Chương 365

Hận thù chưa dứt

Tên gốc: "Chapter 365: Unfinished Grudges"


  • Nắm đấm của Valen bật ra và đấm mạnh vào mũi Seth. Thay vì loạng choạng bỏ đi như trước đây, cậu bé gầy gò này lao vào đấm, dồn hết sức vào cú đó. Đầu gối cậu ta đá vào xương sườn của Valen, nhưng thằng nhóc đã dùng lòng bàn tay chặn lại trước khi nghiêng người về phía trước và húc vai vào ngực Seth, đẩy cậu ta lùi về phía sau quay mòng mòng.

    Rồi thằng Valen thực hiện thêm một cú xoay người quét chân Seth — vốn đã giữ thăng bằng kém — khiến cậu ta ngã mạnh xuống thảm.

    “Làm tốt lắm hai đứa,” nhỏ Aphene đang nói, và tôi quay lại tập trung vào đống giấy tờ trước mặt với một tiếng thở dài.

    Mỗi giáo sư tham dự Victoriad được cung cấp các tài liệu giải thích về đại hội. Do tính chất của sự kiện, việc tuân thủ truyền thống và nghi thức là cực kỳ quan trọng, và vì vậy thông tin được cung cấp kỹ lưỡng đến mức nhàm chán. Tôi biết là cần thiết phải ghi lại điều này vào bộ nhớ, nhưng tâm trí tôi cứ quay cuồng với những kế hoạch của riêng mình cho sự kiện này.

    Bây giờ tôi đã mạnh hơn so với khi còn là một Lance lõi trắng, ngay cả khi tôi đã đánh mất một vài món trong kho vũ khí của mình. Tuy nhiên, tôi muốn sử dụng sự kiện này để đánh giá sức mạnh của mình khi chống lại kẻ thù mà không cần phải lộ danh tính nếu có thể.

    Với danh tiếng mà tôi đã tạo dựng được ở đây với tư cách là một giáo sư cũng như một mạo hiểm giả, tôi muốn kiểm tra sức mạnh của mình — nếu không được đánh với một Scythe, thì ít ra cũng phải là cỡ một retainer. Cả Caera và Kayden đều từng đề cập rằng việc ngay cả các retainer nhận được lời thách đấu cũng là điều hiếm thấy, nhưng sau khi đọc tài liệu này, càng thấy rõ là chuyện đó hiếm đến mức nào.

    Đừng nói tới chuyện thách đấu một tên Scythe, thậm chí yêu cầu đấu tay đôi với một retainer cũng cần phải có sự đồng ý trước từ Scythe của chúng. Caera đã đề cập rằng vì có hai vị trí retainer đang trống lần này, mọi người suy đoán sẽ có nhiều triển vọng hơn bình thường.

    Và vì cả Scythe và retainer đều có thể từ chối kẻ thách đấu nếu bọn chúng nhận thấy có một chạy đua giành ghế sau lưng chúng, nên sẽ rất khó cho tôi có được trận đấu với một tên retainer.

    Trường hợp tệ nhất, nếu không có tên retainer nào chấp nhận lời thách đấu của tôi, tôi sẽ phải ngồi một chỗ theo dõi các cuộc đấu tay đôi từ đằng xa.

    Thông thường, đây là lúc Regis sẽ xen mồm vào và đưa ra một số đánh giá thẳng thừng nhưng chính xác đến độ khó chịu về tình huống này, nhưng lúc này thì không có phản hồi nào như vậy.

    Thiếu vắng con sói lửa lúc nào cũng buông lời chế nhạo làm đầu tôi yên ắng đến lạ thường. Mặc dù tôi vẫn có thể cảm nhận được cậu ta, kết nối với tâm trí tôi bằng một sợi chỉ ý thức mỏng manh kéo căng tới tận sườn dốc của dãy núi gần đây nhất, nhưng suy nghĩ của cậu ấy đã bị che chắn khỏi tôi, cậu ta hoàn toàn tập trung vào bản thân. Nhưng những xung nhịp ngắn thể hiện sự phấn khích hay thất vọng không phải đến từ cảm xúc của tôi cứ thi thoảng bùng lên, và tôi biết cậu ấy đang tiến bộ dần. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của cậu ta.

    Tôi đã quen với tạo sự riêng tư cho tâm trí mình khi có Regis bên cạnh, nhưng điều đó không có nghĩa là tâm trí tôi lúc nào cũng yên ổn. Tôi đã quên mất bộ não mình sẽ quay cuồng cỡ nào nếu không có Regis ở bên cạnh để tỉa tót bớt suy nghĩ của tôi.

    Chợt nhận ra rằng tôi đã hoàn toàn quên mất đang đọc đến chủ đề nào, tôi đặt cuốn giấy da xuống rồi đi xem đợt huấn luyện tiếp ra sao.

