Sự thuần khiết
Tên gốc: "Chapter 385: Purity"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR
Regis càu nhàu: ‘Ụa, dành cả năm tiếng đồng hồ chỉ để nghe đám lùn này đấu tố lẫn nhau khiến tôi nhớ hồi tụi mình chạy xuyên đít con quái mana khổng lồ hơn.’
(Nguyên văn: “miss passing through a mana beast’s colon”, nếu dịch chính xác phải là “chạy vội qua đại tràng (ruột già) của con thú mana”)
Những cuộc họp kiểu này có thể không thú vị gì, nhưng chúng rất quan trọng. Hãy … cố mà thưởng thức cảnh quang xung quanh hay cái gì đó đại loại vậy đi, tôi nghĩ mà thấy mệt.
Hội trường Lãnh chúa (Hall of Lords) trong Cung điện Hoàng gia Vildorial (Vildorial’s Royal Palace) là một thắng cảnh đáng kinh ngạc. Bản thân hội trường là
một tinh hốc1
khổng lồ trải dài với ít nhất bề rộng lên đến bảy mươi feet và từ sàn nhà lên đến trần có lẽ cao cả trăm feet. Rất khó để biết chính xác độ cao bao nhiêu vì sàn nhà bị che khuất bởi cả vũng sương bạc cuộn xoáy trôi lững lờ dưới đất.
(Nguyên văn: “an enormous geode”, “geode” là “tinh hốc”, tức là những hòn đá, tảng đá cắt ra bên trong chúng có những tinh thể đá kết tinh bên trong, một dạng địa chất đá ngoài tự nhiên cực kì hiếm gặp, bản thân chữ “geode” cũng là thuật ngữ chuyên ngành địa chất, khoáng sản. Có hình bên dưới cùng chương để cho các bạn dễ hình dung. Hãy tưởng tượng toàn bộ cái Hall of Lord này làm 100% bằng pha lê, và toàn bộ hội trường này được bọc trong lòng đá của hang động khổng lồ. Và sàn nhà cứ như có khói sương màu bạc xoáy xoáy, bao phủ toàn bộ nền nhà)
Chiếc bàn dài được chạm khắc bằng tay là nơi đám quý tộc người lùn gặp gỡ, cái bàn được đặt trên đỉnh một mảnh pha lê màu hơi bạc, trôi lơ lửng trên không ở trung tâm của khu tinh hốc này. Để đến được nó, chúng tôi đã băng qua một loạt các tảng đá lơ lửng tạo thành một kiểu lối đi.
Bản thân cái tinh hốc này chiếu sáng có màu đa sắc như kính vạn hoa: màu xanh ngọc lam chảy chuyển thành màu cam gỉ cắt xuyên qua các sọc màu tím, tỏa sáng lấp lánh với màu vàng pha trắng. Khi ánh sáng đổi màu, các màu sắc dường như nhảy và chạy cùng nhau. Thay vì dùng các đồ tạo tác thắp sáng, những ngọn nến cháy sáng vĩnh cửu trôi ngập ngừng ngắt quãng khắp không gian quanh đây, đảm bảo ánh sáng nhấp nháy liên tục khiến nó trông giống như những làn sóng màu đang quét qua hàng triệu góc cạnh nhỏ của khu tinh hốc này.
Tôi đã ngồi quan sát rất lâu, chủ yếu là khi đám người lùn này tập hợp rồi bắt đầu chỉ tay hoặc tranh cãi về việc ai đã thất bại trong nhiệm vụ nào, gia tộc nào xứng đáng có một chỗ ngồi trên bàn này, và ai được xem là đã thất bại nặng nề nhất trong lịch sử đám lùn này.
“Với tất cả sự tôn trọng dành cho cô Lance Mica,” Lãnh chúa Silvershale có lẽ nói đến lần thứ bảy, “Người nhà gia tộc Earthborn vẫn tốt đẹp và hòa nhã với lũ người Alacrya ở Vildorial trong suốt thời gian chúng chiếm đóng. Không bao giờ phải rời khỏi nhà của họ, cũng không một người bà con họ hàng nào của họ chết vì bảo vệ cho—”
“Nói dối trắng trợn,” Carnelian Earthborn đáp lại, đảo đôi mắt đen như bọ hung của ông ta. “Không cần phải thông minh cũng thấy, đủ để suy xét rằng con gái của tôi đã dẫn đầu cuộc chiến chết tiệt này.”
Tôi đã nhìn từ lão Silvershale đến cái ông người nhà Earthborn. Người đầu già hơn, với mái tóc dài ngang vai đã bạc gần hết và bộ râu bện thành ba ngạnh. Còn Carnelian, mặt khác, trông tương đối trẻ. Mái tóc màu đỏ gỗ gụ của ông ta không hợp với Mica chút nào, nhưng có một đôi má tròn trịa và sự trẻ trung rạng ngời trong đôi mắt khiến ông ấy có vẻ ngoài ngây thơ như con gái mình.
“Vậy thì, cả họ nhà Earthborn đã ở đâu trong nhiều tháng qua?” Lãnh chúa Silvershale nhìn quanh bàn, không chỉ nhìn Carnelian mà là toàn bộ những người lùn của giới quý tộc khắp bàn. “Chắc chắn không phải trong đường hầm chiến đấu chống lại người Alacrya và chờ gió đảo chiều đấy chứ,” lão ta nói xong, khoanh tay và nháy cho những người khác một nụ cười chiến thắng.
Ô-kê, cậu đúng, tôi thừa nhận với Regis. Phần quan trọng của buổi họp có vẻ đã kết thúc.
Trước khi cả hai có thể cãi nhau tiếp — hoặc tệ hơn là lôi kéo bất kỳ lãnh chúa nào khác — tôi đứng lên. Tinh thể dưới chân tôi rung lên từ chỗ tiếp xúc với mặt gỗ hóa đá từ ghế đang ngồi, thu hút mọi ánh nhìn về phía tôi. Tất cả mọi người có mặt – gồm mọi quý tộc người lùn chúng tôi có thể tập trung lại trong thời gian ngắn, và những thành viên còn sống từ hội đồng của ông Virion cùng các Lance khác – cũng vội vã đứng dậy.
“Tôi e rằng mình cần thời gian chuẩn bị trước khi tiếp tục với các cánh cổng dịch chuyển tầm xa khác (long-range teleportation gate),” tôi nói.
