Tàn tích thứ hai
Tên gốc: "Chapter 361: The Second Ruin"
Đôi mắt của tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cặp song kiếm lưỡi cong làm bằng aether sáng rực trên tay người phụ nữ djinn kia. Sự ngưỡng mộ, phấn khích và ghen tị quay cuồng trong tôi khi tôi quan sát kĩ những tạo tác gần như tuyệt hảo của cô ấy cho đến khi tôi ép mình phải liếc ra chỗ khác. “Thế còn thử thách (trial) mà lẽ ra cô phải giao cho tôi?”
“Nó đã bắt đầu rồi,” cô ấy trả lời đầy tự tin. “Tôi sẽ đánh giá sự xứng đáng của cậu trong khi chúng ta chiến đấu.” Cô ấy quay gót đi và căn phòng biến mất, làm tan biến cả bộ giáp tôi mặc và mọi thứ xung quanh chúng tôi hóa thành một khoảng trắng trống rỗng. “Bây giờ thì đừng lơ đễnh.”
Cô djinn này trong chớp mặt nhào về phía tôi, hình dáng cô trở thành một vệt sáng màu thạch anh tím khi cặp song kiếm vung ra chém thành một vòng cung rộng vào ngay cổ họng tôi.
Tôi xoay gót chân, đáp trả đòn bằng một cú đánh vào tay cô ta trước khi tôi ép aether tạo thành hình một lưỡi dao lờ mờ. Tận dụng cơ hội ngắn ngủi khi cô ấy rút kiếm lại, tôi dùng dao găm chém vào hông cô ta.
Cô gái djinn xoay nửa vòng, vặn người một cách dữ dội để tạo đà quán tính chặn đòn của tôi bằng thanh kiếm bên tay trái cô.
Tia lửa bùng lên khi va chạm giữa hai món vũ khí, nhưng vũ khí duy nhất còn lại sau va chạm là của cô ấy.
Cô djinn này hầu như không đợi tôi khi bắt đầu tấn công liên tục, hai lưỡi kiếm của cô ta chém thành một loạt các vết cắt cong giao nhau hình bán nguyệt trông rất kinh khủng để xé tôi thành từng mảnh.
Tôi triệu hồi hết lưỡi kiếm này đến lưỡi kiếm nọ, mỗi lần đều cố hơn để ép tạo hình cho lưỡi kiếm, gắng duy trì hình dạng của nó trong khi làm chệch hướng các đòn tấn công của cô ấy, nhưng không lưỡi kiếm nào tồn tại nổi sau khi đỡ được một đòn.
“Cậu đang kìm lại,” cô djinn nói ngắn gọn giữa những cú vung kiếm. Ngay khi lưỡi kiếm màu thạch anh tím lướt qua tôi, nó chuyển dạng thành hình một cây gậy (staff) dài. Xoay người bằng bàn chân trước, cô ấy dùng cả hai tay nắm lấy vũ khí mới tạo hình và dùng một đầu gậy quẹt vào chân tôi.
Tôi khuỵu một gối xuống vì lực đánh, và khi tôi nhìn lên trở lại, cây gậy của cô ấy đã chuyển dạng thành cái búa chiến (warhammer).
Những tia sét màu tím phát ra lởm chởm chạy dọc khắp cơ thể khi chiêu God Step đưa tôi đi cách đó vài chục feet vừa sát lúc cái chùy (bludgeon) khổng lồ đập xuống tạo ra một làn sóng xung kích trên nền đất trắng.
Lần đầu tiên cô djinn tóc ngắn biểu hiện sự ngạc nhiên, đôi mắt mở to và lông mày nhíu lại khi cô ta đang cố tiếp nhận vào đầu những gì vừa xảy ra.
“Thêm lần nữa,” cô ấy cằn nhằn, người mờ nhòe đi khi phóng nhanh về phía tôi.
Tôi bước tới trước, tập trung vào những đường chạy aether hội tụ quanh cô ấy ngay khi tôi tạo ra một lưỡi kiếm. Dùng lưỡi kiếm aether tôi tạo để chuyển hướng đòn đánh của cô cũng đã đủ khiến nó vỡ tan, nhưng nó vẫn kịp câu giờ cho tôi.
Những tia sét nhỏ (tendril) màu tím chạy tí tách khắp thân tôi một lần nữa khi tôi vụt ra đằng sau cô djinn này. Tuy nhiên, trong lúc tôi mất thời gian hình thành con dao găm khác, lưỡi kiếm aether của cô ta đã kịp chặn đòn tấn công của tôi.
“Nếu lúc nãy mà cậu chọn tấn công bằng nắm đấm thì rất có thể tôi đã không chặn được nó,” cô ấy thừa nhận, đôi mắt sắc bén của cô ta dường như nhìn xuyên thấu tâm can tôi hơn là nhìn tôi. “Tâm trí cậu dường như đã kết nối cái godrune (thánh ấn) này với nguyên tố mana dị thuật loại tia chớp. Điều đó giải thích rõ hơn về khuynh hướng dùng aether của cậu.”