    Nhỏ Aphene đã gọi thêm hai sinh viên lên đấu võ trong khi nhỏ Briar đang dẫn dắt cả lũ còn lại trong lớp thực hiện một loạt các bài tập. Hai thằng Marcus và Sloane đang tỉ thí qua lại bằng một loạt các cú đấm và đá khá tàn bạo trong khi cánh cửa lớp học bật mở và một số người đàn ông mặc áo giáp bước vào.

    Nhóc Sloane nhìn thấy họ trước tiên và đỡ đòn hụt, ăn thẳng một cùi chỏ vào cằm khiến cậu ta nằm thẳng ra đo đất. Điều này thu hút sự chú ý của mấy đứa còn lại trong lớp, và các sinh viên bùng lên một tràng bàn tán ngạc nhiên. Hai đứa Briar và Aphene nhanh chóng dập tắt tiếng ồn, mắt họ quay sang hướng tôi tỏ vẻ thắc mắc.

    “Tôi có thể giúp cho các anh?” Tôi nói, đứng ở chỗ ghế gần bảng điều khiển của sàn huấn luyện và đi lên nửa chừng cầu thang về phía những kẻ làm phiền. “Chúng ta đang ở giữa giờ học.”

    Một bóng dáng quen thuộc sải bước tới, gãi bộ râu đã cắt tỉa và nở một nụ cười ngượng nghịu cho tôi. “Xin lỗi Grey, nhưng tôi e rằng cậu sẽ phải đi cùng chúng tôi.”

    Tôi cau có nhìn Sulla, người đứng đầu Hiệp hội Mạo hiểm giả (Ascenders Association) ở khu vực Cargidan. “Chuyện này có thể đợi cho đến khi—”

    “Tôi e là không,” anh ta cương quyết nói.

    Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng khi tôi cân nhắc xem bọn họ ở đây vì chuyện gì.

    Vẻ mặt hung dữ của Sulla cho thấy rõ chuyến thăm của anh ấy không mang tính chất xã giao. Nhưng vì đây là Hiệp hội Mạo hiểm giả chứ không phải lính canh của học viện hay lực lượng hành pháp ở địa phương, tôi không chắc vấn đề là chuyện gì. Nếu danh tính của tôi mà bị phát giác – một khả năng có thể xảy ra mà tôi luôn ý thức được – thì có lẽ người gõ cửa phòng tôi phải là Nico hoặc Cadell mới đúng.

    Vậy thì, làm sao đây?

    Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt của nhỏ Briar. “Cô và Aphene kết thúc lớp học. Tôi sẽ không đi lâu đâu.”

    Bước lên cầu thang, tôi quan sát tay và mắt của nhóm người xem có bất kì dấu hiệu nào cho thấy họ chuẩn bị tấn công tôi hay không. Những người đàn ông này trông căng thẳng và đề phòng, thậm chí có vẻ hơi lo lắng, nhưng tôi cũng cảm nhận được một kiểu bực bội có tính nổi loạn nào đó ở những cái nhíu mày trông khớp cả lũ với nhau từ bọn họ. “Rất tiếc vì chuyện này,” một người trong số họ lẩm bẩm, im lặng ngay tức khắc khi Sulla bắn cho hắn ta một cái nhìn cảnh cáo.

    Bản thân người đứng đầu các mạo hiểm giả cũng có cái nhìn cứng nhắc, khó xử của một người đàn ông đang làm gì đó trái với ý muốn của mình. Dù bất cứ điều gì đang xảy ra, những gã mạo hiểm giả này đều có vẻ không hề vui mừng gì.

    Và vì vậy tôi không chống cự, mà để họ hộ tống tôi ra khỏi tòa nhà và đi băng qua khuôn viên trường. Họ đứng vị trí bọc xung quanh tôi, nhưng không ai rút vũ khí hoặc chuẩn bị bất kỳ đòn phép nào – ít nhất là những gì tôi có thể phát hiện ra. Hầu hết các sinh viên trường đều ở trong lớp học lúc này, nhưng chúng tôi vẫn vượt qua hàng chục người trên đường ra khỏi khuôn viên trường, và tôi đã có thể cảm nhận được tên mình đang làm tâm điểm cho hàng trăm cuộc trò chuyện thì thầm sau lưng.

    Rất may, Tòa nhà của Hiệp hội Mạo hiểm giả ở gần đó.

    Tôi theo Sulla vào văn phòng của anh ấy, nơi nhìn ra tầng chính của tòa nhà. Những mạo hiểm giả khác đã dàn hàng bên ngoài cửa, và Sulla đóng cửa sau lưng chúng tôi lại.

    Tôi tự kiếm chỗ ngồi mà không cần được mời, rồi đợi. Sulla lấy ra một cái túi da từ sau bàn làm việc của anh ấy, cẩn thận quan sát tôi. Rồi, trong cơn tức giận bất chợt dâng trào, anh ta đập mạnh chiếc túi lên bàn và ngồi phịch xuống ghế.