(Người dịch: có lẽ sẽ phân biệt hai loại cổng, loại dịch chuyển gần loanh quanh trong phạm vi một lục địa và loại xa sẽ dịch chuyển xuyên lục địa)
Mica thở phào nhẹ nhõm, sau đó dường như bình tĩnh lại, đứng thẳng người và làm cho nét mặt của cô ấy trở nên cao quý hơn một chút. “Trên thực tế, tất cả các Lance, có những nhiệm vụ khác phải tham gia. Chào cha,” cô ấy kết thúc câu cúi đầu một chút.
“Thật vậy,” Carnelian nói, cười rạng rỡ với con gái mình. “Chúng tôi đã giữ khách của mình quá lâu. Hãy để cuộc họp này của Hội tập hợp Lãnh chúa (Lord’s Assemblage) được hoãn lại, và chúng ta triệu tập nhau lại vào ngày mai, lúc giữa trưa.” Ông ta gõ các khớp ngón tay của mình trên mặt bàn như một quan tòa đang gõ búa thẩm phán.
Từ phía bên kia bàn, ánh nhìn của cô Helen chạm mắt tôi, đôi môi cô ấy căng ra một chút, mím chặt vào nhau. Tôi biết chính xác cảm giác của cô ấy.
Thật khó để cảm thấy tội nghiệp cho tộc người lùn, khó tránh khỏi việc so sánh với nỗi đau và sự mất mát của họ với tộc elf. Nhưng không thể phủ nhận họ đã phải ngậm đắng nuốt cay. Kể từ khi chiến tranh bắt đầu, họ đã lặng lẽ tàn sát lẫn nhau trong các đường hầm bên dưới sa mạc. Hai phe coi nhau là bọn ngu và những kẻ phản bội huyết thống, mỗi phe phản bội nhau vì những cái họ cho rằng có lợi nhất cho tộc người lùn.
Sự thù hận này sẽ không phai mờ chỉ trong một ngày, và tôi cảm thấy khá chắc rằng chúng ta chưa thấy lần đổ máu cuối cùng giữa các phe phái người lùn đâu. Tuy nhiên, chúng ta đã làm mọi thứ có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Hầu hết những người lùn đã rất vui mừng khi thấy người Alacrya bị đẩy ra khỏi thành phố Vildorial. Tuy nhiên, hầu như nhiều người đã rất tức giận khi người Alacrya được phép dịch chuyển trở lại lục địa Alacrya. Ngay cả trong hội nghị Lord’s Assemblage, nhiều người phàn nàn rằng chúng tôi đã không hành quyết tất cả những người lính Alacrya vì tội ác của họ. Tôi thực sự không thể đổ lỗi gì cho họ được.
Thậm chí còn gây nhiều tranh cãi hơn là quyết định cho phép những người lùn, những kẻ tận tụy nhất với người Alacrya rời đi cùng họ. Bất chấp những lo ngại của giới quý tộc người lùn rằng chúng ta sẽ tăng thêm binh lính cho tên Agrona, thì tôi hầu như không nghĩ rằng những kẻ đó sẽ được đối xử bình đẳng ở lục địa Alacrya. Nhưng đến khi họ nhận ra sự điên rồ của chính mình thì có lẽ đã quá muộn.
Tuy nhiên, với những người đàn ông và phụ nữ đã chạy theo phe Alacrya, tôi không cảm thấy thương hại cho họ chút nào.
Một người phục vụ đã mở cánh cửa dẫn trở lại hành lang cung điện, nơi mà nếu so với sự hoành tráng của Hội trường Lãnh chúa, thì cảm thấy gần như quá đỗi bình thường. Gideon đang dựa vào bức tường ngay bên ngoài, trong khi bốn người lùn được trang bị vũ khí áo giáp hầm hố nhìn ông ta với vẻ không hoan nghênh.
Nhà phát minh nhấc mình khỏi bức tường khi nghe tiếng cửa mở và nở một nụ cười toe toét như con nít với tôi. “Kết thúc rồi à! Bọn người lùn này suy nghĩ chậm chạp như mấy hòn đá mà họ sống chung v…” Gideon cắt lời, rồi hắng giọng khi gương mặt của mấy gã lính canh tối sầm lại. Tôi tiếp tục bước đi, và ông ấy nghiêng theo để bước bên cạnh tôi. “Dù sao thì, tôi đã đợi cậu đấy, cậu bé. Tôi có một vài thứ muốn cho cậu xem, những phát minh mà tôi đã tạo ra trong thời gian được trông nom bởi đám người Alacrya. Có một vài điều mà tôi thực sự nghĩ—”
Tôi giơ tay ngăn cản luồng thông tin sắp tràn ra từ miệng Gideon. “Tôi muốn xem chúng, tôi muốn, nhưng không phải ngay lúc này, Gideon.” Khuôn mặt của nhà phát minh già ỉu xìu xuống. Xoay chiếc nhẫn bằng đá đen bóng lăn ra khỏi ngón giữa, tôi chìa nó ra cho ông ấy. Khoảnh khắc thất vọng tan biến khi ông ta lấy nó khỏi tay tôi. “Tôi cần ông tập trung vào cái này.”
Ông ấy đưa nó lên mắt và xoay đi lật lại vài lần. “Nhưng đây chỉ là một chiếc nhẫn đa chiều không gian. Cái gì mà…” Ông ấy nói nhỏ dần, đôi mắt đỏ ngầu nhảy từ cái nhẫn về phía tôi khi một nụ cười phấn khích lan rộng trên khuôn mặt ông ta. “Ồ, làm ơn nói với tôi rằng cậu mang quà từ lục địa khác đến đi.” Ông ta nhấp nhổm trên mấy quả bóng ở chân mình, suýt chút nữa thì trượt chân. “Một số công nghệ của họ, có lẽ?”
“Những công nghệ rất độc nhất,” tôi xác nhận. “Tìm hiểu xem nó hoạt động như thế nào, nếu chúng ta có thể nhân rộng nó. Bất cứ điều gì khác ông đang làm, bỏ qua một bên và ưu tiên cho việc này.”
Chúng tôi cùng nhau ra khỏi cung điện, Gideon hỏi những câu hỏi mà tôi đã cố trả lời bằng hết khả năng của mình. Ông ta vội vã rời khỏi cổng lớn, chạy nhanh về phía Viện nghiên cứu Earthborn để giải nén chiếc nhẫn chiều đa chiều không gian và bắt đầu nghiên cứu của mình, đảm bảo với tôi rằng ông ta sẽ không ăn hay ngủ cho đến khi có câu trả lời.
