Cổ vật đẫm máu
Tên gốc: "Chapter 357: Blood Relic"
Aether đang chảy trong cơ thể tôi, nung nóng các mạch dẫn trong người bằng một loại lửa lỏng trước khi kết tụ sâu vào lõi tôi. Mặc dù suy nghĩ trong đầu đang ở chỗ khác và thật ra là tôi đã thực hiện điều này vô số lần trước đó, thì cảm giác này vẫn rất phê. Thứ sức mạnh sâu xa và khó nắm bắt này đến ngay cả lũ asura cũng không thể kiểm soát hoàn toàn thì đang ở trong tôi, chờ được giải phóng.
‘Tôi nghĩ ta đã hiểu được nó,’ Regis lên tiếng khi chúng tôi kết thúc việc xâu chuỗi những ký ức của mình lại với nhau. Tin nhắn cuối cùng của bà Sylvia không hiển thị vị trí bốn tàn tích của người djinn, nhưng nó hiển thị các khu vực dẫn đến chúng. Chỉ có điều, cả hai chúng tôi phải mất thời gian để nhớ lại các chi tiết đủ rõ ràng để cái cổ vật La Bàn có thể đưa chúng tôi đến đó.
Ừa, tôi trả lời đơn giản, hình dung ra hình ảnh những đường hầm hẹp bằng đất uốn lượn như một mê cung với những hố do sâu khổng lồ đào chạy ra mọi hướng.
Rồi tôi mở mắt ra trừng trừng nhìn cái xác hoành tráng của con cuốn chiếu khổng lồ, mà tôi đang ngồi trên thân nó trong khi hút aether từ chính nó.
Với lõi được bổ sung gần đầy và điểm đến đã được thiết lập sẵn, tôi nhảy xuống đất vừa kịp lúc thấy Caera đang đứng dậy từ đài tưởng niệm ngẫu hứng tự tạo dành cho anh trai mình. Lòng trắng mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng ánh mắt cô ấy đã nghiêm nghị lại, quai hàm cắn chặt thể hiện sự quyết tâm.
Không nói lời nào với nhau, chỉ một cái gật đầu đơn giản trước khi chúng tôi đi tiếp.
Cổng dịch chuyển ra khỏi đây cách cái hang này hàng giờ đồng hồ đi bộ, và đoạn còn lại của chuyến hành trình xuyên qua khu vực trống trải thì rất yên ổn. Chúng tôi di chuyển nhanh chóng trong im lặng. Regis ở trong cơ thể tôi, đang hồi lại sức mạnh sau khi sử dụng chiêu Destruction. Khả năng kiểm soát chiêu này của cậu ta đã tăng lên đáng kể kể từ lần cuối dùng nó, nhưng tôi có thể cảm nhận được mức thiệt hại đổi lại mà cậu ấy phải gánh.
“Cô nên nghỉ ngơi một chút trước khi ta đi qua cổng,” tôi nói khi cuối cùng chúng tôi cũng đến được lối ra. “Đã hơi lâu rồi cô chưa ngủ.”
Cô ấy trả lời: “Tôi ổn mà,” liếc nhìn về phía sau. Dù không nói ra nhưng tôi biết rằng cô ấy đã sẵn sàng rời khỏi khu vực này.
Tập trung vào hình ảnh của những đường hầm uốn lượn đó, tôi kích hoạt cổ vật La Bàn, và Caera bước qua. Khu vực bên kia dày đặc bụi đang bay lơ lửng trong không khí, khiến chúng tôi khó nhìn thấy đang bước vào đâu, và tất cả những gì giúp tôi có thể nhận ra Caera là một bóng cô ấy sẫm màu.
‘Arthur,’ Regis sủa lên trong tiềm thức tôi ngay khi có thêm hai bóng nữa xuất hiện ở hai bên cô ấy.
Lúc này thì cứ ở bên trong đi, tôi ra lệnh cho Regis, tập trung nhìn ánh đỏ mờ mờ lóe lên lấp lánh từ vũ khí của họ.
Cánh cổng dịch chuyển sáng lên tan biến sau lưng khi tôi bước qua, mắt tôi ngay lập tức tìm kiếm Caera và những kẻ tấn công cô ấy.
Lưỡi kiếm đỏ của Caera lóe lên trong lớp bụi dày, vọng lại tiếng leng keng khi va chạm với vũ khí của kẻ tấn công cô. Những tiếng gào khản cổ vang khắp không gian nhỏ ở đây, và một ngọn giáo lóe sáng lao ra khỏi lớp bụi mờ mịt. Tôi chộp lấy nó ngay trước khi nó đâm vào lưng Caera. Cán giáo thép được cường hóa bằng mana rít lên khi tôi bẻ mũi giáo khỏi trục và ném ngược trở lại người cầm. Mũi giáo nhọn lởm chởm xuyên qua ngực kẻ tấn công, và hình cái bóng mờ ảo của hắn bị nhấc bay khỏi mặt đất rồi đập vào bức tường phẳng đầy bụi bặm đằng sau.
Bụi dần lắng xuống, để lộ ra một người đàn ông khác – to lớn và như bị đóng cục trong bụi với đất sét – đang chặt chém Ceara bằng một
thanh đoản kiếm cong1
có răng cưa phủ băng, và hai tên pháp sư hệ Striker đang chực sẵn ở đường hầm hẹp bằng đất dẫn ra khỏi căn phòng nhỏ mà chúng tôi đang ở.
