Chương 371

Đại hội Victoriad phần Bốn

Tên gốc: "Chapter 371: The Victoriad IV"


  • GÓC NHÌN CỦA SETH MILVIEW

    Đứng cuối đoạn cầu thang dài dẫn lên hàng ghế của sân vận động, tôi định quay lại và bỏ không xem sự kiện. Tôi đã rất mệt mỏi… nhưng rồi, cái việc ghép xương và cơ của ta lại với nhau bằng phép thuật không thực sự là điều tôi muốn gọi là nghỉ ngơi.

    Tôi đã nằm trên giường suốt ngày thứ hai của Đại hội Victoriad, điều đó thật tệ. Trong khi những người khác đang cổ vũ trò chiến trận hoặc tiêu tiền ăn vặt ở chợ, tôi cuộn mình dưới khoảng bốn tấm chăn, run rẩy và đổ mồ hôi khi cơ thể làm việc thêm giờ để chữa bệnh.

    Tuy nhiên, bác sĩ vẫn tỏ ra lạc quan khi bà ấy giải thích rằng xương chậu bị gãy tương đối dễ liền lại và quá trình hồi phục của tôi lẽ ra sẽ lâu hơn, đau đớn hơn nhiều nếu hông bị gãy chứ không chỉ bị trật khớp. Và hầu hết cả lớp đều ghé lại theo nhóm để gặp tôi, còn Mayla quay lại nhiều lần trong ngày để kiểm tra tình hình và gửi bánh kẹo để tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

    Tôi nghĩ về khoảnh khắc rung động đó mỗi khi cô ấy bước vào cửa, khoảng khắc mà cô ấy bị thương nặng và hỏi tôi ở lại với cô ta, và qua làn khói mù mịt do cơn đau hiện tại gây ra, tôi nhận ra điều gì đó.

    Tôi có cảm tình với cô ấy. Kiểu như, kiểu như đã thích cô ấy. Tôi chưa bao giờ phải lòng trước đây. Tôi chưa bao giờ đủ thân thiết với một cô gái nào để có cảm tình trước đây…

    “Seth?”

    Tôi nao núng, cảm thấy mặt mình nóng bừng khi tôi lén nhìn cô ấy qua khóe mắt. Mayla đang nắm tay tôi trong khi giúp tôi đi bộ, và tôi chỉ bị đơ trong khoảng ba mươi giây. “Xin lỗi, tôi, à…”

    “Chúng ta có thể ngồi hàng thấp hơn nếu—”

    “Không, không sao đâu,” tôi đảm bảo với cô ấy, bắt đầu đi lên cầu thang. “Tôi sẽ ổn mà.”

    Mỗi cú nhói đau nóng hổi ập đến trong người tôi theo mỗi bước chân khi chúng tôi đi lên khoảng nửa đường của sân vận động đến nơi Brion, Pascal, Yanick, Linden và Deacon đang ngồi. Hầu hết các bạn cùng lớp khác của tụi tôi đều ở các phòng quan sát riêng với huyết tộc của họ khi mọi người chuẩn bị cho sự kiện chính, mục đích thực sự cho sự tồn tại của Đại hội Victoriad: những lời thách thức.

    “Hãy cúi chào, Seth – người Bất bại, kẻ Giết bọn Khổng lồ đã đến” Linden cổ vũ khi chúng tôi đến ngồi cạnh những người khác.

    “Chúng tôi rất vinh dự và xấu hổ trước sự hiện diện của ngài,” Pascal nói thêm, một nụ cười chân thành nhăn lại trên khuôn mặt bị bỏng.

    Tôi cười, rồi nhăn mặt.

    Yanick ngả người về phía sau và thò cái chân quấn dầy băng của mình lên không trung. “Tôi cảm thấy nỗi đau của cậu, anh bạn à. Ít nhất thì cậu vẫn thắng trong trận đấu của bản thân.”

    Cùng với một nụ cười cảm kích giành cho những người bạn của mình, tôi đảo mắt qua một vài người khác — khán đài gần như đã kín chỗ — và trườn lên băng ghế cạnh Linden. “Vậy, họ đã công bố những người thách thức chưa?”

    “Chưa,” Yanick nói, bĩu môi nhìn xuống sàn đấu trống rỗng, nơi đã được dọn sạch tất cả các bệ chiến đấu nhỏ hơn đặt bên trên. Sau đó mắt cậu ấy sáng ra. “Nhưng, tin đồn ở quê nhà là Ssanyu Kẻ Ăn Đá đang thách thức để thay thế Bilal làm retainer (thuộc hạ) của bà Scythe Viessa Vritra.”

    Pascal càu nhàu. “Ssanyu có thể là một mạo hiểm giả huyền thoại, nhưng mọi người đều biết bà Scythe Viessa Vritra thích một loại người nhất định làm retainer.”

    Tôi nói: “Đó là sự thật,” gật đầu cùng với những gì họ đang nói. “Các ông đã đọc cuốn Rèn Luyện với ngài Scythe của tác giả Tenebrous chưa?”

    “À, tôi đọc rồi!” Deacon nói một cách rạng rỡ, nhận được tiếng cười của những người khác. Rồi cậu ta trông có vẻ bực bội, áp tay vào ngực khi nói, “Thôi, xin lỗi vì tôi giỏi đọc sách nhé, lũ man rợ.”

    (Người dịch: Deacon là thằng đeo kính cận mọt sách trong lớp, gần như lúc nào cũng thấy cầm quyển sách trên tay, nên khi nghe tới cuốn trên là cả lũ nó đoán được thằng này đã đọc nên cười)

    “Trong phiên bản mới nhất, Tenebrous đề cập rằng Scythe Viessa Vritra muốn đích thân huấn luyện các retainer của bà ấy,” tôi tiếp tục, chỉnh lại tư thế ngồi của bản thân trên băng ghế cứng để cảm thấy thoải mái. “retainer gần đây nhất của bà ta, Bilal, người vốn được chỉ định làm retainer thời chiến, nhưng anh ta là người được bà ấy giám hộ từ khi còn là một đứa trẻ.”