Từ cổng lớn của Cung điện Hoàng gia (Royal Palace), ở tầng cao nhất của thành phố Vildorial, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ hang động nằm bên dưới mình.
Thành phố nhộn nhịp với nhiều hoạt động: binh lính thì chuẩn bị phòng thủ để chống lại cuộc phản công không thể tránh khỏi của Agrona, thực phẩm và vật liệu được vận chuyển từ hệ thống đường hầm rộng lớn bao quanh thành phố, và những mái nhà ở tạm đang được tìm kiếm cho hàng trăm người tị nạn mà chúng tôi mang theo, tất cả hòa vào những hoạt động thường ngày của cư dân thành phố.
Ở trung tâm thành phố, có một quảng trường khổng lồ tọa lạc ở tầng dưới cùng, đã trở thành điểm tụ tập cho việc tiếp nhận cho hàng trăm người tị nạn chủ yếu là người elf mà chúng tôi đưa theo. Ngay cả từ cung điện, tôi có thể thấy quảng trường đầy những chiếc bàn lớn, thùng và lều để cung cấp thực phẩm tươi và nơi ở cho những người tị nạn mệt mỏi và ốm yếu nhất nghỉ ngơi trong khi chờ đợi chỗ ở thoải mái hơn.
Rất nhiều người lùn cũng đang xếp hàng để nhận thức ăn, mặc dù tôi không thể không chú ý đến việc họ trộn lẫn với người elf ra sao. Dồn aether vào mắt, tôi nhìn kỹ hơn vào từng cá nhân một. Không ai buồn che giấu những cái nhìn liếc ngang đầy cay đắng giữa hai chủng tộc, và có sự căng thẳng có thể cảm nhận được đang bao trùm cả quảng trường.
Tôi nghĩ, điều này không phải là không tính đến, nhưng không phải là bất ngờ. Những người elf coi những người lùn như đám thích phản bội thích nhảy phe, trong khi những người lùn đang vật vã, đói khát coi những người elf là kẻ cạnh tranh vì lượng tài nguyên quá ít ỏi.
‘Tụi này tốt nhất là nên nhận ra điều đó,’ Regis chen mồm vào dòng suy nghĩ của tôi. ‘Tất cả bọn này đều cùng trong tầm ngắm của thằng cha Agrona đó. Hoặc ông ngoại Kezess kia. Cứ chọn phe bạo chúa cho riêng mình đi các cháu ạ.’
Tôi hít vào sâu, giữ nó trong vài giây, sau đó từ từ thở ra. Tôi biết điều đó chứ.
‘Tôi vẫn nghĩ rằng chui vào Khu Tàn Tích (Relictombs) trốn vẫn tốt hơn,’ Regis nghĩ trong tâm trí tôi với hành động tương đương một cái nhún vai. ‘Đỡ nhức đầu hơn.’
Đúng là Khu Tàn Tích sẽ là nơi trú ẩn bất khả xâm phạm khỏi bọn asura, vì họ thậm chí không thể vào đó.
Nhưng rồi thì tôi sẽ không tốt hơn đám asura, tôi nghĩ với một cái nhói trong lòng của sự quở trách từ tự thân tôi. Mấy Khu Tàn Tích sẽ giống như cái lồng sắt trong trại tâm thần, và tôi sẽ trở thành chúa tể của mấy người họ.
‘Thà rằng trở thành chúa tể rồi bảo vệ họ còn tốt hơn thành kẻ hiến tế họ cho mục đích của chính mình,’ Regis trầm ngâm nghĩ.
Tôi đang tưởng tượng rằng đó là những gì Kezess và Agrona đều nghĩ trước khi họ trở thành bạo chúa như ngày nay, tôi biện luận.
‘Vấn đề thực sự là cậu không quyết đoán với chính suy nghĩ khốn kiếp của mình,’ cậu ta bắn trả lại lời tôi, bị kích động. ‘Tranh luận với chính bản thân — hay nói rộng ra, là với tôi — mọi khoảnh khắc của mọi ngày về cách nào “tốt nhất” để làm điều gì đó. Đây là chiến tranh. Sẽ luôn có những hậu quả và cậu phải sẵn sàng chấp nhận điều đó dù bất kể cậu có làm gì.’
Tôi biết mà.
‘Ồ Cậu biết hả?’ Regis nhấn nhá. ‘Giống như toàn bộ cái vụ cổng-dịch-chuyển-đến-Alacrya. Cậu vừa muốn phá hủy nó, nhưng lại vừa muốn tận dụng nó làm công cụ, và cậu vừa muốn tắt nó đi thì thấy vẫn còn nguy hiểm, nhưng lại vừa sợ chuyện gì đó sẽ xảy ra nếu phán đoán của cậu sai. Ngồi trong đầu cậu thôi cũng thấy mệt mỏi với suy nghĩ của cậu rồi.’ Hình dạng con sói bóng tối khổng lồ của cậu ấy nhảy phốc ra con đường bên cạnh tôi. Cậu ta hất chiếc bờm ra, khiến ngọn lửa bùng lên.
“Tôi sẽ đi thăm thú xung quanh,” cậu ta càu nhàu, rồi đi ra đường và phớt lờ chuỗi điệp khúc những tiếng hét kinh ngạc và sợ hãi từ những người lùn mà cậu ta đi ngang qua.
Tôi thở dài khi nhìn cậu ấy bỏ đi, nhưng tâm trí tôi đang chìm vào một khoảng trống bất đồng, suy nghĩ của tôi rung rinh như những mạng nhện rách trong bóng tối, bị gián đoạn bởi sự thất vọng của Regis vẫn đang len lỏi trong tâm trí tôi.
Tôi nhắm chặt mắt, sau đó mở ra và tập trung lại vào đám đông, tìm kiếm mẹ và Ellie. Sau một phút, tôi tìm thấy họ ở chỗ một trong mấy cái bàn dài. Mẹ đang múc súp vào bát trong khi Ellie đang mang ra những miếng bánh mì và những túi da đựng nước uống đầy ắp.
Tôi muốn đến gặp họ. Nhưng tôi cũng muốn ở một mình. Tôi không thể chịu đựng được suy nghĩ của tất cả những người đó, mắt họ nhìn về phía tôi đầy mong đợi, van xin và cầu xin…
Tôi không trách họ. Không hề. Tôi đã hiểu. Rốt cuộc thì tôi đã sống với cái cảm giác đó như vậy trước đây với tư cách là Vua Grey. Nhưng giờ không phải lúc.