(Người dịch: có ảnh minh họa thanh scimitar phía dưới)
Chiêu God Step đưa tôi đến ngay sau lưng chúng, tia sét sáng màu thạch anh tím búng tí tách dọc trên da tôi. Tên đầu tiên chết ngay tức khắc khi bàn tay bọc aether của tôi gõ vào gáy, làm gãy cột sống mặc dù hắn mặc loại
giáp che cổ2
bằng lưới sắt. Tôi gạt mu bàn tay về phía sau khi tên còn lại bắt đầu kích hoạt một trong mấy cái ấn dọc sau sống lưng, làm hắn bay dính tường hầm. Hắn rớt trúng chính cây giáo của mình, mũi giáo đâm xuyên qua bắp tay để trần của hắn.
(Người dịch: ảnh minh họa giáp che cổ – gorget có ở cuối bài)
Hắn ta rít lên một tiếng chửi thề trước khi lăn qua và giật mạnh ngọn giáo ra, đòn phép đang niệm bị hủy mất.
Đối thủ của Caera gầm lên với cơn thịnh nộ hung tợn trong khi lưỡi kiếm của họ đang va chạm nhau, tiếng gầm là âm thanh ngắt ngang tiếng ọc ọc nghe có vẻ ướt át khi thanh kiếm của cô ấy đâm xuyên ngực hắn.
Tôi đạp gót giày vào vết thương đẫm máu của tên pháp sư cuối còn sống, mặc kệ nỗ lực tuyệt vọng của hắn khi phòng thủ bản thân bằng cách bọc một lớp lửa.
“Tại sao mấy người tấn công chúng tôi?” Tôi hỏi với giọng đều đều, cúi xuống nhìn thẳng mắt hắn.
“Lệnh của Kage!” gã đàn ông hét lên, khuôn mặt đầy bụi bẩn của hắn ta nhăn lại vì đau. “Xin tha cho tôi, chúng tôi chỉ đang làm những gì bị ép phải làm!”
Tôi nghiêng đầu, nhướng mày. “Bộ tôi phải biết cái tên đó à?”
“Thủ lĩnh của bọn tôi,” hắn thở hổn hển, đôi mắt hoảng sợ nhìn máu đang phun ra từ vết thương. “Bất … bất kỳ ai bước qua cánh cổng đó đều thuộc về ông ta.”
Mới nãy Caera quỳ một chân xuống để kiểm tra gã đàn ông mà tôi vừa đâm bằng mũi giáo của chính hắn, nhưng giờ cô ấy đã đứng dậy và trừng trừng mắt nhìn tên còn sống. “Tại sao bất kỳ mạo hiểm giả (ascender) nào lại ‘thuộc về’ hắn?”
Tai tôi nghe thấy tiếng ồn nhỏ từ những bước chân đang đến gần. Nhấc chân ra khỏi cánh tay đẫm máu của hắn, tôi lùi lại một bước.
Gã pháp sư thở hổn hển, ánh mắt mất tập trung. Dựa trên vũng máu bên dưới chỗ hắn nằm mà đoán thì hắn không còn bao lâu nữa thì chết. “Cái cổ vật này cần máu,” hắn nói. “Vậy nên chúng tôi… chúng tôi…”
Một mũi gai bằng đá trồi lên từ sàn nhà và đâm xuyên ngực hắn, làm văng máu khắp mặt Caera.
Tôi quay lại thấy hàng chục tên mạo hiểm giả nữa đang tụ tập với nhau ở đằng xa đường hầm. Một gã đàn ông đứng đầu nhóm. Hắn ta cũng bẩn thỉu như những tên còn lại, nhưng dưới những lớp áo bẩn thỉu đó, tôi có thể thấy cả đống sẹo chằng chịt như mạng nhện trên mặt, cánh tay và bàn tay. Tóc cắt rất ngắn trông giống như được cắt bằng dao găm thay vì dao cạo, và bộ râu vàng thắt nút che kín mặt. Cả bộ giáp hắn mặc trông lởm khởm như được ghép nhặt từ hàng chục mảnh khác nhau lại.
“Mấy người có muốn cho chúng ta biết cái quái gì đang xảy ra trong khu vực này không?” Caera hỏi khi bình tĩnh lấy khăn tay lau vết máu trên mặt.
“Địa ngục là từ thích hợp để tả,” tên mạo hiểm giả mặt sẹo nói với chất giọng lè nhè còn miệng cười nhăn nhở. Mồm hắn bị thiếu nhiều hơn một cái răng, còn mấy cái răng sót lại được mài nhọn. “Các người đã đến tận cùng của Khu Tàn Tích (Relictomb) rồi, nơi những mạo hiểm giả sẽ chết.”
(Nguyên văn: tác giả dùng chữ “You’ve reached the very bowels of the Relictombs”, dịch sát nghĩa phải là “đến tận ruột” chứ không phải “”đến tận cùng”, như thế mới hợp với ý đồ của tác giả khi tên này nói, vì ruột là nơi sẽ tiêu hóa mọi thứ)
Caera tự tin tiến một bước về phía trước, mái tóc xanh đậm tung bay khi cô ấy đặt lưỡi kiếm mỏng của mình vào cổ họng của gã đàn ông. Tên mạo hiểm giả này dí sát người vào lưỡi kiếm, một cái hố nhỏ hình thành dưới chân khi hắn ta bước tới và ép cổ mình vào đầu kiếm của Caera.
“Không có cách nào thoát khỏi đây đâu,” hắn ta tiếp tục, đôi mắt đen mở to và có chút điên cuồng. “Ngoại trừ bằng máu. Mọi người ở đây hoặc cho máu hoặc lấy máu, nhưng không ai giữ trung lập mà tồn tại được lâu.”
Tôi cố tình chen vào giữa hai người và giơ một cánh tay ra ngăn lại. “Chúng tôi không muốn đánh nhau với các người nếu các người không ép chúng tôi phải làm thế. Nhưng các người có thể giải thích những gì đang xảy ra ở đây? Lần này nói ít khó hiểu hơn được chứ?”
