Tập 10 – Mở đầu
(Lưu ý: Tên gốc chương này là “Volume 10: Prologue”. Chương này tác giả không đánh số, nhưng các trang truyện trên mạng tự đánh nó số thứ tự 382 để hiểu trình tự ra chapter của tác giả)
GHI CHÚ CỦA TÁC GIẢ:
Chào, ê này, xin chào, tôi là TurtleMe. Nhiều bạn đã kiên nhẫn chờ đợi và háo hức cho sự xuất hiện của Tập 10. Trong hai tuần vừa qua để viết vài chương đầu, tôi thực sự đã phải suy nghĩ về việc mình muốn bắt đầu tập này như thế nào và bắt đầu từ đâu. Phải cân nhắc một chút nhưng tôi quyết định rằng nó sẽ bắt đầu gần như chính xác nơi chúng ta đã dừng lại. Tôi nói là gần như vì tôi đã quyết định viết phần mở đầu cho tập này cơ mà lùi lại xa hơn và bắt đầu tập xa hơn một chút xíu thôi so với chỗ chúng ta đang dở dang, nhưng với một góc nhìn khác. Chương này chắc chắn là thử thách với tôi nhưng hy vọng rằng các bạn sẽ thích và xin chào mừng các bạn đến với sự bắt đầu hành trình của chúng ta vào Tập 10 của TBATE! Cảm ơn vì đã gắn bó với tôi lâu đến vậy!
(Người dịch: để mình giải thích ý của tác giả: đó giờ ông ấy viết 9 tập trước không có phần epilogue và prologue, nên này ông viết phần Prologue cho tập 10 với góc nhìn của nhân vật khác và lùi xa thời điểm một tý xíu so với đoạn kết của tập 9 là Art đánh xong Taci)
GÓC NHÌN CỦA ALICE LEYWIN
Thời gian trôi chậm lại và bầu không khí xung quanh tôi trở nên đặc quánh lại khi ngọn thương của thằng asura xuyên qua cơ thể Ellie một cách dễ dàng.
Bàn tay nặng nề của gã asura buông tôi ra và những tiếng hét đã tắt ngúm sau tiếng vù vù trong lỗ tai tôi như muốn nổ tung khi tôi chứng kiến cơ thể Ellie đổ gập xuống đất.
Tôi nghẹn ngào khóc nức nở. “Không sao đâu con yêu, không sao đâu. Mẹ ở ngay đây. Mẹ ôm con rồi, và mẹ sẽ thổi bay vết thương cho, con yêu à, Ellie à. Mẹ sẽ chăm sóc cho con.”
Tay tôi ấn vào vết thương bên hông Ellie, làm thế không hiệu quả trong việc ngăn dòng máu trào ra từng đợt một theo nhịp tim đập đang yếu dần của con bé. Mana lao ra khỏi lõi tôi và chạy gấp qua các kênh dẫn trong cơ thể tôi, nhảy từ tay tôi tới vết thương sâu đến mức ánh sáng có thể thấy xuyên qua lỗ vết thương, nhưng tôi nghẹn ngào đọc vấp câu thần chú của mình, ma thuật nhấp nháy chạy vào chạy ra vết thương liên tục.
Nhưng Ellie đã mỉm cười. Con bé đang cười, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhuốm một màu tím nhạt. Nó không thở … con gái bé bỏng của tôi đang hấp hối rồi.
Sát khí của gã asura này như muốn ngạt thở. Nó phồng lên ngay trên đầu tôi, và tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Một tiếng khóc sụt sịt làm rung cả cơ thể tôi, và phép thuật chữa bệnh lại chớp tắt nữa.
