Đến lúc ra đi
Tên gốc: "Chapter 377: Time to go"
GÓC NHÌN CỦA ALDIR
Hình dạng quen thuộc của lâu đài bay ở Dicathen từ từ hiện ra trong tầm mắt qua những đám mây đen sừng sững trôi trên vùng Beast Glades. Lâu đài dường như lạnh lẽo và chết chóc, không còn là trung tâm sôi động của Hội đồng Tối cao Dicathen.
Một trong những cánh rìa lớn của lâu đài cho phép bay vào bay ra đã bị phá bỏ. Tôi lao theo hướng đó, lướt qua lớp mana mỏng chứa bầu không khí của lâu đài trước khi dừng lại ngay bên ngoài lâu đài. Cổng vào đã bị phá nát theo hướng từ ngoài vào trong, và mặt sàn nhìn như ai đó xả rác với rác là đầy xác chết.
Hạ cánh giữa đám xác, tôi đá vào cơ thể của một người đàn ông mặc áo giáp sắt với phần sắt phía sau bị cắt bỏ để lộ ra khoảng lưng. Dãy ấn (rune) tô điểm vùng da dọc theo sống lưng của hắn, hơi xanh và được bao phủ bởi một lớp băng mỏng.
Lâu đài vắng lặng. Không có tiếng ồn ào của trận chiến vang vọng khắp các hành lang, không có tiếng quát tháo ra lệnh hay tiếng hét của tử thần. Từ khoảng cách xa, tôi chỉ có thể phát hiện ba dấu hiệu tồn tại mana trong cấu trúc tổng thể lâu đài. Mọi người khác, có vẻ như, đã chết.
Rồi cũng như vậy thôi. Sẽ có ít phiền nhiễu hơn cho những gì sắp xảy ra.
Một hàng xác chết như thể đang canh gác ở hành lang sảnh mà tôi thấy khi theo dõi các dấu hiệu nơi phát ra mana. Cơ thể của họ đã bị nghiền nát xuống sàn nhà như thể bị chịu một sức nặng khổng lồ đè lên.
Trong cầu thang dẫn lên tầng tiếp theo, một số người Alacrya khác nằm phủ khắp các bậc thang, vũ khí của họ cắm vào cơ thể lẫn nhau, khuôn mặt của họ như đóng băng trong sự khiếp đảm hoàn toàn.
Mọi thứ cũng tương tự khi tôi tiếp tục di chuyển qua lâu đài về phía nguồn ba phát mana, bản thân tôi đã tự kìm nén mana cẩn thận để tránh bị lộ. Tuy nhiên, thay vì điều tra hết xác chết này đến xác chết khác, tôi đang nghĩ về mục đích của mình ở đây. Mặc dù có dư cả ngày để suy nghĩ khi đang bay qua Beast Glades, nhưng tôi vẫn chưa đi đến quyết định nào.
Tôi sẽ hành động như một người lính, làm theo lời chúa tể của tôi đã chỉ huy? Ngọ nguậy làm bất cứ điều gì khác sẽ đặt toàn bộ Gia tộc Thyestes vào tình thế nguy hiểm, nhưng rồi, tôi biết rằng đó chính xác là lý do tại sao Tộc Indrath đã gửi tôi đến đây.
Đây là một bài kiểm tra về lòng trung thành, chứ không phải năng lực. Sẽ có một thành viên khác trong gia tộc tôi đã nhận được thử thách đó.
Bước chân của tôi trở nên êm ái khi tôi đến sát con mồi đang săn. Giọng của họ vọng ra khỏi phòng Hội đồng, vẫn còn hơi thở với niềm phấn khởi của trận chiến.
“—có thể, nhưng tôi không chắc nó đáng giữ lại.”
“Tôi vẫn cho rằng chúng ta nên phá hủy hết các bàn điều khiển cổng dịch chuyển rồi rời đi.”
“Có lẽ, nhưng làm rồi thì không hoàn tác được, Aya. Chúng ta có thể gây hại cho tương lai của Dicathen nhiều hơn là cho lực lượng Alacrya.”