    “Đúng!” Deacon nói. “Anh ta và anh chị em nữa. Bilal, Bivran, và… Bivrae, phải không? Bộ Ba Chết chóc (Dead Three)?”

    “Bộ Ba Chết chóc?” Mayla vọng lại, có vẻ bối rối.

    Tôi nhăn mặt khi quay về phía cô ấy. Mặt trời ló dạng khỏi mái tóc màu nâu vàng của cô, làm nổi bật khuôn mặt và vẻ tròn trịa trên đôi má của cô. Cô ấy rất …

    (Người dịch: Seth định nói She was beautiful/cute, nhưng kiềm lại bỏ lửng câu chữ)

    Hắng giọng, tôi nói: “Ba đứa trẻ, tám hoặc chín tuổi, được tìm thấy một mình trong nhà của chúng. Tòa nhà đã bị phá hủy hoàn toàn bởi một vụ nổ nào đó, và những người khác bên trong đều thiệt mạng. Nhưng bằng cách nào đó cặp sinh ba này vẫn sống sót.”

    “Chà,” Brion nói. “Tôi chưa bao giờ nghe câu chuyện đó.”

    Linden rướn người về phía trước, từ nãy giờ mới ngắt ngang cuộc nói chuyện. “Tôi tự hỏi, nếu—”

    Nhưng cậu ta ngay lập tức bị ngắt lời bởi hàng loạt tiếng cồng phép vang vọng khắp sân vận động. Giống như ai đó đã tạo ra một rào cản âm thanh khi khán giả đột nhiên hoàn toàn im lặng.

    Trong sự im lặng đó, một người đàn ông huyết thống Vritra trong bộ giáp mạ sẫm màu, mặc áo choàng màu tím, sải bước có chủ đích về phía tâm sàn đấu. Cặp sừng nhô ra khỏi mái tóc đen cắt ngắn của ông ấy. Ông ta có một khuôn mặt nghiêm túc, và bất cứ nơi nào đôi mắt đỏ của ông ta tập trung nhìn vào, đám đông dường như run sợ.

    Chẳng cần thông báo nào cho chúng tôi biết tên hay liệt kê những thành tích của ông ta. Mọi người đều đã biết ông ấy là ai: ngài Cylrit, retainer của vùng Sehz-Clar.

    Khi đến giữa sân, ông ta quay về phía phòng quan sát tối cao, tư thế thẳng như một thanh kiếm, rồi cúi đầu thật sâu. Tôi chỉ vừa mới phát hiện ra rằng bà Scythe Seris Vritra di chuyển đến trước ban công, và tôi rất vui vì lần này mình đã ngồi xuống. Cảnh tượng về bà ấy – mái tóc tỏa sáng như ngọc lỏng dưới ánh sáng mặt trời, chiếc áo choàng chiến đấu sáng lấp lánh như những viên kim cương đen – khiến đầu gối tôi run lên.

    Bà ta lùi vào trong bóng râm của phòng quan sát tối cao ngay trước khi hình bóng thứ hai xuất hiện, tiến về phía ngài Cylrit.

    Mặc dù hoàn toàn tập trung vào người phụ nữ này, tôi thấy thật khó, gần như đau đớn, khi nhìn vào bà ấy. Ánh nhìn của tôi cứ muốn vụt tắt, giống như giày trượt quẹo đi trên đường trượt băng. Hình tượng bà ta không rõ ràng, một một cái bóng… thanh tao được tạo ra giống thật. Chiếc áo choàng đen trơn treo trên khung xương mỏng manh của bà, nhưng chúng dường như trôi đi và di chuyển, sụp đổ trở lại không có gì xung quanh mắt cá chân của bà ta, giống như chúng không còn là áo choàng và chỉ trở thành bóng tối.

    Bà ấy như lơ lửng trên mặt đất, phủ quanh người một lớp gió làm từ sương mù đen. Không có chiếc sừng nào mọc ra trên đầu, nhưng mái tóc ngắn màu trắng của bà ấy, thực tế phát sáng tương phản với làn da đen như ban đêm và áo choàng của bà ấy, được tạo kiểu thành những chiếc gai nhọn và thẳng.

    Đó là bà Mawar – Bông hồng Đen của vùng Etril…

    Dừng lại bên cạnh ngài Cylrit, bà Mawar cũng cúi đầu trước phòng quan sát tối cao.

    Một người phụ nữ khác bước ra ban công, giơ tay về phía retainer của mình. Bà ấy rất giống Scythe Seris Vritra, và đồng thời, gần như đối lập với Seris. Làn da xám bạc của người phụ nữ này không được tô vẽ, và mái tóc trắng sáng của bà ta không có trang trí gì. Không giống như cặp sừng mỏng manh của Seris, người phụ nữ này có hai cặp sừng đen dày cong ra khỏi da đầu, sẫm màu và nặng nề.

    Bà ấy không mặc một chiếc váy hay áo choàng chiến đấu, nhưng mặc một bộ giáp làm từ vảy trắng: những mảng lớn hơn, hơi sẫm màu hơn ở vai, cổ và hông của bà ta có hình dạng hữu cơ, gần giống như xương, trong khi nhỏ hơn, các vảy hình mũi tên kết nối với nhau trên phần còn lại của cơ thể cô ấy.

    Đây là bà Scythe Melzri Vritra…

    Bà ta lùi lại, và retainer Mawar đứng thẳng lên.

    Tiếng cồng vang lên khiến toàn bộ khán giả giật bắn mình. Yanick chửi rủa khi Linden chuồn khỏi chỗ ngồi. Tôi rên lên một tiếng vì đau đớn, run rẩy đến mức có cảm giác như bị gãy xương sườn một lần nữa.