Thằng lãnh đạo – tên Kage, tôi cho là vậy- dường như lờ tôi ngay lập tức, thay vào đó cau mày dữ dội khi hắn săm soi khắp người cô bạn đồng hành của tôi. Đôi mắt màu hồng ngọc của Caera sáng rực trong bóng tối mặc dù ánh nhìn của cô ấy lạnh lùng. Cuộc đối mặt của hai người đột ngột kết thúc khi cái cau mày của hắn thẳng ra thành một lằn ngang mỏng như băng và khuôn mặt hắn rung lên chuyển thành một nụ cười gượng gạo.
Thằng Kage gõ ngón tay bẩn thỉu của mình vào thái dương. “Ta có thể nói rằng máu của các ngươi không phải là loại được phép đi qua. Các ngươi chỉ có hương vị thịt tươi”—nụ cười khúc khích đầy bất lương của hắn càng tăm tối hơn với câu nói này—“mà bọn ta đang cần ở đây. Mày thấy đấy, tâm trí, thể xác và cả tinh thần đều trở nên hôi hám trong cái luyện ngục này.” Khi thằng Kage nói, một bên mắt hắn bắt đầu co giật. “Càng lại đây ở lâu, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ, nhưng lối thoát duy nhất là rút sạch máu đồng đội và bạn bè các người. Tàn nhẫn, những con quỷ cổ xưa đó…”
Đôi mắt của thằng mạo hiểm giả đầy sẹo mất tập trung trong giây lát.
“Ta tin rằng bọn ta đã yêu cầu các người nói bớt khó hiểu hơn,” Caera sốt ruột nói.
Mấy gã đàn ông phía sau tên Kage bắt đầu lộn xộn, tay siết chặt vũ khí khi ánh lườm của chúng hướng thẳng phía cô bạn đồng hành của tôi. Một tên giơ vũ khí có điện nổ lách tách lên. Kage vút tay ra, chụp lấy một bên đầu thằng này. “Đừng khua khoắng thanh kiếm của mày khi tao đang nói!”
(Nguyên văn: “Don’t go rattling sabers when I’m talking!”, ‘saber’ có nghĩa là ‘kiếm cong’ là từ dùng chung chung để chỉ mấy thanh kiếm cong, còn scimitar là tên gọi một loại kiếm cong cụ thể)
Hắn tỏ vẻ lịch sự và thiện chí với Caera bằng nụ cười hở răng khểnh của mình. “Ta nhìn có thể nói rằng các người là bọn có khả năng. Như người ta thường nói, dân chuyên chứ không phải lũ gà mờ. Và vì vậy ta sẽ thẳng thắn với các ngươi. Bọn ngươi sẽ nhận ra các ngươi đang mắc kẹt trong một khu vực không có lối ra. Cách duy nhất để ra là lấy được một cổ vật nằm ở tâm cái mớ đường hầm như mê cung này, nhưng điều đó chỉ có thể làm được thông qua hiến tế máu. Và cho đến nay, vẫn chưa có ai đổ đủ lượng máu để vượt qua cái rào bảo vệ cổ vật đó.”
(Nguyên văn: “I can tell you’re people of means. Wyverns, not woggarts, as the saying goes.” Câu đầu cụm từ “people of means” có hai tầng lớp ý nghĩa: nghĩa đầu là “a man of means” ám chỉ “người giàu”; nghĩa thứ hai là “con người của hành động” tức là loại người sẵn sàng hành động chứ không hèn nhát trốn tránh. Kết hợp việc thằng Kage săm soi cơ thể Caera và hành động của Caera chĩa mũi kiếm vào hắn, cụm trên bao hàm cả hai tầng lớp nghĩa. Còn câu thứ hai, “Wyverns” là một nhóm sinh vật thuộc nhóm rồng (dragon) nhưng thấp kém hơn rồng một bậc trong thần thoại, ở đây ám chỉ kẻ gan to và có sức mạnh, “woggart” là con thú mắt nai ở cuối chuỗi thức ăn, còn là từ lóng chỉ mấy ascender thiếu kinh nghiệm)
Tôi không nghe nhầm. Thằng Kage cũng nói như vậy…
Có một cổ vật trong khu vực này.
Sự chú ý của tôi vẫn đổ dồn vào thằng Kage khi hắn nói: tay vẫn hướng về vũ khí của hắn, nụ cười dần biến mất nhưng đang tự gượng ép cười lại lần nữa trên khuôn mặt đóng bụi, và người hắn phồng lên như một con xạ hương có nanh khi đang nói. Tất cả chỉ để tạo ra một hình ảnh đe dọa khéo léo, giống như một biện pháp phòng thủ của mấy con thú để xua đuổi các mối đe dọa tiềm tàng.
“Chúng tôi muốn thấy cái cổ vật này,” tôi nhẹ nhàng nói. “Mấy người có thể đưa chúng tôi đến chỗ nó không?”
“Cút đi, đồ que củi!” một trong mấy tên còn lại gắt gỏng, chĩa kiếm về phía tôi.
Tên Kage bật ra một tiếng cười nham hiểm và lùi lại một bước, rồi nhấc gót giày đá lên như người lính trong cuộc diễu binh. Một ngọn giáo nhỏ bằng đá bật ra khỏi mặt đất và xiên vào tay tên mạo hiểm giả vừa làm trái lời hắn nói, làm bay thanh kiếm đi. Thằng Kage đá vào đầu gối tên kia, khiến nó nứt ra và cong gập ra sau, rồi chụp họng hắn và đập mạnh hắn xuống đất.