    “Chết tiệt, Grey, cậu có hiểu mình đến gần cái chết cỡ nào không?”

    Tôi hơi quay đầu sang một bên và nhìn quanh văn phòng. “”Dường như tôi không thấy dao kề cổ mình, vậy nên chắc không, chẳng gần tý chết chóc nào.”

    Sulla tỏ ra chế giễu nhưng không hài hước. “Dường như cậu chẳng lo lắng về mấy trò vặt vãnh như dao đâu nhỉ.” Nắm lấy đáy cái túi, anh ta dốc ngược nó xuống, làm đổ một xấp giấy da ra bàn làm việc. “Cậu có biết đây là những gì không?”

    Vẫn quan sát Sulla, tôi nhặt một trang giấy lộn xộn được đổ lung tung ra trên bàn hướng về chỗ tôi. Nó chứa một dấu ngoặc với mỗi sinh viên của tôi được ghép nối với một cái tên không quen thuộc. Tôi nhận ra đây là giải đấu tại đại hội Victoriad.

    “Tôi không hiểu vấn đề ở đây là gì,” tôi nói, giả vờ thờ ơ và ném lại tờ trên tay vào đống giấy trên bàn Sulla.

    Mắt trái của anh ấy co giật. Anh ta nghiến răng nghiến lợi khi nói: “Vậy thì xin phép cho tôi dạy cậu, thưa Giáo sư.” Anh ấy phải dừng một lúc trước khi nói tiếp, trong khi tay cầm cả xấp giấy lên lật lướt qua các trang. Khi thấy thứ cần tìm, anh ta giơ nó lên cho tôi xem. “Đây là báo cáo về các thí sinh tham gia chiến đấu ở đại hội Victoriad từ Học viện Bloodrock vùng Vechor – hoặc ít ra là cụ thể những người sẽ thi đấu trong các trận không dùng phép thuật, không vũ trang.” Anh ta đặt mạnh tờ giấy xuống và cầm lên tờ khác. “Tờ này cung cấp vài chi tiết rất cụ thể về một trong các chiến binh hàng đầu của Học viện Bloodrock. Danh sách các ấn, loại pháp sư, phong cách chiến đấu ưa thích … Ôi sừng của thần Vritra ơi, Grey à, tờ giấy thậm chí còn liệt kê tên các thành viên trong huyết tộc của cô ta có thể bị đe dọa hoặc mua chuộc để ảnh hưởng đến phong độ thi đấu của cô ấy.”

    Anh tiếp tục nghiên cứu cả mớ trang khác, tất cả đều có các chi tiết tương tự liên quan đến các chiến binh thành tích đầu bảng đến từ nhiều học viện khác nhau.

    “Tuyệt, đây dường như là một cuộc nghiên cứu rất kỹ lưỡng,” cuối cùng tôi lên tiếng, ngắt lời anh ấy khi anh sắp sửa giải thích thêm một trang khác. “Nhưng nó liên quan gì đến tôi? Mớ này đâu phải của tôi.”

    Sulla thở dài và xoa sống mũi. “Vậy thì tại sao lại có một nhân chứng đáng tin cậy đến đây và khẳng định rằng cậu đang cố gian lận ở đại hội Victoriad, sử dụng những tài liệu này làm bằng chứng.”

    Tôi nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ một lúc rồi bật ra một tràng cười ngạc nhiên. “Anh đang đùa, phải không?”

    Sulla lại ngồi xuống ghế và nhìn tôi chằm chằm như thể có một cái sừng mới mọc ra giữa trán tôi. “Vậy cậu phủ nhận rằng cậu đang cầm đầu một âm mưu nhằm cung cấp lợi thế không công bằng cho sinh viên mình trong Đại hội Victoriad?”

    “Nếu mấy sinh viên của tôi có lợi thế, thì đó là vì họ đã nỗ lực luyện tập để có lợi thế đó, chứ không phải vì tôi đi bắt nạt mẹ của vài cô nhóc tuổi teen nào đó,” tôi cáu kỉnh, bực bội vì bị làm phiền bởi cái chuyện nhảm nhí này. “Không, tôi thực sự có nhiều việc quan trọng hơn phải làm—”

    Sulla chống cả hai tay lên bàn, làm bay vài tờ giấy xuống sàn và nhoài người về phía tôi. “Vậy thì ai đó đang cố giết cậu đấy, Grey à.”

    Tôi tò mò nhìn gã cựu mạo hiểm giả này, chờ anh ta nói tiếp.