    Một giọng nói trầm cất lên từ không trung xung quanh chúng tôi. “Đến nay không có kẻ thách thức nào bước tới để đối mặt với ngài Cylrit của vùng Sehz-Clar. Liệu bây giờ có bất kỳ một kẻ đầy triển vọng nào đưa ra lời thách thức không?”

    Toàn bộ khán giả đều như nhau, vài chục nghìn người, tất cả đều tập trung vào trận địa, thở dốc chờ đợi. Nhưng không một ai bước tới.

    “Ngài Cylrit không bị thách thức,” giọng nói vang lên.

    Cúi đầu trước phòng quan sát tối cao một lần nữa, ngài retainer Cylrit cứng rắn hành quân khỏi sân.

    “Đến nay không có kẻ thách thức nào bước tới để đối mặt với bà Mawar của vùng Etril. Liệu bây giờ có bất kỳ kẻ đầy triển vọng nào đưa ra lời thách thức không?”

    Một lần nữa, lời kêu gọi dành cho những người thách thức đã không được trả lời.

    “Bà Mawar không bị thách thức,” giọng nói vang lên.

    Theo sau đường ngài Cylrit đi, bà Mawar uốn cong như một cây cung bằng chất lỏng, sau đó bay lơ lửng khỏi sàn đấu.

    Khi bà ấy đi rồi, giọng nói đó lại cất lên. “Ngài Scythe Cadell Vritra của vùng Trị Trung Tâm (Central Dominion) đã quyết định từ chối bất kỳ và tất cả những kẻ thách thức bà retainer Lyra từ Thượng Huyết tộc Dreide, người vẫn ở lại vùng đất Dicathen, giúp thu xếp ổn thỏa cho lục địa anh em mới của chúng ta và mang lại hòa bình cho công dân của nó.”

    Có một số tiếng lẩm bẩm từ đám đông vào lúc này, nhưng nó im lặng ngay lập tức khi giọng nói tiếp tục cất lên.

    “Trong thời kỳ chiến tranh, ngay cả chiến binh mạnh nhất cũng có thể gục ngã khi theo đuổi ý chí của Chúa tể Tối cao. Thế giới rộng lớn và có rất nhiều hiểm họa, đó là lý do tại sao Alacrya cần Đấng Chúa tể Tối Cao giám sát chúng ta, bảo vệ chúng ta và khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ. Chúng ta vinh danh những người đã mất vì sự hy sinh của họ. Ngài retainer Uto của vùng Vechor, bà Jaegrette của vùng Truacia, và ngài Bilal của vùng Truacia. Tên của họ, giống như những việc làm của họ, sẽ được ghi nhớ đến chừng nào trái tim của mỗi người Alacrya còn đập.

    “Nhưng ở đâu một cái cây đổ xuống, một cái cây khác mọc lên. Bốn trong số các nhà vô địch của Alacrya đã bước tới để thách thức vị trí retainer của vùng Truacia dưới quyền của Scythe Viessa Vritra. Chúa tể Kiros Vritra hoan nghênh và mời lên sàn: Ssanyu Kẻ Ăn Đá —”

    “Hah, thấy chưa, đã nói rồi!” Yanick thì thầm, cười toe toét bên tai.

    “—Aadaan từ Huyết tộc Hữu danh Rusaek, Kagiso từ Thượng Huyết tộc Gwethe, và Bivrae của nhóm bộ Ba Chết Chóc.”

    Khi tên của họ được xướng lên, bốn kẻ thách thức xuất hiện từ một trong nhiều lối vào và tiến về trung tâm sân đấu đến vị trí mà ngài Cylrit và bà Mawar vừa mới bỏ trống. Họ đứng cạnh nhau thành một hàng — Bivrae đứng cách xa những người khác, mặt cô ấy trông như thể đeo một chiếc mặt nạ xấu xí đầy vẻ khinh bỉ — và cúi đầu như mọi người trước phòng quan sát tối cao.

    “Liệu có bất kỳ kẻ đầy triển vọng nào khác đưa ra lời thách thức không?” giọng nói vang lên câu hỏi.

    Một khoảnh khắc trôi qua. Không ai cử động.

    Giọng nói lại bùng lên, trầm hơn và hoành tráng hơn. “Vậy mọi người hãy cúi đầu trước Chúa tể Kiros của vùng Vechor, và để buổi thử thách bắt đầu.”

    Một sự hiện diện ngột ngạt bao trùm khắp đấu trường. Cảm giác như thể ai đó đã lật ngược thế giới và tôi đang đứng dưới sức nặng của toàn bộ lục địa, chờ nó rơi xuống và nghiền nát tôi.

    Bóng của một sinh vật lớn xuất hiện ở rìa ban công phòng quan sát tối cao. Xung quanh tôi, mọi người đã nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào chân hay đùi họ.

    Hai tay đan vào nhau, tôi dán mắt vào những ngón tay đan chéo, không dám nhìn vào nơi nào khác. Từ trên cùng của khóe mắt, tôi chỉ có thể thấy bốn kẻ thách thức, mỗi người đều cúi mặt trong bụi đất, phủ phục trước Chúa tể.

    Khi ngài ấy nói, giọng của Chúa tể bùng lên cùng với sấm sét nhuốm máu và sức mạnh nóng trắng, thiêu đốt tai và cướp đi hơi thở của tôi. “Hãy chứng tỏ bản thân, những kẻ thách thức. Thể hiện chiều sâu khí phách và phạm vi mong muốn của các người. Mang lại niềm tự hào cho dòng máu của các ngươi và Chúa tể của mình. Không để sự yếu đuối nào len lỏi vào các ngươi, nhưng hãy đòi hỏi từng chút sức mạnh háo hức từ cơ thể chính mình.”