“Tao không nhớ đã bảo mày lên tiếng!” Gã Kage gầm vào mặt hắn, nước bọt bay tứ tung. Những ấn trên lưng hắn sáng bừng lên khi hắn giơ một tay lên đầu, và một lớp đá màu đen phát ra ánh sáng cam hình thành bao phủ từ khuỷu tay đến bàn tay, tỏa ra một sức nóng dữ dội đến nỗi tôi có thể cảm nhận được nó khi đứng cách xa vài bước chân.
Cái găng tay bốc khói đấm vào mặt người đàn ông như cái búa tạ đập xuống. Nó đấm xuống thêm một lần và lần nữa, khiến hang động đầy mùi thịt cháy. Mấy đứa mạo hiểm giả còn lại đều lùi ra sau. Một số tên nhìn với vẻ biết chắc điều này sẽ xảy ra, nhưng hầu hết ánh mắt đều lảng đi chỗ khác.
Khi không còn gì trên khuôn mặt của người thăng thiên ngoài một lớp thịt bị đấm nhuyễn ra như bột giấy cháy, tên Kage đứng thẳng người. Hắn ta hơi thở hổn hển, và chùm lửa bốc khói đang nhấp nhá cháy quanh chiếc găng tay phép được niệm ra. Sau khi nghiêng đầu bẻ cổ thành một tiếng “rắc” và thở dài, hắn đối mặt với Caera. “Ngươi biết đấy, đến đó cần một bàn tay cứng cáp,” Kage nói và cười khúc khích. “Một bàn tay cứng cáp, hiểu chứ?”
Mũi của Caera nheo lại vì kinh tởm, nhưng đám người của tên Kage lại bật ra những tràng cười rải rác. Tôi giữ khuôn mặt của mình lạnh tanh. “Mặc dù vậy, hơi lãng phí máu. Blèee.” Cái găng tay nóng chảy biến mất thành những khối tro khi Kage hủy phép. “Mọi chuyện sẽ như sau, ma mới à. Niềm tin đổi lại niềm tin. Đầu tiên, ngươi và thằng bé đầy tớ của ngươi sẽ quay lại trại cùng bọn ta. Ở đó, chúng ta có thể quyết định ai được xem gì, ô kê?”
Miệng Caera mở ra, và tôi có thể đoán từ vẻ mặt của cô ấy rằng cô sắp từ chối lời đề nghị của thằng Kage. Tôi nắm lấy tay áo cô ấy và kéo nhẹ một cái. “Tiểu thư à, chẳng có gì tốt lành nếu từ chối lời đề nghị của người đàn ông này. Hãy nhìn những gì ông ấy đã làm với đồng minh của mình. Chúng ta nên đi cùng ông ấy và xem ông ấy sẽ nói gì.”
“Được rồi,” cô ấy trả lời, dò xét ánh mắt tôi tỏ vẻ thắc mắc. Với thằng Kage, cô nói, “chúng ta sẽ đi với các người.”
“Ngươi có thằng phụ tá nhỏ khôn ngoan đấy.” Kage càu nhàu. “Không thể là một thằng không ấn (unad) được. Hẳn là một tên pháp sư Sentry khó chơi nào đó đang che giấu mana, hả?” Hắn nhìn vào mắt tôi và nhổ nước bọt xuống đất. “Hoặc có thể tiểu thư đây giữ mày lại với những mục đích khác, phải không nhóc?”
Tôi tránh khỏi ánh mắt của hắn, điều đó chỉ khiến hắn và người của hắn cười rộ lên.
Caera hỏi: “Vậy thì sao?” di chuyển tới giữa chúng tôi. “Trại của ngươi đâu?”
“Mời khách đi trước,” Kage nói, làm cử chỉ mời xuống đường hầm như một người gác cửa cúi đầu đón chúng tôi vào nhà trọ xịn nhất ở Alacrya. Người của hắn ta tách ra hai hàng, tạo một khoảng hẹp cho Caera và tôi đi qua.
‘Có phải chỉ giết sạch mọi người lẫn mọi thứ chắn đường chúng ta đã bắt đầu làm chàng mất hứng?’ Regis hỏi. ‘Mục đích của hành động hiền lành và nhu mì này là gì?’
Cứ ở trỏng và giương mắt mà nhìn, tôi nạt lại.
(Nguyên văn: cụm từ “keep your eyes open” còn một nghĩa khác là “giữ cảnh giác”. Câu này của Art nói Regis với hai lớp nghĩa)
‘Được thôi,’ cậu ta càu nhàu.
Khu vực này được tạo thành hoàn toàn từ các đường hầm bằng đất, giống như tôi đã thấy trong ký ức ảo. Chúng xoắn vặn và quẹo nhánh liên tục, giống như một con sâu khổng lồ nào đó đã ăn hết đất ở đây khi bò, để lại một mê cung đường dẫn phía sau. Trồi lên quanh lớp đất ở khắp nơi là những hòn đá nóng đỏ có các vân mạch, phát ra ánh sáng mờ chiếu khắp mọi nhánh đường hầm.
(Người dịch: “false memory” là kí ức giả (ảo) của Sylvia để lại trong đầu Art)
Thỉnh thoảng, một gốc hoặc rễ cây dày nhô ra khỏi tường đường hầm, và tên Kage đã nhanh chóng dẫn chúng tôi đi vòng qua chúng. “Ta sẽ tránh mấy cái cây bóp cổ (strangler). Chắc không cần ta phải giải thích tên đâu nhỉ.”