“Mica luôn thích ở đây! Tại sao các Lance chúng ta không lập căn cứ ngay trong lâu đài? Nếu đám Scythe quay trở lại, ta chỉ việc đập tụi nó.”
Tôi bước vào ngưỡng cửa, quan sát những người phụ nữ này. Ngoại trừ vẻ ngoài hao mòn và gồ ghề vì chiến tranh và trong thời gian ẩn náu, họ không hề bị thương. Mái tóc trắng của Varay Aurae đã được cắt ngắn, cắt theo phong cách quân đội, chỉ làm nổi bật vẻ nghiêm túc của cô ấy. Cô ta đang dựa vào bức tường phía xa của căn phòng, đôi mắt nhìn xuống đất.
Mica Earthborn dường như hoàn toàn không thay đổi kể từ khi cô ấy phục vụ cho tôi, cười toe toét như một đứa trẻ ngay cả khi dính đầy máu của kẻ thù. Chiếc búa to đùng không cần thiết luôn nằm bên cạnh cô ấy.
Mặt khác, cô elf Aya giống như một hồn ma so với trước đây. Đôi mắt thâm quầng và trũng sâu, làn da nhợt nhạt và từng thớ thịt trên cơ thể dường như căng lên. Ánh mắt cô đọng lại trên một cơ thể đang gục trên ghế trong góc. Từ cái nhìn của người đàn ông như tôi, cậu ta đã bị tra tấn dã man trước khi chết.
“Điều đó là không cần thiết,” tôi nói trước khi bất kỳ ai trong số họ chú ý đến tôi.
Ba tướng Lance giật mình, vũ khí sẵn trong tay và ma thuật đang xoay quanh họ. Mặt họ tái mét, và phép thuật quanh họ xoay quằn quại và gần như biến mất khi sự hoảng sợ làm mất khả năng tập trung của họ. Mặc dù là những chiến binh mạnh mẽ nhất của Dicathen, họ không thể đối đầu với tôi, và họ biết điều đó.
“Tướng quân Aldir,” Varay nói, mũi kiếm băng của cô ấy hơi run nhẹ khi nó chĩa vào ngực tôi. “Ông đang làm gì ở đây?”
“Gã Scythe tên Cadell, sẽ không quay trở lại,” tôi nói, đứng thẳng người, một tay giơ lên trước mặt không có ý đe dọa.
“Cái gì?” Mica cau mày bối rối hỏi, chiếc búa của cô ấy hơi hạ xuống.
Tôi khẽ gật đầu với cô ấy. “Hắn ta đã bị giết trong một cuộc đấu tay đôi với một gã người Alacrya vô danh nào đó.”
Mica và Varay liếc nhìn nhau, nhưng ánh mắt của Aya không bao giờ rời khỏi tôi.
“Làm sao ông biết điều này?” Varay hỏi. “Trên thực tế, làm thế nào ông biết chúng tôi ở đây?”
Tôi để mắt đến Aya khi tôi trả lời. “Phe Alacrya thoáng chốc bị phân tâm, một sự thật rõ ràng đã hỗ trợ cho việc tấn công của các cô vào pháo đài này. Các gián điệp của chúng tôi vẫn đang cố gắng lọc ra sự thật khỏi mấy điều phóng đại. Nhưng… đó không phải là lý do tại sao tôi ở đây.”
Đôi mắt của Aya nhìn xuống đất. Giọng cô ấy lạnh cóng khi nói. “Có phải là ông làm không?”
Cả Varay và Mica đều quay về hướng của cô ấy, nhưng trước khi họ có thể can thiệp, Aya đã ngước lên bắt gặp mắt tôi và tiến lên một bước, một cơn gió thổi qua mái tóc đen của cô ấy quanh khuôn mặt. “Có phải ông đã phá hủy quê nhà của tôi? Tôi cảm thấy nó… đó là sức mạnh của ông…”
Mở hai mắt còn lại, tôi chăm chú nhìn cô ấy bằng mọi sự tập trung của mình. “Tôi đã làm vậy, Aya Grephin. Và bây giờ tôi còn được gửi đến đây để giết cô và mọi anh chị em họ hàng của cô nữa.”