Thay vì đi vào con đường vòng xuống tầng thấp nhất, tôi quay lại và di chuyển quanh rìa Cung điện Hoàng gia và xuyên qua một khu vườn đầy nấm phát sáng. Xung quanh rìa xa của cung điện, nơi đá cắt được ghép vào vách đá gồ ghề và tự nhiên của hang động, có một đường hầm hình vòm được khoét sâu vào tường. Hơi nước và mùi lưu huỳnh nồng nặc của suối nước nóng tự nhiên thoang thoảng.
Đường hầm ngắn dẫn ra một mỏm đá phía trên một loạt các hồ nước tròn. Nước phát quang màu xanh lam huyền ảo, gần giống như nó đang hấp thụ và phản chiếu ánh sáng của nhiều loại nấm phát sáng và dây leo mọc trên tường và trần nhà. Không có ai khác xuất hiện ở đây; trong chuyến tham quan ngắn ngày của chúng tôi tới Cung điện Hoàng gia, ông Carnelian Earthborn đã giải thích rằng người Alacrya đã cấm người lùn sử dụng những cái hồ này.
Tôi nghi rằng các quý tộc sẽ sớm chuyển trở lại đây ở, nhưng hiện tại, đây là nơi hoàn hảo để nghỉ ngơi và suy nghĩ.
Để bản thân di chuyển chậm rãi, gần như uốn khúc, tôi đi dọc theo mép của các hồ bơi cho đến khi tôi tìm thấy một vị trí mà tôi thích, bên cạnh một hồ nhỏ, riêng tư, nơi mọc lên một mảng nấm thân dài. Chúng vẫy vùng trên thân cây của mình giống như ăng-ten của một con quái mana dưới lòng đất nào đó.
Trượt chân ra ủng, tôi thả chân xuống nước và ngồi xuống nền đất mềm đầy rêu.
Cục trọng khóa (Keystone) đã trở thành công cụ chính của tôi để thiền định, và vậy nên tôi rút nó khỏi ấn đa chiều không gian. Tôi lật đi lật lại khối lập phương nặng nề và đen mờ trên tay vài lần, xem xét nó.
Cho đến nay, tôi đã phát hiện ra rằng bóng tối trong vùng không gian của cục keystone phản ứng với việc sử dụng mana, nhưng không phải theo cách tôi có thể nhìn thấy hay điều khiển. Nó chẳng khác gì những gợn sóng đen như mực trong bóng tối. Nhờ Caera, tôi đã biết được rằng những gợn sóng đen đó chính là mana, và đưa ra giả thuyết rằng việc có lõi mana cho phép người ta nhìn thấy các hạt mana xung quanh mình khi họ bước vào keystone. Việc tôi không còn lõi mana dường như là trở ngại chính ngăn tôi đạt được cách bước tiến mới.
Như tôi đã làm hàng chục lần cho đến giờ, tôi nhồi aether vào keystone. Ý thức của tôi lao vào nó, chạy xuyên qua những bức tường màu tím vào bóng tối. Và tôi ở lại đó, xung quanh là sự trống rỗng, mùi lưu huỳnh nhẹ của nước nóng chỉ thoảng qua đầu óc tỉnh táo của tôi.
Tôi không bận tâm đến việc kích hoạt bất kỳ kĩ năng aether nào, không lùng đuổi những thứ không có dấu hiệu của phép thuật hay mana gì cả. Thậm chí tôi còn không buồn nghĩ, ít nhất là trong một thời gian ngắn. Nó giống như đang ngủ, ngoại trừ việc tôi không phải vật lộn để ngủ theo cách tự nhiên.
Rồi thì, sau một khoảng thời gian không xác định, có gì đó thay đổi. Lúc đầu tôi không chắc lắm. Đó là một cảm giác tinh tế, giống như tôi bị kim châm ở sau gáy khi ai đó đang quan sát tôi.
Nhưng cảm giác này đến từ bên trong vùng đất ảo của cục keystone.
Gần các rìa của thứ mà tôi coi là “tầm nhìn” của mình, có thứ gì đó đã dịch chuyển trong bóng tối. Đó không phải là kiểu trườn như rắn, đen thui trên nền đen mà tôi từng cảm thấy trước đây. Giống như… những ngôi sao, hầu như không được nhìn thấy qua ánh sáng, những đám mây ban đêm. Chúng hầu như không phải là những mẩu chất nhỏ màu xám đang đập mà có thể cảm nhận được, quay theo hướng này sang hướng khác, gần giống như chúng đang săn lùng một thứ gì đó.
Tôi mở mắt ra.
Bên kia phòng, Ellie rón rén ra khỏi lối vào, tay chống lên tường, mũi nhăn lại trước làn không khí dày đặc, căng thẳng siết chặt từng thớ thịt. Con bé nheo mắt nhìn thứ ánh sáng kỳ lạ sinh ra từ nấm, nhìn thấy tôi, và giãn mình ra.
“Waaa.”
Tiếng thì thầm của con bé mang theo sự im lặng của suối nước nóng.
Nhỏ El. Có phải em gái tôi là nguồn gốc của các mẩu chất màu xám bên trong vùng ảo của keystone? Nhưng nếu vậy, làm thế nào? Tại sao? Con bé đã làm gì vậy? Tuy nhiên, thay vì bắn ra những câu hỏi này như bắn ra mũi tên, tôi nở một nụ cười ấm áp, có phần mệt mỏi. “Làm thế nào em tìm thấy anh?”
Nó lại nhăn mũi. “Được rồi, nghe có vẻ lạ, nhưng em đã ngửi thấy mùi của anh.”
“Ngửi thấy anh á?” Tôi cười khúc khích, nhướng mày. “Tôi khá chắc chắn rằng tôi không bốc mùi đến mức đó, phải không?” Tôi ngửi chiếc áo dài của mình để chắc chắn hơn.
“Đó là một phần từ ý chí con thú của em,” nó nói, vén một lọn tóc ra sau tai. Con bé ngập ngừng trước cầu thang dẫn từ mỏm đá xuống phiến đá phủ đầy rêu tạo nên những vũng nước. “Có ổn không nếu em…”
“Dĩ nhiên,” tôi nói ngay lập tức. Tôi muốn ở một mình nhiều nhất có thể để khám phá cục keystone — để khám phá thêm về các hạt màu xám mà tôi đã thấy — sau những việc này, tôi cũng muốn dành thời gian với em gái mình chứ. “Hãy đến ngồi với anh. Làn nước này đem lại cảm giác thật tuyệt vời.”