    Sau đó, áp lực từ sự hiện diện của ông ta không còn nữa. Tôi chờ đợi, sợ hãi nhìn lên và vô tình bắt gặp ánh mắt của Chúa tể. Nhưng đám đông bắt đầu xáo trộn, và tôi có thể nghe thấy một vài cuộc trò chuyện thì thầm, và cuối cùng bàn tay của Mayla đặt lên cánh tay tôi.

    “Seth, cậu có thể—”

    Tôi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô ấy. “Đó là…” Nhưng tôi nói chậm lại và im bặt, không biết làm thế nào để diễn tả những gì tôi vừa cảm thấy.

    “Tôi biết.”

    Giọng nói truyền âm của người thông báo vô hình lại vang lên, lần này đè lên dây thần kinh đang sờn của tôi, khiến tôi có cảm giác như có ai đó đang đứng ngay sau lưng, hét vào tai tôi. “Những kẻ thách thức Kagiso và Aadaan, hãy ở lại sân. Tất cả những người khác, hãy quay trở lại khu hậu trường của mình.”

    Ssanyu và Bivrae rời đi theo hai hướng ngược nhau, người đàn ông sải bước đầy kiêu hãnh, còn người phụ nữ dáng đi theo cái cách khiến tôi nhớ đến những sinh vật trong những câu chuyện kinh dị mà mẹ đã đọc cho tôi khi còn nhỏ.

    Hai người đàn ông còn lại trên sân lần nữa cúi đầu trước phòng quan sát tối cao, sau đó đối diện với nhau.

    Aadaan cao và gầy, với cánh tay và đôi chân giống như được kéo căng trên một cái kệ. Anh ấy mặc một bộ giáp da có khắc cổ tự, màu nâu sẫm gần giống màu da của mình. Anh ta nở một nụ cười thông minh, và mắt không bao giờ rời Kagiso.

    Kagiso làm động tác vươn vai, bờm tóc màu hung của anh ấy quấn quanh vai theo mỗi chuyển động. Cặp sừng đen có đỉnh chỉ vừa ló qua mái tóc, và anh ta có một mắt đỏ rực và một bên mắt đen tuyền. Bộ giáp là một tấm lưới bằng da và dây xích có màu đỏ đậm phù hợp với mắt anh ấy, với những chữ rune màu bạc phát sáng từ vạc, ngực và hai bên lưng lộ ra ngoài.

    “Ôi chít tiệt, người anh ấy nhiều ấn quá,” Linden lẩm bẩm, nhưng tôi có thể biết cậu ấy không nói về bộ giáp. Cột sống của người đàn ông được đánh dấu bằng ít nhất một tá cổ tự loại emblem, và thậm chí có vài cái loại regalia. “Có ai biết tý thông tin gì về anh ấy không?”

    (Nguyên văn: “Dang” = Damn bị nói trại đi)

    “Chỉ biết mỗi một điều là anh ấy đã được nuôi dạy bởi Thượng Huyết tộc Gwethe và anh ấy là một mạo hiểm giả chuyên đi một mình vào Khu Tàn tích,” Deacon trả lời. “Anh ấy đã lọt vào tầm mắt công chúng khi bộc lộ dòng máu Vritra của mình.”

    Pascal càu nhàu và gãi vào má đầy sẹo. “Tôi nghe nói các Chúa tể làm tất cả các loại thí nghiệm điên rồ trên bất kỳ người nào mà dòng máu Vritra bộc lộ … Đó là lý do tại sao có rất ít người trong số họ còn sống.”

    “Đừng nói ngu thế,” Brion nói, nhìn Pascal trừng trừng. “Có rất ít người trong số họ bởi vì số lượng những người mang máu Vritra vốn đã hiếm rồi mà trong số họ những người mà có thể sử dụng phép thuật mana của tộc asura lại càng siêu hiếm. Đối với một số ít như vậy, Chúa tể Tối cao đưa tất cả họ đến pháo đài Taegrin Caelum và huấn luyện họ để chiến đấu với những người Asura khác.”

    Linden cười. “Trời ạ, ngay cả những kẻ bá đạo nhất cũng không thể chiến đấu với các asura. Có thể các Scythe làm được, nhưng chỉ sau khi họ được cường hóa sức mạnh bằng thuốc tiên (elixir) và một mớ thứ khác. Tôi cá là Chúa tể Tối cao có một số vũ khí bí mật để chống lại các asura khác. Đó là lý do tại sao ngài ấy không bao giờ sợ họ. Ý tôi là, hãy nghĩ về điều đó. Họ quyết định thổi bay nửa lục địa bên kia thay vì tấn công chúng ta ở đây. Tại sao họ lại làm như vậy nếu họ không sợ Alacrya?”

    Pascal tròn mắt. “Trời, Linden ơi, xem phim ít thôi…”

    Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi tiếng cồng vang lên, báo hiệu trận đánh bắt đầu.

    Không để đến những đấu thủ không di chuyển. Kagiso và Aadaan đang đứng cách nhau ba mươi thước, vũ khí được triệu hồi ra đã trên tay họ. Aadaan sử dụng một ngọn giáo dài, mỏng màu bạc, trong khi găng tay sắt đen hình thành quanh tay Kagiso, những móng vuốt sắc nhọn kéo dài từ nắm đấm.

    “Họ đang làm gì vậy?” Mayla hỏi, giọng cô chỉ là tiếng thì thầm.

    “Đoán lẫn nhau,” Deacon lẩm bẩm, đôi mắt mở to sau chiếc mặt nạ của mình. “Ở cấp độ này, một hành động bất cẩn có thể dẫn đến tổn thất ngay lập tức.”

    Aadaan chuyển đi trước.

    Thu cánh tay lại, anh để ngọn thương của mình bay về phía Kagiso. Không khí biến dạng xung quanh ngọn giáo, chuyển động như băng tan khi nó kết hợp lại thành một ngọn giáo gió khổng lồ với mũi bạc làm tâm. Cùng lúc đó, một vài con quỷ bụi hiện lên, bao quanh Aadaan và xoay quanh anh ấy để bảo vệ.