(Nguyên văn: “And now I’ve been sent her to kill you”, có lẽ tác giả đánh máy nhầm từ “here” thành “her”)
Varay định bước về phía cô Lance tộc, nhưng Aya đã di chuyển trước. Hai tay cô ấy giơ về phía tôi, các ngón tay dang rộng, và những luồng gió có thể nhìn thấy được kết lại quanh cô ấy, đánh bật những người khác về phía sau. Miệng cô ấy mở ra, phát ra tiếng rít như quỷ banshee đầy thất vọng và giận dữ, một cây thương gió bắn ra từ từng sợi gân.
(Người dịch: theo truyện cổ của người Ai-len (Irish) thì banshee là một loại ma nữ rú lên những tiếng ồn não nề để cảnh báo ai đó là gia đình kẻ đó sắp có người chết)
Tôi không buồn di chuyển khi hàng chục ngọn thương màu trong đục chứa mana thuộc tính gió bị nén lại đậm đặc đâm vào người và cả xung quanh tôi. Bức tường đá vỡ vụn, nứt toác và rơi xuống, rải những mảnh vụn khắp căn phòng. Sàn nhà dưới chân tôi văng mất, một tảng đá rắn chắc vỡ tan và rơi xuống khoảng không bên dưới, nhưng tôi vẫn tiếp tục đứng lơ lửng tại chỗ.
Cuối cùng, cú va chạm làm đổ trần nhà, và những viên đá rơi xuống tôi như mưa. Khi tôi xác định rằng các Lance đang gặp nguy hiểm vì sự ổn định của căn phòng nhanh chóng xuống cấp, tôi quyết định di chuyển.
Sử dụng kỹ thuật di chuyển siêu tốc của Gia tộc Thyestes tên Mirage Walk, tôi truyền mana vào cơ thể và di chuyển trong một khoảnh khắc tia lửa gần như ngay lập tức đến chỗ Aya đứng. Tay tôi nắm lấy một trong hai cổ tay của cô ấy, và tôi đẩy mana của mình thành một làn sóng nhấp nhô cùng lúc đánh thẳng vào từng tế bào trong cơ thể cô ấy.
Aya cứng người khi mana của bản thân phản ứng lại làm lấn át các giác quan của cô, mắt cô đảo ngược trong đầu. Cô ấy đi khập khiễng và bắt đầu ngã, nhưng tôi đã đỡ được cô ấy và dìu cô ấy nằm xuống đất.
Một chiếc búa bằng đá đập vào vai tôi với một lực đủ để làm nó vỡ tan, cú va chạm làm rung chuyển nền nhà đổ nát dưới chân chúng tôi.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Mica. Cô ấy nở một nụ cười bẽn lẽn với tôi. Sau đó, trọng lực trong phòng tăng lên gấp nhiều lần, và sàn nhà sụp mất. Đồ đạc và đá đều rơi xuống khoảng không bên dưới, cùng với cơ thể bất tỉnh của Aya, rơi xuống nhanh hơn và dễ hơn nhiều do trường trọng lực.
Ngoài ra, hai Lances và tôi vẫn đang bay. Tôi khẽ lắc đầu. “Chúng ta đã từng trải qua chuyện này rồi, Mica Earthborn. Cô quên bài học đó rồi à?”
“Mica sẽ không cuối đầu mà không đánh nhau, đồ ba mắt!” cô hét lên, mồ hôi lấm tấm trên trán khi cô cố gắng khuếch đại lực hấp dẫn hơn nữa. Ba bức tường vẫn đứng vững bắt đầu rung chuyển.
“Cô sẽ làm sụp đổ toàn bộ khu vực này của lâu đài,” tôi chỉ ra, giữ cho giọng nói mình ổn định. “Điều này sẽ làm hỏng một số cấu trúc hạ tầng quan trọng trong khi chẳng làm gì được tôi.”
“Ông chắc chứ, tên asura kia?” Mica hét lên. “Mica nghĩ rằng thả toàn bộ lâu đài vào đầu ông thì cũng phải có tác dụng gì đó.”