Khi chúng tôi đi, cứ từ lối này rẽ sang lối khác thường xuyên đến nỗi đầu óc tôi phải vật lộn để duy trì cảm giác chúng tôi đang ở đâu, thằng Kage tiếp tục nói. “Các ngươi sẽ thấy chính mình trong chính cuộc chiến này, các bạn à. Hỗn loạn và đổ máu khi mạo hiểm giả này phản bội mạo hiểm giả kia chỉ để có cơ hội chạm tay đến một cổ vật thật sự, hàng thật cho gia tộc Vritra. Ngay cả khi bọn ta có thể rời khỏi đây, hầu hết đều không muốn đi. Không ai muốn bỏ cái loại phần thưởng phải liều mạng này.”
“Hẳn phải có nhiều thứ hơn thế,” Caera nói. “Những mạo hiểm giả không phải là lũ thú hoang.”
“Mọi chuyện còn tệ hơn thế lúc ta đến đây,” tên Kage nói một cách tự hào. “Một cuộc tắm máu toàn diện, mọi người đều sẵn sàng giết chóc theo cách riêng của mình để vươn đến đỉnh.”
Tôi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra lúc ông đến?” cẩn thận bước vòng qua một nhánh dây leo lớn khác đang chắn nửa đường hầm.
Tên Kage khịt mũi thích thú. “Đương nhiên là ra lệnh một chút! Đập nát đủ số đầu để chứng minh sức mạnh của ta, rồi khiến lũ còn lại ngừng chém giết nhau. Tạo ra một bộ lạc, cho bọn chúng mục đích. Bọn ta nắm quyền kiểm soát ngôi đền, và từ đó, ta quyết định ai sống, ai chết.”
Tôi đã không bỏ lỡ lời đe dọa xảo trá trong giọng điệu của hắn khi nói đến chuyện này.
“Nếu ngươi nghĩ theo chiều hướng rằng ít người chết hơn kể từ khi ta đến đây, thì ta thực sự là một anh hùng. Một vị cứu tinh chứ không phải một tên đồ tể nào đó như các người vẫn nghĩ.”
Tôi liếc nhìn về phía sau chúng tôi. Tên Kage gật đầu, nhếch mép cười như thể hài lòng với bản thân.
“Những đường hầm này còn dẫn đi bao xa?” Caera hỏi. “Có điểm cuối không?”
“Nó kiểu như một loại mê cung. Đại khái là một vòng tròn lớn, với ngôi đền chết chóc làm trung tâm,” hắn đáp. “Đủ lớn để các ngươi có thể bị lạc và chết đói trước khi bất cứ ai tìm thấy các người.” Tôi thực sự có thể nghe thấy sự chế nhạo lạnh lùng trong giọng nói khi hắn đế thêm, “Nhưng những đường hầm này vẫn còn đầy những thằng mạo hiểm giả điên chỉ chờ rạch cổ bọn ngươi trong bóng tối, và tụi nó sẽ bắt được các ngươi trước khi chuyện đó xảy ra.”
Biết rằng cổ vật nằm ở trung tâm của mê cung là điều tốt, nhưng tôi không có bất kỳ chỉ dẫn nào về vị trí của chúng tôi cả. Nhưng, cũng thú vị như sự hiện diện của một cổ vật, sự tò mò của tôi lại tập trung vào một nơi khác.
“Nếu nơi này lớn như vậy, có lẽ ông vẫn chưa tìm đủ kỹ để thấy cổng thoát…”
“Không!” thằng Kage trở nên cáu kỉnh, bước chân dừng lại. Tôi quay lại thì thấy hắn ta đang cau có với tôi, tay hắn nắm chặt rồi lại thả lỏng ra. Những cái gai ngắn và bốc cháy đâm ra từ các bức tường đường hầm quanh chúng tôi. “Mày đang nghi ngờ tao sao, cậu bé? Rất nhiều gã đàn ông mạnh mẽ đã chết héo trong các đường hầm để tìm lối ra. Bọn tao biết cánh cửa ở đâu, vậy nên chỉ có thằng ngu mới tiếp tục đi tìm. Và chìa khóa là”—‘Máo á,’ Regis nghĩ với vẻ châm biếm trong đầu tôi cùng với lúc tên Kage nói lên từ đó—“vì vậy bọn ta phải tìm ra cách sử dụng nó.”
Tôi gật đầu, rụt rè lùi lại một bước. Chân tôi va vào một dây leo trườn dọc bên cạnh lề đường hầm, và nó mổ tới như một con rắn. Cây bóp cổ quấn quanh chân tôi và chui xuống đất, cố gắng kéo tôi theo nó.
Lưỡi kiếm của Caera vụt sáng, cắt đứt cái rễ ngay trên mặt đất. Nó giãn ra không siết chặt nữa, quằn quại như một con sâu sắp chết dưới chân tôi. Tôi lồm cồm bò lùi lại trên mặt đất bẩn để thoát khỏi sợi dây leo trong khi thằng Kage và đám còn lại cười phá lên sảng khoái.
Tên Kage nhấc người tôi đứng dậy và quàng tay qua vai tôi, lau nước mắt nước mũi trên khuôn mặt đỏ bừng khi tiếp tục cười khúc khích. “Mày biết đấy, cậu bé, chỗ tao ở có thể cần một gã hề mua vui giỏi,” hắn ta nói giữa những tràng cười sảng khoái. “Có lẽ thì rốt cuộc cũng có lý do để giữ mày lại đấy.”
Regis thở một hơi dài đầy hài lòng. ‘Trò này vui đấy. Tôi vừa phải nhìn cậu bị bắt nạt đồng thời vừa hóng nhìn thấy cậu bóp nát chim bọn này.’
Phải mất thêm một giờ nữa mới đến được điểm đóng trại của thằng Kage. Tôi tự hỏi làm thế nào mà hắn ta lại đến cổng dịch chuyển đầu vào nhanh như vậy, nhưng ý nghĩ đó bị lờ đi khỏi trong suy nghĩ trong đầu khi tôi bước vào một đường hầm lớn có tường nhẵn.