Tôi hình dung ra khuôn mặt của Reynold, tưởng tượng anh ấy lại nở nụ cười hờ hững đó với tôi và đưa tay vuốt tóc dọc theo gáy tôi. Nét mặt anh ấy thay đổi như đất sét ướt, biến hình thành gương mặt Arthur. Nhưng ngay cả trong tâm trí, trong ký ức tôi, Arthur người đầy máu, khuôn mặt thằng bé bị che khuất nửa mặt, nhuộm đen và đỏ thẫm khi thằng bé kéo mình trở lại với tôi từ một mối đe dọa chết người ở xa xôi nào đó…
Mắt tôi tập trung vào Ellie. Con bé trông rất giống anh nó, bây giờ, đang nằm trên mặt đất dính đầy máu từ chính mạng sống mình…
Tôi nhắm mắt lại và chờ cho ngọn giáo rơi xuống, để thằng asura này gửi Ellie và tôi đến với anh trai và cha con bé…
“Regis, giúp em gái tôi.”
Đầu tôi bừng tỉnh. Tôi nhận ra muộn màng khi có ánh sáng tím phát ra từ mặt cổng lung linh, thứ đang hiện ra sống động bên trong khung cổng trống rỗng vô hồn ban nãy. Những từ ngữ đó đến từ một hình bóng người bị phủ sau lưng bởi ánh sáng thạch anh tím. Tôi chỉ nhận ra những nét sắc sảo trên gương mặt, mái tóc sáng và đôi mắt vàng của cậu ấy trước khi cậu ta di chuyển.
Một cái gì khác đang hướng về tôi … về phía Ellie. Giúp em gái tôi. Cụm từ đó nghĩa là gì?
Chúng có thể có nghĩa gì khác chứ?
Một con wisp dạng cái bóng chứa năng lượng bay vào cơ thể Ellie, nhưng không có gì xảy ra, không có gì thay đổi.
Tôi gần như tự tát mình. Tay tôi ấn mạnh vào hông Ellie và tôi lại bắt đầu niệm chú. Có những từ khác — và chiến đấu — nhưng tôi đã gạt nó ra khỏi nhận thức mình, tập trung hoàn toàn vào ma thuật chữa bệnh. Thần chú tràn ra khỏi tôi, cũng như mana, lấp đầy cái lỗ vết đâm đã xuyên thủng hẳn người đứa con gái bé bỏng của tôi.
Nhưng cũng có một cái gì đó khác.
Phép thuật của emitter như tôi đã chạm vào một thứ khác, một thứ nằm ngoài tầm nhận thức của tôi mà trước đây chưa ai có thể giải thích cho tôi. Tự thân mana không thể chữa lành một vết thương như cỡ của Ellie, nhưng phép thuật của tôi đã lôi kéo nó, khuyến khích nó, cho nó thấy những gì tôi muốn.
Giống như một bàn tay hướng dẫn, con wisp chứa năng lượng này đã thu hút ma thuật của tôi theo, nuôi dưỡng ma thuật bằng sức mạnh bên ngoài này, tăng cường sức mạnh cho ma thuật này. Tôi cảm thấy… mạnh, đầy sức mạnh theo một cách mà tôi hầu như không thể nhớ được nữa. Cơ và xương bắt đầu hợp nhất, tĩnh mạch và dây thần kinh đan lại với nhau, sau đó—
Căn phòng quay cuồng dưới chân tôi, cơn đau đột ngột và sự lú lẫn quét sạch mọi suy nghĩ trong đầu tôi.
(Người dịch: hai “vị thần” bem nhau, gây nên sóng xung kích, choáng váng hết nhưng người xung quanh, nói nôm nó là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi shock)
Tôi chớp mắt khó nhọc trước một tiếng ù tai đau điếng và kìm nén dịch mật đang trào ra cổ họng. Hộp sọ tôi đau nhức. Tôi nhìn xung quanh, cố gắng chỉnh lại bộ dạng đi đứng của mình; Tôi đang nằm ngửa dưới chân cầu thang giống như băng ghế dài, dưới mép bục đứng. Tôi chỉ có thể nhìn thấy cánh tay của Ellie đang lủng lẳng bên hông nó.
Gã asura và người đàn ông có đôi mắt vàng xung đột, chuyển động của họ nhanh đến mức tôi không thể theo kịp.