    “Gian lận, giả mạo hoặc làm gián đoạn các sự kiện của đại hội Victoriad sẽ khiến cậu bị xử tử như một phần của các ‘trò giải trí’ ở Victoriad,” anh ta trích lại lời quy định cho tôi nghe với vẻ lo ngại. “Vì vậy, nếu cậu không ra lệnh thu thập tất cả mớ thông tin này — thứ cho thấy rõ là cậu có ý định đe dọa sẽ gây hại cho vài thành viên của các nhóm thượng huyết tộc quan trọng — thì tức là ai đó đã làm vậy và hoàn toàn là khiến cậu bị buộc tội giả mà có thể dẫn đến chuyện kết liễu mạng cậu.”

    Giờ thì tôi đã nghiêm túc lắng nghe hơn rồi đấy, nhưng có gì đó trong mấy điều Sulla đang nói thì vô lý. “Anh nói rằng anh có nhân chứng? Ai đó đã tuyên bố rằng bọn chúng đang làm việc với tôi hay làm việc cho tôi hoặc đại loại thế?”

    Anh liếc mắt sang hướng khác trầm ngâm suy nghĩ trước khi trả lời. “Đúng. Bọn chúng tự nguyện đến gặp chúng tôi, tuyên bố rằng chúng bị ép buộc phải liên hệ với cậu và nhân viên học viện trên khắp Alacrya. Khi chúng chặn được cái túi tài liệu này — thứ được cho là để giao cho cậu — chúng nhận ra cậu đang làm gì và cảm thấy buộc phải nộp bằng chứng.”

    Sulla dừng lại. “Cậu nên biết, một nhúm người đã chứng thực tuyên bố này, xác nhận rằng họ đã nhận được những bức thư đe dọa từ cậu để cung cấp hết những thông tin này.” Anh ta chỉ vào đống giấy tờ. “Kịch bản tốt nhất là cậu chỉ bị cấm tham dự đại hội Victoriad. Còn tệ hơn ư, chà, tôi mới nói với cậu rồi.”

    Ngay từ lúc Sulla và lực lượng chấp pháp của anh ta đến lớp tôi dạy, anh ấy đã có vẻ không thoải mái. Bây giờ lý do đã rõ ràng. “Tại sao anh lại chắc chắn rằng tôi đã không làm điều này?”

    Anh ta lại tỏ chế giễu. “Bất cứ ai thực sự gặp cậu sẽ biết rằng cậu không cần phải gian lận. Tôi cũng đã nghe về chuyện buổi lễ ban ấn của mấy sinh viên lớp cậu. Không, chuyện này ngay từ đầu đã có mùi như gài bẫy.”

    Gật đầu, tôi chống hai khuỷu tay lên đầu gối và nghiêng người về phía trước. “Vậy hãy nói cho tôi biết ai là ‘nhân chứng’ ở đây đi.”

    Sulla tỏ ra lưỡng lự, nhìn có vẻ không thoải mái. “Tôi có thể — nhưng nếu cậu giết hắn, điều này sẽ nằm ngoài phạm vi can thiệp của tôi. Tới hiện giờ, nó mới chỉ dừng ở mức báo cáo cho Hiệp hội Mạo hiểm giả. Nếu Học viện Trung tâm hay bất kỳ đám thượng huyết tộc nào dính líu đến vụ…”

    “Tôi sẽ không giết hắn ta, nhưng tôi sẽ tìm ra…”

    Lời tôi bị gián đoạn giữa chừng bởi một thiết bị trên bàn của Sulla đang sáng lên và bắt đầu cất tiếng ngân nga nho nhỏ.

    Anh ấy nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây như thể nó là con đỉa quỷ, rồi với tay ra và chạm vào nó.

    Một giọng nói quen thuộc vang lên từ thiết bị: “Đây là Corbett từ Thượng Huyết Tộc Denoir, đang liên lạc với Ngài Sulla từ Huyết Tộc Drusus. Sulla có đây không?”

    Anh chàng mạo hiểm giả với mái tóc đen này mở to mắt khi nghe nhắc đến tên của lão Corbett, và anh ta nhìn tôi với vẻ gì đó giống như đang hoảng sợ. “V-vâng, thưa ngài Đại Lãnh Chúa Denoir, thật là vinh…”

    “Cậu vừa bắt giữ một giáo sư của Học viện Trung tâm tên là Grey. Những cáo buộc ngu ngốc nhằm vào cậu ta là sai, và tôi có thông tin sẽ giúp chứng minh điều đó.” Tiếng lão Corbett vang lên có một chút méo giọng thông qua vật tạo tác liên lạc, nhưng nó vẫn truyền tải một cách hiệu quả sức nặng từ uy quyền của lão ta. “Tôi yêu cầu cậu ta phải được thả ngay lập tức.”

    Tôi không thể kìm được nụ cười ngạc nhiên nở trên khuôn mặt khi nghe lão đại lãnh chúa này nói chuyện. Mặc dù duy trì khí chất quý tộc, nhưng vẫn có sự đe dọa tinh tế trong lời nói của lão.