Không giống như những con đường được đào rất tự nhiên đã dẫn chúng tôi đến đây, khu đóng trại của đám mạo hiểm giả này mang những dấu hiệu hiển nhiên rằng nó được xây nên bởi phép thuật. Trong khi các đường hầm thì trần thấp, chỉ đủ cao để tôi có thể đi bộ đứng thẳng ở hầu hết các nơi, thì trần nhà ở đây cao tới mười lăm feet. Ít nhất hàng trăm đồ tạo tác nhỏ để chiếu sáng được treo lơ lửng trên đầu chúng tôi, tạo ra một thứ ánh sáng trắng nhạt, nhưng sáng, bao trùm lên những gã đàn ông ở đây.
Khoảng một chục gã đàn ông mặc áo giáp lấm lem bùn đất ở đầy trong đường hầm, diện tích khúc hầm này chạy từ đầu đến cuối dài gần bảy mươi feet và rộng ba mươi feet. Một số ít đang tập luyện, nhưng hầu hết đang ngồi quanh những ngọn lửa nhỏ, đỏ rực và nói bằng những giọng khàn khàn và mệt mỏi.
Một số người khác bán khỏa thân và bị cùm ở cổ tay, mắt cá chân và cổ họng.
Caera hít vào một hơi đầy ngạc nhiên khi thấy cảnh này vào, nhưng cảnh tượng này đủ làm lý do để cô ấy có thể cắn vào lưỡi trong chốc lát.
Những người đàn ông bị cùm đều gầy gò và có màu nâu đất, râu dài và rối, tóc bạc phơ. Nhưng tôi có thể thấy những ấn trên lưng chứng tỏ họ là pháp sư. Hai người đang cùng vác một cái bình lớn bằng đất nung ở giữa — cẩn thận tránh một cái rễ của cây bóp cổ khổng lồ mọc hướng qua rìa hang — trong khi một người thứ ba niệm phép trên một cái bình tương tự ở gần cuối trại. Một người khác đang khạc nhổ trên đống lửa, nướng một số loại thịt. Tôi không muốn biết đó là loại thịt gì. Một vài bộ đôi khác đứng bên những cánh cửa mở vào một loạt các hang động nhỏ được khoét sâu vào hai bên tường của đường hầm chính, đôi mắt của họ u ám.
Bàn tay đầy sẹo của thằng Kage vỗ vai tôi. “Chào mừng đến với lâu đài của ta. Nhà của Kaged Men!”
“Không có phụ nữ ở đây,” Caera nói nhẹ nhàng, như thể cô ấy đang nói với chính mình.
“À thì, chà, bất cứ thứ gì có giá trị đều rất hiếm trong cái hố sâu tuyệt vọng này,” Kage càu nhàu một cách thiếu hài hước. “Thức ăn, nước uống, giải trí…”
Đôi mắt thằng này đeo bám trên người cô bạn đồng hành của tôi, liếc chầm chậm từ trên xuống dưới cơ thể cô ấy trong khi hắn nói điều này.
“Lũ mọi rợ,” cô ấy nói, phù hợp với ánh nhìn của thằng này.
“Ôi, thôi dẹp đi!” Hắn ta rú lên vì cười. “Ngày xửa ngày xưa, ta cũng là một thượng huyết tộc, giống như ngươi. Tuy nhiên, ở đây, máu mọi người đều màu đỏ và chín muồi để khai thác.”
Hắn đi lướt qua chúng tôi, dang rộng hai cánh tay khi bước vào trại. “Vị cứu tinh của chúng mày đã trở lại!” hắn hét lên, giọng nói oang oang. “Và tao mang đến những tân binh!”
Tất cả những tên mạo hiểm giả đều bắt đầu tập hợp lại, với một số tên khác đi ra từ các hang động dọc theo các bức tường, nhưng những người đàn ông bị xiềng xích dường như không để ý. Họ dừng lại và cúi chào bất cứ khi nào thằng Kage đến gần, còn không thì họ vẫn vội vã tiếp tục nhiệm vụ của mình.
“Nhìn đủ rồi!” Kage đột ngột hét lên, đẩy một trong số mấy tên đực rựa – nhưng chỉ là một cậu bé siêu gầy gò nhìn có thể đoán không lớn hơn mười sáu tuổi với lông trên mặt mọc thành từng mảng không đồng đều – khiến cậu ta loạng choạng và ngã xuống, suýt té vào lửa. “Trở về làm việc đi!”
Tôi nhìn lướt qua khuôn mặt của họ khi chúng tôi đi theo, nhìn vào những đôi mắt trũng sâu, những cặp má hốc hác, và hơn hết là những cái nhìn thô cứng mà họ dành cho chúng tôi. Mỗi người trong số họ sẵn sàng giết người chỉ với một câu ra lệnh từ thủ lĩnh của họ, bất chấp việc hắn ta đối xử với họ như thế nào. Những người đàn ông rơi vào tuyệt vọng ở đây có khả năng đã bị ăn mòn bởi cái tàn tích này, vì vậy họ bị vây quanh bởi sự giận dữ và thù hận. Đây là những người sống sót. Tôi có thể nhìn thấy những điều khủng khiếp mà họ đã làm từ trong mắt họ để khiến mọi việc đi xa đến mức này.