Mặc dù run rẩy, bay không vững, nhưng cô Lance tộc người vẫn có thể thay đổi vị trí để ở bên cạnh Mica. “Nếu ông ta định giết chúng ta, chúng ta đã chết rồi!” Cô ta hét lên át cả tiếng rên rỉ của lâu đài. “Hãy nghe những gì ông ấy muốn nói!”
Mica nhìn chằm chằm vào Lance đồng nghiệp của mình một lúc lâu trước khi dừng câu thần chú của mình. Một vài viên đá nữa rơi xuống căn phòng bên dưới, va vào nhau giữa đống đổ nát, sau đó tất cả yên lặng. Đột nhiên mắt cô mở to và bắt đầu vội vã quét mắt quanh không gian đầy bụi phía dưới. “Aya!”
“Cô ấy vẫn sống,” tôi lưu ý khi cô người lùn lao xuống tìm bạn của cô ấy.
Varay đang dò xét tôi một cách cẩn thận, khuôn mặt của cô ấy khoác lên chiếc mặt nạ lạnh lùng của sự vô cảm. “Tại sao ông lại ở đây nếu không làm như ông được lệnh? Tôi luôn có cảm giác rằng lòng trung thành của ông là đối với chủ nhân của ông, không phải với những kẻ kém cỏi bọn tôi.”
Tôi cân nhắc lời nói của mình khi Mica xuất hiện trở lại, quàng tay Aya qua cổ cô ta.
Tôi nói: “Nếu cuộc sống của tôi được thể hiện bằng một tấm thảm, thì cuộc đời của các người sẽ chỉ là một sợi chỉ duy nhất.” Và trong khi thế giới của các người có thể thay đổi đột ngột, và thường xuyên, giống như một con rắn hổ mang lột da, thì thế giới của tôi vẫn tĩnh lặng như tấm thảm đó. Lục địa Epheotus giống như một nơi bị mắc kẹt trong thời gian, bất biến, không thay đổi.”
Tôi dừng lại, không chắc về lời nói, hoặc thậm chí về ý định của mình. Tôi là một người lính, và chưa bao giờ giỏi việc này. Nhưng sau đó, tôi chưa bao giờ có lý do gì để nghi ngờ con đường mà chúa tể tôi đã dẫn chúng tôi đi.
Chúa Indrath đã cử tôi đi giết những Lance này để thử lòng trung thành của tôi, biết cách dùng kỹ thuật World Eater đã khiến sự trung thành của tôi chịu áp lực như thế này. Trong lúc này, ở Dicathen, một cậu bé trong gia tộc của tôi sẽ phải đối mặt với một loại thử thách rất khác. Nếu tôi thất bại và thằng bé ấy thành công, chắc chắn kỹ thuật World Eater sẽ được truyền lại cho nó.
Biết được điều này lẽ ra sẽ củng cố mục đích của tôi hoặc giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ này dễ dàng hơn, tuy nhiên, tôi nhận ra mình không sẵn sàng phục tùng mấy cái trò này. Đó là một kiểu bướng bỉnh mà tôi chưa từng thấy ở bản thân mình trước đây. Dù có khám phá bao nhiêu câu chuyện về lịch sử của chúng ta, tôi vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng cách làm của Chúa tể Indrath là đúng.
Mica chế giễu, nhìn Varay một cách thiếu tin tưởng. “Mica nghĩ rằng gã asura này có ý định làm ta chán đến chết.”
Varay suỵt lên cho cô người lùn im lặng, rồi gật đầu bảo tôi nói tiếp.
“Thay vì mang cái chết đến cho các cô, tôi mang đến cơ hội,” cuối cùng tôi nói, vẫn lơ lửng trên không chỗ sàn nhà đã sụp đổ. “Chỉ huy Virion và Lance Bairon của các cô vẫn còn sống, đang bảo vệ hơn hàng trăm người tị nạn.”
Đôi mắt của Varay nheo lại, nhưng trước khi cô ấy có thể nói, đôi mắt của Aya mở trừng trừng, cơ thể cô ấy cứng lại. “Ô-ông vừa nói gì vậy?”