    Liệu Caera có thúc lão làm như vậy không? Tôi tự hỏi mình. Hay cuộc trò chuyện của chúng tôi trước đó tạo ấn tượng hơn tôi nghĩ…

    Sulla nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mặc dù gia tộc Denoir phải ở thứ bậc cao vượt ngưỡng huyết tộc Drusus nhiều lần, nhưng anh ta có vẻ không phải là một gã đàn ông dễ thu mình cúi đầu trước giới quý tộc. “Ngài nói rằng ngài có thông tin liên quan đến cuộc điều tra này ư?” anh hỏi, giọng điệu ngang hàng như bàn chuyện làm ăn với đối tác.

    “Đám nhà Granbehl đứng sau vụ này,” lão Corbett nói chắc nịch. “Trước đây bọn chúng đã đưa ra những cáo buộc giả chống lại cậu Grey, và giờ chúng lại tiếp tục làm vậy. Tôi tin rằng một cuộc thẩm vấn kỹ lưỡng tên Janusz từ Huyết tộc Graeme, hiện là giáo sư tại Học viện Trung tâm, sẽ tiết lộ rằng hắn đã được trả tiền – và được trả rất hậu hĩnh – để chuyển những bằng chứng giả nhằm chống lại cậu Grey. Còn bây giờ, hãy xác nhận rằng cậu Grey sẽ được trả tự do ngay lập tức, nếu không tôi sẽ buộc phải đích thân đến thăm Hiệp hội Mạo hiểm giả.”

    Sulla tỏ ra bực bội trước đồ tạo tác liên lạc, mặt anh ta hơi đỏ lên. “Sẽ không cần thiết phải làm thế đâu, thưa ngài Đại Lãnh Chúa nhà Denoir. Tôi cũng hoàn toàn yên tâm về sự vô tội của cậu Grey, và sẽ không buộc tội cậu ấy. Thực tế là, cậu ấy đang ở đây với tôi ngay bây giờ, để thảo luận về phương án tốt nhất nhằm đối phó với tình huống này.”

    “Ui,” lão Corbett nói, phong thái quý tộc của lão trôi tuột mất chỉ trong chốc lát. “Vậy thì rất tốt. Tôi đã nghe những lời tốt đẹp về sự công bằng và khôn ngoan của cậu, và có vẻ như những lời đồn có cánh về cậu không phải là vô căn cứ. Cậu Grey, gặp tôi tại quán Goldeberry’s Throne ở đường High Street sau hai tiếng nữa nhé. Chúc mọi người một ngày tốt lành.”

    “Chúc một ngày tốt lành, thưa Đại Lãnh Chúa…” Sulla nói, nét mặt của anh ta phảng phất đâu đó giữa sự thất vọng và nhẹ nhõm.

    Khi đồ tạo tác tối mờ đi, sự chú ý của anh ấy lại quay về phía tôi. “Vậy là, cậu thực sự có bạn bè ở các vị trí cao như…”

    “Một người mới quen gần đây,” tôi nhún vai nói. “Vậy, giáo sư Graeme này là kẻ…”

    Sulla nhăn mặt. “Như tôi đã nói-”

    “Ồ, đừng lo lắng. Tôi sẽ không giết hắn.” Đứng lại, tôi nhìn anh ta kiểu thắc mắc. “Bây giờ tôi đi được chưa?”

    “Vào lúc này thôi, xin mời,” anh ta nói với một nụ cười chẳng hài hước tý nào. “Nhưng tình huống này sẽ cần phải được xử lý, Grey nhé.”

    Tôi gật đầu, hình ảnh một ông chú say rượu hiện ra trong đầu. “Vậy giờ anh có thể liên hệ với ai đó giùm tôi được chứ?”

    ***

    Hai giờ sau, tôi đang bước đi nhanh dọc theo đường High Street, nơi có nhiều cơ sở kinh doanh phô trương phục vụ cho đám thượng huyết tộc.

    Nhiều kịch bản khác nhau quay cuồng trong đầu tôi như các đoạn phim chắp ghép từ nhiều bộ phim khác nhau khi tôi nghĩ về những gì mình đã biết. Nếu những gì Giáo sư Graeme đã nhiệt tình tố cáo tôi là sự thật, thì nó đã thay đổi mọi thứ.

    Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi tôi đang đi giữa đường buộc phải bước qua một bên để nhường chỗ cho một cặp đôi thượng huyết tộc trẻ tuổi đang đi hàng ngang cạnh nhau giữa đường, nhưng trước khi tôi nghĩ thêm điều gì về hai đứa chúng, tôi đã bị choáng ngợp bởi bề ngoài của nơi tôi được cho là sẽ gặp lão Corbett, một quán cà phê dành cho Thượng Huyết Tộc có tên là Goldberry’s Throne.