Ellie cười rạng rỡ với tôi khi con bé thực sự nhảy qua giữa các cái hồ để tới chỗ tôi, đá văng đôi giày khỏi chân, và ngồi phịch xuống, nhúng chân vào nước.
“Boo đâu?”
Cô ấy cười, đá chân xuống nước và bắn tung tóe vào cả hai chúng tôi. “Cậu ấy khiến lũ trẻ còn người lùn đứng trong hàng chờ phát đồ ăn phải khiếp sợ, vì vậy em đã cử cậu ta đi săn trong đường hầm.” Con bé chợt cau mày. “Em hy vọng cậu ấy sẽ không sao. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nghĩ rằng cậu ta là một con quái mana hoang dã hoặc con gì đó tương tự? Lẽ ra em nên nghĩ đến điều đó sớm hơn chứ.”
“Anh có thể cử Regis đến cho cậu ta có bầu có bạn,” tôi nói với con bé, nháy trong tiềm thức gọi cậu bạn đồng hành của tôi làm điều đó. Tôi đã cảm thấy sự buồn chán từ cậu ấy, vì vậy tôi biết cậu ta sẽ hào hứng đồng ý. Về mặt kỹ thuật mà nói, cả hai bọn họ đều được sinh ra từ lục địa Epheotus, và tôi đã cảm nhận được sự tò mò của Regis về Boo vài lần kể từ khi quay về đây.
Ellie mỉm cười cảm ơn, nhưng nụ cười vụt tắt. “Này… tại sao anh không đi xuống gặp tụi em? Anh định… không phải là do có mẹ ở đó, phải không?”
“Không, không phải…” Tôi dừng lại, vắt óc suy nghĩ. “Phần lớn là do đám đông, nhưng, có lẽ một chút là do có mẹ. Đừng hiểu sai ý anh. Anh chẳng nghĩ gì khác ngoài tình yêu của anh cho mẹ. Chỉ là…”
“Khó nói hả?”
Tôi đá chân và nhìn những gợn sóng nước di chuyển tỏa ra phía trước, rồi từ từ mờ đi khi chúng trôi ra xa. “Anh không biết điều gì tốt nhất cho bà ấy, bé El à. Thời gian ở với anh, thời gian xa nhau để thấu hiểu mọi thứ đã xảy ra, bắt đầu cuộc trò chuyện, đợi mẹ mở lòng…”
Ellie nhún vai. “Sẽ mất thời gian. Nhưng anh cần biết rằng mẹ thực sự, rất muốn sửa chữa mọi thứ giữa hai người”. Con bé cười toe toét. “Và không chỉ vì bây giờ anh là một anh hùng có siêu năng lực ở mức điên rồ nào đó.”
Tôi bật cười, đẩy con bé sang một bên. Con nhỏ trượt xuống con dốc đầy rêu và ướt sũng đến đầu gối, rồi tạt nước vào người tôi.
Khi tiếng cười lắng xuống, lần đầu tiên con bé nhận thấy cái keystone trên tay tôi. “Đó là cái gì vậy?”
“Một cục keystone từ pháp sư cổ đại người djinn. Nó giống như… một cuốn sách hướng dẫn về nghệ thuật dùng aether. Nhưng anh đã vọc vạch nó được một khoảng thời gian rồi, và anh dường như vẫn không hiểu được nó. Mỗi khi anh nghĩ rằng mình đạt được chút hiểu biết về nó, anh lại đâm sầm vào một ngõ cụt khác. Trừ phi…” Tôi do dự, phân vân giữa phần về sự tò mò của mình với những mẩu chất nhỏ màu xám so với phần về mối quan tâm của tôi liên quan đến em gái.
Con bé lướt một ngón tay dọc theo một cạnh rìa, nhìn kỹ bề mặt của nó. “Làm thế nào mà nó hoạt động vậy?”
Không có cách nào để tách rời hai phần này của cuộc đời mình, tôi quyết định với một tiếng thở dài. Không có cách nào hết. “Em có muốn giúp anh không?” Con bé gật đầu hào hứng, vì vậy tôi nhanh chóng giải thích quá trình luyện tập mà tôi đã sử dụng với Enola và Caera. “Nó sẽ giống như khi chúng ta từng luyện tập tạo ra các hình dạng khác nhau bằng năng lượng của em ở lâu đài.”
Khuôn mặt Ellie nhăn lại với sự tập trung khi con bé giơ tay lên. Một khối lập phương giống hệt cái keystone của tôi được hình thành trên lòng bàn tay của nó, nhưng hình khối này được làm bằng mana thuần khiết, sáng sủa của chính con bé. “Như thế này á?”
Tôi gật đầu. “Bây giờ, tâm trí của anh sẽ đi vào cục keystone này. Thật khó để tập trung vào các giác quan khác, vì vậy anh có thể không nghe thấy em nói, nhưng cứ tiếp tục cho đến khi anh quay lại, được không?”
“Hiểu rồi,” nó nói một cách nghiêm túc, để khối lập phương làm từ mana tan biến khi chuẩn bị tạo ra một hình dạng khác.
Tôi căng thẳng quay trở lại vùng đất ảo của keystone, kiềm chế mọi hy vọng hay kỳ vọng. Trong một khoảnh khắc, tất cả đều tĩnh lặng, vắng lặng và trống rỗng. Sau đó, mana bắt đầu di chuyển, và tim tôi ngừng đập.
Bùng lên ở giữa thứ vật chất đen vô hình khác là một quả cầu không đồng đều làm từ mẩu chất màu xám mờ. Sau vài giây, quả cầu này bắt đầu thay đổi, nhồi thêm nhiều hạt mana hơn khi nó trở nên phức tạp hơn. Giống như xem một quả bóng bằng đất sét được nhào nặn thành hình dạng, các hạt mana trong bóng tối trở thành hình một con gấu thô ráp nhưng dễ nhận biết. Tôi có thể thấy Ellie tiếp tục tác động lên hình dáng quả cầu, làm mỏng cơ thể, mở rộng chân, điều chỉnh lông mày nặng nề của con gấu. Khi con gấu bắt đầu bước đi, tôi mất tập trung.
Đôi mắt tôi mở trừng trừng và tôi nhìn chằm chằm vào mặt nước trước mặt Ellie, nơi một con gấu nhỏ giống hệt nhau bằng mana tinh khiết thuần túy đang từ từ di chuyển trên mặt nước. Con bé chăm chú tập trung vào sáng tạo của mình đến nỗi không nhận thấy tôi quay lại.
