Chương 381

Hồi kết


  • (Lưu ý:  Tên gốc chương này là “Epilogue”. Chương này tác giả không đánh số, nhưng các trang truyện trên mạng tự đánh nó số thứ tự 381 để hiểu trình tự ra chapter của tác giả)

    Chỉ một cơn ho khan làm đau đớn bao trùm khắp cơ thể tôi, và tôi giật mình tỉnh giấc vì đau. Một đám bụi dày đặc che khuất tất cả mọi thứ trừ sàn đá nhuốm máu đang nằm mà tôi đã nghĩ là sẽ thành giường bệnh cuối đời mình.

    (Người dịch: trong tiếng Anh có cụm từ “funeral bed” để ám chỉ cái giường mà một người già cả sẽ nằm đến cuối đời và chết trên chính cái giường đó, từ “giường bệnh” trong tiếng Việt không hẳn chính xác vì nó còn nghĩa khác)

    Suy nghĩ cuối của tôi trước khi bất tỉnh lại hiện lên trong đầu tôi. Đây là cách tôi nghĩ cảm thấy cái chết sẽ như thế nào. Mọi bộ phận trên người đều gào lên đau khổ, nỗi đau của từng vết thương đè lên mọi chỗ còn lại còn lại trong cơ thể, vết thương này đè lên vết thương khác trong tâm trí tôi cho đến khi cảm giác như thể toàn bộ cơ thể tôi bị cắt ra từng mảnh bởi —

    Thằng asura đó!

    Mặc dù lòng thì rất không muốn cử động nữa, tôi vẫn quay đầu lại, cú quay đầu làm những chiếc xương bị gãy của mình chen lấn nhau và tạo ra một bản hợp ca đau đớn mới.

    Tôi không thể nhìn thấy gì qua tấm màn dày đặc bụi. Nhưng tôi cũng không thể cảm nhận được sự hiện diện khó chịu của thằng asura kia.

    Hít một hơi thật sâu và đều đặn, tôi lăn qua một bên và cố hết sức đẩy người mình, đứng dậy. Đất đá và xà bần rơi lên người tôi, và vết thương ở ngực tôi giãn ra một cách đau đớn, một phần bịt kín do bụi đóng lại cả đống trong vết thương.

    Chân tôi đứng lên loạng choạng, những mảnh áo giáp rách nát dính vào nhau như những lon thiếc rỗng. Tôi cố gắng đẩy mana chạy khắp cơ thể để tăng sức cho bản thân, nhưng chỉ nhận lại một cơn đau âm ỉ, dồn nén từ lõi mana của tôi, bây giờ nó trống rỗng.

    Phản ứng dữ dội khiến bụng tôi quặn lại và mật trào ngược lên tận họng.

    Những hình ảnh hồi tưởng của trận chiến bắt đầu trở lại với tôi qua từng đợt buồn nôn và đau đớn, và hơi thở tôi như bị nghẹt lại trong phổi.

    Varay, Mica, Aya…

    Tất cả họ đều đã—

    Tôi quay xung quanh khi đất đá rơi lạch cạch từ đâu đó trên tường hay trần hang ở phía xa. Các giác quan của tôi tê liệt, suy nghĩ của tôi bò chậm như sên trong hộp sọ, và có một tiếng gầm nhẹ bên tai như thể tôi đang ở dưới nước. Chỉ có khứu giác của tôi dường như hoạt động bình thường; hang có mùi diêm sinh và đất cháy xém.

    Ánh sáng lờ mờ, âm u cắt xuyên qua đám mây tối tăm, một vài tia chớp nhanh chóng, và tôi cảm nhận được mana đang chuyển động.

    Miệng tôi tự mở ra, nhưng tôi vội ngăn mình không hét lên. Tôi không biết ai hoặc cái gì ở ngoài kia. Đó có thể là thằng asura lúc nãy, hoặc những người sống sót trở về từ đường hầm — hoặc bọn Alacrya, bị báo động bởi bởi sự xáo trộn rõ ràng từ trận chiến của chúng tôi đã gây ra ở sa mạc phía trên. Và tôi không trong thể trạng tốt nhất để tự vệ nếu chúng quay sang gây hấn.

    Hình ảnh máu phun ra từ những tinh thể đen vỡ vụn khi nãy phủ lên những ký ức cuối cùng về chính “cái chết” của tôi, và tôi cảm thấy một chút ánh sáng hy vọng lấp lánh ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng dập tắt nó.

