana này—là ngọn lửa soulfire đang cháy trong huyết quản, trong tim và trong lõi của mình. Thứ đó, tôi sẽ ôm trọn lấy nó. Tôi giữ lấy nó bằng toàn bộ bản ngã của mình, dồn hết từng chút sức lực mình vào và đẩy ra ngoài.
Những ngọn lửa đen tuôn ra từ hai tay tôi. Nước bắt đầu sôi lên dữ dội khi nó bị thiêu đốt. Lửa soulfire ăn vào lớp huyết sắt. Bàn tay bên dưới tôi đang siết chặt trở nên run rẩy. Kim loại bắt đầu tan chảy. Vòng kìm kẹp đã giảm bớt.
Một luồng gió hình ống rỗng quất nước biển điên cuồng, xé toạc tôi khỏi sự chụp nắm từ bàn tay khổng lồ nay và bắn tôi văng thẳng vào cái bàn tay còn lại với thiết bị dịch chuyển đang bị giữ trong lòng bàn tay đấy. Tôi tông mạnh vào cái tay kia, quơ quào với tới thiết bị dịch chuyển bị ghim chặt dưới những ngón tay chắc nịch bằng kim loại.
Các ngọn gai trồi ra từ bề mặt cái bàn tay. Tôi cảm thấy đau, nhìn những vệt đỏ trôi trong nước, nhưng không có thời gian để kiểm tra tình trạng vết thương của mình. Những ngón tay tôi mò mẫm tìm mấy nút điều khiển.
Tôi đang cảm thấy, thay vì nghe thấy, tiếng thứ gì rơi xuống mặt nước từ trên cao. Như thể bị trọng lực kéo giật lên, đầu tôi quay lại để nhìn được phía trên.
Thân hình vạm vỡ, to lớn của gã Scythe Dragoth Vritra lao bắn xuống nước như một viên đạn. Cặp mắt hắn lấp lánh như hồng ngọc, và có một vệt chóp trắng chạy dài từ sau cặp sừng do tốc độ của hắn ta. Một tay hắn cong chặt lại thành nắm đấm, còn tay kia rụt lại như thể đang quạt đuổi ruồi. Áp lực gây đè bẹp từ luồng hào quang của hắn đủ khiến tim tôi ngừng đập, nhưng chính cơn thịnh nộ lộn xộn trên biểu cảm hắn đã rút hết hơi ấm trong người tôi.
Nắm tay làm bằng huyết sắt bên cạnh tôi siết lại chặt hơn. TIếng kim loại va chạm vào kim loại rít lên khi mặt ngoài của thiết bị dịch chuyển bắt đầu bị lõm vào.
Run cầm cập, tôi kích hoạt món vật tạo tác này.
Khung cảnh thế giới xung quanh bị xé toạc khỏi tôi, hoặc là tôi bị xé toạc khỏi nó. Chẳng còn chút không khí nào trong phổi mình. Toàn thân tôi bùng lên sự đau đớn. Tôi nghĩ rằng quá trình dịch chuyển này hẳn đã thất bại. Nó mất quá nhiều thời gian. Mọi thứ đều tối tăm.
Cơ thể tôi văng bịch xuống, ướt sũng và nặng nề, va vào đá, nhưng tôi chẳng còn chút lực gió nào để hất người lên. Thở hổn hển, vật vã và không hít được không khí vào phổi, tôi căng mắt mình ra, còn không chắc mình đã nhắm mắt lại từ lúc nào. Tôi không hiểu những gì đang thấy. Hai tay tôi ôm lấy ngực, cơ thể tôi thiếu ôxy trầm trọng. Cuối cùng cũng thở được một hơi.
Một cách lờ mờ, tôi nhận ra có thứ gì đó cứng và sắc nhọn áp vào má mình. Một cây thương. Không cử động nổi, ánh nhìn của tôi dõi dọc theo nửa ngọn thương dài lên tới chỗ người đàn ông đang cầm nó. Tôi nhận thấy mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục, tối om trong ánh sáng yếu.
“Cử động một chút thôi, ả Vritra kia, và ta sẽ ghim cô xuống sàn,” anh ta nói, giọng như mang theo tia sét.
m thanh từ giọng anh ta, hình ảnh của anh và những thứ quanh anh, tan chảy quyện cùng với cơn đau và sự mệt mỏi tạo thành một mớ hỗn độn. Tôi chớp mắt vài lần, chuyển sự tập trung vào bên trong người. Mỗi hơi thở đều kèm một cơn đau dữ dội tưởng chừng như bị gãy mấy cái xương sườn, và tôi đã bị những chiếc gai huyết sắt đâm vào cả hai chân, bên sườn và phần bắp tay trong cánh tay trái. Nhưng mọi vết thương này đều là trầy xước bề ngoài và sẽ lành lại theo thời gian.