Hầu hết các pháp sư đều thích nghi với lực thu hút của một nguyên tố cụ thể từ khá sớm, nhưng mana của Ellie chưa bao giờ biểu hiện theo cách đó. Giống như một pháp sự loại tăng cường (augmenter), Ellie sử dụng mana tinh khiết từ lõi để thi triển phép thuật, nhưng sử dụng một cây cung để tập trung lượng mana đó và phóng nó ra khỏi bản thân, mang lại cho cô ấy một phạm vi xa hơn hầu hết những người thuộc nhóm augmenter có thể làm được.
Hầu hết những người nhóm augmenter cuối cùng sẽ bộc lộ mối quan hệ hấp dẫn với một nguyên tố cụ thể, với việc tăng cường của họ sẽ tham gia vào các khía cạnh của nguyên tố đó bởi vì sự dồi dào của mana nguyên tố trong lõi họ. Nhưng mana Ellie vẫn tinh khiết. Con bé là người niệm phép dạng phi nguyên tố duy nhất mà tôi biết. Mana được sử dụng cho các phép thuật của nó hoàn toàn tinh khiết.
Nhắm mắt lại lần nữa, tôi quay trở lại vùng đất ảo của keystone. Có một con gấu, bị mất đường nét ngoài rìa nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, đi lại xung quanh trong bóng tối. Sau đó, con gấu tan đi, và một hình bóng đơn giản thế chỗ. Lúc đầu, hình bóng không có gì đặc biệt, nhưng Ellie từ từ thêm vào chi tiết hơn, tạo cho nó một mái tóc dài, một khuôn mặt nhỏ và cặp sừng rõ ràng.
Một cô gái… là Sylvie.
Tôi cảm thấy cổ họng mình như thắt lại khi khuôn mặt em ấy trở nên rõ ràng. Được đúc từ mana mờ ảo, em ấy trông giống đến mức khó chịu từ những khoảnh khắc cuối cùng của tôi bên em ấy, giống như tôi đang nhìn em ấy tan biến lần nữa…
Cảm thấy sự tập trung của mình lại trượt đi, tôi đẩy những ký ức đau buồn cũ kỹ đó vào sâu tâm trí, tập trung hoàn toàn vào hình dạng đang thấy.
Lẽ ra tôi nên nhìn thấy cái gì, cảm nhận cái gì?
Mục đích của keystone là hướng dẫn tôi hiểu rõ hơn về một số nguyên tắc của aether. Cục keystone đầu tiên đã dẫn tôi đến Lời Cầu Hồn của Aroa (Aroa’s Requiem), nhưng con đường dẫn đến sự hiểu biết đó thật kỳ quái, gần như vô nghĩa.
Nhưng đó mới là vấn đề, tôi nghĩ. Đó là cuộc hành trình cung cấp sự khôn ngoan, chứ không phải cục keystone mới cung cấp điều đó. Hành trình này ít giống với một quyển sách hướng dẫn, mà gần với bản đồ dẫn đường hơn.
Hình dáng của Sylvie lại bắt đầu thay đổi. Nó phình to ra, các hạt mana lao tới nó tạo thành hình dạng nở ra, tạo thành cánh, đuôi và cổ dài. Dạng hóa rồng của Sylvie.
Mặc dù mục tiêu cuối cùng của việc hiểu được cái keystone này vẫn là một bí ẩn, nhưng có vẻ rõ ràng là con đường sẽ liên quan đến việc quan sát các hạt mana khi chúng di chuyển hoặc phản ứng với việc niệm phép.
Mặc dù tôi không thể chắc chắn, nhưng tôi nghi rằng người djinn có thể nhìn thấy các hạt mana riêng lẻ theo cách mà chiêu Realmheart ngày trước đã cho phép tôi. Cục Keystone này đã cho họ khả năng đó, dẫn đến cho họ nhận ra thêm một số hiểu biết sâu sắc sau đó.
Nhưng nó có thể là gì? Và tại sao tôi có thể cảm nhận được mana tinh khiết của Ellie, mà không phải là mana bị liên kết với các nguyên tố chứ?
Trọng tâm của người djinn cổ là tìm hiểu về aether, chứ không phải mana, vì vậy bất kể mục đích của cục keystone này là gì, sự hiểu biết sâu sắc mà nó cung cấp phải liên quan đến aether. Caera đã có thể nhìn thấy mana với nó, nhưng chỉ đơn giản nhìn thấy không giúp cô ấy có một sự hiểu biết rõ hơn, và tôi không tin rằng cô ấy sẽ nhận được sự hiểu biết đó, vì cô ấy không có một mối liên hệ nào với aether.
Thất vọng gia tăng, tôi giải phóng sự níu kéo của tâm trí mình với vùng đất ảo của keystone và để ý thức mình trôi dần trở lại cơ thể.
Ellie đang cố gắng làm cho đôi cánh của con rồng chuyển động, nhưng lại gặp khó khăn với chuyển động phức tạp. Khuôn mặt của cô ấy như bị méo lên trong khi cái cau mày tập trung.
Tôi ngồi yên và im lặng, đón nhận sự yên bình tĩnh lặng từ xung quanh.
Từng là một pháp sư tứ nguyên tố với khả năng sử dụng tuyệt chiêu Realmheart, đã có lúc tôi hiểu rõ về mana hơn bất kỳ pháp sư nào khác trên cái lục địa Dicathen này. Tôi không cần phải thấy mana bây giờ để hiểu nó. Mặc dù nó không ở ngay trước mặt tôi, tôi vẫn có thể hình dung ra năng lượng lởm chởm của mana hỏa hệ màu đỏ, sự uốn lượn duyên dáng của mana thủy hệ màu xanh lam, những cơn gió giật sắc bén và cắt xé của mana khí hệ màu xanh lục, và mana thổ hệ màu vàng cuộn thành từng cục tròn nặng nề.
Người djinn có thể cần keystone để xem và hiểu cách các hạt mana di chuyển và phản ứng với các phép thuật được sử dụng, nhưng tôi thì không.
Đất, không khí, nước, lửa…
Ánh mắt của tôi nhảy từ những bức tường ở hang động với bầu không khí đầy hơi nước đến những hồ nước ấm áp. Mana bị thu hút bởi các yếu tố vật lý mà nó đại diện. Căn phòng này có đầy đủ cả bốn yếu tố. Tuy nhiên, nếu không có một câu thần chú nào được sử dụng, thì mana trong khí quyển ở đây đã không hoạt động. Tôi cần phải kích động nó.