Tôi gắng di chuyển, đứng dậy, nhưng đầu tôi quay cuồng và tôi sắp mửa ra đây. Ai đó đã nắm lấy khuỷu tay tôi, cố gắng kéo tôi đứng dậy. Thế giới dường như nghiêng ngả, và có một tiếng “rắc” đinh tai nhức óc từ trên cao. Tôi co ro người lại, cuộn mình như một quả bóng khi có bóng của trần hang bằng đá của căn phòng này đổ xuống đầu tôi.
Bụi đã nuốt chửng tôi, nhưng một tia sáng tím cháy lởm chởm nhảy xuyên qua nó. Thẳn thắng, tôi nhìn lên trên.
Một con quái vật mana khổng lồ cao ngất ngưởng trên tôi, đang đỡ một tảng đá lớn trên lưng nó. Cơ thể giống sói của nó được bao quanh bởi ngọn lửa màu tím sẫm, và đôi mắt phát sáng của nó nhìn vào tôi với sự thông minh và ý định rõ ràng.
Ai đó chửi rủa từ bên cạnh tôi, một giọng nói trầm hơn phát ra tiếng càu nhàu đau đớn từ mấy bậc thang sau lưng tôi. Tôi muốn giúp họ, nhưng…
Bò bằng hai tay và đầu gối, tôi lê mình ra khỏi đống xà bần sụp đổ và bò lên các bậc cao hơn của bệ đứng. Ellie đang nằm vì bị văng ra bởi cái loại vụ nổ nào đấy không rõ nữa, cùng thứ đã đẩy tôi té, và con bé đang nằm vặn vẹo một cách rất khó nhọc, vết thương giãn ra và mở miệng khiến máu phun ra dữ dội.
Gần như ngay trước mặt tôi, tôi nhìn gã asura và kẻ lạ mặt đang vật lộn trước khi biến mất vào cánh cổng. Người lạ à? Ở góc xa xăm nào đó trong tâm trí tôi tự băn khoăn. Những từ như “Giúp em gái tôi” lại vang vọng trong tâm trí tôi.
“Ellie!” Tôi lật người con bé lại, ấn đôi tay nhuốm máu vào vết thương của nó. Cứu con tôi là tất cả những gì quan trọng với tôi lúc này.
Câu niệm phép tuôn ra từ tôi, và mana cũng tràn ra theo nó. Xa xa, tôi nghe được những tiếng kêu đau đớn và kinh hoàng, sự xê dịch các đống đổ nát, những tiếng kêu la chờ cứu. Giọng nói như sỏi đá của bác Virion vang lên át tiếng những người còn lại, gọi tên tôi, nhưng tôi không thể chạy qua đó được. Tôi không thể bỏ Ellie lúc này. Không thể bỏ đi cho đến khi—
Đôi mắt con bé mở to, chớp mắt gạt đi bụi và máu. “Anh Arthur?”
Cổ họng tôi thắt lại. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, nuốt nước bọt một cách nặng nề và cố gắng thêm lần nữa. “Nằm yên đi, Ellie. Con vẫn còn bị thương. Con đang—”
Con bé cố gắng chống cùi chỏ lên, mặc cho vết thương mới lành phân nửa vẫn còn xuyên lỗ trên cơ thể. Tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy con tôi nằm xuống. Con bé nắm lấy tay tôi, nhưng thay vì vùng vẫy chống lại tôi, nó chỉ siết chặt. “Mẹ. Đó … đó là Arthur.”
Tôi lắc đầu, nước mắt bắt đầu trào ra sau khóe mắt. “Không, con yêu, không đâu. Anh trai con đã… thằng bé đã …” Một cảm giác trống rỗng lạnh lẽo quét qua tâm trí tôi khi lời nói của tôi dần tắt ngúm. Tôi không biết mình đã thấy gì, đã nghe những gì, nhưng tôi không dám hy vọng. Không phải bây giờ, chưa phải lúc. Tôi không thể nghĩ về điều đó. “Mẹ vẫn còn phải chữa thương rất nhiều, con à. Con chỉ cần … chỉ cần nằm xuống, được chứ? Cứ để mẹ đây lo mọi thứ.”
