Gánh nặng của Vị cứu tinh
Tên gốc: "Chapter 381: A Savior’s Burden"
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR
Đá nứt và gạch vụn đổ xuống như thác nước từ trần hang ngay trên đầu Ellie và tôi. Ôm con bé trong vòng tay, tôi quay người và bước một bước nhỏ, để mặc cho cả đống đá rơi như mưa nhưng vô hại trên cái bục đứng ở sau lưng tôi.
Ellie nhăn mặt. “Ôi, ouuu.”
Đôi mắt con bé đỏ hoe vì khóc, quai hàm căng lên vì đau. Tôi chọc vào cái lỗ trên bộ đồ của con bé ngay dưới xương sườn nó. Làn da bên dưới sạch sẽ, chỉ có một chút sẹo. Mẹ tôi đã làm rất tốt trong việc chữa lành cho con bé.
Tôi tập trung cảm nhận vào bên trong để xem Regis thế nào, cậu ta đang bay lơ lửng gần lõi của tôi, hút aether trong lõi như chết đói. Tôi không thể cảm nhận được điều gì khác biệt giữa chúng tôi, ngay cả sau khi chúng tôi đã bị chia cắt bởi cánh cổng. Mặc dù phạm vi mà chúng tôi có thể di chuyển xa nhau đã tăng lên rất nhiều, nhưng đó là lần đầu tiên chúng tôi bị cắt đứt với nhau lâu như vậy kể từ khi cậu ấy xuất hiện khỏi từ miếng khoáng thạch acclorite trong tay tôi.
Regis à, rất vui khi có cậu quay lại.
Người bạn đồng hành của tôi ậm ừ thừa nhận một cách im lặng. Việc giữ cho cánh cổng dịch chuyển bị hỏng luôn mở từ phía này đã khiến cậu ta kiệt sức, và vì vậy tôi để cậu ấy nghỉ ngơi và tiếp tục rút aether từ lõi tôi.
“Chúng ta đã được cứu!” một phụ nữ elf trẻ tuổi bất ngờ hét lên, kéo tôi ra khỏi cuộc đoàn tụ với gia đình.
Một giọng nói khác cất lên, “Vị cứu tinh của chúng ta!”
Ellie tránh khỏi những tiếng hô vang khi lướt qua tôi và nhanh chóng đến bên mẹ chúng tôi, ngồi xuống bên cạnh bà. Mẹ trông khác hẳn. Không khác tôi, có thể, nhưng trông bà gầy hơn, già hơn… và có thứ gì đó khó xác định hơn. Có vẻ mẹ đang trải qua trạng thái khó khăn, khi cơ thể bà ấy giật và run rẩy trên sàn nhà.
Có quá nhiều điều để nói giữa chúng tôi. Ngay cả khi chúng tôi có hẳn vài giờ hay vài ngày, tôi cũng không chắc liệu đó có đủ thời gian hay không. Nhưng thực tế là chúng tôi đã không có khoảng thời gian ấy.
“Cảm ơn cậu!”
“Có thực sự là ngài không, Lance Godspell (Thánh Phép)?”
“Làm ơn,” người phụ nữ đầu tiên nói, bây giờ đang đưa cả hai tay về phía tôi, “hãy nói gì đó với chúng tôi đi!”
Tôi đã từng nhìn thấy những khuôn mặt như thế này, mắt tròn xoe với vẻ kính sợ và khẩn cầu, hướng về tôi với tư cách là Vua Grey chứ không bao giờ với tư cách con người tên Arthur. Đó là một cảnh tượng mâu thuẫn. Tôi không muốn được tôn thờ như một vị thần nào đó, một sự thay thế ngay lập tức cho bọn asura, những kẻ vẫn tiếp tục cố gắng giết hết những người này mặc dù họ đã tôn chúng như thần thánh từ lâu.
“Tôi không phải vị cứu tinh của cô,” tôi nói, nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra khỏi cái ôm của người phụ nữ. Ánh mắt của tôi chuyển sang nhìn nơi cơ thể Rinia đang nằm trong vòng tay Virion, và khi tôi nói lại, tôi có thể nghe thấy nỗi buồn trong lời nói của chính mình. “Những người lãnh đạo đã đưa các người đến đây… chính họ mới là vị cứu tinh của mọi người.”
Một sự im lặng căng thẳng theo sau câu nói của tôi, ít nhất là với những người tập trung vào tôi hơn những việc cần xử lý xung quanh họ.
“Tôi ở đây không phải để trở thành tâm điểm cho hy vọng hão huyền của các người, hoặc một sự thay thế điều kỳ diệu mà lũ asura kia đã mang lại cho các người. Hãy lấy sức mạnh từ chính bản thân mình, đừng ép người khác phải chống đỡ cho mình”. Tôi dừng lại, nhìn ra xa đám đông. “Kể từ đây con đường phía trước sẽ chỉ có khó khăn hơn.”
Tôi quay lại với mẹ và Ellie, chỉ hy vọng có một khoảng khắc được ở bên nhau, nhưng không dễ vậy.
Bà Astera đi khập khiễng đến mép bục, tựa vào nó ngay bên cạnh mẹ tôi. Mặc dù đã đấu với bà ấy và chiến đấu bên cạnh khi bà ấy bị mất chân, tôi vẫn nhìn bà ấy với suy nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu là như một người đầu bếp khó tính mà tôi từng gặp khi chiến tranh mới bắt đầu.