    Lẽ ra tôi không thể sống sót sau trận chiến đó, và bản thân tôi cũng không thể dựa vào điều đó để nuôi dưỡng hy vọng dù là nhỏ nhất rằng những người khác cũng sống sót tương tự tôi. Tôi đã thấy những gì thằng Taci làm với Aya và Varay, và mặc dù giọng nói vang lên trong đầu tôi trong những giây phút cuối cùng của ý thức, tôi biết rằng ngay cả một Lance cũng không thể sống sót sau những vết thương đó.

    Tuy nhiên, tôi không thể đơn giản phớt lờ sự hiện diện của một ai khác ở đây, và bắt đầu khập khiễng theo hướng ánh sáng, di chuyển nhẹ nhàng nhất theo cách mà cái thân nát bét của tôi và bộ giáp hỏng này có thể làm.

    Sàn hang đã nát vụn. Những đống đổ nát do sét nổ và đá lạnh vỡ tan làm cho mỗi bước chân trở nên nguy hiểm, và tôi phải định hướng xung quanh do có một số hố sâu bị đục xuống đất bởi những cú đánh của thằng Taci. Một bức tường nguyên vẹn một phần từ một trong nhiều tòa nhà bị phá hủy đã bị hất tung và bay xa vài chục mét rồi hiện giờ đang úp lên một tảng đá lớn rơi ra từ trần hang.

    Một cách cẩn thận, tôi rón rén bò lên mặt bức tường này, rồi từ tảng đá này đến một thềm đá cao hơn uốn cong về phía nơi tôi nhìn thấy ánh sáng. Lớp bụi mỏng dần khi tôi di chuyển về phía rìa xa của hang động và tôi liếc qua nó để tìm bất kỳ dấu hiệu nào về ai hoặc thứ gì đã sử dụng mana.

    Thật khó tin vào những gì tôi đã thấy.

    “M-Mica?” Những từ ngữ bò ra khỏi họng tôi một cách miễn cưỡng, nỗ lực nói thành lời đã châm ngòi cho nhiều vết thương khác trong người tôi.

    Cô Lance người lùn ngước nhìn tôi từ chỗ cô ấy quỳ xuống bên cạnh một bóng người thứ hai. Khuôn mặt bên phải của cô ấy lấm tấm những vệt nước mắt do bụi bẩn đóng thành cục. Hàng chục vết chém dài và thẳng đan chéo nhau hình ca-rô trên mặt bên trái của cô, và một cái lỗ đen, đẫm máu là tất cả những gì còn sót lại trên mắt trái của cô. Toàn bộ phần thân bên trái của cô ấy ướt đẫm màu nâu đỏ của máu khô và một số loại bùn ướt mà cô ấy đã nén chặt trên xương sườn của mình.

    Có máu chảy ra từ lòng bàn tay chỗ cô ấy cắm móng tay mình vào, và ánh mắt vui tươi thường ngày của cô ấy chạm vào mắt tôi với sự trống rỗng khiến tôi tự hỏi liệu cô ấy thực sự còn sống hay chỉ là một khía cạnh đen tối nào đó trong tiềm thức của chính tôi tưởng tượng ra.

    Khi cô ấy hướng ánh nhìn lo lắng của mình về hình bóng thứ hai, mắt tôi miễn cưỡng nhìn theo.

    Gương mặt của Aya tái nhợt, đôi mắt đen của cô ấy nhìn chằm chằm lên trần hang trên cao. Bụng cô là một đống vỡ vụn đẫm máu chỗ mà thằng Taci đã giáng cho cô một đòn chí mạng.

    “Tôi…” Tôi phải dừng lại và hắng giọng, sau đó tiếp tục. “Tôi nghĩ tôi đã nghe tiếng cô ấy, ngay trước khi kết thúc. Cô ấy… cô ấy nói…”

    Nhưng tôi phải dừng lại một lần nữa, không thể nói được như có khối u quanh họng.

    Vai của Mica chùng xuống, nhưng cô ấy không đáp lại.

    Trượt một cách vụng về, đau đớn, xuống mỏm đá, tôi chuyển sang phía bên kia của Aya và rón rén ngồi xuống.

    Chỉ lần này, tôi không thể tưởng tượng được bản thân mình lại sắp rơi lệ trước cái chết của một người lính khác – đặc biệt là một trong những Lance khác. Tôi có chút cảm giác tội lỗi khi nhớ lại sự nhẫn tâm của mình sau cái chết bất ngờ của cô Lance Alea. Cô ấy xứng đáng được đối xử tốt hơn, và Aya cũng vậy. Không có gì phải xấu hổ khi rơi nước mắt vì một người bạn đã mất quá sớm.