    Kagiso giơ tay. Chiếc găng tay tan biến thành hàng chục chấm đen nhỏ, di chuyển để chặn đòn tấn công. Giống như một bầy ong bắp cày tấn công, chúng bao phủ hoàn toàn ngọn giáo, và khi chúng vỡ ra ngay sau đó, chúng biến mất, và gió xung quanh chúng tan biến.

    “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Brion thở hổn hển hỏi. “Tôi chưa bao giờ thấy phép thuật như vậy.”

    “Bởi vì đó là ma thuật của Vritra,” tôi trả lời, vẫn chăm chú vào trận chiến. “Loại thối rửa (Decay). Xói mòn (Erosion), có lẽ là thuộc tính gió.” Những người khác đều nhìn tôi với sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò. “À, tôi—”

    “đọc chúng trong một cuốn sách,” Linden, Brion và Pascal đều đồng thanh.

    Tất cả chúng tôi đều cười trong giây lát, nhưng sân vận động quá yên lặng, nghe có vẻ không tự nhiên, và chúng tôi nhanh chóng chuyển sự chú ý trở lại sàn đấu.

    Với một cái hất cổ tay của mình, Kagiso đã đưa một đám chấm đen bay trong không khí về phía Aadaan. Chúng thậm chí còn không hề chậm lại khi xuyên qua cơn lốc phòng thủ của anh ấy giống như sắt nóng xuyên qua lớp giấy da vậy, nhưng Aadaan chỉ đứng đó cười toe toét. Có một tia sáng bạc, và anh ta đang đứng cách đó hai mươi mét, nụ cười của anh ta biến thành kiểu cười nhếch mép nguy hiểm.

    Đám đông, im lặng kể từ khi retainer được giới thiệu đầu tiên, cuối cùng cũng dậy sóng, và đấu trường bùng nổ với tiếng hò reo và cổ vũ.

    “Tuyệt chiêu Kẻ lướt gió (Wind Runner),” Yanick thở phào. “Loại regalia đặc trưng của riêng anh ấy…”

    Bầy chấm đen đổi hướng theo sau Aadaan, nhưng, trong một tia sáng bạc khác, anh ta đứng cách đó 50 feet, phía sau Kagiso.

    Nhưng Kagiso không chỉ đứng xung quanh mút ngón tay trong khi Aadaan chạy tới. Thay vào đó, gã ascender có dòng máu Vritra này đã chuyển mana vào một cổ tự khác, chuyển ra những luồng mana mang thuộc tính đất khắp sàn đấu. Tôi không thể biết anh ta định làm gì, nhưng—

    Aadaan biến mất trong nháy mắt khi cả bầy chấm đen lao xuống tấn công anh ta, nhưng một cột đá khổng lồ với những đường vân kim loại đen đã nổ tung từ sàn đấu. Có một vết nứt, và cột trụ bị gãy và đổ xuống đất với một cú va chạm mạnh đến nổi tôi cảm thấy băng ghế đang ngồi rung lên.

    Aadaan, đang di chuyển với tốc độ của gió, đã va vào đá với một lực đủ để làm gãy xương, nhưng anh ta thậm chí không có vẻ gì là choáng váng. Thay vào đó, một trường năng lượng lung linh dày đặc đã bao quanh anh ta. Đập vào cây cột bị gãy lấy đà, anh ta lao thẳng về phía Kagiso, nổ tung trong một luồng áp lực đơn thuần.

    Trong phút chốc, chiến trường ẩn hiện lờ mờ trong một đám bụi.

    “Cái quái gì vậy?” Linden hỏi, nheo mắt khi cố nhìn xuyên qua đám mây nâu bên dưới.

    “Một loại phép thuật tái phân bổ lực nào đó,” Deacon trả lời, theo dõi trận chiến bằng cách giơ kính phía trước mặt nạ để cậu ấy có thể nhìn rõ hơn. “Nhưng mạnh mẽ. Loại emblem, thậm chí có thể đạt tới mức regalia.”

    Một cơn gió lớn đã đẩy đám mây tạo từ bụi ra khỏi sân vận động. Trong vài giây từ lúc chúng tôi không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, thì sàn đấu trường đã trở thành bãi mìn từ những mảng bụi đen (mote) của Kagiso. Aadaan đã bị mắc kẹt. Không đời nào anh ta có thể sử dụng chiêu Wind Runner để chạy trong những mẩu đất chật hẹp như vậy.

    Kagiso đang đứng trên cục xà bần lớn từ cái cột bị đổ do anh ta gây ra khi nãy, về cơ bản là đổi chỗ cho Aadaan. Con mắt đỏ của anh ấy sáng lên.

    Có vẻ như anh ta đã ghim cái gã từ vùng Truacia này.

    Và rồi, một thứ gì đó kéo luồng mana quanh ta, ở khắp mọi nơi. Tôi có thể cảm nhận được dòng chảy ào ạt của nó đổ xuống đấu trường, bắn phá phép thuật của Kagiso, lượng mana tuyệt đối áp đảo khả năng ăn mòn của các mote.

    Mayla thở hổn hển nắm lấy tay tôi bóp mạnh khiến lòng tôi rạo rực. Tôi lén nhìn cô ấy từ khóe mắt của mình, nhưng ánh mắt của cô ấy đang nhìn vào đấu trường, và biểu hiện của cô ấy cho thấy không có dấu hiệu gì là cô ấy biết là mình đang nắm tay tôi. Linden thúc cùi chỏ vào người tôi từ phía bên kia, lông mày của cậy ấy nảy lên và hạ xuống khi anh ấy giơ ngón tay cái lên cho tôi.