Nhưng vẻ mặt của bà ấy bây giờ không phải là của một đầu bếp. “Alice, tôi rất tiếc khi phải phá vỡ bầu không khí này, nhưng có quá nhiều người bị thương. Chúng tôi cần em.”
Mẹ tôi lau nước mắt, vệt máu loang lổ trên khuôn mặt khiến bà trông như một chiến binh hung hãn, hoang dã nào đó. Mẹ ngước nhìn tôi, và tôi biết rằng bất cứ điều gì cả hai chúng tôi cần nói đều có thể chờ đợi. Tôi ở đây để giữ bà ấy an toàn, và bây giờ mẹ biết rằng tôi còn sống.
Vào lúc này, thế là đủ.
Mẹ quay lại và trượt xuống khỏi bục đứng, đi đến chỗ cô Angela Rose và chú Durden đầu tiên, những người mà tôi nhận ra là đang ngồi xổm trên một trong mấy cái ghế đá rộng bao quanh cổng dịch chuyển của Khu tàn tích. Cô Angela Rose dường như đang ngồi bó tay quanh chân, nhưng chú Durden vẫn nằm im, mắt mở nhưng nhìn lơ mơ, vệt máu chảy ròng ròng xuống một bên tai.
Regis, cậu có thể giúp mẹ tôi thêm lần nữa không, thậm chí là cả những người trong tình trạng thảm khốc nhất. Bà ấy sẽ không đủ sức để chữa thương tất cả những người này một mình.
‘Tất cả những gì tôi đã làm là rút aether đẩy vào câu thần chú, thứ đang phản ứng với sinh lực (vivum) tự nhiên trong…’ Regis nhỏ giọng dần. ‘Ừ, được rồi. Nhưng tốt hơn là nên tăng lương cho em đấy sếp.’
Tôi nhìn Regis trôi ra khỏi người tôi, nhảy tới chỗ mẹ tôi đang leo lên bên cạnh chú Durden — nhận được một tiếng hét kinh ngạc từ cả cô Angela và Bà Astera — và cậu ấy hóa dạng phi vật chất, trôi vào cơ thể của chú Durden.
Một sự pha trộn giữa cảnh giác và tò mò hiện lên trong mắt Ellie khi con bé nhìn cậu ta chạy đi. Khi quay đi nhìn chỗ khác, sự tập trung của con bé chuyển vào khung cổng dịch chuyển, nơi một lần nữa lại trống rỗng. “Chờ đã, Sylvie đâu rồi?” em tôi hỏi với tông giọng thể hiện sự nghi ngờ về câu trả lời.
Tôi đã kích hoạt cổ tự không gian đa chiều của mình và gọi quả trứng ra. Sự u ám làm trôi đi ánh sáng óng ánh từ nó, và nó trông giống như một tảng đá nhẵn. “Con bé ở đây.”
“Khoan, điều đó nghĩa là sao?” Ellie hỏi, cúi xuống nhìn viên đá trong tay tôi. “Em ấy ổn chứ? Tại sao em ấy lại-”
Tôi ngăn con em lại bằng cách nở nụ cười, dù tôi biết nó còn không vừa mắt chính mình. “Để sau đi, được chứ?”
Miệng con bé mở ra, định đưa ra nhiều câu hỏi hơn, nhưng con bé đã ý thức được tình hình. Gật đầu một cách dứt khoát, nó đứng dậy với vẻ mặt nhăn nhó khó che giấu. Mắt đảo xung quanh từ người này sang người khác, nhóm này sang nhóm khác, và tôi cũng tương tự.
Tôi không nhận ra mọi người. Có vẻ như ở đây hầu hết đều là người elf — những người sống sót đã chạy trốn khỏi rừng Elenoir trong cuộc xâm lược của người Alacrya, tôi cho là vậy. Những người không có ở đó khi Aldir đến.
Cô Helen Shard, thủ lĩnh của nhóm Twin Horns, đã bất tỉnh nhưng còn sống.
Boo đứng dậy khi tôi nhìn, lắc đầu. Con quái vật mana to lớn như gấu cứng người lại, nhìn chằm chằm xung quanh, nhưng khi bắt gặp Ellie, nó thả lỏng người. Đôi mắt gấu đen láy chuyển sang nhìn tôi, và tôi có thể thề rằng nó đã nheo mắt. Tôi gật đầu, vui mừng khi thấy thú kế ước của em gái mình vẫn còn sống. Con gấu do dự một lúc rồi gật đầu chào lại.
Ông Virion ở gần nhất, má úp trên đỉnh đầu của Rinia, hai tay ôm lấy bà ấy giữ dáng ngồi của bà đổ vào trước ngực ông. Ông nhìn chằm chằm xuống đất dưới chân tôi, gần như thể đang tránh nhìn tôi. Tuy nhiên, tôi muốn mang lại sự an ủi cho ông, nhưng có quá nhiều người cần tôi giúp đỡ.