    Từ sáu Lance nay chỉ còn hai, và – tôi liếc nhìn Mica – thậm chí chúng tôi chẳng còn bao nhiêu người. Đó cũng là một điều đáng khóc thương. Chúng tôi lẽ ra phải là những người bảo vệ vĩ đại nhất của Lục địa Dicathen, nhưng rồi chúng tôi trở thành thế này đây.

    Tiếng ồn của chiếc ủng va vào đá cứng làm tôi bật dậy. Chân tôi ngay lập tức chịu thua, và tôi đau đớn khuỵu xuống một bên đầu gối, nghiến răng nghiến lợi. Mica loạng choạng khi đứng lên, nhưng vẫn cố đứng được, và thậm chí còn cố tạo ra một chiếc búa nhỏ bằng đá khi con mắt còn lại của cô ấy nhìn vào bóng tối.

    “Xưng danh đi!” cô ấy cáu kỉnh, giọng thô thiển.

    Một hình người đứng nghiêng ngả đang khập khiễng tiến về phía chúng tôi, che khuất sau lớp bụi, một tay áp vào cổ. Trông giống như một bóng ma vậy.

    Bóng ma của…

    Ngay trước mắt chúng tôi, Varay đang lết đến tập hợp với cả nhóm, như thể cô ấy vừa bước ra từ vùng đất của người chết.

    Cánh tay trái của cô ấy biến mất, đứt lìa từ khúc vai, vết thương đã bị đóng băng. Một mảng băng đá màu đỏ thẫm cũng bám vào cổ của cô dưới bàn tay đang ôm họng, nhưng máu vẫn chảy tự do từ vài vết nứt từ kẽ băng.

    Đôi mắt cô đờ đẫn, ánh nhìn đẫm lệ và thiếu tập trung đảo qua lại giữa Mica và tôi. Cô ấy bước nhanh về phía chúng tôi, chân phải lê nhẹ theo từng bước, nhưng khi đến mép thềm đá, cô bị hụt chân và té mặt úp xuống đất trước với một tiếng rên rỉ không nên lời.

    Mica lao thẳng đến cô ấy, lật cô lại và kéo cô vào lòng Mica.

    Băng quanh cổ cô ấy đã vỡ ra và tan ra, để lộ ra một vết cắt ghê rợn khiến cổ cô ấy mở toang ra gần như chạm tới họng. Máu tuôn ra như đài phun nước, làm ướt đẫm cả người Mica.

    “Chết tiệt!”

    Mica quờ quạo xung quanh để xúc một nắm bùn lỏng. Cô ấy tập trung vào nó, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhăn nhó vì cố gắng, và tôi nhìn nó mềm ra và sôi lên thành một chất đặc quánh, mà cô ấy vội vã bôi khắp vết thương. Khi việc này hoàn thành, lại có thêm một luồng mana nữa, và đất sét cứng lại, cầm máu.

    Tôi bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Varay.

    Tôi đã thấy cô ấy chết, thấy thằng Taci cắt bay đầu cô khỏi vai. “Một ảo ảnh,” tôi lẩm bẩm, quay sang cơ thể của Aya. Tuy nhiên, vết thương của cô ấy chắc chắn không phải là ảo ảnh. “Cô ấy… cô ấy nói những ảo ảnh sẽ không đánh lừa một asura nào đó nhiều hơn một lần… và sử dụng những giây phút cuối cùng của đời mình để cứu chúng ta. Phủ lớp ảo ảnh về cái chết của chúng ta lên cơ thể thực của chúng ta.”

    Tôi choáng váng trước màn thể hiện sức mạnh cuối cùng của cô ấy, và lời nói của cô ấy đột nhiên có ý nghĩa.

    “Anh làm đủ rồi, Bairon. Đây chưa phải lúc anh ra đi.”

    Cô ấy đã sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình, hy sinh bản thân để cứu những người còn lại, thậm chí ngăn tôi đốt cháy bản thân mình với chiêu Thunderlord’s Wrath.

    “Đừng cử động. Thấy gì cũng mặc kệ. Đừng cử động.”

    Tôi đã nằm trên mặt đất dưới chân Taci, ngọn giáo của thằng đó chĩa vào tôi.

    Tôi sờ thử một vết thương sâu bên vai phải, sau đó các ngón tay của tôi trượt ngang đến xương ức. Mặc dù đau nhức và bầm tím, nhưng không có vết thương nào ở đó. Lõi của tôi vẫn còn nguyên vẹn.

    Một tiếng khịt mũi không thể tin được bật ra từ tôi, thu hút cái nhìn mơ hồ đầy mệt mỏi và cáu kỉnh từ phía khiến Mica. “Gì?”