    Tòa nhà trông giống một ngôi đền hơn là quán cà phê. Các cột đá cẩm thạch bọc vàng bao quanh mái hiên ngoài trời phía trước tòa nhà và quanh một đầu mỗi cột đá là các khối tháp chạm khắc lấp lánh bằng cách dát vàng và đính hàng chục viên đá quý trên đỉnh cột, làm cho mái nhà lấp lánh như một cái vương miện. Những ngọn lửa đa sắc cháy vĩnh cửu bốc lên từ những bệ đuốc1 được gắn dính vào những cây cột, tạo cho nơi này một chất huyền bí đặc trưng và tỏa ra một hỗn hợp mùi hương ngọt liệm khiến miệng tôi chảy nước miếng và bụng dạ cồn cào.

    (Người dịch: có ảnh minh họa “bệ đuốc treo tường” – brazier bên dưới)

    Một số cặp mắt dõi theo tôi khi tôi bước vào quán cà phê, có thể là do trang phục của tôi không hợp tiêu chuẩn của cái quán Goldberry’s. Bên trong, mùi thơm của cà phê ấm và bánh mì mới nướng pha quyện với mùi của hàng chục loại nước hoa (perfume) và nước thơm (cologne) khác nhau tạo nên bầu không khí nặng nề đến khó chịu.

    Một người đàn bà đã có chồng mặc nguyên cây đồ đen từ đầu đến chân với chiếc áo gi-lê màu hạt dẻ choàng ngoài đang làm việc phía sau một quầy bar nhỏ được chạm khắc bằng một loại pha lê mờ. Bà ấy cúi gập đầu đến tận thắt lưng để chào với vẻ kính trọng khi tôi đến gần, cảm xúc của bà ta được che đậy một cách hoàn hảo sau đôi mắt chớp nhanh khi liếc người tôi từ đầu đến chân.

    “Tôi đến để gặp Đại Lãnh Chúa nhà Denoir,” tôi nói, cảm thấy sự chú ý từ một số ít khách quen của quán đang hướng về phía tôi. “Ngài ấy đến chưa?”

    Người phụ nữ ra hiệu về bên phải, ánh mắt vẫn nhìn xuống thấp. “Phòng riêng của Đại Lãnh Chúa nhà Denoir nằm gần góc đó, cửa thứ ba.”

    Tôi gật đầu rồi quay lưng lại với bà ta, và bắt gặp nhiều khách quen của quán — nhiều người trong số họ đã nhìn chằm chằm vào lưng tôi mới một giây trước đó — ngó lơ đi chỗ khác và giả vờ bận tâm đến việc riêng của họ.

    Cánh cửa được hướng dẫn ban nãy đã để hé sẵn, và từ từ mở ra khi tôi gõ nhẹ vào nó. Lão Corbett ngước lên nhìn tôi từ một cuốn tạp chí phủ da viết dày đặc các dòng chữ mà lão đang đọc. “Hãy đóng cánh cửa sau lưng cậu lại,” lão nói khi cất cuốn tạp chí đi.

    Tôi làm theo, và một loạt các khe khóa dọc theo mép cửa sáng lóe lên trong chốc lát. “Cách âm à?” Tôi trầm ngâm nói thành lời.

    “Chỉ là một trong số nhiều thứ hay ho khác ở đây. Quán Goldberry này không lấy được lòng những người thượng huyết tộc chỉ đơn giản vì kiểu trang trí hào nhoáng thôi đâu,” lão nói và chỉ tay vào một cái ghế đối diện với chỗ lão ngồi.

    Căn phòng không lớn, nhưng có trần cao tạo cho nó một cảm giác cao quý. Một chiếc bàn thấp làm bằng một số loại gỗ sậm màu và được chạm khắc với bức họa thực tả về Dãy núi Basilisk Fang nằm giữa mặt bàn, với một cái ghế đi-văng (couch) kê dọc theo một bên rìa bàn, và rìa bàn đối diện bên kia là hai ghế đơn (lounge chair). Tôi ngồi vào một trong hai cái ghế này, người như chìm vào chiếc nệm êm ái.

    Lửa cháy tí tách trong lò sưởi nhỏ ở góc tường sau lưng tôi, và có một cửa sổ khuyếch tán ánh sáng phía sau lão Corbett. Tôi cau mày nhìn về phía cửa sổ, không hiểu sao nó lại trông có vẻ lạc lõng, rồi nhận ra là không hề có cửa sổ nào trong căn phòng này, căn phòng nằm ở tâm quán cà phê nên không có bức tường hướng ra ngoài trời. Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra đó là một vật tạo tác chiếu sáng hình khung đóng vai trò như một cửa sổ giả.

    “Nơi này đẹp đấy,” tôi bình luận.

    “Tốt cho việc trầm tư suy nghĩ, hoặc có cuộc trò chuyện nào đấy không muốn bị nghe lén,” lão nói đầy ẩn ý. “Cậu có thể xác định được vị trí của tên Giáo sư Graeme không?”