Đang loay hoay đào đống đá nhỏ ở gần cuối phòng, vẻ mặt tuyệt vọng bất thường trên gương mặt, là Gideon. Toàn bộ cơ thể ông ấy bị bao phủ bởi một lớp bụi xám dày đặc, nhưng bản thân dường như không bị thương. Có nghĩa là…
Nghiêng người qua khung cổng dịch chuyển trống rỗng làm bằng đá hình chữ nhật, tôi nhảy khỏi bục đứng và leo lên chỗ bãi đá lở cho đến khi tôi ở bên cạnh lão. Gideon nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, mở to bên dưới đôi lông mày mọc hờ. Bất chấp nỗi kinh hoàng rõ ràng của mình, ông ấy vẫn dừng lại đủ lâu để soi tôi kỹ lưỡng.
Lão thở khò khè, ho ra một tràng khí đầy bụi. “Em… ily,” vừa nói vừa nghẹn ngào giữa những cơn ho.
Tôi quét mắt qua ngọn đồi đầy đá và đất, nguyền rủa mình không có khả năng cảm nhận mana. “Đứng lùi lại,” tôi nói, đẩy aether ra khỏi lõi của tôi và bắt đầu định hình nó.
Mặc dù aether trong vùng đất lằn ranh (in-between realm) nơi tôi đánh nhau với Taci đã phản ứng theo ý muốn của tôi ngay lập tức và theo những cách mà tôi không hoàn toàn hiểu được, chẳng hạn như hình thành của bệ đứng luôn xuất hiện ở bất cứ nơi đâu và khi nào tôi cần. Nhưng bây giờ khi đã trở lại thế giới thực, tôi cảm thấy như vật lộn để làm điều mà tôi luôn làm thoải mái khi nãy.
Nhưng tôi đã trải nghiệm qua những gì có thể làm rồi.
Hình dung ra mẫu dạng trong đầu, tôi lộn người sang một phía và phóng ra một đòn pháo nổ aether (aetheric blast) trên bề mặt của bãi đá lở, cẩn thận thu hẹp vụ nổ để nhỏ đến mức chỉ cạo đi vài inch đá trên cùng. Khi thấy có vẻ hiệu quả, tôi làm lại lần nữa, rồi lần thứ ba, lộ ra bề mặt trầy xước của một chiếc ghế đá.
Một cơn gió thổi ngược lên, cuộn và quay tròn để những bụi bẩn và sỏi còn sót lại lơ lửng thành hình cái phễu trong không khí quanh dáng ba người đang chụm lại.
Cô Jasmine nằm phía trên Emily Watkins, cô bạn cũ của tôi từ Học viện Xyrus và là người học việc của lão Gideon kia, và một cô bé mà tôi chỉ biết từ những hình ảnh tôi nhìn được thông qua cổ vật. Cả ba người trông phủ đầy bụi và nửa ngộp thở, khuôn mặt đỏ bừng và bám đầy bụi quyện với mồ hôi. Jasmine chắc đã che chắn cho hai cô gái trẻ khi trần nhà đổ ập vào người họ.
Với một cái đẩy mạnh cánh tay mình, Jasmine ném những mảnh vỡ đang xoay tròn rơi xuống đất thành một vòng tròn gồ ghề xung quanh chúng tôi. Cô tựa lưng vào một chiếc ghế dài và tựa đầu vào phiến đá mát lạnh. Tôi ngạc nhiên khi đôi mắt đỏ hoe của cô ấy mở hé ra và nhìn tôi chằm chằm. Tôi gần như đã quên.
Lão Gideon kéo Emily đứng dậy và bắt đầu đánh cậu ấy bằng những cái vỗ về thô bạo. Mái tóc xanh lá của cô ấy rối bù, và cặp kính bị lệch. Một tròng kính bị nứt, và trên mặt có một vết rạch đỏ máu chảy ngang qua sống mũi, có lẽ cô ấy bị vỡ mũi. Ngoài ra, có vẻ cậu ta không bị vết thương nào nguy hiểm.
Tôi nắm lấy nhân vật thứ ba, một cô gái elf có lẽ còn trẻ hơn em gái tôi một chút, và đỡ con bé ngồi dậy. Con bé tránh xa tôi để dựa vào Jasmine đang nhăn mặt. Chỉ khi đó tôi mới nhìn thấy vết rạch sâu ở bên hông cô Jasmine, một vết cắt rất ngọt xuyên qua lớp vải da màu đen của áo giáp và phần da thịt bên dưới lớp giáp.
Cô ấy nhìn theo ánh mắt tôi, nhìn chằm chằm vào vết thương của mình như thể chỉ mới nhận ra nó có đó. Cô bé yêu tinh elf cũng làm như vậy, khẽ thút thít. “Cô J-Jasmine…?”
Người cố vấn kiêm bạn cũ của tôi đã thò tay xoa đầu làm rối tóc của cô bé kia theo một cách rất giống Jasmine. “Cô sẽ ổn thôi.” Ánh mắt đỏ tươi của cô ấy di chuyển trở lại tôi. “Vậy là, trong khi tất cả chúng ta ở đây đánh nhau đến chết vì mạng sống của mình, thì cậu bận đi nhuộm tóc, phải không?”
Tôi bật ra một tiếng cười gây giật cả mình. Nó xuyên qua hang động và đội lại một cách vụng về, va vào những tiếng ồn của nỗi đau và sự hối hận đang vây lấy tôi. “Con rất vui vì cô đã nhận ra con.”
Jasmine nhún vai. “Cậu có thể trở lại với làn da xanh và ba cái đầu, và tôi vẫn nhận ra cậu. Tôi… rất vui vì cậu chưa chết, Arthur.”