    Mí mắt của Varay từ từ mở ra khi nghe giọng nói của Mica. Chúng chậm chạp lướt qua tôi cho đến khi dừng lại trên người Aya. Môi cô ấy hé mở, cổ họng cô ấy nhấp nhô khi cô ấy cố gắng nói, nhưng không có gì phát ra. Cô ấy chỉ còn biết thở dài và mặt càng lún sâu vào cặp đùi Mica đang nhuốm đầy máu.

    Mica vuốt ve mái tóc của Varay, nhưng ánh mắt của cô ấy hướng về cơ thể của Aya. “Tôi cảm thấy mana chạy dồn dập ra từ lõi của cô ấy. Tôi nghĩ… Tôi nghĩ cô ấy sẽ chết ngay lập tức, nhưng hóa ra—” Một tiếng nấc nghẹn ngào cắt ngang giọng Mica, và cô ấy nghiến răng vì bực bội.

    Varay cựa mình và cố nói thêm lần nữa. “Cô ấy… cố ý … làm trống… lõi của … bản thân.” Giọng cô ấy mỏng và yếu, phát ra kêu kèn kẹt. “Để… làm cho… ảo ảnh… chân thực hơn.”

    “Cô ấy cần làm thằng asura đó tin vào những gì nó nhìn và cảm thấy,” tôi nói thêm, kèm với các vết thương của chúng ta, xem xét đến việc chúng ta đã dồn hết sức mạnh đến lằn ranh giới hạn của bản thân đến cỡ nào. Dấu hiệu mana của chúng ta chắc hẳn tan biến đến mức đã gần như không còn gì trong những giây phút cuối cùng đó. “Đó là cách duy nhất để thằng đó không phát hiện ra.”

    “Nhưng vậy đã đủ chưa?” Mica hỏi, giọng cợt nhả và thô thiển. “Đối với mọi người đã chạy xuống các đường hầm?”

    “Giờ đây, mạng sống của họ nằm ngoài tầm tay của chúng ta…” Tôi trả lời. Chúng tôi thậm chí còn không đủ sức để đi bộ, chứ đừng nói đến việc đuổi theo thằng asura đó. “Tuy nhiên, sinh mạng của Aya. Ta có thể tưởng nhớ và thương tiếc cho người bạn của chúng ta. Trong khi ta ngồi chờ đợi bất cứ kết cục gì sẽ đến.”

    Mica vỡ òa, tiếng nức nở nửa khóc nửa nghẹn ngào. Varay cố mở đôi mi run rẩy ra, để những giọt nước mắt vừa xuất hiện lăn dài trên má, nhưng đôi mắt không hề rời khỏi người đồng đội đã ngã xuống của chúng tôi.

    Quay lại, tôi vươn những ngón tay đang run rẩy về phía Aya và nhẹ nhàng vuốt mắt cô ấy nhắm lại. “Tôi xin lỗi,” tôi nói, giọng khàn khàn. Thông thường, Varay sẽ là người xử lý những tình huống như thế này, nhưng tôi đã biết mình muốn nói gì. “Và cảm ơn, Quý cô Lance Aya Grephin của vùng Elenoir. Trận chiến dài hơi của cô đã kết thúc, nhưng những người cô để lại phía sau sẽ không ngừng chiến đấu cho đến một ngày chúng tôi đến với cô. Bây giờ xin hãy yên nghỉ.”

    GHI CHÚ CỦA TÁC GIẢ:

    Chà, những gì phía trên đã kết thúc tập 9 của tiểu thuyết The Beginning After the End. Thật là một trải nghiệm tuyệt vời với nhiều thứ không lường được đã xảy ra trong năm nay khi viết tới đây nhưng tôi không thể chờ đợi đến Tập 10. Giống như tôi đã thông báo một thời gian trước, tiểu thuyết TBATE sẽ nghỉ hai tuần trong khi tôi chuẩn bị cho Tập 10. Dành cho những độc giả vẫn duy trì quyên góp qua patreon mặc cho một thời gian gián đoạn ngắn này, xin cảm ơn vì lòng trung thành của bạn <3

    Hy vọng các bạn sẽ đón chờ Tập 10! Rất nhiều thứ đã được lên kế hoạch ^^

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình carô là kiểu đan chéo như các bạn chơi đánh ca-rô trong lớp.
    2. 2. Tóm tắt: Các tướng Lance ngồi tâm sự.
    3. 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    4. 4. Ver.1: May-7th-2022; ver.2: May-23rd; ver.3: Sept-10; ver.4: May-10th-2024;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...