Tôi sẽ không chết.
Tất nhiên, giả sử rằng người Dicathen này không làm theo lời đe dọa của anh ta.
“Tôi không phải kẻ thù của anh,” tôi nói và giữ giọng chậm rãi và đều đặn khi nhìn vào mắt người đàn ông này. Những người khác cũng đang tiến lại gần. Tôi đoán là người lùn, bởi nhìn sự phốp pháp chắc nịch của họ. Hy vọng rằng điều đó nghĩa là tôi đang ở đúng nơi. “Tôi tên là Caera đến từ Thượng huyết tộc Denoir. Tôi đến để tìm—”
“Cô là một người huyết tộc Vritra,” người đàn ông này bật lại. “Ta có thể đoán đủ giỏi để biết tại sao cô lại ở đây.” Anh ta cau mày, tập trung nhìn vào vết thương của tôi. “Mặc dù trông cô chẳng trong bộ dạng nào đủ khả năng tấn công chúng tôi.”
Tôi hít một hơi thật sâu và đều đặn, không thể xóa vẻ nhăn nhó trên mặt trước cơn đau ở ngực và mấy cái xương sườn. “Xin làm ơn. Gọi ngài Lance Arthur Leywin. Anh ấy biết tôi. Tôi cam đoan với anh rằng—”
Người đàn ông tóc vàng nói: “Arthur không có ở đây,” Tuy nhiên, điều làm tôi nhẹ nhõm cả người là anh ta đã rút ngọn thương lại, tuy vẫn giữ nó chĩa vào lõi tôi, nhưng ít ra nó không còn chọc sâu vào da tôi nữa. “Tức là giờ sẽ là thời điểm thuận tiện để cắm cài gián điệp cố lẻn vào thủ đô Vildorial, đặc biệt là gài một kẻ thể hiện ra là bản thân mình quá yếu và bị thương đến nỗi không thể trở thành mối đe dọa với chúng ta.” Anh ta cười khẩy. “Có lẽ sẽ là một kế hoạch khôn ngoan hơn nếu cử ai đó không có sừng quỷ mọc ra trên đầu.”
Bối rối trong giây lát, tôi với tay lên mặt dây chuyền thường đeo quanh cổ mình.
Nó mất tiêu rồi.
Tôi bắt đầu ngồi dậy, nhưng ngọn thương đã ấn vào một bên cổ tôi. Tôi giơ cả hai tay ra. “Tôi thật sự không có ý định làm hại anh, hay bất kỳ ai khác ở đây. Anh Arthur là bạn tôi. Tôi—” Tôi tự ngắt ngang lời mình. Tôi đã xém nói rằng mình làm việc cùng cô Scythe Seris, nhưng tôi không chắc mọi người sẽ đón nhận những thông tin đó như thế nào. “Anh ấy đã dành thời gian ở lục địa Alacrya, anh hẳn đã biết điều này. Chúng tôi đã gặp nhau, đi du ngoạn cùng nhau. Nếu anh d…”
“Như tôi đã nói,” người đàn ông này lại ngắt lời, “Arthur không có ở đây. Có thể cô là người bạn nào đó của cậu ta. Cũng có thể cô là một con quỷ đang nói dối. Cho đến khi chúng tôi biết chắc chắn, cô sẽ ngồi chờ trong ngục tối.” Anh ta lùi lại và ra hiệu bằng ngọn thương.
Tôi đứng dậy chầm chậm. Hàng tá cơn đau bùng phát nóng rực khắp cơ thể, và tôi hít một hơi thật sâu giữa hai hàm răng đang nghiến chặt.
Người đàn ông này ra lệnh: “Xiềng xích ức chế mana đâu!”
Khi một người lùn mặc giáp dày cộp vác một cặp cùm kêu lẻng kẻng tới, tôi gần như bật cười trước sự trớ trêu này. Tôi đưa cổ tay ra, vốn đã bị trói bằng một cặp còng bị gãy từ hồi ở lục địa Alacrya.
Người lùn nhìn chúng với vẻ tò mò. “Cô ấy…đã đeo sẵn một cặp rồi, thưa Tướng Bairon. Nhìn bề ngoài mà đoán thì không phải loại làm ở lục địa Dicathen.”