Thằng Kage dẫn chúng tôi vào cái hang lớn nhất, mặc dù gọi nó là một cái hang đơn giản thì không đúng. Một pháp sư tài năng đã tạo ra một không gian đủ rộng cho một gia đình bốn người. Sàn nhà được làm cứng thành một thứ gì đó giống như đá cẩm thạch, trong khi những bức tường màu đỏ đã được chạm khắc để trông giống như những viên gạch. Đồ nội thất bằng đá được phủ nhiều lớp lông thú và chăn – nhiều hơn hẳn những gì một người đàn ông có thể mang theo mình vào Khu Tàn Tích.
Một chiếc giường lớn chiếm vị trí trung tâm của cả mảng tường, và được chồng cao thành đống bằng nhiều lông thú và ga trải giường được buộc lại với nhau bằng những sợi dây thừng mềm.
“Ít ra thì ngươi cũng không từ bỏ lối sống thượng huyết tộc xa hoa của mình,” Caera nói một cách mỉa mai khi cô ta nhìn nhận về ngôi nhà tạm bợ của hắn.
Kage ném thân lên băng ghế dài để nằm và gác một chân đi ủng đầy bùn lên chỗ để chân bằng đá. “Mọi chuyện không tệ lắm, ta phải thừa nhận. Ngoài kia, ta là đứa con thứ tư của một huyết tộc thất thế, nhưng ở đây ta cũng có thể là một Chúa Tể.”
Caera đảo mắt. “Và điều gì sẽ xảy ra khi Hiệp hội Mạo hiểm giả biết được chuyện đã xảy ra trong cái vùng hội tụ này? Ngươi sẽ bị xử tử.”
Tên Kage cười toe toét với cô ấy như một con cá mập có răng. “Đó là giả sử khi chúng ta có thể trốn thoát, quý cô của ta ơi. Và nếu bọn ta làm được vậy, điều đó có nghĩa là bọn ta đã lấy được cổ vật. Sẽ đéo ai buồn quan tâm đến phân nửa những chuyện bọn ta đã làm để có được nó.” Hắn ta gác tay ra sau đầu và nhìn lên trần nhà. “Hãy tưởng tượng về nó đi. Một cổ vật còn hoạt động được đem ra đầu tiên sau bao nhiêu năm rồi? Hai thập kỷ? Hay ba? Giàu có đủ để tất cả chúng ta duy trì huyết tộc của mình mạnh mẽ suốt nhiều thế hệ.”
Tôi có thể nhận ra từ vẻ mặt chua chát của Ceara rằng cô ấy biết thằng Kage nói đúng.
Những bước chân lạch cạch trước cửa thông báo sự xuất hiện của một người mới đến, người này cúi đầu trong khi cố gắng bưng một cái thùng nặng với một ít chất lỏng sóng sánh. Gã ta nhìn xanh xao như ma với mái tóc màu sậm vừa xám vừa nâu buông thõng xuống vai. Đôi mắt đen như đá lửa của hắn vừa quét ngang người Caera và tôi trước khi loạng choạng bước tới cái bàn, vật lộn với sức nặng của cái thùng.
“Ah, Rat, rất đúng lúc. Đó có phải là bia đen từ vùng Truacia không?” Kage hỏi, liếm môi. Khi nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của tôi, hắn ta nháy mắt. “Thằng ngốc nào đó đã nhét nửa quán rượu vào thiết bị đa chiều không gian của mình. Những trò như thế đều tốt hơn cho bọn ta.” Khuôn mặt hắn nhìn buồn bã. “Gần hết rồi, phải không, Rat?”
Gã đàn ông tên Rat lau mồ hôi trên trán khi anh ta đi gõ vào thùng rượu. “Tôi e là vậy, thưa ngài. Những gì còn lại là chỉ là một thùng nữa thôi, và nó là loại vang trắng nhạt từ vùng Sehz-Clar.”
Kage khịt mũi. “Uống như mùi nước đái thằng Rat vậy.” Hắn khạc đờm xuống đất.
(Người dịch: “Rat’s piss” ở đây chơi chữ, gồm cả hai nghĩa, nghĩa thứ nhất là “uống như mùi nước đái thằng Rat vậy”, nghĩa thứ hai là “uống như mùi nước đái chuột”)
Tên Rat này mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải lanh đơn giản và quần tây, nhưng không có áo giáp. Hắn ta không bị đeo còng tay như những người khác mà chúng ta đã thấy. Hắn tránh nhìn tên Kage, luôn cúi đầu và xoay dần đi hướng khác, và khi nói, lời hắn nhẹ nhàng và không mang tính đe dọa. Hắn ta ngay lập tức nhắc nhẹ tôi về việc tên hắn trùng với mấy con chuột, chạy loanh quanh mép phòng như một con gặm nhấm cố gắng tránh bị giẫm lên.
Kỳ lạ là hắn ta khá sạch sẽ. Hầu như không có một hạt bụi bẩn trên quần áo hay khuôn mặt, và mái tóc của hắn, mặc dù có bờm xờm nhưng không đầy những cục bùn như những người khác. Chỉ có bàn tay hắn là có dấu hiệu của sự bẩn thỉu, bẩn là thứ luôn bám vào những người còn lại ở đây như lớp da thứ hai của họ.
Đôi mắt xông xáo của hắn ta bắt gặp tôi đang nhìn hắn, nhưng lại đảo đi chỗ khác ngay lập tức.
“Liệu có khả thi không…” Tôi bắt đầu, giọng run rẩy. “Khi đi xem cái cổ vật ấy bây giờ?”
Thằng Kage lấy một chiếc cốc bằng đất sét từ tên Rat và lật ngược nó lại, nhấp vài ngụm và làm đổ ít nhất một nửa trong mỗi ngụm vừa uống xuống râu và phần che cổ của lớp giáp ngực. “À, đã quá. Tất cả các loại rượu hảo hạng có thể đến từ vùng Etril, nhưng những tên khốn đó từ vùng Truacia biết cách làm bia.”