Khoanh tay trước ngực, cúi đầu ở eo. “Hàng trăm người thân của cô đang ở đó, được sơ tán khỏi Elenoir chỉ một thời gian ngắn trước đó…”
“Trước khi ông phá hủy nó,” cô ấy nghẹn ngào, đẩy bản thân ra khỏi vòng tay của Mica và bay lảo đảo cho đến khi cô ấy ở ngay trước mặt tôi. “Ở đâu? Họ ở đâu?”
“Tôi sẽ nói với cô,” tôi trả lời, thẳng thắn. “Nhưng tôi cũng phải nói với các cô một điều khác. Virion đã làm phiền lòng Chúa tể Indrath, chọc vào lòng tự trọng của ngài ấy. Tất cả những người trong khu tị nạn đang gặp nguy hiểm. Họ cần các tướng Lance của họ.”
“Rồi chúng ta sẽ-”
Tôi giơ tay ngăn cản bình luận của Varay. “Nhưng hãy biết rằng, trước khi gửi các cô đến đó, tôi vẫn có thể giết các cô.”
Gió lạnh cắt qua phòng, cuốn theo làn khói bụi bay lên. “Liệu chúng tôi có cơ hội cứu những người đó nếu chúng tôi đi không?” Giọng nói của Aya làm rung chuyển nhiều viên đá hơn, làm cho nền móng của lâu đài chấn động.
“Có.”
Cô người elf nóng lòng chờ đợi khi tôi giải thích cách đến được khu tị nạn được ẩn giấu, rồi quay lưng lại với tôi, bay xuống qua lỗ hổng trên sàn mới sập khi nãy và len ra một ô cửa bằng một luồng gió.
Mica chỉ liếc nhìn tôi trước khi cất cánh theo người bạn đồng hành của cô ấy, để lại tôi và Varay một mình trong căn phòng họp đổ nát.
“Nếu Virion và Bairon vẫn còn ở đó, tại sao chúng tôi không tìm thấy họ sớm hơn?” cô ấy hỏi. “Chúng tôi có tìm các dấu hiệu và cũng để lại những dấu hiệu của riêng mình.”
Bay xuống căn phòng phía dưới, tôi kéo một chiếc ghế không bị gãy ra khỏi đống đổ nát và dựng nó lên, ngồi xuống. Mặc dù tôi nhìn xuống đất, nhưng thực sự tôi đang nhìn về những ngọn núi và thung lũng xa xôi của quê hương mình. “Các Lance đã được tách biệt có chủ đích, để gây ra sự tuyệt vọng trong người dân của các người. Chúa tể Indrath nghĩ rằng có lẽ ông ấy có thể dùng cô, nhưng những sự kiện gần đây đã khiến ông ấy thay đổi ý định.”
Varay chỉ gật đầu. “Vĩnh biệt, Tướng quân Aldir.”
Tôi nhắm mắt lại và tựa cằm vào các đốt ngón tay. “Chúng ta không còn là tướng nữa, phải không cô gái tộc người?”
Tôi lần theo dấu hiệu của ba nguồn mana khi họ rời lâu đài trống rỗng này và tăng tốc vượt qua Beast Glades về phía Darv, nhưng cuối cùng, họ cũng đã vượt ra ngoài tầm cảm nhận của tôi.
Tôi tự hỏi liệu tôi có nên nói với họ về việc có tin chưa xác thực rằng Arthur Leywin đang tồn tại ở Alacrya hay không, nhưng tôi không chắc điều đó có ý nghĩa gì với họ, ngay cả khi họ sống sót sau trận chiến sắp tới. Nếu họ chết, thì ý định của Chúa tể Indrath vẫn được thực hiện, chỉ là không phải theo cách mà ông ta muốn. Nếu họ còn sống, và Arthur Leywin bằng cách nào đó có thể quay trở lại Dicathen thì…
Không vội quay lại Epheotus, tôi để tâm trí suy nghĩ lại cuộc trò chuyện với Seris. Cô ta đã nói gì vậy?