Trái tim tôi gần như tan vỡ khi đứa con gái nhỏ nhìn tôi bằng ánh nhìn mà tôi chỉ có thể miêu tả là tội nghiệp, nhưng nó đã làm theo lời tôi nói, và tôi nhắm mắt lại và bắt đầu niệm phép lần nữa, mặc kể cả thế giới trôi đi, không còn gì trong tâm trí tôi ngoại trừ con bé và câu thần chú của mình.
Thời gian trở thành hư vô, vội vã trôi qua như một bức họa về dòng sông xuân căng tràn đồng thời cũng là dòng sông băng. Tôi biết những người khác cũng cần tôi, nhưng tôi bỏ qua cảm giác tội lỗi để cứu con gái mình, cũng như tôi bỏ qua những người cần cứu. Việc chữa thương diễn ra chậm hơn, khó hơn, và không có một hướng dẫn rõ ràng nào, nhưng vẫn ổn cả. Cùng nhau, chúng tôi đã chữa lành vết thương nặng nhất của con bé. Và những gì còn sót lại…
Mình tôi đủ mạnh mẽ để làm điều đó.
Ellie lại nắm chặt tay tôi, nhẹ nhàng gạt ra khỏi người con bé. “Mẹ ơi, không sao đâu. Vết thương của con lành rồi.” Giọng con bé nhẹ nhàng và an ủi.
Tôi giật mình, nhận ra con bé nói đúng, rằng tôi đã quá tập trung và thậm chí không cảm nhận vết thương, chỉ đơn giản là đổ phép thuật chữa trị vào người con bé. Các phép thuật mờ dần, ma thuật tan biến đi khi tôi ngừng chuyển mana vào các kênh dẫn của cơ thể.
Cuối cùng thì sự chú ý của tôi cũng chuyển sang những người còn lại trong hang. Nhiều người vẫn đang vật lộn với đống xà bần đổ xuống từ nãy để tìm kiếm những người sống sót. Tôi có thể thấy nhiều hơn một vài thi thể nằm bất động. Sự hoảng sợ dâng lên trong tôi khi tôi tìm kiếm nhóm Twin Horns.
Tôi tìm thấy Angela Rose đầu tiên, trên băng ghế sau lưng tôi, tạo ra những cơn gió một cách tuyệt vọng để ném mấy tảng đá bị vỡ ra khỏi nơi tôi suýt bị nghiền nát lúc nãy, và tôi nhớ cái bàn tay cô ấy nắm lấy cánh tay tôi, ngay trước khi vào hang.
Helen nằm dựa vào bức tường cách lối vào không xa, mắt nhắm nghiền, mái tóc đen lấm tấm vệt máu. Nhưng ngực cô ấy trồi lên xẹp xuống, vậy nên tôi biết cô ấy còn sống.
Trước khi tôi có thể tìm thấy Jasmine hoặc Durden, ánh sáng từ cổng dịch chuyển gần đó nhấp nháy, làm lộ ra một luồng khí yếu ớt tỏa ra từ con quái mana, nó đã đứng ngay trước cánh cổng từ nãy giờ, bất động một lúc.
Đôi mắt tôi mở to khi một bóng người xuất hiện lần nữa trong khung cổng dịch chuyển. Cánh cổng tự nó dao động và tan biến, trong giây lát trở thành một màn sương màu hồng quấn quanh bóng người, sau đó biến mất. Con quái mana cũng làm như vậy ngay sau đó, trở thành dạng vô thể, rồi trông không khác gì hơn ngoài một quả cầu ánh sáng, chui vào lưng người đàn ông kia.
Đôi mắt vàng đấy nhìn Ellie và tôi. Tôi dò xét chúng một cách cẩn thận, cố gắng chứng minh với bản thân rằng niềm hy vọng mà tôi cảm thấy chẳng khác gì sự ngu ngốc của một người mẹ đau buồn vì mất con.
Màu mắt cậu ta không giống, không phải màu xanh ngọc bích của anh Reynold, và chúng trông lạnh lùng… nhưng cũng tò mò, và nhìn chúng tôi với vẻ… quen thuộc nhất định.