“Và con rất vui vì cô đã tìm ra cách sử dụng mồm mép của mình khi con đi vắng,” tôi nói, lấy chân huých vào chân cô ấy.
Emily đưa tay ra và chạm vào cánh tay tôi như thể cố gắng chắc chắn rằng tôi là thật. “Art? Có thực sự là…” Cô ấy dừng lại, và tôi nhận ra có một sắc xanh trên khuôn mặt cô ấy phù hợp với mái tóc của mình. “Ừm, chỉ là …” Quay người, cô lao đi, gặp người lại và trông như bị ốm.
“Ở yên đây, tớ sẽ đi gọi mẹ,” tôi nói, nhìn Emily với vẻ lo lắng khắc sâu trên mặt tôi.
“Tôi ổn,” Jasmine kiên quyết lặp lại. Sau đó, cô ấy liếc nhìn bóng lưng của Emily. “Con bé ấy có thể bị đập đầu vào đâu đó.”
“Được rồi, cứ đợi ở đây,” tôi nói, quét mắt quanh phòng tìm chỗ mẹ.
Mẹ đã chuyển từ chú Durden sang một nhóm elf nhỏ đang tụ tập. Một người phụ nữ lớn tuổi đang nằm trên mặt đất giữa họ. Tôi có thể nhìn thấy Regis bên trong cô ấy, di chuyển khắp cơ thể cô ấy và đang rút aether cho bản thân. Aether dường như không để ý đến vết thương của bà ta, và mẹ tôi thì lắc đầu.
Tôi nhắm mắt lại và hít thở sâu để ổn định bản thân. Ngay cả với phép thuật, nó cũng không thể cứu tất cả mọi người.
Khi tôi mở mắt ra, mẹ đang nhìn về hướng tôi. Tôi vẫy tay và chỉ vào Emily và cô Jasmine. Bà ấy gật đầu và giơ một ngón tay lên, sau đó quay lại với các yêu tinh elf.
Khi Jasmine và Emily thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, tôi bắt đầu chạy nhanh dọc theo vòng trên của dãy băng ghế, tìm kiếm khoảng trống bên dưới để tìm bất kỳ ai trông như thể cần giúp đỡ. Khi tôi làm vậy, nhiều cặp mắt dõi theo tôi, tràn đầy hy vọng và sợ hãi, nỗi kinh hoàng mà tôi truyền cảm hứng hiện rõ trên khuôn mặt bẩn thỉu của họ.
Tôi đã vượt qua một cậu elf trẻ bằng tuổi tôi. Cậu ta đang ngồi trên mặt đất giữa hai xác chết, hai tay ôm đầu. Cả hai cái xác đều gần như bị cắt đứt làm đôi — một trong những đòn tấn công tầm xa của Taci mà tôi không chặn được.
Nhưng khi cậu ấy ngước lên nhìn lên tôi, tôi không thấy sự thất bại của mình phản chiếu lại trong mắt cậu ấy. Cậu ta khuỵu gối về phía trước, cúi đầu.
“Đ-đội ơn anh,” cậu ta lắp bắp. “Công lý cho những người đã ngã xuống.” Khi cậu ấy nhìn lên lần nữa, đôi mắt cứng rắn và đầy lửa. “Cầu cho tất cả mọi asura cháy rụi, như những cây của rừng Elenoir.” Tôi không khỏi suy nghĩ rằng cả lời nói và giọng nói của cậu ấy đều có vẻ quá già so với tuổi, giống như chiến tranh đã khiến cậu ta già đi thêm nhiều năm.
Gật đầu, tôi tiếp tục, tiếp tục chạy theo đường quanh co trong hang động, tâm trí và tinh thần của tôi đều nặng trĩu.
Gần cánh cửa hình vòm, dẫn ra một hành lang được trang trí bằng những nét chạm khắc, một số xác chết nằm la liệt. Nhìn họ tôi đoán là cận vệ. Tôi không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nào trong số họ cho đến khi—
“Albold,” tôi lẩm bẩm, quỳ xuống bên cạnh người lính canh tộc elf trẻ tuổi mà tôi đã gặp lần đầu trong lâu đài bay. Da anh tái nhợt và lạnh khi chạm vào, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà rệu rã.
Ở chỗ giữa ngực, giờ chỉ còn lại một cái lỗ rướm máu.
Tôi nhắm mắt lại, cúi đầu trước anh ta, nhưng chỉ trong một khoảng khắc. Còn nhiều người sống hơn người chết, và tôi cần đảm bảo rằng họ vẫn sống.
Sau này sẽ có thời gian để mà khóc thương, tôi tự nhủ.
Cách lối vào không xa, một người phụ nữ lớn tuổi với khuôn mặt bê bết máu vươn ra nắm lấy tay tôi, kéo mạnh. Khi bà ấy cố gắng nói, tôi nhận ra rằng hàm của bà ta đã bị gãy, nhưng bà đang ngồi sang một góc và dường như không ai để ý. Khi tôi cúi xuống để nâng bà ấy lên trong vòng tay của mình, có một tiếng ồn sắc lẹm và một đám bụi bay ra khi trần nhà đổ sụp xuống chỗ chúng tôi.