Đầu mũi thương va vào cặp còng gãy khi người đàn ông tóc vàng kiểm tra chúng. Tướng Bairon à…
“Anh là Lance Bairon Wykes,” tôi nói trong khi anh ta ám chỉ rằng dẫu sao người lùn kia cũng nên xích tôi lại. Trong khi ông ta phập miếng kim loại lạnh cóng vào cổ tay tôi, tôi nói thêm, “Như tôi đã nói, tôi là bạn của anh Arthur.”
“Tôi cũng vậy,” anh ta trả lời, chỉ chuyển hướng mũi thương của mình đi chỗ khác khi người lùn gật đầu xác nhận cụm xiềng dùng xích tôi đã được khóa lại chắc chắn. “Nhưng tôi cũng là người bảo vệ cho lục địa Dicathen, trong trường hợp cô cũng chung tầm nhìn về kẻ thù của chúng ta. Trong trường hợp lời cô nói được chứng minh là đúng, tôi sẽ xin lỗi cô. Còn cho đến lúc đó, cô là tù nhân.”
Anh Lance Bairon nắm lấy mớ xiềng xích này và kiểm tra vết thương của tôi độ một lúc. “Cho gửi cho một pháp sư hệ emitter đến đây. Trông cô ta có vẻ sẽ chết vì mất máu nếu chúng ta để cô ta trong tình trạng bị ức chế mana trong phòng giam.”
Một trong mấy người lùn làm tư thế chào, rồi vội vã rời đi. Chúng tôi đi theo hướng khác, với anh Lance dùng dây xích dắt tôi đi. Cả đống người lùn rẽ ra để chúng tôi đi qua, một số lùi lại xếp thành hàng phía sau chúng tôi, những người khác đứng quan sát khi anh ấy dẫn tôi lên một con đường cong chạy quanh rìa của một hang động thực sự khổng lồ.
“Anh có thể gửi một tin nhắn cho anh ấy không?” Một lúc sau tôi hỏi, gắng giữ bình tĩnh. “Lý do tôi đến đây là chuyện khẩn cấp, và…” Tôi giảm lời dần khi anh Lance Bairon dừng lại và quay xuống nhìn tôi.
“Hãy cho tôi biết tại sao cô lại đến lục địa Dicathen.” Tôi do dự, và lỗ mũi của anh ta phồng ra. “Tôi đã biết như vậy. Nếu cô chỉ nói với mỗi Arthur thôi, thì tôi e rằng cô sẽ phải đợi. Tôi không thể gửi tin nhắn cho cậu ấy.”
“Nhưng tại sao không?” Khoảnh khắc lời nói rời khỏi miệng mình, tôi đã biết tại sao. “Anh ấy ở trong Khu Tàn Tích.”
Điều này khiến lông mày anh Lance nhướng lên. “Tôi sẽ không xác nhận bất kỳ chi tiết nào. Tuy nhiên, hãy biết rằng cô đã thấy thành phố này được bảo vệ. Vào ngay lúc này, cô chỉ còn sống nhờ vào thiện chí của tôi. Bất kỳ kiểu cố phản bội nào, và thiện chí đó sẽ chấm dứt.”
Tôi chớp mắt. Có điều gì đó về sự khoa trương nhấn nhá thẳng thắn từ người pháp sư vùng Dicathen này mang lại cảm giác… tươi mới. “Nhớ rồi.”
Tôi đi theo anh Lance Bairon lên con đường dài kia, ngắm nhìn cảnh vật và con người của thành phố Vildorial trên đường đi. Trong số những người lùn, tôi thấy lác đác những kẻ tộc người và thậm chí một vài người mà tôi nghĩ hẳn là tộc elf. Mặc dù ở dưới lòng đất nhưng không có gì chật chội hay gây nên cảm giác ám ảnh về không gian kín từ thành phố này. Trên thực tế, tôi khá sửng sốt trước vẻ đẹp của nó. Cách các tòa nhà lẫn ngôi nhà được chạm khắc vào vách hang động, cách làm sao mà các tia sáng, vốn được tạo ra bởi các viên pha lê lớn gắn vào các cột đá hoặc treo trên những chuỗi xích dài, phản chiếu lên tường hang lấp lánh như sao trên trời đêm, thậm chí cái cách mà người dân thành phố— vốn hầu hết họ không phải là pháp sư—nhìn đểu tôi với vẻ không sợ hãi, chắc chắn cặp sừng của tôi thu hút ánh nhìn chằm chằm của họ … tất cả đều thật quyến rũ, trong khi vẫn không thể phủ nhận sự rắn rỏi và mạnh mẽ của thành phố này.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi đang tiến tới một loại pháo đài đá nào đó nằm ở vị trí tầng cao nhất của hang động này, nhưng trước khi chúng tôi đến chỗ cổng pháo đài, thì thay vào đó anh ta lại đưa tôi qua một cánh cửa sắt đơn sơ, nặng nề, được lắp vào tường, và rồi đột nhiên nơi này mất đi quyến rũ của nó.