“Indrath, Agrona. Agrona, Indrath. Ông nói như thể họ là hai sinh vật duy nhất trên thế giới, như thể không có lựa chọn nào khác ngoài việc phục vụ người này hay người kia.”
“Không,” tôi nói, hơi thở cuốn theo lớp bụi vẫn dày đặc trong không khí. “Cuối cùng thì cả hai người đều không xứng đáng được phục vụ.”
GÓC NHÌN CỦA VIRION ERALITH
“Đến lúc rồi,” Lania nói, tông giọng xen lẫn vừa già vừa trẻ. Đôi mắt cô ấy sáng lên như những hạt ngọc trong ánh sáng mặt trời, đôi môi nhợt nhạt của vợ tôi run lên khi chúng cong lên thành một nụ cười dịu dàng. “Virion, đã đến lúc phải đi.”
“Không,” tôi cầu xin cô ấy. “Vẫn chưa. Làm ơn đừng-”
“Virion à,” cô ấy nói lần nữa, giọng như bánh xe lăn trên sỏi. “Virion, đồ ngốc, thức dậy!”
Tôi cảm thấy mình cau mày trong giấc mơ, độ cứng của giường đè lên người tôi, và nhận ra rằng tôi đã ngủ. Đôi mắt tôi chớp mở, cố gắng tập trung vào căn phòng tối.
“Đến lúc rồi, Virion,” một giọng nói khác cất lên, già hơn và thô bạo hơn. “Cuộc sơ tán đã bắt đầu.”
“C-cái gì?” Tôi chống khuỷu tay lên, cố gắng thoát khỏi giấc mơ. “Ý cô là gì? Sơ tán gì?”
Cuối cùng, tầm nhìn của tôi đặt trên Rinia. Cô ấy đang quấn mình trong một chiếc chăn, ngồi co ro trên ghế trong góc phòng của tôi. Hơi nước bốc lên từ chiếc cốc mà cô đặt trước mặt. Cô ấy thổi vào nó, tạo ra một vệt xoáy màu xám mù sương ra bên ngoài.
“Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra,” tôi nói chắc chắn hơn, trượt ra khỏi giường để đứng lên.
Đôi mắt trắng đục của Rinia lướt qua tôi, lông mày cô ấy hơi nhíu lại. “Tôi không thể nhìn thấy mọi thứ. Về điều gì sẽ đến, phải… về nơi chúng ta phải đi, nhưng rồi…”
“Có cái gì đó sắp tới? Ý bà là gì?” Sự thất vọng bắt đầu đốt tan lớp mù mờ từ giấc ngái ngủ của tôi. “Làm thế nào mà bà vào đây được, Rinia? Bà làm gì—”
Cô bạn già của tôi cau có với tôi bằng vẻ hung dữ đến mức tôi im lặng, miệng tôi từ từ khép lại.
“Nếu ông còn muốn cứu người của mình — không phải tất cả, không, điều đó là không thể, nhưng rất nhiều người trong số họ — thì hãy im lặng và nghe tôi nói.”
Chúng tôi nhìn nhau, đôi mắt vô hồn của cô ấy không ngừng nhìn vào tôi từ phía bên kia căn phòng tối. Hai hàm răng của tôi chạm vào nhau, và trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ đến việc hét lên cho những người lính canh. Nhưng rồi ước muốn đó lại trôi vào dòng suy nghĩ của bản thân, và tôi thở dài. “Nói tiếp đi.”
Rinia nhấp một ngụm từ cốc, khiến cô ho. Cô ấy uống một lần nữa, rồi nói, “Albold và những người khác đang đưa mọi người vào đường hầm khi chúng ta nói chuyện. Một số phản đối, chờ đợi phản hồi từ ông. Tôi đã thấy một nơi, sâu bên dưới chúng ta, và có thể dẫn chúng ta đến đó. Nếu chúng ta tiếp cận kịp thời, một số người trong chúng ta có thể vẫn sống sót sau những gì sắp tới.”
“Nhưng điều gì đang đến, Rinia?”
“Cái chết của chúng ta, nếu mọi thứ trở nên tồi tệ,” cô nói đơn giản.
