Chương 358

Cổ vật đẫm máu Phần Hai

Tên gốc: "Chapter 358: Blood Relic II"


  • Giả vờ lo lắng, tôi thận trọng bò qua các đường hầm và đi phía sau gã đàn ông tên Rat, mắt tôi nhảy từ chỗ bóng tối này sang chỗ bóng tối khác. Con đường quanh co và ngoằn ngoèo như sợi dây thừng bị thắt nút. Chúng tôi di chuyển một cách thận trọng và thường xuyên dừng lại để lắng nghe và nhìn quanh các góc, nhưng khu vực này rất yên tĩnh ngoại trừ tiếng chà sát nhẹ từ bàn chân kéo lê của tên Rat.

    Regis nói: ‘Tôi cảm thấy thật tệ khi để Caera lại với cả đám côn đồ giết người đó,’ cậu ta hiện diện dưới dạng một quả cầu tinh khiết và ấm áp trôi quanh quẩn lõi tôi.

    Tôi biết, tôi thừa nhận. Tôi không thể hiểu được cô ấy sẽ làm gì với bọn chúng nếu không có bọn tôi ở đó để kiềm chế cô ấy.

    Chúng tôi đi qua một khúc đường hầm bị sập, và tôi nhận thấy một mảng tường nhìn có vẻ lỏng lẻo, bề mặt tường có vẻ bị khuấy động khiến tôi tự hỏi liệu một con quái vật nào đó — hoặc một gã mạo hiểm giả nào đó — có thể đào xuyên qua lớp đất này hay không. Nghĩ lại về sự xuất hiện nhanh chóng của thằng Kage tại cổng vào khu vực, thì điều đó hợp lý. Khả năng đi xuyên qua đất rắn là khá phổ biến giữa các pháp sư mạnh về thổ hệ ở Dicathen.

    Chúng tôi rẽ phải và quay ngược hẳn trở lại sau một lúc đi trên chính đường hầm mà chúng tôi đã đi qua để đào bổ xuống dưới sâu hơn. Có nhiều mảng tường lỏng lẻo hơn gợi ý rằng ai đó thường xuyên đi lại theo cách này, và các mạch đá đỏ thắp sáng các con đường ngày càng dày đặc và sáng hơn khi chúng tôi đi lâu hơn.

    Aether trong bầu khí quyển cũng tăng lên dày đặc hơn, bao phủ không khí như một màn sương màu tím. Tôi tự tin rằng tên Rat này đã dẫn tôi đi đúng đường, và tôi có thể tìm thấy ngôi đền ngay cả khi không có hắn bằng cách lần theo aether ở môi trường xung quanh.

    Tôi mở rộng sự tập trung của mình để cảm nhận các đường dẫn aether kết nối với từng điểm trong không gian quanh tôi. Tuy nhiên, với mạng lưới đường hầm và hang động rộng lớn như thế này, sẽ là bất khả thi để hiểu được phản hồi mà tôi nhận lại từ các điểm.

    ‘Thật là nhàm chán khi phải ngồi xem cậu hành động như một con gà mờ lông đa sắc (a pansy woggart), nhưng tôi phải thừa nhận đó là một quyết định đúng đắn.’

    (Người dịch: ý của cụm “a pansy woggart” là ám chỉ Art giả làm một gã tay mơ và đa sắc ở đây là ứng xử và hành động nhiều sắc thái trước mặt đám Kage)

    Tôi biết. Đó là lý do tại sao tôi rất hiếm khi nghe lời cậu, tôi đá đểu.

    “Thật không công bằng, phải không?”

    “Xin lỗi, anh vừa nói gì à?” tôi hỏi, hơi mất cảnh giác khi tên Rat đột nhiên bắt đầu nói.

    “Chúng tôi bị kỳ vọng sẽ phải phục vụ như thú cưng ra sao, nhưng khi làm như vậy, chúng tôi trở nên dựa dẫm vào sức mạnh của ông chủ để giữ cho bản thân được an toàn.” Gã đàn ông trầm lặng mặt vốn tái nhợt, nở một nụ cười kín kẽ.

    “Đó là lý do tại sao anh phục vụ cho ông Kage?” tôi hỏi, thay đổi ngữ điệu của mình để nghe như thể tôi sợ phải nói tên thằng điên kia.

    Đôi vai vốn ra co rúm của tên Rat nhún lên một cái. “Sự tàn bạo của ông ấy đã khiến hành động của ông ta trở nên hiệu quả ở nơi này. Cậu có thể không tin tôi, nhưng mọi thứ còn tồi tệ hơn trước khi ông ấy đến.”

    “Anh … không nghĩ rằng ông ấy sẽ làm tổn thương Tiểu thư Caera, phải không?”

    Mặc dù tôi không đặc biệt lo lắng về Caera, biết rằng cô ấy có thừa khả năng tự chăm sóc bản thân, tôi nói thế với hy vọng sẽ đánh vào cảm xúc của gã dẫn đường cho mình. Nếu tôi có thể khiến hắn ta mở lòng với tôi, tôi có thể dễ dàng hướng câu chuyện đến sự thật về những gì đang xảy ra trong khu vực này, bao gồm cả việc tìm ra cách để thoát khỏi nó.

    Lưng tên Rat khom thêm hơn nữa trước câu hỏi của tôi. Khi hắn nói, nghe hầu như không khác gì nói thầm. “Kage và người của ông ấy… không tử tế với phụ nữ. Tôi sẽ không bào chữa gì cho việc này, nhưng…” Hắn khựng nói khi tôi giả vờ kêu một tiếng sợ sệt từ tận cuống họng, rồi hắn ta dừng câu nói hẳn và quay mặt về phía tôi. Đôi mắt đen nhìn tôi dò xét. “Chúng ta nên đi tiếp. Ta vẫn còn cách một khoảng khá xa với ngôi đền.”