Hành lang đằng sau cánh cửa thì hẹp và chật chội. Nó dẫn qua một trạm gác, nơi vài người lùn giật mình để ý khi chúng tôi đi ngang qua, bước vào một dãy hành lang chẳng bài trí gì. Chuỗi phòng giam dàn đều hai bên.
Anh Lance Bairon dẫn tôi đi qua ngang nhà tù đến nơi dường như là phòng giam nằm sâu vào trong nhất cách xa lối vào, mở cửa và vẫy tôi vào. Tôi bước vào mà không phàn nàn gì. Chỗ này chẳng phải nơi lý tưởng gì, nhưng đây đích thực là thời điểm sai lầm để tạo ra sự thù địch giữa chúng tôi. Dần dần với thời gian, cho dù anh Arthur không quay lại ngay tức khắc, tôi chắc chắn rằng mình có thể thuyết phục được anh lance này, hoặc có lẽ là các lãnh chúa người elf hoặc người lùn, rằng tôi không có ý làm hại họ.
Cánh cửa bằng gỗ sồi nặng nề có nẹp ngang bằng sắt đóng lại với một tiếng thịch nặng nề. Mặc dù tôi không thể cảm nhận được nó do đeo mớ xiềng xích ức chế mana, nhưng tôi chắc chắn rằng phòng giam này được canh giữ và khóa chặt bằng phép thuật.
Bản thân phòng giam này cũng rất đơn giản. Một tấm nệm nhồi rơm trên sàn, với một chiếc chăn len duy nhất được gấp lại đặt trên nó. Tôi nhăn nhó nhìn cái xô đặt ở góc tường đối diện.
“Tôi hiểu rằng những thứ đồ sinh hoạt ở chỗ này có thể không đáp ứng các tiêu chuẩn của một nhân vật ‘thượng huyết tộc’,” anh Lance Bairon nói qua cửa sổ có chấn song gắn trên cánh cửa ra vào, “nhưng tôi e rằng những phòng giam tiện nghi hơn vốn thường dành cho giới quý tộc trong cung điện này đã được các gia đình bị hóa thành vô gia cư do cuộc xâm lăng của tộc Vritra đã lấy chúng để ở.”
(Nguyên văn: “but I’m afraid the more comfortable cells normally reserved for nobles in the palace are occupied by families made homeless by the Vritra Clan’s invasion.” Mình cảm giác chỗ này cụm từ “the Vritra Clan’s invasion.” tác giả đánh máy sai, vì có sai nên khúc dưới Caera mới chỉnh lại ý của Bairon, đúng ra phải là “the Alacryan’s invasion)
Tôi nghiến chặt quai hàm, chà hàm tới lui trong sự buồn bực. Tuy nhiên, trước khi quay lại đối mặt với anh ấy, tôi vuốt dịu lại các nét mặt mình, thể hiện ra một vẻ ngoài kiên nhẫn cam chịu. “Chính xác là: cuộc xâm lược của tộc Vritra. Người dân của tôi đã phải chịu đựng dưới sự cai trị của bọn chúng suốt hàng trăm năm, người dân của anh chỉ phải chịu trong gần một năm duy nhất. Bọn chúng cũng là kẻ thù của tôi giống như của các anh, và tôi hứa với anh điều đó.”
Lông mày của anh Lance này nhăn lại thành một cái nhíu mày suy nghĩ. “Chúng tôi sẽ chờ xem.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Thằng Bairon tống giam Caera yêu dấu như hồi hắn tống giam Art ngày trước mọi người ạ. 😟😟😟
- 2. Chap này có một chi tiết nhỏ rất thú vị: Khi Art lần đầu đến lục địa Alacrya, cậu ta đã bộc lộ tên thật-Grey (cũng như bản chất thật từ kiếp trước là cô độc lạnh lẽo) của mình mà cậu ta đã che giấu cả kiếp này. Và đến chap này, lần đầu Caera đến lục địa Dicathen, vì mất mặt dây chuyền cũng buộc phải lộ bản chất thật mà cô ta che giấu cả đời là cặp sừng và sở hữu huyết thống Vritra. Khi ra khỏi môi trường sống thông thường, hai người này đã bộc lộ bản chất thật của mình với mọi người xung quanh, quả là một sự tương đương thú vị, phải không?
- 3. Ver.1: Jan-5th-2023;