Bụng tôi trùng xuống. Tất nhiên, tôi biết rằng việc từ chối món quà của Chúa tể Indrath sẽ dẫn đến hậu quả, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ…
Chúa tể của đám asura nhận được gì khi cử một trong những người của hắn theo đuổi và tiêu diệt chúng ta? Chúng ta không phải là mối đe dọa đối với hắn ta, thậm chí có thể sẽ không sống sót với tụi Alacrya nếu không có sự hỗ trợ của hắn. “Vậy tại sao?” Tôi nói, nói to lên suy nghĩ cuối cùng này.
“Thế tại sao biển lại nổi sóng đánh chìm một con tàu?”
Rinia, run rẩy, đẩy mình ra khỏi ghế, để chăn rơi xuống sàn. Cô đặt chiếc cốc của mình lên bàn, rồi đứng thẳng người, những khớp xương già cả của cô ta lộ ra rõ ràng. “Và không, trước khi ông hỏi thì tôi nói luôn, các đồ tạo tác sẽ chẳng giúp ích gì. Sử dụng chúng bây giờ sẽ chỉ đảm bảo sự hủy diệt chúng ta ngay lập tức.”
Tôi biết cô ấy không muốn trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, nhưng tâm trí tôi đang tràn ngập chúng. “Điều gì sẽ xảy ra tại nơi này? Làm cách nào mà chạy đến nơi đó sẽ cứu chúng ta?”
“Đôi khi ta chỉ cần ở đúng nơi, đúng lúc,” cô ấy nói với vẻ thờ ơ tức giận.
Những tháng tuần cuối cùng vụt qua tâm trí tôi ngay lập tức. Thật khó để tin tưởng Rinia — không, không phải không tin cô ấy, mà là chịu khó lắng nghe cô ấy nói — nhất là sau khi cô ấy không ngăn tôi gửi Tessia đến Elenoir, và không báo trước cho tôi về sự hủy diệt sẽ xảy ra sau đó. Nhưng, mặc dù không phải lúc nào cô ấy cũng nói với tôi những gì tôi muốn nghe, cô ấy cũng chưa bao giờ khiến tôi lạc lối.
Đặc biệt là trong những khoảnh khắc như thế này.
“Tôi sẽ tuân theo sự lãnh đạo của bà, Rinia. Ta hãy cứu lấy—”
Cánh cửa căn phòng của tôi bật mở, nứt toác vào tường, và theo bản năng, tâm trí tôi vươn tới ý chí mãnh thú của mình, chìm xuống giai đoạn thứ hai, bóng tối phủ lên da tôi, mọi giác quan như sống lại để tôi có thể nghe thấy tiếng hét từ phía đối diện cái hang và ngửi thấy nỗi sợ hãi của chính tôi đang lởn vởn trong không khí.
Một tia chớp sáng rực cả căn phòng khi Bairon, đã mặc sẵn áo giáp và trang bị vũ khí, nhìn chằm chằm quanh căn phòng tối. “Chỉ huy? Có ch…” Cậu ấy im lặng dần, tầm mắt hoàn toàn không nhìn thấy tôi và thay vào đó là tập trung vào Rinia. “Cái gì?”
Tôi đã thoát khỏi ý chí thú của mình. “Bairon, chúng ta cần tập trung mọi người. Mọi người phải rời khỏi khu tị nạn, chạy trốn vào các đường hầm.”
Dấu hiệu ngạc nhiên duy nhất của Bairon là mắt cậu ấy hơi giật. Cậu ta nhìn chằm chằm tôi trong nửa giây trước khi mất tập trung. “Tất nhiên, thưa chỉ huy!”
Cậu ấy quay lại định lao đi, nhưng Rinia đã ngăn cậu ta lại, ra hiệu cho đôi chân đang run rẩy của cô ta. “Thực ra, tốt hơn là cậu nên cõng tôi, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Tóm tắt: Aldir quay xe. Rinia gặp Virion.
- 2. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 3. Ver.1: May-6th-2022; ver.2: May-15th; ver.3: May-10th-2024;