    “Tên Graeme vẫn còn sống, mặc dù tôi không thể nói lời tương tự về phẩm giá của hắn,” tôi trả lời một cách thờ ơ. “Nhưng chuyện đó lạc đề.”

    Lão đại lãnh chúa gật đầu. “Tôi đã tìm ra được nhiều thứ, đó là lý do tại sao tôi muốn chúng ta gặp nhau ở đây.”

    “Tôi cần biết mình sẽ gặp loại trả thù nào nếu xử lý xong vụ này,” tôi nói mà không cần rào trước đón sau gì hết. “Tôi có thể gặp kiểu rắc rối gì nếu xử lý cả gia tộc Granbehl?”

    Lão nhìn tôi với vẻ phê phán, rõ ràng là đang cân nhắc lựa lời mà nói. “Chà, nếu cậu là một người thượng huyết tộc – hay chỉ cần là một huyết tộc hữu danh ngang với đám Granbehls về thứ bậc — cậu sẽ hoàn toàn có quyền tấn công lại.” Lão nở một nụ cười đầy hiểu biết. “Nhưng với tư cách là một người không có huyết thống gì cả, thì cậu nằm ngoài sự giúp đỡ của tòa án, và cậu cũng đã biết rõ hội trường công lý thực sự như thế nào rồi đấy.”

    Đó là một ‘tính năng’ được triển khai bởi đám thượng huyết tộc các người, tôi muốn nói thêm ghê.

    “Lũ nhà Granbehl thì hiểu và vận dụng hệ thống này như một dòng họ thượng huyết tộc thực thụ,” lão nói tiếp. “Chúng đã tiến hành cuộc chiến toàn diện vào một số đối thủ là các huyết tộc hữu danh khác, nhưng cho đến nay vẫn chưa vượt qua bất kỳ ranh giới nào khiến chúng bị tước danh hiệu hoặc bị xử tử — ít nhất là không phải giữa ban ngày ban mặt. Kẻ thù của chúng dường như luôn chết trong những hoàn cảnh thuận tiện và đáng ngờ, bao gồm một vụ hỏa hoạn gần đây đã giết chết cả lãnh chúa và phu nhân của Huyết tộc Hữu danh Rothkeller.”

    “Ngài nghĩ tại sao những đối thủ này không đánh trả?”

    Lão Corbett gõ nhẹ vào một bên mũi. “Đó là một câu hỏi, phải không? Nhưng không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời. Trong trường hợp này, tôi cũng chỉ suy đoán dựa trên tin đồn thôi. Tuy nhiên, có vẻ như bằng cách nào đó bọn chúng đã có được sự chống lưng từ một kẻ hảo tâm nào đấy có quyền lực đủ cho phép chúng manh động hơn mà ít nhiều gì thì cũng cỡ không bị cấm.”

    Khi một người như lão Corbett Denoir đây gọi ai đó là quyền lực, thì nó thực sự đã rút ngắn danh sách những kẻ tình nghi. Chỉ có phe thượng huyết tộc khác mới có thể cung cấp sự bảo kê như vậy — hoặc thậm chí một kẻ nào đó ở ngưỡng còn cao hơn những cấu trúc bình thường trong xã hội Alacrya, như một Scythe chẳng hạn.

    “Điều đó cũng không thay đổi những gì tôi cần làm,” tôi trả lời với sự che giấu cảm xúc trước mặt lão Corbett.

    “Vậy giờ trong đầu cậu có kế hoạch gì chưa?” lão ta hỏi. Tay lão ấy di chuyển đến miếng đệm lót cái đi-văng bên cạnh chỗ lão ngồi, và tôi nhận ra một chiếc túi bằng nhung được che lấp ló sau bóng lão ngồi.

    Môi tôi hơi co giật. “Có, nhưng nó không được tinh tế cho lắm.”

    “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều,” lão nói, nhấc chiếc túi lên và thò tay vào trong. Lão ấy rút ra một gia huy có biểu tượng (emblem) bằng kim loại và đặt nó trên bàn giữa chúng tôi.

    Lớp kim loại đen đã bị hoen ố, và khi tôi cúi xuống nhìn kĩ hơn, tôi nhận ra nó đã bị lửa thiêu rụi. Bản thân cái gia huy này dường như là hình một dàn nho với phông nền mặt trời mọc ở phía sau, cái gia huy từng có màu sắc rực rỡ nhưng giờ hóa đen và mất đi các họa tiết nhỏ.

    “Của Huyết tộc Hữu danh Rothkeller ư?” Tôi hỏi.