“Ellie,” tôi nói, nhưng lại gọi to hơn và mạnh mẽ hơn tôi tính.
Em gái tôi giật mình thoát khỏi trạng thái tập trung cao độ, và con rồng biến mất. “Ôi, khỉ thật.”
“Không hề gì, anh cần em thử một thứ khác,” tôi vội vàng nói. “Tạo ra các hình dạng tương tác với các thuộc tính nguyên tố tồn tại trong phòng này. Làm gián đoạn nước, đá, không khí … bắn nó, bất cứ điều gì đại loại thế. Hãy sáng tạo lên.”
Không đợi con bé trả lời, tôi lao vào khối keystone.
Sau một khắc, có một tia chớp, một tia giống như hình mũi tên bay trong bóng tối. Từ xa, tôi nghe thấy tiếng đá nứt. Trong cục keystone này, tôi nhìn thấy một gợn sóng lan ra từ nơi mũi tên biến mất, có màu đen như mực nhưng không vô hình.
Là thuộc tính đất, tôi nghĩ, nhìn cái cách mà mana va vào chính mana như những hòn đá lăn xuống đồi.
“Lần nữa,” tôi nói.
Lần này, tôi quan sát điểm điểm va chạm này kỹ hơn. Mũi tên xuất hiện, lóe lên, rồi biến mất.
Ellie bắn hết mũi tên này đến mũi tên khác, và mỗi cú va chạm sẽ khiến mana trong khí quyển có chuyển động một chút. Sau đó, con bé tạo ra những lưỡi dao quay tròn để xô đẩy không khí, và cuối cùng những quả cầu giống như những viên đạn thần công để ném xuống mặt nước yên bình.
Mặc dù các chấn động, các luồng sóng và các gợn sóng có ý nghĩa hợp lý nào đấy, nhưng nó không thay đổi gì về cách tôi nhìn thấy chúng. Tôi đã thử hình dung các làn sóng gián đoạn màu đen như mực trong vùng đất ảo của keystone này giống như những hạt có màu sắc rực rỡ mà chúng thực sự vốn có, bắt đầu dự đoán cách chúng sẽ phản ứng với những phép thuật của Ellie.
Tôi hiểu mana, có thể hiểu nó ngay cả khi không nhìn thấy nó. Nhưng… có lẽ đó là một phần của vấn đề. Tôi không học được thêm gì hết. Không nhận được sự thấu hiểu sâu sắc mới (new insight) nào ở đây cả.
Mình đang thiếu cái gì vậy?
Tôi nghĩ lại thời thơ ấu của mình, tôi đã tự dạy chính mình trở thành pháp sư tứ nguyên tố như thế nào. Và ở Học viện Xyrus, học cách tập trung vào những thuộc tính nguyên tố yếu nhất của tôi. Rồi đến lục địa Epheotus, tôi đã cần phải thay đổi hoàn toàn quan điểm về cách vận dụng mana như thế nào, phát minh ra các kỹ thuật mới để thích ứng với những thách thức mà tôi đối mặt. Và sau đó tôi tìm hiểu về aether.
Phu nhân Myre đã nói với tôi rằng aether là sự sáng tạo. Nó giống như một cái cốc, mana như nước. Aether định hình cho mana. Nó kiểm soát các hình thể nó có thể tạo ra. Nhưng tôi đã biết rằng sự hiểu biết của loài rồng về aether còn hạn chế. Sự so sánh đơn giản như này là vẫn thiếu sót… nhưng điều đó không có nghĩa là nó không hữu ích.
Tôi đã cố gắng truyền aether qua cơ thể mình. Nhưng không làm được; tâm trí và cơ thể tôi đang quá tách biệt, quá xa nhau về mặt siêu hình. Tôi thử một lần nữa, cố gắng vươn trở về dạng thể chất của mình mà không làm mất kết nối tâm trí với vùng đất ảo của keystone. Làm thế giống như cố gắng khiến cho cánh tay kéo dài ra hoặc ép xương phải bẻ cong đi vậy.
Tôi cần phải cảm nhận cả hai thứ cùng một lúc, giữ cho hai luồng ý tưởng riêng biệt trong đầu cùng một lúc. Và chầm chậm, rất chậm, tôi bắt đầu cảm thấy các cạnh cứng của cục keystone trên tay mình, nghe thấy tiếng nước suối chảy từ hồ này sang hồ khác, và cảm thấy hơi thở của mình đang di chuyển vào ra khỏi phổi.
“Bé El?” Tôi hỏi, thử nghiệm xem bên ngoài có nghe được không.
“Vâng, em có nên — ồ! Có phải anh…?”
“Vẫn ở đây,” tôi nói, miệng tôi uể oải xoay quanh những từ đó. “Sẽ thử cái gì đó khác…”
Và rồi tôi ép mình thêm. Tôi không cố hình thành ra aether, mà chỉ trục xuất nó khỏi lõi và cơ thể của mình, gửi một xung nhỏ gồm các hạt aether vô dạng, vô hại vào bầu khí quyển. Tôi vật lộn để giữ cho các giác quan của mình mở từ cả hai phía, vừa cảm nhận aether di chuyển trong phòng trong khi cũng vừa quan sát các hạt mana vô hình di chuyển bên trong vùng đất ảo của keystone.
(Nguyên văn: chỗ này tác giả ghi rằng “feeling the aether moving through the room while also watching the invisible mana particles move inside the aether realm.” Mình nghĩ tác giả đánh máy sai chữ “keystone realm” cuối thành “aether realm”. Theo nghĩa mạch nội dung đọc từ nãy giờ thì phải là keystone mới hợp lý)
Tôi mất dấu của cả hai. Chống lại sự thôi thúc rời khỏi vùng đất ảo của cục keystone trong sự thất vọng đơn thuần, tôi thử lại lần nữa, rồi lại thêm lần nữa. Tôi không chắc mình đã thử đi thử lại trong bao lâu, còn Ellie tiếp tục làm xáo trộn mana khí quyển theo bất cứ cách nào mà con bé có thể nghĩ ra.
Từ từ, hai bức tranh đối lập hình thành trong tâm trí tôi.
Một là hình dạng của aether. Cách aether di chuyển dựa trên sự kết hợp giữa ý chí của nó và của chính tôi, nhưng không phụ thuộc vào không gian vật lý quanh tôi. Rồi bức tranh còn lại là lượng mana gắn liền với các nguyên tố riêng lẻ, không hoạt động cho đến khi bị kích động bởi ma thuật của Ellie.