Tôi nhíu mày bối rối. “Khuynh hướng của tôi?”
Cô djinn xua tay lờ đi câu hỏi của tôi, cắm thanh kiếm aether của cô ấy xuống đất và bình thản dựa lưng vào nó. “Trước khi nói chuyện đó, đầu tiên tôi muốn hỏi cậu muốn gì từ tôi, hả Arthur Leywin,” cô hỏi, giọng nghiêm khắc.
Tôi sững người trước khi trả lời, nhận ra cô ấy vừa gọi tôi bằng tên thật.
Mái tóc cắt trôi bồng bềnh khi cô djinn nghiêng đầu sang một bên. “Cậu dần cảm thấy khó chịu với cái tên đó rồi đúng không?”
“Không phải,” tôi trả lời với vẻ không đề phòng. Tôi không chắc mình cảm thấy thế nào. Đã nhiều tháng trôi qua không ai gọi tôi bằng tên thật ngoại trừ Regis, và tôi nhận ra mình đã quá quen với việc nghe ai đó gọi mình là Grey. “Ổn thôi, không sao cả. Nhưng tôi không hiểu câu hỏi của cô.”
Đôi mắt cô ấy sáng đảo qua người tôi như có ai đang soi đèn tìm kiếm thứ gì đó. “Cậu muốn điều gì, Arthur?”
Câu hỏi này có phải là một phần của bài kiểm tra không? Tôi tự hỏi, nhưng khi bật thành tiếng, tôi nói, “Tôi không nghĩ đó là câu hỏi đúng. Điều tôi cần là học cách điều khiển Số Phận (Fate).”
“Nếu Số Phận là thứ có thể đơn giản vác đi dạy, rồi truyền từ người này sang người khác, thì vũ trụ của chúng ta có thể cũng chỉ nằm gọn trong một quả cầu tuyết.” Cô ấy khoanh một tay rồi chống cằm lên mu bàn tay còn lại trong khi tiếp tục nhìn tôi như muốn ngấu nghiến. “Không. Cái cậu muốn là sức mạnh. Sức mạnh để bảo vệ tất cả những người thân yêu và đánh bại kẻ thù.”
Tôi cũng khoanh tay. “Nhưng đó không phải là điều tương tự sao? Ngay cả khi tôi sử dụng được cả bốn nguyên tố, tôi cũng không thể đánh bại đến một tên Scythe. Tôi muốn—tôi cần—thứ gì đó mạnh mẽ hơn. Từ những gì tôi được kể cho nghe, đó là Số Phận.”
Cô ấy đứng thẳng lên lần nữa, rút lưỡi kiếm ra khỏi mặt đất. “Rồi cậu sẽ phải cởi mở tư tưởng ra để đón nhận những ý tưởng mới. Cậu đang tự làm mù mắt mình bằng cách cố hiểu aether qua lăng kính mana, đánh đồng cái này với cái kia. Chỉ sau khi cậu hiểu về aether như chính bản chất của nó, cậu mới bắt đầu hiểu về Số Phận. Giờ thì tạo hình lưỡi kiếm của cậu đi. Hãy cho tôi thấy cậu hiểu vấn đề.”
Con dao găm của tôi hình thành khi tôi đứng dậy, mép trông lởm chởm và không bền.
Cô ấy nhìn nó với vẻ chán ngán. “Đánh tôi đi.”
Tôi không do dự, lao về phía trước và tránh sang phải. Khi lưỡi kiếm của cô ấy di chuyển để chặn đòn, tôi tạo ra con dao thứ hai và đâm thẳng vào bên sườn cô ta từ bên trái.
Cô ấy xoay thanh kiếm qua làm chệch hướng cả hai cú đánh, và hai lưỡi dao của tôi vỡ vụn. Tôi chụp lấy đòn phản công của cô ta bằng tay, rồi dùng chiêu God Step bước ra đằng sau cô ấy, nhưng cô ta đã kịp lăn về phía trước, và chém lưỡi kiếm ra sau đề phòng tôi rượt theo. Thao tác rất gọn gàng và nhanh không tưởng.
Cô ấy giơ tay ra ngăn lại trước khi tôi tấn công tiếp. “Tập trung nào. Cậu đang cố giành chiến thắng, và có thể cậu làm được, nhưng cậu nên cố học hỏi chứ. Tại sao vũ khí của cậu cứ vỡ vụn bất cứ khi nào cậu dùng thế?”
“Bởi vì tôi không đủ mạnh để duy trì một hình dạng phức tạp như vậy,” tôi trả lời thành thật.
Cô ấy cau mày nhìn tôi như thể tôi là một thằng nhóc ngốc nghếch. “Sai rồi. Cậu mạnh mẽ hơn thế này nhiều. Mạnh hơn tôi — ít ra thì, mạnh hơn phần tàn tích của tôi, chứa trong cục pha lê ký ức này. Và hẳn là…”
Một thanh kiếm được tạo hình hoàn hảo xuất hiện trong tay phải của cô ấy. Rồi thanh thứ hai bên trái. Rồi thanh thứ ba, chỉ lơ lửng trên vai. Và thanh thứ tư nổi gần hông cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi cau có, và cả bốn lưỡi kiếm đều chĩa vào mặt tôi. “Không phải là cậu thiếu sức mạnh. Mà là quan điểm góc nhìn của cậu bị thiếu. Là một con người, ta luôn phải xây dựng mọi thứ dựa trên những gì ta đã biết. Bò, đi bộ, chạy, phải không? Để sử dụng aether, cậu phải quên rằng có quy tắc cho mọi thứ. Việc tự hạn chế bản thân vào một hệ thống đã tồn tại quanh cậu chỉ khiến cậu bị kìm hãm lại thôi. Đừng tìm cách đi bộ hoặc chạy. Hãy bỏ qua trọng lực và đơn giản là bay lên.”
Tôi không thể không nở một nụ cười nhếch mép thích thú với cô ấy. “Tôi học được cách bay r—”
Một trong mấy thanh kiếm bay đến chặt ngang cổ tôi. Tôi làm chệch hướng đòn đó bằng một lưỡi kiếm aether mới tạo, nhưng nó vỡ tan nhanh chóng. Thanh kiếm thứ hai bay quẹt qua rìa đầu gối tôi, trong khi hai thanh cô ta đang cầm thọc vào ngực và hông tôi. Nhớ lại những bài học của Kordri, tôi chuyển thế phòng thủ và dùng những chuyển động nhanh và ngắn của cả tay lẫn chân để chặn hoặc tránh từng đòn đánh, liên tiếp tạo ra vài con dao bằng aether, nhưng mỗi cái đều bốc hơi nhanh chóng bởi các đòn dồn dập của cô ấy.
Cô ấy tọng đòn liên tiếp, với các đòn tấn công đến từ nhiều hướng cùng lúc. Mặc dù tôi đủ nhanh để né hoặc chặn phần lớn các đòn, nhưng tôi vẫn cảm giác những vết cắt và các cú đâm lặp đi lặp lại này sát bên người ngay những chỗ đòn của cô ấy xẹt qua.
Cuối cùng thì cô ấy chỉ dừng lại, hủy hết các vũ khí gọi ra và ngồi xuống một lần nữa. Tôi thận trọng bắt chước cô ấy, im lặng chờ buổi học tiếp tục. Tôi muốn nghĩ rằng mình đã học được gì đó, nhưng cho đến nay sự hướng dẫn của cô ấy quá bí ẩn, quá mơ hồ nên không thể giúp tôi thực sự hiểu được cách cô ấy tạo ra những lưỡi kiếm aether mạnh mẽ như vậy. Mặc dù cô ấy trở thành một người bạn giao đấu tuyệt vời, nhưng khả năng duy trì hình dạng vũ khí tạo thành từ aether thuần túy của tôi vẫn không cải thiện được nhiều.
“Đó là bởi vì cậu đang đợi tôi nói cho cậu biết phải làm gì, giống như ta đang học cách điều khiển mana ở học viện của cậu vậy,” cô ấy nói liền sau đó. “Nhưng tôi không thể làm thế.”
Tôi cau mày nhìn cô ấy. “Cô khẳng định là muốn dạy tôi, nhưng cũng muốn tôi đơn giản nhận được kiến thức này như thể từ trên trời rơi xuống, thể hiện nó như thể bằng phép thuật.”
“Chính xác,” cô ấy nói, gật đầu chắc nịch. “Nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thất vọng ở cậu, và tôi nhận ra rằng cậu không phải là người tộc djinn, cho dù cậu có chung huyết thống với chúng tôi. Và bởi vậy tôi sẽ cố giải thích mấy thứ này bằng một cách khác.”
Cô ấy dừng nói, đôi mắt như sục sạo điều gì đó trong mắt tôi. “Tôi đã đề cập đến khuynh hướng của cậu trước đó. Cậu không thể tạo ra một vũ khí bằng aether thực sự bởi vì cậu đối xử với aether giống như cách cậu làm với mana. Cậu cảm thấy nhu cầu kiểm soát thường xuyên và mãnh liệt với cơ thể, với phép thuật, với cuộc sống của cậu, Arthur Leywin à. Đối với mana mà nói, khao khát kiểm soát này đi cùng với sự tự tin cao độ của cậu cho phép cậu tiến bộ với một tốc độ đáng kể. Nhưng với Aether, cậu chỉ thành công trong việc xây dựng rào cản giữa bản thân và khao khát của cậu.”
Kiềm chế sự thôi thúc trong lòng đang muốn tranh luận về nhu cầu kiểm soát thấy rõ, tôi chỉ nói, “Cô có thể giải thích chi tiết hơn được không? Giả sử rằng tôi không kiểm soát aether, thì tôi phải làm gì?”
“Cậu có hiểu cách hoạt động của tim hay phổi không?” Cô ấy hỏi ngay lập tức, ấn một tay vào ngực mình.
“Vâng,” tôi chậm rãi nói, không chắc cô ấy đang nói dẫn sang chuyện gì.
“Cậu có kiểm soát phổi mình không?” cô ấy hỏi. “Cậu có ép từng hơi thở của mình, phải hấp thụ vừa đủ lượng oxy vào cơ thể không? Nếu không tập trung thở, thì cậu có tắt thở không?”
“Không, tất nhiên là không rồi. Nhưng tôi có thể kiểm soát hơi thở của mình—”
Cô ấy búng tay và chỉ vào tôi. “Đó, cậu có thể. Nhưng nếu cậu tập trung vào từng hơi thở mà cậu hít trong một ngày, một tuần, một năm, thì bằng cách nào đó, nó có giúp cậu thở tốt hơn không?”
Tôi cau mày với điều này và bắt đầu gõ các ngón tay vào mắt cá chân của mình. “Không, mặc dù thực hành kiểm soát hơi thở của một người có ích cho—”
Cô ấy đưa tay ra và táng vào một bên đầu của tôi. “Đừng có dùng trí khôn. Chú tâm vào.”
“Được rồi,” tôi nói, xoa xoa thái dương. “Vậy nếu tôi không thể kiểm soát nó, tôi phải làm gì?”
Cô ấy mỉm cười khi đứng dậy, ra hiệu cho tôi cũng làm như vậy. “Aether không phải là mana cũng giống như chuyện dí nước vào mồm ép ngựa phải uống. Một cái có thể bị kiểm soát, cái còn lại phải được hướng dẫn. Tạo sự tin cậy. Hình thành lên mối liên kết. Nhưng aether cũng không phải là ngựa. Không thể tập cưỡi nó được. Thêm nữa, aether của cậu thì không phải là aether của tôi. Trong khi, thông qua việc áp dụng rất cẩn thận các hình thức phép thuật và hàng chục năm thực hành, tôi đã học được cách từ từ hướng dẫn cho aether hỗ trợ tôi, hấp thụ và dẫn hướng nó, còn bởi vì lõi của cậu và khả năng dễ dàng hấp thụ rồi tinh chỉnh aether trong cơ thể cậu, mối quan hệ của cậu với aether thì na ná như cha mẹ với con cái hơn.”
(Nguyên văn: ““Aether is not mana in the same way water is not a stallion.” Trong câu này, hai cụm từ “water” và “stallion” nằm trong thành ngữ “you can lead a horse to water, but you can’t make him drink”, hàm ý là “bạn có thể đơn giản hóa việc gì đó để giúp cho ai đó làm, nhưng bạn không thể ép họ làm.” Kiểu như “bạn có thể giúp con ngựa bằng cách dắt nó đến nguồn nước, nhưng bạn không thể ép nó phải uống nước”)
Tôi tập trung cảm giác hướng vào trong lõi của mình, tràn ngập aether tinh khiết và sáng chói. Bài học đầu tiên mà Quý bà Myre dành cho tôi khi nói về aether là củng cố ý tưởng rằng aether có một loại “nhận thức”, và nó chỉ có thể được dỗ dành chứ không bao giờ bị điều khiển. Khi tôi rèn lại lõi của mình và chứng minh bà ấy sai, tôi tự giả định rằng lõi của tôi cho phép tôi thao túng và kiểm soát aether theo cách mà tộc rồng từ đám asura không thể hiểu được, và tôi đã không nghĩ xa hơn thế.
Nhưng mà…
“Vậy cô đang nói rằng aether mà tôi hấp thụ và thanh lọc bên trong lõi mình… Tôi có thể gây ảnh hưởng mạnh mẽ lên nó bởi vì nó là… là cái gì nhỉ? Một liên kết ràng buộc với tôi ư?”
“Chính xác!” cô ấy la lên, nhìn chằm chằm vào chỗ xương ức của tôi như thể cô ấy có thể nhìn xuyên qua da thịt và thấy lõi aether của tôi. Rồi cô ấy hơi nhăn mặt, như thể sắp bĩu môi. “Trong khi kĩ thuật nhánh không gian (spatium) của cậu thể hiện ban nãy rất ấn tượng, tôi vẫn thấy chán nản – thậm chí thất vọng – khi nhìn thấy rằng đây là tất cả những gì cậu đã cố đạt được nhất là khi xét đến tiềm năng to lớn từ sự kết hợp giữa thân thể với cái lõi aether của cậu. Đáng lẽ cậu có thể tạo ra vũ khí bằng aether chỉ với một ý nghĩ — không, aether lẽ ra sẽ phản ứng với mục đích của cậu thậm chí còn trước khi cậu biến ý nghĩ của mình thành một suy nghĩ rõ ràng có nhận thức nữa cơ.”
(Người dịch: ý của bà Djinn khi nói Art đoạn này là: “Mày có cái cơ thể asura xịn và cái lõi độc nhất để lọc aether mà mày luyện cái lõi cùi vậy? Sao chỉ có một lớp? Với tiềm năng như mày thì không cần hướng dẫn aether gì hết, thậm chí mày chưa kịp nghĩ ra hình thanh kiếm thì aether của mày tự biến thành hình kiếm cmnr”)
Tôi gãi sau gáy, vừa bực bội vừa có chút nhói lòng vì lời quở trách của cô ấy. “Tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu dần rồi.”
Người phụ nữ djinn cười lớn và lắc đầu khi cặp song kiếm xuất hiện trên hai tay cô. “Chưa. Nhưng thực hành nhiều lên và nói ít đi, cậu sẽ làm được.” Mặt cô ấy vô cảm như đá, cô ấy lao tới, lưỡi kiếm nhắm thẳng vào lõi của tôi.
***
Cảm giác như sau nhiều ngày đã trôi qua, trận đấu tập của chúng tôi không giảm cường độ mà vẫn tiếp tục. Tôi tự nhớ lại về quãng thời gian luyện tập đối kháng với Kordri trong quả cầu aether khi cô djinn này và tôi chiến đấu với nhau trong thế giằng co, các trận chiến của chúng tôi kéo dài hàng giờ đồng hồ. Cả hai chúng tôi đều không nương tay, cũng không nhường người kia một tấc. Cô djinn có thể triệu hồi vài vũ khí cùng lúc và thay đổi hình dạng của chúng với độ chính xác tức thì và không thể đoán trước, nhưng tôi là kiếm sĩ giỏi hơn.
Và đây lần đầu tiên kể từ khi thanh Dawn’s Ballad vỡ tan, tôi mới có lại được một thanh kiếm thực sự.
Phải mất thời gian để thông điệp mạnh mẽ của cô djinn thấm vào đầu, nhưng đây không phải lần đầu tiên tôi phải học lại một thứ mà tôi nghĩ rằng mình biết rõ. Từ từ, suốt vài giờ hay vài ngày, tôi đã luyện tập để ý định của mình nắn hình lưỡi kiếm aether.
Trên thực tế, khái niệm này tương tự như cách bộ lạc Three Steps (Tam Bộ) đã huấn luyện tôi để nhận thức ra các đường chạy aether để dùng chiêu God Step mà không cần phải “thấy” chúng từ trước. Trong khi trước đó, cảm giác như tôi đang cố nặn nước bằng tay không, thì nó đã trở nên thoải mái và tự nhiên như khi tôi nắm tay lại, mặc dù việc duy trì lưỡi kiếm vẫn đòi hỏi tôi phải dồn gần hết sự tập trung vào.
Tôi cười toe toét khi chúng tôi chiến đấu, tận hưởng cảm giác có vũ khí aether trong lòng bàn tay. Bản thân lưỡi kiếm vừa dài vừa rộng hơn thanh Dawn’s Ballad, phần lưỡi hơi rộng ở gần chuôi cầm và thon dần về mũi kiếm sắc như dao cạo, và tỏa ra màu thạch anh tím sáng chói. Phần chuôi kiếm có một thanh chắn ngang bảo vệ tay tôi — một sự bổ sung mà tôi đã thực hiện sau khi cô djinn đây giáng một đòn đau vào mấy khớp tay tôi và làm gián đoán sự tập trung của tôi vào duy trì hình dáng vũ khí.
Cầm thanh kiếm lên như truyền lại sức sống cho tôi, trả lại cho tôi thứ mà tôi thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ. Dù là Vua Grey hay Arthur Leywin, việc thành thạo kiếm thuật là điều quan trọng đối với cảm giác của tôi về bản thân, và khi thanh Dawn’s Ballad tan vỡ, tôi giống như mất đi một chi vậy.
Bất cứ khi nào lưỡi kiếm aether của tôi va chạm với một trong nhiều vũ khí của cô djinn, một tiếng “keng” nghe rất sâu và dội ra khắp không trung, và không gian quanh hai vũ khí va chạm dường như bị cong đi, cong dội ra ngoài một chút và gây ra sự biến dạng về hình ảnh có thể nhìn thấy được. Nó tạo cảm tưởng rằng trận chiến từ hai tôi đang thay đổi kết cấu vật chất của thế giới xung quanh chúng tôi, và tôi phải tự hỏi liệu những gì đang thấy chỉ đơn thuần là do chúng tôi đang hoàn toàn ở trong một thế giới tinh thần — một kiểu đại diện cho tâm trí tôi đang phát triển khi dùng thanh kiếm— hay là cái vụ mô phỏng tinh thần này mô tả chính xác tác động vật lý thực sự từ các vũ khí aether.
Cô Djinn nhào vào tôi với tiếng gầm xung trận chói tai. Vũ khí trong tay cô ấy biến thành hình cây đao, trong khi cặp song kiếm thì xoay vòng vòng trên không bay vào đầu và hông tôi. Tôi nhảy lên không trung, xoay người theo phương ngang song song với mặt đất để hai thanh kiếm bay ngang qua bên trên và bên dưới thân tôi. Với cây đao trong tay, cô djinn thực hiện một chuyển động ngắn gọn chém ngược lên thân tôi đang bay giữa không trung, nhưng tôi không cần phải đặt chân xuống đất để phản ứng.
Tôi dùng chiêu God Step bước ra sau lưng cô ấy, nhưng không thể duy trì sự tập trung để triệu hồi thanh kiếm aether vào lúc dịch chuyển giữa các không gian như thế. Thời gian tạo lại thanh kiếm làm tôi mất đi bất cứ lợi thế nào mới có được, làm cô djinn dư thời gian ngó xung quanh tìm tôi và rồi nhảy qua nhát chém của tôi nhằm vào vùng thắt lưng cô ấy. Tôi chuyển hướng quán tính từ cú vung của mình thành một cú chặt qua đầu, buộc cô ấy phải nhấc vũ khí lên – lần này lại là thanh kiếm – để phòng thủ.
Tôi tỳ thân mình vào chỗ hai vũ khí tiếp xúc nhau và xô mạnh một cái, khiến đối thủ trượt về phía sau trong khi tôi giơ kiếm lên để chặn các đòn đánh bất ngờ từ những vũ khí bay tới chỗ tôi, mấy cái mà không dùng phòng thủ cho cô ấy lúc này.
Kích hoạt God Step, tôi lao đến cạnh hông cô ấy, rồi ngay lập tức lại dùng God Step lần nữa đến đối diện cô ta và hình thành lưỡi kiếm, đâm vào ngực cô, nhưng cô ấy đã di chuyển, nhiều lưỡi kiếm của cô xoay quanh để bảo vệ từ nhiều góc độ có thể.
Tôi lặp lại điều này vài lần, mỗi lần cố lựa chỗ cô ấy sơ hở, tấn công từ một hướng khác, nhưng cô ấy canh khớp với tôi từng bước một, cả hai chúng tôi đều không thể tung đòn chắc chắn vào người kia.
Rồi đột nhiên vũ khí của cô ấy biến mất và cô ấy chớp chớp – không phải là chớp mắt mà là toàn bộ cơ thể nhấp nháy, như thể cô ấy trở nên vô hình trong giây lát. Tôi để thanh kiếm của mình tan biến dần.
“Cô ổn chứ?”
Cô ấy gật đầu, nhưng tôi không thể không nghĩ rằng hình dáng của cô không còn sáng rực rỡ như lúc đầu. “Tôi e rằng thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Chúng ta nên”— không gian trống rỗng màu trắng biến mất, và chúng tôi lại một lần nữa đứng trên những tàn tích bằng đá đổ nát — “trở lại chỗ mấy người bạn đồng hành của cậu.”
Hình chiếu cô djinn này đã biến mất, và giọng nói giờ đang phát ra từ viên pha lê ở trung tâm căn phòng. “Cậu đã thể hiện tốt, hậu duệ à.”
Caera và Regis vẫn ở chỗ ban nãy khi cả hai người họ đang ngồi dựa vào một trong mấy bức tường đổ nát. Caera trông có vẻ nhẹ nhõm, nhưng Regis nhìn tôi với vẻ cau có bực bội. Tôi nhận thấy rằng mình đã quay lại với bộ giáp trên người, hoặc nhiều khả năng là trước giờ tôi chưa thực sự hủy nó, vì toàn bộ cuộc chiến lúc nãy đã diễn ra trong tâm trí tôi.
“Chàng đã có thời gian vui vẻ cho riêng mình,” cậu ta nói một cách hờn dỗi. “Lần này kéo dài hơn lần trước rất nhiều.”
“Ồ,” tôi nói, không để ý đến thời gian dù chỉ một giây khi đang luyện tập với cô djinn. “Đã qua bao lâu rồi?”
“Nhiều nhất là mười phút,” Caera trả lời, lấy đầu gối thúc vào hông Regis. “Cậu chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm một cách vô hồn … Nó thực sự là hơi rùng rợn đấy.”
Viên pha lê sáng lên một nhịp khi nó thình lình xen vào nói, “Thật không may là tôi không còn năng lượng để tiếp tục, mà việc tạo ra vùng tâm trí như thế thì đòi hỏi sức lực cả thể chất lẫn tinh thần. Tuy nhiên, tôi tin rằng cậu đủ tiến bộ để tự thân rèn luyện tiếp kỹ thuật tạo kiếm aether.”
“Vậy còn thử thách thì sao?” Tôi hỏi. Ngoài việc đấu tập và thảo luận về cách tôi có thể cải thiện việc tạo kiếm aether, cô ấy đã không đưa thêm cho tôi bất kỳ bài kiểm tra nào khác.
“Đây là một bài kiểm tra về tính cách và ý chí,” viên pha lê trả lời, sáng bừng lên. “Cậu đã vượt qua, theo đánh giá của tôi, và sẽ nhận được phần thưởng.”
Ấn kho lưu trữ đa chiều không gian của tôi trở nên ấm áp, và tôi vội vã rút một khối vuông màu đen có các bề mặt nhẵn phẳng vừa xuất hiện bên trong ấn. Giống như cái lần trước, nó cảm giác như nặng hơn nhiều so với mức đáng lẽ phải có. Một phần trong tôi muốn thấm aether vào nó ngay lập tức, vào trong cái keystone này để xem nó chứa những gì, nhưng tôi đã kiềm chế lại sự thôi thúc đó.
Caera nghiêng người tới, nhìn vào cổ vật (relic). Tôi đưa nó cho cô ấy nghiên cứu, tin tưởng rằng cô ấy sẽ chăm sóc nó, và chuyển sự chú ý của tôi trở lại viên pha lê.
“Cô có thể cho tôi biết cổ vật này chứa đựng loại thấu hiểu sâu sắc (insight) gì không?” Tôi hỏi với đầy hy vọng.
Tinh thể mờ đi, xung nhịp sáng không đều. “Tôi e rằng không. Khám phá là điều quan trọng để học hỏi. Bằng cách nói với cậu bất cứ điều gì, tôi có thể vô tình làm hạn chế hoặc thậm chí làm hỏng sự hiểu biết đến tận cùng của cậu về cái godrune (thánh tự) này.”
Tôi cân nhắc một lúc, rồi hỏi, “Và những cái godrune này đến từ đâu? Ai hoặc cái gì mang chúng tới cho chúng ta? Đồng hương của cô đã không thể trả lời câu hỏi này.”
“Thông tin đó không được lưu trữ trong phần tàn thức (remnant) này.”
Thực sự thì tôi không bị thất vọng, vì tôi đã nghĩ câu trả lời sẽ kiểu này. Ngoài ra, tôi còn quá nhiều thứ phải lo. Bí ẩn về các godrune sẽ giải quyết vào một ngày nào khác.
“Tôi xin lỗi, tôi đã không nghĩ đến việc hỏi câu này sớm hơn… Tên của cô là gì?”
Viên pha lê dường như ngân nga, ánh sáng của nó nhấp nháy lờ mờ. Bằng một tông giọng mộc mạc, đầy cảm xúc, nó nói, “Thông tin đó cũng không được lưu trữ trong phần tàn thức này.”
“Có còn điều gì khác mà cô muốn nói với tôi trước khi chúng tôi rời đi không?” Có hàng trăm câu hỏi mà tôi muốn tàn thức của cô djinn này trả lời, nhưng nếu chúng tôi không còn thời gian, tôi không muốn lãng phí nó bằng cách hỏi những điều mà cô ấy không thể nói với tôi.
Ánh sáng màu tím oải hương của viên pha lê lập lòe lặng lẽ trong một phút. “Đừng cố ép thế giới thành hình dạng phù hợp với nhu cầu của cậu, nhưng cậu cũng không nên chấp nhận những giới hạn của thế giới này như nó vốn có. Con đường của cậu là của riêng cậu, và chỉ cậu mới có thể bước đi. Tôi thực sự hy vọng kiệt tác tôi tạo ra sẽ hỗ trợ cậu trên con đường này. Nó sẽ hút aether tới chỗ cậu, giúp cậu dễ hấp thụ hơn và sẽ bảo vệ cậu khỏi hầu hết mọi cuộc tấn công, nhưng nó không phải là không thể xuyên thủng. Một đối thủ đủ mạnh, có khả năng kiểm soát mana hay aether mạnh mẽ, vẫn có thể gây hại cho cậu. Đừng để bọn chúng làm vậy với cậu.”
Tôi gật đầu với viên pha lê. “Cảm ơn cô.”
Tàn tích này xoay chuyển quanh chúng tôi, chỉ một phần trở thành thư viện mà tôi đã thấy qua khóe mắt khi điều hướng lối đi đang sụp đổ trước đó. Nó giống như nhìn vào hai hình ảnh trong suốt đặt chồng lên nhau, trở thành thư viện và căn phòng đổ nát cùng một lúc.
Một bức tường của thư viện bị biến thành cánh cổng dịch chuyển bóng tối, khung cổng là một vòm cong gồm các khay kệ đựng đầy những viên pha lê. Thư viện trở nên chộn rộn với những chuyển động nhỏ xíu từ những hình ảnh nhỏ đang chiếu trên nhiều bề mặt của hàng trăm viên pha lê, nhưng tôi thấy mình hoàn toàn không thể tập trung nhìn vào chúng, và khi tôi chạm đến một viên pha lê, tay tôi lướt qua như thể nó không thực sự ở đó.
Đứng đối diện với cánh cổng dịch chuyển, tôi hỏi, “Liệu chúng tôi có thể sử dụng cái cổng này không?” Nhưng không có câu trả lời từ viên pha lê.
“Điều này vượt cả mức kỳ lạ nữa,” Caera nói, đi thẳng xuyên qua một chiếc bàn rộng. Cô ấy đưa tay lướt qua lưng ghế. “Một ảo ảnh ư?”
“Tôi nghĩ chính chúng ta mới là ảo ảnh,” Regis nói, đánh hơi xung quanh. “Không có mùi gì ở đây cả. Chỉ là một tý mùi nhạt về một thứ gì đó giống như ô-zôn (ozone)… như thể chẳng có gì ở đây cả. Hoặc giống như chúng ta không thực sự ở đây.”
Tôi rút cổ vật La Bàn ra. “Những người tộc djinn đã ràng buộc và định hình thực tại bằng aether ở đây, nhưng nó đang bắt đầu sụp đổ. Nơi này giống như ba căn phòng khác nhau xếp chồng lên nhau… nhưng ranh giới phân định giữa chúng không ổn định. Chúng ta cần phải rời đi thôi.”
Cầm cổ vật hình bán cầu lên, tôi truyền aether vào. Ánh sáng mù sương phủ lên cánh cổng, và khung cổng cứng lại, trở nên rắn chắc như thật hơn. Nhìn qua cánh cổng là phòng của tôi ở học viện, nhưng sự chú ý của tôi bị tập trung vào những viên pha lê ở các hàng kệ hai bên, chúng trông cũng rất cứng. Những hình ảnh đang hiện ra trên nhiều bề mặt mớ pha lê cho thấy những người djinn – tức chủng tộc của họ có sự khác biệt về hình dạng rõ nét với hai màu hồng và tím trên nước da của họ, và các công thức phép thuật (spellform) thường bao phủ gần như khắp cơ thể họ – họ đang thực hiện bất kỳ hoạt động sinh hoạt đời thường nào.
Nhiều bề mặt pha lê chỉ hiển thị các khuôn mặt của người djinn đang nói chuyện. Hầu hết họ đều trông mệt mỏi và buồn bã vô cùng.
Hơi do dự, tôi với tay nhấc một viên pha lê ra khỏi kệ. Khi tôi chạm vào, hàng tá giọng nói chồng chéo lên nhau — hay đúng hơn, vẫn cùng một giọng nói, nhưng nói hàng chục điều khác nhau cùng lúc — phát ra từ viên pha lê, truyền trực tiếp vào tâm trí tôi. Theo bản năng, tôi chạm vào viên pha lê với aether phủ trên tay, giọng nói tắt đi và những hình ảnh mờ dần.
Sự tò mò đã chiến thắng sự thận trọng — và một chút cảm giác tội lỗi — và tôi đã cất viên pha lê trong ấn kho lưu trữ không gian đa chiều của mình để dùng sau này.
Caera và Regis đã im lặng theo dõi chuyện này. Bất chấp tính nhẫn nại, không phàn nàn ra mặt và sức chịu đựng không bình thường của mình, Caera vẫn trông có vẻ mệt mỏi. Mặt khác, không thể đoán được suy nghĩ của Regis, cảm xúc của cậu ấy bị che dấu khỏi mối liên kết của chúng tôi ngay cả khi cậu ta đã biến vào trong người tôi mà không nói lời nào.
Với nhiều điều phải suy nghĩ và thậm chí còn nhiều việc hơn phải làm, tôi bỏ lơ suy nghĩ lúc này của mấy đồng đội mình khi hủy triệu hồi bộ giáp cổ vật. Bộ đồ màu đen có vảy trông thanh tao đã bốc hơi mất, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nó, đang chờ tôi gọi lại.
Chia sẻ cảm xúc với Caera bằng cái gật đầu cùng một nụ cười mệt mỏi, tôi ra hiệu tiến về phía cổng dịch chuyển. “Giờ ta hãy đi xem những gì đã xảy ra tại buổi lễ ban ấn nào.”
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight
Ghi chú của người dịch
- 1. Qua chương này ta có thể rút ra vài suy đoán, rất có thể người Djinn không hề có lõi aether, họ chỉ gọi aether từ ngoài rồi hướng dẫn nó thành các hình dáng họ muốn, như cô djinn luyện tập cho Art trong chương này nói, còn riêng Art có lõi aether nên có thể hấp thụ, rồi thông qua cơ thể để tinh luyện aether bên ngoài, cô ấy ví von mối quan hệ của Art và aether giống như cha mẹ với con cái, vậy ta có thể suy ngược ra rằng mối quan hệ của những người djinn với aether sẽ giống như bạn bè hay những người đồng vai phải lứa hơn. Chưa kể ở đây, ta lại có thể câu hỏi, giữa Art và aether, ai là cha mẹ, ai là con?
- 2. Ở chương này, ta có thể đoán là Art đã vô tình lấy được đồ từ chiều không gian khác (không biết Art có ý thức được điều này không), khi Art bọc aether vào tay lấy đi một viên pha lê lưu giữ tàn thức của một người djinn bỏ vào túi không gian đa chiều của mình. Có lẽ viên pha lê sẽ có vai trò gì đó trong các nội dung tương lai của truyện.
- 3. Tóm tắt: Grey luyện tập dùng vũ khí aether với cô gái Djinn.
- 4. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
- 5. Ver.1: Aug-9th-2022; ver.2 Oct-20th-2023;