    Tai Rat giật giật và dừng lại một giây trước khi đi tiếp. Chúng tôi đi trong im lặng một lúc, cho đến khi chúng tôi tới một đường hầm chỗ những cái cây bóp cổ mọc dày đặc từ sàn lên đến trần hầm, chặn đường phía trước. Tên Rat quay ngược lại, tìm một đường hầm khác khi hắn nói sẽ bỏ qua lối đi đã mọc dây leo um tùm.

    “Anh đã ở đây được bao lâu rồi?” Tôi hỏi nhỏ.

    “Một năm… có thể hơn.” Đôi vai hắn ta nhấp nhô lên xuống khi nhún vai một cái tỏ vẻ bất lực. “Tôi đã chiến đấu một thời gian, như những người khác. Rồi đi trốn. Rồi Kage đến. Ít nhất với ông ta ở đây, chúng tôi có một số hình thức trật tự trong khi chúng tôi tìm ra cách nào đó để lấy được cổ vật.”

    “Anh có thực sự nghĩ rằng cần phải hiến tế máu để lấy được nó?” Tôi hỏi, tỏ vẻ không chắc chắn.

    Tên Rat đánh hơi và khạc nhổ trên mặt đất khi dẫn chúng tôi băng qua một số đường hầm khác nhau. “Tôi đã thấy suốt một năm máu bị cho chảy vào cái ký tự tượng hình (glyph) đó, và nó không bao giờ là đủ. Vài tháng trước, Kage đã kéo tất cả những mạo hiểm giả mà ông ta đã giam giữ đến ngôi đền và cắt cổ họng họ cùng một lúc, tôi chắc chắn trước khi chuyện đó xảy ra thì chưa ai từng nghĩ ra trò đổ vào một lượng máu lớn cùng một lúc như vậy… nhưng ngay cả làm thế vẫn chưa đủ.” Rat tạm dừng, nghe ngóng xung quanh trước khi nói thêm. “Có một số người trong những đường hầm này nghĩ rằng nó phải là một thứ gì khác. Rằng có lẽ chúng ta đã đọc mấy cổ tự nhầm…” Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng hắn, và tôi gần như có thể thấy sức nặng của những cái chết đang đè lên người hắn ta.

    “Đó là lý do tại sao” – hắn suy nghĩ một hồi, nhìn tôi thêm lần nữa kiểu tìm kiếm gì đó – “Tôi đã thu xếp để anh có thể nhìn thấy nhiều hơn là chỉ có ngôi đền.”

    Tôi nhìn hắn một cách không chắc chắn, nhưng không nói gì.

    “Tôi nghĩ chúng ta rất giống nhau,” hắn ta tiếp tục nói một cách thận trọng, chỉ với một chút hy vọng thoảng qua trong lời lẽ. “Chúng ta có thể không được sinh ra để đổ máu và chiến đấu, nhưng chúng ta đáng giá hơn những gì mà chủ nhân của chúng ta đã tín nhiệm.” Hắn gập ngừng, rồi lắc đầu với một nụ cười lo lắng. “Thời gian tôi ở đây đã làm lu mờ cách cư xử của mình. Tôi thậm chí còn chưa hỏi tên của anh.”

    “Grey,” tôi nói, tỏ ra lúng túng đáp lại nụ cười của hắn. “Anh có tên nào khác ngoài…” Tôi nói nhỏ dần, xoa gáy.

    Hắn cau mày buồn bã, nhưng nói, “Amand. Nhưng ở đây … hãy gọi tôi là Rat. Những người khác đều gọi vậy.” Hắn ta đứng thẳng người. “Gray, tôi nghĩ rằng cùng nhau, chúng ta có thể kết thúc chu kỳ lặp tệ hại này. Tôi đã sẵn sàng về nhà, để gặp…” Hắn dừng lại lần nữa, cau mày sâu hơn. “Tôi có mẹ… và em trai… người có thể nghĩ rằng tôi đã chết…”

    Tôi mở miệng ra, rồi lại ngậm lại, không cần phải giả vờ cảm xúc khi nghĩ về Ellie và mẹ tôi, ẩn mình dưới sa mạc vùng Darv, mà không hề biết rằng tôi còn sống.

    Hắng giọng, tên Rat lại tiếp tục. “Tôi hy vọng anh sẽ đánh giá cao rủi ro mà tôi đang gánh bằng cách nói cho anh nghe điều này, … được một khoảng thời gian gần đây, tôi đã chuyển thông tin về Kage cho các phe phái khác trong khu vực này.”

    ‘Vậy là, chàng Rat của chúng ta thực sự là một con chuột chũi.’ Regis nói với giọng nghẹn ngào trong đầu tôi.

    “Đã nhiều tháng trôi qua kể từ khi ngoại trừ Kage và người của ông ấy ra thì không ai được phép nhìn thấy cổ vật, hoặc đội bảo vệ nó. Mặc dù Kage duy trì một số trật tự về mặt bề ngoài ở đây, nhưng ông ta cũng không phải là … quá thông minh.”

    “Và những con mắt có cái nhìn mới mẻ có thể tìm thấy ý nghĩa mới trong các từ cũ,” tôi nói, trích dẫn một dòng trong cuốn sách dạy niệm phép mà tôi đã đọc khi còn là sinh viên tại Học viện Xyrus.

    “Chính xác,” tên Rat đồng ý. “Vậy… anh sẽ giúp tôi chứ?”

    Tôi mở miệng một cách lo lắng, ngậm lại, rồi lại mở ra. “Tôi chỉ muốn đưa Tiểu Thư của mình rời khỏi khu vực này một cách an toàn.”

    Gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, Rat tiếp tục dẫn tôi đến ngôi đền, cách không xa nơi chúng tôi vừa dừng lại nói chuyện. Vài ngã rẽ sau đó, chúng tôi thấy ba người phụ nữ đang đứng trong đường hầm, vũ khí của họ đã được rút ra.