Tôi hiểu cách aether di chuyển, và tôi cũng hiểu cách di chuyển của mana. Không có sự thấu hiểu sâu sắc nào mới để thu lượm ở đây cả. Nhưng ở chỗ hai loại năng lượng này tương tác với nhau…
Aether đồng thời chứa đựng và tạo hình dáng cho mana, nhưng mana vẫn tiếp tục chuyển động chính xác như dự tính với bản chất của nó.
Giống như một ảo ảnh nhận thức, tôi nhận ra rồi. Một hình ảnh là hai vật cùng một lúc, với không gian âm bản của hình này tạo ra hình kia.
Góc nhìn về phối cảnh hình ảnh của tôi đã thay đổi. Đột nhiên tôi không chỉ cảm nhận được aether mà còn cảm nhận được hình dạng của khối mana ở giữa nó. Vùng đất ảo của khối keystone tự thay đổi cấu trúc thiết kế lại cho phù hợp với góc nhìn về phối cảnh hình ảnh mới của tôi, và ngay tức khắc chỉ giữa một nhịp thở này và nhịp thở kế, mọi thứ đã thay đổi.
Thay vì một cánh đồng đen vô tận chẳng có gì, giờ tôi nhìn thấy hình dạng thô ráp của cả cái hang động này, được tô vẽ bằng màu của mana. Bên cạnh tôi, em gái tôi đang phát sáng với mana, tất cả các nguyên tố bị hút vào các kênh dẫn từ cơ thể con bé để bị thanh tẩy trong lõi mana của con bé.
Các màu sắc chạy quyện vào nhau, khung cảnh biến mất và trở thành một vòng xoáy mana xoay tròn, với tôi đang đứng ở trung tâm nó. Không giống như cục keystone trước đó, tôi không cảm thấy cảm giác lùng sục trong tâm trí. Thay vào đó, tôi cảm thấy hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể thật của mình, đồng thời như có cánh cửa sổ mở ra trong đầu tôi, để ánh sáng vàng bao phủ những suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng tôi.
Mắt tôi mở trừng trừng.
Ellie đang nhìn chằm chằm vào tôi, không còn sử dụng phép thuật của mình nữa. Tôi cảm nhận được những cái godrune của mình. Chúng ở đó, không hoạt động, chờ aether chạm vào chúng, truyền cho chúng sức sống và mục đích. Và còn một cái godrune mới, vẫn còn ấm ấm trên da tay tôi.
Tôi dồn aether vào đó.
“Chà,” Ellie thở phào. “Anh có những hình xăm màu tím phát sáng trong mắt này. Trông ngầu thật.”
Như các lần trước, tâm trí tôi giờ đây tràn ngập kiến thức. Cái godrune mới này có cái tên, có mục đích, có lịch sử, nhưng cảm thấy có vẻ nó không đầy đủ. Không giống như trước đây, không phải sự hiểu biết của tôi về cái godrune này không đầy đủ, mà là của các djinn không hiểu về nó đầy đủ. Dựa vào bản năng của mình tôi hiểu rằng họ đã không phát huy hết tiềm năng của loại nghệ thuật aether từ godrune này. Tôi có thể làm nhiều hơn những gì họ làm với nó.
Và vì vậy tôi bỏ cái tên mà nó có sẵn. Khi tầm nhìn của tôi trong vùng đất ảo keystone thay đổi và lượng mana tràn ngập trong khí quyển hang động xuất hiện xung quanh tôi, tôi đã quyết định sẽ gọi cái godrune này bằng tên gì.
Là Realmheart.
Ghi chú của tác giả: Hy vọng tất cả các bạn thích chương tuần này~ Cảm ơn mọi độc giả của tôi đã mua Tập 9 phiên bản ebook ^^ Nếu các bạn đã mua nó, tôi sẽ rất cảm kích nếu mọi người có thể để lại đánh giá trung thực về toàn bộ cuốn sách trên trang Amazon! Tôi đánh giá cao những suy nghĩ và bình luận của các bạn về các chương hàng tuần ở đây và trên Discord, nhưng tôi tò mò không biết các bạn nghĩ gì về cả một tập!
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Hình minh họa một loại tinh hốc (geode) ngoài tự nhiên: - 2. Giải thích tên chương: Ý nghĩa cụm từ “Purity” này có thể dịch đơn giản là “sự tinh khiết” để ám chỉ rõ ràng mana của Ellie, nhưng sau khi đọc đi đọc lại chương, mình cảm thấy còn nhiều lớp nghĩa hơn thế nên mình sẽ giữ cụm dịch như trên.
-
3.
Giải thích nội dung chương: Mình giải thích sơ lược cho các bạn nào đọc chương này không hiểu, trước mắt Art sẽ gọi cái Godrune (nhận được từ keystone này) là Realmheart, mặc dù trước đây chính cái godrune này có tên gọi gì đó khác không được tác giả tiết lộ (ví dụ như cái godrune trước tên là Aroa’s Requiem chẳng hạn).
- Ban đầu, cái cục keystone dùng để dạy chiêu Realmheart này, lúc luyện tập thì đồng bộ tiềm thức, vừa giữ tiềm thức trong cơ thể thật để nhìn aether, vừa giữ phân nửa tiềm thức trong cái vùng keystone realm này để nhìn được hình dạng mana. Và sau khi đã hiểu những gì keystone muốn truyền đạt thì cụm chữ của godrune có màu tím xuất hiện trong tròng mắt của Art. Kiến thức từ mỗi cái keystone/godrune tự ào ạt vào đầu Art, và Art gọi đó là “sự thấu hiểu sâu sắc mới” = “a new insight”
- Sau khi dịch các chap sau và quay lại chap này bổ sung, thì mình hiểu được rằng: Bây giờ tầm nhìn của Art khi bật cái godrune tên Realmheart này sẽ nhìn thấy mana sống động đầy màu sắc như khi kích hoạt chiêu realmheart nhờ khế ước với Sylvie vậy, mà realmheart cũ xài mất sức, mất mana, có thời gian hạn chế còn cái này thì xài bất cứ khi nào còn aether. Cứ bật lên là xài.
- 4. Tóm tắt: Art giải mã được khối keystone thứ hai.
- 5. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 6. Ver.1: May-29th-2022; ver.2: Jun-4th; ver.3: Jun-14th; ver.4: Feb-14-2023; ver.5: May-11th-2024;