Tôi ôm vôi bà ấy và sử dụng chiêu God Step, để những con đường aether xuất hiện dẫn tôi xuyên qua phòng, rồi tôi xuất hiện bên cạnh mẹ. Không nói nên lời, tôi đặt người phụ nữ xuống, rồi dùng God Step bước lại hang ngay vị trí khi nãy trần nhà vừa sụp đổ.
Aether chạy lên tay tôi, rồi tôi phóng ra một vụ pháo nổ chứa năng lượng để phá hủy mớ đất đá đổ sụp.
Ánh mắt của tôi dõi theo những chiếc ghế dài và đống xà bần trong khi những tia chớp màu tím rực rỡ vẫn chạy dọc khắp tứ chi tôi, nhưng những người khác đã đủ nhanh để chạy khỏi đống đá lở.
“Một vị thần thực sự,” một trong những người vẫn đang nhìn tôi với vẻ kính sợ nói với giọng trầm lắng, gần như tôn kính.
“Lance Godspell!” một người nào đó cổ vũ, và một số người khác cũng làm theo.
Nhưng một giọng nói khác cắt ngang những thứ này, cất lên đầy thất vọng và tức giận, thu hút sự chú ý của tôi đến cái lỗ hổng ở giữa hang động.
Đứng trước cánh cổng dịch chuyển rỗng tuếch, Bà Astera đứng một cách khó khăn, cái chân giả vỡ nát, khiến nó ngắn hơn vài inch so với chân kia. Ngón tay bà ấy chỉ xuống Virion, giọng cất lên như đang mắng một đứa trẻ.
Cảm giác như thể tôi bị kéo theo hai mươi hướng khác nhau cùng một lúc, tôi nhảy tới các bậc thêm và đi lên bục đứng. Astera quay lại khi nghe thấy tiếng tôi đến gần, lông mày bà ấy nhướng lên. “Có đúng vậy không? Có phải là cậu không, Lance Arthur Leywin?”
Tôi nhìn cô ấy một cách khó khăn. “Là tôi. Bây giờ đang xảy ra chuyện gì?”
Lông mày của người phụ nữ lớn tuổi cụp xuống vì tức giận, và quai hàm của bà ấy siết chặt lại. Tuy nhiên, sau một lúc, bà ấy thở dài một hơi và để cho sự căng thẳng biến mất. “Vậy thì cậu hãy nói chút lý lẽ nào đó với ông ấy đi. Chúng ta cần một kế hoạch, Arthur à, và chúng ta cũng cần phải đi tiếp.”
Astera khập khiễng bước xuống những bậc thang dẫn ra xuống bục đứng, lắc đầu, nhưng tôi vẫn tập trung vào ông Virion.
Ông ấy không nhìn tôi cho đến khi tôi ngồi xuống bên cạnh ông ấy. Người phụ nữ trong vòng tay ông là Rinia, tôi biết điều đó, nhưng trông bà ấy rất già, như thể bà ấy đã sống gấp mười ngày cho mỗi ngày trôi qua.
“Cô ấy đã sử dụng sức mạnh của mình quá nhiều,” ông Virion xác nhận, như thể kéo ý nghĩ đó khỏi tâm trí tôi. “Đã thấy Taci đang đến, nhưng không thể tìm cách chạy thoát.” Ông nhắm mắt lại và lắc đầu cay đắng. “Ông đã không thể giúp cô ấy, Arthur. Ông đã không ở đó khi cô ấy cần ông nhất.”
(Người dịch: chỗ này “she” mình không dịch là “bà ấy” mà để Virion xưng là “cô ấy” là một sự cố tình, nên nhớ Rinia là em dâu của Virion và chính Rinia thích Virion hồi còn trẻ)
Tôi cảm thấy nhói đau khi sự hối hận và thiếu tự tin của ông Virion khớp với chính tôi. Đưa tay ra, tôi nắm chặt lấy cẳng tay của ông. “Bà ấy đã làm những gì bà phải làm, ông Virion à. Rinia hiểu rõ hơn bất kỳ ai trong chúng ta cái giá phải trả của việc sử dụng sức mạnh của mình, và dù sao thì bà ấy cũng đã làm được.” Tôi nhẹ nhàng gạt một lọn tóc trắng xám lòa xòa trên mặt bà ấy sang một bên. “Mẹ và em gái cháu còn sống là nhờ bà Rinia. Nhờ bà thêm lần nữa…”
Rinia Darcassan luôn là một nhân vật bí ẩn trong cuộc đời tôi, nhanh chóng đưa ra những lời khuyên bí ẩn, mơ hồ nhưng lại giấu nhẹm đi mọi chi tiết có thật về tương lai. Tuy nhiên, khi mọi thứ tồi tệ nhất, bà ấy dường như xuất hiện từ hư không, như một bóng ma từ trong bóng tối, để mang lại sự cứu rỗi.
Rồi tiếng vọng từ những lời bà ấy nói từ rất lâu trước đây trở lại trong tôi, cứ như thể là lần đầu tiên tôi nghe thấy chúng.
Bà ấy bảo tôi phải có một cái neo, đặt cho mình một mục tiêu, và tôi nghĩ mình có: đó là sức mạnh, đủ để giữ cho những người tôi yêu thương được an toàn, nhưng…
Tôi nhìn xuống bà ấy, rồi nhìn quanh hang động bị phá hủy.