    Tôi sững người, nhưng Rat vẫn tiếp tục tiến về phía họ.

    “Ai đây?” một người phụ nữ cao với mái tóc bện chặt hỏi, chĩa mũi giáo bằng vàng vào ngực tôi.

    “Anh ấy là người mới,” Rat trả lời một cách khó nhọc. “Không phải phe Kage.”

    “Tại sao anh ta lại ở đây?” Đôi mắt trong màu nâu của cô ta nhìn qua tôi một cách ngờ vực, dường như ánh mắt đang đọng lại quanh xương ức của tôi. Cô ta cau mày sâu hơn.

    Rat gãi sau tai. “Cùng một lý do như cô, T’laya.”

    Cô ta tặc lưỡi, nhưng đứng sang một bên của đường hầm. Rat luồn người qua giữa những người phụ nữ đang đứng chắn, mỗi người cao hơn hắn ta vài inch, mắt hắn chăm chú vào vũ khí của họ.

    Tôi bắt chước sự cảnh giác của hắn khi tôi cũng đi qua giữa bọn họ, đang đứng như lính canh ở hai bên, nhìn tôi một cách lạnh lùng.

    Chúng tôi đã đến một điểm mà con đường tách làm ra, uốn cong sang hai hướng trái phải. Rat vòng qua bên trái, rồi dừng lại ở một mảng tường nhẵn. Hắn ta nhắm mắt và ấn một tay vào tường, và một có tiếng o o rồi rung chuyển cả lối đi.

    Giống như bức rèm bị kéo sang một bên, bức tường mở ra, để lộ một căn buồng phòng hoàn toàn tách rời khỏi khu vực còn lại. Có ba gã đàn ông, tất cả đều trông rách rưới và bẩn thỉu – rõ ràng là một phần trong băng đảng của thằng Kage – vung vũ khí lên, rồi lùi lại trước ánh mắt của Rat.

    Một gã to như trâu có bộ râu dài gần tới bụng chống cái rìu to cầm bằng hai tay xuống đất và sờ tay lên đầu. Hắn tia ba người phụ nữ kia, để lộ một hàm răng khấp khểnh, ố vàng, nhưng vẻ mặt hắn ta tối sầm lại khi để ý đến tôi xuất hiện.

    “Anh không nói gì về việc có một gã đàn ông khác,” hắn nói một cách cộc cằn. “Liệu Kage—”

    “Bộ tôi sẽ ở đây nếu chủ nhân của chúng ta không muốn thế à?” Rat khò khè. “Kage ngày càng mất kiên nhẫn với cổ vật. Người đàn ông này là một pháp sư loại Sentry mạnh mẽ phục vụ cho một người thượng huyết tộc hùng mạnh. Kage đã chỉ thị rằng anh ta được phép nhìn thấy ngôi đền cùng với T’laya và mấy người phụ nữ bạn cô ấy.”

    Gã lính gác vạm vỡ thấy có vẻ không bị thuyết phục, nhìn chúng tôi một cách hoài nghi.

    “Ngươi có từng ước rời khỏi cái xó xỉnh này không, đồ con lợn không huyết thống?” Rat gắt gao, xua đuổi ba gã lính gác ra khỏi chỗ một hình khắc khổng lồ chiếm gần hết mặt sàn phòng.

    Gã đàn ông nghĩ về điều này một lúc, rồi tỏ vẻ khiêm nhường với tên Rat và tránh sang một bên. Rat vẫy tay gọi chúng tôi, ra hiệu bước xuống sàn.

    Dù sao đi nữa, đôi mắt tôi bị nó thu hút, cái thứ cổ vật mà đã làm rất nhiều người chém giết và chết vì nó.

    Phản ứng tức thì của tôi là… thất vọng.

    Bộ trang phục được treo lơ lửng giữa một chùm ánh sáng vàng chiếu rọi vào, miêu tả tốt nhất mà tôi có thể nói thì nó là áo choàng bọc thép. Mớ đồ nhìn dày và cồng kềnh, lớp vải có màu nâu pha xám mờ, với giáp che cầu vai1 , che cổ và che khuỷu tay2 đều bằng da sẫm màu. Những cổ tự (rune) được thêu vào các đường may và khắc dọc theo các cạnh rìa của các tấm áo giáp bằng da.

    (Người dịch: giáp che cổ (gorget) thì đã có hình ở chap trước. Còn giáp che cầu vai (pauldron) và giáp che khuỷu tay (vambrace) thì có hình minh họa mình đặt bên dưới)

    Bỏ cái vụ phong cách thời trang lỗi mốt này sang một bên, thì bộ giáp cổ vật dường như được làm cho một con trâu nước (orge) hơn là cho người mặc.

    ‘Ôi, tôi thật không ngờ. Nó trông khá hợp đấy chứ,’ Regis trầm ngâm nói. ‘Một chiếc váy đầy chất nam tính dành cho một chàng công chúa cũng đầy chất nam tính.’

    Có điều gì đó về cách mà aether di chuyển trong căn phòng này thu hút sự chú ý của tôi, và tôi nhìn kỹ hơn. Ánh sáng tinh tế có màu thạch anh tím của aether đang truyền vào bộ giáp.

    ‘Kia có phải là …?’

    Tôi cũng nghĩ vậy, tôi xác nhận, bị mê hoặc bởi cách mà aether có vẻ như đang xoáy quanh bộ giáp, và bộ giáp rút aether từ khắp khu vực này. Đó là lý do tại sao aether trong bầu không khí ở đây dày đặc hơn rất nhiều.

    T’laya băng qua trước mặt tôi, phá vỡ chú phép của cổ vật. Cô ta quỳ lên chỗ kí tự tượng hình, mấy ngón tay lần theo những rãnh sâu trên nền sàn đá.