Và đồng tử trong mắt cậu trai này cũng không cùng màu nâu vàng với tôi. Thêm vào đó, mái tóc vàng màu lúa mì đóng khung trong cái khuôn mặt cứng cáp và sắc như dao. Đường hàm, nét cong của gò má, đường sống mũi… không, cái cậu này trưởng thành hơn, già dặn hơn… không thể là con tôi. Tôi biết điều đó là không thể, vì tôi biết hy vọng trong tôi sẽ thành chất độc nếu tôi để nó tồn tại, cho cái hi vọng này ánh sáng và sự sống, chỉ để được chứng minh là sai.
Rồi bé Ellie nói. “Anh-anh trai? Là anh thật à?”
Cậu trai này có vẻ giãn người ra, và cái luồng hào quang đầy sức mạnh như thần thánh tỏa ra từ người cậu ta mờ dần, cho tôi cái nhìn về cậu ta đúng với những gì tôi cảm thấy như lúc đầu. “Ê này, bé El. Đã lâu không gặp.”
Tôi nắm lấy cánh tay của Ellie khi con bé nhảy tới và chạy đến chỗ bóng người đó, vòng tay ôm lấy cậu ấy.
Giúp em gái tôi. Đó là những gì cậu ấy đã nói khi đến nơi, trước khi mọi chuyện xảy đến với Ellie. Và còn điều gì đó khác. Những lời nói nghe được lúc đó chữ được chữ mất, nhưng bị kìm nén cho đến thời điểm tôi có thể xử lý chúng. Arthur Leywin à? Mẹ rất vui nếu con ở đây. Nhưng không thể nào.
Người lạ này không thể là…
Tôi bối rối khi Ellie đột nhiên đấm mạnh tay vào cánh tay của cậu trai kia. “Em nghĩ rằng anh đã chết rồi!”
Nhìn qua lưng Ellie, đôi mắt vàng ấy chạm mắt tôi khi vị cứu tinh của chúng ta kéo con bé lại ôm thật chặt. Cậu ta mỉm cười, và nó như một tia chớp chạy qua tôi. Nụ cười đó… Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại nó. Đó là nụ cười của Reynolds, nó vừa thắp sáng vừa làm dịu đi khuôn mặt của cậu trai kia, để cho sự thật tỏa sáng từ cậu ta đến nỗi hàng rào băng giá mà tôi đang dựng lên trong lòng tan biến đi.
“Chào mẹ. Con quay lại rồi nè.”
Arthur… đó thực sự là thằng bé. Là con trai tôi.
Tôi muốn lao đến bên con, để ôm con tôi vào lòng như khi nó còn là một đứa trẻ, ôm và siết chặt cậu nhóc để cả hai tôi đều cảm thấy an toàn. Nhưng đầu gối của tôi quá yếu, và tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt đang trào ra, làm tôi khó thở.
Có rất nhiều điều tôi muốn nói với con trai.
Còn quá nhiều điều chưa nói được, những lời mà tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để nói với con mình. Về việc tôi muốn xin lỗi, và cảm ơn như thế nào. Vì con trai tôi, và vì mọi thứ thằng bé đã mang vào cuộc sống của chúng tôi. Vì con đã hy sinh biết bao nhiêu.
Tôi muốn nói với con trai mình rằng nó có ý nghĩa với tôi như thế nào. Tôi vui biết bao khi có thằng bé làm … con trai tôi.
Tôi đã muốn nói tất cả những điều đó. Và cuối cùng thì tôi sẽ làm như vậy. Nhưng trong khoảnh khắc đó, chỉ là tất cả chúng là quá nhiều.
Tay tôi đưa lên ôm mặt khi chân tôi khuỵu xuống, và tôi bắt đầu khóc sướt mướt.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Thành quả chờ đợi vĩ đại của độc giả sau 2 tuần break là một chap tình củm chỉ có 3000 chữ.
- 2. Tóm tắt: Góc nhìn Alice Leywin.
- 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 4. Ver.1: May-7th-2022; ver.2: May-24th; ver.3: Sept-10; ver.4: May-10th-2024;