Sức mạnh chưa bao giờ là đủ.
Tôi cho rằng đó là lý do tại sao bà ấy lại cho tôi một lời khuyên sau này: “Đừng quay lại con đường cũ. Như cậu đã biết, càng xuống sâu trong hố đó, cậu càng khó trèo ra ngoài.”
Và tôi đã phải trải qua một chặng đường dài để trở thành người mà tôi muốn trở thành. Lớp vỏ bọc mà tôi đã xây dựng bao quanh bản thân để tồn tại ở Alacrya sẽ không phai mờ trong một ngày, nhưng cuối cùng chúng sẽ xảy ra, nếu tôi để mặc chúng phát triển.
“Ngay khi mẹ cháu chữa khỏi bệnh cho mọi người mà bà có thể, chúng ta nên di chuyển,” tôi nói, quan sát ông Virion cẩn thận. Tôi không có cách nào để biết mọi thứ ông đã trải qua kể từ khi tôi mất tích, nhưng dường như ông đã quá gần với điểm cực hạn của bản thân. “Có lẽ chúng ta có thể sẽ xây một cái mộ đá hay là—”
“Không,” ông Virion nói, mắt sáng rực. “Tôi không thể — Tôi sẽ không để cô ấy ở đây.”
Tôi gật đầu hiểu ý, nhưng ánh nhìn chĩa vào một số xác chết khác, có thể nhìn thấy rõ ràng giữa đống đổ nát. “Con hiểu, ông Virion. Vậy con sẽ quay lại tìm xác sau. Thế nên, tất cả bọn họ đều sẽ được chôn cất tử tế.”
“Ông…” Giọng Virion phát ra, và nhún vai. “Vậy là rất tốt rồi. Ông… ông không hiểu điều này… làm thế nào mà cháu ở đây… nhưng ông rất vui vì cháu còn sống, Arthur. Những người này cần một thủ lĩnh mạnh mẽ.”
Tôi đặt một tay lên vai ông, nhìn vào mắt ông một cách ân cần. “Họ đã có một thủ lĩnh mạnh mẽ ở đây rồi.”
Như thể đang chờ đợi một dấu hiệu nào đó, Bà Astera xuất hiện trở lại cùng với Helen, Gideon, và một phụ nữ yêu tinh trung niên mà tôi không biết.
Nhà phát minh chìa một tay ra cho tôi. Tôi nắm một cách chắc chắn và đứng lên, liếc sang chỗ Emily đang ngồi túm tụm với Jasmine, Ellie và cô gái trẻ yêu tinh. Boo ngồi sát em tôi đến mức như thể cậu ấy đang ngồi đổ người lên con bé.
“Sốc phết đấy, nhưng mẹ cậu hiểu hết rồi,” Gideon nói, giọng thô thiển. “Như thường lệ, luôn canh cao trào mới chạy đến sát nút. Cậu thích trở thành kẻ mở đường phải không, Arthur?”
Bất chấp giọng điệu cau có của ông ấy, tôi biết đây là cách Gideon nói lời cảm ơn trong khi làm chệch hướng bất kỳ cảm xúc thực sự nào của bản thân ông ấy.
“Chúng ta sẽ có nhiều thời gian để chơi đuổi bắt và tìm ra nơi mà Lance Arthur đã ẩn náu suốt mấy tháng nay sau khi chúng ta thoát khỏi đây,” Astera cắt ngang. “Chúng ta là tất cả những gì còn lại của hội đồng, ít nhất là ở đây. Nhà Glayder, nhà Earthborn, và cậu bé Ivsaar chắc đang phân tán rải rác khắp các đường hầm, chờ đợi thông báo an toàn để mò ra.”
“Nhưng từ đây chúng ta đi đâu bây giờ?” người phụ nữ yêu tinh hỏi. Cô ấy có một khuôn mặt nhân hậu bên dưới một mạng tóc rối bù màu nâu vàng đang dần ngả bạc. “Chính xác là chúng ta không thể quay lại khu tị nạn, sau thiệt hại vừa rồi thì nó rất nguy hiểm.” Đôi mắt xanh lá cây sáng sủa tập trung vào tôi. “Ngài có chỉ dẫn gì, thưa ngài Lance?”
“Làm ơn đi, Arthur chỉ vừa mới quay lại thôi,” Helen nói nhanh với tông giọng phòng thủ. “Có thể thằng bé còn không biết mình đang bước đi đâu. Cô không thể mong đợi cậu ấy đơn giản là nắm quyền lãnh đạo tất cả mọi người ở đây, Saria.”
Người phụ nữ elf cúi đầu cung kính. “Tất nhiên, thưa cô Shard. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, do sức mạnh rõ ràng của ngài ấy, có lẽ…”
“Virion, ông có bổ sung ý gì không?” Gideon hỏi và sự im lặng kéo dài cũng như khi nãy sau lời của cô yêu tinh elf tên Saria.
Mọi người nhìn xuống vị tổng chỉ huy, người vẫn đang ngồi trên mặt đất ôm bà Rinia sát bên người. Ánh mắt ông lướt từ chân này sang chân khác, không bao giờ nhìn lên cao hơn. Ngay khi có vẻ như ông ấy sẽ không trả lời gì cả, thì đột nhiên Virion lên tiếng, “Tôi cần thời gian. Đừng có tìm tôi đòi chỉ đạo, không phải bây giờ. Tôi không có gì chỉ thị gì để giao cho anh hết.”