    Thứ ký tự tượng hình (glyph) này là một chuỗi các cổ tự phức tạp, được sắp xếp cẩn thận thành các vòng tròn đồng tâm. Nó rất tinh xảo, giống như vẽ một bức tranh bằng chữ vậy, nhưng nó là một thiết kế phi truyền thống. Tôi không thể không nghĩ rằng ngay cả một giáo sư người Djinn chuyên về cổ tự cũng sẽ vật vã để đoán ra ý nghĩa chính xác. Việc này còn trở nên phức tạp hơn vì một số phần trên bộ ký tự tượng hình này hoặc bị mài mòn hoặc bị hư hỏng theo thời gian, và các rãnh có màu nâu đỏ do máu bị đổ vào đấy.

    Ở phần tâm của bộ ký tự tượng hình, nó hội tụ thành một biểu tượng thứ hai nhưng nhỏ hơn, nơi ngay phía trên là bộ giáp lơ lửng trong rào chắn bảo vệ nó.

    Tôi cúi xuống để xem kỹ hơn, các ngón tay lần theo những đường nét chạm khắc.

    “Ôi ánh sáng dẫn đường cho tôi…” một trong mấy người mạo hiểm giả nữ thở ra kinh ngạc khi cô ta bước vào đền thờ.

    Tên Rat khịt mũi như đánh hơi. “Anh hiểu được gì về nó?”

    ‘Không có gì ngạc nhiên khi chẳng ai tìm ra cách để hiểu thứ này. Cái ký tự tượng hình kia là một mớ hỗn độn,’ Regis trả lời hữu ích quá nhỉ.

    Tôi đọc đi đọc lại khúc tương tự tới lần thứ ba, vật lộn với cách sắp xếp các cổ tự này.

    “Nó bắt đầu từ đây,” gã Rat nói, chỉ vào chỗ đứt khúc của các vòng tròn đồng tâm gần ánh sáng vàng và cổ vật. “Có lẽ sẽ hữu ích nếu anh đọc nó từ đầu đến cuối.”

    Tôi di chuyển đến nơi hắn chỉ và bắt đầu phiên dịch với sự trợ giúp của Regis.

    ‘Trò này quá tốn máu với một chủng tộc theo chủ nghĩa hòa bình đấy,’ Regis nghĩ.

    Cậu ấy nói đúng. Khi hai thằng Kage và Rat tiết lộ lý do bạo lực xâm chiếm khu vực này, tôi đã mong đợi mình sẽ phát hiện ra rằng bọn chúng là mấy tên ngốc và đã đọc sai chỉ dẫn của người djinn, nhưng cái ký tự tượng hình viết dày đặc ở đây có liên quan đến máu.

    ‘… máu của kẻ mà … cái cổ tự kia nói gì vậy?’

    (Người dịch: Nguyên văn tiếng Anh câu Regis nói như sau: ‘…the blood of one who…what’s that rune say?’.
    Cách dịch 1 (là cách Regis cũng như đám kia đã dịch sai dẫn đến hiểu sai) là câu phía trên.
    Cách dịch 2 (là cách hiểu đúng mình ghi giải thích cho các bạn): “huyết thống của người mà …”
    Như vậy ta thấy, một chữ “blood” trong tiếng Anh có hai lớp nghĩa : “máu” và “huyết thống”. Tụi Kage/Rat và cả Regis đều dịch theo nghĩa đen là “máu” nên tụi nó lao vào chém giết nhau để đổ máu vào. Trong khi nếu hiểu theo nghĩa bóng là “huyết thống” thì tụi Djinn ngụ ý rằng chỉ có người nào có dòng máu Djinn nhà chúng nó thì mới lấy được bộ giáp này.
    Tương tự, các câu dịch phía dưới đề cập đến “blood” đều có hai lớp nghĩa như thế)

    Tôi phải thừa nhận rằng có lẽ do cổ tự bị hư hỏng nên tôi không đọc được nó.

    ‘… của kẻ mà gì gì đó máu của máu chúng ta, có thể … phải gánh à? Câu này chả hiểu tý gì cả…’

    (Người dịch: câu trên vì Regis dịch sai từ “blood” nên không hiểu. Còn câu hiểu đúng như sau: ‘… của người mà [chỗ bị hư không đọc được] huyết thống của huyết tộc chúng ta, có khả năng … gánh vác’)

    T’laya chỉ vào ngay chỗ cổ tự mà chúng tôi đang phải vật vã tìm hiểu, hỏi liệu có ai ở đây có thể đọc nó không, nhưng chẳng ai đọc được.

    Sự chú ý của tôi thoáng chốc chuyển sang ba tên lính gác đang đứng dựa vào tường. Mỗi thằng đều to hơn — ‘và ngu hơn’, Regis đế thêm vào — bất kỳ gã mạo hiểm giả nào khác mà tôi từng thấy, và tôi hiểu tại sao tên Kage lại chọn bọn này để canh gác. Mấy thằng kiểu này không có tò mò, và sẽ không suy nghĩ sâu xa về câu đố mà chúng gặp, mặc dù có khi đó là chìa khóa dẫn đến cả một gia tài mà tụi nó thậm chí còn không nhận thức được.

    “Các pháp sư cổ đại là một dân tộc hòa bình,” tôi nói, phân nửa để tự nhắc mình. “Sự cống hiến của họ cho lý tưởng này lớn đến mức họ không tự vệ cho bản thân ngay cả khi một chủng tộc khác tiêu diệt họ. Thay vào đó, họ xây dựng nên Khu Tàn Tích này để giữ cho kiến ​​thức của họ sống mãi. Họ không rèn vũ khí hay áo giáp. Đó là lý do tại sao cái cổ vật này đã bị khóa chặt như vậy.” Tôi chỉ tay vào một mẩu cổ tự thuộc tổng thể bộ ký tự tượng hình này. “Họ thậm chí còn gọi nó là ‘một ngôi đền cho sự vô nghĩa.’”