Hắn ta đặt cái cốc xuống và nhoài người về phía trước, nhìn tôi tò mò. Tuy nhiên, khi hắn nói, lời lại hướng đến Caera. “Bây giờ ngươi đang ở trong lãnh thổ của ta. Ngươi thì mạnh, ta có thể nói chắc điều đó, thậm chí gần như có thể đấu một trận với ta, một chọi một”—hắn cười khẩy gợi ý rằng hắn ta không tin điều này, nhưng chỉ đơn giản tỏ ra lịch sự—“nhưng ta có hai chục thằng khốn nạn tùy ý sai khiến, và ngươi chỉ có một cái khiêng thịt nhút nhát.”
Caera khoanh tay, nhìn hắn với vẻ không mấy ấn tượng.
“Các ngươi muốn xem cổ vật. Các ngươi cần phải tìm chỗ đứng cho mình trong khu vực này, bởi vì các ngươi sẽ không rời khỏi đây sớm đâu.” Nụ cười xấu xí nhìn như thú săn mồi đó như tách khuôn mặt hắn làm đôi. “Ta có những cái mình cần và muốn. Vậy các người sẵn sàng đánh đổi những gì cho mạng sống của mình đây?”
“Nếu ngươi đã có mọi thứ ngươi muốn, thì ngươi lẽ ra đã giết bọn ta chỗ cổng dịch chuyển rồi.” Caera cúi người xuống để nhìn thẳng vào mắt thằng mạo hiểm giả mặt sẹo kia. “Không, ta nghĩ ngươi cần trợ giúp và ngươi hy vọng rằng chúng ta có thể cung cấp điều đó.”
“Ngươi nghĩ ta cần giúp đỡ? Ta biết lối thoát. Ta đã giải quyết nó! Tất cả những gì ta cần là thêm nhiều máu.” Thằng Kage đột ngột đứng dậy, xô ngã bục để chân trước khi chọc ngón tay bẩn thỉu vào người cô bạn đồng hành không hề nao núng của tôi. “Và ta có thể có thêm ngươi và chàng-thiếu-nữ của ngươi để tiêu khiển bất cứ khi nào ta muốn.”
(Người dịch: “And I can have you and your man-damsel killed any moment I want.” Cụm từ “your man-damsel” là biến tấu từ cụm gốc “damsel in distress”, vốn là một cụm từ trong văn thơ cổ hay lối nói hài hước, mô tả tình huống “một thiếu nữ xinh đẹp gặp khó khăn và có một gã đàn ông hào hiệp ra tay giúp đỡ”. Ở đây tên Kage gọi Art là your man-damsel hàm ý chê bai châm biếm và hạ thấp, ý chỉ Art yếu đuổi ẻo lả và dễ cần giúp đỡ như một thiếu nữ)
“Vậy thì sẽ không có vấn đề gì với việc cho bọn ta đi xem thánh tích,” Caera lạnh lùng trả lời.
Tên Rat đang bồn chồn trong khi gõ nhanh các ngón tay lên bàn, đôi mắt đen mở to nhìn Kage. Khi thấy tôi đang quan sát, hắn dừng nhìn lại và bận rộn chuẩn bị một cốc bia khác.
Thằng Kage lườm Caera. “Rat sẽ dẫn người hầu của ngươi đến điện thờ để xem Cổ Vật kia. Nhưng ngươi ở lại đây với ta, hiểu chứ?”
“Không, cô ấy cần đi cùng tôi,” tôi nói nhanh, tiến lại gần cô ấy một chút.
“Sợ đi một mình mà thiếu nàng-hiệp-sĩ của mình sao, thưa công chúa?” thằng Kage hỏi, ngón tay chạm vào chuôi cầm của thanh đoản kiếm cong.
“Đề nghị của ngươi là không thể chấp nhận được,” Caera thẳng thắn nói. “Ta sẽ đi xem tận mắt, để tự mình đánh giá tình hình một cách chính xác nhất.”
“Ngươi nhầm rồi. Đây không phải là một lời đề nghị. Nó là một mệnh lệnh.” Hắn ta nói với một nụ cười khểnh khoe mớ răng bị mài nhọn. “Thằng này có thể đi, nhưng ngươi sẽ ở lại ngay đây. Bên cạnh ta.”
Vào lúc này, cả hai người mạo hiểm giả này đều đặt tay lên chuôi kiếm. Tôi không muốn để Caera một mình với thằng sát nhân mất trí này, nhưng tôi cũng chưa sẵn sàng từ bỏ mưu kế từ nãy giờ của mình.
Caera nhìn tôi, tìm kiếm sự hướng dẫn của mắt tôi. Tôi gật đầu lia lịa và tay cô ấy rời vũ khí. Còn tay thằng Kage thì không.
“Được thôi,” cô ấy nói, nửa phần muốn khước từ, nửa phần tỏ vẻ khó chịu. Cô bước tới chỗ thằng lãnh chúa, đứng chỉ cao hơn cô ta một inch. “Tuy nhiên, chạm vào tôi một cái thôi, và tôi sẽ cắt bỏ phần cơ thể nào vừa mới chạm đấy.”
“Nâng ly vì điều đó nào.” thằng Kage nâng cốc với Caera khi hắn ngoắc ngoắc lông mày một cách dâm đãng.
Tên Rat vội vã hộ tống tôi ra ngoài. Mặc dù có triển vọng về một cổ vật mới và gặp một djinn khác, nhưng đầu tôi lang thang suy nghĩ về thằng Kage, đang cân nhắc xem cách nào tốt nhất để xử lý thằng này sau khi chuyện này kết thúc.
Tác giả: TurtleMe
Người dịch: Nightmoonlight