Saria quỳ xuống trước ông, đưa tay ra, do dự và rút lại. “Ông Virion. Ông đã là một anh hùng cho toàn thể tộc elf trong suốt cuộc đời của con. Và con hiểu nỗi đau mà ông phải đối mặt bây giờ, con hiểu chứ. Mẹ con vừa mới mất cách nằm đây không quá năm mươi feet. Nhưng chúng ta không được nhượng bộ cho nỗi buồn của mình, kẻo chúng ta cũng có nguy cơ mất tất cả những gì còn lại.”
Tôi chìa tay ra với ông Virion. “Cô ấy nói đúng đây, ông ngoại. Chúng con cần ông.”
Ông Virion nhìn giữa cả lũ chúng tôi, đôi mắt nặng trĩu nước mắt, và nắm lấy tay tôi. Cô Saria hạ xác bà Rinia xuống đất trong khi tôi kéo ông Virion đứng thẳng lên. Tất cả chúng tôi đều im lặng nhìn Saria tháo chiếc khăn quấn quanh eo và đặt nó lên mặt bà Rinia một cách kính cẩn.
Những cái móng cào cào vào đá khi Regis lao tới chỗ chúng tôi, khiến những thành viên còn lại của hội đồng phải nao núng quay lại.
“Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể cho những người bị thương,” cậu nói một cách mệt mỏi, rồi trôi vào cơ thể tôi.
Những người khác nhìn chằm chằm tôi bối rối, nhưng quá mệt mỏi và choáng ngợp để ép tôi kể chi tiết.
“Được rồi, vậy chúng ta hãy bắt đầu đi thôi,” tôi nói, đã cảm nhận được sức nặng từ kỳ vọng tổng hợp của bọn họ.
***
Mặc dù kiệt sức và cảnh giác với việc phải đi lang thang xa hơn, không ai trong số những người sống sót mong muốn nán lại trong hang động, lúc thì rung liên tục, lúc thì bụi dội như mưa và sỏi đá rơi ngẫu nhiên. Tôi cũng bắt gặp nhiều ánh mắt lo lắng cứ chăm chú vào khung cổng dịch chuyển, như thể họ sợ Taci có thể nhảy bổ ra khỏi nó bất cứ lúc nào.
Những người đã khuất được đặt theo một cách tôn trọng nhất với khả năng của chúng tôi trong thời điểm này, và rồi chúng tôi tiếp tục di chuyển.
Con đường hầm dẫn khỏi phòng dịch chuyển có đường đi xuống được bao phủ hoàn toàn bằng các hình chạm khắc không giống như bất cứ thứ gì tôi từng thấy xung quanh Khu tàn tích ở lục địa Alacrya. Tôi chỉ có thể hy vọng sẽ có cơ hội trở lại trong tương lai, như tôi đã hứa với Virion, để tôi có thể nghiên cứu kỹ hơn về chúng.
Chúng tôi chưa đi được bao xa trước khi Ellie nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi dừng lại. “Có gì đó … ở phía trước. Có bẫy.”
Tiến về phía trước một mình, tôi thấy lối đi tràn ngập năng lượng aether. Tôi có thể hơi hơi cảm nhận được hiệu ứng của nó, cảnh báo tôi tránh xa nơi này, dụ dỗ chúng tôi tiến về phía trước nhanh nhất có thể. Tôi chạm vào lượng aether đó, cảm nhận được mục đích của nó và hình dạng của câu thần chú được djinn thi triển từ rất lâu trước đây, tôi đơn giản chỉ gạt lượng aether có bẫy sang một bên và làm như thể gạt tay ngang hành lang phủ đầy mạng nhện.
Có một ánh sáng lung linh màu tím trong không khí khi các hạt aether chìm trở lại vào các bức tường, dọn sạch lối đi.
Có tiếng thở hổn hển ở đâu đó trong nhóm. Tôi phớt lờ, vẫy tay chỉ về phía trước. “Ta tiếp tục di chuyển thôi.”
Đường hầm này nằm sâu dưới khu tị nạn, chúng tôi hành quân hơn một tiếng đồng hồ mà không thấy dấu hiệu của sự sống.
Ellie đã đi cùng tôi ở phía trước và chỉ đường cho tôi, đột nhiên giơ tay lên chặn, buộc dừng lại. “Có một dấu hiệu mana (mana signature) ở phía trước, ngay đây.”
Khi con bé nói vậy, có khuôn mặt ló ra phân nửa từ một đường hầm hẹp chia nhánh con đường rộng hơn mà chúng tôi đang đi. Mái tóc đen tuyền (raven-black hair) che đi khuôn mặt nhợt nhạt trắng hếu (porcelain face), nhìn chằm chằm ra đây với một con mắt to màu nâu (chocolate-colored eye).
Đôi môi mỏng của Kathyln hé mở khi cô ấy bước ra ngoài, dường như quên mất sự cảnh giác của mình. Cậu ấy nhìn lướt qua nhóm một cách nhanh chóng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào tôi, và cau mày có vẻ nghiêm trọng. Cô ấy nhìn Ellie, rồi lại nhìn tôi, và cuối cùng là dụi mắt. “Ai vậy … A-Art? Có phải là … ?”