    “Nhưng cái cổ vật này cũng là bí quyết để rời khỏi đây,” Rat chỉ ra, giật giật mấy cọng râu trên cằm. “Anh đang gợi ý rằng đây là ngõ cụt à?” Một cảm giác căng thẳng đang bao trùm lấy hắn ta. “Điều đó không thể nào…”

    Ả T’laya khạc đờm xuống đất. “Phải có đường ra. Luôn luôn phải có đường ra khỏi Khu Tàn Tích.”

    (Người dịch: câu này từ “way” cũng tạo thành hai câu hai nghĩa luôn. Nghĩa 1 như trên. Nghĩa 2: “Phải có cách. Luôn luôn có cách ở những Khu Tàn Tích này”)

    Tôi lại tập trung vào cụm ký tự tượng hình này, lẩm bẩm một mình khi đi quanh nó để dịch theo một vòng tròn, dịch lại từ chỗ vết trầy. “Máu của máu chúng ta … phải gánh có chủ đích … một người…”

    Lông mày tôi nhíu lại khi tôi đọc lại cụm ký tự tượng hình vài lần nữa, tập trung nhiều hơn vào phần cổ tự nhìn qua có vẻ mâu thuẫn và xâu chuỗi ý nghĩa của chúng lại với nhau.

    Tôi cố kiềm chế không thở dài trước những điều mình mới phát giác ra. Những thứ này chưa bao giờ dễ cả.

    Cười lớn một tiếng, tôi đứng dậy. “Tôi nghĩ tôi hiểu rồi.”

    Tên Rat tiến lại gần tôi, mắt hắn nheo nhìn những ký tự tượng hình trước khi nhìn tôi đầy cảnh giác. “Anh đã tìm thấy gì, Grey?”

    Miệng tôi tự mở ra vì phấn khích. “Máu ở đây không phải là…”

    Vội kiềm chế lại bản thân, tôi ho khan một tiếng.

    Tôi hít thở sâu để chậm lại một chút. “Chỉ là… tôi… những cổ tự này cần một dòng dõi huyết tộc cụ thể…”

    Thấy phản ứng của tôi, tên Rat mềm mỏng, khẽ cúi đầu. “Tôi xin lỗi, Grey. Nhiều lần trong suốt cả năm qua có vài người tuyên bố hiểu được những cổ tự này, nhưng đó chưa bao giờ là sự thật. Tôi không có đánh giá thấp anh, tôi chỉ… cảnh giác.”

    Tôi gật đầu và để một nụ cười dần nở trên khuôn mặt. “Nó cần một ai đó từ…” Rồi tôi sững người lại, há miệng ra.

    “Từ cái gì vậy, Grey?” tên Rat cáu kỉnh, tiến lại gần tôi một bước, vẻ mặt pha trộn giữa mong đợi và thất vọng.

    “Ôi lạy Vritra, tôi quả thật là một tên hầu tệ nhất ở Alacrya,” tôi rên rỉ, nhìn hắn ta với vẻ sợ hãi. “Tôi gần như quên mất Tiểu thư Caera. Anh có nghĩ rằng cô ấy ổn không? Tôi… tôi sẵn sàng nói cho anh biết cách lấy được cổ vật, nhưng trước tiên chúng ta cần đảm bảo rằng cô ấy được an toàn.”

    Tên Rat lắc đầu. Ả T’laya và mấy đứa bạn đồng hành của ả đã ngừng việc chúng đang làm và đang nhìn tôi một cách ngờ vực. Ba gã lính canh nhìn nhau bối rối.

    “Sẽ dễ dàng hơn để giải thoát cho cô ấy khỏi tên Kage sau khi chúng ta đã lấy được cổ vật. Rồi thì chúng ta ở thế trên cơ,” Rat nhấn mạnh. “Một khi chúng ta biết cách rời đi…”

    Thằng mạo hiểm giả như con trâu nước tiến lên một bước nặng nề và chĩa rìu về phía Rat. “Lần này Kage không cử mày đến phải không, Rat? Mày nói dối!”

    Tên Rat bối rối lùi khỏi cái mớ nước bọt đang phun vèo vèo từ mõm thằng mạo hiểm giả khổng lồ này. Tuy nhiên, trước khi gã đàn ông này có thể đuổi theo chúng tôi, một ngọn giáo bằng vàng xuyên qua cổ hắn. Hai tên còn lại cũng gục xuống trong cùng một nhịp thở, cũng bị đâm tương tự khi T’laya và đồng bọn của ả ta chạy ngang qua người chúng.

    Ả phụ nữ cao kều giựt ngọn giáo ra khỏi cổ gã lính vừa chết và chĩa nó vào tôi. “Giải thích đi.”

    “Máu phải… từ …” Tôi nuốt nước bọt một cách nặng nề. “Máu cần được lấy từ ai đó là hậu duệ của asura,” tôi vội kết lời.

    Ngọn giáo của ả T’laya đè sát cổ họng tôi. “Đồ ngu xuẩn. Dối trá. Đó là điều không thể.”

    “Không phải đâu,” tôi rít lên. “‘Đổ vào đây máu của kẻ đã làm hại huyết thống của chúng ta.’ Asura… lũ asura là kẻ thù của các pháp sư cổ đại…”

    Đôi mắt cứng nhắc của T’laya dường như nhìn chằm chằm vào tôi khi cô ả cố dò xét trong mắt tôi để tìm sự thật. Sau vài giây dài, ả chửi thề và lùi lại, hạ cây thương xuống. “Vậy thì thật sự chúng ta đành cam chịu mục rữa ở đây mãi mãi.”