    Xấu hổ, tôi nghĩ đến việc rút tay ra, nhưng… tôi nhận ra rằng tôi không muốn. Cảm thấy rất … dễ chịu. Khá lạ, nhưng cũng an ủi.

    Khi tôi cố gắng tập trung trở lại vào cuộc chiến, chiến trường không còn mảng bụi đen – lượng mana dồn dập đã làm chúng kiệt quệ, thiêu rụi chúng— và một cơn lốc xoáy quay chậm đang bắt đầu quay quanh Aadaan. Kagiso đưa tay không ra, và chiếc găng tay có móng vuốt lại xuất hiện bao bọc nó. Hai người nhìn nhau trong một lúc lâu, cả hai đều là những chiến binh cảnh giác và tự tin theo cách mà tôi thấy khó hiểu.

    Sau đó Aadaan cười toe toét và đẩy cơn bão được tích tụ ra phía trước.

    Và đó mới chỉ là khởi đầu.

    Tiếng ồn của đám đông đã lắng xuống và giờ tuôn trào khi cuộc chiến kéo dài, năm phút, mười, hai mươi. Các bạn tôi và tôi đã cười, thở hổn hển, và hét vào mặt nhau khi nhịp độ của cuộc chiến tiếp tục được xây dựng, kinh hãi bởi mỗi phép thuật hoặc cổ tự mới được kích hoạt, chế giễu khi một trong hai chiến binh đang chiếm thế thượng phong lại bị lật kèo sau một lúc bởi sự chuyển biến bất ngờ nào đó từ đối thủ của họ.

    Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì giống như thế. Và tôi chưa bao giờ vui hơn thế.

    Mayla không buông tay tôi cho đến những giây phút cuối cùng. Khả năng phòng thủ của Kagiso – sức mạnh từ khả năng ăn mòn mana của đối thủ và hóa giải ngay cả những đòn tấn công chết người nhất – vượt trội so với lượng mana của Aadaan. Một khi Aadaan không thể sử dụng Wind Runner để di chuyển xung quanh đấu trường nữa, mọi chuyện đã kết thúc.

    Kagiso thu hẹp khoảng cách, xuyên thủng hàng rào gió phòng thủ của Aadaan bằng đôi găng tay nặng nề đó và đè anh ta xuống đất. Với móng vuốt của mình đè vào cổ họng của Aadaan, Kagiso nhìn lên phòng quan sát tối cao để chờ hiệu lệnh.

    Đám đông, đã trở nên yên tĩnh trở lại, hút một hơi thở dồn dập, và Mayla quay đi, úp mặt vào vai tôi.

    Một tiếng cồng vang lên. Kagiso gạt bỏ đôi găng tay của mình, và Aadaan lăn người và chống tay vào đầu gối đứng lên. Cát bám vào làn da ướt đẫm mồ hôi của anh ấy, và thậm chí từ trên khán đài tôi có thể thấy anh ấy đang run rẩy.

    Đám đông như vỡ đập, tràn ngập khán đài với những tiếng hò reo sung sướng. Ngay cả Yanick cũng nhảy lên, nhảy bằng một chân trong khi dựa thân vào vai Brion, hét lên cùng với những người khác. “Kagiso! Kagiso! Kagiso!”

    Tôi cảm thấy hụt hẫng trong giây lát khi Mayla buông tay tôi khi cô ấy nhảy cẫng lên, mặt đỏ bừng, mái tóc bồng bềnh theo kiểu mà tôi thấy như bị thôi miên. “Thật là điên rồ!” cô ấy hét lên trong tiếng hoan hô ồn ào.

    Tôi nghiêng người gần hơn để nói mà không hét lên. “Tôi biết, họ thực sự ở một đẳng cấp khác. Tôi—”

    “Đánh hay lắm,” giọng phát thanh viên vô hình cất lên, cắt ngang sự phấn khích của khán giả và khiến mọi người trong đấu trường im lặng. “Hai kẻ đầy triển vọng đã đánh rất hay, Kagiso từ Thượng Huyết tộc Gwethe và Aadaan từ Huyết tộc Vang danh Blood Rusaek. Chiến thắng thuộc về Kagiso!”

    Hai chiến binh cúi đầu một lần nữa trước phòng quan sát tối cao nơi có Chúa tể và các Scythe, được che dưới bóng tối dày đặc, sau đó họ rời sàn đấu, Kagiso tự tin sải bước rời đi, Aadaan lướt theo sau, ánh mắt u ám.

    “Ssanyu Kẻ Ăn Đá và Bivrae từ nhóm bộ Ba Chết Chóc, hãy trở lại sân và chuẩn bị tinh thần.”

    Ssanyu bước vào đấu trường trước. Anh ta cao với cơ bắp cuồn cuộn. Anh ấy mặc một lớp giáp ngực để hở cơ bụng và phần sống lưng bị rạn, cùng với những tấm thép che gần hết phần dưới cơ thể của anh ta. Một loại vương miện bằng sắt đeo quanh cái đầu cạo trọc của anh ta.

    Sau khi Ssanyu đến tâm sàn, một làn sương màu xanh lục bắt đầu bốc lên từ mặt đất, hình thành một người phụ nữ với tay chân gầy guộc, sắc nhọn và dáng vẻ kỳ cục, vặn vẹo, giống như xương của cô ta được ghép lại không đúng loại. Như thể để làm nổi bật dáng người thô kệch của cô, chiếc áo choàng đen cô mặc đã được cắt may tuyệt đối để lộ xương sườn và xương sống, lộ ra ngoài làn da xám xịt, ốm yếu.

    Cô ấy gầm gừ với Ssanyu, để lộ hàm răng đều tăm tắp.

    Cả hai chiến binh cúi đầu trước phòng quan sát tối cao, sau đó đối mặt với nhau. Màn sương xanh lục có màu như bãi nôn đang trôi nổi xung quanh cơ thể không giống người của Bivrae,

    Tiếng cồng báo hiệu trận đánh bắt đầu.

    “Chờ đã, anh ấy đang làm gì vậy?” Mayla hỏi, đứng lên và dùng một tay che mắt khỏi ánh nắng.

    “Anh ấy… đang đầu hàng…” Tôi ngạc nhiên lẩm bẩm.

    Ssanyu quỳ một chân xuống, cúi đầu nhìn xuống đất dưới bàn chân đầy móng vuốt của Bivrae. Môi cô ấy rụt lại như một con thú, mang hàm răng sắc nhọn của mình. Những làn sương rung rinh theo kiểu kích động trước khi bị hút trở lại cơ thể cô.

    Cô ấy quay về phía phòng quan sát tối cao, duỗi thẳng người hết mức có thể từ dáng cơ thể vẹo vọ của mình.

    “Ssanyu Kẻ Ăn Đá bỏ cuộc,” giọng nói cất lên, tông điệu hoàn toàn phẳng lặng. Nếu người thông báo có ngạc nhiên, thì họ đã giấu nó khá kỹ. “Chiến thắng thuộc về Bivrae!”

    Có một số khán giả càu nhàu và không cổ vũ cho Bivrae như Kagiso đã từng nhận được, nhưng những người lớn xung quanh chúng tôi giữ im lặng không phàn nàn hay trò chuyện, và tôi biết tại sao. Bên dưới, Bivrae nhìn chằm chằm vào khán giả đầy thách thức, gần như cô ấy đang thách bất cứ ai nói lên sự không hài lòng của họ về kết quả đủ lớn để cô ấy có thể nghe thấy.

    Sau một vài giây, cô bước ra khỏi nhà thi đấu với những tràng pháo tay nhẹ nhàng.

    “Thật đếch thể tin được,” Yanick nói một cách gắt gỏng. “Và tớ rất phấn khích mong thấy Ssanyu chiến đấu. Điều này thật ngu ngốc. Liệu Kagiso mà đánh với Bivrae cũng sẽ lăn lóc quỳ lạy như vậy à?”

    Deacon khịt mũi. “Chúng ta sẽ phải đợi một chút để tìm hiểu tại sao. Anh ấy sẽ được nghỉ ngơi để nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, vì vậy kế đến chúng ta sẽ xem những trận chiến để tìm người thay thế vị trí retainer của Dragoth. ”

    Brion vỗ lưng Yanick. “Mọi người đều biết Scythe Dragoth Vritra là Scythe nổi tiếng nhất. Tôi chắc chắn rằng sẽ là một … aoo!” Brion ôm bụng khi Yanick thúc cùi chỏ vào người cậu ta, và những người khác bật cười.

    Nhưng trước khi có thể nói thêm bất cứ điều gì, người thông báo lại bắt đầu nói. “Mười hai nhà vô địch khác của Alacrya đã thách thức vị trí retainer vùng Vechor dưới quyền của Scythe Dragoth Vritra. Chúa tể Kiros Vritra hoan nghênh và mời lên sân…”

    Người thông báo bắt đầu liệt kê danh sách những kẻ thách thức, tất cả những mạo hiểm giả mạnh mẽ hoặc anh hùng chiến tranh. Khi mỗi cái tên được nói ra, là một kẻ đầy triển vọng bước lên sàn đấu và tham gia vào hàng ngang đang kéo dài dần quay mặt hướng về phòng quan sát tối cao. Khi người cuối cùng trong số những người thách thức bước lên, cả hàng đồng loạt cúi đầu.

    “Những kẻ thách thức hai ngài Echeron và Lancel, hãy tiếp tục…”

    Giọng nói ngừng lại. Tôi liếc nhìn Linden, rồi nhìn Mayla. Cô ấy trông cũng bối rối như tôi cảm thấy. Có cái gì đó không đúng.

    “Ê, đó là gì?” Pascal hỏi, chỉ tay vào không trung. “Cậu có cảm nhận được nó không?”

    Một đám bụi đen trên bầu trời đang nhanh chóng phát triển về kích thước. Những người khác trong số khán giả bắt đầu chú ý đến nó, và hàng ngàn giọng nói vang lên câu hỏi của Pascal. Một vài người thậm chí còn tạo khiên phép, những người khác hét lên, rời khỏi chỗ ngồi của họ hoặc truyền phép thuật vào ấn để chuẩn bị đối mặt với những gì rõ là mối đe dọa.

    Lần thứ mười mấy kể từ khi Đại hội Victoriad bắt đầu, hơi thở của tôi như bị bóp nát khỏi lồng ngực bởi sự hiện diện đột ngột của một luồng áp lực mạnh mẽ.

    Các kẻ thách thức đầy triển vọng đang đứng phân tán trên sân, kích hoạt sức mạnh của họ và chuẩn bị tự vệ. Một sao chổi đen đáp xuống trung tâm đấu trường ngay sau đó với một vụ nổ năng lượng đen theo sau khiến cả đám người đang đứng văng ra như bọ. Hàng chục ngàn người la hét, nhưng chưa ai bỏ chạy. Toàn bộ khán giả dường như đông cứng, không thể làm gì khác ngoài ngồi xem.

    Đấu trường bên dưới thêm lần nữa hoàn toàn bị che mờ trong một đám mây bụi. Trong phòng quan sát tối cao, cả bốn Scythe đều tiến lên ban công. Mặc dù họ không có động thái thi triển ma thuật phòng thủ, nhưng cảnh tượng họ — tất cả dàn hàng cùng một lúc như vậy — khiến đầu tôi như muốn bơi, và tôi lo một giây nữa mình có thể ngất đi.

    Bàn tay Mayla trên cánh tay tôi kéo tôi hoàn hồn lại. Tôi đặt tay mình lên tay cô ấy và siết chặt.

    Một đám cháy đen quét sạch lớp bụi, để lộ ra một người đàn ông mảnh khảnh – một chàng trai, thực sự, không lớn tuổi hơn hầu hết chúng ta – với mái tóc đen ngắn và những đường nét sắc sảo, gần như bình thường ngoại trừ cơn giận dữ đầy căm thù trong mắt anh ta. …

    Anh ta bước lên khỏi miệng hố lõm xuống mà anh ấy đã tạo ra trên sàn đấu trường, đôi mắt đen của anh ta quét quanh đấu trường. Những mũi gai nhọn bằng sắt đen đâm lên từ mặt đất với mỗi bước đi, và ngọn lửa đen bao trùm cơ thể anh ta. Nhìn thấy ma thuật đen loại Phân rã (Decay) – mạnh hơn rất nhiều so với của Kagiso – khiến tôi kinh hãi.

    Bà Scythe Viessa Vritra lên tiếng trước, giọng nói của bà ấy dễ dàng truyền qua khán đài im lặng chết chóc. “Nico. Giải thích đi! Nhân danh Chúa tể Tối cao, cậu nghĩ mình đang làm gì v— ”

    “Grey!” người mới đến — ngài Scythe Nico Vritra của vùng Trị Trung Tâm (central dominion), tôi run rẩy nhận ra — đang hét lên, giọng nói như vỡ vụn. “Tao biết mày đang ở đây! Tao chấp nhận thách thức của mày, thằng khốn! Vậy bước ra đây đối mặt với tao đi!”

    Đôi mắt của Mayla mở to và tròn như đĩa ăn, môi cô ấy run rẩy. “Ngài ấy vừa mới n…”

    “Grey?” Linden nghẹn ngào nói. “Tức là … Giáo sư Grey à?”

    Đầu óc tôi quay cuồng khi mọi thuyết âm mưu hoang đường về cuộc gặp gỡ kỳ lạ của giáo sư với bà Scythe Seris Vritra lật tung nó, rải rác như những chiếc lá trước gió. Tôi đã nghĩ rằng các bạn cùng lớp mình hoàn toàn dở hơi, theo cách mà họ ngày càng đưa ra những lời giải thích khó hiểu hơn cho những gì chúng tôi đã thấy. Nhưng điều này…

    Giáo sư Grey thực sự ai?

    Ngài Scythe Dragoth Vritra nhếch mép với ngài Scythe kia. “Cậu cư xử lạ vậy, Nico bé bỏng. Đây không phải là cách mà chúng ta—” Đầu ông ấy đột nhiên hướng về một số lối vào sàn đấu, nụ cười nhếch mép của ông ta biến thành một cái cau mày giận dữ.

    Ai đó đang đi về phía ngài Scythe Nico. Một người đàn ông mặc áo choàng trắng lót lông và đồng phục Học viện Trung tâm. Mái tóc vàng lúa mì bị làm cho bay rối tung bởi hào quang cuồng nộ từ ngài Scythe, đôi mắt vàng sáng rực từ đằng sau chiếc mặt nạ của anh ấy. Anh ta bước đi với vẻ tự tin và có chủ đích như vậy, chỉ thuần sự hiện diện của anh ta đã là một lá chắn chống lại luồng khí căm thù tỏa ra như dịch bệnh từ ngài Scythe Nico.

    Tôi biết anh ấy, nhưng có điều gì đó trong đầu tôi sẽ không chấp nhận rằng đây có thể là người tôi biết, người tôi đã gặp lần đầu trong thư viện trước khi mùa giải bắt đầu, người đã dành quá nhiều thời gian của bản thân để biến một đứa trẻ bệnh tật, gầy gò, yếu ớt như tôi trở thành một chiến binh nửa vời, mặc dù ánh nhìn của anh ấy với tôi như muốn siết cổ tôi…

    Bởi vì làm thế nào mà vị giáo sư bộ môn Chiến thuật Tăng cường Cận chiến khó tính, bí ẩn, xa cách về mặt tình cảm của tôi lại có thể cùng tên với người bây giờ đang tiếp cận ngài Scythe Nico trên đấu trường như thể anh ta không tiến đến cái chết? Tôi không thể hiểu được điều đó.

    Nhưng đó đúng anh ta.

    Ngay cả các vị Scythe khác cũng không can thiệp thêm khi Giáo sư Grey và ngài Scythe Nico sát vào nhau gần đến mức mặt đối mặt.

    “Nico,” Giáo sư Grey nói với một nụ cười không khớp với ánh mắt anh ta chút nào. “Trông cậu như mớ rác vậy, bạn cũ à.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. Bắt đầu từ chap này là vào điểm nhấn chính của sự kiện Victoriad và kết thúc chuỗi arc Lục địa Alacrya của Grey.
    2. 2. Chap này xuất hiện rất nhiều chữ retainer không viết hoa, về mặt dịch thuật, hoàn toàn có thể dịch thành từ ‘thuộc hạ’, nhưng mình quyết định giữ nguyên từ retainer bởi vì đây xem như một danh từ riêng được dùng phổ biến nên không viết hoa, sở dĩ như vậy vì mỗi Scythe chỉ có khoảng 2 retainer dưới quyền và lựa chọn khắt khe, quá ít so với dân số toàn lục địa Alacrya, nên cái chức vụ đấy rất nổi bật, có thể nói, việc được làm retainer là chức vụ cao nhất mà trong đời một người dân Alacrya mong có thể vươn tới, còn hơn các vị trí đứng đầu Thượng Huyết tộc dưới quyền một Scythe.
    3. 3. Từ chương này, cảm xúc của Seth với Mayla đã khác nên sẽ đổi từ cậu ấy thành cô ấy, và rồi, sau này sẽ thành “em ấy
    4. 4. Tóm tắt: Suy nghĩ của Seth về đại hội Victoriad.
    5. 5. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    6. 6. Ver.1: Apr-23rd-2022; ver.2: Apr-29th-2024;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...