“Không có thời gian,” Astera càu nhàu từ trên lưng Boo. “Những người còn lại trong nhóm cô đâu?”
Kathyln đang tiến nhanh vài bước về phía tôi, nhưng dừng lại trước lời nói của Astera và đột ngột đứng thẳng trước lời nhắc nhở về lý do mà cô ấy trốn nãy giờ. “Tụi cháu trú ẩn trong một hang động cách đường hầm này khoảng hai mươi phút đi bộ. Khi cảm thấy sát ý của gã asura biến mất, cháu ra ngoài đợi. Nãy giờ cháu chưa gặp ai khác”.
Nhóm chúng tôi nghỉ ngơi trong khi Kathyln vội vã đi gọi một nhóm người sống sót khác. Khi họ quay trở lại, tôi rất vui khi thấy có biết bao nhiêu người còn sống. Dành một chút thời gian để đoàn tụ, sau đó chúng tôi lại tiếp tục hành quân về phía trước.
Chính Boo là người đã cảnh báo chúng tôi tiếp theo, đánh hơi kĩ lưỡng và đẩy tôi chen qua để đến trước mặt Ellie, khiến Astera giật mình kêu lên.
“Chuyện gì vậy, Boo?” Ellie hỏi, ấn tay vào bộ lông dày màu nâu của cậu ta. “Ồ, có ai đó đang đến. Họ có mùi máu trên người.”
Tôi bước ra trước nhóm và chờ đợi, aether xoắn quanh các các ngón tay của tôi trong trường hợp tôi cần tạo vũ khí.
Những bước chân chậm chạp, loạng choạng vang lên dưới đường hầm ngay trước khi một bóng người bước ra khỏi bóng tối. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ đó là một loại quái vật nào đó, sau đó tôi nhận ra sự thật.
Một người đàn ông cao, vai rộng đang đến gần, và trong tay anh ta ôm một bóng dáng khác, gầy hơn. Mái tóc màu gỗ gụ1 dựng lên khỏi đầu người đàn ông, nhọn hoắt như bờm sư tử. Đôi mắt nâu mãnh liệt tìm kiếm thứ gì đó đằng sau tôi một cách tuyệt vọng.
“Anh Curtis!” Kathyln hét lên, tách khỏi nhóm và chạy nhanh qua tôi, để thu hẹp khoảng cách với Curtis.
“Ôi, không…”
Tôi thận trọng tiến về phía trước, tập trung vào bộ dạng bất động trong vòng tay của Curtis Glayder. Mái tóc bện màu vàng hoe lấm tấm máu, khuôn mặt gần như không thể nhận ra. Tuy nhiên, tôi vẫn biết đường cong trên lông mày và hình dạng của đôi tai cậu ấy.
Curtis chùng xuống, và tôi lao về phía trước để đỡ cơ thể Feyrith lên trước khi ngã nhào xuống đất.
Đường hầm trở nên lạnh lẽo và im lặng khi tôi nhìn chằm chằm vào thi thể của người đã từng vừa là bạn vừa là đối thủ của mình.
Ngay sau khi mình trở về, tôi không ngờ sẽ có nhiều lời vĩnh biệt như vậy, tôi nghĩ trong lòng, để mặc cho cảm giác lãnh đạm lạnh lẽo này cản nỗi buồn lại.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
-
1.
⤴︎
Hình mình hoạ gỗ mahogany, tiếng Việt gọi là gỗ gụ hay gỗ dái ngựa, đây là màu tóc của Curtis: -
2.
Trong chap này, để giúp các bạn dễ hình dung cảnh quan được tác giả mô tả trong khu tị nạn, mình sẽ kể sơ sơ như sau:
- Art sau khi đánh xong Taci xuất hiện trở lại thông qua cổng dịch chuyển tức thời (portal), cổng này khung rìa hình chữ nhật, và dùng năng lượng aether để kích hoạt (vì thế chả ai kích hoạt được, khi kích hoạt thì bề mặt cổng màu tím (của aether), còn khi hỏng, hoặc tắt thì chỉ là khung rỗng.
- Nguyên cái cổng được đặt trên một cái nền đứng cao bằng đá, tác giả gọi là bục đứng, hoặc bệ đứng, tiếng anh là “dais”. Cái bục rất rộng, cao hơn đầu người so với mặt đất, ở giữa bục là khung cổng portal, bước xuống từ bên ngoài rìa phòng hình lục giác (Rinia có mô tả căn buồng phòng hình lục giác này ở chap 379) dẫn đến tâm phòng, nơi chứa bục đứng.
- Các bậc thềm xuôi xuống chỗ bục đứng xếp rải rác nhiều ghế đá (stone bench) để nằm ngang theo các bậc thềm tạo thành chỗ ngồi chờ dịch chuyển. Toàn bộ kiến trúc cổ của người Dijin này nằm sâu dưới lòng đất trong khu tị nạn (santuary). Cái nơi có cổng gọi là ascension chamber, từ cái phòng này đi Art và mọi người đi xuống các đường hầm tẻ nhánh sâu phía dưới.
- 3. Tóm tắt: Vị cứu tinh đi chào hỏi mọi người.
- 4. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 5. Ver.1: May-11th-2022; ver.2: May-27th; ver.3: Sept-10; ver.4: May-11th-2024;