    Tôi xoa cổ họng, nơi một giọt máu nhỏ xíu đang chảy xuống da. Vết thương đã lành, nhưng dường như không ai nhận ra.

    Tên Rat đang nhìn tôi chăm chú. Tôi nhăn mặt. Đôi mắt hắn nheo lại. “Có chuyện gì, Grey?”

    Tôi do dự cho đến khi ả T’laya thể hiện sự giận dữ, rồi tôi nói, “Tiểu thư Caera… cô ấy thuộc Thượng Huyết Tộc Denoir, nhưng không phải do bẩm sinh. Cô ấy có mang dòng máu Vritra.”

    Đôi mắt tên Rat lóe sáng, ánh nhìn của hắn mãnh liệt đến mức tôi có thể cảm giác cái ánh nhìn đấy giống như một áp lực của sự hiện diện, rồi nhận ra một số kích động thật đang tác động lên tôi, như thể có những ngón tay nhào nặn đang hoạt động trong não tôi. Khuôn mặt của Rat nở ra nụ cười hài lòng rộng tận mang tai, và hắn ta giơ một tay lên.

    Cơ thể tôi chỉ đơn giản là ngừng phản ứng. Ở đâu đó sâu thẳm trong ý thức của mình, tôi có thể cảm thấy một tiếng vo ve gần như không thể nhận ra, nghe rõ trong xương hơn là tai. Một chú phép hệ âm thanh, tấn công trực tiếp vào hệ thần kinh để làm tôi tê liệt. Sau lưng tôi là mấy ả còn lại, nhưng tôi chắc chắn rằng họ cũng bị ảnh hưởng như tôi.

    ‘Nó là ấn loại regalia.’ Regis nói tỏ vẻ hiểu biết rõ. ‘Một loại chú phép gây tê liệt dựa trên âm thanh. Nó khá mạnh.’

    Đúng vậy thật. Việc che chắn thích hợp bằng mana sẽ ngăn nó hoạt động, nhưng cách nó tấn công trực tiếp vào hệ thần kinh khiến nó rất hiệu quả. Sức mạnh thể chất trong khả năng của tôi không tạo ra khác biệt gì khi chống lại nó.

    Đôi mắt đen láy của tên Rat co giật khi nhìn tôi, hai bàn tay hắn bắt chặt vào nhau trước ngực. “Mày thông minh một cách nguy hiểm,” hắn nói, liếm môi. “Trò mẹo với cô gái kia… thằng Kage là đồ ngốc khi đưa ra các giả định quá nhanh. Tao biết ngay rằng mày không chỉ là một tên Sentry che giấu ký hiệu mana của mình.”

    Hắn gõ ngón tay vào đầu. “Một cái ấn khác trong số rất nhiều cái ấn hữu dụng của tao. Tao có thể nghe thấy tiếng dòng máu của mày đang lưu thông trong huyết quản, nhịp tim mày, không khí thổi qua phổi mày. Tao có thể biết khi nào ai đó đang nói dối. Và bởi vì tao biết mày vừa mới nói thật lúc nãy, rất may là không cần giả vờ chơi trò đánh đố lẫn nhau cho cả hai bên nữa. Đó quả là một trận đấu thú vị – người nào có thể giả vờ yếu đuối và thảm hại hơn – nhưng tao mệt với nó rồi. Cảm ơn mày, Grey à, vì sự trợ giúp của mày.”

    ‘Art này, tôi nên làm gì? Tôi—’

    Tôi nói với Regis những gì tôi cần ở cậu ấy, và cậu ấy chìm vào im lặng.

    Với một nụ cười lười biếng, thằng Rat rút ra một con dao găm dài cong từ thắt lưng và bước đến gần tôi. Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm tôi khi rút lưỡi dao cứa ngang cổ họng tôi, và tôi có thể cảm nhận được từ xa trong tâm trí rằng hơi ấm từ máu mình đang tràn xuống phía trước ngực.

    Cơ thể tôi gục xuống đất, và Rat nghiêng người về phía tôi. Mặc dù tôi không thể cử động, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nó khi con dao găm đâm vào sườn, lưng và cuối cùng là vào tim tôi. Đôi mắt tôi nhắm nghiền lại, và hơi thở của tôi lặng đi.

     

    GÓC NHÌN CỦA RAT

    Máu đổ ào ạt xuống cơ thể của thằng mạo hiểm giả mắt vàng này khi hắn gục xuống một cách vô hồn.

    “Có vẻ như cuối cùng thì mày cũng có chút hữu dụng.” Tôi lau lưỡi kiếm bằng tay áo thằng Grey trước khi đứng dậy và quay mặt về phía con T’laya.

    Con mạo hiểm giả kiêu căng cao nhổng này đứng bất động, mấy con bạn đồng hành của nó đang đứng hai bên nó. Mấy đứa còn lại phe con này sẽ cúi đầu nhanh chóng nếu không có ba đứa này, tôi chắc luôn. Tôi vung dao găm trước đôi mắt đỏ ngầu của con ả T’laya. Mặc dù ả ta không thể cử động, nhưng tôi biết ả nghĩ gì khi nhịp tim ổn định của ả cho ả biết điều gì sắp xảy ra.

    Đòn phép ngưng trệ âm thanh này đang bắt đầu tác dụng lên tôi, vì vậy tôi không dành thời gian để tận hưởng cái chết của bọn chúng theo cách mà tôi hay thích. Một khi ả ta đã nằm chết cạnh mấy đứa bạn đồng hành, tôi hủy chú phép và hít một hơi vừa mệt mỏi, vừa vui sướng.

    “Còn một lần hiến tế cuối trước khi chuyện này kết thúc,” tôi nói, nâng con dao găm của mình lên phía thánh tích như nâng ly chúc mừng.