    Lão Corbett gật đầu. “Nếu một thành viên trong số ít những người còn sót lại của huyết tộc này tìm kiếm sự báo thù cho việc đốt cháy điền trang của họ—”

    “Thì không ai thèm để mắt tới,” tôi kết thúc câu giùm, nâng gia huy biểu tượng lên và lật nó tới lui trên tay. Tôi dùng ngón tay cái xoa đi lớp bồ hóng phủ lên biểu tượng mặt trời, lộ ra một vết nứt dính màu đỏ nhạt dần. “Huyết tộc Rothkeller có khả năng từ chối chuyện này không?”

    Đôi mắt lão Corbett ánh lên vẻ lạnh lùng toan tính. “Nếu gia huy nhà họ được cắm như một lá cờ chiến thắng trong điền trang đổ nát của kẻ thù họ thì sao? Cậu sẽ làm gì ở vị trí của họ?”

    “Nghe có lý đấy,” tôi thừa nhận trước khi đặt gia huy xuống bàn. “Câu hỏi duy nhất của tôi là tại sao ngài lại sẵn sàng làm tất cả những điều này vì tôi?”

    Đám này chẳng thu được gì từ việc giúp đỡ tôi ngoài một lời cam kết nào đấy của chính tôi dùng trong tương lai, nhưng nếu mọi chuyện trở nên xấu đi với gia tộc Denoir này, tôi không thể chính xác giết sạch bọn chúng được, nếu cân nhắc đến mối quan hệ của tụi này với Caera. Để lão Corbett nắm một bí mật nguy hiểm như vụ này chắc chắn là một vấn đề, nhưng không có bằng chứng, thì đó chỉ là lời nói suông của lão chống lại tôi.

    “Tò mò ư? Mưu tính ư?” lão Corbett trầm ngâm. “Cậu là một người ẩn nhiều lớp vỏ, Grey à. Và những tình huống kiểu này cho phép tôi khám phá ra vài trong số chúng.”

    “Chà, dù tôi có chọn bất cứ cách nào, tôi cũng không thể làm được nếu không có sự giúp đỡ của ngài,” tôi nói, tay cầm gia huy như đang nâng ly chúc mừng. “Vì vậy, đây xem như một mối quan hệ lâu dài được xây dựng từ sự hủy diệt qua lại lẫn nhau được đảm bảo, ngài Corbett.”

    (Người dịch: Ý của Grey là cái vụ giúp đỡ này sẽ làm hai bên Grey-Corbett giữ mối quan hệ lâu dài, mà nếu Corbett mà phản, xì vụ này ra thì nó sẽ hủy diệt qua lại cả ổng và Grey, vụ này như đảm bảo cho sự hủy diệt đó)

    Lão đại lãnh chúa ngồi thẳng lưng hơn chút, nhưng có một nụ cười thoáng qua phong thái cảnh giác của ông ta. “Đương nhiên rồi. Rốt cuộc chúng ta vẫn còn một kẻ hảo tâm bí ẩn nào đó đứng sau vụ này để phải bận tâm.”

    Suy nghĩ của tôi xoay vòng qua tất cả những gì tên Giáo sư Graeme đã nói với tôi một lần nữa, nhưng tôi không xác nhận lại bất cứ điều gì khác với lão Corbett. Thay vào đó, tôi hỏi, “Liệu có khả năng ai đó đang chống lưng cho đám Granbehl sẽ truy đuổi người nhà Rothkeller còn sót lại không?”

    Lão gật đầu với vẻ mặt không thay đổi. “Rõ ràng, nhưng cho dù người nhà họ có chết, thì họ sẽ lấy đó làm tự hào khi biết được rằng huyết tộc của họ đã báo được thù. Dù sao chăng nữa cậu báo thù giùm họ, đồng thời né được mấy thứ phiền phức cá nhân, lại còn tránh dây đến pháp lý nữa.”

    Tôi không đồng ý với quan điểm của lão thượng huyết tộc này về việc niềm tự hào vượt trên mạng sống, nhưng cũng không khó cảm thông cho quan điểm này. Đối mặt với những kẻ cai trị là các vị thần, thì đôi khi, niềm tự hào là thứ duy nhất còn lại trong tầm kiểm soát của họ.

    Với một kế hoạch có sẵn và tất cả các mẩu thông tin trong đầu tôi giờ đã kết hợp lại gọn gàng với nhau, tôi chào tạm biệt lão ta và bước ra khỏi quán đi băng băng trên đường High Street.

    Một nụ cười lạnh lùng nở trên khóe môi khi tôi bẻ vai vươn cổ. Nào Regis, quay lại đây đi. Đã đến lúc ta có buổi hội ngộ nho nhỏ với đám nhà Granbehl rồi.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa cái bệ treo đuốc hoặc bệ đổ dầu vào đốt lửa ngày xưa ở các lâu đài phương tây, tiếng Anh gọi là torch brazier:
    2. 2. Tóm tắt: Ai đó lại âm mưu đổ vấy tội cho Grey.
    3. 3. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    4. 4. Ver.1: Aug-10th-2022; ver.2: Aug-26th; ver.3: Oct-9th-2023;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...