Chương 368

Đại hội Victoriad Phần Hai

Tên gốc: "Chapter 368: The Victoriad II"


  • GÓC NHÌN CỦA ARTHUR

    Kìm chặt cảm xúc của mình bằng một cú nắm chặt tay sắt lạnh, tôi không để bản thân bị nuốt chửng bởi cơn thịnh nộ khi nhìn thấy những con ma thú xé xác những người tay không tấc sắt và không có phép thuật… người dân của xứ tôi.

    Bụng tôi quặn lại khi nhìn thấy cảnh đó trong khi những bộ phận còn lại trên cơ thể tôi không muốn gì khác hơn là dùng chiêu God Step (Thần Bộ) phi lên mặt sàn đấu và giết hết những con thú.

    Sức mạnh đủ để thách thức thực tế trong tầm tay của tôi, nhưng tôi thậm chí không thể cứu những người đó.

    Tôi lý luận rằng việc kiềm chế bản thân lúc này là vì lợi ích lớn hơn, rằng cảnh tượng này là cái giá mà tất cả chúng ta phải trả khi thua trận.

    Nhưng điều đó không làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi ngồi nhìn các bằng hữu người Dicathen của tôi bị tàn sát. Và sau đó là những tiếng reo hò vang dội như sấm sét đầy mùi căm thù từ hàng chục nghìn người xem khi họ nhìn chằm chằm theo kiểu muốn đớp luôn cảnh tượng, giống như những con sói đang muốn đớp luôn những người vô tội…

    Trong một khoảnh khắc duy nhất và đen tối này, tôi ghét tất cả.

    Tôi tưởng tượng chiêu Destruction (Hủy Diệt) nhảy từ tay tôi ra thiêu rụi toàn bộ sân vận động và mọi người bên trong thành tro bụi… nhưng chẳng có tiếng reo hò hay tiếng cười nào từ khu vực hậu trường của chúng tôi cả. Mặc dù tôi không thể rời mắt khỏi những giây phút cuối cùng của những người Dicathen này, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở nông, mệt nhọc từ các học sinh của mình, tiếng răng rắc của các khớp ngón tay khi họ nắm chặt tay vịn, tiếng rên rỉ kinh tởm lặng lẽ khi bầy sói đớp mồi…

    Sau đó, tóc gáy tôi dựng đứng khi một luồng sức mạnh quen thuộc tràn vào phòng, phá bỏ bầu không khí của cuộc tàn sát.

    Các học sinh bắt đầu khuỵu gối dần theo nguồn áp lực tiến đến bức tường phía sau của khu vực hậu trường, nơi có hình bóng một người có sừng mặc đồ đen đang đứng nhìn chúng tôi. Regis nổi gai ốc, tâm lý tương đương với việc xù lông lên.

    Seris Vritra trông khác nhiều so với ngày hôm đó trên chiến trường, hồi mà thằng Uto suýt giết tôi và bé Sylvie. Thay vì một vị tướng thời chiến, cô ấy trông vương giả như một nữ hoàng khoác trên mình một bộ váy giáp chiến làm từ vảy đen, mặc dù cô ấy vẫn mặc chiếc áo choàng đen ngòm giống như khi tôi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên đến vùng Darv.

    Bên cạnh tôi, Seth vẫn đứng trên đôi chân của mình, chùng xuống và nhìn chằm chằm. Trong khi phần còn lại của lớp có ý thức tốt để quỳ xuống, Seth dường như đông cứng tại chỗ. Sự xuất hiện đột ngột của cô Scythe này củng cố một thông tin mà cho đến nay tôi mới chỉ đoán: Nico không phải là người duy nhất biết danh tính thực sự của tôi.

    Seris đang quan sát Seth như thể cậu nhóc là một sinh vật nhỏ thú vị. Bất kể lý do cô ấy đến đây là gì, tôi không cần các học sinh liên quan đến nó, và vì vậy tôi đặt một tay lên vai Seth và đẩy cậu bé quỳ xuống.

    “Scythe Seris,” tôi nói. “Rất vui vì được gặp lại cô.”

    “Giáo sư Grey của Học viện Trung tâm và Tiểu thư Caera của Thượng huyết tộc Denoir.” Một cơn chấn động chạy qua người những học sinh đang quỳ gối trước giọng nói bàng bạc của Seris. “Đi với tôi.”

    Cô ta xoay người, làm chiếc áo choàng của mình chảy quanh người như chất lỏng, và cô ấy biến mất sau cánh cửa duy nhất gắn chỗ bức tường đá ở phía sau khu hậu trường của phòng quan sát. Caera phi theo cô ấy, nhưng tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ.

    Regis nghĩ: ‘Hẳn rồi, bởi vì điều mà sự trải nghiệm khó chịu ban nãy thực sự cần là một mức độ trải nghiệm khác còn khó chịu hơn,’ mối liên kết của chúng tôi truyền đi rõ ràng vẻ khước từ có tính do dự của cậu ấy.

    (Người dịch: “Sự trải nghiệm khó chịu khi nãy” mà Regis ám chỉ là cảm xúc của Grey khi phải nhìn cảnh người Dicathen bị quái thú ăn thịt. Ngụ ý cả câu là “đang bực mình thì có việc khác làm bực mình hơn xuất hiện”)

    Việc Seris cũng phát hiện ra danh tính của tôi không hẳn là một điều bất ngờ vì Nico rõ ràng đã biết, nhưng tôi phải tự hỏi tại sao cô ấy lại liên lạc với tôi ngay bây giờ và công khai như vậy.

    Ngay cả khi Seris đã rời đi, các học sinh vẫn như hóa đá. Nét sốc và kinh ngạc từ tụi nhỏ thấy rõ, trôi nổi trong bầu không khí siêu im lặng mà sự xuất hiện và ra đi đột ngột của cô Scythe kia đã tạo ra. Ngay cả tiếng ồn ào của đám đông bên ngoài kia cũng bị bóp nghẹt, như thể không được chào đón ở đây.

    “Briar, Aphene.”

    Cả hai phụ nữ trẻ đều nao núng khi giọng tôi phá vỡ bầu không khí im lặng, họ ngẩng cao đầu để tròn mắt nhìn và tìm kiếm xung quanh phòng. Đôi mắt của Briar nhấp nháy nhiều lần sau lớp mặt nạ như thể cô vừa thức dậy sau một giấc mơ dài không chắc chắn.

    “Các cô sẽ lo liệu ở đây cho đến khi tôi quay lại,” tôi nói nhanh gọn, sau đó bước ra theo Caera và Seris.

    Cô Scythe này im lặng khi dẫn chúng tôi đi qua những khúc quanh của đấu trường. Mặc dù cô ta bước có chủ đích, nhưng cách đi đứng của cô ấy vẫn duy trì một sự duyên dáng mềm mại và thanh lịch gợi lên sự kiểm soát hình thể của bản thân một cách hoàn hảo. Nhịp điệu bước chân tự tin của cô ấy không bao giờ bị đứt đoạn, thậm chí cô ta không cần ngoái lại nhìn để đảm bảo rằng chúng tôi đang đi theo. Khi sải bước theo cô ấy, chúng tôi không thấy ai khác bất chấp sự nhộn nhịp liên tục của các nhân viên, công nhân và nô lệ, những người chắc hẳn đang bận rộn ngập đầu.

    Sau một hoặc hai phút, tôi nhận thấy Caera đang liếc tôi từ khóe mắt của cô ấy. Cô ta định mở miệng, nhưng rồi ngậm lại không nói tiếng nào.

    Tôi hỏi: “Có chuyện gì?” giọng vọng ra những đường hầm trống rỗng dưới lòng đất, nhưng cô ấy chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu.

    Seris quay đầu lại vài cen-ti-mét khi tôi cất tiếng. Tôi tự hỏi không biết có điều gì căng thẳng không nói nên lời đang đè nặng lên vai Caera, nhưng tôi giữ im lặng.

    Tôi cảnh giác, nhưng không sợ hãi. Mặc dù Seris quá xa cách và bí ẩn để coi là đồng minh, nhưng tôi cũng không xếp cô ấy vào danh sách kẻ thù của mình. Nếu cô ấy muốn làm hại tôi, thì đã có rất nhiều cơ hội để làm điều đó trước Đại hội Victoriad này.

    Khi chúng tôi đến một phòng quan sát riêng tư nhìn ra sàn đấu, tôi ngay lập tức đảo mắt quét quanh phòng để tìm bất kỳ mối đe dọa nào, làm như thể bên trong có thứ gì nguy hiểm hơn cô Scythe này nhưng chỉ tìm thấy một phòng chờ sang trọng để xem các trận đấu bên dưới. Cách trang trí trong phòng không làm tôi hứng thú, và sự chú ý của tôi lập tức chuyển sang Seris.

    Seris nói: “Cứ tự nhiên thoải mái”, giọng điệu nhẹ nhàng trái ngược với sự hiện diện đầy chất thống trị của cô ấy. Khi thấy chẳng có động tác nào của tôi làm ra vẻ thoải mái, cô ấy vẫy nhẹ tay như thể để gạt đi sự cảnh giác của tôi. “Tôi không đưa cậu đến đây để làm hại cậu, Grey à, nhưng cậu đã biết điều đó rồi. Nhân tiện mà nói, trông cậu ổn đấy. Đôi mắt vàng rất là…khôn ngoan. Tại sao cậu không tháo cái mặt nạ đó ra để tôi có thể thấy khuôn mặt cậu rõ hơn?”

    “Cảm ơn vì sự hiếu khách,” tôi đáp, làm theo yêu cầu của cô ấy. “Phòng dễ thương đấy, cơ mà hơi cô đơn xíu. Cylrit đâu rồi? Ẩn nấp trong cái tủ kia, chực chờ nhảy ra ngoài và lại đưa ra vài lời cảnh báo thảm khốc cho tôi?”

    Seris vui vẻ cười thành tiếng: “Lúc này retainer của tôi đang chạy việc vặt. Chẳng có cảnh báo thảm khốc nào hôm nay cả, nhưng đó không có nghĩa là chúng ta không có chuyện gì để bàn. Tôi khá chắc rằng cậu cũng chẳng ngạc nhiên đâu khi biết rằng tôi luôn theo sát cậu kể từ khi cậu có điều kiện tới lui thuận tiện trong Khu Tàn Tích.”

    Caera bối rối, hơi nhìn qua tôi, nhưng né không chạm mắt. “Tôi xin lỗi, Grey à. Scythe Seris, cô ấy là người chỉ đạo, à ý tôi, là người cố vấn của tôi, như tôi đã đề cập với anh hồi trước, và tất nhiên lúc đầu tôi không biết hai người biết nhau, nhưng tôi chỉ kể với cô ấy về anh bởi vì anh rất là…” Cô ấy ngập ngừng, cắn một bên má. “Gây tò mò và thú vị, rồi cô ấy muốn biết thêm về anh, và cô ấy yêu cầu tôi để mắt đến anh, như tôi đã nói với anh, vì vậy tôi hy vọng anh hiểu rằng tôi…”

    Khi cô ấy nói, tôi để ý thấy Seris đang nhìn soi vào mắt tôi từ phía sau Caera và nở một nụ cười đầy hiểu biết nhưng ngây thơ vô số tội. Khi tôi biểu cảm đáp lại vẻ mặt của Seris, Caera ấp úng, sự lo lắng của cô ấy nhường chỗ cho một cái cau mày bối rối.

    “Không sao đâu, Caera. Ý tôi là, một nữ Scythe mạnh mẽ làm cố vấn cho cô có hứng thú bất thường với tôi?” Tôi ra hiệu với Seris, không thể kìm được nụ cười nhếch mép tỏ vẻ tội lỗi. “Tôi không bao giờ ép cô kể chi tiết thêm bởi vì tôi không cần. Hiểu ra chuyện này chẳng khó chút nào cả.”

    Caera thở dài và luồn các ngón tay vào lọn tóc xanh của mình. “Cảm ơn vì đã thông cảm cho tôi. Bây giờ cả hai người dừng nhìn nhau kiểu ngớ ngẩn được rồi đấy.”

    “Ôi Quý cô Caera đến từ Thượng huyết tộc Denoir, nói chuyện với người cố vấn kiểu như vậy đó à?” Seris hỏi với bộ điệu chế giễu. “Mẹ nuôi của con sẽ tái mặt mất.”

    ‘Cách sếp xử lý chuyện này khá sang chảnh đấy. Nhưng mà, em đoán sếp sẽ trông rất trẻ con nếu nổi giận với cô ấy vì không nói rõ với sếp, nhất là khi so sánh với số lần nói dối không thể đếm xuể về danh tính của chính sếp,’ Regis chế giễu.

    Cũng đúng, tôi suy nghĩ đáp lại Regis. Và thêm nữa, im mồm giùm.

    Seris dựa lưng vào tấm kính ngăn đối diện với buồng phòng. “Cậu đã phát triển như dự đoán, Grey.”

    “Ồ,” tôi nhướng một bên lông mày với nữ Scythe và hỏi: “Chính xác thì cô đã dự đoán bao nhiêu phần trăm những gì tôi đã hoàn thiện?”

    Môi cô ấy hé mở định đáp lại, nhưng tôi thấy mắt cô ấy đảo sang nhìn Caera, và cô ấy dường như đã suy nghĩ lại về những gì mình định nói. Cuối cùng, cô ấy chỉ nói đơn giản, “Đủ rồi.”

    Tôi bắt gặp ánh mắt xuyên thấu của cô Scythe, không còn cười nữa. “Bây giờ cô muốn gì ở tôi hả Seris?” “Chung một điều mà tôi luôn muốn.” Cô quay mặt ra cửa sổ. Bên dưới, hàng tá nô lệ đang dọn dẹp những gì còn sót từ mớ hỗn độn do bầy sói nanh đen để lại. “Muốn thấy tiềm năng của cậu phát triển.”

    Nữ Scythe đi nhẹ nhàng đến cái băng ghế dài1 trong phòng và xuôi mình nằm thư giãn rồi chỉ tay gợi ý chúng tôi ngồi vào cái đi-văng2 đối diện cô ấy. Caera chẳng do dự gì tuân theo yêu cầu bất thành văn từ người cố vấn của mình. Còn tôi đi ra phía sau chiếc ghế dài, nhưng không ngồi, thay vào đó tôi đứng chống tay lên lưng ghế.

    “Nói về tiềm năng thì,” Seris nói, đôi mắt cô ấy tập trung vào phần xương ức trước ngực tôi, “Caera nói với tôi rằng cậu đã đánh đổi khả năng điều khiển mana của mình để lấy những thuật aether bí ẩn mà ngay cả con bé cũng không hiểu.” Caera chuyển sang vẻ không thoải mái trước lời nói của Seris. “Làm thế nào mà thành như vậy? Tôi hy vọng món quà cuối tôi đưa cậu không hoàn toàn lãng phí, phải không?”

    (Người dịch: Seris nhìn vào xương ức trước ngực Grey vì nội dung đoạn nói sau đó, đằng sau xương ức là nơi chứa lõi mana/aether)

    ‘Mana của Uto không hề lãng phí chút nào, nếu cô hỏi tôi,’ Regis nghĩ trong đầu tôi bằng cảm giác tương đương với thè lưỡi ra liếm một cách mãn nguyện.

    “Thương tích của tôi trong cuộc chiến tranh đó là rất thảm khốc,” tôi trả lời, cơ thể ngứa ran khi nhớ lại cảm giác nó vỡ nát ra do sử dụng lâu dài giai đoạn thứ ba của ý ​​chí quái thú từ bà Sylvia. “Tôi đã phải điều chỉnh lại cơ thể.”

    “Phải, à, đó chắc chắn là thứ mà tôi không đoán trước được,” cô ấy xuống giọng, nói nhỏ hơn cả tôi và Caera.

    “Rốt cuộc thì cô muốn gì ở tôi?” Tôi hỏi lần nữa, lần này quả quyết hơn. Một nghi ngờ chợt lóe lên trong đầu, và tôi nói thêm, “Cô cố tình lôi tôi đến đây à? Đến sự kiện Victoriad này?”

    Đôi môi được tô vẽ của Seris nhếch lên kỳ quặc. “Tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã rất đau lòng khi thấy cậu ngồi khoanh tay ở cái trường đại học đó quá lâu. Gõ đầu trẻ à, thật sao?” Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không tán thành, tôi mà thèm quan tâm cô ấy nghĩ gì về hành động của tôi ở Alacrya à. “Như đã nói, tôi đã đoán trước điều này. Nhưng cậu cũng đúng, tôi đã sắp xếp cho riêng lớp của cậu ở đây.”

    (Người dịch: nguyên văn câu này là “But you are also right, I did arrange for your class to be here.” Ý của Seris là đã sắp xếp cho lớp Tăng cường Cận chiến của Grey trúng vào hạng mục tranh tài năm nay của Victoriad, và cũng sắp xếp cho riêng lớp của Grey một phòng số 41 thay vì dùng chung với nguyên trường, xem như trả lời cho câu của Valen là ông nội thu xếp, vì phòng 41 này tiện chạy qua phòng Seris mà không bị nhiều người bắt gặp trong đường hầm dưới lòng sàn đấu)

    “Tại sao?” Tôi hỏi, cố gắng ghép thông tin mới này vào mọi thứ khác mà tôi đã biết. “Bởi vì ta muốn nhắc cậu nhớ cậu là ai, và cái gì đang rất khẩn cấp,” cô lên giọng, đầy chất quyền uy, giọng điệu thay đổi sắc bén rõ rệt so với tông giọng từ nãy tới giờ. “Chốt lại, ta đã thu xếp cho cậu xuất hiện ở đây để yêu cầu cậu một vài điều. Hãy coi đó như là cậu trả nợ cho ta.”

    (Người dịch: nguyên văn là “Because I wanted to remind you who you are, and what is at stake”, at stake là ám chỉ toàn bộ những gì đang xảy ra hiện tại ở Dicathen)

    “Nợ à?” Tôi hỏi lại, có vẻ không chắc tôi sẽ thích những gì sắp xảy ra. “Vậy là cô không giúp tôi đơn giản vì lòng tốt sao? Ôi sốc quá … ?

    Caera từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt tròn xoe như mặt trăng. Hàm của cô ấy nghiến chặt đến mức tôi nghĩ sắp nứt răng.

    Mặc dù vậy, Seris chỉ cựa mình để thoải mái hơn. “Ta muốn cậu thách thức Cylrit trong đại hội để lấy vị trí làm retainer của ta.”

    Tin này dường như là quá sức đối với Caera, đang há hốc miệng vì ngạc nhiên. Cô ấy kéo cái mặt nạ của mình xuống, giật đứt cả dây và kệ nó rơi xuống ghế. “Ủa chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi che giấu sự ngạc nhiên của chính mình bên dưới một nụ cười nhếch mép. “Và làm vậy thì tôi được gì chứ?”

    “Ta xem đó như câu hỏi tu từ, bởi vì cả hai ta đều biết tại sao cậu thực sự ở đây,” cô ấy nói với tông giọng lạnh tanh như thẩm phán đang xử án.

    ‘Nói cho cô Scythe này nghe hoặc không ta lờ đi luôn,’ Regis chế giễu. ‘Chúng ta không làm trò cúi đầu khúm núm với bất cứ ai hết.’

    “Cô không muốn tôi trở thành retainer của cô,” tôi đoán, nhanh chóng xem xét nhiều mục đích khác nhau mà cô ấy đang nhắm với cái động thái này. “Cô muốn tôi tự thu hút sự chú ý vào bản thân.”

    Cô ấy gật đầu, một cái gật nhanh chóng với hai cặp sừng cúi xuống. “Bằng cách đánh bại Cylrit và rồi từ chối vị trí retainer, cậu sẽ gửi đi một thông điệp rất rõ ràng.”

    Tên Agrona biết tôi ở đây rồi, tôi hoàn toàn chắc chắn điều đó, tự hỏi liệu có phải chính Seris nói với hắn hay không. Vậy rốt cuộc, cô ấy còn cần gửi thông điệp cho ai nữa. Nhưng hắn đã có thứ hắn muốn, vậy hắn còn quan tâm gì đến tôi nữa.

    Nhận thức ra điều này như sét đánh ngang tai tôi. Trong suốt thời gian ở Alacrya, tôi luôn cho rằng hắn sẽ ưu tiên vào tôi nếu hắn phát hiện ra rằng tôi còn sống sót sau trận chiến với Nico và Cadell. Tôi luôn lo lắng rằng Scythe sẽ đá tung cửa lớp học của tôi hoặc mưa lửa và cả chùm sắt đen sẽ cắm xuống tòa nhà Windcrest Hall khi tôi đang ngủ.

    Nhưng để bây giờ nhận ra, Agrona đã phát hiện rằng chẳng những tôi không chỉ sống sót mà còn đang sống ở lãnh địa của hắn, và hắn không thèm quan tâm…

    Ít nhất phải nói rằng, tôi cảm thấy mâu thuẫn trong suy nghĩ.

    ‘Nếu Agrona không nghĩ chúng ta là mối đe dọa, thì đó chính là tính toán sai lầm ngớ ngẩn của hắn,’ Regis gầm gừ nghĩ. ‘Nhưng nếu nàng nữ thần có sừng ngồi đằng kia muốn chúng ta lộ diện…’

    Thông tin mới này đã đặt dấu chấm hỏi cho toàn bộ kế hoạch của tôi. Trong khi Agrona biết tôi còn sống và tôi đang ở đâu, không hẳn là điều hay, nhưng Regis nói có lý. Phớt lờ tôi là một sai lầm trong kế hoạch của hắn, một sai lầm mà tôi rất vui khi tận dụng. Nhưng nếu bảo tôi thu hút sự chú ý của hắn lúc này, cho hắn thấy sức mạnh của mình trước khi tôi sẵn sàng thì…

    “Kế hoạch đó có vẻ không ổn với tôi, và tôi cũng không chắc nó có lợi cho cô thế nào,” tôi cảnh giác, nhưng tò mò rằng Seris sẽ từ bỏ kế hoạch của cô ấy đến mức nào trước khi cô ấy ép tôi nói ra ý định của mình.

    “Ôi, thôi nào, hãy ép bộ óc thông minh của cậu làm việc đi,” nhấn nhá câu nói, giọng điệu uy quyền nuốt người khi nãy biến mất, thay lại bằng tông giọng nhẹ nhàng và trêu chọc thêm lần nữa. “Nhà ngươi định chạy trốn bao lâu nữa?”

    Vẫn ngồi trước mặt tôi, Ceara giữ im lặng, mặc dù cô ấy vẫn cau mày bối rối, và tôi hiểu rằng đầu óc cô ấy lùng bùng khi vật lộn trong suy nghĩ để cố gắng hiểu nội dung cuộc trò chuyện. Đứng thẳng lên, tôi nhìn xuống chỗ cô Scythe nằm. “Tôi sẽ không thách thức Cylrit.”

    Miệng Seris mím lại thành một đường thẳng.

    “Nhưng tôi sẽ vẫn gửi thông điệp của cô,” tôi tiếp tục, đưa ra quyết định của mình khi tôi nói rõ những lời này: “Nó sẽ rất to và rõ ràng.”

    Seris ngồi dậy, và rồi đứng lên. Mặc dù cô ấy thấp hơn tôi một chút, nhưng khi cô ấy nhìn vào mắt tôi, cảm giác như cô ấy đang là kiểu bề trên nhìn xuống chỗ tôi vậy. “Tôi sẽ thích hơn nếu cậu cho tôi biết chính xác những gì cậu sẽ làm. Tôi có thể giúp.”

    “Thôi nào, Seris,” tôi nói, bắt chước biểu cảm trêu chọc giống như cô ấy đã làm mới vài phút trước, “hãy ép bộ óc thông minh của cô làm việc đi nhé.”

    ***

    Nghe thấy tiếng bước chân của Caera ngắt quãng, tôi dừng lại và quay về phía cô ấy. Chúng tôi đang ở sâu trong công sự ngầm dưới sàn đấu, đất đá xung quanh chúng tôi rung lên cùng với tiếng ồn từ sự cổ vũ và cảnh chiến đấu phía trên. Ánh mắt của Caera đang nhìn xuống mặt đất dưới chân tôi, đôi mắt là tất cả những gì còn lại từ khuôn mặt cô ấy mà tôi có thể thấy do bị chiếc mặt nạ che mất.

    “Mấy con quái Trilby làm cô á khẩu rồi à?” Tôi hỏi, không cố đoán xem đoạn nào trong cuộc trò chuyện của tôi với Seris khiến đầu óc cô ấy quay cuồng. Tôi không thể tưởng tượng cô ấy đang tạo ra loại câu chuyện hoang đường nào trong đầu mình.

    Caera nói trong họng đầy vẻ lo lắng khi cô ấy nhìn lên và mắt chạm mắt với tôi. “Tôi muốn anh biết rằng anh có thể tin tưởng ở tôi. Hiển nhiên là có rất nhiều điều to lớn mà tôi không biết về anh, và dựa trên những gì tôi vừa chứng kiến ​​giữa anh và một Scythe, bất kỳ khái niệm viễn vông nào mà tôi có trong đầu cho đến bây giờ đều không chính xác.”

    Tôi đảo mắt quét qua đường hầm tối mờ mịt nơi chúng tôi đang dừng lại. Phía trước cuối đường là một giao lộ, nơi rẽ trái sẽ đưa chúng tôi trở lại sàn đấu và khu vực hậu trường, trong khi con đường ngoài cùng bên phải sẽ dẫn chúng tôi ra lại bên ngoài.

    Làm một phép tính nhanh về khoảng thời gian chúng tôi còn lại trước khi giải đấu bắt đầu, tôi mỉm cười và chìa cánh tay ra. Caera nhìn tôi với vẻ không chắc chắn trước khi luồn tay mình quặp vào khuỷu tay tôi.

    “Chúng ta cùng đi dạo và giải tỏa đầu óc một chút trước khi đối diện bản thân với hàng triệu câu hỏi có thể nảy sinh trong đầu các học sinh của tôi,” tôi cười nhẹ nói.

    “Tôi không dám chắc mình, một người thuộc thượng huyết tộc sinh ra với dòng máu Virtra khiêm tốn, xứng đáng được nhìn thấy đang tay trong tay đi dạo với một nhân vật có quan hệ rộng và lý lịch bí ẩn như anh,” cô châm chọc.

    “Có lẽ không xứng, nhưng tôi sẽ hạ cố trao cô vinh dự chỉ lần này thôi nhé,” tôi đáp trả, dẫn cô ấy về phía lối ra.

    Tiếng ồn bên ngoài chói tai sau sự yên tĩnh đến nghẹt thở của khu công sự ngầm. Tiếng chèo kéo mua hàng của các thương nhân, tiếng la hét của những con thú mana, và hàng nghìn người Alacrya đang phấn khích hét lên với người khác đều nghe thấy rõ.

    Chúng tôi quay ra khỏi đám đông, di chuyển xuống những con hẻm ít đông đúc hơn, mặc dù điều này có nhược điểm là khiến chúng tôi trở thành mục tiêu dễ dàng hơn cho nhiều người bán hàng và người gác quầy trò chơi.

    “Oi, hỡi quý ngài với đôi mắt vàng, hãy dừng lại đây để giành phần thưởng cao quý dành tặng người phụ nữ xinh đẹp của ngài,” một người đàn ông đeo mặt nạ bạc lấp lánh hát, vẫy chúng tôi về phía quầy hàng của anh ta.

    Một người đàn ông béo cúi đầu khi anh ta đi ngang qua, rồi gần như hét vào mặt chúng tôi. “Đá quý! Đá quý đây! Màu sắc đẹp nhất, đường cắt hoàn mỹ! Viên lam ngọc này hợp với mái tóc xinh xắn của quý cô, hay mấy viên hồng ngọc tuyệt hảo cho đôi mắt đầy mê hoặc của cô ấy.”

    Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi thật nhớ hồi mình còn là một pháp sư tứ nguyên tố. Một chú phép phong thuật cản ồn đơn giản sẽ khiến chuyến đi bộ trở nên yên bình hơn rất nhiều.

    “Anh đang cười gì vậy?” Caera hỏi.

    Tôi sửa lại gương mặt nghiêm chỉnh. “Không có gì, chỉ là … tự hỏi làm thế nào cô lại được dạy dỗ bởi Seris.”

    “Ồ vậy à?” cô hỏi, ánh mắt trôi theo dòng xe, bạt và lều đầy màu sắc. “Có lẽ anh đã biết về tôi nhiều hơn bất kỳ ai khác trên đời, trong khi anh giống như một cuốn sách bị khóa với các trang đã được đánh số lộn xộn, bị mã hóa và có thể còn được viết bằng mực vô hình nữa…” Cô ấy nói nhỏ, ném cho tôi cái nhìn nhăn nhó, rồi thở dài. “Nhưng thôi, hãy nói về tôi. Những đứa trẻ mang dòng máu Vritra, những đứa như tôi mang dòng máu đủ thuần khiết để có tiềm năng sử dụng các loại phép thuật của gia tộc Vritra, không phải là phổ biến, nhưng cũng không hiếm đến mức mỗi chúng tôi có được một Scythe của riêng mình,” Một người phụ nữ nhận ra Caera, là một người bán đồ da cực kỳ đắt tiền, gọi to và Caera vẫy nhẹ tay chào cô ấy trong khi chúng tôi tiếp tục nói. “Cô ấy tuyên bố chọn tôi vì vị thế của Thượng huyết tộc Denoir, cái dĩ nhiên chỉ xảy ra sau khi được giao làm con gái nuôi mang dòng máu Vritra, nhưng tôi đã luôn tự hỏi rằng…”

    “Rằng cô ấy bằng cách nào đó đã biết? Rằng cô có…” Tôi chỉ lên đầu cô ấy, nơi cặp sừng của cô ấy được ẩn đi vô hình bởi dây chuyền hình giọt nước mà cô ấy đeo quanh cổ.

    “Đúng vậy,” cô ấy trả lời. “Lúc đó tôi đã … tám, có thể là chín tuổi khi cô ấy bắt đầu huấn luyện tôi, khiến tôi không chỉ là người có mang dòng máu Vritra được thượng huyết tộc nhận nuôi, mà còn là một cô bé được chăm sóc tận răng bởi một Scythe. Điều đó đã tạo nên cho tôi … một tuổi thơ đầy mâu thuẫn.”

    “Cô nghĩ tại sao cô ấy lại giúp cô che giấu bản thân?” Tôi hỏi, nhỏ giọng lại khi một nhóm người thượng huyết tộc chậm rãi đi ngang, ăn vận rực rỡ đến mức có thể nhầm với mấy con công. “Cô ấy muốn gì ở cô?”

    Caera nhìn tôi tò mò. “Anh đang hỏi cho lợi ích của tôi, hay của anh? Đang cố tìm xem về dài hạn thì cô ấy muốn những gì ở anh à?” Cô ấy lắc đầu. “Tôi vẫn không thể tin nổi cô ấy đã yêu cầu anh trở thành retainer của cô ấy.”

    “Nhưng cô ấy không thực sự muốn vậy. Cô ấy chỉ muốn tôi đấu với anh ta, nhớ không?” Tôi chỉ ra.

    “Điều đó chỉ làm cho câu chuyện trở nên khó hiểu hơn, ít nhất là đối với tôi,” Caera nói, giọng có vẻ bực tức. “Tôi sẽ không thúc ép anh phải giải thích bất cứ điều gì, mặc dù tôi sẽ vui vẻ lắng nghe khi anh quyết định kể, và hứa sẽ không để mấy lời giải thích đó làm tôi có quan điểm xấu về anh dù anh có chọn giữ lại vài điều không kể” – Regis buông ra một tiếng khịt mũi trong đầu tôi – “nhưng tại sao cô ta lại muốn anh thu hút sự chú ý về mình? Thu hút với ai? Vì mục đích gì?”

    Caera tự nhai lưỡi trong một giây trước khi tiếp tục, rõ ràng là sắp lên tiếng cho một số suy nghĩ vương vấn trong đầu từ trước đến nay. “Lẽ nào anh là … bồ nhí của cô Scythe Seris?”

    Tôi đến là nghẹn ngào vì ngạc nhiên, câu hỏi kiểu này khiến tôi không lường được.

    ‘Chúng ta đã vươn đến một cấp độ hoàn toàn mới của chiến thuật “giữ kẻ thù sát bên cạnh mình”,’ Suy nghĩ của Regis chạy trong đầu tôi với tiếng cười xen lẫn tiếng sủa.

    “Không,” cuối cùng tôi trả lời, gãi gãi sau gáy. “Tuyệt đối không có gì xa xôi như vậy cả.”

    Cô ấy trao cho tôi một cái lắc đầu ngao ngán. “Vậy thì tôi không thể hiểu nổi.”

    “Tôi biết,” tôi nói, giọng điệu mà đến tai tôi nghe còn thấy mệt, “nhưng một ngày nào đó cô sẽ hiểu.”

    “Tôi cho rằng đến khi biết thì nó chắc phải dữ dằn lắm,” cô nói với một vẻ nhếch mép thất thểu. “Dù sao thì, tốt nhất chúng ta nên quay trở lại lớp anh .. Cuộc thi của tụi nhỏ sắp bắt đầu rồi.”

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình cái ghế (chaise longue) mà Seris nằm, Seris sẽ nằm nghiêng 1 bên người đầy khiêu gợi:
    2. 2. ⤴︎
      Hình cái ghế Caera ngồi (và Grey đứng đằng sau, gác tay lên thành ghế):
    3. 3. Tóm tắt: Scythe Seris Vritra “vĩ đại” xuống tận nơi thăm giáo sư Grey.
    4. 4. Chương này mình rất thích, cứ có biểu cảm của Seris và sự ngáo ngơ của Caera là mình thích.
    5. 5. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    6. 6. Ver.1: Apr-22nd-2022; ver.7: Apr-21st-2023;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...