    Chuyển mana vào một trong mấy cái ấn yếu hơn sau lưng, tôi ấn tay xuống đất. “Kage. Mang con ả kia đến đây.”

    Nếu thằng cặn bã đó làm theo chỉ dẫn của tôi, thì giờ hắn đã ở gần đây với con thượng huyết tộc rồi. Không có cách nào để hoàn toàn chắc chắn rằng thằng Grey có thể giải quyết được vấn đề về cái cổ vật này, nhưng tôi đã cảm nhận được sự tự tin không hề lung lay mà thằng đó duy trì trong lòng.

    Thật sự là bất ngờ khi biết được bí mật của con đàn bà kia. Mặc dù thằng này đã giữ lại phần quan trọng nhất chưa nói, nhưng tôi đã nghe được những biến âm tinh tế trong giọng điệu của hắn đã bộc lộ điều đó ra. Không chỉ con Tiểu thư Caera có dòng máu Vritra, mà dòng máu của ả cũng đã biểu hiện ra. Nếu không có sự trợ giúp của thằng Grey, tôi có thể đã mắc sai lầm khi xiên lõi ả và ném ả cho thằng Kage. Biết rằng ả ta mang trong mình huyết thống Vritra… điều đó đã thay đổi mọi thứ.

    Kage đến sau một hoặc hai phút, lôi con Tiểu thư Caera đây theo sau hắn. Ả ta nghiến chặt hàm khi nhìn thấy cơ thể người bạn đồng hành của mình trên sàn nhà. “Có thực sự cần phải giết anh ấy không?”

    “Tiểu thư Caera của Thượng Huyết Tộc Denoir,” tôi nói, cúi đầu nhẹ. Miệng cô ả ngậm lại. “Huyết thống của Vritra.” Miệng ả mím chặt thành một đường ngang, và khuôn mặt tái đi. Tôi cười toe toét khi nhìn thấy. Bước đến đứng ngay trước mặt ả, tôi chỉnh lại sợi xích cột cổ tay cô ả. “Cô có biết những món tạo tác ức chế sự luân chuyển mana hữu ích cỡ nào cho mỗi lần thám hiểm Khu Tàn Tích không? Và cái còng này hàng biến thể loại đặc biệt cao cấp. Bạn sẽ không bao giờ biết khi nào bạn cần phải vô hiệu hóa kẻ thù — hoặc đồng minh — khi nhận được lời khen tặng.”

    Cằm con ả hất lên, nhấn mạnh rằng ả đã coi thường tôi như thế nào. “Nếu ngươi biết huyết thống của ta, thì ngươi sẽ không dám đặt một ngón tay lên người ta…”

    Cười khúc khích, tôi đưa tay mò mẫm quanh cổ ả để tìm vật tạo tác mà tôi biết chắc chắn phải có ở đó. Khi tay tôi quấn lấy sợi dây chuyền mảnh khảnh, tôi kéo mạnh, giật đứt sợi dây khỏi cổ ả ta.

    Những chiếc sừng xuất hiện từ hai bên đầu con ả, hướng về phía trước và lên trên, với các ngạnh thứ cấp hướng ra sau, bao quanh đầu ả giống như một vòng nguyệt quế màu đen (black laurel). Tôi gõ một ngón tay dọc theo bề mặt mịn và cứng của bộ sừng, trong giây lát bị chúng đập ngược lại. Ả ta run lên vì cơn thịnh nộ nhưng kìm nén không bộc lộ ra. Thay vào đó, cô ấy nói với vẻ tự ép mình bình tĩnh, đôi mắt đỏ tươi của ả nheo lại thành hình một cặp dao găm đẫm máu.

    “Khi chúng ta rời khỏi đây, tôi sẽ có cả một cổ vật còn hoạt động và một người có dòng máu Vritra. Hãy tưởng tượng đi, Tiểu thư Caera. Tôi đến với một câu chuyện về việc phát hiện ra cô trong vùng hội tụ này, bán sống bán chết, bị phản bội bởi tên hầu trung thành nhất của cô… Dĩ nhiên, cô sẽ không còn như trước, sau mọi thứ cô đã chứng kiến, nhưng ít ra cô vẫn sống. Và với sự giàu có nhận được từ món cổ vật này, có lẽ các thành viên gia tộc Denoir thậm chí sẽ thấy rằng tôi trở thành một người chồng phù hợp cho cái bản thân đã tan nát của cô?” Tôi nở một nụ cười chế giễu với ả. “Vào một ngày không xa, tôi sẽ trở thành mạo hiểm giả nổi tiếng nhất lục địa Alacrya này. Tôi cá rằng tôi thậm chí sẽ được tiếp kiến với Chúa Tể Tối Cao. Có lẽ, đối với một người tìm ra cổ vật, ngài ấy sẽ hạ cố đến hôn lê của chúng ta?” Nụ cười của tôi ấp úng khi tôi có một suy nghĩ tò mò trong lòng. “Tại sao cô phải làm thế? Tại sao lại giấu món quà đẹp đẽ này?”

    Đôi mắt đỏ tươi chết người đó chỉ nhìn trừng trừng lại tôi.

    “Chà, sẽ có đủ thời gian cho cuộc trò chuyện thân mật như vậy sau này. Còn bây giờ…” Nắm lấy sừng, tôi kéo ả đàn bà đang giằng co vào khu vực đặt cổ vật — đảm bảo rằng ả ta phải bước qua xác của thằng bạn đồng hành đã chết nằm trên đường đi — và đá vào sau đầu gối khiến ả khuỵu xuống.

    Giật tay ả lên bằng cách lôi cái còng đang siết chặt tay ả, tôi dùng dao găm rạch một đường đầy máu trên lòng bàn tay ả, rồi xô ả xuống đất, nơi bàn tay chảy máu của cô ấy đập mạnh vào phiến đá chạm khắc trên sàn nhà, bôi bẩn ký tự tượng hình.

    Trước sự thất vọng của tôi, cô ả không thở hổn hển vì đau đớn, nhưng đó là suy nghĩ vặt vãnh so với những gì sắp diễn ra.

    Ngoại trừ… không có gì xảy ra cả.

    Thở dài một hơi, tôi cảm thấy tâm trạng tốt của mình dần biến mất. “Tôi thực sự hy vọng mình có thể có cả hai giải thưởng, nhưng than ôi. Không phải lúc nào chúng ta cũng đạt được mọi thứ mà chúng ta mong đợi, phải không, quý cô?”

    Nắm lấy sừng ả thêm lần nữa, tôi xoay Tiểu thư Caera đây đối mặt với tôi, giúp ả nhận vinh dự không bị rạch cổ họng từ phía sau. Đôi mắt ả tập trung vào thứ gì đó phía sau tôi, mắt mở to và một nụ cười nở trên khuôn mặt thay vì nỗi kinh hoàng mà tôi đáng lẽ phải thấy.

    Từ từ quay lại, tôi thấy thằng Grey đang đứng đấy, vết thương của hắn đã lành, da hắn không có vết hằn nào từ lưỡi kiếm của tôi. Nhưng tôi biết tôi đã đâm hắn … cắt cổ hắn, đâm dao xuyên qua tim hắn … máu vẫn còn thấm quần áo của hắn chứng tỏ tôi đã làm vậy!

    Thằng Kage chửi thề và rút thanh trường kiếm ra, nhưng thằng đó không có cơ hội để tấn công. Một bóng đen lao ra khỏi cơ thể tên Grey, quật thằng Kage xuống đất. Tôi hầu như không nhận ra, không thể rời mắt khỏi đôi mắt vàng của thằng Grey này.

    Bây giờ mọi thứ đã trở nên có lý: sự tự tin không thể nào che giấu được của gã đàn ông đó. Ngay cả bây giờ tôi cũng không thể cảm nhận được lượng mana của hắn. Không phải vì hắn là một tên pháp sư Sentry nhỏ bé kỳ quặc, có khả năng che giấu sự hiện diện của hắn … không. Đó là bởi vì hắn ta chỉ mạnh hơn tôi rất nhiều… nhưng tôi đã hạ gục những tên khốn lớn hơn, mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn tôi trước đây.

    Lõi tôi đau nhức khi tôi đẩy mana vào ấn regalia của mình một lần nữa, gây ra tình trạng ngưng trệ âm thanh. Một âm thanh nhỏ rung lên từ tôi, tần số chính xác cần thiết để làm gián đoạn hệ thống thần kinh, ngăn cản mọi chuyển động.

    Con sói bằng bóng đóng băng tại chỗ, hàm của nó đang cắn vào mặt thằng Kage, nước dãi chảy ra từ những chiếc răng khổng lồ. Thằng Kage cũng bị tê liệt, sinh vật kia đè lên lưng hắn, miệng hắn mở ra hú còn đáng sợ hơn là tiếng gầm xung trận. Đằng sau lưng, tôi nghe thấy hơi thở của Tiểu thu Caera kia ngừng lại trong phổi.

    Thằng mạo hiểm giả mắt vàng bất động. Tôi nhếch mép và xoay con dao găm trên tay cho hắn xem.

    “Tao có cần phải cắt đầu mày ra khỏi cổ để đảm bảo mày không quay lại lần nữa không? Có lẽ sau khi làm xong, tao sẽ đốt cái đầu luôn cho nó chắc.”

    Không thể tin được, hắn ta lắc đầu. “Tao khá chắc là mày không làm được đâu.”

    Mặc dù tôi có thể nhìn thấy cái chết gần như cầm chắc của chính mình trong mắt hắn, nhưng tôi từ chối chết mà không chiến đấu. Quay lại, tôi lao tới chỗ con Tiểu thư Caera. Nếu tôi có thể sử dụng cô ả làm con tin, rồi —

    Rồi hắn ở bên cạnh tôi, tay cầm một con dao găm màu thạch anh tím lởm chởm phát sáng giữa các ngón tay, lưỡi dao đã trong bụng tôi. Còn trong lõi của tôi. Phép thuật của tôi bị hủy cùng với một luồng ngưng trệ mãnh liệt khiến tai tôi ù đi. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của ả đàn bà kia và tiếng gầm gừ của thằng Kage khi con quái vật đè hắn xuống sàn.

    Sức mạnh rời khỏi cơ thể khi tôi chìm dần xuống đất dưới chân thằng Grey. Máu tôi chảy ào ạt, lấp đầy các rãnh của ký tự tượng hình.

    Phía trên tôi, ánh đèn vàng bắt đầu nhấp nháy. Với chút sức lực cuối cùng của mình, tôi vươn đầu lên để nhìn cổ vật.

    Rào chắn, thứ không thể xuyên qua bấy lâu nay, đang mờ đi.

    Tác giả: TurtleMe
    Người dịch: Nightmoonlight


    Ghi chú của người dịch

    1. 1. ⤴︎
      Hình minh họa giáp che cầu vai (pauldron):
    2. 2. ⤴︎
      Hình minh họa giáp che khuỷu tay (vambrace):
    3. 3. Tóm tắt: Grey tiếp tục giả ngu trong khi tìm hiểu âm mưu nơi này.
    4. 4. Đã check in nghiêng (italic) từ bản gốc của tác giả.
    5. 5. Ver.1: Aug-13th-2022; ver.2: Oct-10th-2023;
    Dịch giả Nightmoonlight avatar Tôi là Nightmoonlight, dịch giả online, chính trị gia online, chuyên gia QHQT online, chuyên viên phân tích online mọi vạn vật trong vũ trụ nhé 😌 Mong mọi người ủng hộ tôi